1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 025: Cứu khỏi địa lao
      Tư Mã Tuấn Dật vừa vào trong phủ, liền nhìn thấy Cảnh nhi ngồi xổm mặt đất khóc rất thương tâm.

      “ Sao thế? Ai khi dễ ngươi à?” Bước qua đó, khẽ xoa đầu nó rồi hỏi.

      “ Đại ca ca.” Cảnh nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn mang theo nước mắt kinh hỉ gọi, đại ca ca phi được, đại ca ca rất có bản lĩnh, vậy y nhất định có thể cứu được tỷ tỷ, nghĩ vậy, khỏi nắm lấy tay Tư Mã Tuấn Dật, mang theo cầu xin, hỏi: “ Đại ca ca, ngươi giúp ta cứu tỷ tỷ được ?”

      “ Tỷ tỷ ngươi làm sao?” Tư Mã Tuấn Dật nghe thấy tỷ tỷ của cậu, giật mình, khỏi vội vàng hỏi.

      “ Tỷ tỷ, bị bọn họ – nhốt lại, còn đánh – tỷ tỷ, tỷ tỷ chảy – thiệt nhiều máu.” Nghe y như vậy, Cảnh nhi càng khóc dữ hơn, mặt khóc mặt khác năng lộn xộn.

      Tư Mã Tuấn Dật chợt dừng lại ở câu ‘tỷ tỷ chảy thiệt nhiều máu’, hiểu vì cái gì tâm của y lại cảm giác được đau đớn, vội kéo tay của Cảnh nhi: “ Mang ta đến đó.”

      “ Tham kiến Tứ Vương gia.” Thị về ngoài địa lao thấy Tư Mã Tuấn Dật bước đến, vội vàng hành lễ.

      “ Ân.” Tư Mã Tuấn Dật khẽ gật đầu, nắm lấy tay Cảnh nhi vào trong.

      “ Tứ Vương gia, ngươi muốn vào trong sao? Thỉnh Tứ Vương gia đừng vào, tiểu nhân sợ khi Vương gia trở về trách tội.” Thị vệ vội vàng ngăn y lại.

      “ Tránh ra, chẳng lẽ ngươi sợ ta sao? Ta cũng có thế lấy mạng của ngươi đấy.” Tư Mã Tuấn Dật có chút buồn bực.

      “ Vương gia, tiểu nhân……” Thị vệ đứng đó, khó xử, đều là Vương gia cả, ai cũng được đắc tội.

      “ Quên , tất cả mọi hậu quả bổn Vương tự mình gánh vác.” Tư Mã Tuấn Dật biết khó xử, dứt lời, liền dẫn Cảnh nhi tiêu sái vào trong.

      Ánh sáng lờ mờ chiếu vào địa lao u, trong đó có người, toàn thân ướt đẫm máu nằm đó, vẫn nhúc nhích.

      “ Tỷ tỷ.” Cảnh nhi bổ nhào đến, Hàn Ngữ Phong đương lâm vào hôn mê nên biết chút gì hết, nhưng mà hơi thở có chút nóng.

      Tư Mã Tuấn Dật thấy sau lưng nàng chằn chịt vết thương, tuấn mâu đen láy toàn phẫn nộ, Tuấn Lỗi cũng tàn nhẫn, y ra tay cũng nặng, dùng thủ đoạn tàn khốc như thế để trách phạt nàng.

      “ Đại ca ca, tỷ tỷ chết rồi có phải hay ?” Nước mắt của Cảnh nhi rơi xuống khuôn mặt nhắn của Hàn Ngữ Phong, hỏi y đương ở bên cạnh cậu.

      “ Cảnh nhi, đâu, có đại ca ca ở đây, tỷ tỷ có việc gì đâu.” Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng an ủi cậu.

      nhàng bế Hàn Ngữ Phong, nàng ở trong cơn mê man phản ứng với đụng chạm vào vết thương, mặt nhăn mày nhíu, Tư Mã Tuấn Dật đầy thương tiếc nhìn nàng, nữ tử thanh tú mĩ mạo, lại bị tra tấn thành như vầy.

      “ Vương gia, ngươi muốn dẫn nàng ?” Thị vệ bên ngoài nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật bế Hàn Ngữ Phong bước ra, vội vàng ngăn cản y.

      “ Cút ngay, Vương gia nhà người trở về, cứ người là do ta mang .” Tư Mã Tuấn Dật phẫn nộ quát lớn.

      “ Này, Vương gia, xin đừng khó xử tiểu nhân nữa.” Thị vệ vẫn chưa nhượng bộ, người có, Vương gia trách phạt mình, nhìn nhìn Hàn Ngữ Phong trong lòng y, khỏi rùng mình, liều mang ngăn cản.

      “ Ta lần nữa, cút ngay, bằng trong khoảnh khắc ta lấy cái mạng của ngươi.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật đầy ngoan, thị vệ bị dọa nhanh chóng tránh sang bên, hổ là huynh đệ, đều lãnh khốc ngoan độc y như nhau.

      Tư Mã Tuấn Dật lạnh lùng đảo mắt nhìn họ, mang theo Cảnh nhi, bế Hàn Ngữ Phong, cứ thế mà công khai rời phủ.

      Hạ nhân cùng thị vệ trong phủ thấy vẻ mặt tức giận của y, đều trốn xa, dám tiến lại ngăn cản.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 026: Rời khỏi Vương phủ
      Trong Vương phủ của Tư Mã Tuấn Dật.

      Hàn Ngữ Phong vẫn còn hôn mê nằm ở giường, ngự y bên cạnh giúp nàng rửa sạch vết thương, cởi y phục ra, vết thương ràng do roi vọt mà ra ở trước mắt, so với da thịt nhẵn nhụi mềm mại lúc trước đúng là đối lập.

      Da thịt nhẵn nhũi bị rách ra, thịt bên trong đều có thể thấy được, là vô cùng thê thảm, nha hoàn cùng đại phu ở bên cạnh thể nhìn nổi nữa, khẽ chạm vào nàng, Hàn Ngữ Phong trong cơn hôn mê vẫn nhịn được run rẩy.

      “ Ai, tàn nhẫn, ai lại hạ thủ tàn bạo đến vậy?” Đại phu vừa rửa sạch vết thương vừa .

      “ Được rồi, Vương gia, vết thương ổn rồi, phỏng chừng khoảng bảy, tám ngày nữa mới có thể xuống giường lại, trong thời gian này tốt nhất được để nàng di chuyển, để tránh miệng vết thương rách ra.” Đại phu băng bó kỹ vết thương xong, ra ngoài bẩm báo lại với Tư Mã Tuấn Dật.

      “ Hảo, người đâu, đưa đại phu lĩnh vàng.” Tư Mã Tuấn Dật gật gật đầu phân phó.

      “ Vương gia, ta có thể vào xem tỷ tỷ ?” Cảnh nhi đứng bên cạnh giọng hỏi, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn y.

      Vương gia, Tuấn Dật ngây ra lúc, hỏi: “ Vì cái gì gọi ‘ại ca ca của ta’?”

      “ Bởi vì, bọn họ đều gọi ngươi là Vương gia, ngươi giống vị Vương gia kia, thực hung dữ có phải hay ?” Nhắc đến Vương gia, trong mắt Cảnh nhi đầy sợ hãi.

      Tư Mã Tuấn Dật biết Tuấn Lỗi chắc chắn dọa cậu, khỏi tiêu sái qua bên đấy, xoa đầu cậu, : “ Cảnh nhi, đừng sợ, ngươi về sau cứ gọi ta là đại ca ca, ta thích ngươi gọi là đại ca ca hơn.”

      sao? là có thể chứ?” Cảnh nhi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, khờ dại hỏi.

      “ Ân, đương nhiên là có thể.”

      “ Ta đây có thể vào xem tỷ tỷ ?”

      tại, nên đến quấy rầy nàng, nàng cần nghỉ ngơi, trước hết, ta mang ngươi tìm cái gì ăn, được chứ?”

      “ Ân, hảo, đa tạ đại ca ca.”

      ************************************************** ****************

      Hàn Ngữ Phong mơ mơ màng mở lớn mắt, ý thức hỗn độn.

      Chiếc giường mềm mại, nhìn tứ phía, căn phòng lại đẹp, nàng chết rồi sao? Nơi này là thiên đường sao? Nguyên lai thiên đường lại mĩ như vậy……

      “ Tỷ tỷ, ngươi tỉnh, có còn đau ?” Tư Mã Tuấn Dật cùng Cảnh nhi tiến vào phòng thấy nàng mở mắt, Cảnh nhi vội vàng chạy đến hỏi.

      “ Cảnh nhi, ngươi sao lại ở đây? Ta phải chết rồi sao?” Hàn Ngữ Phong nhìn Cảnh nhi, nghi hoặc hỏi.

      “ Nơi ở của ta làm sao mà giống địa ngục được?” Tư Mã Tuấn Dật khỏi buồn cười hỏi.

      “ Ngươi, sao lại là ngươi? Đây là đâu?” Hàn Ngữ Phong thấy y, hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, nơi ở của y?

      “ Tỷ tỷ, là đại ca ca cứu ngươi ra, đây là phủ của y, đại ca ca lại cho ta rất nhiều thức ăn ngon.” Cảnh nhi đứng ở bên khen Tư Mã Tuấn Dật hết lời.

      Nguyên lai là như vậy, nàng cùng Cảnh nhi rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Tư Mã Tuấn Lỗi ác ma kia sao? Y lại buông tha cho nàng sao? Mặc kệ y làm cách nào để cứu mình, khuôn mặt nhắn trắng bệch mang theo nụ cười, cảm kích : “ Đa tạ ngươi.”

      “ Muốn cảm tạ, hãy mau dưỡng thương cho khỏi .” Nhìn thấy nụ cười thê thảm của nàng, biết vì cái gì tâm của Tư Mã Tuấn Dật sinh thương tiếc, đành lòng, đau lòng.

      “ Tỷ tỷ, về sau chúng ta đừng về nữa có được ? Chúng ta ở nhà đại ca ca được chứ?” Cảnh nhi khờ dại đề nghị, cậu rất thích nơi này, thích đại ca ca.

      Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp trả lời, thanh đạp cửa phẫn nộ vang lên.

      “ Hàn Ngữ Phong, ta khinh thường ngươi.”

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 027: Cái chết của Mai nhi
      Tuấn Lỗi thần tinh hung ác nham hiểm đứng ở cửa, y tựa hồ giận dữ, cả người tỏa ra cỗ khí sắc bén rét mà run.

      Cảnh nhi sợ hãi núp phía sau Tư Mã Tuấn Dật, bàn tay bé sít chặt vạt áo của y, khuôn mặt ló ra trộm nhìn y.

      “ Tư Mã Tuấn Dật, lá gan của ngươi , dám tùy tiện mang người của ta .” Đôi mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi lãnh khốc hàn lãnh.

      “ Ha hả, Tuấn Lỗi, ngươi biết mà, lá gan của ta luôn luôn .” Tư Mã Tuấn Dật tà mị cười, tuy y biết Tuấn Lỗi tức giận, mới gọi cả tên lẫn họ của y.

      “ Giao nàng cho ta, để ta mang về.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đảo mắt nhìn Hàn Ngữ Phong, với Tư Mã Tuấn Dật.

      Hàn Ngữ Phong lạnh lùng nhìn y, nàng có quyền quyết định của riêng mình.

      “ Tuấn Lỗi, ngươi bình tĩnh chút, ngươi thấy vết thương của nàng chưa? Ngươi có chứng cứ chứng minh độc là do nàng hạ sao? Nếu ngươi muốn nàng chết, vậy người trực tiếp giết nàng , ngươi còn muốn mạng của nàng mà, còn , để nàng hảo hảo dưỡng thương, sau khi khỏi, ta trả nàng về, ta cam đoan.” Tư Mã Tuấn Dật giờ phút này còn nửa điểm tà mị, chỉ là kềm chế được.

      “ Vương phủ của ta có đại phu sao? Muốn dưỡng thương, có thể trở về dưỡng.” Tuấn Lỗi dứt lời, bước đến bế Hàn Ngữ Phong.

      “ Từ từ , đại phu , tại nàng nên di chuyển, nếu vết thương lại rách ra.” Tư Mã Tuấn Dật vội vàng ngăn cản y.

      “ Ta trở về với ngươi.” Hàn Ngữ Phong muốn vì nàng mà khiến cho Tư Mã Tuấn Dật khó xử, muốn chống tay ngồi dậy, ai ngờ thân thể vừa động, liền ảnh hưởng đến vết thương lưng, đau thấu xương, khiến cho nàng phải nằm lại, nháy mắt máu ở lưng cũng chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng mà nàng cắn chặt môi, cho mình bật tiếng, bộ dạng thê thảm, khiến cho tâm người khác đành lòng.

      “ Tuấn Lỗi, chẳng lẽ ngươi muốn vậy sao?” Tư Mã Tuấn Dật khỏi tức giận.

      “ Nhớ kỹ lời ngươi đấy, vết thương lành xong phải đưa nàng về cho ta.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi đen láy, nhìn máu ngừng chảy xuống, ánh mắt trở nên phức tạp, hồi lâu, lạnh lùng để lại vài câu, phất tay áo rời .

      ************************************************** ********************

      Năm ngày sau.

      Thân thể của Hàn Ngữ Phong được Tư Mã Tuấn Dật chăm sóc tận tình, hồi phục rất nhanh, có thể xuống giường lại, vết thương còn đau nữa, nhưng mà lúc lơ đãng đụng vào, có chút tê buốt.

      Ngồi ở hoa viên, ngồi cái ghế đệm dày phô trương, Hàn Ngữ Phong nhìn Cảnh nhi vui đùa bắt bướm, ngầm nở nụ cười.

      Tư Mã Tuấn Dật đứng bên cạnh bị nụ cười của nàng rung động, hảo mĩ, nụ cười của nàng, tựa như đóa hoa trong gió xuân, lóa mắt đoạt hồn người khác như vậy, y khỏi ngây người nhìn.

      Ở đây vài ngày, Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi bất giác cảm giác được ngày tháng trước kia, có phụ thân thương, có nương , nhưng mà những ngày ấy qua rồi, nàng thực lòng hy vọng bản thân đừng khỏe lại nữa, để có thể ở đây, để cho Cảnh nhi hạnh phúc, đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời, khỏi than hơi.

      “ Sao vậy? thoải mái ư?” Tư Mã Tuấn Dật quan tâm hỏi.

      có, đúng rồi, Vương gia, ngươi có thể cho ta biết, y vì cái gì lại hận ta? Phụ thân ta làm gì vậy? Mai nhi là ai? chết như thế nào?” Hàn Ngữ Phong lập tức đặt nhiều câu hỏi.

      “ Kỳ , ngươi cũng đừng trách Tuấn Lỗi, y vốn phải người tàn bạo, y trước kia có vị thiếp được sủng ái nhất, chính là Mai nhi, Trữ Vương muốn tạo phản, cha ngươi phái người hạ độc vào bữa ăn của Tuấn Lỗi, ai ngờ, Mai nhi lại ăn, độc phát bỏ mạng, Mai nhi chết, chết vì y, từ đó thù hận bắt đầu nảy sinh trong y, y dùng mọi cách tra tấn ngươi, chính là vì thay Mai nhi báo thù, ai ngờ lần này đến lượt Châu nhi trúng độc, độc dược lại tìm được ở chỗ ngươi, cho nên, y mới phẫn nộ đến vậy, đúng rồi, Châu nhi là muội muội ruột thịt của Mai nhi, lúc nàng hấp hối, tâm nguyện duy nhất chính là muốn Tư Mã Tuấn Lỗi hảo hảo chiếu cố Châu nhi muội muội, nàng thân thể suy nhược lại nhiều bệnh.” Tư Mã Tuấn Dật chậm rãi cho nàng.

      Hàn Ngữ Phong giật mình trừng y, phụ thân cho người hạ độc, hại chết nữ nhân mà Tư Mã Tuấn Lỗi nhất, chân tướng ra là vậy, nàng còn chưa kịp khiếp sợ, thanh băng lãnh kia lại vang lên.

      “ Dưỡng thương khỏi rồi, có phải quên mất chuyện mình làm hay ?”

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 028: Thương lành lại hồi phủ
      Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở đấy, con ngươi đen tỏa ra hàn khí tựa như chặn hết tầng khí trong lành, lãnh khí bức người.

      “ Tuấn Lỗi, ngươi có cần xuất đột xuất như vậy có được hay , sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết mất.” Tư Mã Tuấn Dật nhìn y đứng ở đó với khuôn mặt đá tảng, vỗ ngực, bộ dạng giả bộ chấn kinh.

      “ Phì.” Hàn Ngữ Phong bị bộ dáng của y chọc cười, người lớn như vậy, cư nhiên tính tình lại trẻ con.

      “ Tư Mã Tuấn Dật, phải ngươi quên lời đáp ứng của mình rồi chứ?” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng, hướng Tư Mã Tuấn Dật hỏi.

      , ta đáp ứng sau khi vết thương lành lại, để ngươi đưa về, nhưng mà tại, thân thể của nàng có khỏe, đợi hai ngày nữa, ta tự động cho ngươi đưa về.” Tư Mã Tuấn Dật nghiêm túc .

      được, tại ta phải mang nàng .” Tư Mã Tuấn Lỗi rống giận, đưa tay chụp Hàn Ngữ Phong.

      “ Ngươi cho là ngươi mang nàng được sao, đừng quên, võ công của chúng ta bất phân cao thấp, thân phận cũng bất phân cao thấp, ta rồi, sau hai ngày, cho ngươi đưa về.” Tư Mã Tuấn Dật ra tay ngăn cản y. Tuấn mâu tà mị nghiêm túc.

      “Tư Mã Tuấn Dật, ngươi được lắm.” Tư Mã Tuấn Lỗi nổi giận đùng đùng thét lên, phất tay áo, giận dữ rời , thể phủ nhận, Tuấn Dật rất đúng, y thể cưỡng ép Hàn Ngữ Phong rời .

      “ Vì ta đáng giá sao?” Nhìn bóng dáng giận dữ của y rời , Hàn Ngữ Phong khỏi hỏi.

      “ Ai nha, ngươi sao lại nhắc ta sớm, hình như là đáng, tại làm sao đây?” Tư Mã Tuấn Dật giống như đột nhiên tỉnh ngộ, biểu tình hối hận mặt thập phần ràng.

      “ Vậy ngươi tại đưa ta về .” Hàn Ngữ Phong biết là y cố ý chọc nàng, cũng giả vờ ra vẻ có lòng tốt mà đề nghị.

      “ Chậm, cứ lưu lại , được rồi, nữa, ngồi đây nửa ngày, ngươi cũng phải nghỉ ngơi, ta dìu ngươi trở về.” Tư Mã Tuấn Dật đỡ Hàn Ngữ Phong dậy, cẩn thận từ từ trở về.

      ************************************************** ***************

      Hai ngày trôi qua rất nhanh, vết thương của Hàn Ngữ Phong cơ hồ đỡ nhiều rồi.

      “ Tỷ tỷ, về có được , ta muốn trở về, ta muốn ở đây.” Cảnh nhi ôm Hàn Ngữ Phong mà cầu xin.

      “ Cảnh nhi, thực xin lỗi, phải tỷ tỷ muốn cho ngươi ở đây, nhưng mà, là chúng ta thể ở đây.” Lòng Hàn Ngữ Phong đầy chua xót, nàng cũng muốn trở về. Nhưng mà, số mệnh sắp đặt như vậy, nàng nên làm gì bây giờ?

      “ Tỷ tỷ, vì cái gì thể?” Cảnh nhi giương khuôn mặt tươi cười, con ngươi thuần khiết đầy nghi hoặc.

      “ Cảnh nhi, về sau biết, tại, ngươi hiểu đâu, thôi.” Hàn Ngữ Phong biết cho dù có giải thích Cảnh nhi cũng hiểu, kéo tay nó, chậm rãi ra ngoài.

      “ Đa tạ chiếu cố của Vương gia mấy ngày nay, Ngữ Phong thể báo đáp, xin nhận cái thi lễ của Ngữ Phong.” Hàn Ngữ Phong hướng Tư Mã Tuấn Dật uyển chuyển nhàng thi lễ.

      cần đâu, về sau, tự mình bảo trọng là được.” Tư Mã Tuấn Dật chỉ có thể những lời này, tuy rằng lòng đối nàng có thương tiếc, nhưng mà y nữ nhân, mà ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ của bọn họ khi còn , đảo mắt nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng, thân hình gầy yếu, y chỉ có thể hy vọng Tuấn Lỗi hiểu được mà thương tiếc.

      Cảnh nhi dùng mọi cách để khỏi phải rời , bĩu cái miệng nhắn, mất hứng còn bị Hàn Ngữ Phong kéo .

      “ Cảnh nhi, ngoan, đại ca ca về sau thường xuyên đến thăm ngươi.” Tư Mã Tuấn Dật xoa đầu Cảnh nhi, y rất thích Cảnh nhi.

      ? Đại ca ca, ngươi đến thăm ta, nhớ giữ lời nhé.” Đôi mắt Cảnh nhi hồn nhiên chớp chớp, dường như sợ y đổi ý.

      “ Vương gia, kiệu chuẩn bị xong.” người hầu tiến vào cung kính với Tư Mã Tuấn Dật.

      “ Ân, chúng ta thôi.” Tư Mã Tuấn Dật nhìn Hàn Ngữ Phong , nếu được, y muốn giữ nàng lại.

      Ngồi trong kiệu, Hàn Ngữ Phong trộm nhìn ra ngoài, nghĩ rằng thể đào tẩu bây giờ được, được, đừng trốn thoát là xong, hậu quả của việc đào tẩu, nàng thể làm phiền Tư Mã Tuấn Dật được, nàng sao lại có thể lấy oán trả ơn chứ.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 029: Hợp Tình Uyển nhuộm máu
      “ Vương gia, thiếp thân kính ngươi ly.” Liên thân nhu nhược xương dán người Tư Mã Tuấn Lỗi, nâng chén rượu, mị thanh mị khí , trong lòng lại hận đến nghiến răng, ánh mắt của Vương gia đều nhìn người đứng ở bên kia, Hàn Ngữ Phong.

      “ Hảo, ngươi hẳn là biết cách ‘kính’ như thế nào rồi chứ?” Tuấn mâu lãnh khốc của Tư Mã Tuấn Lỗi lên mạt tà quang.

      “ Vương gia, xấu đấy, thiếp thân đương nhiên biết.” Liên thẹn thùng mị hoặc nâng chén uống hớp, chậm rãi đem môi tiến lại Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng cuốn lấy đôi môi của Liên, tay dùng sức vuốt ve nàng, dư quang trong mắt đảo qua Hàn Ngữ Phong, phát nàng đương dùng ánh mắt khinh thường nhìn y, khỏi tức điên lên, phen đẩy Liên ra, giận dữ thét: “ Rót rượu.”

      “ Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Hàn Ngữ Phong cầm bầu rượu, kiêu ngạo siểm nịnh mà đại hỏa đáp, về phía Liên, muốn rót đầy rượu trong chén của nàng.

      Liên bị Tư Mã Tuấn Lỗi đẩy cái, nhưng vẫn cố nén lửa giận trong lòng, cố ý để tay khẽ run lên, rượu trong chén liền đổ xuống bàn tay trắng nõn của nàng.

      “ Tiện nô tỳ, ngay cả rót rượu cũng làm xong, cút ra ngoài .” ‘Chát’ Hàn Ngữ Phong bị tát cái.

      “ Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Hàn Ngữ Phong cố nén để phản kháng lại, biểu vừa khinh thường vài phần, vừa lui ra ngoài.

      Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Phong, xem nàng phản ứng ra sao, nghĩ đến nàng cư nhiên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

      “ Vương gia, thiếp thân hầu hạ người.” Liên lại dán mình lên người y.

      “ Cút”. tiếng thét lớn, dọa Liên chạy nhanh ra ngoài.

      *************************************************

      Mắt Liên lộ ra hung quang ngồi ở đó đợi Hàn Ngữ Phong, trong lòng hận ý mười phần, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, hôm nay nàng bỏ qua cho Hàn Ngữ Phong đâu.

      “ Cạch” tiếng, người thân mặc hắc y, khuôn mặt mang khăn bịt mặt dừng ở trước mặt nàng, hai tròng mắt sắc như dao nhìn về phía nàng, muốn xuyên thấu lòng nàng.

      “ Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Liên sợ hãi nhìn hắc y nhân, thanh có chút run rẩy.

      “ Hừ.” Hắc y nhân hừ lạnh tiếng, duỗi tay, Liên liền ngủ mê, mĩ mâu còn mang theo sợ hãi.

      “ Là do ngươi tự tìm đấy nhé, trách được ta.” Hắc y nhân lạnh lùng câu, đỡ nàng xong, rất nhanh trốn ở bên.

      “ Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong đứng ở ngoài Hợp Tình Uyển, nhìn thấy Liên ngồi ở bên, trong lòng thấp thỏm lo âu, biết hôm nay Liên phu nhân tìm nàng có việc gì.

      Sao lại thế này? hơn nửa ngày, Liên lại lời.

      Lúc đương nghi hoặc, trực giác của Hàn Ngữ Phong có người điểm huyệt ở sau lưng nàng, nàng nhất thời gục mặt đất, mê man.

      Hắc y nhân về phía Liên, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh tàn nhẫn, xuất bả đao nhọn hoắc hung hăng đâm về phía Liên, rồi đẩy ngã nàng xuống đất, nhét bả đao vào tay Hàn Ngữ Phong, dìu nàng ngồi ở ghế, làm xong xuôi hết thảy, mới lặng lẽ rời ……

      Hàn Ngữ Phong mơ mơ màng màng, yếu ớt mở mắt, thấy mình ngã xuống vũng máu người Liên.

      “ A.” Hàn Ngữ Phong hoảng sợ thét ra lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :