1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đột nhiên lại chuyển sang chủ đề khác: “Ngoài nhớ em ra, có còn nhớ nào nữa ?”




      “Lại câu hỏi kinh điển rồi.” Allan cười lớn. “Bắt đầu mở rộng phạm vi điều tra đấy, từ điểm phát triển ra thành mặt bằng. Ngải Mễ, chuyện tình thể suy bụng ta ra bụng người, thể : “ nhớ em chắc chắn phải nhớ khác”, “ làm chuyện đó với em được có thể làm chuyện đó với người khác được”. Nghĩ như thế vừa hợp với logic vừa phù hợp với thực tế. Có số việc chỉ có thể và làm với người đặc biệt, tin vào điều này dễ gây ra các vụ án oan, hơn nữa lại khiến cho bản thân mình cảm thấy rất mệt mỏi.”




      những cái liên quan đến hình thái ý thức mà chỉ đề cập những cái thực tế thôi.” chuyển sang chủ đề khác: “Trước đây nào chưa?”




      đại điều tra xong rồi, bây giờ bắt đầu đến phần cổ đại đây.” Allan lắc đầu, trả lời rất thành khẩn: “Thực ra tốt nhất nên để lịch sử trở thành lịch sử, kết quả của việc điều tra cho ra nhẽ thường khiến cả hai người đều vui vẻ gì. Chuyện xảy ra trước khi hai đứa mình gặp nhau liên quan gì đến tại của hai đứa mình.”




      đồng ý với quan điểm này. “Tại sao lại liên quan gì đến tại của chúng mình? Nếu trái tim thể quên người nào đó sao? Nếu chỉ coi em là người đó sao?”




      “Đó là cách làm hết sức ngớ ngẩn, khiến cả mình và người khác rất đau khổ, em hãy tin rằng đến mức ngớ ngẩn như vậy. Nếu trái tim thể quên người nào đó để người khác bước vào cuộc sống của . Đối với , tình chỉ có thể là nối tiếp về mặt thời gian chứ thể có cùng tồn tại về mặt gian. Điều này hẳn là lo lắng rằng mình làm trái với luân thường đạo lý hay chứng tỏ cao thượng của mình, mà chỉ là muốn để mình mệt mỏi mà thôi.”




      Câu trả lời này của khiến yên tâm hơn, nhưng rồi lại nghĩ đến vấn đề khác. “Tại sao đến tình luôn có hàng sấp đáp án vậy? Chắc chắn từng rất nhiều người rồi.”




      phải chỉ có thực tiễn mới đúc kết được chân lý, tri thức nằm trong tay của những người trước, nằm trong sách vở. Những chuyện mà người có thể đích thân trải qua là rất ít, hầu hết tri thức của nhân loại đều được học qua sách vở. chưa nhiều người nhưng đọc rất nhiều tiểu thuyết và lý thuyết về tình . Những kiến thức của về tình đều bắt nguồn từ sách mà đọc.”




      đọc được bao nhiêu chuyện tình rồi?”




      biết, rất nhiều, vì luận văn của viết về đề tài tình .”




      viết luận văn về đề tài tình hả?” Ngải Mễ cảm thấy thực khó tin.




      “Dĩ nhiên phải toàn bộ liên quan đến tình , hay chính xác hơn là mối liên quan giữa tình và cái chết. chỉ so sánh cách xử lý giữa tác phẩm văn học Trung Quốc và phương Tây về tình và cái chết, có thể là thiên về mảng lý luận văn học, nhưng thể đọc tác phẩm mà so sánh suông, thế nên đành phải đọc thôi.”




      liền cười lớn. “Wow, em còn chưa biết đây này, hóa ra và ông bố em ngày nào cũng ngồi nghiên cứu tình hả? Em thực dám tưởng tượng, nhưng hình như bố em chẳng có tế bào lãng mạn nào cả.”




      cũng chẳng có tế bào lãng mạn nào cả, vì đọc nhiều, viết nhiều, phân tích nhiều nên có vẻ nhìn tình như kẻ bàng quan. Do phải trải nghiệm quá nhiều bi hoan ly hợp trong câu chuyện của người khác nên khó tránh khỏi nhàm chán, khô khan. Sách vở viết về tình , cách thông minh nhất là chỉ viết đến đoạn hai người trao gửi trái tim cho nhau, nếu viết tiếp để xảy ra rất nhiều vấn đề, thiên tai nhân họa mâu thuẫn trong bản thân nhân vật, viết thêm nữa, kể cả để xảy ra bi kịch cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.”




      lo lắng hỏi: “Thế bảo ngày nào đó liệu tình của chúng mình có trở nên nhạt nhẽo, vô vị ?” Nghĩ đến đây lại cảm thấy rất hoảng loạn.




      biết, nhưng nếu cuộc sống đều như vậy kể cả có ngày đó đến, chúng mình cũng có gì phải ngạc nhiên.”




      Tự nhiên cảm thấy rất sợ hãi, chỉ muốn khóc trận lớn. “Tại sao tình lại như thế? Em muốn như thế, em muốn tình của mình nồng thắm mãi mãi, bao giờ phai nhạt. Nếu sau này tình của chúng mình trở nên vô vị em thà chọn cái chết ngay từ khi còn trẻ, còn hơn là sống đến già.”




      kéo vào lòng, an ủi: “Thực ra đều là vấn đề định nghĩa mà thôi, nếu em định nghĩa tình là mặn nồng, thắm thiết, đợi đến khi tình còn mặn nồng nữa, em cảm thấy tình còn tồn tại. Nhưng tình có thể có nhiều hình thức khác nhau, như bố mẹ em đó, chắc chắn tình của họ cũng có thời nồng thắm. tại tình cảm của họ có thể bình lặng như nước, nhưng em thể là tình giữa họ còn nữa. Họ vẫn thương nhau, họ dạy học, nghiên cứu khoa học, chăm sóc gia đình, nuôi dưỡng em, trong ấm ngoài êm, đó phải là tình ư?”




      “Đó là tình ư? Có thể chỉ là... tình cảm, hoặc thói quen mà thôi.”




      “Thế nên mới là vấn đề định nghĩa mà, nếu em định nghĩa cái đó là “thói quen” em cảm thấy đó là thói quen chứ phải tình . Hạnh phúc là loại cảm giác, tình cũng là loại cảm giác, cho dù cuộc sống của em có bao nhiêu tình , em cảm nhận được cũng chẳng khác gì là có. Nếu em định nghĩa tình là cái gì đó rất hẹp, em rất khó cảm nhận được tình , vì có mấy tình cảm phù hợp với định nghĩa của em. Nếu em định nghĩa tình theo phạm trù rộng hơn có rất nhiều tình cảm phù hợp với định nghĩa của em về tình , em luôn cảm nhận được tình . Cuộc đời của con người được chia thành nhiều giai đoạn khác nhau, định nghĩa về tình ở mỗi giai đoạn có thể khác nhau. Em nghe người ta , nếu hai vợ chổng cùng dắt nhau đến bệnh viện trong lúc tóc bạc, da mồi đó là tình ở giai đoạn đẹp nhất à? Em thể kỳ vọng hai cụ già đó vẫn nồng nhiệt chiến đấu với nhau được.”




      đáp: “Hai người đều tóc bạc da mồi chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu chỉ người tóc bạc da mồi sao? Ví dụ, em bước vào tuổi mãn kinh còn vẫn phong độ ngời ngời có còn em ?”




      “Tình có liên quan gì đến tuổi mãn kinh?”




      liền bắt chước lời Jane giải thích hồi, sau đó hỏi: “Nếu em bước vào tuổi mãn kinh, make love được nữa sao?”




      “Làm gì có chuyện đó? chưa bao giờ nghe thấy ai thế cả. Chẳng lẽ những đôi vợ chồng đến tuổi mãn kinh đều make love ư?”




      vẫn hỏi ngang: “Nếu như thế sao? Giả sử là như thế, làm thế nào?”




      bỏ make , chỉ giữ lại love thôi.”




      tưởng tượng vứt “make” kiểu gì bất ngờ bế thốc lên, hỏi: “ tại đến tuổi mãn kinh chưa?”




      “Chưa.”




      “Thế nhặt make lên để dùng ...”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15






      buổi chiều thứ Tư, Ngải Mễ phải về nhà lấy đồ, nghĩ, trời cho cơ hội ngàn vàng, mình có thể tranh thủ cho Allan niềm vui bất ngờ, gặp vào ngày trong tuần. đoán chắc là ở trường, các môn học của đều xong, chỉ còn viết luận văn nên tám mươi phần trăm là ở phòng.




      chưa bao giờ đến phòng , mặc dù cấm đến nhưng cũng chưa bao giờ mời lên chơi. quyết định đến phòng tìm , nghĩ, nếu mình là con của ai làm sao người ta biết mình là ai chứ? Chẳng lẽ mặt mình có in dòng chữ “con thầy Ngải” ư? Có lần nghe Allan , lão Đinh cùng phòng với học khoa Kinh tế, nên chắc là biết con thầy Ngải khoa Văn học so sánh và Tần khoa tiếng .




      Như nguyện vọng của muốn làm ầm ĩ lên cho cả thế giới biết từ lâu rồi, có phải là cặp bồ hay ăn trộm, ăn cắp của người ta đâu mà phải lén lút? Nếu mọi người biết họ nhau các nàng khác còn mơ tưởng hão huyền gì nữa. Nhưng nếu Allan muốn cho mọi người biết cũng tôn trọng . muốn làm nổi cáu, mặc dù chưa bao giờ được chứng kiến cảnh nổi cáu, nhưng biết người bình thường rất ít nổi cáu, khi nổi cáu chắc chắn rất đáng sợ.




      biết Allan ở phòng 405 trong khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh, vì có lần , khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh là ký túc xá của sinh viên nam, khu nhà số 2 là của sinh viên nữ. Hai khu nhà này đều khá nổi tiếng, chủ yếu là do điển tích được lưu truyền từ nhiều năm về trưóc. Nghe khóa 89, mỗi khi các giảng viên nam trẻ của trường diễu hành qua khu nhà số 2 đều hô lớn: “Tôi học sinh!” để bày tỏ ủng hộ đối với phong trào học sinh, sinh viên, trong khi các sinh viên nữ ở khu nhà số 2 lại thò đầu ra ngoài cửa sổ e thẹn hô: “Em thầy !”. Và thế là tầng tầng dưới, thầy trò, trò thầy, ầm ĩ cả góc trường khiến đám sinh viên nam tức tái hết cả mào.




      Phòng Allan là phòng 405, mọi người thường lôi con số này ra đùa, bảo là cách đây rất lâu, có bộ phim tên là Vụ án mưu sát 405, thế nên những người nhát gan đều dám ở phòng 405. Bình thường phòng nghiên cứu sinh có ba người ở, nhưng phòng 405 chỉ có hai người là Allan và lão Đinh.




      Các phòng khác đều có hai dãy giường tầng, tức bốn cái giường, dành cho ba người ở, giường trống còn lại để đồ. Nhưng phòng bọn họ vì chỉ có hai người nên chỉ có dãy giường tầng, tạo thành khoảng trống rộng trong phòng, chỗ đó kê chiếc bàn vuông, vì vậy phòng họ thường là nơi đội nghiện mạt chược tụ tập. Ai cũng biết là trong giới sinh viên học ngành xã hội, số người nghiện mạt chược chiếm đông hơn cả, còn với nhóm sinh viên học ngành tự nhiên chỉ nghiện cày ngày cày đêm ôn thi TOEFL.




      xe đạp đến trường tìm . Vừa vào khu nhà số 1 dành cho nghiên cứu sinh cảm thấy mất tự nhiên, vì khu này toàn con trai ở, thấy là lại nhìn chằm chằm, dường như hỏi: “Em này tìm ai vậy?” Ký túc xá của sinh viên nam cũng được sạch như ký túc xá của sinh viên nữ, khu bể nước của tầng nào cũng ướt nhèm nhẹp, cửa phòng nào cũng dán giấy tờ linh tinh. Đám sinh viên nam lại ngoài hành lang ăn mặc lôi thôi, đầu tóc bù xù.




      tìm lên phòng 405, thấy cửa đóng chặt, bèn gõ . nghe thấy tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt, lát sau, chàng hé cửa, thò đầu ra hỏi: “Tìm ai vậy?”




      “Thành Cương.”




      “Cậu ấy có nhà.” xong liền rụt đầu và đóng cửa lại.




      Ngải Mễ thắc mắc lắm, sao cứ lén lút kiểu gì ấy nhỉ? kìm được lại gõ cửa lần nữa, vẫn là cái đầu đó thò ra. “Cậu ấy có ở phòng mà.”




      có biết ấy đâu ạ?”




      “Chắc là lên thư viện.”




      Ngải Mễ nhìn qua khe cửa liền hiểu tại sao người này chịu mở cửa, hóa ra là cả phòng chơi mạt chược. nghĩ đám nghiên cứu sinh này nhàn tản , bọn sinh viên đại học các còn bận mờ mắt, còn bọn họ nhàn nhã chơi mạt chược giữa ban ngày ban mặt.




      nghĩ bụng, biết sớm thế này vừa nãy tiện đường lên thẳng thư viện. đạp xe đến thư viện và tìm từng tầng thấy Allan đâu. bắt đầu sinh nghi, chắc chắn Allan trốn trong phòng chơi mạt chược nên chẳng muốn ra tiếp , mới bảo người ra đối phó đẩy . từng nghe biết chơi mạt chược, có thời gian còn nghiện, nhưng biết chơi rồi lại bỏ.




      nghe chơi mạt chược cũng như hút thuốc phiện, thành nghiện, làm gì có chuyện biết chơi rồi lại bỏ? hậm hực nghĩ, giỏi , miệng điều viết luận văn, hai điều viết luận văn, tỏ vẻ như chẳng có thời gian gặp mình vậy, hóa ra là chơi mạt chược.




      ôm bụng tức, đạp xe về khu nhà số 1 rồi lên gõ cửa phòng 405. Vẫn là cái đầu đó thò ra tiếp đón . “ tìm thấy à?” chàng đó cười hềnh hệch, : “Thế đây cũng chẳng biết ở đâu cả.”




      “Chắc chắn là ấy ở trong đó.” hậm hực . “ cho em ngó lát.”




      được, được, bọn này ăn mặc luộm thuộm lắm, em đừng có vào.”




      Bất ngờ Ngải Mễ đẩy cửa ra được nửa, trong phạm vi tầm nhìn của mình, thấy Allan, nhưng nếu ngồi ở khu vực bị cửa che mất thể nhìn thấy. định đẩy nghe thấy chàng ngồi gần cửa : “Hình như là con ông Ngải, lão Đinh, để em ấy vào.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hóa ra người mở cửa chính là “lão Đinh”, nhìn trông cò trẻ, người cũng thó, ấn tượng “vĩ đại” vốn vẫn tồn tại trong đầu khi bình thường được nghe Allan về “lão Đinh” lập tức bay mất tiêu.




      Lão Đinh đứng chặn ở cửa liền tránh sang bên, Ngải Mễ chui vào, phòng ngập khói thuốc lá, đúng là mấy chàng ăn mặc rất luộm thuộm nhưng cũng chưa đến mức dám nhìn. Ngải Mễ nhìn quanh, thấy Allan ở đó. Phòng rộng, còn chỗ nào có thể trốn nhưng có ban công, biết liệu Allan có trốn ra ngoài ban công .




      hỏi han gì mà lao thẳng tới cánh cửa thông ra ngoài ban công và đẩy cửa ra, ngó quanh thấy ban công có ai. quay vào phòng và với vẻ biết lỗi: “Xin lỗi làm phiền các , các có biết Thành Cương đâu ?”




      chàng nhận ra là “con ông Ngải” : “Ai mà biết được, chắc là tán rồi. Em đừng có mách với Tần chuyện tụi này chơi mạt chược nhé.”




      “Em đâu phải là sinh viên trường , quản làm gì cho mệt?” Ngải Mễ hậm hực , đoán chắc chàng là sinh viên khoa tiếng . “ có biết ấy tán ở đâu ?”




      Mấy chàng liền cười ha ha, Thành Cương tán mà còn báo cáo địa điểm với bọn ư? Bọn đều đẹp trai ngời ngời thế này, nếu biết được địa điểm rồi lao đến làm gì còn suất của nữa? Từ trước đến nay, mỗi lần tán , cha Thành Cương này đều hành động mình, xuất quỷ nhập thần.




      Ngải Mễ tức phát khóc, bèn bước đến trước bàn, đưa tay gạt các quân mạt chược bay xuống đất.




      “Làm cái trò gì vậy?” gã râu dài, tuổi có vẻ khá cao quát. “Đây thấy nóng mắt rồi đây. tưởng là ai? Con ông Ngải ghê gớm lắm sao? nể mặt thằng Thành tôi đuổi ra ngoài từ lâu rồi.”




      Lão Đinh bèn xoa dịu tình hình. “Thôi, ông Lưu, em ấy tức vì ông Thành Cương tán chứ phải bực vì bọn mình chơi mạt chược.” xong bèn an ủi Ngải Mễ: “Bọn họ đùa với em thôi, chắc chắn là Thành Cương về nhà dùng máy tính rồi. Máy tính của cậu ta để ở đây bị bọn chiếm lấy chơi game nên mang về nhà rồi, chắc là viết luận văn thôi.”




      Ngải Mễ cảm ơn chàng rồi ra khỏi căn phòng nghi ngút khói thuốc đó. nghe thấy bọn họ xì xào: “Thành Cương cặp với con ông Ngải hả? Thế lần trước nàng ngồi ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ là ai vậy?”




      Nghe thấy vậy, bực vô cùng, là vì họ dùng từ rất khó nghe là “cặp” để về mối quan hệ giữa và Allan, hai là vì bị họ nhận ra là “con ông Ngải”, ba là vì nàng bí “lần trước ngồi ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ”. Nêu bây giờ Allan xuất trước mặt , chắc chắn tính sổ ngay lập tức.




      tức tốc đạp xe ra cổng trường, gọi chiếc taxi thẳng nhà Giản Huệ. thầm nghĩ, nếu Allan ở nhà họ Giản chắc chắn là tán , như thế bao giờ đếm xỉa đến nữa.




      Đến nhà Giản Huệ, gõ cửa lúc mới thấy Giản Huệ ra mở cửa, sửng sốt hỏi: “Ngải Mễ? Hôm nay bạn học à?”




      Thành Cương có nhà chị?”




      ấy đâu có ở nhà? Cuối tuần ấy mới về mà.”




      Ngải Mễ tin, có linh cảm rằng chắc chắn Allan trốn ở trong phòng, thậm chí còn “vật nhau” với ai đó, có khi lại là Giản Huệ chứ chẳng chơi. hỏi: “Sao hôm nay chị lại ở nhà? Chị phải làm à?”




      “Bọn mình phải trực, có giờ về nhà.” Giản Huệ hỏi: “Sao lại đến tận đây tìm Thành Cưong? Sao đến trường tìm ấy?”




      Ngải Mễ hậm hực : “Em đến trường tìm rồi, chẳng thấy đâu cả, chắc chắn là ấy ở nhà.”




      thấy nét mặt Giản Huệ lộ vẻ lo lắng. “Bạn tìm khắp nơi rồi hả? biết ấy đâu nhỉ? Liệu có xảy ra chuyện gì ?”




      Ngải Mễ hậm hực đáp: “Làm gì có chuyện gì xảy ra? Người trong phòng ấy tán rồi. Chị cho em ngó xem ấy có ở trong phòng ấy .”




      Giản Huệ gì mà để vào ngó. Phòng nào cũng kiểm tra, đúng là Allan có ở nhà , lúc này mới thấy mình mò đến nhà người ta tra xét thế này bất lịch , liền xin lỗi Giản Huệ: “Em xin lỗi, em nên làm thế này, em...”




      Giản Huệ đáp: “ sao, có cần mình tìm cùng ? Mình sợ có chuyện gì xảy ra với ấy.”




      đâu tìm chứ? Thành phố J rộng thế này, ấy nấp ở xó xỉnh nào làm sao mình tìm được.” Ngải Mễ chán chường . “Em về đây, nếu ấy quay về chị gọi điện cho em nhé!”




      “Mình có số điện thoại nhà bạn.”




      Ngải Mễ và Giản Huệ trao đổi số điện thoại xong, Giản Huệ dặn dò: “Nếu tìm được ấy bạn cũng gọi điện cho mình đỡ lo.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16






      Ngải Mễ về đến nhà trong tâm trạng bực bội đến tột đỉnh, nằm vật xuống giường, càng nghĩ càng tức. chưa bao giờ nghĩ Allan lại là người như thế. giờ biết tại sao muốn cho mọi người biết chuyện của hai người, vì muốn để mất cơ hội theo đuổi các khác. Đến giờ cũng biết tại sao có thời gian đến chơi với , vì bận tán mà.




      hậm hực nghĩ: cần ta nữa, cần nữa, có ra cái thá gì đâu, từ nay trở bao giờ cần nữa! lôi hết đồ đạc Allan tặng cho , ảnh chụp cho ra, chuẩn bị thủ tiêu hết để bày tỏ quyết tâm còn dan díu gì nữa.




      Đúng lúc bố Ngải Mễ về, nhìn thấy con liền sửng sốt hỏi: “Sao vậy? Sao hôm nay con lại ở nhà? Ốm à?”




      ạ.” Ngải Mễ uể oải đáp. “Con về nhà lấy đồ, lát nữa lại quay về trường. Mẹ chưa về hả bố?”




      “Mẹ con cùng Thành Cương đến nhà xuất bản nộp bản thảo rồi, cuốn sách dịch chung ấy ra bản can.”




      Ngãi Mễ liền ngồi bật dậy. “Gì cơ ạ? Mẹ và ấy ra nhà xuất bản hả?” thấy vui hẳn lên. “Nhà xuất bản nào hả bố?”




      Bố là nhà xuất bản dịch thuật thành phố J, Ngải Mễ vội : “Con tìm đây.”




      “Con đến đó làm gì?” Bố thắc mắc. “Chắc giờ này nhà xuất bản hết giờ làm việc rồi, hai trò chắc đường về. Bây giờ con mò ra đó chắc chắn gặp đâu.”




      Ngải Mễ giấu nổi niềm vui trong lòng, quyết định đến trạm xe buýt ở cổng trường đợi , vì từ trung tâm về, chắc chắn xuống xe ở đó, chắc là xe đạp của để trong nhà xe ở cổng trường. liền với bố: “Con ra ngoài lát, bố mẹ phải đợi cơm con đâu.” đợi bố kịp hiểu ra vấn đề, chạy xuống tầng rồi.




      định xe đạp đến cổng trường và cất xe trong nhà để xe, lúc đầu định tìm xe của Allan, nhưng rồi lại sợ gặp được nên ra đứng ở cửa hàng tạp hóa gần trạm xe buýt đợi.




      lát sau, nhìn thấy Allan xuống xe buýt, gọi ngay mà bám theo đến tận nhà để xe. Lúc cúi đầu mở khóa xe, mới quát lớn: “Giơ tay lên! Buông súng tha mạng!”




      Nếu là bình thường, chắc chắn ngoan ngoãn giơ hai tay lên, : “Súng có khẩu, em cứ lấy !” Nhưng hôm nay lại hỏi với vẻ vô cùng sửng sốt: “Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì à?”




      Lúc đầu định đáp: “ xảy ra chuyện được tìm à?”, nhưng rồi chợt nhớ chiều hôm nay bị đám bạn cùng phòng nhận ra là “con ông Ngải” rồi, biết có trách . quyết định bịa ra chuyện quan trọng để chứng minh hôm nay đến phòng tìm cũng là bất đắc dĩ mà thôi.




      biết trình độ bịa chuyện thần thoại của mình khá cao, sáng tác ngẫu hứng, biểu diễn ngẫu hứng, rất sinh động, hấp dẫn, lúc cần khóc khóc, lúc cần cười cười. Bà nội bảo “gánh tác phẩm” chạy ầm ầm, bố bảo nên theo nghề diễn viên hợp hơn, mẹ bảo là huấn luyện viên dạy ảo thuật, đầu tiên là diễn ảo thuật cho bạn xem, sau đó cho bạn biết chơi thế nào, vì dối nên chỉ mấy phút sau là lộ tẩy.




      Thấy ngẩn tò te đáp, Allan lại hỏi lần nữa: “Ngải Mễ, có phải xảy ra chuyện gì ? Sao em lại ở đây? Hôm nay em phải học à? Trời tối rồi…” dắt xe ra, hỏi tiếp: “Em ăn cơm chưa?”




      lắc đầu, : “Thôi, bọn mình tìm chỗ nào ăn tạm nhé! Em sao chứ?”




      đáp: “Ăn cơm trước , em đói gần ngất rồi đây này.”




      Ăn cơm xong, họ dắt xe đến nơi yên tĩnh, Allan lo lắng hỏi : “Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ với được rồi chứ?”




      giả bộ trầm tư: “I’m late (Em bị chậm rồi).”




      “Late for what (Chậm cái gì cơ)?” Lúc đần hiểu, lát sau mới : “Là em… pregnant (có bầu) rồi hả? Wow, xem ra phải xạ thủ bắn nhanh mà là xạ thủ thần kỳ mới đúng.”




      hiểu ý nên quyết định gì nữa. kéo vào lòng, trách: “Thế sao em còn đạp xe đạp lung tung vậy? Em biết đây là giai đoạn rất dễ miscarriage (sảy thai) à?”




      Đây là phản ứng thể ngờ đến, trước đây đọc trong sách vở và qua lời kể của mọi người thấy thường xảy ra những tình huống sau: chàng nào có tư cách đạo đức tốt hoảng hốt, lo lắng, kẻ nào thất đức nổi cáu trách bạn mình kiểm soát chặt chẽ thời gian, hoặc là mình cho ra ngoài, tại sao lại dính bầu được? Còn có những kẻ tệ bạc hơn : “Ai mà biết làm chuyện đó với ai rồi đổ sang đầu tôi. Hạng người như , lên giường với tôi được cũng lên giường với những người khác được.”




      biết Allan những lời khó nghe như vậy, nhưng cũng bảo phải phá thai, vậy mấy ngày sau báo cáo với rằng giải quyết ổn thỏa là xong chuyện. Nhưng dường như hề có ý định bắt bỏ mà lại sợ sảy thai, biết phải đối phó tiếp như thế nào.




      thắc mắc, tại sao lại biết đạp xe dễ sảy thai nhỉ? biết có phải bạn cũ của cũng từng bị thế này ?




      Thấy gì, liền hỏi : “Em rất sợ phải ?”




      “Ừm.” giả vờ ôm vẻ mặt sợ hãi nhưng trong lòng lại cười thầm, em sợ bắt em lôi em bé ra mà em lôi ra được.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đừng sợ, nào cũng có ngày như thế này.” nhìn bằng ánh mắt dịu dàng rồi từ từ nhìn xuống bụng , nhàng đặt tay lên đó. “Kỳ diệu nhỉ? Hai người make love là tạo ra sinh linh bé bỏng…” Rồi khẽ ôm vào lòng, dường như sợ làm đau và “sinh linh” bé bỏng đó.




      Tự nhiên cảm thấy rất dễ chịu khi được “nâng niu” như vậy, thế là nhắm nghiền mắt để tận hưởng cảm giác đó.




      nghe thấy vẽ ra viễn cảnh. “Này, sau này có hai đứa bé, nếu cả hai cùng khóc phải bế ai nhỉ?”




      Thấy vậy, cũng bắt đầu tưởng tượng. “Đương nhiên là bế đứa lớn rồi, đứa lớn bế được đứa , ba chúng ta, mỗi người bế bé.”




      “Nhưng đến lúc đó em khóc nữa. Dù là trẻ con đến đâu, khi làm mẹ rồi đền trở thành người lớn, họ chỉ biết chăm sóc đứa con của mình mà thôi, phụ nữ được thiên phú cho thiên chức làm mẹ, cần học cũng biết. Con bọn em từ thích chơi búp bê, đó phải tập làm mẹ là gì?”




      “Nhưng bọn mình cưới nhau đâu, hơn nữa bọn mình cũng chưa đủ tuổi.”




      Allan ngẫm nghĩ lát rồi : “Hình như luật Hôn nhân quy định tuổi nam giới được dưới hai mươi hai, tuổi nữ giới dưới hai mươi, nếu vậy đủ tuổi rồi, chỉ có em hơi thiếu chút nhưng có thể nhờ người làm giấy khai sinh giả, lão Đinh trước từng làm thế, vợ cậu ta hồi ấy cũng đủ tuổi, nhưng cậu ta đăng ký ở quê nên có thể dễ hơn chút. Hình như trường có quy định đối với độ tuổi kết hôn của sinh viên, để ngày mai hỏi.”




      “Nếu làm được giấy khai sinh giả sao?”




      đợi đủ tuổi rồi đăng ký sau, Trung Quốc quy định tuổi kết hôn khá muộn chủ yếu là do muốn khống chế dân số, điều này đồng nghĩa với việc người Trung Quốc dậy muộn hơn, rất nhiều quốc gia hơn chục tuổi được phép kết hôn. Có phải em sợ bị mọi người đàm tiếu ?”




      “Em sợ. Nhưng ai chăm sóc con chứ? Em còn học mà…” vẫn còn tia hy vọng, hy vọng bảo bỏ.




      chứ ai, chăm em bé rất giỏi. rất thích bế con của trai , rồi cả con của giáo nữa, các bé đều rất quý . như các cụ ở quê nhà là sau khi có con, bố mẹ phải ba năm tiếng trả con. Thực ra kiểu trẻ con rất đơn giản, chỉ cần lặp lại tất cả các tiết đơn là xong, ví dụ “tay tay”, “chân chân”, “xe xe” gì đó.”




      cảm thấy bức tranh mà miêu tả vô cùng tuyệt vời, khiến cũng bắt đầu mơ tưởng về ngày xa xôi đó.




      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com




      Thấy gì, Allan tưởng lo lắng, bèn an ủi: “Chỉ tiếc là nhân loại phải là cá ngựa, con đực thể gánh vác trọng trách sinh nở, nếu em cứ đặt em bé vào bụng . Nhưng em phải lo đâu, thời điểm con chào đời cũng tốt nghiệp, làm, có thể chăm con, ngoài ra còn có thể nhờ mẹ trông giúp.”




      Thấy Allan lôi cà mẹ ra, Ngải Mễ sợ lập tức gọi điện sang Canada để bảo mẹ về nên biết thể tiếp tục bịa chuyện, đành ngập ngừng : “Em cho nghe chuyện, nhưng phải cam đoan là đừng chửi em em mới .”




      chửi em bao giờ đâu. Suốt đời bao giờ chửi em.” Allan rồi nhìn chăm chú, hỏi: “Em… phá thai rồi à?”




      …”




      Allan như trút được gánh nặng ngàn cân. “ tốt rồi. Em có biết , hồi mẹ có bầu , lúc đầu bố mẹ định giữ đâu, vì lúc ấy họ nhận trai làm con nuôi, ấy mồ côi cả bố lẫn mẹ, mẹ đẻ ấy là bệnh nhân do bố chữa trị, qua đời vì bệnh ung thư, sau đó bố đẻ ấy tự tử, bố mẹ liền nhận ấy làm con nuôi. Sau khi mẹ mang bầu , bố mẹ lại sợ nếu mình có con thiên vị con mình, định phá thai nhưng rồi họ lại băn khoăn, bảo con mình, con người đều là mầm sống, có lý do nào để thiên về phía, kiểu gì cũng phải sinh ra, thế nên mới có cõi đời này.”




      “Thế em thực phải cảm ơn bố mẹ vì hồi đó phá thai…”




      “Có thể hai mươi năm sau, hoặc chàng trai cảm ơn em vì tại em bỏ giọt máu của mình.”




      thở dài rồi : “Em phá thai nhưng em chưa hề có thai…”




      Allan lộ vẻ khó tin, nhìn chằm chằm chớp mắt. “ có thai?” Thấy gật đầu, vẫn tỏ vẻ tin. “Em đùa hả?”




      đành khai : “ đấy, em có thai mà, em đến ký túc xá tìm và bị bạn bè phòng nhận ra là “con ông Ngải”, em sợ trách em nên …”




      “Nên em phải dối ư?” Allan lắc đầu. “Hình như việc này khó có thể lấy làm lý do nhỉ, em đến phòng tìm liên quan gì đến chuyện có thai? Em nên coi chuyện có thai là gánh nặng, tưởng chịu đựng mình là muốn tốt cho . Có con là chuyện vui của hai người, có nơi còn gọi có thai là “có tin vui” còn gì, chứng tỏ…”




      buồn bã ngắt lời : “Em xin lỗi, đúng là em có thai mà. Vừa nãy em chỉ muốn thử lòng . Đáng lẽ em nên dối . Tự nhiên làm em cũng rất muốn có đứa con.”




      Allan im lặng hồi lâu, biết là an ủi hay an ủi bản thân mình. “ có cũng tốt, em còn học, đừng để bị trường đuổi học.”




      “Liệu em có mắc chứng vô sinh ?” hỏi với vẻ đầy lo lắng.




      vỗ tay , : “Lại bắt đầu giở tính trẻ con rồi đấy, mới có mấy ngày ăn thua gì, ít nhất phải năm trở lên mới được gọi là vô sinh.”




      “Sao cái gì cũng biết vậy?”




      “Làm gì có chuyện cái gì cũng biết? Cũng chỉ biết sơ sơ thôi. Chị dâu là bác sĩ khoa sản, dịch hộ chị ấy rất nhiều tài liệu. Năm xưa chị ấy cũng có thời gian căng thẳng vì chuyện mãi có bầu, thực ra là lo lắng quá mà thôi, tại con chị ấy học cấp rồi.”




      “Rồi bọn mình có con chứ?”




      “Có chứ, rất nhiều là đằng khác.”




      tò mò hỏi: “Sao bảo mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh con mà?”




      “Bọn mình có thể sang Canada đẻ, thích đẻ bao nhiêu đẻ.”




      “Thế muốn đẻ mấy đứa?”




      “Đẻ đến khi nào em muốn đẻ nữa thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :