1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      lần Tiểu Côn đến, đúng lúc Chân Thao cũng có nhà, ba người liền ăn cơm. Sau khi Tiểu Côn về, Chân Thao liền , tớ thấy chàng này rất ổn đấy, tại sao cậu nhận lời nhỉ? Chẳng lẽ mối tình đầu của cậu còn được hơn cả Tiểu Côn ư?




      Ngải Mễ đáp, chắc chắn là hơn Tiểu Côn.




      Chân Thao liền khuyên : “Kể cả điều kiện của mối tình đầu tốt hơn Tiểu Côn tại ta cũng chia tay với cậu rồi, tình cảm sánh được với Tiểu Côn đâu.”




      Ngải Mễ liền kể học thuyết phân biệt “tình dục” và “tình ” cho Chân Thao nghe. Nghe xong, nàng liền cười, : “Tại ta quá thà thôi, phân biệt cứ phân biệt, tội gì phải ra? ra thành dở.”




      “Cậu có tin vào học thuyết này ?”




      Chân Thao : “Tớ tin, nhưng có thể đàn ông đều tin, có lẽ nhiều phụ nữ cũng tin. Có thể cậu và tớ còn quá trẻ, nhu cầu tình lớn hơn nhu cầu tình dục, thế nên thể lý giải tại sao người khi có tình mà vẫn đòi chuyện đó. Nghe phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, có khi đến tầm ba mươi, bốn mươi, nhu cầu tình dục của bọn mình lại lớn hơn nhu cầu tình sao, đến lúc ấy, có khi chẳng cần có tình mà vẫn làm được chuyện đó. Tớ biết bọn con khác thế nào chứ bản thân tớ rất ít khi chủ động đòi hỏi chuyện đó, chỉ khi được con trai thương, vỗ về hồi mới thấy rung động. Đối với người mình thích, tớ cũng chủ động make love với ta, nhưng đó phải là do rung động gì về mặt sinh lý, mà là với ta rằng em .”




      Tết Đoan ngọ năm 2001, Hội sinh viên tổ chức hoạt động gặp mặt, Ngải Mễ cùng Chân Thao đến tham gia, kết quả ra về trong thất vọng. Buổi gặp mặt đó có chương trình đấu giá soái ca mà chỉ ăn uống. Hội sinh viên cầu mọi người xếp hàng dài rồi tới quầy thực phẩm nhận đồ ăn. Cán bộ và nhân viên tình nguyện của hội cầm muôi, xúc cơm và thức ăn vào khay cho từng người.




      Ngải Mễ nhìn thấy nhiều sinh viên Trung Quốc và bố mẹ, con cái họ, già trẻ trai , xếp thành hàng dài, tay bưng khay, nhích từng bước đến quầy thực phẩm. Sau khi lấy xong lại bưng khay sang bên để ăn. Tự nhiên cảm thấy sao mà cám cảnh, nước mắt chỉ chực trào ra. Sao cứ như nhận bữa cơm cứu đói vậy? Sao bày mấy cái bàn lớn, bê đồ ăn ra rồi mọi người vui vẻ ăn uống như ăn tiệc chúc mừng? Tội gì phải sắm những cái khay giấy mềm oặt này, làm ai cũng phải bê hai tay, rồi lại phải xếp hàng dài như vậy, nếu bị mấy chàng phóng viên thích làm tin giật gân chụp vài kiểu ảnh, chẳng làm mất mặt người Trung Quốc à?




      Ngải Mễ quyết định từ nay về sau bao giờ tham gia các buổi dạ hội của Hội sinh viên nữa, chẳng thấy có gì thú vị cả. Nếu giữ vững quyết định này câu chuyện kết thúc ở đây, vì gặp Allan trong buổi dạ hội Trung thu năm 2001 nữa. Nhưng kiên trì được quyết định của mình, phải vì tự nhiên lại có hứng thú với buổi dạ hội do Hội sinh viên tổ chức mà là do “tên giặc Nhật” kia thuyết phục .




      Ngải Mễ biết gọi “tên giặc Nhật” kia là gì của mình, là bạn học nhưng lại thân hơn bạn học; là bạn trai, hai người chưa bao giờ công khai và cũng có mối quan hệ thân mật nào.




      “Tên giặc Nhật” kia tên là Yoshi, học thạc sĩ ở khoa Văn học so sánh, năm nay ba mươi tuổi, trước đây là giáo viên dạy tiếng tại trường cấp ba ở Nhật. Theo tiêu chuẩn đánh giá của Ngải Mễ Yoshi hơi lùn, chỉ cao khoảng 1m75, da ngăm đen, các nét khá gọn gàng, cũng còn may là mặt mũi đến nỗi, bị phèn phẹt. Yoshi luôn cắt tóc ngắn, thích cắm thùng, rất có tinh thần của samurai (võ sĩ Nhật Bản).




      Nhưng vừa tiếp xúc, Ngải Mễ phát ra Yoshi hoàn toàn là từ trái nghĩa của samurai, năng, làm việc lúc nào cũng lề mề, dứt khoát. Rất có thể là do những rào cản về mặt ngôn ngữ, cộng với khác biệt về văn hóa, thường hiểu Yoshi gì, còn về ta nghĩ gì càng thể biêt, may mà cũng quan tâm đến việc rốt cuộc ta nghĩ gì.




      Ngải Mễ và Yoshi quen nhau khi học môn Literary criticism (phê bình văn học) ở khoa tiếng . Khoa Văn học so sánh cầu học sinh phải học đủ ba môn ở khoa ngoài, buộc phải nghe giảng bằng ngôn ngữ khác. Nếu là người Mỹ phải học ở khoa tiếng Pháp, khoa tiếng Tây Ban Nha gì đó mới được tính, nhưng vì Yoshi là người Nhật nên học ở khoa tiếng cũng được tính.




      Buổi đầu tiên sau khi tan học, Yoshi đến tìm Ngải Mễ năn nỉ tạo điều kiện giúp đỡ vì kỹ năng nghe của ta tốt lắm, rất sợ phải thảo luận trong giờ học, có lúc ngay cả việc giáo viên cầu như thế nào, ta cũng hiểu . hỏi người Mỹ ngại, vì người Mỹ thể cảm nhận được nỗi khổ do rào cản ngôn ngữ, thấy là người Trung Quốc nên ta muốn nhờ giúp đỡ.




      Ngải Mễ thấy chàng thế cũng tội nghiệp, hơn nữa ta lại nhờ vả như ân nhân cứu mạng, khiến cũng cảm thấy vô cùng tự hào. Ở Mỹ, rất hiếm khi có thể cảm nhận được niềm tự hào này, vì con người ở đây sinh ra tiếng , làm sao đọ được với người ta? còn tự hào cái nỗi gì chứ?




      Đắc ý quá, Ngải Mễ liền đồng ý ngay. Và thế là hai người thường xuyên gặp gỡ, chuyện trò với nhau, lúc đầu chỉ là trao đổi đơn thuần về học thuật, phần lớn Yoshi hỏi cầu về bài tập của giáo viên, cách lý giải đoạn văn nào đó, vấn đề cần thảo luận trong buổi học tiếp theo… Sau đó cũng đến các chủ đề ngoài học hành, đều là những chuyện vặt vãnh đời thường.




      Mỗi lần tan học đều là mười hai giờ trưa, đúng vào thời gian ăn trưa. Hằng ngày Ngải Mễ đều mang cơm đến trường, hâm nóng bằng lò vi sóng của khoa rồi ăn. Sau đó có người kêu biết cơm trưa của ai có mùi rất khó chịu, khoa liền dán thông báo được dùng lò vi sóng để hâm nóng cơm nữa, chỉ được hâm nóng cà phê hay vài thứ gì đó thôi.




      Ngải Mễ cũng bực vì chuyện này, biết có phải kẻ đó về đồ ăn trưa của Trung Quốc hay , nếu chê đồ ăn trưa của Trung Quốc đúng là sống trong phúc mà biết phúc, mùi vị thơm ngon thế này cho ngửi free (miễn phí) mà còn biết điều. Hoàn toàn có thể kết chàng vào tội “kỳ thị đồ ăn”. Nhưng khoa lại đồ ăn của ai nặng mùi, làm sao có thể lôi ra cãi nhau được? Ngải Mễ đành phải sang dùng lò vi sóng ở văn phòng của Yoshi, ở đó toàn người châu Á, bất luận ai hâm nóng đồ ăn trưa bằng lò vi sóng, mọi người đều hít hà hồi lâu và : “Mm… Smell’s good! (Chậc, thơm quá!)”




      Khoa Văn học so sánh phụ trách quản lý giảng dạy tiếng Đông Á và tiếng châu Phi của cả trường, Yoshi dạy tiếng Nhật ở đó. Có mấy sinh viên Nhật khác cũng dạy tiếng Nhật. Chẳng mấy chốc mà những người cùng dạy tiếng Nhật với Yoshi coi Ngải Mễ và Yoshi là cặp đôi nhau, thỉnh thoảng lại trêu họ. Yoshi bao giờ phản bác, chỉ cười tủm tỉm nghe bọn họ trêu, kiểu như rất khoái chí. Ngải Mễ đơn thương độc mã giải thích mấy lần, càng giải thích mọi người càng cười thích thú hơn, càng giải thích mọi người càng cảm thấy là nên cũng chẳng buồn giải thích nũa.




      May mà Yoshi cũng miễn cưỡng push (thúc đẩy), và Ngải Mễ chỉ cùng nhau thảo luận các vấn đề, thỉnh thoảng ăn cơm, xem phim hoặc nghe hòa nhạc cùng nhau, chỉ có vậy thôi.




      hiểu sao, khi có mối quan hệ với Yoshi, Ngải Mễ rất ít lo lắng bị Allan hiểu lầm. Có thể do Yoshi được coi là theo đuổi , chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Cũng có thể vì ở Mỹ, còn Allan ở Trung Quốc, chắc chắn biết chuyện này. luôn tự nhủ rằng, nếu Yoshi ra câu đó, hoặc nếu chàng có hành động gì đó quá đỗi thân mật mình quan hệ với chàng nữa. Nhưng dường như Yoshi nghe thấy tiếng lòng , vừa ra câu đó vừa có hành động gì quá mức thân mật.




      Khi nghe tin Hội sinh viên Trung Quốc chuẩn bị tổ chức buổi dạ hội Trung thu, Yoshi liền khuyên Ngải Mễ tham gia. Ngải Mễ tham gia buổi dạ hội do Hội sinh viên Trung Quốc tổ chức. Yoshi lần này khác, nghe có bid for prince, chắc chắn rất thú vị, và thế là Ngải Mễ quyết định tham gia buổi dạ hội đó.




      Đó là năm đầu tiên Hội sinh viên thay tiết mục bán đấu giá Don Juan, hoa khôi thành tiết mục bỏ thầu cho “hoàng tử”, khi mấy “hoàng tử” khiêu vũ được mời lên sân khấu, MC liền giới thiệu từng người , Ngải Mễ vô cùng sững sờ vì chàng hoàng tử Jason Jiang được MC giới thiệu phải ai khác mà chính là Allan.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 54






      Ngải Mễ cố chen đến vị trí gần hơn để nhìn kĩ chàng được gọi là Jason đó, khẳng định rằng đó chính là Allan. biết đến trường C từ bao giờ, cũng biết đổi tên từ bao giờ, nhưng tại tất cả những điều này đều quan trọng, điều quan trọng là phải xoay nhanh ra ít tiền để bỏ thầu vào Allan, nếu tối hôm nay có thể có cơ hội chuyện với .




      sực nhớ ra là mình mang tiền mặt, vé vào cửa của là do Yoshi mua từ trước, cũng hề có ý định bỏ thầu ai. Trong túi xách của có thẻ ngân hàng, có thể ra máy ATM ở ngoài rút ít tiền mặt nhưng nhớ tấm thẻ này mỗi ngày được rút bao nhiêu tiền. sợ đủ, bèn hỏi Yoshi có mang tiền mặt . Yoshi cũng mang tiền mặt, nhưng bảo có thẻ tín dụng có thể rút tiền mặt.




      Ngải Mễ kịp suy nghĩ gì nữa mà kéo Yoshi chạy ra máy ATM nằm ngoài trung tâm tổ chức kiện rút tiền. rút từ thẻ của mình ra hai trăm đô la, nghĩ chắc là đủ nên nhờ Yoshi rút tiền từ thẻ tín dụng của nữa, nghe rút tiền mặt từ thẻ tín dụng phải trả lãi và phí giao dịch, hơn nữa cảm thấy dùng tiền của Yoshi để bỏ thầu cho Allan cũng có gì đó “ ổn”.




      Khi Ngải Mễ trở lại trung tâm tổ chức kiện, tiết mục bỏ thầu vừa mới bắt đầu. Tiết mục bỏ thầu năm đó phân loại cho các “hoàng tử”, mỗi “hoàng tử” có thể nhảy các điệu. Khi bỏ thầu chỉ cần viết tên “hoàng tử” và tên mình là được. mỗi tấm phiếu bỏ thầu có mẩu giấy có thể xé ra, đó có mã số, lát nữa người trúng thầu dựa vào mã số để “lĩnh nhận” “hoàng tử” của mình.




      Ngải Mễ bỏ thầu hai trăm đô la nên giành được cơ hội nhảy với Jason bản. Số thứ tự của là số 9.




      chờ đợi đến lượt mình trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm, sốt ruột, biết bao câu hỏi lên trong đầu. nhớ lại chuyện Chân Thao từng với , nhớ đến bạn người Hoa sinh ra ở Mỹ đó, ngó nghiêng bốn phía xung quanh, muốn xem bạn có mặt trong buổi dạ hội hôm nay . nhìn thấy mấy có thể gọi là con lai nhưng nào sở hữu mái tóc màu hạt dẻ cả.




      đoán là đưa bạn đến những buổi dạ hội như thế này vì sợ ta ghen. biết con gốc Hoa, sinh ra ở Mỹ và lại là con lai có ghen hay , nhưng cho rằng “ớt nào mà ớt chẳng cay, nào mà chẳng hay ghen chồng”. Người ghen nhiều, kẻ ghen ít, người ghen công khai, kẻ ghen kín đáo, người ghen nhân văn hon, kẻ ghen võ sĩ hơn, nhưng chắc chắn có người nào là ghen cả, trừ phi ta hề .




      cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh của mình, và cũng cảm thấy tự ti, làm sao có thể sánh với con lai gốc Hoa sinh ra ở Mỹ với mái tóc màu hạt dẻ chứ? Bất luận là về nhan sắc hay tương lai đều thể sánh với người ta. tại quên hẳn Jane rồi, cảm thấy đó cũng là điều vô cùng hiển nhiên, làm sao Jane có thể sánh được với lai với mái tóc màu hạt dẻ? Bản thân cũng được coi là con lai, con lai con lai là chuyện hiển nhiên, rồi lại sinh ra đàn con lai có kém gì ai đâu?




      cũng biết tại sao mình lại nóng lòng muốn nhảy bản này với như vậy, nhảy rồi làm được gì? có còn nhớ ? Chắc là còn nhớ nữa. chuyển sang học ở khoa máy tính rồi, chứng tỏ còn ý định quay về Trung Quốc tìm nữa. đổi tên, những tên tiếng đổi mà cả tên tiếng Trung cũng đổi, chứng tỏ còn muốn để bất kỳ ai nhận ra nữa. biết lát nữa gặp , có phản ứng gì, có thể trách vì nhận ra , có thể chạy trốn lần nữa.




      Nghĩ đến đây thấy ấm ức lắm, bụng bảo dạ, em có cố tình đến tìm đâu, số phận xui khiến cho chúng ta trùng phùng đó chứ, em biết làm thế nào? muốn xé tấm vé đó rồi rời khỏi buổi dạ hội này, để có thể thực nguyện vọng chạy trốn của mình, nhưng rồi lại muốn bỏ lỡ cơ hội.




      nghĩ đến những lời thề của , tự nhiên thấy bực vô cùng, hóa ra lời thề chẳng đáng xu. nghĩ đến mình bao năm qua dựa vào những lời thế đó để sống, tưởng đợi có người rồi mới có bạn . Nếu biết những năm qua phải thận trọng né tránh đám con trai đó thế nào, chắc chắn ôm bụng mà cười và : “Em tưởng những lời hả?”




      Hội sinh viên vẽ vòng tròn cho mỗi vị “hoàng tử” sân khấu, kiểu như đấy là “chuồng” của , sau khi nhảy xong bản, các vị “hoàng tử” phải quay về “chuồng” của mình, đợi người tiếp theo đến “lĩnh nhận” họ. Bản thân “hoàng tử” cũng có tấm bảng, bên có ghi số của người bỏ thầu cho họ, nhảy xong bản gạch người đó .




      Đến lượt Ngải mễ, đứng ở gần “chuồng” của Jason, nhưng lên “lĩnh nhận” ngay. khá hồi hộp và xúc động, biết lát nữa mình có làm chuyện gì dại dột . ở trước mắt , với tay là có thể chạm tới, nhưng dường như lại cách rất xa, vì mấy năm rồi họ gặp nhau, hơn nữa còn có bạn là con lai, người Hoa sinh ra ở Mỹ nữa.




      Có lẽ đợi được lúc, mãi thấy số 0747 lên “lĩnh nhận”, liền bắt đầu gọi số, đầu tiên dùng tiếng , sau đó lại dùng tiếng Trung: “Number 0747, ai có số 0747 nhỉ?” Rồi ngó bốn phía xung quanh xem số 0747 ở đâu. Ngải Mễ lại đợi thêm lát nữa, sợ gọi người khác nên mới bước lên, đứng gần ngang hàng với : “Ở đây!”




      nhìn thấy quay ngay sang phía , trước mắt lên cảnh quay thường nhìn thấy ti vi, tựa như quay chậm, thanh, đầu tiên nam chính và nữ chính sững sờ, rồi từ từ bay về phía đối phương. nhìn thấy đúng là sững lại, nhìn hồi lâu nhưng bay đến bằng động tác quay chậm, mà đứng như trời trồng, cuối cùng mới : “Hóa ra là em ư?”




      thốt ra được lời nào mà chỉ biết gật đầu rồi đưa mẩu giấy cho như cái máy. nhận lấy rồi cũng dùng bút gạch lên tờ giấy theo đúng quy trình, rồi xóa số 0747 tờ giấy kẻ bảng của mình, sau đó đưa lại tờ giấy cho , đút tờ giấy kẻ bảng và bút vào túi áo, cuối cùng đưa hai tay về phía .




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      biết tư thế này của có nghĩa là gì, cảm giác rất mập mờ, có thể là tư thế ôm người , cũng có thể là tư thế mời nhảy. vô cùng hối hận vì ban nãy để ý xem người khác mời nhảy bằng tư thế như thế nào, nếu biết tư thế này của ám chỉ điều gì. Phải mất rất nhiều nỗ lực mới có thể kìm chế để ngả vào lòng , bình tĩnh bước tới, đặt tay lên vai . cảm nhận được tay nắm chặt tay , tay còn lại ôm lấy eo , kéo sát về phía , khiến phải ngửa đầu ra sau, nếu có thể phải tựa vào ngực .




      hoàn toàn để ý đó là giai điệu gì mà chỉ cố gắng mường tượng lại cảnh lần đầu tiên khiêu vũ cùng , tay có ôm như thế này . Nếu lần đó phải như thế lần này có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng thể nhớ ra được điều gì, vì hồi ấy bất luận ôm chặt đến đâu, có thể vẫn thấy chưa đủ chặt, để lại ấn tượng cái ôm lỏng lẻo, và lại nghĩ hôm nay ôm chặt.




      Xa nhau nhiều năm như thế rồi mà vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn mãnh liệt của cơ thể . vẫn hiểu rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc là tinh thần biến thành vật chất hay vật chất biến thành tình thần. Rốt cuộc cơ thể phóng ra tia phóng xạ hay thứ gì mà cứ y như cục nam châm hút chặt lấy , hay là vì nên mới muốn được ở gần , được ôm , áp sát vào .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cứ ở gần có cảm giác muốn nép sát vào , chạm tay , kề sát khuôn mặt , nếu rất khó chịu. Mà hễ cứ nép sát vào lại được voi đòi tiên, muốn được ghì siết vào lòng, ghì siết đến mức khiến xương nát vụn.




      ngước mắt lên nhìn khuôn mặt và cảm giác hình như cũng có chút xúc động, ánh mắt có vẻ nóng bỏng. Rồi lại cụp mắt ngay, biết mình lại mơ tưởng hão huyền, nếu cứ mơ tiếp có khi lại tưởng sắp hôn mất, chắc chắn lại ngờ nghệch ngửa mặt lên, miệng hơi há ra, tạo tư thế “mời hôn” mất. Nếu có ý đó đúng là ngượng mặt.




      hỏi: “Em đến từ bao giờ vậy?”




      “Năm 2000. Còn ?”




      “Trước em hai năm.” Rồi bật cười. “Đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ…”




      vui lắm, bèn đốp lại ngay: “Họa tránh được, tránh được phải họa.”




      lại cười, hỏi: “Bố mẹ em khỏe ?”




      “Bố mẹ em khỏe. Bố mẹ khỏe ?” cũng bắt chước như con vẹt.




      “Bố mẹ cũng khỏe.” cũng đáp như vẹt.




      nghĩ mình phải khiêu vũ, bộ chuẩn hơn, vì đầu vẫn suy nghĩ miên man, miệng chuyện. lặng lẽ theo lúc, rồi : “Em lớn hẳn rồi.”




      cũng lớn hẳn rồi.” nhìn vào ngực cách vô thức.




      liền thanh minh: “Ý muốn là em trưởng thành, chín chắn hơn rồi, tức là trưởng thành trong suy nghĩ chứ phải…”




      giải thích sao, vừa giải thích lại khiến Ngải Mễ nghĩ đến hàm nghĩa của từ “lớn lên”, thấy có vẻ bối rối, bất giác bật cười.




      Dường như cũng biết cười cái gì, cánh tay ôm eo bất ngờ siết chặt hơn, dắt xoay mấy vòng liền, khiến chủ đề ngại ngùng đó cũng biến mất.




      chuyển sang ngành máy tính rồi hả?” hỏi, cảm thấy mình chẳng có chủ đề gì để nên cố gợi chuyện, mà lại gợi đến những chủ đề xa nhất so với những điều mình muốn hỏi.




      “Ừ, nhưng vẫn bảo lưu bậc tiến sĩ bên khoa Văn học so sánh, vì vẫn làm tiến sĩ bên đó, có thể xong học kỳ này làm nữa.”




      “Thế có nghĩa là thường xuyên sang Nhà Gà Đồi giảng dạy hả?”




      liền bật cười. “Em gọi Pheasant hall (tòa nhà Pheasant) là “Nhà Gà Đồi” hả? Chưa bao giờ nghe thấy người nào gọi tòa nhà của khoa Văn học so sánh như thế cả, nhưng dịch ra cũng hình tượng đấy. Em học ở đó hả?”




      Ngải Mễ cảm thấy khó tin, bèn cười, : “Em ở ngay Nhà Quạ Đen bên cạnh. Lạ , sao bọn mình chưa bao giờ gặp nhau nhỉ?”




      “Em ở Raven hall hả?” cũng cười với vẻ rất khó tin. “Em học khoa tiếng à? Lạ , gần như thế mà chưa bao giờ chạm mặt.”




      “Em còn thường xuyên sang Nhà Gà Đồi của bọn …” xong câu này, Ngải Mễ mới sực nhớ ra nguyên nhân khiến sang Nhà Gà Đồi, sực nhớ ra Yoshi, cảm giác như cặp bồ với giai bị chồng bắt quả tang, đầu óc rối bời, mặt cũng đỏ bừng lên. biết có phát ra đỏ mặt hay , muốn giấu cảm giác này, nhưng càng muốn giấu mặt càng đỏ rần.




      Dường như phát ra bất thường của mà chuyển sang chủ đề khác: “Em cũng đơn giản chút nào nhỉ, rất ít sinh viên Trung Quốc sang học ngành tiếng . Em học tiến sĩ phải ? Học xong có định về nước ?”




      Vấn đề này tiếng đồng hồ trước vẫn có thể trả lời cách dễ dàng, nhưng tại lại trở nên phức tạp hơn nhiều. ở đây, và chuyển ngành, chứng tỏ có ý định về nước nữa. vậy còn quyết tâm về nước nữa ? Nếu về nước có khi cũng phải đổi ngành chứ? nhớ là Chân Thao với từ lâu, bảo gọi điện thoại cho soái ca number one hỏi chuyện chuyển ngành. thấy ông trời như trêu ngươi , tại sao lúc đó nghĩ Jason chính là Allan nhỉ?




      : “Các… đều về em cũng chẳng về nữa. Em… cũng chuyển sang ngành máy tính vậy.”




      “Em đừng chuyển ngành, chuyển ngành khó xin học bổng lắm. Em có thể vừa làm tiến sĩ vừa học thạc sĩ khoa khác. Đừng học máy tính nữa, đông người học máy tính quá, sau này khó xin việc lắm. Có thể học thống kê hay kế toán gì đó hay hơn.”




      Bản nhạc kết thúc, người khiêu vũ lần lượt rời sân khấu. dừng chân, hỏi : “Em có đưa bạn nhảy đến ?”




      “Sao vậy?”




      “Nếu em đưa bạn nhảy đến phải đưa em về chỗ ấy… ấy đứng ở đâu?”




      Ngải Mễ nghĩ “bạn nhảy” đồng nghĩa với bạn trai nên ngập ngừng chỉ ra chỗ Yoshi đứng, chỗ đó rất đông người, cũng chỉ cụ thể vào ai, chỉ chỉ đại ra đó, nhưng nhìn về phía ấy rồi hỏi rất chắc chắn: “Giặc Nhật hả?”




      biết tại sao lại có giác quan nhạy bén như vậy, cảm thấy chuyện gì giấu được , đành ậm ờ công nhận.




      liền bật cười rồi hỏi: “Giờ chống Nhật nữa à?”




      Mặt lại đỏ bừng, vì nhớ đến câu chuyện đùa mà ngày trước họ thường trêu nhau, cảm thấy lời đùa của là có ý đó, chắc chắn là tưởng có mối quan hệ thân mật với “giặc Nhật” nên mới đùa như thế. định thanh minh với rằng “giặc Nhật” phải là bạn trai của , nhưng rồi lại nhớ đến bạn người Hoa sinh ra ở Mỹ của nên gì.




      Dường như phát ra đỏ mặt nên vẫn cười, : “Từ lâu nghe chàng Nhật lùn này có bạn Trung Quốc trẻ trung, xinh xắn, hóa ra là em hả?”




      dắt tay về phía “giặc Nhật”, dường như Ngải Mễ còn khả năng tư duy, chỉ biết theo như cái máy. Bước đến trước mặt “giặc Nhật”, liền trao tay cho “giặc Nhật” rồi chào “giặc Nhật” bằng tiếng Nhật, sau đó chuyện với chàng bằng tiếng . Hóa ra bọn họ quen nhau, từng học cùng môn với nhau nữa.




      Ngải Mễ đứng đó trong trạng thái rất mất tự nhiên, nhìn họ chuyện nhưng có cảm giác như xem vở kịch câm, chỉ nhìn thấy miệng hai người há ra khép lại, nhưng nghe thấy họ gì.




      Sau đó Jason vội vã tạm biệt hai người và chạy về “chuồng” của mình.




      Yoshi còn hỏi gì đó nhưng nghe thấy, ánh mắt dõi theo bóng dáng Jason, nhìn thấy nhảy với người nữa, nhưng còn thấy đưa mắt nhìn về phía nữa.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 55






      Buổi khiêu vũ chưa kết thúc nhưng Ngải Mễ tìm thấy Jason đâu nữa, đoán chắc chắn là về trước. cảm thấy hành xử như thế là hơi mất lịch , ít nhiều vẫn là bạn bè chứ? Trước khi về cũng tạm biệt nhau , hai câu ư? cũng ở lại đây được nữa mà nhất quyết đòi về, Yoshi liền lái xe đưa về.




      Về đến nhà, lấy nước lạnh rửa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, nếu chẳng nghĩ ra được gì. nhớ lại từng chi tiết diễn ra trong buổi dạ hội tối hôm nay, hiểu những hành động của Jason rốt cuộc là có ý gì.




      mường tượng lại cảnh dang tay về phía , hiểu có nghĩa là gì nhỉ? Nếu lúc ấy sà vào lòng kết quả ra sao? Rồi cả hành động kéo sát vào người mình, suýt khiến ngã vào lòng , rất hối hận vì lúc đó ngả vào luôn. Nếu trách : “Ai bảo kéo mạnh thế?” Haizz, cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ mất.




      còn hỏi “giờ chống Nhật nữa à?”, đây cũng được coi là câu đùa khá sex đúng ? Nếu là người bạn bình thường, chắc đùa như thế đúng ? đùa với như thế chứng tỏ vẫn coi là bạn đúng ?




      phút sau, lại lật đổ những phán đoán của mình ban nãy. Girl à, đừng có đa tình tưởng bở nữa! Cú kéo của Jason có mạnh đâu? Ngươi chỉ cảm giác vậy thôi. Vị trí đứng của hai người khá giống chữa X, nếu giống chữ Y hay I mới gọi là sát.




      hỏi “giờ chống Nhật nữa à?” cũng hoàn toàn vì Yoshi là người Nhật, thế nên “chống Nhật” chỉ là ý mà Chủ tịch Mao Trạch Đông từng mà thôi. Ngay cả ý “lớn rồi” mà Jason cũng là sợ “hiểu lầm” nên mới phải thanh minh ngay sau đó, làm sao có thể đùa “chống Nhật” theo ý hiểu? Chỉ có thể là do mình hay “ngộ nhận” quá, từ gì cũng có thể “hiểu sai” ý nghĩa của nó.




      Ngải Mễ quen với cách nghĩ đủ mọi khía cạnh như thế này. Vốn là muốn nhìn nhận vấn đề cách toàn diện, kết quả là hoàn toàn nhìn ra được vấn đề, vì mỗi cách nghĩ đều rất có lý, cuối cùng cũng chẳng biết cách nào có lý hơn cách nào.




      Nghĩ hồi thấy giải quyết được vấn đề gì, lại xua tay, xóa những suy nghĩ vừa rồi, lại nghĩ sang chuyện khác. Thực ra những hành động của Jason trong buổi khiêu vũ có ý nghĩa gì quan trọng, quan trọng là phải làm nàng người Hoa, sinh ra ở Mỹ đó là thế nào. Nếu vẫn ta kể cả trong buổi khiêu vũ có chút tình ý với cũng chỉ là đùa cho vui mà thôi. Nếu còn ta nữa kể cả trong buổi khiêu vũ có ý đó, cũng vẫn có thể phát ra “ý” khác.




      Hai cặp “kể cả… ” này tựa như hai chuyến tàu chạy về hai hướng khác nhau, tại xem lên chuyến tàu nào.




      Buổi khiêu vũ hôm nay nhìn thấy với nàng con lai nào, chắc là chia tay nhau. Nghĩ đến khả năng này, phát ra mình mừng như mở cờ trong bụng, bất giác than thầm: Đúng là mỗi thời mỗi khác! Trước đây nghe có người , dù chia tay rồi mà vẫn tức muốn nổ đom đóm mắt, chỉ muốn nhổ sạch rễ của bạn đó ra khỏi cuộc sống, lịch sử và ký ức của , rồi tống khứ đến nơi nào đó biết tới.




      Còn tại nghĩ đến việc có khả năng chia tay với nàng người Hoa, sinh ra tại Mỹ đó chỉ muốn được thế chỗ ngay. nguyền rủa mình hèn kém. Chửi chửi nhưng vẫn muốn thế vào vị trí của nàng người Hoa, sinh ra ở Mỹ đó. nghĩ, có lẽ tình và lòng tự trọng vốn đội trời chung với nhau, bạn rồi bạn chẳng quan tâm đến lòng tự trọng nữa. Bạn vẫn còn đầu óc để nghĩ đến lòng tự trọng chứng tỏ bạn chưa hết mình, mà là đấu trí với ta xem bạn cầu xin ta hay ta cầu xin bạn. Có lẽ chỉ khi đến mức đánh mất lòng tự trọng mới được gọi là .




      quyết định hỏi Chân Thao, chắc chắn nàng biết nhiều chuyện liên quan đến bạn người Hoa, sinh ra ở Mỹ của . Hồi ấy Ngải Mễ tìm hiểu kĩ là vì nghĩ Jason chính là Allan, nếu chắc chắn treo Chân Thao lên để tra khảo rồi.




      Chân Thao tốt nghiệp vào hè năm 2001 và làm việc ở bệnh viện nhi tại thành phố B, ấy có cho Ngải Mễ số điện thoại, thời gian trước còn gọi điện thoại đến chuyện về bạn trai tại tên Jack. Ngải Mễ tức tốc tìm ngay số điện thoại của Chân Thao và gọi cho nàng. Chân Thao vừa giận nhau với Jack nên ở nhà mình. Ngải Mễ đành phải dỏng tai lắng nghe nàng nguyền rủa Jack hồi, đến lượt , vờ vô tình nhắc đến Jason, hôm nay có nhảy với chàng lúc trong buổi dạ hội, rồi : “Nhưng tiếc là hôm nay nhìn thấy bạn là con lai đó của chàng.”




      Chân Thao cười, trêu: “Sao cơ? Ôm Don Juan mà nghĩ đến người của chàng hả? Nhà ngươi cũng theo sát trào lưu đó nhỉ, giờ mốt bisexual (song tính luyến ái) đấy.”




      “Làm gì có, chỉ là hơi tò mò thôi.”




      “Tớ cũng thích con lai lắm, ưu thế lai tạp mà, con lai đều đẹp cả. Nghe Jason cũng là con lai, nhưng là lai giữa người Hán và người dân tộc thiểu số, lai ổn đó nhỉ? Tớ cũng muốn có đứa con lai với Mai Mai Di, sau đó coi là giống của Jack, chỉ sợ sinh ra đứa suốt ngày kêu “con ăn thịt lợn” tàn đời.”




      Ngải Mễ hỏi: “ bạn người Hoa sinh ra ở Mỹ đó của Jason… rốt cuộc là lai với nước nào vậy?”




      biết, tới cũng hỏi, chắc chắn phải là lai với châu Phi, có khi là con lai của con lai, lắm. Tớ cũng chỉ xem ảnh lần, làm sao biết lai giữa ai với ai?”




      “Cậu chưa gặp… người Hoa sinh ra ở Mỹ bao giờ hả?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi.




      “Ai bảo tớ chưa gặp người Hoa sinh ra ở Mỹ bao giờ? Gặp nhiều rồi chứ.” Chân Thao cười lúc rồi : “Trêu cậu thôi. Tớ chưa gặp nàng người Hoa sinh ra ở Mỹ của Jason, chỉ xem ảnh lần, chụp nghiêng, nghiêng lắm, gần như là chụp từ phía sau.”




      Ngải Mễ sửng sốt hỏi tiếp: “Ảnh chụp nghiêng mà cậu nghĩ là bạn ta hả?”




      “Là bạn hay thực ra cũng quan trọng, chàng coi đó là người và cho mọi người xem ảnh chứng tỏ muốn để mọi người công nhận, như thế phải là từ chối khéo những kẻ thầm nhớ trộm chàng ư? Chẳng lẽ còn phải bắt quả tang bọn họ make love giường mới coi là bạn chàng à? Lão Chân vẫn có đủ lòng tự trọng, theo đuổi tấn công được, nhưng bám riết quỵ lụy . Theo đuổi chỉ là chiếm thế chủ động, tấn công xem người ta có ý gì , khi phát có ý gì lão Chân chủ động rút lui.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Thế sau gáy nàng người Hoa sinh ở Mỹ có nốt ruồi rất to ?”




      Chân Thao nghĩ lại hồi lâu rồi đáp: “Hình như là , vì nếu có chắn chắn tớ để ý, có nốt ruồi. Sao vậy? Cậu quen nàng đó à?”




      Ngải Mễ chỉ ậm ờ chứ đáp gì thêm. Thực ra hơi nghi ngờ tấm ảnh mà Chân Thao nhìn thấy là trong số những tấm ảnh mà Allan chụp cho ngày trước, vì Chân Thao là ảnh chụp nghiêng, nghiêng ở phía sau, trước đây chụp cho rất nhiều ảnh như thế. Nhưng nếu có nốt ruồi sau gáy, đồng thời tóc lại màu hạt dẻ, mũi cao, lông mi dài chắc chắn phải là rồi. Rất có thể góc độ chụp này là sở thích đặc biệt của Jason, bất luận bạn là ai, đều thích chụp ảnh cho người ta ở góc độ đó.




      nghĩ, thà hỏi trực tiếp Jason còn hơn cứ vòng vo tam quốc hỏi Chân Thao thế này. hỏi Chân Thao có số điện thoại của Jason hay , Chân Thao bảo có, nhưng lâu rồi liên hệ, biết còn dùng số này hay ?




      Ngải Mễ xin số điện thoại rồi gọi ngay cho Jason, kết quả phát ra số điện thoại ngừng sử dụng.




      Mấy ngày sau đó, Ngải Mễ thường xuyên đến “Nhà Gà Đồi” với hy vọng được gặp Jason. Nhưng phát ra, thời gian lên lớp của rơi đúng vào thời gian học bên khoa tiếng , thảo nào từ trước tới nay chẳng bao giờ gặp được . chạy lên phòng bưu kiện của khoa Văn học so sánh, nhìn thấy có hòm thư ở đó, bèn viết tờ giấy và bỏ vào hòm thư, cho số điện thoại và địa chỉ của mình, rất muốn chuyện với .




      Hơn tuần sau, thấy gọi điện thoại hay đến tìm , cũng thấy bực, gì mà kiêu căng quá vậy? Quá đáng ! lại chạy lên phòng bưu kiện, thấy tờ giấy vẫn nằm ở đó. nghĩ, tại là sinh viên khoa máy tính, hầu hết thời gian ở bên đó, chắc là chẳng mấy khi lên ngó hòm thư ở khoa Văn học so sánh.




      tại, điều duy nhất biết là vẫn dạy tiếng Trung cho sinh viên ở “Nhà Gà Đồi”. vắt óc và nghĩ ra cách là lên lớp học của làm trợ giảng, mặc dù như thế phải bỏ tiết của mình nhưng sợ, học hết bằng tiến sĩ này nữa hay quan trọng. Trước đây học là vì muốn về nước, tiến sĩ văn học , Mỹ vẫn được trọng dụng ở Trung Quốc. tại Jason có ý định về nước nữa cũng chẳng muốn về, thế nên kể cả bỏ bê học hành cũng chẳng sao cả.




      trình bày nguyện vọng của mình với giáo sư Vương phụ trách môn tiếng Trung của khoa Văn học so sánh, chỉ có giờ này ngày này mới có thời gian. Giáo sư Vương liền kiểm tra thời khóa biểu, em trợ giảng cho lớp của Jason vậy, chỉ có giờ của cậu ấy mới nằm trong khung giờ em đề nghị. Ngải Mễ vội : “Cảm ơn thầy, để em làm trợ giảng cho lớp ấy.”




      Hôm lên lớp, Ngải Mễ có mặt trước mấy phút ở giảng đường và đợi Jason trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm. Rồi cũng thấy bước vào lớp, áo sơ mi, thắt ca vát, rất nghiêm túc. ít khi nhìn thấy ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, cảm thấy còn đẹp trai hơn trước đây, vẻ đẹp rất đàn ông, rất hút hồn. Hôm nay cũng mất nhiều thời gian để trang điểm cho chỉn chu, biết có để ý đến .




      Dường như sinh viên rất thích học giờ của , khí trong lớp rất sôi nổi. Sau khi hết giờ, vội đến chỗ , định chuyện với nhưng rất đông sinh viên xúm quanh chỗ hỏi các vấn đề, chẳng có cơ hội mà chen vào, đành phải đứng bên cạnh.




      Nhìn thấy , Jason liền với sinh viên, trình độ tiếng Trung của giáo này còn giỏi hơn tôi, chuyên nghiên cứu Hán ngữ, có vấn đề gì các em cứ hỏi ấy. Và thế là sinh viên liền bám riết Ngải Mễ hỏi các vấn đề, Jason cười tủm tỉm và rời giảng đường.




      Mấy buổi học liền đều như thế, cuối cùng hôm ấy, Ngải Mễ tranh thủ cơ hội thoát khỏi vòng vây của sinh viên, túm được Jason ở ngoài tòa nhà. đứng hút thuốc ở đó, nhìn thấy Ngải Mễ bước đến liền dập điếu thuốc hút dở.




      … hút thuốc từ bao giờ vậy?” sửng sốt hỏi.




      “Lâu lắm rồi. Sao vậy, em vứt sinh viên ở đó à?” cười, hỏi.




      “Họ về hết rồi.” Ngải Mễ xót xa nghĩ, chắc chắn là vì quá nhớ Jane nên đành mượn thuốc giải sầu. nhìn thấy hai, ba ngón tay ở bàn tay phải của đều khá vàng, là vừa hận vừa thương. Thực ra vẫn có lúc mất lý trí, chỉ có điều phải vì .




      rất lo cho nên quên mất mục đích của cuộc gặp này mà với giọng trách móc: “Đừng hút nhiều quá, hút nhiều cẩn thận lại bị…”




      “K phổi?” cười rồi : “ sao đâu, cậu ngày hút bao, mấy chục năm rồi, đến giờ chụp phim, hai phổi vẫn sáng như thường.”




      liền bắn mũi tên nhằm vào hai đích. “ bạn ABC (người Hoa sinh ra ở Mỹ) của nhìn thấy hút thuốc… phản đối à?”




      “Sao phản đối, cực lực phản đối ấy chứ.”




      Thấy thế, cảm thấy những câu hỏi tiếp theo của mình có hỏi hay đều còn ý nghĩa gì nữa, chỉ muốn biết xem tại nàng ABC đó có còn nhau nữa thôi. Câu trả lời này của chứng tỏ họ vẫn nhau còn gì.




      Nhưng vẫn ngờ nghệch hỏi như con ngố: “Nghe … người … là con lai hả?”




      nhướn mày với vẻ khá sửng sốt. “Con lai? Em nghe ai vậy?”




      “Chân Thao, bạn cùng phòng của em ngày trước.”




      “À!” có vẻ chợt hiểu ra vấn đề. “Nghe Chân Thao à? ấy hiểu nhầm đấy, phải con lại.”




      “Là ABC (người Hoa sinh ra ở Mỹ) hả?”




      “Ừ. Em tìm hiểu được nhiều thông tin quá nhỉ?”




      Ngải Mễ liền trách: “Chuyện gì em cũng phải tìm hiểu từ người khác, … chẳng kể với em gì cả.”




      “Những điều với em chưa chắc em tin. Em thích tin vào những cái em tìm hiểu được hơn. Tóm lại là con bọn em có girl’s Internet (mạng Internet của con ), chuyện gì cũng search (tìm kiếm) được.”




      Ngải Mễ sửng sốt hỏi: “Chuyện của va bạn ABC đó post (đưa) lên mạng rồi hả?”




      cười ngặt nghẽo, : “Girl à, người thông minh như em sao lại bị lừa nhỉ? Ý là con bọn em chuyện gì cũng có thể share (chia sẻ) được, giống như có mạng Internet của con vậy, chuyện gì cũng có thể biết.




      hơi ngại vì hiểu được ý đùa của , mặt đỏ bừng, : “Em chưa bao giờ share (chia sẻ) với người khác chuyện của bọn mình.” Thấy vẫn cười, liền lấy hết can đảm hỏi: “Sao trốn em như trốn ma vậy?”




      đâu có trốn em? Chỉ là hơi bận thôi.”




      “Thế… hôm nay… ăn cùng nhau được ?”




      “Hôm nay có thời gian, để hôm khác nhé.”




      “Thứ Bảy được ? Hay Chủ nhật?” gợi ý mấy ngày liền nhưng đều bị lắc đầu từ chối,




      Ngải Mễ bực lắm, cảm thấy chàng rất nể mặt , bèn bực bội chất vấn: “Thế ý là sao? Tại sao như bị người khác… quấy rối vậy? Em chỉ nghĩ dù gì mình cũng từng là bạn bè của nhau, ít nhiều cũng có chuyện để hàn huyên. tại cũng là người có chủ, em cũng là người có chủ rồi, sợ cái gì chứ?”




      “Sợ người của mình… hiểu lầm.”




      Ngải Mễ thấy chàng quan tâm đến người của mình như vậy,trong lòng rất bực, bèn trách: “Chỉ trách em quá coi trọng lời thề thôi.”




      nhìn lát rồi : “Lời thề chỉ là để mang ra thề chứ phải mang ra để giữ. Em nghe người ta “thề thốt” à? Tức là chỉ thốt ra thành lời chứ có phải giữ lời đâu? Vì mấy lời thề đó mà kìm chế tình cảm của mình là hoàn toàn phi nhân đạo, hay cách khác là hết sức ngu xuẩn. Let by gones be by gones (Những gì qua hãy để cho nó trôi qua). Em đừng làm trợ giảng cho giờ học của nữa, đừng để việc học hành của mình bị lỡ dở, để chuyện với giáo sư Vương là xong.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :