1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Ngược xuyên - Hài] Trong nhà có kiều thê - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 19.

      Trần Ưng làm. Văn phòng bắt đầu bận rộn, nhưng quên gửi số điện thoại mới của Mễ Hi cho Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi. Sau đó Vương Binh gọi điên thoại đến văn phòng để xin lỗi, giải thích tối ngày hôm trước uống nhiều lung tung, ra tất cả chỉ là hiểu lầm, còn bậy bạ thôi, có lẽ trước kia thực đúng, nhưng tuyệt đối phải muốn. Trần Ưng tiếp điện thoại, làm bộ cũng do uống quá nhiều, mất ngày hôm qua mới tỉnh rượu nên mới chậm trễ.

      Cũng nghĩ rằng có thể phải thực muốn xé hợp đồng. Vương Binh ở đầu dây bên kia vội có việc gì, việc này do uống say lung tung là việc bình thường. Vậy nếu chọn lại thời gian, dẫn quản lý thị trường đến công ty quảng cáo để bàn bạc lại chuyện hợp đồng. Trần Ưng thầm cười lạnh, ngoài miệng lại tiếc, có thời gian, nếu trước lúc ăn cơm chỉnh sửa lại, lịch trình mấy ngày nay của đều kín, hoàn toàn có thời gian rảnh.

      Hợp đồng này lại quá quan trọng, lo cấp dưới hành bất lực, nếu để cho bọn họ tới chuyện được nên phải tự mình đến. Cho nên Vương Binh vẫn nên chờ, chờ lúc có thời gian rảnh để thư ký liên lạc với . Cúp điện thoại, Trần Ưng gọi cho Lữ Nhã và Kevin dặn dò, về sau nhận được điện thoại của Vương Binh hoặc là điện thoại của thị trường Viễn Khải lấy cớ bận để từ chối, trừ khi là tổng giám đốc Tần Văn của bọn họ chuyển tới văn phòng cho .

      Lại để Kevin và chủ sổ tiết kiệm giao phó thoả thuận ràng với Lưu Mỹ, case Viễn Khải này để tự mình , lại bọn họ cần quan tâm đến chủ sổ tiết kiệm bên kia. Lữ Nhã và Kevin nhận rồi ra ngoài. Trần Ưng mở hòm thư rồi tiếp tục xử lý chuyện khác. biết Vương Binh và đều hiểu đối phương dối, đùa là giả. muốn ký hợp đồng, cũng muốn, đáng tiếc nhất định ký với loại người này, cơn tức này nuốt trôi. Làm kinh doanh, đòi tiền còn muốn thoải mái, lại muốn chịu thiệt cầu việc này. – Trần Nhị thiếu có hứng.

      Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, giữa trưa Trần Ưng có cuộc họp khẩn, có thời gian ra ngoài ăn trưa. Trong phòng họp, mọi người cùng bê cạp lồng cơm qua ăn. quên Mễ Hi, lại bảo thư kí Lữ gọi thức ăn giao hàng cho Mễ Hi. Bởi vì sợ Mễ Hi ăn quen, lại có thời gian để giải thích kĩ về lai lịch các loại thức ăn gì đấy, vì vậy cố ý bảo Lữ Nhã tìm khách sạn lớn để gọi giao hàng món Trung Hoa. Thư kí Lữ nhiều, nhưng chuyện tám ngày hôm qua với việc đặc biệt giao hàng này lại khiến ấy hứng thú. Trần Ưng thấy vậy tức giận: “ phải tôi giấu bạn , là trẻ con.” Ngẫm lại bèn sửa lại, “Con của họ hàng xa.” “Vâng.” Thư kí Lữ gọi giao hàng.

      Trần Ưng tranh thủ gọi điện cho Mễ Hi, với rằng mình rất bận, thể về, vì vậy lại gọi người giao hàng mang cơm về nhà, để ra mở cửa nhận cơm là được, những thứ khác cần phải xen vào, được để người lạ vào nhà, nếu như đối phương lắm miệng cũng cần trả lời. Mễ Hi đáp vâng. Trần Ưng lại hỏi buổi sáng làm gì, Mễ Hi xem TV, lại ôn tập bài học mà chị Phùng giao. Sau đó còn Tô có gọi điện thoại cho , cũng hỏi buổi sang làm gì.

      Trần Ưng nghe xong, trong lòng hơi bất mãn, Tô Tiểu Bồi này vinh dự quá nhỉ, đúng là có thành ý. chuyện với Mễ Hi tầm 10 phút nữa, Trần Ưng bèn vội vàng đến phòng họp. Cuộc họp đến hai giờ chiều, Trần Ưng ra khỏi phòng họp mà công việc còn luẩn quẩn trong đầu, chỉ thấy thư ký Lữ mỉm cười : “Tiệm cơm giao hàng lúc 12h 20’ đến nhà , ấy ăn cơm rồi. nên sớm với bảo vệ bên kia tốt rồi, bảo vệ dẫn chàng giao hàng đến, kết quả về sau lúc bảo vệ báo tin, ấy điều tra bọn họ năm phút mới mở cửa.” Trần Ưng ngẩn người đen cả mặt. Mễ Hi nhà có ý thức cảnh giác cao. Nhưng mà có công phu như thế ra cũng cần để ý như vậy.

      đúng, con nên cảnh giác là tốt. Như vậy tệ, nên như vậy. “Dạy con học ít.” Trần Ưng trêu Lữ Nhã, con ấy năm tuổi, đây là thời điểm thích hợp nhất để giáo dục. “Phì.” Lữ Nhã cười ra tiếng, “Con tôi có ý này, nó chỉ muốn tôi ở bên nó nhiều hơn.” Người vô tâm, người nghe có ý, Trần Ưng chăm chú tưởng tượng, nhớ đến khuôn mặt đơn thuần kia của Mễ Hi, đôi mắt tròn có vẻ hợp với biểu vô tội của , chợt cảm thấy người giám hộ như mình đúng là làm tốt. trở lại văn phòng lướt qua websites, Microblogging để xem hướng gần đây của các ngành sản xuất trong tình hình nay, vô tình lại thấy quyển sách tên là “Các thú cưng làm gì khi chủ vắng nhà.”

      Microblogging, bức tranh bên về các chú chó, mèo hình dáng đáng thương khi ở nhà mình, lúc mới bắt đầu cảm thấy hưng phấn, tự do, sau đó bắt đầu nhớ người. Tiếp theo là các loại đơn khổ sở, tội nghiệp chờ chủ về… Trần Ưng cảm thấy chột dạ, vậy mà thấy Mễ Hi có lẽ cũng có thể như vậy. Buổi chiều Trần Ưng đến công ty điện ảnh và truyền hình họp để thảo luận về hạng mục của Nhã Cầm.

      ngoài dự liệu, mấy công ty điện ảnh và truyền hình cấp cao đều rất kiên quyết phản đối. Trong lúc này đề cập đến vài tầng quan hệ, là bồi thường tiền, là thu thập bối cảnh và thanh danh của Nhã Cầm, bà ta lớn tuổi, ngồi tù, chán nản cuộc sống, có tiền cũng nâng nổi bà ta. Nhưng mà trong lòng Trần Ưng biết, Vương tổng trong công ty điện ảnh và truyền hình Lý Đổng Hòa, hai người này lúc trước từng có quan hệ với La Nhã Cầm, La Nhã Cầm lúc còn trẻ là người kiêu ngạo, muốn tiếp nhất định tiếp, đắc tội với ít người, nhưng khi đó bà ta quá may mắn cho nên trong lòng mọi người dù có bất mãn cũng có thể tươi cười ngoài mặt, bây giờ vận đổi sao dời, hoàn toàn giống với lúc trước. Câu chuyện La Nhã Cầm này chỉ là kịch bản mà còn là dấu vết danh dự của bản thân, bà ta muốn làm diễn viên chính, muốn có quyền đạo diễn, biên kịch, muốn mời diễn viên như ý muốn của mình. Điều kiện như vậy, nếu như Trần Viễn Thanh nhận sợ là có công ty nào dám nhận, đồng ý đầu tư.

      Đúng lúc cấp của Trần Viễn Thanh cũng nêu cái nhìn của ông ta, ông ta muốn đầu tư quay, trong giới hạn có thể, ông cũng đồng ý điều kiện của La Nhã Cầm. Nếu lãnh đạo có vấn đề gì, ông ta cảm thấy hoàn toàn có thể điều chỉnh. Đây là kịch bản hay, dùng năng lực của tập thể chế tác kết hợp với năng lực của La Nhã Cầm, ông ta tin rằng sản xuất ra bộ phim chất lượng tốt.

      Nhưng cái ông ta là chất lượng, công ty điện ảnh và truyền hình cấp cao kia bàn bạc giá vé thị trường cùng với ông ta. có người muốn gánh vác trách nhiệm, đến lúc bồi thường tiền, ông chủ cũng thể nịnh nót, cả công ty bọn họ trở thành chuyện cười vì những quyết định này mất. Huống chi còn tồn tại các quy tắc ngầm, thà rằng bồi thường tiền để nâng nhân vật mới, bởi vì sau khi nâng lên thu được lợi nhuận trở về.

      Chứ nếu dựa vào tiền để đề cao nhân vật cũ cũng tầm thường. Cái này ai cũng biết. Trần Viễn Thanh cũng biết, nhưng ông lại rất kiên trì. Ông còn nhớ lúc trước lĩnh vực điện ảnh và truyền hình có bộ phim hạng nhất, ông từng mời La Nhã Cẩm làm diễn viên chính, lúc đó ông có nhiều tiền lắm, cũng được coi là nhân vật mới. La Nhã Cầm nhìn nội dung chính của kịch bản, hỏi ông ta ra câu chuyện này có rất nhiều người có thể diễn được, tại sao phải mời bà ta, bà ta có địa vị cao quý, thời gian cũng rất ít. Trần Viễn Thanh do dự rất lâu, có lẽ lời đối thoại bình thường là nên khen bà ta có thanh danh tốt đồng thời diễn xuất cũng rất giỏi, rất phù hợp với nhân vật.

      Nhưng Trần Viễn Thanh , vợ của ông là người đam mê điện ảnh chân thành, bà bây giờ cũng chẳng có mấy bộ phim hay, cho nên ông muốn làm ra phim hoàn hảo. Trần Viễn Thanh nhớ khi đó La Nhã Cẩm cười ha ha, sau đó hay. Còn ông sửng sốt cả buổi, có hơi tin, đơn giản như vậy là được rồi ư.

      Bây giờ hơn ba mươi năm trôi qua, ông trở thành kẻ có thế lực, gia đình hạnh phúc nghiệp thành công, mà La Nhã Cầm lại hề vinh quang. Ông biết bà ta cầm kịch bản này đến tìm ông là dùng bao nhiêu dũng khí, bà ta hề thay đổi, năm đó bà ta tự hạ phẩm cách của mình để tham gia diễn bộ phim hạng nhất của công ty ông, cũng vì bà diễn để cho ban lãnh đạo “đùa giỡn” lợi nhuận lật ra tiền, nhưng trong lòng Trần Viễn Thanh vẫn nhớ . Ông đồng ý giúp bà ta, giống như bà ta năm đó.

      Trong phòng họp hơi yên lặng, hai bên giằng co ý kiến. Trần Viễn Thanh đương nhiên thể những lời ở trong long ra được mà chỉ có thể giải thích điều khoản của bản thân. Thực ra mấy vị cấp cao kia cũng đúng , giễu cợt bộ phim này rất có thể phải bồi thường tiền. Trần Viễn Thanh coi như là ông chủ cũng thể ra mặt vì chuyện này. “Được rồi, 7h rồi.” Trần Ưng lạnh lùng chen vào, muộn rồi, các ông ấy đói bụng sao? Bọn họ đói bụng nhưng trong nhà lại có người gào khóc đòi ăn đấy. “ bộ phim này tổng cộng cũng phải bỏ ra mấy ngàn vạn, có gì đáng lo lắm, vì chút tiền này mà vật lộn lâu như vậy có năng suất rồi.”

      Trong phòng họp, mấy vị cấp cao đều trợn mắt nhìn . Người trẻ tuổi hiểu chuyện, tiền chỉ là vấn đề. Còn liên quan đến tồn tại của các tầng quan hệ, hàng năm đều thể nghiệp, hình tượng công ty, v….v, sau đó vấn đề quan trọng nhất là mặt mũi. Trần Ưng cười cười: “Tôi xem kịch bản rồi, rất cảm động, là câu chuyện hay, câu chuyện nên được khen tặng. Tôi đến đây để tham gia, lời lỗ tôi chịu trách nhiệm, ảnh hưởng đến việc chia hoa hồng của mọi người, như thế nào? Rất đơn giản nhỉ.” Mấy vị cấp cao tiếp tục lườm , Trần Viễn Thanh cũng quay đầu nhìn . Lý Đổng : “Tôi nghe nhị thiếu gia ở bên kia có mấy vạn hợp đồng cần kí, vậy mà còn có thể tới đây.” “ có gì, những việc kia đều là chuyện .” Trần Ưng điềm nhiên như có việc gì, cười : “ mạo hiểm phát triển được lợi nhuận, đây mới là làm ăn.

      Chúng ta toàn làm những việc này, phải biết muốn xoay chuyển gan nhất định lớn. Việc này cứ như vậy . Trần tổng, theo ông sao?” Đề tài tiếp tục chuyển sang Trần Viễn Thanh. Trần Viễn Thanh suy nghĩ rồi nhìn các vị xung quanh, sau đó gật đầu đồng ý. Sắc mặt của Lý Đổng rất khó coi, hai cha con này lại sử dụng cách này. toạc ra còn phải là túi tiền bên trái dùng tay phải lấy ra, dù sao cũng đều là tài nguyên tập đoàn. Nhưng mà đến nước này còn gì để .

      “Nhị thiếu gia vẫn nên cẩn thận, gan lớn phải dùng để thiếu tiền đâu. Mọi thứ đều lỗ công ty còn làm thế nào.” “Ừ, đương nhiên. Tôi rất chú ý cẩn thận. May là mấy năm nay đều giúp công ty kiếm tiền, bằng tôi cũng sợ bị đuổi.” Trần Ưng khách khí mỉm cười, mặt Lý Đổng đen lại. Thằng oắt đáng ghét, sợ bị đuổi ư, lừa đảo.

      Trần gia có hai người này, lão già là hồ ly, thằng nhóc cũng là sói, cũng phải là đèn cạn dầu. “Được rồi, có thể giải tán rồi.” Trần Ưng quan tâm đến sắc mặt của Lý Đổng, thẳng. “Việc này cứ như vậy , trở lại quy ước ban đầu, văn kiện được duyệt sau tất cả các tổ chức thảo luận.”

      OK, về nhà cho em bé ăn. Lúc Trần Ưng về đến nhà là tám giờ, trời tối. nghĩ Mễ Hi có lẽ là đói bụng rồi, biết trải qua ngày hôm nay như thế nào? Trần Ưng mở cửa nhưng nghe thấy Mễ Hi chạy ra đón, vừa đổi giày vừa nghĩ, là nghĩ quá nhiều, Mễ Hi cũng phải là con mèo , đương nhiên chạy tới cửa vẫy đuôi đón . phải con mèo cho nên cũng đáng thương như mạng , có ý thức tự chủ, có thể tìm việc làm cho bản thân, có thể tự mình ăn, có thể…

      Trần Ưng dừng suy nghĩ, bước chân cũng dừng lại, đứng ở cửa phòng khách, nhìn thấy Mễ Hi nghiêng người dựa vào cửa sổ sát đất ngủ thiếp , tư thế như ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mở đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ từ khi sắc trời còn chưa tối, nhìn bao lâu rồi? Đồ ngốc, chẳng lẽ biết là làm như vậy cũng nhìn thấy sao? Lòng Trần Ưng mềm nhũn.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 20.

      Dùng xong cơm tối, Trần Ưng phải hoàn thành công việc. Bản thân Mễ Hi rất biết điều tự mình ngồi xem tivi ở phòng khách làm bài học “bắt chước lời ”. Trần Viễn Thanh và Trần Ưng chuyện điện thoại, việc hôm nay hai cha con phối hợp hết sức ăn ý, hôm nay Trần Ưng vừa chuyện kia ra cũng rất đúng ý của Trần Viễn Thanh. Ông chẳng những muốn thực hạng mục của La Nhã Cầm, ông còn muốn mượn cơ hội này để địa vị của Trần Ưng trong công ty điện ảnh và truyền hình. Trước đó ông cũng chưa bàn với Trần Ưng về điểu này, nhưng Trần Ưng lại dám nhận việc, gánh trách nhiệm này.

      Đối với Trần Viễn Thanh mà , đây là lý do thể tốt hơn để sắp xếp cho Trần Ưng chức vụ tạm thời ở công ty điện ảnh và truyền hình. Bộ phận điện ảnh và truyền hình là nơi béo bở nhất, nền móng và bè phái cũng là sâu nhất. Cho nên Trần Ưng làm việc ở tập đoàn khác, từ chối chức vụ ở công ty điện ảnh và truyền hình.

      Trần Viễn Thanh gặp hội nghị lớn đều để Trần Ưng tham dự, mọi chuyện đều cho biết chính là dự tính ngày nào đó có thể lôi kéo Trần Ưng, chính lúc này đây, Trần Ưng lạ cho ông cơ hội. Hai cha con hợp sức lại, xác nhận hạng mục này trong tay công ty Trần Ưng có khó khăn. Trần Ưng cũng ra kế hoạch của mình, nghĩ rằng hạng mục này nhất định thua lỗ, chỉ là việc này có chút khó khăn.

      đề ra chút ít cầu với La Nhã Cầm, thay đổi hình tượng của bà ta kể cả giai đoạn trước, kết hợp với việc tuyên truyền, thay đổi cách diễn cũ của bà ta, hòa nhập với tập thể biên kịch, tất cả các chi tiết trong nội bộ chế tác phải tỉ mỉ, bàn bạc, sắp xếp…, vậy tiếp theo bắt đầu tuyên truyền, bố trí các mối quan hệ xã hội, thủ đoạn, mục tiêu điện ảnh của nay là nắm chắc phần thắng, cho nên ở phương diện này cũng nên sắp xếp chút quan hệ xã hội, những điều La Nhã Cầm đều phải phối hợp. Nếu như bà ta đồng ý, hạng mục này cần phải bàn bạc nữa. Những điều này ghi vào hợp đồng. Kế hoạch của Trần Ưng rất vẹn toàn, cũng rất khả thi.

      “Con bàn bạc với La Nhã Cầm, việc này ba đừng ra mặt.” thể kiên quyết của bản thân với cha mình. Trần Viễn Thanh đồng ý. Chuyện này Trần Ưng thảo luận với La Nhã Cầm là thích hợp hơn, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, có mấy lời ông tiện mở miệng. Thứ hai là Trần Ưng mới là người đầu tư, nhất định phải xác định uy nghiêm với La Nhã Cầm, chuyện ông chủ là ai này rất quan trọng.

      Cuối cùng Trần Viễn Thanh chỉ : “Con trai, cố gắng tổn thất ít chút.” lập tức ra việc kéo con trai tới làm phó tổng giám đốc, nếu kết quả là thất bại thảm lại lấy được phần thắng, để cho những phe phái kia chế giễu, mượn cơ hội kéo Trần Ưng về. Nếu như lần này Trần Ưng thành công, Trần Viễn Thanh dự định sang năm rửa biển hiệu tập đoàn. Trần Ưng hiểu suy nghĩ của ba mình, cũng biết mấy sản nghiệp trong tay ông cũng nên từ từ buông tay, giao lại cho người kế nghiệp.

      lo điều này, có chuẩn bị. Cuộc họp giữa cha con kết thúc, Trần Ưng ra xem Mễ Hi thấy pha bình trà hoa cúc quả mận bắc chờ . cực kỳ vui vẻ khi thấy ra, tranh thủ rót chén nâng lên, “Trần Ưng, uống trà.” Nghe lời như vậy ư? Trần Ưng uống rất vui vẻ, hỏi : “Trong nhà sao lại có thứ này.” “Hôm nay tôi hỏi Tô đấy. Bởi vì chú phải nhiều, chắc là cuống họng dễ chịu. mạng có thể mua những thứ này, tôi biết, ấy rằng mua giúp tôi. Sau đó lúc chiều, có vị tiểu ca mang tới.” Trần Ưng lại uống hai hớp trà, quả nhiên là con .

      lại để cho người lạ vào nhà rồi hả?” Nghĩ đến việc dò hỏi người đưa cơm đến năm phút mới mở cửa, đột nhiên muốn cười. “Tôi hỏi rãng mới mở cửa mà.” Mễ Hi trả lời. “Tốt, rất nghe lời.” Trần Ưng rất rộng rãi khen . “Tôi thiếu Tô 21 đồng 8, tôi nhỡ .” Mễ Hi còn . Trần Ưng im lặng.

      đúng là nhớ rất những chuyện này, cũng chẳng muốn sửa lại cho . Nhưng Mễ Hi lại chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm , ánh mắt ám chỉ rất ràng: tôi trả tiền, tôi cần phải nhớ. Trần Ưng cười với , bé chuyên gây rắc rối, nên tranh thủ thời gian gả mới là chuyện nên làm. Đúng rồi, ngày mai thứ bảy người giám hộ như còn được nghỉ đây này. Trần Ưng nghĩ rồi gọi điện thoại cho Trần Phi, thông báo mười giờ sáng ngày mai chơi ở công viên Đông Môn núi Thanh Tú.

      còn nhớ lúc chúng ta rất vui vẻ cơ.” Trần Phi buồn tẻ . “Đúng vậy, cho nên em cũng muốn Mễ Hi vui vẻ. Ngày mai em mang ấy chơi.” “Trước tiên là cậu rất bận, hết bận rồi hãy hẹn.” “Ngày mai nếu gặp được , em dẫn con bé đến nhà .” Trần Phi ở bên kia đầu điện thoại trầm mặc trong 10 giây, thở ra câu: “ gặp về.” Trần Ưng nhếch miệng cười, rất hài lòng. lại gọi cho Trình Giang Dực. “ chơi công viên? Làm gì?” “Họp phụ huynh.” “Họp phụ huynh ngày hôm qua phải là kết thúc rồi sao? Ở nhà của cậu. phải có kết luận rồi sao?”

      “Kết luận cái gì?” “Xe đến trước núi ắt có đường.” Trình Giang Dực nhớ rất ràng. “Ừm, cái kia có thể thành công cái này nhất định có thể đạt được mục tiêu, ngay mai hội phụ huynh thương lượng cụ thể chút để xem lên núi như nào.”

      “…”

      Ngày hôm sau, thứ 7. Trần Ưng dậy sớm, nngờghĩ tới Mễ Hi còn dậy sớm hơn. tập võ ở phòng khách, có hơi giống Thái Cực. Mái tóc dài dùng chiếc bút máy làm thành cái trâm, ít để tự nhiên buông thõng. Trần Ưng tựa bên tường nhìn , cảm thấy đẹp mắt. Mễ Hi đánh xong bộ quyền, nhìn thấy Trần Ưng bèn vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng chú.” “Chào buổi sáng.” Tâm trạng Trần Ưng tương đối tốt. Đời sống có mục tiêu phong phú, nắm được phương pháp trong nghiệp nuôi trẻ con, bỏ lỡ cầu kiếm được chồng. Rửa mặt xong, thay quần áo, Mễ Hi rất nhanh theo sát chú Trần Ưng của xuất phát, có vẻ rất có hứng thú. Trạm thứ nhất, ăn điểm tâm. Trần Ưng dẫn Mễ Hi vào trong quán ăn bột gạo, Mễ Hi ăn.

      Trần Ưng bắt chọn thức ăn làm bằng tinh bột, Mễ Hi còn chưa có thời gian để nghiên cứu tên menu để lựa chọn bị đám người chen chúc rồi. Mễ Hi rất thích bị chen, khuôn mặt nhăn lại, hoàn thành nhiệm vụ, Trần Ưng khen rất giỏi, làm rất tốt. bèn nở nụ cười vui vẻ. Ăn xong điểm tâm thời gian còn sớm, Trần Ưng lấy xe đưa Mễ Hi hóng gió, thời gian còn lại lái xe đến công viên trò chơi núi Thanh Tú. đường kiểm tra xem học thuộc địa chỉ và số điện thoại của hay chưa, Mễ Hi đọc lại lưu loát. Trần Ưng rất hài lòng. Sau đó nghĩ lại, cảm thấy có thể dạy nhiều thêm ít. Vì vậy tìm chỗ đậu xe bên đường để dừng lại.

      “Nếu có người dẫn ra ngoài xa, thể bộ về nhà, có thể bắt taxi, nhìn xem đó chính là taxi, mui xe có cái đỉnh phát sáng, vẫy tay người ta dừng, cho người ta địa chỉ nhà, người ta đưa về nhà. Sau đó, đưa tiền xe là OK rồi.” Mễ Hi gật đầu tiếp thu. Trần Ưng lấy túi tiền ra, đưa cho đồng có giá trị lớn. “Tiền này cho , chúng ta công viên trò chơi ở núi Thanh Tú, gọi taxi chúng ta .”

      Mễ Hi rất hưng phấn nhưng lại hơi khẩn trương, xe chạy chạy lại rất nhiều, muốn tìm xe mà đỉnh có mũ phát sáng. “Nhìn xem, chính là loại xe kia, vẫy tay như vậy.” Trần Ưng làm mẫu. “Nhưng mà bên trong chiếc xe kia có người, có người là thể chở chúng ta rồi, phải đợi chiếc xe mà bên trong có người ấy.” Mễ Hi gật đầu, nhìn đỉnh xe phải có cái mũ phát sáng, đúng là xe taxi có thể gọi dừng. nhìn từ xa thấy có hai chiếc chạy lại bên này, bèn vội vàng vẫy tay, thế nhưng hai chiếc đều có người. Mễ Hi hơi thất vọng nhìn . Trần Ưng sao, thời gian lại gấp, tiếp tục chờ. Lúc này điện thoại của Trần Ưng reo lên, quay người nghe máy.

      Kết thúc cuộc chuyện nhanh chóng quay đầu lại, liền sửng sốt, Mễ Hi hưng phấn vẫy tay gọi chiếc xe…. cảnh sát. Xe chảnh sát dừng lại chỗ Mễ Hi, Trần Ưng bị dọa, vội vàng qua, Mễ Hi cao hứng quay đầu nhìn kêu lên: “Trần Ưng, tôi gọi được xe taxi rồi.” Trần Ưng nhanh chóng bước qua, đáng tiếc là ngăn cản được lời ngốc nghếch kia của Mễ Hi, ràng nhìn thấy mặt vị cảnh sát ngồi bên ghế lái phụ trong xe cảnh sát kia trở nên tái sau nghe được lời của Mễ Hi.

      Hai cảnh sát kia đều xuống xe. Mễ Hi mới giật mình, tình huống lúc này đúng. Trần Ưng kéo ra sau lưng. “Có chuyện gì xảy ra?” Cảnh sát hỏi. “ có gì, trẻ hiểu chuyện, tôi dạy ấy cách nhận biết xe taxi, vừa rồi chú ý đến ấy, chắc do ấy nhìn thấy đỉnh xe có đèn nên nhận nhầm, có gì đâu.” Trần Ưng biết tìm lý do hợp lý gì để giải thích đây, đành phải . “Lớn như vậy rồi mà là trẻ con sao? phân biệt được xe taxi ư?” Hai vị cảnh sát tin.

      xin lỗi, ấy mới từ núi xuống, biết.” Trần Ưng cảm thấy nếu có người với như vậy, cũng tin. Nhưng có thể bịa ra lý do gì đây, là bịa được. Mễ Hi sau lưng Trần Ưng thò đầu ra, chớp mắt mấy cái, nhìn cẩn thận hai người cảnh sát. “Lấy chứng minh nhân dân ra.” Cảnh sát quả nhiên là tin. Trần Ưng thở dài, chỉ số thông minh của chú cảnh sát bình thường, nếu như tin, vậy quần chúng nhân dân có cảm giác an toàn rồi. lấy túi tiền ra, lấy CMND của mình và Mễ Hi ra. Mễ Hi ở bên nhìn chăm chú hành động của bọn họ. Cảnh sát xem CMND, có vấn đề gì, trong lòng Trần Ưng thầm nghĩ ông Nguyệt lão kia tạo thông tin giả đúng là giả. Cảnh sát nhìn kỹ Trần Ưng, lại nhìn Mễ Hi, hỏi : “ , biết ta ?” “Biết. Chú ấy là chú bà con xa.”

      Cảnh sát nhíu mày, nhìn lại Trần Ưng. cũng cau mày, mất hứng, chú họ hàng xa sao nào, cũng có thể tin cậy được, có thể đứng thẳng lưng cơ mà. “Ba mẹ của đâu?” Cảnh sát lại hỏi. “ mất.” Mễ Hi đáp lại. “Vậy người giám hộ đâu? Số điện thoại bao nhiêu?” Mễ Hi đọc lưu loát dãy số, liếc nhìn Trần Ưng. rất bất đắc dĩ nhìn cậu cảnh sát này ấn số, sau đó điện thoại của vang lên.

      “Người giám hộ của ấy là tôi, chú họ hàng xa.” Trần Ưng nghiến răng . “Đừng có gấp, chú cảnh sát là lo lắng cho an toàn của chúng ta, bọn họ rất tốt.” Mễ Hi còn an ủi . Sau đó hai người cảnh sát và Trần Ưng đều nhìn về phía . “Còn có vấn đề gì ?” Trần Ưng hỏi cảnh sát, trong lòng nổi nóng. là bị bột gạo làm hư đầu óc mất rồi mới dạy cho cách bắt xe taxi. Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, trả lại CMND, lại dạy dỗ vài câu thể tự ý bắt xe cảnh sát rồi cuối cùng cũng . Mễ Hi nhìn theo đuôi xe xa, bèn giải thích với Trần Ưng: “Tôi nghĩ rằng đèn nhấp nháy ngừng, mũ lớn cũng giống nhau.”

      “Hai cái kia hoàn toàn giống nhau, hiểu chưa?” “Mấy xe khác mui xe đều có đồ vật, tôi cho là có đồ vật đều đúng.” Trần Ưng thể than thở, được rồi, ra nghĩ như vậy cũng đúng, từ suy ra ba nên lớn mật thử. “Được rồi, được rồi, quên xe taxi .” Thay vì dẫn bắt xe , vẫn là lái xe tốt hơn. Đột nhiên Mễ Hi chỉ về chiếc xe buýt phía trước : “, chúng ta ngồi xe buýt .” Dẫn Mễ Hi đến trạm xe buýt, dạy nhìn biển hiệu. “Chúng ta xa như vậy, đứng yên đây , có thể tự mình nhìn qua là được rồi. Về sau nếu…” Nếu cái gì đây? Nếu đến nơi xa, có thể tự mình ngồi xe buýt về nhà? Nhưng xe buýt còn phân ra nhiều tuyến đường, có lẽ là cứ mỗi chuyến đổi xe, sau đó tuyến đường cũng rất phức tạp, chính còn thể hiểu được tuyến đường ở đường đó đâu. Được rồi, về sau có là được rồi, trước hết là nên cho thử lần.

      lát nữa xe đến, trước tiên là mở cửa bước lên, trả tiền rồi sau đó ngồi vào vị trí xe, nếu có chỗ ngồi đứng đấy. Nếu có người đàn ông nào mà cố ý chạm vào chính là sắc lang, có thể đánh .” “Tôi đánh người lung tung.” Mễ Hi . “Ừ, tôi biết là rất nghe lời.” Trần Ưng bất giác dùng giọng điệu sói xám. Xe buýt còn chưa tới, nhân cơ hội này giải thích quy tắc xe buýt với Mễ Hi, nhìn thấy cụ già phải nhường chỗ ngồi, phải đề phòng sắc lang, đề phòng ăn trộm, giải thích đống rồi nên đứng cùng chỗ xe. Đợi lúc lâu, rốt cuộc xe buýt cũng tới, Mễ Hi xếp hàng, trong lòng có hơi hưng phấn. Đây là thử thách đầu tiên nên chờ mong.

      chịu trách nhiệm đưa tiền dẫn Trần Ưng lên xe, bèn lấy tiền ra, nắm chặt trong tay khẩn trương chờ đợi. Từng người bước lên rồi, mọi người đều lấy tiền bỏ vào trong hộp, Mễ Hi nhìn cẩn thận, số tiền họ bỏ vào dều rất , cắn môi bắt chước theo, nhưng có điều là số tiền giống với mọi người, lên xe đưa tiền cho người lái xe, : “Xin thối lại tiền lẻ.” Người lái xe hơi sững sờ, ánh mắt từ tờ tiền chuyển sang nhìn khuôn mặt của Mễ Hi, theo như sắc mặt của này xem ra có tới đây gây chuyện, đôi mắt kia còn đặt biệt mang theo vẻ chân thành tha thiết của người vô tội, lúc đầu muốn trách mắng vài ba câu nhưng người lái xe lập tức nuốt trở lại.

      có tiền lẻ.” Hành khách ở phía sau đều lên xe hết rồi, chỉ còn Mễ Hi đứng cứng ngắt ở đấy, nâng lên tờ tiền đáng thương kia. Tất cả hành khách cộng thêm người lái xe đều nhìn bọn họ chằm chằm, sau lưng Mễ Hi là Trần Ưng với da mặt gần như là muốn rớt xuống đất, nhưng trong ví tiền của cũng có tiền lẻ rồi, tiền lẻ vừa hết lúc mua bột gạo rồi, phần nhiều lắm, bây giờ toàn bộ tiền mặt người đều giống như tờ tiền kia. giờ xe buýt sao mà lại phục vụ kém như vậy, tiền lẻ đâu? Tại sao tìm?

      thôi, chúng ta nữa.” Trần Ưng kéo Mễ Hi với khuôn mặt uể oải kia xuống xe, mọi người đều đồng tình, cửa xe đóng lại. “Đều do bột gạo.” Trần Ưng an ủi Mễ Hi, tại sao vì bột gạo, cúi đầu nhìn tờ tiền tay, rất thất vọng với nó. “Hay là lái xe .” Trần Ưng biết phải an ủi Mễ Hi như thế nào, cũng rất cần an ủi cơ mà, vẻ mặt của đạt đến ranh giới rồi đấy.

      Haiz, tự an ủi mình vậy, ít nhất Mễ Hi biết khi ngồi xe buýt nên mang theo tiền có giá trị lớn, còn kêu người ta thối tiền lẻ, cái tính này tiết kiệm được cho gia đình. Hai người buồn bã ỉu xìu quay về xe. “Mễ Hi.” “Haiz.” “Số mệnh của là phải ngồi xe riêng.” Mễ Hi nháy mắt, hiểu. Lời kia giống như : “Là sao?” Trần Ưng thở dài, khởi động xe. Xem ra điều kiện chọn chồng được thêm vào câu: phải có xe. Trần Ưng dẫn Mễ Hi tới công viên núi Thanh Tú. Họp phụ huynh là điều quan trọng. có lý do gì khiến lo lắng. Các chú, chúng ta đến rồi đây.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      chương 21.

      Công viên trò chơi núi Thanh Tú là công viên trò chơi lớn nhất, xa xa có thể thấy được đủ loại màu sắc của các khu vui chơi, trò Ma Thiên Luân cùng với các loại trò chơi khác. Hôm nay là thứ bảy, người đến công viên rất đông, rất ồn ào. Trần Ưng lái xe loanh quanh mãi mà tìm được chỗ đậu xe. Mễ Hi sớm kìm nén được nhoài người ra ngoài để xem, khuôn mặt nhắn ngập vẻ ngạc nhiên, tò mò. “Được rồi, thu đầu của về , muốn gãy cổ à. Lát nữa dẫn xem kỹ.”

      Trần Ưng vừa vừa nhìn chỗ đậu xe, gấp rút lao tới chiếm lĩnh thành công. Nhân viên quản lý thu phí đỗ xe tới, đưa vé đỗ xe cho Trần Ưng, Mễ Hi ở bên nhìn. Trần Ưng để cho xem. Khuôn mặt nhắn của Mễ Hi nghiêm trọng, cuối cùng thở dài giống như bà cụ non, “Chỗ nào cũng đều dùng tiền để có chỗ ngồi, cuộc sống quả nhiên là gian nan.” Nghe thấy giọng đau khổ kia, nhân viên thu phí nhìn chiếc xe sang trọng của Trần Ưng rồi lại nhìn quần áo hàng hiệu người hai người, thầm trao cho Trần Ưng ánh mắt xem thường. Bề ngoài ra vẻ đẹp trai có tiền, bên trong vô cùng nghèo khổ, có bệnh à?

      Trần Ưng trợn mắt khiến cậu ta phải thu lại ánh mắt lại. Mẹ nó, cậu có quyền à? Bạn nhà có kiến thức, thích quan tâm, thích lải nhải được à? trừng mắt nhìn nhân viên thu phí cúi đầu bước . Mễ Hi hoàn toàn chú ý đến việc xảy ra chuyện gì, vẫn còn tính toán phí đỗ xe phải mất bao nhiêu, nếu đến mấy cái nơi kia phải dừng vài lần xe tháng phải mất bao nhiêu tiền, có nên làm để trả lại số tiền này ? đáng thương, ràng là muốn tìm nơi có thể kiếm tiền, kết quả là còn tiêu tiền. Mễ Hi đồng tình liếc Trần Ưng. Cái nhìn này để Trần Ưng thấy được, thò tay vò đầu . nhóc này, ánh mắt kia là sao thế hả? Làm việc này trước mặt mọi người ư? Mễ Hi quá sợ hãi, nghiêng người cái tránh .

      thành công nhịn xuống, đánh chú ấy. Cánh tay Trần Ưng còn giơ tức giận nhìn . Mễ Hi nhếch miệng, cảm thấy có hơi tủi thân. Bên cạnh có rất nhiều người nhìn thấy, tình cảm giữa trưởng bối với tiểu bối… có ôm vai cười tươi, có ngọt ngào nắm tay, có dịu dàng kéo tay nữa. Trần Ưng nhìn bọn họ rồi lại liếc nhìn Mễ Hi, sao đó cho hai tay vào túi quần, huýt sáo bước . Mễ Hi đuổi kịp . Trần Ưng lời nào, Mễ Hi lại biết mình nên cái gì. “Ừm.., lần tới, lần tới việc kia, ý tôi là…”

      Nhưng thích bị người khác xoa đầu, hơn nữa xung quanh có nhiều người nhìn như vậy chứ. Mễ Hi ra được câu nào, lại nghẹn đỏ mặt. Trần Ưng dừng bước, Mễ Hi vẫn còn cố gắng chuẩn bị lí do từ chối, ở thế giới này việc nam nữ thụ thụ bất thân dùng được, biết, có thể là do chưa thích ứng được, xin lỗi, về sau đừng làm như vậy được ? Thế nhưng trong lòng lại muốn. đấu tranh với chính mình bỗng nhiên có chiếc mũ lưỡi trai đặt đầu . Mễ Hi ngẩng đầu nhìn, ra Trần Ưng mua cái mũ ở quán ven đường, cho đội nón lưỡi trai.

      “Trời nắng quá, nên đội vào .” Trần Ưng trả tiền rồi với Mễ Hi. Khuôn mặt trắng nõn kia nếu để rám đen rất tiếc. Mễ Hi dùng tay chạm lên mũ, “Cảm ơn”. nhìn các kiểu dáng bày quán, khuôn mặt nhắn nhăn lại. Tuy gì nhưng Trần Ưng vừa nhìn hiểu. tiếp tục dẫn lên phía trước, : “Nhìn đẹp lắm. xấu chút nào đâu.” Mễ Hi câu nào nhưng Trần Ưng lại hiểu.

      soi gương, làm sao biết mình xấu hay ?” muốn gõ đầu , nhưng trốn, gõ được khiến rất mất mặt. Khi chuyện, Trần Ưng lại dừng bước. Mễ Hi cảnh giác nhìn , nhưng lần này lại đứng ở gian hàng mà biết là bán cái gì. Đủ loại màu sắc, các loại vật thể có vẻ ngoài phồng lên, có cột dây thừng. “Bóng bay. Có thích ?” Trần Ưng hỏi, quay lại nhìn thấy hai mắt Mễ Hi sáng lên rồi. Bên cạnh có rất nhiều bạn mua khién Mễ Hi nhìn qua, đôi mắt bận bịu. Trong lòng Trần Ưng thầm cười trộm, nhóc đồng ý rất nhanh. liền mua cho năm quả, cái tròn hình chuột Mickey, con cừu , thỏ con, năm loại màu sắc giống nhau. đưa bóng bay cho Mễ Hi. vui đến nỗi ngoác miệng cười đến tận mang tai. Được rồi. Vào đến công viên trò chơi mua đầy đủ trang bị, dẫn nhóc tìm các chú thôi.

      Trần Phi thấy lớn đến cùng nhau bèn đẩy kính mắt. Em trai thân của ta dẫn theo mặc quần áo hàng hiệu thoải mái, toàn thân được bao bọc cực kỳ chặt chẽ, đầu đeo mũ giá rẻ mua ở ven đường, sợ phơi nắng à? Còn cười ngây ngô, tay cầm chùm bóng bay nữa chứ. Cái cách phối hợp trang phục này có vẻ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn chính là mặt đứa em trai hay bắt bẻ kia cũng cười ngây ngô. Trần Phi hắng giọng cái, lại đẩy kính mắt, nhắc nhở bản thân được gì. “Mễ Hi, đây là chú Trần Phi của . Là ruột của tôi.” Ba chữ “ ruột tôi” được ra cách cẩn trọng, cố ý cười toe toét, ràng là nhắc nhở Trần Phi rằng trong lòng vẫn còn nhớ mối hận trộm hộ khẩu. “Chào chú Trần Phi.” Mễ Hi lớn tiếng chào hỏi, lại vang dội rất có tinh thần. Tay cầm bóng bay hơi thả lỏng, sung sướng . “Chào cháu.”

      Trần Phi biết nên chuyện gì với nhóc này. Đảo mắt nhìn em trai, Trần Ưng lại tiếp. Mễ Hi chớp đôi mắt to đầy chân thành, khách khí chờ chú , Trần Phi thầm thở dài, nặn ra câu: “Mũ đẹp nhỉ.” Dối trá là bản lãnh của đám đàn ông này rồi, họ làm như thể quen tay hay việc, xuất thần nhập hóa ấy. Mễ Hi đỏ mặt, “Cảm ơn chú.” Ở thế giới của lời này rất khiếm nhã, nhưng xem TV thấy đây được gọi là khách khí. Tuy rằng trong lòng vẫn chưa quen nhưng cố gắng để thích ứng.


      Sau đó sao? Lại có lời gì để rồi. Trần Phi lại nhìn Trần Ưng, Trần Ưng tiếp tục cười cười với ta. Trần Phi lại đẩy kính mắt, ta là người có văn hóa, nên chửi tục, đấy. Có điều cứ thế này chẳng phải xấu hổ lắm ư? Làm tổn thương tâm hồn của nhóc làm sao bây giờ? Hai em đấu với nhau. nhóc quan tâm đến việc tâm hồn bi thương, chỉ là cửa ra vào công viên trò chơi có nhiều đồ chơi mới lạ, ánh mắt và suy nghĩ của đều bận hết.

      Vừa hay có người quản lý , hết nhìn đông lại tới nhìn tây, trông rất hưng phấn. Mấy phút sau, cuối cùng Trình Giang Dực cũng tới. “Bà! Mẹ! Nó. Thiên tài mà phải tổ chức họp phu huynh ở công viên trò chơi này, để cho ông đây bóp chết cậu. Tôi tìm mất 10 phút mới đỗ được xe. Nhiều người như vậy, vợ tôi còn giúp tôi.” Trình Giang Dực dốc lòng phàn nàn lại bị em Trần gia đón lấy, đá vào nơi xếp hàng mua vé vào cửa. Trong chuyện này người đáng hận nhất là ta đấy. Bốn người vất vả lắm mới chen được vào khu trò chơi. Mễ Hi sắp điên mất. Đây là thế giới gì thế?

      Tại sao có thể có món đồ chơi thần kỳ như vậy! mặt mỗi người đều treo nụ cười, đám trẻ hưng phấn hét lên. Mễ Hi đứng ở trong đám người, biết phải làm sao. “ thôi.” Trần Ưng phí thời gian nữa, xung phong dẫn đầu đưa nhóc tham quan. Thuyền hải tặc, xe cáp treo, trở mình biển thuyền sóng trân châu… cũng theo lên ngồi. Trình Giang Dực và Trần Phi muốn chen vào, cảm thấy hai người đàn ông mà lên ngồi những thứ này là mất mặt, vì vậy người cầm bóng bay, người cầm mũ đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

      “Lấy cớ họp phụ huynh à? Đây là trả thù, trả thù trắng trợn đấy.” Trình Giang Dực . “Cậu ta mệt sao? Chơi nhiều như vậy rồi mà.” Trần Phi đáp lại. “Cậu ta có mệt hay phải là điều quan trọng, quan trọng là Mễ Hi có mệt hay . Cậu ta có phiền đến việc Mễ Hi mệt mỏi hay , đổi người , chúng ta cùng chơi. Tôi và Tiểu Bối cũng chưa từng tới công viên trò chơi, tôi muốn lần đầu chơi Ma Thiên Luân phải ngồi cùng vợ mà là ngồi cùng khác.” Trần Phi phải đẩy kính mắt, là người có văn hóa, chửi bậy đâu. Chơi mấy trò kích thích nữa, Mễ Hi cũng quen dần với công viên trò chơi. Trần Ưng lại để cho chơi những trò nhàng. Bây giờ ngồi vòng quay ngựa. Ba người đàn ông bắt đầu họp phụ huynh bãi đất trống bên ngoài rào chắn của trò ngựa gỗ. “Mễ Hi là trách nhiệm chung của chúng ta.”

      Trần Ưng tuyên bố đầu tiên. hoàn toàn cho hai người kia có cơ hội phản ứng. “Đừng giả bộ câm điếc, ông đây vào Nam ra Bắc, có loại lưu manh nào mà ông đây chưa gặp chứ, hai người cần làm trò.” Trần Phi đẩy mắt kính, Trình Giang Dực lắc bóng bay, “Nhị thiếu là tinh trong xã hội, giang hồ như vậy thích hợp. Chúng ta là ai, khách khí như vậy thích hợp đâu.” “Nguyệt lão sao? Về sau phải có người chiếu cố cho Mễ Hi, ta sắp xếp nhân duyên thế nào?” Trình Giang Dực lắc đầu: “Hoàn toàn biết.” Đều là do Nguyệt lão sắp đặt, người dân bé như bọn họ vô tội. Trần Ưng cậu tự tìm Nguyệt Lão mà họp phụ huynh thôi.

      “Nguyệt lão đáng tin cậy chúng ta đành phải làm thôi.” Trần Ưng sớm đoán được nhưng thế, vì vậy bèn quyết định của mình ra. Trình Giang Dực sớm nghe lời bàn như thế, Trần Phi phải là lần đầu tiên bị phân chia công việc, lại đẩy kính mắt, có dự cảm bất an. “Bất luận cậu muốn làm thế nào cướp công ăn việc làm của người khác cũng là tốt.” Trình Giang Dực muốn đấu tranh lần. “Nguyệt lão người ta làm theo ca, cậu nên gấp gáp mới phải.”

      nuôi nhóc kia tôi gấp.” “Được rồi mà.” Trình Giang Dực kinh sợ. “Cậu ý định của mình trước .” “Vấn đề của Mễ Hi, là tuổi còn , hai là bình thường, ba là có cơ hội quen được người đàn ông phù hợp. Điểm thứ nhất, chúng ta có cách nào khác, đành phải quản lý ấy. Điểm thứ hai, ấy ở cùng tôi, vấn đề về giáo dục do tôi phụ trách.

      Còn về vấn đề thứ ba, hai người phụ trách tìm đối tượng thích hợp cho ấy.” “…” “Đối tượng phải có điều kiện như sau: hai mươi tuổi trở lên, gia cảnh phải tốt, phải có bản lĩnh, phải có nghề nghiệp ổn định, có trách nhiệm cao.” “Tóm lại là phải có tiền.” Trình Giang Dực phiên dịch ngắn gọn. Trần Ưng để ý đến ta, tiếp: “Phải có kiên nhẫn, thận trọng. có quá nhiều tâm tư, trêu hoa ghẹo nguyệt.” “Cần là xử nam ?” Trình Giang Dực tiếp tục quấy rối. Trần Ưng lườm ta cái, lại tiếp tục: “Thân hình phải cao 1m8, phải có thời gian ở cùng với Mễ Hi, phải biêt lãng mạn, làm người hào phóng keo kiệt, bởi vì Mễ Hi hoàn toàn biết gì đối với tiền bạc cả, lại nhận thức được, cho nên cái gì cũng tò mò, nhà trai phải cam lòng cho Mễ Hi dùng tiền của mình, phải cho ăn uống tốt. Còn nữa, phải đẹp trai, phải vậy mới xứng được với ấy.”

      “Cậu cứ thẳng ba chữ cao, giàu, đẹp ra là được rồi.” “Đúng rồi, còn phải có xe.” Trần Ưng bổ sung thêm câu. “Cao giàu đẹp đương nhiên là phải có xe rồi.” Trình Giang Dực thở dài. Cuối cùng Trần Ưng cũng trợn mắt nhìn ta rồi, nhân tiện liếc nhìn người nãy giờ lên tiếng, Trần Phi. “ việc của Mễ Hi còn chưa giải quyết xong, hai người bớt nóng nảy chút được sao?” Trần Phi lời nào, ta quả gấp, trước khi xảy ra việc như ngày hôm nay, ta vẫn cảm thấy mọi việc vẫn liên quan đến bản thân mình. Trình Giang Dực : “Gấp chứ, cậu nhìn tôi này, trong lòng như lửa đốt ấy.” “Vậy mà cậu còn che dấu được cũng giỏi .” Trần Ưng mỉm cười với ta. Trình Giang Dực vừa muốn mở miệng nhưng lại trông thấy Mễ Hi chạy tới đây.

      chơi xong rồi, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. “Trần Ưng, Trần Ưng.” vừa chạy vừa gọi. Trần Ưng cau mày, lấy khăn tay ra cho lau mặt. Mễ Hi vì quá vui vẻ nên để ý, hỏi: “Tôi còn có thể chơi lại lần nữa ?” “ . Tự xếp hàng, muốn chơi mấy lần cũng được. Chúng tôi ở đây chờ.” Vừa dứt câu, Mễ Hi lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, xa xa còn nghe thấy cuối của “Cảm ơn chú.”

      Ba người nhìn thấy bóng lưng của chơi đùa, Trần Phi nhịn được sờ gọng kính, việc của nhóc này đúng là liên quan đến . cũng biết tìm người đúng như cầu ở , bằng ta sớm giải quyết xong việc của mình rồi. Vẫn phải trông cậy vào Trình Gian Dực thôi. Trình Giang Dực hắng giọng, với Trần Ưng bằng giọng điệu rất chân thành, “Người em à, ra ấy mà, khụ khụ, việc đó, cậu có cảm thấy là thể tìm được hay , cậu vừa mới nhiều điều kiện như vậy, ra cậu chính là người phù hợp nhất đấy.” Sau vài giây trầm mặc.

      Trần Ưng cũng nổi cáu rồi! “Fuck, mấy người có còn là người hả!” Trình Giang Dực bình tĩnh đáp: “Tình cảm là điều kiện tiên quyết, nhân tính là cái quái gì!” Thiếu chút nữa là Trần Ưng bay lên đạp ta. “Nếu trước kia tôi hoang dâm vô độ có thể có con bằng ấy rồi đấy.” Trình Giang Dực tiếp tục bình tĩnh: “Người đàn ông yếu ớt như cậu thể nhanh như vậy đâu. Đàn ông mười mười hai tuổi có con là điều rất phi thực tế, cũng đáng để kiêu ngạo đúng ?

      Tôi và cậu miễn cưỡng còn có thể, cậu nên đứng sang bên cạnh thôi.” “Mười ba mười bốn tuổi có con thực tế, đáng kiêu ngạo lắm hả?” Mắt Trần Ưng trợn trắng. Trần Phi thầm thở dài, suy nghĩ kỹ. Việc này với việc trước giống nhau, hai người này đúng là vừa ngây thơ lại vừa thô tục, mọi việc liên quan đến ta. “Được rồi, được việc khác, được sang chuyện khác nữa. Tóm lại vấn đề của Mễ Hi là chuyện của người khác, hai người các ai cũng muốn chạy, phải giới thiệu đối tượng cho Mễ Hi. Theo như ý kiến kia của tôi, thời hạn là tháng, tôi lấy thời gian tháng để dạy cách sống bình thường, cách ăn mặc, cách chuyện, có thể mang ấy ra ngoài gặp người ta. Còn các , trong vòng tháng sau phải mang đối tượng ưu tú tới để xem mắt!” “Tôi bỏ tiền được ?”

      Cuối cùng Trần Phi cũng bắt đầu đấu tranh. Hai người kia trợn mắt nhìn ta: “Nhà tôi thiếu tiền đến thế.” “Tóm lại.” Trần Ưng : “ tháng sau, ai tìm được đàn ông Mễ Hi giao cho người đó chăm sóc .” Lại là chiêu này, Trần Phi và Trình Giang Dực hẹn mà cùng trợn mắt. Được rồi, ra bọn họ sợ chiêu này, bởi vì khi Trần Ưng nóng giận lên được làm được.

      “Còn nữa.” “Lại còn nữa?” Mẹ nó, Trần Ưng. “Mễ Hi là trách nhiệm của mỗi người, tất cả mọi người đều nên cống hiến thời gian của mình để hoàn thành. Mỗi tuần, mỗi người thay phiên nhau dẫn Mễ Hi ra ngoài chơi, trải nghiệm đời sống xã hội. Hai người khác có thể nghỉ ngơi, như vậy mới công bằng.” đời này có quá nhiều việc công bằng, điều này thiếu đâu, Nhị thiếu à cậu nghĩ mọi việc đến mức quá hoàn hảo rồi. Thế nhưng cũng ai dám như vậy. Trình Giang Dực giành : “Vậy kế hoạch đến khu công viên trò chơi ngày hôm nay là do tôi, vé vào cổng cũng là do tôi mua.”

      Còn mua tới tận bốn vé, kết quả chỉ có hai người chơi, lãng phí quá. Trần Phi há hốc miệng, còn lời nào để , chỉ đành nhắm mắt lại. “Còn nữa.” Trần Ưng lại . “Mẹ nó! Trần Ưng.” Lại còn nữa. Trần Ưng để ý đến lời thô tục này, “Đều là bậc cha chú, cũng nên có quà gặp mặt chứ nhỉ. Chúng ta nên mua cho Mễ Hi vài món quà hợp ý ấy, để cho ấy cảm nhận được tình cảm ấm áp.” “Việc này có dụng ý gì?” Trần Phi hỏi, tình cảm ấm áp là cái khỉ gì thế, ta tin là Trần Ưng muốn điều này. “Như vậy lúc tôi giao Mễ Hi cho hai người cuối tuần ấy mới có thể yên tâm với hai người chứ, nếu sao có thể thành công được đây.” Hiểu rồi. Trần Phi hoàn toàn yên lặng.

      Tại sao kế hoạch lại phải chu đáo đến nước này, đúng là táng tận lương tâm. Sau đó Mễ Hi cũng chơi xong. Mọi người tìm quán ăn trong công viên trò chơi để giải quyết nhanh chóng bữa trưa. muốn cái gì cũng được. Mễ Hi mím môi dám cầu, cảm thấy rất xấu hổ khi cầm quà. “ có gì phải xấu hổ hết, chúng tôi đều là người nhà của mà.” Giọng điệu sói xám của Trần Ưng khiến hai người kia liên tục liếc mắt. Mễ Hi do dự, quà là phải bỏ tiền, sao có thể cầm được đây.

      “Nhận , bằng là xem thường chú rồi.” Nghiêm trọng như vậy ư? Mễ Hi vội điều chỉnh sắc mặt, ra sức muốn “Vậy có thể cho tôi vé xe buýt, được ?” Hôm nay nhìn thấy những người có vé có thể lên xe, thể cầm tiền mặt được, như thế xấu hổ lắm. “Được, được, chú Trần Phi cho cháu.” Trần Phi vội lao lên trước. “Còn gì nữa ?” Trần Ưng xem thường trai, lại tiếp tục hỏi Mễ Hi. “Còn cầu nữa ư?” Mễ Hi lại thấy xấu hổ. “Đúng, nếu chú Trình nhàn rỗi rất đau khổ.”

      “Tôi…” Mễ Hi ra sức gật đầu, lại nhìn Trình Giang Dực, giọng rất : “Cũng biết là ở đây có hay .” “Cái gì cũng có, .” Trình Giang Dực thở dài, quá xem thường rồi. “Muốn món binh khí. Tôi có thói quen dùng thương. Tôi nhớ, nếu có binh khí…” còn chưa hết câu sau lặng lẽ nhìn thoáng qua Trần Ưng, có thể bảo vệ . có cái gì cả, chỉ có thể làm được việc như thế này thôi. Hai ánh mắt đồng tình nhìn về phía Trần Ưng, Trình Giang Dực lại oán thán: “Mễ Hi à, chú Trần Ưng của cháu biết đánh nhau đâu.” “Cút . Mễ Hi muốn bảo vệ tôi đấy.”

      Trần Ưng thò tay sờ đầu Mễ Hi, tuy nhóc này có vẻ kỳ lạ nhưng lại là người đầy tình cảm. Mễ Hi nhếch miệng gật đầu, có hơi xấu hổ. Sao lại giống như làm trò cười rồi. “Giáo dài!” Trình Giang Dực gật đầu, kéo dài giọng. đúng là chỉ có mới có thể đề ra cầu này thôi, tìm đúng người rồi. “Chú tìm thanh giáo dài cho cháu.” Hai mắt Mễ Hi tỏa sáng, hưng phấn nhìn Trần Ưng, tìm được ư! Trần Ưng lại cười với . “Còn cậu nữa Trần Ưng! Lại thêm món .” Trình Giang Dực ồn ào, mẹ nó, có lý do gì mà chỉ có hai người họ cống hiến đâu. Lại còn có vé xe buýt rồi nữa chứ, đúng là hời cho cậu ta.

      “Tôi, tôi muốn…” Lần này Mễ Hi chỉ vùng vẫy chút. “Tôi muốn bài vị của cha mẹ, đệ muội. Tôi…” cúi thấp đầu, lén nhìn về phía Trần Ưng rồi cúi thấp đầu, cảm thấy da mặt của mình đúng là quá dày rồi.

      “Tôi muốn bài vị.” Bài vị!! Ánh mắt đồng tình của hai người kia đều bắn về phía Trần Ưng. Duyên phận con người đúng là giống nhau.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 22.

      Bài vị bài vị. Trần Ưng tránh né ánh mắt của hai người. Tuy vật này hơi bất tiện, nhưng cũng thể làm khó nương người ta, dù sao cũng có tấm lòng hiếu thảo, là đức tính tốt. ", chú giúp con xử lý." Trần Ưng rất nhanh liền đáp ứng, sau đó nhìn Trần Phi và Trình Giang Dực, "Nhà trai phải có thêm điều kiện, đó là hiếu thảo." Hai người bên này đều lời nào. đến vài giây sau, Trần Ưng bổ sung thêm: "Còn có, cha mẹ phải tiến bộ." Trần Phi lòi nào, qua lúc, Trình Giang Dực nhịn được mà ghé vào lỗ tai Trần Phi thầm: "Em trai cậu liệt kê những điều kiện giống hệt điều kiện của cậu ta, làm thế nào để kiếm được người như thế a."

      Trần Ưng giúp Mễ Hi mỏ nắp sữa chua, dạy cách uống, nghe được lời thầm của trừng mắt. Trình Giang Dực sờ sờ cái mũi, chẳng lẽ sai sao? ràng là đúng như vậy mà! Mễ Hi bên vui vẻ thưởng thức mùi vị kỳ lạ mới mẻ của sữa chua bên nhìn ba người đàn ông mắt mày lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, bất giác kêu lên: "A!" Ba người đàn ông nghe được cũng giật mình. Mễ Hi ghé vào tai Trần Ưng thầm , Trần Ưng gật đàu, cũng ghé vào tai giọng trả lời. Sau đó Mễ Hi bắt đầu lục lọi túi xách. Vừa rồi đồ uống và sữa chua là do mua bằng tiền Trần Ưng đưa cho, tại trong túi vẫn còn tiền thừa. Đem những vật dụng trong túi đặt lên bàn, lấy ra 22 tệ đưa đến. Sau đó nhìn thoáng qua Trần Ưng, Trần Ưng gật đầu, bé này rất thông minh, những gì dạy đều nhớ . "Chú Trình, hôm qua nhà mua cho cháu đồ đạc, cháu còn nợ 21 tệ 8 hào.

      Chú thay cháu trả lại cho ạ, đây!" Trình Giang Dực bày ra bộ mặt suy sụp nhìn Mễ Hi, phải chứ, chỉ có 22 tệ mà cũng nhớ lâu như vậy, nhà cũng chìa tay để đòi của . "Cái kia, có thể trả lại cháu 2 hào ." Mễ Hi hề để ý đến Trình Giang Dực, vẫn tiếp. Phốc! Trần Phi suýt chút nữa phun ra ngụm nước khoáng vừa uống vào miệng, nuốt trôi ngụm nước kia cũng khiến ho sặc sụa, chỉ là có người nào để ý đến , chỉ có Mễ Hi bên này ân cần nhìn hỏi han chút.

      Trần Phi chỉ vội vàng xua tay, ý tứ chính là: Mấy người muốn tính toán nợ nần tính với nhau , cần để ý đến tôi. Trình Giang Dực mặt mày xám ngoét : "Mễ Hi a, tại sao lại phải cùng chú so đo từng hào như vậy?" Chú đây chẳng lẽ lại mất hết mặt mũi mà ăn quỵt hai hào của đứa trẻ? Mễ Hi đỏ mặt: ", , cháu..."

      rất quẫn bách : "Cháu có nhiều tiền, tiền này là của chú Trần Ưng, cháu, cháu cũng thể tự mình làm chủ." Hai hào kia là của người khác, cũng thể tự mình đứng ra cần. nhìn về phía Trần Ưng cái, dường như lại làm sai, khiến mọi người chê cưởi rồi. Trình Giang Dực sắc mặt càng xấu , đưa mắt nhìn Trần Ưng hỏi câu: "Hai hào kia cậu có muốn lấy ?"

      "Muốn chứ, em ruột tôi con để ý, huống chi hai chúng ta vốn có quan hệ gì với nhau." Trần Ưng trong lòng sung sướng, ha ha ha, Mễ Hi làm tốt lắm. Quả nhiên là rất nghe lời, làm cho người ta vô cùng ưa thích. Trình Giang Dực hận thể đánh vào mặt Trần Ưng cái, đối với tiền quan trọng, quan trọng là mặt mũi. người lấy đâu ra hai hào! đành phải cắn răng hỏi Trần Phi: "Cho tôi hai hào!" Mặt Trần Phi lên chút khổ sở, tại sao lại cứ phải lôi vào chứ? ràng là người ngoài cuộc mà. thể lấy ví ra, người có văn hóa như tuyệt đối lời thô tục, có lẽ người cũng có hai hào . Mễ Hi cẩn thận lấy hai hào đưa đến tay Trần Ưng, nhìn thấy mặt Trần Ưng lúc này cười tươi như hoa nở, mới thở ra nhõm.

      ra người ở thế giới này rất để ý đến tiền bạc. cảm thấy hai hào kia cũng nhiều lắm, nhưng ra lại quan trọng đến như vậy. Buổi tối, Mễ Hi ở trong phòng ghi chép. Bút ở dây rất cúng, biết nên cầm thế nào cho đúng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ghi nhớ, còn thiếu nợ Trần Ưng 21 tệ 8 hào.

      Điện thoại, quần áo, giày dép, mỗi bữa cơm đều cung ứng, tuy biết giá cả bao nhiêu, nhưng nhất định ghi nhớ kỹ, sau này chắc chắn trả lại. Viết ra tờ danh sách dài khiến có chút buồn bực, càng nhiều các khoản nợ, áp lực đối với càng lớn. Kỳ trong đầu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhung dám ra. chẳng ai thích cái gì cũng biết, lại còn là nương cổ quái cái gì cũng hỏi. Sau này cưới hỏi cũng phải chuẩn bị đồ cưới, thế nhưng có. Hay là nơi này quan tâm đến đồ cưới? thể nha, hôm nay ngay cả hai hào người ta cũng coi trọng, huống choi là đồ cưới nhiều tiền như vậy, chắc chắn thể bỏ qua.

      Mễ Hi thầm thở dài, nhìn chằm chằm vào quyển sổ với những chữ siêu vẹo của mình, được rồi, sống ỏ đâu theo phong tục ở đấy, may mắn như vậy, gặp được Nguyệt lão tiên sinh, còn gặp được nhóm các các chú: bọn họ đối với rất tốt. Còn cả chú Trần Ưng nữa, chú ấy chính là người vô cùng vô cùng tốt. Mễ Hi nghĩ vậy, lập tức nhảy dựng lên. Đúng rồi, nên pha trà cho chú ấy, có thể vì chú ấy làm chút việc này, cũng cảm thấy vui vẻ. Mễ Hi bưng ly trà nhàng vào thư phòng, thư phòng có đóng cửa, bên trong cũng có lấy tiếng động, có phải tại nên quấy rầy ? Mễ Hi định thăm dò chút. Lúc này Trần Ưng ghi lại việc, mà thứ dùng là điện thoại. "Thứ 3, ngày 7 tháng 5, buổi tối hôm đó Mễ Hi xuất ."

      "Thứ 4 ngày 8 tháng 5, Mễ Hi biết về bánh bao hấp, ấy rất dễ thương. ấy còn học được cách sử dụng điện thoại di động." "Thứ 5 ngày 9 tháng 5, Mễ Hi bắt trộm khiến mọi người sợ muốn chết." "Thứ 6 ngày 10 tháng 5, Mễ Hi ỏ nhà mình." Ân, nghĩ nghĩ chút, lại tạng thêm câu, "Trông đáng thương như con mèo." "Thứ bảy ngày 11 tháng 5." Trần Ưng nhịn được mỉm cười, hôm nay quả thực là vô cùng nhiều kiện xảy ra. "Mễ Hi lần đầu tiên ăn bột gạo, ngăn xe cảnh sát, học ngồi xe bus, học cách dùng tiền." Còn có thể giúp đòi lấy hai hào, Trần Ưng cười ra tiếng.

      Vừa nhấc mắt, lập tức trong thấy khuôn mặt nhắn xuất ở cửa ra vào. phát nhìn thấy mình, lập tức lùi lại bước. "Vào ." Trần Ưng mở miệng gọi . "Cháu, cháu là muốn mang trà hoa cúc cho chú." Mễ Hi cẩn thận từng lời. "Rất tốt. Đúng lúc chú cũng khát."

      Câu của Trần Ưng khiến hai mắt Thẩm Hi sáng ngời, lập tức bước nhanh đến bên bàn, ấm trà tay hề rơi ra giọt trà. mang ấm trà và chén cẩn thận đặt xuống bàn, sau đó tỉ mỉ rót cho Trần Ưng ly trà, tiếp đến lập tức lui về sau bước, chắp tay sau lưng đứng đấy. Trần Ưng đem ly trà uống hết. Rất tốt, còn nóng mà khiến bị bỏng, rất vừa vặn. quay đầu nhìn Mễ Hi, môi nhếch lên có vẻ rất cao hứng. là trẻ con dễ thỏa mãn.

      "Mễ Hi." "Vâng." Sống lưng lập tức thẳng tắp, phụ thân ngày thường đều như vậy. có làm tướng quân giống phụ thân, nhưng ít nhất cũng có tinh thần của phụ thân. Thế giới này vốn phải là nơi tồn tại, chỉ có thể cố gắng hòa nhập với cuộc sống này. "Ngày mai chúng ta ra khỏi cửa được ?" Hỏi sao? Mễ Hi nháy mắt mấy cái. Đương nhiên là được a. Chú cái gì là cái đấy, đều nghe theo chú ấy. Mễ Hi gật đầu. "Ngày mai chúng ta ở nhà, chú dạy cho cháu ít kiến thức hàng ngày, dạy cháu cách ứng xử lễ phép." Mễ Hi gật đầu đáp ứng, nhất định học cho tốt.

      "Ngày kia chú làm, cháu theo được ?" Mễ Hi sững sờ, trong lòng vô cùng mừng rỡ, cần ở nhà mình nữa sao? Có ? còn chưa hỏi ra miệng, vẻ mặt kinh hỉ của chọc cho Trần Ưng mỉm cười. "Phòng làm việc của chú có gian phòng khách, bình thường có ai sử dụng, cháu ỏ lại đó chơi . Chú để ở phòng đó cái máy tính, cháu có thể xem tivi, lên mạng,... những thứ này ngày mai chú dạy cháu. Có việc gì cú đến tìm chú, nơi đó có rất nhiều người, cháu cũng có thể cùng bọn họ chuyện, kết giao bạn bè." Mễ Hi lập tức vui vẻ. "Chỉ cần cháu gây rắc rối khiến họ mất tập trung là được." "Cháu nhất định gây rắc rối." Mễ Hi nhanh chóng cam đoan. "Sau khi cháu thích ứng tốt với thời đại này, chú giúp cháu tìm giáo sư.

      À, giáo sư là thầy giáo đấy. Mời người này về dạy cháu kiến thức cơ bản. Hôm nay chú bàn với hai chú Trần Phi và Trình Giang Dực, đợi đến lúc cháu hiểu chuyện hơn, bọn chú tìm cho cháu bạn trai. Nhất định đưa cháu xem mặt, nhìn xem có thích hay . Có lẽ có thể gặp được người tốt, sau này kết thành lương duyên."

      Mễ Hi nên lời, trong lòng vô cùng xúc động. Các các chú đối với tốt như thế, khiến càng thêm suy nghĩ. cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, chỉ đành dùng sức chớp chớp mắt, cho nước mắt chảy ra. Cùng lúc đó,Trình Giang Dực với Tô Tiểu Bồi về tình hình của Mễ Hi. "Như vậy có vấn đề gì chứ? cảm thấy Trần Ưng càng ngày càng lạ. Em thấy được bộ dáng cậu ta hôm nay đâu, nhìn qua vô cùng tích cực, đối xứ với Mễ Hi rất tốt." "Giống như đối xử với ?" Tô Tiểu Bồi bật cười, sớm quen với quan hệ bạn bè giữa mấy người này.

      "Tiểu Bồi, Nguyệt lão sắp xếp nhất định là có dụng ý. Cho nên mọi việc Trần Ưng làm đều theo sắp đặt đúng ?" Trình Giang Dực gối đầu lên đùi vợ mình, để Tô Tiểu Bồi giúp ngoáy lỗ tai, ngoáy xong lỗ tai còn vuốt mặt , quả vô cùng thoải mái. "2238 , cho nên cũng dám trước với Trần Ưng, vạn nhất là là nghĩ sai hay cho lắm." "Ừ." Tô Tiểu Bồi giúp mát xa đầu. "Mà tại sao 2238 lại mực muốn Trần Ưng thu dưỡng Mễ Hi? Có phải có duyên là để chỉ Trần Ưng có lòng nhiệt tình tìm vị hôn phu giúp Mễ Hi hay ?" " mà hỏi ta."

      "Vợ à, em nên bát quái nhiều chút, nếu cuộc sống rất tẻ nhạt a." "Đàn ông các nhiều chuyện như vậy, em vẫn nên khiêm tốn chút ." Lời còn chưa dứt, điện thoại của Trình Giang Dực đổ chuông, là chuông báo tin nhắn. Mở ra xem chút, lại là Trần Ưng. "Hai người nhớ kỹ, trước ngày 11 tháng 6 phải nộp ra người đàn ông đúng tiêu chuẩn." Trình Giang Dực xem hết tin nhắn, lập tức ném điện thoại sang bên. ta nhớ mới là lạ đấy. Thứ hai, Trần Ưng mang theo Mễ Hi làm.

      Chủ nhật hôm đó hai người bận rộn học tập rất tốt. Nguyên bản ra khỏi cửa, kết quả lại phải ra cửa hàng. Trần Ưng đưa Mễ Hi mua túi xách, xem thích kiểu tóc nào rồi mua cho cổ cây trâm (??? Cái này ta ko biết nha~~~). Sau khi mua xong lại cảm thấy con tuổi này chỉ đeo chiếc trâm cài xứng với quần áo, cho nên mau thêm vòng tay, vì muốn phù hợp với cái vòng tay kia mà lại mua thêm hai bộ đồ mới. Mễ Hi nguyên bản đồng ý mặc áo hở cổ, thế nhưng áo lộ cả xương quai xanh khiến cho thể nào tiếp nhận nổi. Vì vậy mua quần áo rất tốn thời gian, cũng may cuối cùng cũng mua được bộ đồ vừa ý.

      Trần Ưng tuyệt đối cùng dạo phố lần nữa, quả là tra tấn người ta, lần sau cứ gọi nhà thiết kế đến giúp chọn đò, như vậy cũng cần phải đau đầu nữa. Tuy đồng ý mua cho Mễ Hi quần áo, nhưng lại cho phép mua bàn tính và bút lông. cảm thấy mình thể quá chiều chuộng , chỉ mau cho những thứ hữu ích mà thôi. vẫn nên vứt bỏ những cái tư tưởng cũ rích kia , nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống đại. dạy cho Mễ Hi làm thế nào sử dụng các chức năng khác của điện thoại, ví dụ như chụp ảnh, ghi , nhắn tin,...

      Rất nhiều các ứng dụng mà Mễ Hi biết dùng, cũng có hứng thú nhiều lám, soạn tin nhắn cũng được thành thạo, nếu so ra thích chụp ảnh hơn nhiều. Học xong những thứ này khiến vô cùng thích thú.

      Trần Ưng cho biết thế nào gọi là công ty, cho biết văn phòng là nơi như thế nào, bên trong có những người như thế nào, còn dạy ít về giao tiếp đại. Tất cả mọi thứ sẵn sàng. Mễ Hi vừa khẩn trương lại mong chờ theo sát Trần Ưng bước vào tòa cao ốc lớn.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :