1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo mạn và biến đen - Tô Mịch (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1

      Lúc tối, Diệp Tỷ cũng nhận được tin tin liền đến thăm bệnh. ta và Trác Diễm là bạn thân lâu năm, đến thăm bệnh là có tình nghĩa rồi. Khi ta đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, nhìn thấy người đến bệnh viện, ai cũng xách theo hoa tươi và trái cây mới ý thức được, đến thăm bệnh lại là tay .

      ra ngoài bệnh viện mua giỏ trái cây.

      Mà bây giờ cái giỏ trái cây chuẩn bị đưa cho Trác Diễm bị mở ra, lựa ra mấy quả cam, thuận tiện lột vỏ sạch : “Trác Diễm, mấy ngày trước tớ còn nghe tớ , mấy ngày nay trong phòng bệnh của bệnh viện rất hồi hộp, phòng bệnh Vip có người căn bản dự định hết mấy tháng trước.”

      mà Diệp Tỷ chính là Phó Chủ Nhiệm mới Diệp Trưng, cũng là đàn của Nguyễn Tương Nam.

      ta và Nguyễn Tương Nam đều là quái thai.

      Trác Diễm buồn vui : Là Nguyễn Tương Nam sắp xếp giúp tớ”

      “Oa, cũng phải gánh trách nhiệm này, ấy cũng đối tốt với sao? Tôi còn tưởng rằng hai người hợp nhau chứ.”

      “Nửa đêm ấy còn tới đắp chăn cho tôi.”

      Diệp Tỷ lại lấy trái chuối từ tron giỏ trái cây, lột vỏ màu vàng của chuối ra, lại quên bỏ vào trong miệng: “. . . . . .Theo kinh nghiệm của tớ, nhất định là ấy thầm cậu.”

      “Buổi sáng lại đưa cháo cho tôi, khẩu vị vẫn rất khó.”

      “Trước khi cậu tới, ấy đưa thư tình cho tôi.” Qủa Trác Diễm nhịn được nữa, “Tôi thấy dòng cuối cùng, phát thư tình phải ấy viết.”

      “Còn nữa, ngay từ lúc học đại học,
      [​IMG]
      duyenktn1, Tuyết Liênngocanh thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      duyenktn1Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1

      Mẹ chỉnh sửa quần áo chút, xách giỏ đứng lên : “ đến lúc rồi, mẹ nha.” được hai bước, lại câu: “Chủ nhật nhớ về nhà ăn cơm.”

      Cho đến lúc trước khi , thậm chí bà quên lời tạm biệt với Trác Diễm.

      ra dự tính ban đầu của bà là tới thăm bệnh.
      Trác Diễm thò tay vào trong túi, có tiền mặt và thẻ ra vào, còn có tờ khăn giấy của phòng ăn, lúc đó tiện tay vo thành cục rồi bỏ trong túi. Bây giờ có lựa chọn nào khác, chỉ đành đưa tờ khăn giấy nhăn nhúm cho : “Vừa khóc vừa cười, sợ mất thể diện sao?”


      Nguyễn Tương Nam nhận lấy, lau mặt: “Mất thể diện mất thể diện.”

      Trác Diễm cười cười, bỗng nhiên nhìn thấy lông mi ướt đẫm của có dính bụi đen, liền giơ tay lên cố định gương mặt : “Để yên, lông mi có bụi, đừng nháy mắt.”


      Quỷ thần xui khiến, thậm chí quên muốn phủi bụi chỉ cần dùng tay là được, căn bản cần thổi. Nguyễn Tương Nam nhịn được nhắm mắt lại, bụi bay , giống như là chờ hôn vậy. Trác Diễm miệng đắng lưỡi khô, do dự nhìn chằm chằm môi , tư vị
      [​IMG]
      duyenktn1, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.2

      nhặt tài liệu lên sắp xếp tốt lần nữa, chỉ thấy Trác Diễm cầm bút mở ra phần đầu trong tài liệu, tay vẫn còn run run. Mặc dù tò mò chuyện gì có thể khiến cho ông chủ nổi cáu như vậy, nhưng là giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho biết, vấn đề này tuyệt đối thể hỏi, nếu bị trừ tất cả tiền thưởng.


      Nguyễn Tương Nam vẫn cự tuyệt đội ngũ tiễn đưa ở sân bay, ngày mai muốn chuyến bay quốc tế sớm nhất, sân bay lại ở khu vực ngoài thành, đường xá xa xôi, cần thiết điều động binh lực đưa tiễn .

      Tạm thời và mẹ , giải hoà rồi.

      Mặc dù chung đụng còn được tự nhiên, khác mẹ con bình thường trời vực,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10

      Trác Diễm đành phải chạy đuổi theo, bước chân của sải dài, rất nhanh đuổi kịp.

      “Nguyễn Tương Nam.” đuổi đến trước mặt , “ chờ suốt tiếng, chờ thêm năm phút nữa chết sao?”

      Nguyễn Tương Nam sâu xa : “Chờ tiếng còn chưa đủ sao? Chờ thêm năm phút nữa cũng vô dụng.”

      Quả Trác Diễm bị chọc cho tức chết. Nhưng mà xem như khổ sở cầu , phụ nữ vốn nên dè dặt chút, khi chịu để ý khiến chờ lâu như vậy, khó chịu tích tụ ở trong lòng cũng xem như cho qua. Dù sao có thể biết tính tình hai mặt xấu xa, nhất định là xui xẻo: “Tôi đói rồi, mang cho tôi thức ăn khuya, thức ăn khuya đâu?”

      Nguyễn Tương Nam chỉ đường phố trước mặt: “Bên đường phố kia có bán đồ nướng, buôn bán suốt đêm.”

      “. . . . . . Tôi .”

      Nguyễn Tương Nam bất đắc dĩ : “Tôi có mời đến đó, tôi mua rồi mang về cho được , Trác tổng?” Trác Diễm suy nghĩ chút, cẩn trọng đồng ý: “Vừa đúng lúc tôi cũng bận bịu, mua rồi về sau, về liền tự mình thang máy lên, tôi bảo vệ ở lầu dưới cho cà thẻ.”

      Nguyễn Tương Nam phản bác được.

      Loại chuyện như vậy, là thân sĩ, chẳng lẽ nên chủ động làm thay nữ sĩ sao? Ngược lại đồng ý là chuyện phải làm.

      tới quán bán hàng suốt đêm ở trước mặt, bên trong khói lửa lượn quanh, trực tiếp chọn Đệ Nhất Gia, là nhà buôn bán thịnh vượng nhất, nhận lấy thực đơn liền chọn con hào nướng, tôm hùm còn có cánh gà nướng... chuỗi đồ nướng. Chủ quán nhanh tay nhanh chân nướng cho , vừa thêm gia vị vừa chuyện phiếm: “Tiểu thư, trễ như vậy còn tới ăn đồ nướng? Nhà ở gần đây sao?”

      Nguyễn Tương Nam nháy mắt trả lời: “ phải, phía sau là chỗ làm của tôi, tối nay trực.”

      “Vậy là làm ở Tinh Triển sao? Lần sau lúc trực nhớ dẫn theo đồng nghiệp tới, tôi có thể miễn phí định kì cho các ,” Chủ quán cười : “Phụ nữ tài trí xinh đẹp tới bên này mua, cũng kéo việc buôn bán của tôi.”

      “Đừng mỹ nữ, mỹ nam tôi cũng có thể mang tới nha.”

      “Đàn ông coi như xong , xem khách bên này phần lớn đều là đàn ông, có bảo vệ ở đây, còn có tên trộm nào dám đến bắt chuyện?”

      Tùy ý tán gẫu mấy câu trời, toàn bộ đồ của cũng đều nướng xong, chủ quán đứng lên đưa cho mấy hộp cơm, đưa cho : “Lần sau lại tới a.”

      mang theo bọc lớn đồ nướng trở lại lầu cao ốc, bác bảo vệ lập tức giúp ấn thang máy, lại lấy chìa khóa tinh tế kiểm soát chút, nút tầng trệt sáng lên, bác ấy trực tiếp ấn tầng cao nhất. Nguyễn Tương Nam đưa cho ông ấy chút đồ ăn ở ngoài hộp: “Cháu mời bác ăn đồ nướng.”

      Ông ấy nhịn được cười haha: “Nhìn vui vẻ, tốt lắm, lên nhanh chút.”

      Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tương Nam tới nơi này, thang máy mở ra, nhấn chuông cửa ở kính thủy tinh theo dõi ở ngoài, rất nhanh cửa mở ra.

      Bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng duy nhất từ chỗ, rất nhanh tìm đến phòng làm việc của Trác Diễm.

      Trác Diễm đứng ở trước cửa nhìn xuống, nhìn thành phố phía dưới đèn đuốc sáng trưng. Giống như đứng ở đỉnh thành phố, quan sát tất cả phía dưới. Nguyễn Tương Nam đem hộp đồ ăn đặt khay trà, xoay người ngồi xuống ghế salon: “ phải đói bụng sao? Ngẩn người ở chỗ này làm gì?”

      Trác Diễm xoay người, ngồi xuống ghế salon đối diện bất tri bất giác hỏi: “Bia đâu?”

      có bia, tôi cho lấy nước nóng thôi.”

      “Tôi uống cái này.”

      Nguyễn Tương Nam bày ra tư thế của bác sĩ: “Dạ dày của tốt chỉ có thể uống nước ấm, dạ dày mới vừa ra máu còn muốn uống bia, đừng hòng mơ tưởng.” đứng lên, cầm lấy cái ly trong phòng làm việc của , chỉ thấy bên trong còn tầng cà phê: “.... vẫn uống cà phê đen? Khó trách dạ dày yếu như vậy.”

      Trác Diễm có chút phiền kiên nhẫn: “ cũng phải là gì của tôi, quản nhiều như vậy làm gì?”

      xong câu đó biết mình hơi quá, dù sao cũng tốt bụng, cần thiết phải sẵng giọng như vậy. Chỉ là tựa như quen với phương thức chung đụng như vậy, giống như nhịn được giễu cợt mình, cũng nhịn được muốn sẵng giọng.

      Nguyễn Tương Nam nhíu mày nhìn cái, xoay người ra ngoài: “Nước nóng ở đâu?”

      Trác Diễm tự biết thái độ mình tốt, liền với : “Tôi dẫn .”

      Nguyễn Tương Nam rửa sạch ly, rót nước ấm đưa cho : “Mặc dù đồ nướng là phải uống với bia, chỉ là thời kì đặc biệt, chấp nhận chút .”

      Trác Diễm cầm cái ly, trầm mặc hồi, liền hỏi: “Sao đột nhiên quan tâm tôi như vậy?”

      Nguyễn Tương Nam có trả lời liền, đợi đến khi tới phòng mới nhàng câu: “Trước đây cũng giúp tôi, hơn nữa, tôi nghĩ nửa năm thấy... Dường như trước kia chúng ta gặp nhau cũng ngừng gây gổ, ầm ĩ ầm ĩ dần dần có quán tính.”

      Trác Diễm nhịn được cười: “Ừ... cũng phải, nếu như cãi vã mấy câu cũng có chút quen.” Hình như nhớ tới chuyện lúc , có chút thất thần.

      Nguyễn Tương Nam cũng có loại tâm tình này, mở hộp ra, lấy xâu đồ nướng ra cắn cái.

      “Sáng mai mấy giờ máy bay cất cánh?”

      “Chuyến bay sớm nhất, 8 giờ bay.”

      Trác Diễm cầm xâu đồ nướng lên nghe vậy lại để xuống: “Bây giờ cũng hơn mười hai giờ, định thức cả đêm?”

      “Cả đêm liền cả đêm, dù sao thời gian ở máy bay dài như vậy, cũng dùng để ngủ.”

      Trác Diễm lắc đầu cười, động tác ưu nhã ném xuống cây que bằng trúc: “Nhìn qua rất tệ, mùi vị ngược lại cũng tệ lắm.”

      “Cái này cũng giống như , có vài người nhìn qua bề ngoài biết như thế nào, nhưng thế giới nội tâm lại rất phong phú.”

      “.... là tự mình sao?”

      “Tôi chính là ,” Nguyễn Tương Nam : “Bề ngoài của tôi vẫn luôn rất tốt, tôi tự biết .”

      Trác Diễm cười , dùng cái này ý bảo trình độ tự luyến của mười phần biết xấu hổ.

      Nguyễn Tương Nam đột nhiên : “Tôi nghe mẹ , bà muốn với cha hôn của hai nhà.”

      Tim Trác Diễm đập lỡ nhịp: “. . . . . . . . . Cái gì?”

      “Là và Nghiêm Ương á.”

      ra là như vậy. dựa người về phía sau, nhắt mắt lại cười lạnh : “Tôi cảm thấy thích hợp thôi. Nghiêm Ương kém tôi vài tuổi, tôi vẫn xem ấy như em của mình.”

      “Em ? Bình thường em phải là tấm màn che của đàn ông muốn tìm hồng nhan tri kỉ sao?” Nguyễn Tương Nam lời ý nghĩa: “Ý nghĩ của cũng quá bẩn rồi.”

      “Tôi là loại em ruột, cùng với là cái loại quan hệ kia. . . . . có thể nên tôi hèn hạ như vậy ?” Trác Diễm suy tư chốc lát, lại quăng vấn đề lại, “Chẳng lẽ cảm thấy tôi nên ở cùng chỗ với Nghiêm Ương sao?” xong những lời này liền hối hận, tựa như là thăm dò ràng, ra cũng có ý tứ dò xét —— đại khái thôi.

      “Từ phương diện khác mà , tôi còn rất hiểu nhân phẩm của .” Nguyễn Tương Nam trầm ngâm, “Dĩ nhiên, tôi hi vọng em duy nhất của tôi có thể hạnh phúc, đây là lời lòng.”

      nhìn , vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành, mặc dù người rất xấu xa, có lúc còn biểu diễn mô hình nhân cách, thế nhưng khắc, tin tưởng lời đều là lời lòng.

      Trác Diễm giả bộ cầm lên ly nước lọc, đụng ly của cái: “Vậy như mong muốn.”

      “Như tôi mong muốn? là chỉ cái gì?” Lần này đến phiên hiểu.

      đoán chút xem.”

      Loại đối thoại thận trọng này, lượn vòng lớn, còn giống như qua cái gì. Giữa bọn họ có xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng mà đoán ra, cũng nhìn thấu, tựa như nghỉ hè năm ấy, ràng rất gần gũi, nhưng vẫn là cong cong quẹo quẹo ở trong lòng.

      ngừng thăm dò, lại ngừng thoát , chẳng biết lúc nào mới là điểm cuối.

      Nguyễn Tương Nam ngồi ở trong khoang máy bay hạn chế, tỷ lệ trễ giờ của chuyến bay quốc tế rất , đúng giờ cất cánh. Rất nhanh, bên trong buồng máy bay mảnh tối tăm, giơ tay lên, kéo rèm cửa sổ xuống, chỉ còn lại ngủ mê mệt có ánh sáng. tựa lưng vào ghế ngồi, vị trí bên cạnh trống , cách hành lang có vị hành khách, mở đèn hướng dẫn(*), lật quyển sách tay.

      (*) Đèn hướng dẫn: là loại đèn dùng ở xe buýt hay các phương tiện giao thông.

      Nguyễn Tương Nam nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.

      nằm mơ, nằm mơ thấy mình trở lại sân trường Tinh Tinh quen thuộc năm đó. Ngoài cửa sổ ve sầu ra sức kêu, ngồi trong phòng học múa bút thành văn, đỉnh đầu là tiếng soạt soạt của quạt trần.

      Trong cuộc thi, dừng bút lại nhìn xung quanh chút, chỉ thấy phía trước và phía sau mình đều nằm gục xuống. Bài thi cuối kỳ năm nay vô cùng khó, đối với chỗ của so với học sinh trong lớp quá khó khăn, phần lớn mọi người ngọ nguậy buông bỏ.

      sửa sang, bổ sung vào bài thi, lại kiểm tra tên và số thứ tự của mình lần nữa, nộp bài thi trước giờ. Giáo viên thấy nộp bài thi trước giờ ra ngoài, vốn còn muốn khiển trách, nhưng là vừa thấy bài làm của mặt bà ràng sửng sốt chút, cuối cùng gật đầu với , cũng chưa cái gì.

      ra khỏi phòng thi, mang ba lô qua sân thể dục, chỉ thấy trái bóng rổ bay đến, rơi trúng chân , nếu như lần này đập vào mặt nữa, có tâm lí ám ảnh với bóng rổ. Trái bóng màu cam vừa rơi xuống, vừa vặn nằm trong vòng tay .

      sân bóng nam sinh hô to: “Người đẹp, ném bóng qua đây giúp tôi!”

      Những nam sinh chơi bóng phần lớn là người của ban thí nghiệm, bất ngờ Trác Diễm cũng ở trong số đó.

      lập tức ném bóng về. Chỉ cảm thấy nam sinh nhận lấy bóng vừa được chuyền bất ngờ đột phá, lấy đà nhảy lên ném bóng vào rổ, quả bóng ở ngay rổ cũng nhảy lên rồi hạ xuống, tạo thành vòng cung. Trác Diễm nhảy lên lấy đà, trực tiếp bắt lấy quả bóng rơi xuống, quả bóng nhàng bay sượt qua rổ, trực tiếp rơi vào trong rổ.

      Nam sinh đánh banh chung cũng nhịn được ủng hộ.

      Nguyễn Tương Nam nhìn mấy phút, liền xoay người rời , dù sao kì thi cuối kì cũng xong, có việc gì làm bằng về nhà sớm, dáng vẻ bọn nam sinh này, nộp bài thi trước giờ để ra ngoài chơi bóng.

      tới cửa trường học liền nhận được điện thoại của tài xế, là tới muộn, vì phải đón nhị tiểu thư, để cho tự về nhà. Trường học của Nghiêm Ương cách trường như Nam với Bắc, đón Nghiêm Ương muộn rồi, trở lại đón , khẳng định quá giờ bữa tối của Nghiêm gia. Như vậy tài xế hoàn thành nhiệm vụ bị phát .

      nhịn được cảm thấy buồn cười, họ đều là con ruột thịt như nhau, nhưng bị đối xử hoàn toàn bất đồng. là con riêng, danh chánh ngôn thuận, chính là người làm cũng dám khi dễ . Cái nhà này giống như chỗ ở của mười năm, lạnh lẽo nịnh hót, ít nhất nơi đó thỉnh thoảng còn thấy ý tốt, cái gọi là “Nhà” có.

      Nguyễn Tương Nam sửa lại ba lô vai, tới trạm xe buýt.

      Ba chiếc xe buýt vòng qua, còn phải bộ hơn bốn mươi phút mới đến. Tất cả khu biệt thự đều vắng vẻ, ngay cả phương tiện di chuyển công cộng, nếu muốn đón xe cũng có tài xế nào nguyện ý chở về, nhất định là chuyến buôn bán đơn, xe chỉ có thể trở lại.

      xuống xe buýt, bắt đầu bộ, đường có chút yên tĩnh vắng vẻ. Nhưng mà chuyện để cho lo lắng nhất vẫn xảy ra, cầm đầu là ba bốn tên côn đồ, tóc nhuộm màu sắc kỳ quái, nhìn thấy lập tức cười ầm lên: “Dáng dấp của cũng tệ a, bằng kết bạn?”

      Nguyễn Tương Nam lên tiếng, chỉ là bước nhanh về phía trước nhưng rất nhanh bị kéo lại. Người đàn ông kéo quệt quệt khóe môi: “ đâu? nghe thấy chúng tôi hỏi sao?”

      ra thiếu chút nữa cùng bọn họ, có lẽ có thể làm con cá đơn độc, nhuộm tóc vàng, nhận được phí bảo vệ của trường học. còn chưa kịp mở miệng chuyện, chỉ thấy có người lái xe leo núi chạy qua, nhìn thấy liền quăng xe bước tới đây, trực tiếp đánh ngã tên côn đồ kéo chịu buông mặt đất.

      có chút kinh ngạc. Lại là Trác Diễm.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :