1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngạo thế tuyệt trần - Tuyệt Trần Tử Thương (81c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Nếu như chết, ngươi cũng phải tan thành mây khói
      Ánh sáng màu trắng hợp thành cái vòng tròn, bao quanh toàn bộ cơ thể của nàng, vầng sáng mở rộng ra bốn phía, bóng dáng màu trắng giống hệt như mũi tên nhọn rẽ gió lao về phía cách đó xa mạnh như vũ bão.

      Nguyệt Ma thân màu đen, lập tức đứng dậy, tay chắp sau lưng tay buông lỏng ở bên người, cuối cùng cũng tới rồi! Hôm nay nàng là Thánh Nữ tân nhiệm, nếu có thể hấp thu toàn bộ tu vi của Thánh Nữ, như vậy vào mỗi đêm trăng tròn cũng bị nhốt trong gian kia nữa, đối với dĩ nhiên là phương pháp tốt nhất.

      Cánh tay buông lỏng ở bên người của Nguyệt Ma màn sương dày đặc, màn sương dày đặc lan ra dọc theo cánh tay của .

      Lăng Tuyệt Trần đứng thẳng nâng trường kiếm trong tay lên, mạnh mẽ đánh tới, sau khi nhìn dung nhan của Nguyệt Ma, thân hình đột nhiên xuất , mũi kiếm dừng lại ở trước ngực Nguyệt Ma nửa tấc, vượt qua thân hình lơ lửng trung chậm rãi hạ xuống, hai chân đứng ở giữa trung, ánh mắt nhìn Nguyệt Ma thoáng rối rắm, cứ như vậy thẳng tắp đối diện nhau.

      Nguyệt Ma tay tụ tập màn sương dày đặc, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên dữ tợn, lại giống như ở trong người đấu tranh, thân hình lui về phía sau hai bước, tay phải tràn ngập màn sương dày đặc giơ lên, tay trái lại đưa ra nắm chặt cổ tay phải: “Muội mau !” Ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyệt Trần, trong mắt là tình cảm dịu dàng, trộn lẫn rất nhiều cảm xúc.

      “Dạ ~” Cánh tay cầm kiếm của Lăng Tuyệt Trần run rẩy, rối rắm trong con ngươi từ từ ràng hơn.

      Lúc này hai mắt của Nguyệt Ma biến thành màu xanh lá u, màn sương dày đặc vấn vít quanh hai tay, thân ngọc nhảy lên cái cách xa phạm vi Trường kiếm của Lăng Tuyệt Trần. Hai tay đẩy về phía trước, màn sương dày đặc mang theo sức mạnh thể xem , Lăng Tuyệt Trần chỉ đành phải vượt qua nâng Trường kiếm lên chống đỡ ở phía trước thân thể, ánh sáng màu trắng hội tụ thành hình dạng thanh kiếm, chạy như bay xung quanh nàng.

      Màu đen và màu trắng ngừng luân phiên thay thế nhau, gió lớn gào thét giữa trời đất khiến đất đất đá bay mù trời ở ngay bên cạnh hai người tạo thành gió lốc, nhanh chóng quay chung quanh.

      Hai tay của Lăng Tuyệt Trần nắm chặt Trường kiếm, Kiếm Khí liên tục tụ tập ngừng thân kiếm, muốn phóng thích toàn bộ.

      Chỉ thấy hai cánh tay mở rộng của Nguyệt Ma đột nhiên thu về, chỗ cổ tay là Huyền Khí màu trắng nhạt khống chế sức mạnh trong người, dưới đỉnh lông mày nhíu chặt là đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Trần, mau ra tay , nếu qua hôm nay, mãi mãi bất diệt người nào có thể địch lại!” Trong giọng vội vàng mang theo nhẫn tâm thể ra tay.

      Lăng tuyệt Trần chậm rãi thu Huyền Khí lại, mệt mỏi hạ Trường kiếm xuống, đối mặt với Dạ, nàng làm sao có thể ra tay. Đất đá bay mù trời từ từ dừng lại, rơi xuống đất, hình như tất cả đều khôi phục như cũ, gió dừng lại, sợi tóc rủ xuống bên mặt bị gió thổi bay, lại giấu được đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn. Xoay người nhìn tới ánh mắt dứt khoát của người ở đối diện, trong đầu nàng ngừng thoáng qua vô số đoạn ký ức ngắn của kiếp trước. muốn, cuối cùng những thứ muốn có quá nhiều, bảo nàng làm sao xuống tay đây.

      sao, cùng em ở chung chỗ rất đáng giá! ( Trần tỷ nhớ lại lúc ở đại nên TLT để xưng hô kiểu đại nhé ^_^ )

      Nếu như có kiếp sau, xin em đồng ý với tôi, cần tiếp tục trốn tránh được ?

      Vậy tốt, chúng ta hứa rồi, nhất định phải nhớ kỹ nhé!

      Tất cả cảnh tượng trước khi chết vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, nàng tới kiếp sau, mang theo trí nhớ của kiếp trước, sống lại ở thế giới xa lạ. cũng tới, mang theo tình cảm của kiếp trước. Nhưng vì sao lại muốn khiến cho hai người cũng rút kiếm chĩa về phía nhau, Trường kiếm ở trong tay của nàng run rẩy, giống như lòng nàng cũng run rẩy.

      Ánh sáng trắng giam cầm cổ tay của Nguyệt Ma trong nháy mắt liền biến mất, hai bàn tay cũng tụ tập màn sương dày đặc hùng mạnh, nhanh chóng bắt chéo hai tay đẩy mạnh về phía Lăng Tuyệt Trần đưa lưng lại.

      Lấy danh nghĩa của ta, lấy thân thể của ngươi, phá bỏ lời thề này, chấm dứt khế ước!

      Đợi đến khi Lăng Tuyệt Trần phát muốn xoay người lại, y phục màu đỏ tung bay thoáng thoáng , giây kế tiếp liền đẩy nàng ra xa, màu đỏ dần lớn mạnh ngăn cản màu đen dày đặc kia, trung bung ra dòng khí lớn mạnh. Màu đỏ và màu đen lan ra, ầm tiếng, dòng khí nứt ra phân tán khắp bốn phía, hóa thành nhiều điểm tinh quang phân tán mặt đất sau đó biến mất thấy gì nữa.

      Theo lời phóng thích Bổn mạng Khế ước Hỏa Kỳ Lân của Sở Dạ Phong, đường ánh sáng màu đỏ từ người của phá thể thoát ra, nhưng mà lần này xuất lại là con Hỏa Kỳ Lân, là Hỏa Kỳ Lân chân chính. lần nữa bị xuống cấp, trở thành con Thần Thú.

      Sở Dạ Phong và Nguyệt Ma đồng thời bị đánh bay lui về phía sau, thân hình của Lăng Tuyệt Trần còn chưa kịp đứng vững, hai mắt trợn to lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. Nàng dám chớp mắt, điểm mũi chân, mở rộng hai tay phi thân tiến về phía trước đón lấy thân hình của Sở Dạ Phong nhanh chóng lui về phía sau, xoay tròn rơi xuống đất.

      Ôm ở trong ngực, cúi đầu xuống, đập vào mắt chính là khuôn mặt tái nhợt, mị hoặc, nghiệt đầu biến mất, nhưng lại nhiều hơn phần cương nghị. Nước mắt vỡ đê, tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ.

      ‘ Phụt ’

      Sở Dạ Phong phun ra ngụm ngai ngái phải đè nén rất lâu, màu đỏ chảy ra khóe miệng của , chảy ra ngừng, há miệng lại chỉ thấy trong miệng toàn mùi máu đỏ tươi. Chịu đựng đau đớn đục khoét người, có chút khó khăn hít sâu hơi, khóe miệng cũng chỉ nhàn nhạt nhếch lên .

      “Sở Dạ Phong!” Thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ hóa thành ba chữ, tại sao, luôn luôn muốn dùng mạng để đổi lại an toàn của nàng. Nước mắt ấm áp rơi vào y phục màu đỏ của , liền bị thấm hút hết thể bỏ qua hốc mắt ửng đỏ.

      Giơ cánh tay lên cách khó nhọc, ngón tay khẽ run, muốn giúp nàng lau nước mắt trong hốc mắt, rồi lại dám đụng vào, giống như sợ vừa đụng bể, muốn thu tay lại, lại bị bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cổ tay, chậm rãi áp lên mặt của nàng, khuôn mặt cũng lạnh lẽo giống hệt bàn tay.

      “Nhớ kỹ... muội từng qua... chỉ tin tưởng chính mình...” Sở Dạ Phong khó khăn mở miệng chuyện, mệt nỏi giương mí mắt lên, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tựa như muốn vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng.

      “Xin lỗi, xin lỗi, Sở Dạ Phong...” Lăng Tuyệt Trần khóc thành tiếng, nếu như nhất định phải dùng tính mạng của người khác để nhắc nhở chính mình phải cảnh giác và nhẫn tâm, như vậy tại sao lại muốn tính mạng của , nàng thiếu rất nhiều, mỗi lần đều là trả giá vì nàng coi sống chết của bản thân, nàng phải đối mặt như thế nào đây.

      “Sợ là về sau cũng còn cơ hội nữa rồi.” Cực kỳ khó khăn hết câu đầy đủ, Sở Dạ Phong vẫn cười nhạt như cũ. Nhìn thân hình Nguyệt Ma ở phía xa đứng vững, lập tức ánh mắt trở nên rét lạnh, nhìn sâu vào mắt Lăng Tuyệt Trần, có lẽ rất nhanh có thể ở chung chỗ! Khẽ nhắm mắt, vầng sáng màu đỏ lóe lên ở bên cạnh .

      cần!” Lăng Tuyệt Trần kêu lên, nhưng còn kịp nữa rồi.

      Chỉ thấy thân thể của Sở Dạ Phong từ từ trở nên trong suốt, từ lòng bàn chân bắt đầu lan lên, chậm rãi thôn tính . Cuối cùng ngưng tụ thành quả cầu màu đỏ hơi mờ, sau khi khẽ xoay tròn, ‘ vụt ’ tiếng, xuyên qua từ trán của nàng, tiến vào thân thể của nàng.

      “A ~” Lăng Tuyệt Trần ngửa mặt lên trời hét lớn, tựa như tiếng kêu khóc đau khổ kinh thiên động địa, giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, thanh phẫn nộ thẳng tắp truyền ra chung quanh trong chu vi trăm dặm.

      Tất cả khôi phục bình thường như cũ, có thân thể, giống như chưa từng xuất , chỉ có tay áo của nàng, có thêm thanh chủy thủ màu vàng kim, trái tim của nàng đập nhanh hơn, trong mắt của nàng tràn đầy khát máu và hung ác tàn nhẫn.

      Đồng thời mở rộng hai tay, thân hình lắc lư cái đuổi lên tới giữa trung, đối diện với Nguyệt ma mạnh mẽ đánh tới.

      “Nếu như chết, ta nhất định muốn ngươi phải tan thành mây khói!” khí lạnh tới cực điểm, giống như dễ dàng ngay lập tức có thể phán định sống chết của người.

      Nguyệt Ma nghe vậy dừng bước lại, đuôi ảnh màu đen bay lượn trung dừng lại, ra bóng dáng màu đen.

      Ngón cái và ngón giữa ở hai tay của Lăng Tuyệt Trần chạm vào nhau, lập tức ở trước ngực ngừng xen kẽ di chuyển qua lại, tạo thành gió mạnh thổi bay vạt áo của nàng, tóc dài tung bay. Hai tay xoay tròn tăng nhanh tốc độ, Huyền Khí hùng mạnh giống như trời đất bị biến sắc. Đất đá bay mù trời bao vây tầng tầng lớp lớp quanh hai người, tạo thành gió lốc quét sạch tất cả mọi thứ trong trời đất.

      màn này nhìn giống hệt hai mươi vạn năm trước, Nguyệt Ma dám thả lỏng cảnh giác, hai tay cũng tụ tập màn sương dày đặc tạo thành kết giới bao vây chung quanh chính mình, bảo vệ bản thân ở chính giữa.

      Lăng Tuyệt Trần nhếch khóe miệng khát máu lên, hai tay giận dữ duỗi ngang ra, thân thể hơi ngửa ra sau, tức khắc liền sinh ra luồng Huyền Khí làm cho người ta hít thở thông, đập thẳng vào mặt. Lúc này mới mạnh mẽ xông tới, thể kháng cự. Cùng với gió lốc mới vừa rồi quả chính là khác nhau trời vực.

      “A ~” Nguyệt Ma phát ra thanh khổ sở, ngửa mặt lên trời, màn sương dày đặc từ đầu của lan tràn, lại đột nhiên tản ra. Hai mắt của Nguyệt Ma đỏ ngầu, màn sương dày đặc trong tay từ từ trở nên to lớn, dùng sức mạnh của toàn thân chống lại Lăng Tuyệt Trần .

      Vầng sáng màu trắng bao vây quanh khối đen đặc kia, từng bước thu phạm vi lại.

      Lăng Tuyệt Trần giơ Trường kiếm lên cao, Huyền Khí màu tím hòa lẫn màu trắng vấn vít quanh Trường kiếm, ngưng tụ ở mũi kiếm thành sức mạnh cực kỳ to lớn. Mũi chân khẽ nhúc nhích, đạp lên khí hư ảo, nhanh chóng đâm về phía khuôn mặt khổ sở của Nguyệt Ma, đứng ở bên ngoài Huyền Khí bao vây quanh Nguyệt Ma, tay nắm chặt Trường kiếm dứt khoát buông ra, dòng khí vô hình đẩy mạnh Trường kiếm xuyên thủng luồng Huyền Khí lớn mạnh, lấy tốc độc khiến Nguyệt Ma kịp chống cự, xuyên qua trán của .

      Màu đen sau tiếng nổ ‘ bùm ’ , hóa thành vô số điểm đen, biến mất thấy gì nữa. Huyền Khí màu trắng cũng lấy Nguyệt Ma làm tâm điểm, bắn ra chung quanh, dư nguy hiểm còn lại trung kéo đến phạm vi trăm dặm, tức khắc sấm sét vang dội, bầu trời là vùng tối đen như mực.

      Huyền Khí biến mất trong nháy mắt, trung chỉ còn lại trắng đen, vạt áo tung bay trong gió, Trường kiếm đâm xuyên từ trán Nguyệt Ma, ra sau ót, mặc dù nhát xuyên qua như thế, thế nhưng Nguyệt Ma lại hề chảy giọt máu tươi, thân hình thẳng tắp ngã ra phía sau.

      Lăng Tuyệt Trần tiếp tục ngưng tụ Huyền Khí trong tay, vung tay lên bao vây Nguyệt Ma chặt,huy động Huyền Khí trong tay, bất chợt nắm chặt tay lại, theo động tác của nàng, Huyền Khí màu trắng xiết chặt hơn, Nguyệt Ma bị vây ở chính giữa, thân thể biến dạng nghiêm trọng.

      Đau đớn giãy giụa cách khó khăn, nhưng mà vẫn thể ngăn chặn hủy diệt của Huyền Khí màu trắng.

      ‘ Ầm ’

      Cùng lúc với tiếng nổ xuyên thấu trời đất, Huyền Khí màu trắng liền bị nổ tung, thân thể Nguyệt Ma biến mất trong nháy mắt, hóa thành khối kích thước bằng cái nắm tay, Thủy Tinh Cầu lóe lên màu trắng đen. Mây đen nặng nề tan ra, trước hết lộ ra ánh mặt trời thoáng thoáng xuyên qua tầng mây mù chiếu rọi lên viên tinh cầu ở gốc cây kia, Thủy Tinh Cầu lập tức phát ra vầng sáng mãnh liệt, chiếu rọi toàn bộ địa cầu.

      Chuyện kỳ dị lần nữa xảy ra, chỉ thấy quỷ sĩ vốn dĩ biến mất, lần nữa dọc theo màn sương dày đặc tụ tập lại, sau đó hóa thành đám người bình thường, ôm đầu của mình, chậm rãi đứng dậy.

      Nguyệt Ma chết rồi, người bị khống chế cũng sống lại, chỉ là người ấy của nàng đâu? Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

      Lăng Tuyệt Trần nắm viên Thủy Tinh Cầu kia trong tay, lạnh lùng xoay người, vung tay lên, bóng dáng màu trắng trong khoảnh khắc liền biến mất. Hai mươi vạn năm trước nàng lựa chọn tự nổ tung, hôm nay hai mươi vạn năm sau, nàng ngu ngốc như vậy, ngốc đến mức tựmình nổ tung để đối kháng với Nguyệt Ma, đây mới là cảnh giới cao nhất của Ngự Thiên Huyễn Diệt ( chống lại trời phá tan ảo tưởng )!

      Sau đó là đến Ngân Nhược và Tiểu Bạch chỉ biết ngẩng đầu sững sờ nhìn nàng rời , bọn họ còn mặt mũi nào đối diện với chủ nhân của mình, lừa gạt chủ nhân nhiều như vậy, sợ rằng...

      Chương 80: Rốt cuộc là ai bi thương! Đại Kết Cục ( thượng )
      bộ quần áo màu trắng, chân đạp lên ảo mộng hư vô, vầng sáng màu trắng hình dáng hoa sen hơi trong suốt vây lượn ở bên người nàng ngừng di động. Phía trước thân hình đứng thẳng, là viên Thủy Tinh Cầu lấp lánh ánh sáng màu trắng đen ngừng thay đổi đan xen lẫn nhau, xoay tròn ở lòng bàn tay bằng phẳng của nàng.

      Mặt cầu nhẵn bóng phản chiếu khuôn mặt nhắn xinh xắn của nàng, lông mi khép chặt khẽ run, đường nét khuôn mặt lại kiên quyết như thế.

      Huyền Khí bắt đầu liên tục lan ra từ lòng bàn tay của nàng ngừng, giống như ngọn lửa chạy tán loạn bao vây quanh Thủy Tinh Cầu. Thủy Tinh Cầu vốn dĩ là màu trắng đen ngừng thay đổi đan xen lẫn nhau, vậy mà lại chậm rãi trở nên trong suốt.

      Mồ hôi trán nàng càng lúc càng dày đặc, trượt xuống bên sườn mặt. Cho đến khi Thủy Tinh Cầu hoàn toàn trở nên trong suốt, nàng mới khẽ thở phào nhõm. bề mặt Thủy Tinh Cầu chậm rãi xuất gương mặt đặc biệt quen thuộc, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, nhưng lại phun ra ngụm máu tươi, gương mặt bị che phủ còn chưa kịp ra. bóng dáng mất tri giác trôi lơ lửng ở giữa trung, nhanh chóng rơi xuống.

      Màu đỏ tía thoáng lên, bay người lên, tay ôm ngang eo nàng, xoay tròn rơi xuống đất. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, còn có trong tay vẫn quên nắm chặt Thủy Tinh Cầu, trong mắt Tiêu Vũ lóe lên tia đau lòng, nâng cánh tay run rẩy lên, khẽ vuốt qua khuôn mặt nhắn xinh đẹp, vung tay lên, bóng dáng lập tức biến mất ngay tại chỗ cũ, chỉ để lại lá rụng đầy mặt đất, bị gió cuốn lên bay về phía phương xa.

      Rèm che màu xanh lam vẫn còn khẽ bay lượn, trong căn phòng an tĩnh này chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

      Nam tử ngồi ở bên giường, mi mắt hạ xuống vẫn tiếp tục săn sóc thiên hạ ngủ say, trong mắt lên tình cảm dịu dàng ngừng. Môi mỏng mấp máy, tay buông xuống bên người nắm chặt, rồi lại run rẩy nâng lên, khẽ vuốt ve gương mặt của người kia.

      Trần, nàng cũng nhanh tỉnh lại, đúng ? Tất cả mọi chuyện đều kết thúc, về sau bao giờ cần mệt mỏi như vậy nữa rồi.

      Bởi vì chấp niệm của nàng, có thân thể, vẫn có thể sống lại, đây là kỳ tích!

      cần!”

      Lăng Tuyệt Trần vốn dĩ rơi vào giấc ngủ say, kêu lên tiếng, lập tức ngồi dậy, hai tay chống lên giường, tóc dài rơi xuống tán loạn trước người.

      “Trần, muội cuối cùng tỉnh!” Nam tử mừng rỡ thôi, lập tức vươn tay ôm nàng vào trong lồng ngực, ôm chặt, vùi đầu ở bả vai của nàng, nàng còn có thể cảm thấy được chất lỏng ấm áp, trong khoảnh khắc ướt đẫm cổ của nàng.

      Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, nhưng lại ra được cái gì. Nước mắt chảy xuống hề báo trước, ướt đẫm lưng của . Sắc mặt trong phút chốc trở nên cực kỳ tái nhợt, ngay cả chút huyết sắc cũng có, gần như trong suốt tái nhợt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa.

      xin lỗi, thành xin lỗi, Trần, xin lỗi!” Cái gì cũng đều , chỉ ở bên tai nàng ngừng nóilời xin lỗi.

      “Tại sao, ngươi , huynh ấy ở đâu?” Lăng Tuyệt Trần cắn môi, hồi lâu mới tìm được thanh của mình, nhưng lại khàn khàn như thế, ngừng run rẩy.

      Thân thể ôm nàng nháy mắt trở nên cứng ngắc, đột nhiên mở hai mắt ra, trong lòng khổ sở, hóa ra biết từ lúc nào, bị nàng loại bỏ ra khỏi tim, đổi lại bóng dáng của người khác.

      Nhận thấy được người bên cạnh trở nên cứng ngắc, nhưng nàng lại lo được nhiều như vậy, hai tay đẩy người người nàng ra, gần như kêu khóc đau khổ: “Ngươi cho ta biết, huynh ấy ở đâu? Huynh ấy đâu! Tại sao là ngươi mà phải là huynh ấy, tại sao, ngươi cho ta biết !” Cơ hồ dùng hết hơi sức toàn thân, rống to về phía khuôn mặt khổ sở của , nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

      Dạ Minh chưa từng thấy qua nàng mất khống chế như thế, trong mắt lóe lên tia bối rối, hai tay nắm chặt bả vai của nàng: “Trần, muội bình tĩnh chút!” sống, vẫn còn sống, nhưng đối mặt Trần trở nên như vậy, tình nguyện người còn sống phải là .

      Lăng Tuyệt Trần dùng sức hất tay của ra: “Ngươi ta bình tĩnh như thế nào đây! Tất cả là tại ngươi, phải là ngươi, ta làm sao có thể tới đây, phải là ngươi, làm sao có thể cứ như vậy mà chết chứ, phải là ngươi, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải là ngươi, làm sao có thể...tất cả chuyện này làm sao có thể xảy ra!” Thanh của nàng càng ngày càng , cuối cùng ôm đầu gối của mình khóc rống thành tiếng.

      Đây chính là cảm giác đau lòng sao? Đây chính là nỗi đau mất tất cả sao? Ai có thể cho nàng biết, phải làm như thế nào, mới có thể đem chàng đổi trở lại, nụ cười tà mị kia, ánh mắt lạnh nhạt kia, phải làm sao mới có thể gặp lại, người nào có thể cho nàng biết!

      Che giấu chua xót trong mắt, đè xuống khổ sở trong lòng, giơ tay lên ôm nàng vào trong ngực, nhàng vỗ lưng của nàng, mang theo thanh nghẹn ngào, nửa dịu dàng nửa dụ dỗ: “Trần, ta biết là muội khổ sở, muội có thể đánh ta, có thể mặc sức phát tiết, nhưng xin muội đừng đối xử tàn nhẫn với chính mình.”

      Nghe tiếng tim đập của , tồn tại rất chân thực, tiếng nức nở từ từ biến mất, nhưng nước mắt vẫn cầm được rơi xuống: “Huynh ấy còn trở lại, đúng , huynh nhất định còn trở lại!” Giương hai mắt đẫm lệ lên, nhìn vào mắt của , cho phép trốn tránh, hi vọng nhanh chóng từ trong miệng của lấy được chút chứng thực.

      Cúi đầu nhìn cặp mắt gần kề kia mang theo cầu xin, đành lòng, thương tiếc, mấp máy môi, thu lại tất cả biểu tình mặt, chậm rãi gật đầu: “Ừ, nếu như biết muội quan tâm như vậy, nhất định bất chấp tất cả để trở lại, bởi vì nỡ nhìn muội khổ sở, đành lòng nhìn muội đối xử với mình như thế, luôn muốn nhìn thấy muội là người lạnh lùng lại cuồng vọng giống như lúc trước, cho nên, trở lại, nhất định trở lại!” Ánh mắt có chút mơ màng nhìn khuôn mặt của nàng, tựa như thuật lại ý nghĩ trong lòng mình.

      Nếu như có thể, muốn đổi lại, nếu như chết có thể đổi lấy nhớ nhung của nàng, quan tâm của nàng, như vậy bằng lòng còn sống là người kia! Nhìn nàng như vậy, đau lòng, xuyên qua để nhìn bóng dáng của Sở Dạ Phong, đau lòng.

      Dường như trong lòng lấy được chút xíu an ủi, Lăng Tuyệt Trần cười rộ lên, nâng ống tay áo lên lau nước mắt mặt, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, huynh ấy trở lại, ta chờ huynh ấy, quay trở lại lần nữa!” Dứt lời, hai tay theo bản năng nắm lại chặt, thế nhưng lại có gì cả.

      Trong mắt thoáng qua tia tuyệt vọng, thân thể ngừng run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      Dạ Minh thấy vậy, tâm trạng lập tức liền rối loạn, vội vàng đứng dậy, khom lưng nắm bả vai của nàng: “Trần, sao vậy? Đừng làm ta sợ, có được hay !”

      Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu, thế nhưng đồng tử lại trở nên khát máu, cái ánh mắt này khiến cho Dạ Minh khỏi lui về sau hai bước.

      “Viên Thủy Tinh Cầu kia đâu?” Cắn chặt môi nhưng vẫn ngừng được run rẩy trong giọng .

      “Chỉ có viên Thủy Tinh Cầu kia mới có thể đổi muội về!” Mặc dù do dự, nhưng Dạ Minh vẫn ra , tính kế nhiều như vậy, hôm nay cũng thể tiếp tục nữa rồi, nếu cả đời này cũng thể gặp lại nàng lần nữa.

      Huynh ấy bao giờ thể trở lại nữa!

      Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, trong đầu ngừng lên câu này, hai tay khổ sở ôm đầu, đột nhiên loạng choạng: “, thể nào, !” Trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm như cũ.

      “Trần, muội...” Dạ Minh tiến lên hai bước, vươn tay muốn an ủi nàng, nhưng lại bị nàng hung hăng đẩy ra.

      “Ngươi , ngươi , oa oa, !” Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Dạ Minh, thoáng lên chút kích động, theo đó ngón tay chỉ ra ngoài cửa, cặp mắt đỏ bừng.

      Dạ Minh há miệng, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn răng rời khỏi phòng. Trong nháy mắt xoay người đóng cửa phòng lại, trong mắt thể tiếp tục che giấu bi thương, sau đó dứt khoát xoay người, về phía khác.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Đại Kết Cục ( hạ )
      Bên trong gian phòng tiếp tục lâm vào yên lặng lần nữa, Lăng Tuyệt Trần nhìn cửa phòng đóng chặt, tất cả ngụy trang biến mất thấy gì nữa, mệt mỏi tựa vào bên tường, hai tay buông thõng xuống ánh mắt mờ sương, cắn chặt môi, nước mắt vỡ đê.

      Khẽ nhắm mắt, nhưng tất cả đều là bóng dáng màu đỏ rực rỡ kia. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, người kia chôn sâu ở trong đáy lòng của nàng, là tỉnh ngộ quá muộn, hay là định sẵn nàng mãi mãi phải độc. Đến bây giờ nàng hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, trải qua nhiều chuyện như vậy, cả người nàng đều mệt mỏi rồi.

      “Sở Dạ Phong, đến tột cùng là chàng quá ngốc, hay là ta quá mức tuyệt tình, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta vẫn cứ đối xử lạnh nhạt với chàng như trước kia, nhưng đến cuối cùng, người vì ta trả giá bằng cả sinh mạng, cũng chỉ có mình chàng!” Đôi mắt có tiêu cự nhìn thẳng phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.

      Nhưng vào lúc này, từ trán của nàng bỗng rơi xuống điểm sáng màu đỏ lấp lánh, ngay tại trong nháy mắt tiếp theo, khối cầu màu đỏ kích thước lớn chừng ngón cái, từ mi tâm của nàng nhảy ra.

      Lăng Tuyệt Trần đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Thủy Tinh Cầu vừa mừng vừa sợ, đây là nguyên thể cuối cùng của Sở Dạ Phong lưu lại.

      Nhưng quả cầu màu đỏ vây quanh bên người nàng quay vòng, sau khi nhàng cọ xát ở mu bàn tay của nàng, nhanh chóng bay khỏi từ bên giường mở rộng, đợi nàng kịp phản ứng lại mất tung tích.

      “Sở Dạ Phong!” Lăng Tuyệt Trần kêu lên, vội vàng đứng dậy, kịp giày vào, điểm mũi chân lao tìm.

      Bóng dáng màu trắng đứng ở trung tìm kiếm khắp xung quanh, cho đến nhìn thấy đuôi ảnh màu đỏ xẹt qua, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo. Đuổi theo quả cầu ở trước mặt, mạch tới đài luận võ lúc nàng mới tới cái thế giới kỳ lạ này.

      Nơi này mảnh trống rỗng, chung quanh có người nào. Giơ tay lên lướt qua mép đài luận võ.

      Bóng dáng màu đỏ hư ảo ra ở phía giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, lười biếng đứng ở đối diện nàng, tóc dài màu đỏ tung bay theo gió, khẽ mở miệng, giọng lười biếng nhưng mất khêu gợi truyền ra: “Lăng Tiểu thư cần gì phải đuổi tận giết tuyệt!”

      “Phải biết rằng, nữ nhân môt khi bị hưu, cũng tìm được phu quân khác, ở khắp Thương Khung Đại Lục, cũng bị người nhạo báng, ngươi cũng nên biết hậu quả khi ngươi làm như vậy!”

      theo quả cầu màu đỏ, chậm rãi vào chỗ rẽ bên ngoài cửa Lăng gia, tựa vào bên tường khẽ nhắm mắt lại, dường như bên cạnh lại xuất bóng dáng màu đỏ .

      trách được nó thủy chung chịu lập khế ước với ta, hóa ra là thích ăn đậu hũ” giọng hài hước truyền đến, bóng dáng màu đỏ dựa vào trường, đôi mắt kia cười như cười, nàng quên được.

      “Ta phải là người kia ở trong lòng ngươi!”

      “Ở tuyến bố lần, ta là người, phải !”

      Lại tới Học viện Thánh Vực, bên cạnh cái cây ở ven hồ.

      “Lăng tuyệt trần, ngươi ác độc, muốn làm ta đoạn tử tuyệt tôn!”

      “Xem ra ngươi là muốn làm cho ta đoạn tử tuyệt tôn, người biết còn tưởng rằng là ta phụ lòng ngươi đấy chứ!”

      “Aizzz, chắc hẳn người dám khiêu chiến với ta cũng chỉ có ngươi, chỉ là người tốt bây giờ khó làm nha!”

      “Ừ, nhìn ngươi giống như bị thương, tu luyện lại gặp phải chướng ngại cản trở, nên mang đến cho ngươi thử chút!”

      “Người bình thường cũng thể gọi ta như vậy đâu nhé, được tiện nghi còn ra vẻ!”

      “Đúng vậy, Đệ nhất Truyền Kỳ! Nhưng đâu có ai biết được nhưng gian khổ phía sau thành công, nếu như có thể ta muốn yên bình trải qua cả đời, giàu sang vinh dự đều quan trọng!”

      “Tiểu Bạch, ngươi là nam nhân, cách xa chủ nhân của ngươi chút!”

      “Đây là đường chung, cũng phải là của mình ngươi, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn quản ta sao.”

      “Cho nên, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ kỹ rồi mới làm!”

      Lần đó hình như là lần đầu tiên có hình tượng mà ra lời như thế, hỏi nàng tại sao lại biết, đây bất quá cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Dường như tới cái thế giới này, luôn quan tâm nàng cũng chỉ có ! Bây giờ nghĩ kỹ chút, hóa ra hai người lại giống nhau như thế.

      Quả cầu màu đỏ kia mang theo nàng tới vách núi hoang vu, rồi bay trở về lòng bàn tay của nàng, sau khi xoay tròn mấy vòng, thế nhưng lại biến hóa huyền ảo thành luồng khói xanh, theo gió tung bay. Trong nháy mắt này, tất cả mộng ảo đều tan biến hóa thành hồi ức ở dưới hốc mắt ẩm ướt của nàng, ngay cả hô hấp cũng giống như bị đống cứng lại.

      Tầm mắt của Lăng Tuyệt Trần dõi theo luồng khói xanh kia hồi lâu, cho đến khi còn nhìn thấy gì nữa nữa, lúc này mới ngồi tại vách đá vạn trượng sâu thấy đáy. Từng trận gió lạnh thổi qua, tóc dài và vạt áo bay múa theo gió, giống như lòng của nàng, lạnh lẽo như thế.

      “Muội vốn dĩ chính là muốn giết , tại chết rồi, muội phải là có việc gì rồi sao?”

      “Còn nữa, chú ý an toàn!”

      “Muội trở lại!”

      “Đối phó với loại súc sinh này, ta tới là được rồi!”

      có việc gì, chúng ta là bằng hữu!”

      “Ta biết muội tới cái gì, nhưng mà ta có thể bảo đảm, về chuyện của muội, ta tuyệt đối có lừa gạt muội, lại càng chưa từng nghĩ tới tính kế muội!”

      “Đừng quên, muội còn có ta!”

      “Nhớ kỹ... muội từng ... chỉ tin tưởng chính mình...”

      thân mình ngồi đó, trong đầu lại thoáng qua đủ mọi chuyện trong quá khứ, hóa ra từng chuyện từng chuyện nàng đều nhớ ràng như thế. Vì nàng, ba lần bốn lượt để ý tới an nguy của bản thân, cuối cùng lại vẫn phải dùng tính mạng của chính mình trả giá thay nàng.

      Nhớ lại những hồi ức đó, khẽ nhếch miệng lên, nước mắt chảy thành dòng, gió thổi hỗn độn, quần áo bị thổi bay rối loạn, ngay cả tâm cũng lạnh lẽo.

      Mặc dù cuối cùng vẫn gì, nhưng mà nàng lại hiểu, là vì muốn khiến cho nàng chịu áp lực và phải khó xử.

      A, Lăng Tuyệt Trần cười khẽ tiếng, thông minh như vậy nhưng mà lại giống hệt như Tề Thiên Đại Ngốc Nghếch, làm chuyện ngốc nhất đời.

      Nước mắt mặt biết bị gió thổi khô bao nhiêu lần, lấy cây sáo bằng ngọc từ trong ngực ra đặt ở bên môi, trong trung lại vang lên khúc nhạc ưu thương lay động. Thổi điệu hát này chính là thủ khúc của riêng hai người, lần lại lần, dường như chỉ cần thổi thủ khúc này, liền có thể nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia, chân thực an vị ở bên cạnh nàng.

      Đóa hoa lẳng lặng nở dưới mái hiên

      Làn gió tựa như bóng ai vẫn chờ bên ngoài cửa

      Mảnh trăng khuyết độc treo ngoài khung cửa sổ, chiếu sáng hồi ức.

      Nhớ mong người kia có còn ở đó hay

      Bụi trần chốn phồn hoa rơi xuống

      Náo nhiệt dần qua quên mất nỗi đau xót trong lòng

      Dùng đời duyên phận chờ đợi, chờ số mạng an bài

      Tiếc rằng còn có mấy đời

      Hỏi trăng sáng khi khuyết khi tròn

      Ngươi phải chăng cũng nghe thấy nỗi nhớ nhung khôn nguôi này

      Cảm giác mỗi khi ngắm trăng tròn có ai có thể hiểu thấu

      Tiếng côn trùng kêu than khiến người mệt mỏi

      Hỏi trăng sáng khi khuyết khi tròn

      Chiếu sáng nhân duyên vô tận thế gian sao giải thích được

      Vui buồn của trăng non trong đêm mấy người có thể cảm nhận được

      Thề nguyện hàng đêm tác thành

      Nghe thấy ? Có phải đây là thủ khúc rất bi thương hay , nhưng mà đây cũng là thanh chân nhất từ đáy lòng nàng.

      Ngồi ở chỗ này lâu, mặt trời mọc rồi lại lặn, sương sớm ướt nhẹpy phục bị mặt trời hong khô vô số lần. Lâu đến nỗi ngay cả chính nàng cũng quên mất thời gian, cho đến khi toàn thân cứng ngắc, thân thể lộ ra khí lạnh vô tận, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, bi thương trong mắt dường như bị đóng dấu bao giờ biến mất nữa, theo nàng xoay người, cùng nhau rời khỏi.

      Bước chân có chút lảo đảo bước vào viện tử biết rời khỏi bao nhiêu ngày, có chút mệt mỏi nâng tay lên khẽ vuốt trán. Lúc này, nàng mới cất cây sáo bằng ngọc vẫn nắm trong tay vào trong ngực, nhưng nghĩ tới lại đụng phải thanh chủy thủ lạnh như băng kia, chủy thủ khẽ chấn động .

      Cực kỳ khiếp sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng đứng ở trong viện tử, vẫn giống như trước khi nàng nhìn thấy, nhưng mà ở trong đôi mắt kia nàng nhìn thấy giống nhau.

      Buông tay ra, nâng bước chân run rẩy lên, chậm rãi về phía trong nội viện. Lẳng lặng đối diện với bóng dáng kia. Nước mắt khiến tầm mắt mờ , lại dám nháy mắt, sợ đây chỉ là ảo tưởng.

      Chủy thủ trong ngực lắc lư rồi ‘ vèo ’ tiếng, bay vào trong tay của bóng người ở phía trước, lấy được chút bình thản, nằm lặng yên.

      “Chàng trở lại!” Lần này, đổi lại là nàng cười nhạt lên tiếng hỏi.

      “Ừm, trở lại!” Lần này, cũng đổi lại là lạnh nhạt đáp.

      Hai người nhìn nhau, nước mắt xẹt qua, lại khẽ nhếch miệng lên .

      Dạ, ta đúng là vẫn còn nợ huynh nhiều như vậy.

      Cám ơn huynh tác thành, kiếp sau, ta đồng ý là của huynh!

      〈 hết trọn bộ 〉

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :