1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo thế huyền linh sư - Sênh Ca Như Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38:: Ngạc Mộng Sâm Lâm (rừng rậm ác mộng)
      Edit:..Lam Thiên..


      Ngạc Mộng sâm lâm, tên như ý nghĩa, giống như cơn ác mộng tồn tại.

      Truyền tống trận của học viện nối thẳng với Ngạc Mộng sâm lâm, sáng sớm đem đội ngũ gần ba trăm người truyền đến ven rừng rậm, hai trăm đệ tử của học viện và năm mươi đệ tử của các gia tộc, mỗi tổ có mười người,cứ năm tổ lão sư, tổng cộng có năm lão sư. Học viện còn phái ra hơn mười cận vệ theo, do đại trưởng dẫn đầu.

      Ngưng Sương cùng với Nam Cung Thanh Ca, Phượng Dật, Băng Ngọc Hà , Lôi Chiến Vũ, Hiên Viên Trạch, Vân Thanh Dương, Lạc Vân Bằng, Bắc Ảnh Thần và Phượng Ca là đội. Mấy người quen cũ tự động hợp thành đội, những người còn lại là do lão sư sắp xếp.

      Trước mắt tu vi Ngưng Sương lộ ra là ngũ tinh tinh huyền sư, so với lúc ban đầu mới vào học viện tiến bộ quá , mà những người khác ở dưới dạy dỗ của danh sư, lại tiến bộ thần tốc.

      Ngay cả Hiên Viên Trạch tuổi nhất cũng là nhị tinh thiên huyền sư, Ngưng Sương gần như thành người yếu nhất trong đội, mấy người được sắp xếp vào sau, ánh mắt tự chủ đều mang theo vài phần xem thường

      "Tiểu nương kia, là đệ tử của viện trưởng, nhưng chút tiến bộ cũng có. . ."

      "Ngươi biết sao, đệ tử của viện trưởng là phế vật, cho nên viện trưởng chỉ truyền dạy luyện khí thuật cho nàng. . ."

      " là đáng tiếc ,dung mạo như vậy, nhưng lại là phế vật. . ."

      Tiếng nghị luận lớn lọt vào tai Ngưng Sương, đôi mắt Ngưng Sương bình tĩnh nổi chút gợn sóng, thế giới này, người nhàm chán quá nhiều, chưa bao giờ thiếu hụt thị phi. Chỉ cần đụng vào ranh giới cuối cùng của nàng, nàng cũng cần thiết để ý tới!

      Ít nhiều Nam Cung Thanh Ca và Vân Thanh Dương cũng biết chút về lai lịch của nàng, nên tự nhiên đối với mấy lời đồn đãi này bọn họ cũng mặc kệ, mà Lôi Chiến Vũ, và Hiên Viên Trạch lại bất đồng, bọn họ dựa vào thần đan của Ngưng Sương mới có thể thành công lên cấp, thực lực tăng lớn, lúc này bọn họ làm sao có thể mặc cho những người này nhục nhã ân nhân của bọn họ như vậy.

      "Im miệng!" Cả người Lôi Chiến Vũ tản mát ra khí tức lạnh thấu xương, trong lúc vô hình thả ra uy áp làm khí xung quanh đột nhiên bị đè ép nặng nề.

      Đám người cảm nhận được lửa giận của Lôi Chiến Vũ, còn Ngưng Sương lại thầm khen ánh mắt của chính mình tệ. Hai người này, ngược lại uổng công nàng gia tay cứu trị.

      Danh tiếng lãnh diện (mặt lạnh) Chiến Thần Lôi Chiến Vũ ở học viện vô cùng vang dội, đây chính là vào hai năm trước lúc dựa vào quả đấm của chính mình để vào học viện mà ra. Vì vậy cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của , những tiếng bàn luận xôn xao kia đột nhiên trở nên yên lặng.

      Mặc dù những người đó tạm thời yên tĩnh lại, nhưng Hiên Viên Trạch vẫn thở phì phò nắm chặt quả đấm, giống như chưa hết giận.

      Ngưng Sương mỉm cười vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Trạch, "Lời đồn đại, chỉ dừng lại ở người có tri thức. A Trạch, dư luận, giống như nước lũ, chỉ có thể khai thông, thể ngăn chặn , bằng chỉ làm dư luận càng thêm mãnh liệt. Ngày sau, khi ngươi trở thành vua của nước, người nắm giữ sinh mệnh của lê dân bách tính phải nhớ bất luận khi nào, đều được để cho ngọn lửa tức giận đốt cháy lý trí của ngươi, cũng thể mù quáng mê tín vũ lực. người cường giả, bản thân chỉ phải có thực lực cường đại, mà cũng phải có khí độ tôn trọng người yếu, và tấm lòng trăm sông đổ vể biển."

      Giọng của Ngưng Sương nhàn nhạt từ từ truyền ra, nhìn nàng thong dong ưu nhã, giống như chi lan ngọc thụ(*). Tâm linh đám người Hiên Viên Trạch chấn động, khỏi cúi đầu trầm tư .

      (*) Chi lan ngọc thụ: là cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.)

      Ánh mắt nhìn về Ngưng Sương lần nữa, nhưng lần này mang theo mấy phần thầm khen thưởng, nếu như , lúc trước vì nàng ra mặt là xuất phát từ áy náy và cảm kích. Như vậy tại, ngoại trừ tò mò, cảm kích mà bọn họ đối với nàng, lúc này còn có tôn trọng, phát ra từ nội tâm.

      Đại trưởng lão đứng ở cách đó xa chú ý tới động tĩnh của bọn họ, ánh mắt tinh quang chớp lóe. vẫn hiểu, Huyền lão luôn luôn kén chọn vì sao lại thương tiểu nương có thiên phú cao này. Hôm nay, cũng coi như biết chút, nữ tử này, cho dù tu vi của nàng cao hay thấp, nhưng chỉ phần riêng phần khí độ thong dong này, cũng có bao nhiêu người theo kịp!

      "Mọi người là nhàn rỗi a! Chỉ mong sau khi các ngươi vào rừng rậm vẫn có thể có loại nhàn hạ thoải mái này!" ánh mắt đại trưởng lão uy nghiêm quét qua đám học viên lúc nãy nghị luận kia, giọng trầm thấp.

      Là cường giả huyền vương đứng thứ hai ở ở viện, lời của có bất kỳ người nào dám chất vấn, trong nháy mắt, tất cả đều yên tĩnh, tiếng động

      Đại trưởng lão hài lòng nhìn chung quanh cái, cao giọng tuyên bố: "Từ giờ trở , đội viên của các ngươi chính là chiến hữu của các ngươi, cùng nhau trải qua sống chết, tương trợ lẫn nhau, ta hy vọng nhìn thấy có đội ngũ nào đoàn kết . Bây giờ tiến vào rừng rậm!"

      Theo giọng hùng hồn của rơi xuống, đội ngũ lục tục tiến vào rừng rậm. Cho dù vẫn ở bên ngoài rừng rậm, Ngưng Sương cũng lên tinh thần, Mộng lão từng qua, rừng rậm Ngạc Mộng kinh khủng nhất phải chỉ có huyền thú cường đại, mà còn có thực vật thú chỗ nào là có, chẳng hạn như Hấp Huyết Đằng, Thực Nhân Hoa, Kiến Huyết Phong Hầu cùng với cây có thể chế tạo ảo cảnh, khiến người ta lâm vào ngủ say, vân vân...., bất kể ngươi có đề phòng hay .

      "A Trạch, trong rừng rậm, hoa cỏ càng xinh đẹp càng nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần được buông lỏng cảnh giác!" Ngưng Sương thấy Hiên Viên trạch tò mò sờ đông sờ tây xem chút, nên nhịn được nhắc nhở. Trong lòng của nàng, nàng đẽ sớm đem đứa mới mười hai tuổi đơn thuần như ánh mặt trời này coi làm đệ đệ mà đối đãi.

      Nghe vậy, Hiên Viên Trạch rút cánh tay chuẩn bị hái hoa về, trong mắt ràng nhiều hơn mấy phần kiêng kỵ. Ngược lại Phượng Dật xem thường bĩu môi, giễu cợt
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 39: Đêm chiến đám sói.
      Edit:..Lam Thiên..


      Trải qua ngày chiến đấu vất vả, tất cả mọi người sớm vừa mệt vừa đói, mắt thấy màn đêm bao phủ cả khu rừng rậm, rừng rậm càng thêm mấy phần kinh khủng. Đại trưởng lão tìm bãi cỏ trống trải, hạ lệnh qua đêm ở nơi này.

      Tất cả mọi người như được đại xá, từng người có hình tượng chút nào ngồi bệt ở mặt đất, cầm lương khô ăn.

      Ngưng Sương đứng ở cách đó xa đón gió đêm, những cây cổ thụ trong rừng rậm cao vút che hết bầu trời, giấu ánh sáng của tất cả trăng sao, chỉ còn lại ánh sáng từ đống lửa do lão sư đốt lên, lúc sáng lúc tối , chiếu vào làn da trắng như ngọc, mái tóc đen nhánh, mặt mày như vẽ của nàng, gió đêm nhe nhàng thổi qua khiến tay áo nàng khẽ lay động , bóng dáng đón gió mà đứng đó của nàng giống như cửu thiên thần nữ hạ phàm.

      Lạc Vân Tường nhìn thấy chính là khung cảnh như vậy, vốn là muốn đến đây tìm đệ đệ Lạc Vân Bằng của , nhưng trong lúc vô tình lại thấy được cảnh đẹp này, nhất thời lòng bàn chân của giống như mọc rể thể di chuyển được
      có gia thế rất tốt, thiên phú dị bẩm, từ được rất nhiều mỹ nhân thương nhung nhớ, nhưng tâm của vẫn luôn phẳng lặng. Luôn vị hôn thê của là Hiên Viên Linh, chính là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh khắp đại lục. Nhưng hôm nay, ánh mắt tĩnh mịch sáng ngời của tiểu nương này, ánh mắt vừa lạnh nhạt vùa xa cách lại dễ dàng tạo nên rung động ở trong trái tim .

      "Sở tỷ tỷ. . ." giọng của Hiên Viên Trạch từ xa truyền đến, Lạc Vân Tường bừng tỉnh hiểu ra. ra nàng chính là ân nhân cứu mạng của , cũng là người khiến hiếu kỳ. Vốn tưởng rằng, thấy, lòng hiếu kỳ được loại trừ, nhưng nghĩ tới, chân chính gặp được, lòng hiếu kỳ lại càng tăng lên.

      Bỗng nhiên, gió trong khí mang theo cỗ thanh mạnh mẽ chậm rãi kéo tới, Ngưng Sương ngưng thần tập trung lắng nghe, mới phát , thanh đó giống như thanh của thiên quân vạn mã chạy, mặc dù ở rất xa nhưng lại làm rung chuyển khắp mọi nơi.

      Sắc mặt nàng biến đổi lớn, kinh hô: "Là sói trong rừng rậm, hơn nữa còn là đàn chạy tới chỗ chúng ta!" Cùng Bạch Hổ khế ước, chỗ tốt lớn nhất chính là nàng có thể cùng hưởng năng lực như Bạch Hổ, điều khiển gió chính là trong số đó.

      Lắng nghe tiếng của gió, có thể sớm nhận biết được rất nhiều nguy hiểm, từ đó tránh dữ gặp lành.

      Nàng phát ra lời cảnh cáo lớn , vừa lúc truyền vào trong tai của tất cả mọi người, Đại Trưởng Lão hơi khép mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng khác thường. Đứa này, ngũ giác là nhạy bén! vừa mới phát bọn họ có khách mời mà đến, nàng lại có thể phát ra lời cảnh cáo. Hơn nữa trong thanh còn thao túng thêm huyền lực cách xuất thần nhập hóa, cũng phải chỉ vởi năng lực của tinh huyền sư là có thể làm được, tiểu nha đầu thâm tàng bất lộ!

      Nàng vừa dứt lời, thanh chê cười theo nhau mà tới. Nhưng chỗ đội ngũ của nàng, tất cả mọi người đều rối rít đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Dọc theo đường , mỗi lần nàng nhắc nhở đều có mục đích, cho nên, lần này cũng phải là có căn cứ.

      Quả nhiên, chỉ lát sau, trận tiếng bước chân giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt vang lên, tiếng bước chân mạnh liệt làm rung chuyển khắp mọi nơi , mặt đất giống như run rẩy, sắc mặt của mọi người đột nhiên biến trắng, có ít ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia, vì sao tinh huyền sư như nàng lại có lực cảm giác cường đại như vậy.

      Trong cuốn “thuần thú bí lục” của Ngưng Sương có ghi lại đạo bí kỹ, gọi là chiến giáp khải hóa, chỉ cần tu vi đạt đến thánh giai đỉnh cấp là có thể sử dụng. Ba tháng trước, vừa lúc Ngưng Sương đem thực lực của bản thân tăng lên tới thánh giai đỉnh cấp, cho nên tối nay, nàng quyết định đem Bạch Hổ biến thành áo giáp, kiến thức phen, biết tứ tinh thú hoàng cộng thêm cửu tinh thánh huyền sư lực chiến đấu rốt cuộc như thế nào?

      Thông thường cấp bậc của sói trong rừng rậm đều là vào khoảng trung kỳ thú tôn, đương nhiên, sói dẫn đầu đội bình thường đều là cấp bậc thánh thú đỉnh cấp, hơn nữa số lượng rất lớn, da dầy thịt chắc, lực chiến đấu hết sức kinh người, bình thường được khen là ‘sát thủ rừng rậm ’.

      Lặng yên tiếng động vào chỗ tối trong rừng rậm, hai tay Ngưng Sương kết ấn, đạo bạch quang từ trong cơ thể nàng xông ra, ngay sau đó, cái chiến giáp hoa lệ tinh sảo màu trắng xuất người nàng, mũ giáp màu trắng hoàn toàn che lại dung mạo của nàng, chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời lộ ra bên ngoài. Trong nháy mắt khí thế quanh thân nàng trở lên mạnh mẽ, ở dưới bóng đêm yểm trợ , nàng lấy khí thế sét đánh nhanh kịp đỡ xông vào bầy sói.

      Tay cầm Phượng Ngâm kiếm, lấy khí thế vạn người thể đỡ quét ngang bầy sói, đối mặt với bầy sói ngã xuống thành mảnh, Phượng Ngâm kiếm hưng phấn đến mức phát ra thanh ong ong kéo dài, giống như đứa lấy được đồ chơi thích, huơ tay múa chân. Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Phượng Ngâm kiếm trong tay, Phượng Ngâm hoạt bát đáng lại có mặt khát máu như vậy.

      "Chủ nhân, ta chính là Sát Lục chi kiếm, chỉ có chém giết mới có thể tăng lên ta phẩm chất và kích thích tiềm lực của ta. Cho nên, chủ Nhân, về sau hãy để cho ta chiến đấu cùng với người !" Giọng non nớt của Phượng ngâm truyền vào đầu, Ngưng sương lại ngạc nhiên.

      Đối mặt với bóng dáng màu trắng đột nhiên xông vào bầy sói chém giết kia, trong lòng mọi người đều rối rít suy đoán, đây là cao nhân phương nào?

      Ở dưới hướng dẫn của lão sư, các học viên cũng xông vào chiến đấu với bầy sói, nhìn Ngưng Sương chém giết giống như gặt lúa, dần dần bọn họ vượt qua nỗi sợ hãi đối với cường giả thú tôn, tốp năm tốp ba vây công .

      Ở dưới vây công từ hai phía, bầy sói rất nhanh bị tổn thất hơn nửa, có thể tu sửa luyện đến cấp bậc thú tôn, lên linh trí của chúng nó rất cao. Bầy sói biết hôm nay chúng nó đá trúng tấm sắt, sát khí người bạch y nhân kia quá mức kinh khủng, hơn nữa thực lực của nàng càng thêm sâu lường được. Cơ hồ có con sói nào có thể đến gần người của nàng, huống chi ở chỗ tối còn có cỗ hơi thở cường đại dao
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Tử Dực mỹ nhân phong.
      Edit:..Lam Thiên..


      Đột nhiên đằng trước trào ra mảnh ánh sáng màu tím, giống như biển hoa oải hương . mặt đất, trong trung, khắp nơi đều là ánh sáng màu tím.

      Dùng thần thức quét qua, Ngưng Sương phát chúng nó ràng đều có tu vi thú tôn hậu kỳ, thú tôn hậu kỳ, đây chính là tương đương với tu vi huyền thánh sơ kỳ, hơn nữa số lượng rất lớn, ngưng tụ ra lực chiến đấu chỉ sợ là kinh khủng trước nay chưa từng có.

      "Tử Dực mỹ nhân phong tới, mọi người cẩn thận!" đội hậu vệ phía trước dò đường lớn tiếng phát ra cảnh cáo.

      "Mọi người nên hoảng hốt, nhanh chóng phóng ra phòng hộ trảo của chính mình, liên thủ chém giết, tranh thủ thời gian thông qua vòng vây của bọn chúng." Giọng ung dung trấn định từ lão sư dẫn đầu đội ngũ truyền ra, giống như viên dược an thần, khiến học viên hoảng hốt chấn định lại ít.

      "Nha đầu, vật đáng ghét này sợ nhất là hỏa." Minh Huyễn biết ban ngày ban mặt Ngưng Sương dám để cho Bạch Hổ biến thành áo giáp, nên tốt bụng nhắc nhở.

      Đem thần thức khếch tán ra, Ngưng Sương mới hiểu, hợp thành biển ánh sáng màu tím này ra là đàn ong vàng lớn chừng quả đấm, có hai cánh màu tím mỏng như cánh ve, trong lúc dao động tản mát ra ánh sáng màu tím. Đầu của tử dực mỹ nhân phong này lại có thể giống như ngũ quan của con người, ngọc nhan tử nhãn (*), mũi đẹp môi đào, quả là danh bất hư truyền, bất luận là diện mạo hay là thực lực, cũng thể tưởng tượng nổi.

      (*) ngọc nhan tử nhãn: mắt tím, dung nhan như ngọc.

      Rất nhanh, đội hộ vệ dò đường liền cùng Tử Dực mỹ nhân phong đụng mặt, từng trận thanh sột soạt quỷ dị từ bên trong phiến ánh sáng màu tím truyền ra, khiến cho người ta sởn cả gai ốc .

      Hậu vệ xuất sử ra hết tất cả vốn liếng của bản thân, các loại huyễn kỹ, huyền khí lợi hại đều đưa vào trung, ánh sáng rực rỡ đan vào thành cái lưới lớn trùm lên đầu Tử Dực mỹ nhân phong.

      Tuy rằng tử dực mỹ nhân phong thuộc loại mãnh thú có linh trí thấp, nhưng bị trắng trợn khiêu khích chọc giận như vậy, trong lúc nhất thời, mỹ nhân phong tính bằng đơn vị hàng nghìn mang theo tử quang (ánh sáng màu tím) mộng ảo đáp xuống, giống như thiên la địa võng đem bọn họ bao phủ lại.

      "Dùng huyễn kỹ hỏa hệ công kích chúng nó!" Ngưng Sương tỉnh táo nhắc nhở. Tử Liên thần hỏa ở dưới thao túng của nàng, mang theo khí thế thiêu tẫn vạn vật xông về tấm lưới màu tím, trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên ở bên tai dứt, khiến cho lòng người phát sợ.

      Ngưng Sương dùng hành động để xác thực đề nghị của nàng, mọi người rối rít làm theo, sử xuất ra hỏa diễm bổn mạng của mình hoặc để cho huyền thú hỏa hệ của mình ra, trong lúc nhất thời ánh lửa bắn ra bốn phía, nướng đến nhiệt độ trong rừng rậm cao lên ít.

      Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn. Bởi vì căn bản các học viên đều có tu vi tinh huyền sư đỉnh cấp và tu vi thiên huyền sư, vốn là có ưu thế tiến công tuyệt đối Tử Dực mỹ nhân, nhưng bọn họ lại rất nhanh bị thua trận. Tử Dực mỹ nhân phong chỉ có thế công bén nhọn, mà độc tố càng khiến cho các học viên ngừng kêu khổ, chỉ cần bọn họ bị chúng nó đâm bị thương, trong nháy mắt độc tố theo máu lan ra khắp toàn thân, tuy làm cho người ta mất mạng tại chỗ, nhưng lại làm tay chân tê cứng, thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân phong gặm nuốt hấp thu huyền lực của chính mình.

      Tình thế nhanh chóng đổi, đại trưởng lão vốn mực đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến rốt cuộc cũng nhịn được nữa phải ra tay, có cường giả huyền vương phóng thích ra uy áp khiến khí thế của mỹ nhân phong đột nhiên giảm ít.

      Từng đoàn hỏa cầu từ trong cơ thể đại trưởng lão xông ra, bay tới phiến ánh sáng màu tím. Có đại trưởng lão trợ giúp, các học viên liền ra sức chiến đấu, cũng liền càng chiến đấu càng mạnh.

      Ở dưới liên thủ của Huyền Vương cường giả và mấy vị lão sư Huyền Thánh, Huyền tôn chém giết , Tử Dực mỹ nhân phong nhanh chóng chạy tán loạn. Cũng may trước khi xuất môn có chuẩn bị, nên người bị thương đều được cứu trị kịp thời.

      Trải qua chuyện này, vì để người bị thương có thời gian tu dưỡng, bọn họ đành phải dừng lại ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục nửa ngày.

      "Có người tới! Là đội ngũ dưới trăm người ." mặc dù Ngưng Sương vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nàng vẫn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh chung quanh.

      Trải qua chiến đấu mấy ngày nay, mọi người đều thay đổi cái nhìn rất lớn với Ngưng Sương, lúc này, nghe lời cảnh báo nàng đưa ra, còn chê cười như lúc trước, mà ngược lại thầm đề cao cảnh giác.

      Chỉ lát sau, quả nhiên đội ngũ xuất ở trong tầm nhìn của bọn họ, nhìn cách ăn mặc của bọn , chắc là Dong Binh quân đoàn.

      Đến gần mới phát trước ngực của bọn đều treo con dấu, đó có viết hai chữ ‘ Phi Ưng ’. Dùng thần thức quét qua, đám người kia đều có tu vi từ cao giai tinh huyền sư tới
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41:: Thái Cực phúc địa.
      Edit:..Lam Thiên..


      Trong quá trình rơi xuống, Ngưng Sương bi ai phát bản thân ngoại trừ mặc cho số phận quyết định, cái gì nàng cũng làm được. Rốt cuộc, tiếng gió bên tai cũng biến mất, cảm giác chân chạm đất quay trở lại.

      Ngưng Sương mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến người luôn luôn trầm tĩnh như nàng nhất thời cả kinh hoảng sợ. Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là tòa cung điện to lớn, thần kỳ là dưới cung điện và bốn phía vách tường đều là do từng cái đồ án thái cực bát quái to lớn tạo thành, hai màu trắng đen ùn ùn kéo đến tràn ngập hai mắt Ngưng Sương.

      "Huyễn, ngươi có nhìn ra đây là có chuyện gì xảy ra ?" Ở dưới cũng điện đầy khí thế như vậy, Ngưng Sương dám nhầm bước , chỉ sợ sai rơi vào vạn kiếp bất phục.

      "Nha đầu, ta có thể dò xét được tình huống ở bên ngoài nhưng ta lại ra được. Đây là thượng cổ cửu cung bát quái trận, loại trận pháp thần bí huyền ảo này sớm thất truyền, cho nên ta cũng giúp được ngươi." Trong giọng bình tĩnh của Minh Huyễn có chứa chút chán nản nhàn nhạt, phát bản thân từng là người có kiến thức uyên bác nhưng trải qua vạn năm ngủ say, thành ếch ngồi đáy giếng rồi.

      Nghe vậy, Ngưng Sương cả kinh, nàng thử thăm dò tiến vào Linh Phượng gian, nhưng lại chán nản phát nàng thể vào được. Từ sống nương tựa lẫn nhau, lúc này Linh Phượng gian lại cư nhiên vào được.

      "Nha đầu, có lẽ đây chính là chỗ thần kỳ của trận pháp này, cấm chỉ vật thể có sinh mệnh ra vào gian! Trước mắt xem ra , vô cực hư trảm ở chỗ này chỉ sợ cũng có cách nào sử dụng, muốn rời khỏi nơi này, đường tắt duy nhất chính là phá giải trận pháp." Sắc mặt Minh Huyễn nặng nề, khẽ vuốt cái trán, đột nhiên nghĩ lại, nguy hiểm thường có chuyển biến tốt . Nhất thời sáng tỏ thông suốt."Nha đầu, ngươi nhìn xem chút linh khí ở nơi này phân bố như thế nào?"

      Tâm lý của Ngưng Sương từ trước tới may luôn rất tốt, chỉ lát sau, nàng từ trong trạng thái bị đả kích phục hồi lại tinh thần . là bản thân nàng quá mức lệ thuộc vào Linh Phượng gian, nguy hiểm lần này có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn tưởng tượng được.

      mặt lạc quan an ủi mình, mặt dựa theo nhắc nhở của Minh Huyễn điều tra linh khí ở nơi này, kết quả lại lần nữa khiến nàng nghẹn họng trân trối. Linh khí nơi này so với Linh Phượng gian còn nồng nặc hơn gấp mấy lần, hơn nữa nàng còn cảm thấy chỉ có linh khí của hai loại nguyên tố ánh sáng và hắc ám.

      Ngưng Sương đem kết quả cho Minh Huyễn, Minh Huyễn liền cả kinh hô lên: "Kỳ tích! Qủa nhiên là kỳ tích!"

      Đến lúc này, cũng thể giúp được chuyện gì cho Ngưng Sương. Ngưng Sương thể làm gì khác hơn là bước nhìn bước, trong lòng mang theo lo lắng tìm kiếm ở trong cung điện, ở tường, đất, trái xem chút, phải sờ chút. Ngưng Sương kinh ngạc phát , ra là quang minh nguyên tố phân bố ở mặt màu trắng của đồ án thái cực, mà ám nguyên tố lại phân bố ở mặt màu đen của đồ án thái cực. Cả tòa cung điện, cho dù có đánh vào cũng phát ra bất kỳ thanh nào , hoàn toàn giống như do nguyên tố tạo thành.

      Cái ý niệm này thoáng ra, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên thoáng qua đạo linh quang, nhưng ở lúc nàng chưa bắt được liền biến mất. Nhìn lại chút, nàng bất tri bất giác tới trung tâm của cung điện, cũng chính là trung tâm của đồ án Thái Cực, Đúng lúc này, dị biến xảy ra, mặt Ngưng Sương tràn đầy khiếp sợ nhìn từng chữ đột nhiên xuất .

      Thái Cực phúc địa
      Hoan nghênh quang lâm.
      Pháp trận phá giải
      Thái Cực biến mất.

      Bốn câu xuất ở giữa trung giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngay lập tức liền hóa thành từng vòng sóng gợn biến mất vô tung. Căn cứ theo ý tứ của dòng chữ, cung điện này chính là Thái Cực phúc địa, mà nếu muốn rời nơi này, phải khiến cung điện biến mất.

      Chỉ là cung điện này bền chắc thể phá được vậy làm sao mới có thể khiến nó biến mất đây?, Ngưng Sương từng dùng mười thành huyền lực thử dò xét qua, nàng đánh chưởng lên tường, nhưng cung điện vẫn nhúc nhích. Lúc huyền lực tiếp xúc với vách tường, lại giống như đá chìm xuống đáy biển, biến mất có tung tích.

      Ngưng Sương chỉ đành bất đắc dĩ đem các phát cho Minh Huyễn biết, muốn để giúp tay xuất ra ít chủ ý.

      "Ý của ngươi là cung điện này do năng lượng tạo thành giống như tảng đá ở dưới đáy vực khi đó sao?" Minh Huyễn hỏi ngược lại.

      Nghe vậy, Ngưng Sương giống như được khai thông, tự nhiên thông suốt sáng tỏ. Nếu cung điện này là do năng lượng tạo thành, vậy nếu hút sạch năng lượng của nó, có phải cung điện biến mất hay ? Bình tĩnh lại, suy nghĩ lát, Ngưng
      [​IMG]



      Chương 42:, đột phá, giải trận
      Edit: ..Lam Thiên..


      Tử Diễm ưu nhã bưng ly trà lên, nhàng nhấp ngụm trà thơm, thu lại tậm trạng, kéo ra nụ cười, "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước !"

      Người áo đen như được đại xá, nhanh thối lui ra bên ngoài phòng. Trong sảnh lơn như vậy chỉ còn lại Tử Diễm và thanh y nam tử, khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.

      "Diễm, ban đầu để cho ngươi trở về Thần Điện đích xác là ý tứ của Điện chủ, hơn nữa, tiểu nương kia thông minh cơ trí, dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đừng quá lo lắng!" lời cuả Thanh y nam tử hàm chứa áy náy, cũng nghĩ tới, năm đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng này kì thực trong trẻo lạnh lùng lại có thể đặt ở trong lòng.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên khóe môi của thanh y nam tử nâng lên nụ cười khổ bất đắc dĩ.

      "Thanh Y, đừng nghĩ nhiều. Ta có trách ngươi, nàng cũng có việc gì." Khóe môi Tử Diễm vẫn tươi cười như cũ. Trong đôi mắt màu tím sâu lường được ánh lên tin tưởng nguyên nhân.

      Nha đầu đó có đôi mắt sáng ngời như vậy, ánh mắt kiên nghị như thế, làm sao có thể đoản mệnh như vậy!

      "Thanh Y, nghe nửa năm sau Lăng Tiêu Tháp mở ra, xem ra lần chúng ta có thể ở nơi này ngây ngốc khoảng thời gian rồi. Ngươi trước thu thập chút, ta muốn ra ngoài chuyến!" lời cuả Tử Diễm thản nhiên khiến Thanh Y nghe ra được đầu mối.

      Thanh Y gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ thở dài, người này, tâm tư càng ngày càng bất định ( )!

      Tử Diễm rời chỗ này, chạy thẳng tới truyện tống trận đến Ngạc Mộng Sâm Lâm, phải chính mắt xem địa phương mà tiểu nha đầu kia mất tích chút, năm đó nhìn thoáng qua, đôi mắt tĩnh mịch thần bí sáng ngời kia liền khắc sâu ở trong đáy lòng của . Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đôi mắt kia đều tựa như sáng ngời trước mắt , làm khỏi ấm áp.

      Đáng tiếc, thân là Đại Tế Ti của Hắc Ám Thần Điện, nhưng thân thể lại ở Thương Mang Đại Lục, nếu có Điện chủ mở ra lối gian, căn bản thể tới được mảnh đại lục này. Lần này nếu phải Điện chủ nhớ đến món đồ thần bí bên trong Lăng Tiêu Tháp, làm sao có thể tới đây. Chung quy, cũng là do thực lực của bản thân quá mức thấp kém, nếu như có thực lực thần cấp, có năng lực xé rách gian, dĩ nhiên là có thể tự do lại.

      Ở lúc suy nghĩ, truyền tống trận đưa đến lối vào rừng rậm, căn cứ theo miêu tả của Dư Phàm, rất nhanh tìm được phiến rừng rậm nơi mà Ngưng Sương mất tích lúc trước, cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, cũng tìm ra bất kỳ đầu mối nào. Nhưng tin chắc, Ngưng Sương nhất định vẫn hoàn hảo còn sống, huyễn trận nho như vậy, người ngay cả thánh thú cũng phải cúi đầu xưng thần như nàng có khả năng chống đỡ nổi, .

      Mà lúc này, tại Thái Cực phúc địa, ngày qua ngày tu luyện Ngưng Sương cũng thoát thai hoán cốt (*), thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết cũng đột nhiên tăng mạnh, ngay cả quang chi dực khó tu luyện nhất, nàng cũng luyện ra sáu cánh chim.

      (*) thoát thai hoán cốt: nghĩa là thay da đổi thịt

      Đáng tiếc bởi vì băng ngọc thần quyết và xích dương hỏa thần quyết theo kịp tiến độ, cho nên nàng chỉ có thể đem tu vi cứng rắn áp chế ở cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp. Phải mất thời gian hơn ba năm, Ngưng Sương mới có thể đem tòa cung điện Thái Cực này luyện hóa hết.

      Cảm nhận được huyền lực trong cơ thể dồi dào, Ngưng Sương hài lòng nở môt nụ cười rực rỡ . Đúng là gặp họa được phúc, nếu phải nàng rơi vào Thái Cực phúc địa quỷ dị này, nàng chỗ nào tìm được mật cảnh tu luyện như vậy, cực dương chi địa, cực chi địa, quả là vì thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết mà hình thành.

      Mất năng lượng chống đỡ, cung điện giống như gợn nước bình thường dần dần khuếch tán ra cho đến khi biến mất.

      ‘ Rầm. . . ’

      Sau khi cung điện biến mất, bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất có dấu hiệu nào báo trước nứt ra khe hở, con cự long màu xanh đột nhiên xuất bay lên trời, lân giáp cứng rắn lên thanh quang nhàn nhạt, mắt rồng uy nghiêm ra vẻ phấn khởi, nó xoanh quanh đỉnh đầu Ngưng Sương hồi lâu, mới hưng phấn mở miệng: "Là ngươi giải phong ấn cho ta sao? Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của ta!"

      Ngưng Sương giương mắt nhìn loạt
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43:, mỹ nhân bưu hãn ở bến tàu Đan Dương
      Edit:..Lam Thiên..


      Nhìn cảnh sắc trước mắt quen thuộc, Ngưng Sương thầm may mắn, lần này vô cực hư trảm đánh bậy đánh bạ lại trực tiếp đem nàng truyền tống đến nơi này. Khiến lòng nàng vô cùng nghi ngờ, với thực lực của nàng , vô cực hư trảm có thể truyền tống tới khoảng cách xa mấy vạn dặm như vậy sao? Hơn nữa còn có thể tùy theo ý niệm của nàng mà lựa chọn địa điểm. Ban đầu, lúc Minh Huyễn dạy cho nàng chỉ đây là chiêu thức thuấn di, có thể dùng để chạy trốn, nhưng lại thể tùy ý lựa chọn địa điểm.

      Nơi này chính là Ngạc Mộng Sâm Lâm, bởi vì trước mắt nàng chính là Tử Dực mỹ nhân phong vù vù bay tới, đây chính là sinh vật đặc biệt ở trong Ngạc Mộng Sâm Lâm.

      Thanh Long hóa thành con rồng , quấn quanh cánh tay nàng, giống như chiếc vòng ngọc màu xanh. Mặc dù nó xuất ra thực lực, nhưng uy áp vẫn còn tồn tại.

      Dưới uy áp cường đại của nó , có bất kỳ con huyền thú nào trong rừng rậm Ngạc Mộng có mắt dám đến gần bọn họ. Ngưng Sương muốn lưu ý huyễn trận trong rừng rậm chút, ai bảo Xích Viêm ròng rã ba năm có tỉnh lại!

      Theo tu vi nàng tăng lên, lý giải về trận pháp ảo cảnh cũng càng thêm cảm thụ sâu sắc, cho nên trận pháp khổng lồ trước kia đối với nàng có uy hiếp lúc này nhìn lại bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi.

      Năm đó Mộng lão từng đại khái với nàng về vị trí di tích của thần, cư nhiên lại là ở Đoạn Hồn Hải Vực, là tại hải vực gần với rừng rậm Ngạc Mộng có hoang đảo, đảo có truyền tống trận dẫn tới di tích của thần.

      Mặc dù Ngưng Sương nghi ngờ tại sao Mộng lão lại có thể hiểu cặn kẽ như vậy, nhưng nàng lại tin tưởng lời sai. ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm có rất ít dấu chân người, nàng ngày đêm, nhưng thậm chí người thám hiểm nàng cũng nhìn thấy. Nàng lại biết, tại cường giả đại lục đều hướng vể Mộng Chi Đảo mà đến, chuẩn bị vào Lăng Tiêu Tháp trăm năm mới mở lần ở Học viện Đế Quốc.

      Lại những mỗi tầng trong Lăng Tiêu Tháp đều có phần thưởng thần bí mà Học Viện Đế Quốc còn có thể đem người nổi trội nhất công bố với toàn bộ đại lục, chuyện tốt được cả danh và lợi như vậy, làm sao khiến người chạy theo như vịt đây?.

      Đoạn Hồn Hải vực là phiến hải vực vô cùng rộng lớn ở Phượng Ngâm Đại lục, mà Mộng Chi Đảo là hòn đảo lớn nằm ở giữa Đoạn Hồn Hải Vực và Mộng Huyễn Hải Chi, ngoài ra tiếp giáp với Đoạn Hồn Hải Vực chính là ranh giới giữa Mộng Chi Đảo và rừng rậm Ngạc Mộng.

      Ra khỏi rừng rậm Ngạc Mộng, cũng phải là bãi biển có dấu chân người, mà là cảng khẩu người tới người lui vô cùng náo nhiệt, cảng này được đặt tên là cảng Đan Dương. Tạo ra phồn hoa ở cảng Đan Dương hôm nay chính là người ra biển thám hiểm nối liền dứt, đám người Dong binh đoàn muốn ra biển lùng giết huyền thú dưới biển , cảng Đan Dương chính là nơi duy nhất tiếp tế đồ dùng ra biển .

      "Bản đồ Hải Vực, năm huyền tinh phần a!"Ngưng Sương mặc y phục màu trắng vừa xuất liền có tốp năm tốp ba người bàn hàng rong xông tới

      "Tiểu thư, bản đồ Hải Vực bản trong tay ta là cặn kẽ nhất , đều là do đội tàu của chúng ta khảo sát thực địa sau đó vẽ lại." nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi bức thiết đẩy mạnh tiêu thụ tấm bản đồ trong tay.

      Cảnh tượng phồn hoa này khiến Ngưng Sương hơi kinh ngạc, mặc dù nơi này có xây dựng thành trì hùng vĩ, nhưng buôn bán lại rất phát đạt, dọc hai bên đường phòng ốc san sát nối tiếp nhau, có tửu quán ( quán rượu) có phạn quán (quán cơm), có các nơi cho thuê thuyền bè, chiêu mộ thủy thủ, vân vân..... Dĩ nhiên cũng thiếu du thương, người bán hàng rong trước mắt , ẫm ĩ đề cử các loại vật phẩm này.

      tại, có thực lực nhất định nên Ngưng Sương cũng cần phải có nhiều cố kỵ như trước nữa, cho nên Phượng Ngâm vui vẻ ra khỏi Linh Phượng gian, kéo theo Bạch Hổ ở phía sau đường vừa vừa cười.

      Với thực lực tại của nàng, sau khi cùng với Bạch Hổ biến thành áo giáp, tin tưởng cho dù gặp phải cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, cũng đủ sức đánh trận. Dù sao bởi vì nơi này bị áp chế, nên cường giả cao nhất ở Phượng Ngâm Đại Lục chính là cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, cho dù có cường giả ở nơi khác xé rách gian tới nơi này, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực huyền vương.

      Móc ra năm huyền tinh mua phần bản đồ, nhanh chóng xem qua lần, nàng phát so với những gì Mộng lão giải thích cũng chênh lệch bao nhiêu. Như vậy, tại chuyện nàng cần làm chính là thuê thuyền ra biển, tới cái hoang đảo kia trước rồi lại .

      "Phượng Ngâm, tới đây, chúng ta Thiên Nhai Thuyền Hành!" xa xa Ngưng Sương nhìn thấy dấu hiệu cánh buồm màu vàng, đó chính là dấu hiệu của Thiên Nhai Các. Mà thông qua mấy lần giao thiệp, Ngưng Sương vô cùng hài lòng với cách phục và thành tín của Thiên Nhai Các, cho nên mới cự tuyệt lời mời của những tiểu nhị nhà thuyền khác.

      Vừa vào Thiên Nhai Các, liền có tiểu nhị trẻ tuổi tiến lên nghênh đón, "Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có thể giúp gì cho tiểu thư?"

      Tiểu nhị mặt mũi tuấn tú, tươi cười rạng rỡ, khiến tâm tình Ngưng Sương cũng vui vẻ lên, nàng mỉm cười : "Ta muốn tới Đoạn Hồn Hải Vực, cần thuê thuyền của các vị."

      Tiểu nhị nghe vậy, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh cuả Ngưng Sương và Phượng Ngâm hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi ngờ nương này ra biển thám hiểm lại còn mang theo đứa khoảng năm sáu tuổi. Bất quá, do được rèn luyện hàng ngày nên rất nhanh lộ nụ cười đem kinh ngạc ở đáy mắt khéo léo che giấu lại, "Tốt, mời tiểu thư chút cầu của ngài, cùng với tiểu thư muốn bao nhiêu thủy thủ?."

      Ngưng Sương thành thực tiến lên, chỉ vào điểm đen trong bản đồ Hải Vực to lớn được treo tường lạnh nhạt : "Ta muốn tới chỗ này, cái khác ta cầu gì, chỉ là muốn đoàn thủy thủ của các ngươi ở phụ cận đảo này chờ ta ba tháng."

      Tiểu nhị nghe
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :