1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 56






      Sau hôm đó, Ngải Mễ làm trợ giảng cho lớp của Jason nữa, đến nước này rồi còn mặt mũi nào theo lớp của nữa? vô cùng chán chường, cảm giác còn đau khổ hơn thời gian Allan về Thâm Quyến. Hồi đó chỉ đau khổ vì được gặp , nhưng trong lòng vẫn còn hi vọng, nghĩ là giữ lời thề, tại tuyệt vọng hoàn toàn.




      Cuối tháng Mười , Ngải Mễ bất ngờ nhận được điện thoại của Jason, là muốn mời và Yoshi ăn cơm, coi như là tổ chức sinh nhật cho , cũng coi như tạm biệt họ.




      " đâu vậy?" Ngãi Mễ sửng sốt hỏi.




      tốt nghiệp thạc sĩ và tìm được việc ở bang D, đầu năm tới làm ở đó."




      Đây là tin sét đánh ngang tai đối với Ngải Mễ, tốt nghiệp rồi, xin được việc làm rồi, chuẩn bị rồi, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa rồi mới nhớ đến việc cho biết. chỉ muốn chửi thẳng mấy câu nhưng kìm chế được, rồi tự chửi rủa mình. Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Ngươi chửi người ta với tư cách gì chứ? Tại sao người ta phải bàn bạc với ngươi?




      cố gắng trấn tĩnh, : "Vậy hả? tìm được việc rồi hả? Chúc mừng nhé, thế phải là bọn... em mời bữa cơm chia tay chứ, làm sao để mời được?"




      "Đừng khách sáo như thế, tại bọn em đều là sinh viên nghèo, còn sắp kiếm bộn tiền rồi, cứ để mời."




      liền thăm dò: "Lần này ăn, có đưa... bạn đến ?"




      "Có. Chốt thế nhé, bảy giờ tối Chủ nhật, bọn mình gặp ở nhà hàng Hồ Nam. Ở đó có rượu ngon, biết Yoshi cũng uống được, hôm đó bọn uống say mới về."




      Ngải Mễ có linh cảm rằng lần này Jason rồi, chắc chắn như tảng đá chìm dưới biển sâu, mãi mãi bao giờ tìm thấy nữa, người trong đời thể có hai cơ hội gặp gỡ tình cờ như ở trường Đại học C, lần là hiếm hoi lắm rồi.




      Sau lần chuyện đó, kỳ vọng có thể nối lại tình xưa với , mà chỉ muốn ở cùng địa điểm với , thỉnh thoảng được gặp . Nếu đến việc này cũng được ít nhất phải biết ở đâu, tưởng tượng ra cuộc sống của , cảm thấy trong lòng đỡ khổ sở hơn. Đến việc ở đâu cũng biết coi như mất . Cứ nghĩ đến việc "mãi mãi bao giờ được gặp nữa", lại cảm thấy đáng sợ hơn cả việc tìm đến cái chết.




      đến buổi hẹn trong tâm trạng như dự buổi cuồng hoan của ngày tận thế, biết là cuồng hoan hay tìm đến cõi chết. cố gắng trang điểm cẩn thận, cũng chẳng biết có tác dụng gì , chẳng lẽ còn níu kéo được trái tim Jason ư? Hơn sáu giờ, Yoshi lái xe đến đón , còn tranh thủ thời gian soi gương, dặm thêm phấn cho tươi tắn rồi mới lên xe của Yoshi. Khi hai người đến nhà hàng Hồ Nam, thấy Jason có mặt ở đó, bên cạnh có bé người Hoa tầm hơn mười tuổi.




      Jason giới thiệu với rằng bé đó là Sara, con Tĩnh Thu, vừa giới thiệu xong Tĩnh Thu vào, hồ hởi : "Ngải Mễ à, em vẫn xinh đẹp như xưa, thay đổi gì cả."




      Ngải Mễ cũng rất mừng khi được gặp Tĩnh Thu. : " mới đẹp ạ, Jason em thể tin đây là con , nhìn cứ như là em vậy. Sao em tìm thấy tên ở danh bạ điện thoại trường C và thành phố C nhỉ?"




      Tĩnh Thu cười khúc khích, : " danh rồi. Nghe Jason em sang đây hơn năm rồi à? Ở đây mọi người chẳng qua lại gì với nhau, ít chơi bời, hỏi han nên cũng chẳng biết em ở trường C."




      Mặc dù nghe hiểu gì nhưng Yoshi vẫn nhìn mọi người rất lịch , ai chuyện liền nhìn người ấy. Mấy người vội chuyển sang chuyện trò bằng tiếng .




      Jason rót rượu cho Yoshi và mình, cũng hỏi Ngải Mễ và Tĩnh Thu có uống chút . Ngải Mễ vội từ chối, Tĩnh Thu cũng lát nữa còn có việc nên uống được, và thế là phái nữ uống nước ngọt. Ăn được khoảng hơn tiếng, Tĩnh Thu nhìn đồng hồ và giờ phải đưa Sara về, ngày mai còn học nên phải ngủ sớm.




      Sau khi Tĩnh Thu và Sara về, Jason và Yoshi vẫn ngồi uống với nhau, Ngải Mễ cảm thấy bọn họ uống khá nhiều. chưa bao giờ thấy Jason như thế này, chắc là do sắp kiếm được bộn tiền nên vô cùng hưng phấn. Tranh thủ lúc Yoshi vào WC, Ngải Mễ liền hỏi Jason: " bảo đưa bạn đến cơ mà?"




      " đưa rồi đó thôi, em nhìn thấy à?"




      " Tĩnh Thu là bạn hả? Hay Sara là bạn của ?"




      "Cả hai. Tĩnh Thu và Sara phải là con à?"




      cười rồi : "Sao hôm nay vui thế? Chuốc say Yoshi rồi..."




      "Xót rồi hả?" cười, . " sao, cậu ấy uống được, uống thêm chút nữa vấn đề gì đâu."




      "Sao lại thích về bang D làm, có phải... bạn ABC của ở đó ?"




      liền bật cười, khen: "Em thông minh quá, chuyện gì cũng suy luận ra được. Đáng lẽ em phải làm thám tử tư, chuyên phục vụ cho các , các bà nghi ngờ chồng cặp bồ, chắc chắn rất đông khách."




      Lúc đầu chỉ hy vọng phủ định điều này, ngờ bắn chệch lại trúng đích, tìm ngay được câu trả lời mà muốn nghe nhất, hóa ra là đến bang D để đoàn tụ với người . cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chán chường, miễn cưỡng ngồi thêm lát nữa rồi đề nghị: "Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây nhé, hai đều uống nhiều rồi, uống nữa đâu."

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Jason giúp dìu Yoshi lên xe rồi : "Cậu ấy lái xe được đâu, em cầm lái , cẩn thận nhé!"




      Ngải Mễ lo lắng : "Thế làm thế nào? Lát nữa em đến chở về nhé!"




      " sao, bẩm sinh say rượu. Em đến chở cũng vẫn phải lái xe của về."




      Ngải Mễ lái xe chở Yoshi đến đằng sau ký túc xá của rồi dừng lại, thấy Yoshi say bất tỉnh nhân . lắc thế nào chàng cũng chịu tỉnh, kéo kéo được, đúng là khóc dở mếu dở, thầm rủa hai gã đàn ông này. Cuối cùng cũng may mà gặp được chàng ở trong khu nhà đó mới chật vật dìu được Yoshi lên phòng.




      Bộ dạng say rượu của Yoshi vô cùng khó coi, đỏ mặt tía tai, gần như biến thành màu gan lợn, miệng thở phì phò, biết lèm bèm tiếng Nhật hay tiếng , hơi thở phả ra toàn mùi rượu, Ngải Mễ gần như chỉ muốn vứt quách ta cho rồi. Nhưng cố chịu đựng, sợ ta nôn, muốn tìm cái gì đó để hứng, tìm tìm lại cũng chẳng tìm được xô chậu gì, cuối cùng đành phải lấy cái nồi chống dính của Yoshi và đặt bên giường của .




      Gần như vừa đặt xuống, Yoshi bắt đầu nôn thốc nôn tháo, Ngải Mễ bịt chặt mũi, tay đỡ đầu ta vì sợ ta ngã vật xuống cái nồi hoặc làm bẩn giường. Vất vả lúc sau, cuối cùng Yoshi mới nằm yên trở lại và ngủ say như chết. Ngải Mễ thu dọn trường, nghĩ chắc là còn vấn đề gì nữa mới chuẩn bị ra về.




      rất lo cho Jason, biết có phải cũng say như thế này , biết tại có người nào lo cho , biết vừa nãy lái xe có xảy ra chuyện gì . Vừa nãy hình như có vẻ say, nhưng vẫn rất lo.




      Lần trước Jason gọi điện thoại tới, số điện thoại của hiển thị màn hình, nhìn lần là nhớ ngày, lúc này phát huy được tác dụng. bấm số gọi cho và nghe thấy giọng có vẻ rất tỉnh táo: "Hello?"




      : "Jason à? Em là Ngải Mễ, ... sao chứ?"




      " sao, bọn em thế nào rồi?"




      Ngải Mễ đáp với vẻ trách móc: "Yoshi say bất tỉnh nhân , nôn thốc nôn tháo, lần sau đừng chuốc cho ấy nhiều như thế nữa."




      "Sorry." Jason với vẻ biết lỗi. " biết tửu lượng cậu ấy lại kém như vậy, nhưng em yên tâm, có lần sau nữa đâu."




      Nghe Jason như vậy, càng tin chắc rằng lần này bặt vô tín. hỏi: "Giờ đến... chở em về được ? Em muốn lái xe của Yoshi về, nếu ngày mai ấy lại phải về chỗ em lấy xe."




      Dường như có vẻ muốn đến đón vào lúc này nên gợi ý: "Muộn thế này rồi, em... còn về làm gì?"




      Thấy chịu đến đón mình, Ngải Mễ đành gạt : " tiện thôi vậy, để em lái xe về."




      "Em đợi nhé, đến ngay." hỏi địa chỉ rồi nhắc : " vào cổng chính của ký túc xá, em đợi ở hành lang nhé, lạnh lắm đấy, đừng ra ngoài, nhìn thấy xe hãy ra."




      để điện thoại cạnh giường của Yoshi vì sợ chàng có việc gấp phải dùng đến, đóng cửa lại, xuống tầng và ra ngoài hành lang, đứng ở sau cánh cửa kính đợi Jason. lát sau, nhìn thấy xe xuất , mở cửa kính và chạy ra ngoài. đỗ xe trước cổng ký túc xá rồi xuống xe. nhìn thấy sắc mặt rất nhợt nhạt, chắc là uống hơi nhiều, liền với vẻ biết lỗi: "Em xin lỗi vì muộn thế này còn bắt ra ngoài..."




      " sao, em cầm lái nhé, bây giờ nếu bị kiểm tra nồng độ cồn trong máu chắc chắn gây go, hơn nữa kể cả say, nếu cảnh sát bắt đánh vần từ Missisipi, chắc chắn đánh vần được."




      Ngải Mễ ngồi vào sau tay lái, Jason hướng dẫn lát là nổ máy được. ngồi ở ghế trước, kéo ghế ra sát đằng sau và ngửa ra rất thấp, gần như là nằm đó. Ngải Mễ lái lát đến chỗ ở, nhưng muốn chia tay ngay bây giờ, muốn ở gần thêm chút nữa. liếc sang thấy nhắm nghiền mắt, thế là dừng xe mà cho xe chạy tiếp.




      Dường như Jason cũng phát ra, cứ để lái như vậy. liếc nhìn kim xăng thấy gần như còn đầy nguyên nên yên tâm hơn, đằng nào thành phố C cũng lớn, chỉ cần lên đường cao tốc, chạy thế nào cũng vẫn là trong thành phố C. Bản thân cũng biết chạy vào đường nào, chỉ biết là lang thang mục đích, lúc rẽ trái, lúc lại rẻ phải. nghĩ, chỉ cần lái xe thế này Jason thể xa . chỉ muốn kiếp này được lái xe mãi như thế, mãi mãi được ở gần .




      CD mở bài hát tiếng Trung, lời bài hát khiến trái tim tan nát.




      Chỉ sau đêm nay thôi, tình nhiều thêm.




      Tội gì em phải lệ nhòe mi, quan tâm ngày mai lại ai.




      Tình của em có góc khuyết, ai có thể cho dừng chân?




      Nếu si tình là có tội, chấp nhận gánh tội em ơi!




      cho níu kéo vì em có thỏa hiệp khác.




      Em bao giờ hối hận, điều này khắc sâu vào trái tim .




      Nhưng luôn phải trải nghiệm cảm giác trái tim rỉ máu,




      Nhìn trái tim tan nát, còn em cao chạy xa bay.




      Suốt đời say đắm, ngoảnh đầu lại quá khó, giấu đau khổ trong lòng,




      Nếu tình cắt đứt được, ai giúp quên được em?




      Suốt đời say đắm, ngoảnh đầu lại khó quá.




      Đường tình dài đằng đẵng,




      Trăm mối tơ vò, chắc chắn thoát được nổi sầu đau.




      nghe mà nước mắt nhạt nhòa, cảm giác mỗi câu từ đều viết vì . nghe lại bài hát này hết lần này đến lần khác, Jason vẫn nằm yên ở đó mà gì, biết ngủ hay chưa. Sau khi nghe rất nhiều lần, hỏi: "Bài hát nào vậy?"




      "Ngoảnh lại quá khó của Trương Học Hữu."




      Hóa ra ngủ.




      " có thể... cho em sao đĩa được , lời bài hát... hay quá."




      "Em lấy luôn đĩa CD này , về Canada mua đĩa khác." Jason đưa tay ra bấm, lấy đĩa CD đó ra rồi ngó trong xe xem có túi đựng , cuối cùng tìm được chiếc phong bì lớn màu vàng, liền đổ tài liệu ở bên trong ra và nhét đĩa vào.




      hỏi: " ... về Canada hả? Bao giờ về?"




      ", hai ngày tới thôi, chơi nốt Noel rồi quay lại đây chuyển đồ đạc về bang D, sang năm mới là làm luôn."




      "Ở trong nước có bằng thạc sĩ rồi, bây giờ vẫn chỉ là bằng thạc sĩ, thấy hơi..."




      "Lúc đầu định học tiến sĩ, nhưng..."




      "Vì... người nên bỏ ư?" hỏi bằng giọng xen chút cay đắng.




      "Ừ." hỏi: "Đây có được coi là mất lý trí ?"




      cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trong tim, cười : "Đối với người khác có thể phải, nhưng đối với đây cũng có thể gọi là mất lý trí. ... chiều ấy lắm đúng ?"




      "Ừ, mọi việc đều làm theo ý ấy, ấy sang đông, dám sang tây."




      có thể tưởng tượng ra cảnh chiều chuộng người thế nào, tại chiều bạn ABC kia hơn nhiều lần so với chiều trước kia. càng cảm thấy cay đắng hơn, nhưng vẫn đề nghị như "người giàu kinh nghiệm": "Thế ... về bang D nên làm đám cưới sớm, như thế cũng sinh được mấy Tiểu Jason sớm."




      đáp với vẻ rất mong chờ: "Ừ, bà nội sốt ruột từ lâu rồi, bà bảo tranh thủ bà còn bế cháu được, sinh liền mấy đứa luôn, vài năm nữa bà chẳng bế nổi đâu."




      Ngải Mễ cảm thấy nước mắt nhạt nhòa trước mắt , bắt đầu ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng dám đưa tay lên quệt, đành phải ra sức chớp mắt. Nhưng bản thân cũng biết tại sao, càng những lời khiến đau khổ lại càng muốn ra, kiểu như chơi trò chơi vô cùng tàn khốc vậy, như đặt trái tim mình lên tay để vần vò, vần vò ra máu quyết chịu dừng tay. : "Thế sau này... và em... có thể làm thông gia nhỉ..."




      "Chuyện của con cái vẫn nên để chúng nó tự quyết định."




      Nghe như người cha rất dân chủ, như nuôi bầy con trưởng thành. tưởng tượng ra cảnh nhiều năm sau, hai người đều có gia đình và con cái, con cái gọi là "bác", còn con gọi là "", nghĩ đến đó là thấy đau dớn biết bao, đau đớn đến mức còn muốn sống đến ngày đó nữa, chỉ muốn đánh lái cho xe văng ra khỏi mặt đường, để hai người cùng về cõi chết cho xong.




      cố gắng giả bộ vui vẻ dặn dò: "Khi nào tổ chức đám cưới đừng quên mời em nhé, em còn đến... chúc mừng chị."




      liền bật cười. " còn bị lời thề trói chân, thôi em tổ chức trước để còn dễ tính."




      Thấy cuống như vậy, còn buồn hơn, liền trách: "Thời buổi này, kết hôn hay cũng chẳng ảnh hưởng gì, chắc chắc bọn ... sống chung từ lâu rồi."




      "Ai mà sống chung từ lâu rồi? Nếu hai người nhau thực ra cũng cần quá coi trọng hình thức." chỉ tay về phía trước, : "Trước mặt có trạm xăng, vào đổ ít xăng ."

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 57






      Hôm sau, Ngải Mễ lấy đĩa CD ra nghe phát chiếc phong bì đựng đĩa CD có địa chỉ nhà Jason. mừng lắm, bèn lên kế hoạch: Nghỉ đông đến nhà Jason!




      tiết lộ kế hoạch này cho biết, vì nếu với , chắc chắn gàn , cẩn thận còn trốn . đến bất ngờ, là đến nhà ruột ở Ottawa, tiện đường đến thăm . Đến nhà xem thái độ của rồi tính sau. Nếu nhiệt tình ở nhà vài ngày, nếu thờ ơ chỉ ở , hai ngày rồi về.




      quyết định lái xe vì nếu máy bay chẳng còn gọi là tiện đường hay tiện đường nữa. căn cứ vào địa chỉ in phong bì và tìm hiểu lộ trình, thấy rất đơn giản. du lịch ở Mỹ, Canada tiện ở điểm này, lộ trình đơn giản, toàn là đường cao tốc, cùng lắm chỉ hết bốn, năm đường cao tốc là đến.




      còn tìm hiểu đường từ Torronto đến Ottawa, đề phòng nhỡ như phát ra bạn Jason cũng ở nhà có thể đến nhà mình ngay. gọi điện thoại cho lập lờ rằng nghỉ đông "có thể" sang thăm họ, nhưng chú phải mong cháu đâu, cháu lái xe, tiện đến, tiện thôi.




      Mặc dù mới lấy được bằng lái xe lâu, đến thành phố B còn chưa tới nhưng tin rằng mình có thể lái sang Canada vì rất giỏi nhớ đường. Khi đường, như có cảm giác bay giữa trung, nhìn thấy mình như chú kiến bản đồ. Chú kiến ở vị trí nào, bò về hướng nào, trước sau, phải trái là đường nào, đều rất ràng.




      từng du lịch với bạn bè, con trai, con cả đoàn, thường đều là con trai lái xe, con chuyện trò rôm rả. Nhưng lần nào cũng có trọng trách là nghiên cứu bản đồ, chỉ định lái về hướng nào, những người bạn từng cùng đều biết điều này, chỉ cần có Ngải Mễ cầm bản đồ ngồi bên cạnh phải lo lắng gì nữa. Nếu có website check lộ trình lại càng đơn giản, đến bản đồ cũng chẳng cần xem.




      Hôm nhiều nơi có tuyết rơi. Càng chạy về phía bắc, tuyết càng to, đường thường xuyên có xe rắc muối, xe cào tuyết chạy qua, xe của dính đầy vết bẩn loan lổ. Tệ nhất là nước rửa kính của xe chống đông, gần đến biên giới Mỹ - Canada, nước thể phun lên được nữa. Kính bị các xe khác vảy nước lên, cộng với tuyết rơi, nham nhở nhìn thấy gì.




      dám lái xe nữa, vì nhìn thấy đường nên khổ cực vô cùng. đành phải dừng ở bên đường, kéo cửa kính xuống và nhìn ra chung quanh, sau đó từ từ ra khỏi đường cao tốc tìm nhà trọ. Lúc từ đường cao tốc xuống phải rẽ, quặt gấp quá, bánh xe trơn trượt, suýt lật xe, sợ đến nỗi tim đập thình thịch. Khó khăn lắm mới đến được cổng nhà trọ, dừng xe, giẫm lớp tuyết dày đặc, tay xách túi du lịch, thất thểu bước vào.




      Đêm đến, nằm mình chiếc giường xa lạ, nghĩ đến việc vì muốn gặp Jason mà phải cực khổ, vất vả thế này, còn biết là có được đón tiếp nhiệt tình hay , tủi thân quá liền bật khóc. Đến khi thấm mệt mới ngủ thiếp .




      Nửa đêm nằm mơ, thấy Jason và khác chở nhau bằng xe đạp, Jason cho đó ngồi khung xe và ôm đó rất tình cảm. bực lắm, xông đến nắm lấy ghi đông, bắt đó xuống. Jason liền chống chân xuống đất, xẵng giọng với : "Trước đây bảo em ngồi em ngồi, giờ người khác ngồi em lại vui..."




      liền chống chế: " bảo em ngồi mà em ngồi bao giờ? lại dối rồi đấy."




      Sau khi tỉnh dậy, phân tích giấc mơ này hồi lâu, biết là điềm báo gì. Nhưng nhớ người ta vẫn sinh dữ tử lành, bao giờ thực tế cũng ngược lại với những điều mơ thấy, thế nên có thể coi là điềm lành, chứng tỏ Jason chở nào khác, và cũng chứng tỏ rằng cãi nhau với Jason.




      Hôm sau, cho xe ra trạm xăng và rửa sạch kính, sau đó lại nhờ người ở trạm xăng thay nước rửa kính rồi mới lên đường cao tốc. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng có mặt trước cổng nhà Jason, người mỏi rã rời, đường căng thẳng khiến thần kinh của gần như rơi vào trạng thái tê liệt. nghĩ lát nữa Jason ra mở cửa, chắc chắn bất chấp tất cả mà sà vào lòng khóc nức nở, nhưng người ra mở cửa cho bà cụ, bà bảo Jason có nhà mà thăm bạn rồi.




      Nghe thấy vậy, Ngải Mễ chỉ muốn ngất xỉu, sợ sệt hỏi: "Bà ơi, có phải Jason tới nhà bạn của ấy ạ?"




      "Bà biết." Bà Jason mắt hoa, tai nặng, rất nhanh nhẹn. "Nó chỉ là đến nhà người bạn, biết là bạn trai hay bạn ."




      "Thế hôm nay ấy có về bà?"




      "Có về, có về chứ." Bà cụ liền mời : "Hay cháu vào nhà ngồi ?"




      Ngải Mễ cũng khách khí nữa mà theo bà vào nhà. Bà hỏi từ đâu đến, nghe từ Mỹ sang, bà liền gọi điện cho mẹ Jason, bảo có khách từ Mỹ sang, hôm nay con về sớm nấu cơm.




      Ngải Mễ ăn chút đồ rồi : "Bà ơi, cháu có thể nằm ở sofa ngủ lát ạ? Cháu chưa bao giờ lái xe đường dài, hôm nay là lần đầu tiên nên mệt quá."




      Bà liền đưa đến gian phòng, bên trong có chiếc giường đơn, bà đây là phòng dành cho khách, bảo nằm đây ngủ lát. Ngải Mễ đặt lưng xuống giường rồi ngủ thiếp ngay.




      Đến khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ tối om, có cảm giác tầng dưới bận rộn hơn, hình như có mấy người chuyện, rồi cả tiếng xào nấu thức ăn. nghĩ, chắc là Jason về rồi, nhìn thấy ngủ nên gọi dậy. xuống dưới tầng, thấy Jason đâu, chỉ thấy bố mẹ về. Nhìn thấy , bố mẹ đều rất mừng, hỏi thăm tình hình bố mẹ rồi lại hỏi chuyện học hành của .




      Hàn huyên lúc rồi họ mời ra ăn cơm, đợi con trai nữa, biết nó bao giờ mới về, mình cứ ăn trước . Ngải Mễ rất cảm ơn họ vì họ hỏi đến làm gì, hỏi vì sao về cùng Jason, cũng hỏi tình hình của và Jason mấy năm qua, dường như việc đến đây là lẽ hiển nhiên. cũng có cảm giác như ở nhà mình.




      Ăn cơm xong, mọi người ngồi ở phòng khách chuyện lúc, Ngải Mễ lấy cớ lái xe đường dài mệt nên lên phòng dành cho khách tầng nghỉ. nằm trong đó, dỏng tai đợi Jason về. Gần mười giờ mới nghe thấy có tiếng xe đỗ trước cửa nhà, chạy ra cầu thang đợi, nhìn thấy Jason lấy chìa khoá mở cửa, bước vào nhà, đứng ở cửa lát, hình như định cởi giày, nhưng rồi dừng lại, ngửa mặt nhìn lên tầng hai và trông thấy . Dường như hề bất ngờ mà với : "Đưa chìa khoá của em cho ."

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      biết lấy chìa khóa xe làm gì nhưng cũng mang xuống cho . thấy ra ngoài, đánh xe dịch ra rồi đưa chiếc xe vào ga ra, sau đó đỗ xe của mình đằng sau xe . vào nhà rồi với : "Nhìn cách đỗ xe biết ngay là em."




      "Tại sao?"




      cười, : "Vì có ai đỗ xe đẹp như thế đâu? Đỗ đường chéo."




      cười ngại ngùng, ở thành phố C hầu hết là bãi đỗ xe chéo, thế nên đỗ chéo quen rồi. Lúc chiều đến, trước cửa nhà có chiếc xe nào nên chẳng khách khí mà đỗ chéo luôn.




      liền nhắc : " mua vải và ít hạt dẻ rang đường, em vào phòng ăn, ăn nhé!"




      hào hứng theo vào phòng ăn, bố mẹ và bà nội đều ngồi ở đó, mấy người vừa ăn vải, hạt dẻ vừa xem ti vi, bầu khí rất ấm cúng.




      nhặt những hạt dẻ nứt vỏ, dễ bóc ra, : “Ăn hạt này này, dễ bóc.” Thỉnh thoảng, lại đưa cho hạt bóc và : " sợ bẩn ăn hạt này." liền đón lấy và bỏ vào miệng luôn, cảm giác vẫn như ngày trước, thấy ăn ngon tỏ ra rất phấn khởi.




      Ngồi lát, mọi người trong nhà đều chúc nhau ngủ ngon và lên phòng của mình. Mẹ Jason với Ngải Mễ: " chuẩn bị phòng cho cháu rồi đấy, cháu xem chăn đủ ấm chưa, nếu chưa đủ cứ với ." Rồi bà lại với Jason: "Em trai, lát nữa đưa Ngải Mễ lên phòng nhé!"




      Jason liền đáp: "Vâng, con đưa, mẹ cứ ngủ ."




      Ngải Mễ tò mò hỏi: "Sao mẹ lại gọi là "em trai"?"




      Jason có vẻ ngại ngùng. "Hồi mọi người trong nhà đều gọi theo cách gọi của trai , quen rồi nên giờ vẫn gọi ở nhà. Em biết rồi, chắc chắn lại gọi lung tung đấy."




      Ngải Mễ liền thực hành ngay: "Em trai, đưa chị lên phòng nhé."




      đưa lên căn phòng mới ngủ lúc trước, mẹ Jason thay cho bộ chăn ga có hình các chú vịt con, rất thích. Nhưng nghĩ đến việc tại chỉ là người khách, chỉ có thể ngủ trong phòng dành cho khách, lại thấy buồn vô cùng. rất muốn Jason lên phòng và lập tức ôm lấy , kể cả chỉ là chuyện tình đêm thôi cũng được. ở nhà được nằm gần , cảm thấy buồn vô cùng. muốn sà vào lòng , nhưng lại sợ đẩy ra vả quát: " ràng em biết có bạn , sao còn làm trò mèo này?"




      chỉ cho công tắc đèn nằm ở đâu, WC nằm ở đâu, khát nước đến đâu lấy nước, đói lấy đồ ăn ở đâu, rất nhiều thứ, chỉ có điều là ôm , thậm chí đến chạm vào cũng . đành chấp nhận làm kẻ mặt dày, hỏi: "Phòng ... ở đâu?"




      chỉ vào phòng nằm chếch phía đối diện. " ở phòng kia. Em lái xe mệt rồi, ngủ sớm thôi."




      muốn ra, bèn năn nỉ: " ngồi lát nữa , chiều nay em ngủ giấc dài, giờ chưa buồn ngủ."




      ngồi mà vẫn đứng ở đó, Ngải Mễ có cảm giác rằng hình như giục có gì nhanh lên. buồn và cũng thấy hơi ngại, chỉ sợ hỏi đến đây làm gì, bèn chủ động thanh minh: "Em đến nhà em ở Ottawa, tiện đường đến thăm... Giang và bác Thành, bố mẹ em luôn nhắc có thời gian sang thăm họ...”




      hỏi: "Em lấy bằng lái xe từ bao giờ?"




      "Tháng Mười."




      sửng sốt hỏi: "Tháng Mười năm nay hả?" Thấy gật đầu, có vẻ bực lắm. "Em đúng là điên rồi, mới lấy bằng được hai tháng mà lái xe sang tận Ottawa, sao em... cho biết sớm? Ít nhất là có thể theo xe em, đường để ý cho yên tâm."




      "Em cho sớm? để lẩn như trạch à?"




      lắc đầu. "Em đúng là..." Rồi dịu giọng hỏi: "Đường khó lắm đúng ? Có khóc ?"




      Ngải Mễ liền kể lại chuyện đường cho Jason nghe, kính trước nham nhở ra sao, xe suýt bị lật ra sao, mình nằm ở nhà trọ khóc ra sao, nhưng kể về giấc mơ đó. nhìn , cảm giác ánh mắt rất dịu dàng và đầy vẻ thương, cơ hồ sắp ôm vào lòng vậy. Nhưng khi chạm phải ánh mắt , vẻ dịu dàng, thương đó lập tức biến mất, Ngải Mễ biết có phải mình hoa mắt hay . liền thăm dò: " bạn ABC đó của ... ở Canada hả?"




      "Ừ." Hình như có vẻ muốn đến chuyện ABC nên cáo từ: "Hôm nay hơi mệt nên ngủ . Em lên tháp truyền hình Toronto bao giờ chưa? Nghe là tháp truyền hình cao nhất thế giới, ngày mai đưa bà , nếu em chưa bao giờ cùng luôn."




      Thấy Jason những đuổi về mà còn mời chơi, mừng muốn chết, vội : "Em chưa bao giờ, mai đưa em nhé! Ở đây còn chỗ nào chơi hay, đưa em luôn cả thể."




      "Có số chỗ cũng khá hay, thôi mai tính sau, hôm nay ngủ sớm . Good night!" chúc ngủ ngon rồi quay về phòng mình.




      Tắm rửa xong xuôi, Ngải Mễ cố tình mặc chiếc váy ngủ nhiều cúc đó. vẫn giữ chiếc váy ngủ này, vì năm xưa Allan thích cởi những chiếc cúc ấy. Bao năm qua, nỡ mặc chiếc váy này vì muốn giữ làm kỉ niệm, đợi khi nào trùng phùng với mặc lại sau. Chắc là đêm nay, giây phút này đến. nghĩ lát nữa nhìn thấy mặc chiếc váy ngủ này, chắc chắn ngập tràn cảm xúc.




      nằm giường mà tài nào chợp mắt được, chong chong đợi Jason sang phòng . Trước đây họ từng có những giây phút tuyệt vời như thế, đến giờ lại cảm thấy rạo rực trong lòng, chẳng lẽ ở gần như vậy mà nghĩ đến chuyện đó ư? tại chẳng còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện đạo đức hay thất đức nữa, cũng muốn hỏi nếu sang tìm rốt cuộc nên coi là "tình dục" hay "tình " nữa, chỉ muốn được ở gần , tình dục cũng được, tình cũng xong, chỉ cần chịu gần là được rồi.




      Đợi đến mười hai giờ rồi mà thấy bóng dáng Jason đâu, vô cùng thất vọng, quyết định sang tìm . vốn là kẻ tính cuống, sợ nhất là chờ đợi. Khi chờ đợi kết quả, tựa như có con dao treo lơ lửng đầu , khiến thấp thỏm yên cả ngày. Thà là tự nhảy lên, va phải dao, bị dao chém chết còn hơn là lúc nào cũng phải thấp thỏm vì sợ con dao đó chém xuống.




      bò dậy và rón rén bước đến cửa phòng , đẩy đẩy được. lại thử lần nữa, đúng là vẫn đẩy được. nắm chặt nấm đấm cửa, xoay xoay lại nhưng vẫn mở được, đành tuyệt vọng quay về phòng mình.




      vừa hận vừa tức, thầm rủa, làm trò gì vậy? Vì nàng ABC đó mà giữ thân như ngọc ư? Chỉ thấy người ta bảo đàn bà đề phòng đàn ông, chưa thấy ai đàn ông phòng đàn bà như thế này. Biết sớm tuyệt tình thế này tôi vất vả vượt đường sá xa xôi đến đây làm gì? chỉ mong được Ottawa ngay lập tức, nhưng rồi lại sợ mọi người nghĩ hay về mình, biết giải thích thế nào với bố mẹ và bà nội Jason?




      nằm giường trong tâm trạng đau đớn ê chề, muốn khóc mà dám khóc, sợ ngày mai mọi người lại nhìn thấy mắt sưng húp. cứ thức chong chong gần như cả đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp . Sau đó nằm mơ, mơ thấy cuối cùng Jason sang phòng , ngồi bên giường và cởi từng cúc váy ngủ của , toàn thân run lẩy bẩy vì quá xúc động và mong chờ, thầm nghĩ: Come on, baby, just take it off! Ripe it open (Nhanh lên, baby, cởi ra là được, xé luôn ra )! Nhưng vẫn kiên trì cởi từng chiếc cúc . Cuống quá, : " mà cởi nữa là chưa ra đến chợ tiêu hết tiền đấy!"




      liếc cái rồi lại nhìn vào cái đó của mình, trách: "Em xem miệng có độc , làm ra rồi kìa." Rồi từng chữ : "Họa, từ, miệng, ra."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 58






      Sáng hôm sau, Ngải Mễ ngủ đến gần mười giờ mới tỉnh, khi ra đánh răng rửa mặt, phát cửa phòng ngủ Jason mở, nhưng người thấy đâu. tưởng đợi nữa nên đưa bà chơi. vội chạy xuống tầng ngó thấy ngồi ở sảnh liền với bếp xem ti vi, thấy xuống liền bảo: "Em dậy rồi hả? luộc bánh trôi cho em ăn nhé, có cả quẩy nữa, đồ ăn sáng thế có được ?"




      "Rất được, quá được ấy, đều là những món em thích nhất. Để em rửa mặt ."




      Đợi đánh răng rửa mặt xong xuôi, luộc xong bánh trôi và múc cho bát, quẩy cũng được lấy từ lò nướng ra. Cả hai món đều bày sẵn bàn ăn. "Bánh trôi có nhân đấy, ăn chậm thôi lại bỏng."




      Thấy vẫn nhớ thích món ăn sáng gì nhất, mừng lắm, vừa ngồi vào bàn ăn vừa hỏi: " ăn gì nữa à? Giang và mọi người làm hết rồi hả?"




      " ăn rồi, mọi người làm hết rồi."




      nghĩ lát rồi : "Đêm qua em nằm mơ lạ lắm, mơ thấy ... cúc chưa cởi xong, chưa ra đến chợ tiêu hết tiền." thấy hình như đỏ mặt rồi quay xem ti vi. nghĩ, hay là đêm qua cũng nằm mơ như thế? Hoặc đó phải mình nằm mơ mà là sang phòng mình ? liền từng chữ : "Họa, từ, miệng, ra."




      Nhưng dường như có phản ứng gì, chỉ : "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi bọn mình ."




      vừa ăn vừa suy nghĩ miên man, nếu ngày nào cũng được như thế này tốt biết bao, sống cuộc đời an nhàn, bình lặng ngọt ngào biết bao. hiểu được tại sao trước kia lại mơ ước về cuộc sống sôi động, ồn ào như thế, thực ra chỉ cần được sống bên , cho dù là sôi động, ồn ào hay bình lặng, thầm, cũng đều vô cùng tuyệt vời. Nhưng rồi lại nghĩ, đối với , mọi điều tuyệt vời trước mắt này cứ như lấy trộm vậy, chỉ có thể tạm thời mà thôi, còn nàng ABC kia mới được tận hưởng vĩnh viễn những điều tốt đẹp này, bất bình lắm, rốt cuộc là nàng ABC có gì là tuyệt vời chứ? Tại sao lại lựa chọn ABC? Chẳng lẽ vì thân phận Mỹ ư? Cái thân phận Mỹ đáng nguyền rủa kia!




      Ăn sáng xong, Jason liền đưa Ngải Mễ và bà nội chơi, đầu tiên là thăm tháp truyền hình Toronto, còn mua vé lên đỉnh cao nhất. Sau đó bà bảo mệt rồi, Jason liền đưa bà về nhà và đưa Ngải Mễ đến Pacific mall. Đó là trung tâm mua sắm của người Hoa, có rất nhiều cửa hàng do người Hoa mở. Khách đến mua bán cũng chủ yếu là người Hoa, sau khi sang Mỹ, Ngải Mễ chưa lần nào gặp nhiều người Hoa như thế này, cảm giác như được trở về Trung Quốc, vô cùng thân thiết.




      Jason mua cho ít thịt bò khô, mực khô, lạc rang... ở Pacific mall. "Mài bộ răng chuột của em !"




      Đây là những món thích nhất. Trước đây hỏi có thích ăn các đồ chewy (phải nhai nhiều) , sở hữu hàm răng chuột nhắt, được mài răng thường xuyên là khó chịu. thấy rất vui vì đến việc thích ăn đồ ăn vặt gì cũng còn nhớ như in, miệng liến thoắng kể nọ kể kia. xách túi đồ đựng đồ ăn vặt cho , còn thỉnh thoảng chạy đến nhón mấy miếng ăn.




      Ngải Mễ ở chơi nhà Jason ba ngày, đưa chơi rất nhiều nơi, và cũng đưa thưởng thức rất nhiều đồ ăn Trung Quốc mà ở thành phố C có. Ngải Mễ rất thích món mì và món bánh ngọt trắng trắng ở nhà hàng Pacific mall, và cũng thích món bánh bao ở nhà hàng Thượng Hải, thích nhất là món "vịt thái lát", thực ra chính là vịt quay Bắc Kinh. Thấy thích ăn, ba ngày liền đều mua về ăn, mỗi ngày con.




      Jason mang xe rửa cho , rồi lại thay dầu cho . kê đầu xe lên rồi chui xuống dưới gầm xe. ngồi bên cạnh xem và đưa đồ nọ đồ kia cho . cảm giác vô cùng thân thiết, cảm động trào dâng cho lòng khi thấy bận rộn vì mình, chỉ muốn khóc, chỉ muốn với rằng: "Bọn mình cứ sống thế này suốt đời nhé?"




      Nhưng dám , vì có cảm giác rằng giữa họ như có khoảng cách nào đó thể vượt qua. hề chạm vào người , đến dắt tay cũng . Khi thay dầu xe, mặt dính dầu, định dùng giấy ăn lau cho vội tránh . Đến tối, càng tránh , vừa chịu vào phòng ngồi, cũng mời sang phòng . Khi ngủ, lúc nào cũng chốt cửa chặt. Có những điều này để so sánh mọi biểu của lúc ban ngày chỉ giống như người bạn bình thường, khiến vô cùng thắc mắc.




      Tối ngày thứ ba, sợ làm phiền vì ở quá lâu nên giả bộ : "Em phải đến nhà em, ngày mai em ."




      chỉ mong giữ lại, hoặc tỏ ra lưu luyến gì đó, nhưng làm như thế mà chỉ : "Ngày mai để đưa em , em vừa lấy bằng xong, lái xe lại bập bõm, em có làm sao chịu được trách nhiệm."




      bảo đưa , đáng lẽ phải rất mừng, nhưng lại bổ sung câu đó, hoàn toàn là do sợ phải chịu trách nhiệm. giận dỗi : " là gì của em mà việc của em lại bắt chịu trách nhiệm?"




      "Nóng tính quá nhỉ, nghe đàn ông Nhật Bản phong kiến lắm, em nóng tính thế này làm sao sống hòa bình với Yoshi được?"




      "Yoshi có phải bạn trai của em đâu, việc em và ấy sống hòa bình hay có liên quan gì? bạn ABC của có nóng tính ?"




      đáp: "Nóng lắm, nóng như lửa luôn, nhưng là người mát tính nên sao."




      tưởng Yoshi phải là bạn trai của mình nhiệt tình hơn với , nhưng hình như chẳng có phản ứng gì cả, vẫn thao thao bất tuyệt về bạn của . có bạn còn lại có bạn trai, điều này khiến cảm giác như mình rất thiệt thòi, rất mất mặt, dường như move on (gạt bỏ quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, còn vẫn bám riết lấy . liền đính chính: "Vừa nãy em đùa thôi, Yoshi cũng rất mát tính, chuyện gì cũng nhường em cả. Lúc đầu Yoshi bảo em kỳ nghỉ đông này cùng ấy sang Nhật thăm bố mẹ chồng tương lai, nhưng em sợ xin visa quay lại Mỹ gặp khó khăn nên ."




      muốn xem ghen như thế nào, nếu ghen lập tức với . Kết quả là hưởng ứng rất nhiệt tình: "Đáng lẽ em nên , em học xong tiến sĩ đâu, chắc chắn là xin được visa về Mỹ. Nghe Nhật Bản đẹp lắm, có rất nhiều điểm vui chơi. định đợi làm xong giấy tờ công dân Canada du lịch Nhật Bản, châu u."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :