1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Ngược xuyên - Hài] Trong nhà có kiều thê - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5

      Trần Ưng tiến lên an ủi, nhưng cũng bỏ . nghĩ có thể hiểu được tâm trạng của Mễ Hi. có người thân, có bạn bè, có đồ vật quen thuộc, cái bất cứ cái gì. Hơn nữa bé còn tuổi như vậy, khóc làm loạn là rất kiên cường rồi. Trần Ưng cảm thấy hẳn là mình nên kiên nhẫn với chút, đối tốt với bé hơn chút. Mặt trời ló dạng, ánh sáng vàng óng xuyên qua cửa sổ chiếu lên đất. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhắn của Mễ Hi. ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên đưa tay dùng sức lau mặt, lau hết toàn bộ nước mắt. đứng lên, Trần Ưng cũng vô thức trốn vội , nhanh chóng lui qua gian phòng bên cạnh, trốn lát thấy động tĩnh gì, mở cửa ra, cố ý tạo tiếng động, dùng sức bước vài bước tới. Đến phòng khác, nhìn thấy Mễ Hi giang rộng tay chân, nghe được tiếng liền quay người lại.

      “Chào buổi sáng.” điềm nhiên chào hỏi như có việc gì. mặt bé quả nhiên còn nét yếu ớt vừa rồi, khuôn mặt nhắn lạnh như băng. Mễ Hi dừng động tác, xoay người lại, hơi khom lưng làm lễ: “Bái kiến thúc thúc.” Trần Ưng đen mặt, hôm qua rồi mà, sao tiếp thu vậy. Sáng sớm làm cảm thấy mình già dặn quá. hít hơi, bắt đầu công tác xóa nạn mù chữ: “Mễ Hi à, ở chỗ này, vào buổi sáng, gặp nhau người ta là ‘chào buổi sáng’, bái kiến gì hết, cũng có thể ‘chào mỗ nào đó’. Ví dụ như chàu chú, chào , là bái kiến thúc thúc.” Mặt Mễ Hi co lại. “Lại coi nào, chào buổi sáng.” Trần Ưng dạy . “Chào buổi sáng.” Mễ Hi lại thi lễ. “Đừng ôm quyền, đừng gập người, giống tôi này, chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng.” Mễ Hi nghe lời đứng thẳng sống lưng. Sau đó bé nhìn , mà lại ngốc người. Bây giờ cái gì ta? Đúng rồi, được hỏi bé ngủ có ngon , cứ giả vờ biết, sau đó từng người rửa mặt, ăn sáng, hôm nay là thứ 4, còn có khá nhiều việc. bé cứng đơ như vậy, xóa nạn mù chữ cũng chả có cảm giác thành tựu gì, sợ, từ từ rồi đến, thành công. “ đánh răng rửa mặt , chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Trần Ưng hạ chỉ, sau đó nhìn Mễ Hi ngốc người ra liền bổ sung: “Đánh răng chính là dùng bàn chải đánh răng và kem như thế này…”

      Có lẽ quên, đành chỉ lại. “Cháu hiểu rồi ạ.” “ chứ?” Bắt lấy cơ hội xóa nạn mù chữ. “Cháu biết ạ.” Mễ Hi chăm chú học tập, Trần Ưng vô cùng hài lòng. “Vậy được rồi, nhanh chút, rửa ráy sạch rồi chúng ta ra ngoài.” nhìn chằm chằm, Mễ Hi lúc này mới vội động chân động tay. cầm bàn chải đánh răng, lại cầm kem đánh răng, thuận lợi mở nắp ra rồi cẩn thận lấy chút kem lên bàn chải. “Lấy thêm chút.” Trần Ưng . Mễ Hi nhìn , có hơi mờ mịt. “Đây là kem đánh răng, cứ lấy nhiều chút.” Trần Ưng chỉ trỏ để Mễ Hi làm theo. “Thêm chút nữa. Ừ được rồi, về sau cứ bằng chừng này mới sạch được.” Trần Ưng vậy, bé chỉ mím môi, khẽ gật đầu. “Dùng ly nước này, sau đó cho bàn chải vào miệng, rồi chà xát như vậy.” Trần Ưng nhe răng, dùng ngón tay khoa tay múa chân dạy cho bé. Mễ Hi ngơ ngác nhìn, khuôn mặt hơi hồng. “Hiểu chưa?” Mễ Hi gật đầu.

      “Vậy đánh lần cho tôi xem nào.” Mễ Hi nhúc nhích, cảnh giác nhìn . “Được rồi, tôi nhìn, tự em làm .” Trần Ưng bỏ , lát sau liền nghe được tiếng đánh răng trong phòng tắm, làm bộ ngang qua, lé mắt nhìn vào. Ừ, động tác ngốc quá, nhưng vẫn thuận lời. Thỏa mãn rồi mới huýt sáo trở về phòngmình. Làm cha chú dễ gì. Trần Ưng rửa mặt thay quần áo xong liền huýt sáo ra, nhìn thấy Mễ Hi đoan chính đừng chờ ở phòng khác. qua vỗ vào ghế sô pha: “Đây là ghế số pha, là loại ghế, dùng để ngồi, em thấy hôm qua chúng ta ngồi trong nhà chú Trình rồi. Lúc em đợi ai, cần đứng mà cứ ngồi xuống đây, lúc có thể ngồi đừng đứng, hiểu ?” Mễ Hi gật đầu. “Em ngồi chút tôi xem nào.” Mễ Hi nhìn ghế sô pha rồi nhìn Trần Ưng, sau đó mới tới ngồi xuống. Vẫn đoan đoan chính chính như trước, hai tay còn đặt nguyên đầu gối. Sau đó giương mắt nhìn Trần Ưng, vẻ mặt “Vậy được chứ”.

      Trần Ưng sờ đầu, bé vừa tới, bây giờ chỉ trích bé quá câu nệ hay quá đoan trang hay lắm, hay là cứ chờ ở chung quen thuộc rồi sau. ngoắc tay ý bảo đứng lên. Nhưng Mễ Hi vẫn nhúc nhích, ngồi im vô cùng nghiêm túc mà nhìn , ánh mắt khiển trách vô cùng. Trần Ưng ngẩn người, thu tay lại. “Đây phải là đùa bỡn em đâu, là ra hiệu em đứng lên đấy.” Mễ Hi đứng lên, khuôn mặt nhắn vẫn nghiêm túc như trước. Trong lòng Trần Ưng chửi bậy câu, nhắc nhở bản thân phải thận trọng từ lời đến việc làm. Hai người rốt cục cũng ra khỏi cửa. Trần Ưng cẩn thận quan sát Mễ Hi, đường phải quá bình thường, hay là giày lớn quá nhì?

      Ra khỏi thang máy, lại quan sát thêm chút, gọi Mễ Hi hỏi: “Giày lớn quá sao?” “Còn được.” Đáp vậy đúng là khiến Trần Ưng nghệt mặt ra, má nó, lớn lớn, lớn lớn, còn được cái gì chớ? ngồi xổm xuống, đè lên mũi giày bé liền thấy nó lõm xuống ít. “Trước tiên cứ cố tạm chút, lát nữa mua cho em đôi khác.” xong, đứng lên liền phát ra có chỗ đúng. người bé mặc đồ hôm qua Tô Tiểu Bồi chuẩn bị cho , nhưng áo kéo khóa đến tận cổ, cổ áo dựng thẳng, quấn chặt cổ. Trần Ưng nghĩ nhiều, đưa tay giúp bé kéo xuống chút, tính sửa sang quần áo lại cho bé, ai ngờ chưa đụng vào bị bé nắm lấy cổ tay bẻ ngoặt ra sau. Trần Ưng ăn đau suýt nữa hét ầm lên. Mễ Hi nhanh chóng bỏ tay ra, lui về phía sau bước.

      Trần Ưng nắm lấy cổ tay mình, vừa bực vừ gấp. Động tác của bé này thực con mẹ nó quá nhanh quá mạnh. hoàn toàn nhìn ra được xảy ra chuyện gì bị tập kích rồi. nhìn cái, được rồi, có lẽ bé còn nghĩ mình tập kích bé ấy chứ. “Áo của em.” Trần Ưng nhe răng, tay đau quá, chỉ cổ áo mình: “ cần kéo cao vậy đâu, khó coi lắm. Mễ Hi che cổ áo lại, để ý tới . Thái độ này! Trần Ưng khó chịu, quay đầu nhanh lên phía trước, được vài bước lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mễ Hi còn theo , tiếp tục , được thêm vài bước lại đột nhiên dừng lại, xoay người nghiêm túc với : “Thứ nhất, tôi là chính nhân quân tử. Thứ hai, tôi muốn giở trò lưu manh cũng ra tay với trẻ vị thành niên, nhiều trông ngóng tôi đùa nghịch, nhưng tôi phải loại người như thế. Thứ ba, em ăn của tôi ở của tôi dùng của tôi, phải có tôn trọng tối thiểu với tôi, đánh tôi nữa tôi giận đấy.” Mễ hi nháy mắt mấy cái, chuyện. “Hiểu chưa?” Mễ Hi gật đầu. Nhưng biểu lộ kia khiến Trần Ưng cảm thấy trong lòng bé khẳng định suy nghĩ nên động thủ vẫn động thủ. Trần Ưng quay đầu tiếp tục bước . Má nó chứ. phải râu xanh trong truyền thuyết, phải mà. giận dỗi, phía trước bỗng nhiên có mặc đồ làm, váy ngắn, cổ áo kéo xuống thấp, Trần Ưng dừng bước, đợi Mễ Hi tới liền chỉ vào kia: “Em xem người ta kìa.” Ý là ở đây mọi người đều mặc như vậy, cổ áo lộ ra cũng có việc gì, phải muốn sàm sỡ , oan uổng mà! Mễ Hi nhếch miệng, trừng mắt, vẫn lời nào. Đúng lúc này, lão già mặc áo ba lỗ ố vàng, quần đùi bãi biển cũ rách, mang đôi dép lê qua. Mễ Hi nhìn ông già kia, lại nhìn Trần Ưng áo mũ chỉnh tề, quần tây áo sơ mi, giày da sáng bóng. Nhìn chằm chằm rồi cũng gì mà tiếp tục về phía trước. Trần Ưng ngẩn người, còn dám dùng ánh mắt tranh luận với mình sao.

      Ông già kia mặc vậy cũng có nghĩa là cũng phải mặc vậy mà? Cũng có nghĩa là bé bọc mình lại thành cái bánh chưng xấu xí cũng vấn đề gì được ? Còn nữa còn nữa, sao biết phi lễ chớ nhìn chứ, phải cổ nhân sao? Người ta là lão già lộ da lộ thịt, sao bé lại biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm vậy. Mễ Hi chắp tay sau lưng chậm rãi phía trước, hết nhìn đông lại ngó tây. Trần Ưng biết có phải tác dụng tâm lý của mnhf , chỉ cảm thấy dáng vẻ khí chất đường của bé chẳng giống người thế giới này chút nào.

      Mễ Hi được đoạn ngừng lại, quay đầu nhìn . Trong lòng Trần Ưng lại mềm xuống, nhanh bước tới, đành chậm rãi dạy bé thôi. bé tới đây tìm nhân duyên, chỉ có ba năm, vẫn nhớ. Trần Ưng dẫn bé tới “quán ăn ” cách chỗ xa, buôn bán 24/24, rất có danh tiếng, bánh bao hấp, cháo, xíu mại, đặc biệt là mì phở ăn sáng đều có, giá cả rẻ nhưng chất lượng rất tốt. Mễ Hi tiến vào trong, vẻ mặt tò mò, ngó qua ngó lại, “Thậm mỹ”(*) với .

      (*)Thậm mỹ: ở đây có nghĩa là lời khen đẹp về vóc dáng.

      Trần Ưng lảo đảo, có ai lại cái từ xa xưa đó chứ, mà có ai lại khen bánh bao đẹp chứ? Nhìn quanh đó thấy ai, may mà mất mặt, vội kéo qua bàn ngồi. Cầm menu lên, bé Mễ Hi lại bị mê hoặc. Lúc bé vừa khen “Thậm mỹ” lần nữa, Trần Ưng liền hỏa tốc giúp chọn món, chén cháo, bánh bao hấp “đẹp lắm”.

      cũng chọn phần như vậy. Món ăn được dọn lên, đợi phục vụ rồi, Trần Ưng vội giọng : “Khen bánh bao phải là ăn ngon, hoặc nhìn ngon , phải mỹ mỹ cái gì đâu.” Mễ Hi cũng hạ giọng : “Bức tranh kia vẽ ngon nhỉ.” Trần Ưng đen mặt, má ơi, đó là tranh, phải bánh bao đâu má.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 6

      Bánh bao hấp rất ngon. Mễ Hi học cách Trần Ưng dùng cơm, ăn hết hai cái bánh bao hấp rồi, cả mặt cũng sáng bừng lên. Điệu bộ kia khiến Trần Ưng thiếu chút nữa cho rằng người trước mắt và người lạnh như băng lúc trước là hai ngươi. Mễ Hi ăn hơi gần hết cái bánh bao, nuốt nốt miếng cuối cùng, khuôn mặt cũng hồng hào hơn.

      vô thức liếc nhìn cái bánh bao tay Trần Ưng. Ánh mắt đau buồn thúc đẩy tốc độ ăn uống theo bản năng của Trần Ưng. Nuốt hết bánh bao của mình rồi, Trần Ưng nghi hoặc nhìn Mễ Hi, phải bé muốn ăn thêm cái nữa đó chứ? Mễ Hi nhã nhặn cúi đầu húp cháo, cũng chẳng có bất cứ cầu gì. Trần Ưng nhìn cái đầu của , tóc đuôi ngựa được Tô Tiểu Bồi buộc lên từ hôm qua, bím tóc bán rẻ bé rằng tối qua ngủ chút nào.

      Nhưng may mắn thay, tinh thần bé bây giờ cũng tệ lắm, cũng muốn đối diện với bé khóc sướt mướt làm gì. Đến giờ Mễ Hi vẫn khiến khá thỏa mãn, nhu thuận làm loạn. “Ăn thêm cái nhé?”

      thế, quyết định khen thưởng bé. Thuận miệng hỏi câu như vậy khiến bé ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tỏa sáng, gật đầu cũng gì nhưng lại khiến Trần Ưng cảm thấy nếu mua có lỗi với bé. Mễ Hi ăn cái bánh bao thứ hai, lúc này ăn chậm chút. Vừa ăn vừa thư giãn, còn chuyện phiếm với Trần Ưng nữa. “Vú em của cháu làm bánh bao rất ngon.”

      Còn có vú em nữa. Cũng đúng, người ta là thiên kim phủ tướng quân đấy, là đại tiểu thư đấy. “Cháu còn muốn làm nữ tướng quân nữa, nhưng cha cháu thấy cháu mảnh mai quá, làm được gì, cho cháu tòng quân.” Trần Ưng suýt nuốt trôi miếng cháo. bé mà mảnh mai ấy hả? Cha cầu cũng cao quá. “Cha cháu có dẫn cháu tới chiến trường lần, cháu… Cháu rất vô dụng, bị dọa khóc.” Lúc Mễ Hi đến đây, mặt còn lộ vẻ hổ thẹn. “Phụ thân rất tức giận.”

      Trần Ưng nuốt miếng cháo cuối cùng, ăn xong lấy khăn lau miệng, nhìn Mễ Hi ăn. Mễ Hi nhớ lại chuyện cũ, vừa nhớ vừa ăn bánh bao. Trần Ưng cảm giác như cái bánh bao này như rượu với bé này vậy. “Cháu rất buồn, rất đau lòng, cứ khóc thôi. Vú em làm bánh bao cháu thích ăn, bà ấy cháu ăn nhiều chút cường tráng hơn, gan cũng to hơn.” Mễ Hi lại đút miếng bánh bao vào miệng, nuốt vào rồi còn : “Nhưng cháu vẫn vô dụng, cuối cùng vẫn bảo vệ được họ, chẳng bảo vệ nổi lấy người.” Trần Ưng im lặng, nhóc lên chiến trường bị dọa khóc, nhóc vì bảo vệ người nhà mà độc chiến với mười tám người, nhóc vừa ăn bánh bao vừa trách mình vô dụng, nếu là Nguyệt lão, cũng muốn giúp bé. Mũi Mễ Hi hồng hồng, hốc mắt cũng hơi đỏ, nhưng lại khóc. Trần Ưng làm bộ nhìn thấy, dùng giọng nhàng : “ ăn ít, gan cũng mập mạp lắm. May mà tôi nuôi giỏi, trái tim cũng nhanh lành thôi.”

      Vừa xong, trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, đợi chút, phải muốn chuyển nhượng cho người khác nuôi sao? Mễ Hi nhìn , mấp máy mở miệng rồi nở nụ cười với , trong nụ cười có chút ngại ngùng nào, lại thêm chút thân cận và tin cậy. Trẻ con vẫn là trẻ con, hai cái bánh bao tốt hơn hẳn. Trần Ưng tiếp tục cười, trong lòng tạm thời tắt còi báo động, bé dùng ánh mắt này nhìn , còn tính chuyển nhượng có nhân tính.

      Ăn xong bữa sáng, Trần Ưng mang theo Mễ Hi bộ về nhà. Mễ Hi thoải mái hơn ít, nghiêm túc lạnh băng như trước nữa, đường cũng khoan khoái hơn nhiều, chạy đông chạy tây nhảy nhót khắp nơi, nhìn bãi xe bus, còn nhìn hình quảng cáo rất lớn đằng sau, còn đứng nơi đường giao nhau nhìn xe cộ người đường qua lại lúc lâu nữa. Trần Ưng vừa chú ý tới , vừa nhìn lịch làm việc trong điện thoại, sau đó gọi điện cho thư ký Lữ Nhã: “Hôm nay tôi tới muộn, thông báo mọi người cuộc họp chín giờ chuyển đến mười giờ, trước giờ cơm trưa tan họp. Ừ, ừ, vậy .”

      Mễ Hi nhìn quanh đường chừng hai mươi phút, quay đầu lại thấy Trần Ưng điện thoại, cũng đâu, bé liền cảm thấy vẫn có thể tiếp tục ở lại. Trần Ưng chuyện điện thoại xong thấy bé vẫn nhìn, nghĩ vẫn tiếp tục muốn nhìn, vì vậy lại gọi mấy cuộc điện thoại. Gọi mấy cuộc điện thoại công việc xong, đột nhiên nghĩ tới có lẽ nên gọi cho ông trai thân ái của mình chút mới phải. Trần Phi mãi bắt máy, Trần Ưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi điện thoại ngừng đổ chuông lại gọi lại lần nữa. Lần này vang mãi rồi Trần Phi cũng bắt điện thoại. “Em còn nghĩ từ giờ dám bắt điện thoại của em nữa chứ.” “Quả cũng có ý định, chẳng qua nếu nghe em chạy đến cửa, càng đáng ghét hơn, tiếp điện thoại là tốt nhất.”

      “Tình cảm em chúng ta thâm sâu làm sao.” “Đúng vậy.” Còn biết xấu hổ mà “đúng vậy” nữa chứ. “Chuyện Nguyệt lão kia là sao?” “ phải tối qua em gặp rồi sao?” “Trình Giang Dực cho rồi?” “ nghĩ tối qua em gọi mắng rồi, ai dè kéo đến tận giờ, hại cả đêm qua ngủ ngon.” “Cả từ đáng đời em cũng lười với .”

      Trần Ưng hậm hực, nhưng nghĩ đến chuyện trai đợi mắng cả đêm cũng thấy hả hê hơn nhiều. “”Nguyệt Lão kia giúp đám Trình Giang Dực giật dây, còn đồng ý tin ta.” Trần Phi chút rồi dừng, hỏi: “ bé kia sao rồi?” “Khóc lóc om sòm, miệng toàn cổ ngữ, em nghĩ nên tống qua chỗ là hơn!” Trần Ưng cố ý , nghe thấy Trần Phi trầm mặc ở đầu dây bên kia, liền nở nụ cười, tưởng tượng tới biểu lộ cau mày rất ư là chân thành của trai mình. “Ờ, phí sinh hoạt của lo.” Trần Phi nhanh chóng tuôn điều kiện. “Thôi nghe ba, em nuôi nổi chắc?” “Vậy em cứ nuôi tiếp .” Trần Phi vội tiếp lời, sang chuyện khác: “ phải ra ngoài đây, hôm nay nhiều việc, Trình Giang Dực xin nghỉ, bận lắm.” “Tối qua em mới gặp ta, tình thần tốt đến mức còn bắt quỷ được ấy, giả bệnh cái gì.” “Cậu ta vợ cậu ta bnị ốm, cậu ta muốn chăm bệnh.” Vô sỉ, sao lại có người vô sỉ vậy chứ.

      “Vậy lái xe làm qua đây, đưa luôn .” “Ấy, gần đây sức khỏe ba mẹ có tốt ?” “Tốt lắm, nhưng em trai của tốt. Mau tới đón ta .” “A, nếu em mời thầy giáo dạy kèm tới dạy , có người chăm sóc bé cũng tốt. nữa, cúp đây.” Trần Y nhanh chóng cúp điện thoại, Trần Ưng còn chưa kịp khoan nghe cạch tiếng, trong lòng thầm khinh bỉ gã đàn ông hãm hại em trai đền mạng này. Vừa quay đầu nhìn thấy Mễ Hi đứng cách xa, chỉ là đưa lưng nhìn vườn hoa. Trần Ưng hoảng hốt, khoảng cách này hình như vẫn nghe được , vừa rồi bé có nghe ? “Về thôi.”

      Trần Ưng dẫn Mễ Hi về phía nhà, càng nhìn càng cảm thấy nghe thấy. bé rất rầu rĩ, chút tinh thần nhờ hai cái bánh bao lúc nãy cũng chẳng thấy đâu nữa. Trần Ưng đưa bé về nhà, dạy bé nhận biết cổng chung cư, nhận số phòng, vào cổng có bảo vệ gác cổng, dạy mở thế nào, lúc vào thang máy dạy thang máy thế nào, sau đó là dạy mở cửa phòng. Mễ Hi vẫn chuyện, khuôn mặt nhắn nghiêm túc, nhưng vẫn biểu thị nghe. Vào nhà, bé cúi đầu vào gian phòng. Trần Ưng gọi bé lại. Có lẽ nên giải thích chút, nhưng lại biết phải từ đâu nên đành thôi. Hơn nữa trong lòng nghĩ, quả cũng có ý định tiễn . Mễ Hi nghe lời dừng chân, xoay đầu lại, Trần Ưng há to miệng, từng có ý nghĩ tiễn , nhưng bây giờ còn có sao?

      nhìn khuôn mặt đoan đoan chính chính của , thầm thở dài trong phòng, sau đó đưa bé đến phòng bếp, “Đây là vòi nước, nhìn này, làm như vậy, như vậy là mở được. Nếu muốn uống nước lấy đây uống. Đây là tủ lạnh, mở ra như vậy, trong này có đồ uống. Mấy cái bình này là rượu, coo đừng uống, còn lại có thể uống. Kéo ra chỗ này, đây là hoa quả, muốn ăn gì cứ lấy, rửa ở chỗ vòi nước kia.” Mễ Hi gật đầu, vẻ mặt lại có phần giống tối qua. Trần Ưng thầm thở dài, lại đưa bé đến sô pha, tìm bộ điều khiển dạy bé mở TV thế nào. Mễ Hi nhìn thấy Tv vừa mở có người chuyện liền hoảng sợ, biểu kia chút nữa chọc cười Trần Ưng, nhưng Mễ Hi lại liếc qua nhìn, vẻ tò mò dọa đến Trần Ưng. “Trước tiên đừng hỏi tôi sao ở trong đó lại có người, tóm lại là có người trong đó, rất nhiều loại người, thể nhảy ra ngoài, cũng thể chuyện với , cứ xem bọn họ là được rồi.

      Nếu thích cứ đổi kênh.” dạy bé đổi kênh, lại dạy bé tăng giảm lượng. bé chơi lúc, hình như tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Trần Ưng vừa thả lòng, Mễ Hi quay đầu lại hỏi: “Sao trong này lại có người.” Trần Ưng đen mặt: “ hỏi cái này.” “Giọng kia sao lại ra được đây?” “Cái này cũng đừng hỏi.” “Bọn họ ở trong đó có đói ?” “ biết.” “Có chịu khổ ?” “ biết.” Nghĩ lại lại thấy đúng, lỡ bé thấy nhân vật chịu ngược đãi gì sao? “Trong đó đều là diễn thôi, giả hết đấy, diễn cho xem cho vui thôi, như kiểu tuồng hát chỗ các đó, chỉ có điều bọn họ hát.”

      Vẻ mặt của Mễ Hi ra chiều hiểu lắm. “Dù sao cứ xem vậy là được rồi. Đúng rồi, vừa hay để học chuyện chút, xem người trong đó chuyện, nghe nhiều vào, bình thường mọi người đều chuyện như thế.” Mễ Hi bị Tv hấp dẫn, tv chiếu bình luận kinh tế, Mễ Hi vẫn nghe rất chân thành, vẻ mặt lại chẳng hiểu gì. Trần Ưng thở dài hơi. “Xem hiểu cứ đổi kênh khác, tự thao tác thử xem, đây là điều khiển từ xa, vừa rồi tôi dạy rồi đó, tự đổi chút xem.” Mễ Hi nhìn hồi lâu rồi cắn môi, cần thận dũng ấn xuống nút bấm, đổi đài rồi, bé lại khẩn trương hơn chút, lại nhìn hồi lâu, sau đó quay người nhìn Trần Ưng, Trần Ưng gật đầu với , bé lại cầm điều khiển đổi đài. Trần Ưng xem tv với bé môt chút, xác định có phản ứng gì qá đặc biệt, dặn dò mấy chuyện khác chút, sau đó với bé mình phải ra ngoài làm.

      Mễ Hi nghe thấy muốn làm liền gật đầu cái, biểu lộ có phần đáng thương. Trong lòng Trần Ưng mềm , rốt cục cũng nhịn được : “Tôi nhận nuôi vứt bỏ màng .” Mễ Hi trừng lớn hai mắt. Trần Ưng xong liền cảm thấy kỳ cũng có gì, chẳng phải là nuôi bé thôi sao, nuôi tốt! Vì vậy lại tiếp: “Có phải em nghe tôi điên thoại ? Đó là trai tôi, tôi ta tới đón em là giỡn với ta thôi, ta tới đâu.” Mễ Hi gì, khóe miệng mấp máy. “Tôi cam đoan vứt bỏ mặc kệ em.”

      Trần Ưng lại lại lần nữa, sau đó nhìn thấy Mễ Hi mím môi vẻ vui vẻ, khóe miệng cũng cong cong, nhìn rất đáng . cũng cười theo, vô ý đưa tay muốn vò đầu chút, tay vừa thò qua, còn chưa kịp đụng vào nhìn thấy mặt bé nghiêm túc, nhìn theo tay . Trần Ưng liền phản ứng kịp thời, thu tay lại. “Tóm lại, em ở nhà chơi ngoan nhé, đói ăn, mệt ngủ, tôi làm, lúc vể mang cơm về cho em.” Mễ Hi gật đầu. Trần Ưng cầm âu phục, cầm túi máy tính ra khỏi cửa. Mễ Hi còn biết điều tiễn tới cửa, lại nhắn nhủ: “Tôi có chìa khóa mở cửa, có ai gọi cửa em cứ mặc kệ, đừng mở cửa.”

      Tuy trị an ở khu này rất tốt, bảo vệ rất nghiêm, người phận vào được, nhưng vẫn lo lắng. Mễ Hi lại gật đầu. Trần Ưng khóa cửa lại, rốt cục mới yên tâm. Xuống tới gara, giao chìa khóa chiếc xe hôm qua bị Mễ Hi nhảy hư cho bảo vệ, sau đó gọi điện thoại cho thợ sửa để họ tới mang xe sửa. Thợ sửa sắp xếp tốt gọi cho . Trần Ưng mở cửa xe cũ, ngồi trong xe mà tim cũng đau nhức!

      Đau lòng quá ! Làm chú phải trả giá lớn quá mà. Trong nhà Trần Ưng, Mễ Hi đoan chính ngồi sa lon xem tivi, trong đó diễn bộ phim hài cổ trang, Mễ Hi vừa nhìn, nước mắt vừa yên lặng rơi xuống. Quê hương của mặc như thế, người cũng chuyện như thế. nhớ quê, nhớ người nhà.
      139 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7

      Trần Ưng đến công ty lúc 10 giờ, lúc bước vào phòng họp muộn mất 3 phút, 10h 03. Việc này khiến rất khó chịu, tự mình đặt ra thời gian hội nghị mà còn muộn, việc này làm trái với cầu công việc của . Nhưng việc này cũng ảnh hưởng đến việc mắng chửi người. Trần Ưng có cha là ông trùm trong giới truyền thông, ông của có chút của cải, nhưng phát đạt phải kể đến cha là Trần Viễn Thanh. Ông thành lập vương quốc truyền thông Trần gia, làm ăn càng ngày càng lớn, bao gồm đầu tư, truyền thông, điện ảnh, sản xuất phim, chương trình giải trí, quảng cáo, rạp chiếu phim, cơ sở điện ảnh và truyền hình vân… vân, tất cả đều trong phạm vi nghiệp vụ.

      Hai em Trần Phi, Trần Ưng từ cá tính rất khác nhau, Trần Phi tương đối ít , thận trọng, thành tích học tập rất tốt, nhưng Trần Ưng lại rất nghịch ngợm, phản nghịch, trước đây ỷ vào nhà mình có tiền nên gây nên ít rắc rối.

      Trần Viễn Thanh là người cha nghiêm khắc, con cái được nuông chiều từ , cho nên ngay từ khi còn việc quản thúc này đặc biệt nhiều, thậm chí còn cắt hẳn tiền tiêu vặt, có khi còn đến sở cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Trần Ưng, khiến cho Trần Ưng vì đánh nhau mà phải ngồi trong sở khá là lâu. Cuối cùng Trần Ưng vẫn ai quản nổi, hồi học đại học còn tự ý nghỉ học ra ngoài gây dựng nghiệp, lão già cho tiền, có thể tự mình kiếm được, đương nhiên số tiền đó đáng nhắc tới với Trần Viễn Thanh, nhưng số tiền đó cũng đủ để Trần Ưng và mấy người bạn mở công ty phát triển nghiệp.

      Trần Ưng luôn khắp nơi để tìm kiếm cái lạ, phơi nắng nhiều thành than đen, hút thuốc uống rượu, thường lần ra tung tích. Trần Viễn Thanh cũng định buông tha việc dạy bảo , dù sao đứa con này cũng rất bướng bỉnh, nhưng cũng may phải người xấu, làm chuyện xấu gì, trong mắt , dường như kiếm ra tiền là chuyện tồi. Trần Viễn Thanh đều đặt mọi hy vọng người con trai trưởng là Trần Phi. Có lẽ thế khó lường, Trần Ưng vừa chơi bời lập công ty vừa chạy học, ta có chủ ý của mình, ai quản lại trở nên ngoan ngoãn. Trần Phi lại được cha sắp xếp đâu vào đấy. Lúc học đại học nhậm chức ở công ty cha mình, sau khi tốt nghiệp chuẩn bị xuất ngoại, vừa đào tạo chuyên sâu vừa luyện tập quản lý gia tộc ở nước ngoài, sau này trở về kế thừa gia nghiệp. Kết quả lúc học đại học ta lại kết giao với người bạn tên là Trình Giang Dực.

      Hai người có cùng chí hướng, cùng nhau gây dựng nghiệp làm IT. Việc này khiếncho Trần Viễn Thanh rất tức giận. Lúc đó Trần Ưng kinh doanh cũng rất khá, cũng có danh tiếng trong ngành. Quan trọng nhất là rất có hứng thú, hàng năm đều ra ngoài vài chuyến, vừa chơi lại vừa kiếm được tiền khiến rất thoải mái, tự do tự tại. Nhưng thoải mái đó đến lúc sắp tốt nghiệp năm đó lại kết thúc. Tập đoàn truyền thông của Trần Viễn Thanh xảy ra vấn đề, người đứng đầu tranh quyền nội đấu, có người tài, công ty bị thiệt hại nặng nề, Trần Viễn Thanh lo lắng quá độ dẫn đến mệt mỏi. Khi đó công ty của Trần Phi và Trình Giang Dực cũng trong tình trạng nguy kịch, hai người mang theo mấy em ở lại phòng tăng ca biết ngày đêm. Trần Ưng xem xét mãi, sau đó mới nghĩ, thôi được, dù sao cũng nghênh ngang khắp nơi nhiều rồi, hi sinh còn ai hi sinh nữa đây.

      Vì vậy gói ghém mọi việc, giao công ty cho đám bạn tốt để họ làm tiếp, mình lại mặc âu phục thắt cà vạt tới công ty của Trần Viễn Văn làm việc. Mẹ của Trần Ưng là người hiền lành, rất thương con, từng đau lòng vì Trần Ưng nên hỏi có tự nguyện hay . Trần Ưng lúc ấy đáp: “Cũng coi như là thoải mái, bây giờ con coi như là con trai ngoan rồi, ngày nào cũng có mỹ nữ để ngắm, tiền tiêu cần nhìn ví, vui gần chết.”

      xong liền bị cha cái. Trần Ưng ra rất có tố chất của công tử ăn chơi, ngoại hình đẹp, khí chất cao ngạo, có tiền, từ sống trong nhung lụa, được mọi người chú ý, nhưng kiến thức nhiều, lại tinh mắt, du lịch khắp thế giới kết giao ít người, vào Nam ra Bắc, hút thuốc uống rượu lời thô tục, nhưng đây cũng là cách để trấn áp tính cách công tử hư đốn của mình. tới công ty thường hay giả trầm mặt, Trần Viễn Thanh hòa hoãn khắp nơi nên quan hệ rất rộng, nhưng muốn giải quyết nguy cơ phải cần thêm nhân tình thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Nhân tình Trần Viễn Thanh làm đủ rồi, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đắc tội lại cần người khác xử lý.

      Trần Ưng rất phù hợp, thân phận, tính tình, tuổi tác. Trần Ưng lúc vừa đến công ty khiến nơi này gà bay chó sủa, thay máu lượt. Trần Viễn Thanh nhận được rất nhiều lời phàn nàn, nhưng chỉ trách cứ Trần Ưng vài câu cho người ta xem, thực tế lại ngăn cản . Mấy thành phần sâu mọt đều hiểu hết, nhưng đủ thủ đoạn ngoan độc, thể tình cảm, Trần Viễn Thanh thể lật mặt đến mức lật đổ mình. Hai cha con kẻ xướng người họa, tốn ít thời gian ổn định lại công ty. Sau đó Trần Ưng ra nước ngoài, vừa đào tạo chuyên sâu vừa khai thác chuyện buôn bán bên ngoài. Đường mở ra cho Trần Phi giờ lại đổi thành . Về sau lại về nước phụ trách quoảng cáo, truyền thông và công ty chế tác Tam gia cũng tham dự cùng hiệp trợ công việc của Trần Viễn Thanh.

      Gần đây công việc của gặp phiền toái. Công ty quảng cáo bên này mất khách hàng lớn lâu dài, liên quan đến quyền đại lý hơn bốn nghìn vạn. Đó là khách hàng cũ, hợp tác ba năm rồi, tưởng rằng nắm chắc, kết quả đối phương lại có công ty khác có điều kiện tốt hơn. Có thể đồng ý ? Đương nhiên là thể để chuyện này xuất , chuyện tạm thời ký kết này thực ra rất nghiêm trọng. Người ở dưới cố gắng nhưng làm được, Trần Ưng đành tự thân xuất mã, nhưng trước khi ra tay, muốn tìm hiểu rốt cục xảy ra chuyện gì mới có thể bắt bệnh hốt thuốc. Vì vậy mọi người viết báo cáo mấy ngày, thám thính tư liệu và phương án của đối thủ, hôm nay báo cho . Mọi người đều làm xong và chuẩn bị bị mắng. Trần Ưng ngồi nghe giải thích báo cáo, nhìn phương án biểu thị, cuối cùng lại bảo thư ký tắt hình chiếu, mở đèn, hỏi: “Tôi nhìn ra đối phương ưu tú hơn chúng ta ở đâu? Điều kiện lại tốt hơn chỗ nào? Ai có thể giải thích chút ?” có ai ừ hữ gì.

      quay đầu nhìn tổng thanh tra khách hàng, Giao Đường. Giao Đường lắp bắp vài câu. Cái gì phía đối phương, Tổng giám đốc Trần tạm rời cương vị công tác, Phó Tổng giám đốc Vương tạm thời lên quyết định. Bọn họ cũng làm việc với phó tổng này vài lần, vốn vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao sau đó lại thay đổi thái độ dần dần. Có lẽ đối phương ý định khác, có nguồn tốt. Trần Ưng nghe nhưng mặt rất lạnh, toàn nhảm. “Có ý định khác tại sao lại phải chủ động đề nghị hợp tác, tính dùng chúng ta như cò sao? Dùng xong bỏ chúng ta qua bên hả? Đối phương có đầu óc vậy sao? Văn kiện này đàm phán lâu như vậy rồi, trước giờ vẫn thuận lợi, cuối cùng bây giờ mới xảy ra vấn đề, cái này gọi là đối phương có nguồn khác?”

      Giao Đường lời nào. “Sửa phương án, ngay cả điều kiện cũng chẳng buồn , thẳng ra là tạm thời ký kết, lại là mối khách cũ, đây là vấn đề gì?” Trần Ưng lại hỏi. Trong phòng, tất cả mọi người đều im lặng. Trần Ưng nhìn đám người kia, vỗ bàn cái, quát: “ sợ thua, nhưng ngay cả tại sao thua cũng biết? Đầu các người chứa đậu phụ hết hả?” Quản lý Lưu Mỹ Phân trực tiếp phụ trách chuyện hợp tác lập tức ứa nước mắt. “Khóc cái gì mà khóc, giữ lại đến lúc cuốn xéo khỏi đây hẵng khóc. Tôi từng rồi, tôi bắt buộc làm được hay , nhưng chí ít cũng phải cho tôi lí do hợp lý. Ngay cả chút lý do cũng tìm được, đầu óc các người làm bằng cái gì thế hả?” có người chuyện. Trần Ưng nhìn xung quanh vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lưu Mỹ Phân, ta cúi đầu cắn môi, lại cố gắng khống chế nước mắt, đáng tiếc thành công. Trần Ưng vô cùng bất mãn, khách hàng là do ta đàm phán, cuối cùng xảy ra vấn đề gì cả cái rắm ta cũng chẳng đánh nổi, ngày đầu tiên lăn lộn sao? Trần Ưng nhắm mắt lại, lại nhìn những người khác, tất cả mọi người biết điều cúi đầu xuống dám . “ ra ngoài.” kiểm trách tiếng.

      Mọi người tham dự hội nghị đều im ắng cầm cặp văn kiện của mình lui ra. Trần Ưng với người phụ tá của mình, Kevin: “Chiếu lại phương án để tôi xem lần nữa.” Kevin làm theo. Trần Ưng chăm chú nhìn lại lần, nhịn được lại mắng: “Mẹ nó, dùng cách rác rưởi này đẩy hàng của chúng ta hả?” Phương án của đối phương ràng là làm gấp hơn bọn họ, làm sao tỉ mỉ bằng bọn họ bỏ hết tâm tư tinh lực ra cân nhắc được? “Cậu lén tìm bọn họ hỏi thử xem, có điều gì lúc nãy dám , tốt nhất là ra ngay, bằng tôi khách khí đâu.” Kevin gật đầu thu nhập đồ đạc lui ra ngoài. lại ngồi nghĩ ngợi lát. Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, là 12 giờ trưa, chợt nhớ tới trong nhà còn có người chở về bao cơm, khỏi lại mắng câu thô tục. Lúc trở lại văn phòng, thư ký Lữ Nhã đặt tập tài liệu cần kỳ lên bàn “Hôm nay chưa cần thiết đúng ?”

      “Vâng.” “Mai tôi xem.” Trần Ưng cầm lấy túi máy tính, cũng mở mà ra ngoài. “Bưu kiện hôm qua bọn họ chuyển, lát nữa lấy giùm tôi. Buổi chiều tôi tới công ty.” Lữ Nhã lại vâng tiếng, Trần Ưng đứng cạnh nghĩ ngợi, vốn định hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Tần Văn của Vĩnh Khải, nhưng Tần Văn ra nước ngoài vẫn chưa về, phải đợi, nhưng bây giờ lại đổi ý. “Phía Vĩnh Khải, tên phó tổng lần trước chúng ta gặp mặt chuyện tên gì ấy nhỉ? bảo Kevin liên lạc, hẹn ăn cơm tối với phía đối phương Hậu Thiên. Xem đối phương có phản ứng gì, nếu ta vui mừng đồng ý, và Kevin tắt điện thoại nửa giờ, sau đó gọi cho đối phương lần nữa, bảo là Kevin tính sai giờ, tôi rảnh, đợi lúc khác hẹn lại ta.”

      “Vâng.” Lữ Nhã đứng bên cạnh đáp. hỏi nhiều tại sao Trần Ưng lại làm như vậy, và Kevin đều là những người giàu kinh nghiệm, theo nhiều năm, sớm quen thuộc phương pháp làm việc. Mặc dù có hơi kinh ngạc vì sao tranh thủ ra tay đoạt lại hợp đồng, những cũng nghi ngờ quyết định của . Trần Ưng vừa đến nhà, vừa mở cửa nghe thấy tiếng TV, là bộ phim máu chó, nhân vật bên trong hùng dũng đọc lời kịch, Trần Ưng tức giận bĩu môi, sau này có thời gian để cướp TV với bé này rồi.

      Trần Ưng đóng cửa vào, lại phát ra Mễ Hi xem TV, bé dựa vào sa lon ngủ rồi. Trần Ưng giật lông mày, cũng khó trách, đứa này tối hôm qua ngủ, bây giờ chắc chịu được rồi. nghĩ ngợi chút, cảm thấy hai cái bánh bao sáng nay vẫn đủ để no tới giờ, cứ để ngủ vậy. Trần Ưng để cặp lại vào thư phòng, vào phòng Mễ hi cầm chăn mền ra đắp cho . Lúc đắp còn cẩn thận né xa chút, sợ vung nắm đấm tới. Nhưng bé lại tỉnh. Trần Ưng nghĩ nhất định là rất mệt. đắp xong chăn xong liền mở tủ lạnh lấy nước trái cây uống, bước thong thả vào thư phòng, mở máy tính xem email. Xem được hai tin, nhận được điện thoại của thư ký Lữ Nhã, Kevin và Lữ Nhã làm theo lời , đùa giỡn người ta, Vương Binh, phó tổng giám đốc nghe xong điện thoại lại hôm nay Trần Ưng rảnh có thể đợi ngày mai hoặc tối nay được ?

      “Ừ.” Trần Ưng nhếch môi, xem ra đoán sai. Vương Binh này có vấn đề. Hợp đồng vẫn do ông chủ ký tên, dùng mấy thứ rác rưởi đẩy được hàng của họ, trừ phi ông chủ Tần Văn của Vĩnh Khải bị bịp, bằng chuyện này thể xảy ra. Xem ra biết vấn đề nằm ở đâu rồi. “Được, vậy hôm nay .” Lúc nên nể tình vẫn phải nể tình. “ trả lời Vương Binh .” Nên ra vẻ lúc được ra vẻ. “Đầu tiên cứ là sửa lại thêm phiền, tôi muốn, thời gian địa điểm cho ta chọn, tôi tiện hết, dù sao tôi cũng là ông chủ.” Lại thêm vài câu, cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu thấy Mễ Hi đứng ở cửa phòng sách, dám vào, hiển nhiên là nhớ lời hôm qua Nguyệt Lão 2238 dặn. “Đánh thức em sao?” Trần Ưng tắt máy tính, ra ngoài. “Xin lỗi. “Mễ Hi lại hành lễ: “Cũng phải cố ý ngủ. Lần sau nhất định như thế nữa.” “Mệt nhọc ngủ ngủ, có việc gì.”

      Trần Ưng đánh giá , đuôi ngựa được tháo ra, tóc thẳng lại dài, đen bóng. ngủ giấc nhưng dường như vẫn còn buồn ngủ, quần áo mặc người có hơi lớn. Trần Ưng nhíu mày, xem ra chẳng những phải đưa ăn cơm còn phải đưa mua giày mua quần áo, còn mua đồ dùng hằng ngày cho . Dựa vào Trình Giang Dực cùng Tô Tiểu Bối đáng tin chút nào, bé vẫn có nhiều chỗ bất tiện. nhất thời nghĩ ra nổi mua gì cho nên quyết định đến cửa hàng rồi tính sau.

      Vì vậy “chú đỡ đầu” dẫn “cháu ra ngoài. Trần Ưng khách khí hỏi Mễ Hi muốn ăn cái gì. Mễ Hi suy nghĩ: “Nếu chú ngại, vậy tới tiệm bánh bao vô cùng ngon kia nhé.” Tiệm bánh bao? Mặt Trần Ưng đen sì. Nhóc này chỉ biết mỗi bánh bao thôi hả? Nhưng nhìn vẻ chờ mong của bé, lại còn chủ động cầu, dù sao cũng muộn rồi, bánh bao bánh bao vậy.

      Lúc đến quán bánh bao, Trần Ưng nhận được điện thoại của công ty môi giới, tìm được người giúp việc rồi, hỏi Trần Ưng có rảnh tới phỏng vấn , Trần Ưng tính giờ rồi hỏi nửa giờ nữa được , vừa hay ăn gần đó. Phía bên kia cũng đồng ý. Ăn xong cái bánh bao thứ hai, Trần Ưng dẫn Mễ Hi tới công ty môi giới xem người. trước với , hôm nay có thêm cái bánh bao nào nữa hết, để hết hi vọng. Sau đó lại cho biết thuê người nấu cơm buổi trưa làm bạn với bé, nên đưa chọn người thích hợp. “Mua hạ nhân.”

      Mễ Hi gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Trần Ưng xoa xoa mặt, cố gắng khống chế biểu mặt. “, phải hạ nhân.” Dân chủ tự do. Quyền lợi ngang hàng, cháu hiểu hả? “ phải, ấy đến làm việc, ấy đến giúp chúng ta giải quyết khó khăn, chúng ta trả công cho ấy, hai bên ngang hàng.” Mễ Hi nghĩ ngợi chút, lại gật đầu. “Chú chớ lo, ở quê cháu cũng khắt khe với hạ nhân, đánh mắng.

      Ở đây gọi là hạ nhân.” Còn chớ lo, đánh mắng cái gì. Trần Ưng dứt khoát bĩu môi, nghĩ chút lại nhắn nhủ: “ ấy phải hạ nhân, cháu cũng ức hiếp ấy. Nếu ấy tốt với cháu, cháu cứ với chú, chú đổi người.” Mễ Hi chăm chú gật đầu, “Cảm ơn chú.” Trần Ưng lại nghĩ, có là có thể lo , đứa nhóc thế này, sao có thể lo chứ.
      139 thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hìh như tr này hoàn r phải k b?

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8.

      Công ty môi giới kia cách căn hộ của Trần Ưng căn nhà. Trong khu chung cư, Mễ Hi dáo dác nhìn xung quanh, thấy có cái hồ phun nước ở trung tâm liền tò mò đến gần xem thử, vô cùng hứng thú với cách tạo hình hoa văn đẹp đẽ này. Trần Ưng vừa nhận cuộc gọi đến, vừa đến gần chơi đùa cùng Mễ Hi. Là Kevin gọi, ta chuyện với mọi người nhưng chẳng ai xảy ra chuyện gì, chỉ có Lưu Mỹ Phân chịu trách nhiệm việc này và từ chức. Trần Ưng khẽ giật lông mày, chỉ biết. Ngắt điện thoại, quay đầu thấy Mễ Hi đâu, Trần Ưng dạo vòng bên ngoài hội sở mới tìm được . Tầng hội sở là hồ bơi, nhìn xuống qua lớp kính thủy tinh thấy nhiều người bơi lội. Trai chỉ mặc quần bơi, nữ mặc áo tắm hai mảnh. Mễ Hi nhìn chăm chú, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chốn này toàn sài lang hổ báo à!

      Ai cũng dám để lộ da thịt ra ngoài, kín kín hở hở, lộ liễu. Cái này, cái này..! Mễ Hi quay mặt dám nhìn thấy Trần Ưng tới. phải chịu đựng, được phê bình, được ăn lung tung, đây là địa bàn người khác, mình mới đến nên phải thận trọng từ lời đến việc làm. Nhưng khó mà chịu đựng được! Trần Ưng tới nhìn , vẫy tay ra hiệu bảo vào cùng . Còn muốn vào đây nữa sao? Mễ Hi nhịn được, khẽ cau mày. “Bên trong toàn người có bệnh.” “Công chính khách quan” mà nhận xét. Trần Ưng chân vẫn bước tiếp nhưng gương mặt thoáng co lại. Chợt dừng lại lát: “Cái này gọi là bơi lội, rất bình thường, là môn thể dục rèn luyện thân thể hàng đầu, cũng như chạy bộ và chơi bóng vậy thôi.” Khẽ suy nghĩ rồi lại giải thích với như thế này: “Cái này giống với tập võ, làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn. Người ta chỉ vì sức khỏe, phải có bệnh đâu.”

      Chí lí quá ha. Mễ Hi lại tiếp tục chịu đựng, mấp máy miệng, đồng ý cũng phản bác. Nhịn mới được, đây là thế giới của người khác, mình thể bàn cãi được. nhìn Trần Ưng đẩy cánh cửa thủy tinh kia ra, vào căn phòng sáng chói kia. Mễ Hi trừng mắt nhìn cánh cửa, Trần Ưng quay đầu giục, thể theo. May là mang tới gần những người kia. Nhịn tiếp, đây là những người khác thời đại với , có thể ý kiến được.

      Hai người bước lên bậc thang, Mễ Hi vừa bước vừa cố dựa sát vách ngoài, chỉ mong tránh xa cái hồ bơi kia chút, mắt cũng dám nhìn lại. Trần Ưng thấy vậy chợt có cảm giác đau đầu. Đến văn phòng môi giới, quản lý cười tươi chạy ra đón tiếp: “Trần tiên sinh, ngài đến rồi.”

      “Chào .” Trần Ưng khẽ đáp lời. Đây là người phụ nữ tuổi trung niên, rất giỏi giang. Trần Ưng liên lạc đến đây là do người này tiếp chuyện nên cũng xem như là có quen biết trước. chỉ Mễ Hi: “Đây là con người bà con xa của tôi, đến sống cùng tôi vài ngày, trong nhà có ai nên đến tìm người chăm sóc bé.”

      “Được được, có vấn đề gì cả.” Người quản lí nhiệt tình trả lời. “Mễ Hi, mau chào hỏi .” Trần Ưng nhìn Mễ Hi, nhàng nhắc nhở. Mễ Hi nhìn chằm chằm vào mái tóc của vị quản lí, xoắn xoắn hình tròn, kiểu tóc rất kì quái. Xấu quá , chẳng lẽ biết là trông nó rất xấu xí sao? Nghe Trần Ưng gọi, nhanh chóng lấy lại tinh thần, khom người với vị quản lí kia: “Chào đại nương ạ.” Thái độ của rất nghiêm túc, giọng vừa trong trẻo vừa đáng , kém phần dễ nghe, nhưng – đại nương? Nụ cười của vị quản lí lập tức cứng lại. Trong văn phòng, những người khác ngừng động tác nhìn qua.

      Vẻ mặt Trần Ưng cứng đơ, ngay hai chữ xấu hổ, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường: “Đứa trẻ này rất thích xem phim cổ trang, nghịch ngợm, hay giỡn.” Quản lí bật cười ha ha, tròn miệng: “ bé này lớn lên xinh đẹp, đáng quá à nha.” “Ừm, có vẻ cũng tồi lắm.” Trần Ưng đáp lời, liếc nhìn Mễ Hi. Mễ Hi thấy vậy vội nuốt lời định ngược trở vào, trực giác cho biết lời vừa rồi trở thành trò cười rồi, vì vậy đành ngậm miệng. Vẫn là nên im lặng phạm sai lầm.

      Quản lí môi giới đưa hai người bọn họ đến phòng khách, để Trần Ưng xem qua tư liệu của mấy người giúp việc, cho từng người từng người bước vào. So với điều kiện cần cũng khác nhau là mấy, đều khoảng ba mươi tuổi, đều biết nấu cả cơm ta lẫn cơm Tây, biết chút ít văn, làm công việc nhà, được tham gia lớp huấn luyện, bằng cấp cũng khá tốt, có thể dạy những kĩ năng đơn giản cho nhóc này.

      Trần Ưng luôn có lòng tin với cách làm việc của công ty môi giới này, đây là công ty có giá khá cao, chất lượng phục vụ rất tốt, cho nên mấy người này quả cũng tệ, có hai người vẻ bề ngoài nhìn thuận mắt cho lắm nên cho ra ngoài, chỉ còn lại ba người, Trần Ưng bảo tất cả bọn họ ra ngoài chờ đưa ra quyết định. Lại xem chút qua tư liệu, hỏi quản lí ba người còn lại có biết chế biến mì phở hay . Sau đó quay sang hỏi Mễ Hi: “ thấy thế nào, muốn chọn ai?” Mễ Hi vẫn im lặng chuyện nãy giờ, bây giờ lại muốn cho lựa chọn. Suy nghĩ cẩn thận lát rồi : “Muốn chọn người thích phim cổ trang á.” Cái từ này vừa rồi sai chú Trần Ưng cũng như vậy. Vị quản lí bỗng chốc nở nụ cười. Nhưng Trần Ưng lại cười, biết Mễ Hi có ý gì, vì thế liền cảm thấy có chút đau lòng. thực là càng ngày càng mềm lòng rồi, ràng là bé vẫn có việc gì, sao cứ đau lòng cho bé suốt vậy, “Được.” đồng ý, chuyển sang quản lí môi giới: “Hỏi các ấy xem có ai có thể chuyện như phim cổ trang ?”

      Quản lí môi giới ra ngoài. Phòng khách thoáng chốc lại yên tĩnh. Trần Ưng nhìn Mễ Hi: “ cần vội, lắng nghe nhiều hơn, cũng biết lời nên như thế nào rồi.” Mễ Hi nhếch miệng, nhẫn nhịn hồi lâu, nhưng vẫn nhịn được : “Dù gì cháu cũng mười tám tuổi rồi, ở quê nhà, tuổi này đều là mẹ hai đứa con rồi đó.” “Ờm.” Trần Ưng gật đầu, biết , ở quê hương của , ở cái tuổi này đều có thể là người phụ nữ có hai con rồi, cũng bắt đầu dạy con chuyện, mà ở chỗ này lại phải học , ra lại bị người khác chê cười. Trần Ưng biết phải an ủi thế nào.

      lát sau, quản lí Vật Nghiệp vào, chỉ vào tư liệu: “Phùng Hân này được ? Tôi vừa mới trò chuyện cùng bọn họ, có ấy là thích xem phim cổ trang và xem tiểu thuyết cổ đại, chuyện cũng tạm được. Trần tiên sinh có muốn chuyện cùng ấy ?” Trần Ưng nhìn tư liệu rồi đưa cho Mễ Hi: “Người này được ?” Mễ Hi cũng nhìn, chỉ gật đầu. Trần Ưng liền để cho quản lí gọi Phùng Hân đến. Mọi chuyện còn lại thu xếp rất nhanh, lương bổng bao nhiêu, thời gian làm việc như thế nào, hợp đồng ra sao, tất cả đều được giải quyết nhanh chóng. Cuối cùng là trao đổi số điện thoại, bắt tay. Mọi người cùng ra khỏi văn phòng, đến dưới lầu, Mễ Hi chạy tót ra ngoài trước, Trần Ưng vài câu cùng Phùng Hân, Phùng Hân gật đầu, ra ngoài tìm Mễ Hi.

      “Mễ Hi.” Phùng Hân gọi Mễ Hi, cười cvới : “Xin chào, tôi tên Phùng Hân, chúng ta trao đổi tên được ?” Mễ Hi nghe thế chợt ngẩn người, sau đó nhìn nụ cười của Phùng Hân, cũng nở nụ cười. cũng thích chuyện như thế, thấy thích Phùng Hân này rồi. Phùng Hân lại cười vươn tay: “Ngày mai chúng ta gặp lại nha.” Thấy chỉ nhìn tay của mình, Phùng Hân : “Chúng ta bắt tay chào hỏi nào.”

      Mễ Hi quay đầu thoáng nhìn qua Trần Ưng, thấy gật đầu, xoay đầu lại, đưa tay nắm lấy tay của Phùng Hân, hai người nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười. Phùng Hân rồi, tâm trạng Mễ Hi có phần tốt hơn, bắt đầu quan tâm Phùng Hân về đến nhà làm gì, còn mỗi ngày có thể làm việc gì. Trần Ưng đưa Mễ Hi lấy xe, chở đến cửa hàng, đường kể cho nghe ý định sắp tới của mình. Đầu tiên là vẫn làm bình thường, từ sáng sớm đến khoảng bảy hay tám giờ tối về đến nhà.

      Buồi sáng Mễ Hi cần lo, có thể ngủ nướng, đồ ăn sáng để sẵn bàn. Trước mười giờ Phùng Hân mua thức ăn tới, hai người cùng nhau giải trí, ăn cơm trưa. Sau đó buổi chiều làm những việc ưa thích: tập viết chữ, dạo phố, xem phim, chuyện nào cũng được. Chiều trước năm giờ, Phùng Hân cho dùng bữa lấp bụng, sau năm giờ, Phùng Hân hết giờ làm việc ra về, Mễ Hi tự lo lúc, đến tối về cùng ăn cơm. Cuộc sống tạm thời cứ như vậy trước , đợi cho Mễ Hi thích ứng được với hoàn cảnh, sắp xếp mọi người nên thế nào cho ổn thỏa. Trần Ưng những lời này có những chỗ Mễ Hi nghe hiểu, phải giải thích lại lần, mới hiểu được sơ sơ. “ cảm thấy thế nào?” Trần Ưng hỏi. ra chỉ khách khí mà hỏi câu thôi.

      “Tùy chú sắp xếp ạ.” Mễ Hi gật đầu chăm chú đáp: “Cảm ơn chú giúp đỡ.” “ phải trả lời là tốt hoặc tốt, được hoặc được.” “Tốt.” nghe lời mà đổi giọng. “ cần gọi tôi là chú. Nghe già quá .” “Trần Ưng.” “Rất tốt.” Trần Ưng thích thú. Xe rẽ vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của cửa hàng, điện thoại Trần Ưng vang lên. “Nó reo kìa.” Mễ Hi chăm chú nhìn vào cái vật phát sáng. “Cái này gọi là điện thoại, đây là có người tìm tôi.” gật đầu: “Cái này có thể chuyện sao?” “Ừ.” Trần Ưng cho xe vào chỗ đậu xe, đồng thời đeo tai nghe Bluetooth vào: “Alô.” lại nhìn chằm chằm vào cái tai nghe kia, Trần Ưng chỉ vào dây an toàn của , ra hiệu xuống xe.

      “Ba. Dạ, đúng vậy.” xuống xe trước, đóng cửa xe bên này lại. “ gì với ba rồi? Là thế này, có bé đến sống cùng con. Con của bạn ấy sao? Haha, biết cách “tiền trảm hậu tấu” mà. À vâng, có gì, đúng là con người bạn. Dạ, phải tuổi, cũng khoảng mười bảy mười tám rồi.” Quay đầu sang, phát Mễ Hi như chiến đấu với dây an toàn. “Dạ, có gì, tạm thời có vấn đề gì cả. Ba mắng hai , ấy mặc kệ bé vì sợ bị mọi người phát .” Trần Ưng mở cửa xe, lại chợt nhớ tới điều gì: “ đừng nhúc nhích, tôi giúp gỡ nó ra, cho phép đánh người đâu đấy.” xoay người qua nhấn cái nút “Cạch” tiếng, dây an toàn được mở ra.

      có việc gì, con chuyện với bé, ấy mở được thắt an toàn. Con cùng ấy mua ít đồ, quần áo giày dép đều vừa. Con cần làm vậy sao, ba mẹ đến? Vậy việc này nhờ hai người.” Thừa dịp này, xem thử cha mẹ phản ứng thế nào. Trần Ưng vừa xong, Mễ Hi quay sang nhìn . cũng biết nghĩ gì, vẫy tay bảo xuống xe. Mễ Hi nhìn cái dây an toàn kia như thể phục, thử lại lần nữa, lần này cũng tìm được cách mở nó ra.

      Vì thế nên khuôn mặt bé lại lộ vẻ vui vẻ Trần Ưng bất đắc dĩ nhìn chơi đùa, bên chuyện điện thoại cùng ba, đầu bên kia điện thoại bắt đầu chuyện làm ăn. diễn viên La Nhã Cầm từng hợp tác cùng kể là có kịch bản phim, câu chuyện kể về nhóm diễn viên lớn tuổi, từ thời trẻ đến lúc tuổi già, con đường từ thất bại đến thành công, đứng lên sau thất bại. Câu chuyện vừa đau thương vừa có phấn ấm áp tình người, làm thức tỉnh con người, đáng tiếc phải là đề tài hot nay.

      Mà lại còn là câu chuyện xưa, hơn phân nữa kể về sinh hoạt thường ngày của những người lớn tuổi, có tuấn nam nỹ nữ, có tình cuồng nhiệt, mà cũng có cảnh đánh võ kích thích người xem, chỉ kể về cuộc sống sinh hoạt thê thảm gần mười năm của La Nhã Cầm, từng vào tù vì hút ma túy. Nội dung thế này sớm lạc hậu với phim điện ảnh truyền hình ngày nay. Đầu tư quay chụp xác định giảm vững chắc giảm nhiều bản. Lĩnh vực điện ảnh và truyền hình bên kia ước định, có người coi được. Nhưng Trần Viễn Thanh vẫn muốn qua chuyện này mở cuộc họp, lúc trước ta từng cho Trần Ưng xem qua, bây giờ lại hỏi ý kiến của ở cuộc họp. “Hai năm qua loại hình hùa phim nhựa quá nhiều, người xem vỗ tay khen ngợi là chuyện bình thường. Công ty dựa vào bộ phim thế này để kiếm tiền sao?

      Chúng ta thiếu tiền hả? Thiếu hai ngàn ba ngàn vạn, chúng ta chịu đựng nổi sao?” Đây là ý kiến của Trần Ưng, giọng điệu của cuồng vọng. “Hừ, cứ muốn chuyện cùng Lý Đổng như vậy sao?” “Đúng vậy, vì sao được? bộ phim hay có thể gặp chứ thể mơ, mọi người hưởng ứng đâu. Hành động của La cần phải , ta bây giờ cũng có tuổi, từng suy bại rồi.”

      Trần Ưng hiểu được tâm tư của ba mình. Năm đó Trần Viễn Thanh mới mở công ty điện ảnh và truyền hình, tài chính có hạn, là công ty tên tuổi, mà La Nhã Cầm lúc đó vô cùng nổi tiếng, ông tìm La Nhã Cầm, hề nghĩ là ta đồng ý. Thế là công ty nổi danh từ đó, Trần Viễn Thanh trọng tình nghĩa, lần này nhất định là ông vẫn còn muốn trả ơn. Hơn nữa, kịch bản này đúng là hay, nhưng đáng tiếc là có triển vọng. Trần Ưng biết Trần Viễn Thanh có kinh nghiệm dày dặn hơn so với , gừng càng già càng cay, câu này rất đúng. Nhưng phải cứ ông là được, dù sao chuyện cũng liên quan đến vấn đề tiền bạc, cần để mọi người bàn bạc, nên ông cần con trai ủng hộ.

      Trần Ưng cùng Trần Viễn Thanh thảo luận vài câu, chọn thời gian hợp lí mở cuộc họp. Trần Viễn Thanh vài câu muốn bỏ ba vốn vạn quyền đại lý. Trần Ưng cười cười, cho nên mới ông già này tai mắt linh hoạt. Trần Ưng muốn đến luật pháp với ông, muốn biết chuyện gì xảy ra, nếu như giải quyết tận gốc, hợp đồng kí rồi lúc chấp hành gặp phiền phức. , thấy Mễ Hi bên cạnh mình đánh bại được dây an toàn, thỏa mãn xuống xe. Trần Ưng vẫy tay bảo tới, sau đó đưa tay bóp khóa, “Cạch” tiếng, xe khóa.

      vừa nghe điện thoại vừa về phía thang máy, lại nhìn thấy Mễ Hi mấy bước rồi lại trở lại bên cạnh xe, đứng vững nhìn Mễ Hi dùng sức kéo cửa xe, chắc chắn là mở được nữa rồi thỏa mãn gật đầu, lúc này mới tới. Trần Ưng vừa chuyện điện thoại, vừa bật cười lắc đầu, bé quan tâm đến chuyện này sao, biết quan tâm đấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :