1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Ngược xuyên - Hài] Trong nhà có kiều thê - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 9.

      Trần Ưng dẫn Mễ Hi vào cửa hàng, cho xem giày, điện thoại lại vang lên. Bây giờ Mễ Hi nhìn thấy Trần Ưng nghe điện thoại cũng chẳng tò mò gì nữa, Trần Ưng chỉ vào đôi giày, với : “Xem , thích đôi nào thử.” nhìn điện thoại, là thư ký Lữ Nhã gọi tới. Lữ Nhã bên Vương Binh chọn địa điểm hẹn ở nhà hàng Tây của khách sạn nổi tiếng. Trần Ưng cười lạnh, dặn dò : “ giúp tôi đặt phòng ở câu lạc bộ Caesar, mười giờ tối nay, sau đó liên lạc lại với đối phương, với ta chỗ đó đứng đắn quá, tiện trò chuyện, mười giờ tối nay gặp tại Caesar, hãy gửi số phòng cho ta, đặt xong rồi gửi tin nhắn cho tôi.”

      Thư ký đáp tiếng. Bây giờ Trần Ưng mới hài lòng, bảo đối phương chọn địa điểm trước chẳng qua cũng chỉ là muốn để mình có cơ hội chọn lại thôi. Như vậy khiến đối phương cảm thấy mình là công tử ăn chơi thối nát, chuyện chẳng còn kiêng dè gì nữa. Trần Ưng tắt điện thoại thấy Mễ Hi còn đứng nguyên tại chỗ: “Sao vậy, sao xem giày?” “Xí quá.” Mễ Hi lên tiếng. xem qua rất chân thành, nhưng cảm thấy xấu, còn kì quái, nhìn được. Trần Ưng lập tức nhìn xuống đôi giày chân : “Đôi này sao?” “Khi đó có cái gì để lựa chọn nên chọn nó.”

      Mễ Hi cảm thấy mình đưa ra lí do rất hợp lí. còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể mang nó thôi. mang rồi cứ tiếp tục mang nó cũng quan tâm cho lắm. Đợi hơn nửa ngày, Mễ Hi vẫn quyết định được, liền miễn cưỡng chỉ ngón tay : “Nếu thử đôi này !” Chưa từng thấy qua đôi này bao giờ. Trần Ưng nhìn bề ngoài liền tỏ ra bực bội, tới: “ biết ? Vị nguyệt lão 2238 kia tôi là người thích hợp nhất để chăm sóc cho , bây giờ tôi biết là vì cái gì rồi.” Mễ Hi chớp mắt vô tội. “Bởi vì tôi thích nhất là quyết định giúp người khác.”

      Trần Ưng xong, thò tay lên kệ giày kế bên lấy đôi dép lê mà thấy vừa ý nhất xuống, đưa cho bán hàng rồi chỉ Mễ Hi: “Phiền lấy giúp cỡ giày của ấy.” Hoàn toàn nhìn giá tiền, loại khách hàng này bán hàng đặc biệt ưa thích. nàng vui sướng mà dẫn Mễ Hi ngồi xuống, nhìn chân bé, chọn số đo rồi để cho thử giày. Mễ Hi nhìn chằm chằm vào đôi giày kia rồi giương mắt nhìn Trần Ưng. “Trước tiên hãy mang vào.” Trần Ưng . Mễ Hi mang vào rồi đứng lên hai bước. “Lấy cái này .” Rất OK rồi, lúc trước cần lãng phí thời gian như vậy. Trần Ưng nhanh chóng lại chỉ vào đôi giày thể thao, lại bảo bán hàng lấy đôi dép lê khác, bán hàng chạy tới chạy lui, nhanh chóng lấy cho đủ. Mễ Hi bị Trần Ưng nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao vừa thử, vừa chân, lại cũng thoải mái, tuy hơi xấu nhưng Mễ Hi cũng có ý kiến gì.

      “Quét thẻ, đóng gói. Đôi giày chân cũng cần thay đâu.” Trần Ưng rất hài lòng, đây mới gọi là mua sắm chứ, thoải mái quá. Mang giày mới, cầm theo hai hộp giày, Mễ Hi theo sau Trần Ưng tiếp tục mua sắm. lên lầu là khu quần áo và trang sức, Trần Ưng cũng hỏi , nhanh chóng đảo mắt qua tất cả các cửa hàng, dẫn đến cửa hàng quần áo hợp với độ tuổi của , chỉ rồi hỏi: “ lại cảm thấy xấu phải ?” Mễ Hi chăm chú xem hết, sau đó lại nghiêm túc gật đầu.

      Còn bằng bộ đồ mặc, nhìn còn khá thuận mắt nhất. “Được rồi, cần phát biểu ý kiến nữa.” Trần Ưng . Mễ Hi rất vô tội đấy nhé, có phát biểu ý kiến gì đâu, hoàn toàn chuyện mà. Trần Ưng cầm bộ đồ, là chiếc váy, suy nghĩ nhìn cổ áo rồi lại nhìn làn váy chút, thử thăm dò đưa cho Mễ Hi nhìn thoáng qua, đầu Mễ Hi dao động rất kiên quyết: “ mặc.” “Được rồi.” Trần Ưng để quần áo lại chỗ cũ, biết ngay mà. gọi bán hàng tới, chỉ vào Mễ Hi: “Hãy giúp ấy chọn mấy bộ quần áo có thể bao hết toàn thân lại.”

      bán hàng nghe xong ngây ngẩn cả người, Mễ Hi lại ra sức gật đầu. Toàn thân đều bao trong quần áo dễ tìm cho lắm. Cổ thấp thịnh hành, mùa này cũng đổi sang quần áo mùa hè rồi, trong tiệm phần lớn là áo tay và vài loại áo tay ngắn nhàng. Cuối cùng trong tiệm cũng chỉ tìm ra bộ quần áo dài tay đơn giản. Trong lúc Mễ Hi thử quần áo, Trần Ưng nhận được điện thoại của Trình Giang Dực: “Trần Ưng, Mễ Hi của chúng tôi ở nhà cậu thế nào rồi?”

      “Là của nhà tới đón .” “Ý trời thể trái, giao bé cho cậu, tôi và Tiểu Bồi cũng rất đau lòng đó.” “Bệnh tim tốt, vậy nhanh chóng chữa bệnh .” “Hai người bây giờ làm gì vậy?” Trình Giang Dực hoàn toàn nghe ra ý châm chọc của Trần Ưng. “ ở cửa hàng mua quần áo.” “Ừm, nghe là ấm áp.” “Tương đối ấm áp.” Trần Ưng lại mỉa mai. “Ông đây hành tẩu giang hồ nhiều năm rồi, những chuyện khó khăn nào mà chưa trải qua chứ, mình tôi cũng giải quyết đươc.”

      Trình Giang Dực cười haha, cười xong chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, để tôi chia sẻ cho cậu chút kinh nghiệm của tôi, hãy chú ý tới quần trong của bé và bà dì cả.” Bà má nó, Trần Ưng lưu loát mắng vài câu thô tục. hoàn toàn nghĩ tới là còn có việc này, sớm biết như vậy nên ném Mễ Hi cho Trình Giang Dực hoặc là ném cho Trần Phi, hoặc là ném cho cha mẹ mới phải. đúng, cũng biết sớm mà, chỉ là chưa kịp. Nhất thời mềm lòng, có sử dụng cách thô bạo xử lí. Trình Giang Dực lúc này cười, ta nhanh miệng : “Đừng có gấp, tôi giúp cậu, chờ chút.”

      Trần Ưng nghĩ thầm ông đây nóng nảy, ông đây chỉ là táo bạo. Sau đó nghe Trình Giang Dực bên kia điện thoại kêu lên: “Tiểu Bồi, Tiểu Bồi, em hãy với Trần Ưng là Mễ Hi mặc quần lót số mấy . Còn bà dì cả phải làm như thế nào nữa nhé.” Sặc, bà mẹ nó, Trần Ưng lại tiếp tục mắng thô tục trong lòng, mắng thẳng ra miệng là vì bên kia điện thoại đổi thành Tô Tiểu Bồi.

      Tô Tiểu Bồi bệnh còn chưa hết, giọng mũi rất nặng, số đo của Mễ Hi, lại mua đồ phải chú ý ít chi tiết, tỉ mỉ, chất liệu gì đó, đêm qua dạy bé mặc. dạy ấy mặc vậy sao còn quản lí tốt toàn bộ luôn ? phải giúp ấy sắp xếp xong rồi hết sao? Mà người đàn ông, phải chỉ cần cung cấp phòng ở và nuôi cơm thôi là được rồi sao? Trần Ưng muốn hỏi Tô Tiểu Bồi, nhưng hình như người ta còn là bệnh nhân, hơn nữa người ta còn chăm chú nội y thiếu nữ cái gì đó với . Đầu Trần Ưng như bốc hơi nước, mẹ nó, sao lại lưu lạc đến nước phải bàn bạc chuyện mua đồ lót phụ nữ với vợ bạn thế này?

      chuyện Mễ Hi ra, mặc bộ quần áo kia, bé có vẻ nhăn nhó được tự nhiên. Trần Ưng cảm thấy hoàn toàn nên cho bé cơ hội, với bán hạng, “Bộ này ” rồi qua. Sau đó lại với điện thoại: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ vậy , nếu tôi gặp khó khăn hay có chỗ nào hiểu gọi hỏi .” Vừa cúp máy, Trình Giang Dực cướp điện thoại thêm mấy câu, còn bảo Tô Tiểu Bồi muốn chuyện với Mễ Hi. Trần Ưng đưa điện thoại cho Mễ Hi: “Này, Tô muốn chuyện với .” Mễ Hi nhận lấy điện thoại, loay hoay biết phải làm sao, Trần Ưng bắt lấy điện thoại để kề vào tao bé, lúc này Mễ Hi mới nghe được tiếng Tô Tiểu Bồi, liền nhất thời hưng phấn đáp lời: “, cháu nè.” bé giương mắt nhìn Trần Ưng, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt kích động chỉ vào điện thoại. Trần Ưng gật đầu, biết rồi biết rồi, cái hộp này biết chứ gì.

      Tô Tiểu Bồi hỏi Mễ Hi ngày hôm qua trôi qua như thế nào, lại hỏi ở nhà Trần Ưng có quen , hỏi ăn cái gì. Mễ Hi vui vẻ trả lời buổi sáng buổi trưa đều là bánh bao, Trần Ưng vuốt mặt, phải ngược đãi đâu nhé, đâu đấy nhé. bán hàng đem hóa đơn và thẻ tới, Trần Ưng cám ơn, kéo cánh tay Mễ Hi, ra hiệu .

      Mễ Hi đắm chìm trong hưng phấn vì lần đầu tiên nghe điện thoại, để ý nên đụng vào người . Trần Ưng để cho Mễ Hi chuyện điện thoai, lại tìm được cửa hàng rất thích hợp, theo lệ cũ chỉ Mễ Hi với người bán hàng, muốn mua quần áo có thể bao bọc toàn thân. Người bán hàng tìm, Trần Ưng nghe được Mễ Hi : “Hơn nửa thời gian là chú chuyện mình ạ.” Trần Ưng xanh mặt, có lải nhải như vậy khi nào chứ? ràng là người đàn ông vừa giỏi giang vừa ngắn gọn cơ mà. Mễ Hi tiếp: “ phải là chuyện cùng cháu, là cái hộp này, đúng, là sử dụng cái điện thoại này.”

      Mặt Trần Ưng đen thui, hay nhỉ, lại tố cáo như vậy. Người bán hàng đem đến hai bộ quần áo dài tay, hỏi kiểu dáng như vậy được ? Trần Ưng nhìn cái cổ áo rồi nhìn màu sắc phối hợp, lại lắc đầu để tự mình xem. ra hiệu Mễ Hi cùng , lại nhìn ra túi giày lúc nãy quên mang theo rồi, thở dài, quay lại tiệm quần áo, cầm lại túi giày. Mễ Hi vẫn còn điện thoại, phía trước , Trần Ưng mang theo hộp giày phía sau, nhìn tình hình này, Mễ Hi giống như tiểu thư, Trần nhị thiếu chưa bao giờ giúp phụ nữ xách túi như vậy có biết hả? Lại vào cửa hàng, vẫn chưa tìm đươc quần áo phù hợp.

      Trần Ưng còn kiên nhẫn: “Được rồi, tịch thu điện thoại, cho phép chuyện, chuyên tâm xem quần áo.” Mễ Hi tuy nỡ nhưng vẫn nghe lời trả điện thoại, Trần Ưng bye bye với đầu bên kia rồi cúp điện thoại, mang theo Mễ Hi vào cửa hàng. Bây giờ tốt rồi ha, tất cả đều là từ đầu bao tới chân đó, tất cả đều là khóa kéo, kéo đến đỉnh đầu cũng được đó. Trần Ưng hành động nhanh chóng, cầm ba bộ, số đo, lại để cho Mễ Hi thử quần áo xem có vấn đề gì , quét thẻ đóng gói OK. Rồi sau đó đến thẳng cửa hàng nội y, lúc nãy trong điện thoai Mễ Hi và Tô Tiểu Bồi cũng qua rồi, nên cũng có chuẩn bị tâm lí, nhưng bé vẫn được tự nhiên, Trần Ưng càng được tự nhiên, nhưng vào rồi cũng thể quay ra. Mẹ nó, nội y thiếu nữ là cái dạng gì? Lúc cau mày nhìn sơ qua kiểu dáng, khóe mắt trông thấy Mễ Hi lén lút kéo người bán hàng lại số đo, rằng: “Tôi muốn loại vải mềm, đừng độn dày thêm đấy.”

      Người bán hàng mỉm cười gật đầu giúp chọn kiểu dáng. Trần Ưng nhìn sang, vừa hay Mễ Hi cũng vụng trộn nhìn qua, hai người đều làm ra vẻ có việc gì. Mễ Hi cố gắng để mặt được hồng, Trần Ưng lại tiếp tục mắng thô tục trong lòng, , mẹ nó. Đúng vậy, vừa rồi Tô Tiểu Bồi hướng dẫn rồi, còn tích cực cái khỉ gì. Mẹ nó, tốt nhất là nên hút điếu thuốc. Trần Ưng đứng ở ngoài đợi, cảm thấy bản thân được tự nhiên vì nơi này cấm hút thuốc lá. nhìn bề ngoài, cũng may, thời gian đủ. đợi hồi, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, nhìn thấy người bán hàng cho Mễ Hi chọn vài kiểu dáng. Người bán hàng chỉ vào phòng thử áo, nhưng Mễ Hi dứt khoát xua tay, hình như có ý muốn thử.

      vậy rồi cần thử nữa. Trần Ưng vào, lại quẹt thẻ, đóng gói. và Mễ Hi hai người thầm thở phào cái, thử thách khó khăn nhất trong lúc mua sắm rốt cuộc qua. Bà dì cả cần lập tức mua, chút nữa để cho Phùng Hân mua giúp, loại đồ này cần Mễ Hi tự mua, trong siêu thị trực tiếp cầm lên ném vào xe mua sắm là OK, đơn giản. Hai người túi lớn túi tiếp tục mua sắm, Trần Ưng muốn chọn nhà hàng ở đây để ăn cơm, lúc đó lại có điện thoại, chuyện vài phút rồi tắt máy, phát Mễ Hi đứng bên ngoài tiệm kem tò mò nhìn vào. Trong tiệm hai bạn hưng phấn nhìn các que kem, mà Mễ Hi nhìn họ, lại nhìn vào các que kem hình quảng cáo. Trần Ưng thở dài, qua: “Đẹp phải ?” Mễ Hi gật đầu, đôi mắt lóe sáng.

      .” Trần Ưng dẫn Mễ Hi vào trong tiệm kem, hơn mười loại hương vị để lựa chọn, Trần Ưng cho Mễ Hi có cơ hội lựa chọn, cảm thấy nếu cho cơ hội, đoán chừng bọn họ phải đứng ở đây nửa giờ mất. “Hương thảo đó, cây.” Nhân viên múc viên và trang trí rất đẹp rồi đưa qua. Mễ Hi nhìn xem, rất hưng phấn, lại rất cẩn thận, dám cầm. Vừa rồi thấy mấy bạn thè lưỡi ra liếm rất đắc ý. Trần Ưng trả tiền, cầm cây kem rồi đưa cho Mễ Hi: “Nếm thử , ngon lắm đó.” Mễ Hi ngăn được nụ cười mặt, tuy biết hương vị nhưng nhìn các bạn ăn ngon như vậy, cũng hiểu được chút ít. Cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, câu: “Đa tạ.” Trần Ưng cười cười, bé này cũng rất lễ phép đấy chứ.

      Mỗi lần làm chuyện gì vì , đều cám ơn. nhìn Mễ Hi nhìn cây kem, lại liếc mắt nhìn bạn , hẳn là nghiên cứu phương pháp ăn. Mễ Hi cẩn thận lè lưỡi, liếm chút. Lạnh buốt, bất ngờ, ánh mắt trợn tròn, nhưng nếm ra được vị gì cả. Thấy Trần Ưng nhìn , xấu hổ cười cười, quay lưng , lần này cẩn thận liếm lớn hơn chút, vừa ngọt vừa thơm, vừa lạnh vừa mềm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui thích đến nỗi cặp mắt muốn híp lại thành khe hở. Trần Ưng ở bên cạnh thấy nét mặt của trong kính rất ràng, thiếu chút nữa nhịn được muốn cười thành tiếng, có cần khoa trương như vậy , quay quảng cáo sao? Mễ Hi cam lòng bước , đứng nguyên tại chỗ liếm sạch cây kem.

      Trần Ưng chỉ các loại khác, còn nhắc cái ống kia cũng có thể ăn. Mễ Hi ăn hết rồi, nhưng vẻ mặt còn chút tiếc nuối, xem ra rất thích cái ống kia của kem hơn. ăn xong, cầm lấy khăn tay của Trần Ưng lau tay, lưu luyến mà nhìn cái hình quảng cáo “Rất đẹp” kia. Nhìn được vài lần, cuối cùng dưới ánh mắt của Trần Ưng, rốt cuộc vẫn phải . Trần Ưng nhìn bản đồ cửa hàng, tầng này có nhà hàng Thái Lan, quyết định ăn món Thái, nhưng lúc qua Mc Donald, bên ngoài Mc Donald treo hình quảng cáo kem.

      Mễ Hi lập tức lại kích động, chỉ vào cái đó, Trần Ưng lắc đầu. Mễ Hi chảy nước miếng, đảo mắt nhìn hình hamburger bên cạnh, trong lòng hơi xấu hổ nhưng vẫn thử chỉ vào hamburger. Trần Ưng nhíu lông mày nhìn chằm chằm, Mễ Hi cúi thấp đầu, cắn môi ngậm chặt khóe miệng, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cặp mắt vẫn nhịn được liếc về phía hình quảng cáo. Trần Ưng nhìn bảng hiệu của nhà hàng Thái Lan cách đó xa, trong lòng thở dài, được rồi được rồi, cái gì cũng đều ăn rồi, nhưng Mễ Hi cái gì cũng chưa bao giờ ăn qua, bánh bao bánh bao, bé kia có mắt thể trách được, phải hamburger là bánh bao sao, có số mệnh bánh bao rồi. nhấc chân bước đến Mc Donald, Mễ Hi mừng rỡ bước chậm theo sau. rất nhiều hình ảnh “Rất đẹp” Mễ Hi chăm chú xem. Còn chưa xem hết, Trần Ưng mua xong rồi, thấy lần lượt đưa tiền, cầm khay, cánh tay treo túi mua sắm, theo sau, cùng tìm chỗ ngồi xuống.

      Xung quanh toàn là người, Mễ Hi tò mò ngó nghiêng, cuối cùng lực chú ý dời tới khay đồ ăn thần kì. “Đây là Cocacola.” Mễ Hi nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt mình có cắm cái ống, nghe Trần Ưng : “Nếu uống phí công đến đây rồi, đến đây nên uống chút . Bây giờ cho uống thử, nhưng sau này được uống nhiều đâu.” Có thứ thần kì như vậy sao? Mễ Hi nhìn Trần Ưng, học lấy cái ống nho hút hơi, ừm, thểẻ nó là hương vị gì. lại chăm chú nghiên cứu, mùi vị kia đáng để suy nghĩ. Trần Ưng cười ha ha, lấy hamburger làm mẫu mở miệng ra cắn miếng lớn. Mễ Hi nhìn xem, mặt ra vẻ ủng hộ. Trần Ưng lải nhải khiến cho nhìn xem xung quanh, cũng phải mình làm như vậy. Mễ Hi nhìn vòng, thở dài rồi với : “Ở đây nhiều chuyện khiếm nhã quá.” Trần Ưng cười: “ theo người khiếm nhã như vậy cũng ổn đâu, bé.” Mễ Hi thở dài, cầm hamburger lên, mở ra nhìn chăm chú hồi lâu. Trần Ưng nhịn được : “Nhìn chằm chằm lâu vậy làm gì, tranh thủ ăn nhanh .”

      “Cháu chuyện với cha mẹ, với họ ở đây có rất nhiều chuyện khiếm nhã.” Trần Ưng sững sờ, còn chưa kịp cảm động thấy Mễ Hi dũng mà mở rộng cái miệng , cắn miếng hamburger. Tương salad dính lên miệng , quan tâm, tiếp tục cắn lấy miếng lớn. Thấy nhìn , nhìn cười, ràng hốc mắt hồng như vậy, còn cố gắng mỉn cười. Trần Ưng thấy cười đưa khăn tay cho , đổ khoai tây chiên ra, chỉ chấm vào tương cà chua, chỉ cách ăn khoai tây.

      Bữa cơm này, Mễ Hi sau khi ăn xong đánh giá: “Hương vị tệ, nhưng cháu vẫn thích cái bánh bao kia hơn.” Trần Ưng yên lặng giúp cầm nửa túi mua sắm, nghĩ thầm có ai hỏi ý kiến của đâu. Hai người xuống lầu, Trần Ưng lại nghe điện thoại, là người buổi tối gặp, mặt phó tổng giám đốc của Vĩnh Khải tên Vương Binh gọi tới, ta muốn trực tiếp xác nhận thời gian gặp mặt tối này, mình đến đúng giờ, nhất định đến, khách sáo khách sáo. Trần Ưng nghe xong điện thoại, trông thấy Mễ Hi tựa vào lan can nhìn quanh, đối với , chỗ nào cũng đều rất mới lạ, cái gì cũng đều ngạc nhiên. nhớ tới mình nửa thời gian là nghe điện thoại, hình như là như vậy.

      luôn mình, có bạn bè. Có lẽ nên mua cho cái điện thoại, để có thể liên lạc , liên lạc Tô Tiểu Bồi, lại để cho có cảm giác có người thân bên cạnh. Nghĩ như vậy, Trần Ưng liền dẫn Mễ Hi mua điện thoại, đối với loại đồ chơi mới lạ này, Mễ Hi cảm thấy xấu, giống như mỗi cái đều rất đẹp, biết nó có chức năng gì, vì vậy chỉ chọn màu sắc, nhưng màu sắc cũng rất ít, cuối cùng chỉ ngón tay, Trần Ưng xem xét, quả nhiên là xuất thân nhà tướng, có chí khí, quầy hàng nhiều như vậy, chọn đúng cái mắc tiền nhất ở đây.

      Trần Ưng muốn chặt đứt hưng phấn của , cảm thấy cái này 99,9% chức năng đều dùng tới, nhưng vẫn mua cho , bởi vì có khái niệm giá cả hàng hóa. Bọn họ mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm để ở phía sau xe, Trần Ưng mới thấy Mễ Hi giống như học sinh, có rất nhiều câu hỏi. vui vẻ hỏi : “Vì sao ăn cần phải trả tiền, còn quần áo điện thoại mấy cái này đều cần trả vậy?” thiếu chút nữa là nhổ vô lăng ra luôn, quét thẻ cũng là tiền đó, đại tiểu thư, tưởng mấy cái túi mua sắm phía sau là cướp sao?

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 10.

      Chuyện này có phần nghiêm trọng. Trần Ưng nhịn được đột nhiên chuyện với Mễ Hi với giọng điệu nặng nề. tiêu tiền đúng là quan tâm, nhưng nào có thể tiêu theo kiểu hay biết gì như thế, “kẻ ngốc” như lại “lấy đồ của cửa hàng người ta mà trả tiền”, là oan cho những “kẻ ngốc” rồi.

      Trần Ưng lấy ví tiền, móc thẻ tín dụng ra cho xem: “Loại thẻ này cũng là tiền.” muốn cho biết thế nào là trụ cột tài chính, “Vừa rồi mua đồ, cũng thấy tôi đưa cho bọn họ cái thẻ này, họ trừ tiền trong tài khoản của tôi. Trừ tiền rồi, chúng ta mới có thể mang đồ được.” Mễ Hi nghe xong, khuôn mặt nhắn nghiêm túc hẳn lên. Nhìn chằm chằm cái thẻ kia, Trần Ưng lấy tất cả thẻ trong ví ra đưa cho xem.

      giống với nơi tôi sinh sống.” cẩn thận nhận lấy. “Ừ, giống. À! Ý tôi là giống ngân hàng tư nhân.” “Thẻ tín dụng.” “Được rồi, đây chính là thẻ tín dụng. Đồ trong cửa hàng là trả bằng tiền đấy. xem, dùng tiền mặt này cũng được.” Lấy tiền cho Mễ Hi xem, để xem xong rồi cất cả tiền và thẻ vào ví. “Cầm thẻ cho bọn họ tính tiền, lấy tiền mặt cũng được, nhưng phải là miễn phí đâu đấy, ý tôi là trả tiền là thể mang đồ được đâu.” cũng đừng có cho rằng ngày nào đó tới cửa hàng cầm đồ đạc của người ta “miễn phí” rồi bỏ chạy, vậy chắc chắn là phải đến đồn công an chuộc về mất.

      Trần Ưng đại khái về mệnh giá tiền mặt, các loại chi phiếu, chi phiếu cá nhân, tiền ở trong chi phiếu là tiền của mình, nhưng tiền có hạn, người nhiều người ít, phải cứ muốn mua gì lấy thẻ trả là được. hồi lâu, thấy biểu Mễ Hi quá là khó hiểu, hơn nữa sắc mặt khá nghiêm trọng, ngẫm lại hiểu biết của với mấy cái này còn bằng đứa trẻ năm tuổi. Trần Ưng quyết định tạm thời buông tha cho . dặn dò Mễ Hi thắt chặt dây an toà rồi lái xe về nhà. Cả đoạn đường Mễ Hi đều trầm mặc gì, mua nhiều đồ ‘đẹp’ ăn nhiều món ngon mà cũng thấy hưng phấn được xíu nào.

      Cuối cùng rút ra điều hết sức nghiêm trọng, thiếu người ta rất nhiều tiền. Về đến nhà, Trần Ưng cho rằng Mễ Hi mở điện thoại ra để hướng dẫn xài, quần áo giày dép gì đó hẳn là có hứng thú lắm, nhưng điện thoại là thứ đồ chơi mới lạ rất thích, hơn nữa lúc mới mua, cũng vừa về đến nhà gọi điện chuyện cùng Tô. cho ấy biết cũng có điện thoại rồi, còn muốn tâm cùng nguyệt lão tiên sinh, cho ngài ấy biết sống rất tốt, để ngài ấy lo lắng.

      Khi đó hưng phấn đến thế, sao bây giờ thành ra thế này, cầm điện thoại nhưng cái gật đầu thỏa mãn cũng có. Trần Ưng nhìn nhìn đồng hồ, 8 giờ 23 phút, còn có chút thời gian. mở đành tự mình mở điện thoại ra vậy, hướng dẫn xong rồi bảo ngủ, còn phải ra ngoài. Trần Ưng ngoắc Mễ Hi đến ngồi ghế sa lon bên cạnh, vừa gỡ hộp ra vừa cho biết đâu là điện thoại, pin, tai nghe,… Cài đặt pin, thẻ điện thoại, sau đó phải nạp điện mới sử dụng được.

      vừa vừa làm, chăm chú lắng nghe. Trần Ưng đem điện thoại nạp điện, sau đó lại nhìn Mễ Hi: “Được rồi, , bị làm sao vậy?” Mễ Hi mấp máy miệng, lại cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng hỏi: “Chú à, điện thoại quần áo với mấy cái thức ăn kia tốn hết bao nhiêu tiền rồi?” Trần Ưng ngẩn người, nghĩ đến bé này nhớ tới mấy cái đó. “À, nhiều.” Mấy cái kia… ra khi tính tiền có nhìn lướt qua hóa đơn, bao nhiêu tiền, nhưng có bao nhiêu nữa cũng tính toán gì với bé. chấp nhận nuôi biết có tổn hao, nhưng so đo chuyện này.

      “Ừm… ra cũng có chút tổn phí đó.” Khuôn mặt nhắn của Mễ Hi chợt trở nên nghiêm túc, rất có khí thế. Trần Ưng cười cười: “Cũng chẳng đáng bao nhiêu, chẳng lẽ muốn trả lại cho tôi sao?” Mễ Ho chăm chú gật đầu: “Từ cha tôi dạy, dám quên. Chú cùng với chú Trình, Tô, còn có nguyệt lão tiên sinh có trách nhiệm phải hao công tổn sức vì tôi, mặc dù biết sau này thế nào, nhưng nếu tôi chết, tôi hứa ngày đền đáp mọi người. Mễ Hi nợ ân tình của mọi người, nguyện ghi nhớ quên.” “Nếu tôi chết”, lời này nghe thoải mái chút nào.”

      mới bao nhiêu tuổi chứ, chết chết cái gì?” “Tôi cũng chết rồi đấy thôi. Nguyệt lão tiên sinh cũng , cha mẹ luôn trông mong tôi có nơi nương tựa đàng hoàng, ngài ấy cố gắng hết sức, đáng tiếc thể hoàn thành. hề nghĩ tới tai họa bất ngờ, cả nhà tôi đều tránh khỏi. Nguyệt lão tiên sinh giúp tôi sống lại lần nữa. Tôi biết ngài ấy muốn an ủi nên đưa tôi đến đây.

      Nhưng ngài ấy cũng đúng, cha mẹ tôi…” ngừng lại chút rồi tiếp: “Trước khi gặp chuyện, cha mẹ lúc nào cũng ra vào, cũng hao tốn nhiều công sức vì muốn tìm cho tôi gia đình tốt. Cha tôi làm được võ tướng, vẫn nên lập gia đình đứng đắn. Cũng biết tại sao, mọi việc lại suôn sẻ, cũng là do gia đình bên kia có chữ bát hợp gì đấy, chê tôi tập võ tướng thô, có nhà thỏa đáng, cuối cùng vị công tử kia lại bỏ trốn cùng tỳ nữ.

      ra bản thân tôi cũng muốn cuộc hôn nhân này. Tóm lại là thành. Làm mai từ năm 14, kéo dài tới năm 17 tuổi, tôi biết , nhiều người cũng đem ra làm chuyện cười. Tôi sợ gì cả, chỉ là cha mẹ lại còn mặt mũi vì tôi mà khổ sở. Tôi chịu được.” Mễ Hi lại khẽ cắn môi, tiếp: “Sau khi chết gặp được nguyệt lão tiên sinh, ngài ấy đó là vì tôi chưa gặp được người có duyên, ngài ấy khích lệ tôi đến nơi này, bảo là sắp xếp thỏa đáng, có người giúp tôi.

      đủ bản lĩnh, thể giúp tôi gặp được “đức lang quân như ý” ở quê nhà, nhưng tôi còn có cơ hội. Tôi ra muốn đến đây, khi chết chỉ muốn cùng cha mẹ và hai đứa em, chúng tôi ở Địa phủ tiếp tục làm người nhà. Nhưng nguyệt lão tiên sinh lại biết Địa phủ ở đâu, còn tôi gặp được người nhà, duyên phận kiếp này hết nên thể tiếp tục. Ngài ấy còn là tôi giống những người khác, số kiếp chưa tận, nhân duyên chưa hết, nên tìm cha mẹ tôi chuyện, mong được họ đồng ý.

      Lúc này mới đến tìm tôi, cho tôi biết nếu như tìm được người có duyên, nhân duyên liền có thể kéo dài tính mạng, để tôi dũng cảm thử lần. Nếu cuối cùng có thể thành công cũng là an ủi cha mẹ linh thiêng ở trời.” Trần Ưng biết phải an ủi như thế nào, cho tới bây giờ chưa gặp qua chuyện thế này bao giờ.

      Hơn nữa mười mấy phút trước ở cửa hàng còn là đứa trẻ mà bây giờ lại nghiêm túc dày dạn những lời này, làm cho có chút khó thích ứng. “Nguyệt lão tiên sinh vị tên là Tô Tiểu Bồi, à, gọi là Tô, cũng trải qua khoảng thời gian dị giới nhấp nhô với chồng mình, cuối cùng giờ có được hạnh phúc, ngài ấy khuyên tôi đừng hoảng sợ lo lắng gì cả, tôi nhất định cũng được như thế.

      Tôi cũng biết làm sao nên đồng ý.” Trần Ưng hắng giọng cái, nghĩ nghĩ rồi : “Đừng tiếc nuối, hãy nhìn về cuộc sống phía trước.” “ thể hối hận, thể quay đầu lại nữa rồi. Quay lại cũng là đường cùng, gia đình tôi đều chết hết, còn có thể như thế nào được.” Mễ Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứng rắn: “Nguyệt lão tiên sinh, các chú đều tốt với tôi, tôi cũng nên ủ rũ, hì.” “Được, vậy là tốt rồi.” “Nếu tôi chưa chết, tôi định học chút bản lĩnh báo đáp mọi người. Kiếm tiền trả lại cho chú.”

      “Ừ.” Trần Ưng đáp lời, nhưng hoàn toàn tưởng tượng được bộ dạng nữ cường nhân sau này của Mễ Hi như thế nào. Trả tiền? trông cậy chuyện này xảy ra đâu. “Vậy…những cái kia tổng cộng hết bao nhiêu tiền?” “Tôi chưa tính toán gì cả, mà sau này còn cần đến tiền, chờ tôi viết ra thành sổ sách ràng rồi cho xem.” “Được, phiền chú tốn ít công sức vậy.” Mễ Hi lại : “ đến sổ sách, tôi từng gặp qua vị trưởng quầy chỉ dạy, tôi có thể gảy bàn tính đấy nhé.” Trong giọng của pha chút kiêu ngạo.

      tồi đâu, coi như tệ lắm.” Trần Ưng khẽ khích lệ cổ vũ , nhưng có hơi khoa trương chút. Gảy bàn tính ở đây thực được xem là có chút bản lĩnh rồi. “Trước hết tôi dạy cách sử dụng điện thoại, sau này buồn chán có thể tìm người trò chuyện đỡ buồn.” Mễ Hi gật đầu, Trần Ưng lấy di động ra lưu số của vào điện thoại của rồi cài vào phím tắt số 1. Sau đó lưu số của Trình Giang Dực vào phím số 2. Chắc phải hỏi lại số của Tô Tiểu Bồi rồi lưu vào sau vậy. Bây giờ trước tiên lưu hai số cần dùng . “ xem nè, mỗi điện thoại đều có số riêng. Đây là số của tôi.”

      chỉ cho xem. “Con số.” Gương mặt Mễ Hi nghiêm túc thể tả. Trần Ưng cho rằng hiểu những thao tác này, giọng an ủi: “ sao đâu, dù có nhớ sai số cũng phải chuyện gì to tát, xem bấm phím tắt số 1 là tìm ra số điện thoại của tôi rồi.” Điện thoại Trần Ưng vang lên: “Xem nè, điện thoại của tôi reo rồi đấy.” cầm điện thoại của Mễ Hi, sau đó lại chuyển qua điện thoại mình.

      “Này này. nghe thấy chưa?” Mễ Hi nghe thấy tiếng điện thoại reo lên cố gắng nhịn cười, gật gật đầu. Trần Ưng ngắt điện thoại tiếp tục dạy : “Cũng giống với lúc nãy, phím số 2 là gọi cho chú Trình, bây giờ tôi có số Tô của . Được rồi, tạm thời vậy .” trả lại điện thoại cho Mễ Hi.” thử gọi cho tôi xem.” Mễ Hi bấm bấm nhấn nhấn, điện thoại lại reo lên, Trần Ưng mới hài lòng gật đầu.

      Sau đó tiếp tục dạy nghe thế nào, ngắt điện thoại ra sao. Mễ Hi làm lại vài lần là thành công. Khuôn mặt nhắn rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầy hung phấn. “Tốt rồi, còn vấn đề gì ?” phải chuẩn bị ra ngoài chút rồi. “Có.” “ .” “Những cái này là bao nhiêu? Đây là , hai?”

      Mễ Hi chỉ vào phím điện thoại hỏi. Trần Ưng ngẩn ngơ: “ biết đây là số mấy ư?” “Tôi biết mấy số đấy nhé, tôi còn có thể xem sổ sách gảy bàn tính nữa đấy.” Mễ Hi nhịn được ngửa cằm mà . “…” cuối cùng ý thức được vấn đề vô cùng to lớn, số Ả Rập đối với mấy con số thời cổ đại của : hoàn toàn mới mẻ và xa lạ!
      139 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 11.

      “Ừ, cái này về sau có thời gian chúng ta từ từ tìm hiểu.” Trần Ưng gật đầu, biết an ủi Mễ Hi như thế nào. Làm chú dễ, đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này. Mễ Hi chớp mắt, vẫn chờ đợi câu trả lời. “Đây là con số.” Trần Ưng dùng bàn phím điện thoại dạy.

      xem, đây lần lượt là 123, 456, 789, ở chính giữa bên dưới là số 0.” Mễ Hi cúi đầu chăm chú xem, có phần uể oải, các con số sao lại giống nhau vậy chứ? “Việc này cần lo lắng, chút nữa từ từ dạy , rất đơn giản thôi.” Phải , hẳn là rất đơn giản thôi. Trong lòng Trần Ưng chắc chắn lắm. cắm sạc điện thoại vào rồi đưa cho Mễ Hi xem. “Mấy cái ô này là chỉ lượng điện của pin điện thoại, có điện thể chuyện. xem, bây giờ nó mới có 2 ô vuông, cắm cái này vào nạp điện cho nó, khi ô vuông đầy dùng, biết chưa?”

      Kỳ Mễ Hi nghe hiểu lắm, nhưng lại làm như thể là hiểu, ô vuông đầy lại dùng, biết cái này là được. “Tốt rồi.” Trần Ưng nhìn vào đồng hồ, “Tôi phải ra ngoài, mau chóng tắm rửa rồi thay quần áo ngủ .” chợt nhớ ra là quên mua áo ngủ cho bé rồi. “ Tô chuẩn bị quần áo ngủ cho chưa?” Nét mặt Mễ Hi rất mờ mịt. Trần Ưng lắc đầu, “Để tôi đến phòng xem quần áo của vậy”

      Trong phòng Mễ Hi, túi quần áo còn nằm sàn nhà chưa mở ra. Mễ Hi theo phía sau mà chột dạ, qua loa, chưa dọn dẹp, hổ thẹn quá mất. Trần Ưng mở cái túi của , lôi quần áo ra liền nhìn thấy bộ áo ngủ; vẫn là Tô Tiểu Bồi cẩn thận hơn. mở tủ quần áo, lấy ra mấy cái móc áo, cầm mấy bộ quần áo treo lên rồi ngoắc tay ra hiệu cho Mễ Hi đến nhìn “ cần sắp xếp lại tủ quần áo của mình, quần áo lớn treo lên như thế này; loại , sợ nhăn bỏ xuống ngăn bên dưới.”

      Mễ Hi gật đầu. Nhưng Trần Ưng nghi ngờ biết nghe hiểu được bao nhiêu. chỉ vào bộ đồ ngủ giường “ tắm , sau đó mặc cái này vào, đây gọi là áo ngủ, dạy cho cách mặc chưa?” Mễ Hi gật đầu, Trần Ưng vô thức lại hỏi tiếp: “ ấy có dạy lúc ngủ đừng mặc…”

      Bra, Bra – áo ngực, nội y, từ nào cũng ra miệng được, đành nghẹn họng. Được rồi, đàn ông với mấy lời này hay lắm. phất phất tay, “Ý tôi là, khi ngủ nên mặc người bộ mặc này, cần phải thay áo ngủ khi ngủ mới dễ chịu.” Mặt Mễ Hi ửng hồng, chuyện với người đàn ông về việc ngủ mặc cái gì, thực cảm thấy được tự nhiên. Nhưng ở thế giới này hình như kiêng kị vấn đề này, muốn cố gắng nhập gia tùy tục.

      kiềm chế thẹn thùng, được tự nhiên nhưng vẫn gật đầu. Trần Ưng chỉ vào tủ quần áo “Tự sắp xếp , treo quần áo mới mua lên cẩn thận. Sau đó nhanh chóng tắm rồi ngủ .” xong định ra ngoài, lại nghĩ rồi lại : “Ngủ nhớ đắp chăn đấy.” Mễ Hi lại đỏ mặt gật đầu, thấy Trần Ưng ra ngoài rồi lại muốn hỏi buổi tối đâu. Nhưng nghĩ lại, bản thân mình nên hỏi nhiều, có lẽ mình cũng hiểu. Ừm, vẫn là nên nghe lời hơn, thu dọn đồ đạc, thận trọng từ lời đến việc làm. Trần Ưng về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Phùng Hân: “Chị Phùng, xin lỗi vì làm phiền chị vào ban đêm như thế này. Là như thế này, ngày mai khi chị đến có thể nhân tiện mua ít tài liệu học tập căn bản được chứ? Học về chữ số Ả Rập ấy. Ừm, bảng cửu chương có lẽ hơi quá sớm, nhưng nếu có thể mang đến cùng lúc quá tốt rồi. Ừ, còn có vở tập viết, bạn này cần học viết.

      À, máy uốn chữ? Đó là cái gì vậy? Máy uốn nắn tư thế cầm bút hay sao? Ồ, tôi thực biết có những vật này, vậy chị mua hộ cùng lúc tốt rồi. , có cháu nào khác, đúng là Mễ Hi. Ừm, là như thế này, Chị Phùng, Mễ Hi là con của người họ hàng xa của tôi, ấy lớn lên ở nông thôn, trong nhà nghèo quá, có cơ hội được đọc sách; lớn như vậy rồi mà vẫn trễ nải.

      Bây giờ chúng tôi cũng có cách nào để cho ấy học vì ấy thể theo kịp tiến độ, cho nên đành làm phiền chị mỗi ngày dạy ấy ít. Lại để cho ấy có thể nhận thức chắc chắn kiến thức số về học cơ bản, biết dùng đồ điện, có thể tự chăm sóc bản thân trong sinh hoạt hàng ngày là được.” Trần Ưng dừng lại chút, nghe Phùng Hân ở đầu bên kia báo cáo mấy thứ có thể lập tức chuẩn bị tốt cảm thấy khá tốt. “Vâng, vậy cứ như thế , ngày mai chị cứ cầm hết tới đây.

      Đúng rồi, lòng tự trọng của Mễ Hi rất cao, chị cần kiên nhẫn chút, như hôm nay tôi cho chị biết đấy, cách ấy dùng từ, chuyện, chị cố gắng làm theo ấy; sau đó cho ấy biết cách chuyện ở đây như thế nào. Quê của ấy ở vùng núi rất xa, bình thường cũng ít tiếp xúc với bên ngoài, ấy lại là ; chị cũng biết đấy, ở số vùng nông thôn còn có chút … lạc hậu, cho nên Mễ Hi hiểu biết nhiều, mong chị kiên nhẫn hơn với ấy.” Phùng Hân ở đầu bên kia đồng ý rồi Trần Ưng mới hài lòng ngắt điện thoại. trở về phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị ra đến cửa, khi ngang qua toilet, nhìn qua rồi gọi Mễ Hi bên trong: “Mễ Hi, tắm rửa thay quần áo rồi cứ để đó, ngày mai Phùng Hân giặt giúp .”

      Mễ Hi nhanh ra, nghe Trần Ưng xong cũng gì mà chỉ cắn môi. có phần muốn. chẳng quen ai ở đây, muốn tự mình giặt, nhưng lại sợ làm thành chuyện cười. nhàng gật đầu, tính ngày mai lại hỏi Phùng Hân. Trần Ưng vào phòng khách, nhìn thấy túi đồ mua sắm biến mất lại trở lại phòng Mễ Hi, giường cũng có những vật kia. Có lẽ ấy đều cất vào tủ quần áo rồi. Túi mua sắm và cái hộp được xếp gọn gàng và để bàn. Trần Ưng hài lòng, huýt sáo về phía cửa. Lại mở cửa dặn dò câu: “Tắm nhanh chút mà ngủ sớm.”

      Quay đầu lại lại thấy Mễ Hi đứng trong phòng khách nhìn mình, Trần Ưng cùng bốn mắt nhìn nhau, có lẽ cũng nên gì đó, ngờ lại thuận miệng câu: “ cho phép ra ngoài. Tôi đây. Bye bye” Chân vừa bước ra ngoài, lại nghĩ ra cái gì, quay đầu : “Bye bye có nghĩ là hẹn gặp lại, ừm, tạm biệt, Ừm…” Là cái gì ấy nhỉ? “Gặp lại sau?” Mễ Hi thăm dò hỏi. Nhưng ra khỏi nhà mà còn sau này gặp lại, là kỳ cục. “Đúng, đúng, đúng là ý đó.” Trần Ưng cũng thấy như vậy rất kì quặc. “Tạm biệt chú.” Mễ Hi hành lễ. “Ừ.” Trần Ưng quay đầu định . “Đợi .”, nhớ ra hôm nay bị gọi vài lần là chú, thiệt thòi chết rồi. Lại quay đầu lại “Tôi rồi mà, gọi tôi là gì?”

      “Trần Ưng, tạm biệt.” Mễ Hi rất nghe lời, sửa lại ngay. Chết tiệt, sao sửa lại lại thấy kỳ kỳ vậy ta? Thôi quên , tạm biệt là tốt rồi, thôi, cũng biết ý của phải như vậy. Trần Ưng phất phất tay, khóa cửa rồi . Khi ở trong thang máy còn thầm nghĩ, này ở nhà mình liệu có sao ? Ừm, nhất định có việc gì, ban ngày ấy cũng ở nhà mình rồi. Đúng rồi, lúc nãy chẳng phải cần phải dạy bé mở TV sao? Nếu khi ấy buồn bực làm thế nào?

      Được rồi, buồn bực cái gì mà buồn bực, trẻ ngủ sớm chút, người xưa phải đều ngủ sớm dậy sớm sao? ấy tối qua lại ngủ, phải ngủ sớm mới đúng Đúng là làm chú xong lo lắng nhiều quá, chịu nổi mà Trần Ưng đến câu lạc bộ Caesear là 10h 5 phút, cũng vội vàng vào mà ở ngoài bãi đỗ xe hút điếu thuốc trước, hình như cả ngày hôm nay mới chỉ hút ba điếu, nhưng lại chậm trễ ít chính . Thôi được rồi, cũng thể trách bé, ấy mới là nạn nhân. Trần Ưng cầm điếu thuốc, suy nghĩ rồi gọi cho Trình Giang Dực: “Cuối tuần cậu cùng với tôi và tôi, ba người chúng ta gặp nhau.” “Để làm cái gì?” “Mở cuộc họp phụ huynh.”

      Trần Ưng nhả khói thuốc ra, những người này đúng là có nhân tính, ném bé cho rồi có thể vung tay mặc kệ sao? Hôm nay Mễ Hi gì mà “Nếu như ấy còn sống”, nghe mà cảm thấy khó chịu. phải chỉ có ba năm để tìm đúng đối tượng sao? Bọn họ, những… bậc phụ huynh thể làm chậm trễ thời gian được, Nguyệt lão đáng để tin cậy bằng dựa vào chính bản thân mình mà. Dựa vào ba người chú là bọn họ, chẳng lẽ còn lo Mễ Hi tìm thấy đối tượng sao? “Phụ huynh gặp nhau, việc này quả nhiên là phù hợp với tôi rồi.” Trình Giang Dực lập tức muốn trốn tránh “Ai đến tôi đưa Mễ Hi đến nhà người đó, tự mà nuôi .”

      “…”

      “Cứ như vậy , tôi còn có việc, thời gian và địa điểm cụ thể tôi suy nghĩ kĩ rồi bảo .” Trần Ưng nhanh chóng ngắt điện thoại, lại gọi cho Trần Phi bằng lý do cũ, cái này làm cho Trần Ưng rất hài lòng. Xem ra đưa là Mễ Hi đến đúng là đại chiêu, cũng có ích đấy chứ. Trần Ưng mìm cười, lại nhả hơi thuốc, vẻ mặt trầm lặng, rồi nhớ đến phải vào bên trong bàn công việc. Người đàn ông đứng dựa vào chiếc xe hút thuốc, dáng vẻ lười biếng, tướng mạo đường đường rất hấp dẫn ánh mắt phụ nữ.

      người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn qua đá lông nheo với Trần Ưng, cứ cười với . Trần Ưng nâng điếu thuốc, biểu thị bây giờ rất bận. Người phụ nữ kia chưa từ bỏ ý định, tới gần Trần Ưng, khẽ: “Em rất rảnh.” Trần Ưng cong cong khóe miệng: “Tôi rảnh, có hẹn với đàn ông rồi.” Mặt người phụ nữ cứng đờ, bĩu môi rồi bỏ . Trần Ưng hút nốt vài hơi, nhìn đồng hồ, được rồi, trễ năm phút, muốn chính là điều này. cầm đầu điếu thuốc còn lại, đến thùng rác bên cạnh cửa Caesar dập tắt, sau đó thản nhiên vào cửa. Bên trong, Vương Binh đến, thấy Trần Ưng liền đứng dậy chào hỏi, hai người trao đổi danh thiếp, lại khách sáo phen, sau đó mới cùng nhau ngồi xuống.

      Lữ Nhã quả là xứng với chức thư ký, chuẩn bị đầy đủ rượu và trái cây, đồ ăn , bây giờ mọi thứ được bày mặt bàn. Trần Ưng rót rượu cho Vương Binh, lại đưa thuốc cho gã. “Như thế này nhàm chán, hay là gọi hai người vào hát uống rượu cùng?” Trần Ưng lười biếng tựa vào ghế salon, dáng vẻ của đại thiếu gia. Vương Binh câu nệ chút rồi lắc đầu: “ cần cần, chuyện chính , các ấy ở đây ồn ào khó mà chuyện.” Trần Ưng nhún vai, hít hơi thuốc, lại nhả ra: “ sao cả.”

      Vào lúc này, có người gõ cửa phòng hai cái, ngừng lại vài giây, sau đó người quản lý Caesar vào, trông thấy Trần Ưng tươi cười: “Nhị thiếu gia, lâu rồi thấy tới đây.” “Đúng vậy, lâu rồi có cái gì thú vị nên tới.” Người quản lý cười cười, đưa tay về phía thùng đá đựng rượu, : “Lữ thư ký đặt rượu, tôi tự cho thêm vào chai 80 năm, hoàn toàn miễn phí, Nhị thiếu gia nếu còn thấy thiếu thứ gì cứ cho gọi tôi. Tôi ra ngoài trước, làm phiền nữa.” Trần Ưng gật đầu rồi người quản lý mới ra ngoài. Trần Ưng phủi bụi thuốc rồi nhìn Vương Bình, : “Ở đây cũng tệ lắm, muốn ăn chút gì ?”

      Vương Binh chỉ cười cười, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Trần Ưng, biết về sở thích của người này, có vẻ khó đối phó. Nhưng bọn họ chủ động liên hệ muốn về việc ký kết, là người ở giữa tự nguyện chịu thiệt. cũng cần phải ký bản hợp đồng này, ông chủ dặn dò về việc bản hợp đồng này rồi: Tạm thời ký kết; chỉ là hù dọa Lưu Mỹ Phân chút thôi, kết quả là người kia lên cấp , chính vì vậy mà làm họ nghĩ là ký kết. Trần Ưng thấy Vương Bình gì cũng miễn cưỡng, cầm ly rượu cùng cụng ly rồi uống trước. Vương hậu tự nhiên cũng từ chối được nên cũng nhanh chóng uống. Trần Ưng lại rót rượu cho Vương Binh, dập tắt điếu thuốc rồi cầm ít đồ ăn đưa cho Vương Binh ăn, hai lời lại cụng ly.

      Vương Bình lại tiếp tục uống, ràng buông lỏng hơn nhiều. Lúc này, chủ động rót cho Trần Ưng chén. Trần Ưng nhìn ly rượu, là đột nhiên nhớ tới chuyện cười; đó là chuyện cười trong sáng, Vương Binh ngầm hiểu, cười ha ha Trần Ưng vỗ vai , cười to: “Có ngộ tính”.

      Sau đó hai người lại chuyện cởi mở hơn, cũng mấy chuyện công việc, còn xen vào mấy chuyện cười bậy bạ vào. Vừa trò chuyện vừa uống rượu, chẳng bao lâu sau tiêu diệt hơn nửa bình. Vương Binh thấy say ngà ngà, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, cầm tập công văn, rút hợp đồng ra: “Trần Tổng, gạt gì , hợp đồng này chúng ta hợp tác vài năm rồi, điều kiện vẫn đổi, chuyện này tôi cũng tiện , bây giờ cũng phải chỉ có hai đối tác muốn tìm chúng tôi, tôi cũng cần có lý do tốt để tiếp tục cùng các mà phải ?” Trần Ưng chỉ cười, cũng chẳng nhìn hợp đồng lấy cái mà ném sang mộ bên.

      “Điều kiện khôg phải dễ rồi sao, tôi cũng nghe họ báo có rồi, cái gì mà tạm thời khí kết, tôi liền thấy tức, sao các có thể vậy được chứ, chắc chắn là phải rồi.” lại để Vương Binh rót rượu, hai người uống cạn rồi Trần Ưng mới : “ đàm phán thành việc nhà buôn. Tôi nghĩ nhất định bọn họ làm tốt rồi.” Vương Binh vô cùng vui vẻ, Trần Ưng chuyện hợp tác nữa mà chuyển qua mấy chuyện khác, Vương Binh liền bị chọc cười ha hả, lại nốc thêm rượu vào, khen rượu này tồi. Trần Ưng biết thời biết thế, quay đầu sai người mang thêm 1 chai tới công ty bọn họ. Vương Binh cũng giả bộ khách khí từ chối mất chặp.

      “Rượu thôi mà, đừng bận tâm. Hợp đồng này rất quan trọng với chúng tôi, Vương Tổng chịu nể tình, tôi cũng phải biết điều. Mất hợp đồng này, tôi chịu tội nổi với cha tôi, mấy ông già kia cũng chờ xem trò cười. Cho nên toàn bộ đều nhờ Vương tổng vậy.” vừa lại vừa rót rượu. Vương Binh bị rượu hấp dẫn, cũng cười ha ha vẻ rất hưng phấn: “Trần Tổng yên tâm, hợp đồng này có vấn đề gì, có thể ký được. Lúc trước là do Lưu Mỹ Phân thức thời, làm mặt lạnh cho ai xem chứ, tôi cũng chỉ là già bộ thôi, ngày sau còn hợp tác cơ mà.” “Lưu Mỹ Phân?”

      Trong đầu Trần Ưng lên hình ảnh khóc lóc trong cuộc họp kia, lại cố ý cười cười vẻ du côn, ý vị thâm trường: “ ta có hơi bảo thủ, Vương tổng đại nhân đại lượng, xin đừng để trong lòng.” Vương Binh nghe giọng điệu của Trần Ưng ánh mắt lập tức vẻ xấu xa, giọng : “Trần Tổng cũng nếm qua ta rồi sao?” Trần Ưng buông chén, hỏi: “ đưa ra cầu với ấy?” Câu hỏi gọn gàng dứt khoát lại khiến Vương Binh hơi khó chịu: “Aiz, cũng thể vậy được.” lại giương mắt nhìn Trần Ưng có vẻ ưa mới yên lòng. “Tôi với ta rồi, cũng đồng ý ký hợp đồng, ta lại trở mặt. , Tràn tổng, bên các cũng phải là bên duy nhất muốn đàm phán quyền đại lý này với chung tôi, bên khác cũng thức thời hơn nhiều.”

      “Vậy sao? Bên khác có người đồng ý lên giường cùng sao?” Trần Ưng cười lạnh. Vương Binh sững sờ, quả đúng là chưa thấy ai chuyện trắng trợn như vậy. thấy vẻ mặt Trần Ưng tốt lắm mới vội : “Cũng phải, sao vậy được chứ, tôi cũng chỉ đùa với Lưu Mỹ Phân mà thôi, chuyện hợp đồng vẫn như cũ, xem, phải tôi tới đây gặp chuyện rồi sao?” Trần Ưng nở nụ cười lộ hàm răng trắng, ném hợp đồng qua bên thèm nhìn, lại với Vương Binh: “Vương tổng, bên chúng tôi mở công ty quảng cáo, phải hộp đêm, làm cái trò đấy.”

      Vẻ mặt Vương Binh cứng đờ. Trần Ưng thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm Vương Binh: “Trần Ưng tôi là tổng giám đốc, phải tú ông tú bà. cũng lớn mật, muốn động đến nhân viên của tôi hả? Ký hợp đồng giường sao? Mẹ kiếp nhà ấy.” lại lôi hợp đồng kia sang, xé nát ra, nhét vào trong ly rượu của Vương Binh. “Hơn bốn nghìn vạn mà thôi, cút CMN trứng nhà mày . Ông đây chả buồn đau lòng.

      Ôm hợp đồng của nhà mày mà ngủ.” Vương Binh trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngờ Trần Ưng trở mặt cái là trở mặt được luôn. Trần Ưng cũng chẳng buồn để ý , vừa mắng thô tục vừa đứng lên, sải bước ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa ra vào Caesar, cơn giận vẫn còn chưa tiêu, sờ vào thuốc mới nhớ quên thuốc rồi. bực bình ngồi vào xe, khởi động xe. “Bà nó chứ, hơn bốn nghìn vạn, ông đây cũng đau lòng lắm chứ.”
      139 thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 12.

      Trần Ưng vội lái xe mà ngồi dựa vào ghế sau bình tĩnh chút. Hợp đồng này muốn, mà cũng phải dạy bảo cho Vương Binh trận, có lý nào ức hiếp Trần Ưng mà có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bình tĩnh lại, phát ra mình có hơi say, mà ra có uống nhiều rượu , đầu có hơi choáng. lái xe đến bãi đỗ xe, nhờ người mua dùm gói thuốc rồi gọi dùm người lái xe thuê. Sau khi hút xong điếu thuốc, tinh thần thoải mái hơn chút. Tài xế đưa về nhà. Nghĩ đến sau này, Khải phải ứng phó với những việc mà tạo ra, càng nghĩ lại càng thấy vui. Trần Ưng thanh toán tiền cho lái xe xong, khóa xe rồi vào thang máy.

      Nhìn đồng hồ, hy vọng bé trong nhà ngoan ngoãn vâng lời ngủ rồi. nhàng mở cửa, tìm kiếm trong bóng tối, thay đôi dép trong nhà rồi vào phòng khách. Lúc này, Trần Ưng lại há miệng, sửng sốt chút vì Mễ Hi đứng trước cửa phòng mình tìm tòi xung quanh. “Sao mà giờ này còn chưa ngủ?”

      Trần Ưng khó chịu hỏi. “Tôi ngủ rồi, nhưng nghe tiếng động ngoài cửa truyền vào nên ngồi dậy ra cửa xem chút”. Mễ Hi giọng . Trần Ưng phản đối, được rồi, đỗ lỗi cho làm thức dậy. Nhưng rất rồi mà, ấy có thể thoải mái ở nhà ngủ như thế này. nhìn , thân quần áo ngủ bao bọc toàn bộ cơ thể từ xuống dưới, lại còn thêm cái khóa kéo lên đến tận cổ. Từ quần áo, giày dép đến đôi tất mà ấy mang chân cũng ràng là đều lung tung, lộn xộn hết cả lên. cách khác, từ lúc ngủ dậy cho đến bây giờ, ấy đều giữ nguyên bộ dạng này- bọc mình kín mít. Trần Ưng lắc đầu, tùy ấy vậy, ấy cảm thấy vui muốn bọc mình thành cái dạng gì cứ bọc thành cái dạng đó. “Được rồi, được rồi, tôi trở về rồi, cứ ngủ tiếp , có tên trộm nào đâu.”

      Trần Ưng vừa vừa về phòng của mình, khi ngang qua Mễ Hi lại vừa vặn thấy ấy lui lại từng bước , khuôn mặt nhắn cau lại, biểu ấy cố kiềm chế lấy tay bịt mũi mình lại. Trần Ưng lại mất hứng, biết người mình giờ này có cả mùi rượu lẫn mùi thuốc lá, nhất định rất là khó ngửi, nhưng cho xin , đâu bảo nửa đêm nửa hôm nghe tiếng động tỉnh dậy, rồi bày ra cái bộ mặt được vui này? vẫy vẫy tay: “ nhanh lên giường ngủ , nếu tôi đét vào mông đấy”. Mễ Hi lại lùi bước, khuôn mặt nhắn chau lại, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, vô tình làm lộ ra bộ dạng dũng mãnh của nữ hiệp. Trần Ưng phản ứng kịp thời, lời của mình với Mễ Hi có phần thiếu lễ độ, mà theo thích hợp cho lắm.

      Nếu đánh nhau đâu phải là đối thủ của đâu nhỉ? “Được rồi.” Trần Ưng nhanh chóng khuyên bảo. “Nếu bây giờ lên giường ngủ, ngày mai tôi chuẩn bị bánh bao làm điểm tâm sáng cho .” Mễ Hi hai lời liền chạy thẳng lên giường ngủ, cùng trong giây đó nghe tiếng cánh cửa đóng lại, sau đó trong phòng liền vang lên thanh “bùm bụp” do người nhảy lên giường. Trần Ưng ngẩn người, biểu cảm gương mặt hết sức ngạc nhiên, biết cái quái gì xảy ra nữa? Chẳng lẽ rượu làm cho suy nghĩ của bị đình trệ. Lúc này lại rất phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời, làm rất tán thưởng. Bánh bao à! Trần Ưng thong thả về phòng mình, suy nghĩ chút lại thò đầu ra gọi lớn tiếng: “Cởi hết tất với bộ quần áo thể thao của ra rồi hẵng ngủ tiếp nhé.”

      Rụt đầu lần nữa rồi lại : “Nhớ đắp chăn.” là lao tâm khổ trí với này, chăm sóc cho ấy cũng tương đương với việc dạy bảo cho bốn nghìn người. Trần Ưng nằm ngửa mặt giường, muốn tắm nhưng lại mệt quá nên leo lên giường ngủ luôn, cũng bỏ dép, tất, áo khoác cũng cởi ra, chăn cũng đắp. Ngày hôm sau, Trần Ưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thư ký Lữ Nhã thông báo với về việc giám đốc khách hàng Lưu Mĩ Phân đưa đơn từ chức, hỏi hôm nay mấy giờ đến công ty. Trần Ưng hỏi ra mới biết ra giờ này hơn 9h rồi.

      say rượu, lẫn lộn dẫn đến đau đầu, suy nghĩ hơi loạn. Hôm nay còn phải dặn dò Phùng Hân chăm sóc cho Mễ Hi, vì vậy với Lữ Nhã 11h mới đến công ty. Trần Ưng cúp máy rồi bật dậy, vọt vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt, chải chuốt, 20’ sau mới trở lại hình người. Lúc ra nhìn thấy cửa phòng của Mễ Hi mở. Trước cửa sổ phòng khách, Mễ Hi ngồi thiền, nghe tiếng bước chân quay đầu lại nhìn. “Chào buổi sáng Trần Ưng”. nàng bao bọc kín mít này nhớ rất kĩ cách chào hỏi, khom lưng đối với cấp , tiếc là động tác này thích hợp thời đại. “Chào.” Trần Ưng cũng lười chỉ ra chỗ sai của nàng. “ làm gì vậy?” “Ngồi vận công. Vốn dĩ lúc gà gáy là phải luyện công, nhưng biết vì sao ở đây lại giống ở quê tôi.”

      “Vậy à.” Trần Ưng gật đầu, trong tiểu khu có gà, nhưng lại có đồng hồ báo thức có thể đánh thức dậy, có điều hôm nay muốn dạy cho biết. Dù sao lát nữa Phùng Hân cũng đến, giao cho ấy là tốt rồi. Tưởng tượng đến lúc đó, Trần Ưng có loại cảm giác như trút được phiền toái, là thoải mái.

      Trần Ưng vào phòng bếp, khởi động chiếc máy pha café, tự làm cho mình tách café giúp tinh thần hưng phấn, chuẩn bị ccho cuộc hợp sắp tới của . Trong tủ lạnh còn vài miếng sandwich, có thể đem ra nướng, rán 2 cái trứng, thêm vài miếng chân giò hung khói, mỗi người cái sandwich, bữa sáng tuyệt vời. Trần Ưng vừa nghĩ vừa bắt đầu hành động, trước tiên lấy trứng gà ra rán, sau đó cắt bánh mì bỏ vào máy nướng rồi nhấn nút. Mễ Hi ở bên tò mò, những thứ đồ vật này đều mới mẻ với , ngoại trừ trứng gà, những thứ khác đều biết.

      “Cái này dùng để làm gì?” Mễ Hi hỏi “Bữa sáng.” Trần Ưng trả lời với vẻ mặt cần cảm ơn. “Đói bụng ? dậy lúc mấy giờ? Luyện công có đói bụng ?” “Bữa sáng?” Mễ Hi kinh ngạc, mắt mở to hình cầu . “Bữa sáng?” Trần Ưng bị dọa nhảy dựng lên, làm đổ cả trứng rán “ Ừ bữa sáng, yên tâm, món đơn giản như vậy tôi có thể làm được, ăn vào đau bụng đâu.” “Bữa sáng?”

      Sắc mặt Mễ Hi đủ mọi màu sắc. “Đúng vậy, bữa sáng. Tôi làm sandwich. Chính là món này.” Vừa lúc bánh mì nướng chín, bật ra từ máy. Trần Ưng chỉ ngón tay: “Bánh mì cùng với trứng rán, chân giò hun khói quả rất ngon. Kết hợp với café của tôi, nước trái cây của , rất hoàn mỹ.” Mễ Hi gì, có chút vui, quên mất rồi à? “Làm sao vậy?” Trần Ưng nhíu mày. “Sao ăn, ăn ngon à, thử chút xem sao.” Mễ Hi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn vui, ta quả quên.

      Trần Ưng mất hứng, phải hầu hạ ấy như thế nào nữa đây, có ăn là tốt lắm rồi, lý nào còn chọn lựa, thể mỗi ngày đều ăn bánh bao mà. Lúc này đầu Mễ Hi cúi thấp hết mức, muốn ra khỏi phòng bếp. Nhìn qua quả rất đáng thương. Trần Ưng nhìn lại điểm tâm mình làm, tồi mà, ăn chút, rất ngon mà. ngẩn người, thôi cứ kệ ta vậy, ăn gì mà phải ăn chứ, cũng đâu có bỏ đói ấy. chuẩn bị xong tất cả rồi dọn lên bàn ăn, sau đó kêu Mễ Hi ra. Đồng thời bảo Mễ Hi lấy ly nước trái cây từ trong tủ lạnh ra. Mễ Hi ngoan ngoãn nghe lời nhưng mấy hứng thú, đối với Mễ Hi, hamburger hay là sandwich cũng có gì khác nhau.

      Trần Ưng có hơi phiền muộn, ghét phải xem sắc mặt của người khác. “Được rồi, phải tôi thiếu bữa sáng bánh bao sao? Tôi quên mất, làm xong những món này rồi tôi mới nhớ.” đề cập đến còn tốt, ra làm cho Mễ Hi nhịn được giọng : “ ràng đâu có nhớ.” Mễ Hi chỉ nhớ đến bánh bao, nhất thời quên đây là nơi ở của người khác, phải cẩn thận từ lời ăn tiếng . “Được rồi, ngày mai, ngày mai tôi đưa mua.” Trong lòng Mễ Hi vẫn có chút vui, từ tối hôm qua ở giường đến giờ, đều chờ mong đến giờ phút này. Quan trọng hơn là phải vì được ăn, mà là ta hứa với , cuối cùng lại chỉ câu quên nhàng mà cho qua tất cả. xem trọng chút nào, cảm thấy trong lòng mấy dễ chịu. Trần Ưng đứng dậy, trong lòng thoải mái, này lòng dạ hẹp hòi.

      Hai người đều chuyện, trong lòng mỗi người đều cảm thấy bị ức hiếp, đồng hồ chỉ 9h45’, lúc này chuông cửa reo. Phùng Hân cầm theo mấy món đồ ăn mà tối hôm qua Trần Ưng cầu tiến vào. Trần Ưng cùng chị ấy vào thư phòng, đưa cho chị ấy phong bì, bên trong là ngàn đồng – tiền mà chị ấy mua đồ ăn, các loại hoa quả cùng với số đồ dùng sinh hoạt gia đình. Phùng Hân cũng quen với việc này, đầu tiên đưa ra biên lai, viết số tiền vào, ký tên lên, sau đó đưa lại cho Trần Ưng. “Hóa đơn tiền mua sắm nửa tháng tôi đưa lần.” Trần Ưng chấp nhận, mở ngăn kéo lấy danh thiếp của thư ký Lữ Nhã đưa cho Phùng Hân. “Đây là danh thiếp thư ký của tôi, nếu có vấn đề gì hãy tìm ấy, ấy giải quyết thay tôi. Còn có, hóa đơn này cũng đưa cho ấy.”

      Phùng Hân gật đầu. Sau đó kể lại những việc cơ bản chuẩn bị. Trần Ưng rất hài lòng. Sau khi hai người ràng liền ra ngoài gặp Mễ Hi. Mễ Hi đứng ngoài phòng khách có chút yên lòng. Sóng lưng thẳng tắp, cái bóng của kéo dài càng làm nổi bật khuôn mặt của , đôi mắt mở to, lộ ra vẻ kiên cường. “Mễ Hi, tôi phải làm.” Trần Ưng mở đầu trước. Mễ Hi gật đầu. “Từ hôm nay trở , mỗi ngày đều gặp Phùng Hân, ngoại trừ cuối tuần. có gì cần hoặc là muốn làm gì đều có thể tìm ấy.”

      “Cuối tuần là gì?” Mễ Hi nghe hiểu. Trần Ưng quay sang Phùng Hân: “ hãy dạy cho ấy biết xem lịch, xem giờ. Giải thích cuối tuần là gì.” Vẻ mặt của tỏ vẻ đừng để ý, ấy quả từ vùng quê mới đến đây. “Vất vả cho rồi.” Trần Ưng khi lời này quả rất thành khẩn. Phùng Hân gật đầu, mỉm cười về phía Mễ Hi: “Xin chào Mễ Hi, chúng ta gặp qua rồi, chị là Phùng Hân, em có thể gọi chị là chị Phùng.” Lời này vừa ra, Mễ Hi và Trần Ưng nhất thời liếc mắt nhìn nhau.

      Phùng Hân 32 tuổi, còn lớn hơn Trần Ưng vài tuổi, Mễ Hi cũng hiểu được, nhìn qua cũng biết Phùng Hân lớn hơn Trần Ưng chút, Trần Ưng là chú, Phùng Hân là chị, vai vế này có đúng nhỉ? Trần Ưng ho tiếng: “Mễ Hi, đôi khi gọi chị hay là lễ phép trong xưng hô đấy. Gọi chị , đừng ngại.” Mễ Hi suy nghĩ rồi xoay người chào hỏi: “Chào chị Phùng.” Phùng Hân cười cười: “Chúng ta cũng nên bắt tay đúng ?” Chị vươn tay ra, Mễ Hi theo bản năng nhìn qua Trần Ưng. Trần Ưng quả cảm thấy đau đầu, chuyện chào hỏi này qua với , làm sao mà ấy lại nhớ. Trần Ưng gật đầu: “Ở đây chào hỏi người t phải bắt tay với nhau.” “Nam giới cũng bắt tay sao?” Mễ Hi cau mày ngay lập tức. “Có thể bắt, tùy .” Trần Ưng cảm thấy mất kiên nhẫn.

      Dạy đứa dễ dàng, đằng này lại dạy người cổ đại, mà còn là đứa cố chấp lại càng dễ. “ còn vấn đề gì muốn biết có thể hỏi chị Phùng, chị ấy dạy cho .” “Được.” Mễ Hi rất nghiêm túc : “Hôm qua, em ghi lại rất nhiều điều biết, rất mong chị chỉ giáo.”

      Trần Ưng cảm thấy mình rất may mắn, rất cơ trí, quyết đoán khi mời về quản gia, nếu khẳng định mình chết trong tay của Mễ Hi – bị hỏi đến chết mất. “Tốt lắm, vậy hai người chuyện , tôi làm trước đây. Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.” Trần Ưng gần như là chạy trốn ra khỏi nhà, mãi đến lúc ngồi vào xe, chạy đường, mới cảm thấy mình vừa trở lại là chính bản thân mình.

      Rời khỏi bé tò mò Mễ Hi kia, đến công ty lại là hùng. Đây là Trần Ưng đánh giá bản thân tại. Trần Ưng đến công ty, lên lầu trước, nhìn thời gian lại cảm thấy còn đủ thời gian hút điếu thuốc, bèn ở dưới lầu hút thuốc rồi sau đó mới vào thang máy lên lầu, nhìn thời gian, rất hài lòng, vẫn chưa muộn, vì thế lại huýt sáo vào. Lữ Nhã vốn được huấn luyện, chuẩn bị tốt bản báo cáo, thấy Trần Ưng vừa vào cũng theo vào văn phòng, rì rà rì rầm lúc để trình bày bản báo cáo, Trần Ưng với về chuyện quản gia phục vụ, Lữ Nhã đều nhất nhất ghi nhớ.

      Cuối cùng, phân phó cho về việc từ chức của Lưu Mĩ Phân, để đơn từ chức của ta bàn làm việc của . “Phó tổng ấy dám phê vì Lưu Mĩ Phân hoàn thành được hợp đồng, cho nên đơn từ chức đành phải gửi tới đây trước.” “Hợp đồng ta dám ký, công nhân từ chức ta cũng dám phê, vậy tiền lương ta cảm thấy có đủ khả năng nhận ?” Trần Ưng chế giễu . Lữ Nhã rất thông minh, bình luận gì vào lúc này, Trần Ưng để thư từ chức của Lưu Mĩ Phân sang bên. “ có sao ? có tâm .” Lữ Nhã nghe nghe vậy liền ra ngoài, lát sau lại có người gõ cửa vào, là Lưu Mĩ Phân. “Trần Tổng.”

      “Ngồi .” Trần Ưng vừa xem điện báo vừa . Lưu Mĩ Phân hơi khẩn trương, ngồi xuống. “ từ chức là vì ký được hợp đồng?” Lưu Mĩ Phân im lặng, lát sau : “Hợp đồng này do tôi phụ trách, cuối cùng như vậy, tôi biết công ty nhất định hài lòng.” “Nhận ra lỗi của bản thân mà từ chức là rất có lòng, hay bởi vì biết sơ suất dẫn đến ký được hợp đồng nằm ở đâu?” Trần Ưng chuyển mắt từ máy tính sang Lưu Mĩ Phân: “ có sai sót gì?” Lưu Mĩ Phân nhếch miệng, lời nào.

      “Hợp đồng này, người phụ trách phải là Phó tổng, tuy là người thực thi nhưng giải thích tốt phải chịu trách nhiệm, nhưng chức vụ của còn chưa đủ. Cho nên gấp cái gì, vì sao tự nhận mình sơ suất? làm cái gì?” Sắc mặt Lưu Mĩ Phân rất tốt: “Trần tổng, tóm lại tôi nghĩ làm tiếp nữa, công việc của mình tôi giao lại.” “Tối hôm qua, tôi uống rượu với Vương tổng.” Trần Ưng tiếp lời của ta, lại tiếp. Lưu Mĩ Phân sửng sốt kinh ngạc ngẩng đầu. “ có biết khi say rượu lời gì cũng có thể ra , tôi cho bậc thang để xuống mà ta có chết cũng chịu ký hợp đồng với chúng ta.” Lưu Mĩ Phân cắn chặt răng, cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      “Nhưng tôi xé nát hợp đồng, đoạt lấy ly rượu từ trong tay , mắng trận.” Trần Ưng kể lại: “Nếu cuối cùng hợp đồng này ký được trách nhiệm là của tôi, liên quan tới mọi người.” Lưu Mĩ Phân rất kinh ngạc, trợn tròn mắt. “Lưu Mĩ Phân, từ chối việc bị quấy nhiễu tình dục là quyền lợi của , làm gì sai. Chống lại quấy nhiễu của tên Vương Binh đầu heo kia, sai, làm vậy rất đúng.” Vành mắt Lưu Mĩ Phân đỏ lên. “Tại sao cho công ty?”

      “Tôi sợ…….” Lưu Mĩ Phân ngừng lại chút “Tôi lo lắng công ty trách tôi làm việc, tin tưởng tôi.” thời gian, ấy bị suy nghĩ đó gây áp lực, ánh mắt ẩm ướt. Vương Binh quả dùng điện thoại quấy nhiễu áp chế , công ty cũng ép hỏi, cảm thấy thể chịu đựng được nữa. “Tôi thà là làm công việc này nữa.” Trần Ưng gật đầu, hỏi : “Lưu Mĩ Phân, làm việc ở đây mấy năm rồi?” “Năm năm.” “Năm năm từng bị quấy rối bao giờ chưa?” “Chỉ có lần này.”

      “Cho nên, chỉ là may mới gặp phải tên Vương Binh đầu heo kia, chứ phải tất cả đàn ông đều như vậy. từ chối , ứng phó như vậy để bảo vệ bản thân nhưng lại báo cáo cho công ty, để công ty có đối sách ứng phó, đây là lỗi của .” Trần Ưng cầm lấy đơn từ chức của Lưu Mĩ Phân: “Nếu báo cho công ty mà công ty vẫn ép giao cho , lúc đó có quyền từ chức. Nhưng ràng là làm vậy, vì bảo vệ tôn nghiêm bản thân tự mình giải quyết, sau đó lại còn đưa đơn từ chức đến công ty.”

      giao đơn từ chức lại cho ấy. “Lấy lại . Tôi nhận đơn từ chức này của ”. Lưu Mĩ Phân ngẩn người rồi tiếp nhận đơn, cắn cắn môi, bằng giọng rất : “Cám ơn Trần tổng”. “Phó tổng biết có sao ạ?” “Tôi muốn phê bình ta, nhưng chúng ta cùng làm việc với nhau trong thời gian, Vương Binh luôn lễ độ, Phó tổng có thể nhìn ra.” “ ta dám đắc tội khách hàng, cho nên cảm thấy ta tỏ thái độ gì?” “Là tôi suy nghĩ nhiều”.


      Lưu Mĩ Phân hít sâu hơi. “ quả suy nghĩ nhiều.” Trần Ưng bằng giọng điệu rất nghiêm túc. Lưu Mĩ Phân nhanh chóng ngẩn đầu liếc mắt nhìn cái, ngồi ngay ngắn, dáng người thẳng tắp, con người khiêm tốn.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 13.

      “Hợp đồng kia…?” Lưu Mỹ Phân hỏi. Trần Ưng nghe ra được ý tứ, tối hôm qua lại đắc tội với Vương Binh. “Hợp đồng đó tôi nhất định phải có được.” Trần Ưng điều tra các mối quan hệ của tập đoàn Quan Công máy vi tính, liền gõ đoạn chat với Ngô Hạo: “Có rảnh ? Lên đây gặp tôi.” Sau đó quay qua Lưu Mỹ Phân : “Chẳng qua Vương Binh là người quyết định, cho dù ký hợp đồng, chỉ sợ sau này trong quá trình thực cũng gặp rất nhiều rắc rối.” Lưu Mỹ Phân gật đầu, thực ra đây mới là nguyên nhân muốn từ chối. Vốn dĩ suy nghĩ cho dù hợp đồng này ông chủ có ra mặt ký kết, cũng cách nào tiếp tục hợp tác cùng Vương Binh được. Trần Ưng vừa muốn tiếp tục , điện thoại di động vang lên, là Phùng Hân gọi tới, liền trực tiếp nghe máy.

      Đầu bên kia, Phùng Hân liền kể Mễ Hi biết được những gì, sau đó hỏi xem có thể cùng Mễ Hi ra ngoài, tới siêu thị đầu phố ngay dưới tiểu khu được , cho Mễ Hi mua tập viết chữ, còn có bàn tính. Bàn tính? “ bàn trong phòng sách của tôi có máy tính.” Trần Ưng : “Chị có thể lấy dùng, đừng đụng đến những thứ khác là được.” “ cần đâu. Tôi cũng luôn mang theo máy tính , Mễ Hi thích dùng, ấy là muốn bàn tính. Tôi nhớ văn phòng phẩm trong siêu thị tiểu khu có bán, vừa hay phòng bếp cũng thiếu vài thứ, nên tôi nghĩ có thể dẫn Mễ Hi cùng mua hay .”

      .” Trần Ưng suy nghĩ, để cho Mễ Hi biết nhiều về thế giới này cũng là chuyện tốt. cũng rất nghe lời, ra ngoài chạy loạn, có lẽ cũng có việc gì. “Chị dẫn ấy theo, ấy muốn mua gì mua cho ấy. Chị nhìn xem đồ dùng sinh hoạt của ấy còn thiếu gì mua luôn thể. Thuận tiện chỉ cho ấy biết đường , các loại đồ vật trong siêu thị.” Phùng Hân tuy đồng ý nhưng Trần Ưng suy nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, sau đó gọi điện thoại cho Mễ Hi dặn dò: cầm theo điện thoại, có việc gì gấp phải gọi ngay, ra ngoài phải nghe lời chị Phùng, trông thấy cái gì mới lạ cũng cần phải bình tĩnh.

      Lưu Mỹ Phân nghe được câu này “Phì” cười tiếng. Còn cần phải bình tĩnh, từ này dùng để sao. Trần Ưng hết dặn trái lại dặn phải, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Sau đó tiếp tục : “Cho nên muốn có hợp đồng này phải làm cho Vương Binh rút khỏi vụ này. Tôi tìm ra “tẩy” của , để cho “hưởng thụ” chút scandal, kế đó ông chủ đuổi việc , việc này ảnh hưởng đến , nhưng lại liên quan đến việc ký kết, khó tránh khỏi có người nghi ngờ , tôi và cứ cùng biết gì là được.”

      Lưu Mỹ Phân vừa sững sờ lại ngây người, việc này chuyển hướng tiếp thu cũng quá nhanh rồi. Trần Ưng hỏi: “Có vấn đề gì sao?” Lưu Mỹ Phân cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút áp lực, ai mà muốn dính đến mấy vụ scandal trong nội bộ chứ, được Trần Ưng giải thích chút, chứng tỏ vẫn tôn trọng mình, chỉ muốn cho tránh bị khó xử. Vì vậy gật đầu: “Cảm ơn Trần tổng.”

      “Cám ơn cái gì, tôi cũng phải vì , nếu hôm nay người làm việc này là chị Lỗ tôi cũng xử lý như vậy thôi.” Chị Lỗ là chị đại của công ty thanh tra, gần 50 tuổi, vừa đen, vừa béo lại to mồm. Lưu Mỹ Phân liền bật cười, chợt phát ông chủ trẻ tuổi này hẳn là còn nhiều điều hay ho lắm. Hơn nữa, bảo vệ . Lưu Mỹ Phân cảm thấy có chút cảm động. Đúng lúc có người gõ cửa phòng làm việc, Trần Ưng lên tiếng: “Vào .” Sau đó với Lưu Mỹ Phân: “Cứ như vậy , có việc gì sau, làm việc cho tốt, đừng để tâm quá.” Ngô Hạo đẩy cửa vào đúng lúc nhìn thấy Trân Ưng an ủi người đẹp “đừng để tâm quá”, ta thấy người đẹp đứng lên với Trần Ưng: “Trần Tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.”

      Ngay khi ra, ta liền vào, hai người lướt ngang qua nhau. Ngô Hạo lễ phép cười với Lưu Mỹ Phân, đáng tiếc Lưu Mỹ Phân để ý đến ta, cúi đầu rồi ra ngoài. Ngô Hạo đóng cửa, vẻ mặt nhiều chuyện nhào đến trước bàn làm việc của Trần Ưng: “Thằng quỷ, lại có thêm người đẹp nữa hả?” “Có lâu rồi có được hay , là cậu đui mù thấy thôi.” “Ôi, là bất công quá .” Ngô Hạo nhận lấy điếu thuốc hỏi: “Tên gì?” “Lưu Mỹ Phân.” “ là, tên xứng với người mà.” “Tên nhân vật nam chính của cậu?”

      được à? So với vai diễn viên quần chúng của cậu cũng như nhau thôi.” Ngô Hạo hít hơi thuốc hỏi: “Tìm tôi lên đây làm gì? Nhớ tôi rồi à.” “Bây giờ cậu bận cái gì?” “Còn phải là hai vụ scandal bên khách hàng chính của tôi bị người tiêu dùng khiếu nại về chất lượng sao, bên truyền thông cũng tham gia vào, ầm ĩ hết kia kìa.” Trần Ưng hút điều thuốc, biết hai case đó. “Còn có vụ của Tiểu Nghệ bên cậu, nửa đêm ra vào nơi nữ sắc bị phóng viên chụp được, cũng ầm ĩ cả rồi.” “À.” “Cậu xem tin tức sao?”

      “Mấy cái tin giải trí nhảm nhí đó tôi xem.” Trần Ưng lấy bóp da ra, tìm được danh thiếp tối hôm qua Vương Binh đưa cho rồi giao cho Ngô Hạo: “Giúp tôi xử lý cái này chút.” Ngô Hạo làm vẻ nhăn mặt: “Thủ tiêu gã sao? Tụi tôi là chuyên gia xử lý khiếu nại rất trong sạch của bộ phận PR, phải là tổ chức sát thủ, cậu đưa ra loại cầu này, chúng ta lại là bạn thân, rất khó xử.”

      chết .” Trần Ưng kẹp điếu thuốc tiếp tục hút. “Điều tra tất cả tư liệu của gã, tên này háo sắc, nhất định là làm ít việc xấu. Đây là vòng tròn luẩn quẩn, dính đến sắc tự động liên quan đến tiền. Điều tra thêm xem gã từng lừa gạt những ai, nhận tiền những khoản nào nên nhận. Sau đó tạo ra chút scandal, đánh vào tác phong làm việc của gã có vấn đề, khi đến lúc tung ra tin tức để làm sáng tỏ công ty chúng ta vì tác phong làm việc của người phụ trách có vấn đề mà chấm dứt hợp đồng với Vĩnh Khải hoàn toàn chỉ là lời đồn.” “Có lời đồn này sao?”

      Ngô Hạo cười, biết đây là kế sách của Trần Ưng. “Về sau làm sáng tỏ là có rồi.” Phương pháp ngu ngốc kia chắc chắn là dụng đến ít người, phát ngôn mạng chịu trách nhiệm, đều nhất thiết phải dùng ID cá nhân, vì vậy tự nhiên có người lên tiếng chỉ trích hành vi của gã. Scandal ầm ĩ, Vương Binh đương nhiên thể ngồi yên ở vị trí đó nữa. Quan tâm cái khỉ gió gã có phải là thân thích hay tâm phúc gì của ông chủ Tần Văn hay , xem ra Tần Văn có khả năng giúp gã những vụ scandal về mua bán này được. “Bao nhiêu tiền?” “Hợp đồng hơn bốn nghìn vạn.” Ngô Hạo huýt sáo cái, vì ta nhạy bén nên lập tức đoán được chuyện gì.

      “Tên đầu heo này muốn nhúng chàm người đẹp của công ty chúng ta sao?” “Tôi có thể coi như là cùng công ty với cậu, nhưng Lưu Mỹ Phân phải. Xin tự trọng lấy, Ngô.” Trần Ưng cũng gạt ta. Ngô Hạo làm ở vị trí này lâu, lại là thân tín, mồm miệng kín kẽ, nếu nắm chuyện gì xử lý rất tốt. Trần Ưng qua việc với ta, kể cả việc tối hôm qua trở mặt phá hủy hoàn toàn mối quan hệ với đối tác. Ngô Hạo liền hiểu: “Cậu làm như vậy, tên đầu heo đó liền thể tìm được cớ gì báo cáo lên là hợp đồng thể ký, giám đốc bên kia đến tìm cậu, đúng ?”

      “Nếu bọn họ có lòng tự thân điều tra trong nội bộ cũng biết nên làm thế nào, chúng ta chỉ làm sáng tỏ lời đồn về thái độ hợp tác, cũng coi như cho bọn họ bậc thang để bước xuống là được rồi.” “Nếu như bọn họ chịu nể mặt mũi?” “Tôi chịu tổn thất hơn bốn nghìn vạn, đành phải bóc lột nhân viên, lấy lợi nhuận của công ty ép về mức ban đầu.” “Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc.” “Cảm ơn.” “ phải khen cậu. Lòng dạ hiểm độc cũng coi như xong , lại còn thiếu đầu óc, hợp đồng này hơn bốn nghìn vạn, tự cậu làm mất là được rồi, hợp đồng người ta cũng đưa đến nơi, trước đó cậu cứ ký, tiền vào túi rồi cậu muốn làm gì làm được hay sao?”

      thể được, như vậy rất khó chịu.” Trần Ưng thở ra khói thuốc. “Con bà nó.” Kiêu thấy bà nội. “ chuyện thô tục với ông chủ, trừ tiền lương.” “Tôi đây chuyện thô tục đều là học của ông chủ đấy, nhớ lúc tôi vừa vào làm có biết bao nhiêu là nho nhã lễ độ, ai gặp cũng khen. Nhất định là theo ông chủ, ra vào những nơi tốt xấu lẫn lộn, đều gặp qua tất cả các dạng người, rượu chè, thuốc lá, lời lẽ thô tục, cuộc đời cứ vậy mà biến chất.”

      “Cậu trở về hỏi ông già cậu chút có ý định thành lập bộ phận mới hay , cậu diễn kịch quá lãng phí rồi.” “Khỏi cần, tôi xác định vừa ra mắt là nổi tiếng, mà tôi sợ nổi tiếng. Về sau càng nổi tiếng càng có nhiều chuyện rắc rối.”

      “Xuất sắc, cậu vừa làm người nổi tiếng giúp công ty kiếm tiền, vừa có thể tự mình lăng xê cho bộ phận PR chuyên xử lý khiếu nại, giúp công ty tiết kiệm tiền.” “Con bà nó.” Keo kiệt thấy bà nội. Vào lúc hai người đấu võ mồm, Phùng Hân dẫn theo Mễ Hi đến ngân hàng, bên ngoài là máy rút tiền tự động. Mễ Hi đứng cách tấm kính thủy tinh nhìn thấy bên trong ngân hàng có người xếp hàng, máy rút tiền có hai người đứng, cũng có người xếp hàng. Mễ Hi chỉ chỉ, Phùng Hân hiểu ý, cho biết: “Ở đây gọi là ngân hàng, mọi người ở đây dùng để gửi tiền.

      Nghĩa là tiền để trong nhà cũng an toàn, bỏ vào nơi này, sau này khi nào muốn dùng đến tới lấy.” Mễ Hi suy đoán, rồi dùng tay ra dấu kích cỡ của ngân phiếu: “Giống ngân phiếu, ngân lượng.” “Đúng rồi. Sau khi bỏ tiền vào đây, ngân hàng liền cho tấm thẻ, về sau khi mọi người cần lấy tiền cầm thẻ đó đến đây để lấy. Hơn nữa có thể chuyển tiền tới nơi rất xa cho người khác dùng.”

      Phùng Hân cố gắng nghĩ nên như thế nào cho đơn giản dễ hiểu, “Có nghĩa là ba mẹ của Mễ Hi muốn để cho Mễ Hi sống ở đây có thể thông qua ngân hàng, chuyển tiền vào tài khoản của Trần ở đây, như vậy Trần nhận được số tiền đó, để cho Mễ Hi chi tiêu.” Mễ Hi gật đầu, trong lòng lại đau lòng, có ai chuyển tiền cho đến ngân hàng, còn cha mẹ nữa rồi. Phùng Hân vừa chỉ vào máy rút tiền, vừa cho Mễ Hi đó là tài khoản ngân hàng tự động, bởi vậy mỗi người mật mã riêng, là cách bảo mật an toàn cho mỗi người khi rút tiền, cho nên mọi người khi xếp hàng đều đứng xa chút, đừng làm cho người ta cảm thấy mình nhìn lén, có ý đồ bất chính. Đây cũng lễ phép, tôn trọng người khác. Mễ Hi gật đầu, ghi nhớ xếp hàng phải có khoảng cách, “Em nhìn lén.” nghiêm túc chứng minh, thái độ làm cho Phùng Hân buồn cười.

      Ngay lúc đó ở cửa ngân hàng có bà cụ vừa rút tiền ra, có vẻ rất lớn tuổi, tay trái cầm xấp tiền vừa vừa đếm, xong bỏ trong túi vải cầm bên tay kia. Phùng Hân trông thấy, vừa định với đừng làm như vậy để lộ tiền ra ngoài, nên cẩn thận chút. Kết quả lời còn chưa ra, bóng đen từ bên cạnh lao nhanh ra, chụp lấy cái túi của bà cụ bỏ chạy.

      Gã dùng sức quá mạnh, làm bà cụ té mặt đất, Phùng Hân ngay cách đó xa cũng bị đụng ngã. Bà cụ sững sờ, rồi sau đó hoảng sợ kêu to: “Cướp, bắt ăn cướp, tiền của tôi, tiền của tôi, đó là tiền cho cháu tôi chữa bệnh cứu mạng. Bắt ăn cưới, bắt ăn cướp, cứu mạng!” Xung quanh có người nghe thấy liền vội chạy tới, bảo vệ trong ngân hàng cũng ra xem tình hình. Nhưng tất cả bọn họ đều nhanh bằng Mễ Hi. Mễ Hi để lại câu: “Bà đừng sợ, cháu bắt !”

      Sau đó mũi chân nhấn cái, lao về phía trước. Phùng Hân bị dọa chết khiếp, đứng lên nhìn về phía Mễ Hi la lớn: “Mễ Hi, quay lại đây.” Nhưng Mễ Hi lao quá nhanh, mọi người đứng sau cũng giật mình. Nhưng tên đó có người tiếp ứng, gã nhảy lên chiếc xe gắn máy chờ ở cách đó xa, chạy như bay mất.

      Mễ Hi liền hét lớn: “Đứng lại!” Dưới chân cũng ngừng, cước nhảy lên, duỗi chân đạp vào thân cây bên đường, mượn lực lao về phía trước, từng bước đạp xuống trần xe hơn đậu ở ven đường, mũi chân cứ thế nhấn xuống, lại nhảy được quãng khá dài.

      Cảnh tượng náo nhiệt này xảy ra tại thời điểm giữa trưa, đường xe hơi lại đông đúc, xe gắn máy lao đường uốn éo theo hình số 8, mặc dù thể chạy ngang tàng nhưng cũng cực kỳ nhanh, người bộ đường đều chạy theo kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn bong dáng “vèo vèo” theo sát chiếc xe gắn máy biến mất trước mắt. “Oai quá !” Có người thốt lên.

      “Mẹ kiếp tôi nhìn lầm đó chứ, hay là quay phim vậy?” “Người đó là ai vậy?” “Chuyện gì xảy ra?” “Ôi, con bà nó, vừa nãy là cái gì vậy, có ai nhìn thấy , ôi ôi, nhìn thấy chưa, tiếc là còn chưa kịp chụp được ảnh.” Phùng Hân trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy chị bị va vào ngã xuống đất, lập tức đứng dậy sốt ruột đuổi theo được vài bước, chân bị trật tương đối nặng, đứng cũng vững, ngồi ngây ngốc ở dưới đất. Tiếng của bà cụ than khóc vẫn còn bên tai, mà chị cũng ràng hiểu được, thời gian còn chưa tới phút đồng hồ, chị làm thất lạc Mễ Hi.

      Trần Ưng và Ngô Hạo trò truyện vui vẻ, đấu khẩu với nhau, bàn kế sách cụ thể chuyện của Vương Binh, Trần Ưng nhìn đồng hồ thấy tới giờ trưa liền ngừng đấu khẩu với Ngô Hạo rồi cùng nhau ăn trưa. Hai người ra ngoài đúng lúc ngang qua chỗ ngồi của Lưu Mỹ Phân, ấy giương mắt nhìn thoáng qua Trần Ưng. Trần Ưng cúi đầu xem điện thoại di động, phát ra. Ngô Hạo liền nhìn Lưu Mỹ Phân cười cười, Lưu Mỹ Phân cúi thấp đầu cũng phát được. Đến cửa thang máy, Ngô Hạo dùng cánh tay thúc vào Trần Ưng: “Vừa rồi người đẹp nữ chính cười với cậu, tôi giúp cậu cười lại rồi.”

      “Cảm ơn nam chính.” “ có gì.” Ngô Hạo biểu lộ đắc ý. Lúc này điện thoại Trần Ưng vang lên, cửa thang máy mở ra, Ngô Hạo duỗi tay giữ cửa thang, bên trong chật ních người, Ngô Hạo giúp Trần Ưng nghe điện thoại lách vào chỗ trống, dưới cặp mắt xem thường của mọi người. Trần Ưng vừa “Alo” vừa bước vào thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại, Trần Ưng lại đột nhiên la lớn: “Cái gì?!” thanh quá lớn, trong thang máy gần như đều nghe . Trần Ưng mạnh mẽ lấy tay chặn cửa thang máy cho nó đóng lại. Mọi người trong thang máy đều trừng mắt nhìn Ngô Hạo. Ngô Hạo vô tội đó nha, liên quan gì đến ta chứ, la lớn tiếng cũng phải ta, chặn thang máy lại cũng phải ta.

      ta quay đầu nhìn lại, toàn gương mặt quen thuộc, tất cả đều là đồng nghiệp. Ặc, vừa rồi đứng phía sau thái tử gia sao mở to mắt mà nhìn, các người cứ tập trung nhìn ta vậy là ý gì? là làm cho người khác khinh bỉ mà! dùng ánh mắt trừng lại từng người , Trần Ưng sải bước ra ngoài. xuống dưới sảnh sao? Ngô Hạo tranh thủ thời gian đuổi theo cho kịp. Trần Ưng vừa nghe báo cáo qua điện thoại, vừa nhanh chóng trở về văn phòng, Ngô Hạo hiểu chuyện gì nhưng cảm giác được xảy ra việc lớn.

      “Được, tôi biết rồi, chị cứ bệnh viện trước. Bên cạnh có người giúp chị rồi sao? Được rồi. Mễ Hi lúc mặc quần áo màu gì? Được, tôi tới giải quyết.” Trần Ưng cúp điện thoại, lập tức gọi cho Mễ Hi, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng ai bắt máy, sắc mặt Trần Ưng tương đối khó coi. ngẩng mặt lên, Ngô Hạo đứng bên cạnh chờ đợi, Trần Ưng nghiêm trọng : “A Hạo, nhà tôi có bé bị thất lạc. Người giúp việc dẫn ấy siêu thị, ngang qua ngân hàng thuận tiện chỉ ấy biết đó là ngân hàng đụng phải vụ cướp, tên ăn cướp nhảy lên xe gắn máy tiếp ứng, bé cứ vậy mà đuổi theo chúng rồi.”

      Ngô Hạo có chút ngạc nhiên.” bé bao nhiêu tuổi?” Cần phải dạy biết đó là ngân hàng, mới có mấy tuổi thôi sao? Mới mấy tuổi mà đuổi theo tên cướp sao? “Người giúp việc bị trật chân, bây giờ có người qua đường giúp chị ấy gọi xe cấp cứu, chị ấy cùng bà cụ bị cướp có lẽ cùng đến bệnh viện. Vấn đề là, thấy đâu nữa rồi.” “ bé đuổi theo rất xa sao?” phải chỉ chạy theo vài bước kịp quay trở lại sao? “Đuổi đến thấy bóng dáng, cậu xem có xa ?”

      ây là nữ Lưu Tường hả?” Trần Ưng để ý tới câu hỏi của ta, kéo ngăn kéo ra cầm chìa khóa xe của mình, “Gọi điện thoại bảo an chỗ cậu hỗ trợ tìm xem. ấy chạy về hướng đông đường Thúy Tây, người giúp việc có người cũng giúp tìm thử, gần đó thấy ấy, cũng thấy hai tên cướp kia, chắc chạy rất xa. bé ấy tên Mễ Hi, mặc quần áo thể thao màu hồng nhạt, tóc dài thẳng, 17 tuổi, ừm, nhìn có vẻ hơn tuổi chút, khoảng 15 hoặc 16 tuổi, khuôn mặt nhắn, mắt to, rất đẹp, mặt rất nghiêm túc, khí chất lạnh lùng.”

      Trần Ưng vừa vừa ra ngoài, tới cửa quay đầu lại: “Nếu như người của cậu tìm ra ấy sớm hơn tôi đừng có chạm vào người ấy, ấy đánh người đấy. Cứ trực tiếp với ấy là tôi tìm, cũng đừng để ấy chạy mất, lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Ngô Hạo sững sờ, còn có thể đánh người? Có đặc biệt đến như vậy ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :