1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 39: Tương liên. (Thương xót, thông cảm lẫn nhau.)

      Thời gian kế tiếp, khí trong kinh thành càng nặng nề hơn.

      Diệp Lạc vẫn ở lễ bộ, nhưng nàng vẫn có tác động lớn vào việc cải cách khoa cử. Lương Lược là nguyên lão ba triều, Quân Nặc lại có chỗ dựa là bộ binh. khi Hoàng Thượng ra , bọn họ có thể nắm giữ toàn bộ triều chính, cho nên, rót thêm luồng máu mới vào triều đình là việc cấp bách nay.

      Diệp Tinh Dương ra roi thúc ngựa về biên quan, cùng còn có cả Diệp Thất.

      khi nội loạn nổi lên, bên ngoài bọn họ có thể chống đỡ ngoại xâm, bên trong có thể tùy thời mà tăng viện binh.

      Trước khi , Diệp Lạc trịnh trọng giao phó:“Nếu người Hoa Gian quốc đến, hơn nữa đối thủ là Phong Phi Tự ngươi nhất định được đánh bừa. Thủ hạ bên cạnh huynh ấy người người đều dũng mãnh thiện trọng, tuyệt kém ngươi. Ngươi phải đặt phòng thủ lên đầu.”

      “Nếu thủ được sao?” Diệp Tinh Dương nhìn nàng.

      Diệp Lạc nâng mắt lên: “Vậy trốn.”

      “Tiểu thư......!” Diệp Tinh Dương mím môi, cố chấp nhìn nàng: “Tinh Dương tuyệt đối trốn.” Hơn nữa, là trốn trước mặt người phụ tiểu thư.

      Diệp Lạc nhàng ôm lấy : “Tinh Dương, ta muốn ngươi còn sống. Ngươi là huynh trưởng của ta, bằng hữu của ta, cho nên, ngươi phải còn sống.”

      Diệp Tinh Dương giơ tay lên, cuối cùng chậm rãi lên lưng nàng, sau đó chậm chạp ôm chặt, tựa đầu vào cổ nàng: “Tiểu thư!”

      Diệp Lạc hít cái mũi, ngẩng đầu từ trong lòng lên, cười: “Được rồi, lớn như vậy mà còn khóc, đợi lát nữa Phong Gian đến cười chúng ta mất.”

      “Ai thèm để ý cái tên điên điên khùng khùng kia chứ!” Diệp Tinh Dương hờn dỗi .

      Diệp Tinh Dương rời , giơ roi lưng tuấn mã, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

      Thời điểm đưa tiễn, Quân Hoằng cũng đến, thấy nàng đứng im lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. “Sao hả, trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi có giao tình sâu đậm với Diệp Tinh Dương rồi?”

      Diệp Lạc quay đầu nhìn , bỏ lại câu: “Tư thế hào hùng, nhiệt huyết sa trường, đại trượng phu phải như thế.”

      Quân Hoằng có ngốc nữa cũng nghe ra ý nàng : “Diệp Tri, ý ngươi là bảo ta ra chiến trường bao giờ hả?”

      “Tùy ngươi hiểu thôi.” Diệp Lạc từ chối cho ý kiến.

      Sau này Diệp Lạc cũng biết, vì câu này, sau vài thập niên Sùng Hưng vương triều lấy văn lập quốc lại tôn sùng võ, cũng tạo ra vị Quân vương đầu tiên của Quân gia lập uy bằng võ.

      Mùa hè qua, gió thu lại đến.

      Sinh mệnh của hoàng đế Quân Bách bị xói mòn từng chút , mười ngày liên tục thể vào triều. triệu tập các trưởng lão của hoàng thất, trong thần trong triều, tuyên đọc thánh chỉ, truyền ngôi hoàng đế cho Quân Hoằng, tùy thời đăng cơ.

      Ba ngày sau, Hoàng Thượng nguy kịch, triệu các hoàng tử tiến cung.

      Việc khiến mọi người kinh hãi là người gặp cuối cùng lại là lễ bộ thị lang Diệp Tri.

      Diệp Lạc lại lần nữa vào tẩm cung của Hoàng Thượng. Trong lúc này, ngay cả màu vàng chói mắt kia cũng trở nên ảm đạm.

      Nhìn thấy Hoàng đế tiều tụy nằm giường, trong lòng Diệp Lạc cũng xuất bi thương. Sống chết chẳng buông tha người nào, cho dù ngươi là cửu ngũ chí tôn cũng có khả năng sống mãi.

      Quân Bách chuyện rất khó khăn: “Trẫm kịp tuyển Thái Tử phi rồi. Những chuyện còn lại, giao cả cho ngươi.”

      “Dạ, vi thần dùng hết khả nàng thu xếp ổn thỏa mọi việc.”

      “Thái tử Quân Hoằng, cũng giao cho ngươi, Diệp Lạc!” gọi tên của nàng, trong đó chứa đựng mong chờ to lớn cỡ nào.

      Mắt Diệp Lạc ươn ướt: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, Diệp Lặc tận tâm tận sức.”

      “Vậy trẫm an tâm rồi!” Quân Bách vui mừng cười.

      Diệp Lạc nhìn : “Hoàng Thượng, sau khi ngài , Huệ phi nương nương hiền lương thục đức, từ nay về sau, thanh đăng cổ phật, ăn chay cầu phúc cho ngài.”

      Quân Bách nhìn nàng: “Tâm Diệp khanh vẫn đủ ngoan!”

      Diệp Lạc cười cười: “ thể đẩy đối phương vào tuyệt cảnh, nếu kích động đối phương, phải sao?”

      Quân Bách nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi : “Cứ làm theo ý ngươi .”

      Ban đêm,
      [​IMG]

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 40: Tuyên chiến.

      Đại điển đăng cơ của Quân Hoằng định là mười ngày sau, mồng bảy tháng bảy.

      Nhưng ngay sau đó, mấy vị thái y cuối cùng xem bệnh cho Hoàng Thượng đều chết ly kỳ.

      Khi Quân Hoằng nhận được tin này, lập tức bảo Chiêm Xuân triệu tập thị vệ của Thái Tử bảo vệ Đông cung. Đồng thời bảo Dịch Kinh Hồng nhanh chóng thông báo cho Diệp phủ, Lễ bộ Thượng thư, Hàn lâm viện, Thống lĩnh cấm vệ quân và vài người khác.

      biết, khảo nghiệm chính thức bây giờ mới bắt đầu.

      Diệp Lạc biết tin cùng lúc với Quân Hoằng, sau đó biết bố trí của Thái Tử qua Dịch Kinh Hồng.

      Nhưng với thực lực của Quân Nặc và Lương Tướng, chút chống đỡ đó hiển nhiên là đủ.

      Khi chuyện bằng vũ lực, trong tay ai có binh đao người đó đúng.

      “Công tử, người nghĩ bọn họ làm trò gì?” Phong Gian Ảnh nhìn Diệp Lạc nghiêm túc, bắt đầu có dự cảm tốt.

      Diệp Lạc nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, nàng cảm thấy hình như mình quên cái gì.

      Phong Gian Ảnh và Tang Du ngồi xuống bên, dám quấy rầy nàng suy nghĩ.

      Rất lâu sau, Diệp Lạc chậm rãi mở mắt ra: “Tang Du, để ám vệ của Diệp gia ở Dực quốc chậm rãi xâm nhập vào Hoa Gian quốc. Dực quốc thiếu cơ sở ngầm, dùng phủ binh bù đắp, nhưng thể để phủ binh trực tiếp vào Hoa Gian quốc.”

      “Tiểu thư,” Tang Du cẩn thận hỏi: “ phải lúc trước người bảo cần an bài gì ở Hoa Gian quốc sao?”

      Diệp Lạc cười tự giễu: “Là ta suy nghĩ chu toàn, bây giờ bố trí lại lần nữa. Hơn nữa phải đặc biệt chú ý Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc có qua lại với người của Sùng Hưng vương triều hay .”

      “Được!” Tang Du đứng dậy.

      “Khoan , ngươi phải đặc biệt dặn dò, gặp phải Phong Phi Tự, báo lại cho ta. Người Diệp gia đến Hoa Gian quốc được xung đột trực tiếp với huynh ấy, được sử dụng kí hiệu Diệp gia. Tất cả mọi tin tức, đều chuyển qua Dực quốc.”

      “Dạ.”

      “Diệp Tam, Diệp Cửu!” Lời của nàng thoát ra, hai bóng dáng xuất .

      “Diệp Tam, ngươi đến biên quan thông báo cho Tinh Dương, để dẫn người bí mật trở lại kinh thành. Diệp Cửu, ngươi điều khiển phủ binh và cung tiến thủ, nấp xung quanh Đông cung, nếu có quân đội xuất , các ngươi bắn chết thủ lĩnh trước cho ta.”

      “Dạ!” Hai người đồng thời rời .

      “Công tử, người nghĩ tới cái gì vậy, hay là những thái y này chết có liên quan tới Hoa Gian quốc?”

      Diệp Lạc xoa trán: “Nếu đúng như ta đoán kế tiếp, có người gây khó dễ cho Thái Tử. là Hoàng Thượng chết, có liên quan với Thái Tử. Dù sao lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, trong đám hoàng tử chỉ có mỗi Thái Tử nhìn thấy Hoàng Thượng.”

      “Sao có thể như vậy, Hoàng Thượng bệnh nặng, đó là do bị thương. Hơn nữa, lúc Hoàng Thượng bị tập kích, Thái Tử ở Dực quốc mà. Với cả, vốn là thái tử rồi, ngôi vị hoàng đế sớm hay muộn cũng là của , gấp như vậy làm gì?”

      “Hừ, Phong Gian, ngươi có biết, cái gì gọi là chết đối chứng, cái gì gọi là chỉ hươu bảo ngựa ?” Diệp Lạc đứng dậy, thu thập đồ đạc.

      “Công tử, người làm gì vậy?”

      “Lập tức xuất phát, tìm Nhàn Vân vương gia, sau trận này, nhất định phải cần cái cớ mới có thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nhàn Vân vương gia là huynh đệ duy nhất cùng cha cùng mẹ với tiên hoàng, hơn nữa là người khẳng khái dũng cảm, dù ở hoàng tộc hay dân gian, cũng đều có thanh danh vô cùng tốt. Quân Hoằng phải có được ủng hộ của ngôi vị hoàng đế này mới vững chắc.”

      “Nhàn Vân vương gia? Chính là vị Vương gia cả ngày chỉ biết ăn uống kia?”

      “Cả ngày chỉ biết ăn uống?” Diệp Lạc mỉm cười liếc cái: “Đất phong của Nhàn Vân vương gia rất lớn, mà ở vùng đồi núi có rất nhiều thổ phỉ sơn tặc. Bao năm qua, quốc khố vẫn chi ra khoản trợ giúp dẹp nạn trộm cướp, nơi đó, phải có đến mười vạn thân binh.”

      đường đến Hoàng cung, Phong Gian Ảnh vẫn nghi vấn: “Công tử, người còn chưa , việc này có liên quan gì đến Hoa Gian quốc?”

      có quan hệ gì, ta đoán thôi.”

      “Lại là trực giác!” Phong Gian Ảnh thở dài.

      Diệp Lạc lên tiếng, đây đúng là trực giác, nhưng nó là trực giác của nàng đối với sư huynh. Có đôi khi trực giác rất đáng sợ, huống chi, kế sách mượn lực tốt như vậy, vốn là sở trường của sư huynh. Lấy Sùng Hưng vương triều làm mâu, đánh Sùng Hưng vương triều bằng thuẫn. Vô luận là thắng hay thua, đều là nội loạn của Sùng Hưng, Hoa Gian quốc bọn họ ngồi im xem hổ đấu.

      Đây là liên hoàn kế, chỉ sợ bắt đầu từ khi Hoàng Thượng bệnh nặng. Nàng vẫn kỳ quái, tại sao đầu trận làm lớn như vậy, ám sát Hoàng Đế, tập kích Thái Tử, mà khi Quân Hoằng hồi cung tất cả đều dừng lại.

      Đều do nàng sai, do tâm cảnh giác của nàng đủ, mới khiến mưu của bọn họ tiến tới bước này.

      Nghĩ vậy, nàng hận thể tự đánh mình hai cái.

      Lúc đến Đông Cung gặp Quân Hoằng ra ngoài. Nhìn thấy nàng, sửng sốt chút: “Diệp Tri, sao ngươi lại đến đây?”

      “Ngươi muốn đâu?”

      “Ta triệu tập Đại Lý tự, Hình bộ, Tri phủ kinh thành đến Ngự thư phòng, nhất định phải tra ra lí do mấy thái y chết.”

      Diệp Lạc dừng chút, việc Quân Hoằng cũng đúng
      [​IMG]

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 41: Dứt khoát.

      “Công tử, người muốn làm gì?” Lại là đêm nguyệt hắc phong cao, Phong Gian Ảnh ngồi xổm nóc nhà nuôi muỗi với công tử nhà mình.

      Nóc nhà này là đặc biệt. Dù sao nó cũng là nóc nhà của Nhàn Vân vương phủ mà. Nhưng, Phong Gian Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, cổ họng nghẹn lại được gì. trăng, gió để ngắm, chỉ có muỗi để nuôi thôi.

      Diệp Lạc ngồi nóc nhà, dựa vào tấm đệm lưng siêu to con Phong Gian Ảnh phía sau, cảm thấy rất là thích thú, suýt nữa hát luôn. “ có gì. Ngươi biết mà, nóc nhà là chỗ ta thích nhất.”

      “Nhưng mà ngồi ở nóc nhà mình thôi, người lại đến vương phủ người ta ngồi nóc nhà. Người ta có thể xem chúng ta là thích khách mà bắt lại ?”

      Vừa xong, tiếng quát to từ trong viện truyền tới: “Ai đấy?”

      Trong lúc đó, cả viện đèn đuốc sáng bừng, đoàn thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vây quanh nóc nhà rút đao ra.

      Diệp Lạc thở dài hơi, trừng Phong Gian Ảnh: “Miệng quạ đen.”

      Đứng thẳng người lên, lôi theo Phong Gian Ảnh nhảy xuống, vừa nhảy vừa : “Tại hạ Diệp Tri.”

      Tổng Quản Vương phủ Quân Phúc híp mắt nhìn nàng lúc lâu mới : “Diệp Thị Lang ở trong phòng nghỉ ngơi mà trèo lên nóc nhà làm gì? Trời lại tối, chẳng may bọn thị vệ hiểu chuyện lỡ tay làm bị thương làm sao.”

      Phong Gian Ảnh hừ tiếng.

      Quân Phúc nhìn cái, lại quay về nhìn Diệp Lạc: “Thị vệ của Diệp Thị Lang có việc muốn ?”

      Diệp Lạc nhíu mày: “Phản ứng của đúng.” Ánh mắt nàng cong cong: “Ý là đồng ý với lời của Tổng quản đại nhân, hiểu chuyện làm bị thương trách.”

      Sắc mặt Quân Phúc thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, vung tay lên, thị vệ đằng sau đều thu đao vào, động tác rất đều đặn nhịp nhàng.

      Quân Hoằng cũng bị động tĩnh bên này làm tỉnh giấc, đẩy cửa ra ngoài, bị đám người đông nghịt đầy sân dọa sợ: “Có chuyện gì thế?”

      “Bái kiến Thái Tử điện hạ,” Quân Phúc thỉnh an trước, rồi mới trả lời: “Cái này phải hỏi Diệp Thị Lang, nửa đêm ngủ được trèo lên nóc nhà, khiến bọn thị vệ tưởng là thích khách, nên mới đánh thức Điện Hạ.”

      Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh, lại nhìn nóc nhà đằng sau bọn họ, nhíu mày: “Ngươi lên nóc nhà làm gì?”

      “Ngắm hoa, ngắm trăng, ngắm mỹ nhân!”

      đám người nhìn bầu trời đen sì ngôi sao, im lặng gì.

      Còn mỗi Quân Hoằng phối hợp: “Ngắm được sao?”

      Diệp Lạc cười: “Đương nhiên, nhìn thấy mỹ nhân tu hoa bế nguyệt, cho nên bây giờ trời mới đen như vậy chứ. Mặt trăng tự thấy xấu hổ nên chạy mất rồi.”

      Phong Gian Ảnh nháy nháy mắt, rốt cuộc là mỹ nhân thế nào? Vì sao ngay cả nữ nhân cũng nhìn thấy? Hay là nội lực của công tử đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, có thể nhìn thấy ngoài trăm dặm trong bóng đêm?

      Diệp Lạc cười cười, ánh mắt nhìn sang Quân Phúc: “Nghe Hồng Tụ Quận chúa của Vương phủ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”

      Lúc này cho dù Quân Phúc là người trầm ổn cũng có chút khống chế được: “Diệp Thị Lang chuyện phải cẩn thận, Quận Chúa là kim chi ngọc diệp, phải người ngoài tùy tiện là gặp được.”

      Ngón tay thanh mảnh của Diệp Lạc giơ ra, cười như đóa hoa: “À? Ôn tuyền bên kia phải là của Quận Chúa sao? Xem ra đúng là Diệp Tri nhìn lầm rồi. Hôm nay Diệp Tri xem tử vi, chợt thấy nữ tử mặc hồng y vội vàng tới ôn tuyền kia, còn tưởng là Quận Chúa cơ. Ai nha, nhìn lầm rồi, là có lỗi mà.”

      “Làm càn!” Quân Phúc hoảng sợ biến sắc: “Ngươi, ngươi.......” Ngươi hai câu, cuối cùng được nữa.

      Quân Hoằng hiểu ra, im lặng đứng bên hề hé răng.

      Diệp Lạc cười như cười : “Quân quản gia, khi nào Vương gia và Quận Chúa thăm viếng về phiền ông thông báo tiếng. Chúng ta đợi hai ngày rồi, cho dù người về, bồ câu cũng phải bay về chứ?”

      Quân Phúc bị nàng khiến ngây ngẩn cả người, sau đó mới : “Nếu Vương gia có tin tức truyền về, ta lập tức báo cho Điện Hạ và Diệp Thị Lang.”

      xong lời này, nhìn quanh đám thị vệ phía sau, bên : “Vẫn phải nhắc nhở Diệp Thị Lang câu, trong Vương phủ có vô số cung tiến thủ. nóc
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 42: Kế

      Edit: Lam Sắc

      Diệp Lạc nhanh hơn, sóng vai với , khóe miệng xuất ý cười.

      Nhàn Vân Vương gia ở thư phòng, vừa nghe tiếng cửa phòng mở, liền tới: “Bái kiến Thái Tử điện hạ!”

      Quân Hoằng vội vàng đỡ , ngăn cản hành lễ: “Vương thúc cần đa lễ.”

      Hai người họ trò chuyện nửa ngày vẫn tiến vào chủ đề chính, Diệp Lạc thờ ơ lạnh nhạt gì.

      Vị Nhàn Vân vương gia này có mấy phần giống với Quân Bách, có điều cao hơn chút, cử chỉ tao nhã. Nhìn cách bố trí trong phủ, yên tĩnh điềm đạm, đúng là có phong thái nhàn vân dã hạc.

      Nhưng vị Nhàn Vân Vương gia này cũng phải là người nhàn rỗi đâu nhỉ. Diệp Lạc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chen ngang câu: “Vương gia, trong phủ này có bao nhiêu cung tiễn thủ?”

      Vương gia quay đầu lại, tầm mắt dừng người Diệp Lạc.

      Diệp Lạc định mặc kệ và Quân Hoằng cứ xoay vòng như vậy. Tình thế trong kinh khẩn cấp, thể để bọn họ lãng phí thời gian ở đây được: “Tại hạ Lễ Bộ Thị Lang Diệp Tri.”

      “Diệp Tri!” nhìn nàng vài lần, vẻ mặt có chút kì quái, cuối cùng vẫn trả lời nàng: “Ba ngàn.”

      Ba ngàn à! Diệp Lạc gật đầu, lại quay đầu: “Còn thị vệ?”

      Nhàn Vân Vương gia lên tiếng, lúc lâu, mới hỏi: “ biết Diệp Thị Lang hỏi cái này làm gì?”

      Diệp Lạc lấy tờ giấy trong lòng ra, vẻ mặt thản nhiên: “Hạ quan chỉ muốn xác minh lực quan sát của mình thế nào thôi.”

      Nhàn Vân Vương gia nhìn thấy tờ giấy kia sắc mặt liền thay đổi, bên là vị trí bố trí người của Vương phủ, ngay cả vị trí trạm gác ngầm cũng có. Nhìn nửa ngày, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc: “Quản gia Diệp Thị Lang thích xem tinh tượng (sao), mà biết là cũng thích xem nhân tượng a!”

      Diệp Lạc cười cười: “Dù sao cũng là xem, xem trời hay xem dưới đất cũng giống nhau.”

      Nhàn Vân Vương gia lại nhìn tờ giấy trong tay: “ biết ý của Diệp thị lang như thế nào?”

      Diệp Lạc đứng dậy, thi lễ với : “Vương gia, số thị vệ và cung tiễn thủ trong phủ chỉ để trông phủ của Vương gia, hơi nhiều. biết Vương gia có thể cho mượn ba ngàn cung tiến thủ và sáu ngàn thị vệ, hộ tống Thái Tử và ta đoạn đường hay ? vậy Vương gia chắc hẳn biết, tình thế trong kinh rung chuyển, địch hay bạn . Trong lúc thời buổi rối loạn này, mong Vương gia xét phương diện tình cảm, giúp đỡ Điện Hạ tay.”

      “Về phần thủ vệ Vương phủ,” Diệp Lạc chuyển sang việc khác: “Diệp Tri cả gan, nếu để hạ quan bố trí lại, cam đoan ngàn người còn lại là đủ.”

      Nhàn Vân Vương gia vẫn gì, Diệp Lạc nghênh đón ánh mắt của : “Nếu Vương gia vẫn còn hoài nghi năng lực của Diệp Tri, bằng tối nay chúng ta thử lần.”

      Im lặng nửa ngày, Nhàn Vân Vương gia mới mở miệng: “Thử thế nào?”

      Diệp Lạc cười: “Thị vệ của Thái Tử có năm mươi người, ta mang theo hai mươi người tùy thân, tổng cộng bảy mươi người. Nếu tối nay có thể bảo vệ Thái Tử bình an ở trong viện. Vương gia có thể cho mượn chín ngàn người này ?”

      Nhàn Vân vương gia trầm ngâm nửa ngày, lại nhìn sang Quân Hoằng: “Thái Tử cũng đồng ý.”

      Quân Hoằng cười nhìn Diệp Tri: “Diệp Tri , chính là Bản Cung .”

      “Được!” Nhàn Vân Vương gia cười to: “Quả nhiên là hùng xuất thiếu niên!”

      ra tới cửa, Quân Hoằng mới hỏi nàng: “Diệp Tri, có mỗi chín ngàn người sao đủ được?”

      Diệp Lạc cười vui vẻ: “Chín ngàn người này đều là tâm phúc của Vương gia, chẳng may có việc gì chắc chắn đau lòng hơn chúng ta. Đến lúc đó, còn là chuyện chín ngàn người nữa.”

      Quân Hoằng nhìn chằm chằm nàng, lúc lâu mới câu: “Diệp Tri, người đối nghịch với ngươi bi thảm.”

      “Ngươi biết là tốt rồi.” Nét mặt Diệp Lạc tươi như hoa.

      Màn đêm buông xuống, đám người ăn cơm rất cẩn thận.

      Ngoại lệ duy nhất là hai bàn của bọn Diệp Lạc. Chuyến này Diệp Lạc mang theo hai mươi thị vệ đều là tinh trong phủ, đối với tiểu thư nhà mình đương nhiên là tin tưởng tuyệt đối. Trông thấy tiểu thư ăn cơm chậm rãi, là biết là tâm trạng nàng rất tốt, vì thế ăn cơm ăn thịt cũng rất thoải mái.

      Ngay cả Quân Phúc chiêu đãi mọi người ở bên cạnh cũng liên tục nghi hoặc nhìn sang.

      Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc cách hai bàn, thấy nàng ăn rất vui vẻ cũng cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

      Phong Gian Ảnh hăng hái chiến đấu với miếng sườn xào chua ngọt, dùng giọng mơ hồ hỏi: “Công tử, đêm nay thu thập bọn họ như thế nào? Tên Quân Phúc kia vừa nhìn là thấy thiếu người dạy dỗ rồi.”

      ghi thù đấy. Vì ,Quân Phúc chậm chạp sắp xếp cho bọn họ gặp Vương gia, hại công tử ngày nào cũng phải trèo lên nóc nhà, cũng thể theo nuôi muỗi.

      Cứ nghĩ tới da thịt bóng loáng như ngọc của bị đốt sưng vù, lại cảm thấy nên ghi hận trong lòng.

      Diệp Lạc chậm chạp uống ngụm canh: “Còn chưa nghĩ ra!”

      “Khụ khụ khụ!” cục xương rơi xuống cổ , xuống xuống được, bị nghẹn nên mặt đỏ bừng. Diệp Lạc thở dài, tay vỗ sau lưng : “Ngươi sao thế, lớn như vậy rồi còn bị hóc xương?”

      Vất vả nuốt xuống xong, Phong Gian Ảnh hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm mất lúc.

      Diệp Lạc gõ bát : “Ăn cơm , đừng đùa nữa, cẩn thận người ta cười cho.”

      Ăn cơm? Bây giờ làm sao nuốt trôi được!

      Phong Gian Ảnh khóc ra nước mắt, cúi đầu lục lọi bên hông.

      Diệp Lạc cầm bát, tò mò nhòm qua: “Phong Gian, ngươi tìm cái gì đấy?”

      Phong Gian Ảnh hít mũi: “Xem còn bao nhiêu phấn hóa thi, có đủ cho chúng ta chống đỡ khắc !”

      Diệp Lạc yên lặng ngồi trở lại vị trí, mặt chút thay đổi.

      Trong lòng bắt đầu hối hận, có lẽ lúc trước nên đưa Tinh Dương học độc, ít nhất, dùng phấn hóa thi với người sắp trở thành người nhà thế này.

      “Công tử!” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh bỗng nhiên vui vẻ ngồi lại gần: “Ta còn ít phấn ngứa, người có dùng ?”

      , ngươi tự mình dùng !” Diệp Lạc bắt đầu cảm thấy cả người đều ngứa, hoài nghi quay đầu lại: “Phong Gian, mấy thứ này ngươi buộc chặt chưa?”

      có việc gì!” Giải quyết xong phiền muộn trong lòng, Phong Gian Ảnh thoải mái tiếp tục ăn cơm: “Túi kín mà.”

      Đồ ăn dọn , khí cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

      Người có liên quan hẹn mà cùng tụ tập ở đại sảnh, nhìn Diệp Lạc.

      “Ngươi có tính
      [​IMG]

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 43: Cố chấp

      Edit: Lam Sắc
      Diệp Lạc còn chưa biết phải phản ứng thế nào, Quân Hồng Tụ tiến lên ôm nàng: “Công tử!” Nước mắt của nàng ấy làm ướt sũng áo nàng, nhưng mặt nàng lại là nụ cười sáng lạn khiến người khác đau mắt.

      Diệp Lạc ngửa đầu, biết làm thế nào, trong đầu còn có ý nghĩ kỳ quái. Cho dù nàng mặc giáp mỏng bảo vệ, nhưng chỗ đó thực bằng phẳng hả, ôm như vậy mà có cảm giác gì à?

      “Hồng Tụ!” Nhàn Vân Vương gia có phản ứng, vốn dĩ sắc mặt dễ nhìn, bây giờ lại trở nên xanh mét. Đường đường là Quận Chúa, ôm nam tử khóc trước công chúng như vậy, còn ra thể thống gì!

      Nhưng lúc này Quân Hồng Tụ làm gì còn quan tâm tới thân phận với thể thống nữa, nàng chỉ biết nàng tìm được vị công tử áo trắng nhanh nhẹn kia rồi.
      “Diệp Tri, ngươi buông tay ra cho Bổn Vương.” Nhàn Vân Vương gia chỉ có thể gào lên với Diệp Tri.

      Diệp Lạc muốn thở dài, Vương gia đại nhân, con mắt nào của ngài nhìn thấy ta ôm khuê nữ nhà ngài buông hả?

      Nàng giơ tay nắm vai Quân Hồng Tụ, hơi lùi lại mấy bước tạo khoảng cách. Thân thể Quân Hồng Tụ cứng đờ, lập tức túm lấy vạt áo của nàng: “Công tử!”

      Nhìn hai mắt nàng trong suốt đẫm lệ, Diệp Lạc giọng: “Yên Nhiên, ngươi buông tay ra trước , chúng ta sau được ?”

      Lúc này Quân Hồng Tụ mới nhớ tới hoàn cảnh, mặt đỏ lên, nhàng gật đầu, đứng ở bên, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt vạt áo của Diệp Lạc.

      “Diệp Tri, ngươi quen Hồng Tụ hả?” Ánh mắt Quân Hoằng phức tạp khó hiểu, mà bên phía Nhàn Vân Vương gia cũng nhìn nàng chằm chằm.

      Lúc này Diệp Lạc mới nghiêng đầu nhìn Quân Hồng Tụ, nghi hoặc: “Lúc ta quen nàng ấy, nàng ấy là Yên Nhiên.”

      “Công tử, ta chính là Yên Nhiên.” Tuy nàng cũng là Quận Chúa Quân Hồng Tụ, nhưng ở trước mặt công tử, nàng tình nguyện là nha đầu Yên Nhiên kia.

      Đó là việc , hai năm trước. Nàng từ Kinh thành về Thương Vụ Môn, rối loạn vì việc giao dịch với hoàng đế nên dừng chân tá túc đêm tại thành . Nửa đêm ngủ được, nàng ngồi nóc nhà hứng gió

      Sau đó, tiếng khóc của nữ tử hấp dẫn của nàng lực chú ý.

      Cách đó xa là phố hoa nổi tiếng, nàng ngồi nóc nhà, nhìn thấy rang mọi việc. đám nam nhân giữ nữ tự quần áo hoa lệ, tú bà tay chống nạnh, sai người đổ cái gì đó vào miệng nữ tử kia.

      Nàng ấy rất cương quyết, sau khi bị ép uống xong bị ném xuống đất. Nàng ấy quay ra đập đầu vào vách tường, lại bị tên hán tử to khỏe cản lại, bị ấn ngã mặt đất, lại bị dẫm lên chân.

      Nàng ấy thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng rơi nước mắt.

      Lúc đó, có lẽ do truyệt vọng của nàng ấy cuốn hút nàng. Nàng cách phố hoa xa cũng có thể cảm nhận được nước mắt kia, nóng bỏng dội thẳng vào lòng nàng.

      Cả đời nàng chưa bao giờ làm chuyện xúc động.

      Nàng nhảy tới đó, trong lòng tràn đầy bi phẫn.

      Lúc đó, Quân Hồng Tụ nằm đất, chờ đợi vòng tra tấn tiếp theo. Phương pháp tra tấn của kỹ viện vẫn chú trọng dáng vẻ, làm bị thương ở mặt và người nhưng lại khiến người ta đau đến chết sống lại

      Rất nhiều nữ tử trinh liệt ở đây chịu được tra tấn nên bất đắc dĩ sa vào phong trần.

      Nhưng ngay tại lúc tú bà định dừng kim đâm vào người nàng bên tai vang bỗng có tiếng hét thảm.

      Nàng mở mắt ra, liền thấy vị công tử áo trắng che trước người nàng, trong tay là thanh bảo kiếm lóe sáng, chỗ nào thanh kiếm lóe lên, là máu đỏ rơi lả tả, tiếng kêu thảm thiết ngừng.

      Máu mũi kiếm chảy xuôi xuống, nhưng vị công tử kia, vẫn áo trắng xuất trần như trước, sợi tóc bay. ngồi xổm trước mặt nàng, cởi ngoại sam xuống, nhàng khoác lên người nàng, trong mắt có ánh sáng nhè , lạnh nhạt : “ có việc gì nữa đâu!”

      ôm nàng, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mùi hương người , thanh nhã như trúc xanh khiến người khác an tâm.

      cũng cao lớn lắm, lúc ôm nàng đến khách sạn còn hơi thở hổn hển. Nhưng mà biết vì sao, ba ngày nàng chợp mắt từ khi bị lừa bán đến kỹ viện, lại có thể thả lỏng tinh thần mà ngủ.

      Khi nàng tỉnh lại phát mình di chuyển, cuống quít mở mắt ra, mới thấy là nàng nằm trong xe ngựa. Vội vàng xốc màn xe lên, công tử ngồi ở vị trí xa phu quay đầu lại, khuôn mặt tuấn dật phi thường là nụ cười ôn hòa: “Tỉnh rồi à? Trong xe ngựa có đồ ăn, tự chiếu cố mình.”

      Y phục người nàng được đổi, nàng túm chặt y phục, cắn chặt môi dưới.

      Vị công tử kia cười cười: “Là lão bản nương đổi y phục và bôi thuốc cho ngươi, yên tâm .”

      Nàng nhìn hai bên đường, lại nhìn , vậy mà lại hiểu được ý nàng, : “Chúng ta phải Hàm Dương, đường dễ , ngồi xe ngựa được thoải mái lắm.” tới đây, bộ dáng có chút ngượng ngùng: “Ta lạc đường.”

      Nàng hơi hơi hé miệng, lại ngồi lại trong xe ngựa.

      Sau đó, nàng mới biết được, công tử đường lớn phải vì lạc đường, mà vì hôm trước ra tay quá nặng, trong kỹ viện có mấy người bị trọng thương chết.

      Mà ngày đó, là lần đầu tiên trong đời công tử giết người.

      Mấy ngày sau, nàng vẫn lời, chịu lai lịch của mình, cũng nơi mình muốn .

      Công tử chiếu cố nàng rất tốt. Mà nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới nam tử lại có thể cẩn thận như vậy, ngay cả khi nào nàng cần uống nước, khi nào cần ngoài đều biết. Xe ngựa cứ thời gian, bảo nàng xuống dưới lại, sau đó xoay người cách nàng khoảng.

      Hai người đồng hành bảy tám ngày, trong lần công tử bưng nước rửa mặt đến cho nàng, nàng rốt cục mở miệng: “Công tử, nếu, ta là nếu, tương lai ngươi cưới nữ tử ngươi làm vợ, nhưng nếu nàng chết, ngươi có cưới người khác ?”

      Công tử sửng sốt, hỏi vì sao nàng lại hỏi vấn đề đầu đuôi này, chỉ nghĩ nghĩ rồi trả lời nàng: “Lúc nàng còn sống, ta nhất định hai lòng. Nhưng nếu nàng mất, ta có lẽ dùng cả đời để hoài niệm, nhưng thể cam đoan người khác vào lòng ta. Mấy chuyện này, thể chắc chắn được.”

      Nàng chậm rãi cúi đầu, ôm đầu gối suy nghĩ.

      Công tử cũng tiếp tục với vấn đề này, mà nhìn nàng lúc mới : “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu nào?”

      Trong mắt có hơi nước bay lên, nàng kìm nén cho nước mắt chảy ra: “Ta có nhà, công tử lấy cho ta cái tên .”

      Phụ thân muốn cưới Vương phi mới, cần nàng nữa, nên nàng có nhà.

      Công tử nhàng thở dài: “Tiểu nương phải cười nhiều mới đáng . Yên Nhiên, ngươi lấy tên là Yên Nhiên !”

      “Ta phải tiểu nương, ta mười năm tuổi rồi.”

      mặt công tử xuất nụ cười: “Được, ta biết, Yên Nhiên tiểu thư.”

      Đó là thời gian tự do vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng. cần phải cười lộ răng, cần học lễ nghi. có quần áo hoa mỹ làm vướng víu. Công tử dẫn nàng theo rong chơi khắp chốn.

      Bọn họ từng ngồi thuyền ngày đêm, cả người chật vật trôi nổi mới đến được cái đảo , chỉ vì công tử bảo cá ở đó ăn ngon, nên dẫn nàng nếm thử.

      Bọn họ cũng từng lẻn vào Diêm bang, trốn dưới giường bang chủ nghe chuyện tình cảm của người ta đêm, mặt đỏ tai hồng chui ra khỏi dưới giường người ta, chạy đùa con vẹt. Vì công tử bảo con chim vũ kia là con vẹt ngu nhất mà từng gặp, chỉ biết câu duy nhất là: “Ngươi ở đây nghe lén, nghe lén!”

      ... ...

      Tất cả đều kết thúc, đều chấm dứt khi bọn họ tới trấn nơi biên quan, nàng bị thị vệ Vươbg phủ tìm được.

      Nàng vốn là vì phụ thân muốn cưới Vương phi mới mà bỏ nhà ra . Sau khi thị vệ Vương phủ tìm được nàng, sợ nàng lại bỏ , đành phải dùng thủ đoạn ép buộc mang về.

      Nàng chỉ tới kịp cho lão bản khách sạn là nàng muốn gặp người nhà.

      Nhưng từ lần từ biệt đó, nàng hoàn toàn mất tin tức về công tử, còn dịp gặp lại.

      Lúc này mới nhớ tới, bọn họ cũng biết danh tính đối phương, liền ngay cả Yên Nhiên cũng là công tử đặt.

      hơn năm rồi, nàng lúc nào cũng ngừng tìm kiếm, nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại ở vương phủ.

      Nghe Quân Hồng Tụ xong câu chuyện này, phản ứng của mọi người trong sảnh giống nhau.

      Nhưng sắc mặt của Nhàn Vân vương gia lại dịu . Dù sao, nếu nhờ Diệp Tri, lúc trước nữ nhi nhà mình phải chịu nhiều thương tổn rồi, có khi còn chết minh bạch ở kỹ viện.

      Nghĩ đến đây, độ hảo cảm của đối với Diệp Tri tăng mạnh. Nhìn Diệp Tri vài lần lại thấy bộ dáng tiểu tử này khá tốt, còn có cái đầu ngốc. Ý tán thưởng tự nhiên mà xuất mặt.

      Phong Gian Ảnh ở bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. dám dùng phấn hóa thi của mình đánh cược, bộ dạng hai mắt tỏa sáng của vị Vương gia này, tuyệt đối là kiểu nhạc phụ vừa lòng với hiền tế.

      Diệp Thập Nhất quản nhiều như vậy, lo lắng, tục ngữ khó tiêu nhất là mỹ nhân báo ân, tiểu thư nhà càng tiêu được.

      Quân Hoằng nghe xong, lạnh lùng “Hừ!” tiếng. đến trước mặt Diệp Tri, nhìn nàng, rồi lại nhìn Quân Hồng Tụ, mới : “Diệp Tri, ngươi dám giết người!”

      Diệp Lạc nhất thời đầu đầy hắc tuyến,“Điện hạ, tại ngài muốn truy cứu tội giết người của thần năm đó hả?”

      “Dù sao cũng là đúng. Nếu ai cũng như ngươi, quan phủ, hình pháp để chỗ nào?” Quân Hoằng năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Xác thực, Quân Hoằng rất đúng, nhưng mà lúc này, muốn nàng đền mạng sao? Diệp Lạc bất đắc dĩ: “Điện hạ, lúc ấy thần phải cố ý giết người. khống chế được mà lỡ tay, cho dù muốn truy cứu cũng phải chờ xử lý xong chuyện này , được ?”

      Quân Hoằng vừa lòng lắm gật đầu: “Biết là tốt rồi, về sau thể xúc động như vậy.”

      xong, Quân Hoằng mới quay đầu nhìn về phía Nhàn Vân vương gia: “Vương thúc, biết chín ngàn người này có thể cho Bản Cung mượn tạm ?”

      Nhàn Vân vương gia cao giọng cười: “Nguyện cược nguyện chịu thua, bổn vương được làm được. Chính là tạm thời Diệp Thị Lang được?”

      “Vì sao?”

      “Diệp thị lang đáp ứng bổn vương, muốn bố trí phòng vệ lại cho Vương phủ, tất nhiên thể rồi.”

      được, năm ngày sau Bản Cung đăng cơ, Diệp khanh phải theo Bản Cung hồi kinh.”

      Nhàn Vân Vương gia lúc này mới nhìn về phía Diệp Tri: “ biết ý Diệp thị lang thế nào?”

      Diệp Lạc cười cười, Diệp Thập Nhất đem bản vẽ trình lên: “Phòng vệ trong phủ ta vẽ xong rồi, Vương gia chỉ an bài theo là được.”

      “Công tử!” Quân Hồng Tụ nắm chặt tay: “Ngươi ở nơi nào, ta theo nơi đó.”

      Sắc mặt Diệp Tri như gặp nạn. Trong tình cảnh này mà đưa Quận Chúa về phủ tất nhiên phải là cử chỉ sáng suốt: “ có lỗi, Quận Chúa, ta còn có việc, thể đưa ngài về phủ được. Chờ xong việc, Diệp phủ luôn hoan nghênh Quận Chúa giá lâm.”

      Quân Hồng Tụ nhìn nàng, nở nụ cười: “Công tử, ta chỉ là Yên Nhiên thôi.” Lúc này, nàng biết, công tử tên là Diệp Tri. Biết công tử là Diệp Tri, tất nhiên là biết Phó Thanh Nguyệt, nữ tử mà đa số nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ ghen tị.

      “Công tử, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, có ý gì cả.” Cho dù, chỉ có thể đứng ở rất xa bên cạnh ngươi, có thể ở cùng ngươi, nhìn ngươi, là đủ rồi.

      Nhàn Vân vương gia cũng hiểu được, vì cái gì cả năm nay, Hồng Tụ thà chết chứ chịu thành thân rồi. Diệp Tri này, và phát ngôn kinh hãi thế tục kia, đương nhiên cũng biết rồi.

      Ý định mới xuất , mở miệng: “Thái tử, tình thế nay trong kinh nguy cấp, chỉ có mấy ngàn thị vệ trong Vương phủ, chỉ sợ đủ.”

      “Vương thúc còn có đề nghị gì sao?”

      Nhàn Vân Vương gia hơi hơi cong khóe môi: “Hồi môn của Hồng Tụ, là nửa binh phù chỉ huy thân binh ở đất phong của bổn vương.” Ánh mắt như có như quét về phía Diệp Lạc.

      “Cha!” Quân Hồng Tụ vừa tức vừa vội: “Con thành thân đâu.”

      Khuê nữ ngốc này, Nhàn Vân Vương gia làm bộ như nghe thấy, bình tĩnh chờ Quân Hoằng trả lời.

      Quân Hoằng quả nhiên nhíu mày, sau đó, quay sang Quân Hồng Tụ: “Hồng Tụ, hồi môn của muội có thể cho mượn dùng tạm ?”

      Chỉ có mặt Diệp Lạc lúc đỏ lúc trắng, lâu mới thốt ra câu: “Vương gia, ý ngài là, ai cầm nửa khối binh phù kia, phải cưới Quận Chúa?”

      “Đương nhiên, bổn vương chiêu cáo thiên hạ rồi.”

      Chiêu cáo thiên hạ? Diệp Lạc khóc ra nước mắt, sao nàng chưa từng nghe qua chứ.

      Nàng vô lực vỗ trán : “Vương gia, tiêu chí chọn Quận Mã, có nhất định phải có thân phận dòng dõi ?”

      Nhàn Vân Vương gia mở miệng, vô cùng vừa lòng: “ cần.”

      “Nếu cầm hồi môn của Quận Chúa mà cưới thế nào?”

      “Xuất toàn lực của Nhàn Vân Vương phủ, giết tha.”

      Nguy rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

      Diệp Lạc bất lực vung tay: “Thập Nhất, nghe được chưa?”

      Diệp Thập Nhất cong chân quỳ xuống, lấy trong lòng ra vật giơ cao đỉnh đầu, ràng đó là nửa khối binh phù của Nhàn Vân Vương phủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :