1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngọt thê động lòng người, bá đạo tổng giám đốc hảo tình thâm - Bảo Lạp (83) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19

      Edit: Phạm Mai

      đến điều này, Thẩm Thiên Minh cuối cùng thu hồi phóng túng. Bộ dáng hoa hoa công tử, trở nên nghiêm túc. Thời gian qua vẫn luôn alf người khéo đưa đẩy, ở thành phố A, thế lực khắp nơi đều phải đối với nhượng ba phần lễ, qua nhiều năm như vậy liên tục bình an có chuyện gì, cho nên trong lúc nhất thời, nghĩ ra phía sau màn này là thần thánh phương nào.

      "Đối phương quá cẩn thận, khó tìm được dấu vết để lại." Rose lắc lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp, xẹt qua vài tia cam lòng. Đối phương nhất định là người cao cấp trong hắc đạo. Khách, ở Thiên phố đêm đó đa phần là người hắc đạo, căn bản có biện pháp tra ra, là ai đem túi đồ kia vào. May mắn Đường Diệc Đình phái người theo dõi camera, cũng chính là cái người đàn ông mới vừa rồi, bây giờ mới phát , còn có em trai sinh đôi Lưu Thắng, mà hết sức trùng hợp , trong tài khoản Lưu Thắng có thêm trăm vạn USD...

      Vốn dĩ việc chính là, Lưu Thắng thừa dịp Lưu Bay vào tolet, giả mạo mang đồ vào phòng riêng, về phần làm việc cho người nào, ngay cả cũng có biết, đối phương liên lạc với bằng sim điện thoại cố định, tên để gửi tiền vào tài khoản cũng là giả, căn bản thể nào tra tới đó.

      "Là nhắm về tôi ." Đường Diệc Đình nhấp hớp rượu đỏ, môi mỏng khẽ quyến rũ ra, ra câu mây trôi nước chảy.

      "Boss, chẳng lẽ là W. E?"

      Năm gần đây, ở sau lưng, có cỗ thế lực liên tục quấy nhiễu bọn họ, theo điều tra, đó là cái tổ chức thần bí gọi W. E, bọn họ có được đội ngũ hacker khổng lồ, thường xuyên xâm nhập internet tập đoàn Tinh Tế, ý đồ muốn đánh cắp bí mật buôn bán, chỉ là mỗi lần, đều thảm bại mà về. nghĩ tới lần này, thế nhưng hạ thủ với Thiên phố?

      "W. E?" Đường Diệc Đình vẫn chưa trả lời, Thẩm Thiên Minh liền nhảy ra ngoài, "Tay của bọn họ lại đưa đến thành phố A? Khốn kiếp, mượn mật của trời mà."

      "Ruồi bọ chỉ bâu vào trứng thối, do Thiên phố có rất nhiều chỗ sơ hở, bản thân cậu tự xử lí chút." Đường Diệc Đình ngước mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Minh cái, " cần luôn giao tâm tư hoa loạn thất bát tao người nữ nhân."

      " phải kêu loạn thất bát tao, chuyện giữa nam với nữ, bản thân cậu. hiểu được." Thẩm Thiên Minh cười vô lại, lơ đễnh phản bác.

      "Hừ, lời vô căn cứ!"

      Đường Diệc Đình lãnh phúng(lạnh lùng, trào phúng) câu, khẽ nghiêng người từ quầy thủy tinh thượng cầm lấy gói thuốc lá, đốt lên cây, sương mù lượn lờ, vào thời khắc đôi mắt thâm thúy này hiểu sao lên thêm vài tia ảm đạm, suy nghĩ liền sớm bay tới người phụ nữ nào đó - -

      "Tôi phải làm như thế nào, trong lòng của em mới có vị trí của tôi?"

      "Chờ tới lúc bao giờ chuyên quyền độc đoán, chúng ta đến vấn đề này!"
      ...

      Chuyên quyền độc đoán sao?

      Có lẽ vậy, nếu như thích, tận lực thay đổi vì , nhưng là bảo bối, cái gì cũng có thể nghe lời em, ngoại trừ, để cho rời em...

      ****

      đảo nhoe Nam Thái bình dương.

      Sóng biển đánh mạnh mẽ vào đá ngầm, phát ra tiếng vang "bành bạch", đá ngầm, người đàn ông đứng chắp tay, thân thể cao lớn tựa như tòa điêu khắc, trở thành phong cảnh mỹ lệ bờ biển.

      Đột nhiên, thoáng cái bóng dáng kiện tráng vội vã tới, sau khi chào thành kính với , thấp thỏm bất an hồi báo: "Ông chủ, tình thất bại."

      Người đàn ông nghe vậy, mày rậm chau lên, nhàng cười tiếng: "Nếu như Đường Diệc Đình dễ đối phó như vậy, cũng phải Hắc Đế Tư uy chấn châu Âu."

      "Ông chủ có gì phân phó?"

      "Lui xuống trước ." Người đàn ông xong, quay đầu nhìn về phía biển, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xẹt qua luồng ngoan tuyệt: Tiếp theo, còn đơn giản như vậy!
      - - - -

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: cam tâm rời ?

      Edit: Phạm Mai


      Lý Nguyên Y nghĩ tới, sếp tổng Triệu Thiên Dương đích thân liên lạc với , lúc tiếp điện thoại của , vừa vặn lúc cùng người bạn thân Lê Lâm gặp nhau ở quán cà phê.

      " Triệu tổng, ngài khỏe! Xin hỏi ngài gọi tôi có chuyện gì?" Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc gọi điện thoại cho mình, lại có hưởng thụ được cái cảm giác kinh hãi, dù sao vài ngày trước cái đài truyền hình này sợ đắc tội Đường Diệc Đình nên bắt thôi việc, làm cho lòng lạnh .

      "Dẫn chương trình Lý, nghe Tư Chính Hạo muốn London?" hổ từng làm người dẫn chương trình , cho dù Triệu Thiên Dương có lớn tuổi, thanh vẫn còn thuần hậu hữu lực, tràn trề từ tính.

      "Đúng, tổng giám đốc, cơ hội như vậy khó được, tôi nghĩ nắm chặt." Lý Nguyên Y vừa nghe ông nhắc tới vấn đề này, trong con mắt thoáng lên thận trọng.

      "Là như vậy, bên trong đài nhất trí cho rằng Tư Chính Hạo là người thích hợp nhất với việc trao đổi lần này, mà cậu ta cũng chờ mong cơ hội này năm năm, nhưng lại kiên quyết đem cơ hội nhường cho , dẫn chương trình Lý, tôi muốn nghe chút nghĩ như thế nào ?" Thanh Triệu Thiên Dương, hơi thử dò xét.

      Lý Nguyên Y vô ý thức nhíu mày, hiển nhiên bị lời của ông ảnh hưởng đến , qua hai giây mới tìm thanh của mình trở về, hỏi: "Tổng giám đốc, ngài , Tư tổng đem tên của ngạch nhường cho tôi?"

      Lão thiên, nếu như biết phiếu tham dự lần này ảnh hưởng Tư Chính Hạo, dù thế nào cũng tiếp nhận. ràng đối vô tình, vì sao lại làm như thế...

      "Phải. Tôi biết thái độ đối với cậu ta như thế nào, nhưng cậu ta là người mà Triệu tổng tôi nhìn trúng làm con rể, kính xin về sau cùng cậu ta giữ khoảng cách, bằng , con của tôi vui. Mặt khác, cần trở về TGN, là nhân tài, có rất nhiều đài truyền hình ở thành phố A cần , hãy tìm chỗ khác làm việc ."

      "Triệu tổng, tôi cũng có làm sai bất cứ chuyện gì, ngài cách chức của tôi như vậy, ?" Lý Nguyên Y khẽ nâng lên điệu, nghĩ tới trình độ xúi quẩy của mình lên tới vậy, đối Tư Chính Hạo vô tình, cuối cùng ngay cả đài truyền hình đều trụ lại được.

      "Dẫn chương trình Lý, hãy tha thứ cho tâm người làm cha, biết Tư Chính Hạo đối với có tình cảm tầm thường, tôi có thể tiếp tục bỏ mặc sao?" đến cái đề tài này, trong nháy mắt thanh Triệu Thiên Dương nghiêm túc vài phần.

      "Triệu tổng, tôi lý giải lòng thương con của ngài, nhưng tôi cùng với Tư tổng chút ái muội, đây cũng quá..." Lý Nguyên Y nghĩ căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, lại bị Triệu Thiên Dương lạnh giọng chặn - -

      " nghĩ tới đài truyền hình nào, tôi viết thư đề cử giúp , về phần rời việc này, tôi nhìn chút, hợp đồng của hết kỳ hạn vào tháng sau , sao hảo tụ hảo tán? Nên có bồi thường đài truyền hình đưa , liền như vậy, tự giải quyết cho tốt ."

      xong, chờ Lý Nguyên Y phản bác, liền cúp điện thoại.

      Lý Nguyên Y trợn mắt há hốc mồm nhìn vào di động ngắt, tim giống như là ngạnh cây xương cá, cực kỳ khó chịu.

      "Có lầm hay , lão già đài trưởng kia lại muốn cậu dời ?" Lê Lâm gặp sắc mặt Lý Nguyên Y tốt, vội vàng thả tay ipad ra, vỗ bàn hùng dũng oai vệ mắng: "Xem chị thu thập ông ta như thế nào!"

      "Cậu nghĩ thu thập ông ta như thế nào?" Lý Nguyên Y vẻ mặt hiếu kỳ, tiện tay cầm lấy cà phê bàn uống ngụm, hương Cappuccino nồng trơn vào trong miệng, hiểu cảm thấy có chút khổ sở.

      "Mình tìm người đem TGN nổ." Lê Lâm oán hận cắn răng.

      " thôi, đến lúc đó mình nhờ mình, tìm cái nhà tù thoải mái để cho cậu ở ." Lý Nguyên Y khỏi nở nụ cười, đôi mi thanh tú nhíu chặt, bởi vì bạn tốt phen trượng nghĩa, trong nháy mắt giãn ra rất nhiều.

      "Đáng ghét, có người bạn giống như cậu sao?" Lê Lâm bẹt bẹt miệng, căm giận bất bình hỏi câu, "Chẳng lẽ cậu cam tâm rời ?"

      ...

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: thoải mái ở đâu?

      Edit: Phạm Mai


      Lý Nguyên Y mang theo túi sách, chán đến chết ở công viên bên cạnh tản bộ.

      Thời tiết tối nay đặc biệt tốt, gió mát phơ phất, có tia tơ cảm giác mát, lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thoải mái. Ánh trăng cong comg bầu trời, ánh trăng nhu hòa bao phủ lên con đường rộng lớn phía trước, tỏ ra dị thường mê người, nhưng lại có lòng dạ nào thưởng thức.

      Buổi chiều mạc danh kỳ diệu bị mất chén cơm, Lê Lâm liên tục giật giây tìm Tư Chính Hạo lý luận, phải nghĩ tới, nhưng chỉ cần nghĩ tới tâm tư đối với bản thân, cuối cùng vẫn là cứng rắn nhịn xuống. Mặc dù lúc này đây, hết sức cam lòng, nhưng Triệu Thiên Dương tới mức đó, nếu như tiếp tục lưu lại TGN cũng có bất kỳ ý tứ, sao tìm ra đường khác?

      Lấy điều kiện của , dù đến chỗ nào cũng phải giống nhau sao?

      Lý Nguyên Y, tin tưởng mình, nhất định làm được!

      lúc vì chính mình động viên, Lý Xương Húc nhắn tin, mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lý Nguyên Y nhịn được trái tim ấm áp, khẽ phác thảo môi, nhanh chóng nhắn trả lời: "Em ăn cơm , yên tâm."

      Cái người thương muội thành si này, dù bận rộn thế nào cũng quên nhắc ăn cơm, bất quá sau khi cùng Lê Lâm tách ra, cũng có tâm tình để ăn cơm tối, nếu như bị hai biết được, nhất định mắng cho trận .

      Chao ôi - -

      Tốt hơn nên ăn chút gì .

      Lý Nguyên Y nghĩ tới như vậy, xoay người hướng ven đường đến. Thời điểm được nữa đoạn đường, dạ dày đột nhiên có chút đau, cái trán cũng bắt đầu nổi lên mồ hôi lạnh.

      đau - -

      Lý Nguyên Y nhíu mi, vô ý thức che tim, đứng tại chỗ. Đoán chừng là buổi chiều uống quá nhiều cà phê, làm cho đau bụng bị phát tác. Cái bệnh bao tử này, là công tác gây ra, hơn nữa bình thường cũng quá chú ý đến ăn uống đúng giờ, cho nên mới càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi lần thời điểm đau bao tử, đau giống như dì cả tới vậy, muốn nửa cái mạng của .

      Xem ra hôm nay phải là xúi quẩy bình thường!

      Lý Nguyên Y thầm suy nghĩ , cả người bởi vì thân thể thoải mái, trở nên yếu ớt vô lực, tâm tình tựa hồ cũng xuống thấp rất nhiều.

      Lúc này, chiếc Ferrari màu xanh ngọc gào thét chạy qua bên người , tiếp theo, lại rất nhanh quay trở lại, trong nháy mắt, thoáng cái bóng dáng cao lớn đến trước trước mặt , Lý Nguyên Y vô ý thức ngẩng đầu, vừa vặn chống lại đôi mắt tĩnh mịch như đàm sương mù!”

      "Ăn cơm chưa? Sao lại ngồi ở đây mình?" Đường Diệc Đình cúi người xuống, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt , ánh mắt thâm thúy, sáng quắc thăm dò vào đáy mắt .

      Tinh thần Lý Nguyên Y chao đảo cái, cắn môi, gì.

      Đường Diệc Đình thấy chau mày, vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ rất khó chịu, nhịn được vươn tay ở trán dò xét chút, "Thời tiết như thế này, còn có thể đổ mồ hôi? Ở đâu thoải mái?"

      " có, !" muốn bị phát khác thường của mình, Lý Nguyên Y dứt khoát xoay mặt, lạnh giọng đuổi người.

      Ai ngờ, Đường Diệc Đình lại đột nhiên đem ôm lấy, Lý Nguyên Y kinh kêu tiếng, còn kịp phản kháng, liền bị bỏ vào ghế bên cạnh ghế lái, khóa cửa lại, lưu loát liền mạch.

      "Uy, thả tôi ra ngoài!" Lý Nguyên Y ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế ngồi, dồn hết khí lực đạp vào cửa xe, mà Đường Diệc Đình căn bản để ý hỏi , thong dong trở về ghế lái.

      "Đường Diệc Đình, đến tột cùng nghĩ muốn làm gì?" Bên trong chiếc xe, chỉ có hai người bọn họ, Lý Nguyên Y nhịn được bắt đầu có chút bối rối.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: có đáng ghét như vậy

      Edit: Phạm Mai


      "Ngồi yên, đưa em bệnh viện!" Đường Diệc Đình nhàn nhạt liếc cái, tiếp theo nhấn ga mạnh, trong nháy mắt xe chạy nhanh rời .

      "Tôi cần !" Lý Nguyên Y bĩu bĩu cái miệng , kháng nghị . Trời mới biết, bệnh viện là nơi chán gét nhất.

      " phải do em." Đường Diệc Đình nhíu mày, vẻ mặt thể thương lượng.

      "Bá đạo!" Lý Nguyên Y đích lẩm bẩm câu, trong lòng lại cảm giác khác thường khác thoáng chạy qua. Cảm giác dạ dày khó chịu này càng nhiều, biết chống lại có hiệu quả, đành phải dựa vào thành ghế thoải mái, từ từ nhắm mắt lại.

      Xe vững vàng chạy băng băng cực nhanh, rất nhanh đến bệnh viện hàng đầu.

      Đường Diệc Đình tắt khóa, vô ý thức liếc cái, phát hai mắt nhắm chặt, đèn đường mờ vàng, xuyên vào bên trong xe, ánh sáng nhè rơi ở khuôn mặt nhắn ôn nhu của , trong lúc nhất thời, tốt đẹp như thế làm cho người khác dám phá hủy nó. Lông mi dài cong vểnh lên, làm cho nhịn được vươn tay, nhàng đụng chạm tý.

      Lý Nguyên Y ngủ có sâu, cơ hồ tay của mới vừa rơi xuống lông mi , liền tỉnh, mê mang mở mắt, vừa vặn đụng tới đôi mắt sâu thấy đáy kia, tâm, hiểu sao lại căng thẳng, trái tim nâng cao tầng suất, tựa hồ lại rối loạn.

      "Tỉnh?" Thanh Đường Diệc Đình, lúc này ôn nhu có thể nhéo ra nước, Lý Nguyên Y sững sờ gật đầu, thấy bàn tay to của đưa tới, vẻ mặt rùng mình, thanh nhịn được run: "... muốn làm gì?"

      "Giúp em cởi dây an toàn, bảo bối hy vọng làm cái gì sao?" Bộ dáng thất kinh của , làm cho Đường Diệc Đình buồn cười, hưng khởi ý nghĩ muốn trêu chọc .

      "Tôi tự mình làm tốt rồi." Lý Nguyên Y vội vàng đẩy ra tay của , lưu loát cởi dây an toàn, mở cửa xe, xuống xe...

      Ở bệnh viện lăn qua lăn lại phen, lúc ra, tay Đường Diệc Đình, nhiều thêm túi thuốc.

      "Mấy năm này, đến tột cùng em sống thế nào ?" Vừa nghĩ tới thiếu chút nữa đem mình biến thành viêm dạ dày cấp tính, gương mặt tuấn tú của Đường Diệc Đình thoáng chốc trầm vài phần.

      " quản tôi?" Lý Nguyên Y vểnh cái miệng nhắn lên, phục đáp tiếng, lúc này đầu óc ràng, căn bản là rảnh bận tâm trong lời của , chứa thâm ý.

      "Lần sau phải nhớ ăn cơm đúng giờ." Đường Diệc Đình sờ sờ đầu của , trong lời lạnh như băng, lại đầy tràn nồng đậm quan tâm.

      Lý Nguyên Y có chút hoảng hốt, người quan tâm như vậy, ngoại trừ hai, hình như có lẽ có ai khác. Tâm, trong nháy mắt này, giống như là bị cái gì kích thích, có thứ tình cảm gì đó, từ từ thay đổi. Có lẽ là người bị bệnh cảm thấy yếu đuối, tại thời khắc này, cảm giác thấy Đường Diệc Đình, có đáng ghét như vậy.

      Vừa mới ở trong bệnh viện, đường nhận được biết bao ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị. Lúc gần , vị bác sĩ lớn tuổi, còn vụng trộm ở bên tai câu sâu xa, a, thằng nhóc này khó tìm đấy, hãy quý trọng tốt...

      "Dạ dày em tốt, vài ngày này, hãy ăn thức ăn lỏng chút." Giọng Đường Diệc Đình trầm thấp, đem Lý Nguyên Y suy nghĩ kéo trở lại, " Tôi đưa em ăn chút cháo, sau đó em uống thuốc là được."

      "Ân!" Lúc này Lý Nguyên Y cũng còn khí lực để lăn qua lăn lại, đành phải gật gật đầu, thuận ý của .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Cần phải khiến cho Lý Nguyên Y ăn cơm cùng

      Edit: Phạm Mai

      Lý Nguyên Y ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, lúc này mới tìm công việc mới.

      Trước khi đắc tội công khai với Đường Diệc Đình, có rất nhiều đài truyền hình ở thành phố A hướng đưa ra cành ô-liu, bởi vậy hết sức tự nhiên, Lý Nguyên Y lúc này đây, liền trực tiếp tìm tới người lúc trước liên lạc với .

      " ngại, Lý chủ bá, tại bên trong đài thiếu người, lần sau có cơ hội, nhất định giữ lại cho ..."

      "Lý chủ bá, đài chúng ta hết sức hi vọng có thể đến làm việc, nhưng lại đắc tội tập đoàn Tinh Tế nên mới..."

      " rất đáng tiếc, Lý chủ bá, nếu tôi gọi điện thoại cho đài truyền hình ở thành phố B hỏi chút..."

      ...

      Lý Nguyên Y tùy ý đường cái, con mắt hạnh trong suốt, dần dần trở nên ảm đạm.

      Cả buổi chiều, tìm mấy đài truyền hình, mọi người vẫn giống như nhau hiểu lầm rằng vì đắc tội Đường Diệc Đình mà bị cắt chức, căn bản có ai dám thuê vào làm việc. Nhân tình ấm lạnh, hôm nay xem như nếm trải hết , tuy trong lòng thất vọng, nhưng cũng hiểu đạo lý làm người thân bất do kỷ này.

      Mấy ngày hôm trước, Tư Chính Hạo có tìm , hỏi vì sao lại từ chức, thậm chí còn muốn giúp giới thiệu công tác. Đối với cái người từng làm cấp của mình này, Lý Nguyên Y cảm kích, nhưng cũng muốn làm người ta hiểu lầm chuyện gì cả, vì vậy tùy tiện mượn cớ, trực tiếp cự tuyệt.

      Về phần Đường Diệc Đình, sau ngày đó liền thấy bóng dáng, cũng biết bận rộn cái gì...

      "Thân ái , là đúng dịp, thế nhưng lại gặp ở chỗ này!"

      Đột nhiên, cái bóng dáng cao lớn thoáng cái vọt tới trước mặt, Lý Nguyên Y lên tiếng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy gương mặt tuấn tú hé ra thần thái phong lưu.

      "Thẩm thiếu, tôi với quen thuộc như vậy, đừng loạn gọi." lấy túi xách đeo người cầm lên trước ngực, con mắt hạnh nhanh chóng chợt lóe qua tia bài xích.

      Nếu như hỏi Lý Nguyên Y gét nhất chính là loại đàn ông nào, đáp án nếu như phải loại người trước mặt này ai có thể nữa. Theo ý , Thẩm Thiên Minh chính là điển hình loại. Ngựa, cái loại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền muốn nhào tới kia, hơn nữa bối cảnh phức tạp Thiên phố, đối với vị Thẩm gia đại thiếu gia này, mức độ hảo cảm chính là .

      "Trước lạ sau quen phải sao, Lý Nguyên Y, thiếu gia ta đối với phi thường ái mộ, biết có đucợ cái vinh hạnh này, mời ăn cơm tối?" Thẩm Thiên Minh híp cặp mắt hoa đào mê người lại, tự cho rằng hết sức mê người giương cao nụ cười giống như chiêu bài trước kia với những khác.

      " cần , tôi có thời gian." Lý Nguyên Y lạnh lùng trả lời câu, lướt qua , trực tiếp hướng ven đường.

      Thẩm Thiên Minh đuổi theo, ngăn cản con đường của , mắt phượng đẹp mắt thoáng qua đường cong nguy hiểm: "Lý chủ bá, nể mặt như thế, đừng trách thiếu gia xử dụng thủ đoạn cứng rắn.”

      Bắt đầu từ nửa năm trước, trong lúc vô tình nhìn chuyên mục ( tài chính và kinh tế đường ) này, liền bị Lý Nguyên Y tài trí ngọt ngào, quan niệm độc đáo hấp dẫn, vì vậy bắt đầu phát ra thế công theo đuổi. Hoa tươi, trang sức, phàm là phụ nữ thích, đều đưa, đáng tiếc vị mỹ nữ chủ bá kia lại cảm kích, ngay cả ánh mắt cũng để cho , càng đừng tới việc nhận lấy những món quà mà đưa kia.

      Thẩm Thiên Minh đời này, còn có phụ nữ nào mà lại nắm được, ngoại trừ !

      Hôm nay, bất kể sử dụng biện pháp gì, cũng phải làm cho Lý Nguyên Y cùng ăn cơm.

      "Thẩm thiếu, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn muốn làm loạn ép buộc người khác sao?" Lý Nguyên Y ôm chặt túi sách, mặt mày cong cong, nở nụ cười. Vui vẻ đạt đến đáy mắt, nhưng là lãnh đến mức tận cùng châm chọc.

      Biết người đàn ông trước mắt này phải là dễ chọc, hết sức làm cho chính mình giữ được tỉnh táo, trong đầu vận chuyển gia tốc nghĩ tới kế thoát thân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :