1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngọt thê động lòng người, bá đạo tổng giám đốc hảo tình thâm - Bảo Lạp (83) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Vì mà đến

      Edit: Phạm Mai


      "Ngươi nhất định phải dùng thái độ như thế chuyện với ta, ân?" Đường Diệc Đình híp mắt, ánh mắt tối tăm trầm vài phần, thu hồi tay chống đỡ bên người , cả người thuận thế ngã xuống, nửa người cứng rắn liền cứ như vậy thẳng tắp đè ở người .

      Lý Nguyên Y kêu lên tiếng đau đớn, cảm giác có chút thở nổi, mà cái tay nam nhân kia, lại vừa vặn che ở trước ngực nàng, thậm chí còn biết xấu hổ nắm cái...

      "Uh, xúc cảm sai!"

      Oanh - -

      "Đường... Đường Diệc Đình, ngươi đứng lên cho ta!" Lý Nguyên Y ra sức giãy giụa, lại bị áp chế đến sít sao , cách nào nhúc nhích.

      "Đường Diệc Đình - - "

      "Chớ lộn xộn..."

      Giọng khan đục Đường Diệc Đình cúi đầu vang lên, xen lẫn tia nhẫn khó nhịn, Lý Nguyên Y biến sắc, cả người bị hù dọa quên mất phản ứng. dám nhúc nhích nữa, đều ý thức được, nam nhân vào lúc này, là nguy hiểm cỡ nào.

      Đường Diệc Đình hít thở sâu tý, thâm trầm nơi đáy mắt dần dần tản , lại như trước vẫn từ người nàng đứng lên. Ôn hương nhuyễn ngọc , miễn bàn có nhiều thư thái, huống chi, là muốn ôm cỡ nào, chỉ cần ôm như vậy, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa...

      Thấy có ý định đứng dậy, cặp mắt hạnh trong suốt của Lý Nguyên Y toát ra hừng hực lửa giận: "Ngươi lại làm loạn, ta gọi người!"

      Lúc này hai ở cách vách, chỉ cần nàng lớn giọng hô to, nhất định xông vào. Chỉ là...

      "Ngươi nhất định phải để cho Lý Xương Húc biết trong phòng ngươi có ta?" Đường Diệc Đình lành lạnh mở miệng, vừa nghĩ tới sau khi dời , qua nhiều năm như vậy, liên tục cùng Lý Xương Húc trụ ở dưới mái hiên, trong lòng liền hâm mộ ghen tị muốn nổi điên. Bảo bối của , tại sao có thể quên như vậy, quên còn mảnh!

      "Ngươi - -" Lý Nguyên Y nổi cáu, lại thể thừa nhận, nhéo trúng nhược điểm của mình. Lý Xương Húc là người rất căm thù cái ác, mà Đường Diệc Đình sao, ngoại trừ thân phận tổng giám đốc tập đoàn Tinh Tế này ra, còn là người nối nghiệp tổ chức hắc ám Zeus lớn nhất Âu Mỹ. Vị đại thiếu gia Zeus này, vào hai tháng trước , đem tổng bộ tập đoàn Tinh Tế từ New York dời đến thành phố A, kiêng nể chèn ép tiểu xí nghiệp của bản địa, nhấc lên hồi gió tanh mưa máu, mà bối cảnh phức tạp của bản thân , cũng dần dần phá vỡ cân bằng hai nhà hắc bạch ở thành phố A, dẫn tới tất cả cảnh sát chú ý.

      Lý Nguyên Y bị ca ca hun đúc rất sâu, bản thân cũng có tinh thần trọng nghĩa, bởi vậy đặc biệt ưa Đường Diệc Đình cổ tay (thủ đoạn) lãnh huyết như vậy, chỉ là...

      Nam nhân mà mọi nghười nghe tin sợ mất mật như vậy, lại hết lần này tới lần khác trốn được!

      Lý Nguyên Y nghĩ thầm, đời trước nhất định là bới lên phần mộ của tổ tiên, đời này mới gặp Đường Diệc Đình. Nếu như có thể, hy vọng vào hai tháng trước , cái ngày mà bước vào thành phố A, chính mình sân bay đón bạn tốt Lê Lâm, có đụng vào đuôi xe của ...

      Nhưng lại biết rằng, số mệnh định gặp gỡ, vô luận ngươi trốn thế nào, đều tránh khỏi, càng đừng , người nam nhân này còn là vì mà đến!

      "Như thế nào, gọi người sao?" Đường Diệc Đình đưa tay nhéo nhéo lộn xộn gò má phấn nộn của , giữa lông mày tuấn tú bức người, toả sáng cực hạn dụ hoặc.

      "Mau đứng lên, ta thở được." Lý Nguyên Y đập vài cái vào lồng ngực của , bàn tay mềm mại chạm cơ ngực rắn chắc của , loáng thoáng, phảng phất có thể cảm giác được tần suất tim đập trầm ổn hữu lực của .

      chưa bao giờ cùng người khác phái tiếp cận như thế, khuôn mặt nhắn lại lần nữa thể ngăn được hồng lên .

      "Cốc cốc cốc - - "

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Người trọng yếu nhất

      Edit: Phạm Mai


      Bên trong căn phòng, đột nhiên truyền đến trận dồn dập tiếng gõ cửa, ngay sau đó, thanh uy nghiêm trầm thấp nam nhân vang lên: "Nha đầu, ngủ chưa? hai có chuyện cần ra ngoài, đưa chìa khkhoase cho ta!"

      Lý Nguyên Y đột nhiên bừng tỉnh, cũng biết lấy khí lực ở đâu, lấy tay đẩy Đường Diệc Đình ra, tay chân luống cuống đem đồ ngủ chỉnh lại.

      "Nha đầu - - "

      Lý Xương Húc thấy nửa ngày có đáp lại, lại gõ cửa thêm vài lần, lực đạo so với trước lớn chút, có thể thấy được, có chuyện gấp gì đó.

      " hai, chờ chút, ra ngay!"

      Lý Nguyên Y ổn định tinh thần đáp lời cái, con mắt bốc hỏa hung hăng trừng mắt nhìn Đường Diệc Đình cái, giọng cảnh cáo : "Còn mau cút !"

      "Như thế nào mà ngay cả chìa khỏa xe của ngươi cũng cầm?" Đối với Lý Xương Húc quấy rầy, Đường Diệc Đình có chút vui.

      "Vốn là ngày mai ấy nghỉ phép, ta mượn xe của hai." Lý Nguyên Y xong, thiếu chút nữa ảo não muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, khi nào cùng Đường Diệc Đình, có thể tới việc nhà như thế ? ! Nghĩ tới điều này, tức giận trừng mắt liếc cái, "Làm cái gì hỏi nhiều như vậy, mau cút!"

      " ở ngoài cửa!" Đường Diệc Đình lười biếng bỏ tay vào túi quần, thân thể cao lớn dựa vào tường, thái độ chút cũng phối hợp.

      "Vừa rồi ngươi phải là leo cửa sổ tiến vào sao? Lấy thân thủ của ngươi, nhảy xuống cũng bị cái gì cả!" Lý Nguyên Y nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể, muốn cước đem đạp ra ngoài, đáng tiếc, có sức lực làm việc này!

      "Ngươi lo lắng ta ngã chết?" vẫn bất động như núi như cũ, con ngươi thâm thúy lóe qua luồng u quang.

      "Yên tâm, người xấu thường sống dai. Ngươi có hay ?" Mặc dù biết Lý Xương Húc tiến vào phòng , nhưng phòng ngừa vạn nhất, vẫn thể mạo hiểm.

      có tim có phổi, làm cho Đường Diệc Đình nhịn được nhíu mày, chỉ là thấy khuôn mặt xinh đẹp của lên hoang mang lo sợ, đầu quả tim liền mềm nhũn: "Ta toilet!"

      còn có chuyện trọng yếu chưa có cùng tính sổ đâu, làm sao có thể ?

      Lý Nguyên Y biết mình động được , dứt khoát để ý tới nữa, tìm được chìa khóa xe, tới cửa, lại bị bá đạo ngăn cản lại - -

      "Ngươi liền mặc như thế ra ngoài?" Đường Diệc Đình ánh mắt lướt nhanh xuống dưới, Lý Nguyên Y theo ánh mắt của , phát cảnh xuân của mình lộ ra ngoài. Khuôn mặt vốn hồng do tức giận bây giờ hồng triệt để, tay chân luống cuống cầm lấy cái áo khoác choàng lên, lúc này mới mở cửa ra ngoài.

      Lý Xương Húc đứng ở ngoài cửa, hai tay vòng ngực dựa tường, hành lang vốn tối lúc này được mở đèn, ánh sáng sáng ngời, ánh sáng chiếu lên gương mặt tuấn tú cường tráng, hiểu sao có thêm vài phần cảm giác an toàn.

      Năm năm trước, từ lúc bị bệnh tỉnh lại, mất ký ức đối với thế giới này tràn đầy mâu thuẫn, là Lý Xương Húc, trai ruột của , dốc lòng quan tâm cùng chiếu cố, mới để cho dần dần mở ra nội tâm, tiếp nhận thân thế của mình...

      Lý Xương Húc đối với , chính là người trọng yếu nhất thế giới này!

      " hai, xảy ra chuyện gì?" Lý Nguyên Y tới, đem cái chìa khóa đưa cho , trong giọng tràn đầy quan tâm. Nửa đêm canh ba mà ra ngoài, nhất định là xảy ra chuyện lớn, lo lắng là giả .

      "Có thời gian cho em biết, mau về phòng nghỉ ngơi ." mặt Lý Xương Húc ngưng trọng, sờ sờ đầu , phong trần mệt mỏi ra ngoài.

      Lý Nguyên Y đứng nguyên tại chỗ, rất nhanh liền nghe đến thanh cửa chính dưới lầu đóng lại, ngay sau đó, động cơ xe hơi khởi động, càng lúc càng xa.

      Nhớ tới trong phòng còn có người khó dây dưa, Lý Nguyên Y than tiếng, lúc này mới xoay người trở về phòng.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: là ngoại lệ

      Edit: Phạm Mai


      Trong phòng, thân hình Đường Diệc Đình cao lớn, ngồi giữa ghế sôpha rộng rãi, chân dài vắt chéo , tay trái cầm điếu thuốc, tư thái ưu nhã hít hơi, ánh sáng màu vàng ấm áp nhuộm ở cái khuôn mặt tuấn tà mị kia, thêm vài phần ấm áp.

      Lúc Lý Nguyên Y tới, đập vào mi mắt , đúng là tình cảnh này. Hai bên mi thanh tú dài nhíu lại cái, động tác dư thừa , nàng bước bước qua, khí thế hung hăng cướp điếu thuốc tay nam nhân, dập tắt, ném vào thùng rác.

      "Ai cho phép ở phòng tôi hút thuốc ?" Khuôn mặt nhắn Lý Nguyên Y tức giận , hai con ngươi đen láy trừng lên vừa tròn vừa lớn, chiếu vào đáy mắt người nào đó, tựa như con nhím con, vô cùng thú vị. Nhìn thế nào cũng thấy, cùng màn ảnh thanh nhã tài trí hoàn toàn bất đồng, vĩnh viễn đều là như vậy sinh cơ bừng bừng, linh khí bức người, tựa như lần đầu gặp phải sáu năm trước giống nhau...

      Suy nghĩ của đột nhiên bay tới của mùa thu năm đó, vào buổi chiều lá phong bay tán lạn, ngang qua công viên trung ương New York, liền gặp người giống như tinh linh vậy, cùng nhóm quảng trường nhàng nhảy múa, thiếu nữ mặc quần áo màu trắng mắt ngọc mày ngài, dưới ánh mặt trời, giống như bươm bướm xinh đẹp vậy, bay vào trong mắt của , cũng tiến đụng vào nội tâm ...

      Từ đến lớn, vật muốn, chiếm được , hết lần này tới lần khác mong muốn nhất là , thành ngoại lệ - -

      "Đường Diệc Đình, đến tột cùng thích tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi!"

      "Thích em đáy mắt có tôi, em thay đổi sao?"

      ...

      Thời điểm trong mắt em có tôi, tôi thích ngươi, thời điểm trong mắt em có tôi, tôi ... em!

      Nhưng vì cái gì, lúc đó em lại nhẫn tâm lựa chọn, bỏ xuống tôi?

      ...

      Thấy lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm, ánh mắt chuyên tâm, nóng rực giống như muốn làm cho bị đốt cháy vậy, quả tim Lý Nguyên Y run lên, đột nhiên cảm giác được hô hấp có chút khó khăn, ngay cả huyệt thái dương đều là thình thịch nhảy ngừng. Là quá nhạy cảm hay là người nam nhân này quá nhập vai. Tình, vì cái gì lúc này có cảm giác bị người mình mến nhìn chằm chằm đây?

      Người ?

      Oanh - -

      Quá kinh hãi !

      Lý Nguyên Y vội vàng hoàn hồn, tay chống eo thon, hung dữ cảnh cáo: "Về sau được phép ở chỗ này hút thuốc!" Ở trong phòng hút thuốc, nếu như bị hai biết được, chết chắc.

      thanh ngọt ngào mang chút ngang ngược, đem Đường Diệc Đình từ trong ký ức kéo trở lại, bàn tay đột nhiên lôi kéo, đem nàng ôm vào trong ngực, Lý Nguyên Y kinh hô tiếng, cả người thuận thế ngã ngồi ở đùi , dưới mông giống như có vật gì đó cấn cấn, khuôn mặt nhắn nhịn được nổi lên vài miếng mây đỏ.

      Còn kịp giãy giụa, nam nhân nhéo ở eo của , giọng trầm thấp, lên nhè nguy hiểm: "Tư Chính Hạo cùng em là quan hệ thế nào?"

      Lý Nguyên Y ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt trung chạm vào nhau, con mắt sáng như sao lên mờ mịt, mấy giây sau mới phản ứng tới, lạnh nhạt giải thích: " ta chỉ là cấp của tôi mà thôi."

      "Cấp ? Cấp của em nhưng vĩ đại, đều tự mình đến Tinh Tế thay em bồi tội ." Người nào đó mang theo trào phúng, trong đầu thoáng chốc vang lên những lời lúc đó Tư Chính Hạo với mình- -

      "Nguyên Y là người xinh đẹp tài trí thiện lương, là nam nhân đương nhiên đều bị hấp dẫn, tôi đương nhiên cũng ngoại lệ."

      tốt cho cái là nam nhân đều bị hấp dẫn!

      tốt cho cái cũng ngoại lệ!

      Khi nào , người phụ nữ của Đường Diệc Đình , cần nam nhân khác đến khẳng định? !

      " tìm ngươi ?" Lý Nguyên Y sửng sốt, khuôn mặt nhắn tràn đầy thể tin. Tư Chính Hạo thế nhưng thay xin lỗi, đây cũng quá...

      " nên quên em là của tôi, ai cho phép em bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ?"




      Chương 8: Xảy ra chuyện lớn

      Edit: Phạm Mai


      " - -" Lý Nguyên Y nhéo nhéo lòng bàn tay, bị lời của , tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con mắt nào cua nhìn thấy tôi trêu hoa nghẹo nguyệt ? Còn có, tôi phải là cảu ! Trước kia phải, bây giờ phải, về sau cũng thể nào!"

      Lòng đầy căm phẫn Lý Nguyên Y ra những lời này, cũng phát đôi mắt đẹp của nam nhân kia, nhanh chóng chợt lóe qua chút mờ mịt.

      "Em lại lần nữa xem?" Vốn là thanh lạnh lùng, vào lúc này chợt hạ xuống thêm độ.

      Trong lòng Lý Nguyên Y lộp bộp tý, kiều môi ngọa nguậy muốn gì, cái cằm lại đột nhiên bị nắm lấy, nam nhân bá đạo hôn, mang theo tia trừng phạt cùng giận dỗi, giống như gió lớn hướng đánh tới...

      Lý Nguyên Y đương nhiên chịu, duỗi tay chống đẩy bờ vai của , lại phát vững như bàn thạch, động. kịch liệt giãy giụa lấy, trong miệng ngô ngô ngô phát ra thanh kháng nghị, nhưng nàng càng như vậy, càng kích thích lên ý muốn chinh phục của nam nhân.

      Hơi thở bá đạo của , mang theo trừng phạt, trực tiếp xông vào trong môi miệng , Lý Nguyên Y chỉ cảm thấy trận trời đất quay cuồng, loại cảm giác này, nên phát sinh ở người bọn họ, cũng thể phát sinh ở người bọn họ...

      Nghĩ tới như vậy, dùng hàm răng dùng sức cắn cái, đem đầu lưỡi kịp lui về của , cắn chảy máu.

      "Em lại dám cắn tôi?" Trong miệng lan tràn ra mùi máu tươi, làm cho vạn bất đắc dĩ buông môi ra, tay đặt ở eo , cũng vô ý thức buông lỏng ra chút ít.

      Lý Nguyên Y nhân cơ hội từ trong ngực thoát ra, thân thể linh xảo rất nhanh liền nhảy cách hai mét, thuận tay cầm lên ngối ôm ở sôpha che ở trước ngực, cam lòng yếu thế trừng mắt : "Cắn thế nào? Đường Diệc Đình, có mặt mũi sao, nửa đêm canh ba chạy tới đối với hoa cúc như tôi. khuê nữ ý đồ sao. Quỹ, tôi nếu như giết , cũng thuộc về đứng đắn tự vệ."

      Lời hung dung oai vệ khí phách hiên ngang , làm cho mày rậm Đường Diệc Đình hơi nhíu tý, Lý Nguyên Y cho là tức giận, ai ngờ lại phác thảo môi, cúi đầu nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày gian, nhuộm lên mị hoặc cực hạn: "Em xác định em là hoa cúc. Khuê nữ?"

      " - -" Lý Nguyên Y nổi cáu, tiện tay liền đem ôm gối ném tới, nam nhân thoải mái liền tiếp nhận, ưu nhã ném lên ghế sôpha , chân dài dần dần đến gần , mang theo cảm giác áp bách.

      Lý Nguyên Y vô ý thức lui về phía sau mấy bước, ai ngờ chân lại cẩn thận vấp cái, cả người thuận thế ngã ngồi ở ghế.

      Đường Diệc Đình muốn tới, di động trong túi quần lại vang lên ngay lúc này - -

      "Cậu tốt nhất có chuyện đặc biệt quan trọng." giọng trầm thấp khàn khan sâu kín truyền tới bên kia, nghe giọng kia Rose nhịn được rùng mình cái, kiên trì hồi báo: "Boss, xảy ra chuyện lớn!"

      ...
      *******

      Đường Diệc Đình tiếp điện thoại, vội vã , Lý Xương Húc cũng vậy. Ban đêm về.

      Đêm đó Lý Nguyên Y mất ngủ, vừa mới bắt đầu rạng sáng ngày thứ hai. Làm thêm phần bữa sáng, nghĩ lúc làm việc, thuận đường mang cho Lý Xương Húc.

      Chỗ Lý Xương Húc ở cục cảnh sát, chỉ cách đài truyền hình cái phố. Lý Nguyên Y khi tới cửa, ngoài ý muốn phát loạt xe đồng thời ngừng lại, mười người cảnh sát. Xem xét vây quanh nam nhân cao lớn, mang vào.

      Lúc nhìn thấy gò má nam nhân, Lý Nguyên Y mắt hạnh vi vi ngơ ngác chút, rất nhanh liền nhận ra . Thẩm Thiên Minh, thành phố A nổi danh hoa hoa đại thiếu, cơ hồ mỗi ngày đều xuất đầu đề trang giải trí. là cao cấp nhất hội sở người phụ trách"Thiên phố", đương nhiên, lại là an hem tốt của Đường Diệc Đình!

      A, trách được tối hôm qua Đường Diệc Đình gấp như vậy, nguyên lai là Thẩm Thiên Minh xảy ra chuyện. Tuy biết được Thẩm Thiên Minh là bởi vì chuyện gì bị mang đến cục cảnh sát, nhưng từ đáy lòng Lý Nguyên Y hy vọng, chuyện này tốt nhất có thể làm cho Đường Diệc Đình bị sứt đầu mẻ trán, như vậy thời gian tìm chính mình phiền toái. Chuyện tối hôm qua từng màn từng màn nằm trong đầu chịu , nụ cười Lý Nguyên Y khẽ phiếm hồng, nhưng trong lòng trong cơn giận dữ - -

      Chết tiệt khốn kiếp, lại dám phải là hoàng hoa khuê nữ?
      ...

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Thoát khỏi người đàn ông đáng gét kia

      Edit: Phạm Mai


      Phòng làm việc Lý Xương Húc ở lầu hai, lúc mà Lý Nguyên Y vào, chuyện điện thoại, nhìn thấy em bảo bối, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén trở nên mềm mại, giơ tay phải lên, ý bảo vào.

      Lý Nguyên Y hết sức thức thời ngồi sô pha, nhìn thấy Lý Xương Húc chau mày, khuôn mặt tuấn tú mảnh ngưng trọng, trong lòng khỏi lo lắng chút, xem ra hai gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết.

      Sau khi Lý Xương Húc cúp điện thoại, nhìn thấy em lấy từ trong túi tiện lợi ra phần cháo, cùng vài cái bánh bao hấp, gương mặt tuấn cuối cùng cũng nở ra nụ cười vui vẻ: "Sao lại ngoan như vậy, lại mang bữa sáng tới cho ?"

      "A, sợ lo làm việc mà ăn đúng bửa." Lý Nguyên Y cười híp mắt hai hàng mi cong cong lên, ", vừa rồi thấy Thẩm Thiên Minh bị đưa vào, xảy ra chuyện gì sao?"

      "Tối hôm qua ở Thiên phố, chết học sinh nữ. Ở trường cảnh sát tìm được túi lớn thuốc. Độc, pháp y cũng chứng người chết là do hít trúng lượng lớn khí độc. Cho tới chết." Thời điểm Lý Xương Húc đến đây, tay nắm chiếc đũa bởi vì phẫn nộ mà run lên vài cái, đôi mắt thâm thúy bị bịt kín bởi màn căm phẫn, "Mói có 20 tuổi, liền bị hại chết như vậy, chao ôi!"

      Cõ lẽ là vì kia, tương tự với chuyện Lý Nguyên Y gặp chuyện may lúc trước, làm cho đánh thẳng vào trong lòng Lý Xương Húc, đánh thẳng vào tâm lớn. 5 năm trước, chính mắt nhìn thấy đứa em thương từ cho tới lớn nằm trong vũng máu, màu máu đỏ tươi ngập tràn con đường đầy đất kia, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, may mắn, trời xanh có mắt, hôn mê ba tháng cuối cùng cũng tỉnh lại. Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng chỉ cần em bình an vô , người làm như , như vậy cũng hài lòng.

      Lý Nguyên Y biết Lý Xương Húc đối với thế lực xã hội đen hận đến tận xương, trong lòng tự giác mặc niệm, nếu để hai biết cùng Đường Diệc Đình quen biết. Dây dưa , có lẽ cần thiết phải suy nghĩ, trực tiếp cầm súng. Đập chết ? Vừa nghĩ tới cái hình ảnh máu tanh kia, Lý Nguyên Y nhịn được rùng mình cái, xem ra là nên nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi người đàn ông đáng ghét kia.

      *******

      Bên trong Thiên phố

      Bên trong phòng vip ở tầng cao nhất, ánh sáng mờ tối, người đàn ông ngũ quan tuấn, ngồi ở ghế sa lon phong cách tao nhã, áo sơ mi màu đen đem khí chất cao quí thần bí, phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, thân thể cao lớn kia tựa như pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, làm cho người ta cảm nhận được hương vị muốn tiếp cận.

      Đột nhiên trong căn phòng, cửa phòng bị mở ra, vài cái hộ vệ cao lớn, đẩy người đàn ông trẻ tuổi tới, cước đem đạp đến trước sô pha.

      Người đàn ông nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen bén nhọn của Đường Diệc Đình, phịch tiếng quỳ xuống, bả vai run lên lợi hại, trong giọng tràn đầy nồng đậm sợ hãi: "Đường thiếu, tha cho... Tha mạng a!"

      "Chuyện tối ngày hôm qua xảy ra, là do ngươi phụ trách?" Đường Diệc Đình vén chân dài lên, ưu nhã đung đưa ly rượu đỏ trong tay. Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly đưa qua lại đôi, mắt sâu thẳm, lúc này thể nhìn ra tâm tình là cái gì.

      "Là... Là tôi phụ trách, nhưng tôi cái gì cũng biết a! Đường thiếu, van xin ngài, bỏ qua cho tôi ." Người đàn ông vội vàng thanh minh, biết vì sao trong phòng lại xuất túi thuốc đó. Độc, đương nhiên càng ngờ tới có người hút quá lượng mà chết, lúc dó chỉ là vào tolet, như thế nào liền...

      "Ngươi xác định biết chuyện gì?"
      - - - -

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Đường Diệc Đình, tôi để yên cho

      Edit: Phạm Mai


      "Ngươi xác định biết chuyện gì?" Đường Diệc Đình đột nhiên đứng lên, nâng ly rượu đỏ đến trước mặt , ưu nhã nhấp miếng, tiếp theo từ cao nhìn xuống , đôi mắt hẹp dài, xẹt qua tia tìm tòi nghiên cứu.

      "... ... Biết a! Đường thiếu, cầu xin... Van xin ngài, tôi có mẹ già dưới có trẻ , làm sao dám làm cái loại chuyện này, van cầu ngài, thả tôi ." Người đàn ông bị hù dọa toàn thân đều run rẩy, cũng chỉ thiếu điều khóc lên.

      Môi Đường Diệc Đình con lên nụ cười lạnh, sau liền đem rượu đỏ uống hơi cạn sạch, ưu nhã xoay người, lần nữa ngồi lên ghế sofa, ngón tay thon dài sờ sờ chiếc cằm thon, cũng lời nào.

      Bầu khí, đột nhiên yên tĩnh xuống, cả cái gian, lên cảm giác làm người ta hít thở thông.

      Đường Diệc Đình trầm mặc như trước , mặc dù chỉ là ngồi ngay ngắn ở kia, thoạt nhìn như người đàn ông đẹp đẽ ưu nhã yên tĩnh, nhưng hơi thở cường đại toát lên từ trong người, làm người ta thể khinh thường. Đây là loại cảm giác giống như từ lúc sinh ra là từ cao nhìn xuống mọi người, chỉ có người đứng cao nhiều năm, làm việc lớn, mới có thể có quyết đoán làm cho người khác phải e sợ như thế, hết sức hiển nhiên, Đường Diệc Đình đến 30 tuổi, chính là vẫn tồn tại ngang ngược như vậy.

      Bọn vệ sĩ đứng thành hàng thẳng tắp, dám thở mạnh tý, mà người đàn ông quỳ kia, động cũng dám động, sợ cẩn thận, liền đem vị gia này đắc tội.

      "Ra ngoài!"

      Cuối cùng, mệnh lệnh sang sảng hữu lực vang lên, phá vỡ khí căng thẳng trong phòng, người đàn ông quỳ, thoáng chốc bị hù dọa chân nhũn ra ngã xuống đất, cuối cùng bị vệ sĩ kéo xuống, lui ra ngoài.

      Lúc này ghế, chỉ còn dư lại hai người Đường Diệc Đình cùng Rose.

      "Boss, chuyện lần này, khó chối tội, vì cái gì để cho gánh tội thay cho Trầm thiếu?"

      Mặc dù ngẫu nhiên Thiên phố chút giao dịch thể đặt lên mặt bàn, nhưng mà . Thuốc là tuyệt đối cấm . Vì lý do an toàn, ngoại trừ người phụ trách quản lý ra, tất cả những ái tiến vào ghế lô, kể cả khách nhân tất cả đều phải trải qua kiểm tra, để bảo đảm có cái vật phẩm nào bị cấm mà được mang vào, ai ngờ tối hôm qua lại có cạm bẫy lớn như vậy xảy ra, cho nên chuyện này, người vừa rồi vào là có hiềm nghi cực lớn . Nhưng vì sao Boss lại bỏ qua cho , Rose có chút hiểu .

      "Có dối hay , tôi nhìn ra được ." Đường Diệc Đình lưu loát đứng dậy, đưa tay phủi phủi bụi quần áo, chân dài hướng phương hướng cửa bước .

      "Nếu như phải làm, vậy còn có thể là ai?" Rose tò mò.

      "Manh mối ở người , phái người bí mật theo." Đường Diệc Đình bên hạ lệnh, bên ra ngoài.

      Rose theo phía sau vội vàng gật đầu, cuối cùng nhịn được hỏi câu: "Trầm thiếu bên kia, có cần tìm người giúp đưa ra hay ?"

      "Phối hợp cảnh sát điều tra, là nghĩa vụ vinh quang của dân, liền để cho trong đó hồi ." Đường Diệc Đình mím môi, gò má hoàn mỹ, ở dưới ánh sáng làm nổi bật, giống như A Tu La tới từ địa ngục, tà tứ vô cùng đồng thời, lại thêm vài phần bí hiểm.

      "..." Rose vì Thẩm Thiên Minh mặc niệm mấy giây, hết sức thông minh lựa chọn câm miệng, thêm gì nữa.

      Lúc hai người đến cửa thang máy, di động trong túi áo Đường Diệc Đình đột nhiên vang lên, lấy ra, liếc qua màn hình điện thoại di động, lúc nhìn thấy ba chữ "Tiểu con nhím", vốn là gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cơ hồ ở trong cái nháy mắt nhu hòa rất nhiều, ngón tay thon dài nhàng ấn phím call, còn chưa kịp mở miệng gì, từ sóng điện thoại truyền đến câu sư tử Hà Đông rống - -

      "Đường Diệc Đình, là con rùa đen khốn kiếp, tôi để yên cho !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :