1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 98: Phiên Ngoại : Mười Dặm Hồng Trang
      Ngày Quân Hoằng đăng cơ từng tuyên bố, ba năm lập hậu.

      thân là Hoàng Đế, vì dân chúng thiên hạ, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ như bây giờ. Cho nên , dù là thiên hạ chí tôn, cũng có thể thân bất do kỷ.

      ngày nọ, buổi triều sớm, vẻ mặt Quân Hối mệt mỏi, lông mày và bả vai đều sụp xuống. cung kính bước ra khỏi hàng : “Hoàng Thượng, vốn dĩ quốc khố cũng giật gấu vá vai rồi,.sau loạt chiến , càng có vào chỉ có ra. Bộ Hộ bây giờ đúng là sống ngày như sống năm.”

      Nhìn bộ dạng sắp khóc của Quân Hối, Quân Hoằng bình tĩnh hỏi: “Như vậy theo khanh giải quyết thế nào?”

      Mắt Quân Hối sáng lên, nhanh chóng : “Hoàng Thượng, bằng ngài nhanh lập Hậu . Lập Hậu là việc lớn. Mà bây giờ ba nước hòa bình, Dực Quốc lại từng chịu ơn của nước ta, tất nhiên phải đưa lễ vật to rồi. Ngoài ra Hoa Gian Quốc, các bộ lạc lớn và các châu huyện trong nước cũng có hạ lễ. Như vậy có thể giảm bớt nguy cấp của quốc khố nay.”

      Quân Hoằng mím môi đáp, Dịch Kinh Hồng lại đứng dậy: “Khải tấu Hoàng Thượng, thần cũng đồng ý, bây giờ thiên hạ mới ổn định, đúng là cần việc vui để ổn định lòng dân, trọng chấn sĩ khí.”

      Đương nhiên là Quân Hoằng có nghe ra ý của hai người này. cũng ước gì sớm ngày rước được nữ tử âu yếm về nhà. Nhưng lời “Ba năm lập Hậu nạp Phi” ra ngày đó, bây giờ mà lật lọng chẳng phải là thất tín cả thiên hạ sao?

      “Hoàng Thượng.“ Phó Giám Chi cũng chậm rãi thong thả ra: “Diệp Lạc là do Tiên Hoàng khâm định. Chỉ vì ngài mới đăng cơ, Diệp Lạc phải phụ tá ngài nên mới ra. Bây giờ mọi việc ổn định, chỉ xin Hoàng Thượng vâng theo di mệnh của Tiên Hoàng sớm ngày lập hậu, đó chính là phúc của triều ta.”

      Tô Thành nhìn mấy người này, ông hiểu rồi. Được rồi, là kẻ bề tôi, ông cũng nên hiểu lòng Vua chút, thuận theo ý Vua : “Hoàng Thượng, xin ngài vì dân chúng Sùng Hưng mà sớm ngày lập hậu !”

      vừa quỳ, văn võ cả triều cũng quỳ theo: “Xin Hoàng Thượng sớm ngày lập hậu.”

      “Hoàng Thượng nếu còn đáp ứng, bọn thần đứng dậy.” Quân Hối còn sợ thiên hạ loạn mà bồi thêm câu. Đáng thương cho tay chân già yếu của Tô Thành, nghe thấy câu ấy mà run lên vài cái.

      Vì thế sau khi văn võ trong triều quỳ buổi sáng, Quân Hoằng thể đồng ý. Việc lập Hậu cứ như vậy được định ra.

      Quân Hối có dự kiến trước, sau khi bãi triều về phủ, mà trực tiếp mặt dày mày dạn ở lại trong cung. Dù sao bây giờ hậu cung của Quân Hoằng cũng có người, cũng có chỗ để ở.

      Dịch Kinh Hồng may mắn như vậy, ngày hôm sau thể vào triều, nghe là xin nghỉ vì bị phong hàn.

      Vài ngày sau Quân Hối mới bóng gió hỏi thăm được tin tức. Nghe lúc Dịch Kinh Hồng ngủ say, bị người ta hắt bồn nước lạnh lên giường. Như vậy còn chưa hết, bi kịch nhất là, còn phát ra mình bị điểm huyệt. Vì thế, chỉ có thể nằm im giường tới sáng. Vì vậy mà bị cảm.

      Quân Hối lau mồ hôi, may mắn lúc ấy về phủ.

      Đoán chừng người nào đó hết giận, mới lén lút về phủ. Kết quả, vừa mở ra cửa phòng, liền nổi giận: “Diệp Lạc, ngươi là đồ vô lương tâm!

      Cái giường gỗ lim bảo bối mà mất bao công sức mang về, vỡ tan.

      Lúc này Diệp Lạc ở trong phủ, có chút áy náy chơi với Thiên Hạ.

      Tô Thành và Phó Giám Chi thôi, chứ Dịch Kinh Hồng và Quân Hối có thể thoát khỏi tay nàng sao? Thời gian độc thân đáng thương của nàng!

      nàng cảm thấy giờ có gì tốt cả. Rảnh rỗi chơi với Thiên Hạ, hát mấy bài dân ca. Chờ Quân Hoằng giải quyết xong việc hai người còn có thể làm vài việc lãng mạn. Ai ngờ lại phải gả làm vợ người ta sớm như vậy chứ?

      “Ngươi như thế này có gì tốt à?” Quân Hoằng vốn hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương, vừa nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu thù ngẩng đầu.

      Diệp Lạc cầm quả táo gọt sẵn lên, đút cho miếng, lại tự mình ăn miêng: “Đương nhiên, nếu ngươi có thể bắt ta ở ngự thư phòng xem ngươi phê tấu chương, càng tốt.”

      Quân Hoằng nuốt miệng táo xuống, nhìn nàng nửa ngày, mới ra câu: “Ta thấy như thế này có gì tốt cả.”

      phải cũng vẫn vậy sao?” Diệp Lạc quay đầu nhìn : “Chẳng qua là ta chuyển từ Diệp phủ đến Hoàng Cung thôi mà.”

      Quân Hoằng đặt cây bút trong tay xuống, nghiêm túc nhìn nàng. Diệp Lạc tự giác mà sờ sờ mặt, có chút kỳ lạ: “Nhìn ta làm gì chứ? Ta gì sai à?”

      Quân Hoằng duỗi tay ra, kéo nàng vào trong lòng, dán sát vào mặt nàng, nghiêm túc : “Đương nhiên là giống rồi.”

      cứ , đứng gần như vậy làm gì? Rốt cuộc là chỗ nào giống?” Diệp Lạc có chút thoải mái.

      Quân Hoằng cười cười, hai tay siết chặt: “Ngươi chỉ chuyển từ Diệp phủ tới Hoàng Cung, mà còn chuyển từ giường của ngươi đến giường của ta…” Những lời còn lại biến mất khi hai người dính sát vào nhau rồi.

      lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách ra, Quân Hoằng hơi thở ổn nhìn nàng: “Lạc Lạc, chúng ta thành thân .”

      Dưới cái nhìn chăm chú sáng ngời của , Diệp Lạc mơ hồ mà gật đầu.

      Vì thế, hôn này dưới tình huống thiên thời, địa lợi, nhân hoà, nhận được cam tâm tình nguyện đồng ý của mọi người.

      Đêm trước khi xuất giá, Diệp Thập Nhị, Diệp Thập Cửu, và cả Quân Hồng Tụ, vừa giúp Diệp Lạc thu thập cái này, vừa giọng dặn dò cái kia.

      Diệp Lạc ngồi giường, lại là người nhãn rỗi nhất.

      Nhìn ba người bận rộn đủ thứ, khóe miệng nàng hơi cong lên: “Hồng Tụ, ra ngoài với ta lát .”

      Quân Hồng Tụ sửa sang lại giá y, vừa nghe thấy vậy hơi khó xử: “Nhưng ở đây còn chưa xong hết mà.”

      Diệp Lạc quăng giá y cho Thập Nhị: “Được rồi, có hai người họ ở đây, muội ra ngoài với ta .” cho thời gian để phân trần, nàng trực tiếp kéo Quân Hồng Tụ .

      Hai người trong viện, ánh trăng rất nhạt, xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng lá cây bị dẫm nát dưới chân hai người.

      “Hồng Tụ, muội ở đây bao lâu rồi nhỉ? Mấy ngày trước, ta nhận được thư của Nhàn Vân vương gia, chờ xong hôn của ta, muội cũng nên về Vương phủ thôi.”

      Quân Hồng Tụ cúi đầu, gì.

      Diệp Lạc dừng lại, nhìn nữ tử trước mắt, nhàng thở dài: “Hồng Tụ, muội là nữ tử tốt nhất mà ta từng gặp, nhưng mà…….”

      Quân Hồng Tụ lúc này mới ngẩng đầu lên, Diệp Lạc thấy mặt nàng là nụ cười rất tươi: “Hồng Tụ?”

      Quân Hồng Tụ nhịn được cười tiếng: “Tiểu thư, tỷ thể đuổi muội dễ vậy đâu, muội muốn ở lại.”

      “Ở lại? được đâu, Hồng Tụ. thể để chậm trễ thanh xuân của muội được.” Diệp Lạc bắt đầu nóng nảy.

      “Tiểu thư.“ Hồng Tụ giơ tay giữ nàng lại, hai má có chút nóng lên: “Ở bên cạnh tỷ hơn năm, muội hiểu rất nhiều việc rồi. Nếu thời gian dài như vậy mà, còn đủ để muội hiểu tình cảm của mình, muội cũng quá hiểu chuyện rồi. Tiểu thư, tuy tỷ rất tốt, nhưng dù sao tỷ cũng là nữ tử giống muội. Muội hối hận đoạn tình cảm trước kia, nhưng cũng biết đó phải tình từ hai phía.”

      Diệp Lạc thở ra hơi, lại có chút nghi hoặc nhìn Quân Hồng Tụ. phải vì nàng, lại muốn ở lại? Chẳng lẽ là…….

      Nàng thử hỏi câu: “Là Giản Phàm, hay là Tang Du?”

      Quân Hồng Tụ đỏ mặt, có chút xấu hổ xoay đầu .

      Diệp Lạc trong lòng hiểu , trong lúc chăm sóc Thiên Hạ, chung đụng với Quân Hồng Tụ nhiều nhất chỉ có hai người này. Nàng hiểu người nhà mình, bình thường vẫn giấu ở chỗ ai biết, nhưng dù là ai cũng đều xuất sắc cả. Nhưng điều lo lắng duy nhất là Nhàn Vân vương gia: “Hồng Tụ, muội là Quận Chúa, Giản Phàm lại có quan chức gì, Vương Gia đồng ý sao?”

      phải Giản Phàm, là Tang Du.” Quân Hồng Tụ nóng nảy: “Hơn nữa cha muội đồng ý mà. Cha thương muội nhất.”

      “A, hóa ra là Tang Du à!” Diệp Lạc kéo dài giọng, cười đắc ý.

      Quân Hồng Tụ dậm chân cái, thuận theo: “Tiểu thư!”

      “Ha ha!” Đêm nay Diệp Lạc rất vui vẻ, kể từ bây giờ, nàng còn gì vướng bận rồi.“Được rồi, chúng ta về ngủ thôi.”

      “Lạc Lạc!” Giọng quen thuộc vang lên, Diệp Lạc xoay người, Phong Phi Tự đứng cách đó xa, người đều là ánh trăng, cười ấm áp.

      Trong thời gian ngắn, nàng có phẫn biệt được là hay mơ: “Sư huynh?”

      “Đúng, là ta!” Phong Phi Tự tới. Tang Du ở phía sau ra hiệu với Quân Hồng Tụ, hai người lặng lẽ xuống.

      Diệp Lạc nháy mắt mấy cái: “Sư huynh, huynh đến rồi.”

      “Phải đến chứ, đương nhiên phải đến rồi. Muội muội thành thân, người làm huynh trưởng, có thể đến sao?” Phong Phi Tự cười. Đây là nữ tử mà nhìn từ bé đến lớn, từ nhóc thích nghịch ngợm gây trở thành thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, duyên dáng kiều tại. Ngày mai trở thành tân nương của người khác.

      “Đồ cưới chuẩn bị xong chưa?”

      “Rồi, ca ca chuẩn bị sẵn cả rồi.”

      Phong Phi Tự gật đầu: “Diệp Tri đúng là rất chu đáo. Nhưng mà đồ cưới của muội, hẳn là còn thiếu phần của ta nữa.”

      Diệp Lạc nhìn .

      Phong Phi Tự tiếp: “Muội quên rồi à, ta từng mượn đồ cưới của muội. Bây giờ cũng đến lúc trả rồi.”

      “Sư huynh, cần đâu.”

      “Lạc Lạc.“ Phong Phi Tự ngắt lời nàng: “Cũng phải để ta làm việc gì đó cho muội chứ. Ta biết giờ Sùng Hưng rất cần tiền. Hơn nữa, đây vốn là của muội. Lạc Lạc, ta hy vọng nhìn thấy muội thuận lợi vui vẻ xuất giá.”

      Cho tới bây giờ Diệp Lạc vẫn biết, việc quyết định rất ít người có thể lung lay được. Lại , giờ là Vua nước, cũng để ý việc đó. Nàng lấy làm tiền riêng cũng được. Lập tức gật đầu: “Được rồi, vậy cám ơn sư huynh.”

      “Lạc Lạc…….”

      “Hả?”

      Phong Phi Tự tiến lên bước, nhàng ôm nàng: “Nhất định phải hạnh phúc nhé.”

      “Dạ.”

      Phong Phi Tự nhắm mắt lại, cho nước mắt tràn ra.

      Hóa ra có loại tan nát cõi lòng, có thể làm người ta đau tới xương tủy, ngay cả rên rỉ cũng là hy vọng xa vời.

      Lạc Lạc, Lạc Lạc, từ nay về sau chỉ có thể gọi tên này trong mộng thôi. Vô nhai từng hỏi , có hối hận ?

      Hối hận ? cũng từng hỏi mình như vậy. Nhưng biết, nếu quay lại , vẫn lựa chọn làm như vậy.

      . vốn có lựa chọn.

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tiếng pháo rộn ràng.

      Đây là nghi thức lập Hậu hiếm có trong lịch sử Sùng Hưng từ khi dựng nước.

      Quân Hoằng dựa theo lễ nghi bình thường, tự mình cưỡi con ngựa cao to, đến Diệp phủ đón dâu.

      Nhưng quá trình đón dâu lại thuận lợi như tưởng, cho dù, là Hoàng Đế.

      Đầu tiên, cửa lớn của Diệp phủ mở. Đợi Quân Hối phát hết sạch tiền mừng, sắp khóc rồi, cửa mới mở ra.

      Vất vả mãi mới vào được cửa lớn còn có cửa viện, cửa sảnh. Đến lúc Quân Hoằng rất vất vả mới ngồi được trong sảnh, Quân Hối ôm tiền túi, khóc ra nước mắt: “Tang đại tổng quản, bây giờ đưa tân nương tử ra thôi, kiệu hoa chờ ở bên ngoài rồi.”

      Tang Du cung kính hành lễ: “Còn phải mời Hoàng Thượng tự mình đến khuê phòng đón tiểu thư.”

      “Cái gì? Tự mình đến khuê phòng à. Thế còn ra thể thống gì nữa?” Quân Hối nhảy dựng lên: “Đây là quy củ ở đâu chứ?”

      “Sư huynh của tiểu thư , là quy củ của Thương Vụ Môn.”

      Sư huynh Diệp Lạc chính là Phong Phi Tự hả? Vẻ mặt Quân Hối càng đau khổ, nếu là , còn phải là muốn ép buộc Quân Hoằng sao: “ được, cái này phù hợp lễ nghi.”

      “Dù sao hôm nay cũng phù hợp lễ nghi rồi, bằng triệt để phù hợp lần .”

      “Lời này cũng là Phong Phi Tự hả.” Quân Hối hỏi.

      “Dạ.” Tang Du thành trả lời.

      “Được, ta .” Quân Hoằng đứng dậy, sải bước đến phòng Diệp Lạc.

      Đương nhiên, phòng Diệp Lạc cũng là đóng cửa rồi. Quân Hoằng gõ cửa: “Lạc Lạc?”

      “Bên ngoài là ai thế?” Đây là giọng Diệp Thập Cửu.

      “Là ta.”

      có tên sao?”

      Dừng chút, Quân Hoằng đáp: “Quân Hoằng.”

      “Tới làm gì?”

      “Đón Lạc Lạc, Lạc Lạc, mở cửa .”

      “Đón tiểu thư nhà ta làm gì?”

      “Làm Hoàng Hậu của ta, thê tử của ta.”

      “Thế, hát bài .”

      Hát à? Quân Hoằng ngượng nghịu, Vi Kỳ ôm kiếm suýt nữa đứng vững mà ngã xuống, Quân Hối ở phía sau trợn trắng mắt.

      “Lạc Lạc, ta biết hát, ngươi biết mà.” Quân Hoằng giọng .

      “Tiểu thư, cho ngươi giúp .” Diệp Thập Cửu cảnh cáo Diệp Lạc. Diệp Lạc nhịn cười, cũng lên tiếng, nhìn bọn Thập Cửu đùa giỡn vui vẻ.

      Thập Nhị ôm Thiên Hạ tiến cửa phòng: “ hát hôm nay cửa cũng mở.”

      Quân Hoằng khó xử nửa ngày, rốt cục vẫn hát ra: “Tiểu bảo bảo, mau ngủ……”

      Ông trời có mắt, biết hát mà. Thanh kiếm trong tay Vi kì rốt cuộc cũng rơi xuống

      “Dượng biết hát, biết hát!” Thiên Hạ cũng vui vẻ vỗ tay, cười .

      Diệp Thập Cửu và Diệp Thập Nhị cười thành đoàn, rốt cuộc cũng mở cửa ra.

      Vẻ mặt Quân Hoằng như được ban ơn, vào nhìn thấy Diệp Lạc ngồi ngay ngắn giường, mọi xấu hổ đều biến mất, chỉ còn lại toàn vui vẻ: “Lạc Lạc, ta tới đón ngươi.”

      Diệp Lạc đội khăn voan đỏ đầu, chỉ thầm mắng câu: “Đồ ngốc!” Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, ngọt tới tận đáy lòng.

      “Hoàng huynh, ôm tân nương tử mau.” Quân Hối thấy Diệp Thập Cửu cười có ý tốt, bỗng cảnh giác.

      “Chặn lại.” Diệp Thập Cửu gọi Diệp Thập Nhị câu. Nhưng lần này động tác của Quân Hoằng đủ nhanh, bế Diệp Lạc lên, liền xông ra ngoài.

      Buồn cười, dù sao cũng là Hoàng Đế, những người đó có thể cầm đao kiếm chặn sao?

      “Hồng bao của ta!” Thập Cửu còn kêu gào ở phía sau.

      Quân Hối lau mồ hôi trán, may mà chạy nhanh, quốc khố có tiền đâu.

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm Quân Hoằng muốn buông tay, vẫn là Diệp Lạc thầm véo mấy cái, mới lưu luyến thôi, bỏ nàng vào kiệu hoa.

      Ngày hôm đó là ngày cưới gả bình thường.

      Nữ gả, nam cưới.

      Nàng gả cho , cưới nàng về.

      Ngày hôm đó, cũng là ngày cưới gả bình thường nhất.

      Đường đường là Hoàng Đế đương triều, lại đích thân đón tân nương, cả quãng đường, ánh mắt đều rời kiệu hoa, ý cười nồng đậm.

      Diệp Lạc ngồi trong kiệu hoa, nhìn nửa mặt qua mành kiệu, vươn tay ra, vẽ theo hình dáng của , khóe miệng giương cao.

      Người này, từ hôm nay trở , là phu quân của nàng.

      Gia gia, ca ca. Mọi người có thấy , Lạc Lạc, tìm được phu quân của mình rồi.

      ngày đó, trời trong nắng ấm, ôn nhu vô hạn.

      “Này, rốt cuộc ngươi có được hay thế?” Ban đêm, trong tẩm cung Hoàng Thượng, truyền ra giọng của Hoàng Hậu mới.

      sao? Là do bộ y phục này của ngươi quá phức tạp.” Nửa ngày cởi được y phục của nàng, đầu Quân Hoằng cũng đầy mồ hôi, lại còn cãi đúng lý hợp tình.

      Diệp Lạc trừng nửa ngày: “ bỏ , ta ngủ.” Tự mình nghiêng người , quay lưng về phía ngủ.

      Quân Hoằng nhìn nàng nửa ngày, đây chính là đêm động phòng hoa chúc chờ mong lâu, sao có thể cứ như vậy mà ngủ được? Vì thế bất chấp tất cả, trèo lên giường.

      “A, đồ chết tiệt này.” Cùng với tiếng Diệp Lạc mắng còn có cả tiếng vải vóc bị xé rách.

      Quân Hoằng đắc ý quăng y phục bị xé rách sang bên, cởi được, còn biết xé chắc?

      Diệp Lạc che mắt : “ được nhìn.”

      “Được, nhìn, ta hôn.” Quân Hoằng cúi người xuống, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cần cổ nàng.

      Hai má Diệp Lạc đỏ bừng: “Tiếp theo ngươi cũng biết à?”

      “Đương nhiên.” Quân Hoằng trả lời mơ hồ: “Chiêm xuân tìm cho ta rất nhiều tranh.”

      Diệp Lạc lập tức nhớ tới ánh mắt quái dị lúc Chiêm Xuân ra ngoài, nhất thời nổi giận: “Quân Hoằng, ngươi chết .”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 99: Phiên Ngoại Hai: Thiên Hạ Diệp Gia
      “Tiểu thiếu gia, Hoàng Thượng cho mời.” Lúc Tang Du vào thư phòng, ta đọc sách. Đó là tạp ký mà Phong Gian Ảnh chạy khắp nơi viết cho ta, phải tử sử kinh tập, nhưng cũng có chút thú vị.Vừa nghe Tang Du , ta lại thấy có chút đau đầu, xoa xoa trán, ta hỏi: “ lại mất à?”

      “Dạ.” Ánh mắt Tang Du nhìn ta có vẻ đồng tình.

      Ta thở dài hơi, cứ , sao lần nào cũng là ta thu thập rắc rối chứ? Kỳ thực lần nào ta cũng rất muốn với dượng, đâu, cũng thương lượng trước với ta, cũng thông báo cho Diệp gia. Nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy dượng, ta lại mở miệng được. Chắc là do trong lòng cũng thấy dượng rất đáng thương, có thể coi là Hoàng Đế đáng thương nhất từ trước tới nay.

      Ta đọc nhiều chính sử dã sử như vậy, nhưng chưa từng thấy Hoàng Đế nào giống dượng cả, chỉ có nữ nhân, mà nữ nhân này còn hay trốn khỏi cung!

      Dượng muốn dùng thế lực Hoàng Gia tìm , bên là sợ tin tức bị tiết lộ mang tới phiền phức cần thiết cho , bên kia là sợ Tô Thừa Tướng mắng lợi dụng công làm việc tư. Cho nên mỗi lần thấy , dượng bảo ta tìm qua con đường Diệp gia. Sau khi tìm được mà còn muốn vè, viết mấy dòng cho dượng, dượng bỏ qua. Mười ngày nửa tháng sau, vẫn chưa về, dượng lại tìm.

      Ta thực rất đau đầu, rất muốn cho dượng biết là tình cảm của dượng, đều biết hết rồi, cần phải nhắc nhở nhiều như vậy. Người phải ngắn gửi tình cảm giúp dượng là phủ binh Diệp gia ta đấy!

      Ta vừa nghĩ, vừa thu dọn đồ, Tang Du đứng bên yên lặng nhìn ta. Đến khi ta mở cửa ra ngoài, mới phát có vẻ thích hợp, quay đầu hồ nghi hỏi: “Tang Du, sao thúc cứ nhìn cháu thế?”

      Tang Du sửng sốt, có vẻ mới hồi phục tinh thần, thấy ta còn chờ mới giọng : “Tiểu thiếu gia, bộ dạng của ngươi càng ngày càng giống đại công tử.”

      Ta cười: “Cháu tất nhiên là giống cha cháu rồi.”

      Tang Du nhìn ta, tiếp tục : “Tiểu thư rất cao hứng.”

      Ta quay đầu , vừa vừa : “Đó là tất nhiên, cháu là Thiên Hạ Diệp gia mà.”

      Những lời này, là lời thích nhất.

      Lúc nghe thấy hiểu, chỉ cho là cách xưng hô. Đến khi hơi hiểu biết, mới cảm thấy tên này rất bừa bãi. Có lần hỏi , vì sao lại đặt tên này, làm người bình thường mà lấy tên này thig thỏa đáng. Lúc ấy cho là đúng chỉnh lại y phục cho ta: “Thiên Hạ mặc bộ này là đẹp. cảm thấy tên này rất êm tai, Thiên Hạ thích sao? Nếu thích chúng ta có thể đổi.”

      Đâu ta bỗng đầy vạch đen: “Tên cũng có thể tùy tiện đổi sao?”

      cười nhìn ta: “Đương nhiên rồi, chỉ cần Thiên Hạ thích là được.”

      Đúng vậy, chỉ cần ta thích. Những lời này dễ dàng, nhưng làm lại rất khó khăn, nhưng làm được..

      Nghe Phong Gian Ảnh , ngày hôm sau hôm thành thân, biết có phải là ta cảm thấy bị người cướp mà khóc nháo đòi tìm , dỗ thế nào cũng được. Về sau thấy ta khóc mãi, Tang Du đành đưa ta vào cung. Ta vừa vào cung liền bám chặt buông.

      Buổi tối, ta chen vào giữa và dượng, cho dượng tới gần . Dượng bất đắc dĩ, đành phải để mặc ta chen vào giữa thế giới tân hôn của họ.

      Cái này cũng chưa xong, sáng sớm hôm sau, ta lại còn đái dầm, hơn nữa còn làm ướt chỗ dượng. Lúc ấy mặt dượng đen sì, lại ôm ta cười đến mức ngồi dậy được: “Thiên Hạ nhà ta hơn tuổi rồi, đái dầm nữa rồi. Quân Hoằng, phải ngươi chứ?”

      Ta cúi đầu gì, ta cũng biết là mình sai rồi, nhưng ta cũng cố ý mà. Nhất định là dượng chèn ép ta nên ta mới đái dầm về phía dượng.

      Chờ dượng bỏ lại câu: “Diệp Thiên Hạ, ngươi đừng có lớn lên.” Sau đó vội vàng tắm rửa, mới hỏi ta: “Thiên Hạ, là cháu hay là dượng?”

      Ta giọng : “Là Thiên Hạ.”

      hôn ta cái, có vẻ rất cao hứng: “ sao cả, Thiên Hạ nhà ta thích đái dầm đái dầm.”

      Lúc ấy ta , vì sao ta đái dầm mà còn vui như vậy. Sau này ta mới biết được, sở dĩ vui như vậy, phải vì ta đái dầm, mà vì ta nhận mình đái dầm.

      chưa từng cầu ta phải làm gì, phải học gì, thậm chí ngay cả Diệp gia cũng chưa bao giờ bắt ta phải gánh vác.

      cho ta đọc sách với ông ngoại, xem Lục vương gia đấu trí cùng gian thương, du ngạo giang hồ với Phong Gian Ảnh, còn tự xử lý việc của Diệp gia.

      Cho đến năm ta 13 tuổi, có em bé thứ ba, chính là muội muội Tiếu Tiếu bây giờ, ta gặp , : “ , giao Diệp gia cho cháu. an tâm nghỉ ngơi .”

      Lúc ấy, nôn nghén điên cuồng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bình tĩnh nhìn ta: “Thiên Hạ, cháu suy nghĩ tốt rồi chứ?”

      Ta hiểu ý , từ trước tới giờ ra đều biết ta, thương ta, luôn chăm chú nhìn ta con đường trưởng thành của ta, dẫn dắt ta từng chút . bắt ta chịu gánh nặng trách nhiệm nào. cho ta khoảng trời rộng lớn vô hạn, để ta tự lựa chọn con đường mình muốn . Mà bây giờ, ta chọn xong rồi.

      , cháu thích Tang Du, Giản Phàm, thích Phong Gian Ảnh, thích phủ binh Diệp gia chúng ta, cháu thích Diệp gia.” Ta nghiêm túc .

      nhìn ta, gì.

      Ta lên trước, nhàng cầm tay : “ , cháu trưởng thành rồi. Sau này Diệp gia có chuyện gì cứ giao cho cháu.” Mắt đỏ lên, nhưng khóc, mà cười, cười rất vui vẻ. Nụ cười của là nụ cười đẹp nhất mà ta từng thấy, nó làm người ta nhịn được mà cũng cười theo.

      : “Được, Thiên Hạ!”

      ra đến cửa, ta gặp Quân Tử. Quên , lúc đó, có hai đứa con rồi, Quân Tử mười tuổi và Quân Kiêu sáu tuổi. Đương nhiên còn đứa bé trong bụng, chính là Quân Tiếu sau này, muội muội nhất của chúng ta. Quân Tử dắt tay Quân Kiêu đứng ngoài cửa, biết đứng bao lâu rồi, thấy ta ra : “Biểu ca, may mà huynh nhận đống việc kia của Diệp gia.”

      Ta búng trán cái. đời này, chắc mấy ai dám búng trán Thái Tử đương triều. Đương nhiên, ta thuộc mấy người đó: “Đệ lo lắng cái gì chứ, cho dù huynh nhận, cũng đến lượt Hoàng Đế tương lai là đệ nhận đâu.”

      xoa đầu Quân Kiêu bên cạnh: “Nếu đệ có thể mình làm tất cũng tốt. Tiếc là mẹ định nhắm tới Kiêu Kiêu. Mà Kiêu Kiêu của chúng ta lại có vẻ thích.”

      Ta hơi hơi xoay người, chọc Quân Kiêu: “Hóa ra tiểu biểu đệ của chúng ta thích à. Đến đây, cho biểu ca biết lớn lên đệ thích làm cái gì?”

      Quân Kiêu vỗ thanh kiếm gỗ bẻn hông, lớn tiếng : “Sau này đệ phải giống như Đại Tướng Quân Diệp Tinh Dương, đánh ngã tất cả bọn người xấu dám đến đánh chúng ta.”

      Ta cười: “Được, vậy bây giờ Kiêu Kiêu có thể học làm Đại Tướng Quân rồi.”

      Quân Kiêu gật đầu liên tục: “Đệ vẫn luôn học mà. Đúng , ca ca?”

      Quân Tử cười gật đầu: “Đúng vậy. phải đệ muốn gặp mẹ sao? , bây giờ có thể vào rồi.”

      Quân Kiêu hoan hô tiếng, nhanh chóng chạy vào: “Mẹ!”

      Ta nhìn bóng lưng của , câu: “Quân Tử, đệ còn đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh già lắm. Phải như Quân Kiêu mới giống trẻ con chứ!”

      Quân Tử liếc ta cái: “Biểu ca, huynh cũng chỉ hơn ta ba tuổi thôi.” Sau đó vào nhà.

      Nhìn bộ dáng thành thạo đó của , ta càng thể hiểu nổi, với tính cách của và dượng, sao có thể dạy dỗ ra đứa con như vậy chứ?

      Sáu năm sau, lúc Quân Tử lần đầu tiên được phép uống rượu, ta mới biết được đáp án.

      Lúc đó, ta bỗng nhiên tới vấn đề này, có vẻ Quân Tử say nên mới cho ta biết: “Biểu ca. Bỏi vì các huynh đều có thể lựa chọn, còn đệ thể lựa chọn, thể trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ của đệ được.”

      Ta hỏi tỉnh táo chút, cố gắng mở to mắt muốn nhìn thiếu niẻn tuấn dật phi phàm trước mắt: “Quân Tử, cảm thấy vất vả sao?”

      Khóe miệng có nụ cười. biết có phải ta say hay , mà lại thấy nụ cười đó có vài phần giống : “Đây là thiên hạ của đệ, khổ!” chạm chén vào chén ta cái: “Huynh tiếp nhận thiên hạ của Diệp gia mẹ vất vả. Còn đệ, tiếp nhận thiẻn hạ Sùng Hưng, đệ đệ muội muội có thể được hưởng vui vẻ như người bình thường.”

      Chén của chúng ta, chạm nhau giữa trung, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Lúc đó, ta hiểu rằng chúng ta đều hạnh phúc, bởi vì chúng ta đều tự đón nhận thiên hạ của chính mình.

      Nhớ đến đây, ta cũng tới Hoàng Cung.

      Dượng chờ ta trong ngự thư phòng, vẻ tức giận mặt vẫn hết. Năm tháng trôi qua chỉ làm tăng thêm thành thục cho dượng, hề thấy chút dấu vết của thời gian.

      quá đáng. Lần này Lạc Lạc là quá đáng rồi, Thiên Hạ, ngươi tìm được Lạc Lạc bảo nàng về ngay lập tức!” Dượng cố ý tăng thêm ngữ khí.

      Ngay lập tức? Ta giương mi: “Lần này lại làm gì ạ?”

      Ngay cả lần trước đưa Tiếu Tiếu tới chỗ Thập Cửu, để nhóc sáu tuổi đến chốn yên hoa hồng trần, còn cả lần đưa Kiêu Kiêu đến Thương Vụ Môn, năm năm cho về, dượng cũng có phản ứng lớn như vậy. Sao lần này lại tức giận như thế? Ta nhìn bốn phía, thấy Quân Tử, trong lòng hoi động. phải là bắt cóc Thái Tử đương triều đấy chứ? Quả nhiên, sắc mặt dượng đen sì như trời sắp đổ mưa: “Nàng mang Quân Tử rồi.”

      Đây đúng là việc lớn rồi. mang Quân Tử , chẳng phải dượng phải mình xử lý chính , có cách nào chạy theo sao? , người choi gì được lại bắt cóc Thái Tử, dượng có thể tức giận sao?

      “Thiên Hạ, ngươi có biện pháp tìm được nàng ? Mấy ngày sắp tới phải thảo luận việc bố phòng ở biên quan với triều thần. Việc này do Quân Tử xử lý, lập tức tìm nó về.”

      “Dượng, cần lo lắng, cháu lập tức tìm.” Ta nhận lời, dùng hiểu biết của đối với phủ binh Diệp gia nếu muốn cho chúng ta tìm được, phủ binh cũng làm gì được. Ta chỉ có thể tự mình thôi.

      Nửa tháng sau, ta mới tìm được và Quân Tử trong quân doanh của Tinh Dương thúc.

      thấy ta mệt mỏi, hề kinh ngạc, ngồi đó vui vẻ vẫy tay: “Thiên Hạ, cháu đến rồi.”

      Ta vào, rót chén nước, nhanh chóng uống xong, mới thở hổn hển: “ , người gặp rắc rối rồi.”

      nhìn chằm chằm vào ta: “Thiên Hạ, lần này cháu chỉ mất nửa tháng tìm được , có tiến bộ rồi. Lần trước cháu mất tháng.”

      Ta nhịn được lại muốn thở dài: “ , là Tinh Dương thúc cho cháu biết.”

      hơi nghiêng đầu: “Tinh Dương, ngươi đâm chọc à?”

      Tinh Dương thúc thảo luận gì đí với Quân Tử về tấm bản đồ trước mặt, nghe thấy hỏi, lập tức quay đầu đáp: “Tiểu thư, Thái Tử cần phải về.”

      Quân Tử cũng quay đầu: “Phải đó, mẹ, con có thể.”

      gật đầu: “Có thể về . Mấy ngày nữa mẹ về sau. Con về với người trong cung kia tiếng.”

      Quân Tử thu dọn đồ bàn, đứng dậy cúi người chào Tinh Dương thúc: “Tinh Dương thúc, cám ơn thúc, cháu trước.” Sau đó lại đến trước mặt , dừng lại chút, mới : “Mẹ, ta sai rồi. Lúc về con bỏ bản đồ bố phòng con vẽ.”

      vẫy vẫy tay: “Tự mình biết làm thế nào là tốt rồi, đường phải cẩn thận nhé.”

      Quân Tử mấy bước, lại quay về ôm chút, rồi buông tay, vừa chạy vừa : “Mẹ, về sớm chút nhé. Con nhớ mẹ.”

      ở đó trợn mắt, vỗ trán: “Thế này giống Thái Tử sao?”

      Lúc này ta mới hiểu được, mang Quân Tử để làm gì. Lại uống thêm chén nước nữa, rồi mới : “ , người đừng áp bức Quân Tử quá, đệ ấy mới mười bảy tuổi.”

      “Ừ, đúng là nó mới mười bảy tuổi.” đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn ta, hai mắt tỏa sáng: “Thiên Hạ, cháu hai mươi rồi nhỉ?”

      Ta cảm thấy lạnh cả người, cảnh giác nhìn : “Đúng vậy.”

      Lúc này, Tinh Dương thúc bưng cái cốc, yên lặng dịch ra mấy bước.

      đứng lên, kích động : “Thiên Hạ, thôi, chúng ta về kinh, ngay lập tức.”

      Lại là ngay lập tức, ta có dự cảm tốt lắm: “Làm gì ạ?”

      “Thiên Hạ của chúng ta phải thành hôn chứ. Về xem xem có nương nào thích hợp .”

      Ta ném chén : “ , đột nhiên cháu nhớ ra, cháu còn có chút việc, cháu trước nhé.” Vừa dứt lời, ta liền chạy . May quá, ta còn chưa kịp mang đồ xuống, bây giơg đúng là bớt việc.

      Đương nhiên, ta biết là ở sau lưng cười rất đắc ý: “Nhóc con, xem cháu lần sau còn dám giúp dượng cháu tới tìm ta .”

      Ta mất nửa năm luôn ở ngoài xử lý việc của Diệp gia, dám về kinh. Tuy biết là ép ta cưới người ta . Nhưng với tính cách của , ai biết làm ra việc gì chứ?

      Có khi nào đưa ta nương, để ta bồi dưỡng tình cảm ?

      Ta lắc đầu, quyết định cần tự mình dọa mình.

      Nửa năm sau ta về kinh, về phủ, gió êm sóng lặng, ta mới thấy bình tĩnh lại.

      Buổi tối ở thư phòng, say sưa đọ sách, có người mang trà vào cho ta, nhàng đặt ở bên cạnh.

      Ta bưng lên uống ngụm, trà rất thơm, là hương vị ta thích nhất. Ta ngẩng đầu lên, là nương xa lạ, có đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

      “Ngươi mới tới à?”

      Nàng cười, ánh trăng kia càng cong hơn: “Ta tên là Tang Tư Huyền.”

      “Tư Huyền? Là tên hay.” Ta câu: “Trà cũng rất thơm, cám ơn.”

      cần.” Nàng cười cười, yên lặng ra ngoài, còn nhàng đóng cửa lại.

      Ta uống ngụm trà nữa, thực rất thơm.

      Ngày hôm sau, sáng sớm tới: “Con Tang Du thế nào?”

      “Cái gì thế nào, cháu gặp đâu.”

      “Chưa thấy hả?” mở to hai mắt: “ ràng ta bảo Hồng Tụ gọi Tư Huyền về mà. ngây ngốc Thương Vụ Môn nhiều năm như vậy, năm nay cũng nên về rồi.”

      “Tang Tư Huyền?” Ta bỗng nhớ tới đôi trăng khuyết kia.

      “Đúng vậy.” cười tủm tỉm: “ tệ chứ?”

      Ta gì, tiếp tục : “ thích thôi, ta mang về cung, ta thích.”

      cần…….” Dưới ánh mắt sáng ngời của , ta dần . Ta biết mà, thế giới này khó có mấy người có thể thoát khỏi ma chưởng của . Còn ta à? Có lẽ ta cũng trốn được. Tuy tại ta chỉ thích mùi thơm của chén trà kia thôi, nhưng tương lai ai mà biết được.

      – Toàn văn hoàn –

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :