1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 51






      Sáng hôm sau, Ngải Mễ tỉnh dậy là hơn tám giờ. Dường như hề cảm nhận được chênh lệch múi giờ, chắc là u hóa hoàn toàn rồi. Lúc đầu còn định ngủ thêm lát nữa, nhưng sực nhớ ra Chân Thao ban ngày phải gấp sofa lại, thế là vội vàng bò dậy, định gấp sofa nhưng loay hoay hồi mà làm được gì.




      Chân Thao có hẹn với mấy hướng dẫn nên đến trường. Ngải Mễ cuống hết cả lên, gọi điện thoại cho Tử Tu, Tử Tu đến, đành phải gọi điện cho Eric. Eric hỏi lát rồi : “ đến ngay.”




      Ngải Mễ sợ chủ nhà ập đến trước khi Eric có mặt. Có chiếc giường sofa bày chềnh ềnh thế này, nữa họ cũng chịu tin chỉ là người bạn đến chơi. nghĩ, nếu bị chủ nhà phát , đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà thành ra hại Chân Thao. lúc lo lắng Eric đên. Ngải Mễ xúc động như gặp vị cứu tinh, cảm thấy hình ảnh chàng cũng rạng ngời hẳn lên. Xem ra “tình cảm” chính là vì cảm kích mà sinh tình đây!




      Eric đẩy cái gấp được chiếc giường lại. Rồi lại kéo ra, dạy Ngải Mễ cách gập, cho thực hành mấy lần, chắc là còn khó khăn gì nữa. Rồi hỏi: “Hôm nay em định làm gì? Có cần đưa ? Hôm nay rất rảnh rỗi.”




      Ngải Mễ đáp: “Thôi, phiền nữa, bạn cùng phòng của em bảo chiều nay đưa em , gấp giường sofa giúp em là tốt lắm rồi.”




      Eric : “Đợi bạn cùng phòng của em về chắc chẳng làm được việc gì nữa, thôi để đưa .”




      Ngải Mễ thấy cũng đúng, liền viết mẩu giấy nhắn lại cho Chân Thao rồi để Eric đưa làm mấy việc. Buổi chiều, Eric đưa Ngải Mễ về, Chân Thao cũng có mặt ở nhà, nhìn thấy Eric liền gọi “soái ca, soái ca” trêu đùa hồi lâu, Eric cũng gọi là “mỹ nữ, mỹ nữ”. Sau khi Eric tạm biệt ra về, Chân Thao liền : “Máy ảnh tớ còn mấy kiểu phim, muốn chụp cho xong còn mang rửa, tớ chụp cho cậu mấy pô nhé?”




      Ngải Mễ hồ hởi đáp: “Tuyệt quá, tớ cũng muốn chụp gửi về nhà mấy tấm.”




      Chân Thao liền chụp cho Ngải Mễ máy tấm trong phòng rồi đề nghị: “Ra ngoài chụp thêm vài kiểu nữa !”




      Hai người ra đến ngoài, Chân Thao cho Ngải Mễ chụp trước nhà mình, : “Đừng chụp trước ngôi nhà tồi tàn này, bố mẹ cậu nhìn thấy lại buồn. Đây là nhà của giáo sư người Hoa ở trường Đại học C, bao nhiêu năm nay cũng chẳng sửa sang gì, chỉ đám sinh viên đại lục nghèo như bọn mình mới ở. Mình tìm đại ngôi nhà con đường này, chắc chắn hoành tráng hơn ngôi nhà này nhiều, chụp gửi về cho bố mẹ cậu mang đâu khoe cũng oách.”




      Chân Thao chỉ vào ngôi nhà nằm phía đối diện. “Chụp nhà kia kìa, nhà kia nổi tiếng lắm, trước được quay phim đấy. Để lão Chân sang với mấy nàng đó, cho cậu chụp trước thảm cỏ nhà bọn họ mấy tấm. Bọn họ rất nice, chắc chắn vấn đề gì đâu.”




      Ngải Mễ cũng là người thích chụp ảnh, nhìn ngôi nhà đó thấy đẹp , thảm cỏ trước nhà xanh mơn mởn nên cũng chẳng khách khí mà ngồi tạo dáng chụp mấy kiểu đó. Chụp xong, bèn hỏi Chân Thao: “Có cần để tớ chụp cho cậu mấy kiểu ?”




      Chân Thao đáp: “ cần, tớ chụp cảnh này lâu rồi. Chỗ nổi tiếng thế này, làm sao lão Chân bỏ qua được?”




      Ngải Mễ tò mò hỏi: “Sao ngôi nhà này lại nổi tiếng vậy?”




      “Trước đây có người chết bên trong.”




      Ngải Mễ sửng sốt hỏi với vẻ đầy bất an: “Có người chết hả? Thế cậu ở nhà đối diện mà … sợ à?”




      “Có gì mà sợ? Có phải tớ chết đâu.” xong, Chân Thao liền kể cho Ngải Mễ nghe chuyện đó. Hóa ra những ngôi nhà xinh xắn ngói đỏ, cửa sổ trắng kia, hầu hết là nhà của người Fraternity (Hội em) và Sorority (Hội chị em). Chỉ có những người thuộc Hội em, Hội chị em mới được ở cùng ngôi nhà.




      Những chữ cái mái hiên kia là chữ Hy Lạp, là tên của các Hội em, Hội chị em đó. Các sinh viên Mỹ đều coi việc là hội viên của Hội em hay Hội chị em nào đó là niềm tự hào. Muốn gia nhập Hội em, Hội chị em cũng đơn giản, nghe trải qua nhiều thử thách mới được vào Hội. Hình thức thử thách cũng vô cùng đa dạng, hoặc là cầu bạn nhuộm tóc thành màu nào đó, hoặc là bắt bạn phải xin bao nhiêu tiền tài trợ, rồi còn rất nhiều hình thức thử thách kỳ quái khác, bắt bạn ăn sâu, uống nước bẩn…, tóm lại là muốn xem quyết tâm gia nhập Hội của bạn có lớn hay .




      Khu nhà đối diện là nơi ở của các hội viên trong Hội chị em rất nổi tiếng, mấy năm trước xảy ra án mạng khi Hội chị em này thử thách các chuẩn hội viên, gây chấn động cả trường. Hình thức thử thách chuẩn hội viên là cầu các chuẩn hội viên đứng mái nhà, nhắm mắt lại vờ ngã ra ngoài, xem bạn có tin các hội viên khác kéo bạn lại trong thời khắc quan trọng hay . Kết quả có chuẩn hội viên do chứng sợ độ cao, tim lại khỏe nên qua đời do quá sợ hãi trong quá trình thực thử thách.




      Chân Thao kể rất hồn nhiên: “Thời gian ấy khu này náo nhiệt lắm, người phỏng vấn, kẻ quay phim, nhộn nhịp kinh khủng, xe ô tô trong trường chẳng còn đường mà nữa, sau đó chuyện này còn quay thành phim, chỉ tiếc là ngôi nhà bọn mình ở được đưa vào.”




      Buổi tối, Chân Thao đến trường, Ngải Mễ ở nhà mình, nghĩ tới chuyện xảy ra ở ngôi nhà đối diện mà thấy sởn gai ốc. cảm thấy người Mỹ lạ, mấy kia sống trong đó mà sợ ư? Ở Trung Quốc, ngôi nhà từng có người chết bị coi là “nhà có dớp”, chắc chắn có ai dám ở.




      còn nhớ khu nhà Jane từng ở sau này bị dỡ bỏ, mấy khu nhà bên cạnh cũng bị tháo dỡ và xây dựng siêu thị ở đó. biết mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ có phải là do chuyện của Jane hay , nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, nhà họ Giản và nhà đối diện đều dám ở đó nữa, đây là điều hoàn toàn có .




      Ngải Mễ được xem cảnh mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ qua ti vi, là dùng kỹ thuật nổ định hướng, thanh đưa vào cảnh quay, chỉ nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ ngả về hướng, đầu tiên là xuất mấy vết nứt, sau đó các bức tường ngả xuống như bị gấp lại, tựa như người khổng lồ đứng quá lâu, tinh thần kiệt quệ, gục ngã xuống đất.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hiểu tại sao, ti vi còn quay ngược lại số cảnh. Ngải Mễ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ dựng lên, tựa như người khổng lồ vừa tỉnh giấc, nhún vai là có thể gạt hết mọi mệt nhọc trong người, lại đứng dậy trong trạng thái tràn đầy sinh lực và vững chãi như cũ. Mấy cảnh quay ngược lại đó khiến vô cùng cảm khái, tại sao sinh mệnh của con người lại thể quay quay lại như thế? Nếu có thể Jane đứng dậy giữa vũng máu, gột rửa sạch những vết máu người và lại biến thành với đôi mắt to tròn ngày nào.




      Nếu như vậy cuộc sống của cũng có thể quay ngược trở lại, quay về với ngày mới quen Allan, có thể lặp lại rất nhiều chi tiết, nhưng chắc chắn cố gắng né tránh những chi tiết khiến Allan bỏ .




      Hôm đó, Ngải Mễ xem xong bản tin liền bắt taxi về khu nhà cũ của Jane, nghĩ chắc chắn Allan ở đó, nhưng hôm ấy nhìn thấy Allan. Giữa dòng người đông đúc, nhìn thấy nơi mà và Allan từng “chi chi ua ua” biến thành đống đổ nát, trước mắt lại lên cảnh tượng: Allan và Ngải Mễ với mái tóc bạc phơ sau nhiều năm quay trở lại khu vực này, tưởng niệm “chiến trường cũ” thời thanh niên của họ, tưởng niệm vì tình mà vội vã rời xa nhân thế. Chắc chắn hai người chỉ nhìn nhau mà gì, chắc chắn cả hai ngân ngấn nước mắt.




      Lúc này ở nhà mình, cứ có cảm giác trong nhà u ám thế nào ấy, biết ngôi nhà này có người nào chết ? nghĩ, Chân Thao học y, chắc chắn là sợ, kể cả ngôi nhà này từng có người chết cậu ta vẫn dám ở, nhưng rất sợ. thần hồn nát thần tính nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sợ quá vội bịt tai lại, lát sau mới dám nhấc máy lên nghe.




      Người gọi điện thoại là Eric, hôm nay thấy có nồi cơm điện cắm cơm, lại có hai cái, muốn mang cho cái, hỏi có tiện . Ngải Mễ đáp ngay: “Tiện, mang sang đây !”




      Eric liền lái xe đến ngay, thấy nét mặt Ngải Mễ có vẻ hốt hoảng, bèn hỏi dồn dập có chuyện gì. kìm được, Ngải Mễ bèn chuyện của ngôi nhà đối diện, Eric vội xin lỗi , bảo khi tìm nhà lại quên khuấy mất chuyện này. Lúc ấy chỉ nghĩ ngôi nhà này nằm tuyến đường có xe của trường qua, lại hợp với mức giá đề nghị nên quyết định đặt chỗ ở đây.




      Ngải Mễ ngại quá, giải thích hồi lâu rằng đó phải là lỗi của , nếu trách phải trách nhát gan quá. Eric bèn ở lại với , đợi bạn cùng phòng của về rồi về sau. Ngày mai tìm chỗ mới giúp .




      Gần mười giờ Chân Thao mới về, nhìn thấy Eric, tỏ ra khá bất ngờ. Ngải Mễ vội kể lại tình, Chân Thao liền an ủi: “Đừng sợ, người ta ở nhà đó còn sợ nữa là cậu?”




      Sau khi Eric ra về, Chân Thao liền trêu: “Lão Ngải cao tay ! Chỉ chiêu cưa đổ được Eric. Cũng phải thôi, đàn ông thường thích các nhát gan, như thế bọn họ được làm hùng mà.”




      Ngải Mễ thấy oan quá, vội thanh minh: “Tớ chẳng có hứng thú gì với chàng này cả, đấy.”




      Chân Thao cười lớn. “Cậu sợ gì chứ? Cậu tưởng lão Chân say chàng Hồng Kông đó à? Cậu nghe người ta “chị em như thể tay chân, đàn ông như thể áo quần” đó sao? Cậu thích bộ quần áo đó cứ việc mặc, tớ xài bộ khác.”




      Ngải Mễ vẫn khẳng định: “Tớ có hứng thú với chàng Eric đó mà, trước tớ có bạn trai, đó là mối tình đầu của tớ, trước khi quên hẳn ấy, chắc chắn tớ bất kỳ ai…”




      Chân Thao bèn ngắt lời : “Ngớ ngẩn, quả là ngớ ngẩn, ngược đời điển hình luôn, cách làm đúng là phải tìm người trước rồi quên ta sau. Cậu tìm người khác làm sao quên được ta? Từ trước đến nay tớ luôn duy trì phương châm để B giúp tớ quên được A, để C giúp tớ quên được B… tại tớ có thể quên đến E hoặc F rồi. Gosh (Trời ạ), chắc chỉ thời gian nữa là tớ quên được hết bảng chữ cái tiếng . Nhưng tớ cho cậu biết nhé, đây là cách tốt nhất để trị liệu vết thương, nếu cậu mãi mãi bao giờ thoát khỏi được ám ảnh của quá khứ.”




      “Tớ với cậu giống nhau, cậu là người… sống rất phổi bò…”




      “Hê hê, cậu đừng tưởng lão Chân lúc nào cũng phổi bò thế này, trước đây chẳng giống cậu à? Tưởng là chỉ có cách đợi đến khi vết thương tình hoàn toàn bình phục mới có thể người khác. Tình đầu khó quên, đó là chân lý, nhưng nếu cậu nhanh chóng tìm được mối tình thứ hai cũng quên được ngay thôi.




      Mối tình đầu của tớ tên là Vương Ba, rất giống Lưu Đức Hoa, nhưng cao hơn Lưu Đức Hoa, rất đẹp trai, rất nhiều thích. Tớ cũng thầm ta nhưng dám thổ lộ vì biết chàng để mắt đến tớ. Sau đó ta tốt nghiệp thạc sĩ, thời gian dài mà xin được việc. Lúc đó ta có học bổng, có việc làm, có thể coi là nghèo rớt mồng tơi. Tớ chưa bao giờ tưởng tượng lại có chàng đẹp trai như thế bồ kết mình, nhưng sau đó ta bắt đầu theo đuổi tớ, chẳng mấy mà bọn tớ sống chung với nhau, ở ngay tại căn nhà này.




      Tớ có học bổng nên mọi sinh hoạt phí của ta đều do tớ phụ trách, tháng nào học bổng của tớ cũng hết sạch, còn nợ ít tiền trong thẻ tín dụng. Thời gian đó bọn tớ sống cũng khá vui vẻ, nhưng rồi ta xin được công việc ở New York và phấn chấn về đó làm. Đợt ấy là Tết, tớ về Thượng Hải, làm như ta bảo, đến nhà ta lấy rất nhiều đồ và mang sang bên này cho ta, còn tha cả cây guitar sang cho ta nữa. Sau khi sang, tớ nghe bạn ở New York kể, hình như Vương Ba có bạn rồi, ấy gặp họ với nhau mấy lần.




      Tớ gọi điện thoại hỏi ta, ta thừa nhận và bảo rất xin lỗi, nhưng ta tìm được cảm giác với tớ. Tớ hỏi ta, thế đồ đạc em xách sang bên này cho thế nào? ta bảo em cứ gửi cho , gửi em tiền cước phí. Tớ gửi đồ , đến tiền cước phí ta cũng thèm gửi trả.”




      “Người như thế tiếc gì nữa.”




      “Tớ cũng nghĩ như vậy, mỗi lần ngã là lần bớt dại. Cũ làm sao có mới. Nhưng chuyện tình cảm rất khó nguôi ngoai, dù gì cũng là mối tình đầu, về tình cảm, về chuyện kia cũng là lần đầu tiên của mình. Nếu người đầu tiên là kẻ ra gì rất dễ khiến người ta mất lòng tin vào tình . Nhưng rất may là tớ nhanh chóng bình phục sau cú sốc này, vì tớ được gặp người vô cùng tuyệt vời, những đẹp trai hơn Vương Ba mà còn rất nice.”




      “Là chàng Jason kia hả?”




      “Đúng vậy, cậu đoán giỏi thế.” Chân Thao tiếp: “Hồi ấy tớ làm thêm ở tòa nhà Bắc Kinh, hôm, có chàng đến phụ trách khoản order (gọi món). Trước đây những nhân viên phụ trách mảng order mà ông chủ thuê đều là người Mỹ, ông ta kêu người Trung Quốc bọn mình nghe tốt, sợ ảnh hưởng đến khách hàng, nhưng lần này là chàng người Trung Quốc, rất đẹp trai, mọi người đều gọi ấy là Jason.




      Lần đầu tiên nhìn thấy ấy, tớ đem lòng , vì những ấy đẹp trai mà còn rất phong độ và thông minh. Tớ đặc biệt thích ánh mắt ấy, vô cùng dịu dàng, vô cùng… biết thế nào nhỉ? Có người trong nhà hàng ánh mắt của ấy giống ánh mắt của chúa Jesus. Tớ chưa đến nhà thờ bao giờ nên có biết ánh mắt của chúa Jesus là thế nào đâu, nhưng tớ có cảm giác rằng ấy là người đáng tin tưởng, là người… sẵn lòng hy sinh vì bạn bè, và hy sinh này đòi hỏi phải được đáp đền.


      Ông chủ của tòa nhà Bắc Kinh nổi tiếng khó tính nhưng cũng bắt thóp được điểm yếu nào của Jason, vì ấy bao giờ để xảy ra sai sót khi nhận order, quan hệ với khách hàng cũng tốt. Khi bọn tớ bê đồ ăn bận quá, ấy giúp bọn tớ, nhưng bao giờ nhận tiền tip mà khách cho, bọn tớ chia cho ấy cũng nhận. ấy bảo có học bổng rồi, ấy chỉ muốn cảm nhận cảm giác làm là thế nào thôi.




      Cứ có cơ hội là tớ lại tìm ấy chuyện, hầu hết là tớ kể chuyện của tớ với Vương Ba, tâm với ấy. Jason rất hiểu biết, đặc biệt là vấn đề tình , chỉ vài ba câu là ấy khuyên giải cho tớ cảm thấy lòng và bật cười được.




      Sau đó, nhà hàng có đầu bếp mới, vì chưa quen nên đồ ăn xào rất chậm, đĩa đặt lúc là nóng, cộng thêm độ nóng của thức ăn nữa, đĩa nào cũng nóng bỏng tay, tớ đành phải quấn băng dính ở mười đầu ngón tay, nếu chẳng bê nổi đĩa. Ông chủ nhà hàng nhìn thấy liền chửi tớ là được chiều chuộng nên chịu được vất vả, bắt tớ phải biến, làm tớ tức phát khóc, Jason đứng ra bảo vệ tớ, ông chủ cậu mà còn xen vào tôi đuổi cả cậu luôn. Jason liền xin nghỉ, ông ta đành phải chịu hire back (thuê lại) hai đứa tớ.




      Thời gian ấy, tớ Jason đến phát điên, chỉ tiếc là ấy có người từ lâu rồi.”




      Ngải Mễ tò mò hỏi: “Người của ấy thế nào? Chắc xinh lắm nhỉ?”




      “Ừ, xinh lắm, người Hoa sinh ra ở Mỹ, con lai, tóc màu hạt dẻ…”




      “Thế cậu… đành bỏ cuộc ư?”




      bỏ cuộc làm sao?” Chân Thao . “Người ta là người Hoa sinh ra ở Mỹ, lại lo được giấy tờ cho Jason, tớ là cái quái gì? Nhân lúc còn chưa gây thiệt hại lớn về người, phải tranh thủ rút sớm chứ!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 52






      Ngải Mễ cho rằng Chân Thao nhanh chóng quên được mối tình đầu như thế là do Vương Ba phối hợp quá ăn ý. Vương Ba tiêu của Chân Thao nhiều tiền như vậy, đến cuối cùng hứa gửi tiền cước phí bưu điện cho Chân Thao rồi lại gửi. Nếu Allan cũng thất đức như thế Ngải Mễ cũng quên chàng từ lâu rồi.




      Ngoài ra Chân Thao cũng rất may mắn, nhanh chóng gặp được người tuyệt vời, đẹp trai hơn Vương Ba, Ngải Mễ điểm lại những chàng gặp, bất luận là người quen hay người lạ, đều ai tuyệt vời như Allan, từng phương diện thể sánh được với Allan, gì đến chỉ số chung.




      Đương nhiên, Ngải Mễ cũng thừa nhận đó là do chẳng gặp được mấy chàng. đành biện minh cho mình rằng, đúng là mình quen nhiều người, nhưng phim ảnh xem đâu có ít, rồi cả tiểu thuyết nữa? Trong phim, trong tiểu thuyết mình cũng đâu có thấy ai hơn Allan đâu.




      biết mọi người là “trong mắt người tình có Tây thi”, câu này chỉ thích hai chữ “người tình”, “người tình” có nghĩa như each other, nếu đơn phương được gọi là người tình. Nếu ưng mọi mặt ở Allan chứng tỏ họ là người tình. Nhưng biết còn có nhiều cũng ưng mọi mặt ở Allan, chẳng lẽ họ cũng là người tình của ư? Cách trong tiếng vẫn khách quan hơn: Beauty is in the eyes of the beholder (Cái đẹp là do đánh giá chủ quan của mỗi người). Đúng lúc phát ra vẻ đẹp của Allan, biết làm thế nào được?




      Chân Thao nhiệt tình xúi giục Ngải Mễ cưa Eric, Eric hơi thấp chút nhưng được cái đẹp trai, phẩm chất đạo đức tồi, sau này chịu khó ngồi tâm , làm tình, còn ít ra ngoài với chàng. Kể cả bất đắc dĩ phải ra ngoài đừng giày cao gót, đừng ngang hàng với nhau, nhớ để người trước, người sau, như thế chắc chắn có ai phát ra Eric thấp quá.




      Ngải Mễ biết có phải Chân Thao cố tình phá hoại hình ảnh Eric trong lòng hay , bất luận phải hay kết quả đều như nhau. Đến khi nhìn thấy Eric, lại nhớ đến học thuyết “ người trước, người sau” của Chân Thao và chỉ muốn phì cười. Cảm giác đầu tiên của bạn khi gặp chàng nào đó mà là buồn cười rất khó có thể nảy sinh tình .




      Eric muốn tìm hộ Ngải Mễ nhà khác nhưng từ chối, muốn phải xa Chân Thao, hơn nữa con đường này nhiều thanh niên ở, như lời bà là “dương khí” thịnh, Ngải Mễ cũng thấy sợ nữa.




      Bản thân Chân Thao cũng cưa Eric, Ngải Mễ hỏi nàng tại sao, Chân Thao liền bảo “bận mờ mắt”. “Nếu cậu có ba bài tập, hai bản báo cáo, bài thi, cộng thêm nửa dự án phải nộp, cậu có còn thời gian cưa cẩm nữa ? Nhàn cư vi bất thiện, khi cậu bận tối mắt tối mũi, cậu làm gì còn thời gian để nghĩ tình “tròn hay méo” nữa?”




      Chẳng mấy chốc, Ngải Mễ bận đến mức còn thời gian để nghĩ tình “tròn hay méo” nữa, vì khoa tiếng của trường Đại học C có quy định, mọi nghiên cứu sinh tiến sĩ lấy bằng thạc sĩ ở trường Đại học C đều phải thông qua Entrance (kỳ thi nhập học) được tổ chức sau khi nhập học nửa năm, qua được đành phải khăn gói về nước thôi.




      Ngải Mễ lên khoa lấy danh mục sách cần đọc, vừa liếc suýt ngất: Hơn trăm cuốn sách. Đọc tiếp cầu ngất hẳn: Thi là thi , câu vấn đáp phải trích dẫn phong phú, luận cổ luận kim, sao cho giám khảo phải trợn mắt vì choáng.




      Thế có nghĩa là chỉ đọc trăm cuốn sách này thôi vẫn chưa đủ mà phải đọc ít nhất mấy cuốn bình luận về mỗi cuốn sách nữa. Trời đất ạ, thế có nghĩa là phải vài trăm cuốn ư? Cứ nghĩ đến đó là cảm thấy mồm miệng khô khốc, tưởng như phải chấm nước bọt để giở mấy trăm cuốn sách vậy.




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      học bằng tiến sĩ này nữa cũng sao cả, bao nhiêu người học tiến sĩ vẫn sống sờ sờ đó thôi? Nhưng nếu thông qua kỳ thi này, bị trường đuổi về chẳng còn mặt mũi nào để sống, hơn nữa tự tử cũng thể thay đổi được thực tế rằng thi qua, chỉ có cách là mua khẩu súng, gây ra vụ gì đó chấn động mới có thể khiến người ta quên nguyên nhân đằng sau kiện gây chấn động kia.




      Ngải Mễ quyết định phải thi qua, qua rồi học tiến sĩ cũng sao, nhất quyết thể để trượt. Đối với người Trung Quốc, còn có gì quan trọng hơn thể diện?




      Gần như chỉ cách vài hôm là Ngải Mễ lại phải khuân túi sách bự từ thư viện về, vài ngày sau lại lặc lè vác trả. Chiếc bàn cạnh giường lúc nào cũng chất đầy sách. Ngày nào mở mắt ra cũng phải đọc sách, đọc đến khi nào mắt mở được nữa thôi, ngay cả khi nằm mơ cũng mơ thấy các từ tiếng nhảy múa trước mặt.




      Mấy ngày trước khi diễn ra buổi dạ hội Trung thu, Chân Thao hỏi Ngải Mễ có tham gia hay , cậu đến xem chàng Don Juan số của trường Đại học C à? Lần này là đấu giá, cậu những được chiêm ngưỡng chàng, mà còn có thể mang nhiều tiền , bỏ tiền ra đấu giá mời chàng khiêu vũ, hoặc mời chàng ăn tối với cậu. Chỉ tiếc là được mời lên giường, nếu lão Chân dù có bán thân cũng phải tích cóp đủ tiền mời chàng đến xài xem sao.




      Ngải Mễ liền đề nghị: “Bán thân thà cậu bán thẳng cho soái ca còn hơn.”




      Chân Thao liền cười lớn: “Lão Ngải, chiêu này của cậu cao . Tớ bán cho chàng, chàng make love với tớ rồi còn phải trả tớ tiền. Tớ lại dùng tiền chàng trả để đấu giá chàng, đấu được, chàng lại phải make love với tớ. Wow, wow, làm ăn cần bỏ vốn, kiếm cũng khó!”




      Ngải Mễ biết Chân Thao chủ yếu là cho vui, dám những điều mà các nàng thục nữ khác dám , rất thoải mái nhưng thực ra lại dám làm.




      Chân Thao hỏi: “Tối Trung thu cậu ?”




      Ngải Mễ rầu rĩ : “Giờ tớ lấy đâu ra thời gian tham gia dạ hội? đống sách kia, kể cả ngày ngày ngủ tớ cũng chẳng đọc hết được, thôi hôm đó tớ đâu.”




      “Cái chuyên ngành dỏm của cậu, học xong có xin được việc đâu mà còn rắc rối như vậy, tốt nhất là chuyển ngành . Chuyển sang ngành máy tính ấy, tớ có hai người bạn học ngành này, đều chưa xong thạc sĩ xin được việc, tại vừa làm vừa viết luận văn thạc sĩ.”




      Ngải Mễ hỏi: “Từ tiếng chuyển sang máy tính, có vẻ hơi xa quá nhỉ?”




      “Xời, có sao? Giờ có ai chuyển sang ngành máy tính? Học nhạc còn chuyển hết sang máy tính nữa là, cậu học tiếng sao chuyển được? Dù gì các lập trình máy tính đều được viết bằng tiếng chứ có phải viết bằng nốt nhạc đâu? À, tớ nhớ ra rồi, Jason cũng từ ngành văn học như cậu chuyển sang máy tính đấy, cậu có thể hỏi ấy chuyện chuyển ngành. Cậu có cần số điện thoại của ấy ?”




      Ngải Mễ vẫn nặng tình với Allan ở trong nước, còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện chuyển ngành máy tính nên chỉ đáp cho qua chuyện: “Ok, sau này tớ hỏi ấy vậy.”




      Chân Thao cho số điện thoại, số là điện thoại nhà, số là điện thoại văn phòng. liếc qua và thấy khá hài hước. Số điện thoại soái ca “soái” , đặc biệt là bốn chữ số cuối cùng, số là “7714” (phát tiếng Trung như “tất cả cùng chết”), số kia là “0414” (phát tiếng Trung như “thà là chết ”). vứt đại số điện thoại ở đâu đó và rồi cũng quên ngay.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tối Trung thu, Chân Thao tham gia, trước khi còn dặn Ngải Mễ nhất định phải đợi về để truyền đạt tinh thần của buổi dạ hội, kết quả Ngải Mễ đọc sách mệt quá, Chân Thao chưa về, ngủ thiếp .




      Bận rộn đến tận đầu tháng Hai năm 2001, Ngải Mễ qua được kỳ thi nhập học mới thở phào nhõm. Trước ngày Valentine, Chân Thao bàn với Ngải Mễ rằng muốn mời người đến nhà ăn cơm, xem Ngải Mễ có thể nấu nướng được . Ngải Mễ hỏi là ai, Chân Thao liền bảo là “soái ca Tân Cương”.




      Vừa nghe đến cụm từ “soái ca Tân Cương” là Ngải Mễ nhớ đến việc Allan mang dòng máu Kazakhstan, Kazakhstan là Tân Cương là gì? liền thăm dò: “Soái ca Tân Cương này họ gì vậy?”




      “Tên dài lắm, chẳng ai muốn nhớ, mọi người đều gọi là Mai Mai Di, họ Hán hình như là Thành gì đó.”




      Ngải Mễ sửng sốt hỏi: “Thế tên ấy là gì?”




      “Thành Công hay Thành Tài gì đó, tên đặt hồi , chắc chắn là phải chọn tên hay rồi.”




      Ngải Mễ vội : “Cậu mời đến , cứ mời đến , tớ phụ trách nấu nướng.”




      Chân Thao cười hi hi. “Mời ấy đến cậu phải làm món gà đấy.”




      “Tại sao?”




      “Vì ấy ăn thịt lợn, cậu làm thịt gà phải làm thân trâu ngựa đáp đền đó.”




      ngày sau, Chân Thao với Ngải Mễ rằng mời được “soái ca Tân Cương”, bảy giờ tối Valentine đến ăn cơm.




      Ngải Mễ rất hồi hộp, nghĩ bụng “soái ca Tân Cương” này có thể là Allan, vừa đẹp trai lại họ Thành, chẳng lẽ Allan sang Mỹ rồi ư? Nhưng Chân Thao chàng này ăn thịt lợn, hình như điểm này hơi khác, vì Allan ăn thịt lợn. Hay là Allan sang Mỹ rồi theo đạo Hồi nên ăn thịt lợn nữa?




      Chân Thao nhờ Ngải Mễ phụ trách nấu nướng chủ yếu là do nàng phục sát đất tay nghề nấu ăn của Ngải Mễ. Sau khi sang Mỹ, tay nghề nấu ăn của Ngải Mễ lên hẳn. Thời gian ôn thi bận rộn, mọi hoạt động vui chơi giải trí đều bị hủy, nhưng nấu cơm vẫn duy trì hằng ngày. Mấy ngày đầu sang Mỹ, chỉ ăn vài bữa bánh mì kẹp xúc xích, ý chí của lung lay hẳn, tự nhiên lại sinh ra thù Mỹ, để tăng cường cho mối quan hệ Trung – Mỹ, quyết định tự nấu ăn.




      Giai đoạn ấy để tiết kiệm thời gian, mỗi tuần chỉ nấu lần, lần nấu hết đồ ăn cho cả tuần, ngày thường hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng rồi ăn. Đến cuối tuần, Ngải Mễ bỏ ra nửa ngày để nấu cơm, chỉ làm những món hấp, luộc, nướng gì đó, vì trong quá trình nấu, còn tranh thủ đọc sách được. thường xuyên cùng lúc bật bốn bếp, bếp luộc trứng lá trà, bếp hầm xương với rong biển, bếp hầm gân bò với cà chua, bếp còn lại hấp thịt ngào bột.




      Lò nướng ở dưới cũng hoạt động ngơi nghỉ, nướng bánh nướng cánh gà, nướng ngô, nướng khoai lang. Hồi còn ở trong nước, chưa bao giờ nướng bánh, sang Mỹ thấy bột làm bánh rẻ vô cùng, liền mua về mày mò, nếu có hỏng cũng mất vài hào. Kết quả là đồ của Mỹ kẻ ngốc làm cũng được, dù ngốc đến đâu, chỉ cần làm theo hướng dẫn đều thành công, thế nên lần đầu tiên làm bánh, thành công mỹ mãn.




      Trước khi Ngải Mễ về đây, Chân Thao nấu ăn, sáng trưa tối đều ăn bánh mì, đồ ăn cũng ăn sống, gần như ngày nào cũng chỉ có mấy món: Rau sống, cà chua, ớt ngọt, đôi lúc khoai tây cũng ăn sống. Nhưng nàng ăn như thế cũng vì chẳng biết làm thế nào, tuần ăn năm ngày, ngán đến tận cổ, cuối tuần đành phải mò đến nhà hàng Trung Quốc ăn bữa đời, và lúc nào cũng ăn buffet, trả tiền rồi muốn bị thiệt nên bữa nào cũng ăn no lặc lè, mỗi lần ăn về bụng dạ ậm ạch mấy ngày liền, người cũng béo lên trông thấy.




      Vì Chân Thao biết nấu ăn nên Ngải Mễ nấu gì nàng cũng khen ngon khiến Ngải Mễ tự tin hẳn lên. Có người quen đến thành phố B là Ngải Mễ lại nhờ họ mua hộ ít hành, gừng, tỏi, hạt tiêu gì đó, Ngải Mễ cho linh tinh vào đồ ăn, là người to gan, sợ ăn rồi thiệt mạng. Chân Thao thích ăn đồ ăn nấu, luôn miệng, Ngải Mễ à, tớ thích ăn xương và chân giò của cậu lắm.




      Lúc đầu Ngải Mễ còn chỉnh cho nàng, phải là xương của tớ mà là món xương tớ nấu. Sau rồi cũng quen, toàn là “của tớ”, kết quả là hôm đó luộc trứng với lá trà, thấy Chân Thao ăn rất ngon lành, bèn hỏi: “Egg (trứng) của tớ ngon ?”




      Chân Thao cười sặc sụa, đáp: “Egg của cậu phải đợi sperm (tinh trùng) đến ăn chứ.”




      Tối Valentine đó, Ngải Mễ nấu nướng rất thịnh soạn, đồ ăn bày đầy bàn, biết Allan thích ăn cá nên nấu món cá sốt. Bảy giờ tối, Chân Thao mời “soái ca Tân Cương” đến, Ngải Mễ vừa nhìn cụt luôn hứng: phải Allan. chàng khá điển trai nhưng đẹp trai và cao như Allan, càng có phong độ và khí chất như .




      “Soái ca Tân Cương” mũi thính, ăn chút cá rồi ăn nữa, bảo là có mùi thịt lợn. Chân Thao và Ngải Mễ đều sao trong cá lại có mùi thịt lợn? Soái ca vẫn khăng khăng rằng có mùi thịt lợn, chắc chắn là trước khi rán cá, chảo có xào thịt lợn. Ngải Mễ nghĩ hồi lâu, đúng là mấy ngày trước có xào thịt, nhưng chảo rửa bao nhiêu lần rồi, thế mà chàng vẫn ngửi thấy mùi thịt lợn, đúng là tài . Kết quả soái ca chỉ ăn những món được xào nấu bằng cái chảo đó, khiến Ngải Mễ vô cùng áy náy.




      “Soái ca Tân Cương” rất hay tiếng Hán rất lưu loát, trong bữa ăn gần như chỉ có chàng kể chuyện của mình. chàng là người Duy Ngô Nhĩ, sinh ra và lớn lên ở Tân Cương, sau đó thi đỗ trường Đại học Thượng Hải, là chàng Don Juan có tiếng trong trường bọn họ, số chết mê chết mệt chàng nhiều kể xiết. Sau đó chàng quen người Hán, bố mẹ đều là cán bộ cấp cao, kia đem lòng chàng rồi hai người kết hôn. Nhưng “soái ca Tân Cương” quê hương chàng có phong tục là nếu chồng đánh vợ có nghĩa ấy, thế nên chàng cũng thường xuyên “” vợ mình. Con nhà cán bộ cấp cao sao chịu nổi điều này? Đương nhiên là vợ chồng thường xuyên “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” thôi.




      Sau đó vợ soái ca sang Mỹ và chẳng mấy chốc cặp với người Mỹ. Nhưng ấy vẫn lo thủ tục để đưa “soái ca Tân Cương” sang cùng, dĩ nhiên vợ chồng vẫn thường xuyên đánh chửi nhau. Vợ soái ca nghĩ nếu ly hôn chàng còn thân phận gì ở đây nữa nên cố gắng nhịn, sau đó chàng được trường đại học hạng trung nhận vào, giải quyết được vấn đề thân phận, hai người mới chia tay nhau. Vợ soái ca liền kết hôn với người Mỹ kia, còn chàng chỉ nộp học phí để có tên trong danh sách sinh viên của trường đại học chứ học hành gì cả mà làm thuê cho nhà hàng.




      ăn cơm có điện thoại gọi đến, Chân Thao ra nhấc máy rồi chuyển cho Ngải Mễ ngay, là bồ cậu gọi điện chúc mừng Valentine. Ngải Mễ tưởng Allan, vội ra nghe máy, kết quả là Tiểu Côn, chúc Valentine vui vẻ.




      Tiểu Côn cười, hỏi: “ nghe thấy có tiếng đàn ông, có phải Allan ?”




      Ngải Mễ rầu rĩ đáp: “ phải, người bạn của bạn cùng phòng em.”




      Tối hôm đó, Ngải Mễ nằm giường mà tài nào chợp mắt được. nhớ đến Valentine năm 97, nhớ đến lần đầu tiên của , nhớ lời Allan hỏi có hối hận hay . hiểu sao, trong đầu luôn bị ám ảnh bởi lời bài hát: Trong đêm dài dằng dặc này, ai là người ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 53






      Ngải Mễ rất biết ơn Tiểu Côn vì gọi điện cho trong ngày Valentine, như thế, trong mắt Chân Thao, là người có người thương người nhớ, Valentine đến nỗi lẻ loi. Cú điện thoại của Tiểu Côn làm bất ngờ, vì những năm qua, mỗi dịp lễ tết, đều gọi điện thoại cho .




      Có thể Tiểu Côn là người giúp vượt qua được “mùa hè đen tối” đó. Sau khi Allan , Tiểu Côn tìm cho việc làm thêm là hướng dẫn viên du lịch ở công ty du lịch, đón tiếp khách du lịch của Mỹ và châu u, công việc rất bận rộn và cũng thú vị. Lộ trình phụ trách là số điểm du lịch ở thành phố này, sáng tối về, lần nào Tiểu Côn cũng đưa đón làm. Lúc đầu muốn làm như thế, vì cứ có linh cảm rằng Allan đứng ở đâu đó nhìn , chỉ cần có người cũng có bạn ngay, thế nên muốn để Allan hiểu lầm.




      Nhưng Tiểu Côn Allan nhờ bảo vệ , sợ “Cung Bình” cập nhật tin tức, biết bọn họ chia tay, vẫn đến tấn công . Ngải Mễ cảm thấy những điều Tiểu Côn có khả năng là , vì chắc chắn Allan muốn mọi người đều nhìn thấy và Tiểu Côn đến với nhau, như thế đồng nghĩa với việc tuyên bố với mọi người rằng Allan và Ngải Mễ chia tay. Đây có thể mũi tên trúng ba đích: Người muốn giết giết nữa, người muốn tự tử cũng tự tử nữa. Có thể thời gian tiếp xúc dài hơn, Tiểu Côn, như thế chứng minh quyết định ban đầu của là rất đúng đắn.




      Ngải Mễ thấy chiêu này của Allan rất lợi hại, ít nhất là “Cung Bình” còn quấy rối nữa, cũng thấy ai tự tử vì Allan, chứng tỏ các “tranh con búp bê” đều sao. Chỉ tiếc là Ngải Mễ Tiểu Côn, ở bên Tiểu Côn, ngoài việc chuyện về Allan ra, chẳng còn hứng thú về chuyện gì khác.




      Tiểu Côn cũng rất biết ý, lúc nào cũng có về Allan với . Tuy nhiên, cách chuyện về Allan của Tiểu Côn gần như ngược ý . Khi Allan bỏ rơi , bao giờ đến tìm nữa, Tiểu Côn chắc chắn Allan quay lại tìm . Khi tin rằng Allan vẫn đợi Tiểu Côn chắc chắn Allan quên hẳn rồi.




      Nhiều lần như thế Ngải Mễ cũng bực, bèn hỏi: “ làm sao vậy? Lúc nào cũng ngược ý em, rốt cuộc quan điểm của là thế nào? Tại sao lúc thế này, lúc lại thế khác?”




      Tiểu Côn chỉ cười. “Chẳng phải em cũng lúc thế này, lúc thế khác còn gì?”




      “Em là đương nên mới “lú lẫn”, là kẻ ngoài cuộc, sao “tỉnh táo” hơn được à?”




      cũng là đương mà. Lúc muốn cậu ấy quay lại tìm em, lúc lại muốn như thế. Em còn phân vân sao chắc chắn được.”




      chàng như thế, Ngải Mễ muốn bực cũng bực được, đành : “Thôi, bọn mình đừng chuyện này nữa.”




      Sau đó, Tiểu Côn sang Canada. chàng và chị mua nhà ở Vancouver, rồi chàng lại tự mua nhà ở Toronto. Tiểu Côn cho thuê ngôi nhà ở Toronto, còn vẫn làm ăn qua lại ở hai đầu Trung Quốc và Canada. Giá da lông ở Canada rẻ, Tiểu Côn đánh hàng về Trung Quốc bán, sau đó lại đánh đồ quần áo, giày dép, mũ mão từ Trung Quốc sang Canada bán. chàng bán lẻ mà chỉ bán buôn, hình như cũng kiếm ít tiền.




      Thời gian học ở trường Đại học B, phải Ngải Mễ có ai nhòm ngó tới, nhưng sợ dính líu đến bọn họ nên lúc nào cũng tìm cách né tránh, vi vẫn có linh cảm rằng, Allan tìm được bạn , chỉ vì còn lăn tăn về lời thề nên ngại chưa hành động, chỉ đợi bên này có người ra tay ngay. thể cho cơ hội đó.




      Trước đây khi ở bên Allan, luôn có cảm giác rằng Allan người khác. Sau khi chia tay với , lại tin tưởng rằng chỉ cần có bạn trai cũng có bạn . cũng biết niềm tin này của mình xuất phát từ đâu. Nếu vì Allan là người đáng nghi ngờ nên tin vào việc tại giữ lời hứa. Bản thân cũng thấy lú lẫn với logic của mình, có cách nào để giải thích cho mình, nhưng vẫn rất tin vào điều đó.




      Có lẽ là do trước đây sớm tối bên nhau, có thể chấp nhận được chút hoài nghi, còn tại còn ở bên nữa. Ngoài việc tin tưởng giữ lời hứa còn cái gì có thể khiến cảm thấy vẫn nắm bắt được nữa đâu?




      Sau khi về miền Nam, Allan còn liên hệ với nữa. Lúc đầu những tưởng rằng cho bố mẹ số điện thoại và địa chỉ của , nhưng bố mẹ bảo có. tin Allan lại làm như vậy, dù gì chăng nữa bố mẹ phải lo cho rất nhiều việc trong thời gian bị thu thẩm. Sau khi sang thăm con trai, bố mẹ Allan cứ khăng khăng đòi gửi lại ít tiền cho bố mẹ , hai bên đôi co hồi lâu, cuối cùng bố mẹ Allan nhất quyết đòi để lại tiền ở nhà . Nhưng thể dùng tiền để đánh giá quan tâm và giúp đỡ của bố mẹ đối với , cũng phải lấy tiền ra là báo đáp được. Kiểu gì cũng phải để lại số điện thoại hay địa chỉ liên lạc cho họ chứ?




      cảm thấy dường như bố mẹ hề có ý trách Allan, biết Allan giải thích như thế nào với họ, hỏi lý do mà bố mẹ cũng giống như lý do Allan với , nhưng hiểu tại sao bố mẹ nhận ra rằng đó chỉ là cái cớ mà Allan đưa ra thôi.




      Ngải Mễ tìm được số điện thoại công ty của Allan, gọi đến rất nhiều lần, đầu bên kia có ai tên là “Thành Cương” hay “Allan” cả, thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị là nữ, cũng phải mới đến. Gọi rất nhiều lần, người ta nhận ra tiếng liền bực bội cúp máy ngay.




      Dần dần cũng tìm hiểu những chuyện này nữa, đúng là như Allan , chỉ cần biết có bạn có thể sống rất bình yên, cảm thấy dường như bị nhốt trong đồn thu thẩm vậy nhưng đó là đồn thu thẩm bị đánh đập, tra khảo, làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi trong đó, nhưng có người . Còn làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi ở đây, nhưng cũng có người . vẫn là của , cũng vẫn là của , chỉ có điều gặp nhau mà thôi.




      chỉ mong dần dần quên Jane. người đàn ông sao có thể dựa vào ký ức về để sống qua ngày được? Nếu Tiểu Côn sai đàn ông đều rất thực tế, như vậy sớm muộn gì Allan quên Jane. Nếu mẹ đúng, đàn ông đều những làm ngơ trước họ tại tìm nữa, chắc chắn lại có hứng thú với , có thể đến lúc đó, lại đến tìm .




      cứ chờ đợi với niềm hy vọng đó, dám có người , chỉ sợ có người Allan lập tức có bạn .




      Sau khi sang trường Đại học C học, Tiểu Côn đến thăm hai lần, là muốn mua xe cho nhưng nhất quyết nhận, cảm thấy chỉ cần mua xe là quan hệ giữa hai người khác. Tiểu Côn lại bảo đưa cho ít tiền nhưng cũng nhận, Tiểu Côn liền giấu tiền vào ngăn kéo của . Đến khi Tiểu Côn về rồi, mới phát ra số tiền đó, đều là tiền mặt, thể trả lại cho Tiểu Côn, đành mang gửi ngân hàng, sau đó gửi tấm séc cho Tiểu Côn, nhưng Tiểu Côn chưa chuyển sang tiền mặt mà vẫn gửi ngân hàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :