1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo thế huyền linh sư - Sênh Ca Như Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      [​IMG]Chương 11: Bán đan dược.

      Edit:..Lam Thiên..


      Chút tiền này, Ngưng Sương vẫn cảm thấy thiếu chút, theo bàn tay nàng, hai cái bình ngọc màu trắng liền xuất bàn trước mặt lão giả."Ta còn muốn bán thêm cái này."

      Lão giả kinh ngạc nhìn tiểu nương trước mắt tựa như làm ảo thuật liên tục lấy ra đô vật. Trong lòng thầm , "Nha đầu này, phải là cố tình dày vò người ta chứ, lần lấy hết ra được sao...?"

      "Đan dược? Vậy ta cần phải hảo hảo nhìn kỹ chút." thuận tay cầm lên cái bình ngọc, mở nút bình ngọc, cỗ mùi thơm ngào ngạt lạ lùng bay ra, linh khí trong khí dao động hình như dày đặc hơn chút.

      "Đây là linh đan giúp tăng tiến huyền lực ?" đáy mắt lão giả kim quang càng tăng lên, kinh ngạc hỏi.

      Tiếp theo đổ ra viên đặt ở trong lòng bàn tay, viên đan dược mượt mà trơn tròn được bao quanh bởi ánh sáng màu tím nhạt, linh khí nồng đậm tựa hồ là ở trong đan dược lưu chuyển.

      " sai, đây là thượng phẩm tử phủ kiền khôn đan." Trong thoáng chốc ánh mắt của lão giả thoáng qua tia thần sắc vui mừng dễ phát giác .

      Phải biết, phương thuốc của tử phủ kiền khôn đan tuy rằng bình thường đến cực điểm, nhưng tỷ lệ luyện chế thành công lại cao, thị trường nhu cầu lại lớn, cho nên giá tiền vẫn luôn cao hề thấp.

      Dù sao gặp phải bình cảnh là vấn đề mà mỗi người tu luyện đều gặp phải, mà tử phủ kiền khôn đan chỉ có thể tăng cường huyền lực, mà nó còn có thể ngưng tụ nguyên thần, đối với luyện đan sư, thuần thú sư, luyện khí sư giống nhau đều vô cùng hữu dụng.

      Lão giả đem đan dược bỏ lại vào bình ngọc, sau đó kịp chờ đợi đưa tay cầm lấy bình ngọc khác.

      "Đây là thượng phẩm thánh cấp đan dược, vô cực dịch cân đan." Giọng của Ngưng Sương thản nhiên vang lên.

      "À?" Lão giả bị lời này cả kinh đứng lên, vội vàng đổ ra viên xác nhận."Thánh cấp đan dược, còn là thượng phẩm, là có thể gặp mà thể cầu a!" lão giả sắc mặt vui mừng mà hỏi: " biết tiểu thư muốn bán như thế nào?"

      Ngưng Sương nhớ trong đại sảnh có bài bố cáo, phía có giới thiệu vắn tắt các nghiệp vụ của Thiên Nhai Các. Theo thứ tự là: bán ra, thu mua đan dược, thú tinh, nguyên liệu luyện khí, dược liệu, huyền thú các loại , còn có ban bố nhiệm vụ, tổ chức dong binh đoàn (lính đánh thuê), cùng với bán đấu giá.

      "Ta muốn bán đấu giá." Ngưng Sương mặt biến sắc trả lời.

      "Có thể, Thiên Nhai Các chúng ta là phòng đấu giá lớn nhất đại lục, chỉ là mỗi lần vật phầm thành công bán ra, chúng ta liền muốn thu mười phần trăm tiền thuế." Trong giọng của lão giả lơ đãng lộ ra tự hào.

      Lão giả thần sắc tự nhiên cùng năng lực cường đại, khiến Ngưng Sương tin tưởng Thiên Nhai Các là phòng đấu giá lớn nhất phiến đại lục này, lúc này nàng liền quyết định đem đan dược ủy thác cho Thiên Nhai Các bán đấu giá.

      "Được, ta tin tưởng thành tín ( thành và trung thực) của quý các, đan dược này liền giao cho quý các thay ta bán đấu giá, xin tiền bối hãy an bài người giúp ta làm các thủ tục liên quan."

      "A Thành, ngươi mang vị tiểu thư này lên lầu ba." Theo lão giả phân phó, thanh y nam tử đứng dậy tới trước mặt Ngưng Sương, làm thủ thế xin mời.

      theo A Thành vào lầu ba, ở trước cửa gian phòng đề “ Qúy Tân Thất (phòng khách quý)” dừng lại
      Xuyên thấu qua cánh cửa mở rộng Ngưng Sương nhìn vào bên trong, bên trong bố trí khá tinh mỹ hoa lệ, lúc này, hai nữ tử mặc y phục màu lục sắc ngồi ở phía sau bàn, hai người nhìn thấy Ngưng Sương liền mỉm cười đứng dậy thi lễ, "Tiểu thư, mời ngồi, biết có gì có thể giúp được ngài?"

      "Ta là tới làm thủ tục liên quan đến việc ủy thác bán đấu giá." Ngưng Sương mỉm cười trả lời. Trong lòng đối với phục vụ của Thiên Nhai Các ngược lại rất hài lòng, phục vụ mỉm cười, nơi này tệ. Khó trách có thể làm được đệ nhất đại lục.

      A Thành lời ít mà ý nhiều hướng lục y nữ tử ý đồ , sau đó liền rời .

      Lục y nữ tử nhận lấy hai lọ đan dược, lại để cho Ngưng Sương ký phần hiệp nghị ủy thác, sau đó lấy ra cái thẻ màu đen thao tác chút, sau đó liền đem thẻ đưa tới trước mặt Ngưng Sương.

      "Đây là thẻ hắc huyền tinh thông dụng toàn bộ đại lục, ngài trước có thể đem 2300 huyền tinh có nhập vào trong đó, tối nay phòng đấu giá chúng ta vừa lúc muốn cử hành cuộc bán đấu giá, sau khi bán đấu giá kết thúc chúng ta đem huyền tinh đấu giá được nhập vào trong thẻ của ngài." Lục y nữ tử dừng chút, sau đó lại bổ sung: "Bằng vào thẻ hắc huyền tinh này, ngài có thể ngồi ở phòng khách quý trong buổi đấu giá, ngoài ra ngài còn có thể hưởng ưu đãi giảm giá 90 % tại khách điếm của Thiên Nhai Các."

      Đợi lục y nữ tử xong, Ngưng Sương lại bội phục lão bản của Thiên Nhai Các, ràng buộc tiêu thụ, khuyến thưởng tiêu thụ, khó trách cơ hồ mỗi hành nghề đều có liên quan.

      "Tốt, đa tạ nhắc nhở." Đem 80 huyền thạch còn dư lại cấp tiền trà nước, Ngưng Sương liền ra khỏi Thiên Nhai Các.

      Khách điếm Thiên Nhai Các vừa vặn ở đối diện Thiên Nhai Các, Ngưng Sương vào lấy ra thẻ hắc huyền tinh, người phục vụ sau khi xác nhận có sai lầm, liền có người tướng dẫn nàng tới căn phòng lầu ba đối diện đường lớn.

      Mở cửa phòng ra, bên trong giữa bố trí khiêm tốn lại lộ ra chút xa hoa, Ngưng Sương cảm thấy rất tốt , có trời mới biết, nàng bao nhiêu năm được ngủ ở giường, nhất là cái giường này thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái.

      Vị trí ngay cửa ra vào đặt bộ ấm trà cùng mấy cái ghế đệm, dưới cửa sổ là để cây cổ cầm, bên cạnh cổ cầm đặt lư hương, lúc này tản ra mùi thơm thanh u như có như .

      "Phòng thượng đẳng, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi! Đàn này cũng tệ lắm, tên là ‘ Phượng Minh ’." Minh Huyễn ánh mắt kén chọn ở trong phòng đánh giá vòng, rồi bình luận.

      Nàng nhìn ra Minh Huyễn đối với ăn ở cầu còn rất cao nha! Nghĩ lại, người phong hoa tuyệt đại như , đời sống vốn có ắt hẳn là rất tinh xảo, nên đối với đồ vật, thưởng thức tất nhiên cũng là bất phàm.

      "Ngươi hiểu luật sao?" Ngưng Sương kinh ngạc lên tiếng.

      Minh Huyễn ngạo nghễ ngước mắt, điểm điểm tinh quang từ trong ánh mắt của tràn ra: "Dĩ nhiên, ta có môn công pháp, tên là 《 huyễn cầm quyết 》 đem Huyền Lực dung hợp vào trong, lấy giết người trong vô hình."

      xong, đạo khẩu quyết liền xuất ở trong đầu Ngưng Sương, trong lòng Ngưng Sương biết đây chính là 《 huyễn cầm quyết 》, Minh Huyễn là dùng ý niệm đem truyền vào trong đầu nàng.

      Minh Huyễn biết nàng gần ba tuổi liền bị ngăn cách ở dưới đáy vực, trong lòng biết nàng hiểu luật, lúc này ngổi xuống ở trước cầm án. Thoáng chốc, tiếng đàn róc rách liền phát ra, Minh Huyễn vừa khảy đàn vừa giảng giải cung, huy, giác cùng với cách điều khiển linh tinh.... cho Ngưng Sương nghe

      Ngưng Sương đứng ở bên nghiêm túc lắng nghe, mặc dù kiếp trước nàng thiện cầm, nhưng cái này dù sao cũng là tâm ý của Minh Huyễn đối với nàng, huống chi đàn tranh đại cùng Thất Huyền Cầm này thao tác vẫn có chút khác nhau.

      Từng đạo phù tuyệt đẹp từ ngón tay thon dài của Minh Huyễn vang lên, tiếng đàn giống như có ma lực hấp dẫn, khiến cho người nghe bất tri bất giác liền trầm mê. lúc này, ít phần ngạo nghễ của ngày thương, nhưng lại giống như sinh yên mỹ ngọc (*), làm cho người ta tự chủ được sinh ra ý muốn thân cận.

      Mang theo tâm tình vui vẻ khi được nghe tiếng đàn của Minh Huyễn hun đúc, Ngưng Sương tới buổi đấu giá của Thiên Nhai Các.

      Lúc này tại Thiên Nhai Các, ở trước cửa trái phải có hai nam tử cường tráng đứng, Ngưng Sương dùng thần thức quét qua, phát cư nhiên người là ngũ tinh thiên huyền sư, người còn lại là thất tinh thiên huyền sư, nàng khỏi ngẩn ra.

      Khó trách Minh Huyễn mình tu vi quá thấp, ra là thiên huyền sư cao cấp cũng chỉ có thể canh cửa cho người ta, may là mình biết luyện đan, nếu chẳng phải là nàng phải dựa vào việc canh cửa cho người ta để kiếm tiền sinh sống sao.

      Ngưng Sương đem thẻ hắc huyền tinh giơ ra, liền có người phục vụ thái độ cung kính dẫn nàng tiến vào, mang nàng thẳng tới phòng số 3 rồi mới rời . Lúc này cách buổi đấu giá bắt đầu còn hơi sớm, nhưng trong đại sảnh ngồi mấy trăm người, cũng có rất nhiều phòng khách quý sáng đèn.

      (*)Sinh yên mỹ ngọc: sinh yên nghĩa là khói bay bốc khói hoặc là sinh ra, mọc lên. Mỹ ngọc nghĩa là đẹp xinh đẹp duyên dáng, tốt. Ta hiểu bà tác giả này là muốn cái gì nên thôi cứ để nguyên ai hiểu sửa giùm ta nhé

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG] Chương 12: Buổi đấu giá

      Edit:..Lam Thiên..



      Minh Huyễn ánh mắt kén chọn dò xét phòng đấu giá xa hoa này, sàn nhà có màu đen dưới phản xạ của ánh sáng tạo nên những điểm u quang nho , nóc nhà màu trắng nhiễm chút bụi, nóc nhà treo hơn mười cái đèn lồng kiểu dáng cung đình vô cùng tinh mỹ, đem trọn cả phòng đấu giá chiếu sáng như ban ngày. Bốn phía vách tường được khắc lên những đạo phù văn khó hiểu, hiển nhiên trận pháp cấm chế được bố trí cực kỳ cao thâm.

      Minh Huyễn thầm suy đoán, cấm chế thuật thâm sâu như vậy, tại sao lại xuất ở đại lục cấp thấp này? Chẳng lẽ vạn năm thời gian, phiến đại lục này cấp tốc phát triển.

      Đón nhận ánh mắt thăm dò của Ngưng Sương, Minh Huyễn hơi hơi nhướng mày , "Quy mô này, cũng tạm được, chỉ là biết đồ vật được bán đấu giá có xứng với quy mô này hay ?."

      Cuối cùng, tựa như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của đột nhiên sáng lên."Chờ chút, nếu như có phi hành khí (đồ vật dùng để phi hành) tốt liền mua lại, chúng ta bây giờ đúng là cần thứ như vậy."

      Ngưng Sương tán đồng gật đầu cái, "Đấu giá hội cỡ lớn như này, hẳn là có ít đồ tốt! Chỉ mong đan dược của chúng ta có thể bán được giá tốt."

      "Yên tâm, cái này châm chích rộng khắp, đan dược này lưu lại ảnh hưởng sau khi dùng tỷ lệ thành đan lại thấp, người muốn mua lại nhiều, huống chi bầu khí của buổi đấu giá thục rất dễ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào." Minh Huyễn ưu nhã ngồi ở chỗ đó, phân tích lý lẽ cho Ngưng Sương nghe

      Theo ánh đèn từ các ghế lô lần lượt sáng lên, trong đại sảnh người vào cũng càng lúc càng nhiều, Ngưng Sương qua loa phỏng đoán chút, ít nhất phải có tới mấy ngàn người.

      "Mọi người buổi tối hảo!" Theo đạo thanh có chứa huyền lực vang lên, phòng đấu giá ồn áo náo động đột nhiên yên tĩnh lại.

      nữ tử xinh đẹp quyến rũ xuất đài, nàng thân y phục màu hồng bó sát người, làn váy dài đem dáng người hoàn mỹ của nàng lộ ra, ngũ quan xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nụ cười mị hoặc, khiến người xem huyết mạch phun trào.

      Theo xuất của nàng, thanh nuốt nước miếng trong đại sảnh cũng liên tiếp vang lên.

      Nữ tử hài lòng dò xét hồi, sau đó đối mặt với mọi người khẽ khom lưng cúi chào cái, nhất thời trước ngực lộ ra mảnh xuân sắc."Hoan nghênh các vị đến buổi đấu giá của Thiên Nhai các chúng ta, ta tên Hồng Y là đấu giá sư của đêm nay. Hi vọng ta có thể đem tới cho mọi người đêm vui vẻ."

      "Trước hết là vật phầm thứ nhất của đêm nay." Theo thanh của nàng rơi xuống, liền có nam tử mặc hắc y nâng theo khay ngọc xuất đài, bên trong khay ngọc đặt cặp nhẫn.

      "Đây là gian giới chỉ, dung lượng ngàn mét khối, giá khởi điểm là trăm huyền tinh." Hồng Y ánh mắt lưu chuyển, thanh ngọt ngào mềm mại vang lên quanh quẩn trong đại sảnh.

      " trăm năm mươi huyền tinh."

      "Hai trăm huyền tinh."

      "hai trăm năm mươi huyền tinh."

      . . . . . .

      Theo thanh nâng giá vang lên liên tiếp, nụ cười của Hồng Y cũng phát ra càng quyến rũ.

      Cuối cùng, vị nam tử trong đại sảnh lấy bốn trăm năm mươi huyền tinh để đổi lấy cặp nhẫn.

      Ngưng Sương sâu bội phục dự kiến trước của Minh Huyễn, " khí này, quả khiến người ta muốn điên cuồng!"

      Từng món vật phẩm được hắc y nam tử mang lên đài, sau đó trải qua tay của Hồng Y đấu giá bán ra ngoài, Hồng Y vưu vật, cái nhăn mày, nụ cười cũng có thể toát ra mị hoặc, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, vật qua tay nàng giá tiền cũng cao lên ít.

      Đến tại, Ngưng Sương vẫn chưa cảm thấy hứng thú với vật phẩm nào, dù sao vật mà nàng tiếp xúc từ trước tới nay đều là vật phi phàm, hơn nữa lại thêm người có ánh mắt kén chọn là Minh Huyễn ở bên cạnh, những thứ đồ vật bỏ kia tự nhiên lọt được vào mắt nàng.

      "Kế tiếp chính là vật phẩm mà rất nhiều người tu luyện mơ ước có được , nó chính là thượng phẩm linh đan giúp tăng tiến huyền lực —— tử phủ kiền khôn đan. Tất cả có ba bình , mỗi bình mười viên, giá khởi điểm là ngàn huyền tinh." Thanh mềm mại của Hồng Y rơi xuống trong nháy mắt liền đem buổi đấu giá đẩy lên cao trào.

      Trong đại sảnh khí đột nhiên trở nên ngưng trọng, đây chính là linh đan giúp đột phá bình cảnh, và cũng là đan dược có thể giúp bản thân gia tăng huyền lực a!

      Này cho dù có là đại gia tộc chăng nữa, cũng cần dùng loại đan dược này để bồi dưỡng hậu bối đời sau a.

      " Cách làm này tệ!" Minh Huyễn khó được lúc tán dương người khác.

      "Đúng vậy a, lão bản Thiên Nhai Các này rất có đầu óc buôn bán. Nếu như để bình 30 viên, giá khởi điểm là ba ngìn huyền tinh, như vậy khiến những người tài lực đủ hùng hậu chùn bước, nhưng tại đem chia làm ba bình, liền có nhiều người cùng cạnh tranh, giá tiền tự nhiên cao lên chút." Ngưng Sương lúc này cũng nổi lên mấy phần hiều kỳ đối với lão bản của Thiên Nhai Các

      Trong lúc bọn họ thảo luận, đấu giá ở dưới kia trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

      "Ba bình vạn huyền tinh!" thanh từ ghế lô khách quý ở phòng phía đông vang lên, trong thanh lộ ra mấy phần cấp bách.

      từ hai ngìn năm trăm huyền tinh bình, đột nhiên toát ra vạn huyền tinh ba bình, hiển nhiên trong đại sảnh cũng có rất nhiều người thể phản ứng kịp.

      " vạn năm trăm" dừng lại trong chốc lát, bỗng nhiên từ ghế lô khách quý ở gian phòng phía tây lại truyền ra đạo thanh bất đồng.

      "Thiên nha, điên cuồng mạnh liệt hơn !" Ngưng Sương thấy giá tiền đường lên, tâm tình của nàng khỏi tốt lên, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra quang mang lấp lánh.

      Minh Huyễn mỉm cười nhìn hành động của nàng, mười năm nay, nàng ngừng tu luyện, luyện đan, ngày qua ngày, biết mệt mỏi, khiến cho người ta nhìn thực thương tâm.

      "Hai vạn." vẫn là thanh từ ghế lô khách quý ở gian phòng phía đông, thanh tuy thấp nhưng bên trong lộ ra khí thế bắt buộc.

      Giá tiền tăng lên đến mức này, rất nhiều người coi như còn muốn tiếp tục, nhưng cũng chỉ có thể có lòng lại đủ lực.

      Hai vạn huyền tinh đổi ba mươi viên thượng phẩm linh đan, đúng là có chút ý vị coi tiền bạc như rác rưởi, kế tiếp còn ai theo vào nữa.

      "Được, nếu như ai tăng giá, như vậy ba bình tử phủ kiền khôn đan này liền lấy hai vạn huyền tinh thành giao." Giá tiền này Hồng Y tự nhiên hết sức hài lòng, trong thanh mềm mại của nàng tăng thêm mấy phần ý cười.

      "Hai vạn huyền tinh!" , thanh này giống như sấm đánh bên tai Ngưng Sương, nàng cũng bị chấn động đến cả kinh.

      "Ha, Luyện Đan Sư là nghề nghiệp có tiền đồ a!" Nhớ ngày đó, nàng ở Mê Vụ sâm lâm liều sống liều chết săn giết nhiều huyền thú như vậy, tạo ra nhiều sát nghiệt như thế, nhưng cũng chỉ được hơn hai ngàn huyền tinh, mà đồng nhất chỉ bình đan dược lại được hai vạn huyền tinh, đúng là thể cùng so sánh.

      "Kế tiếp chúng ta muốn bán chính là trong những vật phẩm trân quý của đên may, thánh đan —— vô cực dịch cân đan. Đồng dạng là ba bình, mỗi bình mười viên. Giá khởi điểm là hai ngàn huyền tinh bình." Lời của Hồng Y giống như mặt nước tĩnh lặng bỗng nhiên bị bỏ xuống tảng đá, khiến mặt nước nhấc lên trận sóng lớn.

      Nếu như linh đan lúc trước chỉ có tác dụng đột phá đối với tinh huyền sư trở xuống, như vậy vô cực dịch cân đan này cũng là đối với đột phá Huyền tôn trở xuống có tác dụng.

      Phía dưới đấu giá đường lên, rất nhanh được kêu giá tới vạn huyền tinh bình.

      "Ba bình ta xuất ra sáu vạn huyền tinh." Từ ghế lô khách quý ở phòng phía tây truyền ra đạo thanh thản nhiên.

      "Ngươi , cái tên lúc trước dùng hai vạn huyền tinh để mua linh đan kia có thể hay tức giận đến hộc máu a?!" trong giọng của Ngưng Sương có chút hả hê vui sướng khi người khác gặp họa, khiến Minh Huyễn cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Nụ cười này , phong hoa tuyệt đại thoáng chốc khiến Ngưng Sương bị mê hoặc, lão gia hỏa này, đúng là lão tinh vạn năm bất diệt, cư nhiên có thể cười đến khuynh đảo chúng sanh như vậy!

      Ngưng Sương đè xuống kinh ngạc trong đáy lòng, chuyển ánh mắt nhìn về phía phòng đối diện, nếu như nàng có nghe lầm, thanh vừa rồi chính là từ chỗ đó truyền tới. Vừa ra tay chính là sáu vạn huyền tinh, là tài đại khí thô!

      Cuối cùng, Vô Cực dịch cân đan lấy sáu vạn huyền tinh thành giao.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Coi tiền bạc là cặn bã

      Edit:..Lam Thiên..



      Sau lúc lâu, liền có người gõ cửa phòng của Ngưng Sương, thấy Minh Huyễn chút cử động, Ngưng Sương thể làm gì khác hơn là thản nhiên đứng dậy ra mở cửa.

      Đứng trước cửa chính là nữ tử thanh tú lần trước thay nàng làm thủ tục ủy thác kia

      "Ngài hảo, ta là đến báo cho ngài biết, đan dược ngài ủy thác chúng ta bán đấu giá tổng giá trị là tám vạn huyền tinh, sau khi khấu trừ tám ngàn tiền thuê, ngài còn bảy vạn hai ngàn huyền tinh, chúng ta thay ngài tích vào trong thẻ hắc huyền tinh. biết ngài có muốn trước kiểm tra chút hay ?" nữ tử thanh tú thái độ cung kính .

      Ngưng Sương đối với Thiên Nhai Các lại thêm mấy phần hảo cảm, sau khi nàng giấu tu vi của mình tu vi tại của nàng chỉ còn là tam tinh tinh huyền sư, đối phương lại là ngũ tinh tinh huyền sư, thực lực cách xa nhau như vậy, nhưng thái độ của đối phương đối với nàng vẫn kính cẩn như thế, quả là rất hiếm có.

      " cần, đối với uy tín của quý các ta tự nhiên tin tưởng, đa tạ ngươi tới thông báo cho ta."

      Lúc nàng trở lại chỗ ngồi, vật phẩm cuối cùng của tối nay cũng xuất tại đài, đó là cái huyền khí lấp lánh màu sắc băng lam.

      Sau khi Hồng Y đem vật phẩm đặt ở đài cao, liền liên tục: "Đây là huyền khí phi hành —— phi thiên băng hoàng dực, thuộc loại thượng phẩm bảo khí, giá khởi điểm là vạn huyền tinh."

      "Thượng phẩm bảo khí, mặc dù phẩm cấp có hơi thấp chút, nhưng tại rất thích hợp với ngươi, mua ! chừng có thể cải tiến phen." Cả đêm, cũng có xuất đồ tốt khiến Minh Huyễn động lòng, có chút có hứng thú.

      Đáy mắt Ngưng Sương thoáng qua đạo u quang, nhưng nàng có ra giá trước, nàng đợi cái người đại tài khí thô đối diện lên tiếng trước.

      Bởi vì giá khởi điểm món bảo khí này quá cao, tuy là thượng phẩm phi hành khí hiếm thấy, nhưng chức năng bất quá cũng chỉ có , đến mức sau khi Hồng Y giới thiệu xong vẫn chậm chạp có ai ra giá.

      Ngưng Sương suy nghĩ xem mình là có thể lấy giá khởi điểm đem vật này bỏ vào trong túi hay , lại nghe được thanh của người lúc trước mua tử phủ kiền khôn đan vang lên.

      " vạn năm trăm huyền tinh."

      Dừng lại lát, thấy ai theo vào, Ngưng Sương thể làm gì khác hơn là cau mày báo giá: "Hai vạn."

      "Ba vạn." người nọ tăng giá rất cao, trong giọng lộ ra mấy phần xem thường. Hình như đấu giá chính là vì chơi, nâng giá cũng tựa hồ đó phải là huyền tinh mà là tảng đá.

      ngờ, Ngưng Sương suy đoán đúng là tám chín phần mười, người này chính là bá chủ phương tại Phượng Dương đế quốc, chỉ cần là đồ nhìn lọt mắt, liền tính tình thế bắt buộc, cho dù là cướp cũng muốn cướp được.

      "Bốn vạn." Ngưng Sương tuy biết bảo khí này căn bản đáng với giá tiền này, nhưng cố tình tính tình bướng bỉnh của nàng lại nổi lên, cho dù nàng chiếm được, nàng cũng để cho chiếm được tiện nghi.

      "Sáu vạn, ngươi con mẹ nó có gan lại theo vào!" vị khách quý ở ghế lô phòng phía đông hướng về phía phòng của Ngưng Sương rống to.

      "Công tử là tài đại khí thô, thế nhưng lại coi tiền bạc là cặn bã, tại hạ tự than bằng!" Ngưng Sương hướng về ghế lô phòng phía đông hoạt bát cười .

      Thanh của nàng mặc dù lớn, nhưng vừa vặn truyền được đến lỗ tai của mỗi người. Trong lúc bất chợt, cả phòng đấu giá bộc phát ra hồi bàn luận xôn xao, đại khái đều là nghị luận cái phi hành bảo khí này giá quá cao, người mua là người ngu ngốc đem huyền tinh thành rác rưởi.

      đài Hồng Y cũng nhịn được cười nhìn về phía phòng Ngưng Sương, cho dù là ai cũng có thể nghe ra trong thanh này có chút trêu tức.

      "Khốn kiếp, ngươi chờ xem!" Đối phương xấu hổ thành giận, sau khi hô lên lời này liền vội vã rời .

      Ngưng Sương chú ý tới đó là thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, là cửu tinh huyền sư đỉnh phong , mặc trường bào màu xanh ngọc, mặt mũi tuấn tú, chỉ là đáy mắt lên kiêu căng phá hủy hình tượng tốt đẹp vốn có này.

      "Nha đầu, nhất định tìm người ở phụ cận chận đường ngươi." Trong giọng của Minh Huyễn có chút hả hê thèm che giấu.

      "Thôi , ta dám làm tự nhiên sợ tìm ta trả thù." Ngưng sương chẳng thèm để ý hừ tiếng.

      "Đông đông đông. . ." Ở thời điểm họ chuẩn bị rời , tiếng gõ cửa vang lên.

      "Bên cạnh người tới có vị huyền vương, ngươi phải cẩn thận ứng phó." Thanh của Minh Huyễn truyền vào trong đầu nàng, trong phòng cũng sớm còn thấy tung ảnh của .

      "Hừ! Phản ứng rất nhanh!"

      Mở cửa, đứng ngoài cửa là hai người già trẻ, lão giả hẳn là vị huyền vương kia, tóc màu xám trắng, sắc mặt hồng nhuận, nhìn ra lão quái vật này sống mấy trăm năm rồi. Dù sao người đạt tu vi từ huyền vương trở lên tuổi thọ liền có hơn mấy ngàn năm, mà tới được Thần giai trở lên liền có hơn mấy vạn năm, về phần thần đế trong truyền thuyết được trường tồn cùng với trời đất.

      Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi là nhị tinh tinh huyền sư đỉnh cấp, xem ra thiên phú của người này cũng tệ. mặc bộ trường bào nguyệt sắc vân cẩm, chân bàn long giày cùng màu, ánh mắt trong sáng, môi mỏng treo lên nụ cười mỉm thanh lãng, ngũ quan tuấn đến cực điểm, rất có vài phần mùi vị ngọc thụ lâm phong.

      Thời điểm Ngưng Sương quan sát , đối phương cũng ở đây quan sát nàng, tiểu nương trước mắt tuổi còn quá , nhưng tư dung tuyệt thế là được nhìn thấy, khuôn mặt nhắn trắng trẻo tỳ vết, ánh mắt tĩnh mịch nhưng sáng ngời giống như hắc diệu thạch, nàng vận thân y phục thuần trắng lại tôn thêm vài phần phong nghi di thế độc lập. Nàng chính là nữ tử mà Vân lão khen dứt miệng, đan dược đêm nay là do nàng cung cấp?

      Thấy đối phương chậm chạp mở miệng, Ngưng Sương thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: "Ta với công tử vốn quen biết, biết công tử đến đây là muốn làm gì?" Trong giọng của nàng lộ ra lạnh nhạt xa cách ràng.

      Thiếu niên ngược lại cho là đúng, mỉm cười : "Chẳng lẽ tiểu thư mời ta tiến vào ngồi chút sao?"

      " cần, ta vừa vặn phải ."

      Thiếu niên vẫn như cũ cười như gió xuân, "Ta là tò mò người trong phòng này là ai mà lại dám trêu trọc tới Phượng Dật, ta còn tưởng rằng là tên biết trời cao đất rộng chỉ biết ăn chơi chát táng, nhưng tại vừa thấy, thế nhưng lại là tuyệt đại tiểu giai nhân!"

      Đón nhận nụ cười tươi sáng, khí độ thẳng thắn, Ngưng Sương cũng tiện lãnh ngôn lại, lông mày nàng khẽ chau lên: "Sau đó sao? Lòng hiếu kỳ của ngươi thỏa mãn rồi?"

      mắt cười lưu chuyển, lúng túng sờ lỗ mũi cái, vẻ mặt thành khẩn ha ha cười : "Tiểu thư cần đa tâm, ta cũng là nhân tiện đến cảm tạ tiểu thư."

      Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt nhìn: "Hả? . . . Cảm tạ ta?"

      Thiếu niên khẳng định gật đầu cái: "Dĩ nhiên, món bảo khí phi hành đó là ta bán đấu giá , nếu như phải được tiểu thư trợ giúp, tại hạ sao có thể được ngư ông đắc lợi đây.

      mặt Ngưng Sương biến sắc, nhưng trong lòng nàng lại thầm oán thầm, ngờ nàng lại để cho người này được làm ngư ông, nếu như nàng đoán sai, vô cực dịch cân đan chính là bị mua .

      " cần cám ơn ta, muốn cám ơn cám ơn phòng đấu giá, khí quá dễ dàng làm người ta điên cuồng."

      Thiếu niên đồng ý gật đầu cái, xác thực, khí phòng đấu giá dễ dàng làm cho người ta mất trí. Nhưng thấy thần sắc của nàng rất trầm tĩnh ung dung, cũng thấy nàng có chút luống cuống hoảng hốt khi chính mình đắc tội người a!

      Tình huống như thế, trừ phi là thực lực của bản thân rất cường đại, sợ tất cả mưu dương mưu; nếu là người biết sợ, căn bản là biết lai lịch của đối phương. Nàng chỉ là tam tinh tinh huyền sư, với tuổi này của nàng, tuy rằng là kinh thế hãi tục, nhưng so với thực lực sau lưng Phượng Dật, lại thể so sánh.

      "Ngươi có biết thân phận của người đó?" Thiếu niên hỏi dò.

      " biết, dù sao giàu cũng quý." Ngưng Sương có chút nổi cáu nhìn hai người trước mặt này, như thế nào lại nhiều chuyện vậy!

      Thiếu niên hiển nhiên bị lời này của nàng cả kinh, nàng cũng biết lai lịch của đối phương , thế nhưng nàng vẫn còn trấn định thong dong như thế. can đảm như vậy, thể khiến bội phục.

      " là tứ hoàng tử của Phượng Dương đế quốc—— Phượng Dật, cũng là hoàng tử duy nhất của hoàng hậu, người ta gọi là Phượng Dương nhất phương bá chủ. người này đặc điểm lớn nhất chính là có thù tất báo. . ." còn muốn thao thao bất tuyệt, lại bị lời kế tiếp của Ngưng Sương cắt đứt.

      "Ngươi có phải hay còn muốn cho ta biết, tại nhất định là phụ cận đây bày ra thiên la địa võng, để lùng bắt ta, sau đó dùng mười tám loại khốc hình hành hạ ta, cuối cùng đem ta róc xương lóc thịt để phát tiết mối hận trong lòng . Đúng ?"

      Thiếu niên giương mắt nhìn Ngưng Sương, sâu xa : "Ngươi đoán ngược lại phải đúng tới tám chín phần, nhưng nếu như biết, vì sao lại hốt hoảng chút nào?"

      Khóe môi Ngưng Sương hơi vểnh, nâng lên nụ cười ngạo nghễ, trong ánh mắt sâu lường được như có vạn đạo linh quang lóe lên.

      "A, hốt hoảng có thể giải quyết được vấn đề sao? Lại nhân sinh rất dài, cũng rất tĩnh mịch, nhưng nếu như có người nguyện ý đưa mình tới cửa vui đùa chút, như vậy cũng rất tốt!"

      Thiếu niên kinh ngạc nhìn thấy khí thế của Ngưng Sương đột nhiên biến đổi, sau đó liền cuống quít dời mắt chỗ khác, ánh mắt của tiểu nương này quá mức sáng ngời, trong đó có loại khí phách đánh thẳng vào lòng, giống như vòng xoáy sâu thấy đáy, làm cho người ta bất tri bất giác liền bị cuốn vào trong đó.

      Lần này, thiếu niên là còn lời nào để chống đở, khó trách ánh mắt sắc bén của Vân lão lại đối với nàng đầy sùng bái, quả nhiên cùng người khác bất đồng!

      "Nam Cung Thanh Ca, là tên của ta!" Thiếu niên xong liền xoay người muốn , cuối cùng, lại quay đầu lại dừng trong chốc lát.

      "Ngươi có tới Mộng Chi Đảo để tham gia sát hạch bài kiểm tra nhập học tại Đế Quốc học viện hay ? Ta hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đồng hành, ta ở tại khách điếm của Thiên Nhai Các, nếu như cần ta giúp tay ngươi có thể tới tìm ta." Nam Cung Thanh Ca tự mình xong nhưng vẫn thấy Ngưng Sương có ý lên tiếng, nên liền chuẩn bị rời .

      "Sở Ngưng Sương." Thiện ý của , Ngưng Sương cảm nhận được, nhưng mặt nàng vẫn là bộ cự tuyệt xa cách.

      Sau khi Nam Cung Thanh Ca rời , Ngưng Sương liền đem chính mình cải trang chút, sau đó liền ra khỏi cửa chính của Thiên Nhai Các, nàng biết, Phượng Dật địa bàn của Thiên Nhai Các xuống tay với nàng, nhưng ra khỏi Thiên Nhai Các chính là thiên hạ của Phượng Tứ hoàng tử rồi.

      Ngưng Sương dùng thần thức quét qua, liền nhận thấy được cách đó xa có hơn mười đạo hơi thở nấp, quả nhiên, mới vừa tới khúc rẽ của Thiên Nhai Các, nàng liền nhìn thấy Phượng Dật dẫn đám người lén lút chờ ở nơi đó.

      Lúc này Ngưng Sương sớm khoác lên cái đấu bồng màu đen, áo choàng to lớn đem nó từ đầu đến chân bao vây lại, chỉ còn lại đôi mắt sáng ở trong màn đêm điệp điệp sinh huy.

      Nhìn thấy người tới, Phượng Dật nhưng có chút đắn đo khó xác định, nhìn thân hình người này, tuổi hẳn vẫn là còn , đây là người trêu trọc chính mình sao? Nhưng phái người nghe ngóng qua, người cuối cùng rời chính là người cùng mình sung đột a. Nếu là như vậy, chính mình lại điều động nhiều binh lực đến chỉ để đối phó với đứa con nít, chẳng phải là rất buồn cười sao?

      Xuyên thấu qua thần thức, Ngưng Sương sớm biết tu vi của đối phương, người có tu vi cao nhất bất quá chỉ là tam tinh thiên huyền sư, còn lại đều là đê tinh tinh huyền sư (huyền sư cấp thấp) hoặc là huyền sư, mặc dù nhân số nhiều nhưng cũng đủ gây sợ hãi.

      Ban đầu Nam Cung Thanh Ca cho nàng biết Phượng Dật là Tứ hoàng tử Ngưng Sương từng thấp thỏm lo lắng, dù sao cũng là đế quốc nhất định có chỗ hơn người, tiểu nương như nàng làm sao có thể chống lại. Bằng nàng cũng mặc bộ áo choàng, che lại mặt mũi như thế này.

      Mà Nam Cung Thanh Ca lúc này lại cũng xa, mặc dù thái độ của Ngưng Sương với cũng được tốt cho lắm, nhưng lại biết vì sao, ánh mắt sáng ngời của nương ấy lại luôn thoáng trong đầu , cho nên mới vòng trở lại, nghĩ đến thời khắc mấu chốt giúp nàng tay.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 14: Thiên la địa võng

      Edit:..Lam Thiên..


      "Khốn kiếp, ngươi cho rằng chỉ cần đổi bộ y phục, ta liền nhận ra ngươi sao?" Phượng Dật lớn tiếng quát, thử dò xét .

      Ngưng Sương liếc cái, sau đó vẫn như cũ nhanh chậm bước .

      Ánh mắt khinh thường của nàng hoàn toàn chọc giận Phượng Dật, đường đường là hoàng tử của đế quốc, cộng thêm thiên phú của bản thân, trong ngày thường người nịnh bợ đếm hết, bao giờ bị người ta xem thường như thế?

      "Khốn kiếp, ngươi vì sao trả lời bản đại gia?"

      "Ta chỉ chuyện với người ta muốn , ngươi còn chưa xứng." Giọng của Ngưng Sương thản nhiên giống như việc nhà.

      Hừ, cứ xem như ngươi phải là tên khốn kia, nhưng ngươi dám đối với ta như thế, ngươi cũng nhất định phải chết. Hôm nay liên tục bị người đả kích, Phượng Dật vô cùng tức giận, muốn giáo huấn tốt người này, để cho nàng quỳ mặt đất hướng mình cầu xin tha thứ, thề, nhất định phải khiến cao ngạo trong đôi mắt kia biến mất.

      Theo tay ra dấu, mười mấy người này nhanh chóng đem nàng bao vây xung quanh, nhưng ánh mắt của Ngưng Sương vẫn bình tĩnh như trước.

      "Thiên La Địa Võng!"

      Phượng Dật môi mỏng hé mở, hung hăng khạc ra mấy chữ.

      Những thị vệ này mặc dù cảm thấy nhiều người như vậy đối phó với tiểu nương rất mất đạo nghĩa, nhưng Tứ hoàng tử ra lệnh cho bọn họ. bọn họ cũng dám cãi lại, huống chi, chuyện lấy mạnh hiếp yếu như vậy bọn họ cũng phải làm lần đầu tiên.

      Trong nháy mắt bọn họ điều chỉnh vị trí, hộ trợ lẫn nhau, tạo thành hai đạo vòng vây, theo tiếng ra lệnh, huyền khí trong tay đồng loạt hướng tới Ngưng Sương giáng xuống.

      Trong lúc nhất thời, đủ loại huyền khí xen lẫn mấy đạo huyền quang đan vào nhau tạo thành cái lưới lớn, bay trung hướng tới Ngưng Sương chụp xuống.

      Hai tay Ngưng Sương kết ra mấy đạo thủ ấn phức tạp, đem băng huyền lực tụ ở đầu ngón tay, ngưng tụ thành đạo băng kiếm nho , ‘khanh’ tiếng, trong đêm tối, đạo lam quang chói mắt vụt bay nhanh !

      Cái lưới huyền khí ở trung liền tựa như như sao ào ào rơi xuống.

      Nam Cung Thanh Ca trong bóng tối thở phào cái dài, nàng có việc gì là tốt rồi!

      Phượng Dật đứng ở bên ngoài vòng vây , đáy lòng cũng là khiếp sợ tột đỉnh, xú nha đầu, thủ đoạn quả nhiên cao minh, có thể lấy tu vi tam tinh tinh huyền sư phá thiên la địa võng của ta.

      Nếu như Ngưng Sương để cho Phượng Ngâm kiếm xuất ra, vậy những người này liền chết cũng bị thương, nhưng những người này cùng với nàng thù oán, huống chi là nàng đúng trêu trọc người ta trước, cho nên nàng mới ác độc hạ sát thủ.

      Nhưng nếu Phượng Dật lại tiếp tục ép bức nàng, vậy liền đừng trách nàng xuống tay vô tình.

      "Tránh ra!" Giọng của nàng rất lạnh lẽo khiến người ta giống như rớt vào hầm băng, ở dưới uy áp của nàng, có hai người thị vệ tu vi thấp nhất bất giác dời bước chân.

      Phượng Dật vẫn luôn là người xưng bá nên sao nhịn được giọng điệu này, dưới màn đêm che giấu , nhìn ra vẻ mặt của , lại thấy lấy ra thủy tinh cầu, sau đó chậm rãi rót huyền lực vào, theo huyền lực rót vào, trong nháy mắt Thủy Tinh Cầu bành trướng.

      ‘ bùm ’ tiếng vang lớn, Thủy Tinh Cầu nhất thời chia năm xẻ bảy.

      " tốt, đây là thủy tinh truyền tin, rất nhanh có cường giả của hoàng thất đến đây, nhanh mau!" Nghe thấy lời của Minh Huyễn Ngưng Sương thu hồi tâm trạng buông lỏng lúc trước, ngờ, Phượng Dật này quả nhiên là người khó dây dưa, vẫn chịu bỏ qua cho nàng.

      Đáy mắt Ngưng Sương xông lên sát ý, nàng muốn gọi Phượng Ngâm kiếm ra, nhưng lại bị đạo ngân quang xuất cắt đứt, ngân quang rơi xuống, liền có bóng người ra, đó là nam tử trẻ tuổi khí bức người, nam tử mặc bộ ngân bào màu bạc ở trong màn đêm liền giống như điểm điểm tinh quang lóe lên.

      Từ ánh mắt của nam tử kia nhìn nàng, Ngưng Sương liền biết , chính mình ở trong mắt , chỉ giống như con kiến hôi.

      Uy áp ùn ùn đánh tới, nàng mặt cố sức chống cự, mặt lại thầm vận chuyển vô cực hư trảm, để chuẩn bị chạy trốn.

      Ngân y nam tử nhìn thấy Ngưng Sương ở dưới năm, sáu phần uy áp của , mà vẫn có thể đứng vững, đáy mắt lên mấy phần khen ngợi. Ngước mắt giống như tùy ý liếc nhìn Ngưng Sương cái, liền quay đầu nhìn Phượng Dật, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì mà gọi ta đến đây?"

      Phượng Dật bị nhìn chăm chú, lòng bàn tay liền thấm ra tầng mồ hôi, lúc này, đối với Ngưng Sương càng thêm hận đến cắn răng nghiến lợi, nếu phải vì đối phó với nàng, làm sao lại ở dưới cơn giận dữ mời tôn đại thần này ra.

      "Lão tổ tông, nàng đoạt đồ của ta, chỉ có trả còn đánh đả thương thị vệ của ta, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết chúng ta diệt khẩu." thanh Phượng Dật có chút run rẩy, nhưng chuyện này cũng hề làm trở ngại trợn mắt mò.

      Kiếp trước, nàng gặp qua rất nhiều người so với vô sỉ hơn, Ngưng Sương đối với lần này ngược lại nàng quan tâm, chỉ là lẳng lặng chờ phản ứng của ngân y nam tử. Ỷ vào vô cực hư trảm, nàng bộ dáng thong dong, yên lặng theo dõi biến hóa.

      Nghe vậy, ngân y nam tử khỏi ngưng mắt dò xét cẩn thận Ngưng Sương, người trước mắt mặc dù chỉ nhìn thấy đôi ánh mắt sáng ngời, nhưng trong đó lại lộ ra trầm tĩnh khiến lại thêm nhiều hơn mấy phần thưởng thức.

      "Ngươi có lời muốn ?" giọng của ngân y nam tử thản nhiên, thiếu lạnh lùng lúc trước đối với Phượng Dật .

      Ngưng Sương khẽ rũ ánh mắt xuống, lạnh nhạt : " lời nào để , đầu đuôi câu chuyện chắc hẳn tiền bối tự có định luận."

      Ngân y nam tử mỉm cười, tiểu nương thú vị, bình tĩnh, tỉnh táo, mạnh hơn những thứ ra hồn này gấp trăm lần.

      mặc dù vẫn luôn bế quan tu luyện, nhưng những chuyện lớn chuyện của Phượng Dật, làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của , đối với tiếng xấu của Phượng Dật tự nhiên cũng sớm nghe qua. Chỉ là say mê tu luyện, mới thèm để ý chút chuyện này. ngờ hôm nay Phượng Dật tên tiểu hỗn đản này, lại dám lừa gạt tới đây trợ trụ vi ngược, quả là vô pháp vô thiên.

      "Tiểu nương, ngươi !"

      Lời cứng rắn của ngân y nam tử xuống, Phượng Dật lại quát to lên: "Lão tổ tông, ngài thể bỏ qua cho nàng, là nàng đoạt đồ của ta." đối với Ngưng Sương là phẫn hận còn đối với ngân y nam tử lại là sợ hãi.

      "Mất hết thể diện!" Ngân y nam tử liếc mắt nhìn Phượng Dật, sau đó tiện tay xốc lên biến mất trong màn đêm.

      Nháo kịch kết thúc, Ngưng Sương tĩnh lặng trong bóng đêm, thầm suy nghĩ lại việc làm hôm nay của chính mình , vì nhất thời tức giận, mà làm như vậy có đáng giá ? Nếu như nàng muốn có, đại khái có thể ở phòng đấu giá cùng Phượng Dật tranh giành cuộc, nhưng nếu buông tha, cuối cùng cần gì phải làm điều thừa như vậy.

      Là lòng dạ của mình thay đổi hay là do mình buồn chán đến quá lâu?

      Mình có thể ngạo, có thể cuồng nhưng tuyệt đối thể tự đại, ở trước cường giả chân chính nàng tuyệt đối thể có tâm tư tự đại.

      Nhận ra khuyết điểm của chính mình, tâm tình của Ngưng Sương đột nhiên bình tĩnh lại, rất nhanh liền trở lại khách điếm Thiên Nhai .

      Nằm ở giường lớn mềm mại, Ngưng Sương nghĩ tới con đường tương lai của bản thân, vì mẫu thân báo thù sao? Nhưng bên trong Tần gia rất vững chắc, cường giả đông đảo, lúc này , khác nào tự tìm đường chết.

      Giúp Minh Huyễn trọng sóc thân thể sao? Nhưng Minh Huyễn bây giờ còn chưa phải lúc, ít nhất phải đợi đến thời điểm nàng đến được địa giai đỉnh cấp mới có hi vọng.

      Địa giai đỉnh cấp đây chính là cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, là cấp cao nhất tồn tại ở Phượng ngâm Đại lục.

      Cứu Mặc nhiễm sao? Vậy lại càng là khó hơn lên trời, đoán chừng ít nhất nàng phải đạt thần giai trở lên mới có cơ hội. Minh Huyễn từng , nếu muốn phá đạo kia cấm chế biện pháp đơn giản nhất chính là giết chết người bày ra cấm chế.

      Nghĩ như vậy, nàng tại cái gì cũng thể làm, mình quả nhiên vẫn còn quá yếu.

      Đột nhiên, linh quang ra, nhớ tới lời Nam Cung Thanh ca , "Mộng Chi Đảo học viện Đế Quốc." Có lẽ có thể tới đó xem chút.

      "Mộng Chi Đảo học viện Đế Quốc, ngươi có nghe qua chưa?" Mặc dù Minh Huyễn tựa ở ghế đệm hai mắt khép lại, nhưng Ngưng Sương biết là vẫn tỉnh .

      "Có nghe qua, nghe là do tứ đại đế quốc cùng với tứ đại gia tộc lánh đời cùng nhau cử hành, nghe bên trong có tòa tháp kỳ quái, có lẽ ngươi có thể xem chút." xong, giống như là nhớ tới cái gì, liền thở dài mấy hơi , "Ngươi đối với thế giới này hiểu biết quá ít, chỗ đó học tập đoạn thời gian , đối với ngươi về sau khắp nơi hành tẩu mới có lợi."

      Thấy Minh Huyễn cũng ủng hộ, lúc này Ngưng Sương quyết định, tiến về Đế Quốc học viện.

      Chỉ là, trước đó, nàng phải ở Phượng Dương Thành hảo hảo dạo ,mua chút vật phẩm cần thiết. Vì ở đấu giá hội thấy đồ tốt, nên nàng nghĩ muốn chợ đen nhìn chút.

      Dù sao, Minh Huyễn kiến thức rộng rãi, trong chợ đen, chừng liền có thể đào ra được đồ tốt. Đề nghị của nàng, lấy được tán thành của Minh Huyễn .

      Vừa mới tới đại sảnh trong khách điếm, bên tai liền vang lên thanh tràn ngập ý cười của Nam Cung Thanh Ca: "Ngưng Sương, nhìn thấy ngươi ta cao hứng!"

      Đưa tay đánh mặt người tươi cười, huống chi còn là người quen biết, lông mày Ngưng Sương nhíu lại, thản nhiên chào hỏi: "Nam Cung công tử, hân hạnh gặp ngươi!"

      "Ngưng Sương, ngươi có phải vừa tới Phượng Dương Thành hay ?, nếu ta dẫn ngươi chung quanh nhìn chút!" Thấy Ngưng Sương cùng chào hỏi, tâm tình Nam Cung Thanh Ca liền tốt lên, nên trong lời của Ngưng Sương có ý xa cách cũng bị bỏ qua.

      Ngưng Sương vốn là muốn cự tuyệt, nhưng cân nhắc đến chính mình chợ đen ở nơi nào cũng biết, liền khẽ gật đầu cái."Như vậy, liền phiền toái Nam Cung công tử."

      Nam Cung Thanh Ca thấy Ngưng Sương tiếp nhận lời mời của mình, đuôi lông mày đáy mắt liền cũng dính vài điểm ý cười.

      "Ngưng Sương, hay là ngươi gọi ta là Thanh Ca !"

      "Được, Thanh Ca, ta muốn tới chợ đen dạo chút." Ngưng Sương rất biết nghe lời a.

      theo bên cạnh Thanh Ca vẫn là cái cường giả huyền vương đó, nhưng giống như người tồn tại vậy, lời, thậm chí ngay cả khí thế cũng thu lại biểu lộ chút nào.

      Ngưng Sương khỏi thầm suy đoán, Nam Cung Thanh Ca rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà ngay cả hộ vệ cũng là Huyền Vương hiếm có phiến đại lục này, so với Phượng Dật, sợ rằng càng muốn sâu hơn. Dù sao cường giả Huyền Vương phiến đại lục này, đều là đếm trền đầu ngón tay, với lại bọn họ đều là người cao cao tại thượng.

      Ở dưới chỉ dẫn của Thanh Ca, bọn họ rất nhanh tới trung tâm của con đường khá xa, còn chưa đến gần, xa xa liền nghe thấy tiếng rao hàng huyên náo.

      "Thu lại các loại huyền khí bị vứt bỏ, giá cả vừa phải, già trẻ phân biệt!"

      "Tài liệu luyện khí, cần cái gì có cái có, ngang qua, nên bỏ qua a!"

      Hai bên đường phố bày đầy các dạng vật phẩm, hàng bày la liệt, tiếng rao hàng bên tai dứt, lông mi dài của Thanh Ca nhăn lại, có chút thể giải thích vì sao Ngưng Sương lại muốn tới nơi ngư long hỗn tạp này.

      "Nha đầu, để cho tuệ nhãn của ngươi bắt đầu càn quét !" trong thanh của Minh Huyễn lộ ra hưng phấn nhàn nhạt.

      Có lẽ là do tịch mịch quá lâu,nên phần náo nhiệt này lại khiến cho bọn họ sinh ra mấy phần hưng phấn. Ngưng Sương vui vẻ đáp ứng.

      Trước khi ra cửa, nàng ở ngân hàng tư nhân của Thiên Nhai Các lấy ra vạn huyền tinh, cũng đem phần bên trong đổi thành huyền thạch.

      Mặc dù Minh Huyễn ở trong gian, nhưng Ngưng Sương hình như có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của , lưu luyến với mỗi món vật phẩm.

      "A! vương cấp phi thiên ngô công nhục thể, hai mươi huyền thạch, cái này có thể dùng để chế thuốc." Ngưng Sương tự lẩm bẩm.

      "Khối tảng đá màu đen kia, là hắc tinh diệu thạch, là nguyên liệu thượng phẩm dùng để luyện khí, trị giá ba mươi huyền thạch."

      Minh Huyễn bên nhìn , Ngưng Sương hăng hái bừng bừng trả tiền mua hàng, dưới bầu khí phòng đấu giá như vậy nàng vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng nơi này ngược lại khiến nàng lưu luyến buông. Đặc biệt là lúc đào ra bảo bối liền càng kích động nhân tâm.

      đường dạo , ánh mắt Thanh Ca thủy chung tràn đầy ý cười nhìn Ngưng Sương mỉm cười đem từng món vật phẩm bỏ vào trong túi, lúc này nàng ít vài phần lạnh nhạt xa cách của ngày thường, cả người thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần tùy ý thân thiện.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Liên minh luyện khí.

      Edit:..Lam Thiên..


      Đột nhiên, tới trước quán hàng của vị lão giả, Ngưng Sương cảm giác Phượng Ngâm Kiếm hình như hưng phấn khác thường, rất có xu hướng muốn lao ra khỏi gian.

      Ngưng Sương nghi ngờ đứng ở trước quán hàng, nhìn lướt qua, nàng thấy đều là chút vật phẩm bình thường, nhưng tại sao lại khiến Phượng Ngâm kích động như thế?

      Nàng từng cái từng cái cẩn thận lựa chọn, đột nhiên, ở góc bình thường nàng thấy có hạt châu. Hạt châu màu trắng giống như che lên tầng sương mù, nhưng cảm giác đụng vào lại vô cùng bình thường, Ngưng Sương nhìn ra có gì lạ, nhưng Phượng Ngâm lại càng phát ra kích động.

      Nghĩ đến Phượng Ngâm chính là thần khí có linh thức, Ngưng Sương liền lấy ý niệm thử thăm dò cùng nó khai thông."Phượng Ngâm, ngươi có phải muốn hạt châu này hay ?, nếu đúng an tĩnh lại chút, ta mua cho ngươi."

      Lời của Ngưng Sương vừa dứt, Phượng Ngâm liền yên tĩnh lại, thấy vậy, Ngưng Sương tự nhiên ý thức được hạt châu này là vật bất phàm."Đại thúc, hạt châu này bán thế nào?"

      Lão giả thấy Ngưng Sương lựa chọn lâu như vậy, cuối cùng lại chọn ra vật ra gì như vậy, nên có ý tốt cười : "Tiểu thư, đây chỉ là vật lão đầu ta tùy tiện nhặt được, đáng bao nhiêu tiền, nếu ngươi hãy nhìn lại chút vật khác?"

      Ngưng Sương lắc đầu cái, bàn tay vung lên, năm mươi huyền thạch liền xuất ở trong lòng bàn tay của nàng, "Chỗ huyễn thạch này hẳn là đủ ?"

      Sau khi đem huyền thạch thả vào trong tay lão giả, nàng liền đứng dậy muốn rời .

      "Tiểu thư, đợi chút." Ngay tại lúc đó thanh của lão giả liền truyền đến.

      Ngưng Sương nghe vậy liền xoay người, nghi ngờ hỏi "Đại thúc, có phải huyền thạch ta đưa ngươi chưa đủ ?"

      Lão giả liên tục lắc đầu, sau đó đem khỏa hạt châu màu đen nhét vào trong tay nàng, "Hạt châu kia đáng được nhiều huyền thạch như vậy, nếu như tiểu thư thích hạt châu như vậy, ta liền đem hạt châu này cũng đưa cho tiểu thư."

      Thần sắc của lão giả cực kỳ chân thành, Ngưng Sương cũng tiện từ chối ý tốt kia, nên nàng thể làm gì khác hơn là nhận lấy, sau đó tiện tay ném vào gian.

      Rời chợ đen, Ngưng Sương liền có mục đích, chỉ đường dạo, nhìn vài quán hàng bán huyền khí, cũng còn thấy cái gì có dáng dấp giống như phi hành khí.

      Nam Cung Thanh Ca thấy nàng lưu luyến với các quán hàng huyền khí, nên liền đề nghị : "Ngưng Sương, ngại liên minh luyện khí xem chút, có lẽ có thu hoạch."

      "Liên minh luyện khí?" Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt hỏi.

      Nhìn vẻ mặt nàng, có thể dễ ràng nhận thấy nàng biết cái mà toàn bộ đại lục từ già đến trẻ đều biết liên minh luyện khí là cái gì, liền lập tức liên tục: "Phượng ngâm Đại lục chỉ có Tứ Đại Đế Quốc, còn có tứ đại liên minh, theo thứ tự là: liên minh luyện khí, liên minh luyện đan, liên minh thuần thú cùng với dong binh đoàn liên minh. Tổng bộ của tứ đại liên minh chia ra ở tứ đại đế đô, mà Phượng Dương Thành vừa vặn chính là địa phương tổng bộ của liên minh luyện khí."

      "Được, chúng ta liên minh luyện khí."

      Nam Cung Thanh Ca nhìn theo bóng dáng của Ngưng Sương, suy nghĩ tới lai lịch của nàng , nhìn ngôn ngữ cử chỉ, tác phong cùng dáng vẻ đều là thế gia vọng tộc, nhưng cùng nàng chuyện, hình như nàng đối với phiến đại lục này hiểu biết rất ít, lấy xử khôn khéo lão luyện của nàng, cũng giống loại người kiến thức nông cạn. . . . . . Nam Cung Thanh ca mặc cho nghĩ thế nào, cũng nghĩ ra được kết quả.

      Bất quá, chắc chắn Ngưng Sương chính là người chính mình cam tâm tình nguyện lui tới .

      Liên minh luyện khí sao?

      Ngưng Sương tò mò ngước mắt lên nhìn, nàng phát kiến trúc trước mắt so với Thiên Nhai Các chỉ có hơn chứ kém. Toàn bộ năm tầng của tòa nhà đều lên ngân quang gần như có thể xưng là dấu hiệu của đế đô, bốn chữ to lớn liên minh luyện khí phát ra kim quang chói mắt được treo cao ở chính môn, lên nơi này rất huy hoàng.

      Đến gần nhìn kỹ, liền có thể phát những thứ lóe lên ngân quang kia lại chính là những viên linh thú tinh, linh thú tinh đếm hết hợp thành các loại đồ án, nếu tỉ mỉ tra xét liền có thể nhìn ra thứ bậc cùng quy tắc nhất định. Hiển nhiên, đây chính là cấm chế đại sư dùng thú tinh bày ra trận pháp phòng hộ.

      Thấy trận pháp phòng hộ xa xỉ như vậy, Ngưng Sương liền thầm cảm khái: " là giàu đến chảy mỡ a" !

      Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Ngưng Sương, Nam Cung Thanh ca liền tự nhiên cười : "Toàn bộ đại lục giàu có nhất là phải là Hoàng thất đế quốc, mà là tứ đại liên minh, trong đó đặc biệt là liên minh luyện khí cùng liên minh luyện đan. Những thế lực khổng lồ của các liên minh này, cùng Hoàng thất đế quốc và các thế đại gia tộc tương hỗ lần nhau, đem những người có thiên phú của khắp mọi nơi đại lục tất cả đều thu nạp về trong đó, độc quyền thị trường đan dược, huyền khí, huyền thú."

      Từ trong lời của Nam Cung Thanh Ca, Ngưng Sương liền đối với quy tắc của đại lục này cũng coi biết chút. Như vậy, nàng càng kiên định hơn tâm tư học viện đế quốc. Ở chỗ này sinh tồn, nếu như đủ cường đại, liền phải ở dưới khống chế của những thế lực này , đây tuyệt đối phải là điều mà nàng mong muốn.

      Địa phương bán ra huyền khí của liên minh luyện khí cũng ở ngay tại nơi nguy nga lộng lẫy này, mà là ở tiểu lâu hai tầng bên cạnh. Trước cửa chính của tiểu lâu có hai môn vệ (người gác cửa), thân hình của bọn họ đều cao lớn, dưới thắt lưng mỗi người đều đeo theo thanh trọng kiếm.

      Hiển nhiên, bọn họ chính là vũ giả, căn cứ theo những gì Minh Huyễn từng cho nàng biết về cách phán đoán phẩm giai của vũ giả, hẳn là bọn họ đến tu vi thiên vũ sư rồi, tương tự như thiên huyền sư vậy. Trận pháp phòng hộ bằng thú tinh, môn vệ là thiên võ sư, xa xỉ như vậy, Ngưng Sương biết nên này là đại tài tiểu dụng ( biết trọng nhân tài) hay là tài đại khí thô đây!

      Thân là môn vệ, cả ngày đều là nghên đón, đưa tiễn khách, nên ánh mắt của bọn rất biết nhìn người, vừa thấy ba người Ngưng Sương y phục tinh xảo, khí độ ung dung, bọn liền khách khí dùng tay làm dấu mời: "Hoan nghênh quang lâm, mời vào bên trong!"

      vào đại sảnh, trong đại sảnh rộng lớn có mấy người tụm năm tụm ba ngồi với nhau, mà người phục vụ lại tránh ở trong quầy hàng chịu ra chào hỏi. Trong sảnh thỉnh thoảng lại có thanh than phiền truyền đến.

      "Ta tới mua huyền khí , chờ cũng lâu, nhưng lại chẳng có ai lo liệu, là rất đáng giận !"

      "Ta cũng tới nửa ngày rồi, nhưng bọn họ chỉ để cho ta xếp hàng, sau đó có động tĩnh gì nữa."

      Những lời đó đều lọt vào tai Ngưng Sương, Ngưng Sương bước mấy bước tới trước quầy hàng, hướng về phía người phục vụ vùi đầu kia lạnh nhạt : "Xin chào, ta tới mua huyền khí, có thể cho người tiếp đãi ?"

      Người phục vụ kia cũng thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ lạnh lùng ném ra chữ: "Chờ!"

      Sắc mặt Ngưng Sương bình tĩnh như trước, nàng vẫn như cũ lạnh nhạt hỏi "Chờ tới lúc nào?"

      "Bảo ngươi chờ ngươi chờ, tai ngươi điếc sao ?!"

      Trong ánh mắt Ngưng Sương lên hàn ý, thanh trong trẻo của Nam Cung Thanh Ca đúng lúc vang lên ở bên tai: "Người phục vụ của nơi này, nếu phải là thân thích của trưởng lão liên minh cũng là đệ tử của bọn họ, ỷ vào sau lưng có người, nên bọn họ cũng rất phách lối."

      Lời của Nam Cung Thanh Ca lấy được tán thành của tất cả mọi người trong đại sảnh, hàn ý nơi đáy mắt của Ngưng Sương lên càng đậm, quả nhiên là điếm đại lấn khách ( ý là khách điếm ức hiếp khách)!

      Chỉ thấy ống tay áo to lớn của nàng khẽ bay lên, lọ dịch thể (chất lỏng) vô sắc vô vị liền bốc hơi bay tới phía sau quầy hàng , Ngưng Sương vui vẻ vỗ vỗ tay, hướng Nam Cung Thanh Ca : "Quên , chúng ta trở về!"

      Nam Cung Thanh Ca mặc dù sớm lĩnh giáo qua liên minh luyện khí coi ai ra gì, nhưng hôm nay lại làm cho Ngưng Sương mất hứng mà về, khiến khỏi sinh ra tức giận. Vừa định phát tác, lại bị tiếng tiếng rít chói tai cắt đứt.

      "A! . . . Tên khốn kiếp nào lại dám hạ độc hại người."

      Lúc này mọi người mới phát ra người phục vụ từ phía sau quầy hàng chui ra, chỉ là, lúc này mặt nàng đầy những cục mụn màu đỏ, đôi môi lại càng sưng to giống như lạp xưởng. Tay của nàng còn ngừng mà ở mặt cào gãi, gương mặt bị nàng cào ra vài đường vết máu.

      Người phục vụ tức giận đằng đằng nhìn lướt qua người trong đại sảnh, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở người Nam Cung Thanh Ca cách nàng xa, nổi giận mắng: "Thấy ngươi dáng vẻ đứng đắn, nhưng cư nhiên ngươi lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với nữ nhân, đúng là biết xấu hổ!"

      hiểu ra sao bị mắng trận, Nam Cung Thanh Ca cũng tức giận lên, trả lời lại cách mỉa mai : "Khó trách từ lúc tại hạ tiến vào nơi này liền chỉ nghe thấy tiếng, thấy người, hóa ra là có người xấu xí quá nên có mặt mũi để ra ngoài gặp người a!"

      Lời của Nam Cung Thanh Ca lấy được tán thành mạnh liệt của mọi người, thanh nghị luận của mọi người cũng vang lên bên tai dứt.

      "Ai! là người vô cùng xấu xí, cũng soi mặt vào nước mà tự nhìn chút, liền với bực này dung nhan há có người ở người nàng lãng phí độc dược sao."

      "Đúng vậy! Liên minh luyện khí là rất thiếu người sao?, cư nhiên lại để người xấu xí dọa người như vậy ra!"

      Đủ lời nghị luận bàn tán xôn xao vang lên.

      Động tĩnh lớn như vậy rất nhanh kinh động đến người lầu, ngay sau đó đại thúc béo mập liền ra, ánh mắt ngạo mạn quét mắt nhìn mọi người lượt, sau đó mới dời mắt chuyển đến quầy hàng.

      Vừa thấy, nhất thời hoảng sợ.

      Là ai, là ai đem tiểu tâm can của biến thành bộ dáng như này!

      "Doanh Doanh, là ai đem ngươi biến thành như vậy?" trong giọng của nam tử trung niên lộ ra mấy phần lo âu, nhưng ánh mắt của lại dấu vết né tránh nàng.

      Người phục vụ nghe thấy thanh của nam tử trung niên, liền vội vàng dùng ống tay áo to lớn đem mặt che lại. Sau đó mới chỉ vào Nam Cung Thanh Ca lại: "Lão gia, chính là làm."

      Được nhắc nhở của người phục vụ, nam tử trung niên lúc này mới chủ ý đến ba người Nam Cung Thanh Ca đứng ở trước quầy hàng, khi ánh mắt của dò xét Nam Cung Thanh Ca vị huyền vương kia liền chống đối lại . Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tán loạn, thân hình của bị chấn động phải lảo đảo lùi lại mấy. Lúc này mới ý thức được, đối phương là cao thủ tu vi hơn xa mình, nhưng cao thủ như vậy lại chỉ là hộ vệ.

      phát này khiến sắc mặt của đột nhiên thay đổi, hôm nay chỉ sợ là trêu chọc vào người nên trêu rồi.

      Ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm người phục vụ, phẫn nộ quát: " bậy, vị công tử này phong thần tuấn mỹ, dáng vẻ đường hoàng, há có thể dùng thủ đoạn ti tiện hèn hạ này."

      Lúc này, nam tử trẻ tuổi vẻ mặt chính khí ở bên trong đại sảnh đứng dậy hướng nam tử trung niên chắp tay : "Vị đại nhân này, tại hạ có thể chứng minh vị công tử này chưa từng sử qua chút thủ đoạn nào."

      có hai, tiếng của vừa dứt, mọi người liền bắt đầu nhao nhao nghị luận. Đại khái người phục vụ có bao nhiêu vô lễ, mà ba người Nam Cung Thanh Ca là dùng lễ như thế nào đối đãi, cuối cùng còn bị vu oan.

      Nam tử trung niên cũng coi như gián tiếp biết chân tướng tình, mặc dù đối với chuyện hủy dung của người phục vụ tâm còn tồn nhiều nghi ngờ. Nhưng đông người nhiều miệng, việc cấp bách trươc mắt là phải dẹp lại nghị luận, nơi nào còn nhớ được chút chuyện này của người phục vụ đâu.

      "Tốt lắm, Doanh Doanh, chuyện ngày hôm nay vốn là ngươi có lỗi trước. Ở chỗ có bất kỳ người nào có thể chứng minh trước khi bọn họ vào mặt của ngươi vẫn hoàn hảo hao tổn gì, ngươi cũng lấy ra được bất kỳ chứng cớ nào chứng minh là người ta độc hại ngươi, chuyện này đến đây coi như có gì." Nam tử trung niên áy náy nhìn Nam Cung Thanh Ca cười cười, tiếp: "Ta hôm nay ở nơi này tuyên bố, người phục này của ta ngạo mạn vô lễ đối với khách hàng , vì vậy liên minh luyện khí liền đuổi việc, từ nay về sau, cùng liên minh luyện khí còn liên quan!"

      Nam tử trung niên xong liền dò xét nhìn Nam Cung Thanh Ca chút, chỉ sợ nhất thời hài lòng, để cho hộ vệ cường giả của ở nơi này đại phát thực lực.

      Nam Cung Thanh Ca lại vỗ vỗ bả vai Ngưng Sương , dịu dàng : "Ngưng Sương, chúng ta trở về ! ra Thiên Nhai Các cũng có bán huyền khí."

      Đông lại sương mỉm cười gật đầu cái, dấu vết hướng người phục vụ viên kia bắn đạo ánh mắt khinh thường, sau đó liền cùng Nam Cung Thanh Ca rời liên minh luyện khí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :