1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Nhưng có thể chỉ là vì trước còn biết em là ai, giờ ở đây, chẳng mấy chốc lan ra. Em…còn phải học, làm sao yên tâm được. Hay mình báo công an ?”




      “Báo công giải quyết được gì? Lại bắt mấy người rồi tống vào đồn thu thẩm ư?” Ngải Mễ đọc lại mấy lá thư đó lần nữa, đặc biệt chú ý đến dấu bưu điện, thư được gửi từ bốn địa điểm khác nhau trong thành phố nhưng đều gửi vào tuần lễ sau khi Allan bị bắt. “Gần hai tháng trôi qua rồi, chắc là người viết thư quên trò đùa ác của mình rồi.” Thấy Allan vẫn có vẻ rất lo lắng, bèn : “Bọn mình đợi thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn nhận được thư kiểu này mình báo công an, nếu chắc sao đâu.”




      Allan đọc lại lần nữa mấy lá thư đó rồi cau mày, : “Ai là người có khả năng đùa ác vậy nhỉ? Có vẻ như người viết thư biết rất về tình hình của …”




      “Liệu có phải là bạn học nào đó của ? Người ở khu nhà số 2 dành cho nghiên cứu sinh ấy?”




      “Nếu là người ở đó phải biết lúc ấy bị thu thẩm rồi, sao lại gửi thư tới phòng được? Chẳng lẽ là người tốt nghiệp rồi ư?”




      Ngải Mễ buột miệng: “Liệu có phải là…Jane viết ? Hôm xảy ra chuyện của ấy là thứ Sáu, nếu tối hôm đó rất muộn ấy mới bỏ thư vào thùng tuần sau thư mới được gửi tới mà, như thế rơi vào khoảng thời gian này.”




      Allan sửng sốt nhìn . “Jane viết những cái này làm gì?”




      Ngải Mễ nghe giọng Allan mới sực nhớ là chưa biết nguyên nhân khiến Jane tự sát, vội lảng sang chuyện khác: “Thế tối hôm nay có đến nhà bác sĩ Kim nữa ? Bọn mình hẹn với ấy rồi mà.”




      “Hẹn rồi phải thôi. Có theo chắc vấn đề gì đâu. Chắc chắn “Cung Bình” là con , đối phó được, chỉ sợ em gặp ta ở trường hoặc đường…”




      Buổi tối, hai người đến nhà bác sĩ Kim, Allan có vẻ ngại. “Em kể hết chuyện riêng tư của bọn mình với ấy rồi, còn mặt mũi nào gặp ấy nữa?”




      “Có gì đâu mà ngại?” Ngải Mễ tưng tửng . “Em đâu có xấu gì , chỉ bảo giỏi giang, mạnh mẽ thôi, sợ gì chứ?”




      Allan bất lực lắc đầu. “ chịu em , chuyện gì cũng kể với người ta được. Thế em có vẽ tranh cho họ xem ?”




      Bác sĩ Kim nhiệt tình tiếp đãi họ, ngắm nghía Allan hồi lâu rồi bảo Ngải Mễ có con mắt, rồi lại gọi mọi người trong nhà ra gặp họ. Con bác sĩ Kim bế con đến, nhìn Allan rồi buột miệng: “Haizz, đẹp trai đấy, thảo nào con nhà họ tự tử vì cậu ấy. Nếu con chưa lấy chồng, có khi cũng làm thế.”




      Allan lo lắng hỏi: “Tại sao chị lại ấy tự tử vì em?”




      Ngải Mễ sợ quá, liên tục đưa mắt ra hiệu cho con bác sĩ Kim.




      Nhưng chị ấy để ý mà tiếp: “ bé đó viết hết trong thư tuyệt mệnh rồi còn gì, tin cứ hỏi mẹ chị mà xem. Giờ em nổi tiếng nhỉ, có người tự tử vì em, thời nay chuyện này hiếm lắm…”




      Allan vội hỏi bác sĩ Kim: “ đọc lá thư đó rồi ạ?”




      Bác sĩ Kim : “ cũng chưa đọc bao giờ, nghe bác sĩ pháp y bên công vậy thôi.”




      Về đến nhà, Allan ngồi thẫn thờ trong phòng , Ngải Mễ bước đến, ngồi cuống bên cạnh, hỏi: “ nghĩ gì vậy?”




      “Thực ra khi bị giam trong đồn thu thẩm, đoán là Jane tự sát, công an vẫn khẳng định hung thủ thể từ ngoài vào, chỉ có thể là làm. Nhưng nếu làm thể nghĩ ra ai…có được chìa khóa, chỉ có thể là tự tử…nhưng biết tại sao ấy lại…”




      Ngải Mễ dám ho he gì, đúng là đề phòng các kiểu mà vẫn còn sơ hở, nhắc bố mẹ, nhắc lão Đinh và mọi người ở trong phòng Allan, đến cả hàng xóm cũng nhắc, bảo họ rằng nên với Allan rằng Jane tự tử vì , nhưng lại ngờ chuyện này lại bị lộ ở nhà bác sĩ Kim.




      Allan : “Ở trong đồn thu thẩm, công luôn Jane bị giết, hoặc là thuê người giết… Bọn họ bắt phải khai quá trình gây án, còn bắt chép ít tài liệu, chắc là định đối chiếu nét chữ. Trong số những tài liệu họ bắt chép, có cả những câu viết trong luận văn, thế nên đoán chắc là trong thư tuyệt mệnh hoặc tài liệu gì đó do Jane viết có những câu này, nhưng ngờ ấy…”




      Allan đăm chiêu nhìn , : “Khi thả ra, kết luận họ đưa ra cho liên quan gì đến cái chết của Jane, cảm ơn hỗ trợ điều tra, nhưng họ rốt cuộc Jane tự tử hay bị người khác giết.”




      Rồi Allan lại chìm trong suy tư, hồi lâu gì. Ngải Mễ sợ quá, bèn lắc tay , hỏi: “ nghĩ gì vậy?”




      nhớ lại những câu họ bắt chép, xem xem câu nào có khả năng được Jane viết trong thư tuyệt mệnh. Chắc chắn là họ cắt lược bớt thư của ấy và thêm vào số câu khác rồi bắt chép. Nhưng nhớ là chép những gì nữa…” Allan ngơ ngác nhìn Ngải Mễ, hỏi: “Jane tự tử vì ư? Tại sao lại như thế?”




      “Em biết, có thể là phải, có thể là vì người khác đấy, em biết, nên vì chuyện này mà tự trách mình. Kể cả chị ấy có tự tử vì cũng có trách nhiệm gì, vì hề biết gì hết.”




      “Nhưng hôm đó ấy : “Chàng rể trẻ, tôi phải đây, tôi nghĩ ra cách rồi”, lại cứ nghĩ ấy đùa, còn bảo: “Nàng trước, tôi theo sau”, liệu ấy có tưởng lời ?”




      đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chị ấy là người lớn, chả lẽ đùa như thế mà còn biết hay sao?” tò mò hỏi: “Sao Jane gọi là chàng rể trẻ?”




      “Tên bạn bè cấp ba gọi đùa mà.” Dường như Allan chợt nghĩ đến điều gì, : “Chắc chắn là Giản được đọc lá thư tuyệt mệnh đó, phải đến nhà chú ấy xem rốt cuộc lá thư ấy là như thế nào. Lúc đầu định đợi vết thương lành rồi mới …” rồi, Allan định ra gọi điện thoại.




      “Em nghe họ còn ở đó nữa, gọi điện thoại cũng gặp đâu.” Ngải Mễ sợ bố mẹ Jane kể cho Allan biết nhiều chuyện hơn, vội khuyên: “ đừng đến chỗ họ nữa, em có bản sao lá thư tuyệt mệnh, để em cho xem.”




      “Em có bản photo hả?” Allan nhìn chằm chằm với vẻ tin. “Sao em lại có bản photo đó?”




      Ngải Mễ đành phải kể lại quá trình tìm kiếm bản photo lá thư tuyệt mệnh.




      “Thế sao em cho xem sớm?”




      Ngải Mễ ấp úng: “Em…sợ vì chuyện của Jane mà tự trách mình, …”




      “Để đọc xem nào.”




      Ngải Mễ liền đưa cho Allan đọc, chăm chú đọc rất nhiều lần, nét mặt ngơ ngác, cứ như người biết chữ vậy. Ngải Mễ bèn khuyên: “Muộn rồi, hôm nay cũng quá mệt, nghỉ sớm thôi.” lấy lại bản photo đó và gấp lại, đặt vào ngăn kéo bàn cạnh giường , : “Đọc sau, giờ ngủ .”




      Ngải Mễ sắp xếp giường chiếu cho Allan rồi đỡ nằm xuống. Trước ngực, sau lưng đều có vết thương, phần thắt lưng bên phải cũng bị đá tím bầm, chỉ có thể nằm nghiêng bên trái. Ngải Mễ đứng bên giường lát rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 42






      Điều khiến Ngải Mễ khá thắc mắc là Allan nhắc gì đến lá thư tuyệt mệnh nữa, mọi biểu của khác nhiều so với mấy ngày trước. rốt cuộc mối lo lắng của Tĩnh Thu là thừa hay do rất biết cách che giấu suy nghĩ của mình. cảm thấy khả năng sau cao hơn, thế nên quyết định đề cao cảnh giác theo dõi, nếu phát ra áy náy, tự trách bản thân tìm mọi cách khuyên .




      Chủ nhật, Allan đưa Ngải Mễ đến nhà người bạn của là lão Triệu, nghe là quán quân boxing năm nào đó, biết là quán quân cấp thành phố hay toàn quốc, tóm lại chỉ biết là quán quân. Allan liền kể cho lão Triệu nghe câu chuyện bị “Cung Bình” đe dọa, nhờ lão Triệu dạy Ngải Mễ số chiêu phòng thân.




      Lão Triệu phì cười, : “Sao lại gắn boxing quyền với vấn đề phòng thân? Các cậu có biết boxing là gì ?” Lão Triệu liền thao thao bất tuyệt tràng về bác đại tinh thâm của môn boxing, cuối cùng với Ngải Mễ: “Con bọn em đánh nhau chẳng theo chiến thuật nào cả vớ được nhau là ôm chặt, dứt tóc, cào, cấu, cắn. Chiêu duy nhất có thể dạy em là cắt tóc ngắn và để móng tay dài.”




      Hai người học được chiêu này rồi tiu nghỉu cáo từ. Ngải Mễ có linh cảm rằng “Cung Bình” chính là Jane nên bận tâm lắm, nhưng ngại ra, sợ Allan vui nên chỉ : “ đừng lo lắng quá, tại đến đâu em cũng để mắt ngó nghiêng, dỏng tai nghe ngóng, hơn nữa em cao hơn nhiều đứa con khác, có sức chắc chắn em đấu được với “Cung Bình”.”




      Allan chỉ lo lắng lắc đầu, “ phải “Cung Bình” tìm em để đánh nhau đâu, ta dùng dao đó…”




      “Em có dao, sợ gì chứ?”




      Buổi tối, Ngải Mễ phải về trường, Allan liền : “Hay là để bố em đưa em ? Nếu “Cung Bình" nhìn thấy bọn mình với nhau…”




      Ngải Mễ nhất quyết chịu. “, em muốn đưa cơ. thể vì mấy câu lãng nhách của “Cung Bình” mà bọn mình lại phải tách ra.” Rồi đùa: “Giờ em biết phải nắn gân kiểu gì rồi, nếu sau này có người khác em căn đúng giờ đúng lúc hai người làm tình rồi gọi điện thoại đe dọa, để bị dọa sợ chết, hết làm luôn.”




      Allan cười đau khổ. “Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được những chuyện này.”




      đưa về trường rồi dặn dò kĩ lưỡng đủ điều mới bắt taxi về. Mấy ngày sau đó, khi học Ngải Mễ đều đem theo “vũ khí phòng thân”, còn dặn dò bạn bè cùng phòng được áp sát từ phía sau, đề phòng tấn công nhầm. Thỉnh thoảng Allan lại gọi điện thoại đến hỏi xem mọi chuyện của có ổn thỏa . Để lo lắng cho , đôi lúc cố tình những câu như “hình như hôm nay có người theo dõi em”, khiến Allan phải mò đến trường và bám theo từ xa, kết quả chả phát ra điều gì.




      bảo ở lại trường tập trung học, giữa chừng nên về nhà mình, nếu chịu nghe dám ở nhà nữa. Chiều thứ Sáu, Allan đến trường đón về nhà. sợ “Cung Bình” nhận ra mình nên đeo kính đen khiến Ngải Mễ cười ngất, ăn mặc thế này lang thang trong trường B, chưa kịp bắt “Cung Bình” bảo vệ trường tóm cổ vì tưởng là dân xã hội đen.




      Tối thứ Năm, bố mẹ Allan có mặt ở thành phố J, lúc đầu họ định ở khách sạn, nhưng bố mẹ Ngải Mễ nhất định mời họ về nhà ở, cuối cùng họ đành đến nhà Ngải Mễ ở.




      Hôm đó Ngải Mễ về nhà nhìn thấy bố mẹ Allan. Bố Allan đúng như những gì Tĩnh Thu kể, rất đẹp trai, phong độ, rất Tây. Mẹ Allan khi còn trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, vì bây giờ trông bà vẫn rất duyên dáng, béo mập, mà nhàng, nữ tính.




      Ngải Mễ nhìn thấy bố Allan đứng sau mẹ , hai tay đặt lên vai mẹ rất dịu dàng, còn mẹ ngoái đầu lại, ngước lên nhìn bố . hiểu tại sao, hình ảnh này để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí .




      Trước mặt các phụ huynh, Allan chẳng dám động chạm đến , nhưng bất chấp trước mặt hay sau lưng, thích động chạm là động chạm, phát ra mấy lần Allan đều tỏ vẻ mất tự nhiên, đỏ mặt tía tai, cứ như cậu học sinh đương bị thầy phát . càng đỏ mặt càng có hứng, cố tình ôm vai bá cổ trước mặt mọi người. ngại đẩy ra, đành phải đỏ mặt, mặc tung hoành, cuối cùng đều là các phụ huynh biết ý tránh .




      Vì vấn đề ở phòng nào mà cả hai nhà nhường nhau rất lâu, cuối cùng thuyết phục được bố mẹ Allan ở phòng ngủ của Ngải Mễ, còn Ngải Mễ ngủ ở giường kê trong phòng làm việc của bố mẹ .




      Nhà Ngải Mễ ngoài phòng khách ra còn có ba phòng lớn, phòng khác, hiểu tại sao có người đề nghị cho và Allan ở phòng, có lẽ là bố mẹ hai bên đều biết họ có quan hệ đó, hoặc bọn họ cho rằng chưa kết hôn được ở cùng nhau. Tóm lại là mấy bậc phụ huynh đều có ý đó, khi bàn đến chuyện ai ở phòng nào, họ đều tính theo phương ánh tách và Allan ra. Thậm chí mẹ còn nghĩ đến phương án “đồng giới đồng phòng”, bố với Allan ở phòng, mẹ với Ngải Mễ phòng chứ nghĩ đến phương án cho và Allan ở phòng.




      Sinh nhật Allan rơi vào thứ Bảy. Buổi trưa, bố mẹ mời mọi người ăn ở nhà hàng, vì buổi tối Allan và Ngải Mễ phải dự sinh nhật mà bạn bè tổ chức cho ở nhà hàng Tiểu Động Thiên.




      Đây là lần đầu tiên Ngải Mễ dự tiệc cùng Allan, muốn trang điểm cho dễ thương chút để khỏi mất thể diện, nhưng chọn chọn lại thấy chẳng có bộ nào ưng ý, đành phải mặc lại chiếc váy trắng kia. nghĩ lát, lấy chuỗi ngọc trai đó ra đeo, rồi gọi Allan vào phòng làm việc. hỏi: “Em trang điểm xong chưa?”




      xem cái vòng này có đẹp ?”




      “Đẹp lắm. Muộn rồi, mình thôi em.”




      Ngải Mễ thấy nhận ra giá trị của chuỗi ngọc trai, bèn nhắc: “Vòng này hơn hai nghìn tệ đấy, phát ra à?”




      Allan liền đề nghị: “Em viết tờ giấy rồi dán lên: Vòng này trị giá hai nghìn tệ.”




      Ngải Mễ thấy mãi hỏi ai mua, bèn : “Sao hỏi ai mua cho em chiếc vòng này?”




      “Nếu muốn em với , nếu em hỏi nữa.” Thấy chu miệng, Allan liền cười và tiếp: “Em muốn hỏi hả? Ok, vậy hỏi nhé, hỏi rồi được cáu đâu đấy.” Allan hỏi: “Tiểu Côn tặng em hả?”




      “Sao biết?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi.




      Allan mỉm cười, : “Đoán đúng rồi đúng ? ta theo đuổi em hả? Em rất vui đúng ?”




      biết là ta theo đuổi em mà cũng bực ư? Những gì Tiểu Côn đúng , ta kể cả ta công khai theo đuổi em cũng vì em mà đánh nhau với ta.” Ngải Mễ hậm hực .




      “Tại sao lại đánh nhau? Em thử gọi ta đến xem.”




      Ngải Mễ nghe vậy cũng thấy vui hơn, cười, liếc xéo Allan. “…như thế này mà cũng đánh được à?”




      “Đánh được hay phải là vấn đề trình độ, mà là vấn đề thái độ, đến lúc đó em kiếm cái ghế con lên chỗ nào cao ngồi, vừa xem vừa cổ vũ cho bọn …”




      kìm được bèn bật cười. “ hoàn toàn chẳng có thành ý đánh nhau gì cả, có phải thấy em rất hư vinh ?”




      Allan vẻ rất thông cảm: “Cũng hẳn là hư vinh, cảm giác tự hào rất bình thường thôi. Con ai chẳng thế, nếu có mấy chàng chịu đánh nhau vì ấy sống còn có gì thú vị nữa.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thực ra nỡ lòng nào để Allan đánh nhau với người khác, chỉ cần thể thái độ là được rồi, nhưng thái độ này của hoàn toàn có ý gì là ghen cả. hỏi: “Tiểu Côn theo đuổi em, …có ghen ?”




      ghen hay chỉ có đường chết mà thôi.”




      “Tại sao?”




      Allan giúp lật mác váy đằng sau cổ vào trong váy, : “ ghen em bảo thờ ơ với em, ghen em bảo bụng dạ hẹp hòi.”




      cười khúc khích, hỏi: “Thế định làm sao?”




      ghen ở mức độ phù hợp. Thôi hôm nay em đừng đeo chuỗi ngọc trai này nữa. Ngày mai bọn mình mua cái, sau đó em trả cái này cho Tiểu Côn. Ngày mai đưa em, mẹ em, mẹ siêu thị mua quần áo được ?”




      xót xa : “Thôi, thế này mà còn có sức siêu thị với mọi người ư?”




      vào siêu thị rồi kiếm chỗ nào đó ngồi đợi. Mọi người cứ xem, phụ trách xách đồ.”




      phục sát đất trước chiêu này của Allan, rồi tháo chuỗi ngọc trai ra, đùa: “ rất giỏi đối phó với con nhỉ, đúng là giàu kinh nghiệm có khác.”




      Allan vội : “Đừng nghĩ linh tinh, đều là nghe người khác thôi. Mình thôi em.” đường , Allan đề nghị: “Hay là đừng công khai quan hệ của bọn mình vội nhé !”




      chịu: “Em muốn công khai, công khai khác lại đến dòm ngó . Em sợ con bé tên “Cung Bình” đó, thà là đánh nhau với nó còn hơn là để người khác phỗng tay .”




      Allan bất lực : “ thấy toàn gây rắc rồi cho em thôi.”




      Tiệc sinh nhật rất đông vui, nhiều người đến dự, đặc biệt là con , lão Đinh có rất nhiều người mời mà tự đến. Lão Đinh là người chủ trì, chạy chạy lại lo liệu, quán xuyến mọi việc, thêm bàn thêm ghế, cuối cùng mọi người cũng được yên.




      Ăn cơm xong, mọi người kéo đến gian phòng khá rộng của nhà hàng hát karaoke. Hát được lúc, mấy nàng đồng thanh bắt Allan hát bài, Allan từ chối mấy lần, lâu lắm rồi hát nên xin được miễn, nhưng mọi người buông tha, đành hát bài El Condorpasa.




      I’d rather be a sparrow than a snail. ( muốn được làm chú chim sẻ hơn là chú ốc sên)




      Yes, I would, if I could, I surely would. (Đúng vậy, nếu có thể, chắc chắn làm như thế)




      Away, I’d rather sail away ( muốn bay cao, vượt qua muôn ngàn sóng gió)




      Like a swan, that’s here and gone (Như chú thiên nga, nhàng bay xa)




      A man gets tied up to the ground (Nếu người mất tự do)




      He gives the world its saddest sound ( ta để lại thanh bi ai nhất cõi đời này)




      Its saddest sound (Để lại thanh bi ai nhất cõi đời này)




      Đó là lần đầu tiên Ngải Mễ nghe thấy Allan hát karaoke, biết vết thương người chưa khỏi hẳn, có lẽ chưa thể phát huy hết khả năng nhưng kể cả như thế vẫn hát quá hay, nghe như tiếng hát thỏa sức ngân vang giữa thảo nguyên bao la bóng người.




      Vừa nghe Allan hát, trước mắt Ngải Mễ ra cảnh tượng khiến vô cùng đau đớn: bị giam trong gian phòng chật hẹp ở đồn thu thẩm, qua song sắt cửa sổ, ngước nhìn bầu trời, khát vọng tự do, đáy lòng , chắc chắn là hát bài hát này, chắc chắn tâm hồn bay bổng thảo nguyên bao la. biết trải qua những ngày tháng đó như thế nào, vừa nghe vừa nghĩ, nước mắt cầm được mà lăn dài xuống gò má.




      Hát xong, quay trở lại chỗ , nắm chặt tay , : “Em đừng suy nghĩ nữa, chỉ là bài hát thôi mà…”




      vừa ngồi xuống có người đề nghị để “Tiên đồng - Ngọc nữ” hát đôi bài Mưa trong trái tim. Ngải Mễ nhìn thấy có người đẩy tóc xõa ngang vai ra phía micro, còn có hai nữa đến kéo Allan. từ chối hồi, càng từ chối càng có đông con bâu đến lôi kéo , đành với Ngải Mễ: “May I ( hát được )?”




      Thấy hát cũng ổn, Ngải Mễ đành phải gật đầu. Allan bước đến trước bàn đặt micro, cầm cái lên, xõa tóc ngang vai kia cầm cái, sau đó dùng remote chọn bài hát. Ngải Mễ thấy bài hát được bật phải bài Mưa trong trái tim, mà là bài Tình muộn màng.




      hiểu sao, Ngải Mễ cảm thấy cả hai người đều hát rất say sưa, dường như trút bày tâm tự đáy lòng mình. cảm thấy lời bài hát nghe rất chối tai: “ muốn từ bỏ tình đối với (em), đó là niềm mong chờ vĩnh cửu của em.” Chẳng lẽ bài hát này lột tả tâm trạng mâu thuẫn của Allan ư? Có phải nàng này ? Khi Allan hát đến câu “ thể giữ được tình của em, đó là tổn thương lời đối với ấy”, có cảm giác như liếc về phía , dường như muốn “người muốn làm tổn thương là em”.




      vô cùng hoảng sợ, mọi người đều họ là “Tiên đồng - Ngọc nữ”, chứng tỏ đó là cặp đôi do duyên trời sắp đặt được mọi người công nhận. Ở đây chẳng ai coi ra gì, vừa nãy ở nhà vệ sinh cờ vô tình nghe thấy hai nàng :




      “Sao Thành Cương lại chấm nàng nhỉ?”




      do bố nàng là thầy hướng dẫn của ấy thôi.”




      Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, đám con kia đều coi như người tàng hình, giờ lại to gan lớn mật bắt đôi “Tiên đồng - Ngọc nữ” hát bài này, như thế chẳng phải khiêu khích còn gì?




      Hát xong, Allan liền mang cuốn list các bài hát về chỗ Ngải Mễ và đề nghị: “Mình hát bài em.” rồi đưa cuốn list bài hát cho , để tìm bài. cảm thấy chắc chắn là do vừa nãy hát với “tình muộn màng” rồi, muốn làm tổn thương nên mới phải bù đắp.




      đẩy cuốn list bài hát ra, hậm hực : “Em biết hát, cứ hát với “tình muộn màng” của !”




      Allan nhìn , cười : “Đúng là giỏi suy diễn quá, chỉ hát bài phân tích ra cái gì rồi?” xong liền tìm bài hát và giục: “ hát với hát mình vậy, chắc chắn bài này em hát được.” Rồi Allan giơ cuốn list bài hát ra trước mặt , Ngải Mễ nhìn thấy đó là bài Em muốn trong bộ phim tỉnh lẻ.




      “Làm sao biết em hát được bài này? Lời em còn chưa thuộc mấy nữa là.”




      sao, hát karaoke cơ mà, màn hình tivi có lời. Bình thường hay nghe em hát ở nhà, biết chất giọng của em hát được bài này. tin em cứ thử xem, ít nhất có thể chứng minh sai.”




      kéo đến trước micro, lấy remote chọn bài cho . còn cách nào khác, Ngải Mễ đành bấm bụng hát. Khi hát đến câu “cùng là bầu trời, cùng là khuôn mặt”, cảm thấy mình lên được, chợt nhìn thấy Allan ra hiệu cho mình đổi giọng, hít sâu hơi, quả nhiên là lên được.




      Hát xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, bản thân cũng cảm thấy khá hay nên rất vui, định xem Allan có khen , vừa quay đầu nhìn thấy ngồi ở vị trí ngồi ban nãy và chuyện với Allan. nghĩ, giỏi , bảo tôi lên hát, hóa ra là để chuyện với nàng này. đặt micro xuống và bước nhanh về chỗ mình, : “Đây là chỗ của mình.”




      Allan vội đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Ngải Mễ: “Để giới thiệu nhé…”, nhưng nàng kia đợi giới thiệu đứng dậy, nắm tay , dúi vào vật gì đó rồi mỉm cười rất ngọt ngào và chạy mất.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 43






      Ngải Mễ hỏi dồn dập như bắn súng liên thanh: “Ai vậy? ta dúi gì vào tay đấy? Tại sao ta lại túm tay ? Có phải ta thường xuyên túm vậy ?”




      “Tên ấy là Lưu Huy, đồ vật ấy nhét vào tay là chùm chìa khóa, biết tại sao ấy lại túm tay , trước đây chưa bao giờ ấy túm như thế cả.” Allan nhìn cười. “Trật tự trả lời câu hỏi của nhầm chứ nhỉ?”




      biết Allan cười hỏi dồn dập nhiều câu như thế nên cũng cười ngượng ngùng, sau đó lại lo lắng hỏi: “ ta đưa chìa khóa cho làm gì?”




      “Nhà ấy có căn hộ để , ấy bảo và bố mẹ đến ở đó.”




      Ngải Mễ lo lắng hỏi: “ nhận lời rồi ư?”




      , mà đến đó ở em chẳng xé xác à?”




      Thấy Allan bảo nhận lời, yên tâm hơn nhưng vẫn vui lắm vì nguyên nhân , nghe cứ như ở đó vì sợ , chứ phải vì muốn được ở gần vậy. lầu bầu: “ đừng em như con hổ cái vậy, cứ như là em hạn chế tự do của ấy. Nếu đòi đến đó ở em làm gì được ?”




      Allan liền cười. “Em là hổ cái được sao? là hổ đực cơ mà.” rồi khoác tay lên vai . “ chẳng đâu cả, trừ phi em đuổi .” xong, Allan đưa mắt tìm Lưu Huy, thấy nàng đứng gần cửa ra vào, bèn với Ngải Mễ: “Để ra trả chìa khóa cho ấy…”




      Ngải Mễ lấy ngay chùm chìa khóa, : “Để em trả cho.” Rồi len qua đám đông đến chỗ Lưu Huy, dúi chùm chìa khóa vào tay Lưu Huy, : “Cảm ơn cậu, Thành Cương cần dùng đến nhà của cậu…”




      Lưu Huy nhìn bằng ánh mắt ngượng ngùng, với vẻ vui: “Thành Cương cần nhà hay liên quan gì đến cậu? Tôi đưa chìa khóa cho ấy chứ có đưa cho cậu đâu, muốn trả ấy tự đến trả, cậu xen vào chuyện của người khác làm gì? Cậu là ai, tôi có quen cậu đâu nhỉ…”




      Allan vội tới, với Lưu Huy bằng giọng có lỗi: “ xin lỗi, đây là Ngải Mễ, bạn , em cầm lại chìa khóa giúp nhé, dùng đến mà, cảm ơn em nhé !”




      Ngải Mễ nhìn thấy Lưu Huy như sắp mếu, trợn mắt nhìn Allan với vẻ oán hận rồi quay đầu bỏ chạy. Ngải Mễ túm chặt Allan vì sợ đuổi theo.




      đường về nhà, Allan có vẻ suy tư, Ngải Mễ biết có phải bực vì chuyện chùm chìa khóa hay , kìm được bèn hỏi: “Có phải thấy em…hơi cứng nhắc với Lưu Huy ?”




      .” Allan đáp . “ chỉ thấy ấy có vẻ… vui, sợ ấy lại…”




      “Sợ ấy làm sao?” Ngải Mễ thắc mắc. “ cần nhà của ấy trả lại chìa khóa, có gì mà vui? Đúng là tự chuốc phiền vào thân.” Thấy Allan vẫn gì, lại giải thích: “Em tự chuốc phiền vào thân mà là ta…”




      biết. Nhưng tại sợ…con bọn em, cẩn thận lại…làm tổn thương…Vừa nãy đáng lẽ nên giải thích với ấy…”




      giải thích cái gì? càng giải thích càng rắc rối. cần nhà của ta rồi, có gì đâu mà ta bị tổn thương? Con là như thế, càng sợ bọn họ bị tổn thương bọn họ lại càng làm ra bộ bị tổn thương. Nếu lấy việc làm tổn thương họ làm niềm vui chắc chắn họ tránh . luôn sợ làm tổn thương này rồi kia, kết quả thế nào? Kết quả là tất cả mọi người đều biết điểm yếu này của , đều lấy việc làm tổn thương mình để gây tổn thương cho , như thế cổ xúy cho bọn họ tự làm tổn thương đến mình là gì?”




      Allan bị Ngải Mễ chặn họng nên gì thêm nữa.




      Chiều thứ Năm, Allan gọi điện thoại đến ký túc xá của báo cáo: “ Giản gọi điện thoại bảo tối nay đến nhà chú ấy.”




      Ngải Mễ hơi bất ngờ, liền buột miệng: “Họ gọi đến nhà mà ngại à? Họ hại chưa đủ hay sao?”




      “Họ hại .”




      hại ? Nếu họ báo công an làm sao bị giam ở đồn thu thẩm lâu như thế?”




      “Khi báo công an họ đâu có nghĩ là việc lại ra nông nỗi đó…”




      Ngải Mễ biết Giản gọi Allan đến làm gì, sợ họ lại kể cho nghe chuyện cuốn nhật ký hoặc chuyện gì đó đến cũng chẳng biết. lo lắng hỏi: “Họ gọi đến làm gì?”




      “Hôm nay là…sinh nhật của Jane.”




      “Sinh nhật của ấy mà gọi đến ư? đâu phải là con rể họ.” khuyên Allan: “…đừng nữa, gặp họ, buồn à?”




      Giản gọi điện, đến thăm…sao được?”




      “Thế…em về ngay để cùng .”




      “Em đừng nữa.” Allan ngập ngừng . “Bố mẹ ấy nhìn thấy bọn mình với nhau…chắc rất buồn…”




      “Tại sao? Vì em…có được …còn con họ ư?” hậm hực . “Ai bảo chị ta dám ra? Nếu ra sớm trở thành con rể nhà họ từ lâu rồi. Có phải hối hận vì biết sớm tình cảm của chị ta hay ?”




      “Đừng đoán nữa, chỉ vì muốn…rơi vào hoàn cảnh khó xử thôi.”




      “Bọn mình với nhau là rơi vào hoàn cảnh khó xử ư? như thế cứ như em là kẻ tội đồ vậy.” Đây là vấn đề mà từ lâu Ngải Mễ luôn cố gắng để nghĩ tới, nhưng lúc này đây, suy nghĩ này chợt nảy ra trong đầu. “Có phải họ nghĩ em hại chết Jane ? Có phải họ cảm thấy nếu em và nhau chị ta vào con đường đó ? Có phải cũng nghĩ thế ?”




      nghĩ như thế, chỉ muốn cố gắng làm tổn thương bất kỳ ai thôi…”




      “Nhưng hình như sợ làm tổn thương đến em phải…”




      Allan im lặng hồi lâu rồi : “Ngải Mễ, muốn làm tổn thương đến ai cả, đặc biệt là em. Nhưng em cần thiết phải vì chuyện này mà bị tổn thương, chỉ coi ấy là người bạn thôi.” Allan thở dài rồi tiếp: “Tối nay lúc, ở nhà Jane lâu như vậy, tại ấy còn nữa…” Allan tiếp nữa, Ngải Mễ biết có phải khóc hay . Lần đầu tiên thấy cố chấp như vậy, cảm thấy rất sợ, tại canh cánh nỗi nhớ về Jane như vậy, nếu nghe bố mẹ Jane Jane Allan sáu, bảy năm rồi, có khi ăn năn, hối hận lắm ấy chứ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      năn nỉ : “Nếu em khẩn cầu đừng sao?”




      …mong là em khẩn cầu như thế…”




      “Nếu em…nếu em bảo tối nay mà đến đó em… đến chỗ Tiểu Côn, có còn nữa ?”




      xong câu này thấy hơi hối hận, nhưng chỉ mong đáp “thôi nữa vậy”, nếu thế chắc chắn cho . chỉ cần tỏ thái độ đó, nghĩ mình là người thấu tình đạt lý, chỉ cần chấp nhận vì đến nhà Jane nhất định chủ động để .




      Nhưng lại nghe thấy : “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tại sao em lại có thể lôi ra để chứ? Chỉ cần em đặt mình vào địa vị của người khác để suy nghĩ em làm như thế. Nếu… người bạn của em mất rồi, em có đến thăm bố mẹ người bạn đó trong dịp sinh nhật của cậu ấy ?”




      “Có thể em… , nhưng nếu bảo em nên em …”




      Allan im lặng lát rồi : “ hy vọng tối nay em đến chỗ Tiểu Côn…Em đừng vì giận dỗi mà làm như thế, đến khi hối hận…có thể muộn…”




      cảm thấy mình như bị đe dọa, ý như nếu tối nay đến chỗ Tiểu Côn, cần nữa vậy, đến lúc đó hối hận cũng muộn. liền vặn lại: “Thế việc khăng khăng đòi đến nhà Jane thế này có gọi là giận dỗi hay ? sợ đến khi hối hận muộn rồi ư?”




      “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…”




      cúp máy trong nỗi tuyệt vọng, cảm thấy mình như bị Jane đánh bại, chấp nhận việc để đến chỗ Tiểu Côn chứ chịu nhượng bộ, biết mình có còn chiếm vị trí gì trong lòng nữa hay .




      thẫn thờ ngồi lát rồi gọi điện thoại về tìm mẹ Allan và năn nỉ: “ Giang ơi, bảo Allan tối nay đừng đến nhà Giản nữa được ạ…”




      Mẹ Allan khó xử đáp: “ bảo đừng rồi nhưng thằng này mà bướng lên thể khuyên được.”




      Ngải Mễ cúp máy trong tâm trạng chán nản đến cực độ, vì Jane mà đến lời mẹ cũng chịu nghe nữa.




      thấy bất luận chuyện gì, Allan đều đặt ở vị trí đầu tiên, nhưng vì Jane mà chấp nhận đắc tội với , thậm chí khi tìm Tiểu Côn, cũng chịu nhượng bộ. cảm thấy Allan ngày xa về phía Jane.




      Xem ra Jane quá hiểu con người Allan, trong lá thư tuyệt mệnh, Jane viết: “Có lẽ chỉ có như vậy, em mới có được tình của .” Giờ hiểu cái “ có được” ở đây là gì, như nay, nhìn có vẻ như có được Allan nhưng đó phải là “ có được”, có thể mất Allan bất cứ lúc nào vì có bao nhiêu đến cạnh tranh với . Chỉ có như Jane mới cột chặt được trái tim Allan, lo để mất .




      cam tâm, chẳng lẽ người sống sờ sờ còn cạnh tranh nổi với người khuất ư? tin là Allan vẫn lo lắng về , chỉ có điều quá hiểu , biết làm chuyện gì quá giới hạn. biết kể cả vẫn khăng khăng đến nhà Jane, cũng chỉ có thể ôm bụng tức, khi quay về ngọt nhạt khuyên nhủ, hết bực ngay thôi.




      Nếu như vậy sau này càng cố chấp hơn, thích làm gì là làm ư? Nếu biết chỉ là con hổ giấy, nhìn ghê gớm nhưng thực ra chẳng dám làm gì sau này càng chẳng coi ra gì nữa.




      bấm số điện thoại gọi cho Tiểu Côn. Khi tiếng Tiểu Côn vọng lại từ đầu bên kia điện thoại, lại biết tại sao mình gọi cho .




      “A lô? Ai đấy?”




      “Em Ngải Mễ đây.” Ngải Mễ rụt rè hỏi: “Tối nay… có rỗi ?”




      “Cãi nhau với Thành Cương hả?” Tiểu Côn cười ha ha, hỏi. “Mới ra được mấy ngày mà cãi nhau ư?”




      cãi nhau…”




      cãi nhau mà lại nhớ đến ?”




      Thấy hồi lâu Ngải Mễ đáp lời, dường như Tiểu Côn ý thức được nghiêm trọng của vấn đề nên dừng cười, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”




      Ngải Mễ liền kể sơ qua tình hình rồi hỏi: “Tối nay có nhà ?”




      Tiểu Côn đáp: “Có nhà cũng chẳng dám tiếp đãi em, em đùa gì mà vui vậy? Chuyện em làm khi bực lên, hết bực hối hận đấy, hai người làm hòa với nhau rồi, kẹt ở giữa có mà gay à. là người rất coi trọng nghĩa khí, vợ bạn được bắt nạt, coi Thành Cương là bạn, mặc dù em phải là vợ cậu ta nhưng cũng phải tôn trọng. Em đừng giận dỗi với cậu ta nữa, dù gì con nhà họ Giản cũng là bạn cậu ấy, hôm nay sinh nhật ấy Thành Cương đến nhà chơi cũng đâu có gì là sai?”




      “Thôi, hiểu.” Ngải Mễ chẳng buồn giải thích nữa. “Em chỉ muốn tối nay đến chỗ lát vì em là làm, em chẳng có ý gì khác cả, đừng bằng giọng “bắt nạt” hay “ bắt nạt”, có muốn “bắt nạt” em cũng chẳng cho.” xong cúp máy cái rụp.




      Tối đến, Ngải Mễ có chỗ nào nên đành ở lại trường, nhưng bảo bạn bè cùng phòng là nếu có người gọi điện thoại tìm , cứ đến nhà Vương Tiểu Côn rồi. mong Allan gọi điện thoại, như thế tưởng đến nhà Tiểu Côn, hy vọng tức tốc tới ngay nhà Tiểu Côn để “cứu” , như thế ít nhiều có thể chứng minh vẫn lo lắng khi thấy làm thế.




      Lúc hơn bảy giờ, Tiểu Côn tìm đến phòng tự học của . theo ta ra ngoài, hỏi: “Sao lại đến đây vậy?”




      gọi điện thoại đến phòng em, mấy lần bạn em đều là em đến chỗ , biết em giở trò gì. Thôi đến chỗ vậy. Đằng nào cũng bị mang tiếng rồi, tối nay em đến chỗ hay Thành Cương vẫn nghĩ là em đến.”




      Ngải Mễ nghĩ lát rồi : “ cho em mượn di động lát.” gọi điện thoại về phòng, hỏi xem có ai tên là Allan gọi điện thoại tìm , mọi người đền bảo có. yên tâm, lại hỏi lần nữa, bạn cùng phòng liền bảo: “ mà cậu còn tin, dạo này ngày nào người cậu chẳng gọi điện đến, có ai nhắn giúp cậu đâu? Giọng ấy mà bọn tớ còn nhận ra à?”




      Ngải Mễ hạ quyết tâm, bèn quay lại với Tiểu Côn: “ thôi, đến chỗ thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :