1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em - Nhan Nguyệt Khê (63c + 1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10: Tiểu tiên nữ và hồ ly trắng

      Ra khỏi phòng Bạch Tố, Phó Đông Bình thở phào hơi, mùi hương trong phòng làm suýt nữa bất tỉnh, vừa ngước mặt lên thấy Nhậm Thiên Chân từ lầu xuống, trong tay còn cầm ấm đun nước bằng điện, tính chuyện với nhưng lại biết bắt đầu từ đâu.

      Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình ra từ phòng Bạch Tố, gương mặt trắng nõn lạnh lùng là vẻ khinh miệt.

      Phó Đông Bình đoán hiểu lầm, đến bên cạnh , thấy tóc rối bời, mắt hơi sưng đỏ, nhìn giống như vừa mới khóc, bèn giọng : “Tôi mượn máy tính của Bạch Tố kiểm tra tư liệu về núi Vân Mộng, nếu muốn tôi gửi cho .”

      Nhậm Thiên Chân đáp, vào phòng bếp vặn máy nước lọc cho đầy ấm, Phó Đông Bình theo sau lưng , thấy uể oải, bèn với , tải được bản đồ của dốc Đoạn Trường về.

      “Nếu muốn , tốt nhất nên nghiên cứu cặn kẽ bản đồ này, ở đó chính là địa mạo Đan Hà* điển hình, phong hóa nghiêm trọng, tình cảnh phức tạp, khắp nơi đều là dốc núi dựng đứng, nếu bộ đến cực kỳ nguy hiểm.”

      (*Địa mạo Đan Hà là những vách núi cao sừng sững, đá cát màu và các khối sa thạch đỏ bị phong hóa và bào mòn bởi tự nhiên trong suốt Kỷ nguyên phấn trắng.)

      Nhậm Thiên Chân nổi đóa lườm cái, “ phải xía vào rồi sao?”

      Sóng mắt Phó Đông Bình lấp lánh, nở nụ cười, “Chuyện xảy ra rồi mới nghĩ cách, bằng chuẩn bị sẵn sàng trước.”

      Sao lời này nghe được tự nhiên vậy? Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm trong lòng, ôm ấm nước lên lầu. Phó Đông Bình rất tự giác theo sau lưng .

      Hạ Đình Vũ đứng ở cửa, vốn định gọi về phòng đánh bài, nhưng vừa thấy thế liền biết điều gọi nữa.

      Nhìn Nhậm Thiên Chân xé gói mì ăn liền, Phó Đông Bình hỏi : “Sao xuống dưới ăn mà lại ăn cái này?”

      “Qua giờ ăn rồi.” Giọng Nhậm Thiên Chân vẫn nhàn nhạt, cũng chẳng để lộ ý phản đối với việc cũng theo vào.

      Sau khi mì nở, Nhậm Thiên Chân cúi đầu ăn mì, Phó Đông Bình dùng Wechat gửi ảnh bản đồ cho .

      “Cuốn sổ kia của bố , có thể cho tôi xem qua đwojc ?”

      “Để làm gì? hứng thú với kho báu à?”

      phải tôi rồi, tôi hề thích thú gì với kho báu, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với quãng lịch sử đó của thôn Song Dong, cùng với lối kiến trúc kỳ lạ, nếu tôi có thể giải đáp được câu đố nhà đất, nhất định khiến giới kiến trúc học chấn đống.”

      Hừ! Nhậm Thiên Chân khịt mũi coi thường, “ là con trai Phó Duật Lâm, chỉ cần bố dìu dắt lo gì nổi tiếng? Chỉ vì mua danh trục lợi, tôi thấy cũng chẳng có gì hay ho.”

      biết bố tôi ư?” Phó Đông Bình luôn cảm thấy, mỗi lần Nhậm Thiên Chân chắc đến tên bố đều có vẻ lạ lùng khó , dường như mang theo chút khinh thường.

      Nhậm Thiên Chân nhận thấy bất mãn của , đôi môi mỏng khẽ mím, thấp giọng giải thích, “Tôi biết ông ta, chỉ vì ông ta rất nổi tiếng mà thôi.”

      “Chỉ đơn giản như vậy?” Phó Đông Bình nheo mắt nhìn , vài sợi tóc rối rơi trước trán, nhìn lúc này có vẻ thẫn thờ, bỗng rất muốn đưa tay ra vén tóc cho .

      Nhậm Thiên Chân nghênh đón ánh mắt , “Nếu là gì?”

      Theo bản năng Phó Đông Bình cúi người lại gần , ánh mắt nhìn co càng lúc càng thâm thúy, “ từng có người nào với rằng, phải là người giỏi che giấu tâm tình chưa?”

      Trong lòng Nhậm Thiên Chân phát lạnh, đúng là từng có người đánh giá như thế, người kia còn với rằng, phải học cách khống chế cảm xúc, đừng quá khích cũng đừng tình cảm hóa quá.

      Ánh mắt hai ngươi giao nhau, bầu khí đầu tiên là giằng co, sau dần dần lại hòa hoãn, Nhậm Thiên Chân thở dài tiếng, “Nếu tôi cho , có thể giữ bí mật được ?”

      có tin tôi ?” Phó Đông Bình nhìn .

      Nhậm Thiên Chân mím môi, “ ra , trong những người cùng bố tôi đến núi Vân Mộng năm ấy có cả bố , nếu , sao tôi có thể tùy tiện đồng ý hợp tác với chứ.”

      Phó Đông Bình kinh ngạc thôi, khó trách mơ hồ cảm thấy Nhậm Thiên Chân chấp nhận đề nghị của quá dễ dàng, ngờ lại có tình nhưu thế, nếu phải biết nội tình, với cẩn thận của sao có thể cùng điều tra với người mình quen biết chứ.

      Vô thức nhìn Nhậm Thiên Chân, đột nhiên Phó Đông Bình hỏi: “Chẳng lẽ em là Tiểu Thiên Chân con dì Khúc?” Lúc này đổi thành Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên, mặc dù đáp ngay nhưng Phó Đông Bình biết mình đoán đúng.

      “Lúc còn bé em từng đến nhà , chắc em nhớ, lúc đó hình như em cũng chỉ có ba bốn tuổi, tám tuổi, nhớ là em cùng với bố mẹ, bọn họ là bạn đại học của bố , dì Khúc rất đẹp, lúc ấy nhìn đến ngẩn người.”

      Phó Đông Bình nhớ ra hết, khó trách lần đầu tiên nghe thấy cái tên Nhậm Thiên Chân này lại cảm thấy quen tai, hai mươi năm trước, bọn họ gặp nhau, nghe thấy dùng giọng bập bẹ với rằng, tên là Thiên Chân.

      Nhậm Thiên Chân nhìn lúc, rồi vẫn lắc đầu, “Tôi nhớ.”

      vậy em là con của dì Khúc ư?” Phó Đông Bình hơi kích động, cách nhiều năm như thế, ai có thể ngờ rằng bọn họ có thể gặp lại ở nơi đây chứ.

      Nhậm Thiên Chân khẽ ừ tiếng, mặt có nét lạnh lùng khó hiểu.

      “Vậy em nghi ngờ bố sao?”

      “Có lẽ liên quan gì đến ông ta.”

      “Xem ra trong lòng em có mục tiêu nghi ngờ khác.” Phó Đông Bình dò xét .

      “Tôi cũng biết, có manh mối nào cả.” Nhậm Thiên Chân cúi đầu, thấy mì trong bát chỉ còn lại nửa, nước mì cũng nguội, đành thêm chút nước.

      Phó Đông Bình ở bên cạnh : “Thêm nước còn ăn được à, vị cũng ngon, bằng bảo A Lan làm chút đồ ăn cho em.”

      “Cũng giờ này rồi, e là ấy ngủ từ sớm, cần làm phiền ấy.”

      “Vẫn chưa đến chín giờ, có lẽ chưa ngủ sớm vậy đâu, để tôi gọi ấy.”

      Nhậm Thiên Chân thấy muốn ra vẻ mỹ nam kế, nhịn được nhạo báng, “ cũng biết ý.”

      “Thế ư?” Phó Đông Bình cười tiếng kỳ dị, “Em cảm thấy có ý gì.”

      Lời cũng chỉ là buột miệng mà , Nhậm Thiên Chân trừng mắt với cái, bưng bát mì ra chỗ khác ăn. Phó Đông Bình cười cười , thấy cuốn sổ bìa da đen bàn, bèn cầm lên nhìn.

      Bên ghi chép tỉ mỉ quá trình từ lúc Quế vương Chu Do Lang kế thừa ngôi vua cho đến lúc thành lập tiểu triều đình Vĩnh Lịch đối kháng với triều nhà Thanh, hơn nữa còn đánh dấu phạm vi hoạt động và những nhân vật quan trọng bên ông ta trong mỗi thời kỳ, tư liệu chỉ ra rằng, Chu Do Lang cùng bè cánh phe phái từng lấy huyện Dung dưới chân núi Vân Mộng làm căn cứ tiến hành hoạt động phản Thanh, trước sau khi Chu Do Lang xưng đế, cũng từng phái người đưa tin liên lạc với con cháu gia tộc Trịnh Thành Công ở Đài Loan, có ý cùng xuất binh.”

      “Thời loạn tam phiên*, Chu Do Lang bị Ngô Tam Quế chém giết, mộ phần vẫn tìm được, có nhà sử học đoán rằng, mộ táng hẳn nằm ở khu vực núi Vân Mộng, nhưng cách nào lần ra dấu vết được…”

      (*Loạn Tam phiên (1673-1681) là cuộc chiến giữa 3 phiên vương phía nam lãnh thổ Trung Quốc do Ngô Tam Quế cầm đầu chống lại vương triều nhà Thanh cuối thế kỷ 17 trong lịch sử Trung Quốc.)

      Chữ viết ở đoạn này có mấy hàng mờ nhạt, Phó Đông Bình rất muốn biết tiếp nên hỏi Nhậm Thiên Chân, “ xảy ra chuyện gì vậy, nước dây vào sổ sao?” Nhậm Thiên Chân mờ mịt, “Lúc đầu tôi lấy nó vậy rồi.”

      Phó Đông Bình lật qua trang khác, buột miệng : “Cũng sao, dù sao phần quan trọng nhất chúng ta cũng biết, rất có thể thôn Song Dong là nơi chôn cất của Vĩnh Lịch hoàng đế, thôn dân đều là đời sau của người gác mộ, đời đời tương truyện, bọn họ vô cùng trung thành với chủ mộ.”

      “Làm sao biết bọn họ là đời sau của người gác mộ?”

      “Trận ôn dịch ấu quá kỳ lạ, nếu như đoán nhầm, hẳn có người cố ý hạ độc, muốn nhổ tận gốc người dân thôn Song Dong, những người còn lại đều là người của bọn họ, mục đích là vì để luôn bảo vệ mộ phần của Vĩnh Lịch hoàng đế bị trộm, cũng giống như thôn nằm gần trấn Mã Lan Dục thành phố Tuân Hóa vậy, đều là đời sau của người gác mộ Đông Lăng*.”

      (*Hay còn gọi là Thanh Đông lăng, là lăng tẩm hoàng gia của các đời nhà Thanh, nằm địa bàn thành phố Tuân Hóa tỉnh Hà Bắc.)

      Nhậm Thiên Chân thừa nhận có lý.

      “Thiên Chân, vết thương của em còn chưa khỏe, tốt nhất nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng đến dốc Đoạn Trường.” Phó Đông Bình nghĩ, nếu là con của bạn tốt năm đó của bố mình, hẳn phải quan tâm hơn.

      “Kỳ nghỉ đông còn lại mấy ngày, tôi còn phải về trường viết luận văn tốt nghiệp.”

      Phó Đông Bình đoán được chỉ bóng gió, muốn ngày hôm sau ngay, thế là đành : “Vậy cùng em, ngộ nhỡ em gặp phải nguy hiểm gì, còn có thể bảo vệ.”

      Nhậm Thiên Chân suy nghĩ hồi rồi đồng ý.

      Quay về phòng, Phó Đông Bình bị Hạ Đình Vũ giễu cợt phen.

      “Tiểu Đông, mình phát khẩu vị của cậu đổi rồi đấy, ràng trước kia cậu thích nhất là hồ ly trắng, sao bây giờ lại bị tiểu tiên nữ mê hoặc dứt ra được vậy rồi?” Hạ Đình Vũ buồn bực nhìn Phó Đông Bình.

      “Tiểu tiên nữ với hồ ly trắng cái gì?” Phó Đông Bình hiểu ý của ta.

      Hạ Đình Vũ cười lạnh châm chọc: “ người ăn đồ của xã hội loài người, hận thể khắc hai chữ ăn chay lên trán, trông diễm lệ mà cứ lạnh lùng như người sắt; người lại cư nơi núi non hoang dã, nhưng sửa được điệu bộ trước sau như hồ ly tinh, có cơ hội liền liếc mắt đưa tình với cậu, động bàn tơ lúc nào cũng hoan nghênh cậu ghé chơi, chớ coi bọn này đều mù cả.”

      ra là Nhậm Thiên Chân với Bạch Tố, Phó Đông Bình bật cười, “Gần đây có chuyện gì tệ lắm à? thích cái này ưa cái đó, nếu phải hâm mộ đố kỵ, vậy cậu đúng là tâm lý biến thái.”

      “Cậu đừng có cứng miệng, chia tay A Bảo lâu thế rồi, cậu cũng tìm người khác, nhìn trúng ai cũng chẳng lạ gì, chẳng qua mình lấy làm khó hiểu là sao khẩu vị của cậu lại đổi thôi.” Hạ Đình Vũ cười vẻ quái dị.

      “Đừng bậy bạ.” Phó Đông Bình nằm lên giường, lật xem sổ da màu đen trong tay, “Ngược lại là cậu đấy, Tiểu Vũ à, cậu thích Đồng Hi đúng , mình thấy cậu rất ân cần với ấy.”

      “Mình thích ấy , hơn nữa ấy còn học đại học ở đảo Cò, ở chung cư gần nước đấy, ngay đến ấy ở đâu học lớp nào mình cũng hỏi thăm ràng, đợi mình tốn chút tâm tư nữa, sợ bắt được.” Hạ Đình Vũ rất tự tin vào chiêu tán của mình.

      “Vậy cậu còn mặt mũi mà mình? Đều cùng đường cả.”

      chú ý dần dần bị nội dung trong cuốn sổ hấp dẫn, Phó Đông Bình tán dóc nữa, tập ghi chép của mười lăm năm trước này khiến có cảm giác kỳ lạ khó nên lời, bất tri bất giác chìm trong đó.

      Cuối cùng, khi ngủ, lại mơ thấy giấc mơ vừa kỳ quái lại tươi đẹp, trong mơ có người phụ nữ như tinh, mặc quần áo trắng, tóc dài bù xù, đôi chân trần trắng như tuyết bước lại gần , vóc dáng khêu gợi lại xinh đẹp át tự nhiên, gương mặt quyến rũ giống Bạch Tố, lại có bóng dáng của Nhậm Thiên Chân, dùng mọi cách quấn quít lấy trong mơ.

      Rồi người đẹp hóa thành rắn độc, làm sợ đến mức cả người run lên, bất chợt choàng tỉnh, mới phát xung quanh ánh sáng lờ mờ, trái tim ngừng đập mạnh lại biết tại sao, bản thân sớm chẳng còn là thằng nhóc để đầu chỏm, sao lại còn có giấc mơ xuân này?

      Cầm lấy đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên, mới hơn năm giờ sáng, Phó Đông Bình sờ tóc, cảm giác cả đầu tóc ướt đẫm, bèn ngáp dài cái rồi đứng dậy mặc quần áo vào phòng tắm, ai ngờ vừa đến cửa phòng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

      Sao lại có người dậy sớm tắm như thế? Phó Đông Bình cho là ai tắm đêm qua quên tắt nước, nên cố ý gõ cửa cái.

      “Có người.”

      Là giọng nữ, nghe giống như là Nhậm Thiên Chân.

      “Thiên Chân, em dậy sớm thế sao?”

      Im lặng hồi, khá lâu sau mới nghe thấy giọng , “ ngủ được nên dậy.”

      Mười mấy phút sau, Nhậm Thiên Chân ra ngoài với mái đầu ướt nhẹp, thấy Phó Đông Bình kẹp quần áo và đồ rửa mặt đứng cạnh cửa, nhàm chán ngáp cái.

      Hai gương mặt như chưa ngủ đủ giấc, đưa mắt nhìn nhau, Phó Đông Bình nhìn giọt nước trong suốt xuống từ tóc , chỉ cảm thấy dung mạo thanh tú như đóa sen chớm nở này của lại có khí chất thần tiên khó , cười hỏi: “Em mất ngủ à? Hai mắt sứng cả rồi.”

      Nhậm Thiên Chân nhìn cái, “ cũng dậy sớm vậy ư?”

      “Giống em thôi, tối qua cũng ngủ ngon.” Phó Đông Bình hòa nhã cười cười, đẩy cửa vào tắm.

      Trong phòng tắm còn lưu lại mùi thơm dầu gội thoang thoảng, để ý đến cái rét vào buổi sớm mai núi, hơi mở cửa sổ ra, gió mai lạnh căm lùa đến, khiến tỉnh táo lại khá nhiều, nhìn ra cửa sổ, núi trong ngày sớm vô cùng yên tĩnh lại tiêu điều, sắc trời nhìn đẹp lắm, tầng mây dày che khuất mặt trời, quả phải là thời tiết thích hợp để ra ngoài.

      Sau khi tắm xong, Phó Đông Bình vẫn còn mệt, quay về phòng gục đầu xuống ngủ ngay, vậy mà ngủ thẳng suốt mấy tiếng, đợi khi tỉnh lại hơn chín giờ.

      Sau khi ngủ bù, tinh thần khá hơn nhiều, chuẩn bị hành trang xong xuôi, Phó Đông Bình tìm Nhậm Thiên Chân, ai ngờ, gõ cửa lúc lâu mà vẫn thấy mở cửa.

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11: Người ở nơi chân trời Đoạn Trường

      Trong phòng ăn, Phó Đông Bình vừa vào cửa thấy Nhậm Thiên Chân ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, liền về phía .

      “Hôm nay thời tiết đẹp, em còn muốn à?”

      “Ban ngày có mưa.” Nhậm Thiên Chân nhìn sắc trời.

      sao?”

      “Lượng nước trong khí đủ, trọng lực của giọt nước để hình thành nên mây vũ tích chưa đủ, nhưng sau chập tối, khi tích tụ đủ lượng nước trong suốt cả ngày rất có thể có mưa.”

      Phó Đông Bình nhìn đầy ngiêm túc, nhịn được cười tiếng, rất muốn đưa tay ra bóp lấy gương mặt căng thẳng nhắn của , nhưng bọn họ tính là thân quen, còn chưa đến mức động tay động chân.

      “Sáng sớm nay Tiểu Vũ lái xe đưa Hề Dao Dao và Đồng Hi về đảo Cò rồi, hôm nay chúng ta chỉ có thể bộ.”

      “Tôi biết rồi, sáng nay Đồng Hi có với tôi.”

      “Thiên Chân, trông em có vẻ tốt, cần nghỉ ngơi thêm sao?” Phó Đông Bình nhìn quầng xanh dưới ắt Nhậm Thiên Chân, ràng là vì mất ngủ nên mới thế, sợ chịu nổi.

      cần.” Nhậm Thiên Chân cũng có tâm tư nào mà nghỉ ngơi, trong lòng chỉ toàn mỗi dốc Đoạn Trường.

      Ăn sáng xong, hai người bàn bạc lên đường, Phó Đông Bình bảo Nhậm Thiên Chân đợi lát, tìm Bạch Tố . Nhưng Nhậm Thiên Chân đợi mà rời trước.

      Phó Đông Bình với Bạch Tố, và Nhậm Thiên Chân đến dốc Đoạn Trường, nếu đến chập tối mà vẫn chưa về, cũng gọi điện cho ấy, ấy hãy gọi cho cảnh sát.

      “Đúng là cứng đầu, có chết cũng là do mấy người nghe tôi khuyên.” Bạch Tố bất đắc dĩ . Phó Đông Bình cười cười, “ phải là nơi người, tôi cũng tin làm khó dễ tôi được.”

      Ra đến cửa lại thấy bóng dáng Nhậm Thiên Chân đâu, Phó Đông Bình đoán ấy trước, bèn chạy đuổi theo.

      “Cũng chờ mà chạy trước thế.” Phó Đông Bình vỗ vai , trách câu. Nhậm Thiên Chân liếc cái, “Sợ rơi vào động bàn tơ của nữ lại thoát được.”

      “Ê, cái con bé này, dám với trai em thế sao?” Phó Đông Bình nghe ra giọng chua chát, trong lòng tốt hẳn lên.

      “Tôi nhận trai bao giờ.” Nhậm Thiên Chân tức tối .

      “Vậy ai hồi còn bé đến nhà gọi Đông Bình? Răng còn chưa mọc dài ôm quả xoài gặm lấy gặm để, gặm đến mức mặt toàn nước xoài.” Phó Đông Bình cười tán dóc.

      Cái gì? Nhậm Thiên Chân mờ mịt nhìn , sao nhớ được chuyện mình ăn xoài ở nhà ?

      Phó Đông Bình lại giống như có thể đoán được tâm tư , cố ý : “Lúc đó em quá , chuyện gì cũng đều quên hết, còn vẫn còn nhớ.”

      Nhìn như thế chắc hẳn cũng nhớ được chuyện năm đó, nên mới khan bịa chuyện ra, cũng sợ bị vạch trần.

      Tiến vào sâu trong núi, đường càng hiểm trở, càng càng hẹp, hai bên đường cây cối rậm rạp, đưa mắt nhìn sang chính là vách đá cao ngàn trượng, hễ lơ là chút thôi là có thể ngã tan xương nát thịt.

      “Nghe thời xa xưa ở đây hay treo quan tài, biết chúng ta có thể bắt gặp hay .” Phó Đông Bình nhìn núi cao chót vót, hỏi Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân nghĩ ngợi, “Chắc là có, theo ghi chép dưới sườn núi dốc Đoạn Trường có mấy chục cỗ quan tài được treo.”

      Dọc đường gần như có cách nào để đề phòng cả, văn phòng quản lý khu du lịch xây lối lót ván gỗ và cáp treo ở nơi vô cùng hiểm trở, sau lưng là núi xanh sừng sững, hai người thắt chặt dây an toàn, sợ nếu chỉ sơ ý chút trượt chân.

      Đến dốc Đoạn Trường hiểm trở nhất, Phó Đông Bình bám chặt người vào vách núi, dặn Nhậm Thiên Chân, “ chậm lại, đừng nhìn xuống.”

      cũng coi chừng.” Nhậm Thiên Chân nắm chặt dây an toàn, cũng y theo đó mà tiến lên phía trước.

      “Từ khi qua lối treo Hoa Sơn, những thứ này đối với đều tính là nguy hiểm.”

      Mặc dù dưới chân chính là thâm cốc mấy trăm mét, Phó Đông Bình vẫn thành thạo. Mây trôi bâng khuâng dạ, chim lạc mắt trừng nhìn*, có con chim tước tò mò đậu đầu Phó Đông Bình.

      (*Hai câu thơ trích từ bài “Vọng Nhạc” của Đỗ Phủ, Trần Trọng San dịch.)

      “Chim từ đâu đến, lại dám mổ tai mình.” Phó Đông Bình lẩm bẩm câu, dám khinh tường, xua tay đuổi chim . Nhậm Thiên Chân quay đầu lại nhìn, nén được cười.

      Vừa mới bật cười lại quên mất lối dưới chân hề chắc chắn, suýt nữa đạp hụt, cũng may Phó Đông Bình bảo vệ kịp thời. Nhậm Thiên Chân sợ đến mức mặt trắng bệch ra, dựa trong vòng tay Phó Đông Bình dám cử động.

      Phó Đông Bình lại cười , “Xém chút nữa là em thành tiên rồi đấy.”

      Nhậm Thiên Chân mở lời, bước chân cũng nghe theo điều khiển, cách nào nhấc bước nổi.

      “Sao lên?” Phó Đông Bình hỏi.

      cử động được.” Nhậm Thiên Chân đau khổ.

      “Chân nhũn cả ra rồi.” Phó Đông Bình , “Rất bình thường, chúng ta nghỉ mười phút rồi tiếp.”

      Bên cạnh núi cao chót vót, hai gương mặt gần như kề sát vào nhau, cảm nhận được ấm áp, lòng Nhậm Thiên Chân dần dần trấn định lại, cũng dám đánh bạo nhìn ra bên ngoài, dưới chân là thâm cốc, bên tai chỉ có tiếng gió cùng tiếng hô hấp.

      thể , mặc dù nơi đây chỉ là lưng chừng dốc Đoạn Trường, nhưng vẫn có thể ngắm được cảnh sắc nguy nga nhất núi Vân Mộng, núi non trập trùng thuần sắc xanh, sương mù dày đặc vờn xung quanh, người tựa như phiêu bồng trong làn mây mù mờ ảo, trở thành phần của bức tranh thiên nhiên.

      “Nghe ở đây có thể thấy tiên nhân cưỡi hạc, biết liệu chúng ta có được phúc ấy .” Phó Đông Bình vừa lẩm bẩm vừa cẩn thận lôi điện thoại ra chụp hình lưu niệm.

      Nhậm Thiên Chân nghĩ trông đầu, người này đúng là phóng khoáng, ở nơi hiểm trở như thế này mà vẫn có thể vui vẻ trò chuyện, nếu phải là mà là người ở nơi phương xa kia cùng đến đây, e trở thành hình ảnh vĩnh hằng trong trí nhớ.

      “Có sợ ? Chỉ có đến nơi thế này em mới có thể nhận thức được, cái gì gọi là lần sảy chân để hận nghìn đời.” Lúc nào Phó Đông Bình cũng quên chế giễu . Nhậm Thiên Chân nghe thế, trong lòng lại buồn, nhắm mắt lại nhìn nữa.

      nhớ rồi, nghe bố mẹ từng nhắc đến, về sau dì Khúc lập gia đình, vậy em còn có người bố dượng?” Phó Đông Bình hỏi.

      “Đừng nhắc đến ông ta!” Bỗng Nhậm Thiên Chân nổi nóng.

      Phó Đông Bình nhìn nhóc bướng bỉnh này, nét buồn đau xẹt qua đôi mắt trong vắt sáng ngời, biết buồn, bèn dựa vào bên tai : “Trước khi lên đường, tôi với Bạch Tố, nếu đến chập tối chúng ta vẫn chưa về, để ấy báo cảnh sát.”

      Lúc này chân mày Nhậm Thiên Chân mới giãn ra, hàng mi thanh tú cong cong, còn cả nụ cười khó đoán treo nơi khóe miệng.

      “Em cười cái gì?”

      “Cười đàn ông các , mắc bẫy cũng biết.”

      “Có ý gì?” Phó Đông Bình mỉm cười, chẳng lẽ nhóc này ghen?

      Nhậm Thiên Chân liếc , “Hương trong phòng chị ta có mùi hoa huệ, đàn ông ngửi vào choáng váng đầu óc.” Phó Đông Bình ngạc nhiên, rồi lại bừng tỉnh, “ ra hương kia có tác dụng kích dục, có thể khơi gợi nhục dục của người ta.”

      Khó trách lúc ngửi mùi hương kia lại nóng ran khó chịu, còn trải qua đêm mơ xuân, ra là có người cố ý động tay chân.

      Nhậm Thiên Chân thấy thẳng mặt đỏ bừng, nhưng dưới chân lại hề di chuyển. Phó Đông Bình buồn cười, “Làm sao em biết là mắc bẫy chứ phải cam tâm tình nguyện?”

      Nhậm Thiên Chân thấy gương mặt tuấn tú của là vẻ đùa cợt, bèn hậm hực trợn mắt nhìn , “Bạch Tố Trinh cũng họ Bạch, Đồ Sơn Thị là do hồ ly trắng biến hóa.”

      “Ý em là, Bạch Tố cũng là hồ ly tinh ngàn năm?” Phó Đông Bình cười, qua lúc sau mới : “Nếu ấy là tinh em chính là tiên nữ, lúc mới gặp em, luôn cảm thấy em là ma quỷ trong núi, giống người chút nào.”

      Cúi đầu tập trung nhìn Nhậm Thiên Chân, nhóc này lớn lên rất xinh, nước da trắng nõn gần như trong suốt, xứng với bốn chữ “da tựa mỡ đặc”, quen ít bạn , nhưng làn da của ai có thể so được với , lúc nhắm mắt, lông mi dài nhọn cong vút, trông rất đáng , cũng biết là vì sợ hay tức giận mà mi mắt cứ chớp chớp, ràng là muốn nhìn nhưng lại cố ý giả vờ nhắm mắt.

      Đậu hủ non mềm như thế khiến người ta muốn cắn cái, như vậy, là trời sinh để nam giới đến thương, đến .

      có người nào từng với em rằng, lông mày của em trông rất dễ nhìn ? Nho cong cong, giống hai vầng trăng lưỡi liềm, khó trách người xưa lại hình dung trong thơ rằng, trăng non như mày.”

      Quả Nhậm Thiên Chân chịu nổi mấy lời tán tụng buồn nôn ấy của , mở mắt ra, lạnh lùng nhìn .

      Phó Đông Bình cố ý nhìn chăm chú, “Từ đôi mắt đến vóc dáng em đều đẹp, đồng tử sóng sánh làn nước thu, thần sắc sinh động lời trơn tru, nhưng hai mắt đừng bày ra vẻ hung dữ thế, ảnh hưởng đến tâm tình người khác lắm.”

      Lúc này Nhậm Thiên Chân im lặng nữa, giọng mang theo ý mỉa mai, “ khoe ta đây biết nhiều thành ngữ à?”

      Phó Đông Bình cũng chẳng cần để ý đến lời móc của , “ khen em, em nghe hiểu à?”

      “Mấy tính từ của giữ lại cho người khác , tôi nuốt trôi.” Nhậm Thiên Chân lại nhắm mắt. Bình thường ra vẻ đạo mạo là thế, nào biết thực chất lại ngả ngớn như vậy, có lẽ đàn ông đều thế cả.

      Phó Đông Bình thấy thú vị, lại trêu , “Nếu hai ta cùng ngã chết ở đây, biết người khác liệu có cho là em mình chết vì tình .”

      “Trời còn chưa tối, thôi ảo tưởng .” Nhậm Thiên Chân trả đũa lại.

      “Sao tối qua em cũng ngủ ngon thế, nằm mơ à?”

      vốn chỉ thuận miệng , nhưng Nhậm Thiên Chân nhắm hờ mắt, “Mơ thấy bố tôi, ông với tôi là ông ấy rơi xuống từ bên cạnh vách núi dốc Trường Nhai, chắc là chỗ chúng ta đứng đây.”

      Thấy nét đau buồn mặt , Phó Đông Bình ôm lấy , “Chớ có nghĩ nhiều, bảo đảm em qua đây cách an toàn.”

      Lập tức khí trở nên mập mờ thân mật, hơi thở nam tính và nhiệt độ ấm áp người khiến Nhậm Thiên Chân cách nào chống đỡ nổi, nhưng cũng kỳ lạ, bất tri bất giác lại cảm thấy chân rất nhiều, “Hình như tôi có thể được rồi.”

      Phó Đông Bình ừ tiếng, tiện tay nắm lấy sợi mây rũ xuống bên vách đá, dùng sức kéo, thấy nhúc nhích mới giao cho Nhậm Thiên Chân, “Em cầm nó đừng buông tay, cây song cổ này cũng hơn mấy trăm năm, cây cắm sâu, có thể chịu được sức nặng của em.”

      “Vậy còn ?” Nhậm Thiên Chân thấy trong tay chỉ có sợi dây an toàn, yên tâm hỏi. Phó Đông Bình xiết chặt đai an toàn quanh hông, rồi lại nhìn lối lát ván đằng trước, “Em .”

      Nhậm Thiên Chân Chân tiếp tục về phía trước, Phó Đông Bình theo sát đằng sau.

      Qua khoảng nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng qua vách núi hiểm trở nhất, đến nơi tương đối rộng rãi, cứ như trải qua phen thử thách sinh tử, trong lòng cả hai đều thở phào nhõm.

      “Nếu là Vĩnh Lịch hoàng đế, chôn kho báu ở gần đây, để cho mấy tên trộm mộ kia lên được nhưng xuống được.” Phó Đông Bình quan sát địa hình xung quanh, cảm thấy nơi này là nơi cực kỳ thích hợp giấu kho báu.

      Nhậm Thiên Chân mở bản đồ đường trong điện thoại ra, nhìn như có suy nghĩ, “Trong bản đồ của thầy Mã có đánh dấu hang Triều Nguyên ở gần đây.”

      “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên*, nghe hang Triều Nguyên là nơi mà đạo sĩ thời xa xưa tu tiên tọa hóa**, từ xưa đến nay núi Vân Mộng chính là núi tiên trong truyền thuyết, là nơi cư ngụ của đủ thần linh ma, chỉ e trong động kia cũng có thứ quái đản.”

      (*Tam hoa là Tinh, Khí, Thần, người tu phải giữ trọn tam hoa là ba món báu để luyện hầu đạt Đạo quả; ngũ khí triều nguyên là 5 khí của Ngũ Hành trở về nguồn cội.)

      (**tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa. Thuật ngữ này thường xuất trong các thư tịch Phật Giáo.)

      Hai người dựa theo bản đồ đến hang Triều Nguyên, Phó Đông Bình : “ nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ khu vực này rồi, dốc Đoạn Trường nằm ở vị trí rất đặc biệt trong hệ thống núi Vân Mộng, là vị trí yết hầu của đất cũng quá, nơi cao nhất cao gần hai ngàn mét so với mặt nước biển, mà thôn Quỷ Vương ở ngay tại sườn dốc Đoạn Trường, giữa hai thứ này liệu có liên hệ gì ?”

      Nhậm Thiên Chân tiếp lời , “ là, năm đó Chu Do Lang cùng với thuộc hạ của ông ta chọn thôn Quỷ Vương làm cứ điểm, là vì nhìn trúng địa hình hiểm trở của dốc Đoạn Trường, ngộ nhỡ có bị phát hành tung vẫn có thể lui phòng thủ đến vách núi.”

      Phó Đông Bình gật đầu cái, “Bạch Tố , dốc Đoạn Trường chưa từng được mở rộng, thấy hẳn thế, đầu mấy trăm năm trước sửa lại lối lát ván cũ ở đây, có thể thấy từ sớm người xưa phát được nơi này dễ phòng thủ khó tấn công, là nơi thích hợp để thân chiếm giữ.”

      “Phó… Phó Đông Bình, chúng ta đến hang Triều Nguyên xem thử .”

      “Em gọi là gì?” Phó Đông Bình cười , “Em nên gọi tiếng trai.”

      “Nhậm Thiên Chân hừ lạnh, “ xem phim Hàn nhiều quá rồi đấy.”

      lớn hơn em, phải em nên gọi sao?” Phó Đông Bình chịu buông tha. Nhậm Thiên Chân mở miệng cười tiếng, chế giễu , “ cứ giữ cái tinh thần này mà để Hề Dao Dao gọi là .”

      Phó Đông Bình thầm cười trong lòng, đừng nhìn nhóc này suốt ngày im lặng, chứ ra có chuyện gì lọt khỏi mắt đâu.

      Cứ vậy mà , thấy hang núi to lớn, cửa hang đen thui, tựa hồ bên trong sâu thấy đáy, Phó Đông Bình nhìn quanh, “Chắc là đây rồi đấy, bản đồ đường của thầy Mã có , cửa hang rất lớn, mang máng có thể thấy ba chữ hang Triều Nguyên do người xưa khắc.”

      Nhậm Thiên Chân đưa tay vuốt ve vách đá, cảm thấy có mấy chỗ như vết lõm, liền gọi Phó Đông Bình lại xem. Phó Đông Bình vào hang quan sát lần, thấy có vết lõm càng chắc chắn hơn.

      “Bên trong là hang động đá vôi, có nước ngầm, hang rất sâu, em muốn vào ư?”

      “Nếu đến dĩ nhiên phải vào rồi.”

      “Nếu trong hang có gì cả sao? này thầy Mã có , ông ta mới vào hang được nửa cảm thấy thiếu oxi, vội vàng ra, theo như tôi đoán, vì sulfide và hàm lượng thủy ngân trong hang đá vôi này quá cao, kết quả là cung cấp đủ oxi trong khí.” Phó Đông Bình móc bó đuốc từ trong ba lô ra.

      “Đây là gì?” Nhậm Thiên Chân tò mò hỏi.

      Phó Đông Bình ha tiếng, “Ngay cả cái này mà em cũng biết, em em đến thám hiểm đấy à? Nhóc con, nghe cho kỹ đây, trai dạy em bài, đây là đuốc, nếu muốn vào hang đá vôi bó đuốc những có thể dùng để chiếu sáng, mà quan trọng nhất là kiểm tra lượng oxi trong khí, còn có thể xua đuổi được sinh vật trong hang động.”

      “Tôi phải nhóc con, cũng phải trai tôi.” Nhậm Thiên Chân cũng nhường nhịn, lấy đèn pin siêu sáng trong ba lô ra.

      “Được rồi, sợ em rồi.” Phó Đông Bình đầu hàng, thều thào , “ người thích người khác gọi mình là chị, người thích bị gọi là nhóc con, phụ nữ đúng là phiền phức.”
      139 thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12: Tôi hận ta cả đời

      Phó Đông Bình giơ đuốc lên rồi về phía trước, Nhậm Thiên Chân bật đèn pin sát sau lưng . Cửa hang động đá vôi này lớn, nhưng bên trong càng càng rộng lớn, chóp núi đá hai bên cao vút, những tảng đá kỳ quái lởm chởm sững sững, hai người khỏi chậm lại, ngắm nhìn kỳ quan trong hang thế là đủ rồi, chậc lưỡi lấy làm ngạc nhiên.

      “Hệ thống núi Vân Mộng tiếp giáp với hai tỉnh nam bắc, phần lớn dưới chân núi lấy địa mạo Đan Hà làm chủ, hang động chúng ta đây chính là hang cacxtơ điển hình, tài nghề của mẹ thiên nhiên quá điêu luyện, quả đúng là động tiên có khác.” Phó Đông Bình nhìn thạch nhũ và măng đá trong hang, thỉnh thoảng lại chụp ảnh.

      Mặt đường trong hang bằng phẳng, thỉnh thoảng phải vòng qua măng đá to lớn, vì để phòng bất trắc, hai người tay nắm tay, giơ tay nhấc chân đều rất cẩn thận, chỉ sợ lại đụng phải thứ gì nên đụng.

      Đôi khi đỉnh hang có hòn đá rơi xuống, Phó Đông Bình thầm hối hận, bọn họ đúng là chưa chuẩn bị đầy đủ, phải biết là hang đá vôi này sâu như thế, hẳn phải mang theo mũ sắt hay mũ bảo hiểm bảo vệ đầu mới đúng.

      Bỗng Nhậm Thiên Chân kéo tay Phó Đông Bình, chỉ lên đỉnh đầu, Phó Đông Bình nhìn sang, ấy vậy mà là cỗ quan tài được treo. Đầu tiên là chụp mấy tấm, rồi Phó Đông Bình lại cầm đen pin soi quan tài, chỉnh bội số của ống nhòm đến lớn để nhìn kỹ.

      Quan tài mục nát, nhưng dây xích dùng để cố định quan tài lại bị hư tổn gì, từng sợi vừa đen vừa thô, giữ chặt quan tài ở đỉnh hang.

      “Những cỗ quan tài treo này chắc hẳn là của vị đạo sĩ tu tiên đó với mấy người đệ tử của ông ta, người bình thường treo quan tài trong hang đá vôi, hơn nữa mấy quan tài này làm theo kiểu thô sơ, phù hợp với lối tu hành thanh tĩnh mộc mạc của người xuất gia.” Phó Đông Bình cất ống nhòm, trả lại đèn pin cho Hứa Liên Nhã.

      Cách cửa hang càng lúc càng xa, ánh sáng hoàn toàn tắt ngấm, cũng may lửa đuốc đủ soi sáng lối phía trước, băng qua khúc sông ngầm, nước tràn lên đến đầu gối Nhậm Thiên Chân, khó mà cất bước, Phó Đông Bình thấy vậy liền đưa bó đuốc cho , rồi ôm ngang lên.

      ôm tôi làm gì?” Nhậm Thiên Chân thất sắc.

      “Vậy ném em xuống nước nhé?” Phó Đông Bình ôm , dè dặt lội qua chỗ sâu nhất. Nhậm Thiên Chân ngại ngùng gì.

      “Cái con bé này, cứ làm như muốn chiếm tiện nghi của em bằng.” Phó Đông Bình cố ý phẫn nộ hừ mũi, mặc dù bé này cao, nhưng nặng, ôm bỗng.

      lúc trong nước, bỗng cảm thấy có thứ gì đó lướt qua chân, nhất thời trong lòng căng thẳng.

      “Sao vậy?” Nhậm Thiên Chân thấy mặt cứng lại quan tâm hỏi.

      “Hình như trong nước có thứ gì đó.” Phó Đông Bình đứng lại lúc, rồi mới tiếp tục lên, “Chắc là rắn nước, sao, phần lớn rắn nước trong hang đá vôi đều có độc.”

      thêm gì nữa, tăng nhanh nhịp bước lội qua sông ngầm.

      ôm tôi vậy chắc mệt lắm, chi bằng đổi tư thế .” Nhậm Thiên Chân chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ , hai chân vòng ngang hông . Giống như con khỉ đu người , chỉ cần dùng tay nâng bắp đùi có thể bám chắc té ngã.

      Phó Đông Bình nén được cười, “ nhóc này, ra em lại cởi mở đến thế.” Nhậm Thiên Chân biết bóng gió, lẩm bẩm: “Là nghĩ nhiều rồi.”

      Nghe thấy từ đáy hang truyền đến tiếng u u, Nhậm Thiên Chân lập tức bật đèn pin lên, “Đây là tiếng gì thế? Nghe lạ quá.”

      “Chắc là tiếng của loài ếch trong sông ngầm ở hang đá vôi đấy, cho đúng là cóc, bởi vì chỉ có cóc mới có thể chịu được nước bẩn như thế này.”

      “Trong hang đá vôi còn có cả ếch nhái ư?” Nhậm Thiên Chân tin.

      “Tại sao lại có chứ, trong hang đá vôi ở huyện Vụ Xuyên Cờ Lao tỉnh Quý Châu từng phát loại ếch hiếm, tên khoa học là rana wuchuanensis. Hiểu biết của con người về sinh vật trong hang động còn bằng phần trăm số sinh vật trong đấy.”

      “Vậy ếch đó có cắn người ?” Nhậm Thiên Chân lo lắng hỏi.

      cũng biết, nếu em muốn biết có thể thử đặt chân xuống.” Phó Đông Bình đùa.

      “Trước kia tôi xem bộ phim điện ảnh “Hang Quỷ” về thám hiểm hang động, trong hang động là quái vật mắt thoái hóa.” Nhậm Thiên Chân nhớ lại bộ phim kinh dị đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cánh tay siết chặt Phó Đông Bình hơn.

      Cảm giác được động tác ấy của , Phó Đông Bình cười thầm tiếng, “ cũng xem rồi, mấy ưa tìm chỗ chết đến hầm mỏ vô danh thám hiểm, kết quả là gặp phải đám người biến dị khát máu, dáng dấp tương tự Gollum trong “Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn”, cuối cùng nhóm sáu người lại chết hết năm.”

      Hai người gần trong gang tấc, dường như mà cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, thỉnh thoảng cằm chạm vào trán , đưa đến từng đợt kích thích khác thường.

      “Em cứ thả lỏng, trong hang này mọc ra Gollum đâu.” Phó Đông Bình khẽ vỗ lấy bắp chân Nhậm Thiên Chân. Có lẽ nhóc này chưa từng được đàn ông ôm thân mật như thế, cơ thể hồi hộp đến mức căng cứng.

      chắc chứ?” Nhậm Thiên Chân hỏi ngược lại.

      “Dĩ nhiên rồi, đời hề có tuyệt đối… Nếu em bị kẹt trong hang ra được, khoảng mấy chục năm nữa thoái hóa thành hình dạng con Gollum kia, canh chừng đám người vào hang, rồi ăn miếng.”

      Phó Đông Bình khẽ cười, Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm tiếng, rồi làm lơ luôn.

      được khoảng mười phút, cuối cùng sông ngầm cũng cạn dần, lúc này Phó Đông Bình mới đặt Nhậm Thiên Chân xuống. Dưới chân giãm phải đá, trong lòng theo đó mà yên tâm hơn nhiều.

      Vắt khô quần áo, Phó Đông Bình với Nhậm Thiên Chân, trong địa chí có ít ghi chép mối liên quan giữa hang đá vôi này ở huyện Dung với núi Vân Mộng, là hang thông đến nơi nào đó ở dưới núi, còn cụ thể ở đâu , do đường phức tạp, người có thể đến cuối cũng nhiều.”

      “Chẳng lẽ phải vì thiếu oxi?”

      “Rất nhiều người còn chưa đến nơi thiếu oxi sợ rồi.”

      Thỉnh thoảng nóc hang đá vôi có giọt nước rỏ xuống, rơi cổ trán vô cùng khó chịu, Nhậm Thiên Chân lấy khăn quàng to từ trong ba lô ra, quấn kín đầu mình lại, như phụ nữ Ả Rập.

      Phó Đông Bình thấy vậy, nhịn được , “Còn nữa , cho cái.” Lúc này, Nhậm Thiên Chân lại cười nữa, lấy mũ bóng chày từ trong ba lô ra, bước lùi về sau hai bước, đội lên đầu .

      Thấy đỉnh hang có bóng đen bay qua, Nhậm Thiên Chân níu lấy tay Phó Đông Bình, “Đó là dơi à, liệu có hút máu ?”

      “Nếu hút máu sớm lao đến cắn em rồi.” Phó Đông Bình biết sợ nên cầm lấy tay .

      gần tiếng, hang đá vôi vẫn sâu thấy đáy, nhiệt độ trong hang vô cùng thấp, Nhậm Thiên Chân lận đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn cắn răng cố chịu đựng.

      Đằng trước xuất ngã ba, Phó Đông Bình hỏi: “Còn vào nữa , có gì để xem nữa rồi.” Nhậm Thiên Chân lên tiếng, lôi que dò trong ba lô ra.

      Theo kim chỉ nam chỉ hướng que dò, hai người tiếp tục lên, chỉ là mới được mấy phút Phó Đông Bình nhận thấy ngọn lửa nơi đuốc dần yếu , vội ngăn lại: “ thể vào trong được nữa, mật độ oxi ở đây bắt đầu thay đổi rồi.”

      Nhậm Thiên Chân dám thả lỏng, theo ra ngoài.

      Nhưng ngay tại lúc bọn họ sắp trở về lối rẽ trước đó, cả ngọn núi bỗng chấn động hồi, nham thạch ào ào rơi xuống, ngay lập tức Phó Đông Bình biết trong hang xảy ra sạt lở, vội đẩy Nhậm Thiên Chân dựa lên vách hang, dùng cơ thể bảo vệ ấy.

      Qua mấy phút rồi mà vẫn có đá ngừng rơi xuống, Nhậm Thiên Chân dùng đèn pin chiếu, uể oải : “Đường bị lấp rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta ra được.”

      “Nơi này quanh năm ai vào, ngọn núi phong hóa nghiêm trọng, vách đá cũng bị sunfide ăn mòn, rất dễ xảy ra sạt lở.” Phó Đông Bình quan sát kết cấu trong hang, đỡ Nhậm Thiên Chân ngồi xuống.

      “Chúng ta ngồi đây liệu có thể gặp nguy hiểm , ngộ nhỡ sạt lở lần nữa sao?” Nhậm Thiên Chân nghĩ lại mà rùng mình.

      Phó Đông Bình bình tĩnh chỉ lên vách hang: “Ở đây gần với góc năm mươi hai độ nhất, theo kiến trúc học, góc năm mươi hai là góc vô cùng ổn định khi xảy ra sạt lở tự nhiên hay bị lún, được gọi là kết cấu hình kim tự tháp, nên chỗ chúng ta ngồi là vị trí an toàn rồi.”

      “Chúng ta ra được nữa phải làm sao đây?” Nhậm Thiên Chân hơi sợ.

      “Dù sạt lở có lấp đường lại, nhưng khí có thể luồn vào, coi như cũng may mắn, chúng ta nghĩ được cách thôi, nhưng trước tiên phải xem xét kỹ , em ngồi yên đấy, chớ động đậy.”

      Vào lúc này, nhất định được hoảng hốt luống cuống, Phó Đông Bình giữ bình tĩnh, đứng lên đưa tay rờ vách đá. Nhậm Thiên Chân soi đèn pin cho , cũng cầm bó đuốc hộ .

      “Có lẽ ở đây từng có người đên, vách đá giống như có ký hiệu vậy.” Phó Đông Bình cầm lấy đèn pin chiếu lên vách đá, mang máng phát đó có hình vẽ, giống chữ viết nay, ngược lại trông giống thời xưa hơn, bèn dùng điện thoại chụp mấy tấm.

      Que dò trong tay Nhậm Thiên Chân hơi rung rung, làm cả kinh, đoán : “Gần đây chắc chắn có nguồn nước, Đông Bình, hay là chúng ta cứ thẳng vào trong ?”

      “Em gọi là gì? Sao gọi là trai?”

      “Thôi , tôi có tâm trạng giỡn với đâu.”

      Nhậm Thiên Chân theo hướng que dò chỉ mà vào trong, Phó Đông Bình đuổi theo . Bó đuốc chợi tối , khí cũng dần dần trở nên loãng.

      “Thiên Chân, thể sâu thêm được nữa, chúng ta chết vì thiếu oxi đấy.” Phó Đông Bình kéo lại.

      Nhưng Nhậm Thiên Chân chịu, “ tin tôi , trước mặt có nguồn nước đấy, hơn nữa cũng thấy vách hang có ký hiệu còn gì, điều đó cho thấy con đường này là đúng.”

      “Có nguồn nước cũng có nghĩa là có khí, vẫn chưa muốn chết đâu.” Phó Đông Bình dám tùy tiện giao sinh mệnh của mình vào tay con bé này.

      Nhậm Thiên Chân còn cách nào, chỉ đành nhường bước, “Vậy tôi trước, nếu đằng trường có thể nữa tôi gọi .”

      “Được, , tự em , theo em mạo hiểm thà quay về đào đá sạt lở còn hơn.” Phó Đông Bình nhận thấy khí càng lúc càng loãng, biết thể chậm trễ được nữa. Trong ba lô của có xẻng , vừa hay đúng lúc cần dùng.

      Nhậm Thiên Chân thấy tin mình, cắn môi gì.

      Phó Đông Bình : “Em có di ngôn gì , có thể mang ra ngoài giúp em.”

      là lúc nào rồi mà còn mấy thứ này.”

      đùa, đấy. khí trong hang càng ngày càng loãng, nếu em muốn vào rất có thể thiếu oxi mà chết, mau trăn trối , thời gian còn nhiều đâu.” Vẻ mặt Phó Đông Bình rất nghiêm túc.

      Nhậm Thiên Chân im lặng lúc, nghẹn ngào : “Nếu tôi chết, phiền đến khoa lịch sử trường đại học Đảo Cò tìm Ôn Gia Minh, với ta, tôi hận ta cả đời.”

      Đúng là đứa trẻ bướng bỉnh, Phó Đông Bình cười khan tiếng, “Em cũng chết rồi mà còn muốn người ta thêm ngột ngạt sao? Ôn Gia Minh là ai, bạn trai em à?”

      quan tâm làm gì, dù sao nếu tôi chết, cứ với ta như thế.” Nhậm Thiên Chân cầm đèn pin soi vào chỗ sâu trong hang mà .

      “Em cẩn thận chút, có thể trong hang có rắn mù đấy.” Phó Đông Bình với theo. Nhưng Nhậm Thiên Chân vẫn quay đầu.

      Trong hang đen như hũ nút, yên tĩnh đến đáng sợ, núi đá cao vút, Nhậm Thiên Chân thể cẩn thận từng li từng tí , nghe thấy dưới chân có tiếng động kỳ quái, bèn cẩn thận nghe kỹ, phát ra đó là tiếng chuột liền vô cùng vui vẻ, nâng giọng hét to, “Phó Đông Bìnhhhh… Phó Đông Bìnhhhh… mau đến đây, con đường này có lối thông đấy.”

      Nhưng màn đêm nuốt trọn thanh của , sốt ruột chạy về lái, thấp thoáng trong thấy điểm sáng lắc lư ngừng lại gần, vội kích động chạy về phía .

      đất có chuột nhắt, tôi vừa nghe thấy tiếng, chúng ta đúng rồi.” Nhậm Thiên Chân gần như muốn nhảy cẫng lên.

      phải chuột nhắt, mà là chuột núi.” Phó Đông Bình bình tĩnh , “Núi sạt lở chấn động đến động vật trong hang, đương nhiên bọn chúng phải chạy ra tìm đường thoát thân, chúng ta cứ theo chúng là được.”

      Lại lần nữa hai người cùng đồng hành, càng vào trong càng ngửi thấy mùi khó chịu, bỗng ngọn đuốc tắt phụp, Nhậm Thiên Chân nắm chặt tay Phó Đông Bình, Phó Đông Bình khẽ : “Chắc hẳn trận sạt lỡ vung vẫy lưu huỳnh, qua được đoạn này là ổn.”

      Nhậm Thiên Chân nghe theo lời dùng khăn quàng bịt mũi miệng, ù té chạy về phía trước, gần như nghẹt thở đến mức ngất xỉu, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, cuối cùng nhịn được mà hít sâu hơi, mùi lưu huỳnh gắt mũi khiến xém mở mắt ra được, miễn cưỡng nắm tay Phó Đông Bình.

      Lại lần chạy như điên nữa, hai người mệt đến mức chạy nổi, nhũn cả người dựa vào vách hang. Cũng may qua nơi nguy hiểm nhất, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng nước.

      nổi nữa rồi, Thiên Chân, chúng ta nghỉ ngơi lát .” Phó Đông Bình mở miệng thở hổn hển. Nhậm Thiên Chân cũng mệt lả người, thở gấp gáp, chỉ có mệt mà còn nóng nữa, nóng chịu nổi.

      Ngồi đất, tháo khăn quàng ra, áo khoác cũng cởi nốt, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.

      “Trong hang này có suối nước nóng thiên nhiên.” Phó Đông Bình cũng sắp bị hơi nóng làm cho chết ngạt, bèn cởi áo bịt mũi miệng ra, miễn cưỡng : “Mật độ lưu huỳnh quá cao, phải suối nước nóng cacbonat thông thường, nếu em có bệnh da liễu có thể xuống đó ngâm lát.”

      mới bị bệnh da liễu có.” Nhậm Thiên Chân lặng lẽ cởi móc khóa áo lót, thở phào hơi dài.

      Phó Đông Bình cười mỉa, “Em thử xem liệu có phải bị thần kinh , vốn quen biết mà chạy theo em đến trong hang núi, suýt nữa là quãng thời gian quý báu nhất nhất, mấy chục năm còn lại của đời tong ở đây rồi.”

      Nhậm Thiên Chân im lặng lúc lâu.

      “Thiên Chân…” Phó Đông Bình tưởng bị nóng ngất xỉu, bèn đẩy cái, ai ngờ lại thấy cả cơ thể mềm nhũn, giống như muốn ngã xuống.

      “Hình như tôi bị con gì cắn rồi.” Nhậm Thiên Chân chịu đứng cơn đau ray rứt chân, chỉ vào người mình.

      Phó Đông Bình vén quần áo len, cầm đèn pin chiếu vào, thấy kéo vạt áo che ngực lại nổi nóng: “Rốt cuộc em có để nhìn hả, mạng sắp toi rồi còn cứng đầu.” Vừa vừa kéo áo trong của lên, quả nhiên thấy gò núi trắng như tuyết có chấm đen.

      “Em bị ong độc đốt rồi.” Phó Đông Bình nhích tới gần nhìn kỹ, phát vết thương có ngòi chích nho , bèn kẹp đèn pin vào cổ, lấy chiếc hộp trong ba lô ra, dùng nhíp lấy ngòi chích ra.

      Ngòi chích vừa dài vừa , khó trách ấy lại thấy đau, Phó Đông Bình tẩm rượu cồn vào bông khử độc giúp Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân vừa xấu hổ lại vừa đau, ngờ rằng nơi riêng tư của mình lại cứ vậy bị phô ra trước mắt người đàn ông xa lạ.

      “Ai bảo em tùy tiện cởi đồ làm gì, kết quả bị ông độc đốt, em cứ yên tâm, cũng phải cậu trai mười bảy mười tám tuổi chưa từng thấy bao giờ, gặp nhiều phụ nữ lắm rồi, em ngực phẳng thế này, nhìn cũng có hứng.” Dù trách nhưng Phó Đông Bình vẫn quên chế nhạo . Trắng như tuyết, bộ ngực mềm mại, mặc dù đáng nhưng có nắm cũng đủ sướng.

      Mồ hôi trán Nhậm Thiên Chân ngừng lăn xuống, cuối cùng hơi nóng với nọc độc ong cũng làm bị choáng. Phó Đông Bình sợ nọc độc ở trong người ảnh hưởng đến trung tâm thần kinh, dẫn đến suy gan thận cấp tính, còn cách nào khác, chỉ có thể thay hút nọc độc, rồi nhổ ra hai cái, cho đến khi máu về lại màu đỏ mới yên tâm được, bèn dùng nước suối súc miệng.

      Nhìn quanh bốn phía, đây là suối nước nóng thiên nhiên, hơi nóng trong ao ngừng bốc lên, Phó Đông Bình đứng dậy đến đối diện, cảm thấy vách tường giống những nơi khác, có dấu vết của gậy chống, nhất thời nghi ngờ nổi lên.

      Nhìn trong hang lần nữa, vậy mà lại có cục đá to, từ độ ăn mòn và phong hóa mà xem đều giống với vách đá xung quanh, nhưng từ đầu chí cuối Phó Đông Bình luôn cảm thấy đá ở đây quá cao.

      * * *
      139 thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13: Tim em cũng đau lắm

      Nhậm Thiên Chân mơ màng mở nửa mắt ra, đập vào mắt là bóng lưng dài rộng của Phó Đông Bình, ở trần, bắp thịt lưng cuồn cuộn, nhìn là biết đây là kết quả của việc tập thể dục lâu dài, cầm đuốc biết nhìn gì, nhưng còn hơi sức đâu mà , mệt mỏi kéo đến để khép mắt lại lần nữa.

      Dùng đèn pin soi xuống hồ nước nóng, Phó Đông Bình phát hình như bên trong có thứ gì đó tròn đen thui, tiếc là do hơi nóng ảnh hưởng đến tầm nhìn, nên thấy cụ thể là gì.

      Chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu, đến bên cạnh Nhậm Thiên Chân nhặt gậy leo núi lên, thò vào nước suối dùng sức khơi lên, ngược lại lúc này thấy hơn chút, đồng thời cũng khiến giật mình.

      Đó là cái đầu người máu thịt lẫn lộn, vô cùng đáng sợ, Phó Đông Bình lập tức đoán ra, đây chính là đầu của Phong Tam, biết kẻ giết gã ta có thâm thù đại hận thế nào, mà sau khi giết gã còn chém đứt đầu ném vào trong hồ suối nước nóng toàn lưu huỳnh thế này.

      Cũng có lẽ, đây là cách thức trừng phạt người phạm tội mà thôn Song Dong bọn họ mấy đời truyện lại? thế, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào hang động này. Suy tính chút, Phó Đông Bình quyết định việc vừa phát cho Nhậm Thiên Chân biết, tránh khiến sợ hãi.

      Thăm dò xong xuôi, Phó Đông Bình bấm nhân trung của Nhậm Thiên Chân, đánh thức dậy, rồi lại đưa chai nước cho uống, bảo mặc quần áo vào cho tử tế, bọn họ phải nhanh chóng ra khỏi động này.

      “Tôi cử động được, mệt quá.” Ngay đến sức mở mắt ra Nhậm Thiên Chân cũng có.

      “Vậy cứ ngủ giấc , chúng ta đem theo thảm, cũng may ở đây lạnh.” Phó Đông Bình đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn mười hai giờ trưa, cách trời tối còn lâu, ngủ giấc nạp năng lượng rồi cũng muộn.

      Lấy thức ăn trong ba lô ra, hai người chia nhau ăn.

      Nhậm Thiên Chân thấy cứ lắc lư trước mặt mình, nhịn được lại : “Này, thể mặc quần áo vào sao.”

      Hóa ra nhóc này còn là con nít sao, Phó Đông Bình thầm cười tiếng, giương mắt nhìn , “ nóng, được chưa? Ở đây chí ít cũng phải ba mươi bốn mươi độ, bị hun nóng đến sắp bất tỉnh rồi, em đừng nhìn là được.”

      Nhậm Thiên Chân biết lại được nên cũng chẳng gì thêm.

      “Cái người Ôn Gia Minh khoa lịch sử đó, là bạn học của em à? Em cứ vậy mà hận cậu ta, chết cũng buông tha?” Phó Đông Bình nhớ đến di ngôn trước đó của , hơi buồn cười hỏi.

      “Đừng chuyện với tôi nữa, tôi buồn ngủ.” Nhậm Thiên Chân muốn trả lời câu hỏi này, ngoảnh đầu chuyện khác.

      “Ngủ với ai?” Phó Đông Bình hỏi ngược lại.

      …” Nhậm Thiên Chân vốn định đúng là vớ vẩn, tôi lại được , nhưng lời vừa ra khỏi miệng nhất thời ý thức được đúng, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp qua loa: “ với nữa, đừng có tìm tôi chuyện.”

      “Em dọa giật mình đấy.” Phó Đông Bình cười to, “ còn tưởng em muốn ngủ với chứ, làm sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, còn chưa ngủ với nào cup A đâu, bạn trước kia của toàn là C trở lên cả.”

      “Tôi phải cup A.” Nhậm Thiên Chân tức tối giọng thầm.

      “Ừ phải A , nhưng nhiều lắm cũng chỉ là A+, dù sao cũng phải B.” Phó Đông Bình cố ý nhìn độ cong lên xuống trước ngực Nhậm Thiên Chân, nhớ lại xúc giác mềm mại vừa vuốt ve ban nãy, “Sau này gọi em là A+ được chưa?”

      Nhậm Thiên Chân tức đến mức muốn cào nát ta, nhưng lại có sức, tay vừa giơ ra nửa đường uể oải hạ xuống. Phó Đông Bình ngồi dựa vào chỗ bên cạnh , uống nước sôi nguội ăn sandwich.

      Trong hang yên ắng, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe chứ gì là tiếng nhai nhồm nhoàm, Nhậm Thiên Chân ngủ cả buổi, cuối cùng nhịn được mở mắt ra, vẫn còn ăn.

      Như đoán được định gì, Phó Đông Bình mở miệng rào trước, “Em có ăn hay liên quan gì đến , nhưng em thể cấm ăn được, nhịn đói đến tận trưa, bây giờ bị vây ở cái nơi khỉ gió này, muốn ra ngoài phải bổ sung đầy năng lượng.”

      Nhậm Thiên Chân thở dài, nghiêng đầu sang bên.

      Bất tri bất giác, nhớ đến Ôn Gia Minh, nhớ đến tao nhã thong dong lẫn tác phong dạy học của ta, hoàn toàn khác biệt với người ngồi đây, Phó Đông Bình vừa mở miệng là khiến người ta chán ghét.

      Rất lâu rất lâu, bóng dáng của Ôn Gia Minh như như trong đầu , quanh người như có đám mây mù bao phủ, để lại gần ta.

      biết đấy thôi, chứ em buồn lắm, tim em cũng đau lắm…” lẩm bẩm mê.

      biết, à, nhưng người đó lại biết… Phó Đông Bình nghe thấy lời , cầm khăn giấy thấm mồ hôi trán giúp , nhàng chuyển đầu qua tựa vào vai mình.

      biết ngủ bao lâu, Nhậm Thiên Chân tỉnh lại từ giấc mơ, phát Phó Đông Bình ở bên cạnh cũng ngủ, định đánh thức , nhưng lại lo trời quá tối làm chậm hành trình, đành đẩy cái.

      Phó Đông Bình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, thấy đủ thời gian liền đứng lên tiếp tục lên đường.

      “Em được ? Nếu cử động được cõng em.”

      cần, tôi có thể được.”

      Dù cho hai chân mềm nhũn có sức, Nhậm Thiên Chân cũng muốn bản thân trở thành gánh nặng của Phó Đông Bình, khăng khăng tự mình . Phó Đông Bình thấy còn có thể chống đỡ được nên cũng để ý nhiều.

      Có lẽ do thấy khó xử, nên suốt dọc được Nhậm Thiên Chân luôn im lặng. Càng đến gần ánh sáng, hơi nóng càng yếu, mồ hôi người cũng khô , gió thổi dần dần mát mẻ.

      biết em biết , chứ hình như từng có người ở trong suối nước nóng đấy.” Chợt Phó Đông Bình . Nhậm Thiên Chân kinh ngạc vô cùng, “Cái gì? Sao tôi nhìn thấy?”

      Phó Đông Bình vẻ thần bí: “Em chỉ biết ngủ, dĩ nhiên phát rồi. Theo quan sát được, con đường thông với suối nước nóng kia có rất nhiều dấu vết do người khắc đục lên, vách đá bên suối nước nóng còn có mấy chỗ lõm do gậy chống tạo nên.”

      “Hay cách khác, suy luận của bố tôi là đúng, nơi này chính là nơi giấu kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế.” Lúc này Nhậm Thiên Chân hề có chút hứng thú nào với bảo tàng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cửa ra.

      “Chưa chắc, hang núi đó rất có thể chẳng qua chỉ là nơi Vĩnh Lịch hoàng đế dùng để thân, bọn họ rất xảo quyệt, nhà đất ở thôn Quỷ Vương chỉ là nghi trận cố bày ra, còn chỗ nấp thực là ở trong hang núi, còn về phần bảo tàng, có manh mối.” Phó Đông Bình dùng điện thoại chụp rất nhiều tấm hình, định bụng quay về nhìn kỹ hơn.

      Khi càng lúc càng đến gần ánh sáng, gian nương mình trong hang cũng càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng chỉ có thể bò để tiến về phía trước, Phó Đông Bình bò trước dò đường, để Nhậm Thiên Chân theo sau mình.

      “Đông Bình, tôi… tôi bị kẹt rồi, nhúc nhích được.” Nhậm Thiên Chân tính tháo ba lô lưng ra, nhưng gian chật hẹp khiến thể vói tay ra sau được.

      Phó Đông Bình quỳ xuống đất, nghiêng đầu lại nhìn, Nhậm Thiên Chân bị mắc kẹt ở cửa hang hẹp, lúc nãy khi qua đó, phải tháo ba lô ra trước mới miễn cưỡng bò qua được, còn nhóc này chắc là ỷ mình gầy nên tháo ba lô ra.

      “Em đừng bò lên nữa, thử xem có nhúc nhích được người , nếu được lui ra sau , ném ba lô rồi em mới có thể bò qua dễ dàng được.” Phó Đông Bình đặt đuốc sang bên, dùng đèn pin soi sáng cho Nhậm Thiên Chân.

      Nhậm Thiên Chân nghe theo lời lui ra sau, hơi nhích chút, ụ đất đè người liền có dấu hiệu sạt lở thêm, sợ đến mức dám cử động.

      “Đừng sợ, từ từ lui ra sau, như thế tốt hơn là em bị kẹt chỗ này.” Phó Đông Bình khích lệ .

      Nhậm Thiên Chân khó khăn bò từng tí từng tí về phía sau, cuối cùng cũng lùi ra được chút, cảm thấy hai tay có thể cử động liền vội vàng tháo ba lô ra, cẩn thận đưa qua lối , Phó Đông Bình nhận lấy ba lô ném sang bên.

      “Được rồi, lúc này em có thể bò qua rồi.” Phó Đông Bình nhìn cửa hang.

      Lúc này Nhậm Thiên Chân còn tí hơi sức nào, cánh tay và đầu gối bị trầy xước, nhếch nhác khó chịu di chuyển về phía trước, Phó Đông Bình thấy ló đầu ra, khuyến khích tiếp tục .

      Núi đá sạt lở, đá nơi kẽ hở ngừng rơi xuống, Nhậm Thiên Chân bất chấp mặt bám đầy bụi, uể oải: “Hình như tôi lại bị kẹt rồi.”

      Phó Đông Bình quỳ xuống, nghiêng người về phía trước nhìn, đưa ra tay thăm dò hai bên người , “ ràng ngực có mỗi tí mà sao cứ bị mắc kẹt mãi thế nhỉ?”

      Vì để bảo vệ tấm thân mềm mại của bị đá núi cọ sát, cố chen tay vào trong, dùng sức kéo mạnh từ cửa hang ra ngoài, cho cùng lực cánh tay của phái nam cũng lớn hơn nữ, được được cứu nhưng đồng thời máu mu bàn tay bị xước, máu chảy đầm đìa.

      Nhậm Thiên Chân ráng bò về phía trước mấy bước, tìm được ba lô của mình, lấy vải xô và thuốc bột Vân Nam ra, giúp Phó Đông Bình sơ cứu băng bó vết thương tay lại. Làm xong xuôi, mệt mỏi ngã vào ngực .

      Nếu là lúc bình thường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhất định Phó Đông Bình chế giễu đôi ba câu, nhưng lúc này mệt đến mức có sức chuyện, lấy đèn pin ra soi, áo bị vén lên tận ngực, để lộ ra khoảng da thịt trắng nõn mịn màng bên hông, đưa tay ra giúp kéo áo xuống, lại nhìn xuống chút nữa, đầu gối có hai vết máu tròn tròn, định giúp băng bó lại, nhưng làm cách nào cũng thể xắn quần lên được.

      Dùng hết sức lực, bọn họ mới bò ra khỏi cửa hang, trời u ánh sáng lờ mờ, xung quanh là những nhánh cây cành cây đâm ngang đâm dọc, ra đến ngoài hang, Phó Đông Bình lấy điện thoại ra xem mới phát , Bạch Tố và Hạ Đình Vũ gọi cho mười mấy cuộc điện thoại.

      “Điện thoại sắp hết pin rồi, Thiên Chân, cho mượn điện thoại của em.” Phó Đông Bình tắt điện thoại của mình . Nhậm Thiên Chân đưa điện thoại cho , hai người xuyên vào trong rừng.

      Sáng sớm nay Hạ Đình Vũ lái xe đưa Hề Dao Dao và Đồng Hi về lại trường, e lúc này vẫn còn đường, chỉ có thể liên lạc với Bạch Tố trước. Điện thoại vừa được kết nối, nhưng Phó Đông Bình chưa kịp mở miệng cảm nhận được cơn đau nhức sau gáy, lập tức trước mắt tối sầm lại, cả người mềm nhũn ngã xuống.

      Nhậm Thiên Chân thấy có con diều hâu trắng chao liệng trời, cảm thấy kỳ lạ, bỗng lúc kịp đề phòng, Phó Đông Bình bị đánh lén, kêu lên tiếng kinh hãi rồi ngã xuống. Đưa mắt nhìn sang, bóng đen lách mình chui vào trong rừng, Nhậm Thiên Chân phải lo cho Phó Đông Bình, thể đuổi theo bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chạy mất.

      “Đông Bình… Đông Bình…” Nhậm Thiên Chân kêu hai tiếng nhưng Phó Đông Bình đáp lại, biết bị đánh ngất xỉu, vội vàng lấy vải xô và thuốc men từ trong ba lô ra, đặt đầu lên đầu gối mình, vén tóc qua bên, dùng thuốc bột Vân Nam giúp cầm máu.

      Bôi lớp thuốc cầm máu, dùng vải xô và băng gạc quấn sơ quanh đầu Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân cắn môi, nhặt điện thoại ở dưới đất lên, áp vào bên tai, giọng lo lắng của Bạch Tố truyền đến.

      “Chị là chị Bạch Tố phải ? Tôi là Nhậm Thiên Chân, Đông Bình bị thương, bọn tôi ở trong núi.” Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu nhìn bốn phía nhưng cũng thể nào chắc chắn được vị trí của mình, tầng mây quá dày, thấy được mặt trời.

      Bất chợt trong đầu lóe lên tia ý nghĩ, nhanh trí : “Chúng tôi ở gần thôn Quỷ Vương, chị Bạch Tố, phiền chị mau chóng báo cảnh sát đến cứu viện.”

      mấy lời đó với Bạch Tố xong, Nhậm Thiên Chân đỡ Phó Đông Bình đứng lên, vắt tay qua vai mình, khó khăn đỡ từng bước về phía trước.

      “Thiên Chân, nặng lắm… Em cõng nổi.” Phó Đông Bình dần dần khôi phục được ý thức, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức ghê gớm.

      “Chúng ta phải rời khỏi nơi này, trời sắp mưa rồi, phải nhanh thôi.”

      Lúc này Nhậm Thiên Chân vô cùng hối hận, nếu phải do cố chấp, nếu phải đến dốc Đoạn Trường, bị đánh lén.

      Vừa nhắc đến mưa là mưa rơi xuống, từ đầu đến cuối Phó Đông Bình vẫn mê man nặng trĩu, còn sức tiếp nữa, Nhậm Thiên Chân chỉ đành tìm nơi tương đối rộng để ngồi xuống, lấy dù trong ba lô ra, che mưa thay .

      Mặc dù đầu đau đến nỗi sắp nứt toác ra, tầm mắt cũng mơ hồ, nhưng Phó Đông Bình lại thấy hình như Nhậm Thiên Chân khóc, vẫn nhịn được trêu: “Người bị thương là , tại sao em khóc?”

      Nhậm Thiên Chân lau vệt nước biết là nước mưa hay nước mắt, bướng bỉnh : “Còn lâu tôi mới khóc.”
      139 thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14: Bóng lưng thần bí núi



      Nửa tiếng sau, khi cảnh sát và Bạch Tố tìm được hai người bọn họ Phó Đông Bình lâm vào hôn mê.

      Trạm dịch Lưu Vân, Bạch Tố rửa ráy khử trùng vết thương cho Phó Đông Bình, rồi băng bó lại lần nữa, sau đó mới với Nhậm Thiên Chân: “Bây giờ tôi thể kết luận liệu có khối máu tụ trong đầu ta hay , phải nhanh đưa đến bệnh viện chụp X quang mới biết được, có điều bên ngoài mưa gió to quá, xe cứu thương của bệnh viện trong huyện đến được, chỉ có thể chờ đến sáng mai.”

      “Tôi biết lái xe, bây giờ tôi đưa ấy .” Nhậm Thiên Chân lo lắng .

      “Bên ngoài mưa quá to, lái xe xuống núi rất nguy hiểm, hai người còn muốn cái mạng này nữa ?” Bạch Tố tức giận.

      “Tôi có thể lái được, chị Bạch Tố, chị cũng vết thương của ấy thể kéo dài lâu hơn được nữa đó thôi, nếu để qua đêm, nhiễm trùng lây lan, chẳng biết nảy sinh chuyện gì.” Nhậm Thiên Chân gần như là cướp chìa khóa trong tay Bạch Tố.

      Bạch Tố biết phải làm sao, chỉ đành tiêm cho Phó Đông Bình mũi phòng uốn ván, rồi tìm người đưa lên xe, Nhậm Thiên Chân ngồi vào ghế lái, hít sâu hơi, khởi động xe chạy ra ngoài.

      A Lan che dù đứng ở cửa, hỏi Bạch Tố, “Bọn họ sao chứ?” Bạch Tố thở dài, “Ai mà biết? Toàn là kiểu người sợ chết, chị có thể cho bọn họ mượn xe, chứ cái mạng này chị dám liều.”

      “Đúng thế, thời tiết xấu như vậy, lại còn muốn lái xe xuống núi, đúng là dọa chết người ta.” A Lan cảm thấy, cho dù Phó Đông Bình đó rất khôi ngô, nhưng đáng phải vì ta mà giao ra mạng.

      Đường núi trơn trượt, cũng may đường khá rộng, Nhậm Thiên Chân nắm vững tay lái, lấy hết tập trung lái được mười mấy phút, đầu tiên là trán mồ hôi nhễ nhại, ngay sau đó là cơn lạnh run kéo , dù trời chua tối nhưng mưa gió làm ảnh hưởng đến tầm mặt, thể tập trung cao độ.

      Mỗi khúc cua đều hít sâu, sợ mình sơ ý chút thôi gây ra cảnh xe hỏng người chết, mình chết mình cũng được, coi như tự làm tự chịu, nhưng Phó Đông Bình là bị làm liên lụy, thể chết được.

      “Thiên Chân, lái chậm lại chút… Nhanh quá an toàn.” Phó Đông Bình ngồi phía sau lúc ngủ lúc tỉnh, dù mở mắt ra nổi nhưng ý thức vẫn còn đấy, biết mình đường đến bệnh viện.

      đừng gì cả, nhiều dễ thiếu oxi, cũng sắp xuống núi rồi, ráng nhịn chút, tôi nhất định đưa đến bệnh viện an toàn.” Nhậm Thiên Chân hít sâu hơi, tranh đấu với trời cao đồng thời cũng với chính cả bản thân mình, dù phải giành giật từng phút từng giây cũng phải cứu cho bằng được.

      ra… rất hâm mộ cậu ta…” Phó Đông Bình mơ màng , “Nếu bé nhà ai trước khi chết có trăn trối gì, mà chỉ với , hận cả đời, nhất định kết hôn với ấy…”

      Nhậm Thiên Chân chỉ lo nhìn đường, nghe thấy lẩm bẩm gì đó nhưng chỉ cho là bị thương nhảm, cũng nghe gì.

      Cuối cùng xe cũng xuống núi, đến khi có bóng người xuất bên ven đường Nhậm Thiên Chân vội vã dừng xe lại, tìm người hỏi địa chỉ bệnh viện gần đây nhất, rồi lại lái xe băng hơn nửa huyện thành mới thuận lợi đến bệnh viện cấp huyện.

      Bước xuống xe, Nhậm Thiên Chân chạy thẳng về nơi cấp cứu, thấy bóng người mặc áo blouse trắng vội lao đến túm lấy trang phục của ta, “ xe có người bị thương, có người bị thương…”

      nổi hai câu, cũng vì hao tốn thể lực quá nhiều nên mệt lả trông thấy. Bác sĩ kia thấy ngất xỉu vội vàng kéo lấy tay , vừa đỡ dậy vừa gọi người ra ngoài xe đưa bệnh nhân vào.

      Hai tay Nhậm Thiên Chân nắm chặt áo của bác sĩ, bác sĩ có làm gì cũng gỡ tay ra được, đành phải cởi áo blouse ra, lại tìm người đến đưa .

      đêm trôi qua, khi Nhậm Thiên Chân tỉnh lại lần nữa phát ra mình nằm giường bệnh, cố ngồi dậy, trông thấy Phó Đông Bình nằm giường bệnh bên cạnh , đầu quấn vòng vải xô, người vẫn chưa tỉnh.

      Bác sĩ đến kiểm tra phòng, thuật lại tình hình của Phó Đông Bình cho Nhậm Thiên Chân, rồi thông báo đóng tiền thuốc thang.

      “Phải đóng bao nhiêu?” Nhậm Thiên Chân hơi khó xử, trong thẻ có nhiều tiền, sinh viên lại có bảo hiểm xã hội. Bác sĩ với , “Đầu bệnh nhân khâu bảy mũi, phải nằm viện tuần, tiền thế chấp ba nghìn, còn tiền khám và tiền thuốc tính riêng.”

      Nhậm Thiên Chân khẽ mím môi, ra ngoài phòng bệnh gọi điện.

      “Em muốn mượn năm nghìn? Thiên Chân, đột nhiên em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Đầu bên kia điện thoại, Ôn Gia Minh hiểu hỏi. Nhậm Thiên Chân sốt ruột: “Em cần dùng gấp, cứu người, quay về trả sau, giờ kịp giải thích với , nhanh mau gửi tiền vào thẻ em .”

      “Được rồi, tôi chuyển tiền cho em.” Ôn Gia Minh cũng hỏi nhiều.

      Mấy phút sau, điện thoại của Nhậm Thiên Chân nhận được tin nhắn do ngân hàng gửi đến, lập tức đến quầy thu phí đóng tiền, làm thủ tục nhập viện cho Phó Đông Bình. Đợi đến lúc quay lại phòng bệnh Phó Đông Bình tỉnh.

      “Cám ơn em.” Phó Đông Bình gượng cười. Nhậm Thiên Chân áy náy : “Cám ơn gì chứ, nếu phải vì tôi nằm giường bệnh rồi.”

      cần phải áy náy, đến dốc Đoạn Trường với hang Triều Nguyên cũng hẳn là vì em, bản thân là người thích mạo hiểm.” Phó Đông Bình an ủi , thấy tóc rối bời, bộ quần áo nhăm nhúm còn dính vết máu, bèn đưa tay ra cầm lấy tay .

      “Hình như khá hơn rồi.” Nhậm Thiên Chân nhìn sắc mặt của , thấy dù có hơi tái nhợt nhưng tinh thần của cũng đến nỗi nào, thoáng thả lỏng ra.

      “Vừa nãy bác sĩ bảo em đóng viện phí, em lấy tiền đâu ra?”

      “Tôi mượn người khác.”

      Phó Đông Bình chỉ vào quần áo mình vắt ở bên, “Ví tiền trong túi , bên trong có mấy tấm thẻ, em cứ lấy cái, để viết mật khẩu cho em, em lấy tiền trả lại cho người ta .”

      cần đâu, đến lúc đó tôi trả lại cho ta.”

      “Là cái cậu Ôn Gia Minh đó đấy à?” Phó Đông Bình cười, “Xem ra dù em hận cậu ta cả đời, nhưng cậu ta vẫn là người đầu tiên em nghĩ đến khi cần giúp đỡ.”

      đừng nữa, nhiều lại thiếu oxi.” Nhậm Thiên Chân giúp kéo chăn lên.

      để gì cũng được, em qua đây ngồi.” Phó Đông Bình gọi . Nhậm Thiên Chân đoán là có lời muốn với mình, bèn dời ghế đến ngồi cạnh .

      Phó Đông Bình nhìn , trịnh trọng : “Đồng ý với , đừng tiếp tục điều tra nữa, bí mật động trời đến đâu cũng quý bằng sinh mệnh. Bố em mất rồi, cho dù nguyên nhân cái chết có là gì cũng thể thay đổi được là ông ấy còn cõi đời này nữa, còn em phải sống tiếp.”

      sợ?”

      phải sợ, chỉ muốn hi sinh vô ích, hữu dũng vô mưu phải là hùng chân chính.”

      “Nhưng tôi thấy chúng ta thể thoát ra khỏi chuyện này được nữa rồi, người ra tay với lúc ở núi đó, chắc chắn là người giết Phong Tam. Chúng ta sắp tiếp cận phần chính của bí mật rồi, ta bỏ qua cho chúng ta đâu.” Nhậm Thiên Chân ráp nối các chuyện trước sau lại, cảm thấy tình hình được khả quan.

      “Chỉ cần em về lại trường là mọi thứ an toàn.” Phó Đông Bình nhắm mắt lại.

      Đúng lúc này, Hạ Đình Vũ từ bên ngoài vào, trong tay xách theo ba lô của Phó Đông Bình, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi phía đối diện nhưng cũng quan tâm đến .

      “Đông Bình, em trả phòng ở nhà nghỉ núi rồi, xe đậu ở ngoài, em cũng chuyện điện thoại với nhà rồi, chú nghe bị thương cũng rất lo lắng, bảo em mau đưa về đảo Cò nằm viện chữa trị.”

      Lúc Hạ Đình Vũ chuyện với Phó Đông Bình, ta thèm nhìn đến Nhậm Thiên Chân, dường như quy việc Phó Đông Bình bị thương lần này lên đầu . Nhậm Thiên Chân thầm cúi đầu.

      Phó Đông Bình biết tâm tình của ta nên cũng giải thích gì, “Đợi hai ngày nữa , tạm thời mình về được, cậu về trước , với bố mẹ mình là mình sao, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe.”

      Thấy muốn , Hạ Đình Vũ khỏi có chút kích động, “Cậu bị đánh thành ra thế này mà còn nghiêm trọng ư? Vì con bé quái gở này mà đến nhà cậu cũng chịu về?”

      phải thế, liên quan đến ấy, mình đau đầu lắm, cậu đừng làm ồn nữa.” Phó Đông Bình đỡ trán làm ra vẻ nhức đầu.

      Hạ Đình Vũ đành hạ giọng, chậm lại, “Sao lại liên quan đến ta chứ? Con này đúng là đồ sao chổi, mình nghe Bạch Tố , là ta đòi đến dốc Đoạn Trường, cậu vì cùng ấy nên mới bị tấn công.”

      “Là tự mình muốn , dăm ba câu cũng được, đợi sau này mình với cậu, Tiểu Vũ, cậu về báo bình an trước , đợi mình xử lý xong chuyện về.” Phó Đông Bình cố ý nán lại.

      Mắt thấy có khuyên cũng vô dụng, Hạ Đình Vũ nhận ra mình ở đây chỉ là đồ thừa thãi, trước khi rời khỏi phòng bệnh dặn Nhậm Thiên Chân, “ nhóc, họa là do gây ra, ấy thay gánh chịu, nếu còn chút lương tâm lo chăm sóc ấy cho tốt.”

      Đợi Hạ Đình Vũ rồi, Phó Đông Bình mới nhìn sang Nhậm Thiên Chân, “Em đừng để ý đến lời cậu ta , cậu ta có ác ý đâu.”

      “Tôi biết, tôi cũng phiền, người thích tôi nhiều lắm.” Nhậm Thiên Chân tự giễu.

      Phó Đông Bình đáp, ánh mắt chuyển xuống đùi Nhậm Thiên Chân, thấy vén quần lên, để lộ vùng đầu gối bị xước da cùng bắp chân trắng nõn, nhịn được trêu: “Nhìn đầu gối của em, chừng người khác cho là hai ta làm gì đó trong hang đá vôi đấy.”

      Nhậm Thiên Chân trừng mắt với , “Người khác còn lâu mới vô vị quan tâm đến đầu gối của tôi như thế.”

      “Ai , có quan tâm đây, còn đau ?” Nhậm Thiên Chân lại nghĩ, da mỏng thịt mềm mà bị những vết thương này, đau chết ấy mới là lạ.

      “Đau, thể vén quần xuống được.” Nhậm Thiên Chân kể khổ với .

      “Mới có mấy ngày mà khắp nơi người em toàn là vết thương, tìm y tá xin ít thuốc .”

      Nhậm Thiên Chân tìm y tá, y tá thấy bị thương khắp người, đầu gối hai bên cũng bị xước rách da, tò mò nhìn . Nhậm Thiên Chân đoán được suy nghĩ trong lòng ấy, bèn rũ mắt xuống.

      Khập khiễng về lại phòng bệnh, thấy Phó Đông Bình ăn cơm, Nhậm Thiên Chân mới nhớ ra là mình chưa ăn gì cả.

      “Để lại cho em phần, em rửa ráy rồi ra ăn.” Phó Đông Bình suy nghĩ chu đáo. Nhậm Thiên Chân vào nhà vệ sinh soi gương, phát ra mặt mũi mình thảm hại vô cùng, tóc bù xù như rơm rạ, vội vàng mở vòi nước rửa mặt.

      Quay lại phòng bệnh, Phó Đông Bình với , cảnh sát gọi điện đến thông báo với bọn họ là sáng mai cho người đến lập biên bản.

      “Chúng ta thế nào đây?”

      “Cứ chúng ta đến hang đá vôi ở dốc Đoạn Trường thám hiểm, vừa ra lập tức bị người ta tấn công, biết đối phương là ai, ngoài ra đừng gì thêm cả.”

      Nhậm Thiên Chân gật đầu, tìm lược trong túi xách mang theo bên mình. Trải qua ngày đêm giày vò, tóc dính bết lại vào nhau, mất sức lúc lâu mới chải tóc cho suôn được, Phó Đông Bình dựa vào giường nhìn động tác của , càng nhìn càng thú vị.

      “Có cần giúp chải , nhìn em chải vất vả quá.”

      “Tự tôi chải được.”

      “Chẳng trách bọn con bọn em toàn thích để tóc dài, tóc dài tết lòng chàng.” gối hai tay ra sau gáy, nhìn khen, “Thiên Chân, em thích mái tóc dài này của em đấy, dễ nhìn hơn mấy quả đầu nhuộm uốn khác.”

      Nhậm Thiên Chân liếc thấy có người tới cửa, vội lùi ra.

      Cảnh sát tới lập biên bản chính là hai người lần trước đến dịch trạm Lưu Vân điều tra chuyện Phong Tam bị giết, vừa thấy Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân đứng bên cạnh, cảnh sát trung niên gọi là lão Triệu kia cười tiếng, “Lại là hai cậu à, đường thường , nhất định phải chạy đến dốc Đoạn Trường tìm kích thích, kết quả xuống núi lạc đường.”

      “Là bọn tôi bị tấn công, cảnh sát Triệu, có người lạ đập vào đầu ấy từ phía sau.” Nhậm Thiên Chân vội giải thích.

      Lão Triệu và đồng nghiệp ngồi xuống, hỏi Nhậm Thiên Chân trước mà hỏi thăm Phó Đông Bình. Phó Đông Bình thuật lại sơ qua chuyện từ lúc bọn họ leo lên dốc Đoạn Trường rồi vào hang đá vôi lần, bỏ qua chuyện kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế.

      vậy là, cậu thấy là ai tấn công mình?” Mắt lão Triệu sáng ngời, tập trung nhìn Phó Đông Bình, bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của .

      “Tôi bị đánh ngất, làm sao có thể thấy đối phương được. Thiên Chân là con , thấy tôi bị thương nên sợ hết hồn, càng dám nhìn.” Phó Đông Bình trả lời có lý.

      Lão Triệu như nghĩ gì đó, rồi ánh mắt sâu xa chuyển sang Nhậm Thiên Chân, “ cũng thấy?”

      Ai dè, Nhậm Thiên Chân lại : “Tôi thấy được, đối phương khá to cao, nhìn bóng lưng giống thanh niên trẻ tuổi, chắc tầm năm sáu chục tuổi rồi, nhưng tôi nhớ ta mặc quần áo gì.”

      “Chỗ đó gần thôn Song Dong, người tấn công hai cậu chắc là dân trong thôn Song Dong.” Lão Triệu vừa phân tích vừa viết mấy hàng chữ vào sổ ghi chép.

      “Cân nhắc từ an toàn, mấy ngày nay hai người được lên núi nữa.” Lão Triệu dặn dò những câu này xong, rồi lại cùng đồng nghiệp rời .

      Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, vẻ mặt rất phức tạp, “Thiên Chân, phải em thấy bóng lưng người kia sao?” Nhậm Thiên Chân lắc đầu.

      Phó Đông Bình nhắm mắt trầm tư, hề có chút ấn tượng nào về bóng lưng mà cả, chỉ nhớ trước khi bất tỉnh, trong cánh rừng hoang vắng chỉ có hai người bọn họ, nhưng ràng người thứ ba đó cũng có mặt, mai phục ở nơi tối, nắm nhất cử nhất động của họ trong lòng bàn tay.

      Vậy , ta núp ở đâu?

      DdeBarp Nhậm Thiên Chân đưa ba lô đến cho an, Phó Đông Bình lấy ra bản đồ về thôn Song Dong mà mình vẽ trước đó, rồi lại đối chiếu với bản đồ đường đến dốc Đoạn Trường tải từ mạng về, ngẫm nghĩ về bí trong đó.

      “Bây giờ có thể khẳng định, người xúi giục Phong Tam theo dõi , giết chết Phong Tam rồi lại tấn công đều là cùng người, dốc Trường Nhai cũng là do ta cố ý để lại manh mối, biết chúng ta nhất định đến đó.” Phó Đông Bình dùng bút vạch đường giấy.

      Nhậm Thiên Chân lạnh gáy, “Ý là, muốn nhìn chúng ta vào chỗ chết?”

      “Hẳn là vậy, cho nên canh chừng ở cửa hang là vì muốn đợi chúng ta, nếu chúng ta ngã chết nhất định ra từ cửa hang, thấy chúng ta bình yên vô , nên mới tấn công từ phía sau.”

      “Vậy mục đích của ta là gì? Đe dọa? Để chúng ta rời khỏi núi Vân Mộng?”

      “Đúng thế.” Phó Đông Bình ngẫm nghĩ, rồi nhìn sang Nhậm Thiên Chân, “Người nọ để mắt đến chúng ta, núi an toàn, em thể quay về đó nữa.”

      “Nhưng cả ba lô và giấy tờ của tôi đều để ở dịch trạm Lưu Vân, phải cầm về, còn cả xe của Bạch Tố cũng phải trả.”

      mình em có thể về được ? bằng gọi điện cho cảnh sát Triệu, nhờ ông ta cho người theo bảo vệ em.” Phó Đông Bình yên tâm.

      sao đâu, tôi cẩn thận.”

      * * *
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :