1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 61






      Tiểu Côn đến làm thuê ở nhà hàng Jason giới thiệu cho chàng, có lẽ là do có người quen giới thiệu nên ông chủ nhà hàng đó vui vẻ nhận Tiểu Côn vào làm việc và cho chàng đảm nhận nhiệm vụ ship đồ ăn. Nhà hàng đó ở thành phố B, Tiểu Côn phải về đó ở, tối thứ Hai mới về thành phố C, cả ngày thứ Ba được nghỉ. Ngải Mễ cho Tiểu Côn dùng xe của để ship đồ ăn, mua xe khác.




      Tiểu Côn rất thích công việc này, đưa đồ ăn rất nhàng, vất vả như làm việc vặt trong bếp, lại có cả tiền tip. Gần như ngày nào Tiểu Côn cũng gọi điện thoại cho Ngải Mễ báo cáo hôm nay gặp mấy tay "cứt sắt" ( cho tiền i ﷽﷽ay "cứt sắt" (khôg ""tip), tổng cộng kiếm được bao nhiêu tiền, những đâu ship hàng, chó nhà ai dữ..., kể rất hào hứng. Chỉ mấy ngày Tiểu Côn có câu cửa miệng: "What's up, man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)? Hơn nữa từ "man" này bao giờ cũng cao giọng và kéo dài.




      Ngải Mễ gọi điện thoại cho Jason để cảm ơn giúp Tiểu Côn tìm được công việc này, Jason liền : " phải cảm ơn đâu, chỉ cần rủa là được, sợ em còn trách đẩy Tiểu Côn xa như vậy."




      vội thanh minh ngay: "Tiểu Côn có phải bạn trai của em đâu, làm sao em lại trách đẩy ấy xa được?"




      " trách là tốt rồi. là người mong lập công, chỉ mong gây tội là tốt lắm rồi, sợ nhất là phải chịu trách nhiệm..."




      Mấy ngày tiếp theo, Ngải Mễ chỉ nghĩ đến chuyện mua xe, tại đến nước thiếu xe ngày thấy sống nổi. Khi có xe chẳng có chỗ nào để , nhưng khi có xe có rất nhiều chỗ cần , toàn vì có xe mà phải nhỡ nhàng. lên mạng tìm khắp nơi, tìm được rồi liền bảo Jason đưa .




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      rất vui vì có được cái cớ này, nhờ có nó mà được với Jason, thế nên rất kén chọn trong việc mua xe, màu ưng mua, nội thất sạch mua, thân xe có vết xước mua... bốn, năm lần mà tìm được cái nào ưng ý, cuối cùng Jason khuyên nên mua xe mới cho xong, mua xe mới giống như việc tìm người chưa ai bao giờ, phải lo về "vấn đề lịch sử". Mặc dù nếu đợi đến tháng Chín mua xe của năm đó rẻ hơn, nhưng giờ cần, đợi được lâu như vậy, đằng nào bỏ nhiều tiền nhưng được dùng xe sớm cũng như nhau.




      Ngải Mễ bàn với Tiểu Côn, Tiểu Côn cũng nhất trí tán thành việc mua xe mới, còn bảo mua nên mua cái tốt tốt, Mercedes hoặc BMW gì đó, trả tiền. tại mỗi tháng đều kiếm được , hai nghìn đô la, lại bị đánh thuế, ăn ở mất tiền, mua cho em chiếc xe mới thành vấn đề.




      Ngải Mễ em bắt mua xe cho em mà chỉ mượn tạm số tiền của đợt trước, sau này gửi lại .




      Tiểu Côn hùng hổ , em mà còn nhắc đến chuyện trả hay trả, chết cho em coi.




      Ngải Mễ mua BMW mà chỉ muốn mua chiếc xe giống Jason, tốt nhất màu cũng giống. Jason hỏi muốn trả luôn lần hay trả góp. Vừa nghe đến trả góp là có cảm giác như mắc nợ, bèn : "Em muốn dính dáng đến nợ nần, thôi cứ thanh toán lần . Em và Tiểu Côn góp tiền lại là đủ mua chiếc xe mới."




      Jason : "Em đừng nghĩ trả góp là chuyện gì đó xấu xa, ở Mỹ, người nào được mua trả góp mới là người có uy tín, thế nên lúc nào được mua trả góp nên mua, mua trả góp rồi trả nợ đúng hạn mới tạo dựng được uy tín. Có uy tín rồi, sau này bọn em mua nhà trả góp tiện hơn."




      biết khi giảng bài cho sinh viên mới chú ý đến khác biệt giữa mũi trước và mũi sau, bình thường chuyện đều mũi sau, thế nên "uy tín" và "tình dục[1]" khác gì nhau. cố tình : "Ai bảo em có tình dục? mới là người có tình dục ấy."




      [1] Từ "uy tín" có phiên là "xinyu", từ "tình dục" có phiên là "xingyu".




      phát hai từ "tình dục" và "uy tín" có gì khác nhau, nhưng biết người khác từ "uy tín" hay "tình dục". Thấy đùa như vậy, có vẻ ngại ngùng, mặt đỏ rần giải thích: "Ý muốn là "chữ tín" ấy."




      liền trêu: "Lại nghĩ linh tinh phỏng? Ý em chỉ là "chữ tín" ấy chứ." thấy càng đỏ mặt, vội đánh lảng sang chuyện khác: "Thôi em trả góp vậy."




      Kết quả là ra bàn đàm phán, phát những người có "tình dục" như , lãi suất trả góp cao ngất ngưởng, hơn nữa mặc dù Jason có tiền gửi tiết kiệm nhưng có thu nhập, chưa đủ tư cách làm co-signer (người đồng ký tên) nên phải tìm cách khác. Ngải Mễ tò mò hỏi: " sinh viên giỏi như mà sao có học bổng? Tiền trợ giảng, kinh phí trợ cấp nghiên cứu cũng có ư?"




      trả lời với vẻ miễn cưỡng: " làm thủ tục chuyển visa muộn, khi khai giảng xin được visa F nên được làm trợ giảng hay gì hết."




      Ngải Mễ sốt sắng : "Thế thôi em mua xe nữa, cứ lấy tiền của em dùng trước , nghe nếu có học bổng học phí cao lắm."




      " sao, chỉ học kỳ này thôi, học kỳ sau là xin được học bổng rồi. làm năm nên có tiền tiết kiệm."




      Hai người bàn nhau, thấy tại lãi suất gửi tiết kiệm thấp mà lãi suất trả góp lại cao như thế, tốt nhất trả luôn lần cho xong. Ngải Mễ liền lấy sổ séc ra trả. Tiểu Côn có mã số an sinh xã hội nên thể mở tài khoản tiết kiệm, tiền đều gửi danh nghĩa tên Ngải Mễ, cũng bao giờ hỏi về chuyện tiền nong, có lương là giao cho . Nhưng Ngải Mễ vẫn ghi chép rất đầy đủ chàng đưa cho bao nhiêu tiền, định khi nào chàng cần rút ra trả cho .




      Jason cũng rút sổ séc của mình ra hỏi : "Có đủ ? đủ lấy của ..."




      "Đủ rồi, cảm ơn ."




      : "Đáng lẽ nên khuyên em mua xe mới, ngờ lãi suất trả góp cao như vậy."




      Ngải Mễ vội : " sao, sao, mua xe mới tốt mà, Tiểu Côn cũng tán thành việc em mua xe mới, ấy còn bảo em mua BMW hay Mercedes gì đó."




      Jason liền thốt lên: "Wow, mạnh tay thế, Tiểu Côn "sáng chuộng" em nhỉ." Ngải Mễ biết đùa, trước đây có kể với rằng, hồi thường xuyên đọc từ "chiều chuộng" thành "sáng chuộng".”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Xe mua xong xuôi, Jason lại như cách mạng thành công, lại biến mất. Ngải Mễ gọi điện thoại cho , luôn viện cớ là rất bận, mời đến ăn cơm, cũng từ chối hết lần này đến lần khác. Có lúc lén lái xe đến chỗ rồi đứng từ xa nhìn phòng . chưa bao giờ nhìn thấy nào đến phòng , càng đừng đến nàng ABC nào. nghĩ kể cả từng có bạn ABC chăng nữa chắc chắn cũng chia tay rồi. Chắc là ABC thấy bị đuổi việc nên nữa.




      Nhưng khi lên phòng tìm lại lôi ABC ra làm lá chắn, lúc bảo đón ABC, lúc lại rao ABC sắp về rồi. Thử hai lần rồi cũng chẳng còn mặt mũi nào tìm nữa.




      hiểu tại sao lại đối xử với như thế. Nghĩ nghĩ lại, đoán có thể hiểu lầm và Tiểu Côn sống chung với nhau. ngẫm lại lượt những chuyện xảy ra gần đây, càng nghĩ càng thấy những điều mình nhận định là đúng. chuyện hay làm việc gì cũng đều coi Tiểu Côn là bạn trai của sống chung với , nào là "đẩy Tiểu Côn xa" gì đó, sợ vui, còn bảo "mạnh tay thế, Tiểu Côn "sáng chuộng" em nhỉ"...




      biết thể trách việc hiểu lầm, vì trai ở cùng nhà thế này, tiền cũng chung nhau, đổi sang người khác cũng nghĩ vậy thôi. Nếu ở cùng căn hộ với nàng, chắc chắn cũng nghĩ và đoán như vậy.




      rất sốt ruột, biết phải làm gì mới có thể xóa bỏ hiểu lầm này. thanh minh với , nhưng hình như tin lắm. Tối Chủ nhật, Tiểu Côn từ thành phố B về nghỉ, liền với Tiểu Côn nỗi lo lắng của mình và hỏi xem nên làm thế nào.




      Tiểu Côn trầm ngâm lát rồi : "Thôi để tìm ấy chuyện."




      Ngải Mễ chịu. " chạy chắc chắn ấy lại tưởng em ép phải như vậy, chắc chắn là ấy tin."




      "Thế ... đưa bạn cho cậu ấy gặp nhé?"




      "Vẫn được, ấy lại tưởng em thông đồng với để lòe bịp ấy."




      Tiểu Côn liền xòe tay ra, với vẻ bất lực: "Thế em bảo phải làm thế nào? chỉ có thể nghĩ ra mấy cách đó thôi. ở đây để em phải mang tiếng oan, khiến cậu ấy hiểu lầm, rất áy náy, muốn bù đắp những điều tai tiếng gây ra cho em nhưng biết phải làm thế nào mới minh oan được cho em."




      Ngải Mễ nhận ra vẻ vui của Tiểu Côn, bèn xoa dịu tình hình: "Em xin lỗi, trách được chuyện này. Em cũng chỉ đoán linh tinh vậy thôi, sợ ấy hiểu lầm chuyện này..."




      "Ngải Mễ, nếu cậu ấy còn em dù là hiểu lầm như thế nào, cậu ấy cũng vẫn nghĩ cách để tìm hiểu. Nếu vì sống ở đây mà cậu ấy đếm xỉa gì đến em, chứng tỏ ngay cả việc tìm kiếm cơ hội cậu ấy cũng chẳng buồn tìm, em... còn lưu luyến cậu ấy làm gì nữa?"




      " ấy là người... rất biết nghĩ cho người khác, nếu ấy tưởng ... là bạn trai của em, chắc chắn ấy tạo điều kiện cho ."




      "Tình chẳng có cái gì là tạo điều kiện hay tạo điều kiện cả, cậu ấy tạo điều kiện cho , em vẫn là , tin đến điều này cậu ấy cũng hiểu. Quan trọng vẫn phải xem cậu ấy có em , nếu em chắc chắn bất chấp mọi hậu quả để theo đuổi em và giành lấy tình của em. Nếu cậu ấy theo đuổi em chứng tỏ cậu ấy... em. Hơn nữa cũng cậu ấy cũng mới biết là ở đây, nhưng cậu ấy về thành phố C nửa năm rồi mà có đến theo đuổi em đâu, chẳng lẽ điều này chưa lên được điều gì sao?"




      Ngải Mễ , chỉ ngồi rầu rĩ, Tiểu Côn biết làm thế nào đành : "Thực ra cũng chẳng có tư cách gì để khuyên em cả, bản thân cũng ngốc như vậy thôi, vẫn biết là trái tim em chịu dành cho nhưng vẫn chờ đợi như thằng ngố. Thôi ngủ sớm , nghĩ cách để xóa bỏ hiểu lầm của cậu ấy."




      Chiều hôm sau, Ngải Mễ từ trường về thấy Tiểu Côn nấu bữa thịnh soạn, còn mua chai vang đỏ và chai vang trắng rồi ngồi đợi về ăn cơm. sửng sốt hỏi: "... làm gì?"




      "Nào, ăn bữa cơm chia tay nhé, đến bang F làm thuê. lái xe đến đó rồi, ở Mỹ được đứng tên mua xe nên chỉ có thể lái xe của em thôi."




      Ngải Mễ vừa nghe thấy vậy liền hỏi: " làm ở đây tốt như vậy, tự nhiên lại chạy sang bang F làm gì?"




      "Đằng nào cũng là thằng làm thuê, đâu vẫn là làm thuê, nhất thiết phải làm ở thành phố B. Trước nằm lì ở đây là vì... vẫn còn tia hi vọng mong manh, tưởng rằng sớm muộn gì em cũng ... quên cậu ấy, tiếp theo là muốn được tận hưởng cảm giác... có gia đình. Thực ra những điều đó đều là ích kỷ, vì nó đồng nghĩa với việc bắt ép em phải chấp nhận . rồi đương nhiên Thành Cương biết giữa hai đứa mình... chẳng có chuyện gì cả. Có lẽ cậu ấy vẫn nghĩ rằng trước đây bọn mình từng có gì đó, nhưng em cho gặp cậu ấy giải thích, cũng hẳng biết làm thế nào. Điều có thể làm là cho hiểu lầm của cậu ấy ngày càng sâu hơn, nếu chắc chắn em hận suốt đời."




      Ngải Mễ ngẩn tò te nhìn Tiểu Côn, miệng lắp bắp thanh minh: " là... em... ... có ý bắt rời khỏi đây, mình đến bang F, buồn lắm... Tội gì phải như vậy?"




      Tiểu Côn gì nữa chỉ rót đầy rượu cho hai người, thấy Ngải Mễ uống bèn mình uống hết ly này đến ly khác, khiến Ngải Mễ nhìn cũng sợ, khuyên cũng khuyên được, đành tần ngần nhìn chàng uống. Uống xong chai vang trắng, Tiểu Côn mới : " đây là mượn men rượu để lấy hết can đảm với em mấy câu. Mấy năm qua, trước mặt em, như thằng hầu, luôn muốn làm em vui, dám em, sợ em lại giận, lại mất em vĩnh viễn. tại chẳng còn sợ gì nữa nên muốn vài câu có được ?"




      Ngải Mễ gật đầu lia lịa rồi mang chai rượu trước mặt chàng cất .




      Tiểu Côn nghiêm mặt, : "Ngải Mễ à, cảm thấy đến thời điểm tại, em vẫn chưa hiểu ý nghĩa đích thực của tình là gì. Em người tức là muốn có được ta, muốn ta em. Em luôn xòe tay ra và hỏi ta rằng: "Tình của đâu? mang ra cho em coi ." ta trao cho em, em liền nhón lấy, vân vê mấy cái rồi hỏi với vẻ rất hài lòng: "Chỉ có vậy thôi hả? Còn nữa ? cho hết người khác rồi à?" Hoặc là em hất ngay xuống đất : "Đây đâu phải tình ? Tình mà em cần phải như thế này."




      Em chưa bao giờ nghĩ đến việc: "Mình trao cho ta bao nhiêu tình ?", "Mình ta như thế này, liệu ta có thích hay ?" Em ta, nhớ ta, quan tâm đến ta nhưng em hành động. Em đặt mình vào vị trí của ta để nghĩ cho ta, em đứng lập trường của ta để xem xét vấn đề, em đứng góc độ của ta để thấu hiểu cho tâm trạng, nhu cầu và nỗi khổ của ta.




      Cậu ấy từ đồn thu thẩm ra, có thể là từ cõi chết trở về, rất nhiều người bị nhốt trong đó, khi thả ra đều rối loạn tâm thần, ra ngoài rồi lập dị, hắc ám dễ nổi nóng, hay cáu kỉnh với người khác. Cậu ấy như thế là rất khá rồi, cậu ấy vừa phải quan tâm đến những suy nghĩ của em vừa phải thực trách nhiệm, nghĩa vụ, giống như phải vỏ trứng, bước nào cũng chật vật, khó khăn, nếu là người khác, chắc chắn phát điên mất rồi. Nhưng thời điểm ấy em thường xuyên gây với cậu ấy, từ lâu rồi, đến người mát tính như Thành Cương còn bị em chọc đến phát điên, em bảo em có ghê gớm ?




      tại em biết cậu ấy có bạn ABC, em còn lượn lượn lại trước mặt cậu ấy, em làm như thế khiến cậu ấy vô cùng khó xử, thể lòng bạn ABC đó. Cậu ấy có lời hẹn với em rằng, kết hôn trước em, nhưng cậu ấy là đàn ông, cứ bị cấm thế này, khổ sở đến phát điên à? Nếu em cậu ấy lòng khuyên em nên tìm người và sống cho yên ổn, cũng là để cậu ấy tìm và được sống cuộc sống bình thường."




      Đêm đến, Ngải Mễ nằm giường, càng nghĩ càng thấy những điều Tiểu Côn rất có lý. Bất luận Jason có bạn ABC hay chắc chắn là nữa, vì về thành phố C nửa năm rồi mà có đến tìm đâu, chứng tỏ move on (quên quá khứ, tiến lên phia trước) rồi, vậy có lẽ điều mong mỏi nhất là cũng move on đúng như câu : "Em chưa kết hôn làm sao dám?"




      nghĩ, hay là kết hôn với Tiểu Côn luôn cho xong? Như thế Jason cũng có thể kết hôn, Tiểu Côn cũng vui, chẳng đẹp cả đôi đường à? Còn về phía , nếu xác định thể đến với Jason nữa thấy kết hôn với ai cũng chẳng có gì khác biệt, đằng nào cũng đều là đàn ông, đều là mấy chuyện đó.




      cảm thấy khi Jason, bản thân khá khó tính, kén chọn, vì quá coi trọng , quá mong mỏi . Còn khi tiếp xúc với mọi người, mâu thuẫn với ai cả, tất cả mọi người đều khen thoải mái, dễ chịu, sôi nổi, hóm hỉnh, là người dễ sống. rất tự tin vào bản thân, đừng đến người như Tiểu Côn, kể cả là gã khốn nạn nào đó, cũng vẫn chung sống hòa bình được với ta.




      hạ quyết tâm rồi, bèn ngồi dậy ra nhà vệ sinh, cố tình để cửa mở, thầm nghĩ nếu Tiểu Côn mò vào phòng ậm ờ dung túng cho qua, hoặc giả cũng chẳng cần ậm ờ nữa, đồng ý luôn cho xong chuyện. Nếu nửa tiếng nữa tiểu Côn chưa mò vào sang phòng "dụ dỗ" . Đến việc lát nữa gì, mần bộ phận nào cũng nghĩ xong rồi. Những chuyện này khi có tình cảm kèm trở thành vấn đề kỹ thuật đơn thuần, hoặc cũng chẳng có gì gọi là kỹ thuật, mà chỉ là lao động thủ công, lao động chân tay mà thôi, giải quyết rất đơn giản, cần phải động não, càng chuyện phải rung động, xoẹt xoẹt xoẹt, nhanh về nhanh, vài ba động tác là xong.




      lát sau, Tiểu Côn ra nhà vệ sinh, xong xuôi, chàng ngang qua cửa phòng , đóng cửa giúp rồi vọng vào: "Ngải Mễ, em chốt cửa lại , ... sợ lại làm chuyện gì... được hay cho lắm."




      Ngải Mễ thẳng thắn : "Em... cố tình mở cửa cho đấy, vào ."




      Tiểu Côn ngần ngừ lát rồi khẽ đẩy cửa, bước đến bên giường , thử thăm dò ôm , thấy phản đối liền hôn tới tấp, hồi lâu mới thở hổn hển : " đợi em đến đau cả tim rồi, nếu đợi thêm nữa... chắc hoa cũng tàn mất..."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 62






      Tiểu Côn hôn lúc rồi thò tay vào trong váy ngủ của Ngải Mễ, nhưng lại có cảm giác ngất ngây hay mềm nhũn người mà lại thấy vô cùng xót xa, nghĩ đến việc mình đến nước này rồi bao giờ có đường quay đầu nữa, tự nhiên trong đầu lên câu sến còn gì sến hơn: "Vĩnh biệt rồi, Jason", sau đó nước mắt liền lăn dài xuống bờ má.




      Dường như Tiểu Côn cảm nhận được điều gì đó bất thường, liền rút tay ra khỏi váy ngủ của , bật đèn lên, thấy mặt đầm đìa nước mắt bèn sửng sốt hỏi: "What's up man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)?"




      Vừa nghe đến từ "man" mà Tiểu Côn kéo dài giọng hỏi, Ngải Mễ kìm được liền phì cười, Tiểu Côn cũng rất ngại, cười theo mấy tiếng rồi hỏi cho đỡ ngượng: " nghĩ sao mặt em lại mặn như vậy, còn tưởng mốt làm đẹp bằng muối cơ." Rồi chàng thở dài, tiếp: "Tội gì em phải như thế? chỉ khuyên là em nên quên cậu ấy và sống cho tốt, có bắt em phải lấy đâu. Trông em sầu não như vậy, còn đầu óc nào..."




      Ngải Mễ vội thanh minh: "Em có... sầu não đâu, em ... vui đó chứ, đấy, mai bọn mình ... đăng ký kết hôn, sau đó mời Jason đến... dự đám cưới nhé, như thế ấy cũng biết em move on (quên quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, ấy cũng ... sớm lấy vợ..."




      Tiểu Côn : "Em tưởng đây là chuyện Hoàng Kế Quang[1] lấy thân mình chèn pháo, Đổng Tồn Thụy[2] đánh bom lô cốt? Cắn răng chịu đựng là xong ư? Đây chẳng khác gì việc Khâu Thiếu Vân[3] phải làm, có thể còn khổ sở hơn Khâu Thiếu Vân, Khâu Thiếu Vân chỉ phải chịu đựng thời gian ngắn, bị cháy lúc là chết, còn em bị đốt cả đời đấy."




      [1] hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên (1950-1953)




      [2] hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người hy sinh trong cuộc nội chiến Trung Quốc (1927-1950)




      [3] hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên. Ngày 11 tháng 10 năm 1952, Khâu Thiếu Vân và hơn 500 đồng đội thực nhiệm vụ mai phục giữa bãi cỏ gần trận địa của Mỹ. Khoảng 12 giờ ngày 12 tháng 10, Mỹ ném bom chùm gây cháy xuống khu vực Khâu Thiếu Vân mai phục, trong đó có quả bom rơi xuống sát vị trí Khâu Thiếu Vân nằm vùng, lửa bốc cháy lên người Khâu Thiếu Vân, nhưng để làm lộ địa điểm mai phục, cố gắng chịu đựng đau đớn và nằm yên, mặc dù đằng sau Khâu Thiếu Vân có con rạch nhưng vẫn nhúc nhích và chịu đựng cho đến lúc hy sinh.




      "Em biết, em suy nghĩ kĩ rồi. Em kết hôn Jason cũng chẳng thể kết hôn..., cũng tội nghiệp..." kéo tay Tiểu Côn rồi : "Thôi... bọn mình... làm tiếp ?"




      Tiểu Côn cười lớn rồi : "Em... tưởng đàn ông là món đồ chơi điện à? Bảo xuống là xuống, bảo lên là lên được ư? Tâm lý rất quan trọng, vừa nãy em khóc làm... vũ khí của cũng xìu hẳn rồi. Mà cũng lạ , làm với các khác chẳng quan tâm đến chuyện ta có hay , nhưng làm với em lại thế được. Cứ nghĩ đến những chuyện em làm đều vì Thành Cương là lại nỡ lòng nào, chỉ muốn giúp em hạ thủ nàng ABC đó cho xong. Chắc là do ở gần em lâu nên sinh hư, cũng thích kết hợp cả "tình " và "tình dục". Muộn rồi, em ngủ , đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chắc là cũng chưa đến mức phải vào bước đường cùng như thế này đâu."




      Sáng hôm sau, Tiểu Côn dậy sớm chuyển đồ xuống xe. Ngải Mễ vội bám theo và khuyên: " đừng về bang F nữa, trong giận dỗi thế này làm sao em yên tâm được?"




      Tiểu Côn : " đâu có dỗi? Đây là phát huy vai trò làm gương của người Đảng viên đó chứ? tìm tòi kinh nghiệm, xem làm thế nào mới có thể quên được người mình , khi nào thành công, truyền bá cho em, giúp em nâng cao tinh thần giác ngộ..."




      Ngải Mễ biết níu kéo được chàng nữa, đành : "Thế lái xe cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em, nếu bên đó ổn quay về đây ngay."




      Tiểu Côn rồi, Ngải Mễ sống trong tâm trạng thấp thỏm yên, sợ chàng tinh thần ổn lại để xảy ra tai nạn. Mãi cho đến khi Tiểu Côn đến bang F rồi gọi điện thoại về cho , mới yên tâm.




      Học kỳ mùa hè năm đó, Ngải Mễ bắt đầu học các môn của khoa Thống Kê. phát ra Jason cũng có môn học ở khoa Thống kê, chỉ có điều những môn đó cao cấp hơn môn của . Hai người đều có môn lúc mười giờ trưa, lần nào cả hai cũng chỉ chào nhau qua loa rồi ai về giảng đường của người đấy.




      hôm, Jason đứng đợi Ngải Mễ ở ngoài giảng đường của , thấy đến liền : "Hôm nay học xong, mời em và Phương Hưng ăn trưa rồi giới thiệu cho bọn em làm quen nhé, sau này có vấn đề đề em cứ hỏi ấy."




      Hôm đó học xong, Ngải Mễ theo Jason đến nhà hàng đồ ăn nhanh gần trung tâm tổ chức kiện đợi Phương Hưng, lát sau thấy trẻ người Trung Quốc tới. Từ xa, Jason với Ngãi Mễ rằng đó là Phương Hưng. Ngải Mễ nhìn thấy Phương Hưng mà giật bắn mình, vì dáng dấp và khuôn mặt của Phương Hưng đều có nét hao hao giống Jane, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh kia, rất giống. biết Jason có nhận ra điều này hay , liếc trộm thấy nét mặt có vẻ gì khác thường.




      Jason giới thiệu và Phương Hưng làm quen với nhau rồi hỏi từng người ăn gì để ra mua. Hai chọn món cho mình rồi Jason ra quầy phục vụ mua. Phương Hưng liền hỏi Ngải Mễ: "Cậu học các môn của khoa Thống kê hả? Định lấy bằng thạc sĩ à?"




      "Ừ, ngành văn học Mỹ khó tìm việc quá."




      Phương Hưng : "Rất nhiều sinh viên khoa khác đổ sang học ngành thống kê, có vẻ giống với mấy năm về trước, mọi người thi nhau học ngành máy tính. Học kỳ sau tớ cũng sang học môn của khoa máy tính."




      Ngải Mễ thắc mắc: "Vài năm trở lại đây... ngành máy tính hot nữa, cậu còn học làm gì?"




      Phương Hưng cười khúc khích, : "Vì học kỳ tới Jason dạy môn Web programming (lập trình mạng), tớ muốn học. Trước đây ấy có học môn tớ dạy, bảo tớ là " ngày làm giáo, cả đời làm mẹ". Học kỳ sau tới được học môn của ấy, để ấy cũng " ngày làm thầy giáo, cả đời làm cha". Cậu cũng học nhé, bọn mình còn có thể làm project (dự án) cùng nhau."




      chuyện Jason bê đồ ăn trưa đến, hỏi: "Bọn em chuyện gì mà vui vậy?"




      Phương Hưng cười, : " xấu ."

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dường như Phương Hưng và Ngải Mễ rất có duyên với nhau, vừa gặp có thiện cảm với đối phương, cho nhau số điện thoại và địa chỉ chỗ ở, Phương Hưng còn cho Ngải Mễ địa chỉ văn phòng của ở khoa Thống kê, bảo có vấn đề gì cứ lên đó tìm .




      Sau đó, Ngải Mễ có vấn đề gì trong lĩnh vực thống kê liền đến hỏi Phương Hưng. Phương Hưng có bạn cùng phòng tên là Đường Tiểu Lâm, Ngải Mễ đến mấy lần nên cũng chơi với cả Đường Tiểu Lâm, ba người thành bạn bè. Nhưng vì Đường Tiểu Lâm có người rồi nên có nhiều thời gian chơi với bọn họ, thế nên phần lớn là Ngải Mễ và Phương Hưng với nhau. Thân nhau rồi, hai cũng có nhiều chuyện bí mật con để .




      hôm, Phương Hưng đến phòng Ngải Mễ chơi, Ngải Mễ rửa ít nho rồi hai người vừa ăn vừa chuyện. Phương Hưng hỏi: "Cậu quen Jason từ lâu rồi, hồi ở Trung Quốc, ấy có bạn ?"




      Ngải Mễ nghe thấy hỏi vậy cũng đoán Phương Hưng chưa biết chuyện của Jason và nên quyết định kể, bèn đáp: "Nghe là có, tớ lắm. Sao vậy?"




      "Tớ chỉ tò mò biết chàng có phải là... gay ."




      "Sao cậu lại nghĩ ấy là... gay?"




      Phương Hưng thầm: "Cậu đừng với ấy là tớ đoán như thế nhé, tớ sợ ấy vui. Tớ đoán ấy gay là do... hình như ấy chưa bao giờ có người cả."




      " hả? Nhưng tớ nghe ấy có bạn ABC cơ mà."




      "Tớ cũng nghe thế, và tớ còn được xem ảnh nữa, nhưng... dù gì cũng chưa được tận mắt nhìn người việc , tớ cũng... tin lắm."




      "Cậu được nhìn ảnh của nàng ABC đó rồi hả? Có phải ảnh chụp nghiêng ?"




      Phương Hưng : "Tớ được xem hai tấm, tấm chụp nghiêng, tấm ấy chụp chung với nàng ABC đó. Nếu chỉ là tấm chụp nghiêng tớ chẳng tin đó là bạn ấy đâu, vì kiếm đâu chẳng được tấm ảnh nhét vào ví? Nhưng tấm ảnh chụp chung đó... tớ hơi tin, cậu biết tấm đó... kỳ cục thế nào đâu..."




      Ngải Mễ nghĩ, sao thấy Chân Thao gì về tấm ảnh kỳ cục đó nhỉ? "Kỳ cục thế nào? Chắc đến nỗi là ảnh sex chứ?"




      " hẳn là sex, nhưng... to gan lắm. trong bức ảnh ngửa mặt lên nhìn ấy cười, còn chàng... tay ôm ta, tay kia thò hẳn vào trong ngực áo nàng... thể nghĩ là chàng lại... chụp kiểu ảnh như thế, bình thường trông... bẽn lẽn lắm mà..."




      Ngải Mễ cảm thấy người mình lạnh toát, nếu trước đây còn có phần trăm hy vọng rằng tấm ảnh chụp nghiêng kia là của , tại tấm ảnh kỳ cục kia chắc chắn thể là được. và Jason ít khi chụp ảnh chung với nhau, đều là chụp cho . lần nhờ người khách du lịch ngang chụp hộ họ kiểu, nhưng đều là khoác tay , chưa đến chuyện thò tay vào ngực áo , dường như cả việc ôm còn chẳng dám. Trước mặt người khác luôn tỏ ra bẽn lẽn, muốn biểu công khai. Xem ra nàng ABC kia đến phát điên nên mới có những kiểu ảnh chụp chung như thế.




      Phương Hưng phân tích: "Nếu chàng là gay những tấm ảnh kia rất dễ giải thích. Cậu bảo trước đây ở Trung Quốc, chàng từng có người tớ thấy thắc mắc, có phải sau này biến thành gay ? Rốt cuộc gay là do bẩm sinh hay sau này mới mắc?"




      Ngải Mễ : "Tớ cũng biết, nhưng sao cậu quan tâm đến việc chàng là gay hay gay thế? Cậu cũng đâu có hứng thứ gì với ta..."




      "Tớ thấy cậu là người khá kín tiếng nên mới với cậu, cậu đừng kể cho ai nhé!" Thấy Ngải Mễ gật đầu, Phương Hưng yên tâm kể: "Chủ yếu là vì tớ... cũng hơi thích ấy, chính xác hơn là rất thích. Tớ thích ấy từ năm... bắt đầu dạy ấy. Hồi đó tớ dám... có hành động gì, sợ ấy tưởng tớ lợi dụng quyền lực, sau dạy ấy nữa, tớ... thử thăm dò mấy lần, nhưng... hình như ấy chẳng có phản ứng gì cả, hơn nữa còn nhắc đến nàng ABC kia. Sau rồi tớ cũng thôi, nhưng lần này ấy quay lại học tiến sĩ, tớ biết có phải ấy... vì tớ... ."




      " chàng bảo vì chàng bị công ty đuổi việc mà."




      Phương Hưng liền lắc đầu. "Tớ có người bạn cũng làm ở công ty đó, tớ nghe ấy rằng phải Jason bị đuổi việc mà tự xin thôi việc. Công ty làm cho ấy visa làm việc ba năm, đợt vừa rồi còn hỏi bạn tớ chuyện làm thẻ xanh, sao tự nhiên lại xin nghỉ việc nhỉ? Cậu cũng biết là ngành máy tính của trường Đại học C cũng phải tốt nhất, ấy hoàn toàn có thể sang trường khác học, nhưng ấy vẫn quay về trường C, ấy bảo trước đây học số môn của khoa Thống kê nên muốn học nốt để lấy bằng thạc sĩ thống kê. Hơn nữa bạn tớ kể rằng bọn họ ở cùng khu nhà, hình như chẳng bao giờ gặp bạn của Jason cả."




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Ngải Mễ thấy buồn vô cùng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng vì muốn mừng cho Phương Hưng. Tiểu Côn đúng, người thể chỉ đòi hỏi ta mình, mà còn phải nghĩ rằng mình trao cho ta được bao nhiêu tình . Phương Hưng rất giống Jane, chắc chắn là Jason có thiện cảm đặc biệt đối với ấy, tình của đối với Jane có thể gửi gắm hết vào Phương Hưng.




      liền khích lệ Phương Hưng: "Tớ nghĩ có khả năng đó đấy, cậu nên... mạnh dạn theo đuổi xem sao. chàng này... chịu chủ động... trong chuyện tình đâu, cậu thúc đẩy chút là ổn, nhưng nếu cậu... tu thành chính quả rồi ấy cũng rất... chiều và cậu đấy."




      Phương Hưng cười: "Sao cậu biết thế? Có phải năm xưa cậu cũng theo đuổi ấy như vậy ?"




      Ngải Mễ vội gạt : "Đâu có, làm gì có, tớ là con của thầy hướng dẫn ấy, kể cả tớ có theo đuổi ấy người như ấy cũng đắn đo đủ thứ, dám tớ đâu."




      "Cậu như thế tớ cũng thấy tin." Phương Hưng nghĩ lát rồi : "Sắp đến sinh nhật tớ rồi, cậu có thể đứng ra chủ trì, mời Jason đến được ? mình tớ mời ấy, chắc chắn ấy đến, nhưng bọn mình đông người mời, ấy thấy ngại. Bọn mình gọi cả Đường Tiểu Lâm nữa, như thế đông người, ấy từ chối đâu."




      Mấy ngày sau, Phương Hưng liền hẹn gặp Đường Tiểu Lâm và Ngải Mễ, bàn chuyện tổ chức sinh nhật cho . Đường Tiểu Lâm nghe xong kế hoạch của cũng ủng hộ, nhưng chỉ nêu ra điều băn khoăn: "Con người Jason tớ cũng hiểu, chàng chỉ muốn có more than one ( chỉ có ) chàng chứ lựa chọn bất kỳ ai. Tớ cũng... gây rối chàng mấy lần, nhưng tại tớ có người rồi, đáng lo. Nhưng Ngải Mễ còn độc thân, chắc chắn có ảnh hưởng."




      Ngải Mễ : "Sao lại tính cả tớ vào, tớ có quấy rối gì chàng đâu..."




      Đường Tiểu Lâm nhìn Ngải Mễ lúc như xem bói rồi : "Tớ dám cược rằng nếu trước đây cậu chưa từng chàng tại cậu sa vào lưới tình. Giờ có hai cậu, tớ sợ chàng lựa chọn người nào đâu..."




      Ngải Mễ vội thanh minh: "Ai bảo tớ sa vào lưới tình? Tớ... cũng có người rồi đó chứ..."




      Đường Tiểu Lâm hỏi với vẻ rất từng trải: "Cậu có người rồi hả? Ở đâu? Cậu chưa sa vào lưới tình đâu, tớ nhìn là biết ngay, hê hê, tớ là quần chúng, mà con mắt quần chúng tinh tường lắm đấy."




      Dường như con mắt Phương Hưng cũng tinh tường hẳn lên, miệng phụ họa liên hồi: "Đúng đấy, đúng đấy, chắc chắc là cậu cũng sa vào lưới tình rồi mà còn chịu khai, cậu xem tớ khai hết với cậu rồi. Haizz, bạn bè như cậu chán chết được..."




      Ngải Mễ : " mà, tớ có bạn trai rồi, hôm sinh nhật tớ dẫn đến cho bọn cậu gặp, cũng cho Jason gặp luôn."




      Đường Tiểu Lâm cười, : "Đội này quan tâm đến việc ta có phải là người cậu hay , chỉ cần đưa đến là được."




      Còn khoảng mười ngày nữa là đến sinh nhật Phương Hưng, Ngải Mễ biết kiếm đâu ra bạn trai để đưa sinh nhật, nhưng hạ quyết định phải tìm . cảm thấy sau khi được Tiểu Côn dạy cho bài, độ giác ngộ của cũng được nâng cao. Có thể đúng như Đường Tiểu Lâm , Jason muốn người khác ổn thỏa hẳn rồi mới sắp xếp ổn thỏa chuyện của mình, thôi tạo điều kiện cho vậy. Tiểu Côn đúng, Jason cũng còn ít tuổi nữa, người đàn ông mà những năm tháng tuổi trẻ phải gắn bó với chuyện cấm dục quả là điều đau khổ.




      nghĩ nghĩ lại, nghĩ ra được ai có thể làm bạn trai của . Khoa có sinh viên nam người Trung Quốc, có mấy người cũng có tình ý với nhưng cắt đứt ý đồ của bọn họ ngay từ đầu, bây giờ tìm người gấp thế này, kể cả mình có dày mặt đưa ra cầu này, chưa chắc người ta chịu làm.




      nghĩ, Đường Tiểu Lâm đúng, thực ra cũng chẳng cần thiết phải tìm người , nhờ người đến diễn kịch trong buổi sinh nhật là xong mà. Nhưng ai chịu diễn kịch đây, ai đủ khả năng đóng vai đạt, rồi sau này có chuyện gì dính dáng nữa đây.




      Cuối cùng nghĩ đến ứng cử viên khá phù hợp, đó là chàng người Mỹ, tên tiếng Trung là Bạch Thụy Đức.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 63






      Tên của Bạch Thụy Đức là Richard White, trước đây từng học lớp Hán ngữ do Jason giảng dạy, Ngải Mễ quen chàng trong thời gian làm trợ giảng cho lớp của Jason, sau đó Bạch Thụy Đức nhờ Ngải Mễ làm gia sư cho chàng.




      Cái tên "Bạch Thụy Đức" là Jason đặt cho Richard. Bạch Thụy Đức tự xưng mình là "Tiểu Bạch", chàng tiếng Trung biết giống tiếng Sơn Đông hay Hà Nam. Jason Tiểu Bạch là sinh viên khá nhất trong lớp dạy, nhưng hiểu sao, bất luận uốn nắn thế nào, tiếng phổ thông của Tiểu Bạch vẫn đặc giọng địa phương.




      Tiểu Bạch tự cảm thấy vốn tiếng Trung khá ổn nên chỉ nhờ Ngải Mễ dạy những kiến thức có phần trừu tượng. Khi tiếng Trung, Tiểu Bạch phân biệt được chính và , lúc nào cũng đọc to như chính, thậm chí còn nặng hơn.




      Ngải Mễ chỉnh cho chàng rất nhiều lần nhưng chàng chỉ chú ý được lúc rồi thôi, đến khi lại quên mất.




      Ngải Mễ nghĩ nếu để Tiểu Bạch giả danh bạn trai của sinh nhật chắc chắn chàng thích ý tưởng này. Người Mỹ thích mạo hiểm, thích làm những chuyện lập dị, giờ có cơ hội hành nghề lừa đảo, lại được nghiên cứu các cuộc dating (hẹn hò) của người Trung Quốc, chắc chắn Tiểu Bạch nhiệt tình hưởng ứng, hơn nữa người Mỹ vốn thẳng thắn, dứt khoát, xong rồi dính dáng gì nữa.




      Buổi sau Tiểu Bạch đến học, Ngải Mễ liền ra ý tưởng này cho chàng nghe, Tiểu Bạch hào hứng lắm, chỉ mong được dự sinh nhật ngay hôm đó. Ngải Mễ dặn chàng số điều cần chú ý, với chàng việc nào được làm, việc nào được làm, nên quá đà kẻo mọi người lại phát ra điều bất thường. Tiểu Bạch đồng ý hết, có chỗ còn lấy giấy bút ghi lại khiến Ngải Mễ cũng thấy lo, chỉ sợ chàng nghiêm túc quá lại thành tẩu hỏa nhập ma gay.




      Tiệc sinh nhật của Phương Hưng tổ chức rất thành công, Đường Tiểu Lâm đưa bạn trai Trương Kiến đến, Ngải Mễ đưa bạn trai Tiểu Bạch đến, cộng với Phương Hưng và Jason, vừa đúng ba đôi. Tiểu Bạch phát huy rất tốt vai trò của mình, ngoài lúc tuyên bố cùng Ngải Mễ ở giai đoạn "tìm hiểu, nhau" và gọi là "em , ơi" khiến mọi người ôm bụng cười ra, các màn khác đều thể rất đúng mực.




      Tụ tập xong, Ngải Mễ liền cùng Tiểu Bạch lên xe, Đường Tiểu Lâm cũng theo Trương Kiến lên xe. Lúc đến Phương Hưng chung xe với Đường Tiểu Lâm, bây giờ mọi người đều quan tâm đến chuyện tiện đường hay tiện đường mà cứ để Jason đưa Phương Hưng về.




      Ngải Mễ về đến nhà mà trong lòng vẫn ngóng chờ thông tin của Phương Hưng và Jason. tin rằng Jason có tình cảm đặc biệt với Phương Hưng, nếu thôi việc để quay lại trường Đại học C học tiếp ngành thống kê. Cứ nghĩ đến việc có thể giờ phút này họ thổ lộ tâm lại cảm thấy xót xa, biết tình của mình chưa được coi là vô tư, biết đến bao giờ mới có thể " những gì , đau những gì đau, hạnh phúc khi thấy hạnh phúc, vui vẻ". cảm thấy có lẽ mình là kẻ tiểu nhân, suốt đời thể vĩ đại được như thế, cùng lắm chỉ là giả bộ vĩ đại mà thôi.




      ngồi thẫn thờ đột nhiên Jason gọi điện thoại đến: "Ngải Mễ, em có thể đến chỗ Phương Hưng ngó hộ được , sợ ấy..."




      Ngải Mễ hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"




      "Em cứ đến xem , nhưng đừng hỏi ấy cái gì. Nếu có chuyện gì gọi điện cho , còn nếu em gọi điện thoại biết là có chuyện gì cả."




      Ngải Mễ vội đến chỗ Phương Hưng, gõ cửa thấy ai ra mở, sợ quá, vừa gõ vừa đẩy rồi gọi lớn tên Phương Hưng, suýt nữa phải sang phòng bên cạnh gọi điện thoại, kết quả là Phương Hưng từ dưới cầu thang lên, hỏi: "Ngải Mễ, cậu làm gì vậy? Gõ gì mà ầm ầm thế, tớ còn tưởng xảy ra động đất cơ."




      "Tớ... đến xem tình hình cậu thế nào, Jason... bảo tớ đến."




      "Ông ấy bảo cậu đến xem tớ làm gì?"




      Ngải Mễ đành khai : "Hình như ấy rất lo cho cậu, tớ cũng biết nguyên nhân cụ thể..."




      Hai người vào phòng ngồi, Ngải Mễ hỏi: "Sao vậy? thuận à?"




      "Thuận cái gì mà thuận? Tất cả đều tại ý tưởng dở hơi của bọn cậu mà thôi." Phương Hưng bần thần lát rồi : "Ông ấy lại lôi nàng ABC đó ra , tớ liền chạy mất dép, chẳng lẽ tớ còn ngồi đó nghe ông ấy kể bọn họ ân ái thế nào à?"




      "Cậu bỏ về thế này ấy lo là phải thôi." Ngải Mễ hứng lên liền kể chuyện của Jane cho Phương Hưng nghe, nhưng giấu hết chuyện của và Jason, luôn có cảm giác rằng chuyện của Phương Hưng với Jason vẫn có hy vọng, có thể là Jason cần thời gian nữa mới có thể hoàn toàn coi Phương Hưng là Jane.




      Phương Hưng vừa nghe vừa rơm rớm nước mắt, nghe xong liền thở dài, : "Tớ luôn có cảm giác... trong lòng ấy có điều uẩn khúc gì đó, hóa ra là như vậy. Haizz, cũng tội nghiệp nhỉ, thảo nào... ấy bảo cậu đến ngó, chắc là sợ tớ cũng... làm chuyện dại dột, ra nay còn có nào ngốc như vậy nữa đâu? Nhưng gặp lần rồi lại bị ám ảnh. Cậu bảo trông tớ giống Jane, như thế ấy càng muốn đến với tớ, vì lúc nào tớ cũng khiến ấy nhớ lại... chuyện cũ đó."




      Ngải Mễ liền an ủi bạn: "Cậu đừng nghĩ như thế..."




      Phương Hưng vẫn bảo vệ ý kiến của mình: "Tớ nghĩ là nguyên nhân này, xem ra tớ chẳng còn hy vọng gì nữa, tốt nhất là nên từ bỏ mơ mộng hão huyền ." Phương Hưng nhấc điện thoại lên, : "Để tớ gọi điện cho ấy khỏi lo lắng."




      " ấy bảo... có việc gì hãy gọi điện, vấn đề gì... thôi."




      Phương Hưng vẫn khăng khăng: "Cứ để tớ gọi, để tớ cho ấy khỏi lo, nếu sau này ấy vẫn lo cho tớ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :