1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo mạn và biến đen - Tô Mịch (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55:

      Editor: Tranh ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn。◕‿◕

      là bị từ sườn núi lao xuống đẩy ngã, còn bị người đường đè ép. Chỉ là vận mệnh của rất tốt, bị té dài xuống phía dưới, đến ván trượt cũng hỏng, cũng chỉ xay sát chút, cơ hồ cũng phát chút hao tổn nào. Mà đó lao xuống là té gãy xương.


      Nguyễn Tương Nam hơi mỉm cười: “ là hữu kinh vô hiểm (*)”.

      (*) có kinh ngạc và hoảng sợ nhưng có nguy hiểm.

      Trác Diễm nâng mặt lên, giúp lau tuyết dính mặt, trực tiếp hôn môi . Nụ hôn của nóng bỏng, người xung quanh bắt đầu hô lên. Nguyễn Tương Nam thừa dịp lấy hơi, vô đẩy ra: “Rất nhiều người nhìn đó.”

      Trác Diễm nhìn , hoàn toàn thèm để ý: “Sợ cái gì? Người khác muốn nhìn liền cho bọn họ nhìn.” Tuy như vậy, nhưng vẫn buông tay ra, cúi đầu nhìn ván trượt tuyết của , sau đó động thủ phá bỏ, hỏi: “Có trẹo chân ?”

      Nguyễn Tương Nam lắc đầu cái: “ có.”

      Lúc này đơn giản là vận khí tốt, đến xem vết rách ván trượt, gãy cổ hoặc gãy xương sống cũng có thể xảy ra. Trác Diễm cũng lấy ván trượt tuyết của mình xuống, kéo đứng lên: “ trượt nữa, về khách sạn nghỉ ngơi .”

      Nguyễn Tương Nam ừ tiếng, cùng xuống.

      Tuyết trắng xóa, lấy kính an toàn xuống vẫn cảm thấy mắt nhức nhức, giới hạn. Thỉnh thoảng có mấy thân cây màu nâu xẫm ở bên ngoài, giống như là sắc thái tiêu điều trong biển tuyết.

      Trác Diễm trực tiếp lái xe đến khách sạn gần suối nước nóng, sau khi kiểm tra giấy tờ, cầm thẻ mở cửa phòng. Lúc này Nguyễn Tương Nam mới có chút phát giác tư thế của đúng lắm, vào phòng liền hỏi: “Chân trái bị sao thế?”

      “Vừa rồi quá nhanh, có lẽ trẹo rồi.”

      để ngồi ghế salon, mình ngồi xổm xuống – tự mình đến, giúp cởi giày ra, động tác vừa nhanh vừa . cởi tất xuống, chỉ thấy mắt cá chân của có hơi sưng đỏ, cũng giống như tổn thương đến xương, liền yên lòng: “Em mua thuốc.”

      Nhưng Trác Diễm phát bắt được tay , để cho rời .

      Nguyễn Tương Nam chỉ đành hỏi: “Sao vậy?”

      Trác Diễm kéo đến đùi mình, ôm chặt eo của , giọng : “Thiếu chút nữa phải mất em.” đột nhiên cảm thấy, sống chết trước mặt, còn phải rối rắm ai thua thiệt, ai chiến thắng, là chuyện có ý nghĩa cỡ nào. ôm quá chặt, làm cho hít thở thông.

      Nguyễn Tương Nam có chút giảo hoạt hỏi: “Đó chính là , bây giờ còn giận em nữa?”

      Trác Diễm cười, vẻ mặt tà mị lại tuấn mỹ: “Ai , tại chỉ có tức giận hơn. Chẳng những tức giận, còn hận nuốt trọn được em.”

      chạm ngón tay , từ từ ma sát lần, giọng nhu hòa: “Coi như để cho em mua thuốc, tốt xấu cũng để em gọi cho khách sạn phục vụ , có lẽ bọn họ mua thuốc giùm chừng?”


      ——

      Nguyễn Tương Nam tựa vào đầu gối của , chán chết mà chuyển kênh truyền hình ba lần, định làm lần thứ tư, liền bị Trác Diễm giật mất đồ điều khiển ti vi.

      bên vuốt tóc , vừa cúi đầu vừa nhìn : “Rốt cuộc em muốn thấy cái gì? Đổi qua đổi lại như vậy cũng mệt.”

      “Chính là tìm được tiết mục đặc sắc.”

      Trác Diễm trẹo mắt cá chân, chính xác là thể đến chỗ nào được, chỉ có thể lặng yên đợi trong khách sạn. dừng chút, : “Nếu cảm thấy nhàm chán, chờ đợi tắm suối nước nóng , dù sao cũng ở trong khách sạn, cũng rất thuận tiện.”

      Nguyễn Tương Nam lập tức ngồi dậy, lục lọi túi hành lí: “Được, em còn mang theo đồ bơi đấy.”

      “Em mang theo đồ bơi làm gì?”

      “Phòng trước vô hại,” quay người lại, “Sao em biết được có thói quen bơi vào mùa đông hay , nếu như có, vậy em cũng đành phải. . . . Cứ như vậy đến rồi. . . . . .”

      Trác Diễm nhìn chằm chằm , bật cười: “Sao lại cảm thấy hai người chúng ta rất ngốc.”

      là rất ngốc, nhưng đừng kéo em theo cấp độ của .”

      “Đừng đánh trống lãng, cảm thấy, trước kia thế nhưng lại cảm thấy tình cảm của em dành cho đủ sâu, ràng là sai rồi.”

      Nguyễn Tương Nam ôm đầu gối, chớp mắt nhìn : “. . . . . . ra em thổ lộ nhiều lần như vậy đều là uổng công phí sức.”

      “Đó là bởi vì em thường xuyên diễn trò, hơn nữa rất có thành ý, cảm thấy mức độ tin cậy trong lời của em là bao nhiêu.”

      “Cho nên bây giờ xem như là bớt giận hơn nữa cũng tha thứ cho em?”

      Trác Diễm liếc cái, : “Sao có thể tha thứ cho em. . . .em biến thành cái dạng gì, có giá rẻ như vậy sao? Chỉ bằng diện mạo và giá trị con người của , người cầu xin lọt vào mắt xanh của ở công ty có thể lập mấy đội ngũ, em phải nên tìm hiểu chút về sao?”

      Nguyễn Tương Nam dở khóc dở cười, lên tiếng phụ họa : “Dạ dạ dạ, dung mạo đẹp trai như vậy, vóc người lại đẹp, coi như có gia thế và bối cảnh, khẳng định cũng có rất nhiều người thích .”


      ——

      Lúc xế chiều, nhân viên phục vụ gọi điện thoại lên, cho bọn họ biết, suối nước nóng đặt trước được chuẩn bị sẵn, để cho bọn họ có thể xuống bất cứ lúc nào.

      Trong quán rượu của suối nước nóng đều là kiến trúc xưa, làm nước nóng chảy vào, các hòn đá lồi lõm xếp chung chỗ, cây Tiểu Tùng còn có tuyết, tạo nên loại cảm giác tự nhiên.

      Bởi vì dự định là suối nước nóng tư nhân, tiếng người thưa thớt, ngược lại có thể nghe thấy tiếng cười đùa ồn ào truyền tới từ khu công cộng. Nguyễn Tương Nam cởi áo choàng tắm người ra, ngồi bờ, trước tiên bỏ hai chân xuống nước, da ửng hồ rất nhanh. nhìn Trác Diễm cởi áo choàng tắm, mặc quần bơi ngồi trong ao, nhắm mắt lại hô hấp đều đặn.

      hắt bụm nước qua, ngạc nhiên đánh giá áo tắm của em như thế nào.”

      Trác Diễm biến sắc trả lời: “Có khác nhau sao? ngay cả lúc em mặc quần áo cũng nhìn qua.”

      Nguyễn Tương Nam đánh cái vào trong nước, ngồi bên cạnh : “Muốn câu dễ nghe, là khó. . . .”

      “Giá trị tồn tại ở mấy lời ngon ngọt của , còn nữa, vẫn cảm thấy thể quá cưng chiều , dễ dàng cưng em thành ra tính xấu.” Trác Diễm dừng chút, lại bổ sung câu, “Bây giờ tính tình của em rất kỳ quái rồi.”

      Nguyễn Tương Nam vẫn nhịn được tát nước qua chỗ , dù thế nào nữa tại mắt cá chân của cũng bị thương, chẳng thuận tiện để hành động, tùy tiện giày vò thế nào cũng được.

      Như vậy mất giờ ở suối nước nóng, vừa mệt vừa đói, phải lên về phòng trước. Trác Diễm tùy tiện khoác vai , để dìu trở về, trong thang máy gặp người tới suối nước nóng, tất cả mọi người mặc áo choàng tắm, người còn nước.

      Trác Diễm nhìn áo choàng tắm của Nguyễn Tương Nam, vạt áo hơi ngắn, xẻ tà lại quá cao, lộ ra đường cong đẹp đẽ của chân, còn có người len lén ngắm chân . phải che ở phía sai. Đợi trở về trong phòng, gọi điện thoại cho phục vụ mua thức ăn, Nguyễn Tương Nam ôm quần áo vào phòng tắm tắm, tường trong phòng tắm là tường thủy tinh mờ, bên ngoài căn bản nhìn thấu.

      ngồi ghế, đợi tắm xong ra ngoài mới bảo xem tường.

      Nguyễn Tương Nam kinh ngạc mở to mắt, cách lúc lâu mới đờ đẫn : “À, có việc gì, dù sao cũng nhìn rồi.”

      Trác Diễm lại : “Về sau cần mặc váy quá ngắn, chiều dài váy ít nhất phải đến giữa bắp chân.”

      “Phong kiến.” Nguyễn Tương Nam đổi lại quần áo rồi mang quần áo sắp xếp vào trong túi, lại thả lại túi du lịch, “Về sau có cần em phải che mặt ra đường ?”

      Trác Diễm trầm ngâm : “Giữa việc em hỏi có tha thứ cho tất cả khuyết điểm của em hay , đây phải căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định.”

      “Được được được.” chút nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng luôn, dù sao cuối cùng coi như làm được, cũng thể làm gì , nhiều nhất chỉ là ngồi tự hờn dỗi mình.

      ——

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56:
      Editor: Jesse Tran

      Buổi chiều Trác Diễm còn phải tham dự hội nghị kinh doanh, buổi trưa tùy tiện chợp mắt chút ghế sa lon, đặt tài liệu cần dùng vào buổi chiều lênbàn trà, phần dùng bút ký tên viết chi chít, phần kia lại hoàn toàn sạch . ngủ rất sâu, nhìn thời gian chênh lệch liền lắm layanh tỉnh dậy.

      định đỡ Trác Diễm lên lầu, bị cự tuyệt: "Để người khác thấy có chút khó coi, anhtự lên là được rồi, dù sao hội nghị cũng kéo dài quá lâu."

      Lúc bộ còn có thể dùng gậy chống, nhưng đến lúc phát biểu vẫn phải đứng, hết sức vất vả. Nguyễn Tương Nam ngồi nhàm chán, liền nghịch điện thoại di động giết thời gian, đột nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Trưng: "Cuối tuần này sang Đức."

      có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

      "Cũng nhanh, tính từ lúc chuyện này với em, cũng gần được tháng rồi. Sao chúc lên đường thuận buồm xuôi gió?"

      "Chúc lên đường thuận buồm xuôi gió."

      "Vậy muốn được voi đòi tiên có được hay , ra sân bay tiễn ?"

      quen biết Diệp Trưng cũng gần mười năm rồi, bọn họ vẫn luôn là cộng tốt của nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Chỉ vì có người, những người khác có tốt hơn nữa giỏi hơn nữa, cũng chỉ là bạn bè: "Đương nhiên có thể, hễ gọi là tới."

      Diệp Trưng chưa nhắn lại.

      lại đợi nửa tiếng, Trác Diễm trở lại phòng làm việc, sắc mặt có chút nhợt nhạt. đứng lên đỡ , dieendAan chuyển hướng đến cổ tay , nắm lấy tay của , ngồi xuống ghế dựa, cười giỡn : "May mà gần đây cầntham dự kiện quan trọng gì, nếu là mất mặt."

      Nguyễn Tương Nam cười : "Vậy sao, em còn tưởng rằng dù chống gậy thìđộng tác nhanh nhẹn." Côngập ngừng chút, rồi mới : "Ngày mai Diệp Trưng ra nước ngoài, em muốn tới sân bay tiễn ấy."

      Trác Diễm ừ tiếng: "Chân bị thương, lái xe cũng bất tiện, đưa em đến sân bay được. Đến lúc đó bảo đưa chìa khóa xe cho."

      Nguyễn Tương Nam kinh ngạc nhìn , phản ứng này của hoàn toàn khácso với dự liệu của , quả cũng khiếncô cảm thấyhôm nay anhnhư thay đổilinh hồnvới ai đó.

      Trác Diễm thấy nét mặt này của cảm thấy rất thú vị, giơ tay lên nhéo mácô: " phát , thỉnh thoảng em cũng rất đáng ."

      ——

      Sâu trong nội tâm Nguyễn Tương Nam cảm thấy chuyện Trác Diễm cho đến sân bay mình là quá thực tế, đợi đến Chủ nhật vừa mới với lần, liền vứt chìa khóa xe cho , sau đó quay người lại tiếp tục chăm sóc hai chậu hoa lan.

      Tuy làm vườn vô cùng tốt cho việc tu thân dưỡng tính, nhưng còn trẻ cũng bắt đầu có loại sở thích này, có phải già rồi hay ?

      Nguyễn Tương Nam lái xe chạy tới sân bay, mau chóng tìm đến cổng sân bay của chuyến bay quốc tế, tập trung tìm kiếm trong dòng người hối hả, liền thấy Diệp Trưng. ngồi hàng ghế trong khu chờ, hai tai đeo tai nghe, cúi đầu đọc sách.

      tới, hỏi " có ai đến tiễn sao?"

      Diệp Trưng ngẩng đầu lên, tháo bên tai nghe xuống xuống, khẽ mỉm cười: " muốn phiền toái, tiễn tiễn lại cũng rất nhàm chán."

      "Vậy sao còn bảo em tới?"

      "Em tới, phải là có người tiễn rồi sao?" Diệp Trưng cười , "Chúng ta là quan hệ gì, ngay cả tiễn lên máy bay cũng tới, em cảm thấy quá bạc tình phụ nghĩa sao?"

      Đột nhiên Nguyễn Tương Nam cảm thấy đối mặt cũng có mất tự nhiên nhiều, cái kia sao hàm súc, leequuydonn rốt cuộc vẫn có trực tiếp đâm thủng tầng giấy cuối cùng: " nghe bài gì vậy?"

      "You took my heart away."

      Nguyễn Tương Nam cứng họng chút, mới vừa rồi còn cảm thấy may mắn có ý định đâm thủng tầng lá chắn cuối cùng, kết quả là lúc này cho đòn phủ đầu. nhíu nhíu mày, vừa cười: " chua."

      "Lời ca rất hay." Diệp Trưng đứng lên, " đến lúc, phải qua cửa an ninh rồi."

      cùng với tới cửa kiểm tra an ninh, liền dừng bước lại: "Hẹn gặp lại."

      Diệp Trưng nhìn , hơi mỉm cười : "Hẹn gặp lại."

      lời bài hát rất hay, là câu "love will nev¬er lie" sao?

      ra, tình của bọn họ cũng có lời dối.

      ——

      ra cửa bao lâu, Trác Diễm nhận được điện thoại của Diệp Tỷ. đầu tiên Diệp Tỷ lôi câu chuyện rất vô bổ ra nhảm, đợi đến lúc Trác Diễm còn nhẫn nại mới thần thần bí bí : "Cậu có biết, hôm nay hai của tôi nước Đức tu nghiệp, tại sao tôi lại có thời gian rảnh rỗi gọi cho cậu?"

      Cậu ta đúng là có việc gì làm nên rảnh rỗi quá rồi.

      Cậu ta học kinh doanh bốn năm, quả giống như là tốt nghiệp quan hệ xã hội, trừ cái này ra, những cái khác biết gì cả.

      Trác Diễm mở máy vi tính ra, tìm tòi bí quyết chăm sóc hoa lan, thuận miệng hờ hững : "Tại sao?"

      "Bởi vì hai tôi để chúng tôi tiễn lên máy bay!" Diệp Tỷ đề cao lượng, "Vợ cậu lúc này có ở bên cậu ?"

      " ấy có ở đây, ra sân bay rồi."

      Diệp Tỷ lập tức hả hê cười nhạo : "Tôi biết ngay mà, nhanh sân bay giữ người lại, sợ hai nhà tôi lừa Tương Tương nhà chạy trốn sao?"

      Trác Diễm hề để ý : "Lừa chạy? Chạy thế nào? Ra khỏi nước là phải có hộ chiếu, kể cả có hộ chiếu cũng phải xin được visa, coi như bây giờ cho ấy đến Lãnh Quán xin, cũng chưa chắc xin được."

      "Nếu như đột nhiên, tình cảm ngày xưa tro tàn lại cháy, chậc chậc chậc, nghĩ như thế nào đều rất rung động lòng người." Từ Diệp Tỷ nước ngoài du học, mãi cho đến thời đại học mới trở về nước định cư, thành ngữ cậu ta sử dụng luôn khiến người ta thể chịu nổi, "Cậu thử tính thời gian họ quen nhau xem, đó mới là thiên trường địa cửu."

      "Theo như ý cậu, thời gian tôi quen sớm hơn, vậy là tuyên cổ bất biến rồi sao? Huống chi, trước kia hai cậu có nhiều cơ hội như vậy cũng đâu có thành?" Ngay khi chuyện, die,n; da.nlze liền nghe thấy tiếng mở khóa, tùy tiện vài câu rồi ngắt điện thoại.

      Cửa mở ra, Nguyễn Tương Nam cúi người xuống cởi giày.

      thay dép, ngẩng đầu hướng tới mỉm cười: " đường có chút chuyện, cho nên hơi trễ chút."

      Trác Diễm khép máy vi tính lại, lại chống gậy tới giàn hoa bên cạnh phòng khách, cúi đầu nhìn hai bồn hoa lan: "Nghe hai chậu lan này rất khó nuôi dưỡng, cũng biết có thể nở hoa hay ."

      Nguyễn Tương Nam tới bên cạnh , chủ động ôm eo của , sau đó cảm giác dùng bàn tay của mình bao trùm hai tay của . có chút hiểu: " gần đây đột nhiên trở nên rất kỳ lạ."

      Trác Diễm : "Bây giờ sinh hoạt hơi bất tiện, thể làm chuyện khác? Dĩ nhiên cũng chỉ có thể làm vườn chơi, cũng khá thú vị."

      "Thú vị ở chỗ nào?"

      ". . . . . . thể ."

      Nguyễn Tương Nam có nhiều nhất chính là tính nhẫn nại, thiếu thốn nhất chính là tính hiếu kỳ, nghe như vậy, cũng chẳng muốn hỏi. , cũng muốn biết.

      ——

      Nguyễn Tương Nam lại trở về đến cuộc sống bình thường, ám ảnh từ chuyện ngoài ý muốn bàn mổ trước đó, cũng dần dần phai . sửa sang lại bệnh án cho tới trưa, liền nghe có người bên ngoài gõ cửa, cũng ngẩng đầu lên trả lời: "Mời vào." Bởi vì thường xuyên có người nhà bệnh nhân hoặc là bác sĩ khác đến nhờ vả, sớm thấy nhưng thể trách.

      Kết quả lần này bước vào là Dư Hi.

      giơ hộp cơm lên, đặt hộp cơm trước mặt , cười hì hì : "Mời dùng."

      Nguyễn Tương Nam nhìn chút hộp cơm trước mắt, có chút nhìn ra ý của : "Đều là cho mình ăn?"

      "Đó là đương nhiên, mình phát dạo này cậu gầy nhiều quá, đương nhiên là muốn bồi bổ chút."

      "Bổ thân thể cũng phải là dựa vào ăn điểm tâm mà bổ chứ?"

      Dư Hi bị trực tiếp vạch trần, cũng giận, cười : "Vậy ăn rồi sau đo cho ý kiến."

      Điểm tâm làm hình thức rất đẹp, bánh đu đủ lá nếp cũng làm được tinh xảo, hình dáng bánh đậu đỏ nhìn qua cũng khá đẹp, các loại màu sắc đặt ở cùng nhau như vậy, đúng là làm cho người ta thèm ăn. Nguyễn Tương Nam cầm lên miếng điểm tâm, cắn cái, bình luận: "So với y tá trưởng làm tốt lắm."

      cũng từng ăn rất nhiều điểm tâm y tá trưởng làm, lúc này như vậy, là có chút phải.

      Dư Hi : "Mấy hôm trước mình vừa đăng ký khóa học làm bánh, hơn nữa mình vốn có cơ sở tốt, rất nhanh đạt được thành quả."

      Nguyễn Tương Nam chỉ cười: "Nhìn cậu đắc ý chưa kìa." nghĩ cũng cần hỏi, ấy chắc chắn thể thờ ơ mãi với Cố Y Sinh, suốt đời, mặc dù tình chiếm tỉ trọng rất lớn, nlze.qu;ydo/nn nhưng phải là thể thiếu. Tình hoàn mỹ là thêu hoa lên gấm, mà cuộc sống phải dựa vào chính mình để tiếp tục.

      mang điểm tâm còn lại về cho Trác Diễm ăn.

      bận xem báo, đưa tới thứ gì liền trực tiếp ăn tay của , máy móc nhấm nuốt hai lần, bỗng nhiên : "Em làm à? Coi như là khá lắm rồi, hơi ngọt chút."

      Từ trước đến giờ khẩu vị Trác Diễm rất khó chiều, khiến câu tồi, là khá lắm rồi.

      Nguyễn Tương Nam : " phải em làm, là Dư Hi làm đó."

      Trác Diễm nhìn cái: "Có chuyện gì muốn nhờ à?"

      giận dỗi : " có."

      "Chớ dùng mấy thủ đoạn với , có thể dễ dàng vạch trần em."

      Nguyễn Tương Nam lại gần bên lỗ tai , giọng : "Như là em nghĩ cái gì, lại thể biết tất cả, tại sao có thể vạch trần em?"

      ——

      Thừa dịp Chủ nhật nghỉ ngơi, đưa Trác Diễm tái khám, xác định đầu khớp xương phục hồi tốt, cuối cùng tháo thạch cao ra. Kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi.

      Ra khỏi bệnh viện, Trác Diễm bỗng nhiên : "Thứ bảy cục dân chính chắc vẫn có người trực chứ?"

      "Chắc là có."

      giọng bình tĩnh: "Vậy thuận tiện làm giấy kết hôn ?"

      Nguyễn Tương Nam dừng chút, trả lời : ". . . . . . Hả, được."

      Trác Diễm lái xe về phía trước, trực tiếp quay đầu trở về, lần này quyết định phải nhanh gọn, đỡ tốn thời gian đấu võ mồm với . Lúc đỗ xe, lại xác nhận lần nữa: " Bây giờ em có cơ hội cuối cùng, sau khi vào thể đổi ý."

      Nguyễn Tương Nam lại ừ tiếng.

      "Ngoài câu này khác sao?"

      Nguyễn Tương Nam cười chế nhạo : " phải là chỉ thích người hàm súc lại dịu dàng hiền thục sao. Em làm theo ý còn chưa đủ."

      Kết quả ngày nghỉ người tới làm chứng nhận cũng phải là ít, tất cả quá trình cũng làm luôn trong lần. Jesse-ddIeendAnnn Ngay cả chụp hình cũng chỉ là ngồi xuống lập tức nhìn thấy đèn flash thoáng qua, cũng quan tâm hình chụp ra sao, liền đến phiên người kế tiếp.

      Nguyễn Tương Nam nhìn hình vừa in ra, thở dài : "Trác Diễm, vẫn còn rất ăn ảnh."

      lấy ví da từ trong túi của ra, định cho giấy chứng nhận kết hôn vào bên trong, thấy chỗ để hình kia lại có ảnh. ngẩn người, bỗng nhiên : "Tấm hình này phải là ——"

      Trác Diễm nhanh chóng lấy lại ví da trong tay , nhét giấy kết hôn vào trong ví.

      ra là bọn họ cũng phải có chụp chung. Năm ấy vừa mới tốt nghiệp, bọn họ đứng dưới cây đại thụ trong trường cãi nhau bị máy ảnh chụp được. đặt tấm hình lớn, cũng chỉ có hai người bọn họ. cười má lúm đồng tiền như hoa, nhưng lại trầm nghiêm mặt, làm giảm độ tuấn xuống.

      "Trăng mật du lịch xa , như vậy có thể chụp rất nhiều hình."

      "Chờ xếp được ngày nghỉ rồi hãy ."

      "Em cũng cảm thấy hình của chúng ta quá ít, thế nào cũng nên chụp nhiều chút, nhưng em lại thích chụp ảnh cưới, cái loại hình đó tất cả mọi người dáng vẻ khác biệt lắm, đoán chừng ngay cả mẹ em cũng nhận ra em."

      "Chờ . . . . . ."

      " thích đến đâu chơi? Nếu như chọn được địa điểm để em chọn?"

      ". . . . . . xếp được."

      " ra em mới mua mấy bộ áo ngủ, muốn em mặc cho xem ?"

      "Ngày nghỉ —— được rồi."

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57:
      Editor: Jesse Tran

      Có lẽ làm phiền công việc của cháu chút, nếu có chút thời gian rảnh rỗi, chút nữa đến chuyện với ta chút —— đây là lời của cha Trác Diễm lúc nghỉ trưa gọi điện thoại cho .

      Đúng lúc tại cũng có việc gì, cởi áo blouse trắng, lấy chìa khóa phòng làm việc cùng phiếu ăn cơm bỏ vào túi, đến nhà ăn của bệnh viện.

      Trác Biểu Dương ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn thấy liền đứng lên gọi: "Tương Nam, ngồi ."

      Nguyễn Tương Nam biết ông chọn vị trí này để chuyện cũng là vì để cảm thấy thoải mái, nhưng nhà ăn của bệnh viện nào có thức ăn gì có thể khiến ông để mắt, đành phải hỏi: " Bác Trác, bác ăn cơm chưa? Cháu gọi chút đồ ăn nhé?"

      Trác Biểu Dương khoát khoát tay: " ly hồng trà là được."

      Nguyễn Tương Nam bưng ly trà tới, đặt ở trước mặt ông. Trác Biểu Dương : "Hôm nay ta tới là để kiểm tra sức khỏe tổng quát, cho nên thuận tiện ghé thăm cháu chút."

      Bệnh viện nhiều như vậy, cũng chưa chắc nhất định phải làm ở đây. như vậy, "Tới xem cháu chút" mới đúng là mục đích chính.

      Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Bao giờ có kết quả kiểm tra, cháu trực tiếp đưa cho Trác Diễm, như vậy có thể bớt công ."

      "Cái kế hoạch buôn bán bất động sản đó của Trác Diễm tương lai cũng tệ lắm, chỉ là mấy cái tòa nhà bỗng dưng bán mà có kế hoạch gì, mấy ngày nay cảm thấy có chút đúng, ta mới bắt đầu thăm dò, phát là do Trác Diễm mua, tất cả đều cùng đứng tên với cháu." Trác Biểu Dương cười , "Ta liền cảm thấy rất kỳ quái, rồi mới phát hai đứa đăng ký kết hôn."

      Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi: "Cháu cũng biết chuyện này."

      " tại biết, mấy ngày nữa rồi cũng biết." Trác Biểu Dương cầm ly trà lên uống ngụm, Jessel33Quud00nnN "Lúc ban đầu ta có chút giật mình, có thể là ta lớn tuổi, hiểu nổi cách nghĩ của người trẻ các cháu. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, điều này thực racũng có gì, nó thích nó làm thôi."

      Nguyễn Tương Nam vội : "Cháu cũng muốn như vậy —— bây giờ cho dù thế nào nữa, cũng còn ý nghĩa, nghe còn có vẻ như già mồm ngụy biện."

      Trác Biểu Dương đan hai bàn tay chống cằm, chợt cười: "Ta phải tới khiển trách cháu, vừa vặn ngược lại, ta lại cảm thấy lần này Trác Diễm lén gạt ta đăng ký kết hôn rất tốt, chuyện rồi, chẳng thà hào phóng chút, cháu có phải hay ?"

      Nguyễn Tương Nam rất thản nhiên : " ra cháu cảm thấy ấy chắc cũng rất băn khoăn biết dùng cách nào để bác tiếp nhận cháu."

      Lần này cảm thấy có cái gì khó mở lời, gia thế của Trác Diễm, cùng thân phận của dù sao cũng xứng đôi, đây là . Nếu là thâtk, có khả năng phủ nhận. có thể vì Trác Diễm làm những chuyện như vậy, dù sao chỉ là chuyện . từng thể nào tiếp nhận được thân phận con riêng của mình, luôn để ý đánh giá của người khác đối với thân phận của , nhưng vật đổi sao dời, muốn như thế nào, cũng phải do lựa chọn. chỉ có thể tiếp nhận, hơn nữa bây giờ cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.

      "Tương Nam, ta hiểu cháu lắm," ông trầm ngâm chốc lát, chậm rãi , "Mà em của cháu, có thể là ta nhìn con bé lớn lên từ , ta hiểu về con bé. Nhưng là cháu phải biết chuyện, thân phận của ta, xếp vị thứ nhất vĩnh viễn là con cái, ta là cha của Trác Diễm. Chỉ cần là thằng bé thích, ta cũng ai cả đường , làm cha, ta phản đối bất cứ thứ gì mà kiên trì theo đuổi."

      Nguyễn Tương Nam lòng cảm thấy, ông chính là chuyện cũng là uyển chuyển rất có tiêu chuẩn, thân thiện quá đáng, đồng thời giải thích nghi ngờ của : "Bác Trác, cám ơn bác."

      "Bây giờ cháu còn ta là bác sao?"

      Nguyễn Tương Nam đột nhiên có chút ngượng ngùng, kìm được nở nụ cười.

      " với cháu nhiều như vậy, cũng là cảm thấy cháu rất thông minh, chút cũng hiểu." Trác Biểu Dương đứng lên, nhàng vỗ vỗ vai của , "Cháu ngại với Trác Diễm, ta biết rồi, cứ trốn trốn tránh tránh như vậy làm gì."

      ——

      Nguyễn Tương Nam về đến nhà, thấy Trác Diễm lấy văn bản hợp đồng ra lật phần cuối ký tên lên, rồi đặt trước mặt : "Ký tên ."

      có Trác Biểu Dương làm chỗ dựa, cũng biết hợp đồng này có nghĩa gì: "Em cảm thấy. . . . . . Cái này có thể ký sao?"

      "Em sợ?" Trác Diễm trực tiếp lấy bút máy ra, ký tên của mình, "Như vậy có thể ký chứ? cũng bán em , hơn nữa, nếu muốn buôn bán người, ràng đáng giá hơn em nhiều."

      Nguyễn Tương Nam bật cười: "Em cảm thấy quà tặng này quá quý giá."

      như vậy, Trác Diễm lập tức sáng tỏ: "Là cha đến tìm em? Cũng phải là quá lớn, mặc dù tòa nhà này gần hồ, dDII11eendA4n điều kiện tệ, nhưng khu vực cũng rất chếch, là thuộc về khu mới giải phóng, về sau giá đất cũng chắc bùng nỏ, hơn nữa, khu vực xung quanh tòa nhà tệ, về sau mở quán cà phê cũng rất tốt."

      Nguyễn Tương Nam lại hỏi: "Ý là, định để cửa hàng ở lầu cho Dư Hi?"

      " là người làm ăn, phải là làm từ thiện, đương nhiên phải trả tiền thuê. Nếu ấy trả tiền thuê nhà, khấu trừ vào thẻ của en, dù sao em lại cũng chạy thoát."

      "Đột nhiên em biết nên cái gì. . . . . ."

      "Vậy cái gì cũng cần , ký , nếu như em ký, dù sao đây cũng là tài sản sau hôn nhân."

      Nguyễn Tương Nam cầm bút lên, ký tên mình, bỗng nhiên : "Em rất hâm mộ , kiềm chế rất tốt, chuyện lại rất có chuẩn mực giống hệt cha vậy."

      Trác Diễm thu lại bản hợp đồng: "Nếu hâm mộ như vậy, sau này con em cũng có người cha như vậy."

      ——

      Kế hoạch kinh doanh bất động sản củaTrác Diễm, đạt thành công như kỳ vọng, còn áp chế hạng mục của Tạ thị. mở tiệc rượu chúc mừng, thậm chí còn mời Tạ Duẫn Thiệu.

      thương trường có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, những lời này được chứng minh nhất qua bọn họ, mặc dù trong lòng hận thể dìm chết đối phương ngay lập tức, nhưng lại phải giả bộ quan hệ tốt, trước mặt truyền thông lên tiếng vạch mặt nhau, mà là giả mù sa mưa khen tặng trong khi trong lòng ngừng nghĩ kế cho đối phương sập bẫy.

      Trung tâm Lễ Chúc Mừng, Trác Diễm tự mình mở sâm banh, khi ký giả tập trung toàn bộ chú ý lên lại vô cùng khéo léo hướng đến vị trí của Tạ Duẫn Thiệu: "Mặc dù tối nay tôi là chủ tọa của bữa tiệc này, nhưng Tạ tổng cũng thu xếp công việc bớt chút thời gian để đến, mọi người cũng nên hướng chú ý về phía Tạ tổng."

      Nguyễn Tương Nam thầm lắc đầu trong lòng, là rắp tâm tốt, khiến truyền thông chú ý Tạ Duẫn Thiệu, phải chăng là chú ý đến chuyện gần đây ta thua Trác Diễm, hay là chú ý đến việc ta ly hôn?

      có việc gì làm, nên dạo xung quanh, đến bên hồ bơi trong hoa viên, dừng bước. Vầng trăng khuyết cuối chân trời ngược trong nước, dập dềnh theo từng sóng nước, từng vòng từng vòng vầng sáng bạc.

      nhìn trăng sáng lát, chợt nghe có người sau lưng hỏi "Có phải cảm thấy tiệc tùng kiểu này rất nhàm chán hay ?"

      Người hỏi là Tạ Duẫn Thiệu.

      chợt thấy màn này có chút quen thuộc, đúng rồi, tiệc rượu lần trước ta cũng tới tìm chuyện. Tran-Lee3##quuyiidO0n đương nhiên phải thích hay là có bất kỳ mập mờ tình cảm nào với , ta xuất bên cạnh , chỉ có nguyên nhân, đó chính là thân phận vị hôn thê của Trác Diễm.

      Nguyễn Tương Nam xoay người, mỉm cười : "Tạ tổng."

      "Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn cảm thấy rất nhàm chán," Tạ Duẫn Thiệu lên trước, lại , " ra ước mơ của tôi phải là doanh nhân."

      "Hả? Vậy ước mơ của là gì?"

      "Nhà văn chuyên viết về du lịch," hỏi, " sao? Vẫn luôn muốn làm bác sĩ?"

      "Đúng vậy."

      " là may mắn ——"

      còn định tiếp, lại bị Nguyễn Tương Nam trực tiếp cắt đứt, uyển chuyển : "Tôi nghĩ ước mơ của tôi phải là trọng điểm, ngược lại, phải là thân phận vợ chưa cưới của Trác Diễm mới đúng, ngoại trừ là vị hôn thê của Trác Diễm ra, cũng có gì nổi bật. Mặc dù tôi dám , nhưng tôi rất trung thành với ấy, nhiều năm qua Tạ tổng cũng chưa từng gây ra bê bối nào, có thể thấy là người rất trọng danh dự."

      Tạ Duẫn Thiệu ngược lại cười cười: "Ưu điểm của là rất thông minh."

      "Cám ơn."

      " thông minh như vậy, cũng nên hiểu, tình thể che mờ tầm mắt cả đời."

      "Đương nhiên tôi biết, từ góc độ khoa học mà , tình cũng chỉ là kết quả của việc hormone tiết ra mà thôi," bọn họ còn phải nắm tay nhau chặng đường dài trước mắt, thể nào chỉ dựa vào tình để chống đỡ cả đời, cả đời đều qua lại chắc là do tiết tố phân bổ khác thường rồi, Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười, "Nhưng từ cái góc độ khác mà , có tình dù sao cũng hơn có tình , Tạ tổng có đúng ?"

      giễu cợt có tình . Tạ Duẫn Thiệu cũng tức giận, mà là nâng ly về phía : " thể , lĩnh hội rất tốt, chúc phúc trước."

      ——

      Tạ Duẫn Thiệu vừa , Trác Diễm tới ngay sau đó.

      nhìn bóng lưng Tạ Duẫn Thiệu, có chút giấm chua: " ta đến cùng muốn làm cái gì? Đàn ông ly hôn rồi cũng đâu được đến phá đôi uyên ương chứ."

      Nguyễn Tương Nam cười : "Mặc dù hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng như vậy cũng tránh khỏi có chút bất công." chỉ biết, từ nhiều năm trước cho đến giờ Tạ Duẫn Thiệu mình áp chế con em thế gia, ddi33nn*dD@nN coi như lần này thua lần, cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, căn bản như kết quả dự tính.

      " ta học đại học chuyên ngành văn học, sau đó mới học MBA, hai lĩnh vực liên quan gì đến nhau."

      cách khác, ta ước mơ của ta là trở thành nhà văn du ký là .

      Nguyễn Tương Nam : "Vậy cũng tệ, nghe ta còn có thể bốn ngoại ngữ."

      " cũng được bốn ngoại ngữ —— được rồi, dù chưa tinh thông cho lắm." Trác Diễm uất ức , "Sao giống như em giúp ta vậy?"

      "Mặc dù ta hợp nhau, nhưng là cũng thể mạt sát ưu điểm người khác." Nguyễn Tương Nam đẩy cánh tay của định kéo ra, "Làm người phải khách quan."

      Trác Diễm cười, nhìn dáng vẻ cũng còn tức giận: "Ở trước mặt còn ra vẻ khách quan, em đúng là. . . . . ." Bọn họ vốn là cũng chỉ là đẩy tới đẩy lui đùa giỡn, ngày trước bọn họ cũng hay đùa giỡn như vậy, tuy nhiên lại xảy ra việc ngoài ý muốn ngờ nổi—— Trác Diễm đôi giày da được đóng thủ công, vốn cũng gia tăng độ ma sát, nhưng bởi vì trời vừa mới mưa, hồ bơi lại lát gạch men sứ vẫn còn đọng nước, vừa dẫm vào trực tiếp trượt chân lùi về phía sau, ngã ùm xuống bể bơi

      Nguyễn Tương Nam phản xạ có điều kiện định đưa tay kéo , bỗng nhiên chợt suy nghĩ có kéo cũng kéo nối, còn có khi lại bị kéo rơi xuống nước cùng, liền do dự chút.

      Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, trơ mắt nhìn rơi xuống nước.

      Lập tức có người chạy tới, thi nhau hỏi: "Sao vậy sao vậy? phải là đẩy ấy xuống đấy chứ?"

      Nguyễn Tương Nam còn chưa hoàn hồn: " có. . . . . ." Tội của chỉ là kéo kịp thôi mà, mặc dù có kéo cũng kéo được.

      Chỉ nghe sau lưng tiếng nước chảy vang lên, Trác Diễm vịn vào thành hồ bơi, sắc mặt của , quả có thể sánh ngang với quỷ nước. JT-lee3Quuuy11ddo0n Tuy rất giỏi ngụy biện, nhưng là gặp phải tình huống như thế, câu thể hết, lúc nhìn Diệp Tỷ mang y phục dự phòng tới, cười sặc sụa thiếu chút lăn ra đất.

      giúp Trác Diễm thay đồ, bỗng nhiên : " xin lỗi, lần sau. . . . . . em cố gắng ——"

      Chưa hết câu, liền nghe Trác Diễm bình thản trả lời: " sao." vừa hướng về phía gương to chỉnh sửa lại tây trang người, vừa dùng thanh thấp nghe thầm: ". . . . . . Tức giận với em cũng là tức giận với chính bản thân mình, chẳng thà giận từ đầu. . . . . . Đúng, tức giận. . . . . ."

      Nguyễn Tương Nam trầm mặc, khóe miệng nở nụ cười .

      ——

      Hoa lan Trác Diễm chăm sóc bắt đầu nở hoa, cả phòng đều có mùi hương thoang thoảng. Sáng sớm Nguyễn Tương Nam thức dậy, nhìn thấy chúng nó trước tiên, cứ lẳng lặng nở những bông hoa vàng nhạt.

      hề có điềm báo trước, nhưng lại tràn đầy vui mừng.

      Trác Diễm , hai giống hoa lan này rất khó nuôi cho đến lúc nở hoa.

      cho rằng hẳn vậy, giống như bọn họ.

      thiên vị , chờ đợi dựa dẫm của .

      ra là tình của bọn họ chưa từng giả dối.
      HOÀN CHÍNH VĂN

      Lời tác giả: phía sau còn có hai ngoại truyện, là chuyện cũ của tiểu muội tròn tròn, thời gian hơi lớn khái ấy là năm - khách sạn -xx sau khi chuyện đó xảy ra, chuyện về em của Diệp tỷ chơi với tiểu muội tròn tròn.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :