1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo Quân: Sủng Khuynh Thiên Hạ - Triêu Ca Thịnh Thế (chương 10.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 005: Có tính là khinh bạc(1) ?

      có trả lời, chẳng qua là nhìn thẳng vào nàng, nàng đọc được trong mắt thành thực, hoặc có thể là do đóng kịch. Xem ra, chưa hoàn toàn tin tưởng được việc ‘Dương Hi’ mất trí nhớ.

      Thấy để ý đến câu hỏi của mình, nàng nhếch cái miệng nhắn, thu hồi tầm mắt dừng người để làm cho chính mình mất mặt.-“Bên kia có ghế, ngươi cứ tự nhiên”.

      Cúi người ghé lên hành lang đá, ý thức chơi đùa với mấy bông hoa bên cạnh đình, Dương Hi cố gắng khiến cho mình đừng để ý đến người hữu cạnh bên. Nhưng mà hai đạo ánh mắt sáng quắc kia như hai ngọn lửa đem người ta thiêu sạch, thực là khiến cho người ta thoải mái a.

      Người cổ đại phải ai cũng hữu lễ sao? lời nào nhưng cũng rời khỏi đây, định ở trong này làm cái gì à?

      Ánh mắt dừng mu bàn tay sưng đỏ của nàng, mới vừa rồi lúc nàng cứu Tâm Đồng thấy hết, thương hại cũng với đau xót giống như giả vờ, nàng bây giờ là ôn nhu và điềm tĩnh, những thứ đó là thứ mà Dương Hi trong quá khứ có được. Vết thương đó, có thể thay đổi tâm trí cũng tâm hồn của con người sao?

      Tầm mắt nhìn theo ngón tay ngọc của nàng, tuấn nhan(2) bỗng nhiên chau mày.

      -“Đau ”.

      Thanh của vừa mới vang lên, ngón tay ngọc dài của nàng bị đâm rách, giọt máu như trân châu theo ngón trỏ chảy ra, vô cùng đau nhức.

      Nguyên lai nháy mắt bị đâm thủng cũng cho là phô trương, thân thể Dương Hi là yếu ớt chịu nổi, hầu nhưmà chút sức đề kháng cũng có.

      Dương Hi nhìn chằm chằm vào vệt máy ngay ngón trỏ, chưa kịp rầu rĩ thần tiên nam tử sải bước đến trước mặt nàng, khom người đem đầu ngón tay ngậm trong miệng, nhàng mút giọt máu vừa chảy ra.

      cỗ nhiệt ấm áp từ môi truyền khắp người nàng, hai má nóng lên, cần xem gương cũng biết là đỏ rực.

      như vậy, có tính là khinh bạc ?

      -“Ngươi là Mộ Dung Vân?”. Đây là lời khẳng định. Ở trong vương phủ này, nàng là nữ nhân của Mộ Dung Vân, trừ bỏ còn ai có thể đối xử với nàng như vậy trừ phi là người ngu đần mới dám thôi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ở cổ đại chính là kim khẩu(3).

      -“Đoán xem?”. Nắm được nét bình tĩnh trong mắt nàng, tia nghi hoặc chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. lại khôi phục trầm tĩnh của bản thân mình.

      Người này, ràng là Mộ Dung Vân.

      -“Thất vọng sao?”. Mày đậm của khẽ cau lại, lộ ra dự cảm nguy hiểm.

      Lắc đầu, nàng đem bàn tay bị nắm rút về, thản nhiên nghênh tiếp ánh nhìn của .

      Thất vọng hay cũng biết, chỉ có thể rằng nàng có điểm thể tin được. Ông trời đối với nàng coi như tệ bạc, trở về cổ đại lại tặng cho nàng ôn nhu khí suất(4) trượng phu(5), nhưng tốt hơn nếu bỏ qua cơ trí và nét nguy hiểm trong mắt . Chẳng qua là, nàng thực phải gả cho sao? Nam nhân cổ đại đề năm thê bảy thiếp, nàng nguyện ý ở thời đại này lập gia đình, cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu? Hơn nữa, nam nhân của nàng nhất định là cả đời ong bướm quẩn quanh đến chết cũng bỏ được.

      Nhưng, cho dù là vợ chồng phải làm như thế nào đây? Chỉ cần thích, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều ra ngoài tìm vui thú mới... Tìm kích thích sao? Chỉ là thêm tần che che lấp lấp thôi. [đoạn này éo hiểu được -_- ]

      -“Vì sao muốn gặp Phùng Bạt?”.

      Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn , gương mặt tuấn dật thong dong nhìn ra chút gì gọi là dao động.

      Nàng nghĩ tới câu mà nàng cố gắng trong lúc mê man chính là ảo giác, té ra tất cả đều bị hữu tâm nhân(6) này nghe được. Người phụ nữ của mình trong lúc sống chết mơ tưởng đến nam nhân khác, cái này đối với chẳng phải là sỉ nhục sao? Nhưng mà nét bình tĩnh gương mặt kia, nhìn ra chút gì là khó chịu cùng phẫn nộ nha.

      -“Nếu ta ta chẳng qua là tò mò, ngươi tin ?”. tin ? Nàng quả là tò mò, sùng bái cùng mê luyến, trước kia nàng nghiên cứu gần năm trời những văn hiến về vị đế quân oai hùng phi phàm. Nhưng, thứ nàng càng tò mò nhất là câu mà nàng nghe thấy khi Hoắc Vũ cùng nàng rơi xuống là hay là giả, có phải hay chính là ảo giác của nàng.

      -“Tin”.

      Tin? Nàng nhíu mi cân nhắc xem lời này là hay giả. Ngay cả chính nàng cũng có chút tin câu này, tin sao?

      Mặc kệ là như thế nào, nam nhân này chút cũng làm nàng khó xử.

      -“Ngươi thích ta sao?”. Nàng ngước mặt, bình tĩnh nhìn .

      ngẩn ra, trong đáy mắt sâu thẳm xẹt qua tia rung động. Đón nhận ánh mắt ngây thơ này của nàng, gương mặt thong dong lộ ra khe hở.

      -“Ngươi thích ta?”. Tựa như đàm luận thời tiết với nhau, giọng điệu của nàng bình thản tả nổi.

      Mộ Dung Vân khẳng định là thích Dương Hi, nếu lúc nàng tỉnh lại chút cũng tới xem nàng. Chẳng qua là...-“Ngươi cưới ta sao?”

      -“”. Hooàn toàn suy nghĩ mà ngay lập tức trả lời, khi chuyện từng chút khôi phục khí chất tao nhã ôn nhuận lúc trước.

      -“Ngươi thích ta lại muốn cưới ta, như thế, nửa đời sau của ta chẳng phải rất thê lương lắm sao?”. Nàng khẽ mếu máo, ánh mắt dao động liên hồi như mưu toan cái gì.

      -“Ý chỉ của tiên đế thể trái được”. Thản nhiên câu, giống như khawnrh định cuộc đời về sau của nàng.

      Dương Hi bĩu môi, trong mắt lên tia tức giận, nhưng vì câu sắp sửa xuất ra, đối với cái tự cao của tạm thời cho qua:-“Ta có thể đề cập cầu được ?”.

      để đối phương đáp lời, nàng ngầm cho rằng đồng ý. Thanh thanh giọng, thẳng lưng, nàng nghiêm trang :-“Cái kia... ta nghĩ lâu, nghĩ nghĩ lại, ta nên chiếm lấy cái danh hào vương phi này mà vây khốn cuộc sống của vương gia...”

      Thu lại tinh thần, tự động xem biểu cảm giống như khinh thường trong mắt , nàng lại lần nữa mở miệng:-“Ta biết vương phi ta đối với ngươi chẳng là cái gì, ngăn cản được việc ngươi thâu nạp thêm nhiều cơ thiếp mỹ mạo, mưu lược vĩ đại, chí lớn, bất quá...”. Nhịn xuống xúc động gương mặt trắng bệch, để ý đến khóe môi nhếch lên, nàng tiếp tục :-“Nghe ta là An Bình quận chúa cho hoàng đế ngự ban, thân phận cao quý này, tránh được đối cới hoàng cung thường xuyên qua lại. Nếu ta cứ suốt ngày lộ ra vẻ đau khổ như quả mướp đắng, vương gia ngươi chẳng phải thể diện cũng mất hay sao?”.

      -“ sao?”. cuối cùng cũng mở miệng, chính là khẩu khí của cũng chút gì là vui vẻ. nghĩ tới rằng nữ nhân này dám uy hiếp .

      Mắt tối lại, tia lệ xẹt ngang.

      Dương Hi cười cười, nghĩ rằng nàng sắp khiến nổi giận.-“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Trời đất chừng giám, ta đối với vương gia, chút bất kính cũng có”. Đổ mồ hôi, nam nhân này thực cẩn thận quá mức.-“Ta chỉ là... chỉ sợ sau khi thành thân với vương gia, cùng vương gia phát sinh chuyện vợ chồng ... thương vương gia, mà vương gia có năng chỉ có mình ta, nếu thấy vương gia cùng mấy nữ nhân khác thân mật tuyệt vọng cùng thống khổ. bằng lúc này hai ta đừng phát sinh tình cảm gì lúc này, có như thế... nửa đời sau của ta cũng có thể hảo hảo mà sống”.

      Đôi mắt lộ ra vẻ u oán mệt mỏi vô tội, cố gắng gạt bỏ tia thống khổ đáng thương, đem kỷ nghệ của thế kỷ hai mươi mốt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn:-“Ngài là bậc vương tôn vạn người kính ngưỡng, ba nghìn sủng ái đều tập trung vào ngài. nữ nhân nho như ta đáng kể, mà ta... chỉ cần vương gia cấp cho ta chút gian tự do, ta... cảm kích ngài cả đời, nửa đời sau cũng vì ngài thành tâm cầu phúc, mong ước an khang.

      --- ------ ------ ------ ------ --------
      (1)khinh bạc: đùa cợt.
      (2)tuấn nhan: gương mặt đẹp.
      (3)kim khẩu: lời vàng ngọc [ở đây ý chị Hi là nam nữ khác nhau, đây chính là lời quan trọng nhất]
      (4)khí suất: phong thái đẹp.
      (5)trượng phu: chồng.
      (6)hữu tâm nhân: người có tâm.
      ChrisAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 006: mưu hèn mọn.

      -“Nàng muốn rời ?”. Tuấn mỹ khẽ chau mày, mơ hồ lộ ra tia phẫn nộ khi nhớ tới nàng vừa mới nãy lầm bầm làu bào đòi rời .

      -“Đương nhiên... đương nhiên là phải. Ta... ta thân là Vương phi, sống là người của Vương gia, chết cũng là ma của Vương gia, đời này tuyệt đối phản bội Vương gia ngài!”. Nam nhân khi ghen tỵ đều bá đạo như nhau, thí dụ như ,cho dù ngày đó có từ bỏ cũng tuyệt đối cao hứng khi thấy nữ nhân của bị người khác nhúng chàm. Đối với cái thói hư tật xấu của mọi nam nhân này, nàng vô cùng vô cùng hiểu . Trong lòng dù có nôn muốn chết bề ngoài vẫn phải trưng ra bộ mặt kinh sợ trung thành a. –“Ta chỉ khẩn cầu Vương gia có thể cho ta cuộc sống bình lặng, làm cho ta cần đối mặt với... các mỹ nhân... của ngài”.

      lại, đến cuối cùng cũng giả vờ sụt sùi bi thảm muốn khóc, cố đưa ra bộ dáng mà bất kì ai trông thấy cũng nhẫn tâm cự tuyệt cầu hèn mọn này của nàng.

      gì sao? phản ứng sao? Trộm đưa mắt liếc đối phương cái, trong lòng nàng buồn bã, ý chí thực sắt đá nha.

      -“Vương gia...”

      -“ mình cả đời, sợ quạnh sao?”.

      Tiếng trầm thấp khiến tâm nàng khẽ run lên, cách nào che đậy tia khiếp sợ. Cắn cắn môi, nàng bộ dáng phục tùng :-“ , liền quạnh. Ta cũng thoải mái xuất trước mặt mọi người trong Hoàng tộc. Cũng vui vẻ chuyện trò với họ, chuyện của Vương gia, ta bao giờ can thiệp vào”>

      Mộ Dung Vân nhíu mi, xem kỹ thành khẩn của nàng rốt cuộc có mấy phần. Đối với người nam nhân mà , thú(1) người nữ nhân mà mình có cảm tình trong lòng quả thực dễ chịu. giờ ‘thê tử’ kia thừa nhận là nhúng tay vào việc của nếu cấp cho nàng cuộc sống an tĩnh, ‘rộng lượng’ này cư nhiên phải gì cự tuyệt mới đúng.

      Nhưng mà, trong lòng lại nổi lên lửa giận, càng ngày càng cháy dữ dội khiến khó mà kiềm chế nổi.

      -“Nàng như vậy là muốn thoát khỏi ta hay sao?”. Ôn nhuận tuấn nhan(2) rốt cuộc nhịn được, thay đổi bộ dáng dịu dàng như cũ, con ngươi đen thẫm phủ đầy hơi nước chằm chằm nhìn nàng, khẩu khí được tốt:-“Là vì Phùng Bạt?”.

      Dương Hi kinh ngạc giương mắt nhìn lên, chống lại bộ mắt như thiêu đốt của :-“Như... như thế sao?”.

      Trong đáy lòng giọng điệu như muốn nghẹn lại, biết ai vừa mới trịnh trọng là tin tưởng nàng! Mộ Dung Vân này, quả là tên ngụy quân tử.

      Đáy mắt tránh được tia khinh miệt, hít sâu hơi, thầm nhủ mình đừng quá sơ suất kiềm chế cơn thịnh nộ nổi mà vươn tay bóp chết nàng.

      Nữ nhân này, nàng dam dùng ánh mắt châm chọc khinh miệt ấy nhìn .

      Xem ra, nàng căn bản vẫn là nữ nhân ương bướng quỷ quyệt, ôn nhu lương thiện mới vừa nãy khi ở cùng Tâm Đồng thuần túy chỉ là ngụy trang mà thôi.

      Dương Hi chếch mắt nhìn mà vẫn hiểu suy nghĩ của , nhưng nguyên lai lại có thể cảm nhận được chút tức giận từ . Nam nhân keo kiệt này biết là tức giận cái gì a.

      Mặc kệ phát cáu cái gì, trước mắt là kề hoạch của nàng thực có nguy cơ phải bị hủy nha...

      HÍt sâu hơi, vì tương lai của chính mình. Nam nhân này, nàng nhịn.

      -“Vương gia nếu tin, ta có thể hướng trời để thề. Ta đối với Phùng Bạt kia, tuyệt tình cảm an phận”. Ánh mắt mệt mỏi, cố gắng ngụy trang bộ mặt thống khổ cùng thành khẩn.-“Vương gia, ngài phải tin tưởng ta...”

      -“Ta có nên tin tưởng nàng ?”. thể bội phục ánh mắt nhìn như nhu nhược của nữ tử này, nàng có thể dễ dàng gợi lên lửa giận cho , cũng dễ dàng đạp bỏ dự thong dong bình tĩnh mà bảo trì hơn hai mươi năm! Thần thái tao nhã dần dần xuất trở lại, đối với nàng, trong lòng lóe lên tia xúc động mà ngay cả chính mình cũng phát được.

      -“Đương nhiên!”. Nàng trở lời nhanh, gương mặt nhắn tươi cười hé ra nịnh nọt giấu được. Người này, giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống nha. –“Vương gia. Ngài...”

      -“Ta đáp ứng”. thanh ôn nuận của vang lên trầm thấp dễ nghe. Nhưng mà khi bay vào tai Dương Hi, cơ hồ so với ma còn chán ghét hơn.

      -“Vì sao?”. Ý cười rố cuộc cũng nén được, nagf ngẩng đầu nhìn , hỏa diễm dần dần dâng lên. [chị cười giận á]

      -“Nàng là nữ nhân của ta, trừ phi ta cần nàng”. Ngữ khí bình thản, nhìn như chứa tia cảm xúc. Nếu như cẩn thận xe xét nhận ra phía sau có chút ôn nhu, cất giấu tia trêu tức thâm thúy cùng chiếm giữ.

      -“Ngài cũng phải tâm muốn thú ta”. Tuyệt sắc dung nhan bị phủ bởi tầng hồng nhạt do tức giận càng làm cho gương mặt thêm phần đặc sắc.

      -“Trong hoang tộc, thành thân có là do thánh ý(3), có tình cảm hay cũng quan trọng”. Tuy rằng tàn khốc nhưng cũng là . cười nhạt:-“Nàng chỉ cần tĩnh tâm làm Vương phi của nàng, cả đời này ta cố gắng khiến cho cuộc sống của nàng an ổn cùng thoải mái.

      Miễn là ‘’ an phận thủ thường cả đời...

      Ánh mắt buồn bã, thoáng phiền muộn chợt lóe lên rồi biến mất mà ai phát .

      -“Chẳng lẽ vì thân phận như vậy mà ngay cả ý nghĩ, lựa chọn, quyền lợi của chính bản thân mình cũng đều bị đoạt lấy sao?”. là loại người chỉ biết tuân theo số phận cả đời, nàng như thế nào cũng thể tin được. –“Ngài thực muốn cũng nữ nhân mình mến quang minh chính đại thể tình ý sao? Ngài thực nhẫn tâm để nàng ngày qua ngày luôn núp bóng sau lưng nữ nhân khác sau? [ý chỉ là làm thiếp á] Ngài sợ ta khi dễ, xa lánh nàng sao?”

      Phim truyền hình luôn chiếu rằng mấy nàng cơ thiếp nhu nhược đa tình này, cho dù sủng ái cũng luôn bị nhóm chính thất ngầm chỉnh đến đáng thương. Thân là Vương gia luôn bận bịu chuyện quốc , việc thân cung hậu viện này, tóm lại có nhìn thấy cũng chưa chắc có thể xen vào.

      Ánh mắt dừng đôi môi đỏ mọng tuôn lời khiêu khích của nàng, tức giận trong đáy lòng dần dần tan thành mây khói, chỉ vậy mà còn lên chút sung sướng nhàn nhạt. Bạc môi động cái, ôn hòa cười:-“Nàng là Vương phi, giáo huấn cơ thiếp hiểu chuyện là đương nhiên, ta can thiệp đâu”. [á, đủ lãnh và cũng đủ ác, tội chị -_- ]

      thái độ tùy tiện cugx có thể gây sức ép lên người khác.

      -“Ngài...”. Cắn cắn môi, nàng hung hăng trừng mắt liếc cái, người sau vẫn như cũ – vẻ mặt vân đạm phong khinh(4).

      Xú nam nhân vô tâm vô phế này(5), nàng mới mà gây với các nữ nhân vô tội. Đồ tiểu nhân, bại hoại sa trư(6). Ta phi!

      Tuyệt mỹ tuấn nhan bỗng dưng phóng đại trước tầm mắt nàng, bạc môi câu hồn đoạt phách kia nụ cười yếu ớt, thanh dụ hoặc lòng người của lướt qua tai nàng:-“Sa trư, là cật như thế nào?”. [Nguyệt: hổng biết thiệt hay giả vờ để ăn đậu hủ của chị ạ? Mộ Dung Vân: biến (*A*)-]

      Sa... trư?

      Mới nãy kiềm chế mà mắng ra miệng, đáng hận mà! Dương Hi nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc(7). Mở mắt ra gương mặt tà mị kia lại xích gần thêm vài phần, nàng theo bản năng ngửa mặt ra sau, nghĩ rằng đầu hung hăng đập vào cột đá.

      trận đau nhức từ trong não truyền tới, đau đến nước mắt nàng chảy ròng ròng, hận thể ngất ngay lập tức được.

      đôi tay lớn che gáy của nàng, đem cái đầu nho của nàng dúi vào trong lòng. trận nhiệt lưu kéo dài chậm rãi xuyên nhập vào đầu, đau đớn nháy mắt giảm ít. Chung quanh mông lung, thanh mờ nhạt giống như tiếng thở dài.

      Đau đớn dần dần tan hết, nàng hơi hơi ngẩng đầu, sững sờ ngước mắt nhìn .-“Cám... cám ơn”.

      Nước mắt khóe mắt nàng làm tâm như bị véo cái, cỗ cảm xúc chân thành trong cơ thể theo cảm xúc chậm rãi bừng lên. Nữ nhân này, sao cẩn thận chút chứ?

      Hơi hơi thâu tâm, tầm mắt lướt theo ánh nhìn của nàng ở phương xa. Ánh mắt nhìn lại, nàng xem nam tử cao ngất thon dài từ từ tiến lại, giống như đến truyền tin tức cho . Khoảng cách xa nên mặt nam tử có biểu tình gì, nhưng biết sao từ lại tỏa ra hơi thở hàn băng lãnh, cổ băng lạnh kia, giống như hướng về phía nàng.

      Phía sau lạnh lẽo này, chính là thân hàn ý.

      Mộ Dung Vân hơi vuốt cằm, gì với nàng. Thân mình đứng thẳng rồi cất bước . Mới được hai bước, giống như nhớ tới cái gì, lưng cứng lại quay đầu nhìn nàng, :-“Sau này nếu gặp lại tuấn mỹ nam nhân này, được tùy ý tới gần”. [tự kỷ cấp độ... siêu cao >_< ]

      Tự xưng mình là tuấn mỹ nam nhân, còn dùng cái giọng đặc biệt nghiêm trọng mà , thực biết thẹn sao.

      Này sa trư, hỗn đản, tự kỷ cuồng.

      Vừa mới sinh hảo cảm với giờ xin rút lại.

      Hướng tới bóng dáng hung hăng làm cái mặt quỷ, lại ảo não nhìn cái hành động quá mức ngây thơ của chính mình. Cái miệng nhăn khẽ hếch, nàng ngồi xuống chiếc ghế dài hờn dỗi.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      (1)thú: cưới.
      (2)ôn nhuận tuấn nhan: gương mặt đẹp, dịu dàng.
      (3)thánh ý: ý chỉ của hoàng thượng.
      (4)vân đạm phong khinh: mây nhạt gió , ý đây là vè bình thảnh, tự nhiên.
      (5)vô tâm vô phế: tim phổi, ý chỉ người nhẫn tâm hay sắt đá.
      (6)sa trư: heo đất, ý chỉ mắng ngu đần.
      (7)hoa dung thất sắc: mặt đẹp biến sắc.
      Chương 007: Bị bắt.

      Đêm nay có chút lạnh. Ngoài cửa sổ tiếng gió nghe sàn sạt, tiếng côn trùng kết bạn kêu vang, tiếng ếch kêu cũng nhè lọt vào tai, đúng là mùi vị của vùng quê có khác.

      Ở thế kỷ hai mươi mốt thể nào tìm ra nơi yên bình như thế. Cho dù vậy, lại thể gây cho Dương Hi chút thích.

      có thói quen nào ở thời đại này, TV, máy tính, máy chơi game, , phòng tập thể thao, cái gì cũng có. Nàng phải chịu đựng tình cảnh này hàng đêm sao? Thầm than tiếng, nàng bất đầu tưởng niệm khoảnh khắc ‘tốc độ rùa’ từ từ trôi qua ở thời kì cổ đại này.

      Nghĩ lại biết mấy kẻ cổ đại sống như thế nào, nguyên nhân mà họ đoản mệnh có khi nào do vì nhàm chán quá mà chết hay ? Ai...

      -“Nha”. Đầu ngón tay ập lên trận đau nhức, đôi mi thanh tú của nàng rủ xuống, ảo não nhìn đầu ngón tay ứa máu, ngũ quan hoàn mỹ vì đau đớn mà thoáng vặn vẹo.

      Thêu! Nữ nhân sống ở thời cổ đại nếu biết cầm kỳ thi họa(1) sợ chỉ còn cách mày mò nữ hồng(2) mà sống qua ngày tháng thôi. Đem ngón trỏ đưa vào miệng mút, trong đầu bỗng nhiên hình ảnh Mộ Dung Vân vì nàng mà mút ngón tay này, mặt bỗng chốc đỏ lên, tim bất giác đập nhanh thình thịch.

      Nhớ tới gương mặt tuấn dật của Mộ Dung Vân giương lên trước mặt, trong lòng nàng lên tia bi thương.

      Lại lần nữa, thể chấp nhận cảnh ngộ của chính mình.

      Hôn nhân của nàng và Mộ Dung Vân là do chính tiên đế ngự ban, thành thân là chuyện sớm muộn. Nếu do tình phát sinh trước động phòng hoa chúc lén lút trốn , tránh được số kiếp làm nữ nhân của .

      Chẳng qua là, qua và năm nữa chết, đến lúc đó nàng phải làm sao? thể hỗ trợ lẫn nhau, tự nhiên là thể đem thể xác và tinh thần phó thác cho . Huống chi, Phùng Bạt tuyệt đối bỏ qua thân quyến(3) cả nhà , thân là thê tử dĩ nhiên cũng ngoại lệ.

      Cổ đại tranh quyền là thứ mà ở đại nàng xem ít, cái gì mà tịch thu tài sản giết cả nhà của kẻ phạm tội, rồi tru di cửu tộc linh tinh lang tang. Vận số Mộ Dung gia phỏng chừng cũng thoát khỏi số mệnh. Bây giờ là sao đây? Nàng thực là muốn chết nha!

      Trốn được ?

      , chạy nàng sợ là nàng còn chết nhanh hơn. Trăm thứ vô dụng nhất là thư sinh, nàng trừ bỏ tài năng đánh chữ bằng máy vi tính còn làm gì được nữa? Huống chi đây là cổ đại, nàng so với thư sinh còn kém hơn. Sách sử cùng Hán tự ở thời này bất quá nàng xem cũng thành thạo, chỉ là thân là nữ tử, so với thất học khác mấy a... Hơn nữa ‘Dương Hi’ này thân mình xương mềm, thể phát huy mấy chuyện miệng làm hàm nhai. Dám thề rằng, nàng mà rời khỏi Vương phủ , buổi chiều thôi cũng đủ làm nàng đói chết.

      Đương nhiên nếu nàng tình nguyện dùng vũ khí nguyên thủy nhất của nữ nhân để mưu sinh [ý chỉ là nhan sắc á], lúc đăng kí cũng khó huống chi là môi đào ngàn người nếm, tay ngọc vạn người nằm. Nàng thà rằng đói chết cũng làm cái chuyện này nha.

      Trốn được mà ở cũng xong, hết cách, bây giờ chỉ có thể bước nào tính bước đó. Vạn nhất thực bị liên lụy đến thể chết, vậy tìm cái vách đen ấy nhảy xuống thử xem, có lẽ cũng có phần vạn cơ hội đưa nàng quay về đại.

      Đúng, liền như vậy , được cứ nhảy núi thẳng tiến.

      Nhưng mà tiếc cho gương mặt tuấn dật điên đảo chúng sinh của Mộ Dung Vân kia rất nhanh bị chôn vùi trong lòng đất. Này mấy trăm mạng trong phủ cuối cung cũng phải theo chủ tử mà về với đất bụi... Nghĩ vậy, nàng khỏi dâng lên cảm giác muộn phiền cùng khổ sở.

      Nếu có thể thay đổi được kết cục, nàng cũng keo kiệt mà hiến phần sức lực để giúp đỡ. Lịch sử có vì đó mà thay đổi nàng căn bản cũng để ý. Trọng yếu nhất là nàng chỉ là nữ tử nho , như thế có thể làm được gì a? Đối với việc triều chính, nàng ngay cả ai gian thần, ai trung thần cũng phân biệt được. Mộ Dung Vân bị hãm hại khi nào và ra sao nàng cũng biết, thế nàng cống hiến được cái gì?

      Chẳng lẽ cho Mộ Dung Vân biết hai năm sau ngươi chính là hoàng đế, sau đó lại hai năm sau nữa ngươi bị Phùng Bạt giết chết? Con sa trư kiêu căng kia chắc chắn nghĩ rằng nàng bị bệnh nền thần hồn , mà cũng có thể cho rằng nàng bị điên rồi đem nhốt lại cũng nên.

      Nếu như tại có thể biết tường tận được giai đoạn lịch sử này chừng nàng cũng có thể ngăn ngừa việc kinh khủng này phát sinh.

      Ai~ phiền muộn ngẩng đầu lên, bóng đen ngoài cửa đập thẳng vào mắt. Cổ họng căng thẳng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là hét thất thanh lên. Người kia đứng ở đó khi nào? Thậm chí biết là bị nàng phát cũng nhúc nhích mà đứng yên ở đó, hoàn toàn có ý định rời .

      -“Tâm Đồng, là em sao?”.- Nàng cẩn thận hỏi, bàn tay nho nhuốm đầy mồ hôi.

      Là vị ‘Vương gia’ kia sao? đâu, thể nào xuất tại đây vào lúc này được.

      Nhưng mà nếu phải là ‘Vương gia’ tột cùng là ai cơ chứ?

      Vội quét mắt nhìn sang bốn phía, căn phòng to như vậy mà chỉ có cái kéo nho đặt bàn kia là hữu dụng thôi.

      -“Ngươi... ngươi là ai?”. Lặng lẽ đem kéo giấu vào cổ tay áo, nàng cố trấn định :-“Tỳ nữ của ta ngay lập tức trở lại, ngươi có chạy chạy nhanh , nếu chạy mà dám kinh động đến các thị vệ trong phủ này nhất định chạy thoát.

      Thân ảnh kia nhúc nhích chút nào, tựa hồ ở nơi kia lạnh nhạt cười nhạo nàng.

      Dương Hi nắm chặt kéo, mắt mở căng chớp dõi theo bóng dáng kia, thầm nghĩ nếu dám manh động nàng kêu to, thị vệ tuần tra trong viện nhất định nghe được.

      Nhưng mà, thị vệ trong phủ canh giữ chặt chẽ như thế mà người này lại có thể ra vào như chốn người. Kia phải cao thủ cũng là bậc công phu thể xem thường.

      Nửa đêm lại đứng canh trước phòng khuê nữ, chẳng lẽ chính là... hái hoa tặc?

      Ý niệm này lên trong đầu làm nàng rùng mình sợ hãi.

      đợi nàng tự suy ngẫm, thân hình bên ngoài cửa sổ khẽ động, nháy mắt xuất trước mắt nàng. Vụt qua mắt nàng cái, chỉ cảm giác như có luồng gió vồ ập lên người nàng, thân hình bỗng nhiên bẫng rời khỏi mặt đất.

      Đến khi gió thổi qua bên tai nàng nghe sàn sạt nàng cuối cùng mới ý thức được mình bị bị bắt làm tù binh, chẳng qua người nọ tốc độ nhanh như điện, ngay cả cơ hội kêu nàng cũng có a. Mắt thấy vương phủ càng lúc càng xa, sợ hãi của nàng bỗng nhiên tăng vọt.

      Mộ Dung Vân, cứu mạng~ Nàng nghĩ bị sắc ma vũ nhục, cũng nghĩ là bị cưỡng trước giết sau...Ô ô ô, ta rất sợ a.

      Gió thổi càng lúc càng lớn làm nàng muốn há miệng để thở cũng có chút khó khăn. Như thế này mà kêu lên nhất định rất đau họng, biết được điều này càng làm cho nàng run lên cầm cập. Trước kia nhảy vực liền bị đem đến cổ đại này hơn tháng, tại luồng gió to này có thể đem nàng xuyên được ? Có thể mang nàng về đại được ?

      Áp lực gió bên tai bỗng nhiên biến mất. Gió dừng lại.

      Nàng chậm rãi mở mắt phát chính bản thân mình ở trong rừng. Lợi dụng khoảng tự do nàng liền thoát khỏi người kia nhảy về phía sau duy trì khoảng cách gần cũng xa. Kỳ dị nhất chính là ngăn cản nàng hành động như vậy.

      Ánh trăng bạc lấp ló ra khiến cho nàng nhìn người đứng đối diện. Thân hình cao lớn, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ. , chính là cái người gì đó đứng báo cáo với Mộ Dung Vân lúc trưa kia nha.

      Trách được mà có thể luồn lách được các thị vệ trong phủ, phòng ngày phòng đêm nhưng cướp nhà khó phòng. nghĩ tới là dung mạo của lại tuấn mỹ nha, đúng thực là hái hoa tặc. [xinh đẹp cư nhiên là hái hoa tặc, chân lí đào đâu ra vậy trời :v ]

      Dám can đảm nửa đêm bắt nàng đến chốn rừng núi hoang vu lạnh lẽo này, thực sợ nàng hướng Mộ Dung Vân mà cáo trạng sao? Chẳng lẽ căn bản tính cho nàng đường sống trở về. [bà chị này thiệt đúng khảo cổ gia, trong thời gian ngắn mà tưởng tượng được nhiều thấy ớn :3 ]

      Nghĩ vậy, nàng sợ tới mức khuôn mặt hồng hào nhắn bỗng chốc xám như tro.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------
      (1)cầm kỳ thi họa: đàn, cờ (thời cổ là cờ vây), văn thơ, vẽ tranh.
      (2)nữ hồng: công việc của nữ nhân như may vá, nấu ăn.
      (3)thân quyến: người nhà, người thân.
      ChrisAndrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 007: Bị bắt.
      Đêm nay có chút lạnh. Ngoài cửa sổ tiếng gió nghe sàn sạt, tiếng côn trùng kết bạn kêu vang, tiếng ếch kêu cũng nhè lọt vào tai, đúng là mùi vị của vùng quê có khác.

      Ở thế kỷ hai mươi mốt thể nào tìm ra nơi yên bình như thế. Cho dù vậy, lại thể gây cho Dương Hi chút thích.

      có thói quen nào ở thời đại này, TV, máy tính, máy chơi game, , phòng tập thể thao, cái gì cũng có. Nàng phải chịu đựng tình cảnh này hàng đêm sao? Thầm than tiếng, nàng bất đầu tưởng niệm khoảnh khắc ‘tốc độ rùa’ từ từ trôi qua ở thời kì cổ đại này.

      Nghĩ lại biết mấy kẻ cổ đại sống như thế nào, nguyên nhân mà họ đoản mệnh có khi nào do vì nhàm chán quá mà chết hay ? Ai...

      -“Nha”. Đầu ngón tay ập lên trận đau nhức, đôi mi thanh tú của nàng rủ xuống, ảo não nhìn đầu ngón tay ứa máu, ngũ quan hoàn mỹ vì đau đớn mà thoáng vặn vẹo.

      Thêu! Nữ nhân sống ở thời cổ đại nếu biết cầm kỳ thi họa(1) sợ chỉ còn cách mày mò nữ hồng(2) mà sống qua ngày tháng thôi. Đem ngón trỏ đưa vào miệng mút, trong đầu bỗng nhiên hình ảnh Mộ Dung Vân vì nàng mà mút ngón tay này, mặt bỗng chốc đỏ lên, tim bất giác đập nhanh thình thịch.

      Nhớ tới gương mặt tuấn dật của Mộ Dung Vân giương lên trước mặt, trong lòng nàng lên tia bi thương.

      Lại lần nữa, thể chấp nhận cảnh ngộ của chính mình.

      Hôn nhân của nàng và Mộ Dung Vân là do chính tiên đế ngự ban, thành thân là chuyện sớm muộn. Nếu do tình phát sinh trước động phòng hoa chúc lén lút trốn , tránh được số kiếp làm nữ nhân của .

      Chẳng qua là, qua và năm nữa chết, đến lúc đó nàng phải làm sao? thể hỗ trợ lẫn nhau, tự nhiên là thể đem thể xác và tinh thần phó thác cho . Huống chi, Phùng Bạt tuyệt đối bỏ qua thân quyến(3) cả nhà , thân là thê tử dĩ nhiên cũng ngoại lệ.

      Cổ đại tranh quyền là thứ mà ở đại nàng xem ít, cái gì mà tịch thu tài sản giết cả nhà của kẻ phạm tội, rồi tru di cửu tộc linh tinh lang tang. Vận số Mộ Dung gia phỏng chừng cũng thoát khỏi số mệnh. Bây giờ là sao đây? Nàng thực là muốn chết nha!

      Trốn được ?

      , chạy nàng sợ là nàng còn chết nhanh hơn. Trăm thứ vô dụng nhất là thư sinh, nàng trừ bỏ tài năng đánh chữ bằng máy vi tính còn làm gì được nữa? Huống chi đây là cổ đại, nàng so với thư sinh còn kém hơn. Sách sử cùng Hán tự ở thời này bất quá nàng xem cũng thành thạo, chỉ là thân là nữ tử, so với thất học khác mấy a... Hơn nữa ‘Dương Hi’ này thân mình xương mềm, thể phát huy mấy chuyện miệng làm hàm nhai. Dám thề rằng, nàng mà rời khỏi Vương phủ , buổi chiều thôi cũng đủ làm nàng đói chết.

      Đương nhiên nếu nàng tình nguyện dùng vũ khí nguyên thủy nhất của nữ nhân để mưu sinh [ý chỉ là nhan sắc á], lúc đăng kí cũng khó huống chi là môi đào ngàn người nếm, tay ngọc vạn người nằm. Nàng thà rằng đói chết cũng làm cái chuyện này nha.

      Trốn được mà ở cũng xong, hết cách, bây giờ chỉ có thể bước nào tính bước đó. Vạn nhất thực bị liên lụy đến thể chết, vậy tìm cái vách đen ấy nhảy xuống thử xem, có lẽ cũng có phần vạn cơ hội đưa nàng quay về đại.

      Đúng, liền như vậy , được cứ nhảy núi thẳng tiến.

      Nhưng mà tiếc cho gương mặt tuấn dật điên đảo chúng sinh của Mộ Dung Vân kia rất nhanh bị chôn vùi trong lòng đất. Này mấy trăm mạng trong phủ cuối cung cũng phải theo chủ tử mà về với đất bụi... Nghĩ vậy, nàng khỏi dâng lên cảm giác muộn phiền cùng khổ sở.

      Nếu có thể thay đổi được kết cục, nàng cũng keo kiệt mà hiến phần sức lực để giúp đỡ. Lịch sử có vì đó mà thay đổi nàng căn bản cũng để ý. Trọng yếu nhất là nàng chỉ là nữ tử nho , như thế có thể làm được gì a? Đối với việc triều chính, nàng ngay cả ai gian thần, ai trung thần cũng phân biệt được. Mộ Dung Vân bị hãm hại khi nào và ra sao nàng cũng biết, thế nàng cống hiến được cái gì?

      Chẳng lẽ cho Mộ Dung Vân biết hai năm sau ngươi chính là hoàng đế, sau đó lại hai năm sau nữa ngươi bị Phùng Bạt giết chết? Con sa trư kiêu căng kia chắc chắn nghĩ rằng nàng bị bệnh nền thần hồn , mà cũng có thể cho rằng nàng bị điên rồi đem nhốt lại cũng nên.

      Nếu như tại có thể biết tường tận được giai đoạn lịch sử này chừng nàng cũng có thể ngăn ngừa việc kinh khủng này phát sinh.

      Ai~ phiền muộn ngẩng đầu lên, bóng đen ngoài cửa đập thẳng vào mắt. Cổ họng căng thẳng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là hét thất thanh lên. Người kia đứng ở đó khi nào? Thậm chí biết là bị nàng phát cũng nhúc nhích mà đứng yên ở đó, hoàn toàn có ý định rời .

      -“Tâm Đồng, là em sao?”.- Nàng cẩn thận hỏi, bàn tay nho nhuốm đầy mồ hôi.

      Là vị ‘Vương gia’ kia sao? đâu, thể nào xuất tại đây vào lúc này được.

      Nhưng mà nếu phải là ‘Vương gia’ tột cùng là ai cơ chứ?

      Vội quét mắt nhìn sang bốn phía, căn phòng to như vậy mà chỉ có cái kéo nho đặt bàn kia là hữu dụng thôi.

      -“Ngươi... ngươi là ai?”. Lặng lẽ đem kéo giấu vào cổ tay áo, nàng cố trấn định :-“Tỳ nữ của ta ngay lập tức trở lại, ngươi có chạy chạy nhanh , nếu chạy mà dám kinh động đến các thị vệ trong phủ này nhất định chạy thoát.

      Thân ảnh kia nhúc nhích chút nào, tựa hồ ở nơi kia lạnh nhạt cười nhạo nàng.

      Dương Hi nắm chặt kéo, mắt mở căng chớp dõi theo bóng dáng kia, thầm nghĩ nếu dám manh động nàng kêu to, thị vệ tuần tra trong viện nhất định nghe được.

      Nhưng mà, thị vệ trong phủ canh giữ chặt chẽ như thế mà người này lại có thể ra vào như chốn người. Kia phải cao thủ cũng là bậc công phu thể xem thường.

      Nửa đêm lại đứng canh trước phòng khuê nữ, chẳng lẽ chính là... hái hoa tặc?

      Ý niệm này lên trong đầu làm nàng rùng mình sợ hãi.

      đợi nàng tự suy ngẫm, thân hình bên ngoài cửa sổ khẽ động, nháy mắt xuất trước mắt nàng. Vụt qua mắt nàng cái, chỉ cảm giác như có luồng gió vồ ập lên người nàng, thân hình bỗng nhiên bẫng rời khỏi mặt đất.

      Đến khi gió thổi qua bên tai nàng nghe sàn sạt nàng cuối cùng mới ý thức được mình bị bị bắt làm tù binh, chẳng qua người nọ tốc độ nhanh như điện, ngay cả cơ hội kêu nàng cũng có a. Mắt thấy vương phủ càng lúc càng xa, sợ hãi của nàng bỗng nhiên tăng vọt.

      Mộ Dung Vân, cứu mạng~ Nàng nghĩ bị sắc ma vũ nhục, cũng nghĩ là bị cưỡng trước giết sau...Ô ô ô, ta rất sợ a.

      Gió thổi càng lúc càng lớn làm nàng muốn há miệng để thở cũng có chút khó khăn. Như thế này mà kêu lên nhất định rất đau họng, biết được điều này càng làm cho nàng run lên cầm cập. Trước kia nhảy vực liền bị đem đến cổ đại này hơn tháng, tại luồng gió to này có thể đem nàng xuyên được ? Có thể mang nàng về đại được ?

      Áp lực gió bên tai bỗng nhiên biến mất. Gió dừng lại.

      Nàng chậm rãi mở mắt phát chính bản thân mình ở trong rừng. Lợi dụng khoảng tự do nàng liền thoát khỏi người kia nhảy về phía sau duy trì khoảng cách gần cũng xa. Kỳ dị nhất chính là ngăn cản nàng hành động như vậy.

      Ánh trăng bạc lấp ló ra khiến cho nàng nhìn người đứng đối diện. Thân hình cao lớn, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ. , chính là cái người gì đó đứng báo cáo với Mộ Dung Vân lúc trưa kia nha.

      Trách được mà có thể luồn lách được các thị vệ trong phủ, phòng ngày phòng đêm nhưng cướp nhà khó phòng. nghĩ tới là dung mạo của lại tuấn mỹ nha, đúng thực là hái hoa tặc.[xinh đẹp cư nhiên là hái hoa tặc, chân lí đào đâu ra vậy trời :v ]

      Dám can đảm nửa đêm bắt nàng đến chốn rừng núi hoang vu lạnh lẽo này, thực sợ nàng hướng Mộ Dung Vân mà cáo trạng sao? Chẳng lẽ căn bản tính cho nàng đường sống trở về. [bà chị này thiệt đúng khảo cổ gia, trong thời gian ngắn mà tưởng tượng được nhiều thấy ớn :3 ]

      Nghĩ vậy, nàng sợ tới mức khuôn mặt hồng hào nhắn bỗng chốc xám như tro.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------
      (1)cầm kỳ thi họa: đàn, cờ (thời cổ là cờ vây), văn thơ, vẽ tranh.
      (2)nữ hồng: công việc của nữ nhân như may vá, nấu ăn.
      (3)thân quyến: người nhà, người thân.

      Chương 008: Hái hoa tặc
      -“Ngươi... ngươi đừng lại đây...” Thấy cất bước về phía trước, nàng cuống quýt lui về phía sau.

      Nam tử nhìn chằm chằm vào nàng tựa hồ như muốn tìm kiếm thứ gì mặt nàng, cuối cùng trầm giọng hỏi:-“Ngươi sợ ta?”.

      ‘Vô nghĩa! Có người nào đêm hôm chuẩn bị ngủ rồi bị người ta chớp cái bắt tới đây mà sợ chứ?’. Trong lòng mặc dù rất phiền não nhưng mà dám ra những lời này, sợ là thốt lên rồi chọc nổi điên, khi đó khó toàn mạng nha.

      -“Ngươi quên ta?”. khép mi, mặt chút biểu tình.

      -“Ngươi là ai?”.

      Nam tử nghe vậy liền lạnh lùng hừ cái:-“Tốt nhất là ngươi thực quên ta”.

      Trong lời của tràn ngập khinh miệt cùng chán ghét khỏi làm nàng hoài nghi rằng cùng ‘Dương Hi’ từng có quá khứ oanh liệt gì kinh khủng lắm.

      Mà cũng mặc kệ rằng trước đây từng có quá khứ gì ‘Dương Hi’ là ‘Dương Hi’, còn ‘nàng’ vẫn là ‘nàng’. ‘Dương Hi’ có tích ‘nghiệt duyên’ cũng đừng nên tìm nàng mà trả báo chứ.

      Bộ dáng người này mặc dù thập phần tuấn tú nhưng lại có đôi mắt thực lạnh lùng. Cái ánh mắt chán ghét kia của cứ như muốn nàng biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn vậy.

      Nàng nhát gan nha, rất sợ chết, vô cùng sợ chết nha.

      -“Nếu như... có chuyện gì... ta... ta có thể trở về chưa?”. lời này ra thực chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

      Nhưng lạ thường thay mặt có biểu tình gì là buồn cười cả. chính là mang khuôn mặt cùng đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm nàng, hoài nghi :-“Ngươi sợ ta”.

      Nếu nữ nhân trước mặt kẻ bắt cóc tỏ ra nhu nhược thể nào cũng kích khởi thú tính của , cho nên nàng phải trấn tĩnh. thể bối rối, thể lo ngại.

      -“Ta... ta sợ...” Theo bản năng nàng nắm chặt vạt áo hy vọng làm thế bình tĩnh cùng trấn định thêm mấy phần. Chỉ cần lại đây, nàng liền... liền khách khí với .

      Nam nhân kia quả tưng bước tiến gần nàng, tầm mắt lạnh như băng kia khắc cũng rời khỏi nàng.

      -“Ngươi đừng lại đây!”. Lấy chiếc kéo chỉa về hướng của , cố gắng làm cho thanh của mình trấn định:-“Ngươi đừng... đừng qua đây, nếu ... ta liền khách khí”.

      Nếu như tay nàng run lập cập như vậy, nếu như nàng có thể điều khiến khiến hai hàm răng đừng va vào nhau lập cập như vậy có lẽ uy hiếp của nàng có hiệu quả hơn chút.

      Gương mặt tối tăm của lên tia châm chọc, cước bộ uy hiếp của nàng mà dừng lại. Nàng như vậy thực rất xa lạ đối với .-“Võ công của ngươi đâu rồi? trận bệnh lẽ khiến ngươi yếu ớt, mất nội lực sao?

      -“Ta... ta có học nhu đạo nha, cũng từng luyện qua Tiệt quyền đạo... ta còn biết chơi... bắn...”. Mồ hôi sau lưng đổ đầm đìa, lời vừa xuất ra ngay cả mình cũng mốn khinh bỉ. Nhưng, đôi môi run rẩy này cũng còn nghe theo điều khiển của bản thân.-“Giết... giết người là phải đền mạng... cưỡng sát(1) tội càng... càng thêm nặng. Ngươi đừng có làm xăng làm bậy, đừng nên làm chuyện xấu... có báo ứng a”.

      Ô ô ô, người này vẻ mặt tàn độc, quyết tâm buông tha cho nàng nha.

      Ngay lúc tộ cùng tuyệt vọng, cái gáy bỗng dưng nảy lên ột trận đau đớn, thân hình mảnh khảnh của nàng hung hăn va đập vào thân cây lớn, kịp la lên hai chân bị trượt, thân người mềm nhũn của nàng ngã nhào xuống đất.

      Trong mắt nam nhân trước mắt bỗng lóe lên tia khác thường rồi nhanh chóng biến mất, thân hình khẽ động, chớp mắt đến trước mặt nàng, đem thân người nàng giữ lại cho thăng bằng.

      Đôi mát băng lãnh lướt khẽ người nàng, sau khi xác định nàng bị thương mới thở dài, đến mức ai nghe thấy.

      Lúc này nàng cũng để ý đến nhưng khi thấy đến gần mình nàng vừa sợ hãi vừa giơ kéo lên hướng cánh tay đâm tới. Vốn dĩ nơi nàng muốn đâm là tim, chẳng qua là muốn đả thương tính mạng của , chần chờ lúc rồ hạ kéo chuyển mục tiêu xuống cánh tay .

      Nàng thầm nghĩ chỉ muốn hù dọa để thấy khó mà lui, tâm cũng muốn đoạt tính mạng của . Nàng dù sao cũng là người đại, sinh mạng đối với còn người là thứ quan trọng nhất, dù là ai cũng có quyền cướp đoạt quyền được sống của người khác.

      Mắt thấy chiếc kéo đâm sâu vào cánh tay , nàng nhanh nhắm mắt lại, sợ hãi nhìn màn huyết tinh(2) tràn ra trước mặt.

      Bỗng dưng cổ tay phải của nàng tê rần, kéo rời khỏi tay nàng, bay đường thẳng tắp rồi đâm vào thân cây gần đó.

      Nàng kinh hoàng mở mắt ra, chống lại nàng đôi mắt cảm xúc, mà cổ tay mảnh khảnh của nàng bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

      -“Buông”. Cố gắng làm cho cổ tay phát đau, nàng dùng sức nghĩ muốn đẩy ra. chiêu trúng, chạy trốn quả ý nghĩ quá xa vời. Đáy mắt nàng phủ lên tuyệt vọng, bị sỉ nhục bởi người biết đến, thân hình nhu nhược của nàng suýt chút nữa ngã nhào xuống vì sợ hãi.-“Buông, hỗn đản, buông ra...”

      làm gì mà đứng im nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhếch môi, tùy ý để nàng khoa chân múa tay người của mình.

      Trong mắt , trừ bỏ tia lãnh lẽo đậm đặc còn có tia cảm xúc khác thường ai thấy được.

      Hung hăng đánh nủa ngày, cuối cùng nàng cũng mệt mà dừng lại thở phì phò. Nàng ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn thẳng vào .

      -“Ngươi rốt uộc là muốn thế nào?”. Tâm lý thừa nhận giày vò của , có lỗi với thân thể, cùng so đo chẳng thoải mái tẹo nào! Nàng sắp bị sợ hãi giày vò đến chết nha.

      Nghe vậy cả người run lên, bỗng dưng buông tay nàng ra rồi lùi ra sau hai bước, đôi mắt ngoan lộ ra tia chán ghét.

      -“Lơi này hẳn là để ta hởi ngươi, Dương Hi!”. tự nhiên trở nên kích động, thấp gọng :-“Mặc kệ chuyện ngươi mất trí nhở là hay giả, về sau đưng có đùa giỡn với ta, ta làm chuyện có lỗi với đại ca, trước kia mà sau này cũng , hiểu chưa?”.

      Gì? cái quỷ gì thế này?

      Dương Hi mở căng đôi mắt to đen nhánh của mình ra, muốn làm thực hư cái tình huống trước mắt này. Nam nhân này, cái gì thế?

      -“Ngươi... là đệ đệ của Mộ Dung Vân?”.

      gì, thấm chí ngay cả liếc nàng cái cũng có.

      Dán mắt vào gương mặt nghiêng cương nghị lãnh tuyệt của , tâm của nàng hung hăng đập tình thịch cái.

      cùng ‘Dương Hi’ kia lẽ phát sinh tình cảm ám muội sau lưng Mộ Dung Vân nha? Ở cổ đại, cùng nhị thúc(3) lén lút quan hệ là tình trạng khủng bố cỡ nào , nếu bọn họ thực làm chuyện kinh thế hãi tục(4)đó ... Nàng cả người run lên, thiếu chút nữa là thân cận va vào lòng đất mẹ.

      Nếu, nếu như vậy... cái nam nhân kiêu căng phách lối kia nhất định giết chết nàng a! Lén chồng làm bậy(5), thực đội cái ‘nón xanh’ (cắm sừng) lớn, chừng cũng muốn tru di cửu tộc nàng nha! ‘Dương Hi ‘ à ‘Dương Hi’, ngươi thực hại ta thảm hại.

      Chuyện gây tối hôm nay lẽ là muốn giết người diệt khẩu, bài trừ hậu hoạn(6) sao?

      Mấy nam nhân này, ở trong mắt bọn họ nữ nhân rốt cuộc là thứ gì, lúc cần đến cần , đò chơ sao? Số mạng phụ nữ ti tiện đến thế sao?

      hiểu tại sao trong lòng nàng sinh ra cỗ khí giận.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
      (1)cưỡng sát: nguyên văn là ‘gian sát’ tức cưỡng dâm xong rồi giết.
      (2)huyết tinh: máu tanh, đẫm máu.
      (3)nhị thúc: chỉ em trai của chồng.
      (4)kinh thế hãi tục: kinh sợ, đáng sợ
      (5)lén chồng làm bậy: nguyên văn là ‘bối phu thâu hán’ tức là vụng trôm gian dâm sau lưng chồng.
      (6)hậu hoạn: khó khăn, tai họa sau này
      Last edited: 16/3/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 009: được quyến rũ đại tẩu

      “Ngươi chỉ vì thế mà chán ghét Dương Hi, ngụy biện, chẳng qua ngươi chỉ muốn che giấu hành vi phi sát(1) nàng mà thôi”. Nàng lạnh lùng nhìn gương mặt của , trong mắt lộ ra vẻ khinh thường. “Nàng từng có, chẳng lẽ ngươi vẫn trong sạch vô tội hay sao?”.

      Nghe vậy, cả người run lên, phút chốc xoay người, mâu quang(2) ngoan tuyệt thô bạo khóa trụ gương mặt vô tội của nàng, hàm răng nghiến lại: “Ngươi quả nhiên là ngụy trang”.

      Nếu ánh mắt có thể giết người, nàng nhất định vùi thây chốn hoang dã này từ lâu rồi, bất quả nhìn cặp mắt ngoan kia của , nghĩ đến kết cục thế nào cũng bi thảm của mình. Đáng giận nhất vẫn là, người khác gây nghiệt mà người gánh vác hậu họa lại là nang.

      “Ngươi rốt cuộc cũng chịu buông tha cho ta sao?”. Tâm tư xoay chuyển, như là thầm muốn hạ quyết tâm, nàng cắn cắn môi, bộ dáng hy sinh hiên ngang lẫm liệt. “Dù sao ngươi cũng muốn giết ta, nếu còn đường lui, trước khi chết ta muốn cầu ngươi việc?”.

      gì, đáy mắt dần mất tia hung ác.

      Hít sâu ngụm, nàng bình tĩnh : “Tìm vách núi đen cao khoảng vạn trượng, để cho ta tự chấm dứt sinh mạng của mình”.

      Nàng phải cược phen, ầm lấy chính sinh mệnh của mình, cược ván cược luân hồi.

      “Ngươi lại muốn giở trò gì?”. Bạc môi lạnh băng như cũ, chút phiền chán xẹt ngang.

      “Ta phải diễn trò mà chỉ muốn cùng ngươi thương lượng, dù sao ta cũng sống qua đến ngày mai”. Hạ quyết tâm, trong lòng chút e ngại.

      “Ta giết ngươi làm cái gì?”.

      “Đương nhiên là muốn cho Mộ Dung Vân biết chuyện đáng xấu hổ của chúng ta rồi.... Khoan, muốn gì? ...

      “Kia... ngươi... ta... chúng ta...”

      “Ta và ngươi chút quan hệ cũng có”. Phẫn hận càng thêm ràng.

      Ai mà tin! Nếu như có quan hệ, khuya khoắt như thế này còn mang nàng ra đây làm gì? Thu lại dáng vẻ, cẩn thận cho nhìn thấy khinh bỉ trong mắt mình, hít hơi sâu, nàng thấp giọng : “Kia, ta và ngươi... trước kia... có hay ...?”.

      “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”. Dáng vẻ hung tợn, tuấn nhan tràn ngập tia chán ghét.

      Ra là ‘Dương Hi’ kia muốn thông đồng với , nhưng lại bị ghét bỏ, đôi mắt chán ghét kia thực lừa gạt người. Há miệng thở ra, trong lòng mừng như nở hoa, khỏi si ngốc cười: “Tốt, quá tốt”.

      Thân thể này, cuối cùng vẫn trong sạch.

      Biểu tình này của nàng là gì? mày kiếm nhăn lại. “Ngươi...”

      “Ngươi bắt ta tới đây là muốn cái gì?” Biết cái mạng của mình còn bị uy hiếp, tâm tình căng thẳng của nàng buông lỏng, trừng mắt nhìn , giọng điệu tức giận. “Ngươi luôn miệng muốn làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Mộ Dung Vân, vậy bắt cóc ta được tính là làm chuyện có lỗi với huynh ấy hả? Ta là nữ tử sắp xuất giá, là thê tử tương lai của ca ca ngươi, giờ lại cùng ngươi nam quả nữ ở nơi đây hẹn hò, việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của huynh ấy tính sao đây?”.

      Nghe vậy, dần dần lui bước về sau, mặt thoáng bối rối.

      Thấy gương mặt ão não của , Dương Hi khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía trước, từng bước từng bước đến gần . “Trong tâm ngươi nghĩ gì chính ngươi hiểu được, ở trong lòng ngươi, chút tôn trọng huynh ấy cũng có”.

      “Ngươi bậy”. bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng nàng. “Dương Hi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”.

      Ai, cư nhiên hỏi nàng muốn như thế nào, nàng có thể muốn cái gì chứ, nàng là người bị bức đến đây nha. Người cổ đại thực quá kì quặc rồi.

      “Lời này ta hỏi ngươi mới phải”. Đôi mi thanh tú nhíu lại. “Mặc kệ có như thế nào, ta cũng konois với bất cứ ai, cũng ghi nhớ trong lòng, ngươi tốt nhất cũng quên nó . Mặc kệ ngươi cùng ‘Dương Hi’ từng có tình cảm dây dưa gì, đó đều là chuyện của quá khứ, ta quên, quên sạch hết rồi. tại ta chỉ có thân phận, là vị hôn thê của đại ca ngươi, là đại tẩu tương lai của ngươi, hiểu chưa?”.

      Trrong mắt thoáng tia kinh ngạc cùng tia thâm trầm, tự giác thở ra hơi.

      “Còn có, về sau...”. Đôi mắt sáng ngời nhanh như chớp khóa người , chậm rãi : “. Được. Câu. Dẫn. Đại. Tẩu. Của. Ngươi”.

      Lời như châu ngọc theo đôi môi đỏ mọng thoát ra, làm cho nam nhân trước mắt tức giận gần như phát điên.

      “Ngươi...”

      “Khuya rồi”. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhợt nhạt, nàng yếu ớt : “Ta cần phải trở về”.

      Đây là cái tình huống gì? Thái độ của nàng biến đổi quá nhanh, làm cho cơ hồ choáng váng. Nhìn gương mặt hoàn mỹ kia, tâm cũng dần dần bình tĩnh, đối mặt với nữ nhân này thực nhìn thấu tâm can của nàng.

      Khẽ thở dài, trầm giọng : “Mặc kệ ngươi tính toán cái gì trong lòng, ngươi tốt nhất là nhớ kĩ lời của ngươi ngày hôm nay”.

      “Hảo”. Nàng gật đầu, chút chần chờ.

      Bán tin bán nghi, lại biết làm thế nào, cuối cùng, giọng chậm rãi, lẩm bẩm : “Nếu quên chuyện quá khứ, vậy đừng bao giờ nhớ lại nữa”.

      Trông thấy đình viện theo gian lên, lòng nàng mừng rỡ như trẩy hội. Gương mặt ôn nhuận nhưng băng lãnh xa cách kia của đại ca, nay lại có mặt ôn nhu dịu dàng, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy. Hết they mọi chuyện này,đều vì nữ nhân đơn giản kia.

      Chưa từng có nữ tử có thể đến gần Mộ Dung Vân, cho đến bây giờ cũng có, vậy mà nàng... chỉ có nàng là khác biệt.

      Lại thâm trầm nhìn nàng cái, hạ quyết tâm : “Dương Hi, nhớ kỹ lời ngươi hôm nay, từ này về sau ngươi là ngươi ta là ta, ta tuyệt đối đến quấy rầy ngươi, ngươi cũng... cần đến tìm ta”.

      “Ta ”. thầm thở hơi, nàng ngốc mà tự mình rước họa vào thân lần nữa.

      Cuối cùng cũng an toàn, chân nàng mềm nhũn, cơ hồ đứng vững nữa.

      “Ta có thể rồi sao?”. Cố gắng thể tia kiêu căng, mặc cho ai cũng thể hoài nghi nàng là nữ nhân kiêu ngạo tuyệt nhiên dây dưa với nam nhân thương mình.

      Qủa nhiên, thần sắc chán ghét của vơi ít. “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý đối với đại ca, ta tuyệt đối làm khó dễ ngươi”.

      “Ngươi yên tâm, ta tự biết ai là người mang cho ta hạnh phúc, ta... a”.

      tiếng thét kinh hãi vang lên, bóng đen chợt lóe trước mặt, thân thể của nhàng bay lên.

      Hệt như lúc đầu, ‘xách’ nàng chạy như điên. Gió ù ù thổi ngang tai, khuôn mặt nàng khẽ nhăn nhó vì đau.

      Nét kiêu căng ngụy trang mặt vẫn chưa biến mất, ngũ quan của nàng đau đến muốn vặn vẹo, bộ dạng này, cần nghĩ cũng biết là buồn cười và xấu xí đến nhường nào.

      Đúng là nam nhân thô lỗ dã man! Nàng nheo mắt xem thường, trong lòng hung hăng đem chủi mắng n lần.

      ‘Dương Hi’ ngu ngốc kia, ánh mắt quả rất kém nha.

      Thẳng đến khi bản thân bị ném nằm dài ghế cách thô bạo, nàng mới thở hơi dài. Trấn áp lại tinh thần, tên đệ đệ của tên Mộ Dung Vân kia sớm thấy tung tích

      Người cổ đại đáng sợ, nàng phải tự bảo hộ lấy thân thể mình cẩn thận, tất cả chỉ vì nàng muốn sống, hảo hảo mà sống.

      ----***----***----***----
      (1)phi sát: giết người phi pháp.
      (2)mâu quang: mâu con ngươi, quang ánh sáng, tóm lại là có ngươi sáng ngời á 
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 010: Thực cốt chi đau(1)

      Ở nơi xa xôi đằng kia, cát vàng bay múa, vung lên tầng tầng lớp lớp sương mù.

      Quân đội nghiêm chỉnh xếp thành hang hệt như cuộn song dày im lặng đứng trong vùng núi hoang vu tiếng động, ở nơi đóng quân, chính khí cuồn cuộn, chấn động mảnh sơn cốc.

      Vị tướng quân có dáng người cao to ngồi ngay ngắn ngựa, khuôn mặt tuấn dật, mái tóc dài được bới cẩn thẩn thả phía xòa lên khôi giáp, lãnh mâu chớp mắt nhìn chằm chằm về phía xa xăm.

      Hoàng hôn biến mất, trăng bắt đầu lên, quân đội chút ũ rũ, yên lặng đứng sát nhau nhúc nhích.

      Trăng treo lên trời hệt như chiếc lưỡi hái sang choang, ánh trăng sang rực soi rọi xuống đất, vị tướng quân lặng lẽ giấu nét đau đớn khuôn mặt tuấn dật vào trong khôi giáp. nắm chặt tay phải, đốt ngón tay dài mảnh khảnh dưới ánh trăng càng thêm trong suốt, khuôn mặt cũng dần trở nên trắng bệch hơn. . . . .

      Qủy Diện phó tướng theo trông thấy màn vậy, thần sắc đổi. "Tướng quân. . . . . ."

      " sao." cắn chặt răng, tuấn nhan do đau đớn càng trở nên trắng bệch.

      Qủy Diện phó tướng giương mắt nhìn sắc trời, sắc mặt thâm trầm trở nên xanh mét. "Tướng quân, bằng. . . . . ."

      " được." Nơi đứng là biên giới Bắc Ngụy, là vùng đất có người quản lí trông coi nên bọn Qủy lùn [nguyên vân giặc Oa: quân đội Nhật] càn rỡ độc chiếm làm bá chủ, nếu như bọn có nhân tài mưu lược liền lợi dụng cơ hội này tập kích bọn , lúc đó tướng sĩ nguy nan.

      Đôi mắt độc của lướt vòng quanh núi, lãnh lung : "Truyền lệnh xuống, chuẩn bị hồi thành ngay lập tức."

      "Dạ, tướng quân. . . . . ."

      Ánh mắt uy nghiêm lặng lẽ liếc qua, Qủy Diện phó tướng cắn cắn môi, vừa vung dây cương vừa truyền lệnh.

      trận đau nhức lại truyền đến, tướng quân cắn chặt răng, ngưng thần vận khí, cố gắng ngăn chặn cơn đau xâm nhập vào người.

      Ánh trăng nấp sau rặng mây lúc lúc , cổ độc trong người cũng tùy thời dữ dội như con tằm ăn sâu vào người, xương đôi lúc lại va vào nhau ken két vì đau đớn. Từ tứ chi truyền đến cỗ thống khổ rồi lan dần khắp cpw thể khiến phải tĩnh tâm ngưng khí ức chế, lúc này nếu tập trung chắc chắn tẩu hỏa nhập ma, tkinh mạch vỡ tan, ngũ tạng tán loạn.

      Sau khi đem lệnh truyền xuống, Qủy Diện phó tướng vội vàng chạy về, canh giữ ở bên người chút cũng rời

      Ánh trăng trong trẻo soi ọi từng ngóc ngách, dưới ánh sang dìu dịu mặt lên lấm tấm mồ hôi, Qủy Diện phó tướng trong lòng căng thẳng, ánh mắt khó giấu tia đau thương dữ dội.

      Vị tướng quân kia nửa điểm cũng nhìn [Qủy Diện phó tướng], [Phùng Bạt] ngửa đầu, nhìn về phía xa xôi phía trước, hướng đó là hoàng thành, ở đó, cũng là. . . . . . Nơi mà nàng ở. Ánh trăng nhàn nhạt, lúc này càng nhớ nàng, tim đập lien hồi trong đau đớn, biết điểm này, bong hình xinh đẹp ngự trị trong tâm chút biến .

      Nàng rốt cục trở lại. . . . . . Giờ phút này, nàng có mạnh khỏe ?
      Bỗng nhiên, bỗng nhiên từ trong núi lóe lên mấy đạp ánh sang chói lòa, lãnh mâu [mắt lạnh] hơi trầm xuống, lạnh giọng : "Phòng bị!"

      Qủy Diện phó tướng bên cạnh cũng nhìn thấy được mấy đạo bạch quang, sắc mặt trầm xuống, ra lệnh: "Toàn quân phòng bị!"

      Đội ngũ ngay lập tức vào trạng thái phong bị gắt gao.

      Màu sắc sơn cốc bỗng nhiên đen kịt, mạt than ảnh u lam đứng thạch trụ [cột đá] dần dần ra, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu mọi tầng cách trở, bắn thẳng đến hướng vị tướng quân ngồi yên ngựa. Khóe môi khẽ cong lên, mặt thoáng ra nét cười tà khí. "Phùng Bạt, lâu gặp."

      Phía trong vang lên tràng thanh trêu chọc, thanh thúy mà quỷ mị.

      Nghe vậy, cổ độc hành hạ càng khiến cho sắc mặt Phùng Bạt càng trở nên như sứ trắng, tuy vậy trong lãnh mâu vẫn giảm tia cuồng ngạo nào, đôi mắt things chốc dừng lại, điềm đạm : "Tam hoàng tử tự mình ra nghênh đón,mặt mũi của tại hạ quả ."

      Bỗng dưng, ngân bạch khôi giáp [áo giáp trắng bạc] ở dưới ánh trăng chợt lóe lên tia sáng, tung than hình nhảy phốc ra phía sau, bóng dáng cao lớn thon dài của thoáng chốc dừng trước người của Tam hoàng tử Thác Bạt Phạm..

      "Hảo công phu." Thác Bạt Phàm khẽ thất kinh, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, hướng Phùng Bạt đâm tới sát chiêu.

      Bắt giặc trước hết phải bắt vua, hai người tâm tư tương thông. cần nhiều lời, binh khí nhanh chóng va chạm với nhau inh ỏi.

      Trong sơn cốc, tiếng chém giết vang lên dứt.

      Ánh đao cùng ánh lửa song song lóe lên, đêm càng thêm lạnh, sương mù dần dần trở nên dày đặc. . . . . .

      Cổ độc lại phát tác, đau nhức như tăng lên ba phần, khuôn mặt tuấn lãng của Phùng Bạt nhăn nhó khó chịu. Tầm mắt lơ đãng đảo về hướng xa xa phía kia, tâm mặc dù lạnh, nhưng lại che nổi tia trầm ấm ôn nhu. tìm kiếm nữ nhân này trăm ngàn năm, cuối cũng tìm được!

      Đại đao vung lên, bóng dáng trắng muốt trông càng tiêu sát [tiêu điều + sát khí]. . . . . .

      ---***---***---***---***---***---
      (1)thực cốt chi đau: cơn đau như khoét mòn của xương cốt, thông cảm, dịch ra hay nên Juvia để nguyên luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :