1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39






      Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Allan được thả. Hôm đó là thứ Sáu đầu tháng Sáu, mẹ bảo Ngải Mễ mọi thứ ổn thỏa, ba giờ chiều thứ Sáu, bố mẹ đón Allan, tối đến con về là được gặp cậu ấy.




      Nhưng Ngải Mễ thể đợi được đến tối, buổi trưa rời trường. đường về nhà, mua rất nhiều đồ ăn và mấy tờ báo, còn mua thêm bó hoa, định đón Allan với bố mẹ. tưởng tượng lúc Allan từ đồn thu thẩm ra ngoài, chắc chắn quen với ánh nắng chói mắt, lấy tay che mắt, sau đó nhìn thấy , lao tới và sà vào lòng , mặc kệ bố mẹ sửng sốt thế nào sửng sốt.




      lên đến cửa nhà liền đặt đồ đạc xuống để mở cửa. Khi đẩy cửa ra, chuẩn bị cúi xuống nhặt đồ đạc dưới đất liếc thấy có người ngồi sofa ngoài phòng khách. Người đó cũng nhìn thấy nên đứng dậy, Ngải Mễ nhìn người đó bằng ánh mắt thắc mắc, ta mỉm cười với nhưng trông ta rất xa lạ.




      “Chắc là … nhìn sợ lắm hả?” chàng mỉm cười, .




      Giọng thay đổi, nụ cười cũng thay đổi, nhưng cứ cảm giác có điểm gì đó hơi khác thường, có lẽ là do khuôn mặt gầy guộc của và chiếc mũ đội đầu, khiến dám khẳng định đó là Allan . đứng ngẩn tò te ở đó, tựa như chân mọc rễ. chậm rãi ra cửa, xách đồ dưới đất vào nhà cho rồi đặt chúng lên bàn uống nước. vẫn đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm mà được lời nào.




      “Có lẽ nên đợi thời gian hãy đến hơn…” Allan với vẻ biết lỗi.




      , , tại sao lại phải đợi?” bước vào nhà, luống cuống : “Để em mang đồ vào bếp .”




      đứng ở phòng khách chứ theo vào bếp. Ngải Mễ xách đồ vào bếp rồi đứng trong đó, hít hơi sâu rồi quay ra ngoài phòng khách. vẫn đứng ở đó, vẻ khá mất tự nhiên. Ngải Mễ đứng đối diện với , hỏi: “Sao phải… đội mũ?”




      liền cười đáp: “Trọc đầu, sợ… em hoảng.”




      …bỏ mũ ra , em… quen thôi.”




      Allan liền ngoan ngoãn bỏ mũ ra, rụt rè nhìn . Khi nghe Tĩnh Thu : “Có thể em nhận ra cậu ấy đâu”, lại tưởng tượng là giống các tù nhân chính trị bị bắt trong phim, tóc dài, râu ria bờm xờm, hai mắt hõm sâu nhưng vẫn có hồn. có thể chấp nhận hình ảnh đó, thậm chí rất…tôn sùng…hình ảnh đó, vì mặc dù trông nó hơi thê lương, nhưng trong vẻ thê lương đó chứa vẻ đẹp u buồn.




      nghĩ rằng lại như thế này, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao. Đầu trọc hẳn nhưng gần như còn mấy tóc, râu cũng chẳng còn gì, nhìn như biến thành người khác. Nếu ánh mắt dịu dàng, ấm ấp như thế gần như dám nhìn nữa.




      Allan vẫn thích đút tay vào túi quần như ngày trước, nhưng lưng còn thẳng như trước mà hơi nghiêng về bên trái. mặc chiếc áo may ô len mà chưa nhìn thấy bao giờ, loại ba lỗ chỉ dành cho các chú, các ông, khiến trông già hơn trước rất nhiều.




      Allan cũng ngắm lúc rồi cười, hỏi: “Em gầy đấy, em giảm béo à?”




      , ngồi , đứng làm gì?” chỉ vào sofa.




      Allan liền ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay xoa vào nhau hỏi: “Buổi chiều em… có môn nào à?”




      “Có, em nghỉ, em định… theo bố mẹ đón , ai ngờ …về rồi.”




      “Khách mời mà đến…thường được hoan nghênh…”




      “Đâu có.” cảm thấy rất ngại, vừa nãy đường về nhà nghĩ lát nữa ở cửa đồn thu thẩm, nhìn thấy sà vào lòng , nhưng giờ lại gặp ở phòng khách, vừa nãy sà, giờ hình như cũng có cơ hội nào để sà vào nữa. cũng chủ động bước đến ôm vào lòng, hai người như đôi trai được người ta giới thiệu xem mắt, ngại ngùng ngồi chuyện ở phòng khách.




      nghĩ lát rồi bước đến sofa, ngồi xuống bên , cầm bàn tay lên. phát ra bàn tay thô ráp hơn trước, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai. “Ở đó… phải lao động à?”




      “Ừ” rồi đưa tay ra vuốt tóc như ngày trước, nhưng vì bàn tay mịn màng nên tóc liên tục mắc vào. vội rụt tay lại, giọng tự mỉa mai mình: “Thảo nào người ta vẫn bảo nông dân được tiểu thư vì…tay thô ráp quá.”




      “Tiểu Côn với em rằng ở trong đó chỉ đọc sách báo…”




      “Có lúc cũng đọc sách báo, chủ yếu là đọc Văn tuyển Đặng Tiểu Bình, có lúc cũng được đọc Nhân dân nhật báo.”




      đọc những loại đó hả? Thế có gì hay? cũng đọc được à?”




      “Cũng còn hơn là có gì đọc. Đọc vào tự dịch từng câu sang tiếng , tiếng Nga và tiếng Nhật, có từ điển nên dịch linh tinh…”




      cười rồi hỏi tiếp: “Lao động có mệt ?”




      mệt, thà là lao động còn hơn, vì nếu thẩm tra bọn họ đều áp dụng chiến thuật bánh xe, thẩm tra từng người , để ngày đêm ngủ được, cảm giác đó còn mệt hơn cả làm, cứ cảm thấy thiếu ngủ. Vừa nãy ngồi sofa ngủ thiếp , em mở cửa mới giật mình tỉnh dậy.” Rồi Allan chuyển sang chủ đề khác: “Em… sắp thi rồi nhỉ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vâng.” nhìn rồi thẳng thắn : “Em tưởng gặp nhau em bất chấp tất cả mà sà vào lòng , ngờ lại dửng dưng như hai người xa lạ.”




      “Chắc là trông …sợ quá hả?”




      “Ai bảo thế, có gì mà sợ?” bước đến trước mặt rồi ôm chặt cổ , để đầu gục vào ngực rất lâu. Sau đó, đứng dậy, ôm nhưng chặt. thể kìm được nữa mà nép sát vào lòng , ngửa mặt lên chờ đợi hôn . nhìn thấy hình như miệng hơi nhếch ra, rồi cuối xuống và hôn bằng nụ hôn nóng bỏng. lúc lâu sau, buông tay ra và thở hổn hển, chợt ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. linh cảm chẳng lành ập tới. hỏi: “Người bị thương à?”




      “Đâu có?” buông ra và bước sang bên. “Wow, em còn mua hoa nữa hả? Mình tìm lọ nào để cắm ?”




      liền đuổi theo. “Để em xem thế nào. thể trốn em mãi được.”




      Allan bước vào phòng ngủ của rồi : “Xem phải vào đây xem chứ, đứng ở phòng khách lột quần áo ra, ai nhìn thấy lại tưởng em có ý đồ gì với …”




      thèm đếm xỉa đến câu đùa của mà theo vào ngay, nhàng cởi áo may ô len và cúc áo sơ mi của ra. nhìn thấy trước ngực có năm, sáu vết thương, có vết lành, còn hai vết vẫn còn gạc bông. cảm thấy tim mình đau tê tái, chuyện lo lắng từ lâu vẫn xảy ra. Nước mắt lăn dài, nức nở hỏi: “Bọn họ đánh hả?”




      liền cài cúc lại, : “Hài lòng chưa, kiểm tra xong rồi nhé. Em có đói , nấu gì cho em và nhé.”




      “Bọn họ lấy cái gì đánh vậy?”




      “Lấy cái gì có gì quan trọng? Đừng hỏi nữa, trả lời đâu…”




      “Vì gì ư?”




      “Vì gì cả?”




      “Những chỗ khác có bị gì ? Để em xem nào…” nhàng cởi áo sơ mi cho Allan rồi quay ra sau lưng, lưng còn nhiều hơn, kìm được bèn lớn: “Tại sao sau lưng cũng có?”




      “Chắc là để cho cân thôi mà.”




      “Giờ này mà còn đùa được à?” hậm hực chạy lấy máy ảnh và bắt đầu chụp, vừa chụp vừa phẫn nộ : “Em tố cáo bọn họ, nhất định phải tố cáo?”




      Allan ngăn chụp ảnh mà chỉ lặng lẽ đứng đó, : “Thôi, em biết bọn họ thế nào mà gây chuyện lộn xộn, có thể những đem lại tác dụng, mà còn gây rắc rồi cho bản thân. Động vào họ là dễ rút dây động rừng lắm, ai biết sau lưng bọn họ có những ai. Bọn họ bảo đến bệnh viện mà họ chỉ định để khám bệnh, là khám ở đó, lấy thuốc được miễn phí, sang bệnh viện khác những mất tiền, nếu để ra vấn đề gì họ chịu trách nhiệm.”




      “Thế ý là đành nhắm mắt cho qua ư ?”




      như thế…” nhìn tiếp nữa.




      có đau ?”




      đau.”




      dối em hả?”




      dối gì em, em cũng biết đấy, làn da của người chỉ có lớp ngoài cùng có cảm giác đau, phần dưới biết. Hơn nữa mấy vết này cũng từ lâu rồi, chỉ vì kịp thời xử lý nên có chỗ… bị viêm, mãi khỏi…”




      nhìn chằm chằm vào mặt rồi hỏi: “Bọn họ đánh vào mặt chứ?”




      “Ừ, sợ phá hoại dung nhan của em chịu nữa.”




      đúng, là do sợ để lộ ra hành vi dã man của bọn họ. Bọn họ có đá vào…điểm chí mạng của ?”




      , nếu đá sao còn đứng ở đây được nữa?” Allan cười rồi tiếp: “Nhưng mấy lần bọn họ định đá rồi, bảo “cho nó tàn đời , xem nó còn hại người ta nữa ”. Nghe những câu này, em có bao giờ nghĩ cho tàn đời ?”




      Ngải Mễ thà đáp: “ nghĩ cho tàn đời nhưng rất đau lòng, chỉ muốn chết mà thôi.”




      “Thỉnh thoảng thấy mệt mỏi trước chiến thuật bánh xe của họ, nghĩ thôi nhận quách cho xong, ít nhất bọn họ còn cho ngủ lát. Nhưng cứ nghĩ đến việc nếu thừa nhận, em … đau khổ biết bao, lại mong mọi thứ được làm , trả lại trong sạch cho . Khi ở trong đó, điều lo nhất là em tin vào những lời đồn đại và làm chuyện gì dại dột. Nhưng thực tế chứng minh được rằng em là thông minh, dễ dàng tin vào những điều đó.”




      Ngải Mễ nghĩ đến việc mình từng dấy lên nhưng mối nghi ngờ đó, cảm thấy rất xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác: “Bọn họ cũng đá lão Đinh mấy cái.”




      “Chuyện này làm liên lụy đến rất nhiều người. Em gặp lão Đinh rồi hả?”




      “Em có đến ký túc xá tìm ấy.” Ngải Mễ liền kể lại chuyện gặp lão Đinh cho Allan nghe.




      “Wow, em có thể làm nữ thám tử đó nhỉ. Nhưng gan em lớn quá, thích mạo hiểm quá, yên tâm chút nào.” Allan . “Đội lão Đinh giúp rất nhiều việc. Bố mẹ em cũng giúp rất nhiều việc, rồi cả Tĩnh Thu và mọi người bên trường L nữa, Tiểu Côn kia cũng giúp rất nhiều việc.”




      “Tiểu Côn bảo ở trong đó thường nghĩ về câu hỏi mà bà nội em thường hỏi, còn bảo có câu trả lời rồi, đợi được ra ngoài trực tiếp với em, sao mãi chưa thấy ?”




      “Vì em hỏi vấn đề đó.”




      hiểu tại sao, thể tinh nghịch hỏi Allan được như trước, vẻ như rất khó thốt ra mấy từ đó. Ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi :




      “Did you miss me?” ( có nhớ em ?)




      “Which part…of you?” (Nhớ chỗ nào…của em?)




      “Every part of me, baby, every inch of me…” (Chỗ nào cũng nhớ, baby, tất cả…)

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40






      Ăn tối xong, bố Ngải Mễ đắc ý tuyên bố: “Hôm nay trước khi đón Thành Cương, thầy gọi điện thoại cho bố mẹ em, họ bảo về thăm con trai ngay.”




      Nghe thấy vậy, Allan lo lắng : “Thực ra cũng cần bảo thầy ạ…”




      Bố Ngải Mễ : “Lúc trước, em cho thầy và thầy cũng . Thời gian vừa qua thấy phải vắt óc để che giấu họ, rồi lại phải thống nhất cách với bạn bè cùng phòng em, rồi lại phải nhờ người lấy danh nghĩa em nhận thư, gửi thư ở quê, em thu thập tài liệu ở đó, thầy còn phải nhờ nhà họ Giản để lộ chuyện, đến bên Thâm Quyến cũng phải lo. Thầy những căng thẳng về mặt tinh thần, mà lương tâm cũng cảm thấy áy náy. Giờ mọi chuyện qua rồi, tại sao cho bố mẹ em biết?”




      Ngải Mễ liền trách bố: “Bố phải gọi điện hỏi Allan trước chứ? Bây giờ làm thế nào? Bố mẹ ấy về nhìn thấy vết thương người ấy chẳng xót chết được à?”




      “Vết thương nào?” Bố Ngải Mễ sửng sốt hỏi Allan. “ người em có vết thương hả? Sao sớm với thầy?”




      Bố Ngải Mễ còn phẫn nộ hơn khi nhìn thấy những vết thương đó, lập tức đòi viết thư tố cáo. Ngải Mễ liền lấy những lời Allan với lúc trước để khuyên bố ông mới chịu thôi.




      Allan liền gọi điện thoại cho bố mẹ, giở tính ngang bướng của trẻ con ra và “đe dọa”: “Con bảo bố mẹ đừng về vội, nếu bố mẹ nghe con trốn đấy.”




      Hai bên đôi co hồi, cuối cùng bố mẹ Allan cũng đồng ý tạm thời chưa về, nhưng kiên quyết đòi về trước sinh nhật , con cứ khăng khăng cho bố mẹ về thăm, chắc chắn là có chuyện gì giấu bố mẹ. Con như thế làm sao bố mẹ yên tâm được? Allan còn cách nào khác, đành đồng ý để bố mẹ về vào ngày 12.




      Chưa đầy tuần nữa là bố mẹ về thăm, Allan nóng lòng chỉ mong vết thương chóng lành, liên tục hỏi Ngải Mễ: “Em xem vết thương lưng khỏi chưa, bôi hộ ít thuốc.”




      Ngải Mễ lắc đầu, : “Sao cứ đòi xem suốt thế, mỗi lần xem lại phải bỏ gạc bông ra khiến vết thương càng khó lành. đừng sốt ruột, bố mẹ về chắc chắn là ổn thôi. Em bảo bố mẹ em giấu chuyện này rồi, chỉ cần ai chắc chắn bố mẹ nghĩ đến chuyện đó đâu. cứ việc ăn no ngủ kĩ , cho người mập hơn, sắc mặt khá hơn chút nữa là được.”




      Allan liền gật đầu, nửa đùa nửa : “Chẳng ai giỏi lừa như em.”




      Tối thứ Bảy, Allan là muốn về ký túc xá thăm đám lão Đinh, tiện thể lấy thư từ của mấy ngày qua về, Ngải Mễ nề hà bám đuôi ngay.




      Mặc dù là cuối tuần, lại là buổi tối, nhưng xuất của Allan vẫn làm kinh động ít người. Người hỏi han, kẻ hàn huyên, vỗ vai, ôm hôn, khiến Ngải Mễ phải la lớn, bảo bọn họ nên vỗ và ôm lung tung. Sau đó mọi người nhiệt tình hỏi han tình hình, tặc lưỡi xem vết thương trước ngực Allan, chửi rủa bất công của pháp luật, có người còn tuyên bố ném hết người trong nhà bọn đánh người xuống cống nước.




      Ngải Mễ bảo Allan ngồi nghỉ còn mình trả lời thay , dám linh tinh, chỉ ậm ờ đáp cho qua chuyện.




      Vất vả hồi lâu, rồi lại hẹn mọi người đến sinh nhật Allan tụ tập ở nhà hàng Tiểu Động Thiên, mọi người mới giải tán bớt. Lão Đinh bỏ hết thư từ của Allan vào mấy túi nilon liền. Ngải Mễ ngạc nhiên hỏi Allan: “ lấy đâu ra mà lắm thư thế?”




      cũng biết, trước đây chẳng mấy khi có thư từ.”




      Về đến nhà, họ liền xách mấy túi đựng thư vào phòng Allan, bắt đầu mở từng lá thư ra xem. Ngải Mễ hỏi: “Em xem có được ?”




      Allan có vẻ khó xử: “Em…đừng xem, toàn thư viết cho mà.”




      “Em biết là viết cho , nhưng…nhiều thế này, đọc mệt à? Em đọc giúp , nếu yên tâm, em chỉ đọc thư con trai viết thôi?”




      Allan liền cười. “Thôi, em muốn đọc cứ đọc , cho em đọc chắc chắn em lại ăn ngon, ngủ yên. Đọc rồi đừng kể linh tinh là được.”




      “Em kể linh tinh đâu.” Ngải Mễ hứa rồi chỉ chọn thư có nét chữ giống nét chữ con để đọc. Rất nhiều người đều là nghe đến chuyện của Allan liền viết thư hỏi thăm tình hình, gửi lời chúc tốt đẹp, bày tỏ bất bình đối với pháp luật, mình có người quen có thể giúp. Cũng có người quá ngốc, vì nàng mà phải đánh đổi cả tiền đồ của mình, chửi quá máu lạnh, người như phải tùng xẻo ngàn lần… số người trường Đại học J, số Đại học L, còn có số người từ nơi rất xa gửi đến, cũng hiểu làm thế nào mà họ lại biết được chuyện của Allan.




      số thư bày tỏ tình với Allan, điều lạ là có số người trước quen Allan, hiểu nghe ai kể chuyện của mà tự nhiên đem lòng , có người giết người. Nếu được trực tiếp đọc những lá thư này, Ngải Mễ dám tin rằng thế giới lại có những kiểu ly kỳ như thế.




      Đọc lát nhưng phát ra trường hợp nào đáng để ghen. Nghĩ cũng thấy chẳng có gì lạ, Allan dám cho xem đương nhiên là cây ngay sợ chết đứng rồi.




      lại nhớ đến nàng tên là Đồng Hân mà Tiểu Côn từng kể, mặc dù sau đó Tiểu Côn đính chính là ta bịa chuyện đó, nhưng nghi ngờ rằng Tiểu Côn vì muốn tiếp tục qua lại với nên mới như vậy. Chuyện đó vẫn gợn trong lòng từ bấy lâu nay, rất muốn được nghe Allan phủ nhận. rồi, bên ngoài đều là những lời đồn đại, mong “mọi thứ được làm , trả lại trong sạch cho ”, điều đó chứng tỏ trong sạch, hỏi sơ sơ chắc là có vấn đề gì nhỉ!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nghĩ lát rồi giả vờ như đọc lá thư và sửng sốt hỏi: “Sao lại thế nhỉ? Có nàng họ Đồng bên công an vẫn tìm ta gây rắc rối…”




      thấy Allan bỏ lá thư đọc xuống, nóng lòng : “Đưa xem nào…”




      nghĩ, hóa ra là có nàng họ Đồng . liền giấu thư ra sau lưng. “ nàng Đồng Hân này là ai vậy? Sao lại quan tâm thế? cho em biết ta là thế nào em cho xem đâu.”




      Allan liền : “Chuyện qua rồi…”




      Ngải Mễ đợi Allan xong mà cướp lời luôn: “Tốt nhất là hỏi han kĩ càng nữa đúng ?” càng có linh cảm trong này phải có chuyện gì mờ ám. “Nhưng cho em hỏi han kĩ càng, em vẫn có thể biết về quá khứ của từ người khác. Thà là đích thân kể cho em nghe còn hơn là để em nghe từ miệng người khác.”




      Allan có vẻ khó xử, chỉ tần ngần nhìn gì, rồi hỏi: “Trong thư ấy bảo bên công an vẫn gây rắc rối cho ấy hả? Thư viết từ bao giờ vậy? Chuyện của …làm liên lụy đến quá nhiều người. Em đưa thư xem còn nghĩ cách…”




      vẫn còn ta hả?”




      “Chuyện này có liên quan gì đến tình ?”




      Ngải Mễ hậm hực : “Nếu ta việc gì phải sốt sắng như vậy?”




      ấy vô tội, vì chuyện của mà bên công an tìm ấy mấy lần, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ấy, làm sao sốt ruột được?”




      ta là người cũ của à?”




      Allan nhìn lát rồi gật đầu, định gì đó xong lại thôi.




      ta…ép …làm chuyện đó hả?” Ngải Mễ ngập tràn hy vọng hỏi.




      “Chuyện này, em cũng biết đấy…” Allan ấp úng và tiếp, nhìn thấy Ngải Mễ chuẩn bị hỏi tiếp, mới : “Con thể bắt ép con trai được, con trai cũng có trách nhiệm, thể…thoái thác.”




      Ngải Mễ ném ngay lá thư cầm tay xuống đất, bực bội : “Thế ý ta hả? Đúng , …” cầm được nước mắt và bật khóc tấm tức. Allan bước đến, định ôm , liền bị đẩy ra, quên mất vết thương người , tay chạm đúng vào ngực . thấy xuýt xoa tiếng, sợ quá, vội chạy đến, cởi áo sơ mi của ra xem vết thương có bật máu .




      Allan liền ôm chặt lấy , : “Cứ kệ nó, sao. Nếu đánh mấy cái mà em được hả giận em cứ việc đánh.”




      chưa bao giờ thấy đuối lý thế này nên cũng mềm lòng hơn. “ giảo hoạt quá, biết là em… nỡ đánh …” ngẩng lên nhìn . “Tại sao lại có… quá khứ? Tại sao đợi em…mà tùy tiện người khác chứ?” chỉ mong : “Nhưng ta đâu, chỉ thấy ta tội nghiệp thôi”, nhưng điều khiến thất vọng là, Allan chỉ : “I’m sorry” mà thôi.




      “Nghe Tiểu Côn ta lừa , bảo ta bị ung thư não, vì thương hại ta nên mới làm thế, đúng ?”




      Allan cau mày, hỏi: “Tiểu Côn kể cho em nghe hả? Làm sao mà ta biết được chuyện này?” Rồi im lặng lát, : “Mong là ta kể với người khác nữa, em cũng nên để ai biết chuyện này, hứa với ấy với bất kì ai. tại… ấy có gia đình rồi, nếu chồng ấy biết… ảnh hưởng đến… tình cảm của họ.”




      nghĩ đến lời Tiểu Côn: “…Bị công an tra hỏi rất gắt gao nhưng cậu ta vẫn chịu khai ra chuyện này”, giờ hiểu “hỏi” ở đây thực ra là “tra khảo”, Allan chịu khai, bọn họ liền đánh , vì bảo vệ nàng họ Đồng kia, chấp nhận bị đánh như thế. cảm thấy trái tim mình đau tê tái, nhưng biết đau vì bị đánh hay đau vì cố gắng bảo vệ nàng họ Đồng kia bằng mọi cách.




      nhìn bằng ánh mắt vừa giận vừa thương, : “ kể đâu có được? Cuối cùng bên công an vẫn biết đó thôi.”




      “Thế nên rất… áy náy, nếu vì chuyện của làm sao bên công an gây rắc rối cho ấy được…”




      …thương ta như vậy vì vẫn…còn ta hả?”




      Allan liền lắc đầu. “Bọn mình đừng chuyện này nữa có được , càng nhiều em… càng vui…”




      khăng khăng : “ tồn tại ư? Càng muốn càng chứng tỏ… có vấn đề. Nếu còn ta nữa, ta chẳng khác gì người xa lạ mang ra có vấn đề gì đâu?”




      Allan bất lực : “Thích cứ , đừng để mình vui là được.”




      Ngải Mễ bực bội hất tay ra. “Sao em lại vui chứ? Người em người khác trước khi em, trải qua quá trình thực tiễn như thế đến lượt em kinh nghiệm chẳng đầy mình à? Em phải vui mới đúng chứ…” Thấy gì, lại tiếp: “ còn… nào nữa ?”




      “Còn hai người nữa…”




      Ngải Mễ trợn tròn mắt. “Còn hai người nữa hả?”




      Allan thẳng thắn : “Đáng lẽ phải kể với em từ sớm… nhưng muốn về những chuyện đó. Giờ… muốn nó đến tai em… từ miệng người khác, như thế…em càng buồn khổ hơn…”




      “Hai đấy là thế nào?”




      “Đều là… như nay là…chuyện tình đêm, hồi ấy còn rất trẻ, tò mò, cũng… có trách nhiệm, có , hai lần, rồi qua lại nữa…”




      “Bọn họ…chủ động dâng hiến cho hả?”




      Allan lại gì. Thấy gì, bực lắm, cảm giác như bảo vệ họ, sợ làm tổn thương đến họ vậy. “hứ” tiếng rồi : “Nếu… có trách nhiệm gì sao chỉ có hai người được? Chắc chắn là vẫn còn…”




      Allan lắc đầu phủ nhận: “ còn ai nữa. thứ hai… số lời quá khích, sau đó… phải chú ý hơn.”




      Chuyện này chẳng khác gì cắt khối u trong người, lúc đầu chỉ thấy cái, kết quả vừa cắt lại thấy ba cái. Nghe gặp tình huống này, bác sĩ phải khâu ngay lại, vì biết có cắt cũng chẳng cắt được hết. cũng dám hỏi nữa, sợ càng hỏi, càng nhiều. ngân ngấn nước mắt, thốt ra được lời nào, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.




      Allan kéo vào lòng, dỗ dành: “Ngải Mễ, em đừng làm thế, em…đừng giận, đều là chuyện qua, em…”




      “Như thế là bất công! Quá bất công!” Ngải Mễ khóc nức nở. “ là người đầu tiên của em, tại sao em… là người đầu tiên của chứ?”




      “I’m sorry, baby, I’m sorry.” Allan ôm chặt trong lòng và thầm: “I’m sorry…”




      Lần đầu tiên nhìn thấy như đứa trẻ mắc lỗi, chẳng còn phong độ ăn chững chạc như thường ngày. cầm nước mắt, phụng phịu: “Em phải đáp trả…”




      nhìn lúc rồi hỏi: “Đáp trả kiểu gì?”




      “Em biết, có thể em cũng tìm…đàn ông, tìm vài ba người gì đó…”




      Allan cau mày nhưng gì.




      “Nếu em… người khác, làm…chuyện đó với họ, …có ghen ?”




      Allan chỉ im lặng.




      lại hỏi tiếp: “ có ghen ? Có cảm thấy buồn ?”




      Allan đáp, kéo tay lắc mạnh. “ trả lời chứ, chứ!”




      Bị lắc hồi lâu, Allan mới : “Sao lại buồn? Nhưng nếu…chỉ có cách đó mới làm cho em…hết ấm ức …cũng chẳng có cách nào khác.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41






      Ngải Mễ rất hối hận vì gây chuyện với Allan ngay sau hôm được trả tự do. Lúc đầu hạ quyết tâm là truy hỏi chuyện quá khứ của nữa, như mẹ là nếu con cắt đứt được với nó cắt đứt, còn nên tra hỏi về chuyện cũ nữa, nếu chỉ làm cho mình mệt mỏi, mà người ta cũng mệt mỏi.




      Bản thân cũng cảm thấy chuyện này hoang đường, bất giác lại nhớ đến tình tiết trong câu chuyện nọ, hình như là do nhà văn người Ai Len viết: Người của tổ chức ngầm bị bắt, địch tra khảo ta rằng lãnh đạo của tổ chức ngầm trốn ở đâu, bị tra tấn nhiều quá, ta liền đáp bừa là trốn trong ngôi mộ nọ. Địch tưởng , liền tìm đến ngôi mộ đó, đúng hôm ấy lãnh đạo tổ chức ngầm lại trốn ở đấy, và thế là bị bắt sống…




      cảm thấy lần này mình rất giống tay trùm xui xẻo kia, lúc đầu chỉ định hỏi cho vui, ai ngờ ngắm lệch mà vẫn bắn trúng, hỏi được về “quá khứ” mà mình muốn biết nhất.




      Giờ cùng lúc hỏi ra ba cái “quá khứ”, chẳng lẽ lại tìm ba để “trả đũa” ư? còn chưa nghĩ ra là ai đáng được “tìm” để “trả đũa” đây. Tiểu Côn ư? Chắc chắn là từng cặp với rất nhiều người, hơn nữa cảnh tượng ta “tìm cách khác” trong ô tô khiến kinh tởm vô cùng.




      Trước đây, Ngải Mễ tin vào lý thuyết “tình dục” và “tình ” tách biệt nhau, cho rằng người nếu người kia dù thế nào cũng thể xảy ra quan hệ đó với / ta. Nhưng tại rất mong khi làm chuyện đó với các kia, Allan tách bạch được “tình dục” và “tình ”.




      tự nhủ và biện hộ cho rằng, khi tốt nghiệp đại học, mới hai mươi tuổi, thế nên những chuyện kia đều xảy ra khi chưa đến hai mươi tuổi. thanh niên trai tráng chưa đầy hai mươi bị đám nữ sinh ngưỡng mộ vây quanh, rồi đều là những “bà chị” hơn tuổi , lại sợ làm tổn thương họ, nếu có người chủ động dâng hiến còn có kết quả gì nữa? Nếu như vậy phải cảm ơn nàng lời quá khích kia”, chắc chắn là nàng đòi sống đòi chết gì đó làm Allan sợ, dám để xảy ra chuyện tình đêm nữa.




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Chuyện tình của nàng tên Đồng Hân đó, có thể Đồng Hân lừa dối , bảo ta bị ung thư não, chỉ vì thương hại ta nên mới làm như thế. Có thể sau đó bản thân cũng nhận ra rằng thương hại phải là tình nên mới đòi chia tay, nhưng Đồng Hân lại lấy việc uống thuốc ngủ ra dọa , thế nên chuyện này mới kéo dài khoảng nửa năm.




      Nhưng tại sao chịu những chuyện đó đều phải là tình ? Nếu đó phải là tình tha thứ cho . Nhưng chỉ cần hỏi đến việc họ lại ấp a ấp úng chịu trả lời, khiến ấm ức vô cùng.




      Trước đây thường xuyên kết tội, tra khảo vì chỉ muốn được nghe thuyết phục, phản bác. minh oan được cho mình còn vui hơn cả . Có những điều phải biết, nhưng chắc chắn nên mới ra những cái mình mong muốn, sau đó bị phản bác, thuyết phục, mới tin tưởng. Nhưng tại dường như còn muốn thanh minh hay phản bác gì nữa, dường như rất dễ nhận tội, biết có phải là do bị giam hai tháng trong đồn thu thẩm hay .




      nhớ đến cảnh vừa nãy mực xin lỗi , chẳng giống với chuyên gia tình có thể khiến hoa mắt vì những lập luận, lý lẽ uyên thâm gì cả, thực ra chẳng khác gì những gã đàn ông khác, đều sợ người ghen tuông, nổi cáu. nghĩ chắc chắn sau này động đến những gười phụ nữ khác nữa, mấy trước khiến sợ vì “những lời quá khích” và uống thuốc ngủ rồi. biết nên hận hay nên cảm ơn mấy đó.




      suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng thấy tâm trạng khá hơn, chui ra khỏi lòng , : “Đọc thư tiếp thôi.”




      giận nữa hả?”




      “Giận giải quyết được gì?” hậm hực trợn mắt nhìn . “Đâu có tử hình được . Thực ra vừa nãy nếu được câu “lúc ấy đâu có biết là thế gian này còn có Ngải Mễ” em hết giận từ lâu rồi.”




      Allan như người trút được gánh nặng nghìn cân, : “ định bị cơn thịnh nộ của em lấn át hết cả.”




      cảm thấy tại trông còn nhu nhược hơn cả khi bố bị mẹ mắng, kìm được bèn bật cười. “ đừng có nghe tội nghiệp như thế, cứ như sợ em lắm ấy.”




      Dường như lấy được chút phong độ và cười tươi hơn. “Nếu nhìn thấy vẻ mặt của em chắc em cũng hết hồn, mặt tái , môi nhợt nhạt, suýt nữa phải bấm vào nhân trung cho em rồi.”




      “Thà hô hấp nhân tạo còn hơn.” xong, liền ghé sát vào “hô hấp nhân tạo” say đắm hồi với .




      Hai người đọc được lúc, bất ngờ Allan : “Em xem cái này này!” đưa lá thư cho rồi vội lục đống thư.




      Ngải Mễ đọc lá thư tay, thư do người tên là “Cung Bình” viết, mực đỏ, chữ rất to, cả trang giấy đỏ choét. đọc lá thư đó và sững lại. Đó là lá thư đe dọa, đại ý rằng: “Thành Cương, tôi biết có người , nếu bỏ ta tôi cho ta tàn đời đấy.”




      Hai người lục tìm hồi, tổng cộng tìm được bốn lá thư của “Cung Bình”. Ngải Mễ đọc mấy lá thư còn lại, câu chữ tương tự, đều là chủ đề này.




      Hai người im lặng hồi lâu gì, chỉ nhìn mấy lá thư đó. Cuối cùng, Allan : “Có lẽ nên ở đây, phải chuyển ra ngoài, ở ký túc xá hoặc…”




      Ngải Mễ lập tức phản đối: “Chắc chắn đây là ai đó giở trò ác ý muốn chia rẽ bọn mình, em cho đâu hết. ở đây còn có thể bảo vệ em…” phân tích: “Mấy lá thư này gửi từ lâu rồi, nếu có ý đồ đó em còn sống cõi đời này nữa. Em cam đoan đây là trò đùa ác ý của ai đó thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :