1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 015: Tư Mã Tuấn Dật (nhị)
      Tư Mã Tuấn Dật ôm nàng phi trở lại mặt đất.

      “ Đa tạ.” Hàn Ngữ Phong cảm kích lời cảm tạ, cuối cũng làm cho Cảnh nhi thất vọng.

      “ Cảm tạ miễn , bằng để cho ta hôn cái.” Tư Mã Tuấn Dật xung quanh toàn tà khí nhìn nàng.

      Cát, Hàn Ngữ Phong lập tức ngẩn người, trong lòng khinh thường, đứng dậy, người có quan hệ với Tư Mã Tuấn Lỗi, có thể là người tốt gì chứ.

      Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy chán ghét, khinh bỉ trong mắt nàng, cúi người xuống, khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi, khẽ hôn cái, : “ Được rồi.”

      Cát, Hàn Ngữ Phong lại ngẩn người, tin hỏi: “ Ý ngươi là muốn hôn Cảnh nhi?”

      “ Đương nhiên là hôn nó, đứa hảo đáng , ngươi nghĩ là ta muốn hôn ngươi đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý dừng chút hỏi.

      “ Đương nhiên, đương nhiên phải.” Mặt Hàn Ngữ Phong nhất thời giống như cây táo đỏ.

      “ Ha ha ha ha.” Nhìn Hàn Ngữ Phong bị mình đùa giỡn, bộ dạng mị hoặc đáng , lúng túng, xấu hổ kia, Tư Mã Tuấn Dật nhịn được mà bật cười.

      Mặt Hàn Ngữ Phong càng đỏ hơn, hận thể tìm cái hố để chui vào, mất mặt.

      “ Oa, ca ca, ngươi hội phi, quá tuyệt!” Lúc này Cảnh nhi mới sực tỉnh lại, hưng phấn với Tư Mã Tuấn Dật.

      “ Muốn ca ca mang ngươi và tỷ tỷ cùng nhau phi ?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý nhắc đến ‘ngươi cùng tỷ tỷ’.

      được, Cảnh nhi mau xuống.” Hàn Ngữ Phong lập tức cự tuyệt.

      “ Tỷ tỷ, Cảnh nhi muốn phi mà, được ? Để cho ca ca mang hai chúng ta cùng phi.” Cảnh nhi kéo tay Hàn Ngữ Phong, nài nỉ, nó muốn phi.

      “ Cảnh nhi ngoan, ngươi sao lại có thể cầu người khác mang ngươi phi chứ?” Hàn Ngữ Phong ôn nhu với nó.

      “ Nhưng mà Cảnh nhi muốn phi.” Cảnh nhi bĩu cái miệng nhắn, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

      Tư Mã Tuấn Dật nhìn hai người, lắc đầu cười, tay ôm lấy Cảnh nhi, tay ôm lấy Hàn Ngữ Phong, đứng dậy bay lên đại thụ.

      “ Oa, khá, phải tỷ tỷ?” Cảnh nhi nhìn từ cao xuống, trong ánh mắt đều là kinh ngạc, vui mừng.

      Hàn Ngữ Phong cũng phóng tầm mắt nhìn ra xa, thế giới ở bên ngoài tốt, phố xá náo nhiệt, nhiều người qua lại, khi nào nàng cùng Cảnh nhi mới có thể khôi phục thân phận tự do.

      Tư Mã Tuấn Dật chú ý đến ưu thương trong mắt nàng, khiến tâm y thoải mái, muốn đùa nàng, tay hơi buông nàng ra.

      “ A.” cái thất thần, thiếu chút nữa liền rơi xuống, Hàn Ngữ Phong sợ hãi thét lớn, ôm chặt lấy Tư Mã Tuấn Dật.

      “ Nếu sớm ôm chặt như vậy, phải có việc gì sao?” Tư Mã Tuấn Dật dứt khoát rút tay mình về, tùy ý để nàng gắt gao ôm mình.

      “ Ngươi là cố ý.”

      “ Ta chính là cố ý đó, nếu ngươi buông ra nha.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật trêu chọc đùa giỡn.

      “ Ngươi, ngươi đê tiện.” Hàn Ngữ Phong nhìn mặt đất, cao như vậy, trong lòng rất sợ, biết y là cố ý trêu đùa mình, nhưng cũng thể buông tay, nàng muốn bị ngã chết.

      Thân thể Hàn Ngữ Phong gắt gao dán sát vào Tư Mã Tuấn Dật, nghe thấy mùi hương ở người nàng, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên lòng say hồn mê trận, hạ thân lại có phản ứng.

      “ Tư Mã Tuấn Dật, ngươi phải là rất nhàn, mau xuống, theo ta đến thư phòng.” Tư Mã Tuấn Lỗi về đến phủ, liền thấy màn, khỏi rống giận, Hàn Ngữ Phong gắt gao ôm y, cả cơ thể đều dán ở người y, chết tiệt, muốn câu dẫn nam nhân sao? Muốn tìm chỗ dựa vững chắc sao?

      Tư Mã Tuấn Dật phi thân cái, liền ôm hai người phi xuống dưới, buông Hàn Ngữ Phong ra, bộ dáng phóng đãng như trước nhịn được cười: “ thôi.”

      “ Ngươi tốt nhất thành chút cho ta.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh đảo qua Hàn Ngữ Phong.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 016: Phản ứng thành
      Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Phong mặt biểu tình nào đương thay y phục cho mình, chuyện ban ngày, lại lên trước mắt.

      “ Thế nào? Muốn câu dẫn Tuấn Dật, muốn tìm chỗ dựa vững chắc, muốn trốn khỏi ta sao?” hề báo trước, y đưa tay bóp cằm của nàng.

      “ Vương gia cho là như vậy sao? Ta là người như thế nào? Ta chỉ là nô tỳ, ta có tư cách câu dẫn người khác sao? Ngươi bỏ qua cho ta ư?” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng nhìn y, cười mà hỏi ngược lại.

      , ngươi rất đúng, cho dù ngươi muốn nũng nịu với ai, ngươi muốn dâm đãng, ngươi cũng chỉ có thể ở dưới thân của ta, ta buông tha cho ngươi.” Ngón tay lạnh buốt của Tư Mã Tuấn Lỗi xẹt qua mặt nàng, mang theo tia châm biếm.

      Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn y, nhưng nàng lại có khả năng phản kháng, bởi vì, y là nắm giữ tất cả mọi thứ của nàng, kể cả thân thể cũng là của y.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nở nụ cười khát máu, y càng ngày càng phát giác ra rằng, bộ dáng phẫn nộ cười của nàng, ngược lại có thể khiến y muốn chinh phục, có khoái cảm mà trả thù.

      Da thịt trắng nõn mềm mại như vậy, dung nhan tuyệt mỹ thế này, thể phủ nhận, nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho kẻ khác thể thở được, đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại là nữ nhi của Hàn Mộ Xuân.

      Hàn Ngữ Phong nhìn con ngươi đen lãnh của y, từ từ tập trung hận ý lại, tựa hồ muốn chiếm đoạt nàng, nàng sợ hãi lùi về phía sau.

      “ Muốn tránh, ngươi muốn lui về sau tránh?” Tư Mã Tuấn Lỗi dùng sức kéo nàng, ôm ở trong ngực mình, ở bên tai nàng tà ác .

      Hàn Ngữ Phong hầm hầm nhìn y, nếu nàng lui về phía sau trốn, nàng nhất định trốn xa, đáng tiếc, nàng trốn xong.

      “ Trốn, ta trốn, ngươi phải là muốn tra tấn ta sao? lần hay mười lần có gì khác nhau sao?” Nàng thèm đếm xỉa nữa.

      sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi nộ hỏa, mày kiếm khinh rẻ, đôi mắt híp lại nửa.

      .” , bộ dạng của y tại, càng khiến cho Hàn Ngữ Phong sợ hãi, nhưng được kiên trì thừa nhận.

      ‘Roẹt’ tiếng, y phục ở người rơi xuống đất, lộ hết ra ngoài.

      “ A.” hồi, lại hồi nữa, Hàn Ngữ Phong tự chủ được mà kinh hô thành tiếng, hai tay che ngực.

      Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn bộ dáng thất kinh của nàng, trước mắt y giả vờ, khỏi quá non, nhưng mà, thể phủ nhận, thân thể của y tại đương nổi lên dục vọng nguyên thủy, da thịt trắng thuần mềm mại đáng tựa thủy tinh trong suốt, làn da lạnh buốt, xương quai xanh hình con bướm càng thêm gợi cảm mê người…….

      Tư Mã Tuấn Lỗi cũng chịu được thân thể đương đau nhức khó chịu, nháy mắt loại bỏ ‘trở ngại’ của thân thể, mạnh bạo đặt nàng ở giường, hạ thân gắt gao thúc vào Hàn Ngữ Phong.

      Tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, nàng biết, đêm nay, y lại bắt đầu điên cuồng đoạt lấy mình, biết rằng phản kháng cũng vô dụng, thả lỏng, tùy ý y, nhưng mà trong lòng có chút hoảng sợ, đau đớn kia từng trải qua.

      Hai tay Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao giữ hai tay nàng lại, cúi đầu, thô bạo đoạt lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, Hàn Ngữ Phong có phản kháng, có đáp lại, như con rối tùy ý y.

      Tư Mã Tuấn Lỗi tình dục tăng vọt, muốn chú ý đến chuyện gì khác, ngạo nghễ động thân cái, sâu, hoàn toàn tiến vào chỗ sâu nhất của Hàn Ngữ Phong, hung mãnh chuyển động.

      Hàn Ngữ Phong cảm giác được thân thể của mình đau đớn như lúc trước, ngược lại vận đồng theo y, dần dần nổi lên phản ứng.

      “ Muốn sao? Thoải mái sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi lúc này lại đình chỉ động tác, nhìn nàng từ phía , tuấn mâu đùa cợt.

      muốn.” Hàn Ngữ Phong nghiến răng, cố ý xem khoái cảm của thân thể, hung hăng phun ra hai chữ.

      ? Nhưng mà, thân thể của ngươi so với ngươi thành hơn kìa, ngươi xem, nó rất muốn.” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay luồn vào nơi ướt át của nàng, tà ác .

      “ Ngươi……” Hàn Ngữ Phong thẹn quá thành giận, lại biết gì phản bác lại y, mặc dù biết y cố ý khiến nàng khó xử, muốn đá y ra rồi đứng lên rời .

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại động thân cái tiến vào nàng, thân thể gắt gao giam cầm nàng, mỗi lần ‘xung kích’ đều tiến vào chỗ sâu nhất……

      Ngoài phòng hàn ý tập nhân(1), trong phòng xuân ý dạt dào.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 017: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhất)

      “ Xin hỏi, người nào là Hàn Ngữ Phong?” tiểu nương mười ba tuổi đến phòng bếp, nhìn mọi người bên trong hỏi.

      “ Là ta, có việc gì ?” Hàn Ngữ Phong lau bát vội vàng đứng lên.

      “ Mời ngươi theo ta đến Tranh Hợp Tình Uyển, phu nhân gọi ngươi, thôi.” Tiểu nha hoàn nhìn nàng, ánh mắt biểu lộ lo lắng.

      Hàn Ngữ Phong theo nàng, trong lòng nghi hoặc, phu nhân nào, Thúy Hà, nàng còn biết, muốn hỏi tiểu nha hoàn chút, nghĩ đến địa vị của mình ở Vương phủ, lại dám mở miệng.

      “ Đến rồi, ngươi vào .” Tiểu nha hoàn đứng ở cửa, để nàng tự vào.

      Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, mở cửa tiến vào, nhìn tiểu nha hoàn phía sau muốn gì đó lại thôi.

      Bước vào, Hàn Ngữ Phong liền phát bên trong có bốn người, mỹ nhân vận y phục vàng, lục, lam, phấn, điểm duy nhất giống nhau chính là quyến rũ, mĩ lệ, trang điểm lộng lẫy, còn có ánh mắt thù hận ghen tị, nàng còn biết thêm, người vận lục y chính là Thúy Hà.

      “ Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong khom người ra vẻ thấp kém, đối với nàng dịu dàng thi lễ.

      “ Đứng lên , ngẩng đầu lên.” thanh nghe rất êm tai truyền đến.

      “ Dạ.” Hàn Ngữ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.

      “ Đúng là mỹ nhân, trách được Vương gia hàng đêm đến chỗ ngươi, đều quên mất tỷ muội chúng ta.” Thanh dễ nghe, nữ tử khoác áo màu vàng bước đến trước mặt nàng, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, mặt mang theo nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt lại ghen ghét, khiến cho Hàn Ngữ Phong nhịn được run rẩy.

      ‘Chát’ tiếng, bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, khuôn mặt của nữ tử lập tức trở nên phẫn hận: “ Con tiện nhân ngươi, muốn câu dẫn Vương gia sao? Đừng suy nghĩ viễn vong, y chỉ là hận ngươi, hận ngươi, biết chưa?”

      “ Ai u, Liên tỷ tỷ, đừng nóng, đáng để tức.” Phấn y nữ tử bước đến ngồi xuống trước mặt Hàn Ngữ Phong, ánh mặt linh hoạt đáng nhìn Liên.

      ‘Chát’ tiếng, lại bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, sau đó, nữ tử cười khanh khách: “ Tỷ tỷ, như vậy có phải là phối hợp ăn ý ?”

      Hàn Ngữ Phong ngờ, bề ngoài thoạt nhìn như những nữ tử đáng , tâm lại ác độc đến vậy, mặt nóng rát đau đớn.

      “ Vũ muội muội rất đúng.” mặt Liên mang theo nụ cười độc.

      “ Ai nha, ta các người nghe, cũng đừng quá thương hương tiếc ngọc.” Lam y nữ tử cùng Thúy Hà bước đến.

      giáo huấn vừa rồi, Hàn Ngữ Phong tin tâm các nàng tốt mà thương tiếc mình, lạnh lùng nhìn các nàng, còn muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn gì nữa.

      “ Thúy Hà muội muội cùng tiểu Vân muội muội, tỷ tỷ dạy thương hương tiếc ngọc như thế nào?” Liên giả bộ thỉnh giáo.

      Mặt Thúy Hà cùng tiểu Vân khẽ biến, tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, các nàng muốn làm gì?”

      ‘Binh’ hai tiếng, Hàn Ngữ Phong khuỵu chân xuống, nàng quỳ xuống, đầu gối chạm đất, rất đau.

      “ Ha ha ha ha.” Bốn nữ nhân cười lớn nỗi đau của người khác.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 018: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhị)

      Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn các nàng, thể tưởng tượng được rằng những nữ tử mĩ lệ, lại đều là những nữ nhân có tâm địa độc ác, đơn giản là vì ghen tị với nàng, nhưng mà có ai biết được, nàng ước gì y sủng hạnh các nàng, buông tha cho mình.

      “ Thế nào? phục?” Liên khom người xuống.

      “ Ta là thương hại các ngươi, muốn sủng ái của Vương gia, muốn tâm của nam nhân kia, đối phó ta, có ích sao? Nữ tử trong thiên hạ có bao nhiêu? Chẳng lẽ Vương gia muốn người, các ngươi liền đối phó với người đó sao? Cho dù các ngươi có đối phó với tất cả nữ nhân, nhưng mà xem lại các ngươi , giả vờ kết thân tỷ muội, các ngươi nghĩ mình quá ghê tởm sao? Ta cảm thấy ghê tởm, ta rốt cục biết, Vương gia vì cái gì mà thương các ngươi, đám mĩ mạo như hoa, tâm lại độc ác như rắn rết.” Hàn Ngữ Phong miễn cưỡng đứng dậy, nhìn các nàng, lạnh lùng châm biếm.

      “ Ngươi, con tiện nhân ngươi, dám chúng ta như vậy, xem ra, giáo huấn ngươi là được.” Liên có chút thẹn quá hóa giận, hung tợn , mặt nàng có chút sắc giận.

      “ Thế nào? Bị ta trúng nên chịu nổi?” Hàn Ngữ Phong tiếp tục châm biếm, hoàn toàn quên mất tình cảnh tại của mình.

      “ Con tiện nhân.” Liên mắng xong. ‘Chát’ lại tát nàng cái.

      “ Ta là tiện nhân, phu nhân là người cao quý chắc? Là Vương phi sao?” Chịu đựng buốt rát đau đớn ở mặt, Hàn Ngữ Phong đến thống khổ của nàng, tiểu thiếp thực chất có địa vị gì cả.

      “ Ngươi, các tỷ muội đánh nó cho ta.” Liên tức điên.

      Ba nàng nhìn nhau, chậm rãi vây quanh Hàn Ngữ Phong, vươn tay, Hàn Ngữ Phong nhận mệnh nhắm mắt lại, nàng biết, bản thân thể tránh được.

      “ Các ngươi làm cái gì thế?” Tư Mã Tuấn Lỗi đẩy cửa vào, nhìn các nàng, lạnh lùng hỏi, kỳ , y sớm đến đây, hôm nay, y mới biết được, chúng tiểu thiếp của y trước mặt y luôn biểu ôn nhu động lòng người, lại hèn hạ đê tiện ngoan độc như thế.

      “ Vương gia, con nô tỳ kia thất kính với chúng tỷ muội, vì vậy, chúng ta muốn dạy dỗ nàng chút.” Liên phát run, bởi vì, mặt Hàn Ngữ Phong có dấu tay trả thù của các nàng, nàng sợ Tư Mã Tuấn Lỗi hội trách tội các nàng, vì y chính là có tiếng lãnh khốc vô tình, hỉ nộ vô thường.

      “ Đúng vậy, Vương gia, ngươi hãy thay chúng ta làm chủ nha.” Ba nàng cùng đến, vây quanh Tư Mã Tuấn Lỗi, giả bộ ủy khuất, nũng nịu .

      Hàn Ngữ Phong lạnh lùng nhìn các nàng, giả bộ diễn trò, cũng khiến kẻ khác buồn cười đấy, nàng tin, Tư Mã Tuấn Lỗi hội nhìn ra.

      “ Nga, vậy, các ngươi giáo huấn được lắm, con nô tỳ này làm gì?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm Hàn Ngữ Phong, nhìn thấy mắt nàng cười cùng châm chọc, tuy biết rằng, đấy phải lỗi của nàng, là các nàng cố ý khiêu khích, nhưng mà y chỉ ngầm thừa nhận hành vi của các nàng.

      “ Vương gia, quên , đối với con nô tỳ, thiếp thân vẫn là đành lòng xuống tay.” Liên tựa vào người Tư Mã Tuấn Lỗi, ôn nhu , so với hồi nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.

      “ Đúng vậy, Vương gia.” Các nàng kia cũng theo đuôi phụ họa, thân thể đều dán người y.

      ? Vậy để cho nàng ra ngoài .” mặt Tư Mã Tuấn Lỗi biểu tình nào, lửa giận trong mắt càng ngày càng nhiều, đành lòng xuống tay, nếu bản thân tận mắt chứng kiến, y có lẽ bị các nàng lừa gạt, vì hôm nay người chịu đòn phải là Hàn Ngữ Phong, nên y mới bỏ qua cho các nàng, đơn giản là vì nàng, cho nên y mới tùy ý các nàng.

      “ Ngươi còn mau cút ra ngoài.” Liên quay đầu với Hàn Ngữ Phong.

      “ Vâng, nô tỳ cáo lui.” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn các nàng, cúi người thi lễ xong rồi xoay người ly khai.

      Nhìn nàng rời , Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đẩy các nữ nhân tựa vào người y ra.

      “ Vương gia, sao thế?” Liên cùng các nàng đều Vương gia sao lại trở mặt như vậy.

      “ Sao? phải là các ngươi là người hiểu nhất sao? Về sau, đừng có mà nghĩ sử dụng thủ đoạn làm loạn ở trong Vương phủ của ta, nếu , đừng trách ta khách khí.” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi lãnh như băng hàn.

      Khiến cho Liên cùng các nàng nhịn được mà run lên: “ Vâng, thiếp thân .”

      “ Biết vậy là tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người ra ngoài. Các nàng phía sau thở dài hơi.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 019: Gặp nhau ở hoa viên
      Hàn Ngữ Phong từ trong Hợp Tình Uyển bước ra, ngồi ghế đá ở hoa viên, xoa xoa đầu gối sinh đau, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt từ mĩ mâu rơi xuống.

      khổ sở của nàng, đau đớn của nàng, oán giận của nàng, bất đắc dĩ của nàng, ủy khuất của nàng, nàng thể kể với ai, từ thiên kim tiểu thư với mười ngón tay dính đời, lạc thú của trần gian, lại suy đồi xuống làm nô tỳ tối đê tiện hay còn là nô tỳ thay người khác ‘làm ấm’ giường, nàng cũng từng có những mộng tưởng, mơ mộng của thiếu nữ, tưởng tượng cảnh vợ chồng ái ân, cùng nhau có cuộc sống tốt đẹp, nhưng mà, hết thảy mọi thứ ở tại lại như vậy, phía trước tia sáng sủa, chỉ có hắc ám vô tận, nàng chỉ có thể vì Cảnh nhi, mà bản thân miễn cưỡng sống ở đời này.

      “ Ngươi ổn chứ?” thanh nhu nhược vang lên, theo sau là chiếc khăn lụa màu hồng nhạt xuất trước mặt.

      “ Đa tạ ngươi, Châu nhi nương, ta sao.” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu cảm kích, lời cảm tạ với Châu nhi, người duy nhất trong Vương phủ có thể chuyện với nàng chỉ có mình Châu nhi.

      sao cái gì chứ? Mặt sưng húp cả lên, các nàng cũng quá đáng.” Khuôn mặt của Châu nhi tái nhợt mang theo tia đau đớn, trách cứ các nàng rồi ngồi xuống.

      “ Châu nhi nương như thế nào biết là do các nàng?” Hàn Ngữ Phong hơi giật mình.

      “ Có gì đâu mà khó đoán chứ, các nàng là ghen tị, oán hận ngươi, ngươi đêm nào cũng cùng Vương gia……, trong phủ hề có bí mật nào hết.” Châu nhi cười cười, ánh mắt có chút mập mờ.

      Mặt Hàn Ngữ Phong ửng đỏ, bất đắc dĩ giọng : “ Các nàng ở nơi đó đều biết chân tướng của việc?”

      “ Ở trong mắt các nàng chân tướng quan trọng, quan trọng là…… Kết quả.” Châu nhi yếu ớt .

      “ Châu nhi nương, ngươi biết chân tướng chứ? Biết vì cái gì mà Vương gia muốn trả thù ta, Mai nhi là ai?” Hàn Ngữ Phong có chút kích động kéo tay nàng, hỏi về nghi hoặc ở trong lòng lâu.

      “ Ai, kỳ hết thảy đều có liên quan đến ngươi, nhưng mà, Vương gia, y thể buông tha được, khiến ngươi vô tội chịu oan……” Châu nhi thở dài, vừa mới mở miệng, bị đánh gãy.

      “ Châu nhi, ngươi sao lại ở đây? Mau về phòng , nơi này gió lớn, thân thể ngươi lại khỏe.” Tư Mã Tuấn Lỗi từ xa nhìn thấy Hàn Ngữ Phong ngồi cùng với Châu nhi, khỏi bước nhanh đến, ôn nhu quan tâm đến Châu nhi, thuận tay đỡ nàng đứng dậy.

      Hàn Ngữ Phong quả có chút thể tin được, nam nhân tàn bạo, hung ác, lãnh khốc như vậy, lại có ánh mắt cùng động tác ôn nhu như thế, xem ra y là hận mình, nhưng mà vì cái gì hận nàng?

      “ Ngươi, về sau tránh xa Châu nhi ra, đừng nghĩ đến việc tái tổn thương nàng.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại nhìn về phía Hàn Ngữ Phong, ánh mặt lại đột nhiên trở nên lãnh ngoan độc.

      “ Vương gia, phải, nên trách nàng, chúng ta chỉ vô tình gặp nhau thôi, đương đến việc ta tin nàng hội hại ta, tình trước kia phải là có chứng cứ xác minh là nàng làm sao? Khụ khụ khụ. Khụ khụ khụ……” Châu nhi vội vàng thay nàng giải thích, còn chưa kịp dứt lời, liền kịch liệt ho khan.

      “ Châu nhi”

      “ Châu nhi nương”

      Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi lo lắng lên tiếng cùng lúc, Hàn Ngữ Phong vươn tay, muốn đỡ lấy Châu nhi, lại thấy ánh mắt băng lãnh cảnh cáo của y, thu hồi tay.

      “ Châu nhi, ta đưa người về phòng, về sau ít ra ngoài, còn nữa, nhớ kỹ rằng phải ai cũng thiện lương.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, hoàn toàn chú ý đến Hàn Ngữ Phong, ôm nàng bước .

      “ Vương gia, ta biết rồi.” Thanh Châu nhi ôn nhu mang theo tia vui mừng.

      Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Châu nhi, Châu nhi nương, nàng là ai? Vì cái gì y lại quan tâm, ôn nhu với nàng như vậy, tiểu thiếp của y, gia nhân của y, cũng phải, bởi vì tất cả mọi người đều gọi nàng là nương, vừa phải là phu nhân, cũng chẳng phải quận chúa.

      “Tỷ tỷ rồi, tính tình Vương gia sao lại trở nên tàn nhẫn như thế?” Những lời này đột nhiên xuất ở trong đầu nàng, Châu nhi là muội muội của Mai nhi sao?

      Nếu Châu nhi là muội muội của Mai nhi, vì cái gì mà nàng hận mình? Hàn Ngữ Phong mê muội, vì cái gì nàng phải chịu đựng hết thảy, cũng cho nàng biết được chân tướng của việc?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :