1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo mạn và biến đen - Tô Mịch (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.1

      Tên côn đồ kia bị đánh ngã xuống đất bò dậy rất nhanh, nhổ ra bãi nước bọt, nhìn bộ đồng phục màu xanh dương người chút: “Há, hoá ra là trường học trọng điểm.”

      Trác Diễm ngay cả chớp mắt cái cũng có, với : “ còn ngẩn người đứng đó làm gì? Nhanh đến sau lưng tôi, tiện thể đỡ chiếc xe đạp lên giúp tôi.” Vừa dứt lời, đối phương đấm cú sang đây, nhanh nhẹn tránh được, trực tiếp phi người đá cái đạp vào giữa người đối phương.

      Nguyễn Tương Nam đành phải làm theo lời , đỡ xe đạp leo núi của dậy, cặp sách của cũng rơi tán loạn mặt đất, sách tham khảo ở bên trong rớt đất, nhặt từng cuốn từng cuốn lên giúp , để lại trong cặp. Đợi đến lúc làm xong, mấy tên côn đồ đấu với Trác Diễm ngã đất dậy nổi, lẩm bẩm cầu xin tha thứ.


      Trác Diễm cởi đồng phục bị dao cắt ra, trực tiếp quăng ra sau cho Nguyễn Tương Nam, khom người xuống nhặt con dao gấp rớt đất, cầm trong tay ngắm nghía: “Mày thích chơi dao? ra tao cũng rất thích ——” cầm dao gấp di chuyển trước mặt tên côn đồ: “Mày , bắt đầu chơi từ chỗ nào tốt hơn?”

      Gần như tên côn đồ rất nhanh bị doạ sợ ngất , chỉ còn lại hơi thở mạnh.

      Rốt cuộc Trác Diễm cũng bỏ qua ta, giơ tay đâm xuống, người nọ kêu thảm tiếng, dao gấp trực tiếp cắm vào – đất kế bên lỗ tai , chênh lệch chỉ 1cm.

      Trác Diễm về phía , nâng xe, cau mày : “Sao chỉ có mình trở về? Tài xế nhà đâu?”

      Nguyễn Tương Nam trả lời: “Chú ấy kịp đón tôi.”

      “Vậy sao đón xe?”

      “Nơi này quá vắng vẻ, có taxi nào sẵn lòng đón khách.”

      Trác Diễm kỳ quái nhìn chút: “ có thể khiếu nại nếu bọn họ từ chối chở .”

      đương nhiên hiểu, nếu như chở tới đây, hơn phân nữa tài xế taxi trở về công, tới , ra có lời, nhưng lại trả tiền xe gấp đôi.

      Trác Diễm thấy cúi đầu , cũng lười với , vỗ vỗ sườn xe phía trước xe leo núi: “Đành phải miễn cưỡng cho ngồi phía trước vậy, xe đạp của tôi có chỗ ngồi ở phía sau.”

      Nguyễn Tương Nam nghe lời ngồi ở đằng trước, lúc bắt đầu sườn xe còn kêu chút, đưa tay kéo cái để duy trì thăng bằng, nhưng mà chỉ là tiếp xúc rất thoáng qua, lập tức buông tay.
      Trác Diễm ràng vừa mới vận động xong liền trở về, người còn có mùi mồ hôi, chẳng qua mùi mồ hôi lại hề khó ngửi, hoà quyện cùng chỗ với mùi vị tươi mát từ nước giặt quần áo người , ngờ rất thoải mái.

      Nguyễn Tương Nam bỗng nhiên : “Học kỳ sau cần tặng sách giáo khoa cho tôi.”

      Xe đạp lắc lư chút, Trác Diễm có chút hiểu: “ vứt bỏ rồi sao?”

      phải, ” phủ nhận rất nhanh, “Dĩ nhiên phải.”

      “. . . . . phải cảm thấy sau hội thi toàn quốc học kỳ vừa rồi nên chuyển đến lớp tôi ư?” Trác Diễm thể tưởng tượng nổi, “Từ trước đến giờ sau kỳ kiểm tra, ít nhất cấp bậc phải ba mươi —— mặc dù trước ba mươi cũng coi là khó, nhưng trước đó vẫn còn mấy khoa thi.”

      Nguyễn Tương Nam trả lời.

      Trác Diễm đưa đến bên ngoài chỗ ở của nhà họ Nghiêm, lại : “Tôi cảm thấy nên học kỹ thuật phòng thân, sau này nếu đụng phải loại chuyện như vậy nữa, ít nhất có thể kéo dài thời gian.”

      Đây là nhắc nhở . danh nghĩa vẫn là người của nhà họ Nghiêm, ngộ nhở ngày nào đó bị bắt cóc, với thân phận bất tiện của đoán chừng có người nào bằng lòng bỏ tiền chuộc , còn bằng tự mình học cứu mình.

      Trường trung học sau năm mới mở.

      Chủ nhiệm lớp đứng bục giảng : “Học kỳ này chúng ta có bạn mới, Tương Nam, em hãy tự giới thiệu về mình .”

      Giữa ánh mắt kinh ngạc ở phía dưới, Nguyễn Tương Nam cầm sách giáo khoa chậm rãi tới, đồng phục người là váy trắng tinh mà sạch , lộ ra trần trụi đường cong lưu loát của đôi chân dưới lớp váy ngắn, cười : “Tôi là Nguyễn Tương Nam, sau này xin mọi người chỉ bảo.”

      Bút máy Trác Diễm cầm viết đáp án vào tờ áp phích đột nhiên gãy lìa.

      Bạn học ngồi phía sau giống như cắn phải thuốc lắc đột nhiên đá ghế cái: “Mau nhìn mau nhìn, đó là người đẹp bị bóng đập trúng.”

      ngẩng đầu lên, chỉ thấy đen chút, vẻ ngoài ngốc nghếch, gầy yếu và cứng nhắc lúc trước khi đọc sách giáo khoa ở lớp cũng thấy, toàn bộ đều tràn đầy sức sống.

      nghe Nghiêm Ương , lúc bắt đầu nghỉ hè mẹ hỏi các muốn học gì, Nguyễn Tương Nam lại chọn học karata vào nửa tháng hè, vẫn là cái kiểu khép kín này.

      quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một gốc cây ̉ thụ dựa sát đầu vào, làm cho bọn họ đóng cửa sổ được, thật sự có một điểm làm cho chán ghét, chỉ là… Khóe miệng của nhịn được thoáng cười một chút.

      gái xinh đẹp luôn được hoan nghênh, huống chi lại là gái xinh đẹp mà đầu óc lại thông minh.

      Trong ngăn kéo của bắt đầu xuất hiện những vật nhỏ, đôi khi là một thỏi chocolate, có lúc là một ly trà sữa, thư tình nhận được còn nhiều hơn bài thi.

      Thành tích Nguyễn Tương Nam cứ như vậy ́ ̣nh ở top 5 của lớp, mặc dù còn chênh lệch nhỏ với Trác Diễm chiếm vị trí thứ nhất nhiều năm. Mẹ thấy phiếu điểm của còn ngẩn ngơ,còn gọi chồng hiện tại của mình đến xem: “ nhìn xem, thành tích của Tương Nam chừng thi vào một trường trọng điểm cũng có vấn đề gì, trời ạ, con gái tôi có thể vào trường đại học trọng điểm mà cần phải bỏ tiền ra!”

      Nghiêm Mân Chi, cũng là cha dượng của , còn đặc biệt tìm nói chuyện một lần: “Con có nghĩ tới tương lai muốn làm nghề gì ?”

      Nguyễn Tương Nam cúi đầu do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Con muốn làm bác sĩ.”

      “Tại sao?” Hình như Nghiêm Mân Chi có chút kinh ngạc, “Bình thường mà nói, muốn thừa kế gia sản nên học kinh doanh mới đúng.”

      Nguyễn Tương Nam dũng cảm nhìn lại đối phương: “Ngày ba con qua đời, con chỉ muốn làm bác sĩ.”

      “Sợ rằng cũng chấm dứt ,” Cha dượng hỏi, “Sợ rằng con còn học kinh doanh, người trong gia ̀nh sẽ làm khó dễ, cho rằng con mưu đồ gia sản vì mình.”

      Nguyễn Tương Nam hết sức khéo léo cười nói: “Con có nghĩ nhiều như vậy.”

      đúng là nghĩ như vậy, trốn khỏi ánh mắt của ông. Nghiêm Mân Chi thở dài trong lòng, Nghiêm Ương chính là con gái ruột của ông cũng là một người ngu ngốc, quả thật di truyền cái học vấn sự nghiệp từ vợ ông, nhưng con gái kế của ông, bất kể là đầu óc hay suy nghĩ đều hơn Nghiêm Ương rất nhiều, đây thực sự là tạo hóa trêu ngươi.

      Nghiêm Mân Chi lại hỏi: “Con tính khi nào thì rời khỏi nhà họ Nghiêm?”

      Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi, mở to mắt nhìn cha dượng, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đến cuối cùng là người lăn lộn thuận buồm xuôi gió danh lợi, nhìn một cái là có thể nhìn thấy suy nghĩ của , quả nhiên vẫn còn non.

      Nghiêm Mân Chi bổ sung: “Ta hỏi con cái này, phải có ý muốn đuổi con , ta để ý thấy con có ý thức sống, để ý tới tin tức ruộng đất, thậm chí còn làm vào ngày nghỉ. Ta tôn trọng vào quyết ̣nh của con, nhưng mà ta hi vọng con có thể tiếp tục ở lại.”

      Nguyễn Tương Nam nói: “Ít nhất phải chờ thi tốt nghiệp xong, bây giờ con còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.”

      Có kế hoạch, có thể bảo trì bình thản, thật là một đứa nhỏ thông minh. Nghiêm Mân Chi lắc đầu một cái, đáng tiếc đây phải con ruột của ông.

      Còn một tháng là thi tốt nghiệp trung học, màn hình điện từ treo trong sân thể duchj bị chỉnh thành “Còn 30 ngày nữa thi tốt nghiệp trung học”. Trong khoảng thời gian này, ngay cả Trác Diễm cũng bắt đầu chăm chỉ học, rất ít tới sân thể dục chơi bóng.

      Sách bài tập bày bàn cơ hồ cũng bị Nguyễn Tương Nam làm rách nát, dùng sức run một cái sẽ có sách rơi xuống. chưa bao giờ giấu giếm ở bất kỳ phương diện nào, trực tiếp thừa nhận mỗi sách bài tập mua được cũng bị tả thành cái loại dáng vẻ tàn phá.

      Trong sân trường cũng bắt đầu tràn đầy vẻ lo lắng vì xa nhau.

      Trời vẫn xanh như vậy, cây vẫn xanh như vậy, tất cả rồi lại tốt đẹp.

      Lớp của bọn họ đứng trước gốc cây ̉ thụ sống trăm năm, nhiếp ảnh gia khiêng cái giá ba chân, đưa màn hình dài nhắm ngay bọn họ: “Mọi người chuẩn bị ưu tư một chút, sau đó lại mỉm cười.”

      Ngẫu nhiên Nguyễn Tương Nam bị xếp đứng bên cạnh Trác Diễm, bọn họ đứng chung một chỗ, xinh đẹp yên tĩnh như một bức họa.

      Trác Diễm nhìn thẳng về phía trước, miệng lại nhỏ giọng nói: “Hi vọng sẽ như xe bị tuột xích, thi rớt vào lúc quan trọng.”

      Mặt Nguyễn Tương Nam mỉm cười, trực tiếp sẵn giọng trả lại: “Những lời này thật ra là nói cho chính mình nghe , mấy ngày trước cái người này có thể chăm chỉ hơn trước, chẳng lẽ sợ mình giữ được vị trí thứ nhất?”

      “Chỉ bằng sao?”

      “Đúng vậy, chỉ bằng tôi.”

      Đột nhiên nhiếp ảnh gia đứng lên, kêu bọn họ: “Hai người ở phía sau có chuyện gì, phải nói hai người chuẩn bị ưu tư một chút, suy nghĩ về mơ ước tốt đẹp sao? Làm gì mà cắn răng nghiến lợi?”

      Lúm đồng tiền của Nguyễn Tương Nam như hoa, nói một câu thật nhanh: “Trác Diễm, tôi sẽ nhớ .”
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      duyenktn1Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      Người xung quanh huýt sáo, thanh huyên náo.

      Nguyễn Tương Nam khẽ cười với ở trong tiếng huyên náo.

      Trác Diễm nhịn được mắng ở trong lòng, vì cài người vớ vẩn gây rối, cần phải bồi thường nụ hôn đầu của mình sao? Dĩ nhiên, cái này —— cũng là nụ hôn đầu của .

      Lúc đôi môi nhàng lướt qua trong nháy mắt, cảm thấy mình có phản ứng sinh lí rất ràng.

      Tại nơi có tất cả học sinh, Trác Diễm hiểu ra sao nụ hôn kết thúc.

      may là sau này bước vào đại học, và Nguyễn Tương Nam ít ỏi mới có liên quan. học kinh doanh, còn Nguyễn Tương Nam học ở bệnh viện, phòng dạy học cách xa, kí túc xá cũng cùng khối, ngày cũng chỉ đụng mặt lần.

      Ngày học đầu tiên, nam sinh có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy tới chỗ , tay phải đưa ra, cười hì hì: “Cậu là Trác Diễm sao? Tôi tên là Diệp Tỷ, nghe kể về cậu rất nhiều.”

      ra cũng nghe tên tuổi của Diệp Tỷ, ta là con út của nhà họ Diệp, trưởng nữ Diệp Vi vốn kết thân với tập đoàn nhà họ Tạ, ngoài dự đoán của mọi người con thứ Diệp Trưng lại học y khoa.

      Mặt Trác Diễm thay đổi trả lời: “Chữ kia đọc Diễm, Trác Diễm.”

      Diệp Tỷ giật mình khiêu khích lông mi: “. . . . . . .? Cậu lừa tôi?”

      Mặc dù tính tình của bọn họ khác nhau, nhưng hai người đều thuộc về cá tính cởi mở hướng ngoại, cũng trở thành bạn bè rất nhanh.

      Căn bản Trác Diễm bị vướng tình trạng chạy hai nơi là trường học và công ty, mấy năm gần đây thân thể của cha tính là quá tốt, muốn chuẩn bị thường xuyên thay ca. Hai học kỳ tới, cơ hồ mỗi ngành của tập đoàn Tinh Triển đều thực tập lần.


      có vô tình gặp gỡ Nguyễn Tương Nam lần đường. mặc áo khoác trắng, tất cả đường mòn trong rừng phẫu thuật đều có cảm giác u ám —— trong đại học có nhiều toà nhà duy chỉ có viện y học này là có hơi thở trầm, còn thường có tin đồn thần bí. và đám viện y học kia, giơ lên tản ra dung dịch Formalin có mùi khó ngửi thí nghiệm thân thể các nam sinh, nhanh hai bước, nhanh đến phòng phẫu thuật.

      Cuối cùng cũng tới đó vì rèn luyện theo cầu, lúc mang theo đất ấm khác thường, hơn nữa là cá gặp nước.

      Vốn là Trác Diễm cho rằng nghiệt duyên của và Nguyễn Tương Nam kết thúc, ai ngờ những chuyện xui xẻo trước kia cũng chỉ là món khai vị, món ăn chính cũng chưa có mang lên.

      Khi đó Nghiêm Ương học xong lớp, dự bị ra nước ngoài học trung học, di truyền đặc tính khó khăn lúc đó của Nghiêm phu nhân triệt để, cuối cùng Trác Diễm từng bỏ tâm trí giúp học thêm tháng, cuối cùng cũng chủ động bỏ cuộc. Nghiêm phu nhân ăn mừng con ra nước ngoài học, chuẩn bị đưa các du lịch Nam Á, còn mời Trác Diễm.

      Ngồi ở phòng khách chờ đợi Trác Diễm để ý thấy Nguyễn Tương Nam có chút tiều tuỵ. để gương mặt mộc, mang mắt kính, hình như đem loại mệt mỏi này phóng đại lên.

      cảm thấy ánh mắt của rất vui vẻ, quay đầu nhìn cái, khoé miệng còn lộ ra ý cười.

      cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, chỗ đầu tiên là Việt Nam, sau đó là Cam-pu-chia và Dubai, vé máy bay bên cũng bị lật qua lật lại xem nhiều lần, cuối cùng giọng : “ bị cận sao?”

      Nguyễn Tương Nam tựa lưng vào ghế ngồi, đưa lưng về phía , đầu cũng quay lại đáp: “Có chút, lúc học cấp 3, có ảnh hưởng.”

      “Nghe còn kiêm chức làm việc?”

      “Ừ.”

      Trác Diễm tìm ra chủ đề khác, vì vậy thể làm gì khác hơn là dừng lại. Tuy năm dài, cũng đủ làm cho hai người trở thành người xa lạ. Thực ra đây là chuyện làm cho vui mừng.

      Lúc này, phòng truyền thông bắt đầu thông báo lên máy bay trước. Du khách chờ ở phòng chờ bắt đầu lên máy bay. Nguyễn Tương Nam cũng chậm rãi đứng lên, xách hành lí lên. Lúc này Trác Diễm mới phát , gần đây vùng vẫy hết sức cũng cao gần 1m60 nhưng thuỷ chung vẫn thua Nghiêm Ương nửa cái đầu.

      Bọn họ vào khoang máy bay, Nghiêm Ương sớm chiếm vị trí ngồi gần cửa sổ. Nguyễn Tương Nam chờ bọn chọn chỗ ngồi xong, mới đến cái vị trí dư lại ở bên kia. nhận lấy cái mền của nữ tiếp viên mang đến, điều chỉnh ghế tốt, lấy sườn kính xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trác Diễm vừa nhìn sang phía kia, vừa đúng lúc nhìn thấy dung nhan điềm tĩnh của . Dáng vẻ nhắm mắt lại, hề có bộ dáng đả kích, thậm chí còn cho thể nhớ tới tính tình vô liêm sỉ của Nguyễn Tương Nam.

      Cuộc hàng trình đến Nam Á mới bắt đầu, mơ hồ mình có xu thế trúng tà.

      khoang máy bay đèn phát sáng hai lần, nữ tiếp viên hàng đưa bánh ngọt và
      [​IMG]





      Chương 13:

      Trác Diễm chỉ trách mình nhất thời có lòng dạ đàn bà, mà cố tình quên bác sĩ kiêu ngạo. tới so pha, cũng dám vén chăn lên , lỡ như có thói quen khoả thân lúc ngủ, hậu quả thể chịu nổi. Cuối cùng chỉ đành phải hi sinh ngón chân tôn quý của mình, đá đá ghế sa lon: “ cần chăn tự mình tìm, cái này là của tôi đó.”

      Nguyễn Tương Nam mắt điếc tai ngơ lật người.

      Trác Diễm tự hỏi mình vừa rồi sao lại sinh ra ảo giác rất đáng thương, đưa tay vén góc chăn lên, Nguyễn Tương Nam còn mặc đồ ngủ, chỉ là áo ngủ kia kiểu dáng dây đeo, vừa lộ nửa vai. Tóm lại phải ngủ khoả thân là tốt rồi, trực tiếp kéo chăn xuống.

      ôm chăn, bản thân trở lại giường, giơ tay lên tắt đèn: “Ngủ ngon.”

      Cách chút, cảm thấy nệm bên cạnh hơi chùn xuống, mùi sữa tắm thơm ngát bay vào mũi. Nhất thời toàn thân cũng căng thẳng: “ xuống.”

      Nguyễn Tương Nam khách khí kéo qua nửa chăn: “ có còn thân sĩ phong độ hay , sao lại lấy chăn của tôi?”

      Trác Diễm ngồi dậy, giằng co với trong bóng tối: “Nếu cần chăn, tự mình tìm trong ngăn kéo, hoặc gọi điện cho nhân viên khách sạn.”

      “Trong ngăn kéo có, gọi điện thoại ngôn ngữ tôi rành.”

      “Ngôn ngữ rành? rành ngôn ngữ?”

      Nguyễn Tương Nam vô cùng nghiêm túc thương lượng với : “ ra cần cái này, thân thể và tố chất của còn muốn khoẻ hơn người thường, nhiệt độ cao chút, chịu lạnh, có áo ngủ là đủ.”

      “Vậy cũng hoàn toàn có thể quấn khăn trải giường.” Ý Trác Diễm bảo xem tấm khăn trải giường cực phẩm bên cạnh, “Dù sao cũng chống lạnh thôi. Còn có thể tăng máy điều hoà nhiệt độ lên cao chút.”

      “Mà tôi ôm chăn ngủ được.” Nguyễn Tương Nam kéo lại nữa chăn sắp bị kéo về, tay khỏi tăng thêm sức. người bọn họ tản ra mùi vị sữa tắm giống nhau như đúc, mặc dù là nguyên nhân là do khách sạn cung cấp, lại làm cho người ta nhịn được sinh ra mộng tưởng nhàng.

      Trác Diễm bắt đầu mất tính nhẫn nại: “Rốt cuộc buông hay buông?” Làm ra vẻ thoải mái nằm giường ngủ mềm mại thể ngủ, lại cùng thảo luận chăn thuộc về ai, điều này làm sao còn kiên nhẫn? dùng lực lôi ra, cả cái chăn và Nguyễn Tương Nam đều kéo vào trong người mình.

      Thân thể mềm mại như thế, từ trước đến nay cũng biết. lắp bắp kinh hãi, nghĩ đưa tay đẩy ra, nhưng chạm tới da thịt loã lồ trơn nhẵn ngoài cánh tay, làm cho thu tay lại cũng được, thu tay lại cũng được. nhịn được hạ thấp giọng cảnh cáo: “Cho hội cuối cùng, lập tức xuống!”

      Nguyễn Tương Nam nghiêng nghiêng đầu: “Tại sao?”

      Trác Diễm trả lời.

      quan sát từ xuống dưới, đợi nhìn đến bộ vị chống lên dưới áo ngử của , ý vị sâu xa , kéo dài điệu ồ tiếng: “Trác Diễm, lại là xử nam.”

      Ngoài cửa sổ chợt xẹt qua tia chớp, tiếp theo tiếng ầm ầm truyền đến từ xa, đây là báo trước mưa to. Ngoài cửa sổ cây chuối tây vẫn bị gió thổi, rắc. . . .rắc cửa sổ thuỷ tinh vỡ.

      Nguyễn Tương Nam bị doạ đến run rẩy, che lỗ tai, quấn chăn lại nằm xuống đưa lưng về phía : “Ngủ ngon.”
      Trác Diễm lại kéo chăn vừa đắp ra, lợi dụng ưu thế của thân thể ngăn chặn trực tiếp —— cũng học qua karate, trong đại học karate còn rất quan trọng, nhưng vốn thể lực của nam và nữ cách xa, căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng có. Nguyễn Tương Nam cảm thấy bộ phận nóng rực dán lên bắp đùi , toàn thân tự chủ được căng thẳng, tiến vào trạng thái đề phòng.


      sợ rồi.

      Trác Diễm bắt được vẻ mặt hốt hoảng trong mắt , coi như gắt gao chống đỡ, mạnh miệng chịu nhận thua, cũng biết thực tế bại thảm hại rồi.

      nhàng xoay mặt : “Xem ra dạy dỗ , luôn nhớ được, nên tuỳ tiện dùng phương thức này khiêu khích người đàn ông.”

      Nguyễn Tương Nam mấp máy môi, lại lặng lẽ đóng lại.

      cần khách khí như vậy, có gì muốn cứ .”

      nhịn được mắng câu thô tục bằng tiếng , sau đó : “ có gì đáng , tôi cần chăn nữa.”

      Trác Diễm lại cười : “À, cần chăn nữa. Chỉ là miệng bẩn thế này, cần tôi rửa sạch giúp ?”

      “. . . . . có bệnh —— ưm. .
      [​IMG]
      139, hirariTuyết Liên thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      khó hiểu quá

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Trác Diễm cảm thấy mình giống như con cua, bị đặt trong nồi hấp chuẩn bị hầm cách nhiệt. Tiếp theo là thời gian ngắm cảnh, dài dòng làm cho cảm thấy đau khổ. ra thái độ của lúc sáng rất ràng rồi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng đúng là xảy ra, mặc kệ là giả tạo bình tĩnh cỡ nào, đều thể biến thành “ xảy ra.”

      ra kiềm chế được chú ý từng nhất cử nhất động của Nguyễn Tương Nam. Mặc dù nhất định duy trì vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh, nhưng tư thế bộ vẫn có biến hoá , hình như là dáng vẻ thoải mái.

      biết Lâm Giai xem hộ chiếu của lúc nào, còn thông báo hôm nay là sinh nhật giúp , cuối cùng làm cho tất cả mọi người buổi tối chúc mừng sinh nhật . Mặc dù có ý tốt, nhưng thái độ của Trác Diễm đối với vẫn tốt, nếu như tối hôm qua khoá trái cửa phòng, chuyện sau đó cũng xảy ra.

      Nguyễn Tương Nam qua cửa hàng mua gỗ trầm hương, chỉ thấy bàn những miếng gỗ trầm hương để chế thành những tấm bảng gỗ, phía có khắc chữ Việt xiêu xiêu vẹo vẹo, dừng lại nhìn. Chờ mọi người qua, còn đứng tại chỗ. Trác Diễm chỉ đành tới bên cạnh , hỏi: “Sao vậy?”

      lựa ra tấm gỗ trong đó: “Cái tôi tìm là cái này.”

      Trác Diễm lấy ví tiền từ trong túi ra, trả tiền cho chủ quán: “ thôi.”

      Nguyễn Tương Nam cầm tấm nhãn hiệu, muốn rồi lại thôi.


      Trác Diễm nhìn nét mặt như vậy, đại khái cũng đoán được tâm tư của , nghĩ rằng bồi thường , nhưng vừa biết bồi thường từ đâu, nghĩ tới phương thức hình như cũng thích hợp với : “Tôi nghĩ là thích.”

      Nguyễn Tương Nam cười cười với : “ lại biết tôi thích cái gì.”

      Ngược lại những lời này lại trúng điểm yếu của , bọn họ biết nhau cũng lâu, nhưng nếu muốn đánh giá Nguyễn Tương Nam, chỉ có “Có điểm là tính tình xấu xa.”, mà thứ thích, hoàn toàn biết.

      ra bản thân cũng có gì. Cho tới bây giờ còn có chút chán ghét , cho dù sau này thể ghét, nhưng tuyệt đối phải là thứ tình cảm này. Biết thích người như vậy, thế nhưng đây là chuyện bình thường.

      Nhưng mơ hồ cảm thấy bỏ lỡ cái gì đó.

      ở phía sau , xoã tóc xuống, sợi tóc chạm vai, vừa đúng che dấu vết gáy. Bụng đầy rối rắm mở miệng: “Tôi muốn. . . . . . Thử hiểu nhiều hơn.” Đây là lời hao tốn sức lực và tâm khí cao ngạo sau khi đấu tranh mới nhận thua.

      Nguyễn Tương Nam nghe, nhưng chỉ trả lời đơn giản: “ cần thiết.”

      Thứ hai là Cambodia.

      Lúc dạo chơi ở hầm nhà Ngô, Nguyễn Tương Nam lần đầu tiên chủ động chuyện với Trác Diễm, mặc dù chỉ vì mượn máy chụp hình của . chụp mấy cảnh nắng chiều, tuyệt đẹp lạ thường. Nghiêm Ương nằm bên cạnh : “Mấy cái này đều là ảnh chụp《 Hoa Dạng Niên Hoa 》 năm đó, trí nhớ của chị tốt lắm.”

      Cho tới bây giờ Trác Diễm cũng xem phim, chỉ là nghe qua, liền tìm kiếm giới thiệu vắn tắt của bộ phim này qua điện thoại di động quốc tế, vừa nhìn nội dung phim nhẫn nại nhìn xuống cái ... cuộn phim.

      Nghiêm Ương lại đánh giá rằng: “Nghĩ dám , gặp lại muộn.”

      Nguyễn Tương Nam chụp xong mấy tấm ảnh ở góc độ phong cảnh, liền trả lại máy ảnh cho Trác Diễm. Trác Diễm : “Trở về tôi sao chép hình vào trong CD cho .”

      Nguyễn Tương Nam cười cười: “ sao cả, từng chụp là được rồi.”

      sao cả, trong ống kính phong cảnh rất đẹp, từng chụp là được rồi; sao cả, bị người khác gây khó khăn, cũng chỉ cần cảm thấy họ vui là được rồi. gần xa luôn là sao cả, biết rốt cuộc có cái gì làm thấy thú vị, vừa thà lại giống như tính toán cái gì.

      Cuối cùng Trác Diễm nhìn thấy giấu tấm gỗ trầm hương mua cho vào trong cỏ.

      Đột nhiên cảm thấy, có lẽ biến mất khỏi cuộc sống của , có lẽ mười năm, có lẽ năm, có lẽ ngà mai.

      Tất cả đúng như mong muốn, ra nên cảm thấy may mắn.

      Chuyến bay Dubai, xảy ra nhạc đệm nho .


      Vị trí A ở khoang thương vụ có giấy ghi chép và viết ký tên. Lâm Giai cầm lên nhìn lát, tò mò hỏi: “Đây dùng làm gì?”

      Giọng Nguyễn Tương Nam vui vẻ : “Đây là mức phục vụ chăm sóc công ty hàng thêm vào —— có thể cung cấp viết di chúc.”

      Sắc mặt của Lâm Giai trở nên trắng bệch.

      Kết quả đến nửa đường, chuyến bay gặp phải luồng khí mạnh, thân máy bay chấn động, quả lắc lư giống như đường lồi lõm. Cuối
      [​IMG]




      Chương 15:

      Thầy giáo phòng vẽ tranh suy tư chút, để cho nằm nghiêng đài, tạo ra tư thế hai tay ôm má, lại chỉnh đèn chiếu xung quanh tốt chút: “Mọi người nên lưu ý, tư tưởng chú yếu của bức ảnh này là màu đỏ, như vậy mảnh đỏ ở bên trong, hấp dẫn nhất là cái gì? Chúng ta liền lấy cái phương hướng này sáng tác, mọi người có thể tự do phát huy.”

      Ở bên ngoài Trác Diễm dựa vào tường chờ đợi.

      Thời gian từng phút trôi qua, thậm chí đều nghĩ ra cái gì với , cuối cùng muốn đạt thành kết quả thế nào. luôn có thói quen dự trữ hai phần tài liệu giống y đúc, phần đầy hạng mục công việc, phần trống , đợi đến thương lượng trước, vĩnh viễn lấy phần trống kia, giống như có chuẩn bị bất kì cái gì.

      Nhưng bây giờ, bỏ qua cơ hội này.

      biết trận chiến này có thắng được hay , cũng biết bắt đầu từ đâu, thậm chí hiểu được trái tim mình. Cũng bởi vì nụ hôn ràng, bởi vì đêm hoang đường, phải rơi vào hoàn cảnh này, căn bản thể tiếp nhận mình như vậy.

      Khoá trình hai giờ kết thúc rất nhanh, học sinh khoa mĩ thuật đều lần lượt cầm bản vẽ rời .

      Nguyễn Tương Nam còn mặc Hán phục Hồng Sắc, giống như là giá y, ngồi bục giảng hoạt động các khớp xương, cũng phải là sắt, hai giờ động đậy giữ vững tư thế, máu cũng tắc nghẽn.

      Trác Diễm tới, thuận tay cầm theo cửa thắt lưng, ngồi đối diện .

      Trầm mặc hồi lâu, mở miệng trước: “Về thôi.”

      Nguyễn Tương Nam nhìn chút, cũng trả lời nghiêm túc: “Chuyện khác còn có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này là được.”

      là cố chấp.”

      cũng vậy.”

      Trác Diễm : “Chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng có nghĩ qua, tại sao quan hệ của và người nhà lại kém như vậy? Chẳng lẽ phải nguyên nhân do từ phương diện nào đó?”

      “Nguyên nhân ở phương diện khác?” Nguyễn Tương Nam cười lạnh , “Mặc kệ làm gì đều có người lạnh lùng trào phúng, đây là nguyên nhân ở phương diện khác; luôn có người nhắc tỉnh ... người con riêng thấp hèn, đây là nguyên nhân do tôi; ngay cả người làm nhiều năm ở trong nhà đều có thể với , bởi vì , mẹ mới hổ thẹn, đây cũng là nguyên nhân khác. ra tất cả đều do tôi làm sai, hô hấp là sai, sống cũng là sai.”

      “Cái người này sao lại để ý cái nhìn của người khác, chẳng lẽ trong tiềm thức của muốn hoà giải với mẹ, thậm chí được dì ấy hiểu?”

      Bỗng chốc Nguyễn Tương Nam cứng họng, há mồm cả ngày, cũng thốt nên lời. Cách chốc lát, đứng dậy: “Tóm lại có tư cách quản tôi.”

      Trác Diễm kéo tay áo : “Sao tôi lại có tư cách? đừng quên quan hệ của chúng ta.”

      “Quan hệ?” hơi cong môi giễu cợt cái, “Nhiều nhất là cẩn thận quan hệ giường (*) lần thôi. Với điều kiện của , sau này có người đàn bà lòng, cũng thiếu tôi. cần bảo vệ thân thể, đây là lời khuyên của thầy thuốc trong tương lai.”

      (*): tình đêm

      có thể đừng nghĩ tôi đê tiện như vậy được ?!” Rốt cuộc Trác Diễm thể nhịn được nữa.

      “Bởi vì tôi đúng, cuối cùng tôi cũng chính xác.” giơ giơ tay áo, “A, đáng ghét, về sau chuyện với tôi, tôi muốn thu lệ phí theo giờ.”

      Trác Diễm cắn răng nghiến lợi, cũng tin thuần phục được người xấu xa như vậy.

      Nhất định ngày đưa về nhà, thề.

      Chuyến bay quốc tế Luân Đôn cuối cùng cũng có thông báo.

      Nguyễn Tương Nam đấm vào lưng tê rần vì ngồi lâu, nhìn bầu trời bên ngoài xanh bát ngát
      [​IMG]
      Tuyết Liên139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :