1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Jason lại hỏi tiếp: “Chủ đề của câu chuyện viết xuống ngón chân rồi hả? Dưới đất có ảnh chàng soái ca nào ? Đôi giày em mới mua hả? Đẹp quá nhỉ…” Thấy vẫn gì, liền hỏi: “Sao hôm nay súng liên thanh nổ nhỉ?”




      ngẩng lên, thấy nhìn , nhưng vừa chạm phải ánh mắt , lại nhìn chỗ khác. lí nhí đáp: “Em chẳng biết chuyện gì cả.”




      liền la lên với vẻ rất khoa trương: “Wow, hôm nay quên mất xem mặt trời mọc ở hướng nào.”




      nghĩ lát rồi : “Thôi để nghĩ ra mấy chủ đề nhé. Cuốn Dịu dàng mà bọn em viết định cho chết kiểu gì đấy?”




      vội ngăn lại. “Giờ đừng chuyện này, may mắn… về rồi có theo dõi tiếp hay ?”




      “Em làm chủ bút, là nam chính, sao lại theo dõi chứ? Nhưng nghe trong nước nhiều nơi vào được trang Văn học, hay là em post lên trang Chân trời xem sao…”




      “Em post.” ngập ngừng . “Em còn muốn viết cả chuyện của bọn mình…, nếu phản đối.”




      Jason nhướng mày, hỏi: “Chuyện của bọn mình? Bọn mình có chuyện gì?”




      rất buồn nhưng thể ra ngoài mà chỉ bình thản : “Có thể đối với , nó… chẳng đáng gọi là câu chuyện.”




      là câu chuyện chỉ khi nó kết thúc mới dễ viết ra. Chưa trở thành quá khứ sao được gọi là câu chuyện?”




      “Nếu thấy ổn… em viết nữa.”




      nghĩ là ổn, chỉ vậy thôi, em muốn viết cứ viết. Nhưng đừng post lên diễn đàn sáng tác, độc giả ở đó phát ngấy khi nhìn thấy tên rồi, em cứ post lên blog của em ấy.”




      nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ, bèn tranh thủ thời cơ hỏi: “Kẻ đào tẩu thành nghề như lại lần nữa chạy trốn, biết là trốn ai vậy? Có phải có người nào đó mạng đe doạ chuẩn bị tự tử ?”




      nhìn ra góc chếch đối diện, : “ nguy hiểm như thế…”




      liền nhìn về phía nhìn, ở đó chỉ có hiệu sách, nghĩ, biết nhìn hiệu sách làm gì? Hay là hẹn người nào đó ở hiệu sách? liền năn nỉ: “ chuẩn bị về rồi, chẳng lẽ thể cho em biết tại sao về nước ư? Lúc đầu, em tưởng vì có nhiều … quấy rối nên mới quyết định bỏ trốn, nhưng tại bọn em đều… get over (quên) rồi mà. Tại sao vẫn về nước?”




      “Chỉ là xem xét cục diện cách tổng thể thôi…”




      “Xem xét tình hình cách tổng thể?” Ngải Mễ thở dài. “Năm xưa cũng với em như vậy, tám năm rồi mà vẫn lấy lý do này ra để... lòe em.”




      Jason cũng bắt chước thở dài rồi : “Năm xưa những điều , bây giờ vẫn là , chưa lòe em bao giờ. Em luôn nghĩ theo hướng phức tạp, uyên thâm và cao xa, thực rất đơn giản, xem xét vấn đề uyên thâm, và cũng cao xa, trong đầu toàn những cái… tầm thường và… bẩn thỉu…”




      hào hứng hỏi: “ thử xem bẩn thỉu đến đâu?”




      “Bẩn thỉu lắm, ra được, ra lại làm ô nhiễm sân bay.” Rồi chuyển sang chủ đề khác, hỏi: “Công việc của em ở bang H… ổn thoả chưa?”




      chẳng còn đầu óc nào mà những chuyện này nên chỉ đáp rất đơn giản: “Ổn thỏa rồi, em làm OPT[2], làm phí quá.” Lúc đầu định với rằng dự định vừa làm vừa làm luận văn tiến sĩ, cố gắng trong vòng nửa năm bảo vệ xong, lấy được bằng tiến sĩ văn học Mỹ về nước, tìm trường đại học làm giảng viên. Nhưng sợ nếu như thế, lại làm sợ và trốn mất, thế nên cuối cùng lại ra.




      [2] Optional Practical Trainging (OPT) là giấy phép cho sinh viên tốt nghiệp tại Mỹ (tối thiểu phải có năm học full-time) được làm việc trong vòng tối đa 12 tháng.




      hỏi: “Thế… có ai chuyển đồ đạc giúp em ?”




      “Công ty cho em lệ phí chuyển nhà, có thể thuê người chuyển giúp. Haizz, đừng những chuyện vặt vãnh này nữa, cái gì đó quan trọng ấy.”




      nghĩ lát rồi hỏi: “Jose có còn đến… quấy rối em nữa ?”




      .” nhìn rồi : “Thôi, đừng chuyện của em nữa, về . Về nước có… dự định gì ? Tìm quê, kết hôn sinh con, sống cuộc sống êm đềm, ấm cúng chứ?”




      liền cười hơ hơ. “ quê, trúng phóc ý cũng muốn làm trai quê, ban ngày ra đồng cày mệt phờ râu trê, tối về cơm no rượu say, đặt mình là ngủ…”




      “Đặt mình là ngủ? làm thợ tạc tượng với vợ quê à?”




      “Có chứ, sao làm?” làm mặt hề rồi : “Làm miệt mài quên ngày quên đêm…”




      Loa phóng thanh bắt đầu gọi khách lên máy bay, cuối cùng Ngải Mễ đưa ra câu hỏi mấy lần định ướm lời nhưng chưa dám hỏi: “Về nước rồi… có còn liên hệ với em nữa ?”




      nhìn đáp, biết liên hệ với nữa, bèn buồn rầu : “Em biết về rồi liên hệ với em nữa, lần này về, em bao giờ… tìm thấy nữa…” rồi nước mắt rơi lã chã.




      “Ngải Mễ…” gọi . “Em đừng như thế, Ngải Mễ, … Đừng khóc nữa, để người ta thấy lại cười cho kìa… liên hệ với em nữa đâu? Toàn là em tự đoán mò linh tinh, liên hệ với em, em đừng khóc nữa, nghe ?”




      phải thề liên hệ với em…”




      thề…”




      liền vặn lại: “Lại là kiểu “lời thề chỉ là để mang ra thề chứ phải mang ra để giữ” của hả?”




      nhìn lát rồi : “ số lời thề phải giữ lời đâu… chỉ muốn… người khác vì thề với mà phải cố giữ lời, đặc biệt là trong… chuyện tình cảm. Thực ra, em… phải giữ lời thề đó của em đâu…”




      tò mò hỏi: “Em giữ lời thề nào? Lời thề nào của em? Sao em nhớ gì cả?”




      nhớ tốt rồi.” Jason đứng dậy, kéo chiếc va li, : “ phải đây, em… giữ gìn sức khoẻ…, vui vẻ…”




      cũng giữ gìn sức khoẻ nhé!” Đột nhiên thốt ra câu đến bản thân cũng nghĩ là mình lại ra: “ phải rồi, mình hug (ôm nhau) cái… nhé…” rồi dang tay ra trước mặt .




      Thấy dang tay ra, liền lắc đầu, mỉm cười, : “Em sợ Tần Vô Y có tài liệu viết lách à? “




      biết tại sao lúc này lại lôi Tần Vô Y ra, đứng ở đó suy nghĩ liên miên, còn mất hút sau cửa lên máy bay.




      chạy đến tường kính ở phòng đợi và nhìn chiếc máy bay Jason ngồi, nhìn nó từ từ lăn bánh, từ từ vượt khỏi tầm nhìn của . Dường như đường băng cho máy bay cất cánh trải rất dài, nhìn thấy máy bay cất cánh lên thế nào, cứ có cảm giác rằng chiếc máy bay chở Jason lăn bánh tới nơi nhìn thấy rồi dừng lại, chiếc xe hơi dài đợi ở đó, mấy người hạ giọng gọi : “Nhanh lên! Nhanh lên!” Thế là Jason chui tót lên chiếc xe đó và xe chạy mất hút.




      nghi ngờ rằng Jason về nước chỉ là kế ve sầu lột xác, thực ra vẫn ở nơi nào đó đất Mỹ, chắc là tìm người thương của . Lấy cớ về nước chỉ là che giấu tai mắt mọi người mà thôi, khiến những nàng phải từ bỏ hy vọng, còn được kê cao gối ngủ yên. Nhưng bất luận ở đâu điều thể phủ nhận là: và biến mất khỏi thế giới của .




      Ngải Mễ thất thểu ra bãi đỗ xe, tự nhiên thấy khoảnh khắc chia tay đó khổ sở bằng lúc quay đầu rời khỏi sân bay. Có lẽ lúc chia tay, còn được nhìn thấy , còn có ảo tưởng rằng ở trong thế giới của , tưởng rằng cuộc sống có giây phút được trùng phùng. Nhưng đến khi quay ra, mới phát rằng còn cả quãng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi , mới cảm thấy hụt hẫng, trống trải, sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã. ngồi trong xe, khóc thầm lúc, biết những ngày tháng tới làm gì để giết thời gian. Sau đó, nhớ đến lời thề của , bảo liên hệ với , lại nghĩ vẫn còn điều có thể chờ đợi, cuộc sống vẫn còn ý nghĩa.




      vừa lái xe vừa hồi tưởng lại từng câu , từng động tác của , kể cả những chi tiết nhất, đều mường tượng ra. cảm thấy vừa nãy chắc chắn là đợi ai đó, nhưng cuối cùng người đó xuất . biết đó là ai, nhưng thấy người đó nhẫn tâm, tại sao nỡ lòng bắt phài đợi mỏi mắt như thế?




      Trong thế giới tình , có quá nhiều câu chuyện như thế này, A B, B lại C, C lại D, người nào cũng rất lòng và sâu sắc, nhưng chẳng ai được hạnh phúc cả. phăm phăm đến tiễn Jason như thế, nhưng lại chờ mỏi mắt người khác, có lẽ người hôm nay xuất đó cũng mỏi mắt chờ người nào khác.




      A chain of love. A chain of sufferers… ( chuỗi tình . chuỗi những kẻ bị tổn thương, đau khổ.)

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 66






      Ngải Mễ về đến nhà liền online ngay để research (nghiên cứu), xem câu cuối cùng Jason có nghĩa là gì. Lúc đó là: “Em sợ Tần Vô Y có tài liệu viết lách à?”, ý muốn rằng chuyện xảy ra lúc đó có thể mang ra làm tài liệu để Tần Vô Y viết tác phẩm. nghĩ đến việc gần đây Tần Vô Y post bài trang Đen ở nước Mỹ, đoán từ “đen” này ít nhất có hai nghĩa, môt là từ đen trong cụm từ “xã hội đen”, hai là giấy tờ “đen” rồi.




      nghĩ, biết có phải Jason tự ví mình với xã hội đen hay ? Có vẻ cũng có nét giống, nghe tay chuyên chiêu mộ nhân viên của FBI từng có ý định chiêu mộ , liền đùa rằng, chắc chắn tay này ngủ nhiều quá nên lú lẫn, đến quốc tịch Mỹ còn chưa có gì đến việc vào làm cho FBI? Nhưng chi tiết này khiến nghi ngờ rằng lần này FBI cử về Trung Quốc. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến nghĩ đến việc lên “chiếc xe hơi dài”, đó chẳng phải là chiếc xe mà các ông trùm xã hội đen trong phim thường là gì? Nhưng xã hội đen có mối liên hệ gì với “hug”? Xã hội đen được ra đời sau khi “hug” ư?




      nghĩ đến khả năng khác, nhưng dường như là chuyện nghìn lẻ đêm. Nếu nữ chính là người khác kết luận là khả năng đó, nhưng vì nữ chính là nên dám tin.




      biết khi ra nước ngoài, khi đổi thẻ lên máy bay phải nộp luôn cả I-94. biết được tầm quan trọng của I-94, vì từng bay sang Canada, cố vấn sinh viên nước ngoài của trường với rằng, sang Canada du lịch, nếu trong vòng ba mươi ngày quay trở lại Mỹ phải xin visa, nhưng nhất định phải giữ I-94 của mình, nếu thể miễn visa vào Mỹ được.




      Nhưng lần đó, khi đổi thẻ máy bay ở sân bay, nhân viên đó hình như là nhân viên mới nên chẳng chẳng rằng mà đòi lấy I-94 từ hộ chiếu của và thu lại. cuống quá, được lấy I-94 của tôi, tôi còn cần cái này để quay về Mỹ. chàng nhân viên đó tất cả những người xuất cảnh đều phải nộp I-94, sau đó chàng hỏi nhân viên khác, mới ghim lại I-94 vào hộ chiếu của .




      Thế nên khả năng khác là: Jason chịu “hug” , chỉ cần “hug” cái là muốn về nữa và “đen” ở nước Mỹ, vì lúc đó mặc dù còn ở sân bay, nhưng I-94 của nộp rồi, xét giấy tờ rời khỏi nước Mỹ.




      Suy nghĩ này khiến sôi sùng sục, cả đêm ngủ ngon vì quá xúc động, chỉ muốn bay về Trung Quốc ngay lập tức để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng lại nhớ tới những điều hôm đó, hình như cũng có ý này, toàn là những lời đối thoại bình thường nhất, chẳng có cảm giác lưu luyến, nỡ rời xa gì cả. Cộng với dáng vẻ đầu óc cứ để đâu đâu của , đoán câu cuối cùng của có cách giải thích khác, nhưng tại chưa nghĩ ra được, đành tạm gác lại, sau này nghĩ sau, để xem biểu của chàng sau khi về nước thế nào .




      thời gian khá lâu mà thấy Jason gọi điện báo tin trở về bình an, biết tật cũ của lại tái phát, thề mà giữ lời. cũng trách nữa, vì những lời thề đó của đều là do ép, nếu khóc cũng chẳng thề như thế.




      Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tĩnh Thu gọi điện đến Jason về Thượng Hải, mọi việc đều thuận lợi, mấy hôm trước cậu ấy nhờ báo cho em, nhưng hai ngày vừa rồi bận quá, hôm nay mới báo được cho em, là ngại quá. Ngải Mễ vội : “ sao, sao ạ”, nghĩ bụng xem ra lần này là trách nhầm Jason.




      hỏi Tĩnh Thu có số điện thoại của Jason , ấy , Jason chưa lắp điện thoại, nghe phải đợi có thẻ ID gì đó mới được lắp. Ngải Mễ nghĩ bụng, Trung Quốc làm gì có thẻ ID nào? Hai người này lại kết thành “mặt trận thống nhất dối” đây mà. thể hiểu tại sao Jason lại sợ cho biết số điện thoại của , chẳng lẽ sợ mò theo đường điện thoại tìm ra à? Hay là sợ chui qua đường điện thoại rồi túm lấy ?




      Tĩnh Thu : “ nghe Jason là em chuẩn bị về bang H làm hả, cũng sắp về bang I làm rồi, sau này rất khó có cơ hội gặp mặt. Tối nay đến nhà ăn cơm nhé, coi như là bữa cơm chia tay tiễn em lên đường.”




      Tối đến, Ngãi Mễ xách theo ít quà rồi đến nhà Tĩnh Thu ăn cơm. Ăn uống xong xuôi, Tĩnh Thu hỏi: “Em có muốn lên phòng Jason ngó ? Cậu ấy nhờ cho thuê hộ, ngày mai có người đến xem phòng, phải đến đó thu dọn đồ đạc.”




      Ngải Mễ đáp: “Vâng, em cũng xem có giúp được gì .”




      Hai người liền đến căn hộ của Jason, bên trong còn rất nhiều đồ, Tĩnh Thu bảo số đồ gia dụng đó có người mua, , hai hôm nữa chuyển thôi. Ngải Mễ buồn lắm, mấy hôm trước còn ở đây, giờ đồ đạc bị người khác mua hết rồi, đến phòng cũng bị người khác thuê mất. Đột nhiên nhớ đến cụm từ “người lầu trống”, dường như tại mới thực ý thức được rằng hẳn rồi, trái tim đau nhói từng hồi.




      Thu dọn được lát, liền dò hỏi: “ có biết tại sao Jason lại về nước đột ngột vậy ?”




      “Cũng hẳn là đột ngột, từ trước đến nay cậu ấy vẫn có ý định về nước. Hồi mới sang, cậu ấy học tiến sĩ văn học so sánh, học kỳ nào cũng học rất nhiều môn, vượt nhiều so với quy định, nhiều hơn người khác mấy môn liền, cậu ấy bảo muốn trong vòng bốn năm lấy được bằng tiến sĩ rồi về nước. Làm tiến sĩ văn học so sánh thường mất sáu, bảy năm, vì khoa Văn học so sánh ở đây rất có tiếng, cầu cũng cực cao, học tiến sĩ đều phải thi ba môn ngoại ngữ, tiếng , tiếng Trung, được coi là ngoại ngữ, thế nên ngay từ lúc đến học tiếng Tây Ban Nha vì muốn xong sớm để về nước.”




      “Thế sau đó sao ấy lại chuyển ngành ạ?”




      Tĩnh Thu : “Chủ yếu là do thầy hướng dẫn của cậu ấy có mâu thuẫn với giáo sư khác trong khoa, trong khi môn tiếng Nhật và tiếng Nga mà Jason thi đều do vị giáo sư đó phụ trách, vì khoa chỉ có ông ấy biết hai thứ tiếng này. Hai giáo sư này cùng gây khó dễ cho sinh viên của nhau, Jason muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc đối đầu này nên quyết định chuyển ngành. Lúc ấy Jason vẫn muốn học cho nhanh để về nước, thế nên lúc nào cũng học nhiều môn ở kho máy tính, rất vất vả. Sau đó hiểu sao lại bị dở giữa chừng và xin làm.”




      Ngải Mễ liền thắc mắc: “ và... ấy chơi thân với nhau mà ấy với ư?”




      Tĩnh Thu cười, : “Đàn ông thích tâm nhiều với người khác đâu, đặc biệt là người như cậy ấy, càng thích ra những bí mật cá nhân, nếu là những cái riêng tư chắc là coi thành nhược điểm và giấu muốn cho ai biết.”




      ấy… có bạn ạ?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tĩnh Thu nghĩ lát rồi : “Việc này phải xem em định nghĩa bạn là thế nào, nếu ý em là đâu cũng có nhau hình như là có, ít nhất là chưa gặp bao giờ. Nhưng có cảm giác… cậu ấy vẫn có bạn đấy, cậu ấy rất bé, nhưng có vẻ được thuận lợi cho lắm, chắc là gia đình nhà thấy cậu ấy có quốc tịch Mỹ nên tán thành cuộc hôn nhân này.”




      Ngải Mễ thắc mắc: “Nhưng em nghe bạn ấy là ABC cơ mà, ABC cần gì đến quốc tịch? Bản thân ABC cũng có quốc tịch Mỹ rồi mà.”




      Tĩnh Thu cũng hiểu: “Thế… có thể là người khác, hoặc là gia đình bé ABC đó nghĩ vì muốn nhập quốc tịch nên Jason mới theo đuổi con họ sao?”




      Ngải Mễ cảm thấy cũng có lý, gia đình nàng ABC đó cho rằng Jason chỉ ngắm thân thế nhà họ chứ ABC lòng, thế nên mới ngăn cản. thấy ấm ức thay cho Jason, người đàn ông nặng tình như thế mà lại bị người ta nghi ngờ là ham hố quốc tịch Mỹ. thấy Jason hơi nhu nhược, đối với gia đình kiểu đó phải vùng lên đấu tranh, chỉ cần chơi được nàng ABC, bố mẹ ta phản đối cũng chẳng làm được gì. Giờ đâu có phải thời Lương Sơn Bá, Chúc Đài nữa đâu?




      Ngải Mễ hỏi: “Thế tại sao… ấy lại buồn vì chuyện này ạ?”




      “Chắc chắn phải buồn chứ, cậu này chẳng bao giờ để lộ ra chuyện mình vui hay buồn, nhưng vẫn cảm nhận được. lần, cậu ấy đến nhà ăn cơm, lúc đến còn vui vẻ, xuống dưới phòng giặt đồ lúc quay lên thấy cậu ấy đứng ngoài hành lang, rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hỏi có chuyện gì cậu ấy bảo . Sau đó, hỏi Sara con bé cũng biết, chỉ nhìn thấy Jason cúp mấy rất mạnh rồi chạy ra ngoài hành lang.”




      ngờ chàng… chuyên gia tình này… lại có những lúc phải buồn khổ vì tình .”




      “Chuyên gia tình ?” Tĩnh Thu bật cười, : “Tất cả các "chuyên gia tình ” đều là chuyên gia tình của người khác, đến lượt mình đều là “gã ngố tình ”, nếu chẳng được gọi là tình nữa. đọc những bài viết cậu ấy post mạng, nếu em coi những bài nghị luận của cậu ấy là lời của chuyên gia tình , cao thủ trong tình trường em thấy cậu ấy rất sáng suốt, rất bình tĩnh. Nhưng nếu coi đó là lời của kẻ thất bại trong tình trường em phát ra là cậu ấy an ủi, khuyên nhủ bản thân, chứng tỏ trong lòng cậu ấy cũng rất buồn khổ và bất lực.”




      Ngải Mễ về đến nhà liền lên mạng đọc những bài post của Jason, trước đây đều coi đó là những danh ngôn của chuyên gia tình , hôm nay lại thử coi là những lời than vãn của gã ngố tình , coi đó là những lời ai oán của kẻ thất bại, đúng là cảm nhận được nỗi buồn chán thấm nhuần trong từng câu chữ. Khi đến phần “gần nhau thấy bình thường, xa nhau mới thấy tình thương dạt dào”, viết:




      “Thế nên chỉ có thể coi câu này là liều thuốc an ủi, dùng trong hoàn cảnh vì nguyên nhân nào đó mà thể gần nhau. Lúc đó, ngồi buồn tưởng tượng nếu được tương phùng tuyệt vời biết bao, nhưng có giải quyết được vấn đề gì đâu? Chỉ thêm phiền muộn thêm mà thôi. Thôi đem câu đó ra an ủi bản thân: Thực ra nếu mình và ấy/ ấy đến được với nhau lâu ngày cũng cảm thấy bình thường thôi, chẳng thà như chúng mình còn hơn, hai đứa hai nơi, giữ được hình ảnh đẹp đẽ trong lòng đối phương, đứng từ xa chúc nhau hạnh phúc vẹn tròn.”




      cảm thấy vô cùng xót xa, nghĩ khi viết những dòng này, chắc chắn nở nụ cười buồn và bình thản viết ra. Nhưng bình thản đó là do bị mất cảm giác sau những tháng ngày đau đớn, giống như người, nhìn ngôi nhà mình đổ mồ hôi công sức xây dựng bị lửa đốt thành tro mà thốt lên đầy đau khổ: “Thôi, cháy rồi cháy cho hết , đỡ phải quét dọn hằng ngày.”




      biết khiến phải buồn khổ này là ai, nhưng cũng tích cực hiến kế cho , rất đơn giản, chỉ cần hai chữ “if” là ok. nhủ thầm rằng: “Jason, để em dạy nhé, đối với những chuyện như thế này, cần nhanh tay lẹ mắt, xoẹt xoẹt, cần hai từ “if” là xong. “If” kia lòng chẳng cần quan tâm đến việc bố mẹ ấy có đồng ý hay , cứ làm cho bụng ta to rồi tính sau, để bố mẹ ta phải trợn mắt vì tức nhưng làm được gì; “If” kia khuất phục trước bố mẹ ấy chứng tỏ ta chưa hết mình, cứ việc phủi mông bỏ thôi, để ta phải trợn mắt vì tức mà làm được gì.” cảm thấy có “bụng” và “mông” rồi trường hợp của Jason được giải quyết cách triệt để, đều kết thúc bằng việc đối phương trợn mắt vì tức mà làm được gì, biết bao!




      Nhưng rồi lại nghĩ rằng đây là do đứng ngoài cuộc nên mới phán bảo thoải mái thế, tự hỏi mình: Ngươi có làm được dứt khoát như vậy ? Bao nhiêu năm qua, cũng có thấy ngươi giải quyết trường hợp của mình bằng “bụng” và “mông” đâu. Mặc dù “bụng” có hàm lượng kỹ thuật cao hơn nhiều so với cái “bụng” kia của Jason, nhưng quan trọng vẫn là do chưa hạ được quyết tâm, chưa chịu , nếu “mông” của phủi dễ hơn nhiều còn gì?




      lại vẫn là vấn đề tơ lòng còn vương. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.




      biết nếu kia khuất phục trước bố mẹ ta Jason trách ấy, mặt vì mê muội rồi, mặt khác là do từ trước đến nay luôn là người khoan dung, độ lượng, đối với tất cả mọi người đều khoan dung, và chắc chắn là đối với kia càng khoan dung hơn. Có lẽ chính tình sâu sắc và khoan dung này khiến vô cùng đau khổ, nếu được đến chỉ tay thẳng vào mặt bố mẹ kia hoặc chỉ trích yếu đuối của ta, có lẽ dễ chịu hơn.




      biết về nước là để trốn tránh mối tình này hay tìm kia, xét về lý nàng ABC kia thể ở Trung Quốc được, nhưng ai dám khẳng định chứ? Có khi vì muốn né tránh can thiệp của bố mẹ mà ta phải về nước ở với ông bà thời gian, để bố mẹ của bố mẹ đối phó với bố mẹ.




      Đôi lúc, trong lòng dấy lên suy nghĩ khá bất kính: Chẳng lẽ đây là báo ứng ư? Nhưng rồi lại gạt bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức, độc ác quá, ngươi thể vì ấy đến với người ta mà vui mừng trước cảnh ngộ trớ trêu của ấy. Cho dù thế nào bất hạnh của ấy cũng thể khiến ngươi hạnh phúc được.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đầu tháng Chín, Ngải Mễ chuyển về bang H làm việc, nhưng vẫn đăng ký học tiếp mấy học phần nữa ở trường để được bảo vệ luận văn trong học kỳ này. Trung tuần tháng Chín, bắt đầu viết về câu chuyện của . Sau khi post mấy phần lên blog, ngày càng nhiều người kiến nghị post lên diễn đàn. biết Jason có đồng ý , nhưng cũng chẳng có cách nào để liên hệ với , lúc sốt ruột bất ngờ nhận được email của Jason, chỉ mấy câu đơn giản, rằng mọi thứ của ổn định, giờ có thể online tại phòng của mình rồi.




      biết làm vậy là để chứng minh rằng thực đúng lời hứa, dường như muốn với rằng, em bảo liên hệ với liên hệ, nhưng chẳng có gì để với em cả. đành lờ trước thái độ thờ ơ này của , cũng học cách viết email đơn giản. Nhưng đơn giản của cũng vô cùng mất thời gian. Lần nào cũng viết tràng giang đại hải, sau đó cắt dần, cắt hết những câu thể tình cảm , rồi lại cắt tiếp những câu có thể bị hiểu lầm là thể cảm xúc, cắt cho đến khi nào chỉ còn mấy dòng khô khan mới gửi , vì sợ lại bỏ trốn. tự viết cho mình lần, mặc dù gửi cho nhưng cũng coi là trút bày cảm xúc, cảm thấy vẫn hơn là viết gì, như lời Đường Tiểu Lâm là “tự sướng lần”.




      hỏi : “Em post truyện Ngắm hoa nở trong sương lên diễn đàn được ?”




      liền trả lời: “Em thích post cứ post, em đừng lúc nào cũng lo là gì, chỉ cần em vui là được. Em làm việc gì đều tán thành cả hai chân hai tay, là fan cuồng nhiệt của em.”




      biết có phải giận hay , cũng chẳng quan tâm nữa mà post thẳng lên diễn đàn. theo dõi, thỉnh thoảng cũng có comment đùa đôi ba câu, chủ yếu là nhằm vào những comment của người khác, còn đối với bản thân câu chuyện, rất ít khi bình phẩm.




      Có lúc cũng gọi điện cho , nhưng rất ít, hơn nữa lại chịu cho số điện thoại. Lúc gọi điện, dường như có chuyện gì để , thường là cách lúc mới câu, hỏi : “ muốn chuyện với em à?”




      “Ai bảo thế, nghe em đó chứ?”




      Nhiều lúc cũng ngại nhiều, sợ nhiều lại chê lắm điều. phát ra rằng mỗi ngày chỉ gửi email cho , bất luận gửi bao nhiêu lá, đều chỉ reply lá. thấy là đọc hết các email của , và việc gì cần trả lời, đều trả lời đủ, nhưng viết nhiều, mỗi ngày chỉ viết email. có cảm giác rằng hình như đánh cược với ai đó, làm tay cờ bạc có đạo đức, bao giờ nuốt lời.




      , hai lần thử cả ngày viết email cho , xem có viết gì ? vẫn viết email và gửi cho , hỏi có phải ốm . nghĩ, hay là xây dựng lập trình trả lời email tự động? Nhưng nội dung lá thư của luôn khớp với nội dung email gửi cho , khiến biết đằng nào mà lần.




      định bảo vệ luận văn xong về nước thăm , vì thực rất muốn gặp . Từ lâu từ bỏ hy vọng hai người có thể quay lại với nhau, chỉ muốn gặp , cuộc gặp đơn thuần chứ có ý đồ gì khác, cuộc gặp gỡ rất trong sáng, có mục tiêu xa vời gì mà chỉ rất đời thường, ngắn ngủi. Kể cả cùng với người con thiết tha cũng được. nhớ đến bài thơ tiếng của Shelley mà thích nhất, trong đó có mấy câu sau:




      “Tựa như thiêu thân lao vào lửa




      Tựa như đêm đen theo đuổi ánh bình minh,




      Nỗi nhớ nhung mãnh liệt từ phương ấy




      vượt qua biển khổ của cõi trần.”




      tại có cảm giác nỗi nhớ nhung của dành cho vượt qua biển khổ của cõi trần. còn là nỗi đau khổ, mà là điều khiến cuộc sống của có ý nghĩa hơn, giống như những gì mẹ : “Con người sống ở trần gian có người xứng đáng để mình cách toàn tâm toàn ý là niềm hạnh phúc, chúng ta cần cảm ơn người khiến chúng ta được cách vô tư, quên mình đó.” Dĩ nhiên, người mà mẹ vô tư đó là , là bố , mẹ vẫn tính toán rất kĩ, bao giờ chịu làm những điều vô bổ.




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Nhưng Jason chính là người xứng đáng để cách vô tư, quên mình đó, kể cả nữa nhưng vẫn là người xứng đáng được . nghĩ, thực ra “tình vượt cả tình dục và hôn nhân" cũng chính là tình “vượt qua biển khổ cõi trần”, còn theo đuổi mục tiêu hôn nhân và niềm vui trong chuyện nhục dục, chỉ nhớ mong , quan tâm đến , mong được hạnh phúc, muốn sống ở nơi có mặt .




      lên mạng đặt vé trước, sau đó gửi thông tin vé qua email cho , như thế tin mua vé rồi. Trong email viết: Em chuẩn bị về nước thăm , em mua vé rồi, cho em địa chỉ và số điện thoại nhé.




      nghĩ, nếu cho về chứng tỏ muốn gặp nữa, như thế về làm phiền nữa. Nhưng theo những gì hiểu về mua rồi, sao có thể nỡ lòng bảo đừng về nữa. Đến sáng ngày hôm sau, nhận được thư hồi của .




      Trong thư có địa chỉ hay số điện thoại của . bảo đừng về Trung Quốc nữa.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 67






      Ngải Mễ thể ngờ rằng Jason vẫn bảo đừng về Trung Quốc sau khi đặt vé, vừa đọc đến câu đó của chỉ muốn ngất xỉu, thẫn thờ ngồi im nhúc nhích, muốn ăn cơm, muốn làm bất cứ việc gì. lúc sau, đại não của mới bắt đầu hoạt động trở lại. tự mỉa mai bản thân rằng, xem ra đúng là mình vượt ra khỏi bể khổ của cõi trần, nhưng lại rơi thẳng xuống bể si tình đến ngớ ngẩn rồi.




      quay trở lại chỗ máy tính để reply cho Jason, nhưng biết viết thế nào. Vừa nãy vì quá buồn nên đọc kĩ, đành đọc lại thư lần nữa, lần này đọc mới chú ý đến lý do mà bảo đừng quay về: "Em trong giai đoạn thực tập kéo dài năm mà chính phủ Mỹ dành cho sinh viên nước ngoài tốt nghiệp, nếu về nước, có thể em thể xin được visa trở lại Mỹ nữa, như thế lý tưởng mà em phải phấn đấu bao nhiêu năm mất luôn ư?"




      suy nghĩ hồi lâu, hiểu "lý tưởng" mà ở đây là gì, chẳng lẽ cho rằng phấn đấu của trong những năm qua là để ở lại Mỹ ư? Đột nhiên lại có hứng hẳn lên. Haizz, hóa ra là chàng lo việc này? Đúng là ăn no rồi rửng mỡ, lo con bò trắng răng. Mình đâu có phải ông Bush, cứ phải ở Mỹ mới được làm tổng thống ư?




      Mừng quá, lại tiếp tục hồi với tâm trạng vô cùng phấn chấn, đánh sai liên tục nhưng cũng mặc kệ, đằng nào từ cũng là "đại vương viết sai". Trong thư hồi viết, việc này phải lo, đằng nào em cũng chuẩn bị về nước xin việc. Em bảo vệ luận văn xong rồi mới về, nếu xin được visa e trở lại Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp nữa. Tuần sau em xin nghỉ việc ở đây, vừa chuẩn bị bảo vệ luận văn vừa thu dọn đồ đạc, bảo vệ xong là hồi hương.




      Gửi email rồi cũng đợi thư trả lời của nữa, vì biết hôm nay hồi , sử dụng hết quota hôm nay rồi. Và thế là liền mua sắm. là người thuộc trường phái hành động, khi chưa ra nghĩ ra việc gì để làm rất buồn bã, chán nản, nhưng có chủ định rồi bất luận chủ định này làm sống hay chết vẫn làm, nên cũng chẳng còn thời gian buồn rầu nữa, thực kế hoạch trước rồi tính sau. Vì bận nên lâu lắm rồi mua sắm, tại sắp xin nghỉ việc, sau này còn tha hồ thời gian, ngó nghiêng cho đầu óc thảnh thơi .




      Đến khi mệt phờ râu trê về đến nhà, phát ra trong điện thoại có tin nhắn, đèn đỏ nhấp nháy, liền bước đến bấm nút vô cùng bất ngờ khi phát ra tiếng Jason, vội bấm nút nghe lần nữa, đúng là , có vẻ rất sốt ruột, hỏi tại sao lâu như thế mà trả lời email của . nghĩ, chẳng lẽ vừa nãy mình viết email nhưng quên click "send" ư?




      vội bật máy tính lên check mail, thấy liền lúc gửi mấy lá thư. sợ quá, biết xảy ra chuyện gì. Mở email ra đọc mới yên tâm hơn. bảo đừng xin nghỉ việc, đừng về nước, bảo tuyệt đối được hành động xốc nổi như thế, nếu em chưa bảo vệ luận văn còn có khả năng xin được visa trở lại Mỹ. Em dự định bảo vệ luận văn xong rời Mỹ khả năng xin được visa càng khó hơn. Xin nghỉ việc rồi chắc chắn xin được visa nữa.




      lá thư khác ngoài việc hỏi tại sao trả lời thư, còn thêm rằng nếu em về nước, thân phận của em ở Canada cũng rất khó giữ. Nếu em ở Mỹ, và lại vào Mỹ bằng đường bộ thẻ Lá Phong (Thẻ cư trú của Canada) và hộ chiếu đều lưu giữ thông tin. Nhưng nếu em về Trung Quốc hộ chiếu của em lưu giữ thông tin. Theo quy định, đối với cư dân thường trú, trong năm năm gần nhất, phải cư trú ở Canada đủ hai năm mới giữ được thân phận, em làm như thế để mất thân phận dân thường trú đấy.




      Mấy lá thư sau đó đều nhắc đừng làm chuyện ngớ ngẩn, thái độ thể trong mỗi là thư mỗi lúc gay gắt hơn, khẩu khí cũng cứng rắn hơn. nghĩ bụng, giờ biết chàng sợ gì rồi, sau này chịu trả lời email, mình lấy chuyện này ra để dọa. Nhưng trong lòng cũng nỡ lòng để sốt ruột, nên liền reply ngay. viết thư điện thoại đổ chuông, bèn nhấc máy, hóa ra là Jason gọi.




      Vừa nghe thấy tiếng , liền hỏi vừa nãy đâu, suýt phải phát báo động cộng đồng cư dân mạng văn học tìm rồi. bảo vừa shopping về. liền cười, : "Giỏi đấy, em nhởn nhơ ngó nghiêng ở đó, còn ở đây sợ muốn chết luôn."




      liền thắc mắc: "Chuyện này có gì phải sợ muốn chết? Tại sao lại coi trọng thân phận ở Mỹ như thế?" sực nhớ ra câu chuyện Tĩnh Thu kể, nghĩ bụng chắc là do bị nàng ABC làm cho mắc chứng "dị ứng thân phận", kìm được bèn trêu: "Wow, thân phận, thân phận, mạng sống của Jason."




      " phải mạng sống của mà là mạng sống của em." liền giải thích: "Nếu là mạng sống của việc gì phải về nước?




      "Nếu là mạng sống của việc gì phải về nước? “ hỏi: "Rốt cuộc nước Mỹ có cái gì hay mà khuyên em ở lại?"




      liền đùa: "Em nghe người ta đó sao? Nước Mỹ chỉ có điểm hay là thích đẻ bao nhiêu đẻ."




      ngờ lại dám đùa như vậy, lòng cũng mừng thầm, lập tức trả đũa: "Mặc dù Trung Quốc có chính sách sinh đẻ có kế hoạch, nhưng ít nhất còn có thể xin ít sperm (tinh trùng), sinh , hai đứa con. Còn nếu ở Mỹ đến cơ hội này cũng chẳng có, đứa cũng được." xong câu này, vô cùng hối hận, chỉ sợ làm hãi dám chuyện gì nữa.




      Kết quả : "Người thông minh như em mà biết sperm còn thể để đông lạnh ư?" Nhưng rồi lảng sang chủ để khác: "Nghe khuyên câu, trả lại vé ."




      liền thách thức: "Nếu em trả lại sao?"




      " trả lại đến nhà mách bố mẹ em..."




      liền cười lớn. "Tuyệt quá, tuyệt quá, cứ mách , em còn mong được mách đây. Chắc chắn bố mẹ em coi trọng thân phận Mỹ như đâu, họ còn mong em về nước mỏi mắt đấy..."




      nghĩ lát rồi : "Em có thể mời bố mẹ em sang tham dự lễ tốt nghiệp của em mà, nghe lý do này xin visa khá dễ, như thế cả nhà có thể đoàn tụ. Đợi em chuyển sang visa H rồi về nước thăm bố mẹ cũng muộn mà."




      liền được đà lấn tới: "Em về để thăm thôi, mà đến dự lễ tốt nghiệp của em em về nữa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :