1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo thế huyền linh sư - Sênh Ca Như Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Quỷ dị thắng lợi.
      Edit:..Lam Thiên..


      Lúc này đài, Tần Phỉ Phỉ cộng thêm Huyết Mãng ,Lôi Chiến Vũ cùng với đồng bạn khế ước bình đẳng của . . . . . . Thánh giai Báo Thiểm Điện càng đấu càng hăng. Thức lực của Lôi Chiến Vũ là ngũ tinh thiên huyền sư, bản thân lại có lôi thuộc tính vô cùng mạnh thừa sức đối phó với Tần Phỉ Phỉ, nhưng Báo Thiểm Điện của so với Huyết Mãng lại thấp hơn hai, ba cấp bậc.

      Lôi Chiến Vũ từng bước từng bước ép sát , nhưng Tần Phỉ Phỉ cũng sử dụng vũ khí bí mật của nàng. Hai người dường như lọt vào trạng thái giằng co, Ngưng Sương đột phát ý tưởng, có lòng muốn thử chút đan dược nàng mới luyện chế ra gần đây, chuyên dùng để đối phó với huyền thú , mỹ kỳ danh là: Mộng Lý Hương. Đó là loại dược vô sắc vô vị cao cấp gây ảo giác, chỉ cần dùng lượng thích đáng, có thể trong thời gian ngắn khiến huyền thú phản ứng trì độn, hoặc là rơi vào hôn mê.

      Ở lúc Huyết Mãng bay lên trời, miệng há to như chậu máu muốn hướng Báo Thiểm Điện phát kích trí mạng . Ngưng Sương nhắm ngay thời cơ, luồng gió vô thanh vô hình mang theo Mộng Lý Hương hướng về phía Huyết Mãng bay .

      Vốn là nàng muốn để cho dược hiệu của Mộng Lý Hương phát tán ra, khiến cho Huyết Mãng và Báo Thiểm Điện cùng lúc phản ứng chậm lại, từ đó thay đổi kết cục của cuộc chiến đấu này. Nhưng ai nghĩ được, Mộng Lý Hương lại bay thẳng vào trong miệng của Huyết Mãng, ực cái, trượt vào cổ họng.

      Cùng lúc đó, chân trước của Báo Thiểm Điện kèm tia sét nhanh chóng đánh tới, đạo tia sét lớn vừa lúc rơi vào đầu của Huyết Mãng, ‘ ba’ tiếng lớn, Huyết Mãng ầm vang ngã xuống đất.

      Báo Thiểm Điện chớp đôi mắt nghi hoặc nhìn chân trước của mình, tựa hồ như cách nào tưởng tượng nổi tiểu chân trước của mình lại có thể chụp hôn mê con vật khổng lồ kia.

      Huyết Mãng ngã xuống đất, Tần Phỉ Phỉ tâm thần chấn động, thừa dịp Tần Phỉ Phỉ phân tâm, Lôi Chiến Vũ xuất đòn sát thủ của . . . Lôi Đình kiếm. Theo quát tiếng, thân kiếm màu đen xông ra từng đạo tia sét chói mắt, đồng thời phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc. Lôi Chiến Vũ phi thân lên, lấy thế có gì có thể đỡ được hướng về phía Tần Phỉ Phỉ bay , khiến cho Tần Phỉ Phỉ phải liên tiếp lui về phía sau.

      Trong nháy mắt lúc Lôi Đình kiếm sắp đâm vào nàng, trong cơ thể của nàng đột nhiên xông ra cỗ hắc vụ (sương mù đen) đem nàng bao vây lại, hắc vụ tạo thành cái lồng phòng hộ kiên cố, khiến Lôi Đình kiếm thể đâm tới.

      Lôi Chiến Vũ thể làm gì khác hơn, là đành phải yên tĩnh quan sát đoàn hắc vụ này, thầm tìm ra điểm đột phá. cam lòng thu hồi lại Lôi Đình kiếm, Lôi Chiến Vũ cảm thấy choáng váng đầu, tay chân tê buốt, còn tưởng rằng là do chính mình tiêu hao qua nhiều huyền lực để sử dụng Lôi Đình kiếm. hít thở mấy hơi sâu, ý đồ muốn điều chỉnh tốt khí tức của mình, nhưng lại nghĩ ‘ ầm ầm ’ tiếng ngã mặt đất.

      lôi đài phát sinh dị biến, toàn trường người xem đều thấy ràng, dưới tình huống Lôi Chiến Vũ vốn có ưu thế tuyệt đối, lại giải thích được ngã xuống hôn mê mặt đất, quỷ dị trong đó, làm người khác vô cùng sợ hãi.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt nghi ngờ rối rít bắn về phía Tần Phỉ Phỉ, lúc này cả người Tần Phỉ Phỉ tản ra khí tức lãnh kinh khủng, vốn là làn da trắng nõn như ngọc lúc này lại mơ hồ lộ ra xanh tím, môi đào trơn bóng đầy đặn cũng biến thành màu tím đen , trong ánh mắt tán phát tà ác làm người khác rét mà run.

      đóa hoa đào kiều diễm xinh đẹp đột nhiên biến thành đóa hoa địa ngục, biến hóa vô cùng lớn này làm trường bộc phát ra những lời bàn tán xôn xao. Ánh mắt người xem giống như cây đao hung hăng lăng trì trái tim Tần Phỉ Phỉ.

      Hàn ý ở đáy lòng Tần Phỉ Phỉ càng thêm lớn, nhưng nàng vẫn như cũ thẳng tắp ngạo nghễ đứng ở lôi đài, khí tức tà trong ánh mắt giống như thuỷ triều xông ra.

      "Được làm vua thua làm giặc! Cần gì phải quan tâm thủ đoạn?" thanh lạnh lùng của Tần Phỉ Phỉ truyền vào trong tai mỗi người, trường đột nhiên yên tĩnh lại.

      Lôi Chiến Vũ được Huyền Lão ôm xuống lôi đài, Huyền Lão cảm ứng được khí tức của Lôi Chiến Vũ yếu ớt đến gần như biến mất, toàn thân màu đen, tâm chìm xuống đáy cốc.

      Khi ánh mắt chạm đến bóng dáng Hiên Viên Trạch hoát bát vui vẻ trong lòng khỏi buông lỏng. Mặc kệ là ai cứu Hiên Viên Trạch, ít nhất Lôi Chiến Vũ cũng có hi vọng phải sao ? sau khi cho người của Lôi Lạc Đế Quốc ánh mắt an tâm, liền đem Lôi Chiến Vũ giao cho Băng Ngọc Hà lúc này mặt còn chút máu.

      Ánh mắt của Băng Ngọc Hà rơi vào mặt Lôi Chiến Vũ, im lặng hồi lâu, đột nhiên có chút nào báo bước rơi xuống giọt lệ: "Biểu ca. . ." Đối mặt với vị biểu ca từ là đối thủ của , trong lòng liền dâng lên thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại bị bi thương ngăn ở trong ngực.

      Ngưng Sương cũng đành lòng, tuy Lôi Chiến Vũ vẫn đối với mình chiến ý nồng đậm, nhưng lại chưa bao giờ làm ra cử động khác. Mới vừa rồi nếu phải đau lòng Hiên Viên trạch, cũng nén giận lên đài, đem chính mình làm thành bộ dáng như vậy.

      Ngưng Sương ngầm thở dài, bất đắc dĩ truyền cho Băng Ngọc Hà, "Mau đem sư phụ ta chống ra, độc của rất nhanh xâm nhập vào tâm mạch."

      Ánh mắt Băng Ngọc Hà rũ xuống đột nhiên phát ra vô hạn thần thái, phải chưa từng nghĩ tới Ngưng Sương, nhưng cũng biết thần đan rất trân quý, coi như là Ngưng Sương được sinh ra trong gia tộc lánh đời thần bí cường đại, nhưng người nhiều lắm cũng chỉ có tối đa viên Linh Lung Đan làm vật bảo mệnh, nếu viên kia cho A Trạch, Lôi Chiến Vũ nào còn hi vọng? Nhưng tại, lời của Ngưng Sương thể nghi ngờ là cho hi vọng.

      Vẻ mặt Băng Ngọc Hà đột nhiên thay đổi tự nhiên thể thoát khỏi ánh mắt của Huyền Lão, tinh quang bắn ra bốn phía tầm mắt nhìn lướt qua mấy người vây quanh bên cạnh Lôi Chiến Vũ, trong lòng lập tức có phán đoán. Ánh mắt của mấy tiểu tử kia cho dù là vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Tiểu Sương nhi, trần trụi a!

      "Tiểu Sương , nha đầu đài kia hơi thở quá mức tà ác, lần thi đấu này con cũng đừng tham gia." Huyền Lão nhìn Ngưng Sương vẻ mặt nghiêm túc.

      Kỳ , bản thân có thuộc tính quang minh, nên Ngưng Sương đối với cỗ khí tức tà ác cường đại này hết sức mẫn cảm. Nàng từng cố gắng dùng thần thức tra xét, kết quả lại là giống như tiến vào hải dương mênh mông, căn bản dò tới được, cách khác, thực lực của đối phương ở Ngưng Sương, đây tuyệt phải là năng lực của bản thân Tần Phỉ Phỉ.

      Ở dưới ánh mắt ân cần của Huyền Lão, Ngưng Sương chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc yếu ớt hỏi "Nhưng là, mặt mũi của sư phụ người làm sao bây giờ?"

      Huyền Lão ngẩn ra, tựa như ngờ tiểu đồ đệ của cư nhiên lo lắng vấn đề mặt mũi của như vậy."Tiểu Sương , sinh mạng so với mặt mũi quan trọng hơn, nhớ, được !"

      Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Huyền Lão, trong lòng chảy qua dòng nước ấm, trầm mặc gật đầu cái.

      Sau khi Huyền Lão rời , Ngưng Sương liền lọt vào trầm mặc thời gian dài, trong mắt Huyền Lão lóe lên ảm đạm nhưng lại rất nhanh biến mất, Tần Phỉ Phỉ đột nhiên lột xác, đều là nghi vấn nàng giải thích được.

      nghĩ ra, nàng chỉ đành phải hỏi bách khoa toàn thư của nàng. . . . . . Minh Huyễn."Huyễn, ngươi có biết Tần Phỉ Phỉ là chuyện gì xảy ra ?"

      "Nha đầu, cuộc chiến ngày hôm nay ngươi thể lên đài." Trong giọng của Minh Huyễn chất chứa ngưng trọng mà trước nay chưa từng có, "Dựa vào triệu chứng sau khi hai tiểu tử này trúng độc, cùng với khí tức hắc vụ tản ra ta phán đoán, đó là khí tức thuộc về phệ cổ vương."

      "Phệ cổ vương? Có phải chính là con cổ trùng tính ?, vậy nó tại sao lại xuất người Tần Phỉ Phỉ?"

      Minh Huyễn trầm ngâm trong chốc lát, mới lại : "phệ cổ vương, danh như ý nghĩa, chính là cắn nuốt nguyên mà sống. Sau khi loại cổ này lớn lên đến cấp bậc thú hoàng liền xưng là cổ vương, theo như khí tức mới vừa mới tán phát ra mà phán đoán, con cổ vương trước mắt này có tu vi trung kỳ thú hoàng. Mà Tần Phỉ Phỉ chình là túc thể nó vì mình lựa chọn, khi nó tiến vào thần cấp, sau khi có năng lực hóa hình, nó hoàn toàn cắn nuốt túc thể. Nhưng ở trước lúc này, nó bảo vệ tốt túc thể, dù sao chỉ có thân thể cực mới có thể trở thành túc thể của nó. Mà thân thể cực lại vô cùng hiếm thấy. Địa phương phệ cổ vương cường hãn nhất còn là, chỉ cần nó lẩn trốn thoát được tia khí tức, nó liền lại có thể trùng sinh. Loại sinh vật tà ác này vốn là tồn tại ở mảnh đại lục này, cho dù ở Thần Vực cũng là đối tượng bị tất cả nhân loại và huyền thú cùng nhau tiêu diệt. Quang minh tịnh hóa thuật là khắc tinh của loại sinh vật tà ác này, nhưng nếu như ở trước mặt mọi người, ngươi bộc lộ ra ngươi mang quang minh thuộc tính, chỉ sợ sau lần này ngươi phải đối mặt với truy sát vô tận, thậm chí có có thể mang đến tai họa ngập đầu cho sư phụ ngươi."

      Nghe Minh Huyễn giải thích, Ngưng Sương lại nhìn Tần Phỉ Phỉ lôi đài, trong mắt khỏi chứa mấy phần đồng tình. Tự mình cắn cổ, cái này cần cần bao lớn dũng khí và động lực a!

      Nàng lại biết, chính là hôm đó ở Huyền Đô Thành sau khi bị nàng nhục nhã, lúc cảm xúc xuống thấp Tần Phỉ Phỉ mới có thể bị con cổ vương này thừa lúc vắng mà vào, trở thành túc thể của cổ vương. Chỉ là nàng cũng cảm ứng được cổ vương tà ác, cho nên đối với bên ngoài tuyên bố đó là cường bảo gia tộc đưa tới.

      Lôi Chiến Vũ nhân vật thiên tài có thực lực cường đại rơi vào kết cục như vậy, từ đó, học viên có người nào dám lên khiêu chiến Tần Phỉ Phỉ. Nàng cũng đương nhiên thành quán quân của học viện, đại biểu cho học viện cùng Lạc Vân Tường tỷ thí quán quân cuối cùng.

      Lạc Vân Tường thân là thiên tài nổi tiếng đại lục, từ đến lớn đều luôn thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc, thiên tài cũng đại biểu chính là cao thủ.

      vừa nhảy lên lôi đài, bước chân chưa đạp ổn, cỗ hắc vụ liền chạm mặt đánh tới. Lạc Vân Tường ý thức được hắc vụ quỷ dị, lúc này nín thở, ai ngờ chỗ nào hắc vụ cũng nhúng tay vào. Sau khi tiếp xúc với da thịt Lạc Vân Tường phơi bày ở bên ngoài, cổ độc thông qua lỗ chân lông nhanh chóng hướng vào phía trong ngục phủ ngũ tạng lan tràn. Lạc Vân Tường dần dần cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hô hấp chậm chạp, từ từ mất ý thức. Cuối cùng, bị người Lạc gia vội vàng khiêng xuống lôi đài.

      Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Phỉ Phỉ vênh váo tự đắc đứng ở lôi đài, từ cao nhìn xuống nhìn xuống chúng nhân.

      Ngưng Sương cũng hiểu Tần Phỉ Phỉ hận nàng thấu xương vì sao lại nhân cơ hội này khiêu khích nàng, phải biết, đây chính là hội vô cùng tốt để nàng rửa sạch sỉ nhục trước kia.

      Lại biết, tâm thù hận nàng ta đối với Ngưng Sương khắc cốt ghi tâm nhưng cổ vương lại ở người Ngưng Sương nhận thấy được cỗ khí tức mơ hồ khiến nó sỡ hãi, đến nỗi mãnh liệt cảnh cáo Tần Phỉ Phỉ được trêu chọc đến Ngưng Sương. Cũng an ủi nàng , chờ qua ít ngày đợi nó tu luyện thành Cổ Thần, nhất định vì nàng báo thù. Ở dưới khống chế của cổ vương, Tần Phỉ Phỉ chỉ đành phải cắn răng nghiến lợi đem thù hận tạm chôn xuống đáy lòng.

      Ở trước mặt mọi người , Tần Phỉ Phỉ đạt được quán quân của lần so tài tại học viện này, cũng lấy được thanh Lĩnh Chủ huyền khí trung cấp mà người người đỏ mắt muốn có làm phần thưởng.
      Last edited: 31/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Tâm ý của Huyền Lão.
      Edit:..Lam Thiên..

      Nhìn khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo của Tần Phỉ Phỉ ở đài cao, Ngưng Sương lại sâu sắc cảm thấy được cường giả vi tôn, thực lực mới là lời đúng nhất. Cái gọi là chính nghĩa hay tà ác, đều là do người thắng viết.

      Có người vui mừng có người buồn, lôi đài, Tần Phỉ Phỉ cười đến đường hoàng bá đạo, mấy người Vân Thanh Thư cũng hoan hô hò hét, gương mặt vui sướng. Dưới lôi đài, mấy vị trưởng lão của Lạc gia lại là vẻ mặt buồn rầu, sau khi đút cho Lạc Vân Tường vài viên thánh đan quý giá, hơi thở của vẫn là dần dần yếu ớt xuống, tựa như lúc nào cũng có thể dừng lại.

      Điều này làm cho mọi người trong Lạc gia sâu hối hận , vừa rồi bọn họ còn cười Huyền Lão thu người nhát gan như chuột làm đệ tử, lâm trận lùi bước. Lúc này, bọn họ mới biết lựa chọn của người ta là cỡ nào sáng suốt.

      Đột nhiên, lão đầu tóc bạc trong đó giống như là nhớ tới cái gì đưa mắt nhìn về phía Lôi Chiến Vũ. kinh ngạc phát , Lôi Chiến Vũ và Hiên Viên Trạch đồng dạng đều hôn mê ngã xuống đất tại hoàn hảo hao tổn gì ngồi ở chỗ đó, ánh mắt liền sáng lên, đáy lòng sinh ra tia hy vọng.

      Thu hồi ánh mắt, hướng người trung niên mặc trường sam ( áo dài nam) màu xám : "Lạc Minh, ngươi tới chỗ Trạch Điện hạ, mời vị cao nhân cứu trị bọn họ tới đây. Nhớ, nhất định phải khách khí tương thỉnh."

      Lạc Minh cung kính đáp: "Cẩn tuân Lão Gia chủ phân phó."

      tới trước mặt mấy người Ngưng Sương, đầu tiên Lạc Minh khom người thi lễ cái: "Lạc Minh gặp qua ba vị Điện hạ, tiểu nhân phụng mệnh Lạc lão gia chủ tới đây tương thỉnh vị cao nhân cứu trị Trạch Điện hạ cùng Lôi điện hạ, kính xin mấy vị Điện hạ thay mặt tiến cử."

      Mặc dù đối phương là thế gia đại tộc của Lôi Lạc đế quốc, nhưng Lôi Chiến Vũ vẫn hé ra sắc mặt lãnh khốc, lời; Băng Ngọc Hà hiển nhiên cùng Lạc gia có người quá mức quen biết, hơi khép đôi mắt đẹp, mí mắt vẫn hề nhìn lên; Hiên Viên Trạch tiến lên mấy bước đem Lạc Minh đỡ dậy, giọng vô cùng khẩn trương, "Lạc quản gia khách khí, Lão Gia chủ cũng cứu được Vân Tường ca ca sao?" ánh mắt trong suốt như đáy hồ của lộ ra mấy phần ảm đạm, nếu như ngay cả Lão Gia chủ cũng cứu được Vân Tường ca ca, vậy tỷ tỷ phải làm thế nào bây giờ?

      Vì tỷ tỷ nghĩ muốn cầu xin Ngưng Sương, nhưng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng được. vốn là đứa thông minh, cho dù biết Ngưng Sương cứu trị như thế nào, nhưng từ vẻ mặt ngưng trọng của biểu ca cũng cảm giác được là dễ dàng. Nếu , thân là cường giả huyền vương ,Lão Gia chủ như thế nào lại bất lực.

      Hiên Viên Trạch trầm mặc cùng chần chờ rơi vào trong mắt Lạc Minh, khiến cho lòng của từ từ trầm xuống.

      Trong lúc mọi người trầm mặc thời gian lặng lẽ trôi qua, Lạc lão Gia chủ thấy Lạc Minh chậm chạp quay về, liền ôm Lạc Vân Tường cùng mấy tên cường giả của tứ đại đế quốc đích thân tới.

      Nhìn thấy tình trạng của Lạc Vân Tường lúc này, bọn họ mới biết được lợi hại ở trong đó, nhất là người nhà Hiên Viên Trạch và Lôi Chiến Vũ, càng thêm thầm thở phào cái. Mặc kệ là ai cứu bọn họ, quan trọng là tại bọn họ vẫn bình an đứng ở trước mặt.

      Gia gia của Hiên Viên Trạch nhìn Hiên Viên Trạch cúi đầu , liền tiến lên vỗ vỗ bờ vai của , trầm giọng hỏi: "A Trạch, Vân Tường vị hôn phu chưa cưới của tỷ tỷ con, chẳng lẽ con muốn để cho tỷ tỷ thương tâm khổ sở sao?"

      Ở dưới tấn công tình thân của gia gia , Hiên Viên Trạch do dự chút, cuối cùng vẫn là gian nan lắc đầu cái, " xin lỗi, gia gia."

      Ngưng Sương thờ ơ lạnh nhạt, nàng phải là Thánh Mẫu, cứu Hiên Viên Trạch và Lôi Chiến Vũ là bởi vì bọn họ là bằng hữu của nàng. ở học viện những người khác đối với nàng chê cười, nàng cửa sau, ăn gian mới tiến vào được học viện. . .

      Thời điểm lời đồn truyền khắp nơi, chỉ có bọn họ là từ đầu tới cuối vẫn tin tưởng nàng, Băng Ngọc Hà thậm chí còn vì thế mà ra tay dạy dỗ qua ít kẻ năng ngông cuồng.

      Thời gian giống như dừng lại, mặt của mỗi người cũng viết đầy lo lắng, tiếng cười của Huyền Lão đột ngột phá vỡ phần yên lặng này."Mấy lão bất tử, các ngươi xúm ở chỗ này làm cái gì?"

      Nhìn thấy đến , Lạc lão Gia chủ đột nhiên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cầu xin : "Huyền Lão, ngươi có biết là ai cứu Trạch Điện hạ ?, chỉ cần ngươi cho ta biết, ta liền mặc kệ đánh cuộc, đem địa điểm vật kia cho ngươi biết."

      Ngưng Sương bắt được hai chữ đánh cuộc, nhất thời hăng hái, đợi Huyền Lão đáp lời, liền trực tiếp đứng dậy tới trước mặt bọn họ, "Lạc lão Gia chủ, ta có thể cứu Lạc Vân Tường, nhưng ta hi vọng ngươi cho ta biết, các ngươi và sư phụ ta đến cùng là đánh cuộc cái gì?"

      Lời vừa ra, mấy đạo ánh mắt dò xét đem nàng từ xuống dưới quan sát, rốt cuộc từ trong mắt đám người Hiên Viên trạch lấy được xác nhận.

      Lạc lão Gia chủ tự nhiên phải tóm chặt lấy gốc cây cứu mệnh trước mắt, chút do dự đem chân tướng tình đều nhất nhất ra: "Mấy năm trước, sư phụ ngươi bị trọng thương, những năm này vẫn khỏi hẳn, mặc dù đối với tu vi của có ảnh hưởng lớn, nhưng mỗi tháng luôn có hai ba ngày, kinh mạch toàn thân tăng vọt, đau đến toàn tâm liệt cốt. năm trước, ta hỏi thăm được có loại thần quả đối với thương thế của có trợ giúp, sau lại trải qua nhiều lần tra xét, rốt cuộc biết được địa điểm loại thần quả này sinh trưởng. Mà ta lại cam lòng dễ dàng cho biết tin tức này như vậy, trong ngày thường mấy người chúng ta đều rất thích khoe khoang con cháu đệ tử với nhau, nên sau khi biết được Huyền Lão thu tiểu đồ đệ, liền ý tưởng đột phát, cùng đánh cuộc, tiền đánh cuộc còn là địa điểm thần quả sinh trưởng. Kết quả, sư phụ ngươi đau lòng ngươi, vừa nhìn thấy tình thế đúng, liền để ngươi ra trận."

      Ngưng Sương lẳng lặng nghe, lúc này nàng mới biết, vụ đánh cược này đối với sư phụ trọng yếu bao nhiêu, thà tiếp tục chịu đựng toàn tâm liệt cốt mỗi tháng cũng nguyện ý để cho nàng chịu chút nguy hiểm.

      "Được, ta giúp ngươi cứu Lạc Vân Tường, ngươi cho ta biết địa điểm của thần quả ." đáy mắt Ngưng Sương giương lên vẻ kiên định.

      "Ta chỉ hỏi thăm được thần quả ở trong Huyền Thú Sâm Lâm, nghe có thần thú cường đại thủ hộ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta do dự cho sư phụ ngươi biết. Dù sao vì tin tức chắc chắn xác định mà tiến vào Huyền Thú Sâm Lâm mạo hiểm, là có chút đáng giá." Trong mắt của Lạc lão lóe ra ánh sáng chân thành, giờ khắc này, Ngưng Sương tin tưởng những lời đều là .

      "Thanh Ca, ôm Lạc Vân Tường tới ký túc xá của các ngươi." Dừng lại chút, nàng mới với Lạc lão : "Ta cứu Lạc Vân Tường ngay bây giờ, sau đó các ngươi có thể theo A Trạch đến ký túc xá của bọn họ tìm ."

      "Sở Ngưng Sương, đa tạ ngươi!"

      Vừa rời sân đấu, thanh lãnh khốc của Lôi Chiến Vũ liền truyền vào trong tai nàng.

      Ngưng Sương cũng quay đầu lại, giơ tay lên quơ quơ nhàng. Người mặt lạnh này, cảm ơn liền miễn, chỉ cần cần vừa thấy mặt nàng cầu cùng nàng quyết đấu nữa coi như là cám ơn rồi.

      Sau khi đem Lạc Vân Tường đưa tới ký túc xá, thấy khí tức của từ từ vững vàng trở lại, trái tim Hiên Viên Trạch vẫn luôn thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống. Lúc hoàng hôn, Lạc Vân tường rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía, mê mang hỏi "A Trạch, tại sao ta lại ở chỗ này?"

      Hiên Viên Trạch nâng tựa vào đầu giường, đưa chén nước đến trong tay ."Vân Tường ca ca, ngươi vừa mới từ bên bờ vực sống chết qua lần, là đệ tử của viện trưởng cứu ngươi, đem ngươi an trí ở chỗ này."

      Lạc Vân Tường nghe vậy, trong đầu đột nhiên ra màn quỷ dị sân đấu, mình mới lên đài, hồi hắc vụ liền nhào tới trước mặt, sau đó cái gì cũng biết. dùng thần thức dò xét tình trạng của bản thân, lại ngạc nhiên phát , chỉ có kinh mạch toàn thân hoàn hảo như lúc ban đầu, mà huyền lực lại càng thêm dồi dào mãnh liệt, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

      Ánh mắt kinh nghi (ngạc nhiên cùng nghi ngờ ) chống lại Hiên Viên Trạch, Hiên Viên Trạch khẽ lắc đầu, "Sở tỷ tỷ mặc dù cứu đệ cùng Lôi ca ca, nhưng lại cho chúng ta biết là cứu như thế nào."

      "A Trạch, vậy ngươi dẫn ta gặp Sở tỷ tỷ của người chút! Ta muốn hướng nàng cảm tạ, "

      " cần, nàng cứu ngươi chẳng qua là vì cùng gia gia ngươi giao dịch." Thanh lạnh lùng lọt vào tai, Lạc Vân Tường theo thanh nhìn lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cảnh cáo của Lôi Chiến Vũ.

      Lấy kiến thức của đệ tử thế gia như bọn họ, thân thể của mình xảy ra biến hóa, làm cho bọn họ đoán được mấy phần, bọn họ có lẽ là dùng loại đan dược hiếm thấy nào đó. Loại đan dược này vừa có thể cải tử hồi sinh, vừa có thể tăng cao tu vi, nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng an bình của Đế Quốc học viện bị phá vỡ. Ý thức được mức độ nặng của chuyện này, Lạc Vân Tường bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt trịnh trọng hướng bọn họ bảo đảm: "Chuyện ngày hôm nay, ta tuyệt đối truyền cho người ngoài. Các ngươi nếu như tin ta, ta có thể thề."

      " cần, trong lòng của ngươi biết là tốt rồi. Nếu như ngươi dám lấy oán trả ân, chính là tử địch của Băng Ngọc đế quốc ta." Băng Ngọc Hà ngạo nghễ nhíu mày, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng tà tứ.

      Lòng hiếu kỳ của Lạc Vân Tường đối với Sở Ngưng Sương lại càng nhiều hơn, rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ có thể khiến Lôi Chiến Vũ lạnh như băng vì nàng suy tính, mà còn có thể khiến "vạn hoa tùng trung quá - phiến diệp bất trung thân” (*) Băng Ngọc Hà ra lời như vậy, A Trạch lại càng thêm nhắc tới nàng liền thần thái phấn khởi.

      (*)vạn hoa tùng trung quá, phiến lá dính thân: có nghĩa là dạo chơi khắp chốn sắc hương, nhưng nhành lá cũng chẳng vương đến lòng hoặc hiểu đơn giản hơn là qua vạn bụi hoa nhưng phiến lá dính thân. Câu này nghĩa lòng bất kì ai, giống như con bướm bay giữa vườn hoa nhưng dừng lại lâu ở bông nào cũng vương vấn vườn hoa nào.

      Trở lại tiểu viện, Ngưng Sương liền tiến vào Linh Phượng gian.

      "Bạch Hổ, ngươi có từng nghe qua trong Huyền thú Sâm Lâm có sinh trưởng loại thần quả hay ?" giọng của Ngưng Sương thản nhiên, nhưng lại có chút chờ mong nho thể thấy.

      Bạch Hổ phi thân cái, thân thể toàn lông mao của nó liền nhào tới trong ngực của Ngưng Sương, nhìn Ngưng Sương lấy lòng chớp chớp hai con mắt màu hổ phách chậm rãi gật đầu: "Chủ nhân, đó là truyền thuyết của Huyền Thú Sâm Lâm, nghe là ở sâu trong trung tâm của rừng rậm có sinh trưởng loại thần quả, loại quả này chỉ có thể cải tử hồi sinh, mà còn có thể tấn thăng đẳng cấp của huyền lực. Tuy rằng mỗi ngày có hàng vạn hàng người mạo hiểm tiến vào Huyền thú Sâm Lẫm, nhưng lại chưa bao giờ có người còn sống đến được gần trung tâm của rừng rậm, phiến sơn cốc kia."

      Sư phụ thương, Ngưng Sương tin tưởng chỉ cần dùng viên linh lung đan là có thể giải quyết, nhưng tìm tòi nghiên cứu Huyền Thú Sâm Lâm cũng là mơ ước của nàng từ trước cho tới nay, "Chờ ta đột phá đến huyền tôn, ta muốn Huyền Thú Sâm Lâm, chiến đấu mới là cách nhanh nhất để trưởng thành."

      Đây cũng phải là thương lượng, mà là quyết định. Nhưng nàng vẫn là theo bản năng hướng Minh Huyễn nhìn cái.

      Mắt phượng hơi khép của Minh Huyễn đột nhiên mở ra, mày kiếm khơi lên cái ngạo nghễ, cười : "Nếu như ngươi đột phá huyền tôn, lại đợi thêm Xích Viêm thức tỉnh, như vậy, Huyền Thú Sâm Lâm rèn luyện chút cũng sao."

      thở dài, như có mấy phần phiền muộn, "Nha đầu, ngươi cần phải mau mau lớn lên a!" Bọn họ rất tốt, nhưng Mặc Nhiễm ở nơi đó tối tăm ánh mặt trời , thể chờ nổi! Huống chi, còn có loại cảm giác, mặc dù hôm nay Ngưng Sương giấu tài, nhưng luôn ngày bỗng nhiên nổi tiếng kia, khi đó, cuộc chiến của nàng mới chính thức tính là bắt đầu.

      Minh Huyễn nặng nề thở dài như vậy khiến tâm tình của Ngưng Sương cũng trầm trọng xuống, hôm nay ở đài Tần Phỉ Phỉ tản ra khí tức cường đại giống như muốn hủy thiên diệt địa, sâu kích thích nàng, ở trước mặt cổ hơi thở cường đại đó, nàng cảm thấy mình chính là chỉ là con kiến bé mặc cho người chém giết. Yếu ớt, chịu nổi kích như vậy.

      Nàng vẫn luôn đóng cửa tu luyện, hơn nữa còn lấy đan dược tương trợ, nhưng biết mình thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, cho nên, nàng quyết định ra bên ngoài lịch lãm.
      Last edited: 31/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35:, Sơ ngộ Mộng lão
      Edit:..Lam Thiên..


      "Tiểu Sương nhi!" Ngoài cửa, giọng trung khí mười phần của Huyền Lão vang lên.

      "Sư phụ, cái này cho người!" Ngưng Sương đem cái bình ngọc giơ ra trước mặt Huyền Lão, trong ánh mắt trong suốt tĩnh mịch nhiễm chút ý cười.

      Huyền Lão cũng từ chối, cầm lấy cái bình ngọc, mở nút gỗ ra, cỗ mùi thơm lạ lùng trong nháy mắt bay ra thấm vào ruột gan, nụ cười vui vẻ của Huyền Lão đột nhiên cứng lại ở bên môi, đổ viên ra, thấy viên đan dược trong lòng bàn tay lóe ra tam sắc thần quang, đáy mắt liền đầy ngưng trọng thể tin nổi.

      "Đây là thần đan?" Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng giọng của lại là khẳng định.

      "Dạ, ba người bọn họ cũng là dùng đan dược này cứu trị, vậy sư phụ thương chắc hẳn là có thể diệt trừ !" vẻ mặt Ngưng Sương bình tĩnh hoàn toàn đả kích Huyền Lão.

      Đây là thần đan, cũng phải là rau cải trắng bên đường a!

      "Sư phụ, đây là tự con luyện chế ra, người nếu cần, chỗ con vẫn còn." Ngưng Sương lần nữa lời kinh người.

      Huyền Lão ngạc nhiên, chính nàng luyện chế? Mặc dù bình thường lâu lâu vẫn bị Ngưng Sương đả kích lần, nhưng lúc này, đả kích cũng quá mạnh ! tiểu đồ đệ của thế nhưng lại là luyện đan sư thần phẩm.

      Nhìn lòng bàn tay của Ngưng Sương khẽ lật, vài cái bình ngọc liền xuất ở trong lòng bàn tay của nàng, mở nút gỗ ra, đủ loại mùi thơm lạ lùng đồng loạt xông vào mũi, lúc này Huyền Lão mới trừng hai mắt đón nhận rằng nàng là luyện đan sư.

      Còn nhớ, ban đầu nhìn thấy Tử Liên thần hỏa hỏi Ngưng lần.

      "Tiểu Sương , con có bổn mạng thần hỏa, vì sao lại muốn học luyện đan?"

      "Ha ha, luyện đan a! con cần. con tới Đế Quốc học viện là vì học luyện khí, những thứ khác, con có hứng thú!"

      Hôm nay nghĩ lại, liền bừng tỉnh hiểu ra.

      "Sư phụ, nghe Mộng Chi Đảo có nơi là di tích của thần, người có thể cho con nghe chút được ?." Lời của Ngưng Sương đem Huyền Lão kéo ra khỏi ký ức trở về thực tại

      Sau khi đem đan dược thu vào gian giới chỉ (nhẫn trữ vật), sắc mặt nghiêm túc, trả lời: "Tiểu Sương , sư phụ tới là muốn cho con biết, học viện chuẩn bị tổ chức cho đệ tử lịch lãm lần, địa điểm chính là đến Ngạc Mộng Sâm Lâm ( rừng rậm ác mộng) phụ cận di tích của thần. Di tích của thần ở Đoạn Hồn Hải Vực giáp ranh với Ngạc Mộng Sâm Lâm, mà Đoạn Hồn Hải Vực lại là cấm địa tử vong lớn nhất của Mộng Chi Đảo, cho dù là cường giả huyền vương tiến vào, cũng khó có thể toàn thân mà ra, cho nên ta hi vọng con tạm thời nên đánh chủ ý lên chỗ kia."

      "Sư phụ yên tâm, con chỉ là tò mò mà thôi, về phần hoạt động lịch lãm con nhất định tham gia." Ngưng Sương nguyên bản cũng là quá muốn thăm dò di tích của thần ngay bây giờ, chỉ là trước đó lâu nàng mới vừa nghe địa phương như vậy, nghĩ muốn từ Huyền Lão chứng thực phen mà thôi.

      Lần này, tham gia lịch lãm có hai trăm người, người báo danh phải đạt phẩm giai từ ngũ tinh tinh huyền sư trở lên. Ngoại trừ đệ tử của học viện, còn có năm mươi người báo danh của tứ đại đế quốc và đệ tử của các đại gia tộc, thời gian định tại ba tháng sau.

      Xích Viêm ngủ say, Bạch Hổ mải mê tu luyện, Phượng Ngâm vô cùng nhàm chán, ở dưới cầu quyết liệt của nàng, Ngưng Sương rốt cuộc quyết định dạo chợ đen Mông Chi Thành vòng.

      Giống như tất cả các chợ đen khác, ồn ào náo nhiệt, châu ngọc gạch ngói, ngư mục hỗn tạp. Dọc đường , Phượng Ngâm nhìn trúng, Minh Huyễn nhìn trúng cùng với chính mình nhìn trúng, tạp nham mua đống lớn.

      Từ sau khi Huyền Lão biết nàng là luyện đan sư, liền cho nàng thẻ Hắc Huyền tinh, thuận tiện cũng lấy mấy bình thượng phẩm thánh đan cùng ba viên linh lung đan của nàng.

      Tới chợ đen, Ngưng Sương Thiên Nhai Các đổi huyền tinh cũng thuận tiện tra xét kim ngạch (tiền) của tấm thẻ kia, kết quả phát con số rất lớn, toàn bộ có trăm vạn huyền tinh. nghĩ tới, lão đầu lại có tiền đến vậy.

      Ngưng Sương đường xài tiền như nước, tới đâu cũng được người bán hàng nhiệt tình tiếp đãi, cơ hồ mỗi gian hàng đều có lưu lại dấu chân của nàng. Rốt cuộc, dạo đến cuối chợ đen, lên trước nữa, chỉ còn dư lại lão đầu râu tóc hoa râm ngồi xổm ở nơi đó, sắc mặt lão giả hồng nhuận, nhưng y phục lại có chút rách rưới. Xa xa nhìn lại, thấy trước sạp của chỉ có ba vật phẩm khác nhau, Ngưng Sương liền có hứng thú.

      "Tiểu nương, đồ vật ta có tuy ít, nhưng đều là bảo bối từ chỗ sâu nhất của Ngạc Mộng Sâm Lâm đào về, nếu ngươi bỏ lỡ cũng đừng hối hận nha!" Lão đầu vừa , vừa hướng Ngưng Sương vẫy tay.

      Nghe vật của từ Ngạc Mộng Sâm Lâm lấy ra, Ngưng Sương nhất thời hào hứng bừng bừng quay lại, dù sao nếu mua, cũng có thể cùng hàn huyên chút về Ngạc Mộng Sâm Lâm cũng tồi.

      Đến gần vừa nhìn, quả nhiên chỉ có ba vật phẩm, vật là thanh chùy thủ lên ánh sáng màu hồng, nhìn qua chỉ cần chút mất mạng, ánh lên hàn quang; vật là hòn đá màu đen, đụng tay vào cảm thấy lạnh như băng, cảm giác rất nặng; vật còn lại là cái hộp màu xanh đen, phải vàng cũng phải gỗ, màu sắc u tối, nhìn ra nó thần kỳ ở chỗ nào.

      "Lão nhân gia, ba món đồ này, ta đều lấy hết, ngài ra giá !"

      Đột nhiên lão giả rũ tròng mắt xuống bắn ra đạo kim quang, thoáng qua rồi biến mất, lần nữa ngước mắt lên mỉm cười : "Tiểu nương, đây đều là vật có người hỏi tới, nếu cùng ngươi có duyên, chỉ cần ngươi có thế để cho cái hộp này nhận chủ, lão đầu ta lấy của ngươi đồng tiền! Miễn là, về sau nếu có gặp lại tiểu nương vẫn còn có thể nhớ tới lão đầu này là được."

      Ngưng Sương cau mày suy ngẫm lát, vẫn là hai giọt máu xuống cái hộp màu xanh đen kia, máu chậm rãi bị hấp thu, nhưng cái hộp lại có dấu hiệu mở ra.

      Ngưng Sương ảm đạm để cái hộp xuống, nhìn lão giả áy náy cười cười, "Lão nhân gia, xem ra ta có duyên được làm chủ nhân của nó rồi."

      Ai ngờ lão giả lại ha ha cười lớn : "Tốt lắm, tiểu nương, mấy kiện đồ vật này, toàn bộ đều đưa cho ngươi."

      Ngưng Sương sững sờ, thấy lão giả dễ chuyện như vậy, ngược lại nàng lại muốn bạc đãi , huống chi nàng cũng rất thích thanh chủy thủ kia, lúc này lấy ra năm trăm huyền tinh đưa cho lão giả."Lão nhân gia, ngài ở rừng rậm tầm bảo cũng dễ dàng, sao có thể lấy đồng tiền?"

      Lão giả chối từ nữa, đem huyền tinh thu vào trong gian giới chỉ.

      "Lão nhân gia, ngài đối với Ngạc Mộng Sâm Lâm rất hiểu sao?" sau khi hoàn thành giao dịch, Ngưng Sương bắt đầu cùng lão giả trò chuyện.

      Lão giả cười ha ha, "Tiểu nương, ta chỉ qua mấy lần, dám là biết hết nhưng cũng biết sơ sơ hai điều."

      "Như vậỵ cũng tốt, ta mời ngài Túy Hương Lâu ăn cơm, ngài và ta hàn huyên chút về Ngạc Mộng Sâm Lâm, được ?" Ngưng Sương đột nhiên nghe được thanh từ trong bụng lão giả truyền ra, mặt liền biến sắc đề nghị.

      Lão giả cũng ra sức từ chối, sảng lãng cười : "Nếu tiểu nương thịnh tình như vậy, lão đầu ta sao có thể phụ?"

      Túy Hương Lâu, danh như ý nghĩa, rượu thơm thức ăn ngon, thanh danh lan xa, là quán cơm tốt nhất tại Mộng Chi Đảo. Lúc này vẫn chưa tới buổi trưa, nhưng trong hành lang đầy tiếng người huyên náo. Ngưng Sương nhíu lông mày lại, Mộng Chi Đảo này, chỉ có chữ để hình dung, đó chính là ‘ chen ’.

      Vừa vào đại sảnh, liền có tiểu nhị tiến lên ngênh đón, "Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiểu thư mấy người?"

      "Hai người, chẳng qua ta cần sương phòng." Giọng Ngưng Sương nhàn nhạt, nhìn chằm chằm tiểu nhị trước mắt.

      Sau khi tiểu nhị thấy sau lưng Ngưng Sương là lão giả mặc y phục cũ nát , trong mắt liền lóe lên chần chờ, "Tiểu thư, chúng ta chỉ còn sương phòng cuối cùng, phòng này tiêu phí thấp nhất là. . . 50 huyền tinh, người xem còn muốn hay ?"

      Ngưng Sương giơ giơ thẻ hắc huyền tinh trong tay lên, xem thường : "Dĩ nhiên muốn!"

      Tiểu nhị thấy thẻ hắc huyền tinh xẹt qua trước mắt, hai mắt liền sáng lên, thái độ càng phát ra kính cẩn . sau khi kiểm tra qua thẻ, tiểu nhị liền trực tiếp đưa các nàng dẫn lên lầu ba, sương phòng chữ thiên tốt nhất. Đuổi tiểu nhị , Ngưng Sương vì lão giả rót ly trà, cùng trò chuyện.

      Sau khi giới thiệu qua nhau, Ngưng Sương liền biết lão giả tên Mộng Lão trước mắt này dò xét ra sâu cạn , nhưng Ngưng Sương có điều muốn hỏi, Mộng lão đều nhất nhất giải đáp cặn kẽ, già trẻ, trò chuyện với nhau vui. Từ Mộng Chi Đảo tới Phượng Ngâm Đại lục, trong lúc chuyện, hình như Mộng Lão có chỗ nào là biết.

      lúc bọn hưng phấn bừng bừng, đột nhiên ngoài cửa có thanh truyền vào.
      Last edited: 31/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36:Xung đột tại tửu lâu.
      Edit:..Lam Thiên..


      "Tiểu nhị, mau dẫn bản thiếu gia tới sương phòng thiên tự nhất hào." Giọng lộ ra vẻ ngông cuồng vênh váo .

      "Đông Phương thiếu gia, tại sương phòng thiên tự nhất hào có khách, người xem có thể. . ." lời khiêm nhường của tiểu nhị bị Đông Phương Khuê tức giận cắt đứt.

      " thể, tại ngươi phải đem sương phòng thiên tự nhất hào cho ta ngay lập tức, lập tức, lập tức!"

      Thẻ hắc huyền tinh lại hoa hoa lệ lệ xuất ở trước mắt tiểu nhị, vừa định đồng ý nhưng lại chợt dừng lại, ở Túy Hương Lâu nghênh tới đưa nhiều năm như vậy, nên sớm có nhãn lực. Tuy rằng lão giả lúc nãy có vẻ vất vả, nhưng tiểu nương kia lại cao quý tinh nhã, mơ hồ có loại khí độ ung dung của người bề , những người như vậy phải là người có thể đắc tội nổi.

      do dự rơi vào trong mắt của Đông Phương Khuê, Đông Phương Khuê nhất thời càng tức giận, cước đá đem tiểu nhị đá văng ra, dùng khí thế hung hăng hướng lên sương phòng thiên tự nhất hào mà , ánh mắt tiểu nhị phức tạp thở dài, đáy lòng vốn căng thẳng như dây cung nhất thời khỏi buông xuống, may mắn, rốt cuộc cũng có chuyện gì.

      Càng ngày tiếng bước chân truyền đến càng gần, nụ cười của Ngưng Sương phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      "Bang bang"

      Từ cửa vang lên hai tiếng đạp cửa, Mộng lão cùng Ngưng Sương nhìn nhau cười, cuộc chuyện vui vẻ ngày hôm nay đến đây là chấm dứt.

      đạo huyền lực đánh vào cánh cửa, chỉ nghe “phù phù” tiếng, tùy tùng mặc y phục màu xám ngã xuống đất.

      để ý tới tùy tùng bị ngã đến chật vật, hai tay Đông Phương Khuê chấp sau lưng vào, ánh mắt Ngưng Sương lạnh nhạt nhìn người vừa tới, ngũ quan xinh xắn, coi như khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra nhu, bộ áo bào vừa dầy vừa nặng màu đen cũng áp được khí tức nhu của . Ánh mắt cao ngạo coi ai ra gì, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái,.

      "Tên khất cái, còn mau cút , ngoan ngoãn đem vị trí tặng lại cho bản thiếu gia." Lời vô cùng phách lối từ đôi môi rất mỏng của phun ra.

      Mộng lão thích ý uống ly rượu, nghiêng đầu nhìn Ngưng Sương ưu nhã ngồi ở đối diện, nở nụ cười hứng thú.

      Ngưng Sương thu hồi ánh mắt quan sát Đông Phương Khuê, giống như lơ đãng thở dài, lạnh nhạt : "Ai, bây giờ càng ngày càng nhiều chó lưu lạc, khắp nơi sủa loạn cũng có người quản."

      Biểu tình đàng hoàng của Ngưng Sương chọc cho Mộng lão sặc ngụm rượu ở cổ họng, đột nhiên phải ho khan. Sắc mặt của Đông Phương Khuê càng lúc càng tối lại, đáng chết, lại dám giễu cợt , ta muốn để cho ngươi phải hối hận khi được sinh ra ở thế giới này.

      đạo băng nhận của Đông Phương Khuê hướng Mộng lão đánh tới, Mộng lão đột nhiên phun ngụm rượu ra ngoài, trong nháy mắt băng nhận liền tiêu tán, Mộng lão nâng ống tay áo lên lau lau vết rượu ở khóe miệng, thở phào cái dài, "Rốt cuộc cũng ho ra rồi, là thoải mái a!"

      Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Khuê đen lại giống như bầu trời trước khi đổ mưa lớn, băng tiễn như mưa rơi, ào ào hướng tới hai người Ngưng Sương bay qua. Ngưng Sương cau mày, người này, biết phân biệt tốt xấu, Mộng lão để lại dấu vết phá băng nhận của ..

      Ngưng Sương khẽ nhấc thủy tụ, ánh sáng băng lam chợt lóe , lá chắn bằng băng liền xuất , đem ngàn vạn mưa tên toàn bộ đều cản lại, khuôn mặt nhắn thanh lệ của nàng chậm rãi nâng lên vẻ lãnh khốc.

      cái thiên huyền sư nho , cũng dám ở trước mặt của ta chơi băng tiễn, ta liền để cho ngươi biết chút về cái gì mới là ‘ mạn thiên vũ tiễn’ chân chính. Theo hai tay Ngưng Sương kết ấn,nhiệt độ trong khí đột nhiên hạ xuống, hàn ý nhè khuếch tán ra. đoàn ánh sáng băng lam xuất ở trong tay nàng, hóa thành băng tiễn dày đặc, ào áo hướng về Đông Phương Khuê bay .

      Ngưng Sương chỉ là muốn cho bài học, nên nàng đem uy lực của băng tiễn khống chế vừa đúng. Chỉ đả thương tới da thịt, đả thương tới tính mạng. Nhưng cho dù chỉ như thế, Đông Phương Khuê cũng đủ nhếch nhác rồi.

      y phục màu đen tràn đầy những lổ chằng chịt, giống như cái sàng vậy, bị băng tiễn đánh trúng, giống như bị ngàn vạn cây kim ghim vào da, cái loại đau đớn tận xương tủy đó, khiến gương mặt Đông Phương Khuê trắng bạch. cảm kích Ngưng Sương thủ hạ lưu tình, nhưng cũng biết mình phải là đối thủ của nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ này, băng nguyên tố của mình ở dưới uy áp của nàng , giống như run lẩy bẩy. Nhưng nhục nhã ngày hôm nay đâu thể để yên được.

      "Tiện nhân, ta chính là chất tử của tam trưởng lão ở Đế Quốc học viện, ngươi đắc tội với ta, ta muốn để cho ngươi sống bằng chết!" trong ánh mắt của Đông Phương Khuê có chứa sát khí dày đặc, hận thể đem Ngưng Sương xé thành trăm mảnh . Kinh nghiệm trong quá khứ cho biết, mang thúc phụ cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp ra chắc chắn khiến tiện nhân kia sợ đến tiểu ra quần.

      Sau khi dùng ánh mắt lãnh của đem Ngưng Sương quan sát tỉ mỉ lần, cuối cùng rơi vào gương mặt tinh xảo của nàng, kiệt kiệt nở nụ cười, "Tiện nhân, mặc dù hơi chút, nhưng dáng dấp cũng coi như tuyệt sắc khuynh thành, lưu lại cho bản thiếu gia ấm giường ngược lại cũng tồi. Chờ bản thiếu gia chơi chán, thưởng cho mấy người các ngươi hảo hảo vui vẻ. . ."

      Ở dưới Đông Phương Khuê bày mưu tính kế, ánh mắt của mấy tên tùy tùng phía sau càng kiêng kỵ chút nào ở người Ngưng Sương di động, trong miệng càng nhiều lời khó nghe.

      "Đa tạ thiếu gia ban thưởng, tiểu nương tuyệt sắc như vậy, chơi khẳng định rất vui." tên tùy tùng xấu xí trong đó càng ngừng nuốt nuốt nước miếng.

      Khi bọn đắc ý vênh váo cười, khí tức cả người Ngưng Sương đột nhiên thay đổi, mang theo hơi thở chết tróc, ngoan lệ tràn ngập cả căn phòng, giống như tu la địa ngục phủ xuống. Trong ánh mắt sáng ngời xông lên sát ý lãnh lẽo, tay nắm chặt thành quả đấm, gân xanh hoàn toàn ra, "Tìm chết!"

      Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay nàng thầm ngưng tụ ra quả cầu huyền lực, trải qua huyền lực cuộn cuộn ngừng rót vào, vốn là huyền lực cầu nho trong nháy mắt liền giống như kinh khí cầu lớn lên, "hưu" tiếng bay vào giữa trung, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đánh úp về phía đám người Đông Phương Khuê.

      ‘ Ầm Ầm ’

      ‘ rầm. . . ’

      Theo mấy tiếng nổ mạnh, Túy Hương lâu phát ra rung động dữ dội.

      ‘ oanh ’

      tiếng vang lớn, rường cột chạm trổ ở lầu ba trong nháy mắt sụp đổ, cũng may tiểu nhị cơ trí vẫn luôn chú ý tình thế phát triển. Vừa thấy lầu ba khí áp thấp xuống, liền thông báo cho quản đem khách nhân ở lầu ba và lầu hai dời ra ngoài.

      Bụi bậm tản , Ngưng Sương vỗ vỗ y phục trắng thuần, nhìn đống hỗn độn ở Túy Hương lâu cái, chân mày lơ đãng nhíu lại, oán giận : "Lần này thảm rồi, phải bồi thường cho người ta số tiền lớn, sớm biết như vậy ta chỉ dùng sáu thành công lực là tốt rồi."

      Mộng lão mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lại bị lời cường hãn của Ngưng Sương chấn động lảo đảo mấy cái, lực phá hoại lớn như vậy, thế nhưng nàng chỉ dùng bảy tám phần công lực. Sợ rằng cường giả huyền vương cũng rất khó có thể làm được ! thấy rất ràng, huyền lực cầu này hoàn toàn là do huyền lực co rút lại mà thành, trải qua hao phí lớn như vậy, thần thái nàng lại vẫn phấn khởi như cũ, chẳng lẽ huyền lực của nàng lấy mãi hết?

      "Mộng lão, xem ra chúng ta phải tạm biệt ở đây rồi, trước khí trợ thủ của tên cặn bã này đến, người nhanh !" Ngưng Sương chán ghét liếc nhìn Đông Phương Khuê bị nổ đến khuôn mặt cũng bị thay đổi, trong giọng lộ ra ân cần nhàn nhạt.

      Mộng lão có chút bất ngờ nhìn nàng, nha đầu này, tâm tư tnh tế tỷ mỉ, cư nhiên lại sợ liên lụy đến lão đầu như ."Nha đầu sợ thúc phụ của trả thù sao?"

      Ngưng Sương bất đắc dĩ thở dài, "Sợ thế nào? Bất quá chỉ là tiểu lão đầu dám làm gì ta sao?"

      Ngưng Sương thong dong khiến Mộng lão bừng tỉnh hiểu ra, nha đầu này sợ rằng lai lịch , chỉ mong ngày sau nàng có thể giúp tộc nhân của mình tránh được kiếp nạn. Thấy Ngưng Sương tính trước kỹ càng như vậy, Mộng lão cũng từ chối, bóng đen chợt lóe, liền biến mất bóng dáng.

      "Tiểu nương, chúng ta gặp lại!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Đối tượng chịu oan ức lý tưởng
      Edit:..Lam thiên..


      Giọng trung khí mười phần từ trong trung truyền đến, Ngưng Sương chậm rãi vẽ ra nụ cười quỷ dị, " lão đầu thần bí, ngươi phải vì ta chịu oan chút rồi!"

      Mộng lão vừa rời , mấy chiếc xe huyền thú lần lượt xuất ở cửa Túy Hương lâu, tam trưởng lão thân hình khô gầy thấp bé là người thứ nhất nhảy xuống xe, theo sát phía sau là mấy học viên cùng Đông Phương khuê giao hảo. Nhưng những người xuống sau lại làm cho Ngưng Sương kinh ngạc, chỉ có đại trưởng lão bình thường luôn thích nghiên cứu học vấn nhất cũng tới, mà ngay cả sư phụ nàng người màng chính cũng tới.

      Ngưng Sương tiến lên mấy bước, nhu thuận thi lễ cái: "Sư phụ, vì sao người lại tới đây?"

      Nhìn thấy nàng, Huyền Lão cảm thấy ngoài ý muốn, và đại trưởng lão vốn cùng tam trưởng lão uống rượu, sau đó có người đến báo tin cho tam trưởng lão là Đông Phương khuê bị người làm bị thương, cho nên đến cứu người, lúc đó bọn họ cũng rãnh rỗi nên theo tới xem chút.

      "Khuê , Khuê nhi của ta . . ." Tam Trưởng Lão ở trong đống phế tích tìm được thi thể của Đông Phương khuê hoàn toàn biến dạng, nhất thời khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc.

      Sau đó, thi thể của mấy tên tùy tùng cũng được người tìm thấy, bộ dạng bi thảm này, khiến Đại Trưởng Lão cùng Huyền Lão cũng nhịn được trầm mặt xuống, là quá tàn nhẫn!

      "Là ai, là ai giết chết Khuê nhi của ta?" hai mắt Tam Trưởng Lão đỏ bừng, khàn giọng giận dữ hét lớn.

      tên học viên trong đó chợt vọt ra, hung ác chỉ vào Ngưng Sương : "Nhất định là nàng, thiếu gia chính là cùng nàng xảy ra xung đột."

      Vừa rồi, lúc Huyền Lão nhìn thấy Ngưng Sương ở nơi này sinh lòng nghi hoặc, lấy tính tình khiêm tốn của nàng, nàng rất có khả năng tới chỗ này xem náo nhiệt!

      Tam Trưởng Lão thấy Huyền Lão mặt biến sắc đem Ngưng Sương che ở sau lưng, nên ngay lập tức thu lại huyền lực tụ tại trong lòng bàn tay, trầm hỏi "Sở Ngưng Sương, chuyện này người giải thích thế nào?"

      Ngưng Sương tiến lên bước, lạnh nhạt : "Cũng phải là ta làm, vì sao ta phải giải thích?" Dừng lại trong chốc lát, đối diện với ánh mắt giẫn dữ của Tam Trưởng Lão, tiếp: "Ta thiên tư thấp kém, theo sư phụ hơn nửa năm vẫn chỉ là tinh huyền sư nho , ngươi cho là ta như vậy có thể có năng lực làm ra động tĩnh lớn như thế này sao?"

      Tam Trưởng Lão quan sát nàng từ xuống dưới lần, rốt cuộc thể thừa nhận, động tĩnh này, phải phế vật như nàng có thể làm được. Chuyện này nếu phải nàng làm, hơn nữa dù sao nàng cũng là đệ tử của Huyền Lão, giọng của Tam Trưởng Lão khỏi hòa hoãn lại, "Nếu có quan hệ gì với ngươi, vậy mời ngươi đem chân tướng tình cho ràng, Khuê nhi của ta thể nào chết oan được!"

      Trong lòng Ngưng Sương thầm cười lạnh, mặt lại giả vờ làm ra bộ dáng nghĩ mà sợ, chần chờ : " Hôm nay ta đến chợ đen dạo, gặp lão đầu, ta mua vật phẩm của muốn ta mời tới Túy Hương lâu ăn cơm, sau đó mới chịu bán đồ cho ta. Ta
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :