1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngắm hoa nở trong sương - Ngải Mễ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngải Mễ liền thẳng: “Có phải ý là em ngớ ngẩn thích Thành Cương vì em chưa từng trải đời đúng ? Đợi đến khi nào gặp nhiều người đàn ông hơn, em chẳng coi ấy là gì nữa đúng ?”




      Tiểu Côn cười với vẻ ngại ngùng, hỏi: “ chuyện với Thành Cương em cũng hùng hổ, nể nang ai thế này à?”




      Ngải Mễ đáp với vẻ rất tự hào: “Hùng hổ hơn cả thế này ấy chứ.”




      “Thế cậu ta bực à? Đàn ông thích con nam tính thế đâu, bọn họ thích những nàng nhàng, thục nữ cơ, kiểu cừu non ấy.”




      “Tại sao đàn ông các lại thích con kiểu cừu non? Để bọn lừa cho dễ hả? Em phải là cừu non, em cũng quan tâm đến việc những người đàn ông khác có thích em hay , chỉ cần Allan thích là được, ấy rồi, ấy muốn em chính là em, nên vì ấy mà biến mình thành người khác.”




      Tiểu Côn liền gật đầu. “Ờ, ngộ ra số vấn đề, đúng là Thành Cương có điểm khác người nên mới thu phục được bướng bỉnh như em. Cậu ấy còn điểm gì khác người nữa? kể cho nghe coi, học được rồi cũng kiếm … như em.”




      Ngải Mễ chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn đồng hồ rồi la lớn: “Quên mất, gần chín giờ rồi, em còn chưa gọi điện cho bạn thân. Nếu trước chín giờ gọi bố mẹ em đến chỗ tìm em đấy.”




      Tiểu Côn liền móc điện thọai di động của ta ra rồi dạy cách dùng, sau đó hào hứng nhìn gọi điện thoại. Ngải Mễ thông báo với Hướng Hoa rằng tại mọi chuyện của đều ổn, phải gọi điện thọai về nhà hộ nữa. Gọi điện thọai xong, liền kể kế họach của mình cho Tiểu Côn: “May mà hôm nay giở trò, nếu tèo trong tay em rồi.”




      “Nhưng nếu như thế em cũng phải trả giá đấy.” Tiểu Côn lắc đầu, . “Từ nay trở em đừng chạy lung tung thế này nữa, rất nguy hiểm, để chạy giúp vậy, em muốn làm gì cứ với là được.”




      Ngải Mễ liếc chàng lát rồi phân tích: “ như thế là có ba khả năng. Khả năng thứ nhất: người tốt bụng muốn giúp đỡ người vô tội. Khả năng thứ hai: dùng cách này để lấy lòng em, làm em phải cảm động. Khả năng thứ ba: Thực tế là muốn giúp ngược, để bên công an thả Allan, như thế thực được mưu của .”




      Tiểu Côn nở nụ cười bất lực và thốt lên: “ đầu hàng em rồi, chuyện gì cũng phân tích đâu vào đấy, ngày nào Thành Cương cũng phải nghe em phân tích như vậy, chắc chắn là luôn phải sống trong lo âu thấp thỏm, cậu ta được ngồi trong đó nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt. với em nhé, trường hợp của là khả năng thứ hai, muốn lấy lòng em nên giúp em. Em có cho cơ hội lấy lòng ?”




      “Dĩ nhiên là em cho rồi, vì em muốn lợi dụng mà.” Ngải Mễ hỏi: “ có cách nào cho em đến đồn thu thẩm thăm Allan ?”




      “Thế lại phải đưa ra điều kiện với em rồi.” Thấy Ngải Mễ gì, Tiểu Côn liền an ủi: “Đừng sợ, chỉ là nhờ em dạy tiếng cho thôi vẫn muốn xuất ngoại, em phụ đạo TOEFL, GRE gì đó cho , chạy chuyện Thành Cương cho em, thế có được ?”




      “Nhưng em thi TOEFL, GRE gì đó đâu, làm sao phụ đạo cho được.”




      sao, em học tiếng , thừa sức để phụ đạo cho . Thôi cứ thống nhất thế nhé, để thử xem có chạy được cho em vào thăm Thành Cương , có thời gian rỗi em dạy tiếng cho .”




      Trưa thứ Bảy, Tiểu Côn gọi điện cho Ngải Mễ và xin lỗi tìm được cách nào cho vào thăm Thành Cương, nhưng hôm qua gặp Thành Cương ở đồn thu thẩm. “ tại ở quán thịt dê xiên nướng, nếu em muốn biết tình hình của buổi gặp này cho biết em ở đâu, đến đón em ra khách sạn, bọn mình ra đó vừa ăn vừa chuyện.”




      Ngải Mễ sợ đây là cái bẫy Tiểu Côn gài, trong khi tại lại chưa có kế họach gì đối phó, nên lưỡng lự : “Tại sao phải đến khách sạn? Nhà em chẳng có ai, đến nhà em , đến đây chuyện cũng được.”




      Tiểu Côn hỏi địa chỉ nhà , chẳng mấy chốc có mặt. Ngải Mễ rót cho chàng cốc trà, sốt sắng hỏi: “ gặp được ấy rồi hả?”




      Tiểu Côn liền gật đầu.




      ấy thế nào rồi? Làm những gì ở trong đó?”




      “Cậu ấy ổn cả, ngày ngày đọc sách báo thôi.”




      “Trông ấy có gầy ?”




      Tiểu Côn phì cười. “Lần đầu tiên gặp cậu ta, làm sao biết cậu ta gầy hay béo? Nhưng đúng là đẹp trai , mọi người gọi là “đệ nhất nam vương” đồn thu thẩm đấy.”




      Ngải Mễ chẳng còn đầu óc nào nghe chàng đùa cợt, chỉ lo lắng hỏi: “Thế bọn họ… có đánh ấy ?”




      Tiểu Côn liền khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Làm sao đánh cậu ấy được? Các nhân viên chấp pháp như bọn sao hiểu luật mà phạm luật được?”




      ấy có hỏi gì em ?”




      “Lúc đầu vì cậu ấy làm sao dám tin , nhưng kể chuyện ăn thịt dê xiên, cậu ấy mới tin là bạn em, cậu ấy vẫn dám nhắc đến tên em vì sợ liên lụy đến em, khi nhắc đến em, bọn đều gọi là “ nhóc”. Cậu ấy hỏi nhóc có chịu học , bảo nhóc nhớ học đều, được bỏ bê học hành. Cậu ấy còn bảo nhóc đừng sốt ruột, nên làm thám tử nghiệp dư, lang thang khắp nơi, phải kiên nhẫn đợi cơ quan công an điều tra làm sáng tỏ mọi việc.”




      ấy chỉ vậy thôi hả?” Ngải Mễ sốt ruột hỏi. “Có thêm gì ?”




      “Cậu ấy bảo chắc chắn có nhiều lời dèm pha dị nghi, nhưng đó đều phải là . Cậu ấy bảo rất lo cho em, sợ những lời dèm pha lại khiến em làm chuyện gì đó ngốc nghếch.”




      ấy… có là… nhớ em ?” Ngải Mễ chịu được nữa, bèn đưa ra câu hỏi mình muốn hỏi nhất.




      Tiểu Côn bèn lắc đầu rồi an ủi : “Chắc là cậu ấy ngại thừa nhận tình cảm của mình. Em đừng băn khoăn, đàn ông đều thế cả, họ nghĩ rằng nếu thừa nhận nhớ nhung của mình dành cho người khác, chứng tỏ mình yếu đuối, thế nên họ muốn thừa nhận, huống chi đối với cậu ấy, hoàn toàn là người xa lạ.”




      Mặc dù được an ủi như thế nhưng Ngải Mễ vẫn vô cùng thất vọng. Đàn ông muốn thừa nhận tình cảm của mình là điều có thể lý giải, nhưng tại là hoàn cảnh như thế nào? Hai người xa nhau lâu như thế rồi, có cơ hội gặp mặt mà còn quan tâm đến lòng sĩ diện như thế.




      Tiểu Côn : “À, cậu ấy còn nhờ nhắn em, hơi khó hiểu, cậu ấy bảo là bấy lâu nay vẫn nghĩ về câu hỏi mà bà nội em thường hỏi, cậu ấy có câu trả lời rồi, chắc chắn em thích, đợi đến khi được thả, cậu ấy đích thân cho em biết.” Tiểu Côn nhìn với vẻ đầy thắc mắc, hỏi: “Bà nội em thường hỏi câu gì vậy?”




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Ngải Mễ phấn chấn đến mức mặt đỏ bừng, chạy đến ôm chặt Tiểu Côn, . “ hiểu đừng hỏi. Cảm ơn với em điều này!”




      Tiểu Côn liền lẩm bẩm đầy thắc mắc: “Nhắc đến bà nội mà em ôm luôn hả? Thế từ sau phải nhắc nhiều hơn mới được.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 31






      Nghe Tiểu Côn kể xong chuyện thăm Allan, Ngải Mễ liền đề nghị: “Thôi, tranh thủ luôn cơ hội này phụ đạo tiếng cho nhé !”




      Tiển Côn gãi đầu, đáp: “Nhưng có mang sách vở gì đâu? Em có tài liệu gì ở mảng này ?”




      “Em cũng có, vì em thi TOEFL bao giờ đâu. Làm sao bây giờ nhỉ? Chẳng lẽ giúp em rồi mà em giúp lại được gì à?”




      “Thôi thế này vậy, có hai tấm vé xem hòa nhạc tối mai, đêm diễn đầu tiên của đoàn nhạc giao hưởng Đức, em xem cùng nhé?”




      “Nhưng em chỉ hứa phụ đạo tiếng cho , có phải phụ đạo nhạc đâu.”




      “Thế hay là ngày mai mang sách GRE đến, em phụ đạo cho được ?” Tiểu Côn hỏi với vẻ thăm dò: “Sau đó…bọn mình lại nghe nhạc giao hưởng?”




      “Em còn đầu óc nào mà nghe nhạc giao hưởng cả, Allan còn ở trong đó, em…” Ngải Mễ sụt sịt : “ biết hằng ngày ấy được ăn cái gì? Được ở mình hay phải chen chúc đông người? ấy mặc có đủ ấm ? Có được ra ngoài… cho thoáng ?”




      Tiểu Côn liền cười, : “Em tưởng tượng đồn thu thẩm kinh khủng quá, cho em biết nhé, cậu ấy ngồi trong đó đọc sách báo. Cậu ấy là người làm nghiên cứu, ở ngoài cũng chỉ đọc sách báo thôi, điểm khác biệt là được chạy lung tung.”




      Ngải Mễ nghĩ cũng phải, bèn tự an ủi mình: “Ừ nhỉ, ấy ở trong đó cũng tốt, ít nhất là được tán nữa.”




      Tiểu Côn liền tranh thủ thời cơ. “Thế chiều mai em phụ đạo tiếng cho , tối đến bọn mình nghe hòa nhạc nhé? Đến nhà em hay đến chỗ ?”




      Ngải Mễ lưỡng lự : “Thôi cứ đến nhà em , nghe hòa nhạc hay em chưa quyết định được.”




      “Ok, em cứ suy nghĩ , ba giờ chiều mai đến nhé?”




      “Vâng”




      Ba giờ chiều hôm sau, Tiểu Côn đến nhà Ngải Mễ như hẹn, đúng lúc bố mẹ Ngải Mễ đều có mặt ở nhà, thấy con trai Bí thư Vương đến chơi, cả hai người đều tỏ ra rất cung kính khiến Tiểu Côn cũng ngại, điều bác trai, hai điều bác hàn huyên với bố mẹ . Ngải Mễ liền với bố mẹ: “Bố mẹ cứ lo việc , con và Tiểu Côn ngồi học tiếng ở phòng khách.”




      Ngải Mễ ngó qua thấy mình hề quen với kiểu thi của GRE, về cơ bản là chẳng phụ đạo được gì, mặc dù tin là nếu xem trước mấy lần chắc chắn nhanh chóng đuổi kịp và vượt qua Tiểu Côn, nhưng hôm nay bất ngờ thế này, là trở tay kịp. chán chường : “Thôi, em phụ đạo được cho đâu, có mà phụ đạo cho em có.”




      Tiểu Côn cũng tỏ ra rất ngại ngùng, tựa như phạm lỗi gì đó, rụt rè kiến nghị: “Thế lần sau em phụ đạo nghe TOEFL cho nhé, kỹ năng nghe của kém lắm, đấy, chắc chắn kém hơn em.”




      Hai người ngồi lúc mà chân tay cứ thừa, Tiểu Côn bảo về, Ngải Mễ cũng ngại đuổi chàng. Cuối cùng Tiểu Côn đề nghị: “Đằng nào cũng chẳng có việc gì, đưa em loanh quanh siêu thị nhé? Con bọn em thích chơi siêu thị lắm mà?”




      Ngải Mễ lắc đầu từ chối: “ tại em… chẳng có đầu óc làm gì cả.” nghĩ lát rồi : “ lái xe đến à? Thế đưa em đến đồn thu thẩm được ?”




      “Nhưng em có được vào đó đâu, tìm hiểu rồi…”




      “Em vào mà chỉ đứng ngoài nhìn thôi, nếu ấy được ra ngoài cho thoáng có khi lại được gặp ấy…” đến đây, Ngải Mễ lại sụt sịt khóc.




      Tiểu Côn vội đáp: “Ok, ok, để đưa em , đừng làm thế…”




      đường , Ngải Mễ gì mà chỉ lặng lẽ khóc. Tiểu Côn cũng dám gì thêm, chỉ thỉnh thoảng liếc cái. dừng xe ở nơi cách đồn thu thẩm xa, Ngải Mễ leo lên con dốc và nhìn về phía đồn thu thẩm. Nhưng ngoài tường cao ra chẳng nhìn được gì. Ngải Mễ vẫn chưa thôi khóc, cảm thấy đầu óc mụ mị vì khóc quá nhiều. Tiểu Côn có cách nào khuyên , đành để mặc khóc.




      Mặt trời sắp xuống núi, Tiểu Côn liền rụt rè đề nghị: “Bọn mình về thôi.”




      Ngải Mễ lau nước mắt, hỏi: “ có thể viết bài báo đăng lên tờ báo của bên , đốc thúc cơ quan công an thả Allan ra được ? kết tội được ấy chẳng có lý nào giam ấy trong đó cả. Trước khi chứng minh được người có tội vẫn phải coi họ là vô tội chứ?”




      “Luật pháp của số quốc gia là như thế, nhưng… tại Trung Quốc chưa đạt được đến trình độ đó. Chế độ thu thẩm tồn tại nhiều năm rồi, thực tiễn cũng chứng minh là khả thi, thế nên… viết bài cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”




      Ngải Mễ liền nhìn Tiểu Côn, : “Em năn nỉ viết hộ em bài báo này đấy, hoặc viết cũng được, để em viết, em viết xong nhờ tìm cách đăng báo bên . giúp em vụ này …em .”




      “Ngải Mễ, biết là em rất nóng lòng cứu cậu ấy, nhưng cũng nên bất chấp mọi hậu quả mà hứa hẹn lung tung như thế, kiểu ấy rất nguy hiểm, người khác có thể lợi dụng em và giúp được gì cho em, đến lúc đó em mất tất cả chì lẫn chài.” Tiểu Côn cười rồi : “Em rất thông mình nên đoán được suy nghĩ của . Em xem bộ phim Casablanca bao giờ chưa? xem rồi nhưng nhớ nữa, chỉ nhớ chi tiết người đàn ông trong bộ phim đó giúp người phụ nữ mà và chồng ta thoát khỏi bàn tay của Đức Quốc Xã. giấu gì em, rất khâm phục người đàn ông đó, đó mới gọi là tình của đàn ông.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngải Mễ hỏi mà lòng tràn đầy hi vọng: “Thế là … đồng ý viết hả?”




      với em rồi, viết cũng chẳng để làm gì, làm sao Tổng biên tập cho đăng được. Cuộc sống đôi khi vô cùng tàn khốc, đặc biệt nếu nhìn từ góc độ cá nhân. Chế độ thu thẩm khiến bao nhiêu người vô tội bị nhốt, nhưng cũng ngăn ngừa được rất nhiều tội phạm tiếp tục phạm tội. xã hội muốn bình an đôi khi phải hy sinh vài cá nhân.”




      Ngải Mễ liền phản bác: “Nhưng quyền lợi cá nhân sao? Chẳng lẽ mỗi công dân được hưởng quyền tự do ư? Tại sao có thể có tội chứng gì mà tước đoạt quyền tự do của con người chứ?”




      Tiểu Côn thở dài, : “Thú thực là cũng biết rốt cuộc chế độ thu thẩm có đúng hay , chỉ có thể là Thành Cương may mắn, trở thành người trong nhóm phải hy sinh vì xã hội. Ngải Mễ, rất quý mến em, rất muốn giúp em việc này để em phải cảm kích , nhưng biết đủ khả năng để làm việc đó, thế nên muốn hứa lèo với em, em chỉ còn cách là kiên nhẫn chờ đợi ngày vụ án được điều tra ngọn ngành mà thôi.”




      “Có phải vì … thích em mà cố tình giúp việc này , để Allan ở trong đó thêm vài ngày, cho được… ở gần em?”




      cũng từng nghĩ như thế nhưng vẫn thể vô liên sỉ như vậy được. người có lòng tự trọng cao, rất tự tin trước khả năng của mình, muốn cạnh tranh công bằng với Thành Cương hơn là làm những việc bỉ ổi như thế.”




      Tiểu Côn lấy từ trong túi áo ra hộp và đưa cho Ngải Mễ. “Em xem, còn… mua cái này nữa, định tặng em trước khi nghe nhạc giao hưởng. tin là con có mối thù gì với đồ trang sức, nào rung động trước đồ trang sức cả.”




      Ngải Mễ mở hộp ra xem thấy đó là sợi dây chuyền bằng ngọc trai, có khái niệm gì về đồ trang sức cả, thấy chuỗi ngọc đó hạt nào cũng đều chằn chặn, nghĩ bụng chắc là hàng fake mà thôi. Khi dự hội nghị ở Thanh Đảo, bố cũng mang về rất nhiều dây chuyền ngọc trai, mặc dù chỉ có năm tệ cái nhưng đều là ngọc trai , con mang mà tặng cho các bạn. Những hạt đó bề mặt được nhẵn nhụi lắm, kích cỡ cũng đều nhau, trong khi chuỗi ngọc trai này sáng bóng, có đường vân sần sùi bề mặt, thế nên nghĩ là giả, nhưng là hàng giả cao cấp nên vẫn rất đẹp. cầm tay, lật lật lại ngắm nghía.




      Tiểu Côn hỏi: “Em có thích ? Cổ em đẹp, cũng từng… tiếp xúc với nhiều , nhưng chưa thấy người nào cổ đẹp như em. Em đeo chuỗi ngọc trai này chắc chắn rất sang. Vừa nhìn thấy nó nghĩ nó sinh ra là để cho em, kìm được mua. Mặc dù biết như thế hay… nhưng…”




      “Cái này chắc phải hai, ba trăm tệ ấy nhỉ?” Ngải Mễ hề nể nang mà hỏi giá như tay lái buôn.




      Tiểu Côn kìm được liền bật cười. “Em… nghĩ thế à?”




      “Em đoán chắc phải tầm đó. Nhưng từ trước đến nay em chẳng bao giờ đeo đồ trang sức cả. Em có mấy món đồ linh tinh, toàn vài tệ thôi, chụp ảnh em cũng đeo.”




      “Thành Cương chưa bao giờ tặng em đồ trang sức à?”




      ấy còn học, lấy đâu ra tiền? ấy chỉ tặng em những cái như hộp nhạc gì đó, lãng mạn lắm.”




      lãng mạn nhưng thực ra là kẹt xỉ, bố mẹ cậu ấy đều ở Canada mà lại có tiền tặng em đồ trang sức à?” Tiểu Côn đưa tay ra và hỏi Ngải Mễ: “Để đeo cho em nhé?”




      Tiểu Mễ lắc đầu. “ cần đâu”, rồi cầm chuỗi ngọc trai trong tay nghịch.




      “Xem ra em có vẻ rất thích, thích cầm lấy nhé, tự đeo vậy.”




      là em rất muốn nhận nhưng em muốn phải trả giá với …”




      “Trả giá gì với ?”




      Ngải Mễ liếc Tiểu Côn rồi đáp: “ phải lấy thân đáp đền cũng là tình thôi.”




      “Em gì mà thậm xưng thế, chỉ vì cái vòng cổ mà bắt em phải trả giá nhiều đến thế ư? Em cũng đừng nghĩ mình rẻ rúng như vậy. tham lam nhiều thế đâu, chỉ cần em thích là được rồi, đeo lên đẹp chứng tỏ có khả năng thẩm mỹ về đồ trang sức con tồi, thế cũng là tốt lắm rồi.”




      hả? tốt bụng vậy ư?” Ngải Mễ nhìn Tiểu Côn với vẻ tin rồi tiếp: “Nếu đúng là tốt như vậy em nhận.”




      đeo cho em hay em tự đeo?”




      cần phải đeo, em mang bán lấy tiền là xong.”




      Tiểu Côn nhướng mày sửng sốt, hỏi: “Tại sao vậy? nhóc này lần nào cũng có những quyết sách trái với suy nghĩ của mọi người.”




      “Vì em thiếu tiền tiêu, em bắt taxi chạy khắp nơi, bao nhiều tiền chẳng hết, em cần tiền, em phải thường xuyên đến đây thăm Allan. Thời gian vừa qua bố mẹ em tìm cửa nọ cửa kia, quà cáp cũng tốn kém, họ cũng chẳng còn tiền nữa. Nhà em chủ yếu dựa vào thu nhập của mẹ em để sống, mẹ chỉ giảng dạy, còn bố em là mọt sách, chỉ biết làm nghiên cứu thôi…”




      “Thế em định mang chuỗi ngọc trai này bán lấy bao nhiêu tiền?”




      “Hai, ba trăm tệ được ?”

      Tiểu Côn bật cười. “Ngốc ạ, chuỗi ngọc trai này giá hơn hai nghìn tệ đấy !” rồi Tiểu Côn móc hóa đơn ra cho xem và : “Đừng mang bán, cứ để mà đeo, đưa cho em ít tiền mang mà tiêu.” xong lấy ra xấp nhân dân tệ đưa cho Ngải Mễ.




      “Ơ…”




      “Coi như là tiền thù lao em phụ đạo tiếng cho . Mỗi tiếng làm gia sư em được trả bao nhiêu tiền?”




      Ngải Mễ chưa làm gia sư nhiều, chỉ dạy giúp cho con giáo trong khoa của bố thời gian, mỗi tiếng người ta trả 15 nhân dân tệ. nghĩ lát rồi đổi lại vị trí của 2 chữ số này, : “Thường người ta trả 50 tệ giờ.”




      “Ok, trả em gấp đôi, 100 tệ giờ, được ?”




      Ngải Mễ mừng sao kể xiết. “ trả nhiều vậy hả? Thế em phải chuẩn bị bài kĩ để phụ đạo cho mới được.”




      “Con số đó chưa phải là nhiều, tại thị trường bên ngoài cũng tầm đó, có thể em còn thiệt ít. Em so sánh giá với người khác là được.”




      “Em so, thế cũng quá nhiều rồi, nhiều hơn nhiều so với giá em dạy cho người ta trước đây. Thế tuần em phụ đạo cho nhiều em được đến đây nhiều.”




      Tiểu Côn liền đáp: “Ok, em muốn phụ đạo mấy tiếng cũng được.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 32






      Sau hôm đó, Ngải Mễ phát ra túi mình vừa có tiền, vừa có hộp đựng chuỗi ngọc trai, rất giống người vừa trúng quả lớn. lấy tiền ra đếm, có nghìn hai trăm tệ, toàn là tờ trăm tệ. nghĩ, hê, tự nhiên lại thành đại gia, biết sớm làm gia sư kiếm được nhiều tiền thế này làm gia sư từ ba năm về trước rồi.




      lại giở chuỗi ngọc trai ra ngắm nghía, bản thân cũng biết tại sao mình kiên quyết trả lại, rốt cuộc là quên hay trong tiềm thức vẫn có gì đó nuối tiếc, . biết mình đeo nó, có cơ hội, đeo cũng vô duyên, nhưng kể từ lúc nhìn thấy tờ hóa đơn đó, biết đúng là giá hơn hai nghìn tệ, sao tự nhiên lại thấy chuỗi ngọc trai đó đẹp ghê? Chẳng lẽ người có con mắt nhìn đồ mà tiền mới có con mắt nhìn đồ ư?




      nghĩ đến những nhân vật nữ chính trẻ trung, ngây thơ trong những cuốn tiểu thuyết đọc thường bị hoa mắt trước ngọc ngà, châu báu, dần dần bị vật chất cám dỗ mà quên người tình nghèo khổ mình từng lòng thương, ngã vào vòng tay của kẻ có tiền. nghĩ, chắc chắn mình như thế, mình biết nhiều câu chuyện như thế chắc chắn mình ngớ ngẩn đến mức để mấy món đồ trang sức đó mua chuộc.




      Nhưng cũng hơi thắc mắc là tại sao Allan chưa bao giờ tặng đồ trang sức cho mình? Chắc chắn là có đủ tiền, bên công an cũng là hôm bị bắt, mang theo người hơn năm trăm đô la và gần năm nghìn tệ, số tiền đó chẳng thừa sức mua sợi dây chuyền à?




      Lão Đinh hôm đó ông sếp họ Trương ở Thâm Quyến trả tiền, : “Các cậu là sinh viên nghèo, tiêu hoang phí thế làm gì? Tôi có công ty thanh toán, các cậu đừng chơi sang mà tranh trả tiền với tôi nữa.” Số tiền này bây giờ đâu? Chắc là bị công an tịch thu, liệu có trả lại ? Nếu được trả lại Allan có mua cho mình sợi dây chuyền thế này ? Dĩ nhiên nếu bắt ấy mua chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ấy phải chủ động mua mới có ý nghĩa.




      Đến giờ mới phát ra rằng, thời gian vừa qua ở bên Allan, hai người chưa bao giờ chuyện tiền nong. Khi chơi, nếu ăn uống hoặc mua đồ Allan đều chủ động mua. Thỉnh thoảng thấy thích mấy món đồ nho , cần phải , cũng nhận ra được điều đó, chủ động mua cho , nhưng chưa bao giờ chủ động mua những món như quần áo, đồ trang sức tặng . Thực tế là họ cũng rất ít khi đến những cửa hàng lớn, toàn là mò đến những nơi kín đáo ôm ấp, tình cảm với nhau.




      Ngải Mễ nhìn chuỗi ngọc trai tay thầm nghĩ, tình thể lấy tiền bạc ra để đo, nhưng người chịu bỏ ra nhiều tiền như thế để mua quà tặng bạn, nếu bạn hề thấy cảm động là điều hơi vô lý, đặc biệt là khi ta bắt bạn phải đổi bằng cơ thể bạn hay cái gì đó, đặc biệt là khi ta xấu trai, thậm chí trông khá “gọn gàng” là đằng khác.




      nhớ dường như Tiểu Côn cũng rất hiểu biết, am hiểu cả các vấn đề xã hội, cá nhân, hy sinh gì đó. có nghe bố Tiểu Côn tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học J, và cũng biết khoa Luật trường Đại học J khá nổi tiếng trong nước, chứng tỏ Tiểu Côn phải là gã đần. Dĩ nhiên bố ta là bí thư ủy ban kỷ luật, có thể cũng được nương tựa phần, nhưng trông chàng phải là người ỷ lại, hoàn toàn khác với hình ảnh con ông cháu cha trong mắt .




      Qua mấy lần tiếp xúc thấy dường như Tiểu Côn cũng khá biết cách cư xử, lúc ăn thịt dê xiên nướng cũng biết mua đồ ăn và bê đến bàn cho , khi chuyện với bố mẹ cũng điều bác trai, hai điều bác , hình như Allan chưa bao giờ gọi như thế, có lẽ vì ở trong thời kỳ hoạt động bí mật. Điều khiến vô cùng cảm động là thái độ của Tiểu Côn đối với bạn bỏ người khác, người ta phản bội rồi nhưng vẫn thấy may vì ấy tìm được người đáng tin cậy.




      Những người đàn ông như thế, có ai là ? Ngải Mễ nghĩ nếu vừa được chồng thương vừa có người đàn ông khác mình tuyệt vời biết bao. cảm thấy suy nghĩ này được hay cho lắm, như là chung thủy với Allan vậy, nhưng rồi lại tự an ủi mình rằng, mình đâu có là make love với người đàn ông khác, mình chỉ mong có người như thế mình, mình báo đáp lại ta cái gì thôi.




      Nhưng có vẻ hơi khó để được như thế, bạn muốn ta bạn đến mức đó nhưng chịu báo đáp ta, nếu như vậy sớm muộn gì ta cũng chạy mất thôi. nghĩ nếu Tiểu Côn biết bao giờ có ý định chẳng buồn quan tâm đến như thế. tại theo đuổi như vậy là vì vẫn còn le lói tia hy vọng, đến thời điểm tuyệt vọng rồi, chắc chắn đếm xỉa đến nữa. Dường như có vẻ nỡ lòng làm Tiểu Côn tuyệt vọng ngay, mong cứ theo đuổi mãi như vậy, có Allan lòng, còn Tiểu Côn cứ cách vô vọng như thế, cuộc sống ấy tuyệt vời biết bao!




      thầm nghĩ: Ngải Mễ, ngươi là nàng hư vinh, hư vinh đến mức ích kỷ. Ngươi muốn trao tình cho Tiểu Côn nhưng lại chịu ra điều đó, để chàng sớm từ bỏ hy vọng và theo đuổi khác, ngươi chỉ muốn cột chân chàng, giữ khoảng cách nhất định, để ta cứ vây quanh ngươi, ngươi, tính toán, vụ lợi, thỏa mãn thói hư vinh của ngươi. Tàn nhẫn biết bao! Ích kỷ biết bao! nguyền rủa mình hồi rồi chạy tắm, đợi tắm xong thử đeo chuỗi ngọc trai xem thế nào.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tắm gội xong xuôi, trốn trong phòng, chỉ mặc váy ngủ để lộ ra cần cổ và đeo chuỗi ngọc trai vào, đứng trước gương tủ quần áo ngắm trước ngắm sau, càng soi càng thấy Tiểu Côn đúng, đúng là cổ mình đẹp , sao trước đây mình phát ra điểm này nhỉ? Xem ra vẻ đẹp của bản thân vẫn phải để người khác phát đánh giá.




      Sau đó khi phụ đạo môn tiếng cho Tiểu Côn, mấy lần Ngải Mễ lôi chuỗi ngọc trai ra trả cho Tiểu Côn, nhưng Tiểu Côn tìm đủ mọi lời lẽ thuyết phục Ngãi Mễ, khiến còn nhắc đến chuyện trả lại chuỗi ngọc trai nữa. Ngải Mễ nghĩ, đằng nào mình cũng lấy món quà này của Tiểu Côn, tại chỉ là ta chịu nhận lại, mình giữ hộ ta mà thôi, đợi Allan được thả, sau khi thử thách Allan, mình trả lại cho Tiểu Côn.




      Chiều thứ Sáu đó, Tiểu Côn gọi điện thoại đến ký túc xá của Ngải Mễ, hỏi ngày mai có thời gian , chàng muốn học tiếng với , nếu muốn đến đồn thu thẩm, chàng có thể lái xe chở , như thế có thể tiết kiệm tiền bắt taxi cho , vừa nhanh vừa tiện, lại còn có thể thích ở đến mấy giờ ở. Ngải Mễ liền đồng ý ngay, giờ chiều mai đến, bọn mình học hai tiếng đồng hồ tiếng rồi lái xe đến đồn thu thẩm. Tiểu Côn kế hoạch này khá hay, thôi cứ thế thực .




      Sau đó, Tiểu Côn lại bổ sung thêm: “Tối nay có buổi dạ hội khiêu vũ do các cơ quan trực thuộc thành phố tổ chức, em có nể mặt mà cùng ? tiếc sức mình cùng với người quân tử đến đồn thu thẩm, em cũng phải tiếc sức mình cùng với kẻ tiểu nhân đến buổi dạ hội chứ !”




      Ngải Mễ lưỡng lự biết nên làm thế nào.




      Tiểu Côn : “Em sợ gì chứ? Nếu chỉ vì đến buổi dạ hội với mà quên Thành Cương, thay lòng đổi dạ chứng tỏ em ta chưa sâu sắc. Sớm thay lòng đổi dạ chẳng tốt hơn à? thấy tình cảm của em dành cho cậu ấy rất sâu sắc, phải , hai buổi khiêu vũ có thể làm em dao động được đâu, chẳng lẽ em có lòng tin vào mình ở điểm này à? Ít nhất phải thử xem tình cảm mình dành cho Thành Cương sâu nặng đến đâu. Em có thể hy sinh tất cả vì cậu ta, nhưng em có chịu đựng nổi trước cám dỗ của phồn hoa đô hội, hào nhoáng của xã hội thượng lưu hay ?”




      Câu này kích tướng Ngải Mễ, nghĩ, mình bao giờ tin vào điều này, khiêu vũ lần mà dao động ư? Làm gì có chuyện nghiêm trọng như thế. Lại còn tự xưng là “xã hội thượng lưu” gì đó, cũng chỉ là đám tham quan chuyên ăn hối lộ, vơ vét tiền của dân chứ có gì ghê gớm? Tin chắc rằng vị nào cũng chỉ là quân tử dỏm, thục nữ dỏm hoặc những tay tỷ phú mới phất chỉ giỏi xum xoe mà thôi, thử xem mình “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” ra sao, người người đều say, chỉ mình ta tỉnh thế nào.




      “Ok, em .”




      “Thế mới là Ngải Mễ chứ!” Tiểu Côn phấn khởi . “ đến đâu đón em đây?”




      “Đến nhà em thôi.”




      “Ok, sáu giờ tối đến đón em. Nhớ trang điểm xinh xắn vào nhé, cho mát mặt lây.”




      Chiều hôm đó, Ngải Mễ về đến nhà, cơm tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu phải lo trang điểm. chưa bao giờ tham gia buổi khiêu vũ nào như thế, biết cảnh tượng thế nào, nhưng nghĩ, sợ cái gì chứ, mình đâu có muốn nổi bật lên giữa đám đó để dụ ong dỗ bướm, mặc gì chẳng quan trọng, cùng lắm là bọn họ coi mình là con nhà quê, nhảy với mình, mình cũng chẳng buồn nhảy với bọn họ. Hơn nữa Tiểu Côn đưa đến phải nhảy với mình chứ? Chẳng lẽ vứt mình ở góc rồi nhảy với người khác, cũng cuống lên, như lúc theo Allan khiêu vũ, chỉ sợ lại nhảy với vô khác.




      Đột nhiên đặt câu hỏi, khi ở bên mình, biết Allan có cảm giác này ? Hoàn toàn để tâm đến mình, mình căng thẳng ấy cũng quan tâm, mình nhảy với người khác, ấy cũng chẳng bận tâm, kể cả mình chạy theo người khác, có thể cũng quan tâm mà tìm ngay khác khá hơn mình. cảm thấy nếu như thế buồn biết bao, muốn Allan phải căng thẳng vì , lo lắng vì , sợ chạy theo người khác. nghĩ đợi được thả, chắc chắn phải thử mấy lần, xem rốt cuộc có để tâm đến , có căng thẳng vì hay , căng thẳng thế nào, để tâm đến đâu.




      Cứ nghĩ đến Allan là lại chẳng còn hào hứng khiêu vũ nữa, nhưng muốn thử xem mình có chịu được cám dỗ của cái gọi là phồn hoa đô hội hay , và cũng muốn nắn gân mấy nàng được gọi là “xã hội thượng lưu” đó.




      quyết định lát nữa uống nước ngọt gì để khỏi mắc mưu của Tiểu Côn. định bây giờ uống nhiều nước, nhưng lại sợ lát nữa phải ra nhà vệ sinh liên tục, nghĩ, tốt nhất là uống, nếu khát quá uống nước vòi vậy, hơi mất vệ sinh nhưng cùng lắm chỉ vì ngoài mà thôi, vẫn còn hơn là trúng mưu người khác. Thất thân là chuyện , nhưng vì ngớ ngẩn mà để mất trong sạch còn mặt mũi nào sống tiếp nữa. nghĩ thà là tự mình chủ động thất thân còn hơn là bị người khác lừa đảo rồi thất thân. Tóm lại là có thể chịu đựng cái xấu nhưng thể chịu đựng ngu ngốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :