1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Điều khiến Ngải Mễ rất vui là lát sau Allan theo bố mẹ lên nhà vì gặp họ ở dưới sân. Ngải Mễ nhìn thấy chàng ngồi sofa ngoài phòng khách liền bước đến trêu: “Vừa nãy bảo ở lại với bổn đại vương mà chịu nghe, giờ vẫn phải ngoan ngoãn quay lên à? ưa lại ưa nặng…”




      Bố thay quần áo trong phòng ngủ, nghe thấy vậy liền mắng : “Ngải Mễ, phải ai cũng đùa được đâu.” xong, ông liền bước ra phòng khách với Allan: “Thành Cương, em đừng chấp, con này từ được chiều nên hư. Thôi ta vào phòng làm việc nhé!”




      Allan liền đứng dậy về phía phòng làm việc, cười : “Ngải Mễ tranh luận giỏi lắm, em đọ nổi, đành đầu hàng thôi.”




      Mẹ nấu cơm trong bếp, Ngải Mễ liền lẻn vào năn nỉ: “Mẹ giữ ấy ở lại ăn cơm , muộn thế này rồi, ấy về đến trường nhà ăn đóng cửa là cái chắc.”




      “Học được cách quan tâm đến người khác từ bao giờ vậy?” Mẹ nhìn , hỏi. “Lo lắng gớm nhỉ, việc này còn phải để mày nhắc mẹ nữa à? Mẹ biết điều đó ư?” xong, mẹ liền bước đến cửa phòng làm việc và với Allan: “Allan, hôm nay ở lại ăn cơm với thầy nhé, em về chắc chắn nhà ăn đóng cửa rồi.”




      Bố cũng mời: “Đúng đấy, trong chốc lát thể xong chuyện đâu.”




      Hôm đó Allan ở lại nhà Ngải Mễ ăn cơm, phấn chấn chạy vào bếp giúp mẹ nấu nướng. Mẹ cười, liếc cái rồi : “Mặt trời mọc ở đằng tây ư? Con giúp được cái gì? Vào làm bài tập . Lát nữa ăn giúp là được rồi. Cũng sớm sủa gì nữa đâu, mẹ cũng chẳng làm gì, hấp ít thịt gác bếp, xào đĩa rau, còn lại đều là thức ăn cũ.”




      Bốn người ngồi bên bàn ăn, Allan ngồi bên phía tay trái của Ngải Mễ, liên tục gắp thức ăn cho và nhìn , khiến cũng mất tự nhiên, mặt đỏ bừng. Hình như bố nhận ra điều gì, chỉ có mẹ lắc đầu, : “Ngải Mễ, đừng gắp thức ăn cho ấy nữa, con có biết ấy thích ăn gì đâu mà gắp, hơn nữa lại gắp bằng đũa của con, mất vệ sinh lắm.”




      Allan vội : “ sao đâu ạ.”




      ấy chẳng chịu gắp nên con mới gắp mà.” Ngải Mễ chạy vào bếp, lấy đôi đũa ra và : “Con gắp bằng đũa mới này nhé?” rồi lại gắp vào bát của Allan miếng thịt hấp.




      Ngải Mễ rất thích ăn thịt gác bếp mà bà nội làm cho nhà , thế nên nghĩ chắc Allan cũng thích. Ăn thịt gác bếp thích phần mỡ, chỉ ăn chỗ thịt nạc, cắn miếng nạc rồi bỏ phần mỡ ra bàn. Thấy vậy, bố liền : “Thịt mỡ ăn đừng có bỏ , gắp vào bát cho bố ăn.”




      Ngải Mễ muốn cắn bằng miệng rồi lại gắp cho bố nên đành phải lấy tay xé, mỡ dính đầy tay. Thấy vậy, Allan liền đề nghị: “Để tách ra cho.” Thấy ai phản đối, liền mang bát thịt vào bếp rồi tách thịt nạc, thịt mỡ ra rất nhanh.




      ăn phần thịt nạc được Allan tách ra mà vui vô cùng. Thỉnh thoảng lại liếc , thấy gắp miếng nạc nào, cũng biết là để phần cho , cảm thấy chẳng khác gì bố mẹ , thấy thích ăn cái gì đều nhường cho cái đó, ăn ngon cũng vui. Thế nên lắc lư cái đầu với vẻ rất khoa trương như muốn với rằng: Cảm ơn , em ăn cơm rất ngon!




      lén nhìn bố mẹ, bố vẫn tập trung ăn cơm nên để ý gì, còn ánh mắt mẹ toát lên vẻ lo âu.




      Ăn cơm xong, Allan giúp mẹ thu dọn bát đũa, lau bàn, còn đòi rửa bát nhưng mẹ cho, bảo biết bà để đồ ở đâu, hai thầy trò cứ trao đổi công việc với nhau .




      Bố liền hạ lệnh bằng vẻ nghiêm nghị ngày thường chẳng bao giờ thấy: “Ngải Mễ, ra giúp mẹ rửa bát !”




      Ngải Mễ liền càu nhàu: “Tại sao chứ? Tại sao con lại phải rửa bát?”




      “Bố và cậu ấy phải trao đổi số vấn đề quan trọng.” Bố liền giải thích, có thể nhận ra là bình thường ông vẫn hay phải nghe những lời càu nhàu của con , hôm nay định ra oai trước mặt người khác nhưng con cũng chịu.




      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com




      Ngải Mễ có thói “khách đến nhà là quấy nhiễu”, khi có ai thích làm nũng rồi, bây giờ nhà có khách, hơn nữa lại là vị khách mà muốn thu hút chú ý nên càng thể bỏ qua cơ hội thể mình. liền phản bác: “Rửa bát phải là việc quan trọng ạ?”




      Allan liền cười, : “Thôi cứ để em rửa, ở nhà em, em chính là cái máy rửa bát. tìm giúp em cuốn từ điển tiếng Nga với ạ!”




      Mẹ cười rồi lau tay và tìm cuốn từ điển tiếng Nga. Bố liền với Allan: “Thầy đợi em trong phòng làm việc nhé!”




      Ngải Mễ theo Allan vào bếp, nhìn rửa bát. “Bố em chẳng bao giờ chịu rửa bát cả, rất phong kiến, em cũng thấy bất bình thay cho mẹ. Hai người đều là giáo sư, tại sao mẹ phải rửa còn bố chứ?”




      “Đấy là do mẹ em muốn đỡ việc cho bố em đó chứ!”




      “Haizz, đúng là rửa vừa nhanh vừa sạch . Có phải ở nhà ngày nào cũng rửa bát ?”




      “Thường xuyên rửa.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Nhà con trai phải rửa bát hả? Thế con làm gì? có chị em ?”




      , chỉ có trai.” Allan hỏi: “Rác đổ ở đâu nhỉ?”




      “Em biết, em chưa đổ rác bao giờ cả, chắc là đổ ở thùng rác dưới tầng.”




      Allan liền xách túi rác trong thùng ra, buộc lại rồi với : “Em tìm túi nilon mới đặt vào để đổ.”




      “Để em cùng .” chẳng kịp tìm túi đựng rác, cũng biết túi đựng rác nhà mình để ở đâu. theo ra ngoài. Đến cửa, liền gọi với vào trong: “Bọn con đổ rác đây ạ!”




      “Hê hê, đổ rác mà cũng phải tung hê cho cả thế giới biết hả?” Allan cười, trêu . “Đến đổ rác mà em cũng làm hả? Lười đấy!”




      “Từ nay về sau ngày nào em cũng đổ rác.” liền cam kết với Allan. “ đấy, sau này cứ hỏi bố em biết em có đổ hay .”




      Lúc đầu còn định : “Từ nay trở , tối nào em cũng rửa bát”, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tay dính đầy dầu mỡ, lại cảm thấy quá vất vả, thôi vậy, để sau rồi tính.




      Sau khi Allan vào phòng làm việc trao đổi các vấn đề với bố, Ngải Mễ liền quay về phòng mình, ngồi trước bàn học mà thể làm gì được nữa, tai chỉ dỏng lên nghe động tĩnh phía phòng làm việc. Hồi lâu mà chẳng nghe được gì, vừa cắn bút vừa nghĩ ngợi vẩn vơ. ấy có người chưa nhỉ? ấy có thích mình ? Chắc là có thích vì ấy cứ nhìn mình cười tủm tỉm, rồi còn nhường hết thịt nạc cho mình ăn. Mỗi lần đỏ mặt, trông ấy rất đáng . biết bao giờ ấy lại đến nhà mình chơi nhỉ? Ước gì ngày nào ấy cũng đến, nhưng chắc chắn thể ngày nào cũng đến được…




      nghĩ, có cách nào để buộc phải đến nhà mình nhỉ? Bảo bố ngày nào cũng gọi đến trao đổi ư? Chắc chắn là bố làm như thế. Bảo mẹ ngày nào cũng gọi đến dịch tài liệu ư? Chắc chắn mẹ làm như thế. Cuối cùng nghĩ ra cách, biết có thành công nhưng theo những gì hiểu về tính khí của bố mẹ mình, biết chỉ cần có quyết tâm “ thành công cũng thành nhân” nhất định thành công.




      Sau khi Allan về, Ngải Mễ nghe thấy bố với mẹ: “Cậu Thành Cương này khá ra phết, ngờ tiếng Nga lại tốt như thế, nếu có cậu ấy nhắc bài viết của sai nghiêm trọng rồi. Thơ mất chất thơ vì cách dịch. Đúng là chân lý ! Thế nên những người làm về văn học so sánh tốt nhất phải biết mấy ngoại ngữ, nếu chỉ nghiên cứu văn học so sánh thông qua bản dịch chẳng khác gì gãi ngứa qua giày. Sau này phải hỏi em các vấn đề trong tiếng , còn tiếng Nga phải nhờ Thành Cương vậy. Nghe tiếng Nhật của cậu ta cũng khá lắm, có thể đọc tác phẩm văn học nhờ vào từ điển.”




      Mẹ liền : “Tiếng Nga, tiếng Nhật em biết nhưng tiếng cậu ấy dịch rất chắc chắn. Em có quen giáo dạy dịch cho cậu ấy ở bậc đại học, ấy tên là Tĩnh Thu, là ủy viên thường trực trong Hiệp hội dịch giả của tỉnh D, hai trò nhà ấy hợp tác và dịch cùng nhau rất nhiều tác phẩm. Trong cuốn tạp chí Dịch lâm có giới thiệu tác phẩm dịch của hai trò, họ còn viết bài đăng tạp chí Dịch thuật Trung Quốc nữa. Nếu Thành Cương tiếp tục phát triển theo hướng dịch thuật có thể rất có tiếng đấy.”




      “Em thế là có ý gì?” Bố Ngải Mễ chất vấn. “Chẳng lẽ em cho rằng cậu ta lựa chọn ngành văn học so sánh là sai lầm ư?”




      “Em có ý đó mà chỉ muốn là cậu ấy dịch viết rất khá, nếu chỉ nhìn bản dịch, , thể nghĩ là cậu ấy mới hơn hai mươi tuổi đầu đâu.”




      Ngải Mễ liền xen vào: “ ấy mới hơn hai mươi thôi ạ? Con lại cứ tưởng ngoài ba mươi rồi cơ.”




      “Tại sao?” Mẹ liền cười, hỏi. “Vì cậu ấy để râu à?”




      chỉ mỗi râu, con cảm thấy ấy rất già dặn, có lẽ là do ấy bảo con là trẻ con, là sâu lười.”




      Mẹ liền nhắc nhở: “Đúng là con lười , chẳng chịu làm việc nhà gì cả. Con xem Allan có chăm chỉ ? Việc gì cũng làm, còn con chẳng mó tay vào việc gì bao giờ, nếu đến nhà người khác, chắc chắn chẳng ai quý đâu.”




      “Từ nay trở , ngày nào con cũng đổ rác cho mẹ, con cam kết với ấy rồi.”




      “Con coi đó, quan điểm của con có vấn đề rồi, tại sao lại là đổ rác cho mẹ?” Mẹ cười rồi hỏi. “Con cam kết với cậu ấy rồi hả? Cậu ấy nhắc nhở con à?”




      “Đâu có, ấy nhắc nhở con mà do con nghĩ thế thôi.” Ngải Mễ nghĩ, còn đợi đến lúc ấy nhắc nhở còn ra cái gì nữa? Tự có thể nhận ra ấy thích điều gì và thích điều gì mà.




      “Mẹ ơi, ấy tiếng rất hay, hay là mẹ nhờ ấy dạy tiếng cho con ?” Ngải Mễ thăm dò mẹ.




      “Tiếng của con mà còn cần phụ đạo nữa ư?” Mẹ sửng sốt hỏi. “Nếu phải phụ đạo để mẹ phụ đạo cho xong. Mẹ là giáo viên tiếng mà còn mời gia sư, sợ bị người ta cười cho à?”




      “Mẹ bận rộn như thế, làm gì có thời gian phụ đạo cho con?” Ngải Mễ . “Con chỉ muốn học giao tiếp với ấy, mẹ cũng biết là sau này con theo ngành tiếng . Nếu bố mẹ muốn trả tiền cho gia sư con lấy tiền của con để trả vậy.”




      Bố liền thắc mắc: “Nếu như thế con tự nhờ cậu ấy, việc gì phải để mẹ nhờ nữa?”




      ấy coi con là trẻ con, con mà nhờ làm sao ấy chịu?” Ngải Mễ liền quay sang năn nỉ mẹ: “Mẹ mà nhờ chắc chắn ấy đồng ý. Con cam đoan là học tốt tất cả các môn. Nếu bố mẹ chịu nhờ con biết điểm số các môn sa sút thế nào đâu.”




      “Mày đe dọa bố mẹ hả?” Bố . “Điểm số là của mày, tương lai là của mày, mày để việc học sa sút phải tự chịu trách nhiệm thôi, nên nghĩ là học vì bố mẹ…”




      Mẹ liếc Ngải Mễ, biết là làm nên đành thở dài. “Thôi được, để mẹ với cậu ấy, nhưng con phải cam kết là điểm số các môn được sa sút đâu đấy, nếu … Hơn nữa phải cho là chỉ học tiếng thôi. Con con đứa phải biết ý biết tứ, nên…”




      Bố liền thắc mắc: “Chỉ mỗi chuyện mời gia sư, sao em lại cái đó làm gì?”




      “Em chỉ đề phòng trước thôi mà.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      Ngải Mễ biết mẹ với Allan thế nào, tóm lại là đồng ý làm gia sư dạy tiếng cho , mỗi tuần hai tiếng đồng hồ, thứ Bảy hoặc Chủ nhật, xét tùy theo tình hình rồi quyết định thời gian cụ thể. chịu nhận tiền, hai người luyện , biết ai là gia sư của ai, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.




      Giờ có lý do gặp Allan, Ngải Mễ rất trân trọng hai tiếng đồng hồ mỗi tuần này. toàn chọn thời gian bố mẹ có nhà để gọi đến phụ đạo, có lúc còn tìm cách đẩy bố mẹ đâu đó. Có lúc cố tình chọn vào thời điểm gần giờ ăn cơm, như thế có thể giữ ở lại ăn cơm. Đôi lúc còn hẹn đến câu lạc bộ tiếng tổ chức ở công viên, tiện thể để dạo công viên với luôn.




      Trong vấn đề lựa chọn thời gian, rất chiều , cầu giờ nào đều cố gắng dành ra thời gian đó giúp luyện .




      Ngải Mễ nhận ra rằng Allan luyện và nghe với bằng thái độ rất nghiêm túc. Mỗi lần đến, đều chuẩn bị cho buổi học ngày hôm đó. đưa ra topic cho buổi học sau, rồi thu thập các từ vựng, câu, tài liệu bối cảnh, tài liệu nghe của BBC hoặc VOA liên quan đến topic đó, hai tiếng đồng hồ được tận dụng triệt để. Trong hai tiếng đồng hồ đó, họ chỉ tiếng với nhau chứ tiếng Trung, chỉ những cái liên quan đến topic chứ vấn đề gì khác.




      Ngải Mễ thường lan man sang vấn đề khác nhưng Allan luôn lập tức kéo trở lại với chủ đề chính.




      “Lần sau bọn mình về chủ đề tình nhé?” Ngải Mễ đề nghị và chuẩn bị tinh thần nhìn chàng ngượng nghịu rồi gạt phắt .




      “Ok.” Allan vui vẻ đồng ý. “Lần này đến lượt em thu thập tài liệu, tìm ra các định nghĩa khác nhau của các trường phái, các vĩ nhân, sau đó tìm các bài tản văn, thơ ca, nhật ký, tiểu thuyết… liên quan đến tình .”




      Ngải Mễ rất thất vọng, vốn định dẫn dắt chủ đề sang vấn đề cá nhân, kết quả lại bị coi như chương trình nghiên cứu khoa học, từ thực tiễn nâng cấp lên lý luận. Nhưng muốn phát ra ý đồ đen tối của mình nên đành phải bấm bụng thu thập tài liệu, chuẩn bị tuần tới cho bất ngờ về trình độ của .




      Lần sau gặp nhau, Ngải Mễ tung ra thành quả nghiên cứu bằng cách thao thao bất tuyệt đủ mọi vấn đề, từ định nghĩa và phân loại về tình đến những cách theo đuổi tình khác nhau của con trai và con , sau đó là quan điểm của các vĩ nhân về tình , lúc đọc lúc học thuộc lòng, có vẻ rất thuộc bài.




      Allan cười tủm tỉm nghe trình bày, cuối cùng mới hỏi: “ nhiều quá thành ra lú lẫn rồi à?”




      Ngải Mễ rầu rĩ đáp: “Đúng là lú lẫn . Thu thập bao nhiêu bài viết liên quan đến tình , đọc nhiều quá nên chẳng có cảm giác gì nữa, chẳng biết tình là gì.”




      “Love defies definition ( ai định nghĩa được tình đâu).”




      ai định nghĩa được tình ư?” Ngải Mễ thụi Allan quả. “Thế tại sao lại bắt em tìm định nghĩa về tình ? Và em cũng tìm được bao nhiêu định nghĩa đó thôi?”




      Allan liền cười, : “Luôn có những người biết làm được mà vẫn cố làm. Hơn nữa, số người định nghĩa được tình nhưng có nghĩa là định nghĩa được , xem em nghĩ thế nào thôi. Em cho rằng có thể định nghĩa cứ định nghĩa, còn nếu em bảo định nghĩa được định nghĩa nữa.”




      “Thế định nghĩa của về tình là gì?”




      “Vì có định nghĩa của riêng mình nên mới bảo em tìm định nghĩa mà, nhưng tin vào quan điểm “Love defies analysis” ( ai có thể phân tích được tình ). Nếu mang tình ra để phân tích, nghiên cứu, thảo luận càng làm càng rối như mớ bòng bong, thậm chí cảm thấy chẳng có gì thú vị cả…”




      “Thế bắt em thu thập những tài liệu đó là muốn em cảm thấy tình vô vị ư?”




      “Đừng nghĩ là con người nham hiểm, giảo hoạt như vậy.”




      nghĩ, nham hiểm, giảo hoạt còn ai vào đây nữa, muốn để em xa rời thực tế và nâng lên cấp độ lý luận rồi ngã cái oạch ư? Còn lâu em mới như thế. “Do you love me ( em )?” bất ngờ hỏi.




      “Define love first (Trước hết hãy định nghĩa về tình ).”




      gian giảo quá!”




      “Define gian giảo first (Trước hết hãy định nghĩa về từ gian giảo ).” xong, Allan liền đề nghị: “Hết giờ rồi, bọn mình ăn thịt dê xiên nướng nhé!”




      Vừa nghe thấy thế, Ngải Mễ liền quên ngay chủ đề vừa , phấn chấn theo Allan ăn thịt dê xiên nướng. Quán bán thịt dê xiên nướng cách nhà Ngải Mễ xa, đó là quán khá lụp xụp dựng lên nhờ bức tường của trường học, trong quán bày mấy bộ bàn ghế đơn giản nhưng quán thịt dê đó rất ngon, từ xa ngửi thấy mùi là Ai Cập.




      là học sinh hầu như đều thích thịt dê xiên nướng của quán đó, thế nên bức tường của trường gần quán bị đập góc để tiện cho học sinh ra vào. Thỉnh thoảng trường lại phải cho người xây lại tường, tiện thể đuổi chủ quán thịt dê . Thế nhưng chỉ được thời gian, chủ quán thịt dê lại quay lại, bức tường lại bị phá mất góc.




      Lần nào đến ăn thịt dê xiên, Allan cũng để Ngải Mễ ngồi ở bàn đợi, còn ra mua thịt dê và đồ uống rồi bê vào đặt trước mặt , đến cả giấy ăn cũng chuẩn bị chu đáo cho . Thấy ăn ngon, tỏ ra hết sức hài lòng.




      “Ở bên em có thấy khai tâm[1] ?” Ngải Mễ vừa ăn vừa hỏi.




      [1] “Khai tâm” có nghĩa là vui vẻ.




      “Trái ngược với từ khai tâm.” trêu .




      “Trái ngược với từ khai tâm là gì? vui hả?”




      “Em thông minh như thế mà cũng đoán được à? Trái ngược với từ khai tâm là quan tâm.”




      cười ngặt nghẽo, suýt để thịt dê lọt vào khí quản. Sợ quá, Allan vội : “Thôi cười nữa, cẩn thận lại sặc đấy. Bà bảo ăn được , ngủ được , rất có lý đấy.”




      “Tại sao lại quan tâm đến em vậy?”




      “Vì có em nên rất muốn có người em để chiều chuộng, bảo vệ.”




      Ngải Mễ vô cùng thất vọng, bèn tra khảo: “Thế trước đây có chiều chuộng con thế này ?”




      Allan nghĩ lát rồi đáp: “, học sớm nên con trong lớp đều hơn tuổi , chưa gặp ai như em cả.”




      “Bọn họ có chiều ? Hay là bắt nạt ?” tò mò hỏi, chợt nhớ đến hồi học cấp hai, mấy bạn trong lớp thường xuyên bắt nạt cậu bạn mới chuyển từ nơi khác đến.




      hẳn là bắt nạt nhưng có lúc cũng trêu .”




      “Bọn họ trêu thế nào?”




      Allan cười nhưng chịu kể với , chỉ : “ kể với em được, em học những cái này rất nhanh nên kể được, em nghịch lắm rồi, với em để ngày nào em cũng lôi ra trêu à?”




      tưởng tượng ra cảnh bị đám nữ sinh hơn tuổi trong lớp trêu mà nhịn được cười. “Có phải để râu vì muốn tạo cảm giác già dặn hơn đúng ? Để đỡ bị người khác bắt nạt ấy?”




      Allan liền cười. “ ngờ râu lại còn có chức năng này, chỉ vì lười cạo thôi. Chỉ có đám trẻ con các em mới tìm đủ mọi cách làm cho mình già hơn, còn người già đích thực tìm đủ mọi cách để làm cho mình trẻ hơn.”




      “Tại sao cứ coi em là nhóc con vậy? Em chỉ kém ba tuổi thôi.”




      Allan liền chỉ vào trái tim và : “Nhóc con hay chủ yếu do cái này quyết định.”




      Ngải Mễ biết tại sao luôn coi là nhóc con, nghĩ, có lẽ phải đợi đến khi mình thi đỗ đại học chàng mới nghĩ thế nữa.




      Có Allan làm gia sư, Ngải Mễ học hành rất chăm chỉ, điểm số cũng tiến bộ rệt. Mẹ họp phụ huynh về rất vui, với bố rằng, Ngải Mễ từ vị trí thứ năm nhảy lên vị trí đầu tiên, giáo khen dạo này học hành rất tiến bộ.




      Ngải Mễ : “Con bảo là nhờ ấy làm gia sư là sáng suốt mà! chỉ phụ đạo được tiếng , những môn khác ấy cũng phụ đạo được.”




      Mẹ liền nhắc nhở với ý khác: “Con cố mà học, thi đại học điểm ra gì cậu ấy coi thường đấy.”




      “Chắc chắn là con thi tốt mà.” Ngải Mễ khẳng định rất tự tin. “ ấy bảo con rất thông minh, ấy cũng biết là con muốn thi khoa tiếng của trường Đại học B, chắc chắn là con đỗ.”




      Đột nhiên mẹ lại diễn thuyết tràng về tác hại của việc sớm. Ngải Mễ nghe nhưng đồng tình, cũng phản đối, bụng nghĩ, mẹ về tác hại của sớm thôi, giờ mẹ chuyện này đáng sợ như vậy, con thử mạnh dạn bước tiếp xem thế nào.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Năm ấy, khi Ngải Mễ cầm tay tờ giấy gọi của khoa tiếng trường Đại học B theo đúng nguyện vọng, người đầu tiên muốn chia sẻ niềm vui này là Allan nhưng về miền Nam làm thêm hè, sang thu vào năm học mới mới quay lại.




      Đó là kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng. Ai cũng biết kỳ nghỉ hè sau đợt thi đại học là thời gian khiến người ta muốn phát cuồng. Những kẻ thi đỗ có thể tha hồ ăn chơi nhảy múa, kẻ nào bị trượt cũng có thể phát cuồng trong tuyệt vọng. Những người điểm thi dưới điểm sàn như giẫm lớp băng mỏng, mất ăn mất ngủ đến phát điên; những kẻ điểm thi sát điểm sàn như bị treo bên bờ vực thẳm, lo lắng, hồi hộp đến phát điên… Có kẻ tìm cửa chạy chọt muốn phát điên, có kẻ phát cuồng vì tổ chức cỗ bàn mời khách… Tóm lại là những gia đình có con thi đại học đều ở trong trạng thái có thể phát điên bất cứ lúc nào.




      Ngải Mễ cũng ở trong trạng thái điên cuồng, nhưng cuồng của liên quan nhiều đến việc thi đại học, hoặc có cũng chỉ là do tự nhiên còn áp lực học hành nữa, người lúc nào cũng bay lơ lửng, tựa như sắp đứng được mặt đất nữa.




      Những ngày tháng nhàn tản càng khiến nỗi nhớ cồn cào, ngày nào Ngải Mễ cũng nhớ về Allan ở miền Nam. Mấy tháng qua, tuần nào cũng được gặp lần, thói quen này ngấm vào máu, bây giờ lâu lắm được gặp thế này, như người mắc bệnh nhưng biết là bệnh ở đâu mà chỉ thấy khắp người bức bách, khó chịu.




      Nếu sợ việc Allan đồng ý xuống miền Nam tìm .




      viết về trong nhật ký, hát về trong nhiều ca khúc, có lúc cả trang nhật ký chỉ viết mỗi tên , tiếng , tiếng Trung, viết ngang, viết dọc, viết bằng tay trái, viết bằng tay phải, kiểu gì cũng có. Có lúc lại tìm hết các thành ngữ có chữ “Thành” hoặc chữ “Cương” ra và chép lại hết lần này đến lần khác. Thỉnh thoảng lại vẽ ở góc độ thẳng hoặc nghiêng. cảm thấy mình nhớ nhung đến mức phát cuồng đến nơi. rất lo lắng, sợ đến học kỳ sau Allan quay về biến thành kẻ điên đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn lang thang đầu đường xó chợ…




      Cuối cùng tìm ra cách giữ cho đầu óc tỉnh táo để phát điên là viết tiểu thuyết. viết chuyện của và Allan thành truyện ngắn, bày tỏ nỗi niềm của người thiếu nữ. Đó đều là những cảm nhận sâu sắc của bản thân , thế nên văn thơ rất lai láng, ít nhất là mất sức. Viết đến nỗi đau nước mắt tuôn trào, viết đến những cái ngọt ngào cười tủm tỉm…




      Mẹ có vẻ thắc mắc, bèn vờ như vô tình hỏi: “Ngải Mễ, con sao vậy? Thi đỗ nên tinh thần bất thường à? Hay là để mẹ nhờ ông đồ tể nào tát cho con cái nhé?”




      Ngải Mễ nghĩ bụng, thi đỗ trường Đại học B mà phải đến mức điên rồ ư? Đúng là coi thường mình quá! Để chứng tỏ mình hoàn toàn tỉnh táo, hỏi câu đầy ý: “Mẹ ơi, tại sao mẹ chuyện rất giống bố viết bài, còn bố chuyện lại rất giống mẹ viết bài vậy?”




      “Có nghĩa là sao?” Mẹ thắc mắc.




      “Bố chuyện khô như ngói, nhưng bài viết của bố lại rất hóm hỉnh, hài hước. Mẹ chuyện rất hóm hỉnh nhưng bài viết lại khô khan.”




      như thế có nghĩa là bố con người bằng văn, còn mẹ văn bằng người đúng ?” Mẹ cười, . “Mẹ thích thà là văn bằng người còn hơn, nếu so với văn người vẫn quan trọng hơn, dù gì văn là bộ phận bên ngoài của người.”




      Ngải Mễ liền hỏi: “Thế trước đây mẹ bố là do mắc lừa trước những bài viết của bố ư?”




      “Ừ, cũng có thể coi là như vậy. Bố con viết văn rất hài hước.”




      “Con muốn xem văn chương của Allan thế nào. Mẹ ấy dịch được khá nhiều tác phẩm rồi mà sao con chẳng tìm được bài nào cả?”




      “Nó cũng giống mẹ, chỉ dùng bút danh thôi.”




      “Tại sao dùng tên ạ?”




      “Có lẽ vì những cái đó chỉ là tác phẩm văn học bình thường, nếu sau này trở thành dịch giả nổi tiếng, đọc lại những cái mình dịch từ hồi trẻ chắc chắn ngượng đỏ mặt.”




      Ngải Mễ quyết định dùng tên trong tác phẩm đầu tay của mình, những cái viết chỉ là câu chuyện tâm tình mà thôi, chắc chắn là rất ngây ngô, sau này trở thành đại văn hào, đỏ mặt vì những cái mình viết khi còn trẻ. Dùng bút danh, đến lúc đó cãi bay là xong.




      Sau khi viết xong tiểu thuyết, cũng chẳng quan tâm đến cái gọi là đạo đức nghề nghiệp mà gửi ngay cho mấy tòa soạn tạp chí mà thích. biết đạo đức nghề nghiệp của nhà văn là được phép gửi tác phẩm cho nhiều nơi, nhưng nghĩ, ta phải là nhà văn, thế nên đạo đức nghề nghiệp của nhà văn quy phạm được ta.


      Mỗi tạp chí đều sử dụng bút danh khác nhau, lấy từ điển ra rồi lật đại trang, tìm lấy chữ là họ của bút danh, lại lật sang trang khác, kiếm lấy chữ khác làm tên cho bút danh. đắc ý nghĩ, nếu sau này mình trở thành nhà văn lớn, người đời sau nghiên cứu về mình chắc chắn nghiên cứu về bút danh của mình. Họ đâu có biết rằng mình tìm bút danh theo cách này, làm họ phải vắt óc để nghiên cứu.




      Xem ra câu gieo hạt nhiều vụ mùa bội thu cũng khá chuẩn, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nhận được thông báo rằng có hai tạp chí chuẩn bị đăng tiểu thuyết của . mừng đến phát điên, nhưng biết tác phẩm được phép đăng hai nơi nên đành phải từ chối tờ, điều này giống như những người phụ nữ có bầu thai đôi mà được sinh, phải bỏ , đau đớn vô cùng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi tiểu thuyết của Ngải Mễ được đăng lên tạp chí, tòa soạn gửi tặng hai cuốn tạp chí và tiền nhuận bút, dĩ nhiên đó phải là con số ghê gớm gì, nhưng đây cũng được coi là khoản thu nhập đầu tiên trong đời . Tạm thời vẫn chưa muốn cho Allan đọc, thiên cơ được để lộ, con phải biết giữ ý giữ tứ, đợi chàng theo đuổi .




      Sau khi vào năm học mới, Ngải Mễ vẫn cầu Allan đến phụ đạo môn cho , lên đại học càng phải trau dồi môn này vì tại là sinh viên khoa tiếng , tiếng ổn sao được? Allan có ý kiến gì, vẫn chọn chủ đề, chuẩn bị tài liệu, cùng luyện tập như trước, nhưng sau thời gian, bắt đầu bận rộn hơn nên điều chỉnh lịch học từ mỗi tuần buổi xuống còn hai tuần buổi.




      Mãi thấy Allan có động tĩnh gì, Ngải Mễ bắt đầu sốt ruột, chỉ sợ lại đem lòng nào ở trường, bị người khác phỗng tay mất.




      có cách nào trút bày tâm tư, lại viết tiểu thuyết. Lần này viết câu chuyện có hai kết cục khác nhau, cái là happy ending - hai người đến được với nhau và cái là sad ending - nữ chính uống thuốc ngủ tự tử. Sau khi gửi bản thảo, lại có hai tạp chí nhận đăng ngay. tạp chí khá bình dân, bỏ kết cục buồn, còn tạp chí kia sang hơn bỏ kết cục đại đoàn viên.




      Ngải Mễ chợt ngộ ra rằng, hóa ra văn học cao nhã là lấy bất hạnh của nhân vật để tạo nên cái cao nhã cho mình. Trong con mắt của các văn nhân cao nhã, người nhau đến được với nhau là mô típ quá nhàm. đập vụn những cái tươi đẹp cho người đời xem chen chân được vào văn đàn cao nhã. phát này khiến quyết định từ nay trở sống theo lẽ sống của dòng văn học thông tục và viết theo lối viết của dòng văn học cao nhã. Trong cuộc sống, cố gắng để có được kết cục đại đoàn viên, còn trong tác phẩm, cố gắng để truyện nào cũng có vài người chết.




      hôm, Ngải Mễ thấy bố Allan chuẩn bị tốt nghiệp sớm, mặc dù bằng tốt nghiệp đến tháng Bảy mới có, nhưng có thể xin việc sớm. Biết được tin này, vô cùng bàng hoàng, chuẩn bị tốt nghiệp ư? Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc ngày nào đó tốt nghiệp, và sau khi tốt nghiệp chưa chắc ở lại thành phố này. Trong tiềm thức, cho rằng nghĩ về việc nào đó việc đó xảy ra.




      Ngải Mễ cảm thấy thực thể đợi thêm được nữa. cho rằng theo đuổi chủ yếu là do vẫn coi là trẻ con. nghĩ, nếu mình theo đuổi ấy mà ấy coi thường mình, điều đó chứng tỏ là ấy xứng đáng nhận được tình của mình, ít nhất mình có thể phát ra điều này sớm và dập tắt ảo tưởng hão huyền.




      Và thế là bắt đầu cuộc tấn công của mình. hôm, biết được thông tin tối thứ Sáu trường có tổ chức khiêu vũ, bèn gọi điện thoại hỏi Allan có đưa được . đồng ý, là sáu rưỡi tối thứ Sáu đến nhà đón .




      Tối thứ Sáu, còn mấy phút nữa là đến sáu rưỡi, Allan gõ cửa nhà Ngải Mễ, đứng trong phòng ngủ vọng ra: “Cửa khóa đâu, cứ vào !”




      liền vào và đợi ngoài phòng khách.




      Khi mặc chiếc váy dài trắng thướt tha từ phòng ngủ ra, Ngải Mễ nhìn thấy Allan sững lại, lát sau mới : “Ấy, em mặc như tiên nữ vậy, xem ra phải thay bộ khác thôi.” phát ra chỉ mặc quần áo như ngày thường.




      “Sao thế? Dạ hội khiêu vũ trường ăn mặc nghiêm chỉnh à?” tò mò hỏi.




      “Khiêu vũ sinh viên nên rất thoải mái. Nhưng sao, cũng có người ăn mặc chỉnh tề lắm. Bọn mình thôi!”




      vội : “Đợi em lát, em thay quần áo, nếu mặc nghiêm túc em cũng nên mặc quá nghiêm chỉnh, nếu lại nhảy với em nữa.” chạy vào phòng ngủ và thay sang chiếc váy khác thoải mái hơn, nghĩ lát liền chạy ra phòng khách, quay lưng vào , : “ kéo hộ em cái khóa sau lưng, em với được.”




      Allan ngoan ngoãn kéo khóa lên cho rồi : “Xong rồi, thôi! Hôm nay lạnh đấy, nhớ mặc áo khoác dày vào.”




      Buổi khiêu vũ hôm đó khiến thấy cần thiết phải sớm cưa đổ , vì nhận ra có khá nhiều thích , số quen , số quen. Họ cứ nhìn chằm chằm, có người còn bước đến mời nhảy, nếu ở bên cạnh, biết xảy ra chuyện gì. Từ đầu đến cuối chỉ nhảy với , bản nhạc nào cũng nhảy, vì chỉ cần ngồi xuống là có các khác đến bắt chuyện với , sợ bị người khác mời nhảy mất.




      Mỗi lần có người đến mời nhảy, Allan liền đáp: “Xin lỗi, mình có đưa bạn nhảy đến.” Nghe thấy câu này, Ngải Mễ vừa mừng vừa lo. rất vui vì từ chối người khác, nhưng câu này của cũng có nghĩa là nếu hôm nay đưa bạn nhảy đến, nhảy với người khác. hiểu tại sao đám con đó lại táo bạo như vậy, trong dạ hội khiêu vũ đáng lẽ con trai phải mời con chứ? Hơn nữa từ đầu đến cuối lại có ở bên, chẳng lẽ họ coi là người tàng hình à?




      Nhưng rồi lại đặt mình vào địa vị của đám con đó. Đôi khi, động cơ còn mạnh hơn cả phép tắc, con người ta cũng chẳng quan tâm được đến những phép tắc thông thường nữa, cho dù là sàn nhảy hay tình trường đều như vậy.




      quyết định tối hôm nay chơi bài ngửa với , thành bại được quyết định trong buổi tối hôm nay. Sáng mai tỉnh dậy, mình có thể là người hạnh phúc nhất thế gian hoặc là người bất hạnh nhất thế gian, nhưng chắc chắn thể tiếp tục sống trong kìm kẹp giữa hạnh phúc và bất hạnh như tại nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :