1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 14: Lại nợ

      tình quả nhiên như Diệp Lạc đoán, phản đối càng ngày càng náo nhiệt cuối cùng kinh động tới cả vị trưởng lão trong dòng dõi hoàng tộc lên tiếng, phải thường xuyên ra vào cung đình.

      Sĩ tộc, đệ tử tụ tập trước cửa cung, quỳ kháng nghị.

      Hoàng Thượng và thái tử cả ngày ở trong ngự thư phòng nghị , mà Diệp Lạc vẫn bình tĩnh ở Hàn Lâm viện làm việc mình nên làm.

      Đối mặt với những kẻ tiến đến khiêu khích, Diệp Lạc lạnh nhạt cười, “Ta chỉ làm việc mà quan ở Hàn Lâm viện nên làm, quyết định cuối cùng cũng phải tên quan thất phẩm nho như ta ý kiến.”

      Còn đối với kẻ muốn động thủ với nàng, nàng lại càng lo, có Phong Gian ở cạnh nàng có thể ăn ngủ ngon lành.

      Nàng chỉ im lặng, chờ phụ tử Quân gia đưa ra con bài chưa lật cuối cùng.

      Chỉ là có đôi khi nàng nghĩ tới tên khổng tước kiêu ngạo kia, chung quy vẫn phải vì thiên hạ Quân gia mà cúi đầu.

      Hoặc là, ở trong lòng của , nhiều nữ nhân hay ít nữ nhân kỳ cũng sao cả?

      nghĩ gì vậy?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.

      “Phong Gian, chờ chúng ta già , chúng ta làm cái bè gỗ theo dòng nước, trôi đến đâu chúng ta tới đó, được ?” Nàng nhắm mắt lại, giọng hỏi.

      “Tốt!” Phong Gian Ảnh đáp đơn giản như chuyện thời tiết hôm nay, “Còn phải đem theo tên đô con và tên tinh quái (Diệp Tinh Dương và Dịch Kinh Hồng), bằng hai chúng ta rồi, hai tên kia khóc nhè.”

      “Cảnh tượng như vậy là đẹp!” Khóe môi Diệp Lạc chậm rãi giương lên.

      Tầm mắt Phong Gian Ảnh dừng mặt nàng hồi, đứng dậy qua ngồi cạnh, vỗ bả vai mình, “Công tử, thi thoảng vất vả có thể dựa vào đây chút.”

      Công tử, cần lo lắng, chúng ta luôn cùng bên ngài.

      Diệp Lạc bỗng nhiên mở mắt ra, đẩy Phong Gian Ảnh ra chút.

      Phong Gian Ảnh bất ngờ kịp đề phòng lảo đảo thiếu chút nữa ngồi nổi, “Công tử, ngài làm cái gì?”

      Diệp Lạc vỗ vỗ tay, “ có gì, kiểm nghiệm chút xem ngươi có phải là Phong Gian , làm sao tự dưng tình cảm như vậy, rất giống bình thường.”

      Phong Gian Ảnh chịu đựng xúc động muốn đập cho công tử nhà mình phát, dễ dàng sao, đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước phải mất biết bao dũng khí mới có thể ra lời buồn nôn như vậy? phủi phủi đầu vai vốn có bụi bẩn, “Hừ, bả vai của ta là ai cũng có thể dựa vào sao? Phải để lại cho nương tử thân của ta.”

      “Ừmmm!” Diệp Lạc kéo dài giọng, cười tựa như nhìn .

      Phong Gian Ảnh lập tức có phản ứng, nhảy ba bước ra xa, “Công tử, ngài đừng nhìn ta như vậy, ta thích kiểu người như chim nép vào người cơ.

      à? Tuyệt đối thay đổi?”

      “Ta xác định, tuyệt đối thay đổi.” Phong Gian Ảnh gật đầu.

      Diệp Lạc thở dài dài, “Phong Gian, đừng nóng vội, ta chậm rãi để ý giúp ngươi. Ta nghĩ, khuê nữ nhà ai là kiểu người này nhỉ?” Nàng nâng hai má, bộ dạng trầm tư.

      Xong đời! Phong Gian Ảnh vẻ mặt đau khổ lại gần, “Công tử, quên lời ta vừa , nam tử hán đại trượng phu, còn chưa lập nghiệp thành gia làm gì. Ngài trăm ngàn lần đừng có ý định gì trong đầu nha, ta còn chưa muốn thành thân.”

      “Ngay cả gia đình đều có, ngươi lập nghiệp gì? Đây là chuyện lớn hàng đầu, nhất định lúc nào cũng phải nhớ kỹ.”

      “Công tử, coi như ta chưa cái gì, được sao?” có thể tưởng tượng ra vô số ngày trong tương lai, công tử nhà nhàn hạ quá mức tạo cho biết bao nhiêu kinh ngạc, toàn là kinh hãi, có kinh hỉ.

      Đúng vậy, Diệp Lạc quả thực nhàm chán, cho dù triều đình và dân chúng náo nhiệt thảo luận, nàng cũng quá để ý.

      Chuyện này, nàng sớm nhìn ra kết quả, đó là yến tiệc tuyển thái tử phi vô cùng long trọng.

      Hoàng đế lúc ấy giao quyền quyết định cho thái tử, Lương Lược kiên trì chống đối, chỉ sợ là ngầm hiểu mà lên tiếng chứ nghĩ ra còn đường giải quyết rồi.

      Hai bên đều nhường bước, cho đối phương bậc thang hạ xuống là thành giai đại vui mừng, thiên hạ thái bình.

      Diệp Lạc đoán trước kỳ sai, hoặc là, đám người phe cánh Lương Lược cũng đoán trước như vậy. Ai ngờ, bọn họ đều đoán đúng quá trình, nhưng đoán được kết quả.

      Trong triều đình, lại thêm trận tranh cãi, Quân Hoằng đứng đó, chẳng gì, chỉ cầm quyển sách tay đưa cho Lương Lược.

      Lương Lược có chút hồ nghi nhận lấy, càng nhìn, thần sắc mặt càng phức tạp.

      Quân Hoằng liếc mắt nhìn qua mặt tất cả mọi người điện, cuối cùng mở miệng , “Trong khi các vị tự cho mình là trung quân ái quốc mà quỳ tự vẫn tại triều đường, lúc ngoài cung tiếng oán than vang dậy đất, Hoa Gian quốc thi hành chính sách giống hệt ta rồi.”

      Triều đình mảnh yên tĩnh, chỉ còn thanh Quân Hoằng tiếp tục vang lên, “Bản cung muốn hỏi vì sao nước láng giềng lại có bản cải cách y hệt chúng ta, bản cung chỉ muốn Phong Phi Tự của Hoa Gian quốc cũng thông minh như các vị ở đây. Các vị cho rằng thi hành cải cách khoa cử như vậy còn ra giốc gia nữa, mà nay Phong Phi Tự làm như vậy, các vị thử xem Hoa Gian quốc sắp chiến mà chết, quả đúng là chuyện tốt.”

      Khóe môi của cong lên, giọng mỉa mai, “Phong Phi Tự tài năng thế nào cả thiên hạ đều biết, tại xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, cư nhiên chịu tự diệt vong.”

      ai lên tiếng trả lời, Quân Hoằng nhìn về phía Diệp Lạc lui ở phía sau cùng, “Diệp Tri, ngươi thấy sao?”

      Diệp Lạc chỉ là quan thất phẩm vốn có tư cách đứng trong hàng ngũ thượng triều, nhưng từ khi đưa ra phương án cải cách khoa cử, Quân Bách cũng như vô tình để cho nàng đứng ở hàng cuối quan văn. Từ trước tới nay nàng đều coi mình là người vô hình, chỉ mong sao hạ thấp nhất tồn tại.

      Nhưng Quân Hoằng gọi tiếng như vậy, nàng thể bước ra khỏi hàng, “Thần nghĩ, điều này chứng minh người đọc sách trong thiên hạ phân biệt xuất thân cùng có thể tham gia cuộc thi, cũng có khả năng vươn lên.”

      “Vậy ý Diệp ái khanh là, Phong Phi Tự phải hạng người vô năng ngu muội?”

      “Đương nhiên phải.” , tiêu diệt cái ác, chỉ điểm giang sơn, phàm phu tục tử bình thường sao có thể sánh bằng.

      “Như vậy, tức là kẻ phản đối ngu muội?”

      Diệp Lạc hung hăng đá vô số phát ở trong lòng, tên lợn giống mắc toi này, dám giở trò với nàng, nàng khẽ cắn môi ngẩng đầu lên vẫn mang bộ dáng kính cẩn, “Thái tử điện hạ đúng, là đúng.” Phải chết, cũng muốn kéo tên này xuống nước.

      Quân Bách ở ghế nhìn hai người đối đáp, là vừa lòng, xem ra hai người phối hợp rất khá. Về phần mùi thuốc súng giấu giếm trong đó, thực xin lỗi, ông ngồi cao, nhìn thấy.

      Quân Hoằng vỗ bản tại triều đường, “Nếu muốn thay đổi căn bản của quốc gia, vậy cứ giao cho bản cung hướng tới các vị liệt tổ liệt tông Quân gia, các vị cần lo lắng có mặt mũi nào đối mặt.”

      Ánh mắt mấy quan văn nhìn về phía Lương Lược, Quân Hoằng coi như phát ra, cũng cho bọn cơ hội lên tiếng, “Kể từ ngày hôm nay, Diệp Tinh Dương tiếp quản cấm quân, tất cả các quan lại đại thần có chiếu chỉ thể vào cung, những người mưu toan gây ồn ào ngoài cửa cung, Diệp Tinh Dương đều có quyền tiền trảm hậu tấu.”

      Diệp Tinh Dương thân khôi giáp ngân bạch, tay giữ trường kiếm bên hông quỳ xuống đất, “Thần lĩnh mệnh!”

      Quân Hoằng lại bổ sung câu, “Bản cung nhắc lại câu, Diệp Tinh Dương mới đến cũng quen thuộc các vị, đến lúc đó nếu cẩn thận mạo phạm ai, bản cung cũng chỉ có thể là người biết có tội.”

      Diệp Lạc nhìn bóng dáng cao lớn của Diệp Tinh Dương, chậm rãi cong khóe môi, thể so với nàng tưởng tượng Dịch Kinh Hồng và Diệp Tinh Dương đều tốt hơn nhiều lắm.

      Tinh Dương vừa mới ở trong triều nhìn thấy nàng, quả nhiên là mí mắt cũng nâng, hoàn toàn như người xa lạ. Nếu phải nàng rất hiểu chỉ sợ cũng nhìn tới chút ánh sáng trong mắt .

      “Diệp Tri!” Nàng đắc chí, từ trong suy tư chợt nghe thấy thanh hoàng đế, nàng vội vàng quỳ xuống.

      “Trẫm phong ngươi là Lễ bộ Thị lang, phụ tá thái tử, chủ việc khoa cử.”

      “Thần tuân chỉ, tạ chủ long ân!” Nàng biết mà, nàng chẳng gặp được chuyện gì tốt. Lập tức thăng quan tới ba cấp, kỳ chính là vật hi sinh to đùng.

      Lấy đối địch của Quân Hoằng với nàng, về sau nếu việc này làm tốt trực tiếp đẩy người nàng là xong việc.

      Lúc bãi triều, Quân Hoằng lại tiến đến bên người nàng.

      Nàng rất cảnh giác theo dõi , bỏ lại câu, “Bản cung , ngươi thể vào được Hộ bộ.” tiếp tục cười tao nhã rời .

      Biết nàng muốn vào Lễ bộ, cho nên cố tình bắt nàng vào Lễ bộ.

      Diệp Lạc khẽ cắn môi, Quân Hoằng, xem như ngươi lợi hại.

      Vài ngày sau, trong kinh thành lại bàn tán đại .

      Thủ phụ chi nữ Lương Tích Nghi được ban hôn với thất hoàng tử Quân Nặc, tháng sau làm đại lễ trở thành thất hoàng tử phi.

      Diệp Lạc cầm bái thiếp, trầm mặc .

      “Công tử, ngài thấy là việc này rất kỳ quái sao, sao đấu tranh bao lâu mà nữ nhi Lương tướng làm thái tử phi lại làm thất hoàng tử phi?” Phong Gian Ảnh chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Diệp Lạc, nếu thái tử cùng Lương tướng liên thủ, ngôi vị hoàng đế này nắm chắc, tại sao nửa đường lại nảy ra biến cố như vậy?

      Diệp Lạc khẽ nhíu mày, Lương Lược đứng đầu bách quan, môn sinh vô số lại là nguyên lão tam triều, lực ảnh hưởng ở trong triều rất lớn, nếu thay đổi phò tá Quân Nặc, vậy ổn.

      Hơn nữa, nếu nàng đoán đúng…… Nàng rũ mắt xuống, “Gọi Giản Phàm tới gặp ta.”

      Giản Phàm vội vàng tới, buông hòm thuốc xuống, “Đại công tử mấy ngày gần đây bị nôn ra máu nhưng ta châm cứu, tiếp tục chuyển biến xấu.”

      Nàng thở ra hơi, gật gật đầu.

      Giản Phàm lại tiếp tục , “Thái y viện truyền đến tin tức, thân thể Hoàng Thượng đến cực hạn, tại hoàn toàn dựa vào linh dược chống đỡ. Thuốc này tuy rằng có thể khiến thoạt nhìn Hoàng Thượng khác người bình thường nhưng rất có hại cho cơ thể, chỉ sợ là Hoàng Thượng đoán được thời gian của mình sắp còn nữa nên mới phải đưa ra hạ sách này.”

      Quả nhiên! Diệp Lạc gật gật đầu, “Giản Phàm, chuyện trong cung, ngươi cho người theo dõi là được, tại ngươi dốc toàn lực cho đại công tử.”

      “Dạ!”

      “Giản Phàm!” mới bước hai bước, Diệp Lạc lại gọi , “Giúp ta lưu lại ca ca, ta muốn còn mình.”

      Giản Phàm quay đầu lại nở nụ cười, “Tiểu thư, ngài yên tâm!” Có ở đây, cố gắng hết sức mình.

      “Phong Gian!” Chờ Giản Phàm rời , Diệp Lạc đứng dậy, “Ngươi lập tức xếp người điều tra hai việc, tấu thư của ta ở trong cung qua tay những người nào, ta muốn điều tra ra gian tế Hoa Gian quốc.”

      “Chuyện thứ hai, lập tức bảo Tang Du bố trí lại nhân thủ, điều toàn bộ thủ hạ bên người ta đến chỗ gia gia và ca ca. Chuyện Quân Nặc và Lương Lược qua lại nhất định phải điều tra ràng.”

      “Nếu sớm biết thế khi thất hoàng tử mời ngươi ăn cơm nhiều thêm mấy câu.” Phong Gian Ảnh ngửa mặt lên trời thở dài, ra công tử nhà ai đến cũng cự tuyệt, có người mời nàng gặp mặt, nàng hai lời đồng ý luôn, nhưng ăn xong là bước thẳng. Vài lần như thế, cơ hội ăn cơm miễn phí cũng chẳng còn nữa.

      “Khoan .” Diệp Lạc cười, lên tiếng, đứng dậy ra ngoài.

      “Công tử, ngài đâu?”

      “Tiến cung.”

      phải có chiếu chỉ thể vào cung sao?”

      Diệp Lạc quay đầu lại hỏi, “Ngươi đoán xem Tinh Dương có ngăn cản ta ?”

      Phong Gian Ảnh nháy mắt mấy cái, “Ngươi nhắc coi ngươi như người xa lạ nên ngăn cản, ngươi biết chỉ to xác thôi sao?”

      “Có đạo lý!” Diệp Lạc gật gật đầu, mặt mày hớn hở, “Vậy ngươi dẫn dắt rời .”

      Mặc kệ Phong Gian Ảnh dùng biện pháp gì, tóm lại Diệp Lạc cũng gặp được Hoàng Thượng.

      Quân Bách dường như ngạc nhiên với xuất của nàng, “Trẫm sớm biết rằng ngươi đến.”

      “Hoàng Thượng, ngài có thể cho thần biết vì sao Lương Tích Nghi phải thái tử phi?”

      “Diệp khanh thông minh như vậy, bằng ngươi đoán xem?”

      “Thần ngu muội, đoán ra. Nhưng thần nghĩ, làm vậy trăm lợi hại, hơn nữa Lương tướng cũng tuyệt đối tán thành chuyện này, thể có khả năng xảy ra biến cố khác.”

      phải trăm lợi hại, mà là có hại!” Quân Bách chống bàn đứng lên, “Thái tử , nếu ngay cả người bên gối cũng thể tự do chọn, quân vương như vậy, có làm cũng chẳng còn hứng thú gì.”

      Diệp Lạc giật mình, Quân Bách lại nở nụ cười, “Thái tử , phải làm quân vương chân chính, cũng muốn bằng chính mình cố gắng, từng bước đến đỉnh núi kia, chân chính chấp chưởng thiên hạ. Trẫm, đáp ứng rồi.”

      Trong chớp mắt, trong lòng Diệp Lạc xẹt qua ngàn vạn suy nghĩ, trong lòng tư vị phức tạp. Nàng suy nghĩ tới trăm ngàn loại nguyên nhân lại hề nghĩ tới lý do này.

      “Thái tử , tên Diệp Tri nho cũng có thể có người duy nhất, đương nhiên cũng muốn có đóa hoa giải ngữ riêng.” Quân Bách nhìn lâu, “Ngươi, nợ trẫm con dâu.”

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 15: Ai nhẫn tâm hơn ai

      , Hoàng Thượng, thần nợ!” Diệp Lạc phục hồi tinh thần lại, cười vui vẻ, “Nữ nhi Lương gia vẫn là con dâu nhà ngài.”

      Quân Bách cũng cười, cười đến ý vị thâm trường, “Ngươi nợ trẫm, là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai.”

      Diệp Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hoàng Thượng, thần nghĩ, ngài rất hiểu thần.”

      “Nếu có tam cung lục viện?”

      có, làm sao có thể có? tại có, có nghĩa là về sau có, về sau có cũng có nghĩa là toàn tâm toàn ý.

      Ở trong lòng nam nhân luôn luôn là quốc gia đại nghĩa, nặng hơn nhiều nhi nữ tình trường. Mặc dù là nàng, thân là nữ tử nàng cũng thể vứt bỏ kiên trì của mình, làm sao có thể khắt khe với nam nhân đứng đỉnh quyền lực, bỏ qua vị trí cao cao tại thượng của quyền lực và trách nhiệm?

      “Thần, thuộc về nơi đây.” Mặc dù có tam cung lục viện, nàng cũng tuyệt đối thể ở lại nơi này, “Nơi này, chỉ có bốn góc bầu trời.” (Táo: từ hoàng cung nhìn lên bầu trời chỉ có bốn góc, ý là bị giam cầm tự do.)

      Diệp Lạc rồi, Quân Bách trầm mặc lâu.

      Từ công công vẫn hầu hạ Hoàng Thượng vào, thấy ngài còn tại chỗ ngồi, cẩn thận hô tiếng, “Hoàng Thượng?”

      Quân Bách nhàng thở ra hơi, “Phúc Trạch, trẫm có mười bốn hoàng tử, mười người trưởng thành, ngươi có biết trẫm có bao nhiêu con dâu?”

      Con dâu, có bao gồm nhóm thiếp thân của các hoàng tử hay những nữ nhân hay ?

      Từ công công dám võ đoán quân ý, chỉ có thể trả lời ba phải, “Trừ bỏ thái tử và thất hoàng tử, còn lại tám vị hoàng tử đều vị chính phi, hai sườn phi, còn có tiểu thiếp, nô tài nắm . Thất hoàng tử tháng sau cưới chính phi, nhưng trong phủ cũng có trắc phi, vài thị tì.”

      “Vậy ngươi , thái tử cưới dạng phi tử gì?”

      Từ Phúc Trạch nhất thời mồ hôi lạnh đầy người, chuyện tuyển chọn thái tử phi liên quan tới cả quốc thể, người như đâu dám vọng ngôn, bùm cái quỳ xuống, “Thái tử điện hạ thiên tư phi phàm, nô tài dám vọng ngôn.”

      Quân Bách phất phất tay, “Đứng lên !”

      Hoằng nhi là đứa con mà nữ nhân ông thương nhất sinh ra, phàm là điều gì muốn, ông đều đáp ứng. Chỉ là đứa này quả cảm kiên nghị giống mẫu thân , có phải cũng kế thừa chấp nhất si tình của nàng hay ?

      Nếu là như vậy, ông tình nguyện mong Quân Hoằng cả đời hiểu được chữ tình, nếu thân là quân vương quá mức si tình cũng phải chuyện tốt.

      Trong lòng ông lo lắng cho nên ông càng muốn Diệp Lạc làm thái tử phi.

      Nàng bình tĩnh cơ trí hiểu thời thế, hơn nữa vừa có thủ đoạn lại có năng lực, nếu có ngày thái tử phạm vào tối kỵ, có nàng ở bên cũng xảy ra chuyện gì quá lớn.

      Nhưng hình như nàng chút hảo cảm nào đối với hoàng cung này, vừa nghe ra ngụ ý của ông lập tức cự tuyệt, ngay cả chút đường thương lượng cũng cho.

      Tầm mắt Quân Bách đảo qua bài trí tráng lệ trong điện, lại nghĩ tới ánh mắt Diệp Lạc vừa khí lại tiêu sái, khỏi thầm thở dài.

      Nữ tử như vậy, rốt cục vì ai mà dừng chân?

      Diệp Lạc vội vàng ra cung, lại vừa vặn giáp mặt Quân Hoằng.

      Bởi vì bị ảnh hưởng lời của hoàng đế lúc vừa rồi nên khi nhìn thấy người này trong lòng nàng dâng lên oán giận. là, đường lớn thênh thang , lại học theo nàng chung tình làm gì. Giờ tốt rồi, con đường về sau của và cả của nàng đều trở nên khó .

      Vốn dĩ nàng cũng chỉ đưa ra vài hướng ý kiến cho suy ngẫm, giờ tự tìm phiền toái biến thành cả và nàng cùng khó chịu rồi.

      Mẹ ơi, nếu rơi khỏi vị trí thái tử, nàng biết đâu tạo ra đế vương chân chính đây?

      Nghĩ vậy, là hận thể nhảy tới cắn hai phát, lại đá thêm hai cái.

      Nàng cong thắt lưng thi lễ, “Khấu kiến thái tử điện hạ.”

      Quân Hoằng nhìn chằm chằm cái ót của nàng trong chốc lát, mới , “Bình thân.”

      Diệp Lạc đứng thẳng người, mặt thay đổi đứng ở bên chờ Quân Hoằng qua. Nào ngờ nàng đợi rất lâu vẫn nghe thấy động tĩnh gì, chần chờ ngẩng đầu lên mới phát Quân Hoằng còn đứng tại chỗ cũ nhìn nàng.

      Nàng sờ sờ mặt, “ mặt thần có vết bẩn?”

      Quân Hoằng lại nhìn nàng, “Vừa rồi ngươi lại trộm mắng bản cung trong lòng, hử?”

      có.”

      “……”

      Lại đợi lát, Quân Hoằng vẫn nhúc nhích, Diệp Lạc chắp tay, “Thần cáo lui.”

      Chờ nàng xa, Quân Hoằng mới nghiêng đầu hỏi Chiêm Xuân đứng phía sau, “Bản cung gần đây lại chọc ?”

      Chiêm Xuân nghĩ nghĩ, “Chắc là chuyện ngài điều đến lễ bộ!”

      Quân Hoằng vì thế tâm tình tốt hẳn lên, “Ai kêu dám bảo thất đệ hỗ trợ tới hộ bộ? Đáng đời!”

      Diệp Cạnh ở trong thư phòng luyện chữ, bỗng nhiên “Phanh!” tiếng cửa bị đá văng ra, tay ông run lên, giọt mực to rơi xuống tờ giấy trắng.

      Nhất thời ông cáu giận, “Lại tức giận
      [​IMG]

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 16: Liệu có hối hận?



      Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Cạnh vẻ mặt thần bí vui vẻ tới, “Lạc Lạc, cháu cảm thấy tên thái tử kia thế nào?” Ngày hôm qua gia gia đùng đùng nổi giận tiến cung về nhà lại vẻ mặt tươi cười, Diệp Lạc cũng biết rốt cục xảy ra chuyện gì, phải gia gia nàng vọt vào cung để tính sổ với Hoàng Thượng sao?


      Cũng ngờ khi Diệp lão ông tiến cung còn chưa kịp phát hỏa nghe Quân Bách oán giận, “Lão Thái Phó, phải Diệp gia nhiều đời làm quan sao? Tại sao lại dạy người ham quan trường thích hoàng cung, hả?”



      Ông nhất thời sửng sốt, hiểu ra sao.



      Quân Bách tiếp tục , “Ngươi xem, thái tử có điểm nào tốt, sao đứa cháu nhà ngươi lại cự tuyệt chút nể mặt như thế.”



      Diệp Cạnh lập tức hiểu ra, đúng là Hoàng Thượng coi trọng Lạc Lạc, nhưng coi trọng cháu mình làm con dâu.



      Nếu là hoàng tử khác có lẽ ông cũng đồng ý, đường vào cung thâm sâu như biển biết huỷ hoại bao nhiêu sinh mệnh như hoa. Nhưng nếu là Quân Hoằng, là Quân Hoằng Diệp lão Thái Phó do dự.



      Tiểu tử này kỳ rất tệ, đương nhiên, nếu phải thái tử càng tốt.



      Cá nhân ông cảm thấy, và Tiểu Diệp Tử thành đôi quả là rất xứng.



      Diệp Lạc chỉ miễn cưỡng liếc nhìn ông cái, “Gia gia, nghĩ cũng cần nghĩ đến.”



      “Aiz!” Diệp lão ông uống tách trà, tiếp tục , “Tiểu Diệp Tử, cháu cẩn thận ngẫm lại, kỳ rất tệ. Lại , với trí thông minh của mình, cháu có thể cả ngày bắt nạt . Nhà lại có tiền, cháu có ăn nhiều vẫn nuôi được tốt, quan trọng nhất là bộ dạng cũng khá, phải từ cháu thích người đẹp rồi sao?”



      Diệp Lạc cầm quả táo to, răng rắc răng rắc cắn hai phát, “ có thể cùng cháu tới Đông Hải ăn cá, tới Nam Hải phơi nắng, cả ngày làm gì chỉ ở bên cạnh cháu được sao?”



      Diệp Cạnh sửng sốt, vị kia là thái tử điện hạ, là đế vương tương lai, hình như là có khả năng!



      Diệp Lạc ăn vui vẻ, quả táo này ngọt, “Dù sao, cũng phải của cháu.”



      Cũng đúng, Diệp Cạnh gật đầu, “Vậy Tiểu Diệp Tử, cháu đợi đến khi nào mới muốn lập gia đình?” Ông già rồi, ông muốn nhìn thấy cháu ngoan nhà mình đưa vị cháu rể thế nào về nhà, tốt nhất cần quá thông minh. Có đôi cháu trai cháu thông minh đủ rồi, đưa tên cháu rể ngốc ngốc chút trở về còn dễ bắt nạt.



      Diệp Lạc vuốt phẳng quần áo của mình, “Gia gia, cháu là tôn nhi của ngài, cưới vợ rồi.”



      Diệp lão ông mau chóng hiểu ý nàng, “Tiểu Diệp Tử, vậy chuyện này phải tính sao đây?” Rốt cục ông bắt đầu ý thức ràng mình đẩy cháu Tiểu Lạc Lạc như hoa như ngọc nhà mình đến hoàn cảnh gì.



      Diệp Lạc ngẩng đầu lên, “Kỳ , sao cả.”



      —oOo—



      Đêm tối trong hoàng cung, canh gác vô cùng sâm nghiêm.



      Diệp Lạc mang vẻ mặt đau khổ ngồi xổm nơi góc tường, “Phong Gian, ngươi xem Tinh Dương bắt quân lính canh gác nghiêm ngặt thế này chúng ta vào kiểu gì?”



      Phong Gian Ảnh trợn mắt, “Công tử, ngài oán giận Tinh Dương có năng lực?”



      Diệp Lạc hấp háy mũi, “Ít nhất cũng đừng để ta muốn tiến cung mà khó nghĩ như vậy chứ!”



      “Ai đó?” Từ rất xa có thị vệ tỉnh ngủ quát lên.



      Nguy rồi, Diệp Lạc kéo Phong Gian Ảnh bỏ chạy.



      Đêm qua do thám hoàng cung thất bại, giờ phải câu thông quan hệ thôi.



      Diệp Lạc thân triều phục, lúc cúi người vô ý dẫm lên chân Diệp Tinh Dương, mắt thấy sắp ngã Diệp Tinh Dương vội vàng hai tay đỡ nàng, “Diệp thị lang, đứng vững!”



      “Diệp thống lĩnh, đa tạ!” Diệp Lạc vội vàng chắp tay tỏ vẻ cảm kích.



      Diệp Tinh Dương gật đầu, trả lời, xoay người bước .



      Chính là trong mắt, có ý cười.



      Vừa xong, tiểu thư ghé vào tai , “Đừng canh gác nghiêm ngặt như vậy, đêm nay ta muốn vào cung.”



      Ban đêm, cấm vệ quân gác đêm luân chuyển, hi hi ha ha đùa giỡn lát đều tự rửa mặt, trở về phòng nghỉ ngơi. Lí Ngôn Mẫn tới góc phòng cầm khăn mặt vắt lên vai bỗng dừng bước, “Ai?”



      Phía sau hề có động tĩnh nhưng có thể nghe ràng được tiếng hít thở nhè .



      dám động, tay cũng chạm tới chuôi kiếm.



      “Minh Các, lâu gặp!” Thanh kia, như nuối tiếc như than thở.



      Lí Ngôn Mẫn, chính xác là Minh Các nhanh xoay người, quỳ xuống, “Tham kiến tiểu thư.”



      Diệp Lạc đứng yên, “Minh Các, trở về , về sau đừng đến nữa.”



      “Dạ, chủ tử phân phó, nếu có ngày tiểu thư bảo thuộc hạ rời chính là lúc thuộc hạ chấm dứt nhiệm vụ về nước.”



      Diệp Lạc gật gật đầu, xoay người bước .



      Nhìn bóng dáng gầy yếu hiu quanh trong màn đêm, Minh Các trong lòng đau xót, đứng dậy vài bước đuổi theo, “Tiểu thư.”



      Diệp Lạc dừng lại, Minh Các đè thấp thanh , “Tiểu thư, chủ tử bỏ rơi ngài. Chờ ngài ấy hoàn thành xong việc, ngài ấy từ bỏ nơi đó.”



      Diệp Lạc gì, bước chân rời .



      “Tiểu thư, chờ ngài ấy chứ?”



      .” Nàng cũng quay đầu lại.



      Nàng chờ , cho nên cũng cần vì nàng mà buông tay. Tài phú, quyền thế, nữ nhân, có thể được hưởng tất cả vinh quang, cũng cần bởi vì nàng mà tổn hại nửa phần.



      Từ giây phút nàng rời Thương Vụ Môn nàng còn tư cách cầu hành động vì nàng.



      Nàng lựa chọn, quyết định là của nàng. Cho dù kết quả thế nào đều phải do nàng tự mình gánh vác.

      —oOo—



      Mặt trời rực rỡ, là ngày tốt,, ngày tốt.



      Tể tướng đương triều và hoàng gia kết làm thông gia, ngày thành hôn vô cùng long trọng, trong thành Phượng Hoàng đỏ au mảnh, dân chúng đâu đâu cũng vui mừng.



      Quân Nặc cưỡi con đại mã đến, y phục đỏ rực, đẹp thay quý công tử phơi phới.



      Lương Lược tự mình đứng ở cửa nghênh đón, Quân Nặc xuống ngựa, hai người bắt tay, trò chuyện vui vẻ.



      Diệp Lạc đứng trong đám người, lắc đầu thở dài, “Quân Nặc có bộ binh, giờ lại thêm người đứng đầu bách quan, chậc chậc, Quân Hoằng lần này tổn thất lớn.”



      Phong Gian Ảnh đứng phía sau nàng, “Ừm, công tử, ngài cũng tổn thất lớn.”



      Diệp Lạc khoát tay chặn lại, “ thôi, dạo lát, lúc ăn cơm lại đến.”



      đường vô cùng đông đúc, Diệp Lạc muốn chen chúc trong dòng người, tìm đường yên tĩnh, ai ngờ mới hai bước bị Phong Gian Ảnh kéo giật lại.



      Nàng còn chưa phục hồi tinh thần nghe tiếng “Phanh” của đồ vật nặng rơi mặt đất, sau đó xuất bóng phấn hồng, tiếp theo lộ ra mái tóc, lại tiếp theo, nữ tử xuất tường, “Hai người các ngươi, đứng lui ra.”



      Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh lui hai bước, nữ tử ngồi đầu tường hít hơi dài nhìn xuống phía dưới đất, cắn môi, lại nheo mắt.



      Tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống người Diệp Lạc, “Tên kia, phiền ngươi giơ tay ra.”



      Phong Gian Ảnh cười trộm tiếng, Diệp Lạc khụ hai tiếng, “Giơ tay làm gì?”



      “Ta muốn nhảy xuống.”



      Diệp Lạc đầu đầy hắc tuyến, “Cái này, tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân……” Nữ tử phấn y căn bản đợi nàng xong nhắm mắt lại nhảy xuống.



      May mắn Diệp Lạc phản ứng cực nhanh, mới có thể đỡ được.



      Nữ tử đó vừa chạm đất là đẩy
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 17:



      “Công tử ngài xem, nàng vừa ra vừa khóc.” Bên góc đường, Phong Gian Ảnh thấp giọng .



      Diệp Lạc rũ mắt xuống, “Quân Hoằng này…” Trong giọng , là thở dài, là cảm khái, trong khoảng thời gian ngắn phức tạp khôn kể.


      Phong Gian Ảnh nhìn thần sắc mặt nàng, tầm mắt thay đổi, chuyện nữa.



      Nhìn Lương Tích Nghi ôm tay nải rời Phong Gian Ảnh mới hỏi, “Công tử, chúng ta có cần đưa Lương Tích Nghi ? Nàng tại được, các cửa thành đều có người của thất hoàng tử và Lương tướng.”



      Diệp Lạc gì, nàng đương nhiên biết nếu Lương Tích Nghi trở thành thất hoàng tử phi đối với nàng hay Quân Hoằng, đều phải là chuyện gì tốt.



      Nhưng mang nàng ta , sau đó sao?



      Thấy Lương Tích Nghi xa Phong Gian Ảnh vội xoay người, Diệp Lạc nhanh tay giữ lại.



      “Công tử!” Phong Gian Ảnh nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, “Chuyện như vậy để ta làm là được rồi.”



      Diệp Lạc lắc đầu cười, “Phong Gian, ta cũng phải dạng người lương thiện, nhưng liên quan tới chuyện chung thân của nữ tử, ta nhúng tay.”



      “Công tử……”



      Diệp Lạc nhìn về hướng Lương Tích Nghi biến mất, “Ai có thể cam đoan nàng trở thành thất hoàng tử phi hạnh phúc chứ!”



      Trầm mặc lâu sau, Phong Gian Ảnh cúi đầu nở nụ cười, “Công tử, ngài biết ? Kỳ ngài và thái tử, rất giống nhau!”



      “Sao có thể!” Diệp Lạc nhanh chóng xoay người, mắt trừng lớn, “Ta mà giống , ta chết cho xong!”



      “Xì!” tiếng, Phong Gian Ảnh cười lớn, tiến lên vài bước vỗ vai nàng, “ thôi, chúng ta tiếp tục trở về tham gia đại hôn của thất hoàng tử, ta nghĩ sắp tiếp tục tiến hành rồi.”



      được vài bước, lại dừng lại, “Công tử, ta đột nhiên phát , thái tử có câu rất đúng.”



      “Cái gì?”



      “Ngươi thực lùn!” vỗ vỗ vai của nàng, “Cho nên để ta khoác vai phù hợp!” xong, lập tức buông tay, nhưng động tác nhanh như Diệp Lạc, vẫn bị phát dẫm chân đau điếng.



      “A!” ôm chân đau hô, “Công tử, ngài nham hiểm.”



      Diệp Lạc “Hừ!” tiếng, xoay người rời .



      Nếu nàng cao bằng mới gọi là kỳ quái nha.



      Khi tới phủ thất hoàng tử, tất cả đều như bình thường, náo nhiệt vô cùng. Quân Nặc đứng ở trước cửa, mặt vẫn tươi cười vui sướng.



      Diệp Lạc bảo Phong Gian Ảnh đưa lễ vật, “Lễ bộ thị lang Diệp Tri, bạc trắng, trăm lượng!”



      Trong khoảnh khắc thanh bỗng im bặt, ánh mắt đồng loạt bay tới đây.



      Diệp Lạc trấn định bước vào, Quân Nặc ra đón tiếp, dường như đối với tính khí của nàng rất quen thuộc, hoặc là từng lĩnh giáo keo kiệt của nàng rồi, “Diệp thị lang, mời!”



      Chiêu hiền đãi sĩ vẫn thay đổi gì, đáng khen thay cho vị thất hoàng tử.



      Diệp Lạc nâng tay, “Chúc mừng thất hoàng tử.”



      Nàng tới trễ, bỏ lỡ màn đốt pháo náo nhiệt nhất rồi.



      Nàng khẽ mỉm cười, nghe mọi người bàn bên cạnh tán thưởng thất hoàng tử rất có phúc khí, khen tân nương tử được đỡ bước từ hỉ kiệu xuống là vẻ thướt tha kiều, bước bước rạng rỡ.



      Nếu phải nàng và Phong Gian Ảnh tận mắt nhìn thấy, có lẽ họ cũng nghĩ Lương Tích Nghi hề chạy trốn khỏi bái đường.



      Trong lúc tiệc cưới náo nhiệt có tùy tùng lại vài câu bên tai Quân Nặc, gật gật đầu, nụ cười mặt càng thêm vui vẻ.



      Diệp Lạc cúi đầu, nàng biết, Lương Tích Nghi trở lại.



      Bên tai là tiếng hỉ nhạc nhưng biết vì sao tận sâu trong đáy lòng nàng lại thấy từng trận bi thương.



      Tiệc cưới này, rốt cục là ai vui?



      Lương Tích Nghi muốn gả, Quân Nặc lại coi trọng thân phận nữ nhi độc nhất của Lương tướng, ai đáng buồn hơn ai?



      Lòng bàn tay cảm giác bị chạm vào, là Phong Gian Ảnh cầm tay nàng, ánh mắt ấm áp, “Công tử, ngài giống bọn họ.”



      Diệp Lạc thu hồi tầm mắt, cười với , “Đúng vậy, ta .” Nàng có người thân coi nàng là châu báu, có sư phụ dạy nàng khôn lớn, còn có cả các huynh đệ từ cùng nhau lớn lên buông rời.



      “Hai người các ngươi tình cảm tốt!”



      Sau lưng có thanh truyền đến, Diệp Lạc nhắm mắt, tên này đúng là hồn bất tán, “Gặp qua thái tử điện hạ!” đến đây khi nào mà nàng lại hề nghe thấy thông báo?



      Quân Hoằng mặc thường phục thêu ánh vàng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới.



      Phong Gian Ảnh từ lúc nghe thấy thanh Quân Hoằng cũng buông tay ra, lui về phía sau Diệp Lạc. Hơi hơi ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Dịch Kinh Hồng, ngẩn người, lại lặng lẽ nhìn về nơi khác.



      mặt Phong Gian Ảnh hơi hơi nóng, xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay còn chưa biến mất, lúc này mới càng ý thức công tử nhà bọn họ, là nữ tử hàng giá .



      Trong những năm tháng trưởng thành, bọn họ đều bị tài hoa khí độ của nàng thuyết phục, bằng hẳn là bọn họ có thể nhận ra kỳ lạ từ lâu.



      Nghĩ đến đây, khỏi thầm bật cười, biết còn chưa tính, nhưng người thông minh như tên Kinh Hồng tinh quái kia cũng nghĩ ra, ra cũng phải người buồn bực nhất!



      “Thái tử, ngài cũng tới tham gia tiệc thành thân của thất hoàng tử?” Quân Hoằng này ghế chủ ngồi lại an vị ở bên cạnh Diệp Lạc khiến nàng biết gì thêm.



      Quân Hoằng liếc mắt nhìn nàng cái, “ tại bản cung muốn ngồi ở đây.” Ngụ ý là sao ngươi lại hỏi ngây thơ như vậy.



      Diệp Lạc khụ khụ hai tiếng, “Thái tử ngài thấy là được tự nhiên sao?”



      được tự nhiên cái gì?”



      “Dù sao thất hoàng tử phi suýt chút nữa trở thành thái tử phi của ngài!”



      Quân Hoằng buông ly trà, quay đầu bình tĩnh nhìn nàng.



      Diệp Lạc kỳ quái sờ sờ mặt mình, “Làm sao vậy?”



      Quân Hoằng nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú trở nên rạng rỡ, “Diệp Tri, người kia quả nhiên là ngươi.”



      Diệp Lạc hận thể cắn đứt lưỡi mình, trách vừa rồi thất thần, giờ phút này trạng thái của nàng cũng tốt lắm khiến tử thái tử túm được sơ hở. Đành phải cười cười, chỉ về phía trước, “Điện hạ, vi thần kính rượu thất hoàng tử.” Bưng ly rượu lên định bỏ chạy.



      Quân Hoằng nhanh tay túm lấy vạt áo của nàng, môi tiến gần bên tai nàng, “Ngươi cũng biết, ngọc bội này là do bản cung giữ, nếu có người cầm lấy nó là thái tử phi của bản cung.”



      Diệp Lạc đè thấp thanh , “Vậy có người cầm ngọc bội này đến Đông cung, vì sao điện hạ cho nàng làm thái tử phi?”



      Quân Hoằng nhếch miệng, “ phải nàng lấy của bản cung. Người đoạt ngọc bội từ tay bản cung là ngươi, Diệp Tri.”



      Diệp Lạc nhất thời cảm thấy hàn ý sau lưng như dâng lên, chẳng trách thái tử ngần này tuổi mà ngay cả cơ thiếp cũng có, hay là đoạn tụ?



      Có lẽ ý niệm trong đầu rất kinh hãi, nàng trợn tròn mắt, thanh cũng hơi run, “Ngươi, ngươi, ngươi……” Dù nàng kiến thức rộng rãi trong khoảng thời gian ngắn cũng thể dễ dàng nên lời.



      Quân Hoằng buông nàng ra ngồi ngay ngắn, “Nếu là Diệp thị lang, bản cung ngại thử lần.” Lời này của hề , mọi người chung quanh đều nhìn sang suy đoán đề tài hai người đàm luận.



      Diệp Lạc cơ hồ là kéo Phong Gian Ảnh chạy trối chết, bưng ly rượu đến trước mặt Quân Nặc, tay vẫn còn hơi run.



      “Diệp thị lang, ngươi làm sao vậy, có phải do rượu quá nồng, bị say?” mặt Quân Nặc lên chút lo lắng, đưa cái chén trong tay ra, “Đây là đường lê thủy, ngươi uống chút .”



      Cái chén kia trong suốt sáng loáng in hình rồng bay xung quanh, ràng là đồ vật của hoàng gia, Diệp Lạc nào dám nhận đành phải nghiêng người tránh , “Có thể là hôm nay gió thổi quá lớn, đa tạ thất hoàng tử quan tâm.”



      Bàn tay Quân Nặc giơ chén giữa trung dừng chút, lại dường như có việc gì mà thu hồi, quay đầu gọi thị vệ bên người, “Mau mang đem chiếc áo choàng mới của ta lấy cho Diệp thị lang.”



      Diệp Lạc vội vàng cự tuyệt, “ cần, vi thần là tới kính rượu, chúc thất hoàng tử cùng thất hoàng tử phi vợ chồng ân ái, đầu bạc đến già. Thần xin cạn chén trước.”



      Nàng ngửa đầu lên đổ cả ly rượu vào trong miệng, Quân Nặc lẳng lặng chờ nàng uống xong mới , “Dường như từ ngày quen biết Diệp khanh đến nay, hôm nay Diệp khanh uống rượu là lần tình nhất.”



      buông trong tay đường lê thủy, đổi thành ly rượu cũng cạn sạch, “Ta hôm nay, cao hứng.”



      Ánh mắt của , sâu thẳm mông lung, thản nhiên dừng mặt nàng.



      Diệp Lạc chắp tay, “Ngày vui, dĩ nhiên là thất hoàng tử cao hứng.”



      vài bước nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong giữa đám người Quân Nặc thân áo đỏ quả nhiên là tuấn tú tuyệt luân, ôn nhuận như ngọc.



      “Hoàng gia này, người người đều là nghiệt!”



      Nàng vốn muốn về vị trí cũ, tùy tiện tìm chỗ ngồi thôi! Đáng tiếc, nàng mới chưa được vài bước kẻ dẫn đường cho khách ở ngay bên cạnh.



      Theo hướng người đó chỉ, là hình ảnh Quân Hoằng cười vô cùng đắc ý.



      “Sao, Diệp khanh suy nghĩ đề nghị vừa rồi của bản cung?” Nàng vừa ngồi xuống, Quân Hoằng liền cười khẽ nghiêng đầu hỏi.



      Diệp Lạc mím chặt môi, lập tức trong đầu Phong Gian Ảnh thầm kêu hỏng bét, mà Dịch Kinh Hồng tỉnh bơ nuốt ngụm rượu uống dở.



      Người quen biết Diệp Lạc đều hiểu, nàng tức giận.



      Đáng tiếc, thái tử điện hạ cao cao tại thượng hiển nhiên còn chưa học được cách nhìn mặt đoán tâm tình, hứng thú nhìn về phía nàng, “Sắc mặt Diệp khanh tựa hồ tốt lắm nhỉ?”



      Khi hai người chuyện, thị vệ cầm kiện áo choàng xanh đen tới, Diệp Lạc sửng sốt, Quân Nặc phía xa xa nhấc chén về phía nàng. Nàng hiểu ý, Quân Nặc này lại gọi người đem áo choàng tới đưa nàng.



      Nàng định chối từ, hai chân tên thị vệ mau chóng quỳ sụp xuống, “Xin Diệp thị lang xin vui lòng nhận cho, nếu thuộc hạ khó có thể bẩm báo lại.”



      Trong khí này mà tên thị vệ quỳ xuống Diệp Lạc còn có thể sao nữa, nên vội vàng nhận áo choàng, “Được, ta nhận rồi, ngươi mau đứng lên !”



      Thị vệ cảm kích vô vàn mau chóng rời , Quân Hoằng bực mình lên tiếng, “Diệp khanh quả là người có duyên tốt, xem ra giờ ngay cả Thất hoàng đệ cũng đối với ngươi như người thường!”



      Hai huynh đệ này còn có để cho người khác sống ? Diệp Lạc chán nản, quay đầu đáp câu, “Đó là đương nhiên, nếu thái tử điện hạ bằng lòng với thần việc, thần cũng đối với ngài như người thường.”



      “Việc gì?”



      Bên miệng Diệp Lạc chứa nụ cười, “Ở phía dưới thần!”



      “Phốc!” Phong Gian Ảnh vẫn dựng thẳng lỗ tai, ai dè nghe thấy câu như vậy, vì thế hoa hoa lệ lệ cười văng cả nước miếng.



      Mà thái tử điện hạ của chúng ta, chết sững đương trường, há mồm cứng lưỡi nhìn về phía Diệp Lạc, trong đầu trống rỗng.



      Nghe , hỉ yến của thất hoàng tử ngày ấy có đại kỳ cảnh, đó là Lễ bộ thị lang Diệp Tri hì hục vùi đầu ăn, hưng phấn rung đùi đắc ý, mà thái tử điện hạ bên cạnh lại ngồi đờ người yên lặng, vẻ mặt cứng ngắc, nhiều lần thất thần.



      Đêm đó, đường về nhà, Diệp Lạc vừa vừa hát.



      Phong Gian Ảnh ở phía sau liên tục hô , “Tiểu Diệp Diệp, ngươi lung tung như vậy, nếu xảy ra chuyện, nhất định là chuyện may.”



      Diệp Lạc lại nghĩ tới vẻ mặt bực bội của Quân Hoằng, tâm tình càng tốt, tiểu tử kia dám cùng nàng đấu, hừ!



      “Công tử, chả lẽ ngài nhận ra nguy cơ gì à? Sau đêm nay, thế lực của thất hoàng tử đơn thuần như trước nữa.” Phong Gian Ảnh đành lòng đả kích nàng, nhưng nhìn nổi vẻ mặt thoải mái của nàng, thể giọng nhắc nhở.



      Diệp Lạc vươn hai tay đón gió đêm, chạy vài bước mới quay đầu lại, “Phong Gian, ngươi muốn chứng kiến ư, kiên trì của người có thể đạt được kết quả gì? Khi gặp được càng nhiều khó khăn khổ sở hơn cả trong tưởng tượng, tiếp tục kiên định với lựa chọn ban đầu hay là hối hận biết vậy nên thỏa hiệp từ đầu?”



      Nàng cười lớn, “ kiên trì của ta vĩnh viễn cũng thỏa hiệp, cho nên ta muốn nhìn xem, kiên trì của nam nhân, có thể có kết quả thế nào.”

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 18: Sơn thủy xa xôi



      Đêm khuya, nến đỏ tí tách.



      Khi đám đông rời , Quân Nặc vén hỉ khăn của tân nương tử, trong ánh sáng lập lòe Lương Tích Nghi dung nhan như ngọc, chỉ là khóe mắt kia còn chưa khô nước mắt, tan vào dung nhan trang điểm tinh xảo.



      Quân Nặc vứt hỉ khăn sang bên, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn, “Trước kia ngươi từng gặp hoàng huynh ta?”



      Hai người đều biết hoàng huynh này chỉ ai, Lương Tích Nghi lắc đầu, “Hôm nay mới gặp.”



      Ánh mắt Quân Nặc thản nhiên quét về phía nàng, “Vậy vì sao ngươi phải đào hôn?”


      Lương Tích Nghi ngẩng đầu lên lần đầu đánh giá vị hôn phu của nàng, mày kiếm mắt sáng, trong hình dáng mơ hồ có bóng dáng Quân Hoằng, chỉ là người này khí chất ôn hòa như gió, cùng thái tử sắc bén nghiêm nghị mà lạnh lùng là hoàn toàn khác biệt. Hơi hơi hoảng hốt, nàng cúi mắt, “Tích Nghi chỉ cam lòng muốn hỏi cho , hơn.”



      Quân Nặc đứng dậy, đến trước mặt nàng, nắm tay nàng, “Nếu cam lòng, nàng có muốn cùng bổn vương đoạt lại vị trí của nàng? Thái tử phi, hoàng hậu, chỉ cần chúng ta vợ chồng nhất thể, tất cả đều thuộc về nàng.”



      Đôi tay kiên định hữu lực, còn có thản nhiên lo lắng mà vì sao lòng nàng vẫn thấy chua chát như vậy?



      Nhưng mặt nàng lại nở ra nụ cười như hoa, “Đúng vậy, phu quân, từ nay về sau, chúng ta vợ chồng đồng tâm.”



      Quân Nặc ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm chặt lấy nàng, “Nàng cùng con của Lễ bộ thượng thư, Phó Thanh Nguyệt, có quen biết ?”



      Lương Tích Nghi gật gật đầu, “Ta cùng với Thanh Nguyệt coi như là bạn tâm giao, làm sao vậy?”



      Ý cười mặt Quân Nặc chậm rãi lan rộng, “Về sau các nàng nên thường xuyên qua lại.”



      “Chàng muốn mượn sức vị hôn phu Diệp Tri của nàng? Nhưng chỉ là tên thị lang nho binh quyền, Diệp gia ở trong triều cũng có căn cơ sâu, vì sao phu quân lại coi trọng như thế?”



      Quân Nặc hôn khuôn mặt nàng, “Tối nay chúng ta chuyện này, muộn rồi.”



      Lương Tích Nghi còn muốn thêm nữa, lại phát tay chậm rãi cởi bỏ vạt áo nàng, hai gò má ửng đỏ.



      Từng nụ hôn nóng rực người, Lương Tích Nghi nhắm mắt lại ôm chặt lấy , khóe mắt có nước mắt chậm rãi chảy xuống, lại vào mép tóc.



      Thái tử , muốn lấy người là vì bản thân nên mới gả. Mà nay, người cưới nàng, có phải bởi vì là nàng nên mới lấy?



      Chung quy là thể nghĩ, thể nghĩ, thể nghĩ.



      Mỗi năm lần tổ chức hội săn mùa xuân, từ trước là hoàng gia và đệ tử quý tộc tổ chức, là thời điểm thể tài năng trước mặt Hoàng Thượng và chúng đại thần.



      Thường là thái tử Quân Hoằng chủ trì nhưng năm nay Lương tướng gián ngôn, thái tử bận việc cải cách khoa cử, chuyện cải cách khoa cử quan trọng của đất nước, ý nghĩa to lớn, thái tử nên tập trung tinh lực làm. Mà việc giải trí như hội săn mùa xuân bằng giao cho hoàng tử khác giúp đỡ.



      Lúc ấy, Lễ bộ thượng thư Phó Giám Chi liền đứng ra phản đối, “Việc hội săn mùa xuân theo lệ là do thái tử chủ trì, khoa cử đương nhiên quan trọng nhưng lễ nghi hoàng gia cũng thể bỏ qua.”



      Lương Lược thêm nữa, Ngự Sử đại nhân Vương Đài bước ra khỏi hàng , “Thượng thư lời ấy sai rồi, thái tử điện hạ thân mang trọng trách, các vị hoàng tử cũng là long tử long tôn, càng phải phụ tá thái tử, xây dựng giang sơn Sùng Hưng. Sau này, huynh đệ đồng lòng mới là ân phúc của hoàng gia, của dân chúng!”



      “Đúng vậy, đúng vậy, thần thấy thất hoàng tử có khả năng……”



      ……



      Diệp Lạc thờ ơ lạnh nhạt nghe, tình thế này Quân Hoằng thể mở miệng gì, nếu thành người rộng lượng, có lòng bao dung, ngay cả thân huynh đệ của mình cũng dung.



      Thất hoàng tử Quân Nặc vốn có bộ binh duy trì, nay thêm lão thần Lương Lược đứng đầu phe…… Ánh mắt Diệp Lạc nhìn về phía Quân Hoằng.



      Quân Hoằng bước lên từng bước, chắp tay , “Khởi bẩm phụ hoàng, gần đây nhi thần quả thực rất bận rộn, bằng để Thất hoàng đệ đến xử lý hội săn mùa xuân năm nay, nếu Thất hoàng đệ có việc gì nắm , nhi thần tận sức chỉ điểm.”



      Quân Hoằng cũng vậy, Quân Bách nhìn rồi cũng đáp ứng.



      Lúc về, Quân Hoằng vẻ mặt trầm.



      Dịch Kinh Hồng đương nhiên nhanh chóng biết thượng triều hôm nay xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt Quân Hoằng hỏi, “Điện hạ, trong triều đình còn có đám người Phó thượng thư giữ ý kiến, vì sao ngài nhường luôn cơ hội cho thất hoàng tử?”



      Quân Hoằng nắm chặt tay, “Có Lương Lược ở phía sau duy trì, ý kiến của Phó Giám Chi thể thắng được, so với cuối cùng chịu đựng kết quả này còn bằng bản cung chủ động lựa chọn, ít nhất có thể có cái thanh danh tốt.”



      Dịch Kinh Hồng gật gật đầu, trầm tư chốc lát mới lộ ra nụ cười, “Điện hạ, lúc này ngài xem như nhân
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :