1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thấy Ngải Mễ gì, mẹ vội vàng xoa dịu tình hình: “Ngải Mễ, con là đứa trẻ thông minh, sao thế nào cũng chịu hiểu ra vậy? Allan đơn thuần như con nghĩ đâu, có rất nhiều điều về cậu ấy con hề biết, trẻ, non nớt như con rất khó tưởng tượng cậu ấy phức tạp đến nhường nào. Con hãy tập trung học hành, chuyện này phức tạp hơn con nghĩ nhiều, tốt nhất là con nên hỏi gì nữa…”




      Ngải Mễ thấy mẹ dùng mấy từ “phức tạp” liền, cứ như bà nội trợ trình độ văn hóa thấp, chỉ biết lặp lặp lại mấy từ đó.




      liền châm chọc: “ người thể vì phức tạp mà bị thu thẩm được. Tại sao họ lại thu thẩm Allan chứ?”




      “Mẹ cũng biết, tình hình mỗi ngày thay đổi, hôm nay là vì thế này, mai là vì thế kia…”




      “Mẹ chỉ cần thông tin mới nhất là được rồi.”




      “Mới nhất là… là vì chuyện họ Giản đó bị mưu sát.”




      “Jane bị người ta mưu sát ư?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi. “Chị ấy chết rồi ư? Con cứ tưởng… Mẹ nghe thông tin này từ ai vậy? Mẹ chắc chắn là chị ấy bị người ta mưu sát ư?”




      Mẹ bực bội : “Mày đừng có ầm ĩ lên như thế, tại tất cả đều còn trong quá trình điều tra, mình nên linh tinh trong điện thoại, để bạn bè nghe thấy hay chút nào.”




      “Thôi con về ngay, mẹ trực tiếp với con.”




      “Thôi, thôi, mày đừng có về nữa, chạy chạy lại còn đâu thời gian mà học hành. Mẹ qua điện thoại câu này, mày đừng có mà nhắc lại ở đầu bên đó, hiểu chưa?”




      “Con hứa nhắc lại.”




      Mẹ : “Về cái chết của con bé họ Giản đó, Allan là nghi phạm quan trọng nhất, cậu ta có động cơ và cơ hội gây án, cơ quan công an nắm bắt được nhiều chứng cứ. Chỉ có vậy thôi, bây giờ được hỏi chuyện này nữa, cắt đứt mọi thứ với cậu ta về mặt tư tưởng, tập trung vào học hành. Đàn ông con trai thiếu gì, học giỏi rồi còn lo tìm được đứa nào hơn nó à?”




      Ngải Mễ đồng tình với mẹ chút nào, tại sao năng cứ như tiểu thị dân vậy? Vừa thấy Allan gặp rắc rối là nghĩ ngay đến chuyện bỏ trốn, rồi lại còn “tìm đứa nào hơn nó”, quá thực dụng.




      cúp máy và bắt đầu nghĩ ngợi. Allan là nghi phạm quan trọng trong vụ mưu sát Jane ư? Hơn nữa cơ quan công an nắm bắt được nhiều bằng chứng rồi ư? Bằng chứng gì vậy?




      nhớ hôm đó chưa đến cửa căn hộ nhà Giản Huệ, dường như Allan biết bên trong xảy ra chuyện gì, kiên quyết cho vào, làm sao mà ấy biết được nhỉ? Nếu do ấy gây ra chắc chắn câu cuối cùng mà ấy với phải là “Don’t tell my parents”, chứ phải “your parents”, vì sau đó chính là người chuyện với bố mẹ . Chắc là khi bị bắt, biết chuyện này bại lộ nên mới cho chuyện này với bố mẹ ở Canada, ngờ lại hiếu thảo như vậy.




      Nhưng tại sao bỏ trốn mà quay về nơi gây án nhỉ? Có thể nghĩ rằng cơ quan công an của ta lại tinh tường như vậy ư? Vậy khi gọi điện đến, mẹ Jane là Jane chết mà Jane ở bệnh viện, tức là muốn giúp công an dối ư? Đến điểm này mà cũng nhận ra ư? phí công đọc bao nhiêu tiểu thuyết trinh thám như thế. nhớ là từng dịch cuốn sách có tên Tâm lý học tội phạm, chẳng lẽ khi dịch học được chút gì vào đầu ư?




      Bản thân cũng cảm thấy mình hơi lạ, vấn đề nghiêm trọng như thế mà gục xuống, khóc lóc lại còn rất bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là thế nào. phát ra rằng có lúc mình rất xốc nổi và hồ đồ, hồ đồ hơn những người vốn vẫn làm việc theo cảm tính, nhưng có những lúc lại hết sức bình tĩnh và logic, logic hơn cả những người có đầu óc.




      Như tại thời điểm này, nếu là người bình thường chắc chắn hoang mang cực độ. Nhưng Ngải Mễ , dường như có giác quan thứ bảy vậy, tin tưởng rằng nhất định có cách để rửa tội danh giết người cho Allan.




      Allan có động cơ nhỉ? Tại sao lại giết Jane? Chẳng lẽ lại giống như người phụ nữ đó làm cho Jane to bụng ư? Nếu làm to bụng chắc chắn nỡ giết Jane, vì trẻ con như thế, chắc chắn phải cưng Jane như trứng mỏng. tin Allan có mối quan hệ đó với Jane, nếu có khi thấy và Allan ở trong phòng “chiến đấu”, chắc chắn Jane nổi cơn tam bành, làm sao có chuyện mời ăn cơm nữa? Nếu là , chắc chắn ăn thịt Jane mất.




      Nếu có mối quan hệ đó với Jane càng có động cơ giết Jane. sắp về Thâm Quyến làm, là thời điểm phát triển nghiệp, tại sao phải giết người?




      Động cơ được xóa bỏ rồi, còn lại thời cơ nữa thôi. Tối hôm đó chắc là Allan có bằng chứng chứng minh có mặt tại trường, vì hôm ấy ăn với bốn người khác, chỉ cần tìm bốn người đó hỏi là vấn đề. cảm thấy cơ quan công an làm việc rất tắc trách, nếu chuyện này giao cho , chắc chắn là ra ngay vấn đề.




      Ngải Mễ quyết định về nhà, biết tối thứ Sáu tuần trước lão Đinh ăn với Allan, chắc chắn có thể làm chứng cho . biết Jane gặp nạn lúc mấy giờ, nhưng nhớ là mẹ khoảng hơn tám giờ tối, Jane gọi điện thoại đến nhà , thế có nghĩa là trước đó Jane vẫn còn sống. đoán đêm hôm đó bố mẹ Jane có nhà, nếu bi kịch xảy ra.




      Hôm đó gần giờ Allan mới về đến nhà , chứng tỏ và đám lão Đinh ngồi với nhau đến hơn mười hai giờ. Nếu lão Đinh đứng ra chứng minh cả buổi tối hôm đó bọn họ ngồi với nhau Allan có đủ bằng chứng cho thấy có mặt tại trường gây án, như thế mọi chuyện chẳng phải hai năm mười còn gì? Vụ án đơn giản như vậy mà dễ phá án hay sao?




      nghĩ đây là cơ hội “lửa thử vàng”, hay hơn nhiều so với thử thách mà Allan bảo đục cho thuyền thủng, hay đến sa mạc. Trong thời khắc then chốt này, mình bỏ trốn mà đứng về phía ấy, đồng thời lại có thể vận dụng thông minh, tài trí của mình để rửa tội cho ấy. Đến khi được thả, chắc chắn ấy cảm động và thốt lên rằng: “Ngải Mễ, em là người cứu , đời này kiếp này…”




      Nhưng rồi lập tức cảm thấy cảnh tượng này khá cũ rồi, chắc là xem ở bộ phim nào đó, chắc chắn Allan có cách thể hóm hỉnh, độc đáo hơn thế. Thậm chí còn tưởng tượng ra rằng, có khi kể từ sau việc này, cơ quan công an mời làm cố vấn, có vấn đề gì khó khăn hỏi ý kiến . Trong các cuốn tiểu thuyết trinh thám đó đều có mấy ông cảnh sát trưởng đầu óc bã đậu, việc gì cũng chỉ xem dấu hiệu bên ngoài, đều phải đợi nhân vật chính là viên thám tử tư phá án hộ, cơ quan công an khác gì mấy gã cảnh sát trưởng đầu óc bã đậu đó, đều chờ phá án giúp.




      Ngải Mễ càng nghĩ càng thấy máu nóng sục sôi, lập tức bắt taxi từ trường về Đại học J, cũng tạt qua nhà mà lấy xe đạp rồi tìm lão Đinh ngay.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 23






      Ngải Mễ đạp xe đến ký túc xá số 1 của nghiên cứu sinh và dừng dưới sân. Nhớ cảnh lần trước đến tìm Allan mà lòng vô cùng cảm khái. Khi ấy mặc dù hiểu lầm và giận, nhưng cũng chỉ là cơn giận trong môi trường bình thường, bây giờ lại là chuyện hoàn toàn khác liên quan đến sinh tử tồn vong.




      lên phòng 405, trước khi gõ cửa, đột nhiên nhớ đến điển tích Vụ mưu sát phòng 405, chẳng lẽ phòng 405 có vấn đề ư? Lần này mặc dù vụ mưu sát xảy ra tại phòng 405 nhưng lại liên quan đến Allan phòng 405. chợt rùng mình, cứ có cảm giác rằng lát nữa đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét, thầm nghĩ xem ra làm trinh thám ổn lắm.




      lấy hết can đảm gõ cửa, lão Đinh mở cửa ngay. Nhìn thấy Ngải Mễ, dường như lão có vẻ hơi sửng sốt nhưng chặn ở cửa như lần trước mà lặng lẽ để vào phòng.




      Trong phòng còn hai người nữa, người là chàng nhận ra là “con ông Ngải”, lão Đinh giới thiệu là lão Dương khoa tiếng , người còn lại chưa gặp bao giờ, lão Đinh giới thiệu là lão Tằng khoa Luật.




      “Em biết chuyện của Thành Cương rồi hả?” Lão Đinh hỏi.




      “Em có biết chút.” Ngải Mễ biết tên lão Đinh nên đành gọi theo mọi người: “Lão Đinh, hôm đó với Allan đúng ?”




      “Ý em là thứ Sáu tuần trước hả?” Lão Đinh đáp: “Đúng rồi, với cậu ấy.”




      “Mấy giờ bọn gặp gỡ, rồi mấy giờ chia tay?”




      từ ký túc xá đến nhà hàng Toàn Tụ Đức, cậu ấy về nhà trước, là lấy ít tiền, sau đó cậu ấy cũng đến nhà hàng Toàn Tụ Đức, khoảng hơn sáu giờ gì đó. Từ lúc đó trở bọn ngồi với nhau, có cả ông chủ Trương từ Thâm Quyến đến và hai người trong công ty ông ấy nữa. Bọn ăn uống xong còn hát karaoke, chơi đến hơn mười hai giờ mới tan cuộc. chia tay Thành Cương ở cổng trường, về ký túc xá, còn cậu ấy đâu biết.”




      có biết họ Giản đó bị thế từ lúc nào ?” Dường như câu hỏi này Ngải Mễ hỏi chuyên nghiệp cho lắm, làm sao lão Đinh biết được?




      “Hình như là hơn chín giờ.”




      “Như thế có nghĩa là Allan thể gây án được, ấy có bằng chứng cho thấy có mặt ở trường, chính là nhân chứng của ấy.” Ngải Mễ khẩn khoản năn nỉ: “ cố gắng đến đồn công an những điều này được ? Em tin là chỉ có chịu đứng ra chứng minh, họ biết Allan vô tội thôi.”




      Lão Đinh rầu rĩ : “ hết với họ rồi…”




      “Sao có thể như thế được?” Ngải Mễ tin. “Nếu khai hết với họ rồi tại sao họ thả Allan? Lão Đinh, là bạn cùng phòng với Allan, …”




      “Sao em lại tin ? với thằng Thành những là bạn cùng phòng mà còn là bạn thân của nhau, lần này mời ông Trương ăn cơm là vì Thành muốn giúp , vì cũng muốn vào công ty đó. Vì giúp mà Thành phải vừa bỏ tiền, vừa bỏ công, em bảo nỡ lòng thấy bạn hoạn nạn mà trơ mắt ếch đứng nhìn ư? hết với bọn họ rồi, phải tự động đến tìm bọn họ mà là họ gọi đến, nếu chẳng biết Thành gặp chuyện lớn như vậy.”




      Ngải Mễ vẫn thắc mắc với vẻ tin: “ đến rồi ư? Thế bọn họ…”




      Lão Đinh bắt đầu kích động, cũng lắp bắp hơn: “ là người cũng rất trọng… nghĩa… nghĩa khí chứ có phải đâu, trong những chuyện như thế này bao giờ dối. Nếu làm sao biết… biết đứa con đó… chết vào lúc hơn chín giờ? Bọn… bọn họ làm sao biết được? Còn nữa…” Lão Đinh kéo ống quần lên, chỉ vết tím bầm ở mắt cá chân trái và bắp đùi cho Ngải Mễ xem. “Bọn họ đá đây này, em bảo chưa?”




      “Ai đá vậy?” Ngải Mễ hoảng hốt hỏi.




      Lão Dương ngồi bên : “Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là đám cớm – công an kia thôi.”




      “Lão Đinh, tại sao bọn họ lại đá ?”




      Lão Dương liền trả lời thay cho lão Đinh: “Bọn công an em còn biết à? Bắt được ai, thích đánh là đánh, thích chửi là chửi, rơi vào tay bọn đó xấu số rồi.”




      Ngải Mễ hoảng quá, nước mắt liền trào ra, cũng còn quan tâm đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nữa mà túm chặt cánh tay lão Đinh lắc liên hồi. “Tại sao bọn họ lại đá ? Liệu bọn họ có đá… Allan ? Chắc chắn bọn họ đánh ấy, hôm đưa ấy bọn họ đánh… Tại sao bọn họ lại như thế? Tại sao… có ai quản ư? Tại sao kiện bọn họ? …”




      Lão Dương liền hỏi: “Kiện ai? Ai nhìn thấy bọn họ đánh ? Tại mình xui xẻo rơi xuống hố đó thôi? tố cáo say rượu gây rối loạn trị an là tốt lắm rồi…”




      Lão Đinh vội ngắt lời lão Dương: “Ông đừng linh tinh, bọn họ đá tôi là vì kiểu chuyện của tôi hơi khó chịu, bọn họ bực quá nên mới đá. Chắc chắn là bọn họ chịu được vẻ ngạo mạn của tôi, mày đừng tưởng mày có cái bằng đại học là biến thành con cưng của trời, ông mày ngày đêm miệt mài truy bắt tội phạm, bảo vệ chúng mày cho chúng mày học được mấy câu trong sách vở, thế mà còn quay lại coi thường ông mày ư? Ngải… Tiểu Ngải, em đừng lo lắng, thằng Thành chuyện ôn hòa, lịch với mọi người, vô duyên vô cớ bọn họ đánh nó làm gì? Có mà điên à?”




      Ngải Mễ vẫn khóc như mưa. “Bọn họ đánh, bọn họ đánh từ hôm trước rồi… chắc chắn bọn họ đánh ấy, chắc chắn đánh…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ba người thi nhau an ủi , đều bình thường lão Đinh ăn rất khó chịu, lần trước còn cãi nhau với cậu ở nhà ăn của trường, nếu bọn họ can nhanh lao vào đánh nhau rồi. Nhưng Thành Cương bao giờ gây gổ với ai, mặt mũi lúc nào cũng hòa nhã, tươi tỉnh, muốn bực cũng bực được, chắc chắn công an đánh cậu ta.




      Dần dần Ngải Mễ cũng bình tĩnh trở lại, tự an ủi mình rằng, có lẽ hôm đó công an đánh Allan là do tiếng , bọn họ tưởng thích khoe khoang. Hôm đó tiếng với , còn bây giờ chắc chắn tiếng với đám công an. quệt nước mắt rồi hỏi: “Lão Đinh, có được… gặp ấy trong đó ?”




      , đời nào bọn họ cho gặp? Bọn họ sợ bọn thông đồng với nhau, chắc chắn là cho gặp, những hỏi cung riêng mà còn chơi bài nắn gân, bảo thằng họ Thành kia nhận tội rồi, mày còn định giấu cho nó à? Bọn tao có thể kết mày vào tội bao che, đồng mưu. Em xem như thế có phải là chơi bài nắn gân ?”




      Ngải Mễ liền hỏi lão Tằng: “ học khoa Luật, có quen luật sư nào nổi tiếng ?”




      Lão Tằng đáp: “ học Luật Quốc tế, thạo lắm về luật của Trung Quốc. Nhưng theo được biết tại mời luật sư cũng giải quyết được gì, vì chưa ai bắt giữ thằng Thành cả, cũng chưa ai khởi tố nó, thế nên chưa phải biện hộ. tại chỉ đưa thẩm tra. Trước đây chỉ đưa dân lưu manh thẩm tra, bây giờ rộng hơn nhiều, cơ quan công an có quyền đưa những người họ coi là nghi phạm thẩm tra, tạm thời tước bỏ quyền tự do cá nhân, sau khi tình hình được làm quyết định. Dự đoán cách lạc quan Thành được thả sớm thôi, vì công an cũng ngốc, ràng có bằng chứng cho thấy có mặt tại trường sao họ thờ ơ cho qua được? Như thế chẳng mang tiếng à?”




      Cả đám đều phục sát đất phân tích của lão Tằng. “Đúng đấy, đúng đấy, em phải sốt ruột đâu, chỉ , hai ngày nữa thôi.”




      Lão Đinh : “Bọn tìm bằng chứng chứng minh cho nhân cách của thằng Thành, lão Tằng, phải là chứng minh tư cách đạo đức đúng ?”




      “Nhân cách với tư cách đạo đức là , tức là chứng minh cho tính cách, đặc điểm của con người cậu ta.”




      “Đúng rồi, tức là mọi người cùng viết cái gì đó, chứng minh Thành Cương là người chính trực, tốt bụng, thể gây ra chuyện này. Nghe nước ngoài hay làm như thế, có lúc luật sư mời mấy nhân chứng, phải chứng minh bị cáo có mặt ở trường hay gì đó, mà là cung cấp những bằng chứng chứng minh tư cách đạo đức của bị cáo, để bồi thẩm đoàn hiểu được con người của bị cáo. biết nước mình có sính trò này , có thể cũng có chút tác dụng, dù gì cũng là tiếng của quần chúng mà. Thành Cương được mọi người quý mến, bọn thu thập được rất nhiều chữ ký rồi, làm xong tìm cách chuyển .”




      Ngải Mễ vội ký tên, cảm ơn mọi người rồi rời phòng 405. Xuống sân, định lên xe lão Dương chạy theo, : “Lão Đinh đau chân, bảo đưa em về. Em đợi chút nhé, ra lấy xe.”




      cần đâu , còn sớm mà, phải đưa về đâu, em xe.” nghĩ lát lại hỏi tiếp: “Hôm ấy Thành Cương tán là đùa hay ?”




      “Em cãi nhau với thằng Thành vì chuyện đó chứ?” Lão Dương hỏi.




      “Sao lại cãi, cãi to ấy chứ.”




      Lão Dương ngại ngùng hỏi: “Cãi nhau à? Nghe như thế còn biết là đùa sao? Nếu có chuyện đó ai lại ra? Tự chuốc vạ vào thân, ăn no rửng mỡ à?” Lão Dương ngần ngừ lát rồi ngập ngừng . “Em… hay nhỉ, đến lúc này rồi mà vẫn còn đầu óc quan tâm đến… cái này.”




      Ngải Mễ cũng chẳng buồn hỏi “đến lúc này” là lúc nào, “quan tâm cái này” là quan tâm cái gì, tóm lại là lão Dương phủ nhận chuyện Allan tán là ổn rồi. : “Cảm ơn , thôi em về đây”, rồi lên xe đạp đạp .




      về đến nhà thấy bố mẹ đâu, biết họ đâu, và cũng biết bao giờ họ về, đành tìm ít đồ ăn tạm, quyết tâm đợi họ về cho bằng được để còn bàn chuyện của Allan.




      Gần mười giờ mới thấy bố mẹ về, thấy có mặt ở nhà, hai người đều rất sửng sốt. Mẹ hỏi: “Hôm nay sao lại mò về đây? Ăn uống gì chưa?”




      “Con ăn rồi.” Ngải Mễ sốt sắng hỏi: “Bố mẹ có biết là thế nào ? Bạn cùng phòng với Allan là lão Đinh bên công an gọi ấy đến rồi, ấy cũng làm chứng cho việc Allan có mặt tại trường, sao họ vẫn chưa thả ấy ra nhỉ?”




      Bố liền cau mày, nạt với vẻ vui: “Bố hiểu mày có liên quan gì đến chuyện này mà tích cực thế? Chuyện của Thành Cương để bố quan tâm là đủ rồi, trẻ con biết cái gì?”




      “Con trẻ con biết gì? Ít nhất là con còn biết tìm nhân chứng chứng minh cho việc Thành Cương có mặt tại trường…” Ngải Mễ thanh minh.




      “Việc này đơn giản như con nghĩ đâu.” Mẹ vừa dỗ vừa đẩy vào phòng ngủ. “Đến con còn biết tìm bạn cùng phòng nó để điều tra có lý nào bên công an biết? Người ta sống bằng nghề đó, mình là dân ngoại đạo làm sao múa rìu qua mắt thợ được? Đưa ra bằng chứng chứng minh có mặt tại trường lên được điều gì? Làm sao con biết giữa chừng cậu ta rời khỏi chỗ đó? Làm sao con biết cậu ta bỏ tiền thuê người làm việc đó? Hôm bị bắt, cậu ta mang rất nhiều tiền trong túi…”




      “Đó là vì ấy phải mời khách đấy chứ?”




      “Khách mời xong rồi mà sao trong túi vẫn còn nhiều tiền thế?” Mẹ giải thích: “Đây phải ý của mẹ mà là mẹ nghe từ Bí thư Ủy ban kỷ luật Vương. tại cơ bản loại trừ được khả năng hung thủ từ ngoài vào, vì ban công nhà họ Giản được rào bằng dây thép, cửa sổ cũng có dấu hiệu bị phá. Những người bị bắt từ mấy hôm trước được loại khỏi đối tượng tình nghi, vì nhà họ Giản quen mấy người đó, thế nên nếu bọn họ gọi cửa con nhà họ Giản ra mở cửa đâu. tại cơ quan công an khẳng định hung thủ chỉ có thể là người có chìa khóa nhà…”




      “Chẳng lẽ đánh được chìa khóa cửa à? Nếu nhà họ làm mất chìa khóa sao?” Ngải Mễ bực bội . “Nếu người ta mang chìa khóa nhà họ đánh chìa khác sao?”




      “Mẹ cũng mong Allan phải là hung thủ, nếu cậu ấy là hung thủ nhà mình cũng bị dính líu. tại rất nhiều người trong khoa của bố chỉ trích bố con, ông ấy chỉ trọng tài mà trọng đức, lúc nào cũng khen nó có tài, vấn đề là người chỉ có tài thôi chưa đủ, có đức người càng có tài lại càng đáng sợ. Thế nên bố mẹ cũng muốn minh oan cho cậu ấy, mấy ngày hôm nay, ngoài thời gian lên lớp, bố mẹ chạy khắp nơi lo cho cậu ấy, nhưng…”




      Ngải Mễ sốt sắng hỏi: “Mẹ bảo bên công an nắm được chứng cứ quan trọng, rốt cuộc là họ nắm được bằng chứng gì?”




      Mẹ liền xòe hai tay ra. “Mẹ làm sao mà biết được? tại mọi thứ đều trong quá trình điều tra, làm sao người ta cho mình biết họ nắm được chứng cứ gì?”




      “Thế bây giờ phải làm sao ạ?”




      “Chẳng có cách nào khác, đành phải đợi công an điều tra thôi, con phải tin rằng cơ quan công an bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, đồng thời cũng đổ oan cho người tốt. Hôm nay, bố mẹ lại tìm Bí thư Ủy ban kỷ luật Vương và Vụ trưởng Trịnh của Ủy ban Giáo dục quốc gia[1].”




      [1] Tiền thân của Bộ Giáo dục Trung Quốc nay.




      Ngải Mễ bực bội : “Bố mẹ tìm người của Ủy ban Kỷ luật và Ủy ban Giáo dục làm gì? Đây đâu phải là chuyện liên quan đến kỷ luật, tác phong của Đảng, cũng chẳng phải chuyện liên quan đến công tác giảng dạy, chẳng lẽ đến điều này mà bố mẹ cũng biết sao?”




      Dường như lòng tự trọng của mẹ bị tổn thương nên bà phản bác ngay: “Mày hiểu cái gì? Chuyện của Trung Quốc, có gì là liên quan với liên quan, có người quen, có đường đều có liên quan. có đường , có người quen chẳng có gì liên quan cả. Vụ trưởng Trịnh ở Ủy ban Giáo dục có cậu em con chú quen với người ở đồn thu thẩm. Bí thư Vương trước có làm việc ở bên công an, có rất nhiều cấp dưới của bác ấy ngày trước còn làm việc trong đó. tìm bác ấy làm sao bố mẹ biết được những thông tin này? Bố mẹ làm giáo viên, cả đời ăn lương của ngành giáo dục, cũng chỉ quen mấy người này, biết mấy cửa này thôi. Mày giỏi thế thử xem nên tìm ai?”




      Ngải Mễ sợ mẹ bực lên lại buông tay bỏ mặc, bèn hạ giọng: “Con là con giỏi, con cũng có cửa nào, con chỉ còn cách tìm mẹ và bố. Nhưng con thấy tìm người quen như thế này có vẻ như có tật giật mình. Nếu ấy gây ra việc gì đó tại sao còn phải tìm người quen, tìm cửa?”




      “Thế nên mới con là trẻ con, sao hiểu hết được, bác Trịnh những người bị giam ở đồn thẩm thu, ít nhất có bảy mươi phần trăm số người đến cuối cùng được chứng minh là vô tội, nhưng có đầy người bị giam đến bốn, năm năm được thả và cũng có lệnh bắt giữ chính thức.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24






      Ngải Mễ nghe mà sởn gai ốc. “Giam bốn, năm năm được thả ạ? có tội mà sao lại bị giam lâu như vậy?”




      “Ai mà biết được? Có thể là cần nhiều thời gian để điều tra. Thế nên đến thúc bọn họ làm nhanh người ta kéo cho vài ba năm, có chịu được ?”




      “Mẹ bảo thu thẩm chẳng khác gì ngồi tù.” Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Thế nhỡ người ta điều tra chuyện của Allan cũng phải mất bốn, năm năm cũng tương đương với việc ấy phải ngồi tù bốn, năm năm ư? Liệu có thể bảo lãnh cho ấy ra ?”




      “Mẹ biết Trung Quốc có chế độ bảo lãnh , có được áp dụng cho người thu thẩm , vì thu thẩm phải là bắt giữ, mà chỉ được coi là hỗ trợ điều tra, bảo lãnh kiểu gì?”




      tại vừa nghe thấy từ “thu thẩm” là máu nóng trong người Ngải Mễ lại bốc lên tận đỉnh đầu. “Thu thẩm cái quái gì? hiểu ai nghĩ ra cái trò này? người trước khi bị chứng minh là có tội phải giả thiết ta là vô tội chứ, cái trò “thu thẩm” của nợ này lại làm hoàn toàn ngược lại, chưa chứng minh được ta vô tội lại giả thiết là ta có tội, làm như thế này ai cũng có thể bị thu thẩm, có thể bị giam cả đời…”




      “Đây toàn là những cái con đọc trong sách vở, của , Mỹ của Hồng Kông.” Mẹ liền an ủi: “Ngải Mễ, mẹ biết con sốt ruột, thế nên từ sáng đến tối mẹ phải chạy lo chuyện này. Nhưng chúng ta có cách nào để thay đổi chế độ thu thẩm của Trung Quốc, thế nên con sốt ruột cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Con là trẻ con, đừng có nghĩ đến chuyện phá án. Cuộc sống thực phải là tiểu thuyết, thể trắng đen ràng, xã hội Trung Quốc vận hành theo tư duy logic của con đâu. Con lại là con , lang thang khắp nơi thu thập chứng cứ, tìm nhân chứng, nếu xảy ra chuyện gì bố mẹ sống sao nổi?” Rồi giọng mẹ kiên quyết hơn: “Từ hôm nay trở con phải hứa với mẹ được lang thang thế này nữa, nếu mẹ bỏ mặc chuyện này đấy.”




      Ngải Mễ vô cùng chán chường sau chuyện ngày hôm nay, đành hứa từ nay trở chạy lung tung nữa, năn nỉ bố mẹ cố gắng tranh thủ thời gian để đưa Allan ra ngoài.




      năn nỉ mẹ: “Lần sau mẹ gặp bác Vương hoặc bác Trịnh cho con với nhé?” thấy nét mặt mẹ lộ vẻ khó khăn, bèn chơi bài rắn. “Nếu mẹ thấy tiện thôi, để con tìm bên công an chuyện vậy.”




      Mẹ vội : “Thôi đừng có chọc vào tổ ong đó nữa, tìm bọn họ làm gì? rêu rao rằng tôi thông minh hơn các à? định giúp Allan hay là hại nó? Thôi thế này vậy, bố mẹ hẹn bác Vương tối thứ Hai tuần sau đến nhà bác ấy, muốn cùng. Nhưng phải trước là đến đó chỉ được phép ngồi nghe, được xen vào linh tinh, nếu làm phật ý bác ấy nghe ngóng được gì đâu, như thế hết hẳn cửa bám.”




      Ngải Mễ thề thốt, cam đoan hồi rồi nghĩ đến đó tính sau, có cơ hội vẫn phải cho bác Vương nghe những suy đoán của mình để bác còn truyền đạt tới người của bên công an.




      Khó khăn lắm mới đợi được đến thứ Hai tuần sau, hơn bốn giờ chiều Ngải Mễ về nhà, chủ động nấu cơm, đợi bố mẹ về ăn. lát sau, mẹ từ trường về, bố cũng ở ngoài về, xách theo mấy chai rượu và mấy cây thuốc lá. Ngải Mễ nghe thấy mẹ với bố ngoài phòng khách: “ biết Bí thư Vương có thích loại rượu này , chẳng hiểu gì về rượu, đây là phải hỏi bác Trương nhà đối diện mới mua đấy…”




      Ngải Mễ từ bếp ra, : “Con nấu cơm xong rồi, bố mẹ dọn dẹp đồ bàn để con dọn cơm.”




      Nhìn thấy , bố có vẻ hơi ngạc nhiên, vội che đống đồ bàn theo phản xạ: “Hôm nay con học à?”




      Mẹ vội giải thích: “Hôm nay em định đưa Ngải Mễ cùng…”




      “Đưa nó làm gì?” Bố quát. “Đây có phải là xem hòa nhạc đâu, em sợ nó bị tiêm nhiễm các thói xấu à?”




      “Thôi cứ để nó , nó muốn …”




      “Muốn cho ư? Chiều chuộng cũng phải có giới hạn chứ…”




      Thấy bố mẹ bắt đầu cãi nhau vì mình, Ngải Mễ vội : “Ăn cơm thôi bố mẹ, muộn rồi đấy. Bố mẹ cần sợ con bị tiêm nhiễm thói xấu đâu, và cũng cần cảm thấy xấu hổ vì những việc mình làm, đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Con biết suốt đời bố mẹ sống trong cảnh thanh bần, ghét cái kiểu luồn cúi này, nhưng đây phải vì bố mẹ mà là để giúp Allan, cũng coi như giúp người giữa lúc sa cơ, thế nên phải tự trách mình như thế đâu.”




      Bị con mình khuyên như thế nên bố mẹ Ngải Mễ đều tỏ ra mất tự nhiên, nhưng thêm gì nữa, ba người lặng lẽ ăn cơm rồi bắt xe đến nhà Bí thư Vương.




      Nhà Bí thư Vương mặc dù rất to nhưng trang trí khá đơn giản, mang vẻ liêm khiết của Bí thư Ủy ban Kỷ luật. Bí thư Vương cũng rất gầy, béo đẫy đà như những vị quan tham khác mà Ngải Mễ vẫn tưởng tượng. Nhìn thấy bố ngượng ngùng đặt túi quà lên bàn, hai tay xoa vào nhau, bất an như làm chuyện gì xấu, Ngải Mễ thấy sống mũi cay cay, suýt nữa chảy nước mắt, thầm nghĩ nếu vì Allan chắc chắn bố làm những chuyện trái với nguyên tắc làm người của ông như thế này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bí thư Vương phát ra ngay việc bố đặt quà bàn, bèn bước đến nhấc lên, dúi vào lòng bố : “ Ngải, làm gì vậy? Tôi là Bí thư Ủy ban Kỷ luật, làm như thế này là bắt tôi phạm pháp à? Mấy lần trước làm thế này, tôi vẫn tìm hiểu thông tin cho đó thôi.”




      Ngải Mễ nhìn thấy bố ngượng ngùng chỉ muốn độn thổ, biết nên đón lấy hay , đỏ mặt tía tai. chỉ muốn năn nỉ Bí thư Vương nhận luôn cho xong, như thế ít nhất đẩy người tặng quà vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng Bí thư Vương nhất quyết chịu nhận, mẹ liền đỡ cho bố bằng cách đón lấy túi quà đặt ở gần cửa, lát nữa mang về.




      Bí thư Vương : “Vào phòng làm việc của tôi chuyện nhé”, sau đó lại quay sang nhìn Ngải Mễ. “Con à? Lớn quá nhỉ, có phải con bé học đại học ở trường B đó ?”




      Mẹ liền đáp: “Dạ vâng, chúng em chỉ có mình cháu, hưởng ứng lời kêu gọi kế hoạch hóa gia đình của chính phủ đấy ạ!”




      “Tôi cũng chỉ có hai đứa, trai , cũng là người đầu trong phong trào kế hoạch hóa gia đình đấy.” xong, Bí thư Vương liền hướng về phía phòng làm việc, gọi: “Tiểu Côn, ra chơi với em cho bố chuyện với chú ấy nào!”




      Thấy Bí thư Vương có ý định gạt mình ra ngoài, Ngải Mễ vội : “Cháu phải là trẻ con, cháu học đại học, cháu…” nhìn thấy cả ba và mẹ đều đưa mắt ra hiệu cho , chắc là sợ nếu khăng khăng đòi như thế, Bí thư Vương chuyện với họ nữa, đành phải theo ông “Tiểu Côn” đó vào phòng sát cạnh phòng làm việc.




      Tiểu Côn ít nhất phải ba mươi tuổi, dáng cao gầy, nhìn rất thà. ta ân cần lấy ghế cho , rót trà, bận rộn hồi rồi ngồi xuống chuyện với . Đầu óc Ngải Mễ để đâu, chỉ muốn được nghe mọi người ở phòng bên chuyện gì. Thấy tập trung, Tiểu Côn bèn lấy bộ tem mà sưu tập ra cho xem, mình cũng ngồi bên cạnh xem, như thế hai người có thể chuyện cách danh chính ngôn thuận.




      Ngải Mễ càng sốt ruột lại càng nghe thấy phòng bên cạnh gì. Tiểu Côn hỏi : “Bố mẹ em lo chuyện của bạn trai em à?”




      .” Ngải Mễ cũng biết tại sao mình lại phủ nhận điều đó. “Đó là học sinh của bố em, bố mẹ ấy ở Trung Quốc mà ở tận Canada.”




      “Tận Canada cơ à? Di cư sang đó hả?”




      Ngải Mễ nhìn Tiểu Côn, : “ có thể giữ im lặng chút ? Em muốn…”




      Tiểu Côn nghĩ lát rồi dẫn đến trước tấm ri đô, đặt ngón tay lên môi ra hiệu “đừng gì” rồi quay về bàn xem bộ sưu tập tem của mình. Ngải Mễ lấy tay vén rèm phát ra đó là cánh cửa. đứng đó nghe thấy tiếng chuyện của mọi người ở phòng bên cạnh. Bí thư Vương : “Ở bên trường L, cậu ta cũng… có rất nhiều chuyện liên quan đến các mối quan hệ trai , tại cử người điều tra rồi. Mặc dù trường J bên này chưa điều tra ra được gì nhưng có nghĩa là có, rất có thể là những bé bị lừa đó chưa giác ngộ. việc liên quan đến bé họ Giản này chỉ là chuyện nổi lên bề mặt giữa bao chuyện phong lưu của cậu ta mà thôi, biết có bao nhiêu chuyện còn chìm ở dưới.”




      Bố : “Thành Cương phải là người như thế, cậu ấy làm nghiên cứu sinh của tôi gần ba năm, chưa bao giờ tôi nghe cậu ấy có vấn đề về mặt tác phong. Cậu ấy học hành cũng rất chăm chỉ, luận văn viết rất tốt, hội đồng chấm luận văn đánh giá rất cao. Trong thời gian học ở trường, cậu ấy có khá nhiều bài đăng báo, tạp chí, còn dịch ít sách nữa…”




      Bí thư Vương : “Những cái đều thuộc phương diện chữ tài, có tài đồng nghĩa với việc có đức. là thầy giáo hướng dẫn luận văn của cậu ấy nhưng có nghĩa rằng theo sát cậu ta từng giờ từng phút. Cuối tuần cậu ta ở nhà họ Giản, cũng thể biết cậu ta có sống chung với con nhà họ Giản hay , ngay cả bố mẹ cậu ta còn biết nữa là. Động cơ giết người của cậu ta có thể là đó chịu phá thai, thanh niên xốc nổi, có quan hệ rồi cũng hẳn là chuyện tày trời, hai đứa đó cũng đến tuổi kết hôn rồi, nhưng chắc là giữa chừng cậu ta thay lòng đổi dạ, muốn lấy người ta, kia cứ bám riết chịu buông, thế nên cậu ta mới ra tay…”




      Ngải Mễ kìm được nữa, bèn vén ri đô bước vào phòng làm việc nhà họ Vương, thẳng đến trước mặt Bí thư Vương, : “Làm sao họ có thể khẳng định là con nhà họ Giản có bầu hả bác? Rồi lại bảo là con Thành Cương nữa? Họ giải phẫu xác nạn nhân rồi ư? Kiểm tra nhóm máu rồi ư? Hay kiểm tra ADN rồi? Dựa vào đâu mà họ như thế?”




      Ba người ngồi trong phòng đều lộ vẻ sửng sốt, Tiểu Côn cũng sợ quá chạy ngay vào phòng làm việc. Bí thư Vương nhìn bố mẹ Ngải Mễ, : “Con chị khá quá! Làm tôi giật bắn mình. Cháu à, đơn giản chút nào, năng rất chững chạc!”




      Ngải Mễ biết ông biểu dương hay mỉa mai mình nên dám đáp lời nữa.




      Bí thư Vương liền tiếp: “Cháu à, cơ quan công an phải làm việc theo trình tự nhất định, những việc mà cháu nghĩ ra được, chẳng lẽ người bên công an nghĩ ra được ư? Như bác được biết tất cả những trường hợp chết bất thường đều phải giải phẫu thi thể nạn nhân, mà còn phải giải phẫu càng sớm càng tốt, nhưng bác chưa xem báo cáo khám nghiệm tử thi. Những điều bác ban nãy đều là người bên công an cho bác biết. Cháu đừng ra ngoài linh tinh, nếu là gay cho bác đấy.” Sau đó Bí thư Vương lại nửa đùa nửa hỏi: “Có phải Thành Cương là bạn trai của cháu hay mà sao quan tâm đến cậu ta như thế? Cậu ta thay lòng đổi dạ, hay là lại đổi sang cháu nhỉ?”




      Bố mẹ đều vội vàng phủ nhận thay , nhưng Ngải Mễ nhận ra rằng bố phủ nhận rất kiên quyết, còn mẹ chỉ gạt cho qua chuyện, giọng yếu hơn nhiều.




      “Tôi đùa thôi, nếu là con chị đời nào chị lại biết được?” Bí thư Vương liền với Tiểu Côn: “ vào lấy hoa quả mời khách con!”




      Cuộc chuyện hôm đó bị Ngải Mễ quấy rầy, Bí thư Vương động đến chủ đề Allan nữa mà chuyện khác với bố mẹ , Ngải Mễ chẳng còn hứng thú gì nữa, bèn giục: “Mình về mẹ.”




      Trước khi về, Bí thư Vương xách túi quà gần cửa lên dúi vào tay bố bằng được. Ba người ra gọi taxi. Bố : “Bí thư Vương là người rất liêm khiết, hổ là Bí thư Ủy ban Kỷ luật.”




      Mẹ tỏ vẻ đồng tình: “Ai mà biết được? Hay là chê mình đưa ít quá hoặc quà hợp gu?”




      “Em lúc nào cũng nghĩ xấu cho người ta.” Bố . “ biết Bí thư Vương thích uống rượu, tửu lượng cũng cực tốt, hút thuốc em cũng thấy rồi đó, nghiện thuốc nặng. Nhưng bác ấy thanh liêm, em thấy nhà bác ấy phải theo kiểu sang trọng, giàu có à…”




      Mẹ hỏi Ngải Mễ: “Hôm nay con có về trường ? Hay là gọi taxi đưa con về trường luôn?”




      Ngải Mễ uể oải : “Con muốn về nhà trước, con đau đầu quá.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :