1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 44






      Ngải Mễ theo Tiểu Côn đến chỗ ở của , thấy hình như phòng ốc bừa bộn hơn lần trước rất nhiều, phát dưới gối có đôi tất đùi dài của phụ nữ, nghĩ chắc chắn là Tiểu Côn vừa làm chuyện gì mờ ám với nàng nào ở đây, nhưng thấy có gì bực mình mà cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.




      Tiểu Côn hỏi: “Hay là nấu cái gì đó cho em ăn nhé? Hoặc là đến quán thịt dê xiên nướng ăn?”




      Ngải Mễ chịu . “Em đâu, nhỡ Allan đến tìm em lại gặp.”




      Tiểu Côn cười, : “Hê, em đến đây là để đợi cậu ta đến tìm em hả? Thế quá đơn giản, để gọi điện cho cậu ta…”




      Ngải Mễ vội ngăn. “Đừng gọi, đừng gọi, gọi điện thoại bảo ấy đến tìm em còn ý nghĩa gì nữa. tại chắc là ấy ở nhà họ Giản, biết số điện thoại của nhà đó đâu.”




      “Cái này hỏi có gì là khó, số điện thoại của ai mà chẳng biết.” Tiểu Côn cười giả lả, : “ đoán là bọn em cãi nhau mà, nhưng ngờ lại nhanh như vậy.”




      “Sao lại đoán bọn em … có mâu thuẫn?”




      “Điều bình thường thôi, hai người sống chung mái nhà, ra chạm vào chạm, bát đũa còn có lúc xô nữa là bọn em. Chậc chậc, người hiền lành như Thành Cương còn bị em làm cho mất ăn mất ngủ, em bảo em có kinh khủng ?”




      nghe ra ý chỉ trích trong câu của Tiểu Côn, bèn ấm ức : “ hiểu gì đừng có phát ngôn linh tinh, chuyện này hoàn toàn phải là lỗi của em, mà là ấy… giờ Jane rôi. Đàn ông bọn đều cùng giuộc cả, nàng chết vì bọn là bọn đem lòng .”




      Tiểu Côn bèn lắc đầu. “Xem ra em hiểu tâm lý đàn ông cho lắm, đừng là… mất, kể cả vẫn còn sống khi ở cự ly xa, bọn vẫn thấy ta còn… giá trị thực tế nữa. Đàn ông ai chẳng sống thực dụng, em nghe người ta thường đàn ông đều “chỉ thấy nụ cười của người mới, ai nghe tiếng khóc của người cũ” đó sao? Đàn ông góa vợ, mười người đến chín người, mồ vợ chưa xanh cỏ tục huyền rồi. Phụ nữ bọn em mới thích hoài niệm đàn ông mất, nếu ở góa cho ta cũng lấy những chàng sau đó làm người đóng thế. Tục ngữ “đàn ông vợ mới, đàn bà thương chồng cũ”, thế nên tìm vợ tuyệt đối bao giờ lấy những chồng chết hoặc bị chồng bỏ. nào chủ động ly hôn được, vì nếu căm hận chồng cũ ta ly hôn, nhưng người chồng mất hoặc bị chồng bỏ được, trừ phi muốn làm người đóng thế.”




      Ngải Mễ cảm thấy trong câu “mười người đến chín người” mà Tiểu Côn Allan rơi đúng vào trường hợp “ người” kia. Kể cả Allan Jane, nhưng cũng vì lương tâm cắn rứt nên muốn bù đắp. thấy về điểm này Allan lại hơi giống với người đàn bà mất chồng, sau này chắc chắn luôn nhớ về Jane, cứ nghĩ đến những điều này là lại rất lo lắng, buồn phiền, nhưng biết phải giải quyết thế nào.




      Tiểu Côn liền khuyên: “Đừng ghen bóng ghen gió suốt ngày như thế, ghen , hai lần, đàn ông thấy em dễ thương và chiều chuộng em; ghen ba, bốn lần, đàn ông nghĩ em coi trọng ta nên chịu nhường nhịn em; nhưng ghen nhiều ta bắt đầu thấy bực mình, tức lên là ta bye bye, lúc đó em chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn thôi. Em phải chuyển thế bị động sang thế chủ động, cho ta ít cơ hội để ta ghen, như thế ta chỉ lo em rơi vào tay thằng khác, chẳng còn thời gian để em phải lo lắng nữa.”




      “Tiếc là ấy thích ghen”




      “Làm gì có chàng nào ghen? Tính thích chiếm hữu của đàn ông rất mạnh mẽ, nào của mình đều sợ bị người khác động vào. Kể cả là người chia tay, khi nhìn thấy ta với người đàn ông khác, trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu, huống chi là người tại? Em bảo cậu ta ghen, thế tại sao cậu ta lại bắt em mang trả lại chuỗi ngọc trai?”




      nhớ đến hôm trả lại chuỗi ngọc trai cho Tiểu Côn, Allan chịu lên, bảo là muốn để Tiểu Côn rơi vào tình huống khó xử, và cũng bảo đừng những lời khó nghe. mình lên tìm Tiểu Côn để trả lại chiếc vòng, gì nhiều mà chỉ bảo: “Allan mua cho em cái khác rồi, em gửi trả lại cho .” tưởng Tiểu Côn giận dữ mà ném chuỗi ngọc trai vào bồn cầu, nhưng kết quả khiến vô cùng thất vọng vì Tiểu Côn cất nó vào ngăn kéo.




      hỏi Tiêu Côn: “ bảo đợi ấy được thả, công khai chuyện theo đuổi em, sao chẳng thấy theo đuổi em gì cả?”




      Tiểu Côn liếc cái rồi đáp: “Em nghĩ tiểu nhân như thế hả? Em nghe người ta em như thể tay chân, đàn bà như thể quần áo” à? Đối với đàn ông bọn , vì người đàn bà mà phá hoại tình huynh đệ là đáng. và Thành Cương tuy phải là em kết nghĩa nhưng về tinh thần cũng rất em…”




      Câu “đàn bà như thể quần áo” khiến Ngải Mễ cảm thấy hết sức phản cảm, nếu coi phụ nữ là manh áo tấm quần có phải thích mặc mặc, thích cởi là cởi ư? Đúng là quá coi thường phụ nữ. cảm thấy câu này bộc lộ khinh miệt của Tiểu Côn đối với phụ nữ, chắc chắn lý thuyết phân biệt “tình dục” và “tình ” của được xây dựng khinh miệt này, vì đối với , phụ nữ chỉ là tấm áo tấm quần, mặc cái nào, thay cái nào chẳng có gì khác nhau.




      nghĩ, chắc chắn Allan bao giờ ăn như vậy, và cũng có suy nghĩ đó, rất tôn trọng phụ nữ, nhưng hình như Allan lại quá tôn trọng họ, lúc nào cũng sợ làm tổn thương đến A, B. Hai người này hoàn toàn trái ngược nhau, người coi tất cả phụ nữ đều ra gì, người lại coi trọng tất cả phụ nữ, chẳng lẽ có người đàn ông nào chỉ coi trọng thôi ư?




      lại, người đàn ông mà phụ nữ cần có khuôn mẫu như sau: Trong mắt ta chỉ có người phụ nữ, ta chỉ vui buồn hờn giận vì này. ta sợ làm tổn thương bất kỳ nào, nhưng lại sợ làm tổn thương này. ta có hứng thú với bất kỳ ai mà chỉ có hứng thú với mình này thôi. ta quan tâm đến bất kỳ nàng nào mà chỉ quan tâm đến nàng của ta mà thôi. Chẳng lẽ cầu này quá cao xa ư?




      Từ cổ chí kim, tất cả phụ nữ, bất luận cao thấp hay sang hèn, đều chỉ mong được “chuyên sủng”. Hoàng hậu đấu với phi tử, con bình dân đấu với tình địch, thậm chí đấu với em chồng, mẹ chồng, chẳng phải tất cả đều vì muốn giành được vị trí chuyên sủng là gì? Đây là kết luận mà Ngải Mễ rút ra được sau khi đọc rất nhiều sách, trước đây rất coi thường những người đàn bà suốt đời chỉ tập trung công sức cho việc tranh giành vị trí chuyên sủng. Thiên hạ thiếu gì đàn ông, cuộc sống thiếu gì niềm vui, tội gì phải hao tâm tổn trí, bụng dạ hẹp hòi, rắp tâm hãm hại nhau vì tình của gã đàn ông? ngờ khi rơi vào lưới tình, bản thân mình cũng chẳng thua gì họ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thấy gì, Tiểu Côn liền phân tích với vẻ rất sành sỏi đời: “Thực ra phụ nữ bọn em giận… chủ yếu là do… được thỏa mãn trong chuyện đó, nên mới sinh trong chuyện khác…” Thấy Ngải Mễ định phản bác, Tiểu Côn liền làm động tác ngăn lại. “Em đừng vội phản bác, có lúc bọn em biết nguyên nhân khiến mình bực dọc, hê hê, đây là cái nằm trong tiềm thức, phải đâu mà là sách như thế. Có phải thời gian này cậu ấy được… phong độ lắm phải ?”




      Thấy Ngải Mễ gì, Tiểu Côn tưởng mình trúng tim đen của , bèn quả quyết hơn. “Chắc chắn là cậu ấy… tàn phế năm mươi phần trăm rồi, biết là cậu ấy bị đá vào thắt lưng nhiều. Thắt lưng của đàn ông rất quan trọng. Em đừng tưởng đàn ông làm chuyện đó là do vũ khí phát huy tác dụng, thực ra thắt lưng vẫn có vai trò quan trọng nhất. Thắt lưng mà hết sức… vũ khí phát huy kiểu gì cũng ăn thua. phải tự khen mình đâu nhưng nào đến với chẳng bao giờ gây chuyện với cả, vì giường phục vụ bọn họ đâu vào đấy, cảm ơn còn chưa kịp, làm gì còn đầu óc nào để gây chuyện? nào cũng gọi là đến, bảo là về.”




      bao giờ nhất trí với quan điểm của Tiểu Côn, rằng “phụ nữ giận là do được thỏa mãn trong chuyện đó”. Chuyện đó chỉ là phần trong đời sống tình . cảm thấy và Allan mâu thuẫn với nhau phải vì vấn đề tình dục, mà là vấn đề tình cảm. Cái mà cần chỉ là , mình , việc tàn phế hay chẳng liên quan gì cả.




      hậm hực : “Gọi là đến, bảo là về còn gọi gì là tình nữa? chẳng hiểu gì về tình và phụ nữ cả, ít nhất là trường hợp của em. Vì đặt phụ nữ ở vị trí bình đẳng để đánh giá. Đối với , đàn bà chỉ là tấm áo tấm quần, còn gì đến tình nữa? Đối với em, nếu hai người có tình cảm bền vững, kể cả mãi mãi đến được với nhau cũng có gì ảnh hưởng cả.”




      tranh cãi với em nữa.” Tiểu Côn giơ tay giả bộ đầu hàng. “Có thể hiểu gì về phụ nữ, nhưng phụ nữ cần thiết phải hiểu họ. Tình rất mù quáng, có đạo lý nào để cả, cứ , thể tại sao lại , càng hiểu nhiều càng biết phải thế nào…”




      Dường như câu này cũng có lý, Ngải Mễ vẫn ngẫm nghĩ Tiểu Côn lại tiếp: “ biết e thích câu ban nãy “đàn bà như thể quần áo” của , đó là cũng chỉ trích lời người khác thôi chứ nó đại diện cho ý kiến của . thực tế theo đuổi em vì muốn đóng thế. tại trong lòng em chỉ có cậu ta, dù có theo đuổi cũng uổng công vô ích. Đằng nào sớm muộn em và Thành Cương cũng chia tay, thà đợi đến khi bọn em bye bye rồi mới theo đuổi còn hơn.”




      “Tại sao sớm muộn gì bọn em cũng chia tay?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi, Tiểu Côn phải là người đầu tiên đưa ra lời dự đoán này, trong nhật ký Jane cũng viết như thế.




      Tiểu Côn cười, đáp: “Chẳng sao cả, chỉ vì dự đoán như thế thôi, nếu ngày nào cũng đưa ra lời dự đoán như thế sớm muộn bọn em cũng chia tay nhau. Con người ai cũng thế cả, nhiều lúc sống theo ý nguyện của người khác mà hề hay biết. Mọi người bảo em sắp ra nước ngoài, dần dần em cũng cảm thấy mình nên ra nước ngoài. Mọi người đều hai đứa em đẹp đôi, sớm muộn gì em cũng thấy bọn em đẹp đôi. Người ta cậu ta em, sớm muộn gì em cũng nghĩ là cậu ta em. Hơn nữa, lời dự đoán hai người chia tay nhau chắc chắn trở thành thực, thế gian này có bữa tiệc nào đến hồi tàn đâu, bất luận là hai người nào rồi cũng phải tan thôi. Có thể là về hình thức tan, nhưng tinh thần tan. Kể cả lúc sống chưa tan chết cũng phải tan chứ?”




      Thấy Ngải Mễ gì, Tiểu Côn lại cười vui vẻ, : “Hai người cứ tan từ từ, vội. Đây chính là cái lợi của việc phân biệt “tình dục” và “tình ”. Nếu phân biệt được hai cái này, chỉ vì “tình dục” mà cuống lên tìm vợ, đến lúc đó đời tàn, tự trói mình và người khác vào cột. Tại sao người tình vĩ đại thế gian này đều là đàn ông? Vì họ phân biệt được “tình dục” và “tình ”. Xa xôi đâu , chỉ riêng Rhett Butler…”




      Ngải Mễ liền ngắt lời chàng. “Đừng nhắc đến Rhett Butler… làm sao sánh nổi với người ta…” liếc đôi tất đùi dưới gối và gì thêm.




      Tiểu Côn nhìn về phía đôi tất theo rồi hỏi: “Sao lại sánh nổi? Chẳng phải Rhett Butler cũng cặp kè với bán hoa còn gì? Còn của phải là bán hoa mà chỉ là người bạn, sạch hơn nhiều. là đàn ông làm chuyện đó với phụ nữ cũng chẳng có gì, thường là đối phó với tình huống khẩn cấp thôi, em cứ coi như là ta … vệ sinh lần. Điều đáng lo nhất là trái tim ta bay mất. Nếu trái tim bay mất rồi khó níu kéo lắm, kể cả ta vẫn ở bên em nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, em biến thành… toilet đấy.”




      Ngải Mễ nghe mà lòng rối như tơ vò, lợm giọng vô cùng, vội khua tay. “ đừng nữa, toàn những thứ ba lăng nhăng mà cũng ra được…”




      Hai người ngồi lát, Tiểu Côn lại : “Ngồi thế này chán chết được. Thôi em ở đây ngủ lát , sang phòng sinh hoạt tập thể xem ti vi.”




      Sau khi Tiểu Côn ra, Ngải Mễ định nằm lát nhưng cứ cảm thấy cái giường đó bẩn bẩn thế nào, hơn nữa cũng sợ mắc mưu Tiểu Côn. nằm sấp xuống bàn nghĩ lan man lúc rồi ngủ thiếp .




      lúc mơ màng nghe thấy tiếng Allan gọi , lúc đầu tưởng là mơ, đến khi mở mắt ra, phát đúng là Allan đứng bên cạnh , nước mắt của liền trào ra, cứ như phải chịu nỗi ấm ức gì lớn lắm. nép trong lòng khóc tu tu, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Côn: “Ha ha, mong đỏ cả mắt, cuối cùng vị cứu tinh cũng đến mà còn khóc nữa kìa. Thôi nín em, nếu cậu ấy lại tưởng bắt nạt em đấy.”




      ngẩng lên mới nhìn thấy Tiểu Côn đứng sau Allan. ngượng ngùng mỉm cười, hỏi Tiểu Côn: “ gọi điện thoại bảo ấy đến à?”




      Tiểu Côn : “ phải gọi cậu ấy mà là cậu ấy gọi . Cậu ấy bảo đón em đến đây…”




      Ngải Mễ hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ trân trân nhìn Allan, Allan gì, chỉ nhìn cười, sau đó dắt tay ra ngoài. ngơ ngác theo lên xe của Tiểu Côn, biết có phải mình nằm mơ . Đến trường Đại học B, Tiểu Côn dừng xe, ba người xuống xe. Allan với Tiểu Côn: “Cảm ơn nhé, về nghỉ sớm , em đưa Ngải Mễ lên phòng, lát nữa em tự bắt taxi về.”




      Tiểu Côn đáp “ok” rồi lại với Ngải Mễ rằng: “Chửi cậu ấy chưa cứ việc đánh vào vết thương nhé”, xong liền lên xe và lái thẳng. Ngải Mễ liền thắc mắc: “ bảo ấy đến trường đón em hả?”




      “Em muốn đến đó có cách nào đâu? Thà nhờ ấy đến đón em luôn cho xong, đề phòng em tìm được ấy lại tìm đại nhân vật đóng thế nào đó ở ngoài.”




      Ngải Mễ biết Allan vẫn lo lắng cho nên vui lắm. “ to gan đấy, sợ ta thừa cơ phỗng tay à?”




      tin tưởng ấy như thế rồi làm sao ấy làm thế được? Tiểu Côn phải là loại người như thế, cũng khá biết nhìn người đấy.” Rồi Allan trách : “Cũng chỉ vì bị em ép mà thôi, nếu cũng chẳng đưa ra hạ sách đó.”




      Vì quá phấn khích nên sà vào lòng , liến thoắng: “Love you, love you, love you…”, sau đó lại cố thoát ra. “Em xin lỗi, em xin lỗi, em lại quên vết thương của .”




      Allan cho thoát. “Em toàn love suông thôi, nếu love từ sau đừng có lấy mấy trò này ra chỉnh …”




      cười, : “Giảo hoạt như làm sao em chỉnh nổi? Toàn là chỉnh em, chỉnh đến nỗi khiến tim em tan nát hết cả.”




      “Nếu về chỉnh chẳng ai xứng đáng là đối thủ của em cả. Thôi em về phòng rồi ngủ sớm , mai còn học.”




      muốn lên mà muốn gần lát nữa. “Hôm nay… về đó… họ những chuyện gì với ?”




      “Cũng chẳng có gì cả, chỉ kể số chuyện… của Jane hồi còn .” Allan buồn rầu. “Trông họ… già rất nhiều, biết sau này họ… sống thế nào. nghĩ, hay là miền Nam nữa, ở lại thành phố J, tiện thể chăm sóc họ luôn…”




      Ngải Mễ mong Allan miền Nam, nhưng muốn vì bố mẹ Jane mới ở lại. cố gắng giữ trong lòng để gây chuyện nữa.




      Allan chỉ tay vào vật đeo vai trông giống ba lô, : “Họ cũng cho xem nhật ký của Jane…”




      Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Nhật ký nộp cho bên công an rồi cơ mà?”




      “Công an trả lại rồi.” Allan liền thắc mắc: “Sao em lại biết là nhật ký nộp cho công an rồi?”




      Ngải Mễ đành phải kể lại sơ qua chuyện nhật ký, rồi : “Chắc chắn là Tĩnh Thu dặn bố mẹ Jane nên đưa nhật ký cho xem, thế nên họ cho đọc nhất định là có ý khác.”




      “Em đừng nghĩ xấu về người ta như thế, họ chỉ muốn hoàn thành di nguyện của con mà thôi. Tại sao Tĩnh Thu muốn họ cho xem nhật ký?”




      Ngải Mễ lại những lo lắng của Tĩnh Thu rồi khuyên: “ đừng đọc những cuốn nhật ký này nữa…”




      “Em đừng lo, Tĩnh Thu cũng cùng cấp bậc, những điều ấy hiểu cũng hiểu. Người mất rồi thể sống lại, tự trách mình giải quyết được điều gì? Thà là chịu khó chăm sóc bố mẹ ấy cũng còn gọi là có chút giá trị.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 45






      Khi vết thương người Allan dần khá lên, phần da gần vết thương liền tróc ra, ngứa vô cùng, đòi dứt đám da đó và cạy vảy vết thương cho đỡ ngứa. với được ra sau lưng, Ngải Mễ liền bảo nằm xuống để làm giúp. luôn bảo dứt mạnh, như thế mới đỡ ngứa, nhưng cứ dứt ra là lại nhìn thấy phần da non ở dưới nên dám dứt, chỉ xoa nhàng lên đó. Allan liền nhắm mắt lại, vẻ rất tận hưởng. làm vậy được lúc ngủ thiếp .




      Trong lúc ngủ, thường nằm nghiêng, hai chân co lên, hai tay rụt lại đặt lên hai đầu gối. Ngải Mễ đọc trong cuốn sách nào đó rằng, những người từ đáy lòng sợ bóng tối, sợ độc nên mới có tư thế ngủ như trẻ sơ sinh, tựa như nằm trong vòng tay an toàn, ấm áp của người mẹ.




      đoán tư thế ngủ này của hình thành trong đồn thu thẩm. Chắc chắn ban ngày rất cứng rắn, nhưng đêm đến là nằm co ro như thế chiếc giường vừa lạnh vừa cứng, trong mơ tìm kiếm vòng tay ấm áp. Đó là những đêm tối đáng sợ biết bao, mất tự do, biết mình bị ngồi tù oan trong bao lâu, cũng biết mình có chết được minh oan hay , chắc chắn nỗi đơn và tuyệt vọng gặm nhấm trái tim .




      Nghĩ đến đây là sao cầm được nước mắt, trong lòng trào lên bản năng thương của người mẹ. Có lúc ngồi giường, đặt đầu lên đùi , ngắm ngủ say trong giấc nồng, có lúc nằm đối mặt với , để ngủ ngon lành trong lòng như đứa trẻ.




      Hồi mới được thả, dường như rất nghiện ngủ. biết vì ở trong đó ngủ đủ hay là do thiếu máu hoặc bị đánh nhiều nên não bị ảnh hưởng. Hỏi bảo chắc chắn là do ở trong đó thiếu ngủ, bọn họ thường xuyên bắt lao động ban ngày, tối đến tra khảo, dù có ngủ cũng được ngủ ngon. Giờ ra ngoài rồi, có thể ngủ cách tự do tự tại, yên tâm thoải mái, thế nên cứ đặt mình xuống giường là ngủ ngay được.




      biết những ký ức đáng sợ kia vẫn đeo bám , vì thỉnh thoảng choàng tỉnh, tóc ướt sũng mồ hôi, ánh mắt ngơ ngác, tựa như biết mình ở chốn nào. Nhưng đến khi hỏi mơ gì vậy, luôn trả lời “ có gì”, thấy tin, liền bảo mơ thấy mấy chuyện hồi , đánh nhau với bạn. biết dối, chắc chắn là muốn kể những tình tiết đáng sợ đó, sợ cũng gặp ác mộng.




      Nhiều lúc chỉ mong cứ ngủ mãi mãi như thế này trong lòng , vì khi ngủ, nhìn như đứa trẻ, có nỗi sợ hãi, mệt mỏi, yếu đuối của riêng mình và cần bảo vệ, quan tâm, cần tình chăm sóc của , cảm thấy như thế mình chiếm vị trí rất quan trọng trong cuộc sống của . Nhưng đến khi tỉnh giấc, lại cảm thấy mạnh mẽ vô cùng, còn là đứa trẻ cần bảo vệ nữa.




      hỏi có phải vì bị giam ở đồn thu thẩm nên mới hình thành tư thế ngủ đó , bảo phải, vì có rất nhiều người thích nằm nghiêng. Bà nội , người phải “đứng như tùng, ngồi như chuông, ngủ như cung, như phong”, nằm như thế tức là “ngủ như cung” (chữ cung “弓”). sợ tin bèn Jane cũng biết có tư thế ngủ này, chứng tỏ trước khi bị bắt vào đồn thu thẩm, ngủ như thế.




      tò mò hỏi: “Sao chị ấy lại biết tư thế ngủ của được?”




      Allan chịu trả lời, có vẻ như rất hối hận vì ra câu đó. chống đỡ được trước tra hỏi của , đành : “Trong nhật ký, ấy là qua cửa sổ, ấy nhìn thấy ngủ như thế…”




      Nghe xong Ngải Mễ thấy rất sợ, nửa đêm tỉnh giấc, bao giờ dám nhìn ra cửa sổ, sợ lại thấy Jane đứng ở đó, thế nên luôn đóng cửa sổ và kéo rèm cửa lại.




      Trước đây tin vào quỷ hồn, nhưng sau chuyện của Jane, bắt đầu tin vào những điều này, cứ có cảm giác như Jane lởn vởn ở đâu đó. Người sống chết bao giờ đâu, làm sao có thể khẳng định sau khi chết, linh hồn lang thang phiêu bạt thế gian này? Đến khi chết rồi lại phát ra có linh hồn , nhưng lại có cách nào để cho người sống biết. Có lẽ là hai thế giới dương, chỉ có số ít người có thể trao đổi, giao lưu, chỉ có rất ít người nhìn thấy quỷ hồn, nhưng mọi người đều coi những điều mà số ít người đó là chuyện mê tín dị đoan và phủ định.




      nghĩ Jane có hàng nghìn lý do để hận . Jane Allan bao nhiêu năm như thế, mặc dù ngày trước từng có ý định tự tử nhưng cũng chỉ là viết trong nhật ký mà thôi. Nhưng khi phát ra mối quan hệ của và Allan, hai tháng sau, Jane hành động, chắc chắn là vì khiến Jane tuyệt vọng hoàn toàn. May mà phải là người hay tự trách mình, thậm chí có thể là người thích trách người khác, xảy ra chuyện gì đó, kể cả trách người khác cũng vẫn có thể tìm ra vài lý do để biện minh cho mình, nếu biết khổ sở thế nào.




      phát ra Allan luôn mở cửa sổ trong phòng, rèm cửa cũng luôn mở, đoán là mở rèm cửa cho Jane, để Jane luôn nhìn thấy qua cửa sổ, như thế Jane có thể yên tâm về ngủ. Nhưng nếu hỏi , lại là vì trời nóng, mở rèm cửa cho thoáng, muốn vạch trần lời dối của nhưng trong lòng rất buồn khổ, cảm giác như tại Jane sức mạnh siêu phàm, muốn đến đâu là đến được, chắc là Jane chỉ hình trước mặt Allan thôi, người khác nhìn thấy, giống như những tình tiết trong câu chuyện người – ma nhau vậy.




      Ngoài thời gian học, Ngải Mễ rời Allan nửa bước. Thời gian gần đây, vì vết thương của Allan chưa bình phục nên phần lớn thời gian ở nhà. Thỉnh thoảng hai người cũng dạo, nhưng thường có người đến hỏi han “chuyện kia”, Allan đành phải trả lời số câu hỏi. Có lúc buổi dạo mà phải kể kể lại câu chuyện rất nhiều lần, thế nên cũng muốn dạo nữa, là kể thêm vài lần nữa lại biến thành “thím Tường Lâm[1]” gay.




      [1] Thím Tường Lâm trong truyện ngắn Lễ cầu phúc của Lỗ Tấn là phụ nữ nông thôn chăm chỉ làm ăn, thà, lương thiện. Thím làm việc cần mẫn và nhanh nhẹn, chỉ mong bằng sức lao động của mình có thể đổi lấy quyền sống tối thiểu nhưng được. Cuộc đời của thím Tường Lâm là những nỗi bất hạnh liên tiếp. Quá đau khổ, cùng quẫn, thím tìm đến mọi người và kể cho họ nghe câu chuyện của mình, mong được chia sẻ. Gặp ai thím cũng kể, nhưng mọi người đều lấy chuyện của thím ra làm trò cười.




      Allan đến thư viện trường và thư viện thành phố mượn rất nhiều sách về, số cuốn liên quan đến tâm lý của người tự tử hoặc làm thế nào để phòng ngừa tự tử. Ngải Mễ cũng có rất nhiều sách phải đọc, thế nên thường là mỗi người ôm cuốn. Nhưng Ngải Mễ luôn thích ngồi cùng chỗ đọc với , ngồi sofa, cũng ngồi sofa, nằm giường, cũng phải nằm giường…




      Bố mẹ Allan luôn mỉm cười khi thấy bám riết lấy như cái đuôi, có lúc còn nhiệt tình nhắc “nó ban công cháu ạ”. Nhưng mẹ Ngải Mễ kín đáo nhắc : “Con con đứa phải chú ý chứ con, nên như thế…, bị người ta coi thường đấy.”




      Kể cả bám riết như hình với bóng như vậy nhưng cũng có lúc hai người ở gần nhau. Ngải Mễ phát ra Allan rất thích đứng ban công, đứng ở đó và dõi ánh mắt xa xăm về phương xa hoặc bầu trời. Mỗi lần nhìn thấy đứng ban công là lại nghĩ chắc chắn nhớ Jane, có khi còn thầm chuyện trò với Jane mà hề hay biết.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hỏi : “… có nhớ Jane ?”




      “Có lúc nghĩ đến. Nhưng em đừng hiểu lầm, nghĩ ở đây là “nghĩ đến” chứ phải “nhớ nhung”.”




      … nghĩ đến… cái gì của ấy?”




      “Phần lớn là muốn sửa chữa sai lầm, muốn dùng mấy cái “if” để viết lại lịch sử, nghĩ đến việc ấy cắt cổ tay…, chắc là phải đau đớn… lắm, vì ấy biết lưỡi dao… cắt đứt tay mình tại thời điểm nào.” lắc đầu, như muốn cố gắng thoát khỏi ám ảnh nào đó. “ ấy nhìn máu mình chảy ra, chắc chắn là… rất sợ, chắc chắn là… rất lưu luyến với cuộc sống…”




      đừng nghĩ nữa.” Ngải Mễ sợ hãi . “ lúc nào cũng nhớ đến những chuyện đó…”




      “Cũng hẳn là lúc nào cũng nghĩ.” Allan ngửa mặt nhìn bầu trời. “Chỉ là… cảm thấy những chuyện thế gian có quá nhiều trùng lặp. Mỗi lần đâu, đều với nhà họ… chỗ , đúng hôm đó… lại đâu… ấy… tìm … khắp nơi, chứng tỏ ấy… vẫn nghi ngờ… về quyết định của mình, chắc là ấy nghĩ… nếu có người… thuyết phục được ấy… bảo ấy… từ bỏ ý định đó… Nếu hôm đó cho ấy biết là đâu, ấy …”




      đúng, thể dùng mấy từ “if” để viết lại lịch sử…”




      biết, nhưng… nếu viết lại được lịch sử tốt biết bao… Nhiều lúc nằm mơ cũng mơ thấy chuyện đó xảy ra, rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi…” Rồi nhìn bằng ánh mắt thăm dò. “Tại sao ấy… có suy nghĩ đó lâu như vậy mà hề hay biết nhỉ?”




      Ngải Mễ hỏi với vẻ đầy bất an: “… biết được sao? … bỏ em để… chị ấy hả?”




      Allan lắc đầu. “, thực ra luôn có cảm giác rằng… ấy… là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, ấy rất… có chí tiến thủ, kết giao toàn với những người… có thể coi là giới thượng lưu…”




      “Nếu và chị ấy là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau việc biết chị ấy hay có gì khác nhau đâu?”




      “Nếu biết, có thể… khuyên giải ấy, thuyết phục ấy từ bỏ ý nghĩ này. Rất nhiều người có ý định tự sát… cuối cùng từ bỏ ý đồ này, chỉ cần có người… khuyên nhủ họ… từ bỏ suy nghĩ đó, hầu hết họ làm như thế nữa, hơn nữa… còn từ bỏ vĩnh viễn. Nếu ấy… , chẳng lẽ ấy chịu nghe khuyên à?”




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      “Nhưng chị ấy giấu kín như vậy, làm sao biết được?”




      Allan nhìn chăm chú, hỏi: “Trong nhật ký ấy nhiều lần nhắc đến… suy nghĩ đó, nhưng đều … thực , chỉ có lần này, có phải là vì : “Nàng trước, tôi theo sau” ?”




      Ngải Mễ bắt đầu cuống. “ tự trách mình quá nhiều cơ mà, thế này phải tự trách mình là gì? Chẳng lẽ chị ấy hiểu câu đùa này của ư? Trong lá thư tuyệt mệnh chị ấy có nhắc đến câu đó ? Trong nhật ký chị ấy có viết vì câu đó… mà tự tử ? Đều có. Tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình ché?”




      Allan vội an ủi : “Em đừng cả nghĩ quá, chỉ hỏi vậy thôi, nếu em nghĩ phải thôi…”




      Sau đó Allan nhắc đến những chuyện này nữa, nhưng vẫn thường xuyên đứng ban công và dõi mắt nhìn xa xăm, nhìn bầu trời.




      “Sao… bây giờ thích đứng ban công vậy?” hỏi thăm dò.




      “Từ trước đến nay vẫn thích đứng ban công, có lẽ là vì từ mẹ dạy sau khi đọc sách phải nhìn ra phía xa, nhìn những lùm cây xanh để giữ cho mắt khỏi cận…”




      “Nhưng… trước khi xảy ra chuyện đó có thói quen này đâu.” chưa bao giờ thấy đứng ban công nhìn ra xa như thế.




      Allan nghĩ lát rồi : “Trước đây bọn mình hoạt động bí mật mà. Hồi ấy suốt ngày phải lén lút, làm sao có thể đứng ban công được? Ở ký túc xá cũng thường xuyên đứng ban công.” Khi câu này, Allan cười. “Chắc là câu này lại bị em lôi ra hỏi tội đấy.”




      Lần này Ngải Mễ lại phát ra câu này có gì đáng phải hỏi tội. hỏi: “Câu này… có gì đáng để hỏi tội?”




      tốt rồi.”




      tò mò hỏi: “Rốt cuộc là hỏi tội gì chứ?”




      tưởng em kết án là đứng ban công ký túc xá để ngắm con ở khu nhà số 2 của nghiên cứu sinh.” Allan cười lắc đầu. “ giờ có thể có tật giật mình rồi.”




      mỉm cười vẻ hưởng ứng. “Em chẳng hề có suy nghĩ đó. Em chỉ hy vọng có… tâm ra, đừng giấu trong lòng…”




      kéo tay , : “ ra nếu có tâm . Nhưng em đừng lúc nào cũng nghĩ có tâm . Có thể câu của Tĩnh Thu để lại ấn tượng sâu sắc trong em, thế nên em cảm thấy tại chắc chắn tự trách mình, nhưng thế, biết người mất rồi thể sống lại, tự trách… cũng chẳng giải quyết được việc gì…”




      Từ đó trở , dường như Allan còn hay lên ban công nữa, nhưng Ngải Mễ lại nghĩ chắc là làm theo ý , bản thân vẫn muốn lên ban công nhưng sợ vui nên mới lên. tại dám : “ muốn lên ban công cứ lên ”, cảm thấy nếu như thế, lại làm theo ý , lên ban công. sợ làm rối lên, biết đâu mà lần, thôi cứ kệ vậy.




      để ý thấy hay hát bài El Condorpasa đó, có lúc vừa nấu ăn vừa khe khẽ ngân nga bài hát đó, có lúc vừa đọc báo vừa huýt sao, thường là hát phần điệp khúc.




      Away, I’d rather sail away ( muốn bay cao, vượt qua muôn ngàn sóng gió)




      Like a swan, that’s here and gone (Như chú thiên nga, nhàng bay xa)




      A man gets tied up to the ground (Nếu người mất tự do)




      He gives the world its saddest sound ( ta để lại thanh bi ai nhất cõi đời này)




      Its saddest sound (Để lại thanh bi ai nhất cõi đời này)




      có cảm giác như mượn lời bài hát để hộ lòng mình, dường như bị giam cầm nơi trần thế, đem lại thanh bi ai nhất cho cõi đời này. biết muốn chạy trốn cái gì, chạy trốn đâu, có thể là sống ở đây cảm thấy rất ngột ngạt ư? Có thể là chán ngấy việc ở bên ư? Có thể là muốn rời xa thế giới này theo Jane ư?




      hôm, lại ngân nga giai điệu của bài hát này, kìm được bèn hỏi: “ cảm thấy mình bị giam cầm à? … muốn bay đâu vậy?”




      Allan bèn nhìn bằng ánh mắt hồ nghi. “Tại sao em lại như thế?”




      “Vì … rất thích bài hát này…”




      Allan như chợt hiểu ra vấn đề, liền giải thích: “Em cả nghĩ quá, lúc hát chẳng để ý đến lời bài hát, chỉ thích giai điệu của nó thôi, mấy câu này nghe rất khoáng đạt, hát thấy rất , có ý gì khác cả.” Thấy nhìn bằng ánh mắt tin, lại bổ sung thêm: “Thực ra rất nhiều người như thế, thường ngân nga bài hát nào đó cách vô thức, hoặc chỉ mấy câu trong bài hát, hát hát lại, nhẩm nhẩm lại, còn việc hát bài nào có lúc là hoàn toàn ngẫu nhiên, có ý gì đặc biệt cả.”




      “Nhưng…lỡ lời…”




      “Lỡ lời là phản ứng trong tiềm thức hả?” Allan lắc đầu. “ biết Sigmund Freud[2] có đúng hay , đấy, cũng phải là lỡ lời.” Rồi ôm chặt , đùa: “Em thích phân tích ý nghĩa tương trưng quá, kiểu như đặt dưới kính hiển vi để giải phẫu vậy, làm sao chịu nổi phân tích đó?”




      [2] Sigmund Freud nguyên là bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu phân tâm học.




      “Em… chỉ lo …”




      biết là em lo chìm trong đau khổ, nhưng thế đâu. Chuyện gì em cũng phân tích theo hướng đau khổ lại làm sợ đấy. tại làm việc gì cũng phải nghĩ, biết em nhìn thấy ý nghĩa tượng trưng gì trong đó…”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 46






      Bố mẹ Allan ở thành phố J chưa đầy hai tuần bị Allan “đuổi khéo” về Canada. bố mẹ rất bận, cũng còn là đứa trẻ mới lên hai, lên ba nữa, cần họ phải theo sát ngày ngày.




      Mẹ đùa rằng: “Đây là hậu sinh khả úy, con cái sinh sau đẻ muộn nhưng bố mẹ vẫn sợ, nhà tôi con trai gì, bố mẹ đều phải nghe. Chỉ cần nó vui bọn tôi thế nào cũng được.”




      Bố mẹ Allan về Canada rồi, bắt đầu bàn với Ngải Mễ xem có nên xin việc ở thành phố J hay .




      Ngải Mễ hỏi: “ về miền Nam nữa à? Sếp Trương vẫn giữ vị trí đó cho đấy.”




      biết, sau này có thể rất khó gặp được ông sếp nào tốt như thế, những ấy ra làm chứng cho việc có mặt tại trường, mà còn nghĩ rất nhiều cách để giúp . Nhưng… ở lại thành phố J, vừa được ở gần em vừa có thể chăm sóc chú Giản, như thế chẳng đẹp cả đôi đường à?”




      vui lắm. “Nếu vì em mà ở lại thành phố J hồi đầu ở lại rồi.”




      Allan liền thanh minh: “Hồi đầu là nghĩ sau khi tốt nghiệp, em có thể về Thâm Quyến, em thích khí hậu ở đó, bốn mùa được diện váy, hơn nữa lương bổng ở đó cũng khá cao…”




      “Chẳng lẽ tại những cái đó thay đổi rồi ư?” với giọng kèm chút mỉa mai: “ người thông minh như biết dối thế nào cho ra hồn? Ví dụ : “Vì em, muốn xa em”, hay đại loại như thế.”




      liền tự giễu: “Vốn là ý như thế nhưng dám , rồi lại sợ em bảo: “Thế chứng tỏ hồi đầu em”.”




      liền cướp lời: “ đừng dối em nữa, vì Jane nên mới ở lại thành phố J đúng , tưởng em biết à?” Rồi gợi ý với vẻ rất nghiêm túc: “Em nghe phong tục là có thể tổ chức hôn lễ với người khuất, có muốn làm đám cưới như thế với Jane ? Như thế trở thành “chàng rể trẻ” nhà họ, có thể chăm sóc nhạc phụ, nhạc mẫu cách danh chính ngôn thuận?”




      Allan đáp: “Chuyện này … có liên quan gì đến con rể hay con rể…, chỉ vì thấy… họ… lẻ loi quá…”




      “Thế gian này thiếu gì các cụ già đơn nơi nương tựa, sao chăm sóc, mà lại cứ đòi chăm sóc bố mẹ Jane? đối xử với bố mẹ còn chẳng tốt bằng bố mẹ Jane ấy chứ.”




      Allan liền cười. “Tại sao em lại như vậy? Vì bắt bố mẹ về Canada ư? Bố mẹ rất bận, phải xin nghỉ làm để sang đây…”




      đối xử với bố mẹ em cũng chẳng tốt như với bố mẹ Jane.”




      Allan có vẻ rất sửng sốt. “ đối xử với bố mẹ em tốt hả?”




      “Đến giờ vẫn gọi họ là thầy Ngải, Tần còn gì.”




      Mặt Allan đỏ bừng. “Gọi quen rồi, kiểu như… sửa ngay được…”




      “Nhưng gọi Giản, chú Giản ngọt như mía lùi.”




      “Em lại bắt đầu so sánh linh tinh rồi đấy…, hơn nữa toàn nghĩ theo chiều hướng xấu. Sao em nghĩ vì có mối quan hệ đặc biệt với họ nên mới gọi… thoải mái như vậy?” Dương như Allan hạ quyết tâm, : “Thôi, nếu em thích về Thâm Quyến vậy.”




      Điều khiến hận nhất là thái độ này của , làm gì đều “nếu em thích” hoặc “nếu em thích”, khiến thể biết trong lòng muốn làm gì. Cái kiểu chiều theo ý như thế này, ngay từ đầu thể rất . đến với phải vì sống được nếu thiếu , mà vì sợ khóc, sợ vui. Lần đầu tiên make love với , phải vì bản thân ham muốn tới mức làm chủ được mình, mà là sợ hiểu lầm rằng để lại đường lùi cho mình.




      Mỗi lần chuyện, về cơ bản đều là theo giọng điệu này: “Em nghĩ như vậy à? Nếu như thế khiến em vui đúng ?” Thế nên tạo cho cảm giác bất luận nghĩ thế nào, đều chỉ là vấn đề vui hay vui, còn quan trọng.




      thể là người rất biết nghĩ cho người khác, nếu là người bạn bình thường của như Tiểu Côn, coi là người bạn chung hoạn nạn, nhưng với tư cách là người , cảm thấy như thế chưa thể đủ, hoàn toàn thể khiến cảm nhận được rằng , mà chỉ là hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.




      Suy nghĩ này ám ảnh rất lâu rồi, hôm nay kìm được, hỏi: “Trong cuộc đời , rốt cuộc người nào lòng hay chưa?”




      Allan sửng sốt nhìn , dường như biết phải trả lời thế nào, hồi lâu mới : “Em nghĩ… chưa em lòng ư? Nếu em nghĩ như vậy…”




      “Nếu như thế khiến em rất vui đúng ?” cướp lời . “Giờ mình chưa đến em vội mà về . Nếu em nghĩ như thế có vui ?”




      “Em vui làm sao vui được?”




      “Việc vui hay luôn phụ thuộc vào em ư? có… chính kiến của à?”




      Allan liền cười. “Cái này có liên quan gì đến chính kiến? Em vui vui, em vui vui, chẳng lẽ cái này có gì… ổn ư?”




      thở dài, : “Chẳng có gì là ổn cả, chỉ là khiến người ta cảm nhận được rằng , muốn em vui chỉ là vì lòng tự trọng của , vì muốn đem lại buồn khổ và rắc rối cho người khác. coi mình là liều thuốc, mang để cứu người, xem ai cần cho người đó…”




      đâu có như thế?”




      “Ý em là có thể chưa bao giờ ai cách tự phát cả, chưa bao giờ phải ngày đêm thương nhớ, ăn ngon ngủ yên để có được người. Đều là người khác theo đuổi , còn chỉ xem ai tội nghiệp xem ai cần trao cho người đó. Hai bạn trước của , em dám khẳng định là vì bọn họ chủ động sà vào lòng , khóc lóc ỉ ôi, rủ lòng thương và trao mình cho họ. bạn Đồng Hân kia lại càng như thế, người ta vừa bị ung thư não là hiến thân rồi, chỉ cần làm tình vài lần là chữa khỏi ung thư não ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :