1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 19: là gì?




      Diệp Lạc vào tiểu viện, cố ý phóng cước bộ.



      Diệp Tri nằm chiếu trúc, ánh mặt trời theo khe hở lá cây chiếu vào gương mặt , ôn hòa và yên tĩnh.



      Diệp Lạc ngồi bên cạnh ca ca, nâng má nghiêng đầu nhìn ván cờ dang dở Diệp Tri bày ra lúc trước.



      Khi Diệp Tri tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh như vậy.



      ôm đầu gối ngồi tựa vào chân , vẻ mặt nhủ say sưa, nhu thuận như hài đồng nho hai ba tuổi còn ngủ trong ngực mẫu thân.



      Tang Du đem thuốc sắc lại, Diệp Tri rất xa đánh cái thủ thế, ngừng cước bộ, đứng ở bên.



      Diệp Tri chậm rãi ngồi dậy, nhàng đem áo choàng lên người nàng.



      Có lẽ Diệp Lạc cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa, cọ cọ áo choàng rồi lại tiếp tục ngủ.



      Vừa tỉnh lại thấy mặt trời ngã về tây, Diệp Lạc xoa xoa mắt nhìn Diệp Tri ở đối diện hai mắt đầy ý cười, “Ca ca!” Nàng lười biếng duỗi eo, sau đó há hốc miệng, nàng nhìn lầm chứ!



      “Ca ca, muội ngủ lát mà quá chiều rồi?”



      Diệp Tri hoạt động hai chân sớm chết lặng, trong giọng mang theo trách cứ nho , “Muội đấy! Bao lâu chưa ngủ cho tốt rồi, xem xem, phía dưới mắt đều có quầng thâm.”



      Diệp Lạc dịch ra, hai tay cùng xoa bóp hai chân của , “Muội ngủ sắp thành trư rồi còn ngủ tốt sao. Ca ca là, huynh tỉnh dậy phải gọi muội tiếng chứ!”.



      Tang Du lúc này mới bưng thuốc sắc đun nóng lần nữa lại đây, Diệp Tri vừa uống vừa nhìn nàng hai tay linh hoạt xoa bóp, cười , “Lạc Lạc, thủ pháp xoa bóp của muội chỉ sợ Giản Phàm cũng phải cam bái hạ phong.”



      “Đó là đương nhiên, sư huynh……” Thanh bỗng dưng im bặt, nụ cười mặt Diệp Lạc cứng lại, hồi lâu nàng mới tiếp tục , “Trước kia ở Thương Vụ Môn có học.”



      Diệp Tri xoa đầu nàng, nữa.



      Diệp Lạc hít sâu hơi, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, “Ca ca, sao thấy tẩu tử?”



      Diệp Tri nhìn về phía Tang Du, “Lúc trước phải thất hoàng tử phi tới chơi sao, sao giờ còn chưa về?”



      Tang Du vội vàng đáp, “Thiếu phu nhân đón khách xong, cảm thấy có chút mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”



      Thất hoàng tử phi? Diệp Lạc quay đầu hỏi, “Nàng tới làm gì?”



      Diệp Tri vỗ vai nàng, “Đừng khẩn trương, Thanh Nguyệt nàng cùng thất hoàng tử phi là bạn khuê mật, lâu gặp nên gặp mặt có chút hưng phấn là khó tránh khỏi.”



      Diệp Lạc cười cười, “Được, muội biết. Tang Du, cơm chiều chuẩn bị tốt chưa, đêm nay ta muốn ăn trong tiểu viện.”



      Lúc ăn cơm chiều Phó Thanh Nguyệt lại đây, Diệp Lạc vừa nhìn thấy bụng nàng lập tức nhảy tới đỡ nàng cẩn thận lại.



      Diệp Tri ở đàng xa cười nàng, “Lạc Lạc, muội so với người sắp làm mẹ như Thanh Nguyệt còn khẩn trương hơn.”



      “Đó là đương nhiên, về sau tiểu tử này ra đời nhất định phải thích muội nhất mới được.”



      Thanh Nguyệt cầm tay nàng tới, vuốt ve bụng, “Lạc Lạc thích cục cưng như vậy, nó nhất định hiểu được.”



      Diệp Tri múc canh cho thê tử cùng và muội muội, cười vui vẻ , “Đêm nay canh rất ngon, hai người uống mau .”



      Sau khi Phó Thanh Nguyệt ngồi xuống nghe thấy phu quân , trong mắt kinh ngạc, “Thiên Sơn tuyết liên!” Nàng quay đầu nhìn về phía Tang Du, có chút thể tin, “Các ngươi dùng tuyết liên làm canh khai vị?”



      Tang Du thần sắc thản nhiên, “Trước đây công tử vẫn dùng làm nước trà uống, thời gian trước thời tiết lạnh đường tuyết ứ đọng nhiều nên bị ngưng đoạn thời gian, hôm nay vừa mới đưa đến.”



      Phó Thanh Nguyệt le lưỡi, “Tướng công, nhà chúng ta có tiền như vậy?”



      Diệp Lạc sớm cầm bát canh giương cao uống, vểnh
      [​IMG]

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20: Giao dịch


      Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Lạc tiểu viện, lúc nàng tới Phó Thanh Nguyệt nhàng đóng cửa ra.



      “Ca ca thế nào?”



      Phó Thanh Nguyệt mặt mỏi mệt, “Nửa đêm tỉnh lần, uống chút nước rồi lại ngủ, nhưng tinh thần vẫn tốt.”


      Diệp Lạc gật đầu, Phó Thanh Nguyệt kéo tay nàng, “Muội sai Phong Gian Ảnh và Giản Phàm nghỉ ngơi , hai người họ nghiên cứu cả đêm rồi, tẩu bảo họ ngủ mà ăn thua.”



      Diệp Lạc đến phòng ở Giản Phàm thấy hai người đều cúi đầu xem sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên trao đổi vài câu, quần áo chỉnh, vẻ mặt buồn ngủ.



      Nàng đứng ở tại chỗ, im lặng nhìn bọn họ.



      Trừ ca ca, còn có nhiều người ở bên cạnh, kỳ nàng cũng đơn.



      “Công tử!” Phong Gian Ảnh phát ra nàng đầu tiên, bước đến nhìn nàng từ xuống dưới, “Tối hôm qua ngủ được ?”



      Diệp Lạc vỗ vai , “Yên tâm, ta sao. Ca ca bệnh phải ngày ngày hai, hai người các ngươi cũng nên về nghỉ ngơi, bằng tẩu tử còn tưởng ta ngược đãi hai người.”



      Phong Gian Ảnh nhìn sắc mặt của nàng hồi, vẻ mặt rốt cục trầm tĩnh lại, khóe môi nhếch lên.



      Công tử như này, an tâm rồi. Hình ảnh tối qua nàng yếu ớt vĩnh viễn muốn chứng kiến nữa.



      Giản Phàm cầm tờ giấy lại đây, “Tiểu thư, chúng ta nghĩ ra biện pháp có thể thử xem. Thân thể công tử kỳ sớm cạn kiệt, hoàn toàn dựa vào dược hiệu của hỏa phượng hoa để kiên trì đến nay. Chúng ta lật xem các điển tịch, có vật nào có dược tính vượt qua được hỏa phượng hoa, hỏa phượng hoa vốn là chí bảo đời hiếm thấy. Nhưng theo điều tra của Diệp gia ám vệ, hỏa phượng hoa vốn có hai đóa, cái Hoàng Thượng ban cho ngài, cái còn lại nghe năm đó hoàng hậu có bầu trúng độc nên thái tử từ mang độc, Hoàng Thượng đem đóa hỏa phượng hoa ban cho thái tử.”



      Diệp Lạc nâng mắt, “Hỏa phượng hoa trong cơ thể ca ca chỉ được hai năm dược hiệu là biến mất hầu như còn, huống chi Quân Hoằng ăn hỏa phượng hoa qua mười mấy năm, mặc dù biết cũng để làm gì?”



      Giản Phàm cùng Phong Gian Ảnh liếc nhau, Phong Gian Ảnh cười cười, “Công tử, ngài có điều biết, hỏa phượng hoa này đời khó cầu, cho nên bình thường y giả cũng biết thúc giục dược tính hoàn toàn của chúng. Thái y đều là xuất thân bình thường, trong cung hành y lại phải vô cùng cẩn thận, ta đoán họ dám hạ mãnh dược thúc giục dược tính của hỏa phượng hoa. Thái tử lại ăn vô số linh đan diệu dược, có lẽ thúc đẩy linh tính của hỏa phượng hoa trong cơ thể , chỉ cần có máu của thái tử, nếu hỏa phượng hoa quả thực còn lưu lại dược tính ta có thể dùng được nó.”



      Diệp Lạc hai mắt sáng ngời, nắm chặt tay , “Phong Gian, ngươi ……?”



      Phong Gian Ảnh gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng, “Nếu chiêu này hữu dụng, thân thể đại công tử chống đỡ được đoạn thời gian.”



      Niềm vui này lớn, Diệp Lạc suýt nữa rơi lệ, “Dù ca ca chỉ ở lại cùng chúng ta tháng cũng là tốt rồi. Ta muốn ca ca tận mắt chứng kiến cốt nhục của mình được sinh ra, dạy bé đường, dạy bé chuyện.”



      “Công tử, ngài yên tâm, chúng ta cố hết sức. Nhưng…” Phong Gian Ảnh nhíu nhíu mày, “Còn máu của thái tử?”



      Diệp Lạc nghĩ nghĩ, “Ta bảo Tang Du xếp người tới cướp ít?”



      được, máu phải ấm áp ta mới có biện pháp, cách khác, máu từ người lấy xuống thể để lâu, càng mới càng tốt.”



      Diệp Lạc cắn chặt răng, “Ta .”



      Phong Gian Ảnh vội vàng giữ chặt nàng, “Công tử, ngài với thái tử thế nào?”



      Diệp Lạc quay đầu lại, “Trực tiếp mượn ít máu để dùng.”



      Nếu phải là hợp hoàn cảnh Phong Gian Ảnh chê cười Diệp Lạc rồi, “Công tử, có ai tự dưng cho ngài mượn ít máu để dùng ? Huống chi người kia là đương kim thái tử.”



      Diệp Lạc đẩy tay ra, “Mặc kệ, hôm nay ta đưa Quân Hoằng tới nhà.”



      Nhìn bóng dáng công tử bước ra ngoài, Phong Gian Ảnh bắt đầu sầu lo, hỏi Giản Phàm, “Ngươi công tử bắt cóc thái tử điện hạ về phủ chứ?”



      Giản Phàm đứng sóng vai , hai tay ôm ở trước ngực giọng điệu lạnh nhạt, “Nếu thái tử cố ý theo, ta đoán tiểu thư nhà ta làm thế.”



      “Tiểu thư nhà ngươi?” Nghe được chữ này, Phong Gian Ảnh quay đầu sang, “Ngươi là Diệp gia phủ binh? Vậy sao ngươi mang họ Diệp?”



      Giản Phàm nhìn cái lại quay về phía sách vở nghiên cứu, “Lão thái gia , phủ binh cũng cần hai người phải họ Diệp.”



      “Vì sao?”



      “Như thế, nếu có ngày tiểu thư gả ra được chúng ta có thể cưới.” Lúc lời này ngay cả đầu cũng chưa nâng.



      “Khụ, khụ, khụ!” Phong Gian Ảnh bị sặc nước miếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngươi, ngươi cái gì?”



      “Có gì mà bất ngờ,” Giản Phàm nhìn hai mắt , ghét bỏ tò mò, “Lão thái gia , vạn nhất những người khác cưới tiểu thư mà khi dễ tiểu thư biết làm sao, cho nên trong nhà lưu hai người để dùng.”



      “Vậy vì sao chọn ngươi?”



      Giản Phàm ngừng tay lại chút, tầm mắt định trong sách còn có nâng lên, “Bởi vì tiểu thư ôm ta thoải mái, lúc nàng còn đều phải ôm ta ngủ.”



      Phong Gian Ảnh bị kích thích đến vô lực, “Vậy còn người nữa, là ai?”



      “Tinh Dương.”



      phải họ Diệp sao?”



      “Tiểu thư thích Tinh Dương làm cơm cho nên lão thái gia lựa chọn . Nhưng tiểu thư la hét nàng còn muốn muốn ca ca nữa, Tinh Dương vốn phải họ Diệp nên tự mình thêm chữ Diệp vào trước tên mình.”



      Phong Gian Ảnh ngồi xổm tại chỗ cảm thán vô hạn, ra công tử nhà bọn họ có lực phá hoại như vậy?



      Lại Quân Hoằng nhận được thông báo của thị vệ là Diệp Tri tới chơi, vô cùng mừng rỡ, “Kinh Hồng, ngươi quá đúng, quả nhiên tặng tổ yến mà Diệp Tri này tới rồi.”



      Dịch Kinh Hồng lại nhíu lại mày, việc này rất phù hợp với tác phong của công tử.



      còn nghĩ, Quân Hoằng lẩm bẩm thêm câu, “Nhưng kỳ quái, dù bị thu mua cũng phù hợp tính cách của .” ngẩng đầu nhìn lên trời, “Hình như đây vẫn là giờ ngủ của mà, sao lại tới sớm như vậy!”



      Hai người suy đoán, Diệp Lạc bước vào, lúc này nàng quy củ quỳ xuống thỉnh an Quân Hoằng.



      Quân Hoằng ngồi ở vị trí , càng cảm thấy thích hợp hôm nay thái độ Diệp Tri đối với tốt như vậy, hơn nữa lời ngày đó của còn vang lên trong đầu, là càng nghĩ càng cảm thấy bất an.



      cố gắng trấn định, hỏi, “Diệp khanh, hôm nay tới hẳn là vì chuyện Diệp Tinh Dương nhập chủ biên quan?”



      Diệp Lạc gật đầu, “Đúng vậy, Diệp Tri đương nhiên hết sức thúc đẩy việc này.”



      Quân Hoằng ngạc nhiên , “Ngươi nghĩ ra biện pháp sao, phải biết rằng nay ngươi là lễ bộ thị lang, chuyện trong quân tới phiên ngươi lên tiếng.”



      “Cái đó tự thần có biện pháp.”



      “Vậy ngươi tới làm gì?” phải là tiếp tục thảo luận câu ngày đó ? Quân Hoằng liếc mắt nhìn Dịch Kinh Hồng cái, đột nhiên được tự nhiên.



      Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn , lại cúi lưng sâu, “Thần hôm nay đến, là có việc muốn nhờ.”



      “Chuyện gì?”



      “Vi thần có thể hỏi mượn điện hạ thứ chăng?”



      “Cái gì?”



      “Máu của điện hạ.”



      “Cái gì?!” Quân Hoằng nghĩ lỗ tai mình nghe nhầm rồi, sau khi khiếp sợ qua là phẫn nộ ùn ùn, “Diệp Tri, ngươi to gan, vì sao ngươi thẳng là muốn mang đầu bản cung mượn ?”



      Diệp Tri cúi thắt lưng càng thấp, “Điện hạ, thần là , thần muốn xin điện hạ hai chén máu cứu người. Nếu điện hạ tương trợ, Diệp Tri nguyện dốc lòng vì điện hạ sở dụng.”



      Trầm mặc trong giây lát Quân Hoằng bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Diệp Tri, “Ý của ngươi là, từ nay về sau cái gì ngươi cũng nghe bản cung?”



      “Đúng.”



      “Cho dù là chuyện ngươi muốn làm?”



      “Đúng.”



      Quân Hoằng mím môi, đột nhiên toát ra câu, “Nếu trả lại câu ngày đó ngươi , ngươi có bằng lòng ?”



      Câu ngày đó? Diệp Lạc cẩn thận hồi tưởng chút, “Thỉnh điện hạ chỉ bảo.”



      Quân Hoằng hừ lạnh tiếng, “Ngày đại hôn của Thất hoàng đệ, lúc gần ngươi .”



      Diệp Lạc rốt cục nghĩ ra câu “Ở phía dưới thần”, ngờ tên thái tử keo kiệt này còn nhớ những lời đó, giờ nàng biết cái gì là bê đá đập chân mình rồi.



      Thà đắc tội quân tử chứ đắc tội tiểu nhân, nhất là tên thân là thái tử trong tâm tiểu nhân này.



      Nàng lập tức gật đầu, “Có thể trả lại cho thần, coi như thần chưa lời này.”



      “Ngươi……?” mặt Quân Hoằng lúc đỏ lúc trắng.



      Diệp Lạc lập tức tiếp, “Điện hạ đại nhân đại lượng, coi như Diệp Tri rượu say ăn lung tung. Hôm nay Diệp Tri có thể lập cam kết, điện hạ muốn vi thần làm chuyện gì thần đều tự tay viết xuống, để cho Dịch Kinh Hồng đại nhân làm chứng.”



      Nàng cũng tin, dám kể chuyện kia ra.



      Tuy rằng mọi chuyện có nặng , nhưng nếu nàng muốn dễ dàng chiếm được tiện nghi người này cũng vẫn là rất khó.



      Quân Hoằng giận vô cùng nhưng lại bình tĩnh trở lại, “Như vậy nếu bản cung muốn ngươi về phía hạ nhân Đông cung quỳ xuống dập đầu sao? Quỳ người, nửa bát máu.”



      Ngay cả chút do dự cũng có, Diệp Lạc xoay người ra ngoài.



      Quân Hoằng lạnh mắt nhìn, “Còn chuyện gì cũng nguyện ý làm, ngay cả cầu như vậy cũng ……” Lời còn chưa kịp biến mất, thấy Diệp Tri ra chính sảnh thẳng tắp quỳ xuống cạnh hai thị vệ đứng ở cửa, động tác mạnh mẽ dứt khoát, tuyệt do dự bối rối.



      Dịch Kinh Hồng nắm chặt hai đấm mới có thể cố gắng đứng yên di chuyển.



      cắn răng, nhẫn nhịn nước mắt sắp trào ra.



      Công tử thiên nhân của chưa từng chịu khuất nhục như vậy, của công tử , công tử của ! cúi đầu, nhắm chặt hai mắt lại.



      Lúc Diệp Lạc quỳ đến người thứ 3, chỉ cảm thấy thân thể , ra Quân Hoằng kéo nàng đứng lên.



      Quân Hoằng lực tay rất lớn khiếng nàng xương cốt đều đau, thở hồng hộc oán hận trừng mắt nhìn nàng, còn có dấu hồng bắt mắt trán nàng ri rỉ chảy máu.



      mặt nàng tia quẫn bách, ngược lại nở nụ cười, “Điện hạ, còn cái nữa mới đủ hai chén, ta muốn hai chén.”



      “Người ngươi muốn cứu là ai?”



      “Là người quan trọng hơn cả sinh mệnh ta.”



      Quân Hoằng xoay mạnh người sang chỗ khác, hít thở sâu mấy hơi sau mới , “Bản cung đáp ứng ngươi.”



      “Nhưng, ta muốn hai chén.”



      “Hai chén bản cung cũng đáp ứng ngươi.”



      Diệp Lạc nhìn bóng dáng thẳng tắp của , trong nháy mắt nàng có chút thích thái tử này, thái tử quật cường lại cao ngạo cũng có mặt tính cách tệ.



      “Cám ơn ngươi, thái tử.” Lần này, là tâm lòng.



      Lúc thái y bôi thuốc cho Diệp Lạc, nàng đau tới suýt xoa “tê tê!” hít vào, Quân Hoằng ở bên cạnh , “Giờ mới biết đau, vừa rồi còn dùng sức như vậy.”



      Diệp Lạc cười hắc hắc, hôm nay nàng tâm tình tốt, cùng so đo.



      Dịch Kinh Hồng từ bên ngoài vào đến, cầm trong tay hộp dược đưa cho thái y, “Cái này có thể bôi lên trán ?”



      Thái y nhìn chút, “Tử ngọc cao?” Thuốc tiên trị ngoại thương lại đưa cho nam nhân bôi liền sẹo trán?



      Quân Hoằng cũng có chút quái dị nhìn Dịch Kinh Hồng, phải tiếc thuốc này nhưng cũng cảm thấy nam nhân mặt có chút sẹo cũng là bình thường.



      Dịch Kinh Hồng giải thích câu, “Diệp thị lang phong thái tốt tướng mạo tốt, vạn nhất trán có sẹo đáng tiếc.”

      Hai người hẹn sáng hôm sau Quân Hoằng tới Diệp phủ từ rất sớm, Diệp Lạc mới cáo từ rời .

      Nhìn bóng dáng Diệp Lạc biến mất ở chỗ rẽ đình viện, Quân Hoằng mới câu, “Kinh Hồng, ngươi người như Diệp Tri, người được coi quan trọng hơn sinh mệnh là cảm giác gì?”



      “Hẳn là rất hạnh phúc!” Dịch Kinh Hồng cười , có những người cả cuộc đời cũng tìm thấy người đáng giá để trả giá và cố gắng, đó mới là là bi ai.



      May mắn là tìm được rồi.



      muốn thử xem!” Quân Hoằng có chút cảm khái.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 21: ngày ở Diệp phủ

      Ngày hôm sau, Quân Hoằng quả nhiên đúng hẹn đến phủ, chỉ dẫn theo Dịch Kinh Hồng cùng thị vệ Vi Kỳ bên người.

      Thấy Diệp Lạc cầm hai cái bát ra, Phong Gian Ảnh khóe mắt giật giật kịch liệt, mà Dịch Kinh Hồng thong thả thở dài hơi, chuyển tầm mắt về phía khác.

      Vi Kỳ nhảy ra, “Ba” tiếng rút trường kiếm, mũi kiếm chỉ trước mặt Diệp Lạc, “Diệp Tri lớn mật!”

      Diệp Lạc lại nhìn trường kiếm trước mát mà sợ hãi, nàng hì hì cười, “Điện hạ, phải ngài đáp ứng ta sao?”

      Vi Kỳ bước cũng nhường, lớn tiếng quát, “Bát lớn như vậy, Diệp Tri, ngươi bụng dạ khó lường!”

      Diệp Lạc lấy tay nhàng đẩy mũi kiếm của ra, cẩn thận để bát lên bàn bên cạnh Quân Hoằng, sau đó chờ mong nhìn về phía .

      Quân Hoằng nhìn nàng cái, rên tiếng kéo ống tay áo, động tác cực nhanh đao hạ xuống.

      “Điện hạ!” Vi Kỳ thét lên kinh hãi, lại chỉ kịp bổ nhào tới bên người , đành trơ mắt nhìn máu đỏ tươi tiếp tục chảy ra.

      oán hận trừng mắt nhìn Diệp Lạc, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng Diệp Lạc bị giết chết cả ngàn cả vạn lần.

      Chén vừa đầy, cái chén khác lại để vào rất nhanh, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong sảnh.

      Gương mặt Quân Hoằng dần dần tái nhợt, Giản Phàm nhíu mày, lặng yên lấy cái bình trong hòm thuốc ra.

      Bát đầy, Quân Hoằng thân hình lung lay, Giản Phàm cầm trong tay dược liệu đến trước mặt Quân Hoằng, lại bị Vi Kỳ ngăn trở, “Cái gì?”

      “Dược bổ huyết.”

      Vi Kỳ vươn bàn tay đến, “Đưa ta nếm thử trước.”

      sao!” Quân Hoằng nhắm mắt .

      Vi Kỳ nghe thế mới buông tay, Giản Phàm để dùng dược rồi bắt đầu băng bó.

      Phong Gian Ảnh đến bên cạnh bàn, Diệp Lạc cũng qua, giọng hỏi, “Phong Gian, nghe từng trúng độc, liệu trong máu có còn độc hay a? Cũng biết có thể dùng , ngươi thử trước xem.”

      “Phanh” tiếng, Quân Hoằng cước đá ngã ghế bên cạnh, chỉ vào Diệp Lạc, “Diệp Tri, ngươi, cái đồ vô tâm vô phế……” còn chưa dứt lời ngã xuống.

      “Điện hạ!”

      “Điện hạ!” Dịch Kinh Hồng cùng Vi Kỳ vội vàng trái phải đỡ được .

      “Công tử!” Phong Gian Ảnh bất đắc dĩ thở dài hơi rất là đồng tình nhìn Quân Hoằng hôn mê, đáng thương thay thái tử điện hạ giúp phải tên bạch nhãn lang .

      Diệp Lạc rất vô tội nhìn lại mọi người, nàng chỉ ăn ngay thôi mà. :))))))

      Nhưng nhìn Quân Hoằng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng rốt cục cũng thấy có chút áy náy nho , được rồi, người ta quản an nguy hai lời mà cho mình hai chén máu, nàng mang ơn thôi còn dám ghét bỏ. Cũng khó trách chảy hết hai bát lớn đầy máu mà vẫn ngã xuống, câu của nàng lại khiến hôn mê ngay tắp lự.

      Vì áy náy đó mà nàng tự mình trải chiếu xếp chăn, lại ở bên đợi người nào đó tỉnh lại.

      là rất nhàm chán, muốn lại trừng mắt nhìn nhau cùng Vi Kỳ, nàng đành hai tay chống má ngồi ở bên giường cẩn thận đánh giá Quân Hoằng.

      , nhìn Quân Hoằng yên lặng ngủ, kỳ trông rất được.

      Như đột nhiên phát ra việc kỳ lạ, nàng nhìn qua nhìn lại đánh giá khuôn mặt Quân Hoằng.

      “Ngươi nhìn cái gì?” Vi Kỳ chán ghét người này vô cùng, chả thấy tốt điểm nào.

      Diệp Lạc chỉ chỉ mặt Quân Hoằng, “Ngươi biết là tiểu tử này có bộ dạng rất đẹp à, chậc chậc, đáng tiếc túi da đẹp đẽ!”

      “Ngươi ai là tiểu tử này……” Mắt thấy Vi Kỳ lại muốn nhảy dựng lên, Diệp Lạc làm cái thủ thế chỉ vào Quân Hoằng, giọng , “Đừng đánh thức thái tử điện hạ quý giá của nhà ngươi.”

      Vi Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Quân Hoằng thoáng nhíu mày, đành phải tâm cam tình nguyện mà ngậm miệng, tiếp tục dùng ánh mắt giết người.

      Mặt trời ngã về tây, ánh nắng cuối chiều sắp tắt.

      Diệp Lạc hai tay chống mặt, ghé vào phía trước cửa sổ ngơ ngác nhìn ra xa. Ánh sáng mờ chiếu vào khuôn mặt nàng lộ ra mê ly dụ hoặc.

      Quân Hoằng mở mắt là thấy cảnh tượng như vậy, như thực như mơ, trong khoảnh khắc mình tỉnh hay vẫn ở trong mộng, “Diệp Tri!” gọi tiếng.

      Diệp Lạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, cười sáng lạn, “Ngươi tỉnh.”

      Nàng vội vã chạy tới nhìn kỹ sắc mặt của , “Bây giờ trông đỡ hơn nhiều rồi, ngươi có việc gì chứ, có thấy choáng váng đầu hay khó chịu gì ?”

      Quân Hoằng lại nhắm hai mắt lại.

      “A? Còn khó chịu sao!” đôi tay chạm lên trán , mềm mại mang theo xúc cảm tinh tế, “Ta gọi Giản Phàm đến.”

      Cảm giác mềm mại muốn rời , Quân Hoằng theo phản xạ giữ bàn tay trán lại.

      Tay nàng mềm mại xương, nội tâm Quân Hoằng hơi hơi nhảy dựng, mở mắt ra ánh mắt trong trẻo dọa người, “Đây phải mộng?”

      Trong ấn tượng Diệp Tri chưa từng đối đãi với bằng vẻ mặt ôn hoà như vậy.

      Diệp Lạc kỳ cũng có chút được tự nhiên, dù sao vậy bàn tay lớn như cầm tay nàng, chỗ chạm tay nhau truyền đến nguồn nhiệt nóng rực, muốn xem cũng dễ dàng.

      Nàng cười cười, dùng sức rút tay ra, “Vi Kỳ, ngươi mau vào, điện hạ nhà ngươi tỉnh.”

      Lời của nàng vừa dứt Vi Kỳ
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 22: Tinh Dương được phong tướng.

      Thiệp mời lễ thành thân giữa Vương gia Hoa Gian quốc Phong Phi Tự và quận chúa Dực quốc Ninh Tương Vân rốt cục đưa đến Sùng Hưng vương triều.

      Phong Phi Tự nắm giữ thực quyền Hoa Gian quốc, Ninh Tương Vân tuy chỉ là quận chúa nhưng cha nàng ta là Lễ thân vương thống lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất Dực quốc, cho nên hôn lễ này náo nhiệt oanh động y như quốc chủ Hoa Gian quốc và công chúa Dực quốc kết đôi vậy.

      Mặc kệ là thị uy hay là có ý tứ thăm dò, tóm lại ba nước ngoài mặt còn hòa bình, Quân Bách vẫn hạ lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị hạ lễ, cũng sai thái tử Quân Hoằng tự mình trước ăn mừng.

      Trong triều đình, Diệp Lạc cúi mắt.

      Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn còn vài phần kỳ vọng, giờ xem ra chứng thực đây phải tin đồn vô căn cứ.

      ràng là ánh nắng tươi sáng nhưng sao nàng lại thấy quanh thân đầy lạnh lẽo.

      Nàng rũ mắt xuống, thế giới bỗng trở nên tĩnh mịch.

      Là ai ý cười thản nhiên, hứa với nàng trọn đời trọn kiếp?

      Là ai dịu dàng thầm , giúp nàng cuốn trôi tất cả đau khổ?

      Là ai gắt gao ôm chặt, cười bồi nàng ngắm hoa nở hoa tàn?

      Đột nhiên hai chân mềm nhũn, nàng qụy xuống.

      “Diệp khanh?”

      “Diệp thị lang!”

      ……Trong mơ mơ hồ hồ có rất nhiều thanh gọi nàng.

      Nàng mở to hai mắt lại thấy gì cả.

      cánh tay bỗng đau đớn kịch liệt kéo nàng từ trong mông lung lại.

      Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt Dịch Kinh Hồng trong đôi mắt sâu lo lắng, thanh lại là vô cùng bình tĩnh, “Diệp thị lang, Hoàng Thượng hỏi ngươi có chuyện gì muốn tấu?”

      Diệp Lạc nhìn lên phía , Quân Bách lại mở miệng hỏi lần nữa, “Diệp khanh, có việc cứ .”

      Diệp Lạc cố gắng tỉnh táo, “Hoàng Thượng, lần này thái tử xuất hành vấn đề an toàn rất quan trọng nhưng Lễ bộ lại quá am hiểu. Thần muốn xin Hoàng Thượng cử võ tướng theo.”

      Quân Bách trầm ngâm , Binh bộ thượng thư Trương Đài Minh bước ra khỏi hàng , “Lời của Diệp thị lang rất có lý. Chỉ là chuyện chọn võ tướng nhất định phải tìm cho tốt, phải cam đoan thái tử an toàn nhưng lại thể là lão tướng chinh chiến sa trường, bằng dễ xảy ra hiểu lầm cần thiết. Dù sao mấy nước đều từng xảy ra chiến tranh, có thể gặp lại những tướng cũ.”

      Quân Bách nhìn về phía Quân Hoằng, “ biết thái tử nghĩ sao?”

      Quân Hoằng cũng chắp tay, “Việc lễ nghi ngoại giao bằng cứ giao cho Lễ bộ quyết định?”

      Quân Bách gật gật đầu, “Phó khanh có đề cử ai ?”

      Phó khanh cúi đầu bước ra khỏi hàng, “Việc này Lễ bộ giao cho Diệp Tri phụ trách, bằng để Diệp Tri xem người nào thích hợp.”

      Trong lòng mọi người đều hiểu , tuy chỉ là võ tướng tùy thân nhưng khi hai nước ngoại giao phải tuân theo nguyên tắc địa vị ngang bằng, người xuất hành chắc chắn phải phong tướng.

      Đứng đầu là thái tử, võ tướng lại thuộc bên quân đội, là nơi đón nhận nguy hiểm đầu tiên, người bình thường dám chen vào.

      Cũng nêu ý kiến đến mức này rồi, Diệp Lạc ngẩng đầu lên, “Người được chọn cần có võ nghệ cao cường, bình tĩnh cơ trí, nhưng phải chưa từng ra chiến trường, tốt nhất là nên biết lễ nghi hoàng gia, bằng chọn người trong Cấm quân . Hoàng Thượng tùy ý chỉ định thị vệ trong Cấm quân là được.”

      Lời này có tình có lý, ai nhân cơ hội phản ứng được. Mà lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên thể là Diệp Tinh Dương.

      Lúc trở về Đông cung, Chiêm Xuân liên tục cảm thán, “Diệp Tinh Dương này cứ thế là được đề cử rồi?”

      Quân Hoằng hơi hơi nhếch khóe miệng, “Việc chúng ta nghĩ rằng khó làm, Diệp Tri lại giải quyết dễ dàng như thế. Hơn nữa lại rất biết thời biết thế, lộ ra sơ hở gì. Nếu phải trước đó chúng ta biết sao nhìn ra được chút dấu vết gì!”

      Chiêm Xuân lắc đầu, “Mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của rồi, người này tâm kế phải , về sau chúng ta thể đề phòng.”

      Sắc mặt Quân Hoằng trầm xuống, trầm ngâm rất lâu lên tiếng, hồi lâu sau mới phát Dịch Kinh Hồng trầm mặc lạ thường, “Kinh Hồng, ngươi làm sao vậy, từ lúc bãi triều đến giờ vẫn chưa thấy ngươi câu gì?”

      Dịch Kinh Hồng cúi đầu thẫn thờ, căn bản là có phản ứng gì.

      Quân Hoằng cảm thấy hơi kỳ quái, lại gọi tiếng, “Kinh Hồng.”

      Lúc bấy giờ Dịch Kinh Hồng mới phục hồi tinh thần lại, “Dạ, điện hạ.”

      “Có chuyện gì, ta rất hiếm khi thấy ngươi mất tập trung?”

      Dịch Kinh Hồng miễn cưỡng cười cười, “Hôm nay Kinh Hồng cảm thấy thân thể khoẻ, để điện hạ lo lắng rồi.”

      “Ừ, nếu thân thể khoẻ sớm về nghỉ ngơi !” Quân Hoằng rộng lượng vẫy vẫy tay, sau đó nhìn theo bóng dáng Dịch Kinh Hồng biến mất ở ngoài cửa.

      “Điện hạ?” Chiêm Xuân thấy thần sắc khác thường, tiến lên từng bước hỏi, “Có gì thích hợp?”

      có gì!” Quân Hoằng lắc đầu, nhớ tới lúc lâm triều Diệp Tri cũng có lúc lạ thường, chẳng biết có phải cũng là thân thể khoẻ hay !

      —oOo—

      “Ca ca!” Diệp Tri tựa người ghế nằm đọc sách, Diệp Lạc vén mành tới. Nàng ngồi xổm bên cạnh ca ca, nhìn kỹ thần sắc mặt , “Hôm nay huynh cảm thấy có khỏe ?”

      Diệp Tri buông quyển sách tay, ngồi cao lên ít, cười với muội muội, “Huynh tốt lắm, từ sáng ăn hết chén cháo. Vừa rồi Thanh Nguyệt còn chuyện với huynh, huynh mới bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi.”

      Diệp Lạc yên lòng, “Vậy là tốt rồi.”

      Diệp Tri kéo tay nàng, lòng bàn tay có chút lạnh, “Làm sao vậy?” Tuy rằng mặt nàng vẫn mang theo ý cười, nhưng vẫn cảm thấy cảm xúc của Diệp Lạc có chút thích hợp.

      Diệp Lạc lắc đầu, cúi người dựa vào trước ngực Diệp Tri, “ có việc gì, muội thấy mệt chết .”

      Tay đặt vào sau gáy nàng, Diệp Tri giọng , “Vậy ngủ chút , đến giờ cơm chiều ta gọi muội?”

      “Được, ca ca, huynh để muọi dựa vào ngủ lát.”

      Diệp Tri nửa ôm muội muội, thoáng nằm thẳng ra, tay kia cầm tấm chăn đắp cho nàng, “ về phòng ngủ sao, như vậy thoải mái.”

      về phòng ngủ đâu, lạnh!”

      Diệp Tri giương mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ ánh nắng sáng ngời, hồi lâu mới giọng khàn khàn, “Ừ!”

      Diệp Lạc nhắm mắt lại, nghĩ linh tinh nữa, gần như là ngủ luôn ngay lập tức.

      “Ca ca, hai ngày nữa muội phải ra ngoài chuyến, có khi phải tháng mới về nhà, có chuyện gì huynh cứ trực tiếp với Tang Du.” Ăn xong cơm chiều, Diệp Lạc .

      Diệp Tri giương mắt nhìn nàng, “Muội muốn đâu?”

      “Hoa Gian quốc,” Diệp Lạc nâng má, “Cùng với tên thái tử kia a, là tương lai cực khổ nước sôi lửa bỏng mà.”

      Diệp Tri “Xì” tiếng nở nụ cười, kẻ gặp phải cực khổ nước sôi
      [​IMG]

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 23: Đám rước dâu long trọng

      Ngày xuất hành là ngày mưa dầm rả rích, cũng giống như tâm trạng lúc này của Diệp Lạc.

      Phong Gian Ảnh ở lại. Để mọi người trong Diệp phủ an toàn, Diệp Lạc chỉ dẫn theo hai ám vệ trong Diệp phủ, mà đó còn là do Diệp Tri cứng rắn bắt nàng mang họ theo.

      Nàng ra mấy lo lắng, có Tinh Dương ở đây, nàng còn có thể có nguy hiểm gì ư? Có điều mọi người trong nhà quá sốt sắng, nàng đành phải nghe theo cho họ an tâm.

      Khổ nỗi, cứ nghĩ đến sắp phải cả ngày nhìn mặt Thái tử điện hạ, Diệp Lạc chờ mong gì đối với cuộc hành trình này.

      Lễ vật đưa tới Hoa Gian quốc, ra có hơi thái quá.

      Diệp Lạc trong lúc kiểm kê, đau lòng xót ruột chậc lưỡi, nếu đống lễ vật này mà thu vào Diệp phủ tốt biết bao! Nàng tính toán, đông trùng hạ thảo * có thể để cho gia gia, để cho ca ca và chị dâu thêm ít đồ dùng cùng thuốc bổ, cuối cùng, binh khí để cho nhóm binh lính trong phủ.

      *Chú thích: những vùng cao nguyên khắc nghiệt của xứ Tây Tạng tồn tại loại dược thảo quý hiếm mà giá trị của nó còn cao hơn cả vàng. Tên gọi “đông trùng hạ thảo” là xuất phát từ quan sát thực tế khi thấy vào mùa đông, cá thể này giống con sâu (côn trùng), còn đến mùa hè chúng trông giống loài thực vật (thảo mộc) hơn.

      120720kpthuoc02_467e3Đông trùng hạ thảo được nhắc đến từ thế kỉ 15 trong văn bản Tây Tạng cổ. Các thầy thuốc tin rằng, đây là loại thần dược chữa được nhiều bệnh như suy nhược, vàng da, giúp cải thiện thị lực, giảm đau và ngăn ngừa rụng tóc. Đông trùng hạ thảo được tin là có hiệu nghiệm cao trong việc chữa bất lực tình dục.

      Đáng tiếc, mấy thứ tốt này đều phải tặng cho người khác.

      – Diệp thị lang theo điện hạ nhà ta, đường xá xa xôi đúng là nhọc cho ngài. – Dịch Kinh Hồng nho nhã lễ độ.

      Diệp Lạc cũng tỏ ra phong độ.

      – Đây là việc Diệp Tri phải làm, Dịch đại nhân quá lời.

      Thi lễ hoàn lễ xong xuôi, Diệp Lạc nhét tờ giấy vào ống tay áo đối phương.

      Dịch Kinh Hồng nắm chặt thứ gì đó trong tay áo, mỉm cười thong dong rời . Vừa nãy vẫn đứng phía sau Quân Hoằng, đột nhiên bắt được ánh mắt của công tử, tìm cơ hội tới.

      Diệp Lạc đúng là có việc muốn giao cho Dịch Kinh Hồng vì thể cùng. Quân Hoằng tuy là Thái tử cao quý, nhưng năm đó gia thế của hoàng hậu bạc nhược, ngoại trừ được Hoàng Thượng sủng ái, ra cũng có thế lực cường đại làm hậu thuẫn. Hành trình Hoa Gian quốc hung hiểm khó lường, ngày nào mới có thể trở về, nếu trong thời điểm mấu chốt này mà xảy ra vấn đề gì, đúng là mất nhiều hơn được.

      Diệp Lạc cũng biết về thế lực của Đông cung, nàng chỉ yên tâm với Dịch Kinh Hồng. Cho nên, nàng vừa nhìn đến Quân Nặc cùng Lương tướng là ý niệm này đột nhiên nổi lên trong đầu, để cho Dịch Kinh Hồng lưu lại.

      Diệp Lạc biết Dịch Kinh Hồng gì với Quân Hoằng, dù sao cuối cùng khi xuất phát, phía sau Thái tử đúng là .

      Như vậy, nàng rời , cũng được yên tâm.

      Nàng nhìn đến vị trí trung tâm của đội ngũ, người nào đó ngồi ngẩng đầu ưỡn ngực. Đau đầu bĩu môi, vén mành tiến vào trong xe ngựa.

      Quân Hoằng cưỡi ngựa, trong chốc lát nhớ ra cần phải với Diệp Tri mấy câu, vì vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi lại nghi hoặc nhìn về phía Vi Kỳ.

      – Diệp Tri đâu?

      Vi Kỳ khinh bỉ liếc về phía sau cái.

      – Trong xe ngựa, đại nam nhân phải cưỡi ngựa mới đúng, đâu như ai đó ngồi ru rú trong xe.

      Thân là thị vệ bên người của Thái tử, võ công của Vi Kỳ hiển nhiên phải kẻ đầu đường xó chợ, cho nên cực kỳ có hảo cảm đối với kiểu người tay trói gà chặt như Diệp Tri, thế lại còn có vẻ ngoài thư sinh yếu ớt.

      Quân Hoằng cau mày, ghìm cương quay đầu ngựa.

      – Gọi thái y.

      Diệp Lạc ngủ say, đột nhiên bị người khác đánh thức. Khi nàng tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt cao quý tuấn tú, gần như là theo phản xạ, tay tung ra chưởng.

      “Ba!” tiếng, toàn thế giới chìm trong tĩnh lặng.

      Mà Diệp Lạc, cuối cùng có ý thức, chuyển ngồi thành quỳ.

      – Điện hạ thứ tội, thần tưởng vừa rồi là nằm mơ. – Thảm rồi, nàng dám đánh đương kim Thái tử, có thể hay bị tịch thu tài sản và chém đầu cả nhà?

      Quân Hoằng xoa gương mặt đau rát hầm hập, mới đúng là tưởng nằm mơ! ngờ lại có người dám ở chỗ đông người tát cái?

      cách nghiến răng nghiến lợi.

      – Diệp Tri, ngươi ngay cả nằm mơ cũng muốn đánh bản cung?

      Diệp Lạc biết mình gây họa lớn, lại nhìn trộm sắc mặt xanh mét của Quân Hoằng và dấu bàn tay nét mặt , cùng bộ dạng nơm nớp lo sợ của thái y và thị vệ ở bên cạnh, nàng muốn chết luôn cho xong. là, nàng yên lặng vào trong xe ngựa ngủ, trêu chọc ai, Quân Hoằng ngươi có việc dí sát mặt vào người ta để làm gì? Nào có nương nào khi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt nam tử gần như vậy mà có phản ứng?

      Nàng day trán, cảm thấy có chút choáng váng.

      – Ngươi thấy đau đầu? Giang thái y, lại đây bắt mạch cho Diệp khanh! – Hai ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp, mạnh mẽ đặt tại huyệt thái dương của nàng.

      Diệp Lạc vội vàng lùi về sau.

      cần đâu điện hạ, thần có việc gì.

      Quân Hoằng sầm mặt.

      – Giang thái y, bắt mạch!

      cần, điện hạ, thần thực có việc gì. Thần vừa rồi là vì chưa tỉnh ngủ nên mới có hành vi đại bất kính như thế, mong điện hạ thứ tội. – Nàng thầm kêu khổ trong lòng, mạch của nàng cũng thể dễ dàng cho người ngoài xem.

      Giang thái y bị kẹt ở giữa, tiến cũng được, lùi cũng xong.

      – Điện hạ, Diệp thị lang, này…?

      Quân Hoằng đứng bật dậy, “Phanh!” tiếng. Xe ngựa lung lay nghiêng ngả, ôm trán, khẽ kêu tiếng.

      – Giang thái y, mau khám cho điện hạ xem có phải đập hỏng đầu rồi ? – Diệp Lạc vội vàng qua. Giang thái y vội vàng mở hòm thuốc mang theo.

      – Điện hạ, mau cầm máu.

      Nửa ngày sau, Diệp Lạc sờ sờ mũi, bị Vi Kỳ khua kiếm đuổi ra ngoài.

      – Ngươi đúng là đồ sao chổi, điện hạ mỗi lần ở cùng ngươi đều bị đổ máu, ngươi cách điện hạ ra xa chút cho ta!

      Kết quả là, chờ sau khi vết thương trán Quân Hoằng ngừng chảy máu, lúc muốn tìm Diệp Tri, trong xe ngựa, còn bóng dáng người nào đó.

      – Diệp Tri đâu? – hỏi.

      Vi Kỳ ôm kiếm ngồi phía sau xa phu ở ngoài xe ngựa, làm như nghe thấy.

      Mà bên trong xe ngựa, thái y cùng dược đồng hầu hạ Thái tử, lại biết tại sao lại thế này, đành phải nhìn sắc mặt tốt lắm của Thái tử, trả lời.

      – Diệp thị lang vừa mới ra ngoài.

      – Đáng chết! – Quân Hoằng ôm trán, lại mắng câu.

      Khi vào ranh giới hai nước là mười ngày sau.

      Diệp Lạc nhiều ngày đối Quân Hoằng, có thể trốn liền trốn, nếu trốn được, nàng liền giả bộ ngủ.

      Khiến cho dọc cả đường , Quân Hoằng đều hỏi nàng câu.

      – Diệp thị lang, xem ra lời đồn ngươi bệnh tật quấn thân phải giả, cả đường đều ngủ, ngươi ngủ như thế nào vậy? Có phải hay giống như bị mê man, ngươi xác định cần thái y bắt mạch cho ngươi?

      Nàng chỉ có thể ngủ tiếp, ngủ thẳng đến khi nàng cứ nhìn thấy giường là sợ.

      Ban đêm, cả đoàn dừng lại tại thị trấn tên là Thác Mã Quan nằm trong biên cương, Diệp Lạc ngủ được, bèn chuồn ra ngoài dạo.

      Vừa ra khỏi cửa, gặp Diệp Tinh Dương, dường như đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng, hai mắt sáng ngời, sải bước tới.

      – Diệp thị lang, ngài cũng ngủ được sao?

      – Ách! Đúng vậy.

      – Đúng là quá khéo, ta cũng ngủ được, chi bằng Diệp thị lang dạo cùng ta lúc.

      – Ừm. – Diệp Lạc biết làm cái gì. Dọc đường , việc trước nối tiếp việc sau đều rơi vào tay , phải lo cho an nguy cho cả đoàn, chẳng trách ngủ được.

      Hai người tán gẫu câu được câu chăng, sau khi cách xa khỏi trạm dịch, Diệp Lạc mới giọng .

      – Được rồi, có chuyện gì ngươi .

      Diệp Tinh Dương nhìn trái nhìn phải.

      – Còn có người.

      Diệp Lạc cười cười.

      – Yên tâm, là Diệp Tam cùng Diệp Cửu.

      Diệp Tinh Dương nghe vậy mới thả lỏng vẻ mặt.

      – Người sao chứ, cả hành trình đều thấy người ngủ? – Tuy biết tiểu thư nhà mình mê ngủ, nhưng cũng ngủ đến mức phân biệt ngày đêm như vậy. Có điều, Thái tử ở đó, phải nhịn mãi mới lên tiếng hỏi.

      Diệp Lạc thở dài.

      – Ta sao, ta chỉ muốn chuyện cùng điện hạ, nhỡ đâu lại gợi cho nhớ lại cái tát kia, ta chỉ còn cách giả bộ ngủ.

      Diệp Tinh Dương gật đầu,

      – Đóng quân nơi này là thống lĩnh Ôn Định, Ám ảnh điều tra qua, là võ Trạng Nguyên từ mười năm trước, chiến công hiển hách, bây giờ giữ chức đại tướng quân, quan nhị phẩm. Có điều, làm người ngay thẳng, quen thói lục đục đấu đá trong triều, vì thế chủ động xin giết giặc tới đây trấn thủ biên cương, từ đó tới giờ là mười năm, rất được quân lính và dân chúng tin cậy.

      Việc này có thể có chút phiền toái! Diệp Lạc cau mày.

      – Còn chuyện khác?

      Diệp Tinh Dương biết nàng muốn hỏi cái gì, lập tức đáp.

      – Chưa cưới vợ, cha mẹ đều qua đời, lại có huynh đệ tỷ muội, họ hàng thân thích đều có ai lui tới.

      Đúng là người đơn! Diệp Lạc nghĩ nghĩ.

      – Bối cảnh sạch như vậy, Tinh Dương, ngươi thấy rất bình thường sao?

      Chỗ giao giới của ba nước, nơi đóng quân trọng yếu, là vị trí quan trọng đến nhường nào. Bất kể là quân vương, hay quyền thần, dù là ai chăng nữa, sao có thể để người liên quan và có bối cảnh ngồi ở vị trí này, hơn nữa còn ngồi đến mười năm.

      – Cho Ám ảnh tìm lại những ghi chép về bài thi của năm đó và danh tính của người tiến cử , đến cả nhà cũ của thăm dò .

      – Vâng. Mặt khác, tối nay ta cùng hàn huyên hai ba câu, tuy giọng bản địa, nhưng trong giọng lại có điệu mềm mại của người Chiết Giang.

      – Ừm, tin tức này truyền lại cho Ám ảnh , nhìn xem có đầu mối mới hay .

      – Được!

      – Mặt khác, sau khi chúng ta đến Hoa Gian quốc, vẫn giữ nguyên kế hoạch an bài ở nơi này. Sau khi Thái tử về nước, ngươi lập tức động thủ, thay thế vị trí Ôn Định. Ta mặc kệ là người như thế nào, tóm lại phải người của chúng ta, đều phải hạ thủ.

      – Được!

      Bỗng nhiên, trong đêm tối sáng lên ánh đèn, Diệp Lạc xoay người nhìn ngọn đèn phía xa xa, thở dài.

      – Nơi biên cương nho này bao năm trải qua chiến tranh loạn khổ, ánh đèn đuốc cũng coi là đáng quý.

      – Diệp thị lang phải, ta dùng toàn lực bảo hộ cho dân chúng an cư lạc nghiệp. – Diệp Tinh Dương cất cao giọng .

      – Hai vị đúng là rất có hứng! – Quân Hoằng lững thững tới.

      Ánh mắt Diệp Lạc đảo qua cái xẹo đỏ sẫm trán , cúi xuống hành lễ.

      – Bái kiến điện hạ.

      Quân Hoằng khoát tay, ý bảo cần đa lễ.

      – Vừa vặn cả hai ngươi đều ở đây, ta cho các người tin. Đội ngũ đón dâu của Tương Vân quận chúa Dực quốc sau hai ngày nữa qua Thác Mã Quan. Các ngươi thấy chúng ta nên tiếp tục hành trình tới trước, hay là nhường đường cho đội đón dâu, để cho họ tới trước?

      – Nghe Tương Vân quận chúa này tài mạo song toàn, huệ chất lan tâm, là đệ nhất mỹ nữ Dực quốc, biết có duyên chiêm ngưỡng hay ? – Diệp Lạc thản nhiên cười .

      Quân Hoằng liếc nàng cái.

      – Diệp khanh phải cưới vợ rồi sao, hay là vẫn cảm thấy hứng thú với Tương Vân quận chúa?

      – Con người ai chẳng thích cái đẹp, thần chỉ đơn thuần muốn thưởng thức cái đẹp mà thôi.

      Quân Hoằng suy nghĩ trong chốc lát, .

      – Hành trình của chúng ta vốn sớm hơn mấy ngày so với dự tính, ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức chút cũng tốt, bằng tân nương tử chưa đến, chúng đến trước cũng có gì thú vị.

      – Đúng vậy! – Diệp Lạc đáp, tâm trí cũng bay xa. biết Ninh Tương Vân, viên minh châu của Dực quốc, có phóng thái tuyệt đại tao nhã như thế nào, mới xứng đôi với con người như ánh trăng cao kia.

      Thực rất muốn nhìn cái.

      Hai ngày sau, đội ngũ đưa dâu của Dực quốc từ Thác Mã Quan tiến vào địa phận Hoa Gian quốc.

      Đám người Diệp Lạc hơi tụt về sau chút, nhìn sắc màu đỏ rực vui mừng, như con hỏa long uốn lượn qua cửa biên cương.

      – Dực quốc này đúng là rống trống khua chiêng, của hồi môn phải nhiều bình thường! – Quân Hoằng thở dài.

      Diệp Lạc trầm mặc, cười mà .

      – Diệp khanh thấy hâm mộ?

      có gì phải hâm mộ, hơn nữa có những thứ dù có hâm mộ cũng đến tay mình.

      – Đúng vậy. – Quân Hoằng cười rất đắc ý.

      – Bản cung cũng cảm thấy có gì đáng để hâm mộ.

      – Vì sao? – Diệp Lạc nghiêng đầu nhìn .

      – Thông qua đám hỏi này, đối với nhà trai mà , chỉ có lợi mà có hại.

      Quân Hoằng chỉ vào phía trước.

      – Ngươi xem đám người đưa dâu kia , ngay cả tỳ nữ đường, bước chân cũng gây ra tiếng động*. Bản cung muốn nuôi dưỡng nhiều sói trong nhà như vậy. chừng, bản cung chỉ tắm rửa cái là có ngay bức vẽ mặc quần áo đưa đến hoàng cung Dực quốc, cho mọi người chiêm ngưỡng. Dù bản cung có ngọc thụ lâm phong cũng rất để ý khi bị các nam nhân quốc gia khác xoi mói.

      *Chú thích: có võ công

      – Việc này sao phải để ý, thần từng nghe rất nhiều câu chuyện truyền kì về nhìn tranh chọn người, chừng điện hạ lại có được đoạn lương duyên tuyệt đẹp! – Diệp Lạc chút để ý .

      – Nam nhân nhìn nam nhân, cũng có thể nhìn ra lương duyên? – Quân Hoằng mở to mắt, việc này đúng là lần đầu tiên nghe thấy.

      Diệp Lạc cười khẽ.

      – Có ai quy định là thể? – Nàng nhìn cỗ kiệu đưa dâu rầm rộ tới mức cường điệu, cười .

      – Tình , có gì là thể!

      Tình ! Quân Hoằng nhấm nháp bốn chữ này, trong tổ huấn dạy đạo làm vua lưu truyền qua các triều đại, cũng có thứ này.

      – Tình là giống như ngươi và Phó Thanh Nguyệt?

      – Đúng vậy, có đôi lúc ngọt lịm như mật, cũng có đôi lúc đắng chát như hoàng liên. – Ý cười mặt nàng phai nhạt vài phần.

      – Con người dù có mạnh mẽ dứt khoát tới đâu, cũng tránh khỏi chữ tình mà đau thương khổ sở.

      – Ừm! – Quân Hoằng lên tiếng, hỏi nữa.

      Ban đêm, hai đoàn người Dực quốc và Sùng Hưng trước sau tới thành Đồng Phường của Hoa Gian quốc, tại trạm dịch trong thành sớm có người ra đón.

      Thu dọn phòng ốc ổn thoả, Diệp Lạc đẩy cửa sổ, dựa vào bàn, ngẩn người nhìn ra bên ngoài.

      Đột nhiên, trong sân có tiếng bước chân tới gần, nàng quay đầu lại, sau đó, ngây ngẩn cả người.

      Dưới ánh trăng, người mỹ nhân tuyệt đẹp khẽ nâng váy, ở trong sân ngắt hoa lên ngửi.

      Ánh trăng dù rất sáng, cũng thể làm mờ nhạt diễm quang toả ra từ người nàng. Những đoá hoa dù rất kiều, cũng thể so sánh với nửa phần dung nhan của nàng.

      Mỹ nhân ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của nàng, sau đó, nở nụ cười khuynh thành.

      – Lễ bộ thị lang Diệp Tri của Sùng Hưng vương triều?

      Diệp Lạc đứng dậy, cách ô cửa sổ, hành lễ.

      – Diệp Tri may mắn được nhìn thấy Tương Vân quận chúa.

      Ninh Tương Vân tới.

      – Sùng Hưng là địa linh nhân kiệt, ngay cả nam tử cũng tuấn mỹ như vậy.

      Diệp Lạc cụp mắt chắp tay.

      – Quận chúa quá khen, quận chúa mới đúng là quốc sắc hương trời chân chính.

      Ninh Tương Vân che miệng cười khẽ.

      – Nghe Diệp đại nhân còn có muội muội song sinh, lấy dung nhan của ngài mà hình dung tới lệnh muội, dung nhan của lệnh muội, nhất định còn hơn bản cung ba phần.

      – Dung mạo tầm thường mà thôi, quận chúa quá khen.

      Đợi cho Tương Vân rời khỏi, Diệp Lạc mới vô lực ngồi xuống.

      Nàng nghĩ, nàng hiểu được vì sao sư huynh muốn kết hôn với nàng ấy.

      Ninh Tương Vân, đúng là tài mạo song toàn, danh bất hư truyền. Quan trọng hơn là, nữ nhân này có thế lực, lại có thực lực, hơn nữa, cũng có dã tâm.

      Ngay cả Lễ bộ thị lang Diệp Tri nho , mà nàng còn điều tra được muội muội song sinh, nữ nhân này đơn giản.

      Ngước mắt nhìn lên, ánh trăng treo cao, nàng cong khóe miệng.

      Sư huynh, nữ nhân huynh cần, ra là như vậy.

      cần giang hồ du tĩnh, chỉ cần triều đình phồn hoa. Nàng nghĩ, có lẽ ngay từ đầu, nàng hiểu nhầm chí hướng của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :