1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngải Mễ biết tại sao lại cho Tĩnh Thu biết điều bí mật mà tưởng bao giờ với ai: “ đúng đấy ạ, điều em quan tâm nhất là ấy… có em hay . Khi nghĩ đến chuyện ấy giết Jane, em chỉ lo cho ấy, nhưng khi nghĩ đến chuyện ấy Jane là em đau đớn như muốn chết được. Có phải em là người tàn nhẫn lắm ? Thà chấp nhận việc ấy giết người chứ muốn để ấy người khác.”




      Tĩnh Thu lắc đầu rồi mỉm cười, đáp: “ tàn nhẫn, trong mắt em, sinh mệnh rất đáng quý nhưng tình có giá hơn. Sinh mệnh ở đây bao gồm sinh mệnh của bản thân em, cả sinh mệnh của Allan và Jane nữa. Bất luận là sinh mệnh của ai so với tình của Allan, em đều có thể hy sinh. Nếu giữa hai yếu tố là sinh mệnh và tình của cậu ấy, em chỉ có thể chọn em lựa chọn tình . Thà chấp nhận việc cậu ấy chết chứ em chịu để cậu ấy người khác.”




      Ngải Mễ giật mình khi bị trúng tim đen như thế, rất muốn phản bác nhưng tìm ra câu nào để đối đáp lại được, có thể trong tiềm thức nghĩ như vậy. trợn tròn mắt mà được lời nào, quá sợ hãi trước tàn nhẫn của mình.




      Tĩnh Thu liền an ủi: “Em phải tự trách mình đâu, em phải là người tàn nhẫn, em nghĩ như vậy chỉ vì em quá coi trọng tình , là người theo chủ nghĩa tình hết. bé ạ, coi trọng tình quá sống rất mệt, vì tình phải là cái em có thể tự quyết định, kể cả em thập mỹ thập toàn cũng chưa chắc giành được tình mà em mong muốn; có được rồi, chưa chắc giữ được; giữ được rồi chưa chắc phát triển theo chiều hướng mà em muốn. Thực ra cuộc sống chỉ có tình , em phải học cách tận hưởng những niềm vui khác trong cuộc sống, nếu , tình của em trở thành gánh nặng trong cuộc sống của em, đồng thời cũng biến thành gánh nặng trong cuộc sống của cậu ấy.”




      Ngải Mễ biết tại sao tình lại có thể biến thành gánh nặng, và cũng muốn cãi lại Tĩnh Thu nên đành rụt rè hỏi: “Công an… có đánh ấy ạ?”




      Tĩnh Thu thở dài rồi đáp: “ biết, kể cả có đánh cậu ấy cũng cho biết, Allan là người chỉ thích báo tin vui, thích chuyện buồn, cậu ấy lo nhất là bố mẹ cậu ấy biết. Đến bố mẹ em mà cậu ấy còn muốn cho biết, nhưng cậu ấy có cách nào cả. Để em phải lo lắng linh tinh, cậu ấy đành phải với họ.”




      “Thế làm sao lại biết? Bố mẹ Jane cho biết ư?”




      . bé tốt nghiệp trường Đại học L cho biết, công an thành phố J có tìm ấy để điều tra.”




      Ngải Mễ vờ vô tình hỏi: “Thế ấy… có gì…với Allan ạ?”




      Tĩnh Thu liền bật cười. “Có gì cơ? Thảo nào Allan trí tưởng tượng của em phong phú, quả sai tí nào.”




      “Em chỉ hỏi vậy thôi.” Ngải Mễ có chút ngại ngùng, vội lảng sang chủ đề khác. “Chắc là những người chấp pháp hiểu luật mà còn phạm luật, đánh Allan đâu nhỉ?”




      Tĩnh Thu : “Chỉ mong là như thế. Nhưng có số người luôn tưởng mình là hóa thân của chính nghĩa, căm thù cái ác, chỉ tiếc rằng nếu người có đủ trí tuệ để phân biệt thế nào là cái ác, căm thù cái ác là phẩm chất vô cùng đáng sợ. Từ chúng ta được giáo dục là “đối với kẻ thù phải dùng biện pháp tàn khốc”, vấn đề là làm sao để phân biệt ai là kẻ thù? Thế nên khi đối xử tàn khốc với người khác, người ta cảm nhận được tàn khốc của mình, tưởng mình tàn khốc với kẻ thù.”




      Ngày hôm sau, Tĩnh Thu gọi điện đến báo rằng mẹ Jane tìm được quyển nhật ký của Jane. Ngày thứ ba, Tĩnh Thu lại đến nhà Ngải Mễ, có đồ vật muốn cho Ngải Mễ xem.




      Tĩnh Thu kể với Ngải Mễ rằng nhật ký của Jane vốn được cất giá sách trong phòng ngủ của Allan, chắc là Jane muốn Allan đọc được. Nhưng bên công an coi rất nhiều đồ đạc trong căn phòng đó là vật chứng mang , phòng cũng bị niêm phong thời gian. Sau đó bố mẹ Jane thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ của Allan và chuyển sang phòng họ rồi khóa cửa phòng Allan và phòng Jane lại, lui tới nữa. Sau khi con mất, họ muốn sống ở đó nữa mà chuyển đến căn hộ do đơn vị của mẹ Jane phân cho.




      Tĩnh Thu tìm thấy nhật ký của Jane trong phòng Allan và Jane, liền hỏi mẹ Jane có chuyển đồ trong hai phòng đâu . Mẹ Jane liền bảo có ít đồ để trong phòng ngủ của bà, liền quay về thu dọn và tìm thấy nhật ký của Jane, tổng cộng có năm cuốn, ngoài ra còn có cả tập thơ, bên trong có thơ Jane làm và thơ ấy chép.




      Nhật ký và thơ ca đều được viết trong loại sổ chuyên dành cho giáo viên trường Đảng soạn giáo án, Jane lấy rất nhiều loại sổ này về cho Allan viết bài, ấy cũng soạn giáo án đó, thế nên loại vở đó có rất nhiều. Lúc đầu mẹ Jane nghĩ nhật ký nằm trong đống sổ soạn giáo án đó, giở mấy cuốn ra xem đều là nét chữ Allan nên tìm tiếp nữa. Lần này mẹ Jane kiểm tra từng cuốn , cuối cùng phát ra nhật ký của Jane.




      Tĩnh Thu với Ngải Mễ rằng, nhật ký của Jane hoàn toàn có thể chứng minh Jane tự tử, ấy thuyết phục bố mẹ Jane nộp nhật ký cho bên công an, hy vọng lần này bên công an khẳng định được rằng Jane chết vì tự sát, như thế Allan được thả.




      Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Nhật ký nộp rồi, nhỡ chẳng may người nào bên công an… làm mất sao ạ? Như thế chẳng phải mất bằng chứng duy nhất à?”




      Tĩnh Thu : “Em đúng là có đầu óc trinh thám . Nhưng em phải lo, trước khi bố mẹ Jane nộp nhật ký cho bên công an, photo ra bản rồi. Chuyện gì cũng phải đề phòng điều may xảy ra. bao giờ được nghĩ đến chuyện hại người khác, nhưng vẫn phải nghĩ đến chuyện đề phòng người khác mà.”




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Ngải Mễ nóng lòng hỏi: “ photo nhật ký rồi ạ? Em có thể xem được ?”




      “Hôm nay đến là để mang cho em bản photo, nhưng chỉ mang phần có liên quan đến em, phần kia tiện cho xem lắm. Dù gì nhật ký cũng là điều bí mật của mỗi người, nếu vì cứu Allan cũng đọc nhật ký của Jane, càng đề nghị mẹ Jane giao cho bên công an. tại ngoài cách đó ra chẳng còn biện pháp nào khác. tin rẳng rằng ở nơi chín suối, Jane cũng phản đối.”




      Ngải Mễ liền đọc phần có liên quan đến , chủ yếu là tường thuật lại chuyện mấy lần gặp . Lần đầu tiên Ngải Mễ đến nhà họ Giản, lúc đầu Jane nghĩ Ngải Mễ là bạn của Thành Cương, vì trước đây cũng có nhiều tìm đến nhà, phần lớn là chỉ ngồi lúc rồi Thành Cương đuổi khéo họ về. Nhưng ràng Ngải Mễ giống với mấy đó, Jane nhìn thấy họ chui vào phòng mấy tiếng đồng hồ, rồi lại nhìn thấy Thành Cương chiều Ngải Mễ như thế, biết những dự đoán, lo lắng của mình bao năm qua được chứng thực: Đúng là Thành Cương thích các ít tuổi hơn .




      thời gian Jane nghi ngờ rằng Thành Cương đến với Ngải Mễ chỉ vì bố Ngải Mễ là thầy giáo hướng dẫn của , thế nên cho rằng chuyện này lâu dài được. Nhưng Thành Cương bảo vệ xong luận văn, tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về miền Nam làm rồi mà chuyện với Ngải Mễ có dấu hiệu cho thấy kết thúc, Jane biết Thành Cương rất nghiêm túc trong chuyện này.




      Sau đó, Jane viết rất nhiều điều về tưởng tượng của đối với cuộc sống của họ sau này, cho rằng nếu Thành Cương kết hôn với Ngải Mễ, chắc chắn hai người hạnh phúc vì Thành Cương nuông chiều Ngải Mễ quá trớn, như thế khiến cho Ngải Mễ ngang ngạnh, khó bảo. Và Ngải Mễ lại quá trẻ, thể thực hiểu được Thành Cương, cũng biết cách Thành Cương thế nào. Jane cho rằng tại phải Thành Cương chưa nhận ra điều này, chỉ vì là người dễ mủi lòng nên nỡ lời chia tay với Ngải Mễ nhưng sớm muộn gì cũng rời xa .




      Jane cũng đặt giả thuyết nếu kết hôn với Thành Cương tình hình thế nào. Nhưng cũng đánh giá cao cuộc hôn nhân này, cho rằng, kể cả Thành Cương lấy cuối cùng cũng vì già mua, xấu xí hơn mà chia tay với , thế nên cũng hy vọng về chuyện đó, chỉ trách chào đời sớm quá, hoặc trách đến nhân gian hơi muộn.




      Ngải Mễ chỉ được đọc đến đó, ngại xin Tĩnh Thu phần nhật ký còn lại nên đành phải nhờ ấy kể sơ qua tình hình cho nghe,




      Tĩnh Thu : “Năm cuốn nhật ký này được Jane viết từ năm năm về trước, mỗi năm cuốn, chắc là còn những cuốn viết từ trước đó nữa, nhưng năm cuốn này đủ để thấy được vấn đề rồi. Chắc ai có thể nghĩ rằng, Jane Allan được sáu, bảy năm rồi.”




      “Sáu, bảy năm rồi ạ? Hồi ấy Allan mới mười sáu, mười bảy tuổi chứ mấy!”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37






      Tĩnh Thu gật đầu. “Đúng rồi, hồi ấy Allan còn ít tuổi, nhưng Jane gần hai mươi mốt tuổi, hơn cả tuổi em bây giờ, là tuổi mộng mơ mà.”




      Jane quen Allan từ rất sớm, hai nhà họ là láng giếng ở thành phố K. Bố Allan mang dòng máu nước ngoài, mũi cao, tóc xoăn, cao ráo, thế nên bố Allan rất có tiếng ở khu ấy, mọi người đều gọi ông là “chú Tây”. Allan rất giống bố, mũi cao, tóc xoăn, mắt vừa to vừa đen, mọi người gọi cậu ấy là “bé Tây”.




      Jane và Allan từng học cùng trường học với nhau. Jane học rất giỏi và là thủ khoa ngành xã hội của thành phố J, đỗ khoa Triết học trường Đại học J, mình đến trường J học đại học, chỉ về thành phố K thăm bố mẹ vào kỳ nghỉ hè, nghỉ đông. Hè năm đó về thăm nhà, gặp Allan, mặc dù hồi ấy Allan còn trẻ nhưng thi đỗ Đại học L, rất đẹp trai, còn là “bé Tây” nữa mà là “ Tây” rồi, tình cảm mông lung mà Jane dành cho Allan thuở nào biến thành tình mãnh liệt.




      Sau đó bố mẹ Jane chuyển công tác đến thành phố J, Jane phải về thành phố K mỗi dịp nghỉ hè, nghỉ đông nữa, nhưng mỗi khi được nghỉ hè, vẫn tìm cách về thành phố K và ở nhà bà nội thời gian, chỉ vì muốn được gặp Allan. Đương nhiên là để Allan biết được tình cảm đó, vì họ hơn kém nhau năm tuổi. Đối với người mười mấy tuổi và người hơn hai mươi tuổi, năm năm là khoảng cách rất lớn.




      Hè năm nào Jane cũng về thành phố K như thế để thăm Allan. Hồi ấy, chiều nào Allan cũng ra con sông trước nhà tắm, Jane cũng ra đó tắm để được gặp và chuyện vài câu với Allan. Thỉnh thoảng Jane cũng đến nhà Allan chơi, chủ yếu là thăm bố mẹ và bà nội Allan, đôi khi được bố mẹ Allan giữ lại ăn cơm. Tình trạng này kéo dài cho đến khi Allan thi đỗ nghiên cứu sinh trường Đại học J, lúc ấy Jane tốt nghiệp nghiên cứu sinh trường J. Trong bài thơ, Jane viết, giống như chuyến tàu xuất phát sớm, hoặc giả Allan là hành khách đến muộn, mỗi lần đợi Allan ra đến ga chuyến tàu của chuyển bánh.




      Sau khi tốt nghiệp, Jane ở lại thành phố J và thường xuyên tìm cơ hội đến trường J thăm Allan, nấu đồ ăn rồi mang đến trường cho cậu, mang quần áo của cậu về nhà giặt. Nhìn thấy Allan đánh mạt chược, Jane luôn nhắc Allan nên bỏ bê học hành. Đội bạn đánh mạt chược với Allan còn gọi đùa Jane là “chị Thành Cương”. Mấy lần, Jane vừa ra khỏi phòng Allan nhưng chưa ngay, còn nghe thấy đám bạn của Allan gọi là “mẹ Thành Cương”. Có thể mọi người như thế vì Jane giống như người chị tận tình chăm sóc Allan, nhắc nhở Allan, cho cậu ấy đánh mạt chược, nhưng Jane lại nghĩ người ta chê ấy quá già, nhìn như chị hoặc mẹ Allan. bao giờ cho Thành Cương gọi là chị, nhưng lại nghi ngờ sau lưng Allan cũng giống như mấy cậu bạn kia, gọi là “chị” hoặc “mẹ” gì đó.




      Phòng Allan trở thành ổ chứa chấp mạt chược, Jane liền kể chuyện này cho bố mẹ Allan và gợi ý họ nên thuyết phục Allan chuyển đồ về nhà ở, như thế có thể cắt đứt với đám bạn nghiện mạt chược kia, ăn uống cũng được đảm bảo hơn.




      Bố mẹ Allan liền đến trường đại học J xem thực hư, phát đúng là phòng Allan như Jane tả, họ sợ Allan bỏ bê việc học hành nên bảo con trai chuyển đến nhà Jane ở.




      Allan muốn chuyển về đó, tại biết chơi mạt chược rồi nên còn nghiện như hồi đầu nữa, hơn nữa đám bạn cùng phòng kêu cậu ta có tay chơi cờ bạc, chỉ thấy thắng mà thấy thua nên cho cậu ta nhập cuộc nữa.




      Bố mẹ Allan tin lời con trai vì biết cậu ta bất kể học cái gì, chưa biết hào hứng lắm, biết rồi còn nhiệt tình nữa. Hơn nữa bố mẹ Allan cũng ngại làm phiền nhà họ Giản nên ép cậu chuyển về đó.




      Sau khi biết điều đó, Jane lại viết thư cho bố mẹ Allan, có thể Thành Cương chơi mạt chược nữa nhưng cậu là người hay cả nể, bạn bè đến phòng chơi, cậu cũng đuổi người ta về. Như thế mặc dù bản thân cậu chơi nhưng cũng chẳng tập trung học được, chú nên thuyết phục Thành Cương đến nhà cháu ở, nếu việc học hành bị ảnh hưởng rất nhiều.




      Bố mẹ Allan liền bảo con trai chuyển về nhà họ Giản, Allan rất có hiếu, muốn làm bố mẹ phải lo lắng nên chuyển về nhà Jane, nhưng hồi ấy cậu có nhiều môn học, trường J cách nhà họ Giản khá xa, đạp xe phải mất tầm tiếng đồng hồ, thế nên cậu chỉ về nhà họ vào cuối tuần.




      Sau đó bố mẹ Allan di cư sang Canada, Allan muốn theo mà ở lại Trung Quốc, hồi ấy ngoài dịp cuối tuần, nghỉ đông, nghỉ hè, cậu cũng ở nhà Jane, nhưng thường nghỉ đông cậu sang Canada, còn nghỉ hè lại dạy ở miền Nam.




      Allan ở nhà Jane nên Jane có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu, nhưng bé phát ra Allan hề để ý đến . Hồi ấy Allan lại mê chơi guitar, nhờ thầy dạy guitar rất có tiếng dạy, suốt ngày chơi đàn, quên ăn quên ngủ. Thời gian còn lại, lúc Allan hát karaoke với bạn bè, khiêu vũ ở trường múa, lúc lại đánh bóng bàn ở trường thể dục thể thao. Allan từng giành được vị trí quán quân đơn nam giải bóng bàn thành phố K, sau khi vào trường Đại học J liền vào đội bóng bàn của trường, có lúc phải thi đấu, cậu đến trường thể dục thể thao của thành phố J để tập, được huấn luyện viên ở đó phát ra tài năng, mời cậu làm huấn luyện viên cho đội bóng bàn thiếu niên kiêm hỗ trợ luyện tập cho đội thiếu niên, thế nên phần lớn thời gian cậu ở nhà.




      Jane dám thổ lộ lòng mình với Allan vì sợ Allan chê già hơn cậu. dùng rất nhiều cách để thăm dò thái độ của cậu về vấn đề chênh lệch tuổi tác, lúc bịa ra câu chuyện, người bạn nọ hoặc người quen con hơn tuổi con trai, hỏi Allan thấy thế có được , liệu họ có đến được với nhau hay . Hầu hết Allan chỉ đáp qua loa cho xong chuyện, vì cậu ấy biết Jane thăm dò thái độ của cậu ấy nên nghĩ là chuyện liên quan đến cậu, chỉ trả lời theo suy nghĩ thông thường mà thôi.




      Trong nhật ký Jane viết, Allan từng số đàn ông thích vợ hơn tuổi mình”. Thực ra câu này là trích ý kiến của người khác nhưng Jane lại nghĩ đó là ý kiến của Allan.




      Jane từng phản bác rằng: “Mác còn ít hơn bà Jenny - vợ ông ba tuổi” nhưng Allan liền đáp: “Ai mà sánh được với Mác và Jenny?” Câu này có thể là chỉ bình thường nhưng gây cho Jane cú sốc lớn, cho rằng Allan thích hơn tuổi cậu ấy.




      Jane thường xuyên giới thiệu bạn cho Allan, thực ra cũng là cách thăm dò, vì bé đều giới thiệu bạn bè của mình nên tuổi tác cũng tương đương . Có lúc Jane với bạn của mình là giới thiệu người mà chỉ bảo mọi người cùng ăn hoặc nghe hòa nhạc. Nhưng sau đó Jane hỏi Allan có ấn tượng gì về bạn đó , như có ý giới thiệu bạn cho cậu ấy. Kế hoạch của Jane là, nếu Allan thích đó bạn đó đồng ý, như thế thể thành công.




      Có thể Allan để tâm đến những bạn của Jane hầu hết là trả lời có ấn tượng gì. Điều này khiến Jane vừa vui vừa buồn, vui vì Allan thích các đó, buồn vì điều khiến cậu thích có thể là do họ hơn tuổi cậu.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong số những bạn được Jane “tác hợp” với Allan, có Allan từ cái nhìn đầu tiên , rồi nhờ Jane dắt mối cho họ, điều này khiến Jane rất mâu thuẫn. mặt cảm thấy tình của mình cũng có lý, vì những tầm tuổi cũng người ít tuổi hơn họ, tầm như Allan. Mặc khác lại rất lo lắng, thấy Allan “hot” như vậy, suốt đời phải sống trong cám dỗ. luôn dối mấy bạn đó rằng, có với Allan về họ nhưng Allan thấy tuổi tác chênh lệch hơi nhiều. Mặc dù mấy bạn đó vui lắm nhưng dường như cũng chấp nhận được thực tế “tuổi tác chênh lệch hơi nhiều”, điều này khiến Jane càng tuyệt vọng.




      Ngoài những cách , còn lại là nửa đùa nửa bộc lộ tình cảm của mình, nhưng lại sợ bị Allan từ chối, nên xong lại đính chính, bảo vừa nãy chỉ là đùa.




      Khoảng cách năm năm giống như tảng đá lớn đè nén trong lòng Jane bao nhiêu năm, từng làm bài thơ, đại ý rằng, khi em bấm ngón tay làm toán mới oe oe cất tiếng khóc chào đời; khi em đeo cặp sách học mới ê a học . Như thế chúng ta cách nhau đúng năm năm, và năm năm này tựa như thế kỷ ngăn cách em và . Thế kỷ này khiến chúng ta thành chị em, tình trai biến thành điều xa xỉ…




      Ngải Mễ kìm được bèn : “Thực ra phải chàng nào cũng đòi hỏi con trai phải hơn tuổi con …”




      “Đúng vậy, chỉ tiếc là Jane rất sợ Allan có cầu này. Nhưng cũng có gì là lạ, hồi còn trẻ cũng bao giờ thích chàng nào ít tuổi hơn mình. cũng từng rất quý mến cậu bạn, khi đóng kịch với nhau, cậu ấy đóng vai Đại Xuân trong Bạch mao nữ, còn đóng Hỷ Nhi, theo kịch bản và cậu ấy là người của nhau, sau đó đúng là cậu ấy cũng theo đuổi , mong muốn được đời sống hóa sân khấu. Hai đứa nhau thời gian, cũng khá hòa hợp, nhưng sau đó phát ra cậu ấy kém mình ba tháng nên nhập vai được nữa, chẳng mấy chốc biến thành vai chị , sau rồi cũng chia tay nhau.”




      “Nhưng tình đích thực phải vượt qua được những rào cản này chứ?”




      “Có thể là từ phía các chàng vẫn vượt qua được, có thể là họ hề quan tâm đến điều đó nhưng đối với đám con thể băn khoăn. Em cứ tưởng tượng mà xem, bây giờ em cậu chàng kém em năm tuổi em có băn khoăn ?”




      Ngải Mễ bèn thử tưởng tượng, chàng kém năm tuổi tức là tại học cấp hai, thấy thể chấp nhận nổi. liền cười rồi : “Em tưởng tượng nổi, chắc là em , nếu rồi chắc chắn em bất chấp tất cả.”




      “Có lẽ đây cũng chính là điều gây ra bi kịch của Jane, bé vừa thể , vừa thể bất chấp tất cả, chắc là người có tính cách như và em rất khó cảm nhận được dày vò đó. Nếu là , chắc chắn thẳng với Allan, thành công cũng thành nhân, đỡ phải mệt mỏi vì suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng.”




      Ngải Mễ đột nhiên nghĩ đến câu hỏi: “Nếu hồi ấy Jane bộc lộ tình cảm của mình với Allan ấy thế nào nhỉ?”




      Tĩnh Thu : “ biết, ai có thể trả lời câu hỏi này vì lịch sử thể viết lại. Thực tế là Jane làm như thế. Trong khi tình cảm là thứ càng thể bày tỏ càng mãnh liệt như ngọn lửa bốc cháy rừng rực, tìm ra được lối thoát, nhiệt lượng khủng khiếp đó lớn hơn nhiều so với việc để nó tự cháy. thể bày tỏ tình tựa như ngọn núi lửa bị bịt chặt thể phun trào, năng lượng càng tích càng lớn, nếu được phun lên trời, nung đỏ bầu trời đành phải phun xuống đất hoặc đại dương gì đó.”




      Trong nhật ký, Jane nhiều lần nhắc đến cái chết, thậm chí dùng thủ pháp hết sức nghệ thuật để miêu tả về cảnh tượng sau khi cắt cổ tay, và cách miêu tả này cho thấy Jane chưa bao giờ trực tiếp chứng kiến cái chết của người nào đó trong cuộc sống thực tế, tưởng tượng việc chết là hết sức lãng mạn và kỳ diệu, khó quên như thế nào đối với người thân, bạn bè của .




      Chi tiết Jane lấy con dao cạo ở tiệm “Thiên hạ đệ nhất kéo” cũng được ghi lại trong nhật ký, lý do khiến chọn dao cạo có thể ấu trĩ đến mức thể lý giải, Jane là mẹ rất thích con dao thái rau ở nhà, dùng nhiều năm rồi, thế nên ấy muốn làm bẩn con dao đó. Có thể trong mắt Jane, sau khi nhà xảy ra chuyện đó, bố mẹ vẫn có thể tiếp tục sống ở nhà, vẫn dùng con dao ngày trước để thái rau, nấu cơm. Nếu biết được tình hình sau khi chuyện xảy ra có lẽ Jane bước vào con đường này.




      Thực ra Jane cũng muốn thoát khỏi mối tình vô vọng này. ấy thử tiếp xúc với người khác, thậm chí còn , hai người nhưng cuối cùng đều thành công, vì trong lòng ấy có khuôn mẫu, luôn lấy Allan ra để so sánh với người khác. điều bất hạnh là, kết quả của phép so sánh đó là những người kia luôn luôn kém hơn, cuối cùng ấy vào ngõ cụt: Chỉ ưng người, nhưng vì cách biệt tuổi tác mà thể đến được với nhau.




      Trang nhật ký cuối cùng được Jane viết ngay trong buổi tối tự vẫn, ấy gọi rất nhiều cuộc điện thoại để tìm Allan, rồi còn bắt taxi đến nhiều nơi tìm cậu ấy nhưng đều gặp. Jane tại sao lại tìm Allan mà cuối cùng chỉ rằng: “Có lẽ số phận an bài như thế này. Thành Cương, em mong kiếp sau đừng đến thế giới này muộn như thế.”




      Hai người im lặng hồi lâu rồi Ngải Mễ hỏi: “Nếu Allan đọc được nhật ký của Jane thế nào hả ?”




      Tĩnh Thu liền đáp: “Hy vọng là cậu ấy đọc được. đoán đến giờ Allan vẫn chưa biết Jane tự tử, vì bên công cũng tin là Jane tự tử, vì muốn Allan khai ra quá trình giết người nên họ cho cậu ấy biết là Jane tự tử đâu, có lẽ nội dung của lá thư tuyệt mệnh kia cũng chưa cho cậu ấy biết. mong là mãi mãi cậu ấy biết chuyện này.”




      “Tại sao ạ? Nếu Jane tự tử ấy được minh oan còn gì?” Ngải Mễ thắc mắc.




      “Ngải Mễ, thế gian có hai mẫu người, mẫu người có thể dũng cảm đối mặt với bi kịch do số phận tạo nên nhưng lại thể chấp nhận được bị kịch do lỗi lầm của chính mình gây ra. Mẫu người kia hoàn toàn ngược lại, với bi kịch do chính mình gây ra có thể tìm hàng ngàn lý do để thanh minh, nhưng đối với bi kịch do số phận tạo nên luôn luôn phàn nàn, kêu ca, nếu gặp cú sốc nào đó vươn lên được nữa mà biến thành con người căm hận nhân loại, căm hận cuộc sống.




      Allan là mẫu người tự trách mình, hay cách khác là người có lòng tự trọng rất cao, luôn luôn mong muốn mình đem lại hạnh phúc và niềm vui cho người khác. Nếu cảm thấy mình thể đem lại hạnh phúc cho mọi người cậu ấy né tránh, ít nhất là gây phiền hà và đau khổ cho người ta. Từ cậu ấy như vậy, có lúc chơi ở nhà , ngáp cái là cậu ấy chủ động chào ra về.




      Cậu ấy bị giam lâu như vậy nhưng hoảng loạn về tinh thần như người bình thường, sau khi được thả cậu ấy vẫn sống được như bình thường, vì đó là bi kịch của số phận gây ra chứ phải do cậu ấy gây ra, cậu ấy có thể đối mặt cách bình thản. Nhưng nếu biết Jane tự tử, hơn nữa lại vì cậu ấy mà tự tử có thể cậu ấy mãi mãi phải sống trong ăn năn, tự trách.”




      Ngải Mễ : “Mình có thể giấu Allan, để ấy biết Jane tự tử vì ấy. Mấy cuốn nhật ký của Jane và bức thư tuyệt mệnh đều ở chỗ công an, bản photo nhật ký nằm trong tay , bản photo lá thư tuyệt mệnh nằm trong tay em, chỉ cần cho Allan xem những thứ này ấy chỉ biết là Jane tự tử chứ biết cụ thể.”




      chỉ mong việc đơn giản như em .”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38






      Trước khi trở về thành phố L, Tĩnh Thu lại đến nhà Ngải Mễ lần nữa. : “ chỉ xin nghỉ được tuần nên phải về rồi. đến tìm người bạn là phóng viên của tờ Quang minh nhật báo, tình hình của Allan cho ấy biết, ấy rất có hứng thú với việc này. Nhưng muốn ấy phanh phui câu chuyện tại thời điểm này, sợ làm mất lòng công an thành phố J lại làm hỏng chuyện. chỉ muốn để ấy khẽ đánh động để người thụ lý vụ án biết, có cuốn nhật ký của Jane rồi mà chưa chịu thả Allan ra báo chí vào cuộc đấy.”




      Ngải Mễ liền hỏi: “Báo chí vào cuộc có phát huy được tác dụng ?”




      “Báo chí vào cuộc phát huy được tác dụng chứ, quan trọng là việc này phải có giá trị về mặt thông tin. Nếu có giá trị lớn về mặt thông tin, tòa soạn mạo hiểm để đắc tội với bên công an đâu. Mọi người đều phóng viên là “vua vương miện”, nhưng vua có vương miện hay có vương miện đều phải ăn cơm, đều phải sống, thế nên vẫn phải nghĩ cho chính mình, đây là điều có thể lý giải.




      Bản thân chuyện của Allan có thể có đủ giá trị thông tin mà họ cần, đối với cả xã hội, người vô tội thu thẩm , hai tháng phải là chuyện gì lớn lao. Nhưng từ lâu dấy lên những tranh luận về chế độ “thu thẩm”, người cho rằng chế độ thu thẩm của Trung Quốc linh hoạt, có lợi cho việc để lọt kẻ xấu. Người lại cho rằng đây là chà đạp lên nhân quyền, vi phạm tinh thần hiến pháp. Thế nên nếu cảm thấy đáng để mạo hiểm làm việc này, phóng viên túm lấy việc này để ra tay. Cơ quan công an thành phố J cam tâm làm vật hy sinh cho chế độ thu thẩm nên thả Allan.




      Nếu phóng viên của tờ Quang minh nhật báo muốn ra gây rắc rối trong vụ này, hoặc xuất đầu lộ diện của họ vẫn đem lại kết quả gì tìm tờ báo nước ngoài. Nhưng đây là vấn đề rất nhạy cảm, cẩn thận có thể đẩy Allan vào hoàn cảnh tồi tệ hơn, thậm chí những người hỗ trợ chuyện này như chúng ta cũng bị liên lụy, thế nên cũng dám manh động, tại chỉ gửi gắm hy vọng vào cuốn nhật ký của Jane thôi, hy vọng là họ nhìn thấy nhật ký thả Allan ra.”




      Ngải Mễ thán phục : “ thông minh đấy.”




      phải thông minh mà là từng trải qua, là người được trực tiếp hưởng lợi nhờ can thiệp của báo chí, năm xưa khi thi đỗ nghiên cứu sinh học tiến tu ở trường trung cấp, thi đỗ nghiên cứu sinh đại học L, bên ủy ban giáo dục của thành phố ở lại cho học, bảo sinh viên vừa tốt nghiệp trung cấp được thi nghiên cứu sinh mà phải làm việc thời gian mới được thi, nhưng trước khi học trung cấp làm nhiều năm, họ quan tâm đến việc đó mà chỉ lôi quy định thi nghiên cứu sinh ra áp đặt vào . Cuối cùng còn cách nào khác, mới lên tòa soạn báo để trình bày chuyện mình thi nghiên cứu sinh cho họ nghe. Sau đó ủy ban giáo dục nhượng bộ, mới được vào học nghiên cứu sinh ở trường L.”




      ngờ học nghiên cứu sinh mà khó như vậy.”




      “Mỗi cơ hội được học hành của đều đến dễ dàng, thế nên hết sức trân trọng.” Tĩnh Thu đùa: “ đúng là sống đến già, học đến già. Ba mươi tuổi mới bắt đầu học thạc sĩ, giờ bốn mươi rồi mới bắt đầu định học tiến sĩ.”




      “Học tiến sĩ ở trường Đại học B bọn em ạ?” Ngải Mễ hỏi đầy hi vọng.




      , sang Mỹ.”




      “Trường Đại học C của bang B. Bên đó cho học bổng toàn phần, dễ xin visa nên sang đó trước thử xem.”




      học ngành tiếng ạ?”




      , học văn học so sánh. Thực ra làm văn học so sánh từ mấy năm nay rồi, cũng từng có ý định thi tiến sĩ rồi nhờ bố em hướng dẫn. Nhưng phải lo cho gia đình nữa, nếu học tiến sĩ ở Trung Quốc số tiền trợ cấp đó e là nuôi mình thôi cũng chưa đủ.”




      Ngải Mễ tò mò hỏi: “Mấy năm nay nghiên cứu văn học so sánh ạ? Allan học thạc sĩ văn học so sánh cũng là do ảnh hưởng từ ư?”




      đúng hơn là ảnh hưởng từ bố em, cậu ấy rất sùng bái thầy Ngải.”




      ấy ngưỡng mộ .” Ngải Mễ thăm dò: “ ấy… bảo ngày trước chọn ngành tiếng là vì , khi đến , ấy luôn tỏ ra… rất ngưỡng mộ, thế nên em nghĩ có thể… ấy…”




      “Có phải em định là có thể… cậu ấy ?” Tĩnh Thu cười. “Nhưng lại ngại hỏi hả?”




      Ngải Mễ thấy hơi sợ Tĩnh Thu, phải chỉ vì ấy dường như có thể guốc trong bụng , mà còn là vì ấy thẳng ra điều đó. Tĩnh Thu thế rồi, Ngải Mễ liền hỏi: “Có phải ấy từng ạ?”




      “Sao có chuyện đó được? Tuổi có thể làm mẹ cậu ấy rồi, hơn nữa cậu ấy cũng biết từng bố cậu ấy.”




      ạ? Trước đây … từng bố ấy ạ? Và ấy cũng biết ư?”




      “Mẹ cậu ấy cũng biết.” Tĩnh Thu cười rồi tiếp: “Cũng chẳng có gì, chỉ là chút cuồng nhiệt nhất thời của trẻ thôi. Hồi ấy, còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp cấp ba. Mẹ được nghe kể rất nhiều về những câu chuyện bất hạnh của nữ trí thức, rất sợ phải về nông thôn, đúng năm đó có chính sách “con thế chân bố mẹ”, nên mẹ về hưu sớm để kiếm được chân giáo viên trong trường tiểu học mà mẹ gắn bó bao nhiêu năm.




      vốn là người thích đọc tiểu thuyết tình cảm, thuộc tuýp người vỡ lòng khá sớm về tình . Nhưng tình hiểu thời ấy chỉ giới hạn trong phạm trù tình cảm, liên quan gì tới tình dục và hôn nhân, là cái rất thuần túy, hay còn gọi là tình kiểu Planton. kiểu ấy rất trong sáng, ngây thơ, nhưng đối tượng cũng rất thoải mái, chỉ cần người xứng đáng để mình bất kể ta già hay trẻ, xấu hay đẹp đều quan trọng, ta kết hôn hay chưa kết hôn, ở xa nơi chân trời góc bể hay ở gần lại càng thành vấn đề. Với suy nghĩ như nay, chắc là em rất khó lý giải người con thời ấy. Thực ra theo cách như nay gọi thứ tình cảm đó là “sùng bái” có lẽ phù hợp hơn.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khái niệm về vẻ đẹp đàn ông của hoàn toàn bắt nguồn từ những cuốn sách mà thích đọc, trong khi những cuốn sách đọc ngày ấy chủ yếu là Liên Xô, như Thép tôi thế đấy, Anna Karenina, Chiến tranh và hòa bình… Thế nên cho rằng chỉ những người đàn ông mũi cao, mắt sâu, cao to, tóc xoăn mới được gọi là Don Juan. Ở Trung Quốc thời ấy rất khó gặp người như thế, do đó lý tưởng tình về cơ bản là con số .




      Sau đó, nhà Allan chuyển đến gần nhà , bố cậu ấy thu hút chú ý của ngay, vì bố cậu ấy hoàn toàn phù hợp với định nghĩa về Don Juan của ngày ấy. Thời đó, tại thành phố K còn ít gặp người nước ngoài, thế nên mọi người đều thấy rất tò mò về ông ấy.




      Bố Thành Cương từng là sinh viên đại học trước Cách mạng Văn hóa, tay nghề bác sĩ rất giỏi, rất có tiếng ở vùng đó, nhiều người khi vào viện khám bệnh đều xin khám bác sĩ Thành. Có thể khẳng định rằng, trong số những bệnh nhân đến xin khám bác sĩ Thành, có ít người đến chỉ vì muốn được gặp ông, được chuyện với ông vài câu, vì con người ông vừa toát lên vẻ điềm đạm, tháo vát của bác sĩ, đồng thời lại mang nét hào sảng của dân tộc du mục, dùng ngôn ngữ đại để là rất đẹp trai, rất gợi cảm, khiến người ta cảm thấy có sức sống mãnh liệt.




      Mẹ Thành Cương là người dân tộc Hán, cũng rất đẹp, nhưng em biết là thế gian này có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng đàn ông đẹp trai, rạng ngời lại rất ít, hơn nữa phụ nữ sau khi có bạn trai, đặc biệt là sau khi kết hôn, số đàn ông theo đuổi ta chẳng còn bao nhiêu nữa.




      Nhưng đàn ông lại khác, kể cả yên bề gia thất vẫn có các trẻ theo đuổi, cộng với việc bố Allan mang dòng máu nước ngoài, tướng mạo giống người bình thường, thế nên càng thu hút hơn, luôn có các trẻ theo đuổi.




      Có thể tưởng tượng ra việc mẹ cậu ấy lo lắng đến mức nào. Có người chồng mà ai gặp cũng vừa là điều may mắn nhưng cũng là điều bất hạnh biết bao, vì ta phải đối mặt với nhiều cám dỗ hơn so với bình thường, còn vợ ta có nhiều lo lắng hơn với người bình thường. Thế nên câu mẹ Allan hay nhất là: “Được người ta niềm hạnh phúc, người ta cũng là niềm hạnh phúc, nhưng có lẽ là niềm hạnh phúc lớn hơn.” Có thể đây là điều tâm đắc của bà bao năm, cũng có thể là cách để tự an ủi mình. thế gian này, có thể kiểm soát nổi việc người khác , nhưng có thể kiểm soát tình của mình đối với người khác. Nếu coi việc người khác là niềm hạnh phúc gần như có thể giành được niềm hạnh phúc này, trừ phi cả cuộc đời gặp được người nào xứng đáng để .




      Khi chuyển nhà đến thành phố K, bố mẹ Allan cậu con nuôi tầm bảy, tám tuổi. Họ chuyển đến thành phố K là vì đứa con này, vì họ muốn để mọi người biết đó phải là con đẻ của họ, sợ những lời dị nghị của mọi người ảnh hưởng đến đứa trẻ.




      Allan sinh ra ở thành phố K, rất xinh xắn, dễ thương, giống bố y như đúc, mọi người đều gọi cậu là “bé Tây”. thường sang nhà cậu ấy chơi, bế và dỗ dành cậu ấy, cậu ấy cũng rất quý .




      Bố mẹ Allan thường với nhau, dắt theo hai đứa con ra sông chơi hoặc hóng mát. Bố cậu bơi cùng cậu con trai lớn, mẹ ôm cậu ngồi bờ xem. Hồi ấy có rất nhiều người chạy đến xem hai “người Tây” này, đặc biệt là “bé Tây”, ai cũng thích bế bé.




      Sau đó, Allan lớn thêm chút nữa, bố mẹ cậu cũng cho cậu xuống sông bơi. Bố cậu lấy dây vải buộc cái phao lên người cậu, dây vải thắt ở thắt lưng, phao bơi lủng lẳng ở mông, nhìn như chú thiên nga mặc váy trong vở ba lê Hồ thiên nga vậy. Trước khi xuống nước, lên bờ, Allan mặc “váy thiên nga” và lại lại khiến rất nhiều người phải đứng lại xem.




      Mẹ Allan biết chơi đàn accordion, trong khi bố cậu lại hát rất hay, có lúc gia đình họ vợ chơi đàn, chồng hát khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ. Trong mắt rất nhiều người, có thể gia đình họ là hình mẫu của gia đình hạnh phúc. Mẹ cậu ấy là giáo dạy đàn accordion của , hồi đầu đến nhà họ là để học đàn.




      Người ta thường “ruồi bậu vào quả trứng nứt”, ý muốn rằng người thứ ba thường chen chân vào gia đình vợ chồng bất hòa. Có lẽ đối với những tuổi cao chút hoặc những bắt đầu nghĩ về chuyện hôn nhân là như vậy, nhưng thực tế có rất nhiều người có vợ phải vì người đàn ông này có mâu thuẫn với vợ, khiến họ muốn tranh thủ thời cơ, mà hoàn toàn ngược lại, vì những người đàn ông đó rất vợ. Có lẽ suy nghĩ của các này là, ta vợ mình như thế, nếu ta mình chắc chắn cũng trân trọng mình.




      Bất luận các khác có suy nghĩ gì, tóm lại là đem lòng bố Allan, ngoài việc ông ấy quá đỗi đẹp trai, rất phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của thời ấy, còn do ông ấy rất dịu dàng với vợ. người đàn ông đẹp rạng ngời, dịu dàng, vợ, chỉ điểm này thôi có thể khiến bao phải điêu đứng.




      Bố Allan trở thành cảm hứng sáng tác của , làm rất nhiều thơ về ông ấy, rồi còn viết rất nhiều thư nữa, nhưng chưa bao giờ cho ông ấy đọc những lá thư đó, mà chỉ gửi cho ông ấy đọc số bài thơ thôi. Sau khi đọc thư của , bố Allan tìm cơ hội trả lại cho : “ bé à, em rất có khiếu văn chương, em trở thành nhà thơ lớn và gặp “người ấy” trong thơ của em, hãy giữ lại cho cậu ấy nhé.”




      Hồi ấy, việc chưa chồng theo đuổi người đàn ông yên bề gia thất mà bị người ta biết là chuyện tày trời, chắc chắn ai cũng rủa này là hạng người vô liêm sỉ. Nhưng bố Allan rất kín kẽ, cho ai biết chuyện này. Sau khi mọi chuyện trôi qua, đến tự bản thân cũng cảm thấy nực cười trước ngông cuồng của mình, mới kể cho mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy rất thấu hiểu và bà rất may mắn, bà cũng tin là nhất định tìm được “người ấy” trong thơ. và mẹ Allan sau này trở thành bạn thân của nhau.”




      Ngải Mễ nghe rất say sưa, liên tục giục Tĩnh Thu kể tiếp, nhưng kể nữa mà chỉ : “Mẹ Allan là người phụ nữ hạnh phúc và dũng cảm, chắc chắn là bà rất lo lắng, sợ bị các như thiêu thân hạ gục, nhưng bà để mối lo lắng này hủy hoại hôn nhân và tình của bà.”




      “Thế sau đó có gặp được “người ấy” của ?”




      “Vai trò của trong câu chuyện này quan trọng, chỉ muốn để em biết rằng, em Allan những cần dũng khí mà còn cần cả trí tuệ. Từ cậu ấy được rất nhiều thích, khi còn học ở trường K, thường xuyên có hàng đàn con bao vây lấy cậu ấy, trêu đùa cậu ấy. Lúc đầu có thể chỉ vì tướng mạo của Allan khác với người bình thường, xuất phát từ tò mò mà trêu cậu thôi. Lớn lên chút nữa có thầm Allan, có lẽ đến bản thân họ cũng biết, họ thường chạm vào cậu ấy cách vô tình hay hữu ý. Họ vỗ vai, vẹo má cậu, đẩy cậu từ lòng này sang lòng kia, nhìn cậu đỏ mặt.




      Thỉnh thoảng những trêu cậu vì cậu mà xích mích với nhau, giáo biết liền phê bình Allan, nhưng bất luận giáo đổ oan thế nào, cậu cũng vạch tội các ấy, thế nên giáo mách bố mẹ cậu. Bố mẹ cậu hỏi, cậu , nhưng cậu cho bố mẹ với thầy . Hồi ấy Allan còn rất , thế nên chỉ có thể là bẩm sinh cậu ga lăng. Nhưng những được Don Juan ga lăng bảo vệ cũng vì thế lại càng thích trêu Don Juan hơn.




      Khi vào đại học, Allan còn , thế nên bố mẹ cậu cho cậu vào Đại học B mà học ở Đại học L, vì có ở đó,có thể ngó nghiêng trông chừng giúp. Thực ra Allan là người trưởng thành sớm, và rất tự lập, mấy năm học đại học, gần như bao giờ phải lo lắng chuyện gì. Nhưng biết có rất nhiều thích cậu ấy, số người biết là đồng hương, là người quen của cậu ấy nên cũng tìm đến , hy vọng có thể tác động gì đó. Nhưng em cũng biết là chuyện tình cảm sao có thể giúp được.




      Có thể cả cuộc đời Allan cũng giống bố cậu ấy, luôn có rất nhiều trẻ theo đuổi, dù cậu ấy tránh hay , có bạn rồi hay chưa, kết hôn hay chưa kết hôn, đều vẫn có con thích cậu, theo đuổi cậu. Làm bạn của cậu luôn phải sống trong lo lắng, thấp thỏm. nghĩ, cậu ấy như cha mình, luôn cố gắng xóa nỗi lo lắng và nghi ngờ trong em, nhưng dù sao cậu ấy phải là em, thể suy nghĩ và cảm nhận thay em được, thế nên mọi thứ phụ thuộc vào em. Nếu lo lắng quá nhiều mất nhiều hơn được, ở bên cậu ấy lại biến thành nỗi khổ đau.




      với nhiều suy nghĩ phức tạp rất thích tự hỏi tại sao người mình lại mình như em, có thể trước mặt người khác, em rất tự hào và tin tưởng vào vẻ quyến rũ của mình, tin rằng người khác mình là chuyện hiển nhiên. Nhưng trước mặt cậu ấy, có thể em mất tự tin cách bất thường, điều đó có nghĩa là em thể thuyết phục được mình rằng cậu ấy em lòng.”




      Ngải Mễ liền ra thắc mắc của mình: “Dường như guốc trong bụng em vậy.”




      “Thực ra mọi suy nghĩ của em đều được biểu nét mặt em rồi. Em là cả nghĩ, thích phân tích, thích suy luận, nhưng đối với tình lại nên nghĩ quá nhiều. Take love for granted (Hãy coi tình là chuyện hiển nhiên), enjoy it (tận hưởng tình ), but don’t dissect it (nhưng đừng giải phẫu tình )”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :