1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em - Nhan Nguyệt Khê (63c + 1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15: Nhớ lại chuyện xưa



      Sau ngày nghỉ ngơi, Nhậm Thiên Chân lái xe về lại núi Vân Mộng. Phó Đông Bình đợi rồi mới gọi về nhà cho bố .

      “Bố, con Đông Bình đây, con ở bệnh viện huyện, vết thương sao, về nhà nhanh thôi, bố mẹ cần phải lo đâu.” Phó Đông Bình biết bố mẹ bận tâm về nên gọi về báo bình an trước.

      Phó Duật Lâm nghe vết thương của con trai sao, hòn đá trong lòng cũng theo đó rơi xuống, “Tiểu Vũ cũng đến nhà thưa chuyện với bố mẹ rồi, xảy ra chuyện gì vậy con, ra ngoài du lịch sao lại bị thương?”

      lời khó hết được. Bố đợi con về rồi từ từ với bố, giờ bố trả lời câu hỏi của con trước .” Phó Đông Bình sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi mới tiếp tục, “Năm đó bố cùng mấy người bạn đến núi Vân Mộng, trong đó có hai người chết đúng ?”

      Phó Duật Lâm ngẩn người, nhiều năm qua rồi mà giờ lại nghe con trai nhắc đến chuyện này, khỏi khơi gợi ra chuyện cũ ông muốn nhớ lại, qua hồi lâu mới đè nén được tâm tình, bình tĩnh hỏi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”

      Phó Đông Bình với ông: “Ở núi con gặp phải Nhậm Thiên Chân con dù Khúc, Nhậm Thiên Chân với con, năm đó bố em ấy cùng bốn người bạn học đến dốc Đoạn Trường núi Vân Mộng, kết quả bố em ấy và người khác lần lượt ngã xuống vách núi, mà bố lại chính là trong ba người may mắn còn sống.”

      “Nhậm Thiên Chân?” Phó Duật Lâm trầm tư, “À, là đứa bé kia.”

      Phó Đông Bình thấy bố đáp đường, chắc hẳn nhớ lại chuyện cũ, rồi lại nỏi: “Sau khi chú Nhậm qua đời, nghe dì Khúc lại lập gia đình, bố có thể cho con biết dì ấy lấy ai được ?”

      “Lấy Chương Ấu Quần, cũng là trong năm người leo núi năm đó.” nhiều năm rồi Phó Duật Lâm nhắc đến cái tên này với người khác, từ khi nghe tin ông ta kết hôn với Khúc Hà, ông cũng qua lại với bọn họ nữa.

      Lập tức Phó Đông Bình hiểu ra, tại sao lúc nhắc đến dượng của mình mà Nhậm Thiên Chân lại nổi nóng đến thế, sau khi bố ruột qua đời, mẹ Khúc Hà liền gả cho bạn học năm đó của họ là Chương Ấu Quần, mà Chương Ấu Quần này, vừa khéo là trong năm người leo núi thám hiểm, điều này thể khiến người khác nghi ngờ.

      “Người tên Chương Ấu Quần này, có phải vẫn luôn thích dì Khúc ? Nghe là bạn học của bọn bố, chắc thể nào biết được.” Phó Đông Bình lần mò suy đoán theo hướng này.

      “Khúc Hà là hoa khôi của trường Y, dưới bọn bố hai khóa, cả Chương Ấu Quần và Nhậm Cầu Thực đều có tình ý với bà ấy, sau khi Chương Ấu Quần Mỹ du học, Khúc Hà liền gả cho Nhậm Cầu Thực.”

      Phó Duật Lâm nhớ đến chuyện cũ, còn Phó Đông Bình càng nghe lại càng kinh hãi, càng nghe càng cảm thấy có mưu trong đấy, khó để nghĩ, nếu sau khi lớn lên Nhậm Thiên Chân biết được mối quan hệ đó sinh ra phỏng đoán và địch ý thế nào với bố dượng.

      “Bố còn nhớ năm đó đến núi Vân Mộng là do ai đề nghị ?” Phó Đông Bình hỏi đến mấu chốt của việc.

      Phó Duật Lâm nhớ lại: “Lúc ấy Chương Ấu Quần mới du học từ Mỹ về, mấy người bạn học cũ bọn bố mở tiệc tẩy trần ông ấy, lúc ăn cơm có người nhắc đến kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, Chương Ấu Quần , bằng tổ chức du lịch lần, ôn lại những hồi ức năm người thường du lịch cùng nhau hồi đại học.”

      Phó Đông Bình suy nghĩ kỹ càng, “Vậy là ai nhắc đến núi Vân Mộng trước?”

      “Là Nhậm Cầu Thực, ông ấy nhà đất ở núi Vân Mộng rất đặc sắc, đề nghị chúng ta đến đó xem sao, mọi người cũng cảm thấy thú vị nên quyết định cùng .”

      “Vậy bố với mấy chú có từng đến thôn Quỷ Vương ?”

      , bố biết thôn Quỷ Vương nào hết, bọn bố đến đỉnh Lăng Vân và thăm quan nhà đất gần cột chống trời, cuối cùng đến dốc Đoạn Trường, ở đó có mấy cỗ quan tài treo từ thời cổ đại, ai biết là… haiz…” Phó Duật Lâm thở dài.

      Đến nay ông vẫn nhớ như in buổi tối kinh khủng đó, hai sinh mệnh tuổi còn trẻ cứ vậy mà biến mất ngay trước mắt ông, sau khi xảy ra chuyện đó mấy năm, ông thường xuyên mơ thấy chuyện đêm đó.

      “Sau đó thi thể của mấy người chú Nhậm có tìm thấy ?”

      “Mười mấy ngày sau mới tìm được, nhưng rơi ngã bầm dập còn ra hình thù nữa, còn bị dã thú gặm cụt tay cụt chân, nhân viên pháp y có làm cách nào cũng ghép lại đủ, sau lại dựa vào quần áo mới nhận ra hai người họ.”

      “Núi Vân Mộng còn có dã thú ư?” Nhất thời Phó Đông Bình nảy sinh nghi ngờ.

      “Có chứ, heo rừng chó hoang gì đó, dạo này có nhưng lúc đó vẫn còn.”

      “Vâng, con biết rồi bố, đợi mấy hôm nữa con về chuyện này với bố.” Phó Đông Bình cúp máy, cầm bút vạch sơ đồ quan hệ của mấy người họ ra giấy, đăm chiêu suy nghĩ.

      Nhậm Thiên Chân đổ đầy bình dầu ở cây xăng xong liền lái xe lên núi, dọc đường rất thuận lợi, đến trạm dịch Lưu Vân, giao chìa khóa lại cho Bạch Tố rồi quay về phòng mình thu dọn hành lý, làm thủ tục trả phòng.

      “Phó Đông Bình sao rồi? Thương thế có nặng ?” Bạch Tố đứng bên quầy hỏi Nhậm Thiên Chân.

      “Đỡ hơn rồi, trong đầu có máu tụ, bác sĩ khâu bảy mũi, qua vài ngày nữa cắt chỉ rồi sao.”

      “Vậy tốt rồi.”

      Rời khỏi trạm dịch Lưu Vân, mình Nhậm Thiên Chân đeo ba lô xuống núi, sương mù giữa núi rừng thấm ướt tóc , nơi nơi đều ướt nhẹp. Cũng may còn quen đường nên cũng chậm lắm, rất nhanh được nửa đường, thỉnh thoảng bên cạnh có du khách ngang qua, nhưng đều là tụ năm tụ bảy thành từng tốp, chứ lẻ loi mình như hầu như có.

      Nhiều lần quay đầu lại, sau lưng đều bóng người, phát được gì khả nghi, nhưng biết tại sao mà vẫn luôn thấy bất an, cứ như có sức mạnh thần bí bao phủ xung quanh, theo dõi từng nhất cử nhất động của .

      Lúc đến đình bia – nơi lần đầu gặp Phó Đông Bình ở núi, Nhậm Thiên Chân vào ngồi nghỉ lúc, nhớ đến tình hình lúc này của , bèn gọi điện cho .

      “Em xuống núi rồi?” Phó Đông Bình vừa ngủ được giấc.

      “Mới được nửa đường, tiếng sau là có thể tôi đến bệnh viện.” Lúc Nhậm Thiên Chân gọi điện vẫn quên đưa mắt quan sát bốn phía.

      đoàn du lịch từ núi xuống, hướng dẫn viên du lịch cầm lá cờ , du khách đội mũ đỏ theo sau ấy, mấy chục người chen lấn chỗ, nhìn khá lộn xộn.

      Những người này cũng phải là khách lẻ, tại sao ngồi xe xuống núi? Nhậm Thiên Chân tò mò nghĩ, nhưng mà, dẫu sao cũng liên quan mấy nên tìm hiểu kỹ nữa, tiếp tục chuyện với Phó Đông Bình.

      Bỗng nhiên, bóng lưng của ai đó trong đoàn du lịch khiến chú ý, thân hình cao lớn, cũng đội mũ đỏ như những người khác, có cảm giác quen thuộc khó .

      Hình như chính là cái người tấn công Phó Đông Bình núi. Lòng Nhậm Thiên Chân lạnh lẽo, chạy đuổi theo đoàn du lịch kia, nhưng kỳ lạ lại là, bất kể tìm thế nào bóng người kia vẫn xuất lại.

      Nhớ lại lời Phó Đông Bình , Nhậm Thiên Chân dám tùy tiện hành động, mà chỉ theo chân đoàn du lịch cùng xuống núi, ngay trước mặt nhiều người như thế, đối phương tiện ra tay với , với quan trọng nhất lúc này là xuống núi an toàn.

      Trong bệnh viện, Phó Đông Bình thấy Nhậm Thiên Chân vào, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. rất sợ gặp phải nguy hiểm đường .

      “Thiên Chân à…” Phó Đông Bình muốn lại thôi, nhưng lại thể , “ có gọi cho bố , hỏi sơ qua tình hình năm đó.”

      “Ồ? Bác Phó thế nào?” Nhậm Thiên Chân tập trung nhìn Phó Đông Bình.

      Phó Đông Bình với : “Bố , người đề nghị thám hiểm núi Vân Mộng đầu tiên là bố em.”

      “Sau đó sao?” Cái nhìn trong đôi mắt hạnh của Nhậm Thiên Chân bỗng trở nên sâu xa.

      “Sau khi bọn họ xảy ra chuyện, chưa tới nửa năm dì Khúc tái hôn, mà bố dượng em Chương Ấu Quần lại là trong năm người đến núi Vân Mộng năm đó.” Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, thấy dần đổi nét mặt tiếp nữa.

      Nhậm Thiên Chân rũ mắt, hồi lâu sau đó vẫn lên tiếng.

      “Có lẽ là em nhạy cảm quá rồi, nghĩ chú ấy phải là người như vậy đâu, em nên tin vào phán đoán của dì Khúc.” Phó Đông Bình dịu dàng khuyên nhủ.

      có thể đoán được tôi nghĩ gì chứng tỏ trong lòng cũng có nghi ngờ đó, chỉ là phải người trong cuộc, chỉ dựa cơ sở suy đoán.” Nhậm Thiên Chân trúng tim đen.

      Phó Đông Bình biết trong chốc lát thể nào thay đổi cách nghĩ được, bèn khuyên : “Lần đó chẳng qua chỉ là điều bất trắc, Thiên Chân, em đừng sâu vào vấn đề nữa, càng cần phải hận bọn họ.”

      chỉ là người ngoài, biết gì cả.” Nhậm Thiên Chân buồn bã bói.

      Từ khi bố xảy ra chuyện, giữa và mẹ như xuất vết nứt, nhiều năm trôi qua, sống ở nơi gọi là nhà ấy nhưng cảm nhận được tình thương dịu dàng, nhất là sau khi mẹ và bố dượng sinh em trai, càng cảm nhận được tồn tại của vết nứt ấy.

      Phó Đông Bình đỡ lấy vai , “ có thắc mắc gì, bố đều với . Còn chú Chương… chú ấy thích dì Khúc nhiều năm, nhưng tin chú ấy là người xấu, Thiên Chân, em có thể suy nghĩ kỹ, những năm qua chú ấy có đối xử tốt với em hay ?”

      “Tôi rồi, chỉ là người ngoài, biết gì về cuộc sống của tôi hết.” Bỗng Nhậm Thiên Chân trở nên kích động.

      Tốt hay sao chứ, chẳng lẽ có thể so được với bố ruột sao? Nhậm Thiên Chân vẫn quên được ánh mắt phức tạp của bố dượng vào lần đầu tiên gặp mình, phải là ghét, nhiều hơn cả là hời hợt, sau khi kết hôn với mẹ, bố dượng luôn dè dặt cẩn thận sống chung với , cứ như sợ nổi giận vậy, kính trọng có thừa mà lại gần gũi.

      Phó Đông Bình đành giơ tay lên đầu hàng, “Được rồi, coi như an biết gì hết, em có thể bình tĩnh lại nghe được ?” Thấy Nhậm Thiên Chân bình tĩnh lại, mới tiếp tục: “Về nhà với bố mẹ em, có lẽ có nhiều chuyện đều là do em hiểu lầm, tin, chỉ cần em muốn biết, bọn họ với em.”

      Nhậm Thiên Chân nhìn cái, “ hết đau rồi hả? Sao lại gấp gáp muốn hòa giải tranh chấp như thế?”

      “Vẫn chưa, cho nên em đừng cãi với nữa, em vừa ầm ĩ là đầu rất đau.” Phó Đông Bình nằm xuống, hai tay gối sau gáy, cố ý làm như đụng phải vết thương, kêu lên tiếng.

      bảo cản thận rồi còn gì, chẳng để ý gì cả.” Nhậm Thiên Chân tin là , đưa tay ra đỡ .

      Phó Đông Bình mím môi cười khẽ, giơ tay ra nắm lấy tay . Nhậm Thiên Chân muốn hất tay ra, nhưng lại dám mạnh tay, sợ đụng phải vết thương của , nên chỉ đành ngồi xuống mép giường.

      biết, hôm nay đường em có an toàn ? gặp nguy hiểm đấy chứ?” Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân. Mặc dù nhóc này lúc nào cũng hếch mặt lên trời, ngũ quan góc cạnh nhưng lại xinh đẹp sáng sủa động lòng người, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp.

      Nhậm Thiên Chân rút tay ra khỏi tay , đánh cái, thuật lại chuyện đường lần với , đặc biệt nhắc đến đoàn du lịch đó.

      “Có lẽ thần kinh em quá nhạy cảm rồi, đó chắc chỉ là du khách thôi, người tấn công ở thôn Song Dong, phải là du khách.” Phó Đông Bình phân tích.

      “Nhưng tôi nhận ra bóng lưng đó, vóc dáng rất cao.” Nhậm Thiên Chân hề nghi ngờ gì với năng lực quan sát của mình.

      “Dù bóng lưng có giống, nhưng chiều hôm đó ánh sáng đủ, em thể thấy được.” Phó Đông Bình phải là người tùy tiện đưa ra phán đoán với chuyện nào đó.

      “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      “Đợi hai ngày nữa muốn đến quầy photo trong nhà văn hóa huyện in ít tài liệu, bây giờ thể lái xe lâu được, đến lúc đó chỉ có thể làm phiền em lái xe đưa về đảo Cò.” Phó Đông Bình sớm nghĩ xong xuôi đâu và đấy, quay về dưỡng thương cho tốt, rồi lại những chuyện khác sau.

      Nhậm Thiên Chân gật đầu đồng ý.

      Phó Đông Bình đưa thẻ ngân hàng của mìn cho , “Em rút hai mươi nghìn , đem trả cho Ôn Gia Minh trước, rồi thanh toán tiền thuốc cho .”

      “Tự tôi trả lại tiền cho ta.” Nhậm Thiên Chân tiện để chi ra tiền thuốc men.

      còn là sinh viên, làm gì có tiền, trong lòng Phó Đông Bình biết , cố ý : “ quen biết, tôi muốn dùng tiền của cậu ta nằm viện, tự tôi cũng phải là có tiền, tôi với bác sĩ y tá rồi, hai ngày nay đều cho tôi dùng thuốc tốt nhất, xài bao nhiêu tiền cũng thành vấn đề, hơn nữa cũng quen ăn đồ bệnh viện, bằng em ra quán cơm mua mấy món ngon về cho .

      đúng là tính cách thiếu gia.” Nhậm Thiên Chân khẽ cáu câu, mặt xuất nụ cười châm biếm hiếm có.

      Lúc gần tối, Phó Đông Bình tỉnh dậy, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi giường đưa lưng về gọi điện thoại, tò mò nghe gì.

      “Tiền gửi vào thẻ rồi, hai ngày nữa em về.”

      Nghe giống như gọi điện với người tên Ôn Gia Minh kia, giọng rất , cũng thấy được nét mặt, nhưng dù Phó Đông Bình có nhắm mắt cũng có thể nghe ra giọng lúc chuyện với người kia giống lúc chuyện với mình.

      “Em quấn lấy nữa, em nghĩ thông suốt rồi, thế giới này cũng phải chỉ có mình là đàn ông.”

      Khóe miệng Phó Đông Bình nhướn lên, ràng là nhớ đối phương nhưng lại cố ý ra vẻ sao cũng được, đúng là người đều thế, luôn mấy câu giận dỗi với đối phương.

      biết bên kia gì mà cả hồi lâu Nhậm Thiên Chân chỉ im lặng.

      Cố tình làm loạn, Phó Đông Bình cố ý kéo dài giọng gọi , “Thiên Chân, đau đầu quá, em tới bóp cho .”
      139 thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16: Như người giúp việc



      Nhậm Thiên Chân bất ngờ nghe thấy tiếng mới biết tỉnh, giật mình run bắn cái, nghiêng đầu nhìn , lại thấy làm bộ mệt mỏi nhìn mình, trong lòng biết tỏng lại làm chuyện xấu, nên xoay người để ý đến nữa.

      “Thiên Chân, đầu đau quá…” Phó Đông Bình lại gọi lần nữa.

      Nếu phải ta bị bệnh, muốn quan tâm đến ta, Nhậm Thiên Chân cúp máy, tới trước người , tức giận, “ kêu la cái gì thế hả, đau đầu tìm bác sĩ, tôi phải bác sĩ.”

      “Bác sĩ hiệu nghiệm, gọi em mới có có tác dụng, trai em đói rồi, mua đồ cho ăn , chữa chứng đau đầu của .” Phó Đông Bình nửa cười nửa nhìn Nhậm Thiên Chân.

      Nhậm Thiên Chân có cách nào lại nổi con người này, chỉ đành phải ra ngoài mua cơm cho . Lại , cũng khách khí chút nào, sai khiến như người giúp việc, chốc muốn ăn món này, hồi muốn ăn món kia, khăng khăng là bác sĩ , người bệnh thèm ăn là chuyện tốt, thuốc bổ bằng đồ ăn bổ.

      Đợi đến khi mua cơm quay về, cái người khách khí kia lại đưa chậu áo quần bẩn cho , cười : “Em cũng thể bảo bệnh nhân tự mình giặt được.”

      Nghĩ đến vì mình mới bị thương, tiền thuốc cũng là do tự bỏ ra, Nhậm Thiên Chân cũng tiện mở lời gì, ngoan ngoãn đem chậu quần áo bẩn giặt.

      Bới tìm trong đống quần áo bẩn nhưng thấy quần lót đâu, Nhậm Thiên Chân nghĩ, coi như cũng có lòng, biết hai người bọn họ chưa thân nhau đến mức giặt quần lót cho nhau.

      Cả đời này chưa bao giờ giặt quần áo cho con trai lần nào, Nhậm Thiên Chân biết đồ của đều là hàng hiệu đắt tiền, nên dám dùng sức vặn nhiều, chỉ có thể chầm chậm vò đồ, vừa vò vừa nghĩ, phải mượn móc treo ở chỗ y tá để đem quần áo ra ngoài phơi mới được.

      à, ngày nào cũng thấy cháu tới, lúc này lại còn giặt quần áo, bạn trai cháu nằm viện đấy à? Tình cảm tốt quá.” Bác ở phòng bệnh bên cạnh cũng đến giặt quần áo thay con trai, cười tít mắt nhìn Nhậm Thiên Chân.

      Nhậm Thiên Chân chối đây đẩy, “ phải đâu, chỉ là bạn bình thường thôi.”

      Ngày nào cũng ngang qua cửa phòng bệnh, bác cũng thấy ràng, còn lâu mới bị vài ba câu của lừa, cười : “Bạn bình thường mà cháu ngày nào cũng đến thăm cậu ta, còn giúp cậu ta mua cơm giặt quần áo? Bạn của con trai bác cũng sắp lấy nó rồi, mà vẫn thấy chăm chỉ bằng cháu.”

      Ha ha, Nhậm Thiên Chân cười khổ biết phải làm sao, muốn câu bác hiểu lầm rồi, nhưng lại cảm thấy giải thích , chỉ đành cúi đầu giặt quần áo.

      Phó Đông Bình rảnh rỗi đến nhàm chán, tới cửa phòng giặt, ngờ vô tình nghe được cuộc trò chuyện , nhất thời nảy ra ác ý, cố ý đến gọi Nhậm Thiên Chân, “Nằm lâu quá nên hông với chân mỏi quá, Thiên Chân, em tới đấm cho .”

      Thiếu gia này lại lên cơn rồi, Nhậm Thiên Chân tài nào chịu nổi nữa, “ phải bảo tôi giặt quần áo à, sao giờ lại kêu tôi đấm hông bóp chân cho , tưởng mình là Hoàng Thế Nhân chắc.”

      “Em đừng có to tiếng như thế, ồn ào nhức đầu lắm.” Phó Đông Bình cố ý ôm nửa bên đầu.

      Bác ở bên còn đổ thêm dầu, “Cậu ấy là bệnh nhân, cháu chiều cậu ấy chút, đầu bị thương phải chăm cho tốt, chàng trai à, vợ cháu cũng tốt lắm đấy, ngày nào cũng đến chăm sóc cháu, bận bịu từ sáng sớm đến tối khuya, cháu phải quý trọng đấy.”

      Nhậm Thiên Chân tức đến mức hai mắt trợn trắng, còn Phó Đông Bình lại ngẩng mặt lên cười, ngờ bất cẩn lại động đến vết thương, nụ cười cứng đờ.

      Nhậm Thiên Chân thấy thế, bất chấp xà bông tay chưa rửa sạch, vội chạy tới đỡ , “ đừng có cười nữa, cẩn thận vết thương lại nứt miệng đấy, mau về nghỉ ngơi .”

      “Giặt xong mau về đấy.” Lúc sắp , Phó Đông Bình còn quên trêu câu. Nhậm Thiên Chân vừa ngẩng đầu lên thấy bác nhìn mình cười, vô cùng khó xử.

      Hai ngày sau, được bác sĩ đồng ý, Phó Đông Bình được Nhậm Thiên Chân hộ tống xuất viện đến nhà văn hóa trong huyện, tìm phó quản lý, muốn bản photo của địa phương chí.

      Trước đó đến nhà văn hóa này rồi, phó quản lý biết là con trai của kiến trúc sư nổi tiếng toàn quốc Phó Duật Lâm, nên rất nhiệt tình tiếp đãi từ tận cửa, bảo nhân viên dẫn bọn họ đến phòng hồ sơ tìm tài liệu.

      Phó Đông Bình tiện tay lật vài tờ, nhưng vết thương chưa lành hẳn cho phép nhìn kỹ, nên để Nhậm Thiên Chân đem toàn bộ sách ghi chép từ thời nhà Minh khai triều có núi Vân Mộng photo ra bản.

      “Tất cả đều muốn in hết à, nhiều quá rồi đấy, in mấy thứ này có tác dụng gì ?” Nhậm Thiên Chân tỏ ra nghi ngờ, mấy tài liệu lịch sử kiểu này toàn dài dòng lê thê, đọc thôi mệt, còn tỉ mỉ xem kỹ biết phải xem đến năm nào tháng nào mới xong.

      “Có tác dụng chứ, trước đó đọc qua phần rồi nhưng vẫn chưa xong, em in nó ra luôn , đó quay về đọc kỹ lại.”

      Nhậm Thiên Chân làm theo lời , photo những tài liệu có liên quan đến núi Vân Mộng ra bản, ròng rã đến tận trưa. Lúc hai người rời , nhân viên còn tiễn bọn họ ra tận cửa.

      “Chúng ta về bệnh viện à?” Nhậm Thiên Chân hỏi Phó Đông Bình. Phó Đông Bình cúi đầu nhìn , “Sao cuộc sống lại tẻ nhạt vậy chứ, nếu ra ngoài rồi đương nhiên là nên dạo đâu đó, mấy món ăn vặt ở huyện Dung cũng nổi tiếng xa gần lắm đấy.”

      cao hơn mười mấy cm, lại giày thể thao, thế nên lúc nhìn đều có vẻ từ cao nhìn xuống.

      “Lại ăn nữa à, sao thích ăn vậy?”

      “Thực sắc tính dã mà, giống em, mới có chút tuổi đầu mà học đòi người ta làm ni .”

      “Ai làm ni chứ?” Nhậm Thiên Chân trừng mắt với .

      em đấy, phải là ăn thức ăn có mặt à.” Phó Đông Bình chế giễu .

      Huyện Dung vốn lớn, vì có khu phong cảnh núi Vân Mộng trong khu trực thuộc mà nổi danh cả nước, hằng năm đều có gần mười triệu du khách đến du lịch, nên nhờ đó mà huyện lị cũng vô cùng sầm uất, cần cửa hàng quán ăn nổi tiếng nào có cửa hàng quán ăn đó.

      “Đầu đau nữa à?” Nhậm Thiên Chân lo lắng nhìn ra sau gáy Phó Đông Bình xem. Phó Đông Bình cười : “ đau nữa, chỉ là hơi nhột, hai ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi. Thiên Chân, em tới đỡ chút, sợ bất cẩn bị ngã.”

      ràng biết cố ý làm nũng, Nhậm Thiên Chân dẩu môi, rồi vẫn đưa tay dắt .

      ngang qua nhà tắm trung tâm, Phó Đông Bình đòi nhất định phải vào đó mát xa, Nhậm Thiên Chân cũng ép được, đành phải theo vào. đón khách nhiệt tình đón hai người bọn họ, đưa bảng giáphục vụ cho họ xem, rồi còn sắp xếp phòng nghỉ ngơi giúp bọn họ.

      tắm ngâm trước đấy, mấy ngày rồi chưa tắm táp gì, người hôi quá. Thiên Chân à, tới cũng tới rồi, chi bằng em cũng tắm .” Phó Đông Bình ngửi quần áo người mình, ghét bỏ mùi cơ thể.

      “Đầu thể để dính nước được.” Nhậm Thiên Chân nhắc .

      “Em yên tâm, có ngốc, chỉ là ngâm tắm thôi mà, bịt đầu lại là được.” Phó Đông Bình theo đón khách.

      Haiz, đúng là đại thiếu gia quen thói hưởng thụ, Nhậm Thiên Chân thở dài, mình ngồi trong phòng.

      Nhân viên đứng bên cạnh : “Chị đẹp ơi, trong phòng còn có vòi sen đấy, dù sao bạn chị phải lúc nữa mới có thể về, bằng chị tắm chút.” Nhậm Thiên Chân hơi lúng túng, “Tôi có quần áo để thay.”

      Mấy ngày qua, luôn mặc bộ quần áo bẩn này người, trước còn có cảm giác gì, đến khi vào đây, bị người ta nhìn chăm chú mới thấy có chỗ ổn.

      sao đâu, chị thay quần áo ra chúng tôi giúp chị giặt sạch, sấy khô, lúc chị là có thể thay được rồi.” Nhân viên lấy ra chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết từ trong tủ tường đưa cho Nhậm Thiên Chân.

      Nhậm Thiên Chân bị ấy thuyết phục, bèn cầm lấy áo tắm vào phòng tắm.

      Thay quần áo bẩn ra đặt vào giỏ cho nhân viên cầm giặt, Nhậm Thiên Chân vừa tắm vừa nghĩ, có lẽ Phó Đông Bình nhìn ra mấy ngày tắm thành ra ngứa ngáy, nên mới cố ý dẫn đến đây tắm, mặc dù thích đùa giỡn lắm lời, nhưng ngược lại lại rất chu đáo với người khác.

      Khắp nơi người đều là những vết xước trầy da, vốn nên dính nước, nhưng dù sao cũng thể che hết, Nhậm Thiên Chân dè dặt đụng vào nhưng vết thương kết vảy.

      Tắm rửa sạch , bước ra khỏi phòng tắm, nhấn chuông nhờ nhân viên đưa thuốc và vải xô đến, sau khi bôi thuốc lên dầu tối dùng vải xô bọc lại, làm như vậy dù mặc quần cũng cần xắn ống quần lên nữa.

      Cũng lâu sau, Phó Đông Bình mặc áo choàng tắm trắng tinh quay về.

      Lúc thấy Nhậm Thiên Chân, cười tiếng, lên vân vê mặt , “Bé con tắm xong nhìn mặn mà hơn trước nhiều đấy, hai ngày qua mặt xám mày tro cứ như dân tị nạn bằng.” Nhậm Thiên Chân gạt tay ra, ghét bỏ vẻ ngả ngớn của , “Đồ đáng ghét, táy máy chân tay làm gì thế.” Phó Đông Bình phá lên cười.

      Thấy định cởi đai lưng áo tắm ra, Nhậm Thiên Chân vội vã quay mặt , lông mi chớp chớp.

      Phó Đông Bình bất đắc dĩ nhìn , “ này, em có thể bớt kiểu cách như vậy lại , đâu phải mặc gì ở trong đâu.” Lúc này Nhậm Thiên Chân mới mở mắt ra, thấy mặc chiếc quần lót ống rộng.

      “Ngâm tắm là thoải mái quá .” Phó Đông Bình hài lòng nằm bò lên giường đấm bóp, nhấn chuông gọi thợ đấm bóp vào.

      Híp mắt lại, cố ý nhìn Nhậm Thiên Chân, “Em cũng hai mươi ba rồi, mà sao cứ làm như học trò chưa từng thấy việc đời thế, cho em thưởng thức cơ bụng với cơ bắp hoàn mỹ của đây, em hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”

      “Tôi hề thấy vinh hạnh chút nào cả, con người vừa kiêu căng lại dung tục.” Nhậm Thiên Chân cố tình móc .

      “Cám ơn lời khen.” Phó Đông Bình thấy thợ đấm bóp vào, bèn nhắm mắt lại.

      Thợ đấm bóp là mới hơn hai mươi, dáng dấp xinh đẹp, vừa trông thấy Nhậm Thiên Chân liền mỉm cười với , tới bên người Phó Đông Bình, xoa tinh dầu lên lưng .

      Nhậm Thiên Chân ở bên cạnh nhìn, thể , vóc dáng của Phó Đông Bình rất khá, hai chân thon dài rắn chắc, vai rộng eo hẹp. Thợ đấm bóp khéo léo đưa hai tay ra nắn bóp mát xa lưng , vẫn luôn nhắm mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

      “A+ này, em cứ ngồi đó ngẩn người thà tìm thợ đấm bóp đến mát xa cho em .” Phó Đông Bình im lặng được bao lâu, lại bắt đầu chọc Nhậm Thiên Chân.

      “Ai là A+, đừng có kêu lung tung.” Nhậm Thiên Chân giận đến mức bật đứng dậy.

      “Vậy gọi em là B- nhé?” Phó Đông Bình mở mắt ra, cố ý cười trêu . Nhậm Thiên Chân giận lên tiếng, sang chỗ khác nhìn nữa.

      Bướng bỉnh y chang con lừa, Phó Đông Bình cố tình ngáp cái, thấp giọng trò chuyện với thợ đấm bóp, ấy lén cười tiếng, đưa mắt nhìn Nhậm Thiên Chân.

      ấy có là nữ Nhậm Thiên Chân vẫn cảm thấy mất tự nhiên, vô thức kéo vạt áo lại, cho đến giờ chưa từng có người nào ở ngay trước mặt bình luận về ngực như thế, hai người này cũng quá trắng trợn. Vừa xấu hổ vừa tức, thèm nhìn Phó Đông Bình lần nào nữa.

      trẻ tuổi là tốt, dù có tức giận mặt vẫn căng bóng mịn màng, tuổi tác như nhân sâm, ăn vào nhất định bổ vô cùng, Phó Đông Bình hả dạ nhớ lại xúc giác làn da trắng muốt của , tay vẫn còn kỳ ức áy, nhất là lúc chạm đến nơi mềm mại nhất của .

      Vì phúc thọ song toàn cho nửa đời sau, bắt đầu từ bây giờ, thể phung phí của trời được.

      Lúc nhóc này im lặng lại có cảm giác hịu quanh ngăn cách với đời, đôi mắt sáng ngời, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ vắng lặng xa xôi vượt ra ngoài thế giới, the lý mà , con vào tuổi này nên phiền muộn như thế. Phó Đông Bình nhìn như vậy, trong đầu lại mường tượng đủ thứ.

      Ngồi lâu tư thế khó tránh thoải mái, Nhậm Thiên Chân ngồi thẳng người lên, xoay vặn cổ cứng ngắc, vừa mới giương mắt thấy Phó Đông Bình nhìn mình, mặt dán vào gối, trong mắt mang nụ cười đáng ghét, tức giận liếc cái.

      khoảnh khắc, len lén nhìn , phát ánh mắt vẫn rời nửa tấc, trong lòng rét run, vội vã dời mắt sang chỗ khác, định làm tan lúng túng.

      người còn đau ?” Phó Đông Bình dịu dàng hỏi.

      Nhất thời Nhậm Thiên Chân nóng mặt, quay mặt nơi khác, để ý đến lời của . ràng là hỏi vết thương của , nhưng lại cố ý chệch giả đúng thành sai, khiến người bên cạnh nghe mà hiểu lầm, thể cho cơ hội được như ý được.

      Nghe thấy khẽ thở dài, Nhậm Thiên Chân nén nổi tò mò nhìn xem, thấy mặt có vẻ khác thường, bèn ân cần hỏi: “Có phải đầu lại đau ?”

      “Đầu đau, nhưng đau tim.”

      “Đau tim?”

      “Em chuyện với , lòng thoải mái, tim liền đau.”

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 17: Như người giúp việc

      Cũng biết người này yên phận, nhìn như thế, có lẽ vết thương đầu còn đáng ngại rồi, Nhậm Thiên Chân yên tâm, cúi đầu chơi điện thoại.

      Đến trưa, hai người cùng nhau ăn cơm, Nhậm Thiên Chân vốn muốn tìm quán mì ven đường ăn gì đó là được, nhưng Phó Đông Bình cứ nằng nặc đòi đưa đến quán ăn đắt đỏ trang hoàng rất khí thế.

      “Hải sản ở quán này tệ, với Tiểu Vũ từng tới đây ăn rồi.”

      “Tôi ăn mặn.”

      “Ni à, ăn của , còn em tự gọi đồ là được rồi.”

      Nhậm Thiên Chân kéo lại, cho vào, “Hải sản là đồ ăn gây dị ứng, ăn vào vết thương khép miệng lại được đâu, bác sĩ cũng rồi, phải ăn nhạt chút, thể ăn đồ gây dị ứng được.”

      Bị túm chặt quần áo buông, Phó Đông Bình đành phải thôi, cùng vào quán ăn ở ven đường.

      Điều kiện quán ăn cũng tệ lắm, ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể thấy được quang cảnh đường phố, trước cửa là hàng cây xanh rợp bóng mát, tia nắng rơi xuống, khiến lòng người thư thái hơn.

      “Ở đây đúng là Trung Tây kết hợp, ăn cơm xá xíu xong còn có thể uống ly cà phê.” Phó Đông Bình gọi hai ba món, rồi đưa thực đơn cho Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân theo lệ chỉ gọi bát cơm và dĩa rau xanh.

      Lúc thức ăn được đưa lên, Phó Đông Bình lại bảo nhân viên đem chai sữa chua đến cho Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân tính tự mình mở nắp, nhưng Phó Đông Bình lại cầm lấy, “Để mở giúp em.”

      “Tự tôi có thể mở được.” Nhậm Thiên Chân cười lén trong lòng, cũng đâu phải dạng con yếu ớt, ngay đến nắp chai cũng vặn ra chứ, sức lớn lắm đấy.

      “Sức tay con yếu, để làm cho.” Phó Đông Bình vặn mở nắp ra, đưa sữa chua cho Nhậm Thiên Chân, Nhậm Thiên Chân chỉ cười, cũng tranh cãi gì với .

      Phó Đông Bình ăn rất lịch , dù có đói meo cũng nhai kỹ nuốt chậm, tay dài đẹp mắt, ngón tay vừa dài vừa sạch , bất tri bất giác Nhậm Thiên Chân ngắm nhìn tay lúc lâu.

      tay có gì mà em nhìn ghê thế?” Bất chợt Phó Đông Bình hỏi. Khóe miệng Nhậm Thiên Chân hơi trễ xuống, hậm hực nghĩ, làm sao ta biết nhìn tay ta?

      “Em biết ? dám nhìn vào mắt em đâu, sợ em thôi miên .” Phó Đông Bình cười đùa câu.

      “Tôi thôi miên làm gì?”

      “Ai biết em muốn làm gì chứ.”

      Thấy nụ cười quái dị mặt , Nhậm Thiên Chân mới hiểu ra ý của là gì, người này đáng ghét, lúc nào cũng chọc .

      Phó Đông Bình đắc ý thưởng thức gương mặt nhắn vì tức giận mà bành ra của , bỗng chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bật lên nhìn, nụ cười dần tắt, người muốn gặp lại gọi điện đến cho .

      Kéo dài cả nửa ngày vẫn nhận, ai ngờ ta cũng chịu dừng, càng nghe máy ta càng chịu bỏ cuộc, Phó Đông Bình sợ tiếng chuông ồn ào làm phiền đến người xung quanh, đành phải bấm nút nghe máy.

      “Đông Bình, nghe bị thương, có nghiêm trọng , em lo lắng đấy.” Giọng của A Bảo vẫn mềm mại ỏn ẻn như thường, dù cách điện thoại vẫn có thể khiến lòng người mềm ra.

      cần phải , chắc chắn lại là tên Hạ Đình Vũ lắm mồm đó với . Phó Đông Bình cười khan tiếng, “Cám ơn em quan tâm, rất khỏe.”

      “Đợi về đảo Cò rồi chúng ta gặp mặt , em muốn chuyện với .” Giọng A Bảo càng điệu đà uốn éo, đợi Phó Đông Bình trả lời, ta tiếp: “Hôm qua em vừa đến nhà thăm chú, kể nhiều chuyện của cho em lắm.”

      lái xe, tiện nghe điện thoại, đợi về liên lạc sau.” Phó Đông Bình đặt đũa xuống, đôi mày chau lại. Nhậm Thiên Chân hiếm khi thấy chuyện với người khác bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, tò mò mở to hai mắt nhìn .

      A Bảo thấy qua quít với mình, cười nhạt lật tẩy : “ bị thương sao lái xe được. Em cũng chỉ muốn gặp lần mà thôi, chứ có ý gì khác, gần gì phải gạt em.”

      này cứ dây dưa , Phó Đông Bình thể làm gì khác ngoài giả bệnh, “Được rồi được rồi, A Bảo này, bị thương, đầu đau lắm, quay về rồi sau có được .” Vừa dứt lời cũng cúp điện thoại luôn.

      Thấy Nhậm Thiên Chân dùng ánh mắt nửa khinh bỉ nửa quan tâm nhìn mình, Phó Đông Bình cười tiếng, “ hợp lễ chớ nghe chớ nhìn.”

      “Xì.” Nhậm Thiên Chân cúi đầu nhìn .

      “Tuổi còn , đừng hễ chút lại ra vẻ giận đời như thế.” Phó Đông Bình mở wechat lên, dùng tiếng địa phương ở đảo Cò chửi câu, rồi gửi cho Hạ Đình Vũ, Hạ Đình Vũ đương nhiên cam lòng yếu kém, hai người mắng qua mắng lại mấy câu.

      Nhậm Thiên Chân nghe được những câu đó, nhịn được mà bật cười.

      “Bao giờ chúng ta về đảo Cò?”

      “Mai , vết thương đỡ là có thể rút chỉ rồi, quay về đảo Cò lại bệnh viện kiểm tra chút xem sao.”

      Hai người bàn bạc với nhau hồi, rồi sắp xếp thời gian.

      Phó Đông Bình yên tâm lắm, hỏi : “Em lái xe mấy năm rồi? Kỹ thuật lái thế nào?”

      “Cũng tàm tạm, thi lấy bằng mấy năm rồi.” Nhậm Thiên Chân rất tự tin vào kỹ thuật lát của mình.

      “Từ đây về đảo Cò, lái xe cũng phải mất bảy tám giờ, nghỉ ngơi tốt được, tối nay ngủ sớm chút, sáng mai lên đường, có lẽ khoảng năm giờ chiều là có thể đến nơi rồi.” Phó Đông Bình sắp xếp nhiệm vụ.

      Đến tối, Phó Đông Bình nằm thẳng giường chơi điện thoại.

      Nhậm Thiên Chân ngủ ở giường bên cạnh, mở mắt ra thấy vẫn còn chơi, nhịn được với : “ phải phải ngủ sớm à, cũng sắp mười giờ rồi mà sao chưa ngủ?”

      bảo em ngủ sớm chứ cũng phải ngủ sớm, ngày mai lái xe mà.” Phó Đông Bình tập trung tinh thần chơi game. Trong phòng sớm tắt đèn, mặt bị ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên, làm cho đường nét thêm mấy phần hung dữ.

      Nhậm Thiên Chân khuyên được , đành phải nhắm mắt ngủ tiếp. Cũng biết qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh xa xôi của Phó Đông Bình.

      “Có phải ở chung phòng với người đàn ông xa lạ nên ngủ được , cứ lăn qua lăn lại.”

      Nhậm Thiên Chân mở mắt ra, nhìn trần nhà, “Đúng là ngủ được, nhớ lại chuyện ngày đó mà cứ cảm thấy kỳ lạ, kẻ đó tính toán thế nào mà lại tính đúng chúng ta ra từ cửa hang động đá vôi đó?”

      ta qua hang động đó rồi, nên biết cửa hang ở đâu.”

      “Nếu trong hang có kho báu cũng biết.”

      “Đương nhiên rồi, bí mật của thôn Quỷ Vương đối với người ngoài mới là bí mật, chứ với người trong thôn bọn họ chẳng phải bí mật gì, nhưng đoán, có lẽ người biết vị trí cụ thể kho báu nhiều, nếu , luôn có những kẻ lòng tham vô đáy mơ tưởng kho báu kia, khi tuồn vào thị trường đồ cổ, những di vật văn hóa đó có thể bán được ít tiền.”

      “Tên Phong Tam kia đoan chính lắm, phải ta để ý đến kho báu nên mới bị diệt khẩu đấy chứ?” Nhậm Thiên Chân khó tránh khỏi suy đoán như thế.

      loại bỏ khả năng này.” Bỗng Phó Đông Bình nhớ lại chuyện, giọng trầm xuống.

      Hình như rất nhanh vào giấc ngủ, Nhậm Thiên Chân lặng lẽ suy nghĩ lúc nhưng cũng đoán ra được là người như thế nào, chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào như vậy, lúc nghiêm túc thôi , nhưng khi lật mặt cái là có thể trâng tráo ra mấy câu trêu ghẹo, có điều đứng đắn lại oan uổng, ra có học vấn, hơn nữa suy nghĩ còn đâu ra đấy.

      Hay do tuổi còn trẻ nên sinh ra thiếu nghiêm túc nhỉ, trong lòng Nhậm Thiên Chân nhận xét như thế

      Sáng sớm hôm sau, làm xong thủ tục xuất viện, hai người đến siêu thị mua đồ, đường còn phải ăn uống này nọ, chuẩn bị được.

      Nhậm Thiên Chân đẩy xe mua hàng, nhìn Phó Đông Bình ngừng lấy hàng kệ ném vào trong xe, nhịn được : “Mua nhiều thế làm gì, lại ăn nổi.”

      ăn hết cho em mang tới trường từ từ mà ăn, phải bọn con các em đều thích ăn vặt à.” Phó Đông Bình cười .

      “Tôi ăn vặt.” Nhậm Thiên Chân thấp giọng thầm .

      Xách hai túi đồ lớn, hai người ngồi lên con Hummer của Phó Đông Bình.

      “Gầm xe cao, thân xe cũng nặng mà lại rộng, em lái được ?” Phó Đông Bình hơi yên tâm. Rất ít có thể lái được xe lớn.

      “Có thể chứ, tôi từng lái SUV rồi.” Nhậm Thiên Chân ngập tràn tự tin mà .

      “Em có thể đội mưa lái xe đưa tôi xuống núi đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ chắc là có thể. Nếu quen đường cứ theo chỉ dẫn, cài đặt thiết bị rồi đấy, chúng ta phải có nhiều thời gian, em cần lái nhanh đâu, trước khi trời tối có thể đến đảo Cò là được.”

      Phó Đông Bình hài lòng nằm ở ghế sau ra lệnh. Nhậm Thiên Chân nhìn cái từ gương chiếu hậu, nhìn tháy người , nhưng có thể nghe thấy tiếng ăn khoai tây lát rôm rốp của , trong lòng cười tiếng.

      Đường cao tốc nối từ huyện Dung đến lộ Đảo được sửa lại kha khá, dòng xe chạy nhiều, lái hơn nửa giờ, căng thẳng trong lòng Nhậm Thiên Chân cũng dần tiêu tan.

      Lái xe đường dài khá là nhàm chán, mới đầu Phó Đông Bình còn đôi ba câu với , sau đó hình như lăn ra ngủ rồi, dần dần còn tiếng động. ngủ giấc này khá là lâu, tận đến ban trưa mới tỉnh dậy, bảo Nhậm Thiên Chân dừng xe lại ở khu phục vụ mà nghỉ ngơi.

      Nhậm Thiên Chân lái xe suốt buổi trưa, sớm vừa mệt lại vừa đói, đề nghị của vừa đúng như mong muốn.

      Thấy Nhậm Thiên Chân bước từ xe xuống, ngừng đấm eo, Phó Đông Bình liền đưa chai nước cho , “Có lẽ em chưa bao giờ lái xe lâu như vậy nên eo mới cứng đấy.”

      “Đúng là chưa từng.” Nhậm Thiên Chân , nghĩ lúc rồi thêm, “Nhưng cũng tàm tạm, quá mệt mỏi.”

      nhóc này hiểu chuyện, có thể chịu cực được, cũng thích than phiền. Phó Đông Bình dẫn ăn trưa, quán cơm đường đâu cũng đắt đỏ, mà thức ăn lại chẳng ra gì, hai người miễn cưỡng lấp đầy bụng, rồi ăn ít đồ ăn vặt mới bắt đầu hành trình tiếp theo.

      Trai đẹp đâu cũng được chào đón, Nhậm Thiên Chân vô cùng buồn chán ngồi bên luống hoa, nhìn Phó Đông Bình vừa vừa cười với người đẹp bốc lửa, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng ánh mắt lại bất tri bất giác theo bọn họ.

      Thỉnh thoảng Phó Đông Bình lại nhìn cái, thấy chốc lát lại nhìn mình, chốc lát lại cố ý ngoảnh mặt nhìn, trong lòng cười tiếng.

      Hai người kia chuyện được khoảng mười phút, Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình đứng trước xe vẫy tay gọi mình, tức giận tới. Phó Đông Bình thấy vẻ mặt đó của cười sờ đầu cái, “Người ta chỉ hỏi đường thôi mà.”

      “Ai quan tâm chứ.” Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm.

      Để Nhậm Thiên Chân ngồi ra ghế sau, Phó Đông Bình ngồi lên ghế lái, “Buổi chiều để lái, em cứ nghỉ ngơi .”

      “Vết thương của vẫn chưa lành mà, có thể lái xe được sao? Hay cứ để tôi lái , tôi mệt.” Nhậm Thiên Chân yên tâm.

      “Lái chậm là được.” Nhậm Thiên Chân ngủ đến tận trưa, cảm thấy tinh thần rất tốt.

      Lái xe lên đường, xe chạy êm ru ổn định, Nhậm Thiên Chân cố chống đỡ cả buổi nay chịu nổi nữa, nằm xuống băng ghế sau mà ngủ. Qua gương chiếu hậu, Phó Đông Bình ngắm nhìn .

      Vậy mà nhóc này còn mệt, vừa lên xe ngủ khò rồi, Phó Đông Bình lặng lẽ dừng xe bên lề đường, cởi áo khoác mình ra đắp lên người , rồi sau đó mới lái xe tiếp.

      Khi xe chạy vào thành phố đảo Cò, Phó Đông Bình đánh thức Nhậm Thiên Chân, “ định chở em về trường rồi mới về bệnh viện, nhưng giờ hơi nhức đầu, chịu nổi nữa rồi.”

      “Chắc là do lái xe lâu nên đại não thiếu oxi đấy, để tôi đưa đến bệnh viện.” Nhậm Thiên Chân xuống xe đổi vị trí với , lần nữa ngồi lên ghế lái.

      Trong bệnh viện, sau khi Phó Đông Bình tiến hành quét hình CT phần đầu, bác sĩ đồng ý rút chỉ cho , bảo phải nằm viện quan sát ngày nữa.

      Trong phòng bệnh, Phó Đông Bình hỏi Nhậm Thiên Chân: “Trường của bọn em xa phố xá náo nhiệt, trời cũng sắp tối rồi, bảo cái cậu Ôn Gia Minh kia đến đón em , em về trường mình yên tâm.”

      ta đón tôi đâu.” Nhậm Thiên Chân thở dài tiếng.

      “Tại sao đến chứ, phải cậu ta là bạn trai em à?” Phó Đông Bình , thân là đàn ông, chẳng lẽ phải nên chăm sóc bạn trai sau, để mình bắt xe về trường quá nguy hiểm.

      Nhậm Thiên Chân ủ rũ với , Ôn Gia Minh phải là bạn trai .

      “Tôi tỏ tình với ta rồi, nhưng ta đồng ý.”

      “Cậu ta đúng là kiêu ngạo, đến người như em mà cậu ta còn coi thường, bộ cậu ta định lên trời ở à*.” Phó Đông Bình cười, rồi lại nghĩ kế cho : “Em thử gọi cho cậu ta xem sao, giờ em ở ngoài mình, trời tối rồi bảo cậu ta mau đến đón em. Theo kinh nghiệm nhiều năm của trai đây, nếu cậu ta tới đáng mặt đàn ông nữa, em có thể trực tiếp bấm nút pass cho cậu ta rồi đấy.”



      (*Ý Nhậm Thiên Chân kiêu ngạo hếch mặt lên trời đủ rồi, vậy mà Ôn Gia Minh còn kiêu ngạo hơn.)

      Nhậm Thiên Chân nghĩ ngợi hồi rồi ra ngoài gọi điện thoại. Phó Đông Bình nghĩ thầm, cũng biết có bí mật gì mà lần nào gọi điện cũng quay lưng .

      Nửa tiếng sau, điện thoại của Nhậm Thiên Chân reo lên, hưng phấn chào tạm biệt Phó Đông Bình, Ôn Gia Minh đến đón rồi. Phó Đông Bình mượn cớ phải xuống siêu thị mini dưới bệnh viện mua ít đồ, cùng nhau xuống với .

      Ôn Gia Minh mặc áo gió màu đen giống như trong tưởng tượng của Phó Đông Bình, ta trẻ lắm, nhìn có vẻ đến bốn mươi, tóc dài ngang vai xoăn tự nhiên, lại còn để râu, nam tính hấp dẫn, khí chất phóng khoáng.

      Fuck, ra phải là bạn học của mà là thầy giáo, Phó Đông Bình lập tức hiểu ra, đánh giá Ôn Gia Minh bằng con mắt có ý tốt gì, lão già này, dáng vẻ hào sảng khí chất yippies*, có nào chịu nổi chứ.

      (*Yippies được xem là nhánh của phong trào hippies, họ là những thanh niên đô thị mới, phải được giáo dục đại học cao đẳng mới có thể đảm nhận được công việc, ví dụ như luật sư, bác sĩ, kiến trúc sư,v.v…)

      Càng nhìn càng vừa mắt, mặc dù thể thừa nhận, gout thời trang của lão già này quả là tầm thường.

      “Đông Bình, chúng tôi trước đây.” Nhậm Thiên Chân vừa thấy Ôn Gia Mình, lập tức trong mắt còn nhìn thấy ai, kéo cánh tay ta muốn rời . Phó Đông Bình hừ lạnh tiếng, con nhóc chết tiệt, lần đầu gặp mặt cũng biết phải giới thiệu hai người với nhau.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18: Những kẻ nhau lấy kết hôn làm mục đích đều là lưu manh

      Ngược lại Ôn Gia Minh hề coi phép tắc, lễ phép chào hỏi Phó Đông Bình, “Chào , cám ơn đưa Thiên Chân về.” Phó Đông Bình thấy ta chủ động đưa tay ra, bèn bắt tay lại cái.

      “Đừng khách sáo, tôi bị thương, dọc đường đều do Thiên Chân lái xe cả, tôi nên cám ơn em ấy mới đúng.” Phó Đông Bình cố ý đưa mắt nhìn Nhậm Thiên Chân. Ôn Gia Minh cũng nhìn Nhậm Thiên Chân, nụ cười treo gương mặt.

      Nhậm Thiên Chân liếc xéo Phó Đông Bình, còn chưa giới thiệu hai người họ với nhau cố ý : “ về phòng bệnh nghỉ ngơi , chúng tôi trước.” Đương lúc chuyện kéo tay Ôn Gia Minh cùng rời .

      Đồ ăn cháo đá bát! Phó Đông Bình phẫn nộ mà có chỗ nào phát tiết, đứng tại chỗ cam lòng nhìn theo bóng lưng hai người họ, thể , chỉ nhìn từ bên ngoài hai người họ khá là xứng đôi, phía nam chín chắn hấp dẫn, đằng nữ thanh khiết đáng .

      Quan trọng hơn là, mặc dù thái độ của Ôn Gia Minh có phần lạnh nhạt, nắm tay Nhậm Thiên Chân, nhưng ánh mắt mang theo vẻ sủng nịch đó lại lừa ai được.

      Ngồi trong xe, từ đầu đến cuối Ôn Gia Minh hề hỏi thân phận của Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân lại kiên nhẫn được vậy, chủ động hỏi ta: “Sao hỏi gì vậy, hỏi người vừa nãy là ai chẳng hạn?”

      ta quan trọng đến mức tôi phải biết thân phận của ta rồi ư?” Ôn Gia Minh nghiêng đầu nhìn . câu nhàng lại làm Nhậm Thiên Chân cứng họng, giải thích sợ hiểu lầm; mà giải thích có nghĩa là thừa nhận Phó Đông Bình rất quan trọng.

      phải thế… Nhưng lúc ở núi Vân Mộng em gặp nguy hiểm, là ấy cứu em.”

      ta vì cứu em mà bị thương, nên em mới kết bạn với ta, lại còn lái xe giúp ta nữa?”

      “Đại khái là thế.” Nhậm Thiên Chân thoáng nghĩ rồi chèn thêm câu, “Bố ấy là bạn học cũ của bố mẹ em, em biết thân phận của ấy, nên em mới yên tâm ngồi xe ấy.”

      Ôn Gia Minh khẽ mỉm cười, sau đó câu làm Nhậm Thiên Chân vô cùng cụt hứng.

      “Em có tự do của em.” ta .

      “Là có ý gì?” Nhậm Thiên Chân thở hổn hển hỏi ngược lại.

      Ôn Gia Minh thấy tức giận, từ tốn : “Em nên tìm chàng trai tuổi tác xấp xỉ em mà đương, chứ phải là người ly hôn như tôi.”

      Nhậm Thiên Chân tưởng nhầm rằng ta ăn giấm chua của Phó Đông Bình, cố ý muốn thăm dò mình, vội mỉa: “Em biết, là sợ trong trường bóng gió, dụ dỗ nữ sinh, nhưng em phải cho biết, em quan tâm, bọn họ em cái gì em cũng quan tâm, em chỉ thích .”

      Ôn Gia Minh lên tiếng, nụ cười khổ sở dắt bên mép.

      Buổi tối, đợi người nhà lần lượt kéo đến đến thăm mình xong, Phó Đông Bình nằm giường trằn trọc trở mình, cuối cùng chịu nổi mà gọi điện cho Nhậm Thiên Chân.

      “Em về tới trường chưa?” tìm chuyện để .

      “Về lâu rồi, tôi bắt đầu giờ tự học buổi tối rồi.” Nhậm Thiên Chân ngồi trong thư viện, cố gắng giảm giọng đến mức thấp nhất.

      “Vậy em tìm chỗ có thể chuyện , có chút việc cần hỏi em.” Phó Đông Bình đều chỉnh góc độ giường bệnh lại để gọi điện được thoải mái hơn.

      Nhậm Thiên Chân dọn dẹp sách vở rồi ra bên ngoài thư viện, lúc này mới gọi lại cho , “Chuyện gì, .” Phó Đông Bình hỏi: “Người vừa nãy chính là Ôn Gia Minh? Nhìn tuổi tác giống bạn học của em lắm, là thầy giáo à?”

      ấy là giáo sư khoa lịch sử, chuyên ngành hai của tôi là lịch sử.” Nhậm Thiên Chân đoán chắc lại tò mò cả đêm, liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của .

      Quả nhiên là vậy, Phó Đông Bình vừa nghe thế vội vã bật dậy, “Nhìn cái dáng đó của ta chắc cũng phải bốn mươi mấy rồi, đàn ông kết hôn lại còn có con, chẳng lẽ em muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của ta ư? Nhậm Thiên Chân này, cho em biết, em như vậy là rất vô đạo đức.”

      Nhậm Thiên Chân cười lạnh tiếng, “Làm sao biết tôi vô đạo đức hả? ấy ly hôn từ lâu rồi, vợ trước định cư ở nước ngoài, hai người có con, hơn nữa, ấy cũng có già đâu, mới bốn mươi thôi.”

      “Bốn mươi mà còn già à, em mới hai mươi ba tuổi, ta còn lớn hơn em cả con giáp, hơn nữa ta còn là thầy giáo của em, tình thầy trò ảnh hưởng tốt đến em đâu, em định để bạn học toàn trường nhìn thế nào, để các giáo viên khác nhìn thế nào hả?” Phó Đông Bình chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      Nhậm Thiên Chân đợi quở trách xong rồi mới ; “Xem ra cũng chỉ là người tầm thường.”

      Phó Đông Bình oán hận : “ sai, chính là người tầm thường đấy, phải từ lâu em định nghĩa thế rồi còn gì, kiêu căng lại dung tục, nhưng vẫn phải với em, em với ta quá chênh lệch, hai người có kết quả tốt đâu.”

      Nhậm Thiên Chân phớt lờ lời khuyên của , “Tình của tôi tại sao cứ phải có kết quả? Tình quan trọng nhất chính là quá trình.”

      “Shit, tất cả những kẻ đương lấy kết hôn làm mục đích đều là đồ lưu manh cả!” Phó Đông Bình nổi cáu.

      “Vậy bạn cũ của nhiều như thế, sao kết hôn ? Hay vẫn luôn lưu manh đùa giỡn?” Nhậm Thiên Chân trả đòn châm biếm.

      là lựa chọn cẩn thận, thà thiếu ẩu.” Phó Đông Bình cười.

      “Nhưng tôi thích ấy.”

      khuyên em nên bỏ , dựa vào chừng ấy năm trải nghiệm của ta, chắc chắn lấy với em đâu, thậm chí ta kết hôn lần nữa, cùng lắm là chơi đùa với em lúc, rổ tre đựng nước cũng bằng , chẳng bằng rời khỏi ta sớm rồi tính toán xem.” Phó Đông Bình tận tình khuyên bảo.

      “Tính cái gì?”

      “Tìm người bạn trai khác tốt hơn.”

      “Tôi muốn ai tốt hơn cả, tôi chỉ thích mình ấy.”

      Phó Đông Bình sắp bị làm cho tức chết rồi, xem ra nhóc này trúng độc đàn ông già rồi, dằn cơn giận lại mà khuyên , “Nhưng ta hợp với em, Thiên Chân à… bằng em cân nhắc chút xem sao. Điều kiện hề kém so với ta, quan trọng là còn trẻ hơn ta và đẹp trai hơn ta nữa.”

      Nhậm Thiên Chân cười phì tiếng, “? phải cứ bảo tôi gọi trai sao, trai và em đương cái gì chứ?”

      “Cũng đâu phải trai ruột, sợ cái gì.”

      bị thương, tôi coi như là nhảm, đừng làm phiền tôi nữa, cúp máy đây.” Nhậm Thiên Chân cúp liền cúp, dứt khoát tắt điện thoại. Phó Đông Bình gọi lại mấy lần nhưng đều là nhắc nhở tắt máy, cũng gọi tiếp nữa.

      Hai hôm sau, vừa tờ mờ sớm Nhậm Thiên Chân nhận được điện thoại của Phó Đông Bình.

      chờ em dưới lầu, em xuống .” Phó Đông Bình nhìn lên cửa sổ ký túc xá nữ sinh. Quả nhiên, Nhậm Thiên Chân nhanh chóng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn thấy liền cúp điện thoại.

      đứng chờ chưa đến năm phút, Nhậm Thiên Chân chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.

      phải nằm viện à, sao lại chạy ra đây?” Thấy Phó Đông Bình đeo chiếc mũ kỳ quái, Nhậm Thiên Chân liền chạy đến bên người nhìn cái.

      Phó Đông Bình chỉ vào đầu, “Hôm nay mới rút chỉ, ở bệnh viện đợi cũng chán quá nên tới thăm em, nhân tiện với em phát trong hai ngày qua của .”

      “Chúng ta ra ngoài chuyện , đối diện trường học có quán trà.” Nhậm Thiên Chân cũng muốn để người quen thấy có con trai đến tìm .

      ra ngoài, sân trường đẹp như thế này, chúng ta tìm chỗ trong sân chuyện , đằng trước cũng tệ.” Phó Đông Bình muốn ra ngoài, chỉ vào chỗ bên hồ đá cách đó xa, ý là đến đó là được.

      Sân trường đại học Đảo Cò được khen là sân trường đại học đẹp nhất trong nước, vào lúc này sắc xuân nồng, cỏ vươn mình oanh yến chao liệng, gió thổi hồi, cánh hoa rụng rơi đầy mặt đất như tuyết rơi, đẹp bút nào tả xiết. Chỗ Phó Đông Bình chọn vừa khéo ở dưới gốc hoa đào, nơi nơi đều là hoa rơi.

      Hai người ngồi xuống, thấy Phó Đông Bình mở sổ ghi chép bìa da đen luôn mang theo bên mình ra đặt đùi, Nhậm Thiên Chân nhịn được chế giễu: “ muốn tôi theo phe học hành đấy à, còn mang theo cả sổ.”

      Đôi mắt lóng lánh sáng trong, dưới khắp người toát lên vẻ nhàn nhạt, mang theo nét xuân sang, Phó Đông Bình nhìn , gần như quên mất ý định của mình.

      Điều chỉnh lại cảm xúc, Phó Đông Bình hắng giọng như thầy giáo chuẩn bị lên lớp, “Chuyện bình thường mà, đầu vẫn chưa bình phục, nếu ghi chép lại kỹ quên mất.”

      Nhìn lượt bản ghi chép trong sổ, với Nhậm Thiên Chân, “ xem kỹ bản photo của địa phương chí huyện Dung em photo cho rồi, có ghi chép liên quan đến núi Vân Mộng, vào thời điểm năm đầu triều Thanh, có ghi lại đoạn thế này về thôn Song Dong.”

      gập dấu lại đưa cho Nhậm Thiên Chân xem, Nhậm Thiên Chân đọc mấy lần rồi hỏi , “Có ý gì? lẽ , quả thôn Song Dong bị gột rửa?”

      “Đúng thế, gột rửa còn đấy, cho chính xác là tắm máu, bọn chúng lợi dụng lời đồn đãi của ôn dịch mà đuổi cùng giết tận thôn dân, cuối cùng chỉ để lại mấy gia tộc để trấn thủ, mà trong những gia tộc đó chính là họ Phùng.”

      Phó Đông Bình chỉ vào đoạn đánh dấu trong đó, “Em xem chỗ này , là năm Khang Hi thứ mười hai, huyện Dung xảy ra nạn lụt, dân trong huyện rối rít kéo đến núi Vân Mộng tránh nước, thôn Song Dong cũng từng thu nhận số dân tị nạn, nhưng kỳ lạ chính là, đợi khi nước rút , dân huyện tị nạn ở thôn Song Dong cũng dính vào ôn dịch kỳ quái, vì phòng ngừa ôn dịch lan tràn, nha huyện hạ lệnh biến thôn Song Dong thành khu bệnh dịch, nửa năm sau mới cho phép thôn dân ra ngoài, mà trong lúc đó, có danh y họ Nhậm được huyện lệnh cắt cử đến thôn Song Dong chữa trị bệnh dịch.”

      “Họ Nhậm ư?” Nhậm Thiên Chân ngẩn người, “ là, có thể nhà tôi chính là hậu duệ của danh y đó?”

      “Thông minh! Điều muốn chính là cái này.” Phó Đông Bình , “Chúng ta cứ đoán thử xem, nếu tổ tiên nhà em chính là đời sau của danh y họ Nhậm đó, như vậy khi danh y đó qua lại với người dân thôn Song Dong rất có khả năng biết số bí mật, cũng chính là bí mật kho báu và nơi chôn cất của Vĩnh Lịch hoàng đế.”

      “Ý của là, có thể bố tôi biết được bí mật này từ tổ tiên, nên ông mới có thể hứng thú đến thế về phong tục dân tộc của huyện Dung núi Vân Mộng ư?”

      “Đúng thế, cuốn sổ ông ấy để lại cũng xem qua rồi, có rất nhiều chỗ cũng có thể chứng thực suy đoán của , theo manh mối tổ tiên để lại ông ấy mới phát được bí mật thôn Song Dong, nên năm đó ông ấy đề nghị núi Vân Mộng thám hiểm cũng phải là tình cờ.”

      Đối với đoạn thoại này của Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân có cảm giác kỳ lạ, nghe ra được ám chỉ trong lời của , cả buổi chỉ im lặng gì.

      “Thiên Chân, kiện năm đó rất có thể chỉ là bất trắc, em cần sâu vào đó đâu.” Phó Đông Bình khuyên nhủ. Nhậm Thiên Chân nhúc nhích, đôi mắt xa xăm, “Rất có thể là ngoài ý muốn, nhưng cách khác, cũng có thể phải là điều bất trắc.”

      Phó Đông Bình muốn tranh chấp với , đành phải đổi đề tài, “Được rồi, chúng ta tiếp thôn Song Dong , gã Phong Tam bị giết đó tên là Phùng Sơn, em còn nhớ ? ta chính là đời sau của người gác mộ nhà họ Phùng.”

      ra Nhậm Thiên Chân cũng nghĩ đến điểm này trước đó, giờ phút này càng thêm chắc chắn, “ ta cũng biết bí mật của thôn Song Dong?”

      “Có lẽ ít nhiều biết được chút, lần trước cảnh sát là tên du côn nổi tiếng ở thôn Song Dong, mấy năm qua dựa vào nghề vận chuyển mà sống, tức là trình độ văn hóa của cao, kẻ thực nắm được bí mật của thôn Song Dong phải là , mà là gã tấn công đó, điều chúng ta muốn tra phải là thân phận của kẻ kia.”

      Lời phân tích của Phó Đông Bình có lý có cớ, Nhậm Thiên Chân gật đầu ngừng.

      “Có số việc, em tự mình nghi ngờ thà về nhà chuyện ràng với bố mẹ, hẳn bọn họ cũng biết.” Phó Đông Bình khuyên Nhậm Thiên Chân.

      Đúng lúc Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, hai người gì. Giữa hai người họ cái gì cũng có thể được, chỉ riêng đề tài này là khu vực cấm, mỗi lần nhắc đến, đều kết thúc bằng im lặng của Nhậm Thiên Chân.

      Qua lúc lâu, chỉ nghe thấy Phó Đông Bình khẽ hỏi: “Chuyện hai ngày trước với em, em cân nhắc đến đâu rồi?”

      “Chuyện gì?” Thiệt tình Nhậm Thiên Chân nhớ gì cả.

      Phó Đông Bình sờ tóc như bậc trưởng bối, nét mặt cũng đổi khác, “Còn chưa già mau quên rồi, là bảo em cân nhắc đấy.” Nhậm Thiên Chân hừ lạnh, “ uống nhầm thuốc rồi đấy.”

      nghiêm túc đấy, nếu em ngại suy nghĩ kỹ vào.” Phó Đông Bình dịu dàng nhìn , “Thích người, trong lòng như cây muốn ra hoa, dù cành có bị bẻ vẫn muốn mọc mầm mới từ nhánh gãy, Thiên Chân à, gặp phải em, liền muốn nở hoa.”

      muốn nở hoa cứ nở , ở đây lớn như thế, cho nở hoa đủ luôn đấy, tôi làm chậm trễ việc tốt của nữa*.” Nhậm Thiên Chân đứng lên, cười tiếng xoay người toan .

      (*Cây ra hoa còn để chỉ tỏ tình thành công.)

      Khó có lúc mình trữ tình lần, vậy mà lại là đàn gảy tai trâu, Phó Đông Bình vừa tức vừa hối hận, nén cảm xúc lại, cố để mình mấy lời mất phong độ.

      nhóc, liệu em có nghĩ tới, lúc này em say mê ta như thế, có khi nào chỉ là phức cảm Electra* quấy phá thôi , từ em thiếu thương của bố, nên rất dễ nảy sinh tâm tư quyến luyến với đàn ông lớn tuổi, thứ tình cảm này phải là tình chân chính, mà là phức cảm Oedipus**.”

      (*Hội chứng chỉ ham muốn tình dục của con với cha mình.)



      (**Theo Freud, phức cảm Oedipus giải thích các cảm xúc và ý tưởng mà tâm trí giữ trong vô thức thông qua ức chế, về ham muốn tình dục của đứa trẻ muốn có quan hệ tình dục với cha mẹ khác giới mình.)

      Đối với màn giảng đạo lí lẽ lần này của , Nhậm Thiên Chân phản bác, chỉ lạnh lùng nhìn cái rồi ngẩng đầu rời .

      Lại còn khinh người vậy nữa! Phó Đông Bình dõi mắt trông theo bóng dáng thướt tha kia của , eo thon ôm đầy vòng tay, đôi chân dài thẳng tắp, mình hạc xương mai như que đũa, dáng người như thế này, mặc quần áo gì cũng đẹp mắt cả.

      trong sân trường chưa được bao xa, Phó Đông Bình liền thấy Đồng Hi và Hề Dao Dao ở phía đối diện lại gần, vừa định trốn lại bị hai kia ngăn lại.

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19: thể buông tha

      Đồng Hi khéo , vừa nhìn thấy Phó Đông Bình nhiệt tình chào hỏi, “ Phó, sao lại đến trường của chúng em vậy? Là đến tìm Dao Dao sao?”

      Xem ra các biết Nhậm Thiên Chân cũng học ở đây, thấy Hề Dao Dao liếc mắt đưa tình nhìn mình, Phó Đông Bình muốn lôi Nhậm Thiên Chân vào, nhanh trí , “ đến tìm người… À này, các em biết đến khoa lịch sử đường nào ?”

      “Coi như hỏi đúng người rồi đấy, em với Đồng Đồng đều ở khoa lịch sử, để chúng em dẫn .” Hề Dao Dao xung phong nhận việc lo dẫn đường. Đồng Hi đảo mắt, vội vàng : “Dao Dao, tớ mới nhớ ra mình để quên ví tiền trong ký túc xá rồi, cậu đưa Phó .”

      Hề Dao Dao nghe thấy hợp ý mình, liền vội vã được. Phó Đông Bình biết tỏng trò vặt của hai này, nhưng cũng chỉ nhếch môi, lật tẩy, theo Hề Dao Dao đến khoa lịch sử.

      Dọc đường , Hề Dao Dao cho Phó Đông Bình biết, khoa lịch sử của các với khoa Trung văn, triết học phụ thuộc vào học viện nhân văn của đại học Đảo Cò, là khoa có truyền thống ưu thế nhất trong trường của các , đào tạo ra rất nhiều viện sĩ.

      đến đây, gương mặt trắng nõn xinh đẹp như táo của được tia sáng lung linh hắt lên, ấy cố gắng chớp mắt muốn làm cho mắt to lên, có lẽ vì thị lực tốt lại chịu đeo kính, nên tầm nhìn của ấy luôn mờ mờ tìm được tiêu điểm.

      Phó Đông Bình thấy cứ nhìn mình đầy tình ý, biết con ở tuổi này thể trêu chọc được, khi chọc phải, bọn họ giống như đội cảm tử hề chùn bước, xung phong xông trận, muốn rước phải phiền toái này, vì vậy cố ý ngẩng đầu nhìn ấy, giống như Nhậm Thiên Chân đối với trước đó vậy.

      “Em biết Ôn Gia Minh ?” Phó Đông Bình dò hỏi.

      “Biết chứ, giáo sư Ôn rất được chào đón ở học viện chúng em đấy, vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai, dạy cũng rất hay nữa.” Nhắc đến Ôn Gia Minh, Hề Dao Dao khen ngớt lời.

      ta còn trẻ ư? phải bốn mươi rồi sao.” Phó Đông Bình lẩm bẩm câu. Cũng biết tên kia giỏi quyến rũ trẻ, mà cái chuyên ngành văn sử này con tha hồ, đúng lúc cho ta cơ hội gần quan được ban lộc.

      Hề Dao Dao nào biết có tâm tư gì với Ôn Gia Minh, cười : “Nhưng phải biết, giáo sư chính trong trường của bọn em toàn là ông già bà già cả, so ra giáo sư Ôn trẻ rồi, mà quan trọng hơn chính là, thầy ấy đẹp trai.”

      Cũng chỉ có thể lừa gạt được mấy trẻ như các em thôi, Phó Đông Bình thầm nghĩ, nhịn được lại hỏi: “ ta kết hôn chưa? Có vợ ?”

      Rốt cuộc Hề Dao Dao cũng nghe ra được manh mối gì đó, nhướn mày nhìn đầy kỳ quái, “ hỏi cái này làm gì?”

      “Ờ…” Phó Đông Bình nghĩ ngợi, giờ đầu óc mấy này rất phong phú, hơi tí là thích suy đoán lung tung, ngược lại mình có thể lợi dụng chút, vậy là cố ý : “Có lần bạn bè tụ họp mới biết, nên tìm ta giúp tìm ít tài liệu, thuận miệng hỏi chút mà thôi.”

      Lúc này Hề Dao Dao mới cho , “Hình như thầy ấy độc thân, chưa nghe có vợ bao giờ, thầy ấy đến dạy ở trường bọn em cũng được mấy năm rồi, trước kia luôn học ở trường đại học bên Mỹ.”

      Phó Đông Bình ừ tiếng, xem ra chuyện của ta với Nhậm Thiên Chân là bí mật, nếu sớm lan truyền ở trong trường rồi. Cũng có thể là vì ta vẫn đồng ý lời tỏ tình của Nhậm Thiên Chân, nên quan hệ của hai người mới công khai.

      “Em còn nghe , giáo sư Ôn với giáo sư khác trong khoa bọn em tranh chức phó chủ nhiệm khoa lịch sử đấy, trường bọn em là trường 985*, giáo sư ganh đua nhau dữ dội lắm.” Hề Dao Dao mách lẻo tin đồn mình nghe được cho Phó Đông Bình nghe.

      (*Công trình 985 được xây dựng tại Hội nghị về công tác giáo dục đại học hướng tới thế kỉ XXI vào 4/1995 với việc xác định 985 hạng mục khoa học quan trọng, với tham gia của 10.000 giáo viên thuộc 300 đơn vị nghiên cứu.)

      Mải nghĩ ngợi quá mức nhập thần, đến nỗi mấy câu sau của Hề Dao Dao hề nghiêm túc lắng nghe. Hề Dao Dao thấy tập trung kéo cái, chỉ vào tòa nhà sau lưng, “ Phó, đến rồi đấy, bình thường giáo sư Ôn chỉ cần đến trường đứng lớp thôi, cần trực ban, tầng sáu có gian phòng làm việc của thầy ấy, là nơi tổ nghiên cứu do thầy ấy dẫn dắt làm việc, thầy ấy thường xuyên ở đó lắm.”

      Cám ơn ấy xong, Phó Đông Bình mình lên, đến tầng sáu đến cửa phòng làm việc, chần chừ lúc mới đưa tay lên gõ cửa, sau nghe nghe thấy có tiếng đẩy cửa vào, thấy Ôn Gia Minh ngẩng đầu lên từ sau màn hình vi tính nhìn .

      Ôn Gia Minh đứng lên tiếp khách, nét mặt có vẻ nghi ngờ, cảm thấy Phó Đông Bình khá là quen mắt, ngay sau đó mới nhớ ra chính là người trong bệnh viện kia, bèn chủ động bắt chuyện với , “Chào , tìm tôi có việc gì ?”

      “Tôi đến tìm Thiên Chân, nhân tiện cũng có chút chuyện muốn với .” Phó Đông Bình ung dung bắt tay với ta, ngồi xuống trước bàn làm việc đối diện ta.

      Ôn Gia Minh thuận tay gỡ mắt kính xuống, cười nhạt với , “Tôi nghĩ, mình có thể đoán được mục đích đến của , là vì Thiên Chân, đúng ?”

      “Đúng thế.” Phó Đông Bình tự nhủ, nếu ta biết càng tốt, vậy là thẳng, “Tôi biết em ấy có từng nhắc đến thân phận tôi với hay chưa, ra tôi gặp em ấy từ nhiều năm trước rồi, bố mẹ hai bên là bạn thân của nhau.”

      Ôn Gia Minh rót nước cho , đặt xuống trước mặt , “ ấy có rồi.”

      “Vậy được, có mấy lời tôi thẳng kiêng dè gì nữa.” Phó Đông Bình đợi ta ngồi xuống nghiêng người ra trước thăm dò, “Nếu cũng biết tình cảm của Thiên Chân với đừng để em ấy ảo tưởng thêm nữa, cái tuổi này của em ấy chẳng qua là do phức cảm Electra làm ảnh hưởng, rất dễ sinh ra cảm giác quyến luyến với đàn ông thành công nhiều tuổi, nhất là người như Thiên Chân thởu thiếu thời mất cha.”

      Ôn Gia Minh trả lời thẳng câu hỏi của , chỉ cười nhạt hỏi ngược lại , “ cũng thích em ấy?” Phó Đông Bình cũng cười cười, khoan nhượng, “Dùng cái chữ cũng này, giáo sư à, biết những lời này của ở trong tai người khác là có ý gì ?”

      Đối với chàng trai trẻ có địch ý ràng với mình này, Ôn Gia Minh tránh né mũi nhọn của , đảo mắt cái, “Tôi rất với Thiên Chân rồi, tôi và em ấy có khả năng, bảo em ấy nên chú trọng vào việc học hơn.”

      “Chỉ là có khả năng, chứ phải là thích sao?”

      Phó Đông Bình trúng tim đen khiến nét mặt Ôn Gia Minh hơi thay đổi, nhưng mà, ta trước sau vẫn luôn tỉnh táo bày tỏ thái độ gì.

      Đôi mắt sắc bén của Phó Đông Bình bắt lấy mỗi thay đổi của ta, tiếp: “Thiên Chân vẫn còn là sinh viên, suy nghĩ khó tránh khỏi đơn giản, còn giống thế, chỉ có kinh nghiệm phong phú sỏi đời, mà suy tính gì cũng dựa vào thực tế, nên rất thận trọng trong chuyện tình cảm, có chuyện đầu óc nóng lên muốn qua lại với nữ sinh.”

      “Tôi rất vui khi Thiên Chân có người bạn biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ vì em ấy như .” Ôn Gia Minh thẳng thắn , “Tôi quen em ấy ba năm, em ấy là tốt, nhưng có lẽ vì phía gia đình nên em ấy nhạy cảm tinh tế hơn con bình thường nhiều, cũng rất thích xoáy vào chỗ có vấn đề, tôi từng thử khuyên em ấy nhiều lần rồi, nhưng cũng chính vì thế mà khiến em ấy nảy sinh suy nghĩ khác.”

      Nếu như trước khi đến Phó Đông Bình còn có nghi ngờ, lúc này từ thái độ của Ôn Gia Minh hiểu hoàn toàn, tình cảm của ta dành cho Nhậm Thiên Chân khá phức tạp.

      là bị cuốn hút, bằng em ấy lệ thuộc vào .” Phó Đông Bình chỉ ra thêm, “Trong lòng Thiên Chân luôn có gai nhọn đối với chuyện bố em ấy bất ngờ bỏ mạng, nên quan hệ của ấy với mẹ và bố dượng cũng luôn tốt, mà quan tâm của vốn chỉ là kiểu trưởng bối, lại để em ấy hiểu lầm.”

      rất có lý.” Ôn Gia Minh trầm ngâm.

      Phó Đông Bình tập trung nhìn ta, cười gian tiếng, rồi sau đó thôi cười, thay vào đó là vẻ mặt đầy phức tạp, “So ra tình cảm của với Thiên Chân còn phức tạp hơn nhiều, nếu ấy với có quan hệ thầy trò này, tôi nghĩ, lựa chọn của giống thế, nhưng, giáo sư đừng quên, thân phận của cho có lựa chọn khác. Theo tôi được biết , trước kia dạy học ở trường đại học nổi tiếng bên Mỹ, cấm tiệt chuyện thầy trò nhau.”

      Mắt Ôn Gia Minh lóe lên, nét mặt đầy khổ sở, chàng chai trẻ này quả đơn giản, chỉ mới gặp có lần mà có thể đoán trúng tâm của ta, hơn nữa còn phân tích có lý có cớ, khiến ta tài nào vặc lại được.

      Phó Đông Bình thấy đủ, cũng ép người nữa, đứng dậy chào ra về. Đợi khi sắp tới cửa nghe thấy Ôn Gia Minh : “Sau này xin chăm sóc tốt cho em ấy.”

      Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Phó Đông Bình khẽ gật đầu, rồi mở cửa .

      Ôn Gia Minh suy nghĩ từ rất lâu, thể , lời của Phó Đông Bình đâm thẳng vào lòng ta.

      Mới mấy ngày trước, vị lãnh đạo của đảng ủy trường thầm tiết lộ cho ta hay, ban Tổ chức trường học tiến hành khảo sát ta, việc giảng dạy nghiên cứu của ta có vấn đề gì, nhưng là muốn cất nhắc đến chức vụ hành chính cửa ải kiểm tra chính trị và đánh giá của quần chúng quan trọng hơn.

      Từ khi ta tọa đàm chuyên đề liên quan đến lịch sử Minh Thanh trong “Diễn Đàn Bách Gia” do đài truyền hình Đảo Cò tổ chức, tiếng tăm vang xa thời, ở trường cũng lên như diều gặp gió, mọi nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn ngó, vị giáo sư trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn lại độc thân này, đối với cuộc sống của , nhất là cuộc sống riêng, mọi người đều rất cảm thấy hứng thú.

      “Tiểu Ôn, cơ hội khó có được, dù sao cậu cũng phải nắm cho chặt đấy.” Vị lãnh đào này rất coi trọng ta.

      Thiên Chân nhìn ngoài im lặng nhẫn, nhưng trong thâm tâm lại yếu ớt nhạy cảm, nếu như hai người bọn họ đến với nhau, chắc chắn dư luận xôn xao bàn chán, e rằng đến cũng chưa chắc có thể chịu đựng được công kích từ mấy lời đồn nhảm đó.

      Nghĩ đến những chuyện này, tim Ôn Gia Minh bị bao khổ sở vây lấy, cuối cùng, ta khó khăn cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Nhậm Thiên Chân, mấy lần muốn bấm số, nhưng rồi lại dám.

      “Tối có thời gian rảnh , tôi muốn mời em ăn cơm.” Cuối cùng ta vẫn đưa ra quyết định.

      “Được chứ, em có thời gian.” Nhậm Thiên Chân mừng rỡ thôi, số lần ta chủ động hẹn nhiều, nhất là sau khi tỏ tình, đây là lần đầu tiên.

      “Vậy được, buổi tối cùng .”

      Đến gần tối, Nhậm Thiên Chân ăn mặc chải chuốt xong, đeo balo ra khỏi trường học, vừa ra cửa trường thấy Ôn Gia Minh đậu xe ở ven đường cách đó xa, bèn nhanh chân chạy đến.

      Ôn Gia Minh nhìn cài dây an toàn xong, mới để ý đến gương mặt luôn nhìn lên của nay được tô dặm phấn son.

      đâu ăn vậy?” Nhậm Thiên Chân cũng để ý đến nét mặt u sầu của Ôn Gia Minh, chỉ mải đắm chìm trong vui vẻ hẹn hò.

      Lam Tinh.” Ôn Gia Minh nổ máy.

      “Lam Tinh? Đó là nhà hàng Pháp đắt tiền nhất đấy, phát tài à, hay có chuyện gì muốn ăn mừng?” Nhậm Thiên Chân vừa nghe đến Lam Tinh hai mắt sáng lên, sinh viên nghèo đào đâu ra tiền đến nơi đắt đỏ nhất đảo Cò mà tiêu pha chứ, bữa cơm ở đó động tí là lên đến mấy nghìn rồi.

      Ôn Gia Minh chỉ cười, trả lời.

      Nhà ăn Lam Tinh nằm ở tầng hai mươi lăm ở tòa nhà cao tầng tổng hợp trong trung tâm thành phố đảo Cò, trang trí lộng lẫy đầy khí thế, nhà ăn lấy màu xanh tím làm chủ, trần nhà điểm xuyết vô số ngọn đèn màu lam, ngay cả đèn tường cũng phát ra sắc xanh êm dịu. Ngồi ăn trong khung cảnh này, dù ăn gì cũng xếp nhìn, thưởng thức khung cảnh mới là nhất.

      Phục vụ đưa hai người họ đến bàn được đặt trước, Nhậm Thiên Chân chỉ lo nhìn Ôn Gia Minh, để ý đến Đồng Hi ở bàn khác kinh ngạc nhìn .

      “Đồng Đồng, nhìn cái gì vậy, sao ăn ?” Hạ Đình Vũ thấy Đồng Hi nhìn quanh cũng tò mò nhìn sang, kết quả trông thấy Nhậm Thiên Chân cùng người đàn ông tuấn tú đầy phong độ ngồi bên cửa sổ.

      Tiểu Vũ, đó có phải là chị Nhậm đấy ? Sao chị ấy lại chung với giáo sư khoa bọn em?” Đồng Hi quay mặt sang, hỏi Hạ Đình Vũ.

      Hạ Đình Vũ thần bí cười khì khì, “ phải ta là ai, ngờ nàng này cũng có công phu đạo hạnh quá đấy, bên này câu người, bên kia treo người.”

      “Treo ai?” Đồng Hi nhiều chuyện hỏi.

      “Đông Bình đấy, lẽ em nhìn ra à?” Hạ Đình Vũ có khí tiết bán đứng chuyện của bạn tốt cho bạn vừa quen được mấy ngày.

      “Ồ! ra Phó thích chị Nhậm, em rồi mà, Phó thích với chị ấy lắm.” Đồng Hi bừng tỉnh hiểu ra, rồi sau đó lại than thở, “Tội nghiệp Dao Dao còn mơ tưởng hão huyền chứ.”

      “Cũng chưa chắc đâu, em nhìn , người ta có chủ rồi.” Hạ Đình Vũ chép miệng, Đồng Hi nhìn về phía Nhậm Thiên Chân và Ôn Gia Minh lần nữa, nhìn hai người họ lúc này ngược lại trông rất xứng đôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :