1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 93: Chính Đạo Nhân Gian
      buổi sáng mấy ngày sau, Giản Phàm báo tin, Lương Tích Nghi rồi.

      Diệp Lạc nâng tay che mắt, vì sao nắng sớm cũng chói mắt như vậy chứ?

      Giản Phàm nhìn nàng: “Vẻ mặt Lương Tích Nghi rất bình tĩnh.

      Diệp Lạc gật đầu, rất lâu mới : “Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất đối với nàng.” Đối với nữ tử vô cùng tôn quý, dung mạo vô song lại bị hủy dung, tàn tật, bị vị hôn phu vứt bỏ, ra chính là loại giải thoát.

      Diệp Lạc gặp Lương Tích Nghi lần cuối. Nàng chỉ đứng nhìn từ phía xa, nhìn ngọn lửa sáng lên rồi lại tắt. Khi mọi thứ lại yên tĩnh lại, nàng mới nhàng nhắm mắt: “Ngươi , việc ta đồng ý với ngươi, tất làm được.”

      Trong Thành Phụng Định có Diệp Tinh Dương chỉ huy, rất nhanh tu sửa lại những chỗ bị cuộc chiến kia tàn phá.

      giáo trường là từng trận chém giết, quân dung nghiêm chỉnh. Diệp Tinh Dương ở khán đài, người mặc ngân giáp, tay cầm trường kiếm,vô cùng hăng hái.

      Diệp Lạc đứng ở dưới đài nhìn lên, trong mắt có dịu dàng thản nhiên.

      “Sao hả? Hối hận lúc trước đòi làm ca ca, lấy họ Diệp hả?” Phong Gian Ảnh từ phía sau lên, đứng sóng vai với nàng, nhìn về phía Diệp Tinh Dương.

      Diệp Lạc thở dài: “Ta chỉ có cảm giác nhà có con trai mới trưởng thành thôi mà!”

      Phong Gian Ảnh nghẹn lời, nửa ngày sau mới : “Tiểu Diệp Diệp, ngươi nghĩ Diệp Tinh Dương là trẻ con như Diệp Thiên Hạ sao?”

      Thiên Hạ à? Diệp Lạc thu hồi tầm mắt: “Phong Gian, ngươi xem bây giờ Thiên Hạ biết gọi chưa?”

      Phong Gian Ảnh giật mình: “Ừ nhỉ, chúng ta nên trở về xem xem.”

      Diệp Lạc cười cười: “Phong Gian, thu dọn đồ !”

      Ai cũng có thiên hạ của riêng mình. Diệp Tinh Dương, từ nay về sau, cũng có thiên hạ của riêng . cần vì tồn tại của nàng mà làm lu mờ phong thái của mình, cũng cần che giấu ánh sáng của mình vì nàng nữa.

      Ngoài Thành Phụng Định, cảnh tượng máu tươi đầu đất, thi thể khắp nơi ngày đó giờ còn nữa. Khắp nơi đều là mùi thơm của đất, chỉ còn lại khung cảnh an bình.

      Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy tới, ai người chạy như bay đến cửa thành. Diệp Tinh Dương chạy đến trước, dừng lại, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía sau.

      Diệp Lạc đến sau, cũng dừng ngựa lại, thở hổn hển nhìn , trong mắt ý cười: “Tinh Dương, bây giờ ta thắng được ngươi rồi.”

      Diệp Tinh Dương xoay người, cầm cương ngựa của nàng: “Chạy được, cũng có thể chậm rãi .”

      Diệp Lạc nữa, mặc cho kéo vào thành.

      Diệp Tinh Dương trước nàng chút, nhìn ra biểu tình của . lát sau, mới : “Tiểu thư, ngươi phải sao?”

      “Đúng vậy.”

      “…”

      Diệp Lạc nhìn bóng dáng của , cao lớn dày rộng, sớm phải thiếu niên gầy yếu trong trí nhớ, dù ôm nàng vào lòng cũng che được mưa cho nàng nữa. Hóa ra những năm tháng này khiến người từ ngây ngô trở nên thành thục từ trong ra ngoài rồi.

      Hai người đều im lặng về doanh trại.

      Diệp Tinh Dương nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn bình thản ấm áp như trước: “Tiểu thư, xuống ngựa thôi.” vươn tay ra.

      Diệp Lạc nhúc nhích, Diệp Tinh Dương cũng giục nàng. Mắt Diệp Lạc chớp mấy cái, đột nhiên nhảy từ ngựa xuống. Diệp Tinh Dương nhanh chóng vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Tiểu thư…….”

      Diệp Lạc ôm chặt : “Tinh Dương, ngươi vĩnh viễn là Tinh Dương của Diệp gia chúng ta. Tinh Dương, bảo trọng.”

      “Được!” Rất lâu sau, Diệp Tinh Dương mới trả lời.

      Diệp Lạc biết, Diệp Tinh Dương cũng biết, có lẽ tất cả trở về quỹ đạo, Diệp gia cũng thể khôi phục yên tĩnh như xưa. Diệp Lạc là con dâu Hoàng Gia do tiên hoàng tự mình ngự bút. Bất luận là con đường nào, cũng thể bình thường như trước.

      Hôm nay từ biệt, ai cũng biết, lúc gặp lại là hoàn cảnh nào.

      Lúc Diệp Lạc rời khỏi Thành Phụng Định, trận chiến của Quân Hoằng và Quân Nặc ngày càng kịch liệt. Hai người đều tự chỉ huy, đánh giáp lá cà.

      Nhưng mà cứ khi nào đánh với đội quân Cốc Tử Vong đều bị thương vong nặng nề. Trong lúc này, trừ Hổ Bí Doanh còn có thể đối kháng hai ra, các đội khác của Quân Hoằng vừa nghe tên đối phương run sợ trong lòng.

      Diệp Lạc vừa ra khỏi Phụng Định, để Tang Du và Giản Phàm quay về chăm sóc Thiên Hạ. Còn nàng mang theo Phong Gian Ảnh lên phía Bắc.

      “Công tử, ngươi tụ họp với Hoàng Thượng à?”

      “Ta làm cái gì?”

      “Nghe , đội quân ở Cốc Tử Vong kia vô cùng lợi hại. Hoàng Thượng tạm thời thúc thủ vô sách.”

      Diệp Lạc cười cười: “Nếu thúc thủ vô sách, ta cũng bất lực.”

      Phong Gian Ảnh quay đầu nhìn nàng, bộ dạng ngạc nhiên: “Công tử, ta còn tưởng là có gì ngươi làm được.”

      “Xì!” Diệp Lạc bật cười: “Phong Gian, ta cũng chỉ là người thường thôi.”

      “Nhưng chúng ta xem à?”

      .” Diệp Lạc giơ roi ngựa lên: “Chúng ta tìm Tô Thành.”

      Nàng tin năng lực của Quân Hoằng. Nếu ngay cả cũng đối phó được, nàng cũng chỉ uổng công. Nếu thực muốn giúp , bây giờ tìm Tô Thành, có tốt hơn.

      Từ chỗ Kinh Hồng, nàng biết là trong kinh thành, các lão thần có ý dao động, đều được Quân Hoằng thả ra. Tuy trước mắt đều có người kế nhiệm, nhưng là từ xưa đến nay, lúc tân hoàng kế vị, mà thay đổi triều thần là tối kỵ của nhà binh. Dù người mới có chí tiến thủ, cũng có liều lĩnh phù phiếm. Có rất nhiều việc triều đình, thể cho người ngoài, lại tự lan truyên, kéo dài qua các triều đại.

      Đến khi Quân Hoằng trọng chấn triều cương, chỉ có mỗi thế lực mới là được. khi tân hoàng kế vị, chỉ dựa vào vũ lực đủ để làm thành tựu. Tô Thành là đại nho đương thời, về uy vọng tuyệt đối là trợ lực tốt cho quân vương lập uy.

      Tuy vì Tô Uyển Nhi, lòng muốn . Nhưng nàng vẫn muốn thử lần, cho dù thể mời được về triều, có thể lấy được vài đề nghị cũng tốt.

      Nhưng trước khi tìm Tô Thành, nàng còn phải làm việc khác.

      phải việc Hoàng Hậu Sùng Hưng tương lai phải làm, mà là việc thân là nữ tử, Diệp Lạc phải làm.

      Sau nhiều trắc trở, nàng và Phong Gian Ảnh cũng tìm được đống đất có vẻ giống phần mộ trong đám cỏ dại.

      Phong Gian Ảnh nhìn tờ giấy trong tay, có chút hoài nghi: “Công tử, ngươi xác định tình nhân của Lương Lược chôn ở chỗ này chứ?”

      “Ta xác định, nhưng mà…….” Diệp Lạc cúi người, vạch cỏ dại tấm bia đá nhìn hồi lâu: “Theo chữ bia mộ hẳn là nơi này.”

      “Lương Lược từng làm Thừa Tướng, lại tham ô quốc khố nhiều như vậy. Vậy mà lại mai táng nữ nhân mà gọi là ở chỗ này à?” Phong Gian Ảnh thể tin được nhìn xung quanh: “Nếu phải chỗ này cao, đón gió nên khô ráo, sớm bị mưa gió ăn mòn còn gì rồi. Sao có thể tìm được mộ phần chứ. Xem ra cái gọi là thâm tình của mấy người này cũng chỉ đến thế mà thôi.”

      Diệp Lạc lắc lắc đầu: “Có lẽ từ cái góc độ nào đó mà Lương Lược bảo vệ nàng sao. Ngươi nghĩ xem, Lương Lược quyền cao chức trọng, cây to đón gió, nếu mai táng nàng quá phô trương, sao nàng còn có thể an bình đến bây giờ? Hơn nữa, ngươi chết như đèn tắt, nếu là ta, ta tình nguyện lúc còn sống người đó tốt với ta. Nếu chết, dù đối tốt cũng chả để làm gì. Sau khi ta chết, hỏa thiêu, cần thu thập tro cốt của ta, để gió thổi bay lưu lạc thiên nhai, rất tiêu sái tự tại!”

      “Ta đồng ý: “Phong Gian Ảnh ngồi xổm xuống, mang hũ tro cốt của Lương Tích Nghi ra để lên trước bia mộ: “Dù sao ta nhất định chết trước ngươi, tro cốt ngươi muốn xử lý thế nào ta quyết định được.”

      Diệp Lạc nhìn : “ chúng ta cùng chết ? Về sau tro cốt còn có thể kết bạn khắp giang hồ.”

      “Ta cũng đồng ý, nếu Hoàng Đế Bệ Hạ phản đối.”

      “……”

      Gió núi thổi , có cảm giác man mát.

      Diệp Lạc sắp xếp xong hũ tro cốt của Lương Tích Nghi, chỉ lập khối bia mộ tên: “Lương tiểu thư, chỉ mong ở thế giới khác, ngươi có thể mệt mỏi vì thân phận, thanh danh, nhận được hành phúc và bình yên ngươi hy vọng. Nay, an táng ngươi ở bên cạnh người phụ thân ngươi , có lẽ, hồn phách của các ngươi có thể gặp nhau, lại tiếp tục duyên phận cha con.”

      Lấy ống trúc trong lòng ra, nghĩ nghĩ, lại : “Lương tướng, bất luận lúc ngươi sống, chúng ta có mâu thuẫn gì, giờ ta thay Lương Tích Nghi hoàn thành tâm nguyện của ngươi, coi như xóa bỏ mọi ân oán của chúng ta.”

      Phong Gian Ảnh lấy đoản đao tùy thân ra, ngồi xổm trước mộ phần đào đất, vừa đào vừa : “Công tử, ngươi xem có phải việc đời dễ thay đổi ? Còn có phần buồn cười nữa, ai có thể nghĩ tới tâm nguyện của Lương Lược lại do ngươi hoàn thành?”

      nhiều, mau đào .”

      phải, công tử, a…….”

      Đoản đao đụng phải vật cứng, kêu lang keng. Vẻ mặt Phong Gian Ảnh đau khổ, ngẩng đầu lên: “Công tử, phía dưới là tảng đá lớn, thôi bỏ , cứ chôn bừa thôi.”

      Diệp Lạc nhìn nhìn, mặt nhăn lại: “ được đâu, mới đào được nông như vậy, chỉ mấy trận mưa là bị lộ ra.”

      “Nhưng đây là đá đấy: “ lại đào chỗ bùn đất bên cạnh: “Hơn nữa còn là tảng đá rất to nữa!”

      Diệp Lạc đặt tay lên tảng đá, thử vận lực, quả nhiên rất dầy. Nếu dùng lực làm vỡ cũng được, nhưng là mộ phần ở ngay bên cạnh. Nhỡ dùng sức tốt làm hỏng cả mộ phần, lúc đó mới là tội lớn.

      Nàng đứng dậy: “Phong Gian!”

      “Làm sao thế?”

      tìm cuốc và xẻng đến, chúng ta thử chuyển tảng đá này .”

      “Hả?”

      .”

      Đến tận mặt trời lặn, hai người mới dời được tảng đá , mệt lả ra.

      Sau khi dời tảng đá ra cuất cái hố to. Diệp Lạc nhảy xuống, bọc ống trúc vào giấy dầu rồi đặt vào trong đất. Nhưng tay vừa chạm vào đất, thấy có vẻ là lạ. Chỗ tiếp xúc lạnh như băng, nàng nhàng gạt đất ra, gọi lên: “Phong Gian.”

      Dưới bùn đất, là cái tráp xanh biếc.

      “Chẳng lẽ đây là cái tráp Lương Lược chuẩn bị để ống trúc. Thế sao lúc đó chôn luôn nhỉ?” Phong Gian Ảnh khó hiểu.

      Diệp Lạc mở tráp ra, bên trong đựng cái lệnh bài, và phong thư.

      Bên ngoài thư viết: “Thân gửi con .”

      Diệp Lạc lau mồ hôi đầu, chần chừ, đây là Lương Lược viết cho Lương Tích Nghi. Nếu nàng mở ra, chẳng phải biến thành con Lương Lược sao?

      Phong Gian Ảnh quan tâm nhiều như vậy, cầm lấy xem: “Ta xem hộ Lương Tích Nghi.”

      Vừa mở thư ra, vẻ mặt liền thay đổi. Thư rất ngắn, rất nhanh xem xong. Sau đó, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái: “Công tử, hóa ra lời của người xưa là . Người tốt được đền đáp.”

      Thư là Lương Lược viết cho Lương Tích Nghi, trong thư cho nàng ấy danh sách tất cả tử sĩ của Lương gia, cùng với viẹc làm sao để liên lạc và phương pháp chỉ huy tử sĩ, kể cả đội quân ở Cốc Tử Vong, cũng được trong thư. Mà kèm thư là lệnh bài chỉ huy tử sĩ cao nhất.

      Diệp Lạc xem xong, khỏi tán thưởng liên tục.

      Tâm cơ Lương Lược quá sâu. Lúc trước bảo Lương Tích Nghi là năm năm sau hoàn thành tâm nguyện của . Năm năm, tất cả trở thành tro bụi. Nếu Quân Nặc bại thôi. Nếu thắng lợi xưng Vương, Lương Tích Nghi trở thành Hoàng Hậu, nếu Quán Nặc vẫn đối xử với nàng như trước cần . Còn nếu Quân Nặc đối xử tốt với nàng, Lương Lược cũng để lại cho nàng thứ để bảo vệ bản thân.

      Hơn nữa cho dù đến được đây, cũng thiết kế đủ tầng. Nếu phải người thành tâm thành ý muốn hoàn thành tâm nguyện cho , thể tìm được cái tráp này. Cho dù tìm được tráp, Quân Nặc cũng dùng thân phận “con ” để mở tráp ra. Tất nhiên thứ trong tráp vẫn về tay Lương Tích Nghi.

      Đáng tiếc, tính được là Quân Nặc còn ngoan độc hơn nghĩ. Thậm chí còn đợi nhiều năm như vậy ép Lương Tích Nghi chết.

      Diệp Lạc thở dài, tất cả mọi thứ đều định sẵn, có lẽ, đây chính là ý trời.

      “Phong Gian, ngươi lập tức lên đường, giao thư và lệnh bài cho Quân Hoằng.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 94: Tương Tư Người Có Biết Chăng?
      Lại là sáng sớm nữa. Quân Hoằng duỗi người. Mấy ngày gần đây, số lần giao phong chính diện với Quân Nặc ngày càng nhiều. Hai bên đều có thắng thua, nhưng đối với Quân Hoằng, trong trận chiến này, dù ai thắng ai thua cũng rất dày vò người ta.

      Bất luận trong cuộc tranh quyền đoạt lợi nào, người đổ máu đều là con dân Sùng Hưng.

      Có đôi khi, cũng nghĩ nếu buông tay có thể trách được việc chết chóc hay ?

      Chẳng qua, thể yên tâm giao giang sơn Sùng Hưng cho người như Quân Nặc?

      “Hoàng Thượng!” Vi Kỳ xốc rèm lên vào: “Phong Gian Ảnh đến đây.”

      Phong Gian Ảnh? Hai mắt Quân Hoằng sáng ngời, nhanh chóng đứng dậy, Vi Kỳ còn chưa kịp phản ứng, xông ra ngoài.

      Vi Kỳ thào với cái lều còn người: “Ta còn chưa xong mà. Chỉ có mình Phong Gian Ảnh thôi.”

      Đáng tiếc, Quân Hoằng lao ra nghe được.

      “Chỉ có mình ngươi à?” Bên ngoài chỉ có mình Phong Gian Ảnh, ánh mắt Quân Hoằng dừng ở phía sau lưng , nhìn tới nhìn lui mấy lần, khó nén cảm giác mất mát.

      Phong Gian Ảnh hiểu ý , nhưng tiếc là công tử nhà họ cảm nhận được tình cảm này, chỉ để mình đến.

      “Hoàng Thượng, đây là đồ công tử bảo ta giao cho ngươi.”

      Quân Hoằng mở tráp ra, đứng im tại chỗ, có vẻ thể tin nổi ngẩng đầu lên: “Nàng lấy ở đâu?”

      Phong Gian Ảnh cười hì hì: “Lương Lược đưa.”

      “……..” Đầu Quân Hoằng đầy vạch đen.

      “Hoàng Thượng, nếu ngài cho ta ăn uống trước . Chờ ta có sức rồi lại sau nhé?” đáng thương, phải bôn ba đường, ăn ra ăn, uống ra uống, mí mắt và mí mắt dưới sắp dính vào nhau rồi.

      Lúc này Quân.Hoằng mới tránh đường: “Vào . Thế nàng đâu? Khi nào về?”

      Phong Gian Ảnh mấy bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn , cười như cười: “Hoàng Thượng, công tử nhà ta có về cũng là về Diệp gia.”

      “Về thiên hạ, hay là vương thổ!” Quân Hoằng nhìn , chậm chạp hỏi câu.

      Phong Gian Ảnh nhíu mày, có vẻ vị Hoàng Đế này khó bắt nạt hơn nghĩ chút: “Lời này ngài với công tử nhà ta .”

      Vì thế, tất cả quay về im lặng, Phong Gian Ảnh cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị ăn cơm.

      Quân Hoằng đứng chắp tay sau lưng, nhìn ánh bình minh phía chân trời dần dần sáng lên.

      Ở bên này, khi vó ngựa ẫm lên mảnh cỏ xanh, Diệp Lạc xoay người xuống ngựa, sợ quấy nhiễu đến yên tĩnh này.

      Giữa thảm cỏ là đường quanh co khúc khuỷu, dẫn thẳng tới căn nhà . Sân ớn, có khí thế rộng rãi, dưới bóng cây cối lại có vẻ tươi mát tao nhã.

      Diệp Lạc cười cười. Mặc kệ là ai khi nhìn thấy khung cảnh này, đều buông hết mọi phiền não xuống, tâm trạng vui vẻ lên.

      , tự chơi !” Diệp Lạc vỗ vỗ con ngựa, con ngựa hiên ngang quay đầu, chạy thẳng ra ngoài. Lúc này Diệp Lạc mới kéo xiêm y, theo đường .

      Cửa là bện từ cây điều, có khóa, đẩy cái là ra.

      Tô Thành ngồi dưới mái hiên làm ghế, nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu lên, ngây người: “Diệp Tri?”

      “Đại học sĩ chọn chỗ tốt.” Diệp Lạc qua, nhìn quanh bốn phía: “Nếu có thể quan tâm, ta cũng muốn ở chỗ như thế này, cho dù làm gì cả, cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái.”

      khiếp sợ ban đầu qua, Tô Thành hồi phục tinh thần, cười lạnh nhạt: “Diệp tướng đùa, à , Hoàng Hậu đùa. Mẫu nghi thiên hạ sao có thể ở nơi sơn dã thế này chứ.”

      “Tin tức của Đại học sĩ linh thông!”

      Tô Thành đánh giá nàng nửa ngày, lắc đầu thở dài: “Uổng cho lão phu nhìn người nửa đời, vậy mà nhìn ra Diệp tướng văn võ song toàn lại là nữ nhi! Già rồi, già rồi.”

      “Diệp Lạc từ luôn mặc nam trang, tự nhiên thiếu vẻ khuê các. Huống chi ta cố tình giấu diếm, Đại học sĩ nhận ra, cũng là chuyện thường tình.”

      Tô Thành rốt cục cũng hoàn thành công việc trong tay, vừa lòng gật đầu, đưa ghế vừa làm xong qua: “Ngồi .”

      Diệp Lạc nhận lấy, kéo y phục ngồi xuống, còn lung lay mấy cái: “Ừm, chắc chắn.”

      Tô Thành nhìn nàng hai cái, : “ biết hôm nay Hoàng Hậu đại giá quang lâm, là có việc gì phải làm?”

      “Hoàng Hậu gì đó tạm thời còn chưa phải, cứ gọi ta là Diệp Tri , như vậy nghe thoải mái hơn!” Diệp Lạc cũng định vòng vo, trực tiếp : “Ta đến là muốn mời đại học sĩ về kinh.”

      “Về kinh làm gì?”

      Diệp Lạc hít sâu hơi: “Ta thể làm Thừa tướng Sùng Hưng nữa rồi. Đưa mắt nhìn dưới triều đình, có thể để ta yên tâm giao chức Thừa tướng ra, chỉ có mình đại học sĩ thôi!”

      Tư lịch của Kinh Hồng còn thấp, uy vọng cũng đủ. Phía sau Quân Hoằng, nhất định phải có người đức cao vọng trọng, mới có thể trợ giúp trọng chấn triều cương.

      Tô Thành bình tĩnh nhìn Diệp Lạc lát, mới dời mắt : “Cả đời này của lão phu chỉ có mỗi Uyển Nhi.” Chỉ câu này, mọi việc bất đắc dĩ và lý do của .

      “Bởi vì cả đời này ngươi chỉ có nữ nhi thôi.” Diệp Lạc nhìn , chỉ nhìn chăm chú vào tán lá trong viện.

      “Lúc trước Tô tiểu thư gặp chuyện may, ta vẫn thấy kỳ lạ. Nếu chỉ có ý định giữ chân ta mấy ngày, để chặt đứt nguồn cung ứng lương thảo cho Lục Uy Viễn, chỉ cần giết Tô tiểu thư là đủ rồi, vì sao còn phải làm nhục nàng chứ? Sau này nghe Tô tiểu thư và Quân Nặc tâm đầu ý hợp, ta lại nghĩ ra. Mục đích mà lúc trước làm nhục Tô tiểu thư, là để ngươi còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngầm đồng ý việc hôn này. Mà bây giờ, ta biết , đúng là mũi tên bắn chết ba con chim. Việc ngày đó liên quan tới ta và ngươi, rất nhiều người biết nội tình. Như vậy dù Quân Nặc có đăng cơ, Tô tiểu thư từng mất trong sạch, bất luận thế nào cũng thể làm Hoàng Hậu. chiêu này, cả ngươi và Tô tiểu thư đều bị tính kế, phảu sao, Đại học sĩ?”

      Tô Thành nhắm mắt lại, gì. Nhưng hai bàn tay nắm chặt biểu ra là nội tâm bình tĩnh.

      Diệp Lạc tiếp tục : “Trong lúc tình nồng, dù nữ nhân có hy sinh bất cứ thứ gì, đều tin tưởng đối phương tình thâm nghĩa trọng, luôn cho là đáng giá mình làm vậy. Nhưng Đạo học sĩ à. Ngươi có thể nhìn thấu mà, đúng ? Ta vô tình khiến ngươi khó xử, chính là giúp ngươi có nhiều lựa chọn hơn. Nếu ngươi trở thành Thừa tướng Sùng Hưng, mới có năng lực bảo vệ Tô tiểu thư trong hoàn cảnh này.”

      Tô Thành vẫn có phản ứng, Diệp Lạc cũng sốt ruột, chỉ im lặng chờ đợi. Thời gian trôi qua từng chút chút, rất lâu sau, giọng của Tô Thành mới vang lên: “Ngươi tin tưởng là Quân Hoằng nhất định thắng sao?”

      Diệp Lạc cười, mang theo chắc chắn: “Quân Nặc và Hoa Gian quốc ký hiệp nghị, sớm mất lòng dân. Nay thứ có thể dựa vào, chỉ vó Bộ Binh và đám người ở Cốc Tử Vong. Nhưng tuy là Bộ Binh nằm trong tay Trương Đài Minh, nhưng bôn phận tinh nhất là Hổ Bí Doanh và Thần Tiễn Doanh. Các tướng sĩ Bộ Binh rất sùng bái hai Doanh này. Hau bên đối đầu mà khí thế thua sẵn rồi. Còn nữa, Quân Hoằng mới là Quân Vương danh chính ngôn thuận. Quân đội Bộ Binh là Quân đội chính thống của Sùng Hưng, tư tưởng trung quân ái quốc trở thành thâm căn cố đế, tâm lý cũng muốn làm địch với Quân Hoằng. Về phần dfams người ở Cốc Tử Vong, bọn ta tìm được biện pháp khắc chế rồi. Sớm muộn gì cũng mất sức chién đấu. Cho nên, trận chiến này, Quán Hoằng chính là người thắn cuối cùng.”

      Tô Thành mở mắt ra nhìn nàng: “Các ngươi tin ta à?”

      Loại tin tưởng này, mang theo sức nặng của quốc gia, phải dễ dàng cho được.

      Diệp Lạc nháy mắt mấy cái: “Tin chứ. Đương nhiên là tin rồi. Nếu tin lầm cùng lắm ta làm Hoàng Hậu gì đó nữa, quay về làm Thừa tướng được ?”

      Bị vẻ mặt thoải mái của nàng chọc cười, Tô Thành nhịn được mà thở dài hơi: “Kỳ , trong tiềm thức của ngươi coi mình là Hoàng Hậu rồi. Ta biết, có Hoàng Đế như Quân Hoằng, lại có Hoàng Hậu như ngươi Sùng Hưng tới đâu. Nhưng mà ta rất chờ mong.”

      Diệp Lạc nhàng thở phào nhõm: “Ngài quên rồi, còn cả Thừa tướng như ngài nữa. Loại tổ hợp này, ta cũng rất chờ mong. Thừa tướng, ta chờ ngài ở Thành Phượng Hoàng!”

      Trước khi , Tô Thành với nàng: “Quân Hoằng có thể có Hoàng Hậu như ngươi, là may mắn của .”

      Diệp Lạc , nhưng có câu, nàng vẫn thể ra miệng.

      Có thể có được tình của Quân Hoằng, cũng là hạnh phúc của nàng!

      Nàng và Phong Phi Tự từng có mối tình khắc cốt ghi tâm mười năm. Mười năm này lưu lại dấu ấn rất sâu trong sinh mệnh nàng. Ngày hôm nay, thậm chí sau này, dấu ấn này cũng thể xóa sạch còn dấu vết. Nhưng cũng chỉ là đoạn quá khứ dài trong cuộc đời mà thôi.

      Nàng và sư huynh, đều từng lòng trả giá. Đoạn tình này ai phụ ai, ai thiếu ai, dĩ nhiên cũng đủ rồi. Trong cuộc đời, luôn có rất nhiều người, rất nhiều biệc chỉ có thể nhìn qua đám mây. Nàng và sư huynh, bị ngăn cách bởi thù nước hận nhà, đến mức thể bỏ qua nữa rồi.

      Nàng vốn cho rằng, nàng độc suốt cuộc đời này. Nhưng nàng gặp được Quân Hoằng, nam nhân có thứ tình cảm trắng như giấy mặc nàng ta cần ta cứ lấy, đơn giản lại chân thành, sạch mà sâu đậm. Nàng thể thừa nhận, nàng thực có chút rung động.

      “Diệp Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận ngươi ở trong hiểm cảnh nào, ta đều đến, cho dù là chết.” Nàng nhớ tới những lời này của , khóe môi nhịn được mà cong lên.

      Người chết như đèn tắt. Nếu chết rồi, đến có ích gì chứ. Đồ ngốc!

      Việc Quân Nặc bại là việc định rồi, chỉ lFlaf sớm hay muộn thôi. Việc Tô Thành cũng giải quyết xong, tâm tình Diệp Lạc rất tốt, chậm chạp tới đất phong của Nhàn Vân vương gia.

      xa cách lâu như vậy, biết Thiên Hạ có nhớ này ?

      đường , tin vui truyền đến. Đầu tiên là Tào Võ và Khương Tán đả động được bộ phận binh lính Bộ Binh rời khỏi phe Quân Nặc. Sau đó lại nghe , đội quân ở Cốc Tử Vong được Quân Nặc ủy thác trọng trách biến mất trong đêm. Trong thời gian ngắn, thanh thế quân Hoàng Sư bùng nổ, lập tức tấn công về đại bản doanh của Quân Nặc.

      Mười ngày sau, quân đội Cốc Tử Vong lại đột nhiên xuất , nhưng lần này lại nghe theo lệnh của Quân Hoằng, sắp xếp vào trong đội ngũ Hoàng Sư.

      Phe Quân Nặc tan tác. tháng sau, Trương Đài Minh chết trong loạn tên. Quân Nặc sống chết , hành tung mơ hồ.

      Đến tận đây, trận nội loạn kéo dài hơn nửa năm rốt cuộc cũng chấm dứt.

      Lúc tin tức Quân Hoằng khải hoàn về kinh truyền đến, Diệp Lạc ôm Thiên Hạ ngồi trong hậu viện Diệp phủ phơi nắng uống trà. Quân Hồng Tụ ngồi bên cạnh thêu đồ cho Thiên Hạ, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn hai người, rồi lại mím môi cúi đầu.

      Phơi nắng rất thoải mái, Diệp Lạc nhắm mắt lại, sắp ngủ mất.

      Nhưng Thiên Hạ lại vừa lòng, cố gắng quơ hai cánh tay nho , miệng rì rầm cái gì đó. Diệp Lạc cố gắng kéo mí mắt lên: “Nhóc con, cháu muốn làm gì hả?”

      Thiên Hạ trừng nàng, lại uốn éo tiếp.

      Diệp Lạc thở dài: “Vậy cháu xuống !”

      nhàng buông tay, Thiên Hạ lập tức uốn éo như cá chạch. Chân vừa chạm đất, liền đặt mông ngồi xuống đất luôn, phá hủy hoa, cỏ, đất, đá xung quanh.

      “Rốt cuộc là cháu giống ai chứ?” Diệp Lạc xoa trán làm bộ trầm tư. Từ trước tới giờ ca ca đều là người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, tẩu tử cũng là tiểu thư khuê các, chắc có loại tính cách ác liệt phá hoại thế này.

      Tang Du vừa vặn mang phong thư vào, liếc nàng cái: “Giống tiểu thư đấy.”

      Diệp Lạc nhận thư, thanh thanh cổ họng, giả bộ nghe thấy.

      Xem xong thư, nàng liền đứng dậy: “Tang Du, ta ra ngoài chuyến.”

      “Tiểu thư, ngươi đâu, để người theo .”

      cần!” Giọng của nàng truyền từ rất xa đến. Tang Du đứng tại chỗ thở dài, bây giờ dù bọn họ muốn cùng, cũng theo kịp.

      “Thư của ai thế?” Khó khi thấy Diệp Lạc vội vàng như vậy, Quân Hồng Tụ tò mò hỏi.

      “Lạc khoản viết là Vô Nhai.” mặt Tang Du, gió lốc. tại, ở Hoa Gian quốc cũng chỉ có Vô Nhai là có thể để tiểu thư hề khúc mắc, hoàn toàn vui sướng gặp thôi!

      Nhưng dù thế nào, Vô Nhai cũng vẫn là thủ hạ của người kia.
      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 95: Hóa Ra Là Ngươi
      Nơi Vô Nhai hẹn gặp là tòa nhà ở ngoại thành. Lúc Diệp Lạc nhảy vào trong sân vẫn còn buồn bực. Bọn Vô Nhai mang nơi này làm cứ điểm của Hoa Gian Quốc từ khi nào chứ. Vậy mà nàng nhận được chút tin tức gì. Về phải cho bọn Tang Du học lại mới được.

      “Vô Nhai!” Cửa chính chỉ khép hờ, nàng đẩy cái là mở.

      bàn có hai chén trà, vẫn bốc hơi. Vô Nhai ngồi quay lưng về phía nàng. Chắc là quá mệt nên ghé vào bàn ngủ.

      Diệp Lạc nhàng qua, vỗ cái lên vai , hô to: “Vô Nhai.”

      Ngay tại khoảnh khắc bàn tay chạm vào vai , Diệp Lạc thấy bất thường. Lòng bàn tay tê tê, nàng vội vàng lùi lại mấy bước. Nhưng vẫn kịp. Hai mắt đen lại, nàng ngã quỳ gối xuống đất, vẻ mặt thay đổi: “Vô Nhai?”

      Vô Nhai vẫn có phản ứng gì. Cửa hông lại mở ra, có người tới.

      “Quả nhiên ngươi đến, Diệp Lạc.”

      Diệp Lạc híp mắt lại.

      “Quân Nặc, ngươi làm gì Vô Nhai hả?” Nàng thầm vận khí, lại phát thể hội tụ chân khí. Bàn tay phải mất cảm giác, xem ra, là trúng độc rồi.

      Quân Nặc vẫn phong thần quan ngọc như trước, giống như việc tranh vị thất bại cũng ảnh hưởng tới chút nà. Ánh mắt của ôn nhu như nước dừng lại người Diệp Lạc.

      “Ngươi quan tâm chính mình à?”

      “Vô Nhai làm sao hả?” biết tình huống của Vô Nhai thế nào, Diệp Lạc có chút nóng vội. Nhưng vừa cố tình vận khí, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, khóe miệng ít máu chảy ra.

      Ánh mắt Quân Nặc dời , tới ngồi bên cạnh Vô Nhai, “Ngươi yên tâm . sao cả. Chỉ là hít phải thuốc mê thôi.”

      Diệp Lạc nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, điều tiết hơi thở.

      Quân Nặc thèm để ý, bưng chén trà lên uống. Nghĩ tới việc lúc trước, khóe miệng mỉm cười, như là cảm khái, lại như thở dài: “Ngươi vẫn luôn như vậy, luôn nghĩ tới người khác trước tiên, để ý tới an nguy của bản thân. Diệp Lạc, ngươi nghĩ là ngươi có nhiều vận may như vậy sao? Nhiều tới mức lần nào cũng có thể thoát chết hả?”

      “Ngươi muốn làm gì?”

      muốn gì cả. Ta chỉ muốn biết, nếu Quân Hoằng có được ngôi vị Hoàng Đế, lại mất ngươi có hối hận .”

      Giống như là đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Diệp Lạc: “Ngươi xem, nếu dùng ngươi trao đổi với ngôi vị hd của , có đổi ?”

      .” Diệp Lạc trả lời rất nhanh, hề do dự.

      Quân Nặc nghĩ lại: “Cũng đúng. Vậy ngươi có thấy đau khổ ? Giang sơn và ngươi, luôn chọn giang sơn.”

      “Nếu dùng giang sơn để đổi lấy ta, ta rất khinh thường .” Diệp Lạc nâng mắt lên.

      Đột nhiên Quân Nặc đứng dậy, tới trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xuống. tay nâng mặt nàng lên, tay nhàng lau vết máu ở khóe môi cho nàng.

      cần phải cậy mạnh như vậy, làm người ta đau lòng.”

      Diệp Lạc bình tĩnh nhìn , ánh mắt lạnh nhạt.

      Quân Nặc cong môi cười: “Sao ta có thể nhìn ra chứ? Hóa ra Diệp Tri chính là ngươi. Nếu sớm biết vậy, sớm biết……”

      Vẻ mặt của hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh ình tĩnh lại.

      “Cũng là ta cưỡng cầu thôi. Vốn dĩ ngươi thuộc về Phong Phi Tự. Bây giờ, ngươi lại theo Quân Hoằng. Chung quy lại ngươi luôn thuộc về Quân Vương.”

      , ta thuộc về chính ta.” Diệp Lạc quay mặt qua chỗ khác.

      Ánh mắt Quân Nặc nhìn nàng như là có dung túng: “Đúng vậy. Ngươi thuộc về chính ngươi, giống như cơn gió vậy.” nhìn ra ngoài cửa sổ: “Diệp Lạc, nếu có ngươi làm bạn với ta ở dưới hoàng tuyền, có phải ta còn gì tiếc nuối nữa ?”

      Diệp Lạc nhắm mắt lại: “Dưới hoàng tuyền, ta có ca ca, có gia gia, sao phải làm bạn với ngươi chứ?”

      “Đúng vậy, thể. Chung quy là thể.” Quân Nặc thở dài tiếng, gì, chỉ ngồi im bên cạnh nàng, biết suy nghĩ cái gì.

      Thời gian trôi qua từng chút , có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào rồi từ từ lệch , sau đó lại biến mất.

      Diệp Lạc thầm vận nội lực, lại phát vẫn vô ích. khỏi thầm cười khổ, uổng nàng đời thông minh, vậy mà lại trúng loại mưu kế cấp thấp như thế này.

      Nàng từng suy nghĩ lúc nàng chết có ai ở bên canh. Nàng nghĩ tới Tinh Dương, Tang Du, phủ binh Diệp gia, nghĩ tới Vô Nhai, thậm chí là Quân Hoằng. Chỉ là chưa từng nghĩ tới lại là Quân Nặc, người có liên quan mấy đến nàng.

      “Quân Nặc, nếu bây giờ ta hô to, có thể khiến người khác chú ý ?” Nàng mở miệng hỏi, đánh vỡ yên tĩnh.

      Quân Nặc lắc đầu: “Lúc ngươi vào để ý xung quanh à? Xung quanh đây có người ở. Hơn nữa, căn nhà này lại lớn như vậy, cửa đại sảnh được làm đặc biệt, giọng ngươi truyền ra ngoài được.”

      “Bỏ : “Diệp Lạc bĩu môi: “Ta còn tưởng tuy động đậy được, nhưng ít nhất còn có thể kêu cứu, chừng có thể gọi được viện binh.”

      “Ngươi thông minh, còn biết hỏi ta trước. Nếu chẳng phải là uổng phí sức lực sao?”

      phải ta thông minh, mà là ta nghĩ ngươi thể ngốc như vậy. Hơn nữa ta cũng sợ, nhỡ ta đột nhiên kêu cứu, gọi được viện binh, lại nhận được chưởng của ngươi biết làm sao.”

      “Ngươi sợ chết à?” Quân Nặc như là mới phát ra, trong giọng còn có vẻ ngạc nhiên.

      “Ta muốn sống.” ai kiêng kị cái chết. Nàng còn có rất nhiều tâm nguyện, rất nhiều vướng bận. Cứ chết như vậy, rất tiếc nuối.

      Quân Nặc ngồi lại gần, cầm tay nàng: “Đừng sợ, có ta cùng ngươi.”

      Vấn đề là ta muốn ngươi cùng được ? Diệp Lạc xem thường liếc : “Quân Nặc, phải là ngươi muốn cùng chết với ta chứ?”

      “Đúng vậy, Quân Hoằng có giang sơn vạn dặm của , còn ta có ngươi cùng xuống hoàng tuyền, cũng là việc tốt đẹp.”

      “Quân Nặc, ngươi điên rồi!” Diệp Lạc nhìn , rất cố gắng nặn ra nụ cười: “ phải là ngươi coi ta là Tô Uyển Nhi, hay là nữ nhân khác đấy chứ?”

      Nàng biết nàng và vị Thất hoàng tử này chưa từng có gì khúc mắc cả. Đương nhiên là trừ lúc dùng thân phận Diệp Tri đánh nhau với ra. Hay là làm địch lâu cũng sinh ra loại cảm tình màu hồng đó.

      , là ngươi, chính là ngươi. Diệp Lạc nữ phẫn nam trang.” Quân Nặc trả lời chắc nịch dập tắt hoàn toàn kỳ vọng của nàng.

      “Ta trêu chọc ngươi lúc nào chứ?” Nàng tình nguyện bị giết chết, cũng nguyện bị thành loại tiết mục sầu triền miên là chết cùng nhau này! Diệp Lạc muốn khóc rồi.

      Quân Nặc trả lời nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Sắp đến lúc rồi.”

      Diệp Lạc hỏi đến cái gì, bởi vì nàng cần hỏi cũng biết đáp án.

      Quân Nặc xong lúc thấy có ánh lửa chiếu đến.

      Vẻ mặt Quân Nặc rất bình tĩnh. Chỉ là ngồi lại gần chỗ Diệp Lạc hơn chút.

      Xem ra, đúng là hạ quyết tâm muốn kéo nàng chết chung rồi. Đến lúc này, Diệp Lạc cũng bình tĩnh lại, nàng quay đầu: “Nếu chỉ nhằm vào ta, ngươi thả Vô Nhai .”

      Quân Nặc lắc đầu: “Ta biết ngươi có thói quen có làm bạn. Xuống hoàng tuyền phải mang theo. Như vậy, lúc ta ở bên cạnh ngươi, ngươi mới thấy độc.”

      “Quân Nặc, ngươi rốt cuộc làm trò gì hả? Đừng với ta là ngươi có ý với ta nhé?” Diệp Lạc cười lạnh , nàng phải nữ tử thích mơ mộng, đương nhiên ngu xuẩn mà tin là người như Quân Nặc có thể có thứ tình kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, m đồng sinh cộng tử gì đó với nàng.

      Quân Nặc vỗ vai nàng, trấn an kích động của nàng, ánh lửa chiếu ra vẻ mặt tươi cười của : “Diệp Lạc, ta kể chuyện cho ngươi nhé.”

      Mặc kệ nàng có đồng ý hay , dù sao cũng bắt đầu kể chuyện của .

      Thế lửa càng lúc càng lớn, lòng Diệp Lạc cũng nóng như lửa đốt. Nhưng lời , vẫn truyền vào tai nàng sót chữ.

      Tuy mẫu phi được sủng ái, nhưng cũng chỉ là trong ngàn vạn mỹ nhân ở hậu cung. Trước khi Trương Đài Minh nắm giữ Bộ Binh thể tránh khỏi đủ loại mưu dương mưu trong hậu cung. Lúc còn trẻ, từng bị trúng độc, bị người hãm hại, bị ám sát. Nhưng nghiêm trọng nhất là lần nghe theo lời cậu là Trương Đài Minh đề nghị, xin Hoàng Đế cho an ủi các tướng sĩ ở biên phòng. đường lại bị ám sát, may có thị vệ tùy tùng liều chết cứu, nên mới có thể trốn thoát. Nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục bị thương nặng sắp chết.

      “Diệp Lạc, ngươi có biết sau đó thế nào ?”

      “Dù sao cũng là chết.” Nếu lúc đó chết, hôm nay sao đến phiên nàng bị hại chết chứ.

      “Đúng vậy, chết được. Có người cứu ta.” Quân Nặc dừng chúy rồi mới : “Ta nghe thấy thị vệ của nàng gọi nàng là công tử. Nhưng lúc nàng ôm ta, ta lại biết, nàng là nữ nhân. Nàng nữ nhân kỳ quái, ràng mình bị lạc trong sa mạc, vô cùng nguy hiểm rồi. Vậy mà lại còn cứu ta, vì thế mà làm rơi mất nước và đồ ăn của nàng. ràng là bình thủy tương phùng, nàng lại lấy máu làm nước cứu ta mạng. Cuối cùng cũng hỏi tên ta, cần hồi báo mất. May mà ta nhìn thấy mặt nàng, bằng ngay cả ai cứu ta, ta cũng biết.”

      Sao chuyện này nghe quen thế nhỉ? Trong trí nhớ của nàng, hình như từng có chuyện giống như vậy ở trong sa mạc. Sở dĩ còn có chút ấn tượng là vì sau khi ca ca biết chuyện mắng nàng tơi bời.

      “Ngươi người cứu ngươi, có phải là ta ?” Nàng chỉ chỉ vào mình, dám xác định.

      “Đúng vậy, trừ ngươi ra, thiên hạ còn có nữ nhân như vậy sao.”

      Đúng là tự làm bậy thể sống mà! Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lúc ấy sao lại thuận tay cứu cái tai họa chứ?

      Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao. Ngọn lửa đỏ rực gần như cháy tới nơi. Giọng Quân Nặc lại vang lên bên tai. “Diệp Lạc, nếu quay lại lúc đó, ngươi còn cứu ta nữa ?”

      Trong đám khói mờ mịt, Diệp Lạc chỉ thấy đầu choáng váng, muốn mở to mắt cũng là việc khó khăn. Nàng mơ hồ trả lời: “Tiện tay cứu chút cũng chết được.”

      chết sao? Ngươi luôn nghĩ là mình chết sao? Đồ ngốc!”

      Tuy nàng thích , nhưng cái ôm của lại làm người ta thấy ấm áp. Nhưng mà Quân Nặc à. Ngươi có thể đừng ôm chặt như vậy được ? Nếu nàng còn chưa chết vì cháy mà chết vì bị ôm đấy.

      “Diệp Lạc!”

      “Tiểu thư!”

      “Công tử!” Từng tiếng gọi nàng vang lên, từ xa tới gần. Diệp Lạc cố gắng mỉm cười, những người này sao lại tới trễ như vậy chứ? Đúng là phải dạy dỗ lại thôi!

      “Diệp Lạc, muốn sống như vậy sao?” Quân Nặc hỏi nàng.

      “Muốn, đương nhiên muốn rồi.” Nàng đáp.

      nụ hôn nhàng dừng môi nàng. Sau đí, viên thuốc bị đẩy vào miệng nàng, Diệp Lạc mở mắt ra: “Ngươi?”

      “Muốn sống, sống tiếp .” Quân Nặc cười, vẫn còn luyến tiếc. Nàng tốt đẹp như vậy nên tự do tự tại dưới ánh mặt trời, chứ phải là theo xuống hoàng tuyền u, hàng đêm nghe quỷ hồn nỉ non khóc.

      vốn phải người độc ác, nhưng trong trận chiến tranh giành quyền lực, để tâm ma ăn mòn bản tính. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng này, lựa chọn tin tưởng thế gian này luôn có vài thứ tốt đẹp khiến người ta đành lòng phá hỏng.

      Có giải dược, chân khí dần dần hội tụ lại, nhưng thân thể bị độc khống chế láu nên vẫn cứng ngắc, nhất thời thể di động được. Diệp Lạc giơ tay giữ lấy vạt áo của : “Cứu Vô Nhai trước.” Bàn gỗ Vô Nhai nằm bắt đầu cháy rồi.

      Quân Nặc vung tay lên kéo Vô Nhai đến bên cạnh, nhét viên thuốc vào miệng , sau đó đứng dậy, muốn đưa ra ngoài.

      Phía sau có cây xà ngang rơi xuống, nhanh tay lẹ mắt kéo Diệp Lạc lùi về phía sau. Nhưng cũng còn kịp nữa rồi, lửa dần dần tới gần, đồ nóc nhà cũng đều rơi xuống.

      “Diệp Lạc!”

      “Tiểu thư.”

      Hai bóng người nhanh chóng xông lên, cướp lấy Diệp Lạc và Vô Nhai trong tay Quân Nặc, mang ra ngoài.

      Quân Hoằng ở giữa trung đỡ lấy Diệp Lạc, sau đó chạy nhanh ra ngoài. tay Tang Du đón lấy Vô Nhai, tay kia đánh về phía Quân Nặc, chút lưu tình.

      Quân Nặc tránh, đứng im nhận chưởng đó. Nương theo phản lực này, Tang Du nhảy lên, chạy ra khỏi biển lửa. hề quay đầu, tin là người chịu chưởng này của , nhất định chết.

      thực ở trong đó sao?” Quân Hoằng vừa tới, Tô Uyển Nhi liền lên.

      “Đúng vậy.” Quân Hoằng gật đầu, vẻ mặt u.

      Tô Uyển Nhi nhấc làn váy vào trong.

      “Tô tiểu thư, trẫm truy cứu.” Quân Hoằng câu.

      Tô Uyển Nhi quay đầu, cười thê lương: “Có thể đồng sinh cộng tử cùng chàng là tâm nguyện của Uyển Nhi! Hoàng Thượng, đây là điều kiện ta đưa các ngươi tới!” Nàng dứt khoát vào biển lửa, hề quay đầu lại

      Mặc kệ thứ quan trọng nhất trong lòng là cái gì, cũng quản nàng bao nhiêu. Nàng chỉ biết là, người cùng đến cuối cùng, chỉ có Tô Uyển Nhi nàng!

      Lúc này tất cả đều thành tro bụi, thứ có chỉ có Tô Uyển Nhi nàng thôi.

      Giản Phàm vội vàng chạy tới, dùng nước và khăn lau cho Diệp Lạc và Vô Nhai.

      “Sao rồi?” Trái tim Quân Hoằng vẫn luôn treo giữa trung.

      “Yên tâm, chết được, khụ khụ khụ…….” Diệp Lạc đáp.

      “Ngươi im miệng cho ta!” Quân Hoằng hung hăng trừng nàng, với Giản Phàm: “ có việc gì chứ?”

      có việc gì, chỉ là tác dụng của giải dược nhanh, lại bị hít khói nhiều. có việc gì.” Giản Phàm thở phào nhõm.

      “Vô Nhai đâu?” Diệp Lạc xen mồm vào.

      “Ta bảo ngươi im miệng cơ mà.” Quân Hoằng trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi .

      Diệp Lạc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Quân Hoằng mới nhìn Giản Phàm kần nữa: “Vô Nhai đâu?”

      Giản Phàm nhịn cười: “Chỉ bị trúng thuốc mê thôi, đợi lát nữa tỉnh lại.”

      Vậy là tốt rồi, tinh thần của Diệp Lạc buông lỏng.

      “Diệp Lạc, ngươi làm sao vậy? Ta quát ngươi nữa. Ngươi đừng khóc.” Quân Hoằng bị nước mắt của Diệp Lạc dọa sợ.

      “Có phải có chỗ nào thoải mái ?”

      Diệp Lạc lắc đầu, hít mũi: “Vừa rồi, suýt nữa là ta chết.”

      Quân Hoằng ôm chặt nàng: “ có việc gì nữa rồi. Diệp Lạc, có việc gì nữa, chúng ta về nhà nhé.”

      “Được!” Diệp Lạc nhắm mắt lại, chỉ lát sau ngủ mất.

      “Nàng ngủ rồi à?” Tang Du tới, giọng hỏi.

      Quân Hoằng gật đầu. Giản Phàm kéo Tang Du ra ngoài. Xem ra bọn họ có thể yên tâm rồi. Tiểu thư có thể an tâm ngủ trong lòng Quân Hoằng chứng tỏ là người có thể tin cậy.
      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 96: Lựa Chọn
      “Tiểu thư!” Vô Nhai quỳ trước mặt Diệp Lạc, ngừng áy náy: “Hai nước mới ngưng chiến lâu, ta thể dễ dàng ra vào Sùng Hưng được. Vì vậy theo con đường lúc trước hợp tác với Quân Nặc. ngờ lại gặp phải Quân Nặc vừa bại trận trốn ở đây. Lại hại tuêur thư gặp nguy hiểm, suýt nữa mất mạng.

      “Được rồi.“ Diệp Lạc kéo lên, thở dài hơi, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống: “Ngươi cũng cố ý. Hơn nữa có số việc định sẵn rồi. Vô Nhai, ngươi có còn nhớ, năm chúng ta bị lạc trong sa mạc, cứu được vị công tử gần chết ? Sau đó ta còn uy hiếp ngươi được cho sư huynh biết đấy.”

      “Nhớ chứ. Chính tiểu thư lấy máu thay nước cứu người đó mạng mà.” Vô Nhai nghĩ tới cái gì, dám xác định: “Người đó là Quân Nặc sao? Cho nên cuối cùng mới buông tha tiểu thư hả?”

      Diệp Lạc cười cười: “Người đó đúng là Quân Nặc. Nhưng lúc đầu, cũng định tha cho ta. Có lẽ là muốn dùng ta làm giao dịch gì đó với Quân Hoằng. Ta với việc đó bao giờ xảy ra. Chắc nghĩ lại, cũng biết là việc vô ích. Có nam nhân nào ngốc đến mức đổi cả giang sơn lấy nữ nhân? Cho nên định đồng quy vu tận với ta. Nhưng cuối cùng đúng là còn nhớ chút ơn cứu mạng kia mà thả ta ra.”

      “Xem ra, mọi việc đưeuf có nhân quả. Dù từng phong cảnh vô hạn, nhưng cũng khó cản nổi thê lương.” Vẻ mặt Vô Nhai hơi ảm đạm.

      Diệp Lạc nhìn Vô Nhai cái, : “ chỉ là vì quả mà còn vì tính cách nữa. Vốn dĩ Quân Nặc chết. Nhưng vì tính cách của , nhất quyết khuất phục Quân Hoằng, so với việc bị giam cầm cả đời hoặc bị lưu đày bằng chết cách oanh liệt.”

      Vô Nhai cúi đầu gì.

      Trong thư phòng, có yên tĩnh ngắn ngủi. Diệp Lạc thở dài hơi: “Vô Nhai. Ngươi đến là vì sư huynh xảy ra chuyện gì sao?”

      Vô Nhai chấn động, cũng ngọn nguồn ra.

      Sau khi Phong Phi Tự về nước, đầu tiên là Mạch gia liên hợp các gia tộc võ tướng, tố cáo Phong Phi Tự lạm dụng sức dân, sức binh, tùy tiện phát động chiến tranh, khiến sinh linh từ thán, dân chúng lầm than. Sau đó là mọt vài quan văn trình thư lên Hoàng Thượng, là Phong Phi Tự nắm giữ triều chính, lạm dụng hoàng quyền.

      Vì thế, để bình ổn vuệc dị nghị trong triều, Phong Tắc tạm thời xóa bỏ binh quyền của Phong Phi Tự, thu hồi binh phù.

      Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Trừ Vô Nhai vì mất võ công, tạm thời chưa lãnh binh, và Mịch Các luôn theo bên cạnh Phong Phi Tự ra, sáu thân vệ khác đều bị ngăn ở biên quan. Quân Phi Tự bị lấy cớ này mà bị phân tán ra các đội khác.

      Tâm trạng Diệp Lạc trầm xuống, kết quả như vậy nàng sớm đoán được. Điều nàng đoán được là thái độ của Phong Phi Tự. Nếu Vô Nhai xuất ở đây, chỉ có thể lên điều là Phong Phi Tự phản kháng.

      Nếu , với năng lực của sư huynh, dù sau trận chiến tranh này, thực lực của Quân Phi Tự suy giảm cũng vẫn dư sức đối phó Phong Tắc.

      Nàng nhắm mắt lại: “Vô Nhai, nếu sư huynh lựa chọn nhường Hoa Gian Quốc ngươi tìm ta có tác dụng gì chứ. Ngươi phải biết là cho tới bây giờ ta chưa từng thay đổi được quyết định nào của sư huynh cả.”

      “Nhưng mà tiểu thư, Vương gia chết đấy.” Vô Nhai ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại lặp lại: “Tiểu thư, Vương gia chết.”

      Phong Tắc muốn ngồi vững ngai vàng Phong Phi Tự chính là mối họa lớn trong lòng . Cho nên, nhất định nghĩ biện pháp loại bỏ Phong Phi Tự, hoặc sớm hoặc muộn, dùng lý do gì thôi.

      Tim Diêoj Lạc đau. Nàng muốn Phong Phi Tự chết. Nhưng lúc này, nàng có thể làm gì được, hay phải là nàng lấy tư cách gì để làm gì. Nàng hít hơi sâu, nắn chặt tay lại: “Vô Nhai, ngươi . Đây là lựa chọn của , các ngươi thể thay đổi, ta cũng thế.”

      Vô Nhai ngồi I’m nhúc nhích. Diệp Lạc giọng : “Ta bảo Tang Du đưa ngươi đến biên cảnh Hoa Gian Quốc an toàn.”

      !” Vô Nhai ngẩng đầu lên: “Tiểu thư, Vương gia thích hợp làm vua hơn Phong Tắc. bị lời hứa hẹn với tiên hoàng trói buộc. Nay vì ngươi bỏ , lại bị Phong Tắc nghi kỵ mà nản lòng thoái chí. Nhưng có nghĩa là thực cam tâm chết . Tiểu thư…“ cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn ra: “Thứ Vương gia học Thương Vụ Môn, là đạo quân vương. từ say mê đến si mê. Đây chính là thích từ trong tim , chứ phải học vì phụ tá Phong Tắc. Lúc trước, ngươi cũng nhìn ra, nên mới từ biệt đỉnh Thương Vụ Môn, chặt đứt tơ lòng, phải sao?”

      Diệp Lạc bình tĩnh nhìn Vô Nhai, hề chớp mắt. Vô Nhai cũng tránh né, thản nhiên đối diện với nàng: “Tiểu thư, nếu Vương gia có thể có ngươi làm bạn, đương nhiên có thể ngao du sơn thủy. Nhưng bây giờ, mất ngươi rồi, thể lại mất giang sơn được.”

      “Vô Nhai, là ai ngươi tích chữ như vàng thế?” Qua hồi lâu, Diệp Lạc mới cúi đầu hỏi câu.

      “Lúc trước ta , là vì lời ta muốn , Vương gia và tiểu thư đều biết cả. Mà bây giờ ta tiểu thư coi như biết.”

      “Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”

      Vô Nhai đứng dậy, quỳ xuống: “Tiểu thư, Vô Nhai dám để ngươi khó xử, cũng dám để ngươi phải mạo hiểm. Chỉ xin ngươi viết phong thư, khuyên bảo Vương gia, để Vô Nhai mang về là được. Nếu có thể, nhờ ngươi an bài thế lực Diệp gia ở Hoa Gian Quốc đưa ta gặp Vương gia. Nếu như tiểu thư thấy khó khăn, chỉ cần đưa ta đến biên cảnh thôi.”

      “Vô Nhai, ngươi như vậy, bảo ta phải làm sao bây giờ?” Lấy thế lực bao nhiêu năm của Phong Phi Tự vậy mà thể gửi tin tức ra ngoài kinh. Bây giờ thủ vệ nghiêm ngặt, cho dù Vô Nhai có võ công có thể về đến kinh thành, với thế lực mỏng manh của Phong Phi Tự có thể làm được gì? Huống chi, mấy thân vệ của Phong Phi Tự, trừ nàng ra căn bản là quen ai ở Diệp gia cả. Đến lúc đó muốn nội ứng ngoại hợp, tiếp ứng cho Phong Phi Tự, sao làm được!

      Nhưng nếu nàng Hoa Gian, Quân Hoằng……

      Diệp Lạc rũ mắt xuống, tên ngốc Quân Hoằng kia đau lòng mất!

      “Vô Nhai, ngươi để ta suy nghĩ .”

      Hai người trong phòng đều tự chìm trong suy nghĩ riêng mà để ý tới, ở ngoài phòng có người đến mà lại rời .

      Ban đêm, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu.

      Quân Hoằng phê duyệt xong tấu chương, chuẩn bị ngủ. Vi Kỳ muốn lại thôi.

      Quân Hoằng nhìn , ngạc nhiên hỏi: “Vi Kỳ, ngủ à?”

      “Hoàng Thượng, ngài cứ vậy mà ngủ sao?”

      “Ừ, bây giờ còn sớm nữa, đương nhiên phải nghỉ ngơi, ngươi xuống .” Quân Hoằng hắt xì cái, rồi .

      Vi Kỳ ra ngoài, rồi lại ngơ ngác ở ngoài cửa điện lát, cho đến khi đèn tắt, mới thể tin là Hoàng Thượng ngủ .

      Nghe được như vậy sao Hoàng Thượng có thể ngủ được chứ? Vi Kỳ suy nghĩ cả đêm, cũng hiểu được tâm tư Hoàng Đế nhà mình.

      Đương nhiên, cũng cần nghĩ ngợi nhiều, vì ngay hôm sau, biết đáp án.

      Quân Hoằng gọi Diệp Lạc vào cung, đưa cho nàng tất cả các thủ tục qua cửa, đương nhiên còn cả Vi Kỳ và Chiêm Xuân nữa.

      “Quân Hoằng, ngươi có biết ngươi làm gì ?” Diệp Lạc hỏi .

      “Ta biết.” Quân Hoằng thản nhiên : “Diệp Lạc, ngươi muốn . Dù sao Phong Phi Tự là sư huynh của ngươi. Các ngươi quen biết mười năm, tình nghĩa .”

      Diệp Lạc hề động, chỉ tinh tế quan sát vẻ mặt của : “Quân Hoằng, ngươi……”

      Quân Hoằng đứng dậy, đến trước mặt nàng, nhàng cầm tay nàng: “Ngươi cần nghĩ nhiều đâu. Ta rồi, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta đều giúp ngươi hoàn thành. Người ngươi coi trọng, ta cũng coi trọng. Ta an bài thay ngươi rồi. Vì thân phận của ngươi đặc thù, phòng ngừa sau này bị người có tâm dựng chuyện. Ta để Vi Kỳ và Chiêm Xuân cùng ngươi. Mọi người đều biết, bọn họ là tâm phúc của ta, có bọn họ ở bên cạnh ngươi, thù biết ngươi làm việc là do của ta bày mưu tính kế. Lạc Lạc, ngươi an tâm , ta ở Thành Phượng Hoàng chờ ngươi trở về.”

      Diệp Lạc biết nên cái gì, chỉ biết là mũi có chút chua xót. Nhìn Quân Hoằng nàng lại nhịn được mà muốn khóc. Là vì qua Quỷ môn quan lần, nên yếu ớt hơn sao? Vì sao cứ ở trước mặt nam nhân này, nàng càng ngày càng dễ rơi lệ chứ?

      Nhưng nước mắt của nàng cũng rơi ra. Nàng nhàng tựa đầu vào vai Quân Hoằng. Lần đầu tiên nàng phát ra, hóa ra vai Quân Hoằng rộng như vậy, rộng đến mức có thể khiến nàng an tâm: “Cám ơn ngươi, Quân Hoằng!”

      cần cám ơn ta. Ta chỉ vì ngươi mà làm như vậy. Sau khi Ninh Triển Thư diệt trừ nội loạn xong bắt đầu cải cách rồi. đời có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi. Hoa Gian Quốc và Dực Quốc cần phải có quốc lực tương đương mới có thể kiềm chế lẫn nhau. Mà Sùng Hưng ta, có thể nhân cơ hội đó mà tranh thủ thêm nhiều ngày thái bình hơn. Cho nên Lạc Lạc à, ngươi cần cảm thấy gánh nặng đâu.”

      Diệp Lạc đưa tay ôm hông , sau đó, dần dần siết chặt.

      Nàng bỏ lỡ tình đầu tiên của cuộc đời này, thể lại phụ đoạn tình cảm tốt đẹp này nữa. Nàng hơi giương khóe môi: “Quân Hoằng, ta đồng ý, làm thê tử của ngươi.”

      phải Hoàng Hậu, mà là thê tử của nam nhân.

      Hai ngày sau, Diệp Lạc dẫn theo Vi Kỳ, Chiêm Xuân, Phong Gian Ảnh và Vô Nhai bí mật Hoa Gian Quốc.

      Quân Hoằng tiễn nàng, chỉ đứng trong bóng tối nhìn nàng xa.

      “Hoàng Thượng hối hận sao?” Dịch Kinh Hồng hỏi .

      Im lặng nửa ngày, Quân Hoằng trả lời: “Trẫm cũng biết. Nhưng lúc này, trẫm hối hận.”

      thể để nàng khó xử được. Cũng thể để nàng tự trách khi Phong Phi Tự gặp bất trắc. Cho nên, quyết định thay nàng.

      Mặc dù lần này có rất nhiều thứ thể đoán trước được. Nàng có thể bị thương, có thể chết, cũng có lẽ, nàng sao cả nhưng lại trở về. Đủ mọi khả năng khiến thấp thỏm lo âu, rất khó nuốt xuống. Nhưng chỉ cần nàng muốn, nguyện ý thành toàn.

      chỉ mong rằng cuộc đời sau này của nàng phải lo lắng, phải tiếc nuối, chỉ có vui vẻ mà thôi. Cho nên, dùng tình mà ép buộc nàng, cho dù phải trả giá là đau lòng.

      Trong kinh thành Hoa Gian Quốc, trong hoa viên vương phủ, tay Phong Phi Tự lật sách chợt dừng lại, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp đó là ngây dại.

      tiểu công tử thanh tú tới từ phía trong hoa viên. Sợi tóc khẽ bay, hai mắt sáng ngời, tràn ngập ý cười: “Sao hả? chào đón sao?”

      Tất cả đều như trong mộng: “Lạc Lạc!” gọi lên tiếng, lại bị gió thổi , hầu như có xuất .

      “Sư huynh!” Người đứng trước mặt , giật lấy sách xem, sau đó bĩu môi, lại quăng lên bàn: “Lại là sách dạy đánh cờ, vui gì cả!”

      “Lạc Lạc, sao có thể là muội?” Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Phong Phi Tự xác nhận đây là , ngồi ngay ngắn hỏi.

      có gì, để huynh mang ta dạo kinh thành Hoa Gian Quốc thôi mà.”

      Lấy thân thủ của bọn họ, muốn tránh thoát vài người là chuyện bình thường. Cho nên rất nhanh, bọn họ xuất đường cái.

      ngã tư người đến người , vô cùng náo nhiệt, Diệp Lạc lôi kéo Phong Phi Tự, từ đầu đường đến cuối đường. Sau đó, tay cầm kẹo hồ lô, tay cầm bánh nướng to, vừa ăn vừa hỏi : “Nhìn thấy chưa?”

      “Cái gì?”

      phồn hoa này, là Phong Phi Tự huynh tạo ra.”

      Ban đêm, hai người ngồi nóc hoàng cung nhìn Phong Tắc và mấy vị đại thần thương nghị xem nên định tội Phong Phi Tự thế nào. Sau đó tới hậu cung, nghe Thái Hậu dạy bảo Quốc Cữu.

      Diệp Lạc cười như cười: “ biết nhìn người, biết dùng người. Trụ cột nước nhà nên bị hủy trong tay . Sư huynh, Hoàng Đế như vậy mà huynh yên tâm giao giang sơn Hoa Gian Quốc cho sao?”

      mặt Phong Phi Tự có vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng, vẫn lắc đầu: “Lạc Lạc, ta đồng ý với Hoàng Huynh rồi. Ta thể. Tuyệt đối thể.”

      thể à?” Diệp Lạc nhìn về phía xa xa trong Hoàng cung. Ở đó đen sì, nhìn thấy gì hết: “Sư huynh, huynh chọn Hoàng huynh của huynh, hay là chọn tất cả mọi người dân Hoa Gian Quốc hả?”

      Phong Phi Tự nhắm mắt lại, gì, chỉ tựa đầu sang bên.

      “Sư huynh, lòng dạ Phong Tắc hẹp hòi, chỉ là đối với huynh. Đối với người có tài hoa lại được ủng hộ trong văn võ bá quan, đều nghi kỵ, tìm mọi biện pháp khống chế, khống chế được giết. Quân Phi Tự danh chấn bốn phương, trong đó có nhiều tinh , nhưng nghi ngờ Quân Phi Tự có ý phản quốc, bắt đầu sai người ám sát tướng lĩnh của Quân Phi Tự. Còn có, Quan văn Lý Minh Thủ cẩn thận câu mà Quốc Cữu muốn nghe, hôm sau bị cách chức, xử tử, còn có, Ngự Sử kinh thành……”

      “Lạc Lạc, cần nữa.” Phong Phi Tự đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

      “Được, ta .” Diệp Lạc cũng đứng dậy: “Sư huynh, chỉ có huynh mới làm cho Hoa Gian Quốc phồn vinh. Còn Phong Tắc, huynh để cho mạng, chiếu cố đến già . Hoàng huynh của huynh là Minh Quân. trời có linh thiêng cũng hiểu cho huynh. Huống chi là Phong Tắc phản bội huynh trước, phải là huynh mưu quyền đoạt vị. Sư huynh, ra tay !”

      “Lạc Lạc, muội để ta nghĩ !”

      còn kịp nữa rồi, sư huynh.” Diệp Lạc thản nhiên cười: “Quân Phi Tự tập kết về kinh thành. Tám thân vệ, chắc hội hợp ở kinh thành rồi.”

      “Lạc Lạc, muội làm gì rồi?” Phong Phi Tự có dự cảm xấu.

      có gì, lấy danh nghĩa của huynh, ra lệnh cho sáu thân vệ thôi. Sư huynh, ngươi hôus hận cũng kịp nữa rồi.” Diệp Lạc quơ quơ ấn triện trong tay: “Ngại quá, sư huynh, ta lấy trong thư phòng huynh mà xin phép. Đừng tức giận nha, bây giờ trả lại huynh.”

      “Lạc Lạc, muội là……” là cái gì, cũng nên lời.

      Diệp Lạc ngừng cười: “Sư huynh, về tình về lý, về công về tư, huynh nên làm vậy từ sớm rồi. Đương nhiên, nếu huynh vẫn muốn giữ lời hứa có giá trị đó đến chết huynh cũng có thể buông tay mặc kệ. Còn Quân Phi Tự à, dù sao cũng bị Phong Tắc diệt trừ. Bây giờ để bọn họ giãy dụa phen cũng coi như là để bọn họ chết tâm phục khẩu phục.”

      thôi!” Phong Phi Tự dậm chân cái, lôi Diệp Lạc về vương phủ.

      Trong bóng tối, nụ cười mặt Diệp Lạc cực kỳ chói mắt.

      số người, băn khoăn rất nhiều, ép được. Mặc dù trước mặt ràng chỉ có con đường để , nhưng ngươi đá cái ở đó cho đến khi mọc hoa luôn.

      Phong Phi Tự vội vàng về vương phủ, gọi Mịch Các đến, bắt đầu thương nghị.

      Vì thế, bắt đầu có ngườu ra ra vào vào, từng cái bóng đen, biết từ đâu đến, cũng biết từ đâu ra.

      Cũng là ở trong thư phòng, mệnh lệnh được truyền khắp Hoa Gian Quốc.

      Diệp Lạc xoa mũi, nhìn sắc trời, có vẻ là trời tối gió to, vừa hay chạy .

      Ngày hôm sau, Phong Phi Tự vừa mới được nghỉ ngơi, lại thấy bàn có tờ giấy: “Sư huynh, hẹn gặp lại.”

      ngơ ngác đứng yên hồi lâu, mới cất tờ giấy . Lúc xoay người lại vẻ mặt khôi phục bình tĩnh: “Minh Các, sau khi các nơi đưa tin đến, đưa tới thư phòng.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 97: Ước Hẹn Giang Sơn
      “Này, ngài chơi cả đêm rồi, còn về Sùng Hưng à?” Vi Kỳ lộ ra khuôn mặt đen như đáy nồi. Nhìn Diệp Lạc nhàn nhã hát bài hát dân gian, nhìn thế nào cũng thấy nghẹn khuất thay chủ tử nhà mình.

      “Vi Kỳ, thể vô lễ!” Chiêm Xuân ở bên cạnh nhắc nhở.

      “Đúng vậy!” Phong Gian Ảnh cười tủm tỉm mò tới gần: “Nghe vị phía trước kia, là Hoàng Hậu Sùng Hưng tương lai. Vi Kỳ, sau này ngươi cũng phải liều mình bảo vệ ai kia rồi.”

      “Ai muốn bảo vệ nàng……..” Vi Kỳ phẫn nộ cũng phải ngậm miệng dưới ánh mắt của Chiêm Xuân, chỉ có thể ôm kiếm, tâm cam tình nguyện giục ngựa phía sau Diệp Lạc.

      Phong Gian Ảnh cũng theo : “Ngươi bảo vệ thôi. Dù sao ta cũng thấy nếu có gặp nguy hiểm, Hoàng Thượng nhất định đứng chắn cho công tử nhà ta. Ngươi bảo vệ có người khác bảo vệ.”

      “Ngươi……..” Vi Kỳ còn muốn tiếp lại bị Chiêm Xuân cắt ngang: “Vi Kỳ, ngươi cần tranh cãi với Phong Gian Ảnh. Bàn về võ mồm, có mười người như ngươi cũng phải đối thủ của đâu.” Huống chi, ràng là chủ tử nhà bọn họ coi vị tiểu thư Diệp gia kia như bảo bối. Có tranh cãi cuối cùng chắc chắn bị bất công. Bây giờ, suy nghĩ việc quan trọng hơn kìa. Diệp Lạc kia chỉ vào thành đêm, mà kinh thành Hoa Gian Quốc xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. và Vi Kỳ, Phong Gian Ảnh vẫn theo Diệp Lạc, tất nhiên là biết biến hóa này là từ tay Phong Phi Tự. Bởi vậy, có thể thấy được Phong Phi Tự này thể khinh thường. Người như Phong Phi Tự, nếu chết trong nội chiến tất nhiên là điều tốt nhất. Nay lại kích thích ý chí chiến đấu của , ép tiếp quản Hoa Gian Quốc, thù đối với Sùng Hưng mà , tuyệt đối là uy hiếp to lớn, chỉ có hại có lợi. biết vì sao Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tương lai lại làm loại việc lợi người hại mình này.

      Chẳng lẽ Hoàng Hậu tương lai còn chưa quên tình cũ?

      Nếu lúc trước, đối với tài năng của Phong Phi Tự, mới chỉ dừng lại ở mức tin vỉa hè. sau lần này, cảm thấy kinh tài tuyệt thế, lôi đình vạn quân.

      Đám quan lại của Phong Tắc đáng thương. Khổ tâm bày kế lâu như vậy lại địch nổi mưu kế đêm của Phong Phi Tự. Chỉ sợ những người đó giờ vẫn còn mơ tới cảnh tượng tốt đẹp sau khi diệt trừ Phong Phi Tự, mà biết rằng, việc thắng bại nghịch chuyển sau đêm.

      Phong Phi Tự như vậy đúng là đáng để nữ tử nhớ mãi quên. Nghĩ đến đây, sao Chiêm Xuân có thể lo lắng cho được?

      Thừa dịp nghỉ ngơi giữa đường, Chiêm Xuân ngồi bên cạnh Diệp Lạc: “Diệp tiểu thư, chúng ta đâu đây?”

      Ban đầu cũng muốn hỏi nhiều, nhưng cũng sắp đến Sùng Hưng rồi, cũng nên về kinh thành chứ. Nghĩ tới người ở kinh thành kia, ngoài miệng gì, nhưng chắc chắn là ngóng chờ, Chiêm Xuân cảm thấy mình cũng phải làm xem đâu. Ít ra cũng có thể gửi bức thư về an ủi người kia.

      Diệp Lạc cười: “Ta đến Thương Vụ Môn.”

      Thương Vụ Môn à? Chiêm Xuân lau mồ hôi trán, thăm dò: “Ngài học xong xuống núi rồi chứ nhỉ?” Đương nhiên biết là trước khi Diệp Lạc bị tiên hoàng lôi kéo về, ngây ngốc Thương Vụ Môn mười năm.

      “Đúng vậy.”

      Chiêm Xuân đợi lát, thấy Diệp Lạc giải thích thêm, đành phải hỏi tiếp: “Thế khi nào chúng ta về kinh thành?”

      Diệp Lạc thưởng thức m cái chén trong tay lát, mới : “Chiêm Xuân, ngươi và Vi Kỳ về kinh thành . Sau đó cho Quân Hoằng biết, ta ở Thương Vụ Môn chờ . Đến lúc đó, Phong Gian Ảnh ở dưới núi chờ .”

      “Cái gì?” Chiêm Xuân còn chưa gì, Vi Kỳ ở bên nghe lén nhảy dựng lên: “Sao ngươi về cùng chúng ta? được, phải cùng nhau.”

      “Được thôi. Muốn ở lại cùng ở lại .” Phong Gian Ảnh nhanh chóng tiếp: “Chúng ta chắn chắn Thương Vụ Môn. Còn để Hoàng Thượng ở kinh thành biết tin tức gì mà biến thành hòn vọng thê . Dù sao chúng ta cũng vội.”

      Mặt Vi Kỳ đỏ bừng lên, tranh cãi với Phong Gian Ảnh, chạy tới trước mặt Diệp Lạc: “Cùng nhau trở về.”

      Diệp Lạc rũ mắt xuống, che giấu mọi cảm xúc trong mắt: “Ta có hẹn với sư môn, thể về. Còn Quân Hoằng ta hy vọng có thể đến đó.”

      Chiêm Xuân xua tay ngăn Vi Kỳ lại, nghiêm mặt : “Diệp tiểu thư, lão nô chỉ muốn hỏi câu. Từ nay về sau, đối với ngài, Phong Phi Tự chỉ là sư huynh đông môn thôi đúng ?”

      “Đúng.” Diệp Lạc trả lời sạch gọn gàng.

      “Được, ta và Vi Kỳ lập tức về kinh thành.” Chỉ cần xác nhận điều này là đủ rồi. Về phần quốc gia đại , Hoàng Thượng tin Chiêm Xuân cũng tin.

      Thương Vụ Môn, vẫn bị mây mờ bao phủ như trước, cỏ cây vẫn như xưa. Cho dù nàng rời khỏi đây hai năm, nhưng vẫn thấy những việc trong mười năm đó, chỉ như mới hôm qua.

      Sân luyện võ này, lúc nàng mới đến, đánh lại các sư huynh thù nàng giả khóc, đánh lén, khiến sân tràn ngập tiếng cười, tiếng kêu. Sư phụ , sau khi nàng đến đây sân luôn võ giống như chỗ vui chơi của nàng vậy.

      Trong phòng luyện viết, còn mơ hồ nhìn thấy những chữ lung tung mà nàng viết lên trong lúc nghịch ngợm. Sợ sư phụ trách phạt nên mấy vị sư huynh phải thay phiên nhau múc nước lau tường. Kỳ lau cũng hết, mà sư phụ cũng mở con mắt, nhắm con mắt bỏ qua.

      Còn có, phòng của nàng, là nơi xinh đẹp nhất Thương Vụ Môn. Các sư huynh là chỉ có mỗi sư muội, đương nhiên phải trân trọng rồi. Cái gì đẹp nhất, tốt nhất đều mang đến phòng nàng.

      Tất cả vẫn còn ràng trong mắt.

      Cho dù sư môn có lệnh, sau khi xuống núi, các đệ tử được liên lạc với nhau, có gặp lại cũng phải coi như quen biết. Nhưng những năm tháng soings chung đó, kàm sao cí thể dễ dàng quên được.

      Diệp Lạc đẩy cửa phòng sư phụ ra. Thương Vụ lão nhân ngồi trước bàn, bàn có hai chén trà nóng, còn bốc khói, ông : “Lạc Lạc, con đến rồi.”

      “Đúng vậy, sư phụ, con đến rồi.”

      Năm đó, Diệp Lạc là đệ tử ngất, cũng đệ tử xuống núi cuối cùng. Trước khi xuống núi, hai người từng có cái ước hẹn, nếu có ngày, Diệp Lạc cam tâm tình nguyện đưa Phong Phi Tự lên ngôi vị Hoàng Đế Hoa Gian Quốc nàng phải về Thương Vụ Môn chuyến.

      Hôm nay, việc nàng trở về, là trong dự kiến, cũng là ngoài dự liệu.

      Dự kiến nàng trở về, nhưng nghĩ đến trở về nhanh như vậy.

      Thương Vụ lão nhân nhìn đệ tử quý nhất này, trong mắt có vui mừng.

      Nàng lựa chọn đưa Phong Phi Tự lên ngôi Hoàng Đế, với thân phận tiểu thư Diệp gia của nàng, thù có thể lên hai việc. là nàng vì quốc gia đại mà bỏ qua cho tình của mình. Tuy là nữ tử nhưng có quyết đoán, cầm được buông được. Hai là nếu hai nước lớn mạnh, Hoa Gian lụi bại, tất cí chiến loạn. Nàng có thể nhìn xa trông rộng như vậy, đúng là hiếm gặp.

      “Có hối hận ?” Ông hỏi.

      Hối hận vì buông tha cho tình hơn mười năm, hối hận khi để nước khác đôur hôn quân thành minh quân.

      “Ít nhất thù lúc này .”

      Thương Vụ lão nhân nở nụ cười, ông nghĩ ông quyết định được rồi.

      Đưa cuốn da dê và phong thư bên cạnh cho Diệp Lạc: “Mọi lệnh cấm của sư môn từ hôm nay trở đều thành phế thải. cuốn da dê là danh sách các đệ tử của Thương Vụ Môn, còn có phong thư ta tự tay viết nữa.”

      “Sư phụ?” Diệp Lạc kinh ngạc mở to hai mắt.

      Thương Vụ lão nhân đứng dậy, xoa đầu nàng: “Diệp Lạc, sư phụ nhận con làm đồ đệ, đủ để an ủi sư tổ Thương Vụ Môn rồi.”

      Thương Vụ Môn nằm ở giữa biên giới ba nước. Mấy trăm năm trước, Hoàng Đế ba nước lập ra minh ước, thể để ngọn núi này lâm vào chiến tranh, ban thưởng cho thần y có ơn với con dân ba nước. Mà vị thần y này, văn võ song toàn, ân trạch thiên hạ, đó chính là sư tổ Thương Vụ Môn.

      Mọi đệ tử của Thương Vụ Môn đều do chưởng môn khắp thiên hạ lôi kéo về, phẩm tính – tâm tính – ngộ tính – linh tính đều đạt tiêu chuẩn, mới có thể được lựa chọn. Những người này, mà tụ tập lại trở thành lực lượng đáng sợ. Nếu dùng đúng chỗ tạo phúc cho muôn dân. Nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng cũng đủ để hủy diệt thế giới, sinh linh đồ thán. Cho nên, các đệ tử của Thương Vụ Môn vẫn bị cấm được liên lạc với nhau sau khi xuống núi, để phòng việc này xảy ra.

      Mà nay, có lẽ Thương Vụ Môn tìm được người thích hợp nhất rồi, có thể dùng Thương Vụ Môn tạo phúc cho dân, ban ơn cho thiên hạ.

      Diệp Lạc quỳ xuống, tay có chút run: “Sư phụ, con sắp thành Hoàng Hậu Sùng Hưng rồi. Ngài vẫn có thể yên tâm được sao?”

      “Nếu con có thể để thế lực của Diệp gia nằm ngoài Hoàng quyêbf, cũng có thể tách thế lực của Thương Vụ Môn ra khỏi triều đình Sùng Hưng. Lạc Lạc, Thương Vụ Môn chỉ dành cho dân, can thiệp tới truêuf đình. Sư ohuj tin con có thể đảm đương trọng trách.”

      “Sư phụ!”

      “Lạc Lạc, vất vả cho con rồi!” Đứa bé này ra ngoài mấy năm, mọi hành động ông đều nhìn . Ông nghĩ là ông có thể yên tâm rồi.

      “Dạ, sư phụ.” Diệp Lạc cao giọng đáp ứng.

      “Ừ, xuống .” Thương Vụ lão nhân nhàng nhắm mắt, khóe miệng có vui mừng.

      Năm ngày sau.

      Vẫn là đỉnh núi Thương Vụ Môn cao ngất trong mây mù. Vẫn là hàng cây sừng sững lặng im đó.

      Thiếu niên áo trắng, tóc đen, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa khung cảnh tuyết trắng, bông tuyết rơi đầy người.

      Cho đến khi cái ái choàng màu đen được choàng lên vai nàng. Sau đó, đôi tay đỏ bừng vì lạnh của nàng bị người bao lấy. Người đó ghé sát vào cổ nàng: “Sao lại thế này? Dù phải chờ ta thù cũng cần chờ ở chỗ lạnh như thế này.”

      Diệp Lạc giương mắt nhìn , trong khí trời lạnh như vậy mà còn đổ mồ hôi: “Ngươi thi triển khinh công chạy lên à?”

      Quân Hoằng cau mày, vừa ôm tay nàng, vừa đáp: “Ừ, Phong Gian Ảnh này rất lạnh. Ngươi có chuyện gì phải ở đây à?”

      Diệp Lạc trả lời , tiếp tục hỏi: “Ngươi an bài xong mọi chuyện ở kinh thành rồi à?”

      “Tô Thành và Kinh Hồng ở đó ngươi cần phải lo lắng.”

      Lúc này Diệp Lạc mới cười. Xem ra nam nhân này thực cần nàng lo lắng nữa rồi. Nàng giật tay ra, lại bị Quân Hoằng đè lại: “Đừng nhúc nhích, để đó lát.”

      Diệp Lạc để ý tới , cố chấp rút tay trái ra, sau đó, xoa mặt .

      Nam nhân này bất tri bất giác trưởng thành, để nàng có thể dựa vào, có thể phó thác chung thân rồi.

      Lần trước, nàng chờ cả đêm ở Thương Vụ Môn, cuối cùng phải độc rời .

      Mà lúc này, nàng rốt cục chờ được hạnh phúc chân chính của nàng rồi.

      “Quân Hoằng, ngươi đào chỗ tuyết này .” Nàng chỉ vào chỗ hai người đứng.

      Quân Hoằng hiểu nhìn nàng, rồi vẫn rút kiếm ra. hồi lâu sau, cái bọc được đào ra. Cái bọc đó được gói rất kỹ, bên trong còn có tầng tầng lớp lớp giấy dầu. Mở bọc ra, đều là y phục nữ tử, còn có tờ giấy.

      Diệp Lạc ngồi xuống, bọc lại cản thận, sau đó giao cho Quân Hoằng: “Hai năm trước, ta tự tay chôn những thứ thuộc về nữ tử Diệp Lạc, đồng thời, còn chôn cất cả tình và nhân duyên của nàng. Hôm nay, ta giao nàng cho ngươi, tình , nhân duyên và hạnh phúc của nàng, đều giao hết cho ngươi.”

      “Lạc Lạc……..”

      Diệp Lạc nhìn : “Quân Hoằng, nàng làm thê tử của ngươi ngươi phải đối xử tốt với nàng cả đời đấy.”

      “Được, được!” Quân Hoằng kéo nàng sang, ôm chặt vào lòng, kích động lên lời, chỉ liên tục đồng ý: “Được.”

      Diệp Lạc muốn cười, lại muốn khóc: “Đồ ngốc!”

      “Lạc Lạc, được.”

      “Lạc Lạc, chúng ta về nhà.”

      “Lạc Lạc, ngươi thích giá y thế nào, chúng ta về làm. Ta cho người làm trăm bộ cho ngươi chọn nhé?”

      “Lạc Lạc, ngươi ngày nào tốt?”

      Cuối cùng, người nào đó hưng phấn đến mức năng lộn xộn : “Xem , ta ngươi nhất định ta. Lúc ấy ngươi còn tin, hừ!”

      “……..” Diệp Lạc chỉ có thể I’m lặng nhìn trời, nhưng mà khóe miệng, có nụ cười mãi tan.

      Hóa ra hạnh phúc của nàng ở đây.

      Diệp Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thế giới băng tuyết trước mặt, bỗng nhiên hề thấy rét lạnh. Nhìnbbên người bên cạnh cười ngây ngô, lại chỉ thấy ấm áp từ trong tim chảy lên, lan tràn ra toàn bộ thế giới của nàng.

      “Quân Hoằng, ngươi đồng ý rồi nhé. Sau này ta muốn ra cung vẫn có thể ra, cho phép ngươi dùng mấy quy củ khuôn sáo đó đến ép buộc ta.”

      “Được.” Vừa đồng ý xong, lại thấy có vẻ hợp lý: “Vậy ngươi thường xuyên rời cung chứ?”

      “Ngươi quản ta à!”

      Vẻ mặt Quân Hoằng đau khổ: “Nếu ta nhớ ngươi làm sao bây giờ?”

      Diệp Lạc cong khóe môi: “Ta xem xét.” Ánh mắt trừng lên: “Bây giờ ngươi muốn đổi ý rồi à?”

      Môi Quân Hoằng giật giật, cuối cùng vẫn tâm cam tình nguyện trả lời: “Được, ngươi thế nào là như thế.”

      Dù sao, cái hoàng cung kia cũng thể vây khốn được nàng, nàng muốn chạy ai ngăn được nàng?

      “Còn có, được tam cung lục viện, nếu , ta rồi trở lại nữa.”

      “Ta nghèo như vậy sao nuôi được nhiều người chứ. Nuôi mình ngươi là đủ rồi.”

      “Ngươi nghèo hả?” Diệp Lạc lé mắt nhìn .

      Quân Hoằng thở dài: “Quân Hối sớm cho ta biết, tiền của Hộ Bộ chỉ đủ để nuôi Hoàng Hậu thôi. Khác có phi tần khác, bảo các nàng tự ăn đồ của mình.”

      lấy trong lòng ra tờ giấy nhăn nheo: “Xem . viết ra cho ta ấn dấu vân tay rồi. Cho ngươi, là lễ vật của ngươi.”

      Quân Hối này, Diệp Lạc dở khóc dở cười.

      “Lạc Lạc, vậy ngươi cũng phải đồng ý với ta, cho dù đâu, cũng phải cho ta biết.”

      “Được.”

      “Có việc thể tự mình gánh vác, phải cho ta để ta giải quyết.”

      “Được.”

      “Lạc Lạc, ngươi phải ta nhiều như ta ngươi.”

      “Được……, Quân Hoằng, ngươi gian xảo!” Diệp Lạc nhảy dựng lên, Quân Hoằng chạy ra xa rồi.

      “Lạc Lạc, ngươi đồng ý rồi!” Tiếng cười vui vẻ của Quân Hoằng từ phía xa truyền đến.

      Diệp Lạc kêu gào đuổi theo, hai người la hét, cười đùa, dần dần xa.

      đỉnh Thương Vụ Môn lại khôi phục yên tĩnh như trước.

      Nhưng lúc này, trong yên tĩnh này, còn mang theo chút ấm áp ngọt ngào. Ngay cả mấy hàng cây cũng như mỉm cười, ý đưa tình.

      – Hoàn chính văn –

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :