1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến sân nhà Ngải Mễ, hai người đều xuống xe, Ngải Mễ : “Em lên nhà đây, về sớm nghỉ , cũng… mệt rồi.”




      “Ngải Mễ, muốn được nghe em giận mới cho em lên nhà.”




      Ngải Mễ hậm hực : “ này hay đấy, em ngay từ đầu là em giận rồi mà, còn muốn em bao nhiêu lần nữa?”




      “Nhưng nghe giọng em… vẫn có vẻ rất bực… biết chuyện này hoàn toàn đạp đổ ấn tượng về trong lòng em, nhưng em nghe giải thích , chắc là em hiểu điểm này ở đàn ông, tình dục là tình dục, tình là tình , hai cái có thể xâm phạm vào nhau. làm chuyện đó với ta chỉ vì… em chịu làm với , trong khi lại muốn ép buộc em, nhưng điều này ảnh hưởng đến… tình cảm dành cho em…”




      Ngải Mễ đành nhượng bộ: “Thôi, em hiểu rồi, đàn ông có thể làm tình với nghìn nhưng trong lòng chỉ mà thôi. Thế được chưa? Em lên nhà đây.” Rồi bước nhanh lên nhà, vừa vào cửa nghe thấy tiếng chuông điện thoại. biết là Tiểu Côn gọi đến, bèn nhấc máy lên, định nổi cáu, bảo ta đừng lằng nhằng nữa nghe thấy Tiểu Côn : “ lên đây rồi, muốn với em về chuyện của Thành Cương.”




      “Thành Cương làm sao?”




      “Chuyện về người tình cũ của cậu ấy ở trường Đại học L…”




      Ngải Mễ sững lại: “Người tình cũ của ấy? Sao bố bên trường L ấy có vấn đề gì cơ mà? Bố đích thân với mẹ em như thế.”




      “Đối với việc kết tội cậu ấy bên trường L có vấn đề gì, nhưng cậu ấy cũng từng có người tình…”




      Ngải Mễ chạy ra mở cửa, kéo Tiểu Côn vào nhà, đóng cửa lại, nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Tại sao đến giờ mới cho em biết?”




      … Lúc đầu muốn cho em biết, cùng là đàn ông nên … hoàn toàn hiểu được việc đó. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, … nghĩ vẫn phải cho em biết, phải muốn gây hấn cho quan hệ giữa em và cậu ta đâu, chỉ muốn để em biết rằng, đàn ông có thể tách bạch rạch ròi tình dục và tình , như thế, Thành Cương cũng như thế, mọi đàn ông đều như thế. Thực ra rất nhiều phụ nữ cũng như thế…”




      “Thôi, thôi, . thôi, đừng để bố mẹ em nghe thấy.”




      “Khi học ở trường L, cậu ta từng có quan hệ với tên là Đồng Hân. Lần này điều tra, ấy có viết tài liệu. Có thể đến tận bây giờ ấy vẫn còn cậu ta, vì tài liệu mà ấy viết toàn tốt cho Thành Cương nhưng đạt được kết quả gì. Sau đó, ấy với Thành Cương rằng mình mắc bệnh ung thư não, muốn gặp riêng Thành Cương lần. Thành Cương đến nhà ấy, và bọn họ … làm chuyện đó với nhau.”




      “Chuyện này xảy ra trong bao lâu?”




      “Khoảng nữa năm. Sau thời gian đó Thành Cương đòi chia tay, nàng kia uống thuốc ngủ, lượng nhiều nên… tự tử thành công. Sau đó, ấy tư tưởng được đả thông, để cậu ấy được tự do. Chắc chắn là Thành Cương chuyện này cho em biết, vì ở trong đó cậu ấy bị công an tra hỏi rất gắt gao nhưng chịu khai ra chuyện này. Mãi cho đến khi công an cho cậu ta xem tài liệu do kia viết, cậu ấy mới phủ nhận nữa. Hỏi cậu ấy tại sao lại gan lì như vậy, cậu ấy bảo hứa với kia là cho ai biết.”




      Ngải Mễ thấy đầu đau như búa bổ, thực còn đầu óc nào để suy nghĩ, chỉ uể oải : “Em hiểu những chuyện vụn vặt thế này có liên quan gì đến vụ án của Allan. Trước đây ấy có người hay liên quan gì đến chuyện nay của ấy? Tại sao bọn họ lại mất công thăm dò và tìm kiếm thông tin như vậy?”




      cũng biết, chắc là người ta đều cảm thấy có hứng thú với những chuyện như thế này, có cơ hội là hỏi han, dò la, bàn luận, thỏa mãn tâm lý muốn dòm ngó chuyện đời tư của người khác chăng…”




      Ngải Mễ : “ kể cho em nghe chuyện của Thành Cương giải quyết được vấn đề gì? tưởng chỉ cần ấy tách bạch được tình dục và tình em chấp nhận được thuyết “tình dục – tình ” tách bạch này ư? Em chỉ có thể đàn ông trong thiên hạ đều tệ như nhau cả, và Thành Cương cùng giuộc mà thôi.”




      “Nhưng chẳng phải bản thân em cũng từng có ý định dùng chính em đổi lấy bản photo lá thư tuyệt mệnh còn gì?” Tiểu Côn thắc mắc. “Lần đó động lòng trắc , nếu em cũng …”




      “Em… hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, em vì muốn cứu ấy nên mới phải chấp nhận trả giá như thế.”




      Tiểu Côn hỏi tiếp với vẻ cam tâm: “Chỉ vì chuyện này mà ấn tượng của em về bị bôi đen hoàng toàn ư?”




      “Ngay từ đầu chẳng để lại ấn tượng gì trong em cả, em chỉ vì chút hư vinh… nên mới qua lại với , em muốn để Allan nổi cơn ghen, muốn để ấy biết có người theo đuổi em, có người em và sẵn sàng làm mọi việc vì em. Thực ra những cái này chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, tất cả đều vô nghĩa. ấy chẳng buồn quan tâm vì ấy có hàng đàn con theo đuổi, chẳng phải như thế còn gì? họ Đồng kia chắc chắn đến giờ vẫn còn ấy, Giản Huệ vì ấy mà tự vẫn, chắc chắn còn có nhiều người khác cũng từng có ý định tự vẫn vì ấy. Em là cái gì? Kể cả em hy sinh nhan sắc, cơ thể mình cũng thể sánh được với những người hy sinh cả tính mạng của họ.”




      “Em biết được điểm này tội gì phải… chung thủy với cậu ta như vậy? có tình cảm với em, em nên vì chuyện hôm nay…”




      “Sao cứ nhắc đến chuyện hôm này nhỉ? phải vì chuyện hôm nay làm sao kể chuyện của Allan cho em nghe được? kể em chẳng biết gì hết, em vẫn là người hạnh phúc, ai bảo kể ra chuyện đó? Em hận kể ra chuyện u ám này.” Ngải Mễ hậm hực . “Giờ lại đưa em quay về với đau khổ rồi.”




      “Hôm nay, cho em sớm muộn gì em cũng biết. Là do nàng họ Đồng đó ngốc thôi, bị người ta nắn gân là phun ra ngay, chắc chắn còn rất nhiều thông minh, giảo hoạt như em, bao giờ chịu viết ra cả…”




      Ngải Mễ cảm thấy đầu càng đau hơn, lấy số tiền Tiểu Côn đưa cho rồi dúi trả vào tay chàng: “Em muốn nghe nữa. mang cái này về , em đến đồn thu thẩm nữa nên cần tiền nữa.”




      “Ngày mai đến đồn thu thẩm nữa nhưng mình vẫn tiếp tục… học tiếng chứ?”




      Ngải Mễ cười khẩy, đáp: “Sao vẫn chưa chịu hiểu nhỉ? Em qua lại với đều là vì Thành Cương. tại đến ấy em còn hận đến tột độ rồi làm sao em còn… qua lại với được nữa?”




      Tiểu Côn nhìn chằm chằm rồi xé số tiền đó ra làm đôi và vứt thẳng xuống đất, : “Đồ tặng người khác bao giờ nhận lại.” Thấy Ngải Mễ luống cuống cởi chuỗi ngọc trai ra, Tiểu Côn liền ra hiệu : “ phải cuống kẻo lại làm đau mình, em cứ vứt luôn nó , tốt nhất là vứt vào nhà vệ sinh và xả nước luôn…”




      xong liền mở cửa và bỏ về.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 35






      Ngải Mễ ra khỏi phòng ngủ, định ra đóng cổng nhìn thấy mẹ đóng cửa. vội trốn về phòng mình, nhưng mẹ theo vào và hỏi : “Mẹ thấy Tiểu Côn hầm hầm ra, có chuyện gì vậy? Hai đứa… cãi nhau à?”




      Ngãi Mễ biết phải thanh minh thế nào, đành kể lại sơ sơ chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay rồi : “Thôi, mẹ ngủ , con cũng ngủ đây.”




      Mẹ liền khuyên: “Những điều Tiểu Côn chưa chắc phải . Kể cả là đúng cũng là chuyện xảy ra trước khi Allan quen con, hơn nữa lại xảy ra trong tình huống kia bị ung thư não con tị nạnh làm gì?” Mẹ thở dài rồi tiếp: “Mẹ cũng mong con gặp được người như thế, chưa ai trước khi gặp con, chưa có bạn nào, như thế đương nhiên là tốt rồi, nhưng ít khi gặp được người như thế lắm. Cậu ấy học sáu, bảy năm rồi, lại có rất nhiều ngưỡng mộ, bảo chưa từng có người là điều thể. Chỉ cần sau này cậu ấy ai nữa là được. nên quá căn ke, đặc biệt là với quá khứ…”




      “Con cũng biết điều đó, chỉ có điều nghĩ vẫn thấy ấm ức, ấy là người đầu tiên của con mà con phải là người đầu tiên của ấy.”




      “Nếu ấm ức đừng nó nữa, cắt đứt luôn là khỏi tức. Sau này tìm người chưa bao giờ, khỏi phải vướng bận, nghĩ ngợi.”




      Ngải Mễ : “Con dứt khoát được như thế đau khổ, con vừa… muốn cắt đứt với ấy vừa muốn… ấy có quá khứ…”




      Mẹ cười rồi : “Hồi con cũng có cái tính đó, hay giở chuyện cũ ra ăn vạ, chịu tha thứ, bất luận mẹ xin lỗi thế nào cùng chịu tha thứ. Có hôm, con chơi vui với bạn ở nhà, mẹ liền ra ngoài mua ít đồ, muốn phá vỡ cuộc chơi của con nên chỉ lẻn mình. Đến khi phát ra con bắt đầu hậm hực, hỏi tại sao đưa con , mẹ bảo hôm nay mẹ xin lỗi, lần sau nhất định đưa con , nhưng con vẫn chịu buông tha, vẫn hỏi: “Tại sao hôm nay mẹ đưa con mua đồ với mẹ?” Mẹ bảo chuyện hôm nay qua rồi, mẹ cũng xin lỗi còn gì, rồi hứa lần sau đưa con , nhưng con vẫn chưa chịu thôi, vẫn hỏi: “Tại sao hôm nay mẹ đưa con ?””




      Ngải Mễ nghĩ liền thấy cũng phải, bèn : “Thôi, con tị nạnh với ấy nữa, nhưng khi ấy được thả ra, con phải điều tra cụ thể, xem ấy có đó . Nếu mà là bị ép thôi, nếu phải…”




      “Mẹ nghĩ con nên tra khảo nó nữa. Chuyện quá khứ càng càng rối rắm. Những cái qua rồi còn nhắc lại làm gì nữa? Nếu nó thừa nhận từng đó con làm thế nào? Có cắt đứt với nó ? Con làm được điều đó tội gì phải điều tra?”




      “Nhưng kiểu dối như ấy đáng tin tí nào.”




      “Đó là do nó hứa với đó ra đó chứ?” Mẹ an ủi: “Nó biết giữ lời hứa cũng là phẩm chất tốt rồi. Nếu nó giữ lời hứa với đó nó cũng có thể giữ lời hứa với con. Thế nên trong chuyện này mẹ có đề nghị: Nếu cắt đứt được nên so đo chuyện cũ của nó nữa, để mình khỏi đau khổ, buồn phiền.”




      Ngải Mễ hỏi: “Trước khi đến với mẹ, bố có… người ạ?”




      “Ai mà biết được? Ông ấy bảo có, mẹ cũng chẳng tìm hiểu làm gì. Ngày trước đề xướng kết hôn muộn, có con muộn, thanh niên sớm quá bị coi là đứng đắn. Hơn nữa thời ấy suy nghĩ của con người cũng cởi mở như bây giờ, người mấy lần bị coi là tư cách đạo đức ra gì, thế nên xác suất có người là khá thấp, kể cả có cũng chưa chắc có quan hệ tình dục. Hồi ấy mẹ chẳng bao giờ có suy nghĩ lần thứ hai, được hay cũng là bố con rồi, thành hay bại cũng chỉ có người như thế.”




      “Con rất ngưỡng mộ bố mẹ thời đó.” Ngải Mễ . “Đơn giản biết bao! phức tạp, khó giải quyết… như bây giờ.”




      “Đơn giản có cái bất cập của đơn giản, phức tạp có cái bất cập của phức tạp. Thời ấy nhau, có rất nhiều điểm bất hợp lý mà đến sau này mới phát ra, nhưng do sức ép của xã hội nên dám chia tay, cũng rất nhiều người phải kết hôn miễn cưỡng. Như thanh niên thời nay, nhau rồi chia tay rất ngẫu hứng, cũng… ổn. Tình đôi khi là vấn đề vận may, may nhầm người khó tránh khỏi đau khổ.”




      biết có phải con nhầm người ?”




      đúng người hay nhầm người đều chỉ có thể do con tự quyết định. Mẹ gì cũng giải quyết được vấn đề, tại con vẫn ở trong độ tuổi nổi loạn, có thể mẹ càng con lầm con lại càng cho rằng con đúng. Thế nên mẹ chỉ có thể rằng, hoặc là con nó nữa, hoặc là đừng để những chuyện qua làm mình đau khổ.”




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Ngải Mễ quyết định buồn khổ vì chuyện này nữa. Đợi mẹ ngủ rồi, lấy băng dính dán những đồng tiền bị xé lại, biết có còn tiêu được nữa . quyết định gọi điện thoại cho Tiểu Côn xin lỗi. cảm thấy vừa nãy mình cư xử hơi quá với Tiểu Côn, sợ chàng nổi giận, lại gây khó dễ cho Allan gay.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      bấm số điện thoại của Tiểu Côn nghe thấy giọng khàn khàn trong điện thoại: “Tìm ai vậy?”




      “Tìm , em là Ngải Mễ, …chưa ngủ à?”




      … vẫn ở dưới sân nhà em. Ngải Mễ, cũng định gọi điện thoại cho em, cho em biết… vừa nãy dối em, bịa ra chuyện đó của Thành Cương để cứu vãn ấn tượng về trong lòng em…”




      Ngải Mễ cười rồi : “ tại em câu nào của là giả, câu nào là . Đằng nào em cũng quan tâm đến những chuyện đó nữa, trước đây Thành Cương là gì đều liên quan đến tại. Số tiền đó… em dán lại rồi, biết có còn tiêu được nữa ?”




      “Đừng quan tâm đến số tiền đó nữa, đáng lẽ nên xé như thế, đó là thù lao phụ đạo tiếng của em, là tiền của em, ngày mai trả cho em, mai em vẫn phụ đạo tiếng cho rồi đưa em đến đồn thu thẩm nhé?”




      “Vâng. Thôi về ngủ !”




      “Ok, về đây. Mai gặp lại nhé!”




      Ngải Mễ cúp máy và bước đến bên cửa sổ nhìn thấy chiếc xe phỏng vấn kia vừa chuyển bánh, thầm nghĩ, chàng ở đây từ nãy đến giờ ư? Định ở đến lúc nào? Đến khi mình tắt đèn ư? Hay là đến khi kìm được nữa phải gọi điện thoại lên? tại cũng hiểu con người Tiểu Côn nữa, ta nửa là thiên thần, nửa là ác quỷ cũng sai, có lẽ đàn ông đều phần là người, phần là thú như vậy ư?




      Ngày hôm sau, Tiểu Côn đến nhà Ngải Mễ đúng giờ hẹn, hai người học tiếng lúc rồi Tiểu Côn lái xe chở đến đồn thu thẩm. Hai người vẫn leo lên con dốc và ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn đồn thu thẩm ở phía xa. Ngải Mễ cảm thấy cảm giác trong lòng khác với trước đây, cũng biết có phải vì những lời Tiểu Côn tối hôm qua phát huy tác dụng hay .




      bảo chuyện của Allan với họ Đồng kia là do … bịa hả?” nén nổi tò mò, Ngải Mễ hỏi.




      Tiểu Côn gật đầu, ngượng ngùng : “Hơi…tiểu nhân nhỉ?”




      Ngải Mễ chỉ mỉm cười mà gì thêm.




      Tiểu Côn cũng cười, thêm: “Thực ra mục đích của việc chuyện hôm qua phải là muốn bôi nhọ hình ảnh cậu ta trong lòng em, chỉ muốn để em biết rằng… người đàn ông… có tình nhưng vẫn có thể có tình dục, đấy, về điểm này bất kể em tin hay , thích hay đều là . Thực ra rất thán phục Thành Cương, nếu là cậu ấy có lẽ … gục từ lâu rồi, nhưng cậu ấy… gục, người cậu ấy nghĩ đến nhiều hơn là… người khác, ví dụ là em, bố mẹ cậu ấy, rồi cả bố mẹ em nữa, gia đình họ Giản kia, rồi cả bạn cùng phòng cậu ấy nữa, cậu ấy… sợ liên lụy đến những người này, sợ họ phải lo lắng cho cậu ấy.”




      Ngải Mễ chăm chú lắng nghe, biết tại Tiểu Côn những điều này nhằm mục đích gì.




      Tiểu Côn nhìn rồi cân nhắc từng chữ, : “Chuyện tối hôm qua khiến phát ra rằng em… hiểu cậu ấy, em vẻ đẹp trai của cậu ấy, có thể còn những cái… bên ngoài khác, nhưng những cái sâu trong tâm hồn cậu ấy em lại hiểu, hoặc là biết cách thưởng thức. Thế nên em , hai chuyện vặt vãnh, hoặc vì , hai câu của người khác mà quyết định hay cậu ấy. Như chuyện tối hôm qua, thậm chí em kiểm chứng quyết định… cậu ấy nữa, đây là điều thể ngờ tới.”




      có hiểu ấy ?” Ngải Mễ tò mò hỏi. “Nghe cứ như là hiểu ấy hơn em vậy. cũng mới chỉ gặp ấy lần thôi mà.”




      “Tuy chỉ mới gặp cậu ấy lần nhưng đọc hết các tài liệu về cậu ấy. Mặc dù chỉ gặp lần nhưng lần gặp đó cũng diễn ra trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng biểu của con người trong hoàn cảnh đó được vấn đề hơn biểu trong hoàn cảnh bình thường. Thực tế đó phải là lần đầu tiên gặp người bị nhốt ở đồn thu thẩm, bất kể là người có tội hay vô tội, bị nhốt ở nơi ấy thời gian đều rất khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, rất nhiều người tinh thần trở nên hoảng loạn. Nhưng cậu ấy rất tỉnh táo, rất lý trí, oán trời trách đất mà… lo lắng cho người thân, bạn bè ở ngoài, thế nên… rất thán phục cậu ấy.”




      “Tại sao em được vào thăm ấy?”




      Tiểu Côn trả lời câu hỏi của mà lảng sang chủ đề khác: “ muốn với em rằng, …quyết định sang Canada rồi, làm xong thủ tục di dân, phải sang trước khi kết quả kiểm tra sức khỏe hết hạn vào tháng Tám này.”




      sang Canada hả?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi. “Sang đó làm gì?”




      “Biết thế nào nhỉ? Bố … và có ít tiền gửi ở Ngân hàng Hoàng gia Canada. và bà chị đều làm thủ tục di cư, bọn … muốn rời Trung Quốc. Rất khó để dự đoán tình hình ở Trung Quốc, hôm nay lên voi, ngày mai có thể xuống chó như thường. Bố già nên muốn bon chen nữa nhưng ông muốn bọn ở lại Trung Quốc. Rất nhiều quan chức… đều chuẩn bị này cho con cái họ.” Tiểu Côn nhắc đến mấy cái tên quen thuộc. “Con họ, người ra nước ngoài, kẻ chuẩn bị , đều…gửi rất nhiều tiền ở nước ngoài.”




      “Nhưng bố … Bố em bảo ông ấy rất thanh liêm.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Thanh liêm hay còn phải xem đứng góc độ nào để .” Tiểu Côn . “Đối với những người như bố mẹ em bố rất thanh liêm, vì ông biết họ rất vất vả mới có thể kiếm được đồng tiền, nhưng đối với những kẻ tham ô, hối lộ ông thanh liêm đâu. Cũng có thể là bản thân bố hề sa ngã, cả đời ông sống cuộc sống vô cùng thanh bần. Những năm vừa qua làm bí thư ủy ban kỷ luật, ông được chứng kiến quá nhiều vụ tham ô, và tượng này có cách nào để loại trừ tận gốc, thế nên ông muốn bọn rời xa chốn này. Vì xin được học bổng học nên cách duy nhất để rời xa chốn hủ bại này là thông qua hủ bại thôi.”




      Ngải Mễ liền đùa: “ kể với em những chuyện này mà sợ em… tố cáo à?”




      kể với em những chuyện này vì mong muốn em vì sợ… mới qua lại với , như thế còn ý nghĩ gì với nữa. Có thể em luôn có suy nghĩ rằng số phận Thành Cương nằm trong tay , em nghĩ như thế cũng có gì quá đáng, vì nếu muốn hại cậu ấy cũng có thể làm được. Nhưng làm như thế. tại tính mạng của , thậm chí bố đều nằm trong tay em, em biết là làm chuyện có hại cho cậu ấy. Nếu làm chuyện có hại cho cậu ấy em có thể tố cáo và bố . cũng gọi điện cho Tiểu Trần rồi, bảo em là bạn , thế nên cậu ấy tìm đến Thành Cương đâu.”




      Ngải Mễ biết có nên tin vào những điều Tiểu Côn hay , rồi hỏi tiếp: “Sao bảo là… có tham gia vào phong trào học sinh, sinh viên năm 1986 - 1987 cơ mà? Phong trào này là để… phản đối nạn tham nhũng chứ nhỉ?”




      có tham gia vào phong trào học sinh sinh viên, từng là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, tưởng mình có thể thay đổi càn khôn, thay đổi Trung Quốc, ít nhất là trở thành vị hùng tiếng thơm muôn đời. Nhưng nhìn thấy hai mặt hoàn toàn khác nhau, bên là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết kia đổ máu, bên là những kẻ nắm quyền lực tham ô, hối lộ, tạo nguồn tư bản chính trị cho mình…”




      “Đổ máu, rất hoành tráng đấy nhưng có thể em chỉ nhìn thấy cảnh người sau khi trúng đạn trong phim ảnh, nếu là nhân vật hùng ta chết cách hoành tráng, nếu là nhân vật phản diện ta cũng chết cách… sạch , nhưng thực tế, việc trúng đạn… nếu em chưa gặp bao giờ em thể tưởng tượng ra nó lại… đáng sợ, nhục nhã như thế, đạn bắn vào người, máu me tung tóe, cứt đái cũng văng ra…” Tiểu Côn lắc đầu. “ những chuyện này nữa, bao nhiêu năm rồi mà vẫn bị ám ảnh trong đầu…”




      Ngải Mễ nghĩ đến mùi tanh của máu mà ngửi thấy trước cửa nhà Jane nên cũng phần nào thông cảm cho Tiểu Côn.




      Tiểu Côn cười buồn rồi tiếp: “Kết quả của phong trào học sinh, sinh viên là gì? Là lớp người ngã xuống, trong khi lớp người khác lại phát triển lên, người xuất ngoại, kẻ thăng quan tiến chức, tiếp tục tham nhũng, tham nhũng kinh khủng hơn. Bố luôn với bọn rằng: “Tránh xa chính trị vì chính trị là đầm lầy.” Các phong trào chính trị trước đây chính là đưa nhóm người lên vị thế thống trị, sau đó bọn họ thỏa sức tham nhũng.”




      Ngải Mễ thở dài : “Em hiểu gì về chính trị, thời điểm xảy ra phòng trào học sinh, sinh viên em còn rất , nếu lúc ấy em tầm tuổi như biết có tham gia hay . Cũng biết nếu tham gia em có giống và bạn , nắm tay nhau lao ra hay …”




      “Có thể em tham gia vì trong mắt em chỉ có tình mà thôi. Thành Cương biết, cậu ấy là người có đầu óc tỉnh táo, có thể hiểu bản chất của chính trị hơn. Nhưng tin rằng, kể cả cậu ấy tham gia, kể cả cậu ấy chỉ ngang qua, nếu có đạn bay đến cậu ấy cũng lấy thân mình đỡ đạn cho em. Kể cả cậu ấy biết tán tỉnh người của cậu ấy, cậu ấy cũng vẫn đỡ đạn cho .”




      “Tại sao?”




      “Cậu ấy là người như thế, như mọi người vẫn , là người theo chủ nghĩa nhân văn ấy, nhân loại, sinh mệnh, chỉ cần là con người cậu ấy cứu, cậu ấy hỏi đó là ai rồi mới cứu. rất nể phục những người như thế, nhưng em chưa chắc, vì cậu ấy cũng đỡ đạn cho khác nếu ở trong hoàn cảnh đó, đấy lại là điều em hận và thể chấp nhận.”




      “Em… xấu xa như vậy ư?”




      Tiểu Côn liền cười, : “Em xấu xa như thế hả? Thế tại sao tối qua em lại nổi giận lôi đình thế? là vì kia bảo mắc bệnh ung thư não nên cậu ấy mới… mắc lừa rồi mà?”




      Ngải Mễ liền lẩm bẩm: “Việc đó… giống với việc này…”




      “Dĩ nhiên rồi, rất thích kiểu xấu xa đó của em. Vì em như thế nên mới nghĩ mình có thể cạnh tranh với Thành Cương, vì cách của cậu ấy phải là điều em mong muốn, cách của mới là điều em mong muốn. có thể vì tình từ thủ đoạn, dối trá, hãm hại, tham ô, hối lộ, giết người, đốt nhà… chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng cậu ấy như thế, người như cậu ấy đến ghen tuông cũng chẳng có. tin em cứ để ý mà xem, hôm nào cậu ấy được thả, nếu khiêu khích là theo đuổi em, cậu ấy cũng vì em mà đánh nhau với đâu, cùng lắm cậu ấy chỉ bảo em tự lựa chọn, có khi cậu ấy còn chia tay với em ấy chứ. Chắn là em đọc tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió rồi đúng , nếu em là Scarlett O’hara cậu ấy là Ashley Wilkes, còn mới là Rhett Butler…”




      Ngải Mễ cảm thấy những điều Tiểu Côn cũng có ý đúng, liền đáp cách đầy hồ nghi: “ ca ngợi mình dễ thương quá nhỉ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 36






      hôm, mẹ gọi điện thoại cho Ngải Mễ : “ giáo Tĩnh Thu dạy Allan thời đại học đến thành phố J, tối nay đến nhà mình chơi, ấy có hỏi thăm con. Nếu hôm nay có thời gian con về nhà nhé!”




      Ngải Mễ nghe vậy liền bắt taxi về nhà ngay. Từ trước tới nay, vẫn rất tò mò về giáo Tĩnh Thu này, vì có cảm giác rằng Allan rất sùng bái giáo của , sở dĩ lựa chọn ngành tiếng là vì hồi ấy Tĩnh Thu dạy tiếng ở Đại học L.




      Bố Allan là bác sĩ, mẹ là giáo viên nhưng họ đều muốn nối nghiệp của mình, vì cả hai người đều cảm thấy ảnh hưởng của nghề bác sĩ và giáo viên đến cuộc sống của người khác quá lớn, trách nhiệm quá nặng nề. Thế nên khi Allan chọn ngành tiếng , họ đều phản đối, mong sau này làm phiên dịch, chỉ làm phu khuân vác giữa hai ngôn ngữ, đưa vào ý kiến cá nhân, như thế phải can thiệp đến cuộc sống của người khác. Allan đăng ký hồ sơ tại trường Đại học L nơi Tĩnh Thu giảng dạy, từng dạy Allan môn dịch và môn văn học - Mỹ.




      Ngải Mễ cảm thấy khi nhắc đến Tĩnh Thu, giọng Allan lộ vẻ ngưỡng mộ. gọi Tĩnh, vì bảo ấy thích người khác gọi như thế. Tên tiếng của Tĩnh Thu cũng là Jane, nhưng hồi cấp 2 và 3, Tĩnh Thu đều học tiếng Nga, có tên tiếng Nga là Katyusha, vì tên tiếng của Giản Huệ cũng là Jane nên khi chuyện với Ngải Mễ về Tĩnh Thu, Allan gọi là Tĩnh Thu hoặc Katyusha.




      Ngải Mễ nghĩ rằng trước đây Allan từng giáo của mình, mặc dù Tĩnh Thu hơn Allan hàng chục tuổi, nhưng có nhiều con trai người đầu tiên là các hơn tuổi họ.




      Hơn bảy giờ tối, Tĩnh Thu đến nhà Ngải Mễ như hẹn. Vừa nhìn thấy Tĩnh Thu, Ngải Mễ có thiện cảm. ấy rất đẹp, vẻ đẹp trầm tĩnh, nữ tính, dường như thế gian này gì có thể khiến nhan sắc phai nhạt, chỉ có những người từng nếm trải thăng trầm của cuộc đời mới có được vẻ đẹp này.




      Mẹ Ngải Mễ kể cho Tĩnh Thu nghe sơ qua tình hình tại rồi với vẻ lo lắng: “ biết chuyện này còn kéo dài đến lúc nào, nghe có rất nhiều người bị giam ở đồn thu thẩm mấy năm trời. Chị đoán nếu bắt được hung thủ họ thả Allan ra đâu. Tội nghiệp thằng bé quá, tự nhiên chuốc vạ vào thân.”




      Tĩnh Thu : “Em giúp bố mẹ Giản Huệ thu thập di vật của bạn ấy, hy vọng tìm thấy nhật ký hay thứ gì đó, em tin biết cách che giấu tình cảm của mình như Giản Huệ để lại nhật ký hay tài liệu tương tự, có khi bạn ấy chứng minh trong nhật ký là bạn ấy tự tử chưa biết chừng.”




      Bố Ngải Mễ : “Ý tưởng này của em rất hay, xem ra em rất hiểu về con nhà họ Giản.”




      Tĩnh Thu liền đáp: “Trước đây nhà Giản Huệ cũng ở thành phố K, em cũng từng dạy bé. bé rất hay , nhưng ít khi bộc lộ tâm của mình, thế nên thực tế bé là người sống rất nội tâm. số người sống nội tâm vì muốn che giấu nội tâm của mình nên cố tình tỏ ra sôi nổi. Vấn đề là cố tình tỏ ra sôi nổi và sôi nổi lại hoàn toàn khác nhau, người sôi nổi thường thể hết ra ngoài suy nghĩ trong lòng, còn người cố tình tỏ ra sôi nổi lại những điều trái với suy nghĩ của mình, coi những lời là những câu đùa và ra, nếu sôi nổi chút trong lúc đùa, bộc lộ vài điều bí mật trong lòng, lát sau lại hối hận, lại tìm cách che giấu. Giản Huệ viết văn rất tốt, là người thích bày tỏ suy nghĩ trang giấy, chắc chắn có nhật ký hay thứ gì đó.”




      Mẹ Ngải Mễ liền : “Hy vọng là mọi người tìm ra nhật ký của Jane, tìm được nó nhớ báo cho chị biết nhé!”




      “Vâng.” Tĩnh Thu với bố mẹ Ngải Mễ: “Nếu phiền chị cho em chuyện riêng với Ngải Mễ lát nhé!”




      Bố mẹ đều , hai trò cứ chuyện , chị soạn bài đây.




      Ngải Mễ dẫn Tĩnh Thu vào phòng ngủ của , Tĩnh Thu : “Hôm nay, đến đồn thu thẩm thăm Allan rồi đấy.”




      “Tại sao được vào thăm ấy mà em được?”




      “Có lẽ là vì em còn , cũng có thể vì thời gian này, bên công an quản Allan quá chặt như những ngày đầu năm nữa. có cảm giác rằng tại bên công an cho rằng cậu ấy vô tội rồi, chỉ có điều là chưa có bằng chứng xác đáng chứng minh Jane tự tử nên họ vẫn đợi bắt được “hung thủ” rồi mới thả cậu ấy.”




      “Nếu Jane có nhật ký hoặc trong nhật ký viết ấy tự tử sao ạ?”




      “Thế đành nghĩ cách khác thôi.” Tĩnh Thu an ủi: “Tình huống xấu nhất là mãi họ chịu thả Allan ra, nhưng chắc chắn là họ thể bắt giam hoặc kết án cậu ấy, vì cậu ấy có bằng chứng ngoại phạm, có mặt tại trường.”




      “Khi vào gặp, ấy… có hỏi gì em ạ?”




      Tĩnh Thu liền cười, : “Cậu ấy hỏi gì em làm sao biết đến em được? Cậu ấy rất lo cho em, bảo em là bé có trí tưởng tượng quá đỗi phong phú, chuyện có gì mà em có thể tưởng tượng ra có mắt có mũi, có nhiều lời đồn đại như vậy, em chẳng nghĩ ra nghìn tội trạng của cậu ấy à? Allan sợ em vì những lời đồn đại đó mà làm chuyện gì ngốc nghếch để tổn thương đến em, thế nên cậu ấy nhờ đến thăm em.”




      Ngải Mễ nghe mà thấy vô cùng ấm lòng, liền quan tâm hỏi: “ ấy có khỏe ạ?”




      “Cậu ấy… rất ổn. Cậu ấy bảo những tiểu thuyết đọc ngày trước, giờ giúp được cậu ấy nhiều điều. Chàng thủy thủ trẻ Edmond Dantès trong tiểu thuyết Bá tước Monte Cristo bị người ta hãm hại, ngồi mười ba năm tù oan, người nông dân Jean van Jean bị lưu đày mười chín năm do ăn cắp mẩu bánh mì, Allan bảo so với những người ấy thời gian cậu ấy bị nhốt chưa phải là dài, vẫn phải thêm thời gian nữa, sau này mới dễ viết truyện.”




      ấy vẫn còn hứng để đùa ạ? Thế ấy… có bị gầy ?”




      “Chắc chắn là gầy hơn trước nhiều. Thực ra bị nhốt trong đó, khổ nhất là dày vò về tinh thần, mất tự do là điều vô cùng đáng sợ, có thể sau khi cậu ấy được thả, em … nhận ra cậu ấy đâu. Nhưng biết, chỉ cần cậu ấy em, mọi cái em đều có thể chịu đựng được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :