1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 030: Lại bị hãm hại
      xảy ra chuyện gì?” ‘Rầm’ tiếng, cửa bị bật tung, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng người của Vương phủ lập tức xông vào.

      “ Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” tiểu nha hoàn chạy đến bên người Liên, thấy dưới đất vũng máu, Liên mắt nhắm nghiền, lớn tiếng khóc òa.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng tiêu sái đến bên cạnh Liên, đưa tay trước mũi nàng, thử xem nàng có còn thở, tắt thở rồi, nhìn vết đao đâm sâu ở trước ngực, còn có vũng máu, sắc mặt tái như sương lạnh.

      Hàn Ngữ Phong vẫn ngồi ở kia, thân thể ngừng run rẩy, nàng bị mọi thứ trước mắt dọa đến biết gì nữa, nàng biết xảy ra chuyện gì, trước mắt toàn sợ hãi, đều vì vũng máu kia.

      “ Hàn Ngữ Phong, ngươi điên rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hét lớn, đôi mắt băng hàn vô cùng, bước về phía nàng giống như lưỡi dao.

      , phải ta.” Hàn Ngữ Phong khôi phục lại chút, thân thể cùng thanh run rẩy.

      phải ngươi, vậy thứ ngươi cầm tay là gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao nhìn chằm chằm bả đao nhọn dính máu tay nàng. Đôi mắt lên hàn quang. Y nghĩ đến, nàng lại tàn nhẫn như vậy, giết người, nàng cư nhiên dám ở trong Vương phủ y mà giết người.

      “ A.” Hàn Ngữ Phong nâng tay lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn bả đao dính máu tay, lại thất kinh phát ra tiếng thét, vứt bả đao trong tay xuống đất.

      “ Cho đến tận bây giờ mà ngươi còn ngụy biện? Ngươi là nữ nhân ngoan vô liêm sỉ, hôm nay ta buông tha cho ngươi nữa đâu.” Con ngươi Tư Mã Tuấn Lỗi bán mị, chợt xuất thủ, đánh chưởng vào trước ngực nàng.

      Đương ngồi dậy đột nhiên bị chưởng, thân mình Hàn Ngữ Phong bị hất tung, ‘phụt’ ngụm máu từ trong miệng phun ra, từ chưởng lực của y mà rơi mạnh xuống đất.

      Thân thể va chạm mạnh mặt đất cứng ngắc, mắt Hàn Ngữ Phong choáng váng, cả người đau nhức, khóe miệng còn lưu giọt máu, mảng máu trước ngực, nàng cuộn mình lại, đưa hai tay ôm lấy chính mình, giảm bớt đau nhức của cơ thể, thân hình gầy yếu khẽ rùng mình, nhưng cũng khiến cho nàng tỉnh táo lại, hiểu được xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng cũng , đao nhọn sao lại ở tay mình.

      “ Đứng lên, cần giả bộ đáng thương vô tội, ngươi phạm phải tội giết người, còn muốn người khác đồng tình sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi đến gần nàng, bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo nàng , Hàn Ngữ Phong đứng thẳng còn xong, ngã vào lòng y.

      “ Buông, giết người là tội lớn, chứng cứ đâu.” Hàn Ngữ Phong phen đẩy y ra, chau mày, cố nén đau đớn, vẫn phục mà hỏi lại.
      “ Chứng cứ? Còn cần chứng cứ sao? Đao nhọn ngươi cầm tay phải là chứng cứ sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của nàng.

      “ Ha ha, ta cầm đao nhọn tay, chứng mình là ta giết người sao?” Hàn Ngữ Phong cư nhiên thản nhiên nở nụ cười, vết mau nơi khóe miệng lên tia trào phúng.

      Nàng đột nhiên chậm rãi bước đến, cầm lấy đao nhọn kia, bước từng bước đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Nàng muốn làm gì? Giết y sao? Con ngươi bán mị của Tư Mã Tuấn Lỗi, nhìn nàng bước từng bước đến gần mình, muốn thương tổn y, vậy là nàng biết tự lượng sức, trách y? Tay thầm dùng lực.

      Hàn Ngữ Phong đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi, nhét bả đao vào tay y, sau đó cười lạnh nhìn y.

      “ Ngươi có ý tứ gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, nàng muốn làm gì?

      “ Chứng cứ, phải ngươi đao nhọn ở tay ta, cho rằng Liên là do ta giết, như vậy, tại nó ở tay ngươi, ta phải có thể là ngươi giết người sao?”

      “ Hàn Ngữ Phong, khá lắm, nữ nhân thông minh giả dối, ngươi cho là như vậy, ngươi có thể thoát khỏi tội danh giết người sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, tiếp đó là phẫn nộ rít lên.

      “ Vậy chỉ là hiềm nghi, tối thiểu có thể chứng minh được là ta giết người.” Hàn Ngữ Phong điềm tĩnh tự nhiên, biểu tình mặt kiên định vô cùng.

      “ Ngụy biện khéo lắm.” Tư Mã Tuấn Lỗi mím môi châm chọc, đột nhiên quát lớn: “ Người đâu, tống nàng vào địa lao.”

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 031: Châu nhi cầu tình
      Địa lao vẫn u ẩm ướt như trước, nhưng lần này còn châm ngọn lửa sắp tàn, ánh sáng ảm đạm, in bóng hình quỷ dị dị thường bốn bức tường xung quanh.

      Hàn Ngữ Phong cuộn mình trong vách tường của địa lao, mái tóc rối bù, trước ngực mảng huyết ô, nàng nản chí ngả lòng nhắm hai mắt lại, Vương phủ này, đối với nàng mà , giống như địa ngục, vào phủ ngắn ngủi có mấy ngày, lại chịu đủ dày vò, vào nhà lao đến hai lần.

      Nếu phải vì Cảnh nhi, nàng hy vọng cứ như vậy mà chết , này hẳn phải là giải thoát……

      “ Ai……” tiếng thở dài yếu ớt từ bên ngoài địa lao truyền đến.

      “ Châu nhi nương, sao ngươi lại đến đây?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu, thấy Châu nhi nương thân đơn bạc gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đứng ở bên ngoài.

      “ Ta nghe nha hoàn , ngươi lại bị Vương gia nhốt vào địa lao, cho nên đến thăm ngươi.” Thanh Châu nhi thực ôn nhu, rất , hữu khí vô lực, biểu thân thể nàng vốn cực yếu.

      “ Đa tạ ngươi, ngươi đến thăm ta, có phải ngươi tin ta có hạ độc ngươi hay ? có giết Liên?” Thanh Hàn Ngữ Phong có chút kích động, có chút khàn khàn, lâu có uống nước.

      “ Ta tin, ta luôn tin ngươi, nhưng mà, ta tận lực cố gắng thuyết phục Vương gia thả ngươi, điều tra chân tướng, trả lại trong sạch cho ngươi.” Mĩ mâu của Châu nhi chuyển động, an ủi nàng.

      “ Châu nhi, sao ngươi lại đến đây, nơi này u ẩm ướt như vậy, thích hợp cho ngươi đến.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhàng vô khí xuất ở địa lao, có chút trách cứ Châu nhi.

      “ Vương gia, ta sao.” Thanh ôn nhu của Châu nhi vô cùng êm tai, còn : “ Vương gia cũng biết nơi này u ẩm ướt, hay là thả nàng .”

      được, nàng là người bị hiềm nghi nhất trong vụ việc giết Liên.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng, lưu chút tình nào, dứt khoát cự tuyệt.

      “ Vương gia, ngươi chỉ là bị hiềm nghi, cho dù nhốt trong địa lao này, nàng cũng chạy thoát, nếu có ngày, điều tra chân tướng, phải nàng gây nên, vậy phải là nàng chịu ủy khuất sao, Vương gia, Châu nhi cầu người, thả nàng .” Châu nhi nhu nhu nhược nhược thay nàng cầu tình.

      “ Châu nhi, vì cái gì muốn thay nàng cầu tình?” Tư Mã Tuấn Lỗi kỳ quái, Châu nhi hận nàng sao?

      “ Vương gia, ta chỉ muốn oan cho người tốt, oan oan tương báo, nàng cũng là vô tội.” Châu nhi yếu ớt , mặt mày lưu động khiến người khác nhìn ra biểu tình.

      “ Châu nhi nương, đa tạ hảo ý của ngươi, tâm ý của ngươi Hàn Ngữ Phong liền lĩnh, cần câu y đâu.” Hàn Ngữ Phong cảm động nhìn Châu nhi, nàng tin tên Vương gia lãnh khốc vô tình như ma quỷ này thả nàng.

      “ Châu nhi, ngươi thấy chưa? Nàng cần hảo tâm của ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đảo mắt nhìn Hàn Ngữ Phong, với Châu nhi.

      “ Vương gia, thả nàng , nếu điều tra ra là do nàng làm, nhốt lại cũng muộn.” Châu nhi để ý đến điều đó, vẫn thay nàng cầu tình.

      Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi bán mị, nhìn Châu nhi nhu nhược khẩn cầu y, mĩ mâu mang theo chờ mong, lại nhìn Hàn Ngữ Phong thân huyết ô, thê thảm bấn loạn, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng dính máu, đột nhiên phen ôm lấy Châu nhi, đến cửa lao phân phó thị vệ: “ Thả người.”

      “ Đa tạ.” Châu nhi dựa đầu vào ngực y, ôn nhu ngọt ngào , y chung quy cũng là vì mình mà đau lòng, đành lòng làm trái ý nguyện của nàng.

      “ Về sau, ít ra khỏi cửa lại, thân thể quan trọng hơn, có biết ?” Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu dặn dò.

      “ Ân, ta biết rồi.”

      Cửa địa lao đột nhiên mở ra, thị vệ : “ Ra ngoài , Vương gia thả ngươi đó.”

      Hàn Ngữ Phong hơi sửng sờ, y cư nhiên lại nghe lời Châu nhi mà thả nàng, xem ra Châu nhi ở trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi giống bình thường.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 032: Chân tướng việc hạ độc (nhất)

      “ Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong thân huyết ô xuất ở sài phòng cũ nát, khiến cho Cảnh nhi hoảng sợ.

      “ Cảnh nhi đừng sợ, tỷ tỷ sao, để tỷ tỷ nghỉ ngơi chút.” Hàn Ngữ Phong vừa quấn băng trước ngực, vừa giọng an ủi Cảnh nhi.

      “ Hảo, tỷ tỷ, ngươi mau nằm xuống .” Cảnh nhi giúp tỷ tỷ nằm đống rơm rạ.

      ************************************************** ****************

      “ Vương gia, tha mạng, tha nô tỳ.” Trong đại sảnh của Vương phủ có tiểu nha hoàn với khuôn mặt đẫm nước mắt, ngừng bi thương dập đầu xin tha mạng.

      Xuân nhi, Hàn Ngữ Phong cả kinh, nàng phải là nha hoàn của Châu nhi sao? Nàng làm sai chuyện gì thế?

      , là ai sai ngươi làm vậy hả?” Tư Mã Tuấn Lỗi lưu chút tình nào mà đá nàng cước, sắc mặt trầm băng lãnh.

      “ Tiểu thư, ngươi cứu ta.” Xuân nhi đến chân Châu nhi, khuôn mặt đẫm nước mắt, ai oán hô: “ Xuân nhi, còn cách nào khác, chỉ là bất đắc dĩ……”

      , tiểu thư, Xuân nhi thực xin lỗi ngươi, nhưng mà Xuân nhi muốn hại chết ngươi, ta cũng biết đó là độc dược.” Xuân nhi lôi kéo vạt áo của Châu nhi, giải thích.

      “ Đúng là ngươi hạ độc rồi, Xuân nhi, ai cho ngươi thuốc độc, lại giá họa cho Hàn nương?” Ngữ khí của Châu nhi vô cùng thất vọng.

      Hàn Ngữ Phong đứng ở bên cả kinh, độc là do Xuân nhi hạ, nàng cảm thấy rùng mình từ lòng bàn chân hết toàn thân, Xuân nhi là nha hoàn bên cạnh Châu nhi nha, nhưng mà ngoại trừ Tư Mã Tuấn Lỗi, trong Vương phủ còn có người thứ hai hận nàng sao?

      “ Tiểu thư, độc là do Liên phu nhân cấp cho nô tỳ, trả cho nô tỳ trăm lượng bạc, nô tỳ, đây chỉ là chút thuốc xổ, chỉ khiến tiểu thư đau bụng lát, rồi giá họa cho Hàn Ngữ Phong là được, bởi vì Vương gia để ý ngươi, nhất định phải nghiêm trị nàng, phu nhân , nàng chỉ là muốn giáo huấn nàng chút, xảy ra chuyện gì đâu, cho nên nô tỳ liền tin.” Xuân nhi khóc sướt mướt, kể lại tình.

      Liên cũng là do ngươi giết sao?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi sắc bén, ngữ khí hàn băng.

      phải, Liên phu nhân phải do nô tỳ giết, cho dù nô tỳ có mười cái lá gan, nô tỳ cũng dám giết người.” Xuân nhi cả kinh, vội vàng lắc đầu lia lịa: “ Huống chi lúc phu nhân bị hại, nô tỳ còn chăm sóc tiểu thư, Vương gia có thể hỏi tiểu thư.”

      Châu nhi khẽ gật đầu với y, tỏ vẻ đồng ý, lại buông mắt hỏi Xuân nhi: “ Xuân nhi, ngươi cần ngân lượng lắm sao?”

      “ Ca ca của nô tỳ thiếu tiền đặt cược, nếu trả, liền giết chết y, nô tỳ chỉ có mình ca ca, nô tỳ thể trơ mắt nhìn thấy y chết, tiểu thư, ngươi tha thứ cho nô tỳ , cứu nô tỳ .” Xuân nhi dứt lời, liền liều mạng dập đầu mặt đất cho Châu nhi.

      “ Cẩu nô tài, Vương phủ ta há có thể nào dễ dàng tha thứ cho những người như vậy, người đâu, lôi nàng ra ngoài cho ta, loạn côn đánh chết(1) cho ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi quát lớn tiếng, lãnh khốc vô tình phân phó.

      “ Dạ.” Hai gia đinh bước đến nắm lấy Xuân nhi, kéo ra ngoài.

      “ A, tiểu thư, cứu nô tỳ, nô tỳ muốn chết.” Xuân nhi bị dọa, cả người run rẩy, khuôn mặt sợ hãi đến còn tia huyết sắc, gắt gao túm lấy vạt áo của Châu nhi, chịu buông tay.

      Loạn côn đánh chết, mọi người hẹn mà hít phải luồng lãnh khí, lại ai dám lên tiếng cầu tình, Hàn Ngữ Phong rốt cục hiểu xảy ra chuyện gì.

      Nguyên lai là Liên sai Xuân nhi hãm hại nàng, khiến cho nàng phải chịu đau đớn dưới roi vọt, sống bằng chết, nàng hận Xuân nhi, nhưng mà loạn côn đánh chết, quả rất tàn nhẫn.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 033: Chân tướng việc hạ độc (nhị)

      “ Vương gia……” Nhìn bộ dạng thê thảm bất lực của Xuân nhi, Châu nhi ôn nhu mở miệng, dù sao đây cũng là nha hoàn hầu hạ của nàng, chung quy vẫn là có cảm tình.

      “ Châu nhi, ngươi cần thay nàng cầu tình, ta tha thứ cho nàng đâu, nhanh, lôi xuống.” Tư Mã Tuấn Lỗi đánh gảy lời nàng, kiên nhãn mà phân phó.

      “ Vương gia tha cho nô tỳ , tiểu thư, cứu mạng a.” Xuân nhi liều mạng giãy dụa, hét lớn.

      “ Chờ chút .” Hàn Ngữ Phong nhịn được, nàng phải là thương hại Xuân nhi, nhưng mà muốn nhìn thấy người khác chết, gia đinh dừng bước, Xuân nhi cũng ngừng khóc thét.

      “ Ngươi muốn làm gì?” Tuấn mâu sắc bén của Tư Mã Tuấn Lỗi bắn về phía Hàn Ngữ Phong.

      “ Vương gia, nô tỳ thỉnh cầu người đại từ đại bi tha Xuân nhi , cho nàng con đường sống.” Hàn Ngữ Phong thay nàng cầu tình.

      “ Ngươi hận nàng, oán nàng?” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi bán mị, nàng đương giở trò gì, muốn y buông tha cho Xuân nhi sao? Dù sao Xuân nhi cũng là người hãm hại nàng, nàng còn chịu đau đớn dưới roi vọt, những chuyện đó nàng quên rồi sao?

      “ Hận, nhưng mà, ta muốn để nàng tìm cái chết, Châu nhi nương là người tốt, người tốt được trời phù hộ, cho nên nàng sao, ta nghĩ Châu nhi nương cũng hy vọng Xuân nhi chết.” Hàn Ngữ Phong nhìn Châu nhi, Châu nhi ôn nhu cười với nàng.

      “ Vương gia, Hàn nương rất đúng, tha Xuân nhi , cho nàng cơ hội hối cải làm người.” Châu nhi đứng dậy, đứng kế Hàn Ngữ Phong.

      Ánh mắt sắc bén của Tư Mã Tuấn Lỗi dừng lại lâu người Hàn Ngữ Phong, mới lạnh giọng phân phó: “ Đuổi Xuân nhi ra khỏi Vương phủ.” Rồi tự mình rời khỏi đại sảnh trước.

      Mọi người thở phào nhõm, Hàn Ngữ Phong cùng Châu nhi cũng thở phào, nhìn nhau, lộ ra nụ cười yếu ớt.

      “ Đa tạ Vương gia, đa tạ tiểu thư, đa tạ Hàn nương.” Xuân nhi ngừng dập đầu cảm kích, tính mạng được bảo vệ, còn gì quan trọng hơn nữa.

      Chuyện hạ độc, tra manh mối, Hàn Ngữ Phong vẫn hiểu, Tư Mã Tuấn Lỗi sao lại biết là do Xuân nhi hạ độc?

      ************************************************** **************

      Tư Mã Tuấn Lỗi bước vào thư phòng.

      “ Chân tướng có phải là khiến người khác thực bất ngờ ?” đạo thanh vang lên trong thư phòng.

      “ Tuấn Dật, sao ngươi biết là Xuân nhi hạ độc?” Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

      “ Ta cũng chỉ là vô tình thôi, ở đường, gặp được dân cờ bạc kia, y muội muội là người hầu ở trong Vương phủ, lấy được trăm hai lượng bạc, trong lòng ta lúc ấy dao động, nghĩ ai lại có thể dễ dàng trộm được bạc trong phủ, vì ngươi mà khổ não, ta phái người tra xét, nghĩ đến là chó ngáp phải ruồi, tra được chuyện này.” Tư Mã Tuấn Dật ngồi ở ghế, tư thái nhàn nhã thoải mái, như là đương du sơn ngoạn thủy, thích ý đến cực điểm.

      “ Ta ngờ, Liên lại là nữ nhân như vậy, bình thường vì tranh giành tình nhân, dùng thông minh để đùa giỡn người khác chút, ta cảm thấy nó ảnh hưởng đến toàn cục, tùy ý các nàng, nghĩ đến, nàng lại ngoan độc như thế.” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi trầm xuống, ngữ khí rét lạnh như băng.

      “ Được rồi, Tuấn Lỗi, ngươi biết được chân tướng, ngươi về sau có cần đối xử tàn bạo với Hàn Ngữ Phong hay ?” Tư Mã Tuấn Dật lắc đầu thở dài: “ Chẳng lẽ tra tấn nàng đến chết, ngươi vui sướng, Mai nhi có thể sống lại sao?”

      “ Tuấn Dật, ngươi cần nữa, cách nào chăng nữa, cái chết của Liên, nàng là bị hiềm nghi nhiều nhất, hung khí nằm ở trong tay nàng.” Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn chưa chịu thừa nhận hình phạt của mình là sai.

      “ Tuấn Lỗi, ngươi cũng chỉ nàng bị ‘hiềm nghi’, có bằng chứng cụ thể, ngươi chung quy vẫn được đánh chết người khác.” Tư Mã Tuấn Dật thập phần bất đắc dĩ, cho dù y có làm đau Hàn Ngữ Phong, Tuấn Lỗi tính tình cố chấp, y nhận định, trừ phi mình đưa ra bằng chứng giải oan, bằng y vẫn tin.

      “ Ngươi giống như để ý đến nàng? Vì cái gì thay nàng giải thích?” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi híp lại theo dõi y: “ Đừng quên, nàng sớm là nữ nhân của ta.”

      “ Phàm là nữ nhân kiều, ta đều thương tiếc, ta nhịn được việc ngươi đem người ta ra tra tấn đến chết sống lại như thế, nếu ngươi biết quý trọng, ta cũng muốn nàng lưu lại nơi này.” Tư Mã Tuấn Dật nở nụ cười tà mị, tựa thực tựa giả.

      “ Ta lạm dụng hình phạt với nàng đâu, nhưng mà, nếu chứng minh được mọi việc là do nàng làm, ta cũng lưu chút tình nào đâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi hơn nửa ngày, mới thốt ra câu.

      “ Hảo, ta đây cáo từ trước.” Tư Mã Tuấn Dật biết lời của y là nhất ngôn cửu đỉnh, y trừng phạt nàng, y nhất định giữ lời.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 034: Cảnh nhi sinh bệnh
      Kéo lê thân hình mệt mỏi đau nhức, Hàn Ngữ Phong về đến sài phòng, Cảnh nhi hôm nay ăn cơm trưa và cơm chiều rất ít, nàng có chút lo lắng.

      Cảnh nhi ngủ, Hàn Ngữ Phong nhìn cậu, đúng, khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi sao lại đỏ hồng lên như vậy? Vội vàng lấy tay sờ, Cảnh nhi nóng quá.

      “ Cảnh nhi, ngươi tỉnh tỉnh, tỷ tỷ nghe ngươi khó chịu ở đâu?” Hàn Ngữ Phong vội vàng lay lay cậu, muốn đánh thức cậu.

      “ Ngô, tỷ tỷ, ta hảo khó chịu.” Cảnh nhi có mở to mắt, trở mình cái lại lăn ra ngủ tiếp.

      Cảnh nhi sinh bệnh, Hàn Ngữ Phong lập tức phản ứng, vội vàng bế Cảnh nhi chạy ra ngoài.

      “ Đứng lại, ngươi muốn đâu?” Nàng chạy đến cổng chính của Vương phủ, bị thị vệ ngăn lại.

      “ Cảnh nhi sinh bệnh, ta muốn thỉnh đại phu.” Hàn Ngữ Phong vội vàng giải thích.

      được, Vương gia phân phó, ngươi thể rời khỏi Vương phủ được.” Thị về từ chối, vẫn ngăn nàng lại, cho nàng ra ngoài.

      “ Nhưng mà, Cảnh nhi bị bệnh rất nặng, ta phải thỉnh đại phu, thị về đại ca, ngươi thông cảm dùm, cho ta ra ngoài , Cảnh nhi còn ở trong này, ta đào tẩu đâu.” Hàn Ngữ Phong lo lắng cầu tình.

      “ Đừng trách chúng ta, chúng ta là bất đắc dĩ, thả ngươi ra ngoài, chừng người chết lại là chúng ta, chi bằng ngươi cầu Vương gia , Vương phủ này chỉ có Vương gia mới cho phép ngươi thỉnh đại phu, mọi người mới có thể thả ngươi ra ngoài.” Thị vệ thấy nàng đáng thương, hảo tâm khuyên bảo, phải bọn họ có tình người, là Vương gia rất đáng sợ.

      Cầu Vương gia, Hàn Ngữ Phong lập tức tỉnh ngộ, đúng, xem ra chỉ có thể cầu y……

      Căng thẳng lo lắng chạy đến phòng ngủ của Tư Mã Tuấn Lỗi, chợt nghe tiếng gầm khẽ từ bên trong truyền đến.

      “ Vương gia, ta…… Chịu ……” Thúy Hà thở dốc, thanh kiều mỵ đứt quãng từ bên trong truyền ra.

      “ Tiểu tinh, này mà chịu nổi, còn cái lợi hại hơn sao đây hử?” Thanh lãnh khốc tà ác cũng từ bên trong truyền ra.

      Hàn Ngữ Phong để ý đến điều đó, giờ nàng chỉ nghĩ đến Cảnh nhi mà thôi.

      “ Vương gia, nô tỳ van cầu người, Cảnh nhi sinh…………” Hàn Ngữ Phong lớn tiếng cầu xin.

      “ La hét cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi đương đà hứng trí đột nhiên bị đánh gảy, lời thứ hai mà mở cửa ra, trừng đôi liệt mâu đương nổi trận lôi đình, giận tái mặt mà vươn chân.

      ‘Binh’ cước, Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp dứt lời, thân mình liền văng ra xa, sau đó rơi xuống đất mạnh.

      “ Ngô.” Hàn Ngữ Phong cắn môi phát ra tiếng rên trầm, lảo đảo đứng dậy mà bước đến.

      Tư Mã Tuấn Lỗi lần này mới thấy mặt người kia, cư nhiên là Hàn Ngữ Phong, nàng lại muốn làm gì? Ai trong Vương phủ cũng đều biết, lúc Vương gia đương bận, chuyện của thiên đại cũng có thể đến quấy rầy y, nếu bản thân chuốc lấy hậu quả, nhưng mà, Hàn Ngữ Phong lại biết điều đó.

      “ Ngươi biết rằng, cho dù là chuyện của thiên đại cũng thể đến quấy rầy bổn Vương sao? Quỳ gối ở đó cho bổn Vương, chờ bổn Vương tâm tình tốt lên sau.” Ngữ khí của Tư Mã Tuấn Lỗi rét lạnh như băng, ngay cả nguyên do cũng chẳng thèm hỏi, cũng cho nàng cơ hội để giải thích. Xoay người trở về phòng.

      Hàn Ngữ Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn theo bóng dáng của y, mĩ mâu chứa đầy hận ý, y lãnh khốc vô tình đến vậy sao, tâm cứng như thiết đồng, chẳng lẽ việc tìm hoan mua vui so với sinh mạng của người còn quan trọng hơn sao? Nàng rất muốn xoay người bước , nhưng mà, còn Cảnh nhi sao? Lúc này, cốt khí cùng tôn nghiêm đáng xu, lòng chứa đầy oán hận cùng bất mãn cũng thế, Hàn Ngữ Phong thể quỳ xuống, chờ đợi lương tâm y thức tỉnh, cứu lấy Cảnh nhi…………

      Rất nhanh, từ trong phòng lại truyền thanh khiến cho người khác đỏ mặt tía tai.

      Hàn Ngữ Phong liền quỳ gối ngoài phòng, trong lòng thầm cầu nguyện y nhanh chấm dứt , cũng cầu Cảnh nhi cố gắng chịu đựng……

      Đột nhiên trận cuồng phong nổi lên, từng đợt từng đợt cuồng phong thổi lá cây rơi xuống như mưa, thân hình đơn bạc gầy yếu của nàng vì chắn gió mà run lên, trời sấm chớp ầm ầm, tia chớp ngừng ra, trong khoảnh khắc, từng hạt mưa nặng trĩu hề báo trước.mà rơi xuống.

      Từng đợt mưa rơi như muốn quất vào người Hàn Ngữ Phong, mặt còn nhìn đâu là mưa đâu là nước mắt, cuồng phong bạo vũ đều hướng về phía nàng, nàng giống như đóa hoa , đương chịu khổ giữa thịnh nộ của đất trời, ảm đạm điêu linh……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :