1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 035: tuyệt vọng dưới làn mưa rét buốt

      Thời gian biết trôi qua bao lâu, ngay cả ông trời cũng phải thương cảm cho nữ tử nhụ nhược kiên cường mà bất hạnh này, nổi cơn thịnh nộ nữa, nhưng mà thanh đứt quãng của nam nhân cùng nữ nhân trong phòng có ngừng lại……

      ……



      .

      Nước mặt và người Hàn Ngữ Phong từng giọt từng giọt xuống đất, nàng đột nhiên mang theo mạt cười thê thảm, băng lãnh và tuyệt vọng, chậm rãi đứng dậy, lảo đảo cái, lại ngã sấp xuống vũng nước mưa, chân tê rần vì quỳ, nhưng mà, nàng vẫn mạnh mẽ đứng dậy, bước từng bước loạng choạng trở về, nàng còn hy vọng xa vời rằng tên Tư Mã Tuấn Lỗi ma quỷ kia cứu Cảnh nhi, nàng tuyệt vọng rồi.

      cơn gió lạnh buốt thổi đến, Hàn Ngữ Phong lạnh run lên chút, thân thể trận nóng trận lạnh, y phục ướt nhẹp nước mưa lại bó sát thân hình nóng lên của nàng, Cảnh nhi, thực xin lỗi, tỷ tỷ, có cách nào cứu ngươi, nhưng mà, tỷ tỷ bị bệnh cùng ngươi, cho dù chết, tỷ tỷ cũng cùng chết với ngươi.

      Hàn Ngữ Phong cả người ướt sũng trở về sài phòng, nhìn Cảnh nhi đương bệnh mà mơ mơ màng màng, chậm rãi tiêu sái qua bên đó, ôm lấy cậu.

      “ Tỷ tỷ, là ngươi à?” Cảnh nhi nóng như lửa, đột nhiên cậu cảm giác mình rơi vào vòm ngực lạnh lẽo, thoải mái, cậu chậm rãi mở to mắt nhìn Hàn Ngữ Phong.

      “ Cảnh nhi, tỷ tỷ mang ngươi tìm phụ thân cùng nương, tỷ tỷ mang ngươi đến thiên đường nhé?” Hàn Ngữ Phong áp mặt vào khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi, mĩ mâu chứa đầy tuyệt vọng.

      tìm phụ thân cùng nương, đến thiên đường, tỷ tỷ, thiên đường có đẹp ? Có phải là đến thiên đường có ai khi dễ chúng ta nữa, có thiệt nhiều đồ ăn ngon?” Ánh mắt hồn nhiên của Cảnh nhi nhìn nàng.

      “ Đúng, thiên đường rất đẹp, đến nơi đó rồi, có thể gặp được phụ thân cùng nương, có ai khi dễ chúng ta nữa, có thiệt nhiều đồ ăn ngon cho Cảnh nhi ăn.” Hàn Ngữ Phong ôm chặt cậu, thào , giọt nước mắt rơi xuống mặt Cảnh nhi.

      “ Hảo, tỷ tỷ…… Vậy…… Chúng ta đến…… Thiên đường…… Tìm…… Phụ thân……. Nương……” Cảnh nhi dứt lời, chậm rãi nhắm mắt lại, mê man, nhưng mà khuôn mặt nhắn lại mang theo nụ cười rất tươi, hướng đến nơi tốt đẹp kia.

      “ Cảnh nhi, thực xin lỗi, tha thứ cho tỷ tỷ nhé.” Hàn Ngữ Phong gắt gao ôm cậu vào lòng, nước mặt rơi xuống khuôn mặt nhắn của cậu.

      “ Cảnh nhi, ngoan, tỷ tỷ mang ngươi đến thiên đường.” Nàng ôm lấy Cảnh nhi rồi nằm xuống, khẽ hôn lên khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi, cũng từ từ nhắm mắt lại, chết, đối với hai người mà , thực là hạnh phúc. ************************************************** ****************

      “ A……” Lúc Thúy Hà thét lên lần cuối cùng, Tư Mã Tuấn Lỗi mới hoàn toàn thả lỏng người ra, chờ khoái cảm trong người thối lui, y mới nhớ đến Hàn Ngữ Phong quỳ gối ở bên ngoài, muộn vậy rồi, hẳn là có chuyện gì đó.

      Đứng dậy, mở cửa phòng ra, ngẩn người, từ khi nào mà bên ngoài đổ mưa, hình như có nghe thấy tiếng sấm, người còn ở bên ngoài nữa, có lẽ nàng thấy trời đổ mưa nên trở về trước.

      ************************************************** ****************

      “ Vương gia, nô tỳ hầu người rời giường.” Sáng ra, tiểu nha hoàn bước vào, cung kính với Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “ Sao lại là ngươi? Hàn Ngữ Phong đâu?” Tư Mã Tuấn Lỗi đảo mắt, liếc nàng cái, tuấn mâu hơi híp lại.

      “ Hồi Vương gia, nô tỳ biết, là quản gia bảo nô tỳ đến.” Tiểu nha hoàn vội vàng hồi đáp, sợ y phát hỏa, nhưng mà tay cũng rất nhanh nhẹn vận y phục cho y.

      “ Ngươi lui xuống , gọi quản gia đến đây chuyến.” Tư Mã Tuấn Lỗi chỉnh trang lại xong, phân phó tiểu nha hoàn.

      “ Vâng, nô tỳ ngay.” Tiểu nha hoàn nhanh lui ra ngoài.

      Chỉ trong chốc lát, quản gia tiến vào, cung kính : “ Vương gia, người cho tìm lão nô?”

      “ Quản gia, Hàn Ngữ Phong sao lại đến, đúng rồi, ngày hôm qua, nàng tìm ta có việc gì sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi.

      “ Hồi Vương gia, ngày hôm qua, hình như là đệ đệ nàng sinh bệnh, muốn cầu Vương gia thỉnh đại phu, hôm nay, vào buổi sáng, lão nô gọi nàng, nhưng mà nàng lại bất tỉnh, đành phải để người khác đến hầu hạ Vương gia.” Quản gia cẩn thận hồi đáp.

      “ Sinh bệnh, vì cái gì thỉnh đại phu?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh giọng chất vấn, nguyên lai nàng là muốn cầu mình thỉnh đại phu, vì cái gì phải cầu y, người trong phủ có thể tùy ý mà, nhưng mà y lại quên, Hàn Ngữ Phong có thân phận ‘đặc biệt’ ở trong Vương phủ.

      “ Vâng, lão nô ngay.” Quản gia toát mồ hôi hột, nàng là Hàn Ngữ Phong, cũng chẳng phải hạ nhân bình thường, người cho thỉnh đại phu, ai dám tự tiện cho phép thỉnh, nhưng mà những lời này, y lại dám ra.

      “ Chờ chút, mang ta đến đó luôn.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên thốt ra câu, nhấc chân bước ra ngoài.

      Quản gia sửng sờ, Vương gia phải là hận Hàn Ngữ Phong sao? Hôm nay sao lại đến thăm nàng? Chờ y phản ứng lại, Tư Mã Tuấn Lỗi rời rất xa, y phải chạy nhanh mà đuổi theo.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 036: Trong thâm tâm muốn chết

      Tư Mã Tuấn Lỗi đứng trước sài phòng cũ nát, mày kiếm nhíu càng ngày càng chặt, nàng đương sống ở đây, cho đến bây giờ sao y lại hề biết chút gì cả, tuy y hận nàng, nhưng mà, y chưa từng phân phó để nàng ở trong sài phòng.

      Mở cửa sài phòng ra, mọi thứ bên trong khiến cho y ngẩn người, bên trong thứ gì cả, hai đôi đũa và hai cái bát mặt đất, cư nhiên ngay cả cái giường cũng có, lúc nhìn người đương ôm Cảnh nhi, nằm đống rơm khô, đắp cái chăn bông rách nát.

      Tâm Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên…… Lại bị rung động, nguyên lai, cuộc sống của nàng tại Vương phủ này, lại thê thảm như vậy, nhưng mà, nàng chưa từng oán hận, thậm chí sống thực kiên cường.

      “ Hàn Ngữ Phong, mau đứng dậy. Vương gia đến kìa.” Quản gia đứng ở bên cạnh, chỉ khẽ gọi, dám đưa tay chạm vào nàng.

      Người nằm ở đó hề có chút phản ứng.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhịn được nữa mà bước qua, hành động này là muốn khiêu khích y sao? Lúc tay chạm vào thân thể của Hàn Ngữ Phong, mới phát y phục người nàng cư nhiên lại ẩm ướt, vội đưa tay lên trán của nàng, nóng, hảo nóng.

      Nàng sinh bệnh, đây là phản ứng đầu tiên của Tư Mã Tuấn Lỗi, cũng vội vàng thử sờ trán Cảnh nhi, nóng, nó cũng hảo nóng, nhìn y phục của Cảnh nhi khô ráo, chẳng lẽ, ngày hôm qua nàng dầm mưa?

      “ Ngô.” Sau đó, Hàn Ngữ Phong khẽ rên lên, hảo khó chịu, sao lại nóng như vậy, đầu cũng choáng váng, chậm rãi mở mắt, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “ Chết mà cũng gặp ngươi, ta chạy thoát sao? Ha hả.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nở nụ cười, nhưng mà ngăn được ý thức mơ hồ kéo đến, nàng lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

      “ Hàn Ngữ Phong, ngươi lại muốn chết sao? Ta cho ngươi toại nguyện đâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi bế nàng lên, biểu tình tức giận dấu những cảm giác trong lòng y.

      “ Người đâu, mau thỉnh đại phu, quan gia, ngươi bế Cảnh nhi rồi theo ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng phân phó xong, bế Hàn Ngữ Phong rồi bước ra ngoài.

      Quản gia nào dám chậm trễ, bế Cảnh nhi rồi theo sau, đến nơi, y mới phát , Vương gia cư nhiên lại an bài cho Hàn Ngữ Phong ở tại Lục Bình Uyển, đây chính là phòng dành cho khách tốt nhất trong Vương phủ, nhưng mà y cũng nào dám có ý kiến, bước theo Tư Mã Tuấn Lỗi vào trong.

      Nhìn nha hoàn thay y phục khác cho nàng, khuôn ngực có vết tím bầm, sau lưng có vết roi màu hồng chằng chịt, đối lập với da thịt trắng hồng vốn có của nàng, tuấn mâu đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi phức tạp, quang mang phức tạp.

      “ Tham kiến Vương gia.” lão đại phu bước vào phòng, vội vàng hành lễ.

      cần, xem bệnh quan trọng hơn.” Tư Mã Tuấn Lỗi khoát tay phân phó.

      Lão đại phu nào dám chậm trễ, vội vàng tiêu sái đến bên giường, bắt mạch cho Hàn Ngữ Phong, cẩn thận xác định đắn đo phen, mới tiến lại : “ Vương gia, thân thể người bệnh rất yếu, trước kia cũng từng bị thương, còn chưa được điều trị tốt, lần này lại bị mắc mưa, bị phong hàn, bệnh tình phát tác, tương đối nghiêm trọng, lão phu trước hết kê đơn thuốc, để nàng khỏi bệnh phong hàn , mặt khác từ từ điều trị cũng được.”

      “ Hảo, đại phu, còn người bị bệnh nữa.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhớ đến Cảnh nhi đương nằm ở phòng kế bên.

      Lão đại phu lâu sau từ phòng kế bên bước ra, : “ Vương gia, tiểu hài tử cũng là bị phong hàn, hai người uống cùng loại dược cũng được, nhưng mà lượng dược ít chút.”

      “ Hảo, quản gia mang đại phu lĩnh thưởng.”

      “ Đa tạ Vương gia.”

      “ Hảo hảo chăm sóc hai người.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng phân phó xong, rồi rời .

      Nha hoàn trong phòng đều ngẩn cả người, các nàng có nghe lầm chứ, Vương gia muốn hảo hảo chăm sóc Hàn Ngữ Phong, Vương gia phải hận nàng sao? Xem ra Vương gia đúng là hỉ nộ vô thường mà……

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 037: Đút dược

      “ Làm sao đây? Nàng nuốt dược xuống, phải làm sao đây? ngày rồi, đút nhiều dược như vậy, chúng ta cũng có cách nào để nàng nuốt xuống, Vương gia có trách chúng ta hay vậy?” Trong phòng, tiểu nha hoàn lo lắng hỏi tiểu nha hoàn khác.

      “ Sao ta biết được? Có cần thỉnh đại phu đến xem qua chút ?” Tiểu nha hoàn kia cũng biết phải làm sao, lên tiếng đề nghị.

      “ Đút dược xong chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi bước vào trong phòng, nhìn chén dược trong tay tiểu nha hoàn, hỏi.

      Ầm ầm, thấy Vương gia bước vào, hai tiểu nha hoàn run lên, cả hai quỳ xuống, vội vàng dập đầu xin tha: “ Vương gia, nàng nuốt dược xuống, phải chúng nô tỳ đút, mỗi lần chúng ta đút vào nàng lại nhổ ra, nô tỳ cũng biết phải làm sao, đương muốn hồi bẩm với Vương gia, có nên thỉnh đại phụ xem qua hay .”

      “ Vậy sao còn mau , ở đấy lải nhải làm gì?” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi trầm xuống, ngữ khí tức giận.

      “ Vâng, vâng, nô tỳ lập tức ngay.” Tiểu nha hoàn vội vã đứng dậy rồi lui ra ngoài.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn khóe miệng Hàn Ngữ Phong ướt đẫm dược nước, ánh mắt nhắm nghiền, mặt tựa hồ như nụ cười tuyệt vọng, y khẽ run lên, là y khiến cho nàng sinh ra những ý nghĩ như thế sao? Đúng vậy, y sai……

      “ Vương gia, đại phu đến rồi.” Tiểu nha hoàn hổn hển chạy vào, hồi bẩm.

      “ Miễn, xem bệnh trước .” Lúc đại phu vừa muốn tham kiến, Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay phân phó.

      “ Dạ.” Đại phu nào dám chậm trễ, bước đến bên giường mà bắt mạch.

      lúc lâu sau, đại phu mới đứng dậy : “ Hồi Vương gia, thân thể của vị nương này tuy bị bệnh rất nặng, nhưng nuốt được dược, giống như trong tiềm thức của người bệnh cự tuyệt uống dược, thâm tâm muốn chết, việc này đại phu ta có khả năng để trị.”

      “ Thâm tâm muốn chết.” Tư Mã Tuấn Lỗi lặp lại lần nữa, tuấn mâu đen láy ánh lên tức giận, nhìn Hàn Ngữ Phong nằm ở giường, quát lớn: “ Vậy còn cách nào nữa ư?”

      “ Cũng hẳn, trừ phi, khiến cho người bệnh có thể bỏ ý nghĩ đó, khiến nàng thức tỉnh, khiến cho nàng có hy vọng để sống, có lẽ, còn có thể cứu được.” Lão đại phu run lên, vội vã hồi đáp.

      “ Bỏ ý nghĩ muốn chết? Hy vọng để sống?” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ híp, rồi đột nhiên hỏi nha hoàn bên cạnh: “ Cảnh nhi có uống dược ?”

      “ Hồi Vương gia, có uống ạ, nô tỳ cho uống rồi, cơn sốt cũng thuyên giảm.” Tiểu nha hoàn vội vàng hồi bẩm.

      “ Hảo, ngươi chăm sóc nó, để cho nó mau hết sốt mà tỉnh lại, đúng rồi, mang chén dược đến đây.”

      “ Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức ngay.” ************************************************** *********

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi bên giường, cùng với chén dược tay, dùng thìa múc dược đưa đến bên miệng Hàn Ngữ Phong, nhưng mà môi của nàng vẫn ngậm chặt như trước, y mạnh bạo cố nhét thìa vào miệng nàng, dược nhanh chóng trào ra ngoài.

      “ Hàn Ngữ Phong, muốn chết sao? Cũng phải xem bổn Vương có cho hay , bổn Vương cho ngươi chết, Diêm Vương cũng dám thu ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ném cái thìa xuống đất, phẫn nộ , nốc ngụm dược.

      Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh trợn mắt, hiểu Vương gia muốn làm cái gì? Vương gia tự đút dược cho Hàn Ngữ Phong khiến nàng kinh ngạc, nhìn việc tiếp theo, khiến cho nàng hít phải ngụm lãnh khí.

      Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu hôn lên môi Hàn Ngữ Phong, trút hết dược trong miệng mình vào miệng nàng, sau đó cứ giữ như vậy, cho dược nước trong miệng nàng trào ra, nàng chậm rãi nuốt dược trong miệng xuống.

      Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo mạt cười đắc ý, đứng dậy.

      “ Ngô.” Hàn Ngữ Phong trong cơn hôn mê lại nôn, phun hết dược ra.

      “ Hàn Ngữ Phong, ngươi giỏi lắm, bổn Vương muốn biết, là ngươi tàn nhẫn, hay bổn Vương tàn nhẫn.” Mặt Tư Mã Tuấn Lỗi tái xanh lại, nhìn chỗ dược nàng nhổ ra, nổi giận phân phó: “ Nhanh mang đến thêm mười bát dược cho bổn Vương.”

      “ Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức ngay.” Tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy .

      Mười chén dược được đặt chật kín cả mặt bàn, Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy bát thứ nhất, lập tức uống hết, cúi người hôn lên môi Hàn Ngữ Phong, y cố ý dừng lại lâu, muốn nàng uống hết, nhưng mà, chờ cho đến khi y buông môi, nàng lại phun hết ra.

      Tư Mã Tuấn Lỗi phẫn nộ, y cầm lấy bát thứ hai, bát thứ ba, rồi bát thứ tư…… Nhưng mà, mỗi lần y buông môi, Hàn Ngữ Phong cũng đều phun ra hết.

      Mặt y càng ngày càng tái, càng ngày càng dọa người chết sống lại, tiểu nha hoàn đứng hầu hạ ở bên nơm nớp lo sợ, sợ ngọn lửa giận của Vương gia hại đến mình.

      “ Ngươi xuống , cần hầu hạ.” Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy chén dược cuối cùng, phân phó.

      “ Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu nha hoàn thầm thở phào, vội vàng lui ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.

      Tư Mã Tuấn Lỗi uống hết chén dược, nằm đè lên người Hàn Ngữ Phong, tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng, hôn lên môi nàng thêm lần nữa, chậm rãi đưa dược trong miệng vào miệng nàng, nhưng lúc này, y có rời khỏi môi của nàng, vẫn dừng ở tư thế đó, y tin, nàng còn có thể nhổ ra được.

      “ Chết tiệt.” biết qua bao lâu, Tư Mã Tuấn Lỗi giữ chặt lấy đôi môi của Hàn Ngữ Phong, chậm rãi mút lấy đôi môi nàng, thân thể cư nhiên nổi lên phản ứng, khỏi chửi thầm tiếng, nếu phải vì lo cho bệnh tình của nàng, y nhất định muốn có nàng đêm nay.

      Chính lúc này đây, y giật mình phát , Hàn Ngữ Phong có nhổ dược ra, nàng rốt cục nuốt xuống hết, khuôn mặt lãnh khốc mang theo nét vui vẻ, được, ngày mai tiếp tục.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 038: Lời căn dặn của tỷ tỷ

      “ Vương gia, nô tỳ hầu hạ người rời giường.” Sáng sớm tinh mơ, tiểu nha hoàn chạy đến Lục Bình Uyển.

      “ Chờ chút, ngươi quản gia phái người đến cửa cung báo tiếng, bổn Vương hôm nay vào triều sớm được.” Thanh Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh uy nghiêm từ bên trong truyền đến.

      “ Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức ngay.” Tiểu nha hoàn nào dám chậm trễ, vội vàng chạy truyền lời cho quản gia.

      “ Có đúng là Vương gia phân phó như vậy ư, còn gì nữa ?” Quản gia tin hỏi lại tiểu nha hoàn, quái, Vương gia chưa từng nghỉ thượng triều bữa nào, hôm nay y bị sao vậy?

      “ Vâng, quản gia, Vương gia chỉ phân phó như thế thôi.” Tiểu nha hoàn khẳng định mà gật gật đầu.

      “ Biết rồi, ta lập tức sai người truyền lời, đúng là quái, có chuyện gì khiến Vương gia vào triều sớm kia chứ?” Quản gia lắc lắc đầu, vẫn còn hoài nghi.

      Tiểu nha hoàn lòng thầm nghĩ, quái còn đỡ, Vương gia cư nhiên lại đút dược cho Hàn Ngữ Phong, nhưng mà nàng ra, nàng hiểu biết chuyện bằng ít nhiều chuyện chút.

      Lần này, tiểu nha hoàn chủ động bưng mười bát dược, đem đến Lục Bình Uyển.

      Tư Mã Tuấn Lỗi dùng điểm tâm xong, bước đến, nhìn thấy mười bát dược bàn, khóe miệng nụ cười như có như , phân phó: “ bát là đủ rồi, mang hết , đúng rồi, ngươi đút thuốc cho Cảnh nhi .”

      Châu nhi chạy đến Lục Bình Uyển, nàng nghe Hàn Ngữ Phong sinh bệnh, nàng muốn đến thăm, nhưng mà lúc đến đứng trước cửa, nàng liền ngây người, Vương gia cư nhiên có vào triều, lại thấy chuyện trước mắt, khiến nàng há hốc mồm rất lâu……

      “ Hàn Ngữ Phong, mạng của ngươi chung quy cũng là của ta, ta cho ngươi chết, ai cũng có quyền đoạt .” Nhìn chằm chằm người nằm giường, vừa lạnh lùng , y vừa nốc hết chén dược, sau đó, cuối người hôn lên môi của nàng, chậm rãi đưa dược từ miệng mình qua…… Tiếp đến, cứ vậy mà hôn nàng, rất lâu, có rời .

      Châu nhi cũng đứng ở ngoài rất lâu, khuôn mặt chuyển từ khiếp sợ đến tái nhợt, nay càng thêm tái nhợt, lấy tay ôm ngực, tâm hảo đau, hảo chua xót, từng giây phút đầu tiên nàng được Tư Mã Tuấn Lỗi tiếp cận, đối nàng thương hết mực, nàng liền giống như tỷ tỷ, tự chủ được mà y, nhưng mà nàng biết, nàng xứng, chỉ là chính nàng cũng biết, thân thể bệnh tật của nàng cũng chỉ có thể sống thêm được vài năm.

      Nàng hề mộng tưởng đến việc, Vương gia lấy nàng làm phi làm thiếp, nàng chỉ nghĩ cứ như vậy mà ở cạnh y, cảm thấy mãn nguyện, nguyên lai phải vậy, nàng vừa đau lòng, vừa ghen tị……

      “ Châu nhi, sao ngươi lại đến đây? Mau vào trong ngồi .” Tư Mã Tuấn Lỗi ngậm môi Hàn Ngữ Phong, thẳng cho đến khi nàng nhổ ra, mới đứng dậy, phát Châu nhi đương đứng ngoài cửa, sắc mặt cực kém, thân thể có chút dao động, vội vàng bước qua, dìu nàng vào phòng ngồi xuống, ngữ khí ôn nhu mang theo quan tâm.

      “ Ta sao, Vương gia, ta nghe nha hoàn Hàn nương sinh bệnh, cho nên muốn đến đây thăm, nghĩ đến……” Châu nhi đến đây cảm thấy hơi đau lòng, sắc mặt ảm đạm, nhưng mà rất nhanh sau, nàng lại làm bộ như thèm để ý: “ muốn quầy rầy ngươi, cho nên đứng ở ngoài cửa.”

      “ Châu nhi, thân thể ngươi khỏe, phải chú ý đến thân thể, bằng , ta sao dám đối diện với lời căn dặn của tỷ tỷ ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, ôn nhu mang theo tia trách cứ.

      “ Ta sao, Vương gia, cần lo lắng, cơ thể của ta trước giờ, ta đều biết, được rồi, ta quấy rầy ngươi nữa, chờ nàng tỉnh ta lại đến thăm.” Lòng Châu nhi cực chua xót, nguyên lai y đối xử tốt với mình, đều là vì lời căn dặn của tỷ tỷ, nàng muốn trốn khỏi nơi này, nàng sợ mình nhịn được, mà rơi lệ.

      “ Ta đưa ngươi về, về sau nếu có ra ngoài, nhớ khoác thêm áo.” Tư Mã Tuấn Lỗi xong, cởi áo ngoài khoác lên người Châu nhi, ôn nhu ôm lấy nàng, đưa nàng quay về Cư Tình Uyển.

      Châu nhi tựa vào vòm ngực cứng cáp của y, nghe được mùi hương đặc biệt của y, nước mắt cầm được, từng giọt từng giọt rơi xuống……

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 039: Cảnh nhi tỉnh
      “ Tỷ tỷ, ngươi tỉnh tỉnh nha, được bỏ lại Cảnh nhi, Cảnh nhi sợ, tỷ tỷ ngươi mau mở mắt, Cảnh nhi nghe lời mà, tỷ tỷ, ngươi muốn đến thiên đường sao? Vậy mang theo Cảnh nhi có được ? Cảnh nhi cũng muốn đến thiên đường, muốn tìm phụ thân cùng nương……”

      Hàn Ngữ Phong nằm ở giường, hàng lông mi dài khẽ động, nhưng có tỉnh lại.

      “ Cảnh nhi, ngoan, chúng ta đến đút dược cho tỷ tỷ nhé? Tỷ tỷ chỉ có uống dược, mới có thể khỏi bệnh, ngươi với tỷ tỷ, mau uống dược .” Tiểu nha hoàn đứng ở bên bị Cảnh nhi làm cho cảm động, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, lòng nàng cực kỳ đồng tình đối với cặp tỷ đệ này.

      “ Ân, hảo, tỷ tỷ uống dược.” Cảnh nhi tránh qua bên, gật gật đầu.

      Tiểu nha hoàn dùng thìa múc dược đưa đến bên miệng Hàn Ngữ Phong, đổ từ từ vào miệng nàng, tiểu nha hoàn rất sợ nàng lại nhổ ra.

      “ Tỷ tỷ, nuốt xuống , đắng chút nào đâu, Cảnh nhi sợ, tỷ tỷ là người lớn cũng sợ.” Cảnh nhi thấy Hàn Ngữ Phong ngậm dược ở trong miệng, tưởng rằng nàng sợ dược đắng giống cậu.

      Hàn Ngữ Phong trong cơn hôn mê, yết hầu động vài cái, nuốt hết dược trong miệng xuống.

      tốt quá, nàng nuốt xuống rồi.” Tiểu nha hoàn đứng ở bên hưng phấn , vội đút thêm chút dược vào miệng nàng.

      “ Nàng uống xong chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa vào cửa thấy tiểu nha hoàn đút dược cho nàng.

      “ Dạ, hồi Vương gia, ta cho nàng uống xong, đều nhờ Cảnh nhi tỉnh lại, mực khuyên bảo nàng.” Thanh bất thình lình kia, khiến cho tiểu nha hoàn sợ, vội vàng cung kính đứng dậy hồi bẩm.

      Cảnh nhi quay đầu lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi, sợ hãi trốn ở góc.

      “ Ngươi sợ ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy Cảnh nhi đứng trong góc, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn y.

      “ Sợ.” Cảnh nhi thụt lùi, vội vã cúi đầu, dám nhìn y, lí nhí đáp.

      “ Sợ gì?” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc, y làm gì, khiến cho đứa sợ hãi.

      “ Ngươi đánh người, đánh ta cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ chảy rất nhiều máu, ta sợ.” Cảnh nhi cúi đầu, lí nhí .

      Đánh nó cùng tỷ tỷ, Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức ngẩn người, nhớ đến ngày đó, lúc đánh Hàn Ngữ Phong, nó đứng ngay bên cạnh, nguyên lai, hành động hôm ấy của mình khiến cho nó sợ, để lại bóng ma trong tâm linh bé của nó……

      “ Tuấn Lỗi, xảy ra chuyện gì thế? Có thể khiến cho Tam Vương gia của chúng ta thường xuyên chăm chỉ việc quốc nay lại vào triều, ta hiếu kỳ nga.” đạo thanh đùa giỡn cất lên.

      “ Đại ca ca, là ngươi, ngươi đến thăm ta.” Cảnh nhi nhìn người vừa đến, cao hứng gọi, lập tức bổ nhào vào lòng y, còn đắc ý .

      “ Cảnh nhi ngoan, đại ca ca đến thăm ngươi, ngươi có ngoan hay ngoan?” Tư Mã Tuấn Dật xoa đầu Cảnh nhi, ôn nhu hỏi.

      “ Đại ca ca, Cảnh nhi rất ngoan, Cảnh nhi sợ uống dược đắng.” Cảnh nhi tựa vào ngực y, đắc ý .

      “ Cảnh nhi sinh bệnh sao?” Phải chịu dược đắng ư?” Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy Cảnh nhi, quan tâm hỏi.

      “ Ân, Cảnh nhi cùng tỷ tỷ sinh bệnh, ngươi xem, tỷ tỷ còn chưa tỉnh.” Cảnh nhi đưa tay chỉ người nằm giường, .

      “ Tỷ tỷ ngươi sinh bệnh?” Tư Mã Tuấn Dật nhìn sắc mặt người nằm giường tái nhợt, đôi tròng mắt tà mị khẽ chớp, chẳng lẽ, Tuấn Lỗi vào triều là vì nàng sinh bệnh sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :