1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngọt thê động lòng người, bá đạo tổng giám đốc hảo tình thâm - Bảo Lạp (83) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80.1: lâu gặp

      Edit: mia_trn

      “Ông nội! Phàm Phàm! Sao mọi người đến sớm vậy?” nghĩ tới ông nội sớm như vật mang theo Phàm Phàm đến, con sâu ngủ Lý Nguyên Y trong giây lát biến mất thấy bóng dáng.

      “Mặt trời lên cao rồi, còn sớm hả? Cái tật xấu ngủ nướng của cháu khi nào mới có thể thay đổi?” mặt Lý Triệu Chính lên ủng hộ.

      “Ha ha, đây phải là cẩn thận ngủ quên sao.” Lý Nguyên Y sờ sờ đâu, cợt nhả thoáng nở nụ cười. Thời gian qua ông nội đối với em bọn họ cầu hết sức nghiêm khắc, bây giờ, mới có ngủ nướng lúc, liền bị bắt được phê bình.

      có ngay ngắn.” Lý Triệu Chính lắc lắc đầu, bước nghiêm chỉnh nện bước vào phòng.

      “Phàm Phầm, nhìn thấy sao tiếng, hả?” Nhìn thấy đứa cháu , Lý Nguyên Y đương nhiên rất vui vẻ, liền trực tiếp khom lưng ôm đứa trẻ dậy: “Nhiều lắm mới mười ngày gặp, tại sao lại nhiều như vậy?”

      à, tay trói gà chặt, cần mượn cớ.” Lý Duẫn Phàm vòng quanh cổ của , nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

      “Hừ hừ, thành ngữ của cháu ngược lại học tệ lắm!”

      “Đương nhiên, điểm này giống .”

      “Ha, tiểu tử thối, vòng vèo lại mắng đúng ? Nhìn xem ta bóp chết ngươi.”

      “Oa oa, bạo lực như vậy, cẩn thận ai thèm lấy.”



      Hai cháu sau lưng Lý Triệu Chính, đùa giỡn vào nhà.

      25 tuổi rồi, vậy mà lại giống như đứa trẻ con?” Lý Triệu Chính nhìn thấy cháu ngây thơ đến nỗi mỗi lần đều cùng đứa trẻ năm tuổi tạo thành đội, khỏi nhíu mày, đôi mắt sâu u nhưng lại thoáng lên cái nhìn nhu hòa.

      “Ông nội, ở trong mắt ông, cháu dù là bốn mươi tuổi cũng vẫn là đứa bé.” Lý Nguyên Y le lưỡi, sau đó chạy đén phòng bếp, bưng hai cốc nước ra: “Ông nội, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”

      “Sang đây xem khi nào cháu tự giác tìm bạn trai?” Lý Triệu Chính nhận cốc nước, từ tốn uống ngụm, đôi mắt sắc bén hướng về phía , trầm giọng : “Cách cuổi năm đến vài tháng, cháu cần phải nhớ kỹ, đừng đến lúc đó lại về nhà được.”

      “Ai da, ông nội à, mới sáng sớm cứ như vậy mà phá hoại phong cảnh, đáng ghét!” Lý Nguyên Y hơi trề môi, rất nhanh liền đổi chủ đề: “ Sớm biết rằng ông mang Phàm Phàm đến, cháu phải đón mấy người. Ông lần này đến có dự định ở lại ?”

      “Làm sao để cái người lười biếng như cháu ra đường?” Lý lão gia hừ lạnh, lập tức giải thích: “Đại thọ của chiến hữu cũ, ông có ý định đưa Phàm Phàm đến, cháu chiếu cố nó tốt, buổi sáng ngày mai ông tới đón nó trở về, được .”

      “Vậy được rồi. Ông nội yên tâm, cháu chiếu cố Phàm Phàm tốt.” Lý Nguyên Y lúc này chào kiểu lính, chọc cho ông cụ nghiêm túc lắc đầu bật cười. Mà Lý Duẫn Phàm chơi trò chơi ở bên thấy thế, vội vàng chạy tới, ôm lấy bắp đùi Lý Nguyên Y, hưng phấn đến nỗi nhày lên ồn ào: “Buổi tối cháu muốn ngủ với .”

      Lý Nguyên Y còn chưa kịp gật đầu, liền nghe ông nội lạnh giọng khiển trách: “Càn quấy, cháu là đàn ông, năm tuổi, buổi tối ngủ trong phòng mình!”

      “Ông nội, Phàm Phàm mới như vậy, có hơi lớn…” Lý Nguyên Y cũng nghĩ đứa cháu từ nhận huấn luyện nghiêm khắc như quân đội của ông nội, nhịn được chen vào câu.

      “Trẻ con phải được huấn luyện độc lập từ , cháu xem cả của cháu, tại rất tốt?” thể , Lý Xương Húc thế hệ đáng kiêu ngạo của Lý gia, ấy năm đó rất có phong độ, bởi vậy Lý Triệu Chính đối với đứa cháu này vô cùng tự hào và hài lòng.

      Lý Nguyên Y lên tiếng, tuy trong lòng đành lòng thấy Lý Duẫn Phàm bị giáo huấn, nhưng lại thể tán thành, ông nội thực đem cả giáo dục vô cùng tốt. Nếu như Phàm Phàm sau khi lớn lên có thể giống như cả, đối với Lý gia mà , tuyệt đối làm tổ tông rạng rỡ.

      “Cụ nội, Phàm Phàm biết sai rồi.” Lý Duẫn Phàm mếu máo, ngoan ngoãn đáp tiếng.

      “Phàm Phàm, để dẫn cháu tới khu vui chơi, được ?” Lý Nguyên Y thấy tâm trạng của đứa cháu có chút xuống thấp, nhịn được cúi người xuống tiến đến trước mặt nó, nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn nhắn, giữa lông mày tràn đầy ôn nhu, vui vẻ.

      hả? à, con !” Dù thế nào Lý Duẫn Phàm cũng chỉ là đứa bé, vừa nghe thấy được chơi lập tức mặt mày hớn hở, bàn tay bé bám lấy cái cổ của Lý Nguyên Y, ở mặt hôn cái mạnh.

      “Ừ, cũng con.” Lý Nguyên Y quay lại hôn cái, hai cháu lại thành đoàn chơi đùa.

      Lý Triệu Chính đứng ở bên kín đáo nhìn bọn họ, giống như bị thứ gì đó gây xúc động, khuôn mặt già nua lặng lẽ thoáng qua tâm tình phức tạp…

      Bởi vì vội nên Lý Triệu Chính cũng ở lại quá lâu, rất nhanh liền rời .

      Lý Nguyên Y trang điểm đơn giản chút, sau khi ăn sáng xong liền dẫn theo Lý Duẫn Phàm khu vui chơi.

      ơi, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc nhé?”

      Lý Duẫn Phàm thân là bé trai, đương nhiên thích những thứ kích thích, đáng tiếc Lý Nguyên Y vừa nghe, khuôn mặt nhắn trắng bệch, vội vàng khoát tay lại hù họa: “Quá nguy hiểm, !”

      “Hành trình kia chơi cực nhanh?” Tiểu shota lại hứng trí bừng bừng đưa ra trò chơi nguy hiểm khác, kết quả vẫn như cũ, lần nữa bị phủ quyết.

      à, lá gan của như vậy, cả có biết ?”

      Hai tayLý Duẫn Phàm vòng qua ngực, nâng lên cái cằm đẹp mắt, đôi mắt lóe qua tia ranh mãnh như sao sáng chói.

      “Tiểu tử ngươi hỗn láo như vậy, cụ nội ngươi có biết ?”

      tay chống cái eo nhắn, tay kia thân mật gõ cái lên đầu Phàm Phàm, cố ý nghiến răng nghiến lợi .

      “Cụ nội cháu là con cháu xuất thân cách mạng, là khả tạo chi tài.”

      “Cháu nhìn bộ dạng của mình xem!” Lý Nguyên Y khịt khịt mũi coi thường, hai cháu lớn cãi nhau ầm ĩ trong khu giải trí như hai đứa bé.

      Hôm nay là cuối tuần, du khách rất nhiều, những trò chơi kích thích ngoạn ngục đều có hai hàng dài xếp hàng.

      “Cục cưng, nếu tới xem chim cánh cụt nhé?”

      Đối với trò chơi mạo hiểm này, Lý Nguyên Y trời sinh vừa nhát gan vừa sợ độ cao, trong lòng sợ hãi muốn chết.

      Tiểu shota mặc dù rất muốn chơi, nhưng nó có thể phát giác được rất sợ hãi, vì vậy gật đầu, rất biết điều kéo tây của : “Vậy chúng ta xem Thế giới Nam cực .”

      “Được, cháu như vậy ngoan ngoãn, buổi tối chúng ta ăn KFC!” Trẻ con nhất định thích những thứ miệng thơm tho ngập mùi dầu thực phẩm, Lý Duẫn Phàm mặc dù trưởng thành sớm, nhưng dù thế nào cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, vừa nghe đến ba từ KFC, con mắt liền sáng lên.

      Chỉ là rất nhanh sau đó, chỉ thấy nó bẹp dẹp cái miệng nhắn, vô cùng ai oán : “Nhưng cụ nội cho con ăn những đồ ăn tốt cho sức khỏe.”

      sao, chúng ta lặng lẽ ăn, ông biết đâu.” Bản chất Lý Nguyên Y cũng là đứa trẻ nghịch ngợm. Tuy tại từng mất trí nhớ, nhưng nghĩ thầm, chắc mình trước kia cũng thường thường bằng mặt bằng lòng với ông nội, ít lần khiến ông nội nhức đầu!

      “Oa, quá tuyệt vời!”

      “Hôn cái nào.” Lý Nguyên Y ngồi xổm xuống giơ mặt ra, tiểu shota rất phối hợp hôn cái vang lên mặt , khiến cho vui vẻ, cũng ôm nó điên cuồng hôn trận.

      Sân chơi rất lớn, hai người tốn thời gian gần ngày mới dạo hết phần lớn công viên, gần đến lúc hoàng hôn.

      Ánh sáng ở trong biển mây nở rộ khiến bầu trời như phủ ánh hào quang.

      Lý Nguyên Y ôm Lý Duẫn Phàm mệt mỏi thiếp , cố hết sức tới cổng của khu vui chơi.

      Mặt trời lặn trong ánh chiều tà, ở người bọn họ tỏa ra vầng sáng chói mắt, chiếu tới ánh mắt đen như chim ưng của ai đó ở xa, tốt đẹp và hài hòa.

      Hai cánh tay thon dài của ôm chặt lấy đứa bé trong ngực, cẩn thận che chở. Bộ quần áo màu đen làm tăng thêm chiều dài cùng với mũ lưỡi trai cực lớn, lộ ra khuôn mặt trái xoan óng ánh long lanh. Ngũ quan tổng thể tinh xảo, lúc này tỏa ra hào quang mềm mại làm người khác trong nháy mắt thể dời mắt được.

      Dường như cảm giác được có người nhìn mình chăm chú, Lý Nguyên Y thoáng chốc dừng bước, vô thức quay lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn chầm chậm về phía .

      Áo sơ mi được cắt may thủ công vừa vặn nổi bật lên kiêu ngạo của , dưới ánh mặt trời lặn, như con người được đao khắc tinh xảo, hiểu sao lại có chút mùi vị dịu dàng.

      Ánh mắt Lý Nguyên Y tự giác chuyển động theo , cho đến khi dáng người cao ngất của đứng im lặng trước mặt , mới thoáng thất thần, giọng tự giác mang theo chút hờn dỗi: “Làm sao biết em ở đây, phải là phái người theo dõi em đấy chứ?”

      phải là tự kỷ, mà là do người đàn ông này trước đây có quá nhiều tính cách, làm cho thể cho rằng là nhằm vào chính mình.

      “Em suy nghĩ nhiều rồi.” Đường Diệc Đình nhướn mày, môi mỏng khẽ nhếch lên, giải thích với : “Stars có ý định thu mua khu vui chơi, hôm nay đến đây xem hạng mấy hạng mục.”

      Ở nơi này gặp được cũng làm vô cùng bất ngờ.

      “À!” Lý Nguyên Y gật gật đầu, xem như đồng ý với câu trả lời của .

      “Nhìn tay em sắp gãy rồi, để ôm giúp em ôm đoạn.” Đường Diệc Đình vươn tay, muốn ôm đứa bé trong ngực , lại bị cự tuyệt: “ cần, tự em làm được!”

      Để Phàm Phàm thức dậy nhìn thấy cũng là chuyện phiền toái.

      Mấu chốt là ở đây, muốn gây phiền toái.

      “Đưa .” Thấy hai cánh tay của sắp gãy rời, Đường Diệc Đình dứt khoát cưỡng chế ôm Phàm Phàm lại.

      Đứa trẻ này ngủ rất quen, cũng có dấu hiệu nào, cái đầu rất tự nhiên chui vào trong lòng Đường Diệc Đình, Lý Nguyên Y thấy thế, lặng lẽ than tiếng, nếu cả mà biết con trai mình vô thức thân cận với Đường Diệc Đình như vậy, nhất định tức chết.

      “Đây là con trai của Lý Xương Húc hả?” Đường Diệc Đình liếc qua dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp của bé trai, thuận miệng hỏi câu.

      “Làm sao biết?” Lý Nguyên Y cực kỳ kinh ngạc.

      “Tiểu gia hỏa này lớn lên giống em như vậy, phải là con trai của Lý Xương Húc là của ai?” Đôi mắt thâm thúy của Đường Diệc Đình ở mặt nhìn lượt, thể , và Lý Xương Húc lớn lên giống nhau, cho dù ai thấy cũng nghi ngờ, bọn họ là em.

      “Tại sao nó thể là con em?” Lý Nguyên Y tức giận phản bác, trừng mắt phồng má liếc cái, có lẽ là bởi vì thực thích rất nhiều, cho nên mỗi lần nhìn , dù là trừng mắt, ánh mắt vẫn như cũ, khống chế được lộ ra nũng nịu của .

      Đường Diệc Đình bật cười, đôi mắt thâm thúy lại nhanh chóng lóe qua thoáng đơn, duỗi bàn tay, trực tiếp vỗ mông cái.

      Lý Nguyên Y hô tiếng , còn chưa kịp mắng, eo liền bị ôm sát, ý tứ sâu xa : “Đừng có nghĩ lung tung, nếu như em muốn sinh đứa, chúng ta về sau cố gắng.”

      “Em thèm sinh cùng .” Lý Nguyên Y hơi trề môi, trong lòng hiểu sao trở nên phức tạp. Giữa bọn họ, ngay cả quang minh chính đại cũng thể, muốn sinh con, dễ vậy sao?

      “Em chắc chắn?” Người đàn ông nhướn mày, gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến gần đến, hà hơi bên tai , giọng trầm thấp mê người: “Đêm dó, là em liều mạng hô để cho em, có biết hay , em…”

      bậy, em có!” Lý Nguyên Y trừng mắt nhìn, hai gò má hồng hồng sớm đỏ tới tận mang tai.

      “Có video làm chứng, có muốn xem ?” đột nhiên muốn trêu chọc .

      , cho em xóa , được ?” Đáng ghét, toàn làm những việc biết xấu hổ.

      “Xóa? Cảnh đẹp ý vui như vậy, làm sao nỡ cho xóa?”

      “Đường! Diệc! Đình!” thẹn quá hóa giận, hổn hển dậm chân cái, nếu phải để ý tới tiểu Phàm Phàm trong ngực , muốn liều mạng với bằng bất cứ giá nào.

      Dọc đường , tuấn nam mỹ nữ cộng thêm đứa trẻ tạo nên tổ hợp siêu cấp, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, may mắn là hôm nay cách ăn mặc của Lý Nguyên Y khác xa so với lúc ở truyền hình, hơn nữa cố ý kéo mũ lưỡi trai thấp, bởi vậy cũng có ai nhận ra .

      vất vả đến cổng chính, Lý Nguyên Y giương mắ, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce dừng ở bên kia, chàng trai khôi ngô đứng bên cạnh xe ràng chính là Róe, mà Rose cũng nhìn thấy họ, thấy trong ngực Đường Diệc Đình thế nhưng ôm bé trai, kinh ngạc trừng to mắt, hồi lâu mới kịp phản ứng, khẽ khom lưng cúi chào bọn họ, mở cửa xe ra.

      “Cám ơn ôm Phàm Phàm lâu như vậy, đưa nó cho em .” Giọng của Lý Nguyên Y có chút mềm mỏng hơn lúc trước.

      “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Đường Diệc Đình ôm chặt Phàm Phàm, căn bant có ý định buông tay.

      cần, phải là hết sức thuận tiện.” Lý Nguyên Y xong, đưa tay muốn ôm Phàm Phàm trở về, ai ngờ lại bị nhanh hơn bước né tránh. Đường Diệc Đình nháy mắt với Rose, Rose rất nhanh hiểu ý, đem Phàm Phàm ôm vào trong xe.

      Lý Nguyên Y muốn ngăn cản, lại bị ôm lấy từ phía sau, giãy giụa vài cái cũng làm được gì, đành phải oán hận cắn răng: “Đó là cháu của em, nhỡ nó lung ở trước mặt cả phải làm sao?”

      “Em thế này là sợ Lý Xương Húc biết quan hệ biết quan hệ của chúng ta?” Gương mặt tuấn tú của trong nháy mắt trầm xuống.

      Lý Nguyên Y trầm mặc, cũng nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề này.

      Có những chuyện, khi đụng tới, liền có cách quay về như trước, tại, chỉ muốn trở thành con đà diểu, thèm nghĩ đến bất cứ cái gì.

      Đường Diệc Đình thấy như vậy, nhịn được nổi cáu, dứt khoát ôm eo nhét vào trong xe.

      Tấm ngăn màu đen được dựng lên, bên trong buồng xe, chỉ có bọn họ với Lý Duẫn Phàm ngủ say sưa ở ghế cuối.

      Sợ đánh thức Phàm Phàm, Lý Nguyên Y cũng dám chuyện lớn tiếng, chỉ là vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đưa tay mở cửa xe, lại bị kéo vào trong lòng.

      “Nếu nghe lời, ở nơi này làm em.”

      hung hăng uy hiếp, trong gian rộng tựa hồ đều bị bao phủ bởi hơi thở lạnh lùng của , trở nên nặng nề khác thường.

      Trái tim của Lý Nguyên Y nhảy bịch bịch vài cái, biết phản kháng cũng làm được gì, đành phải ngồi thẳng người, bất đắc dĩ cười : “ có thể đừng bá đạo như vậy hay ?”

      “Nếu như em ngan ngoãn chút phát cực kỳ dễ thân cận.” Người nào đó hết sức tự kỷ đáp lại tiếng.

      “Ngoan ngoãn cái gì mà ngoan ngoãn, em cũng phải là chó là mèo?” Lý Nguyên Y đối với câu trả lời của chỉ khịt mũi coi thường.

      cười, từ trong tủ đem ra cái máy tính bảng, đưa tay kích kích vài cái đó, sau đó đưa cho : “Xem xem tối nay muốn ăn cái gì, đừng cho em cơ hội lựa chọn.”

      Lý Nguyên Y đón lấy, vừa nhìn liền phát đây vốn là thực đơn của khách sạn đắt tiền nhất, kiều môi khỏi hếch lên, thầm: “Những thức ăn này vừa quý lại thực dụng, em thèm.”

      “Vậy em muốn ăn cái gì?” Đường Diệc Đình ngước mắt lên nhìn cái, tràn đầy mong đợi.

      “Dù sao cách nội thành còn có chút thời gian, để em nghĩ tí.” Lý Nguyên Y sau khi đem máy tính bảng trả lại cho , cầm lấy điện thoại di động, nhìn lên lời bình luận của mọi người.

      Đường Diệc Đình quấy rầy , cũng lấy điện thoại di động ra xem giá cả của thị trường chứng khoán.

      Bầu khí khó có được hài hòa như vậy.

      Xe vững vàng nhanh chóng về phía trước, ước chừng 20 phút sau đến trung tâm thành phố.

      Lý Nguyên Y nhìn ngắm cảnh phố phường dần dần lui về phía sau, đôi mắt hạnh đẹp đẽ khẽ chớp vài cái, lúc nhìn thấy biển hiệu chiếc bánh vô cùng bắt mắt, đột nhiên lóe lên tia sáng, xoay đầu lại, mặt giấu nổi vẻ hưng phấn: “Em biết nên đâu ăn cơm rồi.”

      “Ừ?” Thấy dáng vẻ phấn khởi của , tâm tình Đường Diệc Đình hiểu sao trở nên vô cùng tốt, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Chỉ là, lúc nghe lời của , gương mặt tuấn tú vốn vui vẻ lại nhanh chóng đen lại, bởi vì, còn

      “Chúng ta ăn KFC !”

      “…”

      ***

      Trung tâm thành phố, KFC.

      ơi, vậy chú là ban trai của phải ?” Trong góc, Lỹ Duẫn Phàm nhìn qua người đàn ông cao lớn xếp hàng chọn món ăn ở kia, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

      phải.” Lý Nguyên Y hề nghĩ ngợi mà trực tiếp phủ nhận, đột nhiên, giống như ý thức được điều gì, vội vàng đến gần, thấp giọng cảnh cáo nó: “Ngàn vạn lần thể nhắc tới chuyện của chú với cụ nội và cha của , được ?”

      lo lắng cụ nội bọn họ thích bạn trai của phải ? Nhưng bộ dạng của chú rất đẹp trai nha!” Đứa bé nhếch môi, chính là muốn tiếp tục trêu chọc , đột nhiên thoáng thấy vẻ mặt nghiêm túc của , bộ dạng hung dưc như muốn cho mình trận, nó vội vàng nuốt nước bọt, vỗ ngực đảm bảo: “ yên tâm, cháu giữ bí mật.”

      “Là nhất định phải giữ bí mật! Nhưng, với chú cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cháu đừng có nghĩ lung tung.” thực tế, giữa bọn hộ ngay cả làm bạn bè cũng tính, là mối quan hệ vô cùng phức tạp, làm sao có thể cho Phàm Phàm? Lý Nguyên Y thầm nghĩ.

      Ai ngờ, Lý Duẫn Phàm lại gật đầu, giọng vô cùng nghiêm túc: “Bạn trai đều là từ bạn bè mà bắt đầu.”

      Nhìn dáng vẻ đó, thấy thế nào cũng giống đứa trẻ năm tuổi, Lý Nguyên Y bị đánh bại triệt để.

      Lúc này, Đường Diệc Đình bưng cái khay đến, thấy Lý Nguyên Y chống cằm, biết suy nghĩ cái gì, mà đứa bé ngồi bên cạnh lại chơi trò chơi rất vui vẻ.

      Hơi thở mạnh mẽ đến gần, lớn đều cảm thấy, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Diệc Đình đem cái khay đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện bọn họ.

      Lý Nguyên Y thấy khay thức ăn có ít nhất là phần của bốn người, nhíu mày, có chút đau lòng câu: “Nhiều như vật nhất định ăn hế, lãng phí.”

      phải em cố hết sức có thể ăn hết sao?” Đường Diệc Đình liếc cái: “ cần giả bộ rựt rè.”

      “Ừ, có thể ăn tốt. thường xuyên ăn cả nhà thùng với dì Lê Lâm, hai người mỗi lần đều ăn hết thùng lớn như vậy đó.”

      Lý Nguyên Y còn chưa kịp mở miệng phản bác có giọng non nớt vang lên, linh tinh làm cho nhịn được cầm lấy khoai chiên trực tiếp bịt miệng của nó.

      cũng ai bảo cháu câm.” Lý Nguyên Y lúng túng, nghĩ tới của tiểu tử thối này lại bất ngờ thò ra bên ngoài cố gắng bắt cánh tay của , cũng biết người nào hôn nó.

      Đường Diệc Đình buồn cười, dường như là vô thức, liền đưa tay nhéo nhèo khuôn mặt nhắn tức giận của Lý Nguyên Y: “Mũm mĩm như vậy, đương nhiên là có thể cố gắng ăn hết.”

      Lý Nguyên Y hất bàn tay to vươn ra của , nghiến răng nghiến lợi: “ ghét bỏ đừng có chạm vào!”

      à, hai người thân mật như vậy, còn chú phải bạn trai của ?” Tròng mắt đen lúng liếng của đứa bé đảo qua đảo lại, đột nhiên ra lời long trời lở đất.

      “Cháu…” Lý Nguyên Y bị nó làm cho á khẩu trả lời được, đành phải cầm lấy cái cánh gà, dùng sức gặm.

      “Cháu bé, cháu thích món đồ chơi nào để chú dẫn con mua?” Đường Diệc Đình sờ đầu Lý Duẫn Phàm, khóe mắt gian tà có vài phần nhu hòa.

      “Cảm ơn chú. Nhưng cụ nội thể tùy tiện nhận đồ của người khác.” Lý Duẫn Phàm mặc dù rất thích đồ chơi, nhưng từ bị cụ nội bồi dưỡng để trở thành người tài giỏi, ngoại trừ ở trước mặt Lý Nguyên Y có thể giữ lại nét ngây thơ thiên tính của đứa trẻ, còn với người ngoài nghiễm nhiên chính là tiểu thân sĩ tri thư đạt lễ, rất ít người cho rằng nó mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

      “Vậy để mua cho con, thấy thế nào?” Tiểu tử này thấy vô cùng thuận mắt, tuy là con trai của Lý Xương Húc, nhưng Đường Diệc Đình lại nhịn được muốn đối tốt với nó.

      “Em mua!” liên tục gặm cánh gà cuổi cùng cũng lên tiếng. bị tiểu tử thối này ăn cây táo, rào cây sung, bị sắp xếp vào bẫy, còn lâu mới mua đồ chơi cho nó, hừ!

      , sao có thể mang thù như vậy?” Bé trai ủy khuất.

      “Hứ, tiểu tử thối, ai bảo cháu hỗn láo. Cảnh cáo cháu, nếu dám chống đối lần nữa, khiến cụ nội đưa cháu đến Thiếu lâm tự!”

      “Oa, xấu!”

      “Ai bảo cháu lừa gạt cho cánh tay ra bên ngoài.”



      Đường Diệc Đình ngồi bên, yên tĩnh xem hai cháu đáng cãi nhau, đôi mắt thâm thúy dần dần lên chút u ám, phức tạp khó phân biệt.

      ***

      Tập đoàn Stars

      Đoàn xe dài dừng trước của tòa nhà. Trung tâm là chiếc xe Lincoln xa hoa, vững vàng dừng ở cửa chính.

      “Ông chủ, đến rồi.”

      Lái xe qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Đường Tứ Khiêm quyết đoán ngồi ghế sau, cung kính báo cáo.

      “Ừ!

      Đường Tứ Khiêm gật đầu, khuôn mặt già nua lên nghiêm túc.

      Cửa xe rất nhanh có người mở ra, dưới hộ tống của vệ sĩ, ông bình tĩnh vào cửa chính của Stars.

      Sau khi ông tiến vào, đoàn xe lúc này mới tự động rời .

      Thẩm Thiên Minh vừa tới công ty, nghe thư Ký có đại nhân vật đại giá quang lâm, ngay cả phòng làm việc cũng chưa vào, liền khẩn cấp lên phòng họp ở tầng cao nhất.

      Đẩy cửa chính của phòng họp ra, trời sinh vốn nhạy cảm, cảm nhận thấy cỗ sát khí ập tới, vô thức đứng thẳng, nhất mực cung kính đến trước mặt lão nhân gia ngồi ở bị trí chủ tọa: “Ông, sao ông lại đến đây?”

      “Đường Diệc Đình đâu?” Đường Tứ Khiêm ngước mắt lên nhìn cái, giọng có chút vui: “Giờ làm việc lại đâu mà ở công ty?”

      tại mới hơn 9 giờ, chắc ấy tới rồi.” Thẩm Thiên Minh cười giải thích. Lúc ở trong thang máy nhắn tin thông báo cho Đường Diệc Đình, ai biết được Đường đại thiếu gia cao ngạo lại trả lời câu: “Để cho ông ấy chờ!”

      Chao ôi, Đường thiếu là người tùy hứng, nhưng ở chỗ này bị tra hỏi lại là , Thẩm Thiên Minh!

      Tập đoàn Stars

      Đoàn xe dài dừng trước của tòa nhà. Trung tâm là chiếc xe Lincoln xa hoa, vững vàng dừng ở cửa chính.

      “Ông chủ, đến rồi.”

      Lái xe qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Đường Tứ Khiêm quyết đoán ngồi ghế sau, cung kính báo cáo.

      “Ừ!

      Đường Tứ Khiêm gật đầu, khuôn mặt già nua lên nghiêm túc.

      Cửa xe rất nhanh có người mở ra, dưới hộ tống của vệ sĩ, ông bình tĩnh vào cửa chính của Stars.

      Sau khi ông tiến vào, đoàn xe lúc này mới tự động rời .

      Thẩm Thiên Minh vừa tới công ty, nghe thư Ký có đại nhân vật đại giá quang lâm, ngay cả phòng làm việc cũng chưa vào, liền khẩn cấp lên phòng họp ở tầng cao nhất.

      Đẩy cửa chính của phòng họp ra, trời sinh vốn nhạy cảm, cảm nhận thấy cỗ sát khí ập tới, vô thức đứng thẳng, nhất mực cung kính đến trước mặt lão nhân gia ngồi ở bị trí chủ tọa: “Ông, sao ông lại đến đây?”

      “Đường Diệc Đình đâu?” Đường Tứ Khiêm ngước mắt lên nhìn cái, giọng có chút vui: “Giờ làm việc lại đâu mà ở công ty?”

      tại mới hơn 9 giờ, chắc ấy tới rồi.” Thẩm Thiên Minh cười giải thích. Lúc ở trong thang máy nhắn tin thông báo cho Đường Diệc Đình, ai biết được Đường đại thiếu gia cao ngạo lại trả lời câu: “Để cho ông ấy chờ!”

      Chao ôi, Đường thiếu là người tùy hứng, nhưng ở chỗ này bị tra hỏi lại là , Thẩm Thiên Minh!

      Trước mặt ông bịa ra lí do thoái thác, Đường Tứ Khiêm ngược lại gì, bàn tay rắn chắc vỗ chút gỗ tử đàn từ cái bàn, con mắt lạnh lùng thăm dò Thẩm Thiên Minh: “Nghe gần đây Đường Diệc Đình rất thân thiết với người phụ nữ?”

      “A ha ha, Đình 28 tuổi rồi, có mấy người phụ nữ cũng là chuyện hết sức bình thường.” Thẩm Thiên Minh tứ lạng bạt thiên cân(*) cười ha hả.

      (*)Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Mộtphương pháp tán thủ trong Thái cực quyền. Trong truyện ý cần nhiều sứcmà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.

      “Phải ? Cái tính tình đó liệu có mấy người phụ nữ?” Đường Tứ Khiêm quả nhiên tin.

      “Nếu tin, chờ ấy tới ông tự mình hỏi là được.” Thẩm Thiên Minh người nhanh trí, theo nghĩ, Đường Diệc Đình cho dù lưu luyến khóm hoa kia cũng do cuộc sống tình cảm dễ chịu ở tại với người kia, từ mà biệt, nếu Đường lão gia biết về tồn tại của Lý Nguyên Y khẳng định tha cho . Lúc này, bị nghiêm hình bức cung, cũng phải giúp Đường Diệc Đình bảo vệ tốt chuyện này mới được.

      “Còn muốn gạt ta…”

      Nước trà nóng hổi theo mười phần
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Cuộc so tài giữa hai người phụ nữ

      Edit: minhhaoconan

      "Sao lại ở đây?" Lý Nguyên Y sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười yếu ớt nhưng rực rỡ ra, trong mắt người đàn ông, ngay cả ánh trăng thanh khiết cũng thua xa vẻ đẹp độc nhất vô nhị của .

      "E hèm, em cứ ?" đứng lại trước mặt , từ cao đưa mắt nhìn xuống , trong đôi mắt thâm thúy như có phần lộn xộn nhún nhảy, cũng là ý tứ hàm xúc ràng như thế.

      Đầu của Lý Nguyên Y nghiêng sang bên, nhàng chớp mắt cái, đột nhiên nhớ tới tối hôm nay vậy mà lại bỏ rơi , hiểu sao trong lòng dâng lên chút áy náy. nhìn , dùng thanh mềm mại đáng : " xin lỗi, hai của em nhập viện rồi, cho nên ——"

      " đói, có đồ ăn ?" chờ giải thích xong, liền cắt ngang lời .

      " chưa ăn cơm?" Giọng vốn ôn nhu mềm mại bỗng cất cao trong nháy mắt, nhìn cái bằng ánh mắt thể tin: " điên rồi sao? Cả 10 tiếng liền vẫn chưa ăn à?"

      "Ai, có tâm tình." Người nào đó cố ý thở dài cái, đưa bàn tay tới ngắt mấy cái lộn xộn khuôn mặt non nớt nhắn của , trong giọng tràn đầy vẻ chế nhạo: "Sao em lại mập nhiều như vậy hả?"

      Lý Nguyên Y đánh rơi tay , hai bên mày thanh tú đột nhiên nhướng lên, gắt giọng: " cần khơi lại chuyện đau lòng của em!" Trong vòng ngày, liên tục bị hai người đàn ông quan tâm mình mập, hu hu, phải là đích thực cần giảm cân chứ?

      mọn rầu rĩ, Đường Diệc Đình cũng biết, dù sao ở trong mắt , người phụ nữ của dù cho có mập thành đầu heo chăng nữa, cũng vẫn là cảnh vật đẹp nhất đời, huống chi, căn bản là cân xứng đến độ dường như tìm được bất kỳ khuyết điểm nào.

      lời nào, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm vào , ánh mắt thâm thúy sáng rực như đuốc, làm cho nhịp tim của kìm được mà tăng tốc, hơi ngượng ngùng ho tiếng, lúc này mới ý thức được việc chưa có ăn, quan tâm hỏi: " ăn cơm, cho ăn bữa ăn có được ?"

      Tối nay hai trở lại, cho ấy vào nhà ngồi chút, có việc gì chứ? Trong lòng Lý Nguyên Y thầm bổ sung câu này.

      "Dĩ nhiên có thể!" Đường Diệc Đình vừa nghe đến thế lại muốn cho nằm phía dưới, trong nháy mắt, ánh mắt cũng sáng rỡ. Nguyên bản vốn là sắc mặt tuấn mỹ, đột nhiên lại tách ra nụ cười thuần khiết giống như lan trắng, dường như theo bản năng liền đưa tay bế ngang người : ", phía dưới cho ."

      "A ——" Lý Nguyên Y kêu lên tiếng, nắm tay bé vung mạnh thành quả đấm đấm vào ngực , giận dỗi trách: " dọa chết người."

      "Lá gan bé như vậy, coi sao được?" nhếch môi, bàn tay nhân cơ hội vỗ vào mông cái: " thôi, đầu bếp Lý."

      xong, ôm thẳng vào nhà.

      Sau khi đến phòng khách đặt xuống, Lý Nguyên Y để cho tùy ý ngồi xuống, mình vào bếp, giúp phía dưới của .

      Đường Diệc Đình tới ngồi xuống ghế mây ngoài ban công, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài phòng, hiểu sao bỗng có cảm giác an lòng, suy nghĩ dường như trở về khoảng thời gian sáu năm trước ——

      ngày kia, là ngày giỗ của mẹ . lái xe trong tâm trạng sa sút, sau khi trở về từ khu mộ, vừa đúng chạy ngang qua công viên trung tâm, đột nhiên có bóng dáng màu trắng, như bươm bướm, nhàng bay vào trong mắt .

      Thời điểm đó, chỉ biết mình lúc ấy thể nào dời mắt được, nhưng lại biết có thành ngữ, gọi là từ cái nhìn đầu tiên.

      Chiếc xe thể thao danh quý lướt qua , liếc mắt sang kính chiếu hậu cái theo bản năng, lại thấy người thanh niên cao lớn trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú khẽ gọi tiếng: "Yeon Hee!", sau đó, gương mặt xinh đẹp của ra nụ cười trong veo trong nháy mắt, chạy như bay nhào tới trong ngực của người thanh niên. Người thanh niên xoa đầu đầy sủng nịnh, đưa cho hộp bắp rang, thông minh cười tiếng, lấy miếng nhét lung tung vào miệng của người thanh niên, cảnh tượng hạnh phúc làm người khác phải ghen tỵ.

      Tiếng lòng Đường Diệc Đình hoàn toàn bị kích thích trong khắc kia, sâu trong đôi mắt u ám xẹt qua kiên quyết phải thấy được ánh sáng ——

      Loại nụ cười xinh đẹp của ấy, chỉ có thể thuộc về mình !

      Vì vậy, trải qua nhiều lần điều tra, biết tên Yeon Hee, từ được nuôi dưỡng ở viện phúc lợi, người thanh mai trúc mã rất tốt, gọi là Lục Tuyển Thần. Lúc ấy, Lục Tuyển Thần 22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp từ học viện nhạc, nguyên bản vốn là có tương lai tươi sáng, thế nhưng lại bị phá hư.

      thừa nhận, rất ác rất xấu, vì lấy được từ thủ đoạn, lợi dụng tương lai của Lục Tuyển Thần để uy hiếp , bức bách trở thành người phụ nữ của mình.

      "Đường Diệc Đình, tôi hận ——"

      Lần đó vốn là đêm thân mật, gào khóc suốt đêm, khóc sưng tròng mắt, tố cáo hành vi dã thú của .

      "Hận , em có hận càng nhiều, em liền phát , em càng nhiều hơn!" cười lạnh, liều mạng, giày vò tới chết.

      "! Cho dù coi như đàn ông toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng thể nào !"

      ......

      Tâm, bỗng nhiên đau xót, trong lúc vô ý, vai xuất thêm cánh tay, ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy mặt mày vênh váo, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến cực kỳ động lòng người: "Nét mặt tốt lắm!"

      thanh của , giữa trong veo mang theo nhàn nhạt ôn nhu, vừa đúng xông vào trong lòng , cái dây thần kinh trí nhớ kia, giống như là bị người dùng ngón tay thon thả nhàng kích thích, vào giờ khắc này, cảm giác dường như qua mấy đời.

      " nhớ cái gì, nhập thần như thế hay lắm sao?" cau mày, ánh mắt thoáng qua quan tâm.

      "Nhớ em!" thành trả lời, lại bật cười, hoàn toàn coi lời của .

      "Rửa tay nhanh nhanh lên rồi ăn mì, em làm ăn được ngon cho lắm, nhưng cho phép đổ sạch nha!" Lý Nguyên Y bỏ xuống những lời có chút bá đạo này, thẳng bước vào với phong thái yểu điệu.

      Nghe được lời của , suy nghĩ Đường Diệc Đình giật mình cái, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, trán nhanh chóng lên mấy vạch đen ——

      Dường như, trước kia chính là sát thủ đầu bếp, nấu mì, có thể ăn được ?

      Có lẽ, thời gian trôi qua sáu năm, tiến bộ chứ?

      Đường Diệc Đình ôm thái độ tích cực lạc quan tốt đẹp trong cuộc sống như thế, theo sau bước vào phòng ăn, sau khi nhìn thấy tô mì lớn như thế, con ngươi đẹp mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc trong nháy mắt, vậy……Có thể ăn ?

      " sao, mau ăn nha, phải đói à?" Lý Nguyên Y kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện , đôi tay chống cằm, lúc này đôi mắt của sáng lấp lánh, giống như kim cương, phá lệ sáng chói.

      Đường Diệc Đình lặng lẽ thở dài hơi, cầm đũa lên gắp mấy cái, vùi đầu ăn. Ừ, mặc dù mì bở và nhão, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nuốt xuống bụng, nếu như có lời mặn mà như vậy.

      "Ăn ngon ?" Lý Nguyên Y mở trừng hai mắt, tràn đầy hi vọng hỏi .

      "….." Đường Diệc Đình có trả lời ngay lập tức, dùng chiếc đũa tìm được miếng trứng chiên ở trong tô, thấy nó có màu sắc trơn bóng, độ lửa vừa phải, gật đầu cái: "Cũng tệ lắm!"

      Dĩ nhiên, chỉ là với mỗi trứng chiên mà thôi!

      "Ha ha, đúng ?" Người nào đó hề có chút tự biết mình nào, lúc này cười đến cực kỳ vui vẻ, tay phải nhàng gõ mấy cái ở bàn, đột nhiên có chút tiếc nuối: "Mỗi lần em muốn cho hai ăn chút, ấy đều trong cục có chuyện, vội vàng mất."

      "….." Đường Diệc Đình im lặng, trong lòng thầm nghĩ, Lý Xương Húc là còn may mắn ấy chứ, có thể cũng hay đây?

      Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ chút, cũng thể nào làm như vậy !

      Chỉ là, Lý Xương Húc cũng quá đáng ghét rồi, sao lại dám lừa gạt bảo bối của như thế?

      Nghĩ tới như vậy, mày rậm đẹp mắt của Đường Diệc Đình hơi nhíu lại, đôi mắt thâm thúy xẹt qua luồng sáng, chỉ thấy để đũa xuống, làm bộ như lơ đãng nhắc nhở: "Nghe cơm bệnh viện tất cả đều rất khó ăn, cảm nhận được, nếu như thỉnh thoảng em cho hai bữa ăn hoặc là nấu cháo cá cũng được, ấy nhất định rất vui."

      "Đúng vậy nha!" Lý Nguyên Y nghe vậy, hai mắt sáng lên trong nháy mắt: "Trưa mai em liền cho ấy ăn tô mì sợi."

      Nhớ lại, hai rất thích mì thịt bò ở bên ngoài, nếu như là mì do tự tay làm, chắc hẳn thích hơn , ha ha.

      "Đúng rồi, như vậy phần mì trong lời của em còn có thể mặn hơn chút nữa. Ngày mai em xuống thêm chút muối !" Người nào đó đúng là còn quên bỏ thêm đá xuống giếng!

      "Được!" Lý Nguyên Y liền gật đầu rất vui vẻ, căn bản có chú ý đến trong mắt người đàn ông kia ánh lên chút hả hê.

      *****

      Bởi vì hẹn Lê Lâm ăn cơm tối, vừa đến lúc tan sở, Lý Nguyên Y liền cầm giỏ xách chuẩn bị .

      Lúc này, Tiểu Lạc hào hứng ôm xấp tài liệu tới: "Chị Y, tư liệu của ảnh hậu Thẩm chuẩn bị xong, chị có muốn mang về nhà xem thử ?"

      thế nhưng phí rất nhiều tâm tư, mới từ rất nhiều nguồn tin lấy được tài liệu độc nhất vô nhị của Thẩm Tâm, bởi vì quá nhiều, chính mình cũng chưa xem cái, đưa tới cho chị Y.

      "Được rồi!" Lý Nguyên Y nghĩ thầm, ngày mai chính là ngày phát sóng trực tiếp rồi, đích thực tối nay cần phải làm bài tập thử trước tiên .

      Vì vậy, nhét tài liệu vào trong túi, sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Lạc, rời khỏi Đài truyền hình.

      và Lê Lâm hẹn nhau ở nhà ăn địa phương tên Ngưu Bái, vừa đến đây, chỉ thấy Lê Lâm chống cằm, như trầm ngâm.

      "Sao vậy? Tâm nặng nề như vậy?" Hiếm khi gặp bộ dáng trầm của bạn thân luôn luôn sáng sủa hoạt bát này, Lý Nguyên Y có chút quen, nhịn được quan tâm hỏi thăm.

      "Mới vừa nhìn Microblogging, nghe Lục Tuyển Thần xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ còn cấp cứu ở bệnh viện a! Làm thế nào đây? Y Y, ấy bị sao chứ?" Vẻ mặt Lê Lâm hết sức lo âu, giống như là sắp òa khóc.

      Nội tâm hồi hộp của Lý Nguyên Y hạ xuống, có lẽ là bởi vì mình từng bị tai nạn xe cộ, cho nên mới đặc biệt nhay cảm với những chuyện như thế này. Ngắt cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của mi tâm, trong con mắt trong suốt của lên chắc chắn, yếu ớt nhìn về phía Lê Lâm: "Người hiền có trời phù hộ, ấy xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm !"

      "Ừm!" Lê Lâm gật đầu cái, con ngươi đen bóng phát ra luồng sáng cực nóng: "Y Y, bây giờ nam thần Lục ở Hongkong, cậu xem tớ có phải nên đến bệnh viện nhìn ấy chút đây?"

      "Nếu cậu có cũng chưa chắc là thấy được ta mà?" phải dội nước lạnh, nhưng mà ta là đại minh tinh, ấy muốn gặp là có thể dễ dàng gặp được sao?

      " ấy nằm viện ở nhà kia, tớ có người quen ở đó, vấn đề lớn. Này, thứ bảy tuần này, cậu với tớ có được ?" Lê Lâm xong, đưa tay bắt lấy cổ tay của , dù trong thường ngày có là người kiên cường đến thế nào, khi
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: MC Lý có bạn trai chưa?

      Edit: minhhaoconan

      "Mc Lý, tôi rất thích cái chương trình "Ước hẹn của người nổi tiếng" này, hay là, khi bắt đầu chương trình kỳ sau, hãy để cho tôi hợp tác với cùng nhau dẫn chương trình có được hay ?"

      Khi xong Thẩm Tâm nhìn cười ngớt, hơi híp mắt lại, lóe lên loại ánh sáng tha thiết.

      Người xem trực tiếp phần lớn đều là fan hâm mộ của Thẩm Tâm, tới lúc thần tượng nhắc tới việc muốn làm chủ chương trình này tâm tình đặc biệt kích động, còn có người ở tại chỗ hô to: "Xin lưu lại làm MC !"

      Lý Nguyên Y nghĩ tới rằng khách quý đề cập cầu như thế với , trong lòng hơi hồi hộp chút, rất nhanh liền phản ứng kịp, chỉ thấy khẽ nhếch môi, bên khóe miệng nở nụ cười nhộn nhạo như gió xuân: "Tiểu thư Thẩm quá khen, vốn là nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng, sao lại có thể hạ mình xuống làm người dẫn chương trình như tôi đây? Tôi tin tưởng ngàn vạn người hâm mộ của Thẩm tiểu thư mong đợi hơn đối với hình ảnh tỏa sáng rực rỡ của màn ảnh lớn."

      Giọng trong veo chậm rãi truyền tới khắp góc phòng, cho dù mang theo cự tuyệt, nhưng vẫn là khiến người khác cảm thấy hào phóng thỏa đáng như cũ, ngay cả người hâm mộ kích động tại buổi truyền hình trực tiếp, cũng bị trấn an, thậm chí còn có phần tán thành quan điểm của .

      Thẩm Tâm thấy thế những cũng đành thầm cắn răng, rất nhanh lại bắt đầu khêu khích đợt kế tiếp: "Nếu như vậy, MC Lý có thể thỏa mân tâm nguyện nho muốn được làm người dẫn chương trình này của tôi được hay , trong thời gian kế tiếp, tôi tới làm Mc, làm khách quý?"

      Vừa nghe đến hai người muốn trao đổi nhân vật, nhiệt tình của các khán giả càng cao hơn trước, tiếng vỗ tay như sấm liên tục vang lên bên tai dứt, tỉ lệ người xem TV cũng tăng lên gấp đôi trong nháy mắt, nhưng trong tâm Lý Nguyên Y cũng chợt lạnh , càng thêm chắc chắn rằng vị ảnh hậu này, chính là cố ý đến hủy sân khấu của . Chỉ là, mới vừa rồi uyển chuyển cự tuyệt cầu ta lần, tại thời điểm mấu chốt này, nếu lại đồng ý nữa, sợ rằng khó ăn đối với khán giả……

      thể , nhưng chiêu này của Thẩm Tâm, đúng là cao tay.

      Lý Nguyên Y thầm bội phục thủ đoạn của ta, mỉm cười gật đầu cái, đồng ý.

      Rất nhanh hai người liền đổi vị trì chỗ ngồi tại, chuyển giao nhân vật cho nhau.

      Thẩm Tâm thế nhưng ngồi cố định ghế sofa dành cho người dẫn chương trình, mười phần toát ra vẻ nữ vương. Chỉ thấy ngón tay ngọc thon dài của ta gõ lên tay vịn ghế sofa, cười hỏi: "MC Lý, tôi biết , vinh dự được người xem ở thành phố A tôn làm nữ thần hoàn mỹ, là đối tượng kén chồng kén vợ trong lòng ngàn vạn đàn ông. biết, bây giờ đời sống tình cảm của như thế nào? có bạn trai chưa?"

      Câu hỏi vừa được nêu, toàn trường quay an tĩnh lại trong nháy mắt.

      "A, tôi chỉ là người phụ nữ phổ thông, cũng đâu phải là nữ thần hoàn mỹ gì, tiểu thư Thẩm đây quá khen rồi. Về phần tình trạng tình cảm, nếu là ngày nào đó tôi có thể cùng người cả đời, nhất định lúc đó công khai cho mọi người."

      , tại cũng có thể coi là có bạn trai chứ? Chỉ là, Đường Diệc Đình cũng phải là người có thể theo cả đời người, cho nên thể lừa gạt người xem, Lý Nguyên Y chọn đáp án ổn thỏa nhất.

      Ai ngờ, Thẩm Tâm thế nhưng cũng có ý định bỏ qua cho ——

      "Gần đây có tin tức chỉ ra, MC Lý có quan hệ mức bình thường đối với Đường thiếu, thậm chí ở buổi lễ long trọng kỉ niệm 10 năm tròn của
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83: Thăm nam thần.

      “Tôi chuyện với người đại diện chút, khoảng mười phút. Hai người đợi chút.” Lục Tuyển Thần là ngôi sao quốc tế, trong tình huống bình thường cho phép fan hâm mộ đến thăm, cũng phải mất chút công sức, thuyết phục người đại diện của Lục Tuyển Thần mới để cho các gặp mặt lần.

      “Cám ơn , thân ái.” Lê Lâm ôm đối phương cái chặt, xoay người nhìn về phía Lý Nguyên Y: “Y Y, vậy chúng ta vào thôi.”

      “Cậu tự , tớ đến dãy ghế bên kia đợi cậu.” Lý Nguyên Y cười cười, đẩy cái. tại, tâm trạng nửa thất tình của , lấy đâu ra tâm tư gặp Lục Tuyển Thần.

      “Vậy cũng được.” Lê Lâm thấy thời gian gấp gáp, cũng nên trì hoãn nữa, hít hơi sâu, nhàng gõ cửa, tiếp theo đẩy cửa vào.

      Lý Nguyên Y đến dãy ghế dài cách đó xa, ngồi xuống, chán muốn chết liền cầm điện thoại lên xem tin tức.

      Tiết mục ngày hôm qua, tỉ lệ người xem vượt qua lịch sử, video ở mạng bị đăng lại rất nhiều, bình luận nhiệt tình như nước thủy triều.

      Fan của Lý Nguyên Y kêu bất bình thay , công khai sẵng giọng Thẩm Tâm Nhiên tuyên binh đoạt chủ, hành động lần này đương nhiên khiến người thích xem phim của Thẩm Tâm Nhiên bất mãn, vì thế đối phương bắt đầu lên blog này hừng hực khí thế triển khai đấu võ mồm.

      Fan hâm mộ cãi nhau từ trước đến nay đều có lý trí, rất nhanh liền tăng lên mức nhục mạ thần tượng, Lý Nguyên Y xem mà thấy phiền lòng, dứt khoát thoát khỏi blog, nhắm mắt làm ngơ.

      Lê Lâm từ phòng bệnh của Lục Tuyển Thần ra, nhìn thấy Lý Nguyên Y ngồi ghế dài ngẩn người, mặt hớn hở như chim sẻ đến phía sau , vỗ cái: “Thân ái, chúng ta thôi!”

      Lý Nguyên Y hoàn hồn, đứng lên, phủi phủi quần áo người, cười hỏi: “Nhìn thấy nam thần ở khoảng cách gần, cảm giác như thế nào?”

      “Hoàn mỹ đúng như trong tưởng tượng vậy, ha ha, giọng của ấy đặc biệt dễ nghe, dường như ca hát và chuyện đều rất mê người.” Lê Lâm để hai tay lên gò má làm trạng thái say mê.

      “Vậy là tốt rồi. lâu sau đó ta tới chụp quảng cáo ở thành phố A sao? Cậu mừng thầm ?”

      “À, tớ quyên chưa với ấy chuyện này. Nhưng cũng sao, đến lúc đó Lục nam thần nhìn thấy tớ, nhất định hết sức vui mừng. Ha ha, chẳng lẽ đây chính là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?” Lê Lâm càng càng hưng phấn, Lý Nguyên Y gì, trán hơi nhíu lại, hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh ?”

      “Làm sao vậy? Muốn hẹn tớ hả?” Lê Lâm trừng mắt nhìn, tâm tình vô cùng sung sướng.

      “Tớ suy nghĩ, nếu như cậu rảnh rỗi, chi bằng chúng ta ở Hồng Kông đêm, mấy ngày nữa mới về.” vốn định đêm nay đem thuốc Đường Diệc Đình, nhưng hôm nay phát sinh chuyện này, làm sao còn có thể muốn quan tâm đến ? Chỉ bằng ở lại đây, coi như giải sầu.

      “Hả, lúc trước phải cậu tối nay có việc, nhất định phải trở về trong ngày sao?” Lê Lâm có chút kinh ngạc.

      “Ừ, nhưng tam thời hủy bỏ.” Lý Nguyên Y che giấu đơn ở đáy mắt, làm bộ hết sức tùy ý ho khan tiếng: “Sao vậy? phải cậu rất thích Hồng Kông sao? Ở thêm ngày cũng được hả?”

      . Đúng lúc tớ vừa
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :