1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17






      Ngải Mễ phải về trường vì sáng hôm sau có giờ học. và Allan đạp xe đến dưới sân nhà , lên tầng lấy đồ, còn đứng ở dưới đợi rồi đưa về trường.




      Vừa vào nhà, mẹ Ngải Mễ liền bảo rằng có gọi điện mấy lần tìm con, mẹ hỏi bạn ấy có chuyện gì nhưng bạn ấy chịu . Lúc này Ngải Mễ mới sực nhớ ra trước đó hứa với Giản Huệ là nếu tìm thấy Allan gọi điện báo cho ấy, nhưng cuối cùng lại quên khuấy mất chuyện này.




      Ngải Mễ vội tìm số điện thoại của Giản Huệ và gọi cho . Giản Huệ thở phào, bảo Thành Cương có vấn đề gì là tốt rồi, cũng vừa tìm về.




      Nghe thấy vậy, Ngải Mễ tò mò hỏi: “Chị đâu tìm ấy?”




      “Quán karaoke, thầy dạy guitar của ấy, nhiều nơi lắm.”




      “Sao chị biết những nơi đó? Chị từng đến đó với ấy à?”




      Giản Huệ cười, : “Mình với ấy nhưng bình thường trước khi đâu ấy cũng đều , thế nên có chút ấn tượng, hôm nay cũng chỉ là thử vận may thôi. Cuối cùng là Thành Cường đâu vậy?”




      ấy đến nhà xuất bản.”




      chàng này buồn cười đấy, đến nhà xuất bản với bạn cùng phòng câu, làm mọi người lo lắng…”




      Ngải Mễ liền kêu oan thay cho Allan: “Việc này có gì đáng lo? ấy lớn rồi làm sao gặp chuyện gì được?”




      “Nghe trưởng khoa trinh sát hình Vương mới đây thành phố J liên tiếp xảy ra các vụ án giết người, lãnh đạo thành phố ra lệnh phải phá án trong tháng này.”




      Ngải Mễ sực nhớ ra Allan vẫn đợi ở dưới, bèn vội : “Thôi, tạm thời thế chị nhé, ấy còn đợi em ở dưới, em cúp máy đây.”




      Mẹ liền hỏi: “Ai đợi con ở dưới vậy?”




      người bạn mẹ ạ.” Ngải Mễ muốn trả lời, chỉ đối phó qua loa cho xong chuyện. “Con có mẹ cũng chẳng biết.”




      “Con ăn cơm chưa?”




      “Con ăn rồi, bây giờ con phải về trường đây.” xong, liền lấy đồ rồi chạy xuống tầng.




      Allan đứng ở dưới đợi , thấy xuống bèn : “Cuối cùng cũng xuống, tưởng em bán ở đây rồi cơ, còn nghĩ xem ăn chia tiền bán được kiểu gì đây.”




      “Làm sao nỡ bán được?” kể cho nghe chuyện xảy ra trong chiều hôm nay rồi : “Ngại quá, em lại quên gọi điện thoại cho Jane, hại chị ấy tìm khắp nơi lúc trời tối.”




      Allan liền lắc đầu. “Nam nhi đại trượng phu như xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ lại bị nàng nào lừa mất ư? Chính bọn em mới đáng lo, trời tối rồi mà còn lang thang ngoài đường mình, nếu xảy ra chuyện gì em bảo phải làm sao?”




      Ngải Mễ liền kể lại thông tin vỉa hè có liên quan đến những vụ án giết người trong thành phố rồi : “Có phải chị Jane quan tâm hơi nhiều đến nhỉ? Em thấy hôm nay chị ấy còn nóng lòng hơn cả em.”




      “Thôi, tôi xin, tôi xin!” Allan cười, khua tay. “Đừng có lôi lý thuyết “người người Thành Cương, Thành Cương người người” của em ra đây nữa.”




      Ngải Mễ chịu mà tiếp: “Thực ra chị Jane là người rất sâu sắc”. liền tường thuật lại cách sinh động cuộc chuyện giữa và Jane trong lần chơi siêu thị cho Allan nghe rồi : “Thực ra lúc ấy em để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, biết có phải chị ấy than thầm vì hơn tuổi nên rất bất hạnh, vì kiếp này có hy vọng đến với nên đành phải chờ kiếp sau hay ?”




      Allan liền : “Em càng càng phi lý, lôi cả chuyện kiếp sau ra để nữa. Em có biết Jane học ngành gì ?”




      Ngải Mễ liền đùa: “Chẳng lẽ lại học ngành Phật Giáo à? Chuyên nghiên cứu về kiếp luân hồi ư?” đoán: “Có phải chị ấy học tiếng ? Nếu tại sao lại gọi tên tiếng của chị ấy?”




      “Gọi tên tiếng của ấy là vì có cách xưng hô nào phù hợp hơn, ấy hơn tuổi , gọi trực tiếp tên nghe chừng ổn lắm, ấy cho gọi là chị, thế nên cũng gọi, đành phải gọi tên tiếng thôi. Tên Jane là do giáo dạy tiếng hồi cấp hai đặt cho ấy.”




      “Chị ấy học tiếng học cái gì vậy?”




      “Chắc chắn là em đoán ra đâu, Jane học triết học Mác - Lênin.”




      “Chị ấy học triết học Mác – Lênin hả?” Ngải Mễ tròn mắt. “Triết học Mác – Lênin và đầu thai chuyển kiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Chị ấy làm sao vậy nhỉ? Chậc chậc, sao lại có người chọn ngành học này nhỉ?”




      “Bố mẹ ấy đều theo ngành này. Jane là con giáo viên triết học trường Đảng thành phố, em phát ra điều này à?”




      Ngải Mễ lắc đầu quầy quậy. “Em , giảng viên triết học trường Đảng kiểu gì cũng phải là quân nhân chuyển ngành 1m8 trở lên chứ, hoặc ít nhất cũng phải là tầm ba mươi lăm tuổi.”




      “Quân nhân chuyển ngành cao 1m8?” Allan liền cười hơ hơ. “Dường như hình tượng này cũng là tưởng tượng của về giảng viên triết học trường Đảng, nhưng tại sao ba mươi lăm tuổi lại có liên quan đến trường Đảng? Sinh viên trường Đảng đều là cán bộ Đảng viên, có khi Bí thư Đảng ủy trường em cũng phải gọi ấy là “ Giản” đấy.”




      “Thảo nào người theo đuổi chị ấy đều là cán bộ, lại còn biết nhiều thông tin nội bộ như thế. Nhưng hôm đó đích thân chị ấy với em rằng chị ấy tin là có kiếp sau. đấy, em dối đâu. Em biết là em hay dối nhưng chuyện này em hề dối, em lấy Đảng tịch[1] của em ra để đảm bảo.”




      [1] Đảng tịch: sổ ghi danh sách đảng viên, cũng là từ chỉ tư cách là đảng viên của Đảng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Bảo dối mà lại thành dối, em lấy Đảng tịch gì ra để đảm bảo? Em chỉ có thể lấy Đảng tịch “Đảng Hành dân” ra để đảm bảo thôi.” Rồi đoán: “Có lẽ Jane cho vui vậy thôi, em thử nghĩ mà xem, người dạy triết học Mác – Lênin lại bảo tin vào kiếp sau? Em hiểu ý ấy, còn bảo người ta mê tín. Jane chuyện khá hài hước, em thấy thế à?”




      “Em chưa tiếp xúc nhiều với chị ấy nhưng chắc là cũng hài hước.” Ngải Mễ lẩm bẩm: “Nhưng khi về chuyện tin là có kiếp sau, trông chị ấy hài hước đâu, vẻ rất nghiêm túc ấy.”




      “Hài hước phải tỏ ra nghiêm túc chứ, nếu người khác chưa cười mà mình cười trước còn gọi gì là hài hước nữa? Thực ra tin có kiếp sau cũng có gì là xấu, những người tin vào kiếp sau đều sống tốt ở kiếp này, nếu được đầu thai vào gia đình tử tế, thế nên Mác mới tôn giáo là liều ma túy của tinh thần, là cái mà giai cấp thống trị dùng để đánh lừa nhân dân, củng cố chính quyền của họ.” Rồi dừng lại, nhìn lát và tiếp: “Xem ra Jane trở thành mối lo lớn của em, người ta còn ở nhà ngày nào em càng lo ngày đó, đợi khi nào tìm cơ hội chuyển nhà vậy.”




      Nghĩ đến tình cảnh trong ký túc xá của Allan, Ngải Mễ bèn : “Thôi, cứ ở đó , ít nhất là cuối tuần còn được yên tĩnh làm luận văn, ăn bữa cơm ngon. Em hứa sau này ghen linh tinh với Jane nữa.”




      Nhưng vừa gác cơn ghen với Jane, lại nổi cơn ghen kiểu khác. “Sao chiều nay đám bạn đều bảo tán ? Có phải thường xuyên tán ?”




      “Em tin lời bọn họ có mà đổ thóc giống ra mà ăn.”




      “Nếu chẳng bao giờ tán sao họ lại như vậy?”




      “Logic này của em có vấn đề, tiền đề lớn đúng, em giả thiết bọn họ chỉ , nhưng chẳng lẽ bọn họ được phép đùa ư?” nhìn nhờ ánh đèn đường. “Đến những câu đó mà em cũng tin, rồi làm cho mình buồn khổ. Em muốn phải thế nào mới chịu tin chưa bao giờ tán hả?”




      liền đáp lí nhí: “Tất nhiên là em tin rồi, nhưng tán mà là tán , bọn họ còn bảo mấy hôm trước có đợi ở phòng mấy tiếng đồng hồ nữa. Ai vậy?”




      cũng biết là ai, lão Đinh có với là mấy hôm trước có người đợi đâu.”




      thể tin vào điều này. “Sao lại như thế được? Hôm nay, ấy còn với em, chẳng lẽ lại với ư?”




      Allan thở dài : “Ngải Mễ, biết phải thế nào em mới chịu tin, chắc là đội lão Đinh chỉ đùa thôi, cũng có thể là quên cho biết có người đến tìm . Dùng lý thuyết của em có nghĩa là, ấy ở phòng đợi mấy tiếng đồng hồ, chứng tỏ phải có hẹn từ trước. ấy đợi có nghĩa là tán , chắc chỉ có việc gì đó thôi. muốn em buồn vì những chuyện đâu này, em thể theo từ sáng đến tối, nếu em cứ nghi thần nghi quỷ như thế cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi.”




      liền tò mò hỏi: “ cũng thể theo em từ sáng đến tối, vậy có nghi kỵ linh tinh thế ?”




      .”




      “Đó là do tin em hay để tâm cho lắm?”




      tin em.”




      “Nhưng em thường dối , làm sao còn dám tin em được? Chắc chắn là do để tâm.” Thấy cười đau khổ đáp, liền hỏi với vẻ đầy chua chát: “Bị em trúng tim đen rồi phải ? Là do để tâm. Nếu để tâm đến em cần chủ động tán như đợt trước.”




      Allan liền phản bác: “Em có tán đâu? Chẳng phải đến tận nhà tán em còn gì?”




      Thấy gì, liền dang tay ôm chặt giữa đường. “Có phải em vẫn băn khoăn vì chuyện ai tán ai ? Thực ra giữa hai chúng mình tồn tại vấn đề ai tán ai. là người khá biết nghĩ cho người khác, tưởng đợi em lớn hẳn là tốt cho em. Nếu em cho biết em nghĩ gì, có thể cuối cùng cứ đợi và lại để em chạy mất.”




      Nghe thấy Allan vậy rất vui, nhưng cố gắng để lộ ra niềm vui đó mà chọc tiếp: “Thôi , người ranh ma như chắc chắn biết em chạy đâu. Đám con trai bọn rất coi thường các cọc tìm trâu, em biết…”




      “Chỉ linh tinh, ai bảo con trai coi thường con theo đuổi họ? Em tưởng bọn con trai đều là kẻ ngốc à? Chỉ dựa vào việc theo đuổi mà quyết định thích hay thích người ư? Em xem Tây Thi mà theo đuổi chàng nào đó, xem ta có thích . Thực ra con trai thích những cứ ưỡn à ưỡn ẹo, tỏ vẻ ta đây đâu, cũng thích những giấu kín ý mình, thích giở trò này nọ, mấy như thế mệt lắm.”




      phải nào cũng có suy nghĩ như …”




      “Em quan tâm đến tất cả các làm gì?” Allan trêu: “Định vợt hết tất cả các à? Hay là em tuổi “Thợ Săn”? con mồi lọt lưới là ngủ được? Thực ra con bọn em theo đuổi người khác đều biết mình bắn phát là trúng, nên mới bóp cò. Đó sao gọi là theo đuổi được? Cùng lắm chỉ là quờ tay bắt sống thôi.”




      Câu này nghe rất dễ chịu, cười khúc khích, : “Em săn chứ phải săn em, trình em cao hơn .”




      “Chắc chắn là trình em cao hơn rồi. Người dám theo đuổi mục tiêu là kẻ mạnh, vì ta biết khả năng thất bại nhưng ta vẫn ra tay, chứng tỏ ta chịu được thất bại, ta là người dám làm, dám chịu. người dám lấn sâu là vì ta biết mình có thể chui ra. Người trong lòng có tình cảm nhưng dám theo đuổi mới là kẻ yếu, ta biết khi sa vào thể rút chân ra được nữa, đành phải lựa chọn sa vào thôi.”




      “Thế tán có phải là vì thực tế rất thích con , chỉ có điều vì sợ sa vào rút chân ra được nữa nên mới tán hay ?”




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Allan liền cười. “Em lợi hại đấy, toàn vác pháo đạn do chính tay chế tạo ra để tẩn , nếu về khoản xuyên tạc ý người chẳng ai sánh được với em cả. Em có bao giờ nghe về cách ví von thế này ? Những sa vào lưới tình ngày nào cũng mở phiên tòa xét xử người mình. Đầu tiên là đóng vai công tố viên, liệt ra số tội danh, kiểm soát người của mình, khởi tố đến mức mình tưởng như . Sau đó lại đóng vai luật sư biện hộ, tìm trăm phương ngàn kế bao biện cho ta, mong muốn ta phải là kẻ xấu như mình cáo buộc. Sau đó lại đóng vai bồi thẩm đoàn, quyết định có nên kết án người của mình hay . Thường việc tất cả nhất trí tuyên bố có tội hoặc vô tội rất ít khi xảy ra, mà chủ yếu là nội bộ bồi thẩm đoàn thống nhất với nhau, người bảo có tội, kẻ bảo vô tội. Cuối cùng đóng vào quan tòa, hoặc là nhắm mắt phán bừa, hoặc là tuyên bố tạm ngừng phiên tòa. Ngày mai lại bắt đầu từ đầu.”




      “Tại sao các sa vào lưới tình đều như vậy nhỉ?”




      cũng biết, có lẽ là do con thường đa sầu đa cảm, biết lo xa, cảm thấy tình khó có thể xác định và nắm bắt nhưng lại rất muốn xác định, rất muốn nắm bắt, thế nên bỏ ra rất nhiều thời gian để phân tích, mổ xẻ. Có lúc là do thấy tin tưởng vào người khác, có lúc là vì cảm thấy thiếu tự tin về mình, thế nên thường phân tích về người theo hướng xấu, phân tích tình theo hướng bi quan, cuối cùng làm mình mệt mỏi, khổ sở. Love defies analysis ( ai phân tích được tình ), phân tích càng nhiều càng buồn khổ. Bà vẫn là: Buổn khổ là do tự mình nghĩ mà ra.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18






      Allan được nhận vào làm việc ở công ty đó hoàn toàn là nhờ công lao của giáo Tĩnh Thu dạy thời đại học. Hè năm đó, Tĩnh Thu tìm hộ Allan công việc làm thêm trong hè, dạy tiếng cho những người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh tại chức vào Học viện Kinh tế Tài chính của trường Đại học L, sếp tương lai của Allan – ông Trương Thử Quang chính là học sinh lớp được Allan phụ trách giảng dạy.




      Những thí sinh đó đều là lãnh đạo của số công ty, có địa vị, chức vụ rồi, chỉ còn thiếu tấm bằng nữa thôi. Vì muốn tăng thêm nguồn thu nên Học viện Kinh tế Tài chính của trường Đại học L quyết định tuyển sinh nghiên cứu sinh tại chức, mỗi năm tập trung học mấy môn, ba năm là lấy được bằng thạc sĩ. Dĩ nhiên là công ty phải tài trợ cho trường ít tiền, cụ thể là bao nhiêu, chia chác thế nào người ngoài biết được.




      Kỳ thi vào trường cũng phối hợp với chính sách này, đề thi cố gắng ra đơn giản nhất. Nhưng có môn phải thi chung là tiếng , kết quả môn tiếng trở thành yếu tố duy nhất quyết định đỗ hay trượt của thí sinh. Để đối phó với môn thi tiếng , Học viện Kinh tế Tài chính liên kết với khoa tiếng , tranh thủ kì nghỉ hè mở lớp phụ đạo tiếng ở mấy thành phố, giúp những thí sinh kia thực giấc mơ nghiên cứu sinh của họ.




      Tại thành phố J này, khoa tiếng của Đại học L cũng tổ chức rất nhiều lớp theo mô hình khác nhau, giảng viên trong khoa đủ nên khá bận rộn. Mặc dù tiền giảng dạy cho lớp ở Thâm Quyến khá cao nhưng do phải chia phần trăm cho Học viện Kinh tế Tài chính nên cũng chẳng cao hơn được là bao, mọi người đều muốn dạy xa tận Thâm Quyến, nên Tĩnh Thu mới nhận được công việc này cho Allan.




      Allan về Thâm Quyến dạy trong hai mùa hè, ngoài việc lấy được thù lao giảng dạy, còn quen thêm số người, trong đó có Trương Thử Quang. Ông Trương là trong số ít thí sinh có bằng đại học, mấy năm trước vào lĩnh vực kinh doanh, tại rất thành đạt, xây dựng công ty thành tập đoàn có danh tiếng. Ông thấy tiếng , tiếng Trung của Allan đều khá ổn, ông muốn phát triển công ty ra nước ngoài, có thể Allan là trợ thủ đắc lực, thế nên chủ động đề nghị Allan vào công ty ông làm việc sau khi tốt nghiệp.




      Allan đồng ý nhận công việc này, bảo từ lâu muốn nghiên cứu lý luận văn học nữa mà muốn ra thế giới bên ngoài phát triển xem sao. cảm thấy cứ ngồi trong phòng làm việc phê bình tác phẩm văn học của người khác chẳng có giá trị gì.




      cứ cảm thấy có lỗi với bố em.” Allan . “ vào làm việc ở công ty, những phụ công dạy dỗ của ông mấy năm qua mà ở khía cạnh nào đó cũng có thể là phủ nhận lối sống của ông. Ông rất muốn được ở lại trường làm giảng viên và làm tiếp tiến sĩ để ông hướng dẫn luận văn.”




      thích làm về văn học nữa quan tâm đến suy nghĩ của bố em làm gì?” Ngải Mễ tỏ vẻ đồng tình. “Em cũng muốn suốt đời là mọt sách như bố em.”




      Ngải Mễ quan tâm đến mọi thứ ở Thâm Quyến từ lâu, từng đọc bài báo rằng tỉ lệ nam nữ chưa kết hôn ở Thâm Quyến là bảy, điều này khiến rất yên tâm, nhiều con chưa chồng như vậy mà chỉ có dúm đàn ông có thể lựa chọn, Allan về đó, biết có thể bình an trở về hay ?




      Nhưng thấy Allan rất thích công việc này và tìm rất nhiều tài liệu có liên quan. Những cái mà thích chẳng có lý do nào để thích cả. Nhưng cũng thể tránh khỏi cảm giác buồn bã, vì nếu tất cả mọi việc thuận lợi tháng Năm, Allan về miền Nam.




      rồi em làm thế nào?” lo lắng hỏi.




      “Em học hành tiếp thôi, đến khi nào tốt nghiệp, nếu em muốn học nghiên cứu sinh nữa em cũng có thể về miền Nam làm, em thích khí hậu ấm áp, bốn mùa được diện váy à?”




      Ngải Mễ vốn tình hơi giống con trai, thích cắt tóc ngắn, mặc quần bò, sau khi Allan, dần dần cũng nữ tính hơn, để tóc dài, từ quần bò chuyển sang váy. Lúc đầu là mặc váy bộ, vờ phong cách thục nữ, mặc nhiều rồi thành nghiện, có lúc mùa đông cũng diện váy. Nhưng mùa đông ở thành phố J đùa được, mỗi lần mặc váy đều phải tất dày, chân bốt, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài, và cố gắng hạn chế bộ ngoài đường, ra khỏi nhà là bắt taxi.




      Allan luôn trêu là người “ thích mặc quần”. liền cảnh cáo: “Đừng linh tinh, người khác nghe thấy lại tưởng em thích khoe mông.”




      “Ở Thâm Quyến nhiệt độ quanh năm chỉ khoảng hơn hai mươi độ thôi.” với . “Em về đó được mặc váy cả bốn mùa luôn, phải lo cho đôi chân của em nữa.”




      liền với vẻ lo lắng: “ mà về đó bọn mình chẳng được gặp nhau mấy đâu.”




      sao, em được nghỉ hè, nghỉ đông, cũng có cơ hội công tác, thời gian bọn mình gặp nhau chẳng ít hơn so với nay đâu. Sắp đến hè rồi, bọn mình có thể ở đó mấy tháng, từ hoạt động bí mật chuyển sang hoạt động công khai.”




      “Nhưng ở Thâm Quyến nhiều trai hiếm, lộn xộn lắm, em sợ lành ít dữ nhiều, có khi chỉ mấy ngày lại người khác hoặc dính bệnh AIDS gì đó.”




      Allan liền cười hơ hơ. “Ngải Mễ, em coi là thành phần nào vậy? Cứ như ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ về mỗi chuyện đó vậy.”




      “Em muốn chuyển đến trường nào đó ở Thâm Quyến.”




      “Đừng có ngốc nữa, ở Thâm Quyến chỉ có trường Đại học Thâm Quyến, khoa tiếng của trường này làm sao sánh với khoa tiếng trường B được?” Rồi Allan gợi ý: “Nếu em thực yên tâm về việc Thâm Quyến ở lại trường J hoặc xin việc ở thành phố J thôi.”




      Như thế cũng muốn, vì phải từ bỏ công việc mình thích sao áy náy chứ? Nhưng việc sẵn sàng từ bỏ vẫn khiến vô cùng cảm động. Con ai chẳng coi trọng tấm lòng, chỉ cần có lòng, cuối cùng có làm hay phụ thuộc vào vấn đề tôi có cho làm hay , sợ nhất là nghĩ đến điều đó, thể tấm lòng gì cả.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      liền đáp rất rộng lượng: “Thôi cứ về Thâm Quyến . Em chỉ lo cho thôi, sợ đến thế giới muôn màu đó quên em. bảo phải làm gì mới có thể chứng minh tình của dành cho em chịu được mọi thử thách nhỉ?”




      “Có lẽ chỉ có hai cách thôi, cách là để lửa thử vàng, cách còn lại là đường xa biết sức ngựa. Đường xa biết sức ngựa là chuyện của cả đời, em là người nóng vội, chắc chắn đợi được. Vậy cách tốt nhất là để lửa thử vàng.” Allan nghĩ lát rồi tiếp: “Nhìn tình hình chiến tranh thế giới thứ ba chưa thể xảy ra ngay được, thể trông chờ vào chuyện có thể cứu em chiến trường. Hay là bọn mình ra biển thuê cái thuyền và chèo ra xa, sau đó bọn mình tìm cách đục cho thuyền thủng và chìm, nhường cơ hội sống cho em, còn mình chìm nghỉm luôn. Em thấy cách này thế nào?”




      được, được, như thế mặc dù em biết tình của là chân thành nhưng em mất rồi còn làm gì được nữa?”




      “Hay là bọn mình ra sa mạc, mang ít nước thôi, nhường chai nước cuối cùng cho em uống, còn mình chết khát luôn?”




      “Thế khác gì cách cho thuyền chìm?”




      “Khác nhiều chứ, cái là nước quá nhiều, cái là nước quá ít. Tìm phép thử khác liên quan tới nước nhé, em tìm mấy bạn hồng nhan rồi cho bọn họ dụ dỗ , xem có chung thủy với em hay .”




      Ngải Mễ bèn lắc đầu quầy quậy. “ được, cách này ổn, nếu đủ cứng rắn sao? Khác gì em tự đưa mỡ vào miệng mèo?”




      “Thực ra em phải lo việc đủ cứng rắn đâu. Nếu chỉ có ý định diễn chuyện tình đêm với , ngày hôm sau phủi mông đường ai nấy thấy chẳng có gì thú vị cả. Còn nếu phải ta tìm chuyện tình đêm lại sợ bị ta quấy rầy. Thế nên cách thông minh nhất là nên chệch quỹ đạo.”




      kìm được bèn nhìn vào chỗ đó của và hỏi: “Nhưng nếu mấy tháng được make love … có chịu được ?”




      “Thế có sao? Bao nhiêu năm qua vẫn sống sờ sờ đó thôi. chàng trai từ lúc hơn mười tuổi bị đánh thức rồi, đến khi kết hôn, giữa chừng phải có từ bảy đến hơn chục năm ở trong tình trạng thất nghiệp tình dục, nhưng rồi ai cũng đều ngon lành đó thôi?”




      “Nhưng tham lam vô độ lắm mà.”




      Allan cười với vẻ ngượng nghịu, véo mũi : “Khi phân tích về tâm lý tình dục của , em vận dụng các lý thuyết rất phức tạp. Lúc còn ấp ủ suy nghĩ, chưa dám động thủ em cho là do em chưa đủ quyến rũ. Lúc động thủ rồi, tại sao em nghĩ theo hướng quyến rũ mà lại quy kết cho tội tham lam? Thực tế là hai cơ sở lý thuyết của em bị áp dụng ngược. Ấp ủ nhưng động thủ phải vì em quyến rũ, trước đây là vì muốn giữ gìn cho em, thấy em còn , tại là vì sợ em có hứng, hoặc có cơ hội. Còn ham muốn và nhiệt tình tấn công, là do em quyến rũ, hai là vì biết có khả năng đó, có thể đem lại niềm vui cho mình và người khác, tại sao cho mình được buông thả chứ?” Đột nhiên Allan dừng lại rồi : “Thôi đừng nữa, nữa là thành có vấn đề đấy.”




      “Vậy em hỏi câu: “Liệu ngày nào đó có bỏ em ?”




      Allan nghĩ lát rồi : “Nếu ngày nào đó, ở bên mà em thấy vui rời xa em, để em tìm hạnh phúc mới của em.”




      “Đừng linh tinh, ở bên , làm sao em vui được?”




      “Everything is possible (Mọi chuyện đều có khả năng). Em còn trẻ, về cơ bản chưa được trải nghiệm thế giới bên ngoài, em lại là thích những cái mới lạ, ở bên thời gian dài là em thấy chán, cũng muốn ra ngoài ngắm thế giới.”




      “Lúc đó cho em ra ngoài ngắm thế giới ư?”




      Allan liền gật đầu.




      “Nếu trong lúc ngắm thế giới mà em lại người khác sao?”




      “Biết làm thế nào được? Chỉ còn cách là chúc mừng hạnh phúc cho em thôi.”




      “Nhưng nếu thời gian nữa em lại thấy ta ổn, lại quay về với có chấp nhận em ?”




      “Đầu óc em lúc nào cũng có thể nghĩ ra những giả thiết quỷ quái nhỉ, làm trở tay kịp. chưa bao giờ nghĩ đến giả thiết này, để nghĩ .”




      liền giục : “ nghĩ , nghĩ , em đợi để được nghe câu trả lời đây.”




      Allan nghĩ lát rồi đáp: “ biết, chuyện chưa xảy ra thể tưởng tượng mình có phản ứng thế nào.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19






      Trong cuộc sống có số chuyện, khi chúng ta ngẩng đầu nhìn lại nó, phát ra rất nhiều điềm báo chính xác cho thấy chuyện này sắp xảy ra, nhưng tại thời điểm ấy, địa điểm ấy, có ai chú ý đến các dấu hiệu đó cả. Hoặc giả nếu có người nghĩ đến những điềm báo đó chuyện ấy lại xảy ra nữa.




      Khi Allan sắp rời thành phố J đến Thâm Quyến làm việc, hằng ngày Ngải Mễ đều lên kế hoạch làm thế nào để ở bên nhiều hơn. Và cũng ở thành phố J, còn có khác cũng lên kế hoạch làm việc cho chuyến xa của . Mặc dù mục đích của hai này đều là vì tình nhưng cách thực lại hoàn toàn khác nhau.




      Hai này đều nhắm vào ngày thứ Sáu của tháng Tư. Ngải Mễ dự định nửa đêm hôm đó gặp Allan và tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần lãng mạn, vì thứ Bảy bố mẹ về nhà bà nội, họ từ rất sớm, đến chiều Chủ nhật mới quay về, thế nên cả ngày thứ Bảy và Allan có thể ở bên nhau. Những lúc có thể hẹn hò ở nhà, Ngải Mễ thường lười đến công viên, thích nằm giường với Allan, thích làm gì làm, có thể ngồi trong lòng chuyện. Họ còn có thể nấu ăn ở nhà, sống cuộc sống của đôi vợ chồng già cơm mắm dưa cà.




      Jane cũng chọn đúng vào ngày thứ Sáu này, ai biết tại sao lại chọn ngày hôm đó, vì trong nhật ký của ghi điều đó, cũng cho bất kỳ ai. Nếu buộc phải đưa ra lời dự đoán rất có thể là do tối hôm đó bố mẹ thăm người bạn, chồng của người bạn đó mất vì bệnh ung thư. Nếu bố mẹ biết con mình nghĩ gì có thể họ vắng vào tối thứ Sáu đó.




      Allan – người có liên quan mật thiết đến kế hoạch của hai này cũng có kế hoạch riêng của mình ngày hôm đó. Sếp tương lai của là ông Trương từ Thâm Quyến đến thành phố J công tác, tối thứ Tư hẹn ăn, muốn mời giám đốc Trương ăn cơm để tỏ lòng hiếu khách, đồng thời cũng dẫn bạn cùng phòng là lão Đinh đến gặp giám đốc Trương, vì lão Đinh cũng rất muốn vào làm ở công ty ông Trương, thế là Allan và lão Đinh hẹn tối thứ Sáu mời giám đốc Trương ăn. Ba người đó cộng với hai người từ Thâm Quyến đến, tổng cộng là năm người, tối hôm đó hẹn nhau ăn vịt quay ở nhà hàng Toàn Tụ Đức, sau đó hát karaoke, nghe giám đốc Trương hát rất hay.




      Đầu tiên Allan về nhà Giản Huệ, vì số tiền còn trong túi nhiều, biết bữa ăn buổi tối hết bao nhiêu nên quyết định về nhà lấy thêm ít tiền. Đúng lúc tiền nhân dân tệ ở nhà còn nhiều, thế là mang ít đô la mà bố mẹ gửi cho đổi sang nhân dân tệ ở chợ đen trước cổng bưu điện.




      Hôm đó Allan rất vội nên quên với mọi người trong nhà Giản Huệ tối nay ăn ở đâu, trong khi trước đây gần như lần nào cũng với họ, đây là thói quen tốt mà bố mẹ rèn cho , tức là bất luận đâu cũng phải với người trong nhà, đề phòng có chuyện gì cần tìm, biết ở đâu.




      thay quần áo xong xuôi liền lấy tiền đô, lúc chuẩn bị ra cửa, Jane đến phòng , chuyện với mấy câu rồi tựa vào cửa phòng, mỉm cười, : “Chàng rể trẻ, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi chuẩn bị đây, đến cách thế nào tôi cũng nghĩ rồi.” Sau đó làm động tác cắt mạch máu ở cổ tay, dáng vẻ rất khoan thai, nho nhã. Allan tưởng đùa, hơn nữa lại vội nên đùa lại câu: “Nàng trước, tôi theo sau.” xong, nhớ đến công việc sắp bắt đầu của mình, còn dịch thêm: “You go first. I’ll follow you.”




      Câu khiến hối hận suốt đời này được ra tỉnh bơ lúc ấy. Sau đó Jane liền cười mấy tiếng rồi tránh cho Allan vội vã rời khỏi nhà, đạp xe đến thẳng bưu điện.




      Tối hôm ấy Ngải Mễ cũng có cuộc gặp gỡ bạn bè, nên và Allan hẹn nửa đêm gặp nhau ở nhà , bảo đợi đến khi bố mẹ ngủ rồi hãy đến, như thế có thể trốn ngay trước mắt “giặc” và mai phục đến sáng hôm sau, đợi bố mẹ rồi, chiếm thành lũy của “giặc”.




      Nếu thời ấy điện thoại di động phổ biến như nay có thể cả câu chuyện này thay đổi lớn. Chỉ tiếc là Ngải Mễ những có điện thoại di động, Allan cũng thế. Nhà có điện thoại nhưng lưu được lời nhắn, có màn hình ID hiển thị, đến giờ nghĩ lại, có thể là ngành thông tin liên lạc lạc hậu gây ra bi kịch đó.




      Khi Ngải Mễ tụ tập bạn bè về là hơn mười giờ, mẹ : “Lúc hơn tám giờ có bạn gọi điện thoại cho con ba lần, hỏi tên chịu , hỏi có cần nhắn gì lại bảo cần.”




      Ngải Mễ tự hỏi, biết ai vậy nhỉ? Mấy bạn thân đều vừa gặp nhau xong, thực nghĩ ra ai gọi điện thoại cho mấy lần, lại còn chịu để lại tên. Cuối cùng nghĩ chắc là Jane, nhưng thể giải thích tại sao mỗi lần gọi điện thoại Jane lại chịu tên mình. biết hôm nay Jane tìm có việc gì, có lẽ lại lo cho Thành Cương, nhưng bây giờ muộn quá rồi, ngày mai gọi điện thoại hỏi Jane sau vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :