1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 040: Lại bị uy hiếp
      “ Tuấn Dật, ngươi đến đây làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi bị hai người cho ra rìa, ngữ khí băng lãnh, Cảnh nhi sợ mình, nhưng lại tỏ ra thân thiết với Tuấn Dật, điều này khiến cho lòng y cảm thấy khó chịu.

      “ Đương nhiên là đến thăm ngươi, Hoàng Thượng bảo ta đến hỏi, quý phủ của ngươi sinh ra đại gì thế, cư nhiên khiến ngươi thượng triều, chẳng lẽ, là vì, nàng sinh bệnh?” Tuấn Dật nhìn y, hai tròng mắt tà mị che dấu hoài nghi.

      “ Ngươi đoán lung tung cái gì thế? Chuyện sống chết của nàng nào có liên quan gì đến ta? vào triều là vào triều, còn muốn ta giải thích với các người sao?” Như bị trung tim đen, Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận trả lời.

      “ Ân, ân, ngươi cần giải thích cho ta đâu, ta chỉ là đến xem thử thôi, ngươi cần gì phải phát hỏa lên như thế, giống như kẻ dấu đầu lòi đuôi á.” Tuấn mâu đen láy của Tư Mã Tuấn Dật tràn đầy trêu chọc.

      “ Xong việc rồi ngươi cút ngay cho ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi sao mà nghe hiểu chứ, lớn tiếng hét.

      “ Thăm ngươi xong, tại, ta đến nhìn nàng cái.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn người nằm giường.

      “ Người trong Vương phủ của ta, cần gì đến phiên ngươi nhìn, có ngay khỏi đây hay , , đừng trách ta động thủ.” Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi lãnh khí bức người, thẳng liếc liếc y.

      “ Hảo, hảo, ta , được chưa?” Tư Mã Tuấn Dật buông Cảnh nhi trong lòng ra, : “ Đại ca ca rồi, sau này lại đến thăm ngươi nữa, người phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”

      “ Ân.” Cảnh nhi gật gật đầu, tuy cậu hy vọng đại ca ca vĩnh viễn rời .

      Tư Mã Tuấn Dật bước ra khỏi phòng, khóe miệng nổi lên mạt cười tà mị. ************************************************** ************

      “ Cảnh nhi, Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, trong cơn mơ mơ màng màng, nàng vẫn nghe được tiếng Cảnh nhi, nếu vì Cảnh nhi, nàng nghĩ đến việc tỉnh lại, đối mặt với thế gian lãnh khốc vô tình này.

      “ Tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi, tốt quá.” Thấy nàng tỉnh lại, Cảnh nhi sung sướng thốt lên.

      “ Ta bẩm báo với Vương gia.” Tiểu nha hoàn đứng ở bên vội vàng chạy ra ngoài.

      “ Cảnh nhi, ngươi khỏe chưa? Hết bệnh rồi sao?” Hàn Ngư Phong vươn tay sờ trán Cảnh nhi, quan tâm hỏi.

      “ Tỷ tỷ, Cảnh nhi hết bệnh rồi, tỷ tỷ cũng phải nhanh nhanh khỏe lại, Cảnh nhi hảo lo lắng.” Cảnh nhi nắm lấy tay nàng, ra vẻ người lớn đương chuyện, khuôn mặt nhắn tái nhợt của Hàn Ngữ Phong lộ ra nụ cười, Cảnh nhi khỏe lại rồi, nàng an tâm, lại nghe thấy thanh băng lãnh kia, khiến cho thân thể nàng chấn động.

      “ Mang Cảnh nhi ra ngoài.” Tư Mã Tuấn Lỗi nghe tin nàng tỉnh lại, bật người chạy đến.

      “ Vâng, Vương gia.” Tiểu nha hoàn kéo Cảnh nhi ra ngoài, Cảnh nhi muốn mà quay đầu nhìn Hàn Ngữ Phong, nàng gật gật đầu, Cảnh nhi mới chịu theo tiểu nha hoàn ra ngoài.

      “ Nhìn thấy ta tỉnh có phải ngươi thất vọng lắm hay ?” Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, mặt nghiêm lại, trong mắt toàn là hận ý, nàng nhớ lại tàn khốc của y, nàng ở trong cơn mưa bất lực cùng tuyệt vọng.

      “ Ngươi chết ta mới thấy thất vọng, bởi vì chỉ khi nào ngươi còn sống, ta mới có thể tiếp tục tra tấn ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi bị thái độ của nàng chọc giận, trong đôi mắt băng lãnh mang toàn tàn bạo.

      “ Ngươi muốn làm gì làm, dù sao sống chết đối với ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Hàn Ngữ Phong mang theo mười phần hận ý nhìn y, sống chết nàng cũng cần nữa, hỏi y còn có thể làm gì được nàng?

      sao? sống chết ngươi cũng cần, vậy Cảnh nhi sao, ngươi có quan tâm ?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nở nụ cười tàn khốc.

      “ Ngươi đê tiện, vô liêm sỉ, người ngoại trừ việc lấy Cảnh nhi ra uy hiếp ta, ngươi còn có thủ đoạn nào nữa?” Hàn Ngữ Phong lập tức vùng ra khỏi cơn đau nhức, chỉ có thể mắng y như vậy.

      “ Ha ha, chỉ cần có thể đối phó với ngươi, bổn Vương chỉ có thủ đoạn đê tiện, vô liêm sỉ thôi đâu, cho nên, ngươi về sau nên ngoan ngoãn nghe lời, ít chọc giận bổn Vương .” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cười ầm lên, đưa tay bắt lấy cằm của nàng.

      Hàn Ngữ Phong gạt phắt tay của y ra, nhắm mắt lại thèm nhìn y.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 041: Cưỡng bức

      Cảm thấy bốn bề vắng lặng, Hàn Ngữ Phong lại mở mắt ra, phát ra nàng cư nhiên lại được ở trong căn phòng hoa lệ như vậy, nàng sao lại ở đây? Nơi này phải nơi nàng nên ở mới đúng.

      Chống gượng thân thể yếu ớt, bỗng nhiên cơn chóng mặt kéo đến, khiến cho nàng té lăn mặt đất, nhắm mắt lại, lại ngờ rằng mình lại ngả vào trong vòm ngực ấm áp.

      Chờ cơn chóng mặt kia qua , Hàn Ngữ Phong mở bừng mắt, rồi nhìn tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi: “ Buông.” Nàng giật phắt tay ra khỏi tay y, muốn tự mình đứng lên.

      “ Được thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi còn chưa có xong, buông tay ra, Hàn Ngữ Phong liền đứng vững xong: “ A.” Chớp mắt thấy khuôn mặt nhắn tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt, nàng lại bị cánh tay mạnh mẽ kia ôm lấy.

      “ Ngươi, ngươi cố ý.” Đầu muốn bốc hỏa.

      “ Ta cố ý đấy.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy thắt lưng của nàng, khóe miệng nở nụ cười, hiểu sao, y thực thích thú muốn thấy được bộ dáng phát hỏa của nàng, là kiều mỵ.

      “ Ngươi……” Hàn Ngữ Phong bị y chọc tức đến nghẹn lời, biết phản bác y như thế nào nữa.

      “ Ăn cháo.” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa nàng về lại giường, đưa tay lấy chén cháo bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh.

      ăn.” Hàn Ngữ Phong hất đầu, nguyên lai, vừa rồi là y muốn lấy chén cháo cho nàng, chỉ giỏi giả vờ hảo tâm, sao y tự mà chăm sóc mình? Nàng có thể lo cho bản thân được.

      “ Ngươi nhất định ăn?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, mang theo tia tối sầm.

      ăn.” Y nhu vậy khiến cho Hàn Ngữ Phong có chút sợ, y muốn làm gì? Nhưng mà ngoài mặt vẫn cứ bướng bỉnh.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, đột nhiên cầm lấy chén cháo kia, tự uống lấy, Hàn Ngữ Phong trừng lớn mắt, thể tin được mà nhìn y, y cư nhiên tự mình ăn hết luôn.

      “ Ngô, ngô.” đợi nàng phản ứng lại, nàng bị y đè ở giường, đôi môi nhắn bị mút lấy, Hàn Ngữ Phong giật mình hiểu ra y muốn làm gì rồi, ngậm chặt miệng lại, mặc cho đầu lười y khều khều thế nào, cũng chịu mở miệng ra, để xem y làm thế nào được, trong lòng đắc ý, khuôn mặt nhắn biểu lộ ý nghi ngờ.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn tiểu nữ tử quật cường này, càng kích thích cảm giác muốn chinh phục của y, đưa tay khóa chặt cánh tay trắng nõn của nàng ở đỉnh đầu, mặt khác đưa tay kia đến, khẽ khều khều cái mũi kiều của nàng, trong mắt mang theo ý cười bá đạo.

      Hàn Ngữ Phong nháy mắt thể hô hấp được, chỉ trừng mặt giận ra, thân thể liều mạng giãy dụa, vặn vẹo, hận khí lực quá yếu, lại vừa mới ốm dậy, cho nên phản kháng của mình đối với y mà giống châu chấu đá xe, rốt cục nhịn được, đôi môi đào mở ra, cháo trắng trong miệng Tư Mã Tuấn Lỗi, đổ hết cả vào miệng nàng, ừng ực, ừng ực, nuốt hết xuống yết hầu, sau đó ho khan bạt mạng……

      “ Ngươi……” Hàn Ngữ Phong rốt cục cũng hết ho khan, mở miệng mắng y, phát thấy trong con ngươi đen láy của nàng tràn ngập sắc dục, nàng đột nhiên nhớ ra, hành động của bọn họ tại có bao nhiêu mờ ám, khuôn mặt nhắn hơi hơi đỏ lên, chỉnh sửa lại giọng : “ Ta uống hết rồi, ngươi mau leo xuống .”

      Tư Mã Tuấn Lỗi thoáng nằm khuôn ngực đương hô hấp của nàng, thân hình phía dưới mềm mại làm sao, hạ thân cố gắng quấn lấy nàng.

      Hàn Ngữ Phong cảm nhận được khác thường ở thân thể y, hoảng hốt, vội vàng : “ Ngươi được làm vậy, đầu ta hảo choáng, ta còn đương bệnh.” Tuy nàng hy vọng xa vời rằng y bỏ qua cho mình, nhưng mà vẫn ra.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nữ tử dưới thân, sắc mặt trắng bệch, y đương nhiên có thể để ý đến cảm nhận của nàng, nhưng vì cái gì tâm lại đành lòng? Chẳng lẽ bản thân thương tiếc nàng, để ý đến nàng, , y thể, y thể quên cái chết của Mai nhi. Nghĩ vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy ánh mắt của y đột nhiên trở nên lạnh băng, thân thể nhịn được khẽ run lên chút, nàng biết nàng thể trốn được mà.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 042: Tránh được kiếp

      Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của nàng, cảm giác được từng cơn run khẽ của nàng, lãnh tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút do dự, bàn tay dừng lại đặt trước ngực nàng, đúng lúc đó, thanh của tiểu nha hoàn từ ngoài cửa truyền đến.

      “ Vương gia, xong rồi, Châu nhi nương lại ngất xỉu, thỉnh……” Tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đến, bị cảnh trước mắt dọa đến ngây ra, tiêu rồi, quấy rầy lúc Vương gia đương làm đại , vội vàng quỳ xuống xin tha: “ Nô tỳ đáng chết, thỉnh Vương gia tha nô tỳ……”

      Châu nhi ngất xỉu, Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người xuống giường, lo lắng chạy đến Cư Tình Uyển.

      Hàn Ngữ Phong khỏi thở phào nhõm, biết có nên cảm tạ Châu nhi ngất xỉu là đúng lúc, vô ý cứu nàng lần, nhìn tiểu nha hoàn còn quỳ ở nơi đó, : “ Ngươi mau đứng lên , Vương gia rồi.”

      Tiểu nha hoàn lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Vương gia rồi, đứng dậy, thở dài, nhìn Hàn Ngữ Phong, hỏi: “ Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

      “ Ân, đỡ nhiều rồi, đa tạ ngươi, có phải ngươi chăm sóc ta mấy ngày nay ?” Hàn Ngữ Phong cảm kích cười cười với nàng.

      cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thi hành thôi, là do Vương gia phân phó, ta tên Xuân Vũ, ngươi có việc gì có thể với ta.” Tiểu nha hoàn chủ động tên của mình, nhưng mà thanh có chút lãnh, tựa hồ như muốn quá thân thiết với nàng.

      “ Ân, Xuân Vũ, ngươi có thể gọi ta là Ngữ Phong, nhưng mà, ngươi gọi vậy cũng sao, ta biết, mọi người trong Vương phủ đều kiêng dè ta.” Sắc mặt Hàn Ngữ Phong tối sầm lại, ở nơi này, ai muốn làm bằng hữu với nàng, đều né tránh muốn gặp.

      “ Thực xin lỗi.” Xuân Vũ có chút áy náy, phải nàng muốn, mà là nàng dám.

      “ Ta trách ngươi, nhưng mà vẫn cảm tạ ngươi chăm sóc ta, chăm sóc Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong ảm đạm cười.

      “ Kỳ , Vương gia đối xử với ngươi rất tốt, ngươi xem, nơi này chính là phòng dành cho khách tốt nhất trong Vương phủ, còn để cho ta và Xuân Hồng chăm sóc ngươi, còn nữa, ngươi biết là, ngươi hôn mê chịu nuốt dược xuống, đều là Vương gia dùng miệng đút ngươi……” Xuân Vũ nhìn bộ dạng cười gượng của nàng, thầm nghĩ muốn an ủi nàng chút.

      Cái gì? Hàn Ngữ Phong giật nẩy mình, nguyên lai mấy ngày nay, đều nhờ y dùng miệng đút dược cho mình, y vì cái gì phải làm như vậy, dùng trăm phương nghìn kế cứu sống nàng, chẳng lẽ muốn tra tấn nàng nữa hay sao?

      Khuôn mặt nhắn để lộ ra nụ cười thê thảm, nhất định là như thế rồi, nàng khó có thể nào trông chờ lương tâm y thức tỉnh, trong lòng bất an sao?

      “ Ngươi làm sao thế? Có phải ta bậy hay ?” Xuân Vũ nhìn thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, bất an hỏi.

      phải, Xuân Vũ, đúng rồi, Châu nhi nương bị sao vậy?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ đến Châu nhi, nàng có chút lo lắng.

      “ Cũng có việc gì cả đâu, thân thể Châu nhi khỏe, tháng ngất xỉu hai lần, kỳ mọi người trong Vương phủ đều quen cả rồi, nhưng mà Vương gia lại rất căng thẳng lo lắng cho nàng, cho nên, chúng ta cũng dám sơ suất.” Xuân Vũ thực bình thản , xem ra ai cũng quen với việc Châu nhi ngất xỉu.

      Hàn Ngữ Phong nhìn nhìn căn phòng đầy hoa lệ này, nàng có tư cách ở nơi này sao? Hay là chủ động rời , ở sài phòng, tâm ngược lại có thể kiên định hơn.

      “ Xuân Vũ, ngươi có thể giúp ta việc có được hay ?” Hàn Ngữ Phong chống thân mình suy yếu đứng dậy.

      “ Ngươi .” Xuân Vũ tiến đến đỡ nàng.

      “ Đa tạ, ta muốn trở lại nơi ở trước kia, ngươi giúp ta gọi Cảnh nhi tiếng, được chứ?”

      “ Này……” Xuân Vũ có chút do dự, rồi : “ Ta khuyên ngươi, nên cư động nhiều, tính tình Vương gia ngươi cũng biết rồi đấy, y bảo ngươi về, ngươi về, tội gì chọc giận y, tự khiến bản thân chịu khổ, ngươi phải ?”

      “ Được rồi, đa tạ ngươi nhắc nhở.” Hàn Ngữ Phong ngẫm lại, nhìn nhìn Xuân Vũ, thoạt nhìn nàng tuổi còn , nhưng mà cách xử lại là lão luyện, nàng quyết định nghe theo lời Xuân Vũ.

      “ Thôi, ta ra ngoài trước đây, có việc gì ngươi cứ gọi ta tiếng.” Xuân Vũ dìu nàng đến bên giường, lòng thầm thở dài, tuy nàng nghèo, có thể trước đây là thiên kim tiểu thư, nhưng làm sao biết đến đau khổ của hạ nhân, mỗi ngày lòng đều lo sợ mà hầu hạ chủ nhân, sợ chủ nhân mất hứng, khổ cái thân mình, đánh chửi, nặng chết mà được an táng.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 043: bằng loài cầm thú (nhất)

      Hai ngày qua, thân thể Hàn Ngữ Phong cũng khá hơn nhiều, nàng ngồi ở trong sân cùng Cảnh nhi, thấy Tư Mã Tuấn Dật đến.

      “ Đại ca ca, ngươi đến rồi.” Cảnh nhi cao hứng chạy đến, bổ nhào vào lòng y.

      “ A nha, Cảnh nhi, ngươi xem, đại ca ca mang đồ ăn ngon đến cho ngươi.” Tư Mã Tuấn Dật sủng ái xoa đầu cậu, cầm cái bọc đồ đưa cho Cảnh nhi xem.

      “ Đa tạ đại ca ca.” Cảnh nhi hưng phấn thoát ra khỏi cái ôm của y, đoạt lấy bọc đồ, chạy ra chỗ khác chơi.

      “ Ngươi có khỏe ?” Tư Mã Tuấn Dật bước đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, tuấn mâu tà mị lộ vẻ quan tâm.

      “ Ta khỏe, đa tạ ngươi, Vương gia, về sau cần phải vậy đâu, ngươi tập hư cho nó đấy.” Hàn Ngữ Phong nhìn Cảnh nhi đương ăn ngấu ăn nghiến, vẻ mặt sủng ái.

      “ Được được, sinh bệnh là được, về sau phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.” Giọng điệu của Tư Mã Tuấn Dật tự nhiên, tựa như đương quan tâm vị bằng hữu.

      “ Đa tạ, ta biết rồi.” Hàn Ngữ Phong chỉ cười cười, y biết huynh đệ của mình là người lãnh khốc vô tình đến thế nào, có lúc, nàng cũng chẳng tin họ là huynh đệ.

      Tư Mã Tuấn Dật nhìn Hàn Ngữ Phong, tuy chịu đủ tra tấn, nhưng vẫn cứ kiên cường như thế, tâm ngầm tán thưởng, nàng tựa như khối ngọc, vừa kiên cường vừa ôn nhu.

      “ Tỷ tỷ, cho ngươi nè, mau ăn .” Cảnh nhi chạy đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, cầm khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng.

      “ Ân, được rồi.” Hàn Ngữ Phong khẽ cắn miếng.

      “ Đại ca ca, ngươi cũng ăn .” Cảnh nhi cũng cầm khối điểm tâm đưa đến bên miệng Tư Mã Tuấn Dật.

      “ Hảo, Cảnh nhi ngoan.” Tư Mã Tuấn Dật ôn nhu cười, nhìn nhìn Cảnh nhi, rồi ăn điểm tâm.

      Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước vào cửa thấy màn hạnh phúc vui vẻ, tâm sinh thoải mái, sắc mặt đột ngột chuyển sang sắc xanh phẫn nộ.

      “Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đúng là quá nhàn rỗi , có muốn ta bẩm báo với Hoàng Thượng giao cho ngươi trọng trách gì đó cho ngươi bớt nhàn ?” Sắc mặt trầm, nhanh chóng tiêu sái đến, ánh mắt sắc bén đảo qua Hàn Ngữ Phong.

      Cảnh nhi núp sau lưng tỷ tỷ, Hàn Ngữ Phong giương mắt, chỉ khẽ cắn khối điểm tâm trong tay.

      “ Tuấn Lỗi, có cần phải hiểm như vậy ? Ngươi biết ta thích tiêu diêu tự tại mà.” Tư Mã Tuấn Dật tuyệt nhiên để ý đến phẫn nộ của y, vẫn phóng túng như trước mà ngồi ở đằng kia.

      “ Ngươi muốn tiêu diêu, quay về Vương phủ của mình mà tiêu diêu, được ở trong Vương phủ của ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi hàn khí bức người.

      “ Tuấn Lỗi, sao ngươi nhen quá vậy, ta chẳng qua chỉ là đến thăm Cảnh nhi, mang nhiều điểm tâm đến cho nó, có liên quan đến ngươi sao? Hảo, hảo, ta là được chứ gì?” Tư Mã Tuấn Dật làm ra vẻ ủy khuất, quay đầu với Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi: “ Tạm biệt, đại ca ca lần sau lại đến.” Vừa dứt lời, người phóng xa.

      “ Người đâu, mang Cảnh nhi .” Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó, Xuân Vũ từ ngoài cửa vội vàng chạy vào kéo Cảnh nhi .

      “ Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm, bước từng bước về phía nàng, nàng có chút sợ hãi mà lùi về phía sau.

      “ Ngươi muốn câu dẫn Tuấn Dật, muốn thoát khỏi nơi này sao? Bổn Vương cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn trốn thoát đâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, phen bế nàng lên, nhanh chóng tiêu sái vào trong phòng, ném nàng lên giường.

      Ánh mắt nham hiểm lóe sáng, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Hàn Ngữ Phong, mày liễu thanh tú, đôi môi đào kiều mỵ. thân hình mảnh khảnh, nữ nhân này là nữ nhi của cừu nhân, cũng là nữ nhân làm ấm giường của y, mà muốn câu dẫn huynh đệ của y, hồng hạnh ra tường, y quyết cho phép.

      “ Buông.” Khuôn mặt nhắn của Hàn Ngữ Phong càng thêm trắng bệch, nghĩ đến việc mỗi lần bị y lăng nhục, nàng sống bằng chết, đôi môi khẽ run lên, nhưng mà ngữ khí vẫn rất cứng rắn.

      “ Buông ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt chút thay đổi, mím mím môi, nâng khuôn mặt của nàng lên, bàn tay to lớn quấy rầy cằm của nàng: “ Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao? Đừng quên, ngươi chỉ là nô tỳ làm giường của bổn Vương, bổn Vương tùy thời, cần biết là nơi nào chăng nữa, cũng có thể làm điều đó với ngươi.”

      “ Ngươi, ngươi đúng là bằng loài cầm thú.” Lời ám muội châm biếm của y, khiến cho nàng phẫn nộ, chẳng lẽ, y tra tấn làm nhục nàng, y mới có sống thoải mái sao?

      bằng loài cầm thú?” Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi nheo lại, hỏa liệt bừng cháy sâu trong đáy mắt: “ Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cho ngươi biết, bổn Vương có bằng loài cầm thú ngươi cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay của bổn Vương.”

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 044: bằng loài cầm thú (nhị)

      Động tác của Tư Mã Tuấn Lỗi đầy phẫn nộ và cực kỳ thô bạo, dùng sức xé áo của nàng, y phục hỗn độn mảnh đủ che cơ thể của nàng. “ Ngươi, ngươi cút ngay.” Hàn Ngữ Phong vừa thẹn lại vừa giận, cũng có đôi chút sợ hãi, cố gắng nhích lui thân thể về phía đầu giường, cho y đụng vào người. “ Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, có phải muộn rồi , lúc câu dẫn Tuấn Dật, thẹn thùng này ngươi bỏ đâu hả?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng cười, bàn tay to lớn đặt lên khuôn ngực tròn trịa của nàng. “ được đụng vào người ta.” Hàn Ngữ Phong cắn môi, hất tay y ra, cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, phản kích lại y: “ Đúng, ta câu dẫn y đấy, ta nguyện ý, cho dù ta phải là trinh tiết liệt nữ, ta cũng muốn để tên nam nhân vô lại như ngươi chạm vào ta, bởi vì ngươi xứng.” Tư Mã Tuấn Lỗi hoàn toàn bị nàng chọc giận, ngọn lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên, cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể nổ tanh bành cả nơi này, ánh mắt trợn ngược nhìn Hàn Ngữ Phong, con ngươi đen láy sắc như dao cạo. Hàn Ngữ Phong nhìn y, thân thể trận run rẩy, nàng có chút hối hận vì lời thiếu suy nghĩ như vậy. Tư Mã Tuấn Lỗi xốc mạnh váy áo của nàng lên, thân thể cao lớn gắt gao đè nàng xuống, giam cầm nàng. Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn y, cắn chặt môi, yếu ớt cự lại y, tưởng tượng đến việc bị y lăng nhục, tay khỏi dồn sức đẩy y. “ Ngươi cho là mình có khả năng phản kháng lại sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay mò xuống hạ thể của nàng, tay kia chút lưu tình mà sờ khắp thân thể nàng, sau đó cường hãn thâm nhập phân thân của y. “ Cút…… ngay……” Hàn Ngữ Phong phẫn hận thét lên, thân thể suy yếu, lại bất thình lình trở nên đau đớn, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, ánh mắt lướt nhìn khuôn mặt nàng, vừa yếu ớt vừa trắng bệch, tia huyết sắc, tuấn mâu của y vẫn thâm trầm lãnh khốc như trước. Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của y đập vào mắt, thân thể lại trận thống khổ, tay y lại bắt đầu vuốt ve, mồ hôi chảy dài từ vầng trán nàng xuống, nàng ra sức giãy dụa, hai chân đá loạn xạ. Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, nhìn thấy nàng cuộn tròn mình, đề phòng y, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ cảm giác khác thường, y cư nhiên muốn có nữ nhân này, muốn nàng cam tâm tình nguyên phục vụ y. “ Nhìn bổn Vương.” Y nâng cằm của nàng lên, ra lệnh. Lông mi Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, gắt gao nhắm mắt lại, chịu mở mắt nhìn y. “ Ngươi dám phản kháng bổn Vương, ngươi hẳn là biết hậu quả thế nào rồi đấy.” Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay, nàng hề nghe lời đối diện y. Thân thể đột nhiên cứng đờ, tàn bạo lãnh khốc của y, khiến cho nỗi khiếp sợ của nàng vẫn còn tồn đọng, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng phỉ nhổ: “ Súc sinh.” Lại nhắm mắt lại, lọn tóc rơi xuống trước khuôn ngực trắng tuyết kiên cường của nàng, lông mi khẽ run cố gắng nén những giọt nước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên còn tà niệm, còn dục vọng. Nàng hảo mĩ, thân thể của nàng cũng hảo mĩ, mĩ đến tưởng tượng được, mĩ khiến cho kẻ khác dám nảy sinh tà niệm, sợ làm bẩn hoàn mĩ trước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :