1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo thế huyền linh sư - Sênh Ca Như Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6: Ngươi Tên Là Tiền Đa Đa?
      Edit:..Lam Thiên..


      Thu hồi ánh mắt, Thanh Y làm thủ thế xin mời, tất cả mọi người lui lại ngồi xuống, sau đó hướng tiểu nhị kêu lên: "Thêm bình trà và ít điểm tâm."

      "Ai! Đại gia chờ." Tiểu nhị lên tiếng đáp lời sau rất nhanh chạy xuống dưới lầu.

      Bởi vì Thanh Y lựa chọn vị trí gần cửa sổ cho nên xuyên thấu qua cửa sổ vừa lúc có thể thấy tòa lâu vũ bốn tầng tinh xảo ở phía đối diện. Lâu vũ lấy mộc làm tường, lấy mộc làm cột, chạm trổ hoa điểu xa hoa lộng lẫy. Bên lợp ngói lưu ly màu đỏ, mái hiên bốn phía cũng dùng ngói lưu ly che phủ, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lấp lánh.

      Từ cách ăn mặc của người ra vào lâu vũ này đến xem, phần lớn đều là bát đại thế gia, tứ đại tông môn và đệ tử của Hắc Ám Thần Điện. Dười lâu vũ nổi bật, mười mấy quán trà bình thường chung quanh trong nháy mắt biến thành vịt con xấu xí.

      Ngưng Sương ngưng mắt nhìn về phía xa, rốt cuộc dưới ánh mặt trời nàng nhìn thấy hai chữ kim quang lấp lánh —— Khải Duyệt.

      " ra là Khải Duyệt!" Ngưng Sương giọng khen gợi. Ngay sau đó nàng lại nghi hoặc nhìn Tử Diễm cái, nghĩ ra tại sao tới Khải Duyệt sa hoa mà lại đến quán trà đơn sơ này. Nếu là lo lắng chi phí quá cao, có đánh chết, nàng cũng tin tưởng.

      Bị ánh mắt dò xét của Ngưng Sương nhìn chằm chằm, Tử Diễm mất tự nhiên chuyển dời ánh mắt, Thanh Y lại dương quái khí trả lời câu.

      "Có người công bố với bên ngoài bản thân bị thương nặng, mạng treo lơ lửng, vô duyên với Hồng Mông bí cảnh vì vậy làm sao có thể quang minh chính đại xuất ở trước mặt mọi người đây?"

      Nghe Thanh Y , nghi ngờ trong mắt Ngưng Sương càng thêm nhiều hơn, tầm mắt sáng rực nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật phi phàm của Tử Diễm khiến cho làm thế nào cũng thể bỏ qua, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là thở dài tiếng : "Nàng tới."

      Đối với lời đầu đuôi này, tất cả mọi người đều nghi ngờ hiểu nhưng Ngưng Sương lại nghe hiểu. Cười đùa : " Phượng Hoàng của ngươi a! Vậy ngươi phải là nên mười dặm gấm hồng chào đón, làm sao có thể tránh né như vậy?"

      Lời của Ngưng Sương khiến nụ cười hệt như gió xuân của Tử Diễm trong nháy mắt biến thành gió thu xào xạc, thở dài tiếng, trong ánh mắt màu tím minh diễm chứa đựng khẩn cầu.

      Chống lại ánh mắt của , Ngưng Sương buồn bực trả lời "Tốt lắm, ta nữa được sao?" Ngay sau đó lại xoay chuyển lời , hỏi "Ngươi cũng muốn cho người ta biết ngươi đến Thành Vong Xuyên vậy vì sao còn muốn đón chúng ta?"

      Tử Diễm nhìn chằm chằm Ngưng Sương lát sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua người Xích Viêm, cuối cùng trầm trầm phun ra câu."Trong lòng nghĩ, liền ."

      Ngưng Sương thấy Tử Diễm như vậy, tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng, vừa muốn gì, lại bị thanh của tiểu nhị tới dâng trà cắt đứt.

      "Khách quan, đây là trà của ngài, điểm tâm tới liền."

      Tiểu nhị vừa dứt lời, chỉ thấy hai tiểu nhị khác mỗi người nâng khay tới, tổng cộng có mười hai phần điểm tâm, đoán chừng là tất cả chiêu bài ở trong quán trà này.

      Đợi tiểu nhị dọn xong điểm tâm sau đó rời , lúc này mọi người mới phát tiểu nhị trong đó vẫn còn kinh ngạc đứng ở bên cạnh bàn bọn họ.

      Thanh Y khỏi nghi ngờ hỏi "Ta chưa trả đủ tinh thạch sao?"

      Tiểu nhị lắc đầu, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Ngưng Sương, ở dưới ánh mắt này, Ngưng Sương cúi đầu suy ngẫm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Đợi sau khi thấy mặt tiểu nhị nàng khỏi kinh hô tiếng: "Là ngươi?"

      Nghe thấy tiếng kinh hô của Ngưng Sương, Thủy Lam đưa lưng về phía tiểu nhị cũng nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa lúc chống lại ánh mắt kiên định của thiếu niên gầy yếu đó.

      "Là ngươi? Ngươi như thế nào lại giống hồn bất tán vậy?!" Thủy Lam vừa nhìn thấy người này liền lập tức nổi giận.

      Ngưng Sương đứng dậy lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Thủy Lam trấn an, "Ngươi nha! Chính là đối với thành kiến quá sâu."

      Nghĩ đến thiếu niên gầy yếu nghèo khó này từ Thành Thương Minh Nhất Trọng Thiên tới Thành Vong Xuyên, biết phải ngậm biết bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu uất ức, giọng của Ngưng Sương liền nhịn được nhu hòa rất nhiều.

      "Ngươi tên là gì?"

      Thiếu niên ầm tiếng quỳ gối xuống đất, đông đông đông khấu đầu ba cái, sau đó mời trả lời: "Ân nhân, ta tên là Tiền Đa Đa ( tên này có nghĩa là rất nhiều tiền)."

      Danh tự này vừa lọt vào tai, Thủy Lam khỏi giễu cợt cười lớn, chỉ vào thiếu niên chút kiêng kỵ giễu cợt : "Liền ngươi? Ta xem gọi là Cùng Đa Đa ( tên này có nghĩa là rất nghèo, có tiền) sai biệt lắm!"

      Thiếu niên tức giận nhìn Thủy Lam, nữ nhân này mỗi lần gặp đều hết sức vũ nhục khả năng của , trách nàng, nhưng vũ nhục tên của chính là vũ nhục giấc mộng của , tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ.

      Nhìn gương mặt sung huyết đỏ bừng và ánh mắt tức giận của thiếu niên, Thủy Lam cười càng thêm khoa trương, khiêu khích : "Cùng Đa Đa, phục a! Vậy ngươi tới đánh ta a!"

      Thiếu niên đùng tiếng đứng lên, mấy bước xông lên phía trước kéo váy Thủy Lam lại. Tất cả mọi người thể tưởng tượng nổi nhìn thân hình như quỷ mị cuả thiếu niên, tựa như ngờ cái nhị tinh huyền quân nho như lại có tốc độ quỷ dị như vậy.

      Thủy Lam bị túm lấy váy đầu tiên là ngẩn ra ngay sau đó tròng mắt u lam lên ám quang khát máu, khí áp đột nhiên giảm xuống, lộ ra loại tình thế giương cung bạt kiếm. Ngưng Sương thấy vậy vội vàng kéo tay thiếu niên ra.

      Thiếu niên bị kéo ra quật cường nhìn Ngưng Sương, hình như muốn đợi nàng cho lời giải thích, Ngưng Sương thở dài lắc đầu cái, trịnh trọng với thiếu niên: "Thủy Lam vũ nhục giấc mộng của ngươi, ta thay nàng hướng ngươi tạ lỗi."

      "Đây là lần thứ ba ta và ngươi gặp nhau, mặc kệ là bởi vì trùng hợp hay là duyên phận nhưng nếu như ngươi vẫn nguyện ý, ta nguyện ý thực cam kết với ngươi."

      Nghe thấy lời của Ngưng Sương, thiếu niên hung hăng trợn mắt nhìn Thủy Lam cái, báo trước giơ tay phải lên thề : "Ta Tiền Đa Đa hôm nay ở chỗ này thề, cả đời nhận ân nhân làm chủ, nếu như làm trái lời thề này, nguyện vĩnh viễn rơi vào Huyết Hải Luyện Ngục."

      Bởi vì ngày mai chính là ngày Hồng Mông bí cảnh mở ra, mà Tiền Đa Đa lại chỉ là nhị tinh huyền quân nên sau khi Ngưng Sương trưng cầu ý kiến của Tiền Đa Đa liền đem đống trữ vật huyền khí cùng ngàn thượng phẩm tinh thạch nàng lừa gạt được ở ngoài Thành Thương Minh lúc trước giao cho , để cho nghĩ biện pháp mở cửa hàng ở Tam Trọng Thiên.

      an bài này nhất thời khiến Tiền Đa Đa tâm hoa nở rộ, thận trọng cầm đống trữ vật huyền khí tựa như cầm giấc mộng của . Giờ khắc này, biết giấc mộng của rốt cuộc sắp thực được rồi.

      Sau khi dùng quyển trục truyền tống đưa Tiền Đa Đa , đám người Ngưng Sương vẫn nghỉ lại ở quán trà, sau khi giao trả đầy đủ tinh thạch, bọn họ chiếm được tư cách ở lại quán trà nghỉ ngơi đêm.

      Ở Thành Vong Xuyên hoang vu này, có thể qua đêm ở quán trà đủ để chứng minh sau lưng những người này đều có tài lực hùng hậu chống đỡ. Phải biết rằng cho dù chỉ là quán trà đơn sơ nhưng bình trà cũng phải mất tới hai thượng phẩm tinh thạch, chứ đừng là qua đêm.

      Ở dưới chi phí đắt đỏ trước mắt, rất nhiều đệ tử môn phái chỉ có thể túm năm tụm ba ở dưới tàng cây hoặc dưới hiên phòng trải qua đêm cát bay đá chạy dài đằng đẵng.

      Mặt trời lặn mặt trời mọc, sáng sớm tia sáng mặt trời xuyên thấu qua bầu trời bay đầy cát vàng xuất tại bầu trời Thành Vong Xuyên. Yên lặng qua đêm, Thành Vong Xuyên nghênh đón ngày kích động lòng người .

      bầu trời đột nhiên bay tới vài đạo ánh sáng, tất cả mọi người nghển cổ ngước mắt, mắt chớp nhìn chằm chằm vài lão giả từ bên trong hào quang ra.

      Tổng cộng có sáu người, người trong đó bay thẳng tới địa phương của Ma Tộc, năm người còn lại là bốn nam nữ. Theo thứ tự là lão đầu râu tóc bạc trắng mặc bạch bào, bạch bào của lão có thêu vài nhánh lục trúc thanh thúy xanh biếc; lão bà tóc trắng như tuyết sắc mặt đỏ thắm, mặc bộ trường bào nền trắng thêu nhánh cây mẫu đơn; lão đầu mặc y bào dược sư màu đen mặt mũi gầy gò; hai người còn lại là lão đầu tinh thần khỏe mạnh mặc thanh bào cùng nam tử trung niên mặc y bào màu lam.

      Lão đầu mặc bạch bào ngước mắt quét mắt nhìn bầu trời đầy cát mênh mông, chán ghét huy ống tay áo cái, cát vàng bay đầy trời nhất thời biến mất vô tung, bầu trời Thành Vong Xuyên ra sáng trong suốt trước nay chưa từng có.

      Mọi người kinh ngạc nhìn bầu trời xanh thẳm như biển, tựa như thể tin được đây là Thành Vong Xuyên mênh mông mù mịt. Nhưng uy áp trầm trầm trong khí cho bọn biết, đây phải là giấc mộng.

      Ánh mắt mọi người sâu kín hẹn mà cùng nhìn về phía năm người giữa trung, ánh mắt nóng bỏng so với ánh sáng mặt trời càng tăng lên, đây chính là cường giả, cường giả thần giai a.

      Thấy lão đầu bạch bào tay quét bão cát, lão bà tóc bạch kim ha ha cười : "Tu Trúc lão nhi, ngươi vì Thành Vong Xuyên mang đến ánh sáng, vậy ta liền đưa chút hoa tươi tô điểm cho thêm đẹp."

      Lời vừa dứt, chỉ thấy ống tay áo của lão bà tóc bạch kim quơ múa, từng đạo huyền quang hoa mỹ từ trong tay áo nàng xuất ra, ngàn vạn đóa hoa mẫu đơn diễm lệ mang theo cành lá xanh tươi bay ra, lưu loát rơi đầy Thành Vong Xuyên.

      Thấy động tác của hai người bọn họ, lão đầu mặc thanh bào cũng cam chịu yếu thế ha ha cười : "Tu Trúc huynh, Bách Hoa muội tử, nhiều năm gặp, các ngươi phong thái vẫn như cũ a!"

      xong, từ trong tay áo lấy ra chiếc lồng kim tương ngọc , chỉ thấy ngón tay của điểm lên chiếc lồng cái, vô vàn bươm buớm liền từ trong lồng bay ra, đuổi theo hoa mẫu đơn bay đầy trời.

      Lão đầu mặc hắc bào dược sư cười khen, "Tu Trúc huynh, Bách Hoa muội tử, Thiên Diệp huynh, hôm nay đúng là khiến tiểu đệ mở rộng tầm mắt! Nếu tất cả mọi người đều lộ tay vậy tiểu đệ cũng đành phải miễn cưỡng bêu xấu."

      Chỉ thấy lấy ra bình dược , mở nút gỗ ra, sức sống nồng nặc trong nháy mắt từ trong bình phiêu tán ra ngoài. Những cây hoa mẫu đơn vốn có rể lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhanh chóng mọc rể mặt đất, đóa hoa cũng dần dần bành trướng, Thành Vong Xuyên hoang vu thậm chí còn mọc ra cỏ dại. Thoáng chốc, Thành Vong Xuyên lập tức hóa thành Giang Nam thải điệp tung bay, sắc màu rực rỡ.

      Nhìn thấy màn thần kỳ này, lão bà được gọi là Bách Hoa muội tử tóc bạch kim nhịn được kinh hô lên: "Cực phẩm sinh mệnh dược!"

      "Thiên Thu lão đệ, chiêu thức ấy của ngươi đúng là khiến sa mạc biến thành lục châu ! Vi huynh tự than bằng!" Nhìn thấy cực phẩm sinh mệnh dược thần kỳ, lão đầu mặc thanh bào được gọi là Thiên Diệp cười vang .

      Bạch bào Tu Trúc chỉ là mỉm cười nhìn bọn họ, sau khi bốn người bọn họ lộ tay, nam tử trung niên mặc y bào màu lam lại có chút ý nào muốn động thủ, chỉ là dùng ánh mắt nhìn bằng nửa con mắt nhìn xuống mọi người ở phía dưới.

      Phía dưới mọi người ngước mắt nhìn năm người này, tựa như ngước nhìn vị thần cao cao tại thượng, trong ánh mắt đều chút nào che giấu sùng bái cùng kính sợ.

      Thấy mặt Ngưng Sương cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, Xích Viêm khí phách cười : "Sương, cần hâm mộ, đợi thêm thời gian nữa, ta và ngươi nhất định vượt qua bọn họ!"

      Nhìn ra bình tĩnh và thanh minh trong đôi mắt màu vàng của Xích Viêm, tâm thần Ngưng Sương đột nhiên rung mạnh. chắc chắn dưới đáy mắt Xích Viêm giống như vì nàng xua tan sương mù dày đặc trong trái tim để cho nàng nhìn thấy bầu trời cao xa hơn.

      Đúng! ngày kia, bọn họ nhất định vượt qua những người này!

      Tử Diễm nhìn Ngưng Sương bởi vì câu của Xích Viêm mà thoáng chốc khôi phục lại thanh minh cùng ngạo nghễ, trong lòng liền giống như có khối đá lớn đè ép lên, đột nhiên rất muốn đánh vỡ ăn ý tốt đẹp giữa hai người này.

      "Mơ ước rất tốt đẹp, thực tế rất tàn khốc! Các ngươi có biết, bọn họ theo thứ tự là thủ tịch trưởng lão Tứ Đại Tông Môn và Lam Y giáo chủ Hắc Ám Thần Điện, tu vi của Tứ Đại Trưởng Lão ta ràng lắm nhưng Lam y giáo chủ mười năm trước tấn thăng lục tinh thần quân."

      Tử Diễm vừa dứt lời, đột nhiên, vạn dặm trời quang có bóng mây đột nhiên trở nên tối lại, màn trời giống như kéo theo tấm màn chắn đen tối. Ngay sau đó, vạn đạo tử lôi mang theo khí thế vạn quân đem màn trời tối đen xé ra từng đạo vết nứt.

      Mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, từng đạo tử lôi ở trong thiên địa đan vào nhau tạo thành cái lưới lớn màu tím, trời xanh mênh mông cũng bị nhốt trong cái lưới khổng lồ này.

      Sau đó, sáu phương vị dưới màn trời chia ra bắn ra sáu đạo thần quang, thần quang ở trời dần dần đan vào nhau tạo thành đồ án lục mang tinh. Đồ án lục mang tinh ngân quang mãnh [​IMG]

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7: Đệ Tử Phái Bách Hoa Ngọc Nữ
      Edit:..Lam Thiên..


      Thấy Hấp Huyết Biên Bức tới gần vài người bọn họ nữa, Ngưng Sương thản nhiên liếc nhìn những người vẫn còn chiến đấu với Hấp Huyết Biên Bức, hướng Ngọc Vô Trần cười hỏi "Vô Trần, thế nào hôm nay ngươi đại phát từ bi?"

      Tử Diễm và Thanh Y nghe vậy đều nhịn được hướng Ngọc Vô Trần nhìn qua, bọn họ muốn nhìn chút Hạ Tam Giới thiên tài công tử trả lời như thế nào. Trải qua hai ngày tiếp xúc, Tử Diễm mới biết Ngọc Vô Trần, người cùng nổi danh lại là người đơn thuần và thiện lương như vậy.

      Thời điểm ở Thành Vong Xuyên bộ cẩn thận đụng phải tên tán tu, chỉ nghe bộp tiếng ấn tín bài của tên tán tu kia giắt ở thắt lưng liền bị rơi xuống đất chia năm xẻ bảy. Đầu tiên tên tán tu kia hung thần ác sát hướng Ngọc Vô Trần quát to kêu bồi thường, ngay sau đó sau khi nhìn thấy bằng hữu cùng với Ngọc Vô Trần lại đặt mông ngồi xuống đất gào khóc.

      Vừa khóc vừa từ bản thân gia thế thê thảm, mình vì lấy được ấn tín bài gia nhập môn phái khó khăn chật vật, xong, cuối cùng Ngọc Vô Trần cũng quyết định đem ấn tín bài của chính mình bồi thường cho người ta.

      Sau lại Ngưng Sương nhặt ấn tín bài đất lên, làm bộ như biết gì hỏi Ồ! Ấn tín bài của môn phái phải đều dùng thương sơn thạch làm thành ư! Môn phái của bọn họ khẳng định rất có tiền nhưng lại cư nhiên xem thường vật liệu quy định làm ra ấn tín bài như vậy.

      Dưới nhắc nhở của Ngưng Sương, Ngọc Vô Trần khỏi lấy ấn tín bài của mình ra hung hăng nện xuống mặt đất cái, phát lại bị hao tổn chút nào, lúc này mới biết mình bị tán tu này cấp lừa gạt, thiếu chút nữa còn đem ấn tín bài của chính mình đưa cho người ta.

      Sau khi trải qua chuyện này, Ngọc Vô Trần vẫn luốn rầu rĩ vui hồi lâu. Sau lại biết Thủy Lam với những gì, khiến cho tròng mắt vốn trong suốt của cũng bị lây nhiễm ít đen tối.

      Nhớ tới chuyện này, ánh mắt Tử Diễm nhìn về phía Ngọc Vô Trần càng thêm nóng rực hơn biết bao nhiêu lần, muốn nhìn chút thiếu niên đơn thuần như tờ giấy trắng này rốt cuộc có bị Thủy Lam làm cho nhiễm bẩn hay .

      Ngọc Vô Trần chống lại ánh mắt cuả ba người bọn họ, trầm mặc trong chốc lát mới mang vài phần bất đắc dĩ trả lời: "Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn (*)! Ở chỗ này, thể có lòng đồng tình dư thừa."

      (*)Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn : vật cạnh tranh được lựa chọn bởi tự nhiên, người thích nghi được mới có thể sinh tồn hay vật đổi sao rời kẻ thích nghi được sống

      Lời nặng nề của Ngọc Vô Trần mặc dù khiến Ngưng Sương có chút thở dài, nhưng cũng để cho nàng thở phào cái, cũng may, có thể thu liễm lại lòng đồng tình dư thừa của chính mình!

      ra , đối tượng Hấp Huyết Biên Bức công kích cũng hết sức hạn chế, những người có kết giới phòng hộ cao cấp hoặc có thần khí cùng với thần hỏa cao cấp hộ thể trong vòng ba thước liền tuyệt đối có Hấp Huyết Biên Bức tới gần. Cho nên đối tượng bị Hấp Huyết Biên Bức vây khốn cũng chỉ có thể là những đệ tử của tiểu môn phái hoặc tiểu thế gia có lá bài tẩy bảo vệ.

      Những người tự thân cường đại hoặc có bối cảnh cường đại đều có thể nhàn nhã rời , những người tu vi yếu kém hoặc bối cảnh liền bị vùi lấp ở trong vòng vây ngừng kêu khổ.

      Ra khỏi vòng vây Hấp Huyết Biên Bức, đám người Ngưng Sương liền gặp được người quen từng gặp mặt lần chính là mấy nữ nhân chế nhạo Ngưng Sương lúc trước. Vừa thấy đám người Ngưng Sương, bọn họ liền nhịn được giễu cợt .

      "Ồ! Cái người ngũ tinh huyền quân nho này, cư nhiên lại bị vùi thân trong miệng vật! Chẳng lẽ là ngươi dùng sắc đẹp dụ dỗ đám vật kia?" nữ tử mày ngài mắt phượng trong số đó chua ngoa cười khẩy .

      Ngay sau đó lại có nữ nhân cằm nhọn phụ họa : "Liễu tỷ tỷ, người ta nơi nào cần ủy thân cho đám vật chán ghét kia, người ta chỉ cần dùng đôi mắt hồ ly hướng đám thủ hạ dưới váy của nàng ngoắc ngoắc tay, chừng có rất nhiều nam nhân người sau kế bước người trước giúp nàng đối phó vật !"

      "Cũng đúng, loại người như thế ai cũng có thể làm phu (chồng), hồ ly tinh. . ."

      Lúc trước Tử Diễm động sát cơ với đám nữ nhân này, chẳng qua lúc đó lo lắng dẫn tới chú ý của Hắc Ám Thần Điện hoặc người nhận biết chính mình mới nhẫn xuống. Lúc này thể buông tha, tự nhiên đối với đám nữ nhân này hạ thủ lưu tình.

      ‘Bộp’ tiếng vang thanh thúy vang lên, cuối cùng lên tiếng chính là nữ nhân mặt tròn bị Tử Diễm vỗ cái tát ở tại chỗ xoay vòng vài vòng, vất vả mưới dừng lại thân thể nàng ta liền há miệng ói ra vài cái răng dính máu.

      Xích Viêm cho Ngưng Sương biết, đám nữ nhân kia, người có tu vi cao nhất là nhất tinh huyền hoàng, người có tu vi thấp nhất là thất tinh huyền quân, chỉ cần Ngưng Sương nguyện ý mượn lực lượng của Xích Viêm hoặc lực lượng của Phượng Ngâm vẫn có thể nắm chắc đối phó được hai ba người .

      Lời của Xích Viêm khiến trong lòng Ngưng Sương có chuẩn bị, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám nữ nhân trước mắt, ánh mắt rơi vào đồ án bách hoa được thêu y phục màu hồng nhạt người bọn họ. Đối với Tử Diễm nâng lên nụ cười duyên : "Diễm, bọn họ chính là đệ tử của môn phái Bách Hoa Ngọc Nữ a ! Ngươi cũng đừng đánh vào gương mặt thiên kiều bá mị của bọn họ!"

      Đám nữ nhân kia thấy nàng lời điểm chúng thân phận của các nàng dáng vẻ kiêu căng liền càng thêm lơn lối, nữ nhân mày ngài nâng cao cằm, mắt phượng tà tà liếc nhìn Tử Diễm ngạo nghễ : "Tiểu bạch kiểm, nghe thấy ? nãi nãi chính là đệ tử của Bách Hoa Ngọc Nữ!"

      Nghe thấy lời ngạo khí mười phần của nàng, Tử Diễm giống như lầm bầm lầu bầu : "Ai nha! Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Bách Hoa Ngọc Nữ nhưng là môn phái cao cấp ở Thần Vực a!"

      Nhìn thái độ làm bộ của , ý cười lạnh khóe môi Ngưng Sương càng lúc càng sâu hơn, đồng dạng ý cười hả hê của đám nữ nhân kia cũng càng phát triển lớn.

      Nhưng ngờ, lúc này Ngọc Vô Trần lại nghiêm trang trả lời vấn đề của Tử Diễm. chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Tử Diễm tràn đầy bất đắc dĩ : "Diễm, sư phụ ta lão nữ nhân Bách Hoa Ngọc Nữ tâm lý biến thái, lòng dạ hẹp hòi. Để tránh hậu hoạn, chúng ta dứt khoát giết các nàng !"

      Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Ngọc Vô Trần, Ngưng Sương kinh ngạc trừng lớn mắt, lúc nào con tiểu bạch thỏ thuần khiết này cũng thích giết người rồi?

      Tử Diễm lại giả vờ làm ra bộ dáng vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ lát, sau đó mới đồng ý gật đầu cái, "Có đạo lý, chẳng qua ta nghe lão nữ nhân biến thái của Bách Hoa Ngọc Nữ thích nhất lưu lại lạc ấn tinh thần ở người đệ tử của bọn họ, cứ như vậy giết các nàng, có thể gây ra phiền toái hay a?"

      Lời của Tử Diễm khiến Ngọc Vô Trần lần nữa trịnh trọng tự hỏi, lúc này, Thanh Y lại thở dài tiếng "Ai! Mỹ nhân như hoa, có thể nào kêu đánh kêu giết đây? Vô Trần, ngươi đưa ít mỹ dung dưỡng nhan bách hoa hợp hoan đan cho các nàng !"

      Lời của Thanh Y khiến Ngưng Sương khỏi hướng nhìn nhiều thêm vài lần, nhìn ra, Thanh Y thoạt nhìn ôn văn nho nhã cư nhiên cũng là đầy bụng đen tối. Người nào lại biết, lão nữ nhân biến thái của Bách Hoa Ngọc Nữ đối với đệ tử bên trong tông thất trinh thủ đoạn có bao nhiêu tàn khốc. Họ chỉ bị phế bỏ công lực toàn thân mà còn bị ném vào Huyền Thú Cốc bên trong tông môn trở thành thức ăn cho huyền thú.

      Ánh mắt Ngọc Vô Trần trong suốt bình tĩnh nhìn Ngưng Sương vài lần, sau đó nghiêm túc gật đầu cái, đem bình ngọc giao cho Thanh Y. Tông quy của môn phái Bách Hoa Ngọc Nữ phải biết, nhưng những thứ kia có quan hệ gì vơi đâu, tâm của rất , đến mức chỉ có thể dung hạ bằng hữu để ý.

      Tử Diễm trầm mặc nhìn động tác của Ngọc Vô Trần, thầm tự suy nghĩ vì Ngưng Sương rốt cuộc có thể làm đến dạng trình độ nào?

      Sau khi nghe đoạn đối thoại của bọn họ, đám nữ nhân Bách Hoa Ngọc Nữ kia nhất thời thay đổi sắc mặt. Từ các nàng sống ở Bách Hoa Ngọc Nữ, chưa từng biết tới nam tử tuấn như đám người Tử Diễm vậy, bằng cũng vì thấy bọn họ đối với Ngưng Sương dùng mọi cách che chở mà sinh lòng ghen tỵ. Ở trong tông môn, các nàng ỷ vào mình có thiên phú hơn người, có sư phụ thương nên xưa nay luôn cao ngạo cay nghiệt, bao giờ bị người nhục nhã qua giống như ngày hôm nay.

      đợi đám người Tử Diễm động thủ, đám nữ nhân kia bất ngờ hướng Ngưng Sương phát khởi công kích. Đa số đệ tử Bách Hoa Ngọc Nữ đều khế ước với huyền thú hệ mộc hoặc thực vật thú nên lúc này vô số mộc tiên mang theo gai nhọn dài đan xen vào nhau thành cái lưới hướng đầu Ngưng Sương chụp xuống.

      Vẻ mặt Ngọc Vô Trần đại biến, vừa muốn ra tay lại phát tử hồng hỏa cầu phá lưới mà ra, hơi thở nóng rực khiến những mộc tiên mang gai nhọn kia bị héo rút trong nháy mắt.

      chỉ có đám nữ nhân ra tay kia mà ngay cả đám người Tử Diễm cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhất là Ngọc Vô Trần, chính mắt nhìn thấy Ngưng Sương tấn thăng ngũ tinh huyền quân ở Tiên Dược Cốc, thể nào có khả năng dấu.

      Ngưng Sương cũng vui mừng há to miệng, ra lực lượng của Xích Viêm lại bá đạo như vậy !

      Đám nữ nhân kia thấy kích trúng, trong lòng khỏi nổi lên cảm giác khủng hoảng, dù thế nào bọn họ cũng nghĩ thông, tại sao tám người bọn họ hợp lực lại thế nhưng lại đối phó được với cái ngũ tinh huyền quân nho ?

      Thừa dịp bọn họ sững sờ, Ngưng Sương tay cầm Phượng Ngâm Kiếm, xông về phía nữ nhân bị Tử Diễm đánh rơi răng, dù sao nàng là thất tinh huyền quân duy nhất trong đám các nàng, là người Ngưng Sương nắm chắc cần dựa vào lực lượng của Xích Viêm mà vẫn có thể đối phó.

      Ở sau khi Ngưng Sương tiến giai vào thiên cấp, Phượng ngâm ít nhất có thể phát huy ra ba thành lực lượng, kiếm quang hắc ngân song sắc xẹt qua chân trời, mơ hồ còn kéo theo đồ án hắc bạch thái cực, mang theo kiếm khí bén nhọn đâm tới bả vai nữ nhân bị rơi răng.

      Nữ nhân kia trong lúc bối rối thả ra mộc lá chắn đem chính mình vây ở bên trong, nhưng nghĩ tới hắc bạch kiếm quang giống như sấm sét từ trời giáng xuống, ‘xích’ tiếng bổ đôi mộc lá chắn, hung hăng đâm vào xương bả vai của nàng.

      Cùng lúc đó, Tử Diễm cùng Thanh Y và Ngọc Vô Trần cũng hướng bảy nữ nhân còn dư lại phát khởi công kích, tu vi của Tử Diễm và Thanh Y Ngưng Sương biết, nhưng Ngọc Vô Trần chính là ngũ tinh huyền hoàng thứ thiệt, dưới tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối rất nhanh đám nữ nhân kia bị bọn họ bắt sống.

      Thanh Y tà ác cười đem bách hoa hợp hoan đan đút vào trong miệng các nàng, nhìn sắc mặt các nàng ửng đỏ hô hấp dần dần dồn dập, Thanh Y lại thuận tay tháo ra ký hiệu màu hồng có thêu tên môn phái ở y phục bọn họ xuống.

      Sau đó đoàn người nghênh ngang rời , bọn họ vốn cũng lo lắng Bách Hoa Ngọc Nữ tới trả thù, chỉ là Thanh Y tà ác muốn thăm dò chút xem người Ngọc Vô Trần có phải có dược vật giống như bách hoa hợp hoan hoan đan như vậy hay . Hắc,... ngờ người con tiểu bạch thỏ này lại có !

      Dưới ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, gương mặt bạch ngọc của Ngọc Vô Trần đột nhiên trở nên đỏ bừng, ngập ngừng : "Đây là Thanh Minh sư thúc muốn ta mang theo."

      Bộ dáng biết phải làm sao của Ngọc Vô Trần khiến mọi người cảm thấy buồn cười. Thanh Y còn tốt bụng khuyên nhủ: "Vô Trần huynh, huynh đừng để ý!, đám nữ nhân kia bị cấm dục quá lâu, ánh mắt so với cây kim lớn hơn bao nhiêu, nếu thả các nàng qua cửa, nghênh đón chúng ta chính là phiền phức vô cùng vô tận ."

      Ngọc Vô Trần trầm mặc gật đầu cái, mặc dù sống ở Tiên Dược Cốc ngăn cách với đời từ , nhưng cũng biết , việc đời chính là tàn khốc như vậy, hôm nay nếu như bọn họ địch lại, đám nữ nhân kia cũng bỏ qua cho bọn họ. Ở chỗ này, mỗi người chết nghĩa là chính mình lại thêm phần cơ hội được sống.

      Hồng Mông bí cảnh hổ là bí cảnh cao cấp nhất Thần Vực, linh khí ở nơi này so với Thần Vực dày hơn biết gấp bao nhiêu lần chứ chưa đến Phượng Ngâm Đại Lục cằn cỗi.

      Cái gọi là công dục thiện kỳ tất niên lợi kỳ khí (*), đại đa số mọi người trước tìm tụ linh bảo địa tu luyện phen, đợi sau khi tu vi tăng lên mới lại chiếm đoạt tài nguyên. Đám người Ngưng Sương cũng là suy tính như vậy, bọn họ đường vừa vừa quan sát, phát rất nhiều người sau khi chiếm cứ Tụ Linh bảo địa đều bày ra phù trận, mặc dù đại đa số trận phù đều là mua được từ trong tay phù chú sư.

      (*)Công dục thiện kỳ tất niên lợi kỳ khí: dịch nghĩa người thợ muốn hoàn thành công việc ắt hẳn trước hết nên chế tạp vũ khí sắc bén.

      Cứ như vậy mười ngày có thừa lại tiện tay nhặt ít dược liệu phải là đặc biệt quý giá, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được tòa đỉnh núi linh khí hòa hợp. Để cho bọn họ kích động chính là này tòa đỉnh núi cư nhiên có phù trận khóa núi, như vậy hiển nhiên đây chính là đỉnh núi vô chủ. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

      Đám người Ngưng Sương kích động bay lên đỉnh núi, Tử Diễm vừa muốn lấy phù trận chuẩn bị trước đó ra, Ngưng Sương liền thần bí cười ."Ta muốn tự mình bố trí đại trận khóa núi trước có sau này cũng có."

      Tử Diễm kinh ngạc hỏi "Ngươi biết phù chú thuật?"

      Ngưng Sương lắc đầu cái, ngạo nghễ : "Ta biết cấm chế thuật!"

      Ở dưới ánh nhìn soi mói và kinh ngạc của Tử Diễm cùng Thanh Y, Ngưng Sương thông thạo bắt đầu vẽ đại trận khóa núi, có kinh nghiệm ở Tiên Dược Cốc nên tại nàng liền suy nghĩ làm thế nào để gia tăng chức năng cho đại trận khóa núi này.

      bầu trời hoa đào bay tán loạn, trong cơn mưa hoa đào hồng trắng mềm mịn đan xen, nữ tử thân thuần trắng khẽ nâng cổ tay lên, nàng dùng ngón tay ngọc thon dài làm bút, trung vẽ ra từng đạo đồ án khó lường. Ở dưới dẫn dắt của đóa hoa đào phấn nộn, đồ án kết thành tấm lưới lớn, lãnh quang tấm lưới lớn dần dần mở rộng ra, thẳng đến khi đem cả ngọn núi bao phủ lại.

      Ở sau khi tấm lưới lớn biến mất, cả ngọn núi giống như bị tầng mây mù mông lung bao phủ, Nhìn từ xa, sương mù dày đặc. Thanh Y đứng ở ngoài núi hài lòng nhìn này Tụ Linh Sơn như như này, vừa định bước vào Tụ Linh Sơn, lại phát đạo lá chắn trong suốt ngăn trở bước chân của .

      ra, Thanh Y bởi vì tò mò nên ra ngoài đại trận khóa sơn quan sát, lúc này thấy đám người Ngưng Sương khởi động trận pháp, ngược lại trong lòng [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :