1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngại gì huýt sáo mà từ từ đi - Tình Vô Ngôn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Luận Võ Kén Rể [ Hai ].
      biết là do danh khí Diệp phủ lớn, hay do Diệp Lạc quá chói mắt, dù sao đến giữa trưa lôi đài cũng có chút yên tĩnh nào.

      Diệp Lạc xem mà buồn ngủ, ca ca muốn gả nàng cho người như vậy hả? Nghiêng đầu nhìn Diệp Tri, vẻ mặt huynh ấy thản nhiên nhìn phía trước, chút hoang mang. Diệp Lạc thở dài, biết trong lòng ca ca nghĩ cái gì nữa?

      “Aiz!” Nàng huých Phong Gian Ảnh.

      “Làm sao thế?” Phong Gian Ảnh cúi lưng nhìn nàng.

      Diệp Lạc vỗ bụng: “ mua cho ta cái bánh nướng .”

      “Hả?” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh như gặp nạn: “ cần đâu, tiểu thư, tướng ăn của ngươi rất chướng tai gai mắt, tiếc cho bộ dạng hôm nay của ngươi.”

      , đừng xen vào, mua cho ta, ta đói rồi.”

      Phong Gian Ảnh nhìn ngó giữa sân, cuối cùng vẫn lo lắng, vẫy tay cho thị vệ tới.

      Diệp Lạc nhìn : “Bọn họ làm sao nhanh bằng ngươi được, tới nơi người ta bán hết rồi.”

      Phong Gian Ảnh trấn an vỗ vai nàng: “Yên tâm, biết ngươi thích ăn bánh nướng, đại công tử sai người mua rồi, bây giờ lấy thôi. Ta cũng thể được, nếu nhỡ ngươi bị người qua đường Giáp cưới mất làm sao bây giờ?”

      Diệp Lạc gì: “Phong Gian, người có thể thắng được ta, cũng có thể thắng được ngươi.”

      “Cũng nhất định, thuật nghiệp có loại chuyên tấn công, chừng vừa hay ta lại là khắc tinh sao.” Dù sao cũng tuyệt đối , phải trông chừng công tử.

      Mặt trời dần dần lặn về phía tây, tâm Diệp Tri cũng chìm xuống chút .

      “Đại công tử.“ Tang Du vội vàng lên đài, đưa cho phong thư: “Vừa rồi Toàn thúc từ Dực quốc về.”

      Diệp Tri mở ra, nhìn nhanh lần, sắc mặt dần dần chìm xuống, lúc lâu sau, nhắm mắt lại.

      “Đại công tử?” Tang Du có chút lo lắng, giọng gọi.

      Diệp Tri lắc đầu, lâu sau đó, mới mở mắt ra, nhìn về phía muội muội của lo lắng nhìn , miễn cưỡng nở nụ cười, rồi quay đầu với Tang Du: “Để Giản Phàm lên đài .”

      Tang Du hiểu được, gật đầu, im lặng rời .

      Diệp Tri ngồi ở đó, cảm thấy ngực lạnh run, giống như còn chút sức lực nào.

      Trong thư của Diệp Toàn rất ràng, sau khi bọn họ dẫn Ninh Triển Thư tới núi Tùng Ô, trợ giúp người của Phong Phi Tự truyền tin tức ra ngoài. Còn Phong Phi Tự, quả là quay về giữa chừng.

      Từ góc độ của nam nhân, hiểu lựa chọn của Phong Phi Tự, hơn nữa còn kính nể trong lòng. Nhưng, chỉ là nam nhân, còn là ca ca của Diệp Lạc.

      Nay Phong Phi Tự có thể vì biến cố trong nước mà tạm thời buông tay Lạc Lạc. Ai dám cam đoan là sau này vì Hoa Gian quốc mà vĩnh viễn bỏ qua Lạc Lạc?

      nam nhân thể bảo về người mình , có thể trở thành vị hùng vĩ đại. Nhưng vĩnh viễn phải người có thể xứng đôi với muội muội trong lòng .

      cho Phong Phi Tự cơ hội rồi, nhưng lại buông tay.

      Tay Diệp Tri dần dần nắm chặt lại, giống như còn nhiều sức sống: “Diệp Nhất.”

      Diệp Nhất nhìn thấy mồ hôi trán , vội vàng ngồi xuống, đỡ thân thể lung lay sắp đổ của .

      “Để Diệp Nhị đứng bên cạnh, ngăn cản tầm nhìn của Lạc Lạc.” Diệp Tri cách cố sức.

      Diệp Nhất ra hiệu cái, Diệp Nhị, Diệp Tam liền đứng ở bên phải Diệp Tri, vừa vặn ngăn cản tầm mắt Diệp Lạc.

      Diệp Tri miễn cưỡng trợn mắt, nghĩ, đây là việc cuối cùng có thể làm vì Diệp Lạc.

      Diệp Lạc vốn có chút lo lắng cho thân thể của ca ca, nhưng thấy bọn Diệp Nhất ở bên cạnh, cũng thả lỏng ít. Vừa mới định thở ra hơi, chợt nghe thấy Phong Gian Ảnh sợ hãi kêu: “ phải chứ, Giản Phàm à?”

      Diệp Lạc định thần lại, cũng có chút dở khóc dở cười, quả nhiên là Giản Phàm lên đài, tat cầm loan đao, trông rất có khuôn có dạng.

      Phong Gian Ảnh chậc lưỡi: “Tiểu thư, hóa ra Giản Phàm chỉ học y thuật.”

      Diệp Lạc liếc trắng mắt: “Đó là đương nhiên, Giản Phàm nhà chúng ta là y võ song tu đấy.”

      Phong Gian Ảnh nhìn mà lắc đầu: “Người này nhanh hơn mọi khi, trông thuận mắt, đúng là Giản Phàm mà. Ta đại công tử định làm gì thế, còn bằng trực tiếp cho thị vệ trong phủ lên tỷ thí, còn nhiều lựa chọn hơn.”

      “Đúng vậy“ Diệp Lạc dào dạt đắc ý: “Sớm muộn cũng tuyển tới người trong phủ.”

      “Cũng hẳn đâu.“ Phong Gian Ảnh chỉ ra phía xa.

      Diệp Lạc nhìn ra phía chỉ, vẻ mặt khẽ biến, người nhảy lên đài chính là Vô Nhai.

      tới làm gì nhỉ?” Phong Gian Ảnh rất nghi hoặc: “Cho dù muốn tới, cũng phải là chứ?”

      Diệp Lạc cũng nghĩ tới, nhìn về phía Diệp Tri, bất đắc dĩ lại bị Diệp Nhị, Diệp Tam chặn tầm mắt, nhìn tới vẻ mặt của ca ca. suy nghĩ chậm rãi mọc lên, phải là ca ca định nhân cơ hội này mà quang minh chính đại gả nàng cho sư huynh chứ?

      Tuy võ công của Giản Phàm tệ, nhưng dù sao cũng lấy y làm chủ, đánh với Vô Nhai đến năm mươi chiêu liền bại.

      Mắt thấy mũi kiếm chĩa đến ngực Giản Phàm, lại ngừng lại. Vô Nhai cười với , thu kiếm lại: “ có lỗi, đắc tội rồi.”

      Giản Phàm cũng rất có phong độ, suýt nữa bị người kiếm xuyên thủng tim mà sắc mặt thay đổi, còn cười tủm tỉm trả lời: “Ta biết ngươi dám đâm mà.” cười rất có thâm ý: “Chủ tử ngươi tới, ngươi tới là muốn quấy rối?”

      Vô Nhai lắc đầu: “Ta giải thích với tiểu thư.”

      Giản Phàm cười cười: “Giải thích à? Chủ tử nhà ngươi đúng là quý nhân mà!” vỗ vỗ quần áo, xuống.

      Vô Nhai cầm kiếm, nhìn xuống dưới đài.

      Nhưng kiếm pháp kia của , xác thực đủ để ngạo thị quần hùng, trận sợ hãi than thở qua , còn ai nhảy ra.

      Vô Nhai muốn quay sang phía Diệp Lạc, đột nhiên có người nhảy lên: “Kiếm pháp của huynh đài tốt, Diệp mỗ cũng muốn thử chút.”

      Diệp Lạc mở to hai mắt nhìn, Tinh Dương đến xem náo nhiệt à?

      cây cân?” Phong Gian Ảnh cũng cúi đầu kì quái kêu lên.

      Người đến chính là Diệp Tinh Dương dùng thế lực quét sạch các thế lực khác trong nước bị Quân Hoằng triệu về kinh.

      biết hai vị chủ tử nhà mình chơi trò gì, nhưng tuyệt đối để tiểu thư bị thị vệ của Hoa Gian quốc cưới mất.

      “Diệp tướng quân kìa.” Vi Kỳ ở trà lâu xem rời mắt, cũng kêu lên.

      Quân Hoằng cũng quay đầu theo, thấy hai người đài ngẩn người.

      Vi Kỳ nhìn lát, bỗng nhiên phát có chút thích hợp: “Hoàng Thượng, người kia là Vô Nhai, là thị vệ của Phong Phi Tự.”

      “Chính là Vô Nhai mà Diệp Tri bảo thích hả?”

      “Đúng vậy, là .” Vi Kỳ có chút kích động: “ sao có thể vừa thích ca ca, vừa thích muội muội được?”

      Quân Hoằng hừ tiếng, sắc mặt tốt.

      Vi Kỳ nhìn lát, bỗng nhiên bừng tỉnh: “A, ta biết rồi, chắc chắn là thích ca ca, nhưng vì thế tục nên buông tay. Lại thấy muội muội giống ca ca, nên muốn cưới về thay thế ca ca.”

      “Nông cạn.” Quân Hoằng bình luận câu, chỉ dùng dung mạo là có thể thay thế sao, như vậy sao có thể là thích lòng được? Ai cũng già , nếu sau này già , dung nhan còn nữa, có phải thích nữa ?

      Nghĩ như vậy, lần đầu tiên giương mắt nhìn người đài.

      Vì thân thể Diệp Tri tốt, nên ngồi ở sau màn. Người Quân Hoằng nhìn, đương nhiên là muội muội Diệp Tri gả cho nông phu còn sinh vài đứa trong truyền thuyết.

      Vừa nhìn, bỗng ngây ngẩn cả người, nhưng vì khoảng cách nhất định, nên cũng quá ràng. nhìn hồi lâu, mới hỏi: “Vi Kỳ, ngươi có thấy muội muội Diệp Tri rất giống ?”

      “Đương nhiên là giống rồi, nghe bọn họ là song bào thai mà.” Vi Kỳ chút để ý mà trả lời.

      “Vậy à!” Quân Hoằng lại nhìn thêm vài lần, bộ dạng của nàng đúng là rất giống Diệp Tri, nhất là khuôn mặt kia, điểm duy nhất giống là lưng vai có vẻ gầy hơn, dù sao cũng là nữ tử, nên gầy hơn Diệp Tri cũng đúng thôi: “Quả nhiên là huynh muội, ngay cả thần thái cũng rất giống, trách được…….”

      Trách được cái gì , nhưng chán ghét đối với Vô Nhai giảm phân nửa. trách người bình thường nông cạn, hai huynh muội họ quả rất giống, dung mạo, thần thái đều giống mười phần mười.

      , đương nhiên phải người bình thường, cho nên cố gắng nhìn Diệp Lạc nữa, mà chuyển tầm mắt sang Diệp Tinh Dương đối chiến đài: “Chẳng lẽ Diệp Tinh Dương có ý với muội muội Diệp Tri?”

      Xem cao thủ đối trận, tất nhiên là cơ hội khó có được, Vi Kỳ nhiệt huyết sôi trào xem, thuận miệng đáp: “Dù sao Diệp tướng quân còn chưa thành thân, bộ dạng muội muội Diệp đại nhân lại dễ nhìn như vậy, cưới về cũng thiệt.”

      Giống Diệp Tri đương nhiên là dễ nhìn rồi, nhưng mà, Quân Hoằng hừ tiếng: “Ta ghét đồ màu đỏ.”

      lôi đài, Diệp Tinh Dương và Vô Nhai đấu bốn mươi năm mươi hiệp, hai người đều dùng kiếm, công lực đều thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa lại có rất nhiều chiêu thức, còn có chỗ tương tự, cho nên vẫn chưa phân cao thấp.

      Diệp Lạc xem chuyên chú hồi, đột nhiên hỏi câu: “Phong Gian, ngươi xem bọn họ ai thắng?”

      Phong Gian Ảnh ngưng thần nhìn chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “ dễ kết luận.”

      Diệp Lạc cười cười: “Kỳ ta cũng biết.”

      Nếu luận võ công, Vô Nhai được cho là đứng đầu tám thân vệ, thân võ nghệ của đều do Phong Phi Tự tự mình dạy dỗ, hơn nữa ở Thương Vụ Môn nhiều năm, tu vi cũng thắng tiến rất nhiều. Kiếm pháp của Diệp Tinh Dương là do Diệp Lạc dạy dỗ, còn có Diệp Tri chỉ điểm, tự mình khổ luyện mà thành. Tuy có hoàn cảnh tốt để luyện võ giống Vô Nhai, nhưng tâm tư đơn thuần, tính cách cứng cỏi, luyện tập hai mươi năm như , chưa bao giờ gián đoạn, cho nên võ nghệ cực cao.

      Do đó, kiếm pháp của hai người, mặc dù đều có phong cách riêng, nhưng lại có chỗ tương tự, nên nhất thời phân thắng bại.

      Mắt thấy mặt trời dần dần ngả về phía tây, Diệp Lạc rút ngọc đầu, bắn ra: “Đinh” “Đinh” hai tiếng, trúng vào kiếm của hai người, sau đó rơi xuống.

      Diệp Lạc đứng dậy, nhìn Vô Nhai: “Hôm nay dựng lôi đài kén rể, được hiểu được, là phải có ý với ta, mới có thể lên đài, ngươi, có ý với ta sao?”

      Vô Nhai bình tĩnh nhìn nàng nửa ngày, rũ mắt xuống: “Ta thay chủ tử đến cầu cưới.”

      Diệp Lạc hơi hơi cong khóe môi: “Nếu phải ngươi có ý, như vậy mời xuống đài .”

      “Tiểu thư!” Vô Nhai kêu vừa nhanh vừa vội, trong mắt đều là ý cầu xin.

      Diệp Lạc để ý đến: “ xuống.”

      Vô Nhai động, Diệp Lạc nhìn , thở dài: “ xuống .”

      Vô Nhai lắc đầu: “Tiểu thư?” Có rất nhiều lời muốn , nhưng biết, nên cái gì.

      Diệp Lạc lại như hiểu tất cả, mặt nàng có ý cười nhợt nhạt: “Cám ơn ngươi, nhưng là phải chuyện gì cũng có thể thay thế, ta muốn mọi chuyện bi ai hơn, mời ngươi xuống .”

      Tay Vô Nhai nắm kiếm run run, đầu ngón tay trắng bệch, lạnh lẽo, nhưng vẫn động: “Xin lỗi, tiểu thư, ta thể xuống.”

      Tiểu thư, tuyệt đối thể giao ngươi cho người khác, tuyệt đối thể.

      Mặt trời rốt cục chìm hẳn về phía tây, ngay cả chút ánh nắng cuối cùng cũng tắt.

      Theo tia nắng cuối cùng biến mất, Diệp Tri cũng ngã xuống, hai mắt nhắm lại.

      “Công tử!”

      “Ca!” tiếng kêu sắc bén, bóng hồng như điện, bắn về phía Diệp Tri.

      “Ca ca!” Diệp Lạc nhìn Diệp Tri nhắm chặt hai mắt, khủng hoảng như trời đất sụp xuống: “Ca ca, đừng làm muội sợ.”

      Phong Gian Ảnh và Giản Phàm chạy tới, hai người bắt mạch xong, vẻ mặt trầm trọng nhìn nhau, rồi người đỡ Diệp Lạc đậy, người còn lại ôm Diệp Tri vội vàng vào phủ.

      “Hoàng Thượng!” Vi Kỳ cũng hết hồn nhảy theo Quân Hoằng từ lầu hai xuống, nhưng Quân Hoằng nghe thấy, chạy như điên đến Diệp phủ.

      Tên ngu ngốc kia, bảo phải chú ý nghỉ ngơi, kết quả lại chọn giữa trời nắng để làm trò luận võ kén rể kia, muốn chọn ai làm muội phu, chẳng lẽ còn có người dám cự tuyệt à?

      “Vi Kỳ, gọi thái y.” còn quên quay đầu ra lệnh, tuy biết Giản Phàm y thuật bất phàm, nhưng thêm người vẫn tốt hơn.

      Nhưng mới đến cửa, bị người ngăn cản: “Cút ngay, ai dám ngăn cản Trẫm hả?” đẩy thị vệ ra muốn vào trong.

      Tang Du vội vàng tới, vừa thấy , lập tức quỳ rạp xuống đất, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt bi thương: “Công tử phát bệnh, Giản Phàm trị liệu, bất luận ai cũng thể làm phiền, xin Hoàng Thượng quay lại, thủ hạ Diệp phủ vô cùng cảm kích.”

      Quân Hoằng sắc mặt thay đổi: “ sao rồi?”

      Tang Du lắc đầu: “Còn chưa biết.”

      “Ngươi yên tâm, trẫm vào quấy rầy trị liệu, trẫm chờ ở đại sảnh, có kết quả phải lập tức thông báo.”

      Tang Du vội vàng đón và Vi Kỳ vào, lại an bài Diệp Thập Tứ, Thập Ngũ ở đại sảnh, rồi vội vàng rời .

      lát sau, Phong Gian Ảnh bưng cái bát lớn vào, còn kịp mở miệng, Quân Hoằng tự mình xắn tay áo lên, hai lời cắt cổ tay.

      “Hoàng Thượng!” Vi Kỳ ngăn cản kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi kia, rất nhanh đầy chén.

      “Đủ chưa?” Quân Hoằng hỏi.

      “Tốt lắm.” Giọng Phong Gian Ảnh khàn khàn, tay băng bó cho Quân Hoằng cũng run run, sau đó vội vàng mất.

      Nhìn vậy tim Quân Hoằng càng bất an hơn: “Vi Kỳ, sao chứ?”

      sao đâu, ngày thường khí sắc Diệp Tri vẫn rất tốt. Hoàng Thượng, người cần lo lắng.” Vi Kỳ vội vàng an ủi Hoàng Thượng phiền chán ngừng đứng lên lại ngồi xuống.

      sao? sao Phong Gian Ảnh luôn cợt nhả lại thất tha thất thểu sao? Quân Hoằng đứng ngồi yên, luôn nhìn ngó xung quanh.

      Mà sau khi có máu Quân Hoằng đưa tới, Diệp Tri cũng tỉnh lại.

      “Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt nắm tay chặt, vừa thấy mở mắt ra, vội vàng lau nước mắt.

      Mà Diệp Lạc, nắm tay kia của Diệp Tri sớm nên lời, chỉ dùng đôi mắt hề chớp nhìn .

      Diệp Tri thở ra hơi, với Giản Phàm và Phong Gian Ảnh : “Các ngươi, ra ngoài .”

      “Công tử?” Trong mắt Giản Phàm ngấn lệ, muốn lại thôi.

      Diệp Tri miễn cưỡng cười cười: “Ta có việc muốn với Lạc Lạc.”

      Phong Gian Ảnh nhắm mắt lại, kéo Giản Phàm rời , đoạn thời gian cuối cùng này, để lại cho bọn họ .

      “Thanh Nguyệt, xin lỗi, sau này mình nàng phải nuôi đứa rồi.” Diệp Tri nhìn Phó Thanh Nguyệt, vô cùng quyến luyến.

      Phó Thanh Nguyệt cắn môi dưới, rất lâu sau, mới đủ sức để cười, gật đầu: “Diệp đại ca, chàng yên tâm.”

      Diệp Tri hơi gật đầu, mới chuyển sang Diệp Lạc: “Lạc Lạc.”

      Diệp Lạc dùng sức lắc đầu, nàng muốn nghe, nghe xong, ca ca mất. Nhưng trong thời khắc như vậy, nàng làm sao có thể cự tuyệt nghe chứ?

      “Lạc Lạc, đồng ý với ca ca việc, được ?”

      Nước mắt của Diệp Lạc, rốt cục cũng rơi xuống: “Được, ca ca cái gì, Lạc Lạc đều nghe.”

      “Buông Phong Phi Tự , trong lòng , chứa giang sơn, chứa thiên hạ, tất cả đều nặng hơn muội. Muội buông , chỉ là ở cùng , mà còn cả trong lòng nữa, cũng phải buông hoàn toàn.”

      Môi Diệp Lạc run run, khóc thành tiếng.

      “Đồng ý với ca ca, bây giờ ở cùng , sau này, muội cũng ở cùng .” rất hiểu Lạc Lạc. Người như Phong Phi Tự, chỉ cần ngày Hoa Gian quốc ngã, trong tâm vĩnh viễn là giang sơn Hoa Gian quốc. Còn Lạc Lạc là người thể bỏ mặc quốc gia, bắt nàng trơ mắt nhìn quốc gia đình trệ, cho dù nhúng tay, cũng thể yên tâm thoải mái theo Phong Phi Tự.

      Việc rối rắm như vậy, muốn Lạc Lạc của gặp phải. Huống chi nếu hai nước phân tranh, ai biết Phong Phi Tự đứng trước đại nghĩa, gây thương tổn cho Lạc Lạc thế nào?

      muốn Lạc Lạc đồng ý buông tay, đó là muốn tuyệt đường hy vọng của muội ấy. Chỉ có chặt đứt hoàn toàn ý niệm lại tiền duyên với Phong Phi Tự, nàng mới có thể chân chính cho người khác cơ hội tiếp cận.

      “Lạc Lạc, đồng ý với huynh .”

      “Dạ, ca ca, muội đồng ý.” Đau lòng tột đỉnh, nhưng Diệp Lạc vẫn phải hứa hẹn.

      Diệp Tri hơi hơi cong khóe môi: “Còn có, Lạc Lạc, hôm nay huynh , có thể giải thoát cho muội khỏi trói buộc. Nếu muội muốn trở về làm Diệp Lạc, trực tiếp đem tin tức huynh chết công khai, còn ai áp đặt thứ gì muội thích cho muội nữa. Nếu, muội vẫn muốn dùng thân phận nam tử làm việc, vậy , muội vẫn có thể tiếp tục Diệp Tri của muội. Lạc Lạc, ca ca muốn từ nay về sau, còn ai là gánh nặng của muội, trách nhiệm của muôin nữa. Muội muốn làm cái gì, cũng có thể làm.”

      “Ca ca, huynh chưa bao giờ là gánh nặng của muội. Ca ca, muội làm tất cả, đều là vì muội thích, muội cảm thấy có giá trị. Tiên hoàng sớm để lại di chỉ cho muội, muội tùy lúc đều có thể rời . Ca ca, đây là lựa chọn của muội, phải vì huynh.”

      Diệp Tri gật đầu, nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, huynh an tâm rồi.”

      Hai tay của nắm chặt tay hai nữ tử thương nhất thế gian này, bao nhiêu lưu luyến, bao nhiêu thương nhưng làm sao đấu tranh được với cái chết.

      “Ca ca!” Diệp Lạc dùng sức lắc đầu, đừng , đừng , trong đáy lòng nàng hô từng tiếng .

      Ca ca, đừng , đừng bỏ lại mình Lạc Lạc.

      Diệp Tri cố gắng mở to hai mắt, cảm nhận được linh hồn rút ra. Nhưng luyến tiếc , bỏ lại kiều thê, ấu muội, làm sao có thể an tâm?

      Nhìn khuôn mặt ca ca vì thống khổ mà động, Diệp Lạc chậm rãi vươn tay ra, xoa mặt , dùng sức nặn ra nụ cười, nước mắt lại lăn từ trong mắt ra, viên lại viên rơi xuống ngực Diệp Tri: “Ca ca, muội chăm sóc tẩu tử và bảo bối trong bụng tẩu tử, muội cũng tự chăm sóc mình, chúng ta sống tốt. Ca ca, muội cam đoan.” Nàng cắn môi, cuối cùng vẫn ra câu kia: “Ca ca, huynh yên tâm lên đường!”

      Diệp Tri bình tĩnh nhìn nàng, nửa ngày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt.

      “Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt gào khóc thành tiếng, tiến lên.

      Mà Diệp Lạc, trượt từ giường xuống, nhắm hai mắt lại.

      Ca ca, đừng .

      Gia gia rồi, ca ca rồi, thế giới này, cuối cùng chỉ còn mình nàng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64: Khói Lửa Nhân Gian.
      Sắc trời tối, nhưng trong phòng lại đốt nến.

      Diệp Lạc và Phó Thanh Nguyệt yên lặng ngồi đó. nhìn thấy nước mắt của nhau, còn có thể coi như người kia chưa mất. Trong bóng tối, có thể tưởng tượng rằng, người nằm im giường, chỉ là ngủ, mà phải rời khỏi vĩnh viễn.

      Con người đôi khi rất đau khổ, ràng trong lòng sớm biết, nhưng vẫn muốn dùng phương thức lừa mình dối người này để nhận được an ủi ngắn ngủi.

      Trong đại sảnh, Quân Hoằng cũng chờ quá lâu.

      Chiêm Xuân và Kinh Hồng vội vàng tới, mang theo tin cấp báo từ biên quan.

      Quân Hoằng xem xong, vẻ mặt bình tĩnh, với Tang Du: “Ngươi bảo Diệp Tri an tâm nghỉ ngơi , đừng chuyện gì cho . Cho dù bệnh tình của có biến hóa gì, đều phải cho người tiến cung thông báo cho Trẫm.”

      “Dạ!” Tang Du cung kính đáp.

      Quân Hoằng ra khỏi chính sảnh, nhìn về phía nội viện, dừng lại chút, sau đó xoay người rời .

      Dịch Kinh Hồng cuối cùng, lúc qua trước mặt Tang Du, vươn tay kéo áo Tang Du.

      Vẻ mặt Tang Du bi thương, nhàng lắc đầu.

      Người Dịch Kinh Hồng có chút lảo đảo, hít sâu hơi lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng rời .

      Nếu Đại công tử , lúc này, việc bọn họ có thể làm, cũng chỉ có làm tốt việc của mình, để tiểu thư quan tâm.

      “Tiểu thư?” Mấy người chờ ở ngoài phòng hồi lâu, cảm thấy có chút thích hợp, Giản Phàm mới gõ cửa, giọng gọi.

      Bên trong có tiếng động, mấy người liếc mắt nhìn nhau, Phong Gian Ảnh đẩy cửa ra.

      Đốt nến xong, Giản Phàm nhanh tới bên cạnh Diệp Tri, chỉ nhìn sắc mặt biết kết quả, nhưng vẫn giơ tay ra bắt mạch của Diệp Tri.

      cần, ca ca rồi.” Diệp Lạc đứng lên, Phong Gian Ảnh định đỡ nàng, nàng lắc đầu, tự mình đứng lên.

      “Tẩu tử, tẩu về nghỉ ngơi , để việc này cho bọn ta là được.”

      Phó Thanh Nguyệt gật đầu, định cầm tay Diệp Lạc đứng lên, lại ôm bụng kêu tiếng.

      Giản Phàm quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt thay đổi: “Mau gọi bà đỡ.”

      Diệp phủ sớm mời bà đỡ đến, nhưng khi Diệp Lạc canh giữ ở ngoài cửa, hai tay lại khống chế được mà run run.

      Giản Phàm và Phong Gian Ảnh tiện vào phòng sinh, đều đứng cùng Diệp Lạc ở ngoài cửa.

      Tai nghe tiếng rên của Phó Thanh Nguyệt, mặt Diệp Lạc vốn trắng, lại càng trắng hơn. Giản Phàm lo lắng, bưng chén nước ấm đến bên cạnh nàng: “Tiểu thư, uống nước .”

      Diệp Lạc nhận lấy, uống ngụm, rồi mới hỏi: “Ca ca sao rồi?”

      Giản Phàm giọng : “ có việc gì, Diệp Nhất và Diệp Nhị đổi y phục cho đại công tử, những thứ khác cũng chuẩn bị. Tiểu thư, người cần lo lắng.”

      Diệp Lạc gật đầu, rồi gì nữa.

      Cả đêm trôi qua, đứa vẫn chưa ra, giọng Phó Thanh Nguyệt cũng dần dần yếu , bà đỡ bưng vài bát súp rồi.

      “Tiểu thư, để Giản đại phu vào xem ?” tay bà đỡ toàn là máu tươi, cả người là mồ hôi.

      Diệp Lạc hơi nhếch môi, mở miệng : “Giản Phàm, ngươi vào .”

      Giản Phàm nhìn nàng cái, Diệp Lạc : “Ngươi là đại phu.”

      Giản Phàm xoay người vào, chẳng bao lâu, vội vàng ra, giữ chặt Phong Gian Ảnh: “Phong Gian, ngươi đến hiệu thuốc giúp ta.”

      Diệp Lạc đứng bật dậy: “Giản Phàm.”

      Giản Phàm cắn môi: “Tiểu thư, ngươi chờ .” Rồi kéo Phong Gian Ảnh chạy .

      Diệp Lạc đứng nửa ngày, xoay người chạy vào phòng sinh.

      “Thiếu phu nhân, lại dùng sức , đứa sắp ra rồi.” Bà đỡ còn cố gắng xoa bụng, cả người Phó Thanh Nguyệt như ngâm mình trong nước, tóc đều ướt đẫm mồ hôi.

      “Sao lại thế này?” Giọng Diệp Lạc run run.

      Bà đỡ lau mồ hôi: “Thiếu phu nhân còn sức, đứa lại khó sinh. Nếu ra, ngạt chết, cả người lớn cũng nguy hiểm.”

      Diệp Lạc tới đầu giường, Phó Thanh Nguyệt mơ hồ, còn chút sức, ánh mắt nửa đóng nửa mở, Diệp Lạc cầm tay nàng: “Tẩu tử, bảo bối của tẩu và ca ca sắp ra rồi. Tẩu tử, tẩu cố gắng lên, muội nhìn thấy tay của nó rồi.”

      Mắt Phó Thanh Nguyệt mở ra, nhưng bàn tay bị Diệp Lạc cầm bắt đầu ở dùng sức tiếp.

      Bà đỡ la lớn: “Động rồi, động rồi, tiểu thư, ngươi tiếp tục chuyện với thiếu phu nhân .”

      Diệp Lạc cái gì, ngay cả chính nàng cũng biết.

      Chỉ biết Phó Thanh Nguyệt hôn mê vài lần, nàng làm theo lời bà đỡ, dùng sức ấn huyệt nhân trung của Phó Thanh Nguyệt, khi tẩu ấy tỉnh lại bắt đầu dùng sức.

      Đợi Giản Phàm và Phong Gian Ảnh về, tiếp nhận công việc của nàng.

      Diệp Lạc đứng bên, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Phó Thanh Nguyệt, trong lòng lạnh cả người. Bất an như thủy triều ập tới. Hai tay nàng nắm chặt, trong đầu trống rỗng.

      Lại hồi lâu, Phó Thanh Nguyệt đột nhiên cầm tay Giản Phàm, hơi thở mong manh: “ cần quan tâm ta, giữ đứa .”

      Giản Phàm vội vàng nhìn Diệp Lạc, Diệp Lạc tới, nhàng cầm tay Phó Thanh Nguyệt.

      Phó Thanh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nhận ra nàng, khẽ mỉm cười: “Lạc Lạc, giữ đứa .”

      Diệp Lạc hít mũi: “Tẩu tử, tẩu và bảo bối đều bình an, cần buông tha.”

      Phó Thanh Nguyệt lắc đầu, nước mắt lại rơi: “Giữ đứa , giữ đứa bé của Diệp đại ca.”

      Diệp Lạc mở mắt, nghẹn ngào: “ có việc gì đâu, tẩu tử, có việc gì đâu.”

      Giản Phàm khẽ cắn môi, tới bên Diệp Lạc, giọng : “Tiểu thư, thiếu phu nhân và đứa bé, chỉ có thể chọn . Nếu tiếp tục như vậy, cả hai người đều nguy hiểm.”

      Phó Thanh Nguyệt cũng nghe được, nàng cố gắng mở to hai mắt, giữ vững tỉnh táo: “Van xin muội, giữ đứa .”

      Diệp Lạc mím chặt môi, dùng sức lắc đầu.

      “Tiểu thư?” Giản Phàm có chút đành lòng, nhưng còn lựa chọn nào khác.

      Diệp Lạc lắc đầu, nàng thể tiếp tục mất họ: “Hai người đều phải giữ.”

      “Xin lỗi, tiểu thư.” Giản Phàm giọng , lúc này mới thống hận bản thân y thuật tinh. Nếu , sao có thể để tiểu thư phải đối mặt với việc lựa chọn tàn nhẫn như vậy.

      “Lạc Lạc, giữ đứa , giữ đứa …….” Phó Thanh Nguyệt lại hôn mê, nhưng miệng nàng vẫn lẩm bẩm.

      “Tiểu thư?” Thực thể kéo dài nữa, Giản Phàm lại hỏi lại lần nữa.

      Diệp Lạc hít sâu hơi: “Giữ người lớn.”

      Thốt ra lời này xong, nàng liền lao ra ngoài.

      xin lỗi, ca ca, ngay cả đứa bé của huynh cũng thể giữ được. Nhưng nếu huynh ở đây, nhất định cũng chọn giống muội đúng ?

      Diệp Lạc ôm đầu gối, ngồi ở trước phòng Phó Thanh Nguyệt.

      Thân hình nho , lúc này nhìn vào, càng thêm gầy yếu.

      “Tiểu thư!” Vô Nhai ngồi vào bên cạnh nàng, giọng nhàng.

      “Vô Nhai, ngươi đến rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt tràn mi.

      Vô Nhai vỗ vỗ vai mình: “Tiểu thư, người mệt mỏi.”

      Diệp Lạc gật gật đầu, im lặng tựa vào vai . Ở phía sau, Tang Du thở phào hơi, lặng lẽ rời .

      Trong phòng, Phó Thanh Nguyệt bị đau đớn kịch liệt làm tỉnh lại, nhìn về phía Diệp Lạc, mở to hai mắt, giữ lấy Giản Phàm: “Đứa bé sao rồi?”

      có việc gì, thiếu phu nhân, các ngươi sao đâu.” Giản Phàm khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn dật, lại chút máu.

      Phó Thanh Nguyệt lắc đầu: “, các ngươi gạt ta.”

      Nàng rất hiểu Diệp Lạc, hoặc là , nàng rất hiểu người Diệp gia. Thấy tay bà đỡ tiến về phía sản đạo, biết nàng lấy sức ở đâu, đột nhiên ngồi dậy, đẩy bà đỡ ra.

      “Thiếu phu nhân?” Mọi người hô lên.

      “Giữ đứa !” Thân thể nàng lại ngã xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Giản Phàm: “Đứa có, ta cũng chết.”

      Giản Phàm thay đổi tầm mắt, dám nhìn nàng, giọng khàn khan : “Phong Gian, qua đỡ thiếu phu nhân nằm xuống.”

      Phong Gian Ảnh qua, Phó Thanh Nguyệt giữ được : “Giữ đứa .”

      “Thiếu phu nhân, chúng ta thử lại lần, được ?” Phong Gian Ảnh đành lòng, đó là ánh mắt tuyệt vọng của người mẹ, cách nào cự tuyệt được.

      “Được!” Nàng trả lời.

      Khi mặt trời lặn, tiếng trẻ con khóc vang lên, cắt ngang nặng nề của Diệp phủ.

      Diệp Lạc đứng dậy, trước mắt đen sì suýt chút nữa ngã xuống, may có Vô Nhai nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng.

      Nàng bước nổi, chỉ đành nắm tay Vô Nhai, quay đầu nhìn về phía phòng sinh.

      “Công tử, là tiểu thiếu gia!” lâu sau, Phong Gian Ảnh cả người đầy máu lao tới, trong tay ôm đứa bé còn khóc.

      Diệp Lạc nhìn về phía thằng nhóc trong tã lót khóc vang, cố gắng nhìn hồi lâu, mới mờ mịt: “Đứa bé của ca ca?”

      “Đúng vậy, là tiểu thiếu gia.”

      Diệp Lạc ngây người nửa ngày, mới cẩn thận vươn tay ra, lúc đầu còn có chút cứng ngắc, nhưng khi ôm thân hình nho của nó vào trong ngực, Diệp Lạc lại cảm thấy trái tim đều bị lấp đầy. Nàng dán mặt lên mặt đứa bé, nước mắt lại rơi. Đó là nước mắt vui sướng, thiên hạ nho trong lòng, là cốt nhục của ca ca.

      Sau khi kích động qua, nàng mới ngẩng mặt: “Tẩu tử đâu?”

      Phong Gian Ảnh cúi đầu: “Thiếu phu nhân, rồi.”

      “…….”

      “Công tử, đây là thiếu phu nhân lựa chọn. Nếu tiểu thiếu gia có, thiếu phu nhân cũng , nàng đem hy vọng để lại cho tiểu thiếu gia, đây là lựa chọn của người mẹ.”

      “Tiểu thư?” Thấy nàng lời nào, Vô Nhai cũng có chút lo lắng.

      Diệp Lạc dán mặt lên mặt đứa bé khóc oa oa, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, để đứa bé vào lòng Phong Gian Ảnh: “Ngươi thông báo cho nhà Phó Thượng Thư, ta rửa mặt chải đầu cho tẩu tử.”

      “Tiểu thư?” Vô Nhai định đỡ nàng.

      Diệp Lạc cười cười, mặt còn nước mắt: “Vô Nhai, ngươi , về với sư huynh, Diệp Lạc Thương Vụ Môn, sớm mai táng đỉnh băng tuyết rồi. Tang Du, tiễn khách.”

      tới cửa, lại dừng bước, nghiêng đầu : “Phong Gian, phân phó xuống, chờ Phó gia tới gặp tẩu tử lần cuối, để ca ca và tẩu tử mai táng đồng quan. Chỉ cần tuyên bố tẩu tử mất với bên ngoài thôi, quan tài đôi, là Diệp Tri để dành cho chính mình.”

      Ca ca và tẩu tử sau khi đồng miên, cảm thấy độc nữa nhỉ?

      Mà nàng, có đứa bé của ca ca làm bạn, cảm thấy như ca ca chưa bao giờ rời xa, nàng nhất định, cũng hạnh phúc.

      Nén lệ mà nhàng lau thân thể cho Phó Thanh Nguyệt, chải đầu cho nàng, lại mặc cho nàng bộ y phục xinh đẹp. Diệp Lạc lời từ biệt với nàng ở trong lòng.

      Cám ơn tẩu, tẩu tử, cho ca ca tình đẹp nhất cuộc đời này, để cả đời huynh ấy, có gì tiếc nuối!

      Tẩu tử, muội rất muốn khóc, nhưng là muội rơi lệ được. Từ hôm nay trở , muội còn lý do để yếu đuối nữa. Muội thay thế hai người, dạy dỗ bảo bối trí tuệ, kiên cường, và vui vẻ.

      Ngày đó trong mắt người ngoài, Diệp Tri khiến người ta đau lòng và thương hại.

      Vừa có ấu tử, liền mất kiều thê.

      canh giữ ở linh đường thê tử, ngày đêm, ăn uống.

      Quân Hoằng cũng đến, nhưng chỉ vội vàng nhìn qua, thấy người đó tuy tiều tụy nhưng vẫn có thể đãi khách đáp lễ yên tâm, xoay người rời .

      Nội chiến ở Dực quốc rốt cục bùng nổ, Ninh Triển Thư và Lễ thân vương xung đột tận mặt. Ở biên cảnh, hai mươi vạn quân Phi Tự tập kết, đóng quân ở chỗ ba nước gặp mặt.

      Trong tay Diệp Tinh Dương có khoảng ba mươi vạn quân, nhưng thời gian lãnh binh ngắn ngủi, những người này cũng đủ để đối kháng với quân Phi Tự tinh nhuệ. khi trạng thái cân bằng của ba nước bị đánh vỡ, nước Hoa Gian quốc muốn đánh đầu tiên, chính là Sùng Hưng vương triều.

      Cho nên Diệp Tinh Dương chạy suốt đêm về biên quan. Vốn dĩ còn muốn gặp tiểu thư nhà mình. biết, lúc trong lòng tiểu thư có tâm , nhất định phải có người bên cạnh, nàng mới có thể ngủ được.

      muốn ở cạnh tiểu thư, ít nhất để cho nàng ngủ giấc an ổn. Nhưng, cũng chỉ dám đứng tường nhìn tiểu thư cái rồi rời .

      Lúc này, đành lòng dùng việc này để tăng thêm gánh nặng cho nàng. Vai của nàng phải gánh vác quá nhiều rồi.

      Lúc Dịch Kinh Hồng đưa ra khỏi thành, có hỏi : “Thực phải đêm nay sao?”

      hạ giọng: “Nàng rất thông minh, nhận ra mất.” Xoay người lên ngựa, chạy nhanh . Vai lưng thẳng tắp, hốc mắt lại đỏ bừng.

      Tiểu thư của ta, phải làm thế nào, mới có thể mở ra bầu trời của ngươi, để ngươi vĩnh viễn tùy ý vui cười?

      Thời điểm đưa tang, mưa phùn lất phất.

      Diệp Lạc ôm chặt đứa bé trong lòng, hai người cùng nhau đưa tiễn người thân.

      Đứa bé trong lòng khóc vang trời, Diệp Lạc nhàng vỗ về , trong tim lại đau đớn.

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn mưa bụi đầy trời, đó là nước mắt mà ông trời chảy xuống thay nàng.

      Nàng quỳ trước mộ phần: “Ca ca, tẩu tử, giang sơn như họa, mỗi người đều truy đuổi thiên hạ của bọn họ. Mà đây chính là của thiên hạ của ta, thiên hạ của Diệp gia chúng ta.”

      Nàng hôn lên mặt đứa : “Diệp Thiên Hạ, của cháu, Diệp Lạc.”

      Đứa bé mới sinh ba ngày, hơi mở mắt, nhếch miệng cười, giống như đóa hoa sắc vi nở rộ.

      Diệp Lạc nở nụ cười: “Thiên Hạ, may mắn còn có cháu.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 65: Chương 65
      *Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con thức đêm thêm hương. (Nguồn leosansutu.worpress)

      Khi Quân Hoằng nghe thấy Diệp Tri đặt tên con là Diệp Thiên Hạ, lông mi hung hăng nhảy vài cái.

      Chiêm Xuân tiếp tục : “Hoàng Thượng, nô tài cho rằng thần tử lấy tên như vậy, cực kì ổn. Hơn nữa ngài và Diệp đại nhân lại thân mật như vậy, người có tâm dùng cớ này để công kích ngài.”

      Quân Hoằng trầm mặc lát, : “Kệ .”

      Dịch Kinh Hồng cúi đầu, nghĩ sở dĩ công tử lấy tên này, là vì tên của nàng và Đại công tử lấy từ câu “Nhất diệp lạc tri Thiên Hạ thu.*” Đặt là Thiên Hạ, là muốn bù lại đau xót khi mất Đại công tử sao?

      *Trích trong câu Sơn tăng bất giải sổ giáp tử, Nhất diệp lạc tri Thiên Hạ thu.

      (Sư núi cần cởi mấy lớp áo, chiếc lá rụng cũng hay trời sang thu)

      Câu gốc: Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên Hạ tận tri thu. Xem thêm tại: http://www.thivien.net/forum/Ngô-đồng/topic-LsfCOH3ENwhu2i52VgKiCg http://www.thivien.net/forum/Ngô-đồng/topic-LsfCOH3ENwhu2i52VgKiCg

      Người Diệp phủ đương nhiên là có dị nghị gì, bởi vì dưới toàn phủ, người có thể gọi là “Thiên Hạ”, cũng chỉ có mỗi tiểu thư, bọn họ sao cả.

      Mười ngày sau, Diệp Lạc trở về triều, đương nhiên cũng biết chiến ở biên quan. Nàng gì, chỉ về Hộ Bộ, nhìn chằm chằm người đột nhiên nhảy ra.

      “Bảo bối thân , nhận ra ta sao?” Người đó có đôi mắt xếch, ngẩng đầu lên từ sau chồng sách của Hộ Bộ, cười như cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.

      Diệp Lạc mở to hai mắt nhìn: “Quân Hối, ngươi về từ khi nào thế?”

      Quân Hối đứng lên, tới trước mặt nàng, làm bộ muốn ôm nàng. Diệp Lạc lại như trốn ôn dịch, nhanh chóng né tránh: “Mới từ trong son phấn ra cách xa ta chút.”

      Quả nhiên Quân Hối ngoan ngoãn đứng lại, vẻ mặt, bộ dáng vô tội: “Ta rồi mà, lần đó là hiểu lầm thôi.”

      Diệp Lạc vẻ mặt ghét bỏ: “ lần bất trung, cả đời cần.”

      Quân Hối hít hít mũi, rất là ủy khuất: “Được rồi, thượng thư đại nhân, ta ôm ngươi nữa. Đến đây ngồi , cũng phải cùng nhau làm việc chứ?”

      Diệp Lạc trừng , cẩn thận sang đó ngồi: “ có đâu…….”

      Lời còn chưa dứt, bị ôm chặt chẽ, Quân Hối vui vẻ kêu to: “Ha ha, cuối cùng cũng ôm được…….”

      Lời cũng chưa dứt: “phanh” tiếng. Quân Hối mắt gấu mèo, quy củ ngồi sang bên, thanh thanh cổ họng: “Diệp Tri, ta cho ngươi xem thu nhập gần đây nhé.”

      Diệp Lạc nhàng thở hơi, cuối cũng thế giới cũng im lặng. Có số người, dùng bạo lực là được.

      Hai người làm việc đến trưa, loạt chính lệnh Quân Hoằng ban bố kia vẫn có hiệu quả. số thương gia nhiều tiền đều nộp trước thuế hai năm, trong thời gian ngắn quốc khố có thể chống đỡ được.

      Diệp Lạc gõ gõ bàn, trong mắt tràn ngập ý cười: “Quân Hối, có ngươi ở đây tiền sinh tiền phải vấn đề, ta cũng cần lo nữa.”

      Quân Hối cười cười: “Diệp Tri, cám ơn ngươi!”

      “Gì cơ?” Diệp Lạc nghi hoặc.

      “Để ta có đất dụng võ. Đến tận bây giờ, ta vẫn luôn thấy mình luôn tự do, bài xích cung đình, nhưng cũng thể dung hợp hoàn toàn với giang hồ.” Thu lại ý cười đùa trong mắt, lời Quân Hối đều nhuốm màu bi tráng.

      Diệp Lạc hắt xì cái, khoát tay: “ liên quan đến ta, người làm chủ là Hoàng Đế ca ca của ngươi.”

      Quân Hối im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lại gần: “Ai cơ?”

      “Làm sao vậy?” Diệp Lạc hiểu.

      “Hoàng huynh biết rồi à?”

      “Biết cái gì?”

      Ánh mắt Quân Hối ánh vòng vòng người nàng, cười rất thâm ý.

      “Phanh” tiếng nữa, rốt cuộc cả hai mắt của cân bằng, đều hoa lệ biến thành mắt gấu mèo.

      Diệp Lạc vẫy vẫy tay: “Mắt mà cứ nhìn chỗ nên nhìn tốt đâu.”

      Quân Hối ôm mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Từ biệt năm năm, ngươi vẫn chẳng thay đổi. Ngươi cũng bạo lực như vậy với sư Huynh thân của ngươi à?”

      “Sư Huynh ta hả?” Diệp Lạc tà bễ liếc cái: “Chẳng lẽ ngươi biết sao? Đối với á, ta động thủ, ta động kiếm. Ngươi có muốn thử chút ?”

      Quân Hối nhảy ra xa: “Ta có phúc đó đâu. Bỏ , ta về nhà ôm chính phi, sườn phi của ta đây.”

      Diệp Lạc nhìn bóng dáng thon dài của , rồi nhìn trời. Sao lúc trước nàng có thể làm banh với tên kia chứ?

      “A, đúng rồi: “Quân Hối lại nhảy về: “Hỏi ngươi chuyện này.”

      “Chuyện gì?”

      Quân Hối nhìn bốn phía, hạ thấp giọng: “Có thể mượn đường của Diệp gia ?”

      được.” Diệp Lạc thèm nâng mắt.

      “Vì sao?” Quân Hối trừng nàng.

      Diệp Lạc cười cười: “Diệp gia là của Thiên Hạ thiếu gia nhà ta. Ngươi hỏi nó , nó đồng ý là được. Ta làm chủ được đâu.” Nàng muốn đem cả Diệp gia vào lốc xoáy triều đình. Nếu khi có gì ngoài ý muốn, bọn họ có đường lui. Coi như nàng ích kỷ , mình nàng sao, nhưng cả Diệp gia nàng thể lo được.

      Quân Hối nhất thời há hốc miệng, Diệp Thiên Hạ còn chưa đầy tháng, đợi nó đồng ý, quỷ cũng già rồi.

      “Diệp Lạc, ngươi gả được.” Quân Hối nghiến răng nghiến lợi.

      “Chẳng sao cả, Thiên Hạ nhà ta nuôi ta.” Diệp Lạc lơ đễnh, sau đó để người nào đó tức giận đến hộc máu lại, nghênh ngang rời .

      Mới ra cửa, ngây người.

      Quân Hoằng đứng mình trước cửa, chắp tay nhìn ra ngoài đình viện, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại: “Ngươi việc xong rồi à?”

      Diệp Lạc sang: “Sao ngươi lại ở đây?”

      Quân Hoằng cười cười: “Hôm sinh nhật ngươi vốn định mời ngươi tới Phượng Hoàng lâu ăn, cuối cùng lại được, hôm nay ?”

      Diệp Lạc lắc đầu: “Ta muốn về nhà với Thiên Hạ.”

      Quân Hoằng nhìn nàng: “ , Thiên Hạ nhà ngươi ngày nào cũng có thể gặp, nhưng Phượng Hoàng lâu phải lúc nào ta cũng có thể mời ngươi ăn.” được vài bước, thấy Diệp Lạc nhúc nhích, lại quay đầu lại: “Nhân tiện, ta và ngươi bàn lại việc khoa khảo.”

      Diệp Lạc đến bên cạnh : “Được.”

      Nhưng mà Phượng Hoàng lâu, cũng chỉ ở trong mộng của Diệp Lạc thôi.

      Hai người còn chưa được xa, Phong Gian Ảnh thở hổn hển tới. Nhìn thấy Diệp Lạc như nhìn thấy vị cứu tinh: “Công tử, Hồng Tụ quận chúa đến.”

      Quân Hồng Tụ? Đầu Diệp Lạc bỗng to ra.

      Quân Hoằng mặt đen sì: “Trẫm cũng xem.”

      Trong Diệp phủ, vẫn chưa tháo hết đồ trắng, Quân Hồng Tụ mang theo bọc đồ , tố y tóc đen, đứng ở đại sảnh.

      Thấy Diệp Lạc và Quân Hoằng tới, hành lễ với Quân Hoằng trước, rồi mới chuyển sang Diệp Lạc, thi lễ: “Công tử, Yên Nhiên đến rồi.”

      Diệp Lạc còn chưa mở miệng gì, nàng ấy tiếp: “Công tử, người yên tâm, ta có ý gì khác, ta chỉ nghĩ là mình ngươi chăm sóc tiểu thiếu gia rất mệt.” Mắt nàng ấy đỏ ửng, lại vẫn cố cười: “Nhất là khi phu nhân mới ra , nhất định ngươi chăm sóc tốt được. Ta chăm sóc tiểu thiếu gia giúp ngươi. Người hầu thể cẩn thận như ta được. Công tử, đợi tiểu thiếu gia lớn chút, ngươi muốn ta , ta . đấy. Công tử, ta nuôi dạy tiểu thiếu gia cho tốt. Ta học hỏi nhũ mẫu trong phủ rồi.”

      Tay nàng ấy nắm chặt túi đồ, vì khẩn trương mà càng nắm càng chặt, ngón tay, có vết hồng hồng.

      “Quận chúa…….”

      “Công tử, gọi ta là Yên Nhiên .” Nàng ấy nhìn Diệp Lạc cầu xin, giọng như sắp khóc.

      “Yên Nhiên, ngươi thể ở lại. Để lỡ giờ của ngươi, ngươi bảo ta thế nào với Nhàn Vân vương gia đây?”

      “Công tử, ngươi cần lo. Ta với phụ thân rồi. Ông ấy bảo ông ấy cho ta ba năm.” Quân Hồng Tụ , nàng dùng cái chết để ép buộc thế nào, Nhàn Vân vương gia rơi vào đường cùng mới đồng ý với nàng. Cho nàng ba năm, nếu ba năm sau nàng có thể gả cho Diệp Tri, Vương phủ chuẩn bị phần đồ cưới đầy đủ, gả nàng vào Diệp phủ. Nếu, ba năm sau, Diệp Tri vẫn nhận nàng, nàng phải ngoan ngoãn trở về, nghe theo sắp xếp của phụ thân mà xuất giá.

      Nàng biết ba năm sau, có kết quả thế nào, nhưng ít nhất, nàng còn có thời gian ba năm, để ở chung với công tử, đủ để an ủi công tử, để công tử độc.

      “Hồng Tụ, ta thực phải phu quan của ngươi.” Diệp Lạc thực đành lòng. nữ tử tú ngoại tuệ trung như vậy, nếu vì nàng mà chậm trễ hạnh phúc, cả đời này nàng cũng thể tha thứ cho mình. Nhưng, đây phải thời cơ tốt nhất cho nàng để lộ thân phận.

      “Công tử, Yên Nhiên cầu gì, ngươi để ta ở lại , để ta giúp ngươi .”

      Nếu Diệp Lạc là nam tử chân chính, đối mặt với tình ý sâu đậm như vậy, tất nhiên bị rung động. Nhưng nàng là nữ nhân, làm sao nuốt nổi ân mỹ nhân chứ.

      Diệp Lạc biết nên gì, Quân Hoằng lại kéo nàng: “Diệp Tri, ngươi theo ta.”

      Cũng cần biết nàng có đồng ý hay , kéo nàng vào gian phòng: “Vi Kỳ, trẫm muốn với Diệp Tri mấy câu.” Sau đó đóng cửa lại.

      “Diệp Tri!” thở ra hơi nóng phun thẳng lên đỉnh đầu Diệp Lạc: “Ta cho phép ngươi có Phó Thanh Nguyệt, có nghĩa là cho phép ngươi có thêm Quân Hồng Tụ. Dù sao ngươi có Diệp Thiên Hạ kéo dài huyết mạch rồi. Sau này, ngươi thể có thêm ai khác nữa, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân.”

      Tuy nàng thực có khả năng có ai khác, nhưng những lời này của quá bá đạo rồi nhé. Diệp Lạc trừng nửa ngày: “Đây là việc riêng của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta chứ?”

      “Dựa vào việc ta thích ngươi.“ Bỗng nhiên Quân Hoằng bắt lấy tay nàng, nhanh chóng hôn lên mặt nàng cái. Diệp Lạc phản ứng kịp, đợi đến khi cảm giác ấm áp kia rời khỏi, nàng mới giơ tay sờ sờ hai má, nàng mà lại bị này tên nhóc thối này hôn trộm à?

      mặt Quân Hoằng ửng đỏ: “Cho nên cho phép lại trêu chọc người khác nữa.”

      “Quân Hoằng, ta trịnh trọng lại lần nữa, ta thích ngươi.” Diệp Lạc đẩy ra, ra xa vài bước. Nếu phải là sợ Vi Kỳ giữ cửa, mà lại là Hoàng Đế, nàng sớm cho quyền rồi.

      “Ta có gì tốt chứ?” Đề tài này lại quay lại, Quân Hoằng hiểu, vì sao nàng thích chứ?

      Diệp Lạc tức điên lên, ngoài kia có Quân Hồng Tụ, trong này có Quân Hoằng, Quân gia bọn họ cứ phải đối nghịch với nàng à?

      “Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng ta vẫn thích.”

      Quân Hoằng bỗng nhiên cười: “Ngươi thích ta.”

      Diệp Lạc muốn nàng thích ở đâu chứ, nhưng Quân Hoằng lại nhảy sang đây, hôn cái lên mặt bên kia: “Võ công ngươi tốt hơn ta. Nếu thích ta để ta hôn. Ta biết rồi, rất tốt, ngươi đuổi Hồng Tụ , dù sao ta thích ngươi để muội ấy ở đây.”

      xong lời này, bỗng cảm thấy xong việc, mỹ mãn xoay người, mở cửa ra ngoài.

      Diệp Lạc nhịn rất lâu, mới đem nắm đấm vươn ra được nửa thu về.

      “Lạc Lạc, là Hoàng Đế, thể đánh .” Nàng cố gắng khống chế bản thân.

      Có lẽ cảm thấy chiếm được hứa hẹn của Diệp Lạc, Quân Hoằng cũng ở lại đại sảnh nữa, mà lập tức hồi cung. còn để Quân Hối chờ trong cung đấy.

      Cho nên, tất nhiên biết, Diệp Lạc về đại sảnh, nhìn ánh mắt si tình và cầu xin của Quân Hồng Tụ, thở dài tiếng sau, hỏi: “Thị vệ hộ tống ngươi đâu?”

      “Ở khách điếm.” Hồng Tụ muốn , nàng sợ công tử bảo thị vệ tới đón nàng về, nhưng khi đối mặt với công tử, nàng dối được.

      Diệp Lạc cười cười: “Đêm nay, ngươi chăm sóc Thiên Hạ giúp ta .”

      Quân Hồng Tụ vừa mừng vừa sợ: “Công tử, ngươi đồng ý sao?”

      Diệp Lạc nhìn về phía nàng: “Nếu qua đêm nay ngươi vẫn muốn ở lại.”

      Nàng nghĩ với thân phận của Quân Hồng Tụ, nếu việc chung thân chậm trễ vì nàng, ngày kia thân phận nữ nhi của nàng bị bại, cho dù trong tay có thánh chỉ của Tiên Hoàng, cũng thể trốn tránh được tức giận của Nhàn Vân vương gia và áy náy với Quân Hồng Tụ.

      Cho nên đêm nay, chặt đứt hoàn toàn si niệm của nàng . Nếu Quân Hồng Tụ nể tình nghĩa cũ, giấu giếm giúp nàng; Nếu nàng ấy cảm thấy mình bị lừa mà chiêu cáo thiên hạ, nàng cũng có thể đưa Thiên Hạ rời khỏi triều đình.

      Dù sao, thiên hạ của người khác vốn phải trách nhiệm của Diệp Lạc nàng.

      Ở trong cung, Quân Hối có chút bất an. Quân Hoằng từ khi sinh ra được phong làm Thái Tử, sinh ra cao quý, hề giống với những hoàng tử thứ xuất lại được coi trọng như bọn họ. Nếu lần này phải do Diệp Lạc đề cử, cũng có khả năng vào trong triều đình, dốc sức cho Sùng Hưng giang sơn này.

      Tuy rằng biết vì sao Quân Hoằng lại cố ý giữ ở trong cung đến đêm, còn cả bàn đồ ngon trước mặt nữa.

      Quân Hoằng có thể hiểu được tự nhiên của Quân Hối, chính cũng tự nhiên mà. Tình cảm huynh đệ, là từ rất mới mẻ trong khái niệm của . đánh chém nhau tốt lắm rồi, còn gì đến tương thân tương ái chứ.

      Nhưng nguyện ý thử lần.

      Giơ chén rượu lên, thẳng vào vấn đề: “Lục hoàng đệ, Diệp Tri ngươi có tài kinh thương, cũng tận trung với Sùng Hưng. Trẫm hiểu biết về ngươi. Nhưng hôm nay, nếu Trẫm đồng ý đề nghị của , cho ngươi vào Hộ Bộ, từ nay về sau, hoài nghi ngươi. Diệp Tri ở Hộ Bộ vĩnh viễn, nên trẫm giao Hộ Bộ cho ngươi, ngươi cứ việc làm .”

      “Hoàng Thượng!” Quân Hối biết, đối với người trong hoàng thất có thể tín nhiệm như vậy phải chuyện dễ dàng. Mà nay, Thiên Tử đương triều với như vậy, còn gì mà cố kỵ. Ánh mắt có chút cay cay, giơ ly rượu: “Hoàng huynh, chúng ta là huynh đệ!”

      Quân Hoằng cũng bưng chén lên, uống cạn sạch: “Đúng, chúng ta là huynh đệ.”

      Uống hết ly, lại rót ly.

      Có lẽ do chưa từng trải qua cái gọi là tình cảm huynh đệ ở gia đình bình thường, nên hai người phá lệ mà quý trọng bầu khí khó có được này. Uống hồi lâu, Quân Hối ôm cổ Quân Hoằng, uống rượu, về chuyện giang hồ.

      Nào là khoái ý ân cừu, hào hùng đại nghĩa, nghe xong Quân Hoằng hỏi: “Ngươi và Diệp Tri, là quen biết ở chốn giang hồ à?”

      “Diệp Tri? A, huynh là Tiểu Diệp Tử sao, đúng đúng đúng, huynh biết ? Lần đầu tiên đệ nhìn thấy nàng*, nàng mặc đồ khất cái, bộ dạng đó đáng thương, lúc đó đệ thương hại, cho nàng tờ ngân phiếu trăm lượng. Ai ngờ nàng ném trả đệ, sau đó với đệ câu, huynh đoán là cái gì?”

      *Nàng với trong tiếng trung là từ.

      “Cái gì?” Quân Hoằng ngồi ngay ngắn.

      “Nàng , cho đệ hai trăm lượng bạc, sau đó đệ đừng để ý tới nàng nữa.” Quân Hối cười: “Sau đó đệ mới biết là nàng dỗi với sư huynh nàng, cố ý để sư huynh nàng đau lòng!”

      “Sư Huynh à?”

      Quân Hối cười rộ lên: “Ha ha, là nghe nàng , chưa thấy bao giờ.”

      Quân Hoằng cúi đầu câu: “ muốn nhìn bộ dạng lúc đó!”

      Quân Hối vỗ mạnh vai : “Yên tâm , có cơ hội mà.” tới đây, đột nhiên quay đầu nhìn bằng đôi mắt say lờ đờ mông lung: “Hoàng huynh, huynh khai huân (khai trai) chưa?”

      Quân Hoằng đá cước: “Nhàm chán.”

      Quân Hối lại dán sát vào: “Hoàng huynh, Phụ Hoàng quản huynh chặt. bằng đêm nay đệ mang huynh thể nghiệm nhé?”

      Trong đầu Quân Hoằng bỗng nhớ tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương bị cố ý chặn lại, sắc mặt ửng hồng, đứng dậy: “Từ công công!”

      “Dạ!”

      “Lục hoàng tử say rồi, đưa đệ ấy hồi phủ .”

      Quân Hối bĩu môi, trách được đến bây giờ huynh ấy còn biết Tiểu Diệp Tử là nữ. Cho dù nàng giả trang, lúc trước phải chỉ ôm eo nàng cái là biết là nữ sao.

      “Hoàng huynh, có cơ hội nhất định phải nếm thử lần đấy.”

      Như vậy, huynh mới bị Tiểu Diệp Tử lừa chứ!

      dám lắm lời, bằng hoàng huynh làm gì , nhưng ngày sau của , có thể vô cùng đau khổ. Ngẫm lại thủ đoạn chình người của Tiểu Diệp Tử, men say cũng nhạt vài phần.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 66: Chủ Động Buông Tay.
      Diệp Thiên Hạ uống no, hai tay nắm thành nắm đấm, giơ lên đầu, tứ chi tạo thành hình chữ “大”, ngủ ngon lành.

      Diệp Lạc dịch chăn cho nó xong, mới quay sang Quân Hồng Tụ.

      “Yên Nhiên, ngươi có muốn nghe câu chuyện ?”

      Quân Hồng Tụ gật đầu: “Công tử kể , ta nghe.”

      Diệp Lạc cười cười, bắt đầu kể, về đôi Long Phượng thai, câu chuyện này rất dài, đợi nàng kể xong, đêm khuya.

      Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, Quân Hồng Tụ cắn chặt răng: “Chuyện này có liên quan gì với công tử?” mặt trắng bệch, có lẽ nàng đoán được đáp án.

      Diệp Lạc rút dây buộc tóc ra, đầu tóc đen rơi ra: “Ta chính muội muội đó.”

      Quân Hồng Tụ ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Công tử là tiểu thư?”

      Diệp Lạc đành lòng, nhưng vẫn phải : “Xin lỗi, Yên Nhiên, ta biết ngươi vẫn nhớ ta nhiều năm như vậy, làm trễ thanh xuân của ngươi là lỗi của ta.” Nàng cũng biết chỉ là phút mềm lòng, lại khiến nữ tử nhớ nàng nhiều năm như vậy.

      Quân Hồng Tụ cúi đầu, nước mắt từng chuỗi rơi xuống. Công tử mà nàng nhiều năm như vậy, lại là nữ nhi. Lưu luyến si mê nhiều năm, chớp mắt biến thành chuyện cười, bảo nàng làm sao chịu nổi chứ?

      “Xin lỗi!” Diệp Lạc biết nên gì, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tay Quân Hồng Tụ: “Xin lỗi, Yên Nhiên.”

      “Sao lại cho ta biết? Ngươi sợ ta ra sao?”

      Diệp Lạc hơi hơi nhếch khóe miệng: “Tuy ta phẫn nam trang, nhưng có thánh chỉ trong tay, phạm tội khi quân. Mặc dù thể sống yên triều đình, nhưng đối với ta cũng có tổn thất lớn. Vốn dĩ ta cũng cần quan to lộc hậu. Cùng lắm đến từ chốn giang hồ, lại trở về chốn giang hồ thôi.”

      Im lặng lát, Quân Hồng Tụ mới lau nước mắt, : “ ra cũng phải công tử có tổn thất gì. Công tử bỏ đồ nữ nhi, là muốn làm số chuyện quan trọng đúng ?”

      chờ Diệp Lạc trả lời, nàng lại tiếp: “Công tử, hôm nay ngươi cho ta biết, vì sợ ta si tình với ngươi chậm trễ thanh xuân của ta sao?”

      Diệp Lạc thở dài hơi: “Yên Nhiên, ngươi là nương tốt. Có thể lấy được ngươi, nhất định là tu ba đời.”

      Có những lời này, của công tử nàng thấy đủ rồi, Quân Hồng Tụ hít mũi: “Công tử, ta muốn ngủ.”

      Diệp Lạc nhìn vẻ mặt nàng, mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng coi như là bình thường. Nàng thở phào nhõm, đứng dậy, tiện tay buộc tóc lại: “ thôi, ta dẫn ngươi tới phòng khách.”

      Phòng khách xa, Diệp Lạc đưa Quân Hồng Tụ tới nơi, định rời , Quân Hồng Tụ lại gọi nàng: “Công tử, có thể ôm ta cái ?”

      Diệp Lạc dừng lại chút, nhưng vẫn giơ tay ôm nàng vào lòng.

      Hai tay Quân Hồng Tụ đặt ở sau lưng nàng, ôm chặt, nhắm mắt lại.

      Đây là cái ôm nàng khát vọng từ lâu, nhưng vì sao lúc này, nàng lại bi ai muốn khóc.

      Diệp Lạc rồi, Quân Hồng Tụ ngồi giường, che miệng lại, khóc rất lâu.

      Nàng biết, thể trách công tử, nhưng tình cảm của nàng, làm sao thu lại được?

      Sáng hôm sau, Tang Du cho Diệp Lạc biết, Quân Hồng Tụ rồi.

      Diệp Lạc sửng sốt, nhưng cũng ngoài ý muốn, chân tướng như vậy, nếu hai người gặp mặt tránh được xấu hổ. Nếu cứ như vậy cũng tốt: “Có ai bảo vệ nàng ?”

      “Có ạ, theo tới khách điếm, thấy quận chúa tụ hợp với thị vệ của nàng.”

      “Vậy là tốt rồi.“ Diệp Lạc gật đầu.

      “Tiểu thư.“ Tang Du cau mày: “Có khi nào Nhàn Vân vương gia gây phiền phức cho chúng ta ?”

      Diệp Lạc cào tóc: “Các ngươi có phải đối thủ của ? Đến lúc đó cho các ngươi ngăn cản.”

      Tang Du trầm mặc: “Ta biết.” Sau đó mất. Vẻ mặt này của tiểu thư nhà , lên là cần quan tâm.

      Diệp Lạc đến Thiên Hạ tỉnh, thằng nhóc kia vậy mà khóc, mở to đôi mắt đen bóng, tò mò nhìn nàng chằm chằm. Vừa thấy nàng quay đầu, tay giật giật, cho vào trong miệng.

      Diệp Lạc vội vàng nhảy tới giữ lại, Thiên Hạ giật giật, sau đó nhìn nàng, miệng vừa mở khóc.

      Diệp Lạc ôm lấy nó, buồn cười : “ nhìn cháu, cháu còn ngoan ngoãn nằm, vừa tới nhìn, cháu lại giở trò hả?”

      Đương nhiên Thiên Hạ hiểu, nó chỉ biết, nó đói bụng, muốn ăn rồi.

      Diệp Lạc ôm Thiên Hạ tìm nhũ mẫu.

      Diệp Thiên Hạ ăn ngon lành, Diệp Lạc ở bên cạnh nhìn nó. Phong Gian Ảnh lắc lắc đầu: “Công tử, ngươi lại vào triều à?”

      , ta xin nghỉ rồi.”

      Phong Gian Ảnh trơn trắng mắt: “Việc của Hộ Bộ cần làm à?”

      “Có Quân Hối mà.”

      “Thế còn khoa thi?”

      “…….”

      “Công tử, ngươi thể cả ngày đều xoay quanh tiểu thiếu gia được đâu.” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh cầu xin: “Còn cả Kinh Hồng nữa, ngươi cũng quản sao?”

      “Kinh Hồng làm sao hả?” Diệp Lạc hỏi.

      “Kinh Hồng đưa tin về, đối với việc chứng thực các châu huyện báo giả, Hoàng Thượng giao cho chức quyền to. Trước mắt tuần tra được hơn nửa rồi, quả thực là phát ra nhiều vấn đề, xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”

      Diệp Lạc trầm ngâm nửa ngày, lúc này Diệp Thiên Hạ cũng no rồi, hai mắt nhíu lại sắp ngủ mất. Diệp Lạc hôn lên trán nó cái, rồi mới dẫn Phong Gian Ảnh ra ngoài: “ với Kinh Hồng, dẫn toàn bộ người bị tình nghi về kinh, được xử lý tại chỗ.”

      “Dạ.”

      Diệp Lạc cười cười: “Quân Hoằng mới đăng cơ, xử lý bọn họ, thể để lên đầu . Hơn nữa, đưa những người này về, còn có tác dụng nữa.”

      “Tác dụng gì chứ?”

      “Chức Thừa Tướng chứ sao, ta nhìn trúng nó lâu rồi.” Diệp Lạc cười ngọt ngào.

      Tuy việc này là của Hộ Bộ, nhưng việc tham ô quốc khố, phải là việc . Lương Lược là Thừa Tướng, cũng tránh được liên quan. Thứ nàng nhìn trúng, cho dù mỗi lần chỉ có thể tiến bước , cũng nhất định phải lấy được.

      Lúc Dịch Kinh Hồng trở về, có thể là rất chậm rãi, cí thị vệ tùy thân, hơn nữa còn áp giải người có liên quan về, khiến kinh thành náo nhiệt phen.

      Lần tuần này của Dịch Kinh Hồng, có thể là càng vất vả công lao càng lớn. Tất cả mọi quận huyện báo thất thu lên Hộ Bộ, sau khi kiểm tra lại thừa nhận hoặc nộp bù, cho dì từ chức hay chuyển nơi khác, Dịch Kinh Hồng đều lưu tình tra bằng được.

      , lúc Phong Gian Ảnh nhận được tin tức, cũng giật mình sửng sốt hồi lâu, làm thế nào cũng tin được người có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy là Nhiều Não Quái.

      Diệp Lạc lại thấy ngạc nhiên. Kinh Hồng luôn có ý tưởng, nhưng do luôn theo nàng, ít khi cần tự mình động thủ. Nhưng người từng trải qua nhiều khổ cực như Kinh Hồng, làm sao có thể là thư sinh dịu dàng chứ?

      Hôm sau, Dịch Kinh Hồng vào triều, chất vấn Thừa Tướng Lương Lược: “Lương Thừa Tướng, lần này áp giải về kinh bảy mươi quan viên lớn , trong đó môn sinh của ngài có hai mươi ba người, xin hỏi lúc trước ngài biết gì sao?”

      Lương Lược mở to hai mắt: “Môn sinh của lão phu ở khắp thiên hạ, việc nhoi của mấy châu quận này, làm sao mà biết được.”

      Dịch Kinh Hồng cười lạnh: “Việc quốc khố là việc , việc gì lớn chứ! Hoàng Thượng!” chắp tay về phía Quân Hoằng: “Thừa Tướng đứng đầu chúng quan, việc quốc khố trống rỗng, Thừa Tướng cũng có tội giám sát chu toàn.”

      “Ngươi là Kinh Thành Phủ Doãn nho , lại dám chỉ trích bổn tướng, Hoàng Thượng, xin ngài làm chủ cho lão thần.”

      Dịch Kinh Hồng cũng hành lễ với Quân Hoằng, : “Hoàng Thượng, vi thần còn có việc muốn khải tấu, có liên quan tới Lương tướng.”

      Quân Hoằng giương mắt, an ủi Lương Lược hai câu: “Thừa Tướng an tâm , trước nghe xem Dịch Kinh Hồng còn có gì muốn , nếu là hồ ngôn loạn ngữ, Trẫm tất nhiên chủ trì công đạo.”

      Lương Lược “Hừ” tiếng, ai chẳng biết Dịch Kinh Hồng là tâm phúc Hoàng Đế, Dịch Kinh Hồng có gì muốn , còn phải là Hoàng Đế có gì muốn sao. Vẻ mặt Lương Lược trầm xuống, thèm nhắc lại nữa, cũng muốn xem xem, hai tên nhãi con chưa dứt sữa làm gì được .

      Dịch Kinh Hồng lấy tờ giấy trong lòng ra, đưa cho thái giám: “Hoàng Thượng, đây là số manh mối vi thần lấy được trong quá trình thẩm vấn, có vài châu huyện ràng báo mất mùa, nhưng vẫn xuất danh sách thất thu. Mà quan viên bị bãi chức vô lý, khiếu nại lên Lại Bộ, nhưng thấy người của triều đình tới xử lý. Có vị Huyện lệnh khác phục vì bị bãi chức vô lý, lập tức tới kinh thành, muốn gặp Lương tướng, hy vọng có được công đạo. Nhưng người nhà , từ khi rời nhà đến nay bặt vô tín. Có Tri phủ Giang Nam khác, năm trước trời đổ mưa to, mặc dù hơi ảnh hưởng tới việc thu hoạch, nhưng chậm trễ việc nộp thuế. Sau khi nộp hai mươi vạn thạch lương thực lên, lại được triều đình trả lại năm vạn thạch, công bố là triều đình thương hại dân chúng khó khăn, ghi nhận quận Giang Nam nất mùa, trả lại năm vạn thạch cho dân chúng. Nhưng kỳ lạ là, bảng vàng công bố thất thu năm nay lại bảo là chưa nộp xu nào, Tri phủ Giang Nam suốt đêm viết tấu chương. Mà mười ngày sau bị phát tự sát trong nhà. Còn nhiều tình huống tương tự như vậy, thần liệt kê ra, mời Hoàng Thượng xem qua.”

      Vẻ mặt Quân Hoằng thể khó coi hơn: “Lương Lược!”

      “Dạ, lão thần ở.”

      “Ngươi là nguyên lão tam triều (làm quan ba đời vua),Thừa Tướng đương triều, tấu chương được trình lên cũng phải qua tay ngươi, tấu chương của Quận Giang Nam, ngươi có thấy ?”

      “Hồi Hoàng Thượng, thần biết. phải tấu chương nào lão thần cũng xem xét, xin Hoàng Thượng minh xét.”

      “Lương tướng.“ Dịch Kinh Hồng bước cũng nhường: “Tri phủ Giang Nam là môn sinh đắc ý của ngài, hằng ngày hay lui tới, thấy có việc kỳ quái, báo cho ngài trước, báo cho ai?”

      “Dịch Kinh Hồng, ngươi đừng có bậy, lão phu đúng là có lui tới với , nhưng ở Lại Bộ, chuyện tiền bạc là ở Hộ Bộ. là người đứng đầu quận, việc này có báo sao có thể báo cho lão phu?”

      Dịch Kinh Hồng mỉm cười: “Lương tướng lời đúng, có thể làm môn sinh đắc ý của Lương Tướng, tất nhiên có chỗ hơn người.”

      lại lấy trong tay áo ra phong thư: “Hoàng Thượng, đây là phần tấu chương Tri phủ Giang Nam chép lại, giống hệt tấu chương của . cố ý ghi là sao chép lại, để trong mật thất ở thư phòng, cũng đóng ấn làm chứng. Kì lạ ở chỗ, mở đầu phong thư này, viết là kính ân sư Lương tướng. Hơn nữa…“ hơi dừng lại, chỉ vào Lương Lược: “Kì lạ là, bên cạnh chữ kí của , lại dùng máu viết chữ ‘Thừa”, Lương tướng, biết ngươi có cảm nghĩ gì.”

      “Bịa đặt, đây hoàn toàn là bịa đặt!” Mặt Lương Lược đỏ lên, trán cũng có mồ hoi, lập tức quỳ xuống với Quân Hoằng: “Hoàng Thượng minh xét, Hoàng Thượng minh xét!”

      Quân Hoằng vỗ vào long ỷ: “Lương Lược, ngươi đứng đầu bách quan, làm việc nghiêm, khiến quốc khố trống , Lại bộ hỗn loạn, bây giờ còn giết người diệt khẩu, ngươi còn gì để nữa?”

      “Hoàng Thượng, lão thần có tội lơ là, chú ý hơn, dám tái phạm nữa.”

      “Chú ý hơn?” Quân Hoằng cười lạnh, nhàng: “Đường đường là quốc khố quốc gia, mà lại trống , ngươi với Trẫm, ngươi chú ý hơn. Người đâu, lột mũ quan của Lương Lược, đưa vào thiên lao để tỉnh lại.”

      “Xin Hoàng Thượng cân nhắc!” Binh Bộ Thượng Thư Trương Đài Minh tiến lên, quỳ xuống : “Lương tướng đức cao vọng chúng, chỉ dựa vào tờ giấy định tội, khó có thể phục chúng.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, nên giao cho tam tư hội thẩm, thể tùy tiện định tội như vậy!” Hình Bộ Thị Lang Lâm Tiến cũng bước ra khỏi hàng quỳ xuống.

      “Dạ, xin Hoàng Thượng cân nhắc, giao cho tam tư định đoạt.”

      ……

      Người trong triều đình quỳ xuống hơn nửa.

      Quân Hoằng tình bất định, đứng ở đó, gì.

      Trong thời khắc giằng co này, Diệp Lạc đứng dậy: “Hoàng Thượng, cứ giao cho tam tư hội thẩm .”

      Quân Hoằng nhìn về phía nàng, Diệp Lạc cười cười: “Chức vị Đại Lý Tự Khanh nay trống, nếu muốn tam tư đồng thẩm, vi thần chỉ có thể tự xin phục hồi chức quan, để tam tư này danh chính ngôn thuận.”

      “Chuẩn tấu!”

      “Còn có, việc này rất lớn, để dân chúng trong thiên hạ có thể trừ gian giúp triều đình, vi thần đề nghị, chẳng những là tam tư hội thẩm, còn phải thiên hạ đồng thẩm. Do đó, địa điểm thẩm vấn lần này, tổ chức ở đài luận thi kinh thành, xin Hoàng Thượng thông báo bảng vàng, dân chúng đều có thể tham dự. Đồng thời, lần thẩm vấn này, cũng coi như vòng đầu của khoa khảo, cho các học trò tham dự, cũng có thể đánh giá họ.”

      Trong mắt Quân Hoằng có ý cười: “Vậy theo lời ái khanh . Lương Lược có tội người, tạm thời bãi chức Thừa Tướng, đợi tam tư hội thẩm rồi định đoạt sau.”

      Việc này quyết định như vậy, vô luận trong lòng Lương Lược nghĩ gì, lúc này cũng khó mà vãn hồi.

      Khóe mắt Diệp Lạc quét về phía Lương Lược, trong lòng cười lạnh. Vốn dĩ còn có rất nhiều đường lui, bới thực lực tại của Quân Hoằng, căn bản làm gì được , cho dù tạm thời miễn chức Thừa Tướng, cũng có thể thao túng sau lưng. Nhưng nên đòi tam tư hội thẩm, để cho nàng có được cơ hội tuyệt vời.

      Lương Lược chỉ phải chết, hơn nữa còn phải chết trong lời phỉ nhổ của dân chúng, vĩnh viễn xoay người được.

      “Diệp Tri.“ Tan triều, Quân Nặc gọi nàng: “Thê tử chi vong, xin nén bi thương.”

      Diệp Tri gật đầu hành lễ: “Cám ơn quan tâm.”

      “Diệp Tri.“ Quân Nặc muốn lại thôi: “Diệp Lạc đâu?”

      Diệp Lạc trong lòng cả kinh, kinh nghi bất định: “Ngươi nhận thức xá muội?” Đáy lòng lại suy xét, nàng gặp Quân Nặc bao giờ chứ.

      Quân Nặc mỉm cười: “Có chút duyên phận, hôm luận võ kén rể, ta thấy nàng. Chính là việc kén rể vô bệnh mà chết, biết lệnh muội nay ở đâu?”

      Diệp Lạc cười: “Diệp Tinh Dương là người cuối cùng đứng đài, ngô muội còn muốn khảo sát nhân phẩm của Diệp Tinh Dương, vì thế ta để nàng vụng trộm theo rồi.” Ngượng ngùng cười: “Tiểu muội từ bướng bỉnh, ta làm ca ca, cũng chỉ có thể chiều theo nàng.”

      “Như vậy à!” Quân Nặc lẩm nhẩm câu, còn định thêm, Phong Gian Ảnh chờ bên ngoài tới.

      Diệp Lạc : “Điện hạ, vậy Diệp Tri cáo lui trước.”

      Quân Nặc gật gật đầu, nhìn bọn họ rời .

      “Phong Gian!” Diệp Lạc thấp giọng .

      “Dạ!”

      “Mau hồi phủ, Kinh Hồng có việc muốn tìm chúng ta.” Lúc nàng vừa mới vào triều, thấy Dịch Kinh Hồng ám chỉ rồi.

      Trở về phủ lát, quả nhiên Dịch Kinh Hồng đến.

      “Công tử, việc này vẫn cần ngươi ra tay.”

      “Còn làm gì nữa, chứng cớ vô cùng xác thực, Lương Lược hết đường chối cãi.” Phong Gian Ảnh ngạc nhiên , đường về, Diệp Lạc niis đại khái rồi.

      Dịch Kinh Hồng nhếch miệng: “Vấn đề là có chứng cớ, lá thư này là giả, chữ kia cũng là giả.”

      “Giả à?” Phong Gian Ảnh há mồm cứng lưỡi.

      Kinh Hồng gật đầu.

      “Hoàng Thượng có biết ?” Hơn nửa ngày, Phong Gian Ảnh mới tìm lại tiếng .

      biết, cho nên mới có thể lừa gạt lão gian thần Lương Lược.” Dịch Kinh Hồng chuyển sang phía Diệp Lạc: “Công tử, chúng ta thể bị động chờ nữa, chúng ta chỉ có thể chủ động ra chiêu thôi.”

      Diệp Lạc gõ bàn hai cái, cười : “Kinh Hồng, làm tốt lắm!”

      Dịch Kinh Hồng hai mắt sáng ngời: “Công tử?”

      Diệp Lạc cười: “Yên tâm , tạm thời nhẫn hai ngày , chủ động ra chiêu, cũng phải lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, tại người ngồi im được, là Lương Lược kìa. Ngươi trở về, bảo Quân Hoằng giám thị phủ Hoàng Tử và phủ Thừa Tướng ngày đêm, cả phủ của Trương Đài Minh nữa.”

      “Dạ.”

      “Phong Gian, ngươi bảo Tang Du điều động phủ binh, thầm tăng thêm thủ vệ cho Hoàng Cung. Đồng thời, ngươi dẫn theo ám vệ canh giữ xung quanh cửa thành, người ra khỏi kinh vào ban đêm trừ người có lệnh bài của Hoàng Thượng ra, còn lại đều phải điều tra hướng .”

      “Dạ.”

      Diệp Lạc vừa lòng xoa cằm “Bẹp!” hôn lên trán Thiên Hạ chút.

      Tiểu tử kia chép chép miệng, tiếp tục ngủ say.

      “Công tử, lúc trẻ con ngủ thể hôn trộm.”

      “Ta hôn trộm, ta hôn quang minh chính đại.” Diệp Lạc năng hùng hồn đầy lý lẽ, Phong Gian Ảnh và Dịch Kinh Hồng còn gì để .
      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 67: Thiên Hạ Công Thẩm.
      Nếu Lương Lược là nghi phạm, cũng là tù nhân, tuy hai tay hai chân ông ta vẫn được tự do, đãi ngộ trong ngục cũng cao hơn dân chúng bình thường. Nhưng khi Lương Tích Nghi nhìn thấy ông ta, vẫn kìm được nước mắt: “Phụ thân!” Nàng ta chạy đến, bám vào song sắt: “Bọn họ bắt nhầm người, đúng ?”

      Tự Lương Lược biết, lần này chạy trời khỏi nắng. Đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng có ý bảo vệ ông ta, dưới giám sát của vạn dân, cũng làm gì được. Cho tới bây giờ ông ta cũng hiểu được sao lại thành thế này.

      Dù ông ta trải qua các đời vua, trải qua vô số mưa gió, lúc này, cũng khác gì hổ xuống đồng bằng, thể cúi đầu bi thương.

      “Tích Nghi, điện hạ vó tốt với con ?” Ông ta giơ tay vỗ mặt nữ nhi độc nhất.

      Lương Tích Nghi giữ tay ông ta, gật đầu: “Điện hạ rất tốt với con, cha, cha đừng lo. Nhưng mà cha, bọn họ việc này là do cha làm. phải đúng ?” Nàng phải nữ tử khuê các bình thường, tất nhiên là biết cha mình phải hạng người thanh liêm gì cả. Nhưng việc thiếu hụt quốc khố, phải việc , dù cha cả gan làm loạn, cũng thể tay che trời thế này được. Huống chi, Tướng phủ cũng thiếu tiền, số tiền lớn như vậy, cho Tướng phủ bọn họ cũng có tác dụng gì.

      Lương Lược nhắm mắt: “Tích Nghi, việc này con cần xen vào, cố gắng sống cho tốt .”

      “Cha, rốt cuộc có việc này , cha ?” Lương Tích Nghi hơi khủng hoảng.

      Lương Lược thở dài hơi: “Cha khó thoát khỏi liên quan, Tích Nghi, con đừng hỏi nữa.” Ông ta lấy ống trúc từ trong lòng ra, ống trúc đơn giản, thậm chí có chút thô sơ: “Hơn hai mươi năm trước, cha đồng ý nữ nhân, nhất định quay về cưới nàng. Nhưng câu hứa hẹn này, trở thành tiếc nuối của cuộc đời này. Cho dù phải xin lỗi mẹ con, nhưng con có thể đồng ý với cha là năm năm sau, là ba mươi năm hẹn ước của cha và nàng ấy, con về quê thay cha, chôn cái này dưới mộ nàng ấy, coi như là thay cho nuối tiếc của cha lúc sống ?”

      Ông ta đặt ống trúc và bức thư vào tay Lương Tích Nghi: “Đây là địa chỉ và tên nàng ấy, đừng quên nhé.”

      “Cha!” Lương Tích Nghi khóc chịu , nhưng là Lương Lược xoay người, về ngục giam, nhìn nàng nữa.

      Lương Tích Nghi khóc rất lâu, cuối cùng bị nha hoàn bên cạnh đỡ ra khỏi tù.

      Quân Nặc đứng ngoài cửa, thấy nàng ra, vội vàng nghênh đón. Lương Tích Nghi ngã vào lòng mà khóc: “Cứu, cứu cha , xin chàng, cứu cha thiếp.”

      Quân Nặc nhìn bốn phía: “Về phủ rồi .”

      Đến phủ, Quân Nặc chờ Lương Tích Nghi rửa mặt chải đầu xong, mới đỡ nàng ngồi xuống: “Tướng gia ở ngục có gì với nàng ? Có chúng ta phải làm gì giúp ông ?”

      Lương Tích Nghi lắc đầu, nghĩ tới cảnh tượng đó, nước mắt lại rơi xuống: “Có phải là cứu được cha ? Thiếp cảm thấy ông giao việc hậu .”

      Nàng kể lại tình huống trong lao, Quân Nặc cẩn thận nhìn lá thư và ống trúc, lại trả lại cho nàng, an ủi : “Vậy chờ chúng ta rảnh, ta cùng nàng.”

      Lương Tích Nghi nắm chặt áo : “Điện hạ, chàng tìm người cứu cha ra . làm Thừa tướng cũng sao, thiếp chỉ cần cha sống là được.”

      Quân Nặc lắc đầu: “Bốn phía thiên lao đều có người canh gác, hơn nữa Dịch Kinh Hồng cải tạo lại rồi, cơ quan rất mạnh, người chúng ta rất khó vào.”

      Lương Tích Nghi ngẩng đầu nhìn : “Vậy còn biện pháp khác ? Đám quan viên Hình Bộ, Lại Bộ cũng thể giúp gì à, phải là tam tư hội thẩm sao?”

      “Việc của Tướng gia phát triển tới tình trạng này, vượt qua khả năng khống chế của quan viên triều đình, lúc này, chỉ có xem xem Dịch Kinh Hồng có thể đưa ra bao nhiêu chứng cớ thôi.”

      !” Lương Tích Nghi cắn chặt môi, nàng tuyệt đối thể trơ mắt nhìn cha chết, nàng nhất định phải cứu cha.

      Quân Nặc ra khỏi phòng, tiếng khóc của Lương Tích Nghi dần, liếc mắt ra sau cái, : “ theo nàng.”

      theo Lương Tích Nghi, đương nhiên chỉ mỗi người của Quân Nặc, mà còn có, người của Diệp Lạc và người của Quân Hoằng.

      Khi tử sĩ của Tướng phủ có hành động, Diệp Lạc ngồi nóc nhà, cũng thấy vui vẻ.

      “Công tử, ngươi mất hứng hả?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.

      Diệp Lạc cười cười: “Ta chỉ thấy bi ai hộ Lương Tích Nghi thôi. Lúc này, thứ Quân Nặc quan tâm, chỉ sợ cũng chỉ còn đám tử sĩ trong tay Lương Lược thôi.”

      Trong lòng nam nhân, có thực chỗ mềm mại ? Chỉ để dành cho tình cảm, bị ảnh hưởng bởi quyền thế và lợi ích?

      Để người bao che khuyết điểm như Diệp Lạc dù Lương Tích Nghi có tốt đẹp bằng Phó Thanh Nguyệt, nhưng cũng vẫn có thể xem là nữ tử tệ. Hơn nữa xét trình độ nào đó , lúc Lương Tích Nghi đối mặt với Quân Hoằng lại biểu được dũng cảm và tích cực, khiến Diệp Lạc rất thưởng thức. Nhưng lúc này, thứ Lương Tích Nghi nhận được, lại phải là ủng hộ và an ủi của trượng phu, mà là mưu đồ muốn lấy được nhiều thứ từ người nàng hơn.

      Đều là nữ nhân, tránh được chuyện Diệp Lạc có chút cảm động và thương hại.

      Như là hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, Phong Gian Ảnh vỗ mạnh lên vai Diệp Lạc, thân mình Diệp Lạc suýt chút nữa vững mà ngã xuống.

      Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Lạc, Phong Gian Ảnh vội vàng cười cười đỡ nàng, sau đó hào khí ngút trời : “ cần sợ. Công tử, nếu thích ngươi cứ cưới Quân Hồng Tụ về, cần ngươi mưu đồ, cũng có mười vạn tinh binh dâng tới tay.”

      Diệp Lạc còn chưa kịp đá, tự giác nhảy xuống, sau đó còn vẫy vẫy tay: “Công tử, võ công của ta lại tăng rồi.”

      Để lại Diệp Lạc, bất đắc dĩ lắc đầu. Bi thương theo gió thu thổi đến, khi đối mặt với Phong Gian Ảnh, đều bị thổi bay .

      “Tang Du!”

      “Dạ!”

      chuẩn bị .” Diệp Lạc đứng dậy, vỗ vỗ tay nhảy xuống từ nóc nhà.

      Ngày đó, nghe thời tiết vô cùng tốt.

      Lương Lược quyền khuynh thời, thanh danh lan xa, công thẩm Thừa Tướng là việc trước nay chưa từng có, văn sở vị văn.

      Cho nên vô luận là sĩ khanh đại nho hay dân chúng bình dân, có rất nhiều người đường xa mà đến để tận mắt trông thấy việc trọng đại này.

      đài luận thi kín người hết chỗ, trải qua thi viết chọn ra chỗ ngồi riêng của từng người. Vì để người dưới đài dễ xem và hiểu tiến triển của vụ án, triều đình còn cho mười người ở Hàn Lâm Viẹn chuyên ghi chép tiến triển vụ án, treo đài cao.

      Dịch Kinh Hồng cái gì cả, trực tiếp đem danh sách các nơi khiếm thu ra. Dưới đài liền xôn xao, trong đám người đó tất nhiên là có đủ người của khắp mọi nơi, đương nhiên là biết quê mình có nộp thuế lên quan phủ hay .

      Sau đó, Dịch Kinh Hồng lại mang danh sách quan viên lớn bé bị áp giải về kinh, còn đánh dấu đâu là môn sinh của Lương Lước.

      Sau đó, kể lại việc Huyện lệnh sau khi gặp mặt Lương tướng chết bất ngờ, và di thư của Tri Phủ Quận Giang Nam, có cả di tự lúc lâm chung.

      Dân chúng dưới đài phẫn nộ: “Giết tham quan!”

      “Giết Lương Lược!”

      “Giết cẩu Thừa tướng, trừ hại cho quốc gia!”

      …….

      bất mãn và phẫn hận đối với tham quan ô lại từ trước tới nay, lúc này lại như tìm được chỗ bộc phát, tụ tập thành đám ồn ào, kinh thiên động địa.

      Diệp Lạc cúi đầu, nhắm mắt gì.

      Đến giờ phút này, có chứng cứ rang hay còn quan trọng nữa. Lương Lược có tật giật mình, tất nhiên bày tỏ mình trong sạch. Mà im lặng của ông ta, hiển nhiên bị coi là cam chịu. Nàng ra mặt bảo vệ, người biết nội tình đều biết, dù có lòng cũng thể làm gì.

      Cho nên đây là ý dân mà sư phụ , nó là thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt mọi việc đều thuận lợi. Nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng, cũng biến thành vũ khí tốt để ngộ thương người khác.

      Nàng đứng dậy, cất cao giọng : “Mọi người cần kích động, hôm nay chỉ cần điều tra , có thể lấy lại công đạo.”

      Diệp Lạc phong thần tuấn lãng, tay áo tung bay, câu trong lúc này lại có thể khiến mọi người yên tĩnh lại.

      Diệp Lạc mỉm cười, xoay người lại: “Trước khi định tội Lương Lược vẫn vô tội, mời cởi trói cho Lương Lược.” Chờ thị vệ cởi trói cho Lương Lược xong, nàng mới : “Lương Lược, bây giờ cho ngươi cơ hội biện bạch cho mình, tam tư xử lý công bằng.”

      Lương Lược nhìn nàng, nhắm mắt lại gì.

      Đúng lúc này, trong đám người có mấy chục người nhảy lên, đánh về phía Lương Lược.

      “Hộ giá!”

      “Hộ giá!”

      ……

      trường hỗn loạn, Vi Kỳ chỉ huy mọi người bao quanh Quân Hoằng, nhưng vừa quay đầu lại, bỗng đổ mồ hôi lạnh. biết từ lúc nào Quân Hoằng vốn đứng sau , lẻn đến bên Diệp Lạc rồi.

      Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh cách Lương Lược xa, tuy rằng việc này đột nhiên phát sinh, nhưng Diệp Lạc cũng động đậy, thậm chí còn rất bình tĩnh.

      Nàng bình tĩnh, có nghĩa là người khác cũng bình tĩnh, ít nhất lúc Quân Hoằng kéo nàng ra sau, ngực vẫn phập phồng: “ phải võ công ngươi tốt sao? Sao bây giờ lại biết tránh hả, đao kiếm có mắt đâu, ngươi choáng váng rồi à?”

      Bị mắng xối xả, Diệp Lạc trợn mắt há hốc mồm.

      Phong Gian Ảnh đứng bên cạnh nhịn cười nhịn đến mức rút gân, Hoàng Đế Bệ Hạ đáng thương, ngươi biết công tử đợi đám người tới cứu Lương tướng này lâu rồi sao? Nàng phải bị dọa ngốc, mà là cao hứng ngốc.

      Quân Hoằng kéo Diệp Lạc ra khỏi trung tâm trận chiến, cho đến lúc Vi Kỳ chạy tới bảo vệ , mới cúi đầu, với Diệp Lạc vẫn có biểu tình gì: “ có việc gì đâu, đừng lo lắng.”

      Diệp Lạc rũ mắt xuống, ở trong ngực , bị ôm ấp. Đây đúng là chuyện kỳ lạ, có nam nhân, ôm nàng vào trong ngực, dùng tư thế bảo vệ người khác, với nàng, phải sợ.

      Loại cảm giác này, khác với lúc được Vô Nhai, Tinh Dương bảo vệ. Nhưng là, rất hưởng thụ!

      Đám người đến cứu Lương Lược, người người đều thân thủ bất phàm, hơn nữa còn sợ chết, dùng cơ thể làm khiên, bảo vệ Lương Lược chặt chẽ.

      Dịch Kinh Hồng triệu tập gần ngàn tinh hoặc sáng hoặc mai phục trong tối ở gần đài luận thi, diễn trò, phải làm cho xong.

      Nhưng rất hiển nhiên, đám người này của Lương Lược, lấy chắn mười cũng thành vấn đề.

      Trước đài luận thi là quảng trường, nhưng phía sau, là ngọn núi.

      Đám người Lương Lược lẻn vào sau núi, lại càng khó tìm tung tích.

      Trước mắt bao người, nghi phạm trốn thoát, cảm xúc của dân chúng cần nghĩ cũng biết. Khóe miệng Diệp Lạc có ý cười, việc phát triển theo phương hướng này, là kết cục tốt nhất nàng có thể nghĩ ra.

      Lương Lược chết, Quân Nặc thể tiếp nhận toàn bộ thế lực của ông ta.

      Mà Lương Lược, trong nơi bí mật nào đó, làm sao có thể nhìn toàn bộ xung quanh mà bày mưu tính kế.

      Hai người bọn họ nếu lui tới nữa, thế lực đều tự suy yếu. Chỉ cần hai người họ còn thầm liên lạc, nàng có biện pháp tìm được nguồn gốc, tìm được số ngân lượng lớn mất tích kia, tiện đà tìm được nhược điểm của Quân Nặc, đem mối uy hiếp này loại bỏ.

      Chờ tất cả bình tĩnh lại, Diệp Lạc mới đến trước mặt các thí sinh: “Việc hôm nay, cho các ngươi hai canh giờ, đem quan điểm của mình và giải thích viết bài thi.”

      Lại xuống dưới đài: “Đa tạ các vị trung quân ái quốc chi sĩ, đường xa mà đến. Tuy thể hoàn thành công thẩm Lương Lược, nhưng có thể chứng kiến Trạng Nguyên đầu tiên sau khi Tân Hoàng đăng cơ, cũng là điều may mắn. Hôm nay, Hàn Lâm Viện trực tiếp chấm bài thi, rồi giao cho Hoàng Thượng định đoạt Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, các bài thi cũng được công bố cho mọi người xem.”

      Bởi vậy việc tìm ra Trạng Nguyên, thể làm việc rối kỉ cương, hơn nữa dưới chứng kiến của vạn dân, Trạng Nguyên này vừa xuất cũng có đủ uy vọng và nhân khí rồi.

      Quân Hoằng cũng đứng dậy, nhìn về phía Dịch Kinh Hồng: “Dịch khanh, ngươi cũng biết tội?”

      Dịch Kinh Hồng quỳ xuống: “Dưới phòng thủ chặt chẽ vẫn có thể để nghi phạm chạy mất, là do thần thất trách, xin Hoàng Thượng giáng tội.”

      “Xin Hoàng Thượng minh giám.“ Diệp Lạc quỳ bên cạnh Dịch Kinh Hồng: “Dịch đại nhân bố trí rất chu toàn, chỉ do thực lực hai bên cách xa, vì nguyên nhân này, nên trách chỉ huy, mà là do binh lực.”

      Quân Hoằng nhìn bốn phía, cao giọng : “Từ việc hôm nay, có thể thấy binh lực kinh thành yếu ớt, nhỡ ngày nào có biến, sao có thể bảo vệ được an toàn của quốc gia? Tuyên chỉ, ngay hôm nay trưng binh cả nước, trai tráng ở Sùng Hưng vương, kể xuất thân, bất luận nghề nghiệp, chỉ cần thân thể khỏe mạnh đều có thể báo danh tòng quân, quân mới đưa về chỗ Uy Viễn Đại Tướng Quân.”

      Mà quân đội này, có lẽ cũng là quân đội duy nhất đem Quân Hoằng làm trung tâm.

      Ngày đó, tân khoa Trạng Nguyên là Liên Minh Hi, bảng nhãn là Trương Vũ, thám hoa là Thạch Vệ Phong, Hoàng Thượng khâm điểm cho vào Hàn Lâm Viện học tập, ba tháng sau phong chức.

      Dịch Kinh Hồng tra án có công, mặc dù bố trí sai để nghi phạm chạy thoát, nhưng công lớn hơn, cho làm Kinh Triệu Doãn, ban thưởng lệnh bài nhập cung, có thể vào cung gặp mặt Hoàng Đế bất cứ lúc nào.

      Diệp Tri chủ trì khoa khảo, vì quốc gia tuyển người mới, đồng thời giúp Hộ Bộ giải quyết việc quốc khố thiếu hụt, giúp các nơi có kinh phí bình thường, càng vất vả công lao càng lớn, phong làm Thừa Tướng.

      Mọi mệnh lệnh, đều ban bố đài luận thi, tiếng phản đối bị tiếng vạn dân tung hô lấn át, chiêu này vận dụng ý dân và dư luận đến mức tận cùng. Mà Quân Hoằng thân là đế vương tài hoa, lần đầu tiên biểu lộ trước dân chúng khiến sử quan hậu thế khen ngợi.

      Mà Diệp Tri, cũng trở thành Thừa Tướng trẻ nhất từ khi Sùng Hưng dựng nước tới nay, lưu danh sử sách.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :