1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 44: Hỏi cưới.

      “Diệp Tri!” Nhàn Vân Vương gia đứng bật dậy, lần này chỉ giận, mà còn kinh ngạc.

      Chỉ có mới biết chỗ cất binh phù, cho dù hai nữ nhân của cũng biết, chứ đừng tới người ngoài. Vậy mà chỉ trong mấy ngày có thể lấy được binh phù trong canh gác chặt chẽ của thị vệ, lại mất người, cũng kinh động ai cả.

      Phong Gian Ảnh quay đầu chỗ khác, đành lòng nhìn biến hóa khuôn mặt phấn khích của Vương gia. Bây giờ biết, vì sao lúc trước Thập Nhất nhận được nhiệm vụ lại có vẻ mặt hưng phấn như vậy. là, khiến người ta thể hưng phấn mà!

      Sau đó, thầm oán trách trong lòng, công tử là bất công, mấy chuyện tốt như thế này lại giao cho . Lát nữa, nhất định phải dạy dỗ Diệp Thập Nhất tốt, để giải nỗi hận bất bình trong lòng.

      Nhưng cứ nghĩ như vậy lại thấy có vẻ ổn, sau này Diệp Thập Nhất trở thành Quận Mã, làm sao có thể vung tay múa chân chứ?

      nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên thuận lợi như Phong Gian Ảnh nghĩ.

      Tay Quân Hồng Tụ căng thẳng, lo lắng nhìn Diệp Lạc: “Công tử, ta muốn theo ngươi.”

      Đầu Diệp Lạc đầy mồ hôi, ánh mắt Quân Hoằng lại như đao kiếm, bắn sang đây, nàng chỉ vào Diệp Thập Nhất, năng lộn xộn: “Thập Nhất là đứa trẻ tốt.”

      Diệp Thập Nhất được gọi là đứa trẻ tốt quỳ dưới đất, cũng ngẩng đầu lên, ép mình được lên tiếng nhắc nhở , ra lớn tuổi hơn tiểu thư nhà .

      “Thái Tử!” Nhàn Vân Vương gia hết tức giận, bây giờ lại khôi phục bình thường. ngồi xuống, giả vờ lơ đãng xoa mi tâm: “Bổn Vương đồng ý giúp ngươi, ngươi cần bao nhiêu người?”

      Trong mắt Diệp Lạc lên ý cười hiểu ý, nàng cũng cần ép buộc quá đáng, nàng ho tiếng: “Thập Nhất, đứng lên, đưa binh phù cho Thái Tử điện hạ.”

      Sau đó, lại quay đầu với lQuân Hồng Tụ vẫn túm áo nàng buông: “Yên Nhiên, à, Quận Chúa, chúng ta ra ngoài rồi chuyện, được ?”

      Nàng nghĩ, mấy việc còn lại, có thể giao cho Quân Hoằng.

      Trời sắp sáng, Diệp Lạc và Quân Hồng Tụ ngồi trong hoa viên, hưởng thụ yên tinh hiếm có.

      Phong Gian Ảnh thức thời lẩn mất, Diệp Lạc ngồi, nhìn Quân Hồng Tụ rót nước pha trà, giống như ngày hai người ở vùng hoang vu kia.

      là công tử bình thường, là nha đầu mới ra đường.

      nha đầu biết gì cả, ngay cả pha trà đều cũng tự tay công tử dạy.

      Diệp Lạc tạm thời gì, trong lúc này, nàng luôn cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù bầu khí lúc này ấm áp như trước, nàng cũng có cách nào quay lại như trước kia.

      Gia gia mất, Hoàng Đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, bao nhiêu việc kéo nhau đến, khiến nàng có cả thời gian thở dốc.

      Nàng hơi nhắm mắt lại, vốn là có rất nhiều lời định , nhưng trong hương trà nhè , nàng ngủ mất.

      Quân Hồng Tụ pha xong trà, lại thấy nàng dựa vào bàn đá, ngủ mất.

      Nàng cúi đầu, nhàng ngồi bên cạnh, nhìn mặt bên công tử, ngây ngốc. Giấc mộng năm nay, hôm nay trở thành .

      Nàng tựa đầu vào bàn, có thể nghe được tiếng công tử hít thở, nàng nhắm mắt theo, khóe miệng dần dần cong lên.

      “Hồng Tụ Quận Chúa!” Lúc Phong Gian Ảnh tới, thấy cảnh này, ánh mắt trở nên lạnh lùng. vốn ngại việc công tử nam nữ ăn cả. Nhưng trong tình huống này, với thân phận của Quân Hồng Tụ, tuyệt đối trở thành phúc tạp lớn nhất của Diệp phủ. cũng thấy công tử nhà có năng lực cưới Quân Hồng Tụ này về.

      Quân Hồng Tụ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nhìn Diệp Lạc, thấy mí mắt nàng động, mới thở hơi. Ra hiệu cho Phong Gian Ảnh theo nàng ra ngoài.

      “Ngươi có chuyện gì?” Quân Hồng Tụ hỏi, nàng biết đây là thị vệ bên người công tử, hơn nữa có vẻ rất được coi trọng.

      Phong Gian Ảnh nhìn nàng, thực là, có ấn tượng xấu với nương này. Người tiếp xúc với công tử rất hiếm người bị nàng hấp dẫn, nhất là kiểu nữ tử chưa có mối tình đầu, sớm chiều ở chung với công tử. rất muốn cảm thán, ông trời trêu người mà.

      “Quận Chúa, ngài có biết công tử nhà ta thành thân chưa?”

      Quân Hồng Tụ cúi đầu, rất lâu, mới giọng : “Ta biết.” Việc Phó Thanh Nguyệt may mắn nàng sớm nghe thấy. Nhưng từ khi biết nàng ấy là thê tử của công tử, nàng mới biết cái gì gọi là hâm mộ.

      “Vậy , Quận Chúa à. Để tốt cho công tử, ngài vẫn nên giữ khoảng cách với . Nếu phu nhân biết nhất định vui.”

      Quân Hồng Tụ lắc đầu mạnh: “Ta cũng bảo công tử cho ta cái gì, ta chỉ muốn ở bên cạnh thôi. dám hy vọng xa vời về những thứ thuộc về ta.”

      Vị Quận Chúa này, rốt cuộc là quá đơn thuần hay là tâm kế quá sâu? Phong Gian Ảnh xoa mi tâm, lời chân thành: “Quận Chúa, cho dù ngài có ý như vậy, nhưng có thể chắc chắn người khác nghĩ khác sao? Ví dụ như phu nhân nhé, nàng nhìn thấy bên cạnh công tử có hồng nhan tình sâu ý nặng, lại trẻ tuổi xinh đẹp, thân phận cao quý, có thể nghĩ ngợi, e ngại gì sao? tới Vương gia, biết ngài tình sâu khó quên với công tử, có thể thờ ơ sao? chừng ngày nào đó mang mười vạn đại quân giết sạch Diệp phủ, giết phu nhân, bắt trói công tử lại làm tân lang của ngài. Cho dù đẫm máu như vậy chỉ cần dùng chút thủ đoạn, giống như vừa rồi vậy, ám chỉ khiến Thái Tử ép công tử cưới ngài làm vợ, ngài muốn công tử làm thế nào? tới chính công tử, lòng dạ tốt bụng, thấy ngài vì mà chậm trễ thanh xuân, lại thấy phu nhân vì tồn tại của ngài mà vui, khó chịu thế nào.......”

      “Ngươi đừng nữa!” Quân Hồng Tụ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đẫm lệ lại cố ép rơi xuống: “Ta khiến công tử phải khó xử.”

      Nàng cắn cắn môi: “Ta có vị hôn phu rồi,
      [​IMG] [​IMG]
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 45: Luyến tiếc.

      Hộ tống Quân Hoằng về kinh là Quân Võ mang theo mười vạn người.

      Chiêm Xuân và Kinh Hồng nhận được tin từ sơm, đứng chờ ở rừng cây phía đông ngoại thành.

      Vừa thấy Quân Hoằng đến, thần kinh vẫn kéo căng của Chiêm Xuân thả lỏng hơn, vội vàng tới tiếp đón“Điện Hạ.......”

      Quân Hoằng vung tay ngắt lời , nhìn Dịch Kinh Hồng: “Việc thái y chết tra thế nào rồi?”

      Dịch Kinh Hồng cong khóe miệng: “May mắn làm nhục mệnh.” Rồi giơ quyển sách lên.

      Quân Hoằng mừng rỡ, cầm quá lấy gọi Diệp Lạc sang: “Diệp Tri, ngươi đến xem .”

      Diệp Lạc vốn định tránh , nhưng bây giờ chỉ có thể từng bước sang đó trong ánh mắt chằm chằm của Chiêm Xuân. Nàng muốn nhìn, muốn biết gì về hỏi Kinh Hồng là được. Tuyệt đối chính xác hơn tình báo trong tay Quân Hoằng.

      Cái chết của mấy vị thái y, đúng là rất ly kỳ. Trước khi chết có dấu hiệu gì, lúc chết vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn hơi cười.

      Điều này và lời đồn phố mưu mà hợp, bảo là các thái y biết được lý do Hoàng Thượng mất, nhưng có thế lực to lớn chèn ép, nên buộc phải im lặng. Nhưng sau khi Hoàng Thượng , nội tâm lại như có quỷ, cuối cùng tất cả đều chọn tự sát, để mong tâm hồn thanh thản.

      Sau khi Dịch Kinh Hồng bắt tay vào tra, phát ra nguyên nhân tri phủ tiền nhiệm, thậm chí là Đại Lý Tự Khanh tình nguyện mất mũ quan cũng chịu tra việc này. Việc này căn bản là ai dám tra. Đám quan nha vẻ ngoài cung kính, sau lưng lại làm gì cả. Đe dọa mất chức cũng có tác dụng, liên tục bãi chức của mười người, cũng có hiệu quả.

      biết nhất định là có thế lực lớn hơn Đương Kim Thái Tử đứng sau lưng chỉ huy tất cả, cũng có khả năng bãi chức tất cả mọi người, ít nhất, còn cần mấy người quét rác nữa.

      Vì thế triệu tập thị vệ Đông cung tham gia điều tra, lại mời Giản Phàm của Diệp phủ trợ giúp tìm nguyên nhân thái y chết.

      Lúc này mới tra ra manh mối, thái y chết vì Yên hoa túy hiếm thấy. Loại yên hoa túy này thường được cho vào rượu, có thể tăng độ tinh khiết của rượu, nhưng khi cho quá nhiều, khiến người ta chết trong giấc ngủ say, tiếng động, hề thống khổ. Yên hoa túy rất khó luyện, tương truyền là mấy trăm năm trước có vị độc y thiên tài bởi vì rượu như mạng, mới dùng tinh lực cả đời chế thành thứ này. Nhưng cuối cùng vì khống chế được liều lượng mà chết trong Yên hoa túy do chính chế tạo. Bởi vậy, Yên hoa túy liền dần dần biến mất, chỉ còn lưu lại trong sách thôi.

      Người bình thường căn bản biết loại độc này, Giản Phàm cũng do may mắn đọc được trong sách ở Diệp phủ, lại lấy máu của thái y ra hòa vào rượu, mới xác nhận đúng là Yên hoa túy trong lời đồn.

      Khi điều tra ra mọi việc, Giản Phàm ôm thi thể thái y như vớ được bảo vật về Diệp phủ, Dịch Kinh Hồng nghĩ tới bộ dạng hưng phấn của , khỏi đau đầu. Nếu đoán đúng tên Giản Phàm kia muốn tự mình làm ra Yên hoa túy.

      Nhớ tới tính cách trừng mắt tất báo của công tử nhà mình, tính cách của Giản Phàm, và Phong Gian Ảnh chỉ sợ thiên hạ loạn, có lý do để tin là, người muốn mưu hại Tiên Hoàng lại ngộ thương Diệp lão gia, tuyệt đối tuyệt đối chết trong Yên hoa túy.

      Thái y chết vì yên hoa túy, sau đó thị vệ Đông cung tra được, mấy vị thái y này từng nhận được phong thư bí mật, hẹn đến Phượng hoàng lâu. đến đó xong về nhà, đêm đó liền chết oan chết uổng. Mà lá thư này, có tung tích, chỉ tìm thấy nửa tờ giấy viết thư trong đống rác thải của Phượng hoàng lâu, có thể đoán ra được tình hình.

      Nhưng người đêm đó đến Phượng hoàng lâu rất nhiều, căn bản biết là ai hẹn gặp đám thái y, còn hạ độc như thế nào. Mấy ngày gần đây, tiểu nhị hầu phòng đêm hôm đó bị chết đuối
      [​IMG]

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 46: Mưu hôn.

      Edit: Lam Sắc

      Diệp Lạc vui vẻ ăn cơm, bỗng nhiên phát có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn, nở nụ cười: “Ca ca, sao huynh lại tới đây?”

      Diệp Tri cười, chậm rãi tới: “Biết muội về, nên đến đây xem Đại tiểu thư nhà chúng ta có gầy .”

      Diệp Lạc hoảng sợ mở to hai mắt: “Ca ca, phải huynh có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ đấy chứ?” Nàng khoa trương đạt tay lên tim: “Thiên Lý Nhãn còn có công dụng gì nửa hả, có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác ?”

      * Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những thanh theo gió. (theo Wiki)

      Diệp Tri buồn cười vỗ vỗ đầu nàng: “Còn cần Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ sao? Chỉ cần thấy người của phòng bếp vui vẻ nhiệt tình hơn bình thường là biết Đại tiểu thư thích ăn ngon của bọn họ trở lại, bọn họ cũng có việc để làm.”

      “Hô!” Diệp Lạc thở phào nhõm, vỗ vỗ ngực, bộ dáng chưa hết kinh ngạc: “May quá, may quá, phải có Thiên Lý Nhãn, néu sau này làm chuyện xấu ca ca đều biết hết.”

      Diệp Tri tiện tay múc cho nàng chén canh, thổi cho nàng: “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

      Diệp Lạc bắt đầu kể khổ, với dọc đường đáng thương thế nào, Vương gia kia đáng ghét, chỉ cho người ta ăn chay cho ăn mặn. Cả đường , nàng luôn nhớ tới thịt nướng của Diệp bá ra sao.

      Diệp Tri mỉm cười nghe, cuối cùng, hỏi nàng: “Vị Thái Tử kia cho muội ăn thịt à? cho ăn thịt chúng ta giúp nữa, Lạc Lạc, bằng chúng ta cuốn gói bỏ thôi.”

      “Hả?” Diệp Lạc cười gượng hai tiếng: “Cũng phải như vậy, vẫn rất hào phóng, chủ yếu là thịt kia ngon bằng trong phủ thôi.”

      Diệp Tri nghe xong, tươi cười nhạt : ”Lạc Lạc, cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế này, chúng ta phải mất gia gia rồi, muội xác định muốn để ngươi bị cuốn vào đó sao?”

      Cuốn vào? Từ hai năm trước, Diệp gia bọn họ cũng rơi vào vòng xoáy này rồi. Diệp Lạc kéo tay Diệp Tri, cười thản nhiên: “Ca yên tâm , lúc nào muội muốn chơi nữa, có biện pháp ra.”

      muội muội rất thông minh, biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Diệp Tri xoa đầu nàng: ”Lạc Lạc, có đôi khi huynh hy vọng muội có thể ngốc chút.” Như vậy, có lẽ nàng dễ dàng có được hạnh phúc bình thường.

      “Ca, muội ghét người ngốc! Huynh thể để muội tự ghét mình chứ?” Diệp Lạc bày ra vẻ mặt đau khổ: “Muốn muội ngốc , cũng phải việc dễ dàng đâu.”

      Diệp Tri cười nữa, chậm rãi nâng mắt, nhìn lá rụng bay tán loạn trong viện: ”Lạc Lạc, sinh nhật của chúng ta sắp đến rồi.”

      “Đúng vậy: “ Diệp Lạc vỗ tay cái, ánh mắt sáng lên: “Ca, huynh muốn quà gì? Quà muội muốn chính để muội ăn từ đầu đường đến cuối phố, ăn hỏng bụng cũng được ngăn cản muội.”

      , Lạc Lạc, ca ca chuẩn bị quà sinh nhật cho muội rồi.” Diệp Tri cười nhìn nàng.

      Diệp Lạc đánh giá nửa ngày, có chút nghi ngờ hỏi: “Ca, huynh chuẩn bị cái gì vậy? Sao huynh cười lại khiến muội thấy bất an chứ?”

      “Yên tâm, tuyệt đối muội thích.”

      Thích? Diệp Lạc nghĩ nghĩ: “Ca, huynh muốn bảo Trương bá làm cho muội bát thịt nướng to hả?”

      “Ừ, tốt hơn thịt nướng chút.”

      “Thế, cá kho tàu?”

      “Cũng tốt hơn cá kho tàu chút.”

      “Dê kho tàu?”

      “Còn tốt hơn chút.”

      “Ca, rốt cuộc có phải kho tàu ?”

      “... ...” Diệp Tri gì nhìn trời xanh, muội muội à, muội có thể nghĩ tới cái khác ? Những thứ đời này ngoại trừ mang ra kho tàu còn rất nhiều tác dụng khác mà.

      Sáng sớm hôm sau, phủ Tô Đại học sĩ.

      Tô Thành vừa ra khỏi cửa thấy Diệp Lạc đứng cạnh cửa, lập tức ra ngoài đón: “Diệp Thị Lang, à , có lẽ bây giờ phải gọi là Đại Lý Tự Khanh. Sao thế? Hôm nay công khai thẩm tra vụ án thái y, ngươi là Đại Lý Tự Khanh mà có gì phải làm sao?”

      “Đại học sĩ, ngài cũng đừng giễu cợt ta, ta làm Đại Lý Tự Khanh cũng chỉ là tạm thời thôi. Về việc thẩm tra vụ án thái y …” Diệp Lạc cười cười: “Có Thái Tử và Tri phủ rồi, cần ta tốn tâm tư.”

      Nàng nghĩ với thực lực của Kinh Hồng, thẩm tra vụ án này, tuyệt đối thừa sức.

      “Vậy Diệp Thị Lang đến đây là?” Tô Thành khó hiểu, với tình thế trước mắt Diệp Tri thể nhàn hạ như vậy chứ.

      Diệp Lạc nhìn trái phải: “Đại học sĩ mời ta vào ngồi sao?”

      “À, xem ta này, Diệp Thị Lang mời vào.” Tô Thành mời nàng vào Tô phủ.

      Phong cách của Tô phủ bị ảnh hưởng bởi tác phong khiêm tốn của Tô Thành, đình đài lầu các mặc dù hoa mỹ, nhưng đều thanh nhã nhu hòa.

      Diệp Lạc nhìn xung quanh, cười : “Hoàn cảnh như vậy dễ khiến người ta tâm tĩnh, Đại học sĩ biết hưởng thụ.”

      “Diệp Thị Lang chê cười!”

      Hai người vừa vừa cười , cho đến khi vào trong thư phòng.

      Thư phòng của Tô phủ và thư phòng Diệp gia khác biệt lắm, nhưng rang là chứa nhiều sách hơn. Diệp Lạc bị loại tên thi, thư, sử ký làm hoa mắt, tùy tiện nhìn chút liền thu hồi tầm mắt, ngồi vào bàn uống trà.

      Uống xong ly trà, Diệp Lạc mới mở miệng ý đồ đến đây: “Đại học sĩ thấy Thái Tử thế nào?”

      Tô Thành mỉm cười: “Tiên Hoàng chọn Thái Tử làm Thái Tử, đều đạo lý, vi thần sao có thể dị nghị.”

      Aiz! Vậy mới chuyện với người làm quan lâu năm thích thú mà. Toàn lời vô nghĩa, có câu nào là cả. Nếu là bình thường, Diệp Lạc có biện pháp chậm rãi xoay, nhưng thời gian này có rất nhiều chuyện, nàng phát kiên nhẫn của mình cũng có hạn, mà nàng cũng muốn khiêu chiến cực hạn của mình.

      “Đại học sĩ, người sáng mắt tiếng lóng, ngài cảm thấy Thái Tử Quân Hoằng có thể an ổn thiên hạ này ? Ngài
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 47: Sát nhiếp.


      Trong điện thắp hương lễ phật, Diệp Lạc luôn đỡ Phó Thanh Nguyệt cẩn thận quỳ xuống.


      Thân thể Phó Thanh Nguyệt có vẻ cồng kềnh, thân hình hai người lớn, Diệp Lạc lại dám dùng nội lực, cả đoạn đường vô cùng vất vả, trán đầy mồ hôi.


      Lúc Phó Thanh Nguyệt thành kính quỳ lạy, Diệp Lạc cũng ngẩng đầu nhìn.


      Phật trang nghiêm, cười từ bi, Diệp Lạc nhìn xong, lại cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình.


      Trắng mịn như ngọc, mười ngón thon gầy, nhưng biết dính bao nhiêu máu tươi rồi. Bây giờ quỳ gối trước Phật tổ, có tư cách gì cầu mong Phật tổ phù hộ cho nguyện vọng trong lòng chứ?


      Lương Tích Nghi thắp hướng xong sang đây, đứng ở bên chờ bọn họ.


      Quân Hoằng và Quân Nặc vào, bọn họ cả người máu tanh, từ lâu chặt đứt hi vọng được Phật tổ phù hộ rồi.


      Phó Thanh Nguyệt quỳ lạy xong, Lương Tích Nghi cũng tới đỡ tẩu ấy đứng lên, vừa ra ngoài, vừa cười : “Thanh Nguyệt, bây giờ ngươi có chồng có con, còn tâm nguyện gì mà muốn tới cầu Phật tổ phù hộ nữa?”


      Phó Thanh Nguyệt tay vỗ bụng, mặt là vui vẻ của người sắp làm mẹ: “Ta hy vọng đứa bé bình an ra đời, cũng hy vọng Diệp đại ca khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.”


      Nụ cười mặt Diệp Lạc vẫn còn, nhưng trong lòng vừa chua xót vừa đau, nếu ca ca có thể sống lâu trăm tuổi, nàng nguyện dùng tất cả để đổi lấy. Nhưng đời này có nhiều kỳ tích như vậy, ca ca rời là việc ai có thể khống chế được, tâm nguyện này nhất định thất bại.


      cần lo lắng, đứa bé này, ta thương nó hơn cả chính mình. Ta cam đoan nó hạnh phúc hơn chúng ta.”


      Nàng sớm nghĩ xong rồi, cả đời này của nàng, chưa chắc có phúc khí có đứa bé của chính mình. Nếu ca ca ra , nàng thay ca ca thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất, để cho dù nó có phụ thân, cũng có thể được hưởng thương của phụ thân.


      Mắt Thanh Nguyệt ươn ướt, nàng đương nhiên là hiểu ý của Diệp Lạc. Nàng nhàng cầm tay Diệp Lạc: “Đứa bé có ngươi, đương nhiên là người hạnh phúc nhất.”


      Lương Tích Nghi cười khẽ hai tiếng, với Quân Nặc tới: “Xem xem , hai người kia ở nhà ngọt ngào chưa đủ, còn muốn ở trước mặt chúng ta ân ái nữa.”


      Quân Nặc thản nhiên cười : “Vợ chồng Diệp thị lang tình thâm, sớm nghe thấy, cũng phải hôm nay nàng mới biết.”


      Diệp Lạc quay đầu nhìn : “Đúng vậy, Thanh Nguyệt và đứa bé là bảo bối của Diệp phủ chúng ta, che chở cẩn thận, về nhà ta bị mọi người đuổi .”


      “Ai dám đuổi ngươi?” Lương Tích Nghi mở to hai mắt, Diệp Tri phải là chủ Diệp phủ sao?


      Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ: “Ta là người có địa vị nhất Diệp gia, bảo vệ tốt Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia/ Tiểu tiểu thư tương lai, đóng cả cửa lớn để ta ngủ ngoài đường. Đúng , Thanh Nguyệt?” Nàng nháy mắt nhìn Phó Thanh Nguyệt, bộ dáng vô cùng vô tội.


      Phó Thanh Nguyệt buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở Diệp phủ chàng đáng thương nhất.”



      Quân Hoằng phía sau, lời nào.


      Đây là Diệp Tri mà chưa bao giờ gặp, hề bình tĩnh thong dong, cũng phải giảo hoạt khiến người ta tức muốn chết, nụ cười của nàng tuy rất , nhưng vẫn sáng ngời ôn nhu, thậm chí còn có mấy phần làm nũng.


      vẫn luôn khinh thường đường đường là nam tử hán lại có thần thái của nữ tử, nhưng đặt vào người Diệp Tri, lại cảm thấy tự nhiên. Cười nhàng đáng , như là trời sinh nàng nên là bộ dáng đó.


      Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt lên kiệu, sau đó chính mình bên cạnh, bảo mấy kiệu phu cố gắng chậm nhất, thỉnh thoảng lại nhìn vào kiệu xem.


      Quân Nặc và Quân Hoằng đều thấy ràng, bước chân của mấy kiệu phu mạnh mẽ, hơi thở lâu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng, trong ngàn vạn thủ hạ của bọn họ, cũng chưa chắc có thể tìm ra mười người như vậy. Nhưng bây giờ, mấy người này lại là kiệu phu?


      Điều này, chỉ lên Diệp Tri rất quan tâm Phó Thanh Nguyệt, càng lên thế lực to lớn của Diệp phủ, che giấu kĩ, chỉ sợ vượt qua dự đoán của bọn họ.


      Ánh mắt Quân Nặc càng tối đen lại, liên tục nhìn về hai người phía trước.


      Lúc đến giữa sườn núi, Diệp Lạc bỗng nhiên giơ tay bảo dừng lại.


      “Làm sao vậy?” Quân Hoằng nhìn thấy sắc mặt của nàng, lập tức lên, biết, nhất định là có chuyện xảy ra.


      Lương Tích Nghi và Quân Nặc cũng lại đây, nghi hoặc nhìn nàng: “Sao lại ?”


      Diệp Lạc nhìn bọn họ, nhíu mày: “Thất Điện Hạ, Thất Hoàng tử phi, chúng ta gặp phải phiền toái rồi. Thân thể Thanh Nguyệt tiện, ta sợ thể lo cho an nguy
      [​IMG]

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47: Sát Nhiếp
      Trong điện thắp hương lễ phật, Diệp Lạc luôn đỡ Phó Thanh Nguyệt cẩn thận quỳ xuống.

      Thân thể Phó Thanh Nguyệt có vẻ cồng kềnh, thân hình hai người lớn, Diệp Lạc lại dám dùng nội lực, cả đoạn đường vô cùng vất vả, trán đầy mồ hôi.

      Lúc Phó Thanh Nguyệt thành kính quỳ lạy, Diệp Lạc cũng ngẩng đầu nhìn.

      Phật trang nghiêm, cười từ bi, Diệp Lạc nhìn xong, lại cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình.

      Trắng mịn như ngọc, mười ngón thon gầy, nhưng biết dính bao nhiêu máu tươi rồi. Bây giờ quỳ gối trước Phật tổ, có tư cách gì cầu mong Phật tổ phù hộ cho nguyện vọng trong lòng chứ?

      Lương Tích Nghi thắp hướng xong sang đây, đứng ở bên chờ bọn họ.

      Quân Hoằng và Quân Nặc vào, bọn họ cả người máu tanh, từ lâu chặt đứt hi vọng được Phật tổ phù hộ rồi.

      Phó Thanh Nguyệt quỳ lạy xong, Lương Tích Nghi cũng tới đỡ tẩu ấy đứng lên, vừa ra ngoài, vừa cười : “Thanh Nguyệt, bây giờ ngươi có chồng có con, còn tâm nguyện gì mà muốn tới cầu Phật tổ phù hộ nữa?”

      Phó Thanh Nguyệt tay vỗ bụng, mặt là vui vẻ của người sắp làm mẹ: “Ta hy vọng đứa bé bình an ra đời, cũng hy vọng Diệp đại ca khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.”

      Nụ cười mặt Diệp Lạc vẫn còn, nhưng trong lòng vừa chua xót vừa đau, nếu ca ca có thể sống lâu trăm tuổi, nàng nguyện dùng tất cả để đổi lấy. Nhưng đời này có nhiều kỳ tích như vậy, ca ca rời là việc ai có thể khống chế được, tâm nguyện này nhất định thất bại.

      cần lo lắng, đứa bé này, ta thương nó hơn cả chính mình. Ta cam đoan nó hạnh phúc hơn chúng ta.”

      Nàng sớm nghĩ xong rồi, cả đời này của nàng, chưa chắc có phúc khí có đứa bé của chính mình. Nếu ca ca ra , nàng thay ca ca thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất, để cho dù nó có phụ thân, cũng có thể được hưởng thương của phụ thân.

      Mắt Thanh Nguyệt ươn ướt, nàng đương nhiên là hiểu ý của Diệp Lạc. Nàng nhàng cầm tay Diệp Lạc: “Đứa bé có ngươi, đương nhiên là người hạnh phúc nhất.”

      Lương Tích Nghi cười khẽ hai tiếng, với Quân Nặc tới: “Xem xem , hai người kia ở nhà ngọt ngào chưa đủ, còn muốn ở trước mặt chúng ta ân ái nữa.”

      Quân Nặc thản nhiên cười : “Vợ chồng Diệp thị lang tình thâm, sớm nghe thấy, cũng phải hôm nay nàng mới biết.”

      Diệp Lạc quay đầu nhìn : “Đúng vậy, Thanh Nguyệt và đứa bé là bảo bối của Diệp phủ chúng ta, che chở cẩn thận, về nhà ta bị mọi người đuổi .”

      “Ai dám đuổi ngươi?” Lương Tích Nghi mở to hai mắt, Diệp Tri phải là chủ Diệp phủ sao?

      Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ: “Ta là người có địa vị nhất Diệp gia, bảo vệ tốt Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia/ Tiểu tiểu thư tương lai, đóng cả cửa lớn để ta ngủ ngoài đường. Đúng , Thanh Nguyệt?” Nàng nháy mắt nhìn Phó Thanh Nguyệt, bộ dáng vô cùng vô tội.

      Phó Thanh Nguyệt buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở Diệp phủ chàng đáng thương nhất.”

      Quân Hoằng phía sau, lời nào.

      Đây là Diệp Tri mà chưa bao giờ gặp, hề bình tĩnh thong dong, cũng phải giảo hoạt khiến người ta tức muốn chết, nụ cười của nàng tuy rất , nhưng vẫn sáng ngời ôn nhu, thậm chí còn có mấy phần làm nũng.

      vẫn luôn khinh thường đường đường là nam tử hán lại có thần thái của nữ tử, nhưng đặt vào người Diệp Tri, lại cảm thấy tự nhiên. Cười nhàng đáng , như là trời sinh nàng nên là bộ dáng đó.

      Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt lên kiệu, sau đó chính mình bên cạnh, bảo mấy kiệu phu cố gắng chậm nhất, thỉnh thoảng lại nhìn vào kiệu xem.

      Quân Nặc và Quân Hoằng đều thấy ràng, bước chân của mấy kiệu phu mạnh mẽ, hơi thở lâu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng, trong ngàn vạn thủ hạ của bọn họ, cũng chưa chắc có thể tìm ra mười người như vậy. Nhưng bây giờ, mấy người này lại là kiệu phu?

      Điều này, chỉ lên Diệp Tri rất quan tâm Phó Thanh Nguyệt, càng lên thế lực to lớn của Diệp phủ, che giấu kĩ, chỉ sợ vượt qua dự đoán của bọn họ.

      Ánh mắt Quân Nặc càng tối đen lại, liên tục nhìn về hai người phía trước.

      Lúc đến giữa sườn núi, Diệp Lạc bỗng nhiên giơ tay bảo dừng lại.

      “Làm sao vậy?” Quân Hoằng nhìn thấy sắc mặt của nàng, lập tức lên, biết, nhất định là có chuyện xảy ra.

      Lương Tích Nghi và Quân Nặc cũng lại đây, nghi hoặc nhìn nàng: “Sao lại ?”

      Diệp Lạc nhìn bọn họ, nhíu mày: “Thất Điện Hạ, Thất Hoàng tử phi, chúng ta gặp phải phiền toái rồi. Thân thể Thanh Nguyệt tiện, ta sợ thể lo cho an nguy [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :