1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tình là duy nhất
      Nhìn hai người ôm nhau nàng lập tức sửng sốt ngượng ngùng, le lưỡi ngây ngô cười chút sau đó lui ra

      “Ngại quá muội cái gì cũng có thấy, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”

      “Tuyết Nhi đứng lại.” Lý Huyền Băng vừa bực mình vừa buồn cười gọi nàng lại, sau đó đứng dậy xuống giường, Toàn Vũ đỏ bừng mặt cúi đầu.

      “Hoàng huynh, hoàng tẩu” Lý Huyền Tuyết đành phải xoay người sang chỗ khác, xấu hổ dám đối diện.

      “Muội chuyện với Toàn Vũ nhưng được , nàng cần nghỉ ngơi.” Lý Huyền Băng nhìn nàng phân phó.

      biết.” Lý Huyền Tuyết đem cuối kéo ra rất dài.

      Lý Huyền Băng ra ngoài đóng cửa, nàng lập tức chạy đến bên giường cầm tay Toàn Vũ quan tâm : “Hoàng tẩu bây giờ người cảm thấy thế nào? Có phải hết đau rồi hay ?

      “Công chúa, ta sao, độc được giải nên còn đau nữa.”

      “Hoàng tẩu, người cần gọi ta là Công chúa, gọi Tuyết Nhi là được rồi.”

      “Ha hả được Tuyết Nhi, thân thể của ngươi thế nào? Có buồn nôn hay ?” Toàn Vũ cười khẽ chút hỏi.

      “Ta còn buồn nôn nhiều nữa.” Nàng đáp sau đó lại nhìn Toàn Vũ gầy yếu đau lòng : “Nếu sớm biết rằng thạch tín tự nhiên có thể giải độc của người người phải chịu nhiều khổ sởn cũng cần chờ Hỏa nương kia giải độc cho người.”

      “Tuyết Nhi phải như thế, thạch tín tự nhiên cũng là kịch độc, dùng nó nhất định phải rất chính xác về liều lượng, thể tùy tiện ăn, nếu giải độc này rồi lại trúng độc kia.” Toàn Vũ giải thích .

      “Hóa ra là như vậy.” Lý Huyền Tuyết lúc này mới hiểu được.

      “Ừ”. Nàng gật đầu.

      “Hoàng tẩu, ta nghe người rất lợi hại, cư nhiên có thể đem niềm vui tới cho phụ hoàng mẫu hậu, còn có thể khiến hoàng huynh đem nữ nhân kia đuổi ra khỏi vương phủ, khiến ta rất bội phục, ngươi mau cho ta biết, người làm như thế nào vậy? Ngày nào đó ta cũng khiến Tuấn Dật cam tâm tình nguyện đuổi nữ nhân trong vương phủ ra.” Lý Huyền Tuyết đột nhiên dời đề tài, hưng phấn hỏi nàng.

      “Tuyết Nhi, ra ta có làm cái gì? Chính là tặng phụ hoàng mẫu hậu ít thuốc bổ mà thôi” Toàn Vũ tìm lời nhàng với nàng, nàng thể với Tuyết Nhi ước hẹn ba tháng.

      “Như vậy chẳng trách phụ hoàng lại hạ thánh chỉ như vậy”. Lý Huyền Tuyết biết phụ hoàng thích nhất thuốc bổ …..

      “Tuyết Nhi, muội xong chưa? Toàn Vũ phải nghỉ ngơi.” Lý Huyền Băng lại vào.

      “Được rồi, hoàng tẩu, vậy người ngủ , ta quấy rầy người nữa, ngày mai ta lại đến tìm người.” Lý Huyền Tuyết đứng lên .

      “Ừ, Tuyết Nhi cẩn thận chút”. Toàn Vũ dặn dò nàng.

      Chờ Tuyết Nhi rời Lý Huyền Băng mới lại ôm lấy nàng : “Ngủ .”

      Ngày hôm sau.

      Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong lại đến thăm Toàn Vũ, để các nàng ở trong phòng chuyện với nhau.

      Trong thư phòng ba nam nhân cũng rộng mở lòng dạ chuyện với nhau.“Tuấn Dật, Lý Huyền Băng, ta xin khuyên các ngươi, nếu hãy cho các nàng duy nhất, các ngươi cảm thấy mỗi ngày chu toàn cả đám nữ nhân các ngươi thương khiến nữ nhân các ngươi rất thống khổ sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn bọn họ thấm thía.

      “Ta cũng từng nghĩ như vậy nhưng dù sao họ theo ta lâu, ta thể đuổi là đuổi, ta rất ít khi cùng phòng với các nàng, đơn giản chỉ dùng bữa cũng có”. Tư Mã Tuấn Dật khó xử , dù sao các nàng có làm gì sai.

      “Tuấn Dật, trước kia ta giống ngươi, chẳng qua bây giờ ta lại thấy chuyện, đám nữ nhân luôn ta tại thời khắc quan trọng đều lùi bước, chỉ có Toàn Vũ hoàn toàn đứng ở sau ta, sau này ta giống như Tuấn Lỗi, đời này chỉ có nữ nhân đó là Toàn Vũ.” Trong đôi mắt Lý Huyền Băng rất lạnh lùng nhưng khi tới Toàn Vũ lại rất dịu dàng.

      Ta ủng hộ ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi vỗ vỗ vai , càng vui mừng vì rốt cục thương Toàn Vũ, cuối cùng tâm nguyện của mình cũng được thực .

      “Tuấn Dật, nữ nhân ghen tị lòng tham đáng sợ, nếu phải do các nàng, ta trúng độc, Toàn Vũ lại càng vì cứu ta mà bị nhiều thống khổ như vậy, Tuyết Nhi tại mang thai, nàng rất đơn thuần, có tâm cơ gì, ta rất sợ nàng cùng đứa có thể lọt vào mưu ?” Lý Huyền Băng nhìn Tư Mã Tuấn Dật lo lắng .

      Thân thể Tư Mã Tuấn Dật cứng đờ, quả vấn đề này sớm nghĩ tới, thầm bảo hộ Tuyết Nhi, cũng biết trong lòng nữ nhân ghen tị cùng oán hận.

      “Tuấn Dật cần ở do dự, để các nàng , đợi cho đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng kịp, đừng quên nữ nhân trừ bỏ ghen tị cũng rất ngoan độc, chỉ có hoàng cung tranh đấu, Châu nhi phải là ví dụ ràng sao, tuy rằng nàng giác ngộ.” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi có chút trầm trọng.

      “Ta biết, ta nghĩ biện pháp chu toàn cho các nàng rời .” Tư Mã Tuấn Dật gật đầu, vì Tuyết Nhi phải làm như vậy.

      “Như vậy tốt nhất chúng ta nhìn xem các nàng làm cái gì? Nên dùng cơm trưa rồi.” Lý Huyền Băng gật đầu, sau đó đứng dậy.

      “Vậy thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tuấn Dật cũng đứng lên.

      Trong phòng ba nữ nhân cũng chuyện ngừng nghỉ.“Ngữ Phong ngươi bụng của ngươi lớn như vậy có thể có hai hài tử hay ?” Toàn Vũ nhìn nàng đoán.

      phải chứ > Hàn Ngữ Phong vuốt bụng tựa hồ còn có chút chờ mong, nếu là hai đứa tốt.

      chừng là hai đứa con trai đến lúc đó ta ôm đứa.” Lý Huyền Tuyết nháy ánh mắt vẫn là bộ dáng tiểu hài tử.

      “Tuyết Nhi, ngươi ôm con mình là được rồi.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ chút.

      ta quênmất là ta cũng có.” Lý Huyền Tuyết vuốt bụng mình, chợt bừng tỉnh.

      Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Toàn Vũ cùng Hàn Ngữ Phong lập tức vì nàng nở nụ , Tuyết Nhi ngươi là rất đáng .

      “Đúng rồi, hoàng tẩu ngươi có hay ?” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng đột nhiên hỏi.

      “Có cái gì?” Toàn Vũ sửng sốt nàng hỏi cái gì?

      “Đứa , người có đứa ? hoàng huynh nhất định rất cao hứng.” Vẻ mặt Lý Huyền Tuyết hưng phấn.

      có.” Toàn Vũ sửng sốt hóa ra là nàng hỏi chuyện này, mặt hơi hơi đỏ lên.

      “Hoàng tẩu, người phải cố lên, sinh đứa.” Lý Huyền Tuyết xong đột nhiên mắt sáng lên nhìn các nàng : “Chờ người có đứa có thể cùng Ngữ Phong kết thân được đấy?”

      Nàng ra chủ ý của mình, hoàng huynh thích Hàn Ngữ Phong, hoàng tẩu thích Tư Mã Tuấn Lỗi, bọn họ thể như ý vậy để bọn t thành hôn cũng tốt.

      Toàn Vũ cùng Hàn Ngữ Phong sửng sốt, Hàn Ngữ Phong phản ứng đầu tiên : “Chủ ý này tồi, ta đồng ý, Toàn Vũ ngươi phải nhanh nhanh sinh đứa, chúng ta có thể tác hợp chúng thành đôi.”

      Lúc Toàn Vũ biết nên trả lời như thế nào? Cửa đột nhiên bị đẩy ra.

      “Các nàng cái gì?” Bọn họ đều tự ôm lấy nữ nhân của mình cùng nhau hỏi.

      “Tuấn Dật, hai hoàng huynh, ta cho đứa các ngươi về sau kết thân các ngươi có chịu ?” Lý Huyền Tuyết như trước rất hưng phấn lặp lại lần.

      “Được”. Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Lý Huyền Băng cho nhau cái nhìn thoáng qua cái, rồi đồng thời ra.

      tốt quá, tốt quá.” Lý Huyền Tuyết so với bọn còn cao hứng hơn sau đó lôi kéo cánh tay Lý Huyền Băng: “Vậy hoàng huynh, huynh phải cố lên, làm cho hoàng tẩu hoài cục cưng nhanh lên.”

      “Được, ta cố gắng.” Lý Huyền Băng mỉm cười .

      Toàn Vũ quả thực rất xấu hổ trốn ở trong chăn.

      “Ha ha.. Ha ha.” Trong phòng truyền ra tiếng cười.

      Vài ngày qua rất nhanh thân thể Toàn Vũ cũng khôi phục rất tốt chính là mỗi ngày Lý Huyền Tuyết cùng Hàn Ngữ Phong vẫn như trước đến làm bạn>

      Trong hoa viên ba nữ tử ngồi ở đình các ăn điểm tâm uống trà.

      Ngồi lâu, thân thể mỏi quá.” Hàn Ngữ Phong đứng dậy hoạt động chút, có lẽ là bởi vì bụng to khiến động tác của nàng có vẻ khó khăn.

      “Chúng ta đây cùng ngươi chút.” Toàn Vũ cùng Lý Huyền Tuyết đứng dậy, người đỡ bên phải, người đỡ bên trái của nàng, cùng nhau tản bộ chậm rãi trong hoa viên.

      “Các ngươi xem đàn cá kia chơi vui , cá lớn đuổi cá bé kìa.” Lý Huyền Tuyết đột nhiên lấy tay chỉ vào đàn cá .

      “Chúng ta cũng nhìn xem.” Toàn Vũ cười , sau đó về hướng hồ nước bên cạnh.

      Rất nhanh đến bên cạnh hồ nước, lúc đó Hàn Ngữ Phong đột nhiên ư chân, thân thể khỏi lao về phía trước.

      “Ngữ Phong cẩn thận.” Toàn Vũ cùng Lý Huyền Tuyết đồng thời cả kinh tay liền giữ chặt cánh tay của nàng, Tuyết Nhi giữ góc áo của nàng, Toàn Vũ lại giữ chặt cánh tay Tuyết Nhi.

      Bởi vì đứng ở bên hồ nước vị trí các nàng đứng tốt, thân mình Hàn Ngữ Phong như trước lao xuống tính đem cả Lý Huyền Tuyết cùng Toàn Vũ.

      “Tuyết Nhi.” Toàn Vũ thầm dùng nội lực kéo cánh tay Tuyết Nhi muốn đem các nàng quay về.

      Roẹt. Tuyết Nhi bị kéo nhưng thứ nàng kéo lại là áo>

      “Ngữ Phong.” Toàn Vũ chấn động kịp nghĩ nhiều lấy thân mình di chuyển muốn bảo vệ Hàn Ngữ Phong…



      Phiên ngoại Lý Huyền Băng


      HOÀN





      CHÍNH VĂN 333
      “Ngữ Phong.” Toàn Vũ chấn động kịp nghĩ nhiều thân mình lao xuống bảo vệ Hàn Ngữ Phong.

      Lúc Lý Huyền Băng đuổi tới nhìn thấy cảnh mạo hiểm này, kịp nghĩ nhiều nhún chân cái dùng tay ôm lấy Hàn Ngữ Phong, ôm nàng vững vàng đứng bên cạnh hồ.

      Toàn Vũ lại đứng vững ngã xuống trong nước.

      “Toàn Vũ .” bờ Lý Huyền Băng thấy vậy hô lên, buông Hàn Ngữ Phong bay nhanh thi triển khinh công kéo nàng.

      “Vương phi.” Giờ phút này nha hoàn cùng hạ nhân của Toàn Vũ tới, Thu Nhi lại kinh sợ hô to.

      “Hoàng tẩu, người sao chứ.”

      “Toàn Vũ, ngươi sao chứ.” Lý Huyền Tuyết cùng Hàn Ngữ Phong vội vàng hỏi.

      “Ta sao, cần lo lắng, vừa lúc tắm rửa cái.” Toàn Vũ giỡn làm cho các nàng yên tâm.

      “Đều là ta tốt.” Hàn Ngữ Phong có chút tự trách.

      “Ngữ Phong, ngươi có việc gì ta yên tâm rồi, sao trách ngươi được.” Toàn Vũ , trong bụng nàng còn có đứa mà.

      “Tuyết Nhi, muội giúp Ngữ Phong nghỉ ngơi chút.” Lý Huyền Băng hướng về phía nàng .

      Vâng, muội biết rồi, hoàng huynh.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu.

      “Mang nước ấm đến phòng để Vương phi tắm rửa.” Lý Huyền Băng vừa ôm Toàn Vũ ướt sũng trở về phòng, vừa ra lệnh.

      “Vâng, Vương gia.” Thu Nhi vội vàng .

      Trong phòng Toàn Vũ ngồi ở trong thùng đựng nước ấm phủ kín cánh hoa, Thu Nhi ở bên giúp nàng làm sạch tóc.

      Trước thoáng lên tình cảnh vừa rồi, nàng có thể nhìn ra, lúc Lý Huyền Băng ôm lấy Hàn Ngữ Phong đôi mắt chứa đầy lo lắng, điều đó làm trái tim nàng đau, tuy rằng nàng cố gắng thuyết phục bản thân cứu Hàn Ngữ Phong trước là vì đứa , nhưng trong lòng nàng vẫn đau, hóa ra cho dù nàng cố gắng như thế nào ? Cố gắng để nàng nhưng vẫn có tác dụng.

      “Vương phi tắm như vậy được rồi, đứng dậy , nước lạnh lắm.” Thu Nhi lên tiếng kéo nàng ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn lộn.

      “Ừ”. Toàn Vũ đứng dậy để Thu Nhi lau khô thân thể mặc quần áo xong Lý Huyền Băng tiến vào.

      Tuyết Nhi và Ngữ Phong đâu?” Toàn Vũ nhìn hỏi.

      “Vừa rồi Tuấn Lỗi và Tuấn Dật ghé qua, nghe các nàng thiếu chút nữa ngã xuống nước sợ hãi ôm các nàng hồi phủ rồi.” Lý Huyền Băng .

      “Ừ, đúng là rất sợ hãi.” Toàn Vũ nhìn như đùa nhưng trong lòng lại chua xót, điều đó chứng tỏ vẫn rất quan tâm Hàn Ngữ Phong.

      Đúng là rất sợ hãi.” Lý Huyền Băng ôm lấy nàng nhớ đến cảnh vừa rồi sợ muốn các nàng xảy ra chuyện gì nhất là Hàn Ngữ Phong.

      có việc gì, bây giờ phải có việc gì sao?” Toàn Vũ cười khẽ chút từ trong lồng ngực ra : “Ta đói bụng chúng ta dùng bữa.”

      “Được”. Lý Huyền Băng sủng ái cười cười.

      Dùng xong bữa tối Toàn Vũ trở về đến phòng nằm, ở khóe môi nàng cười khổ, trả giá nhiều như vậy mà vẫn chiếm được lòng của , nàng có phải nên buông tay, nàng phải là người hay nài ép người khác.

      “Suy nghĩ cái gì vậy?” Lý Huyền Băng đến bên giường hỏi, ngay cả vào cửa nàng cũng phát .

      có.” Toàn Vũ phục hồi tinh thần lại lắc đầu.

      “Toàn Vũ nàng muốn ở đây chơi mấy ngày nay nữa hay là quay về nước?” Lý Huyền Băng cởi áo khoác đem nàng ôm vào trong ngực.

      “Ta nghe lời chàng”. Toàn Vũ dụi dụi đầu vào trước ngực trong lòng nàng có quyết định.

      Tuyết Nhi hi vọng chúng ta ở lâu mấy ngày, vậy chúng ta ở đây chơi thêm mấy ngày nhé.” Lý Huyền Băng , tay bắt đầu chậm rãi di chuyển trước ngực của nàng.

      “Ừ”. Toàn Vũ đáp,ã cảm nhận được thân thể thay đổi ôm chặt lấy nàng.

      “Toàn Vũ . . .” Lý Huyền Băng gọi thiết tha tiếng, môi bắt đầu chậm rãi hạ xuống . .

      Toàn Vũ nhiệt tình đáp lại , để trái tim nàng phóng túng lần nhớ kỹ hương vị của . .

      “Vương gia, Vương gia tốt, Vương phi thấy, quần áo cùng trang sức của nàng cũng thấy .” Thu Nhi cầm trong tay phong thư kích động thất thố xông vào trong thư phòng.

      “Ngươi cái gì? Sao lại thế này?” Lý Huyền Băng cũng quá sợ hãi lập tức đoạt lấy thư tay nàng vội vàng mở ra.

      “Lý Huyền Băng ta vô cùng cố gắng muốn để chàng thương ta nhưng chàng hoàn toàn thể thương ta, ta biết chuyện này trách chàng, ta muốn quấn quít lấy chàng nếu chiếm được ta chỉ có thể buông tay rời khỏi chàng, ra ngoài chút từ từ suy nghĩ lại, chàng cần lo lắng cho ta, biết đâu ngày nào đó nghĩ thông suốt rồi ta trở về. Toàn Vũ”.

      Xem xong thư để lại sắc mặt Lý Huyền Băng lập tức trở nên xanh mét : “Khi nào thấy Vương phi ?”

      “Sau khi dùng đồ điểm tâm xong nô tỳ thấy Vương phi”. Thu Nhi vội vàng hồi đáp.

      “Người đâu.” Lý Huyền Băng hướng về phía ngoài cửa quát.

      “Vương gia có gì phân phó?” thị vệ lập tức tiến vào.

      “Lập tức dẫn người tìm Vương phi, nhớ kỹ nhất định phải tìm nàng trở về.” Lý Huyền Băng phân phó , hẳn là nàng chưa quá xa.

      “Vâng, thuộc hạ lập tức ngay.” Vương phi thấy, thị vệ sửng sốt nhưng dám hỏi nhiều, vội vàng lĩnh mệnh mà .

      Tìm suốt , lúc trời tối thị vệ đều trở lại vương phủ.

      “Vương gia thuộc hạ vẫn chưa phát hành tung Vương phi.”

      “Lui xuống .” Lý Huyền Băng phất tay sắc mặt trầm, nàng cố ý trốn để tìm thấy.

      “Hoàng huynh, sao lại thế này? Hoàng tẩu thấy ? Rốt cuộc sao lại thế ?” Lý Huyền Tuyết vừa nhìn thấy liền khẩn cấp hỏi, phía sau Tư Mã Tuấn Dật, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngũ Phong cũng đế>

      “Các ngươi tự mình xem.” Lý Huyền Băng đem thư Toàn Vũ để lại đưa cho bọn họ, nàng chẳng lẽ cảm thấy tình cảm thay đổi rồi hay sao?

      Bọn họ xem xong thư, Hàn Ngũ Phong còn nhìn chằm chằm hỏi:“Lý Huyền Băng, ngươi cho ta biết, ngươi có thương Toàn Vũ ?”

      , nhưng ta còn chưa kịp với nàng .” Lý Huyền Băng trả lời thực lòng.

      là tốt rồi, yên tâm, ta có biện pháp có thể để Toàn Vũ chủ động trở về.” Hàn Ngữ Phong chắc chắn .

      “Biện pháp gì?” Mọi người nhìn nàng.

      Hàn Ngữ Phong cười thần bí : “Giả bệnh ép Toàn Vũ trở về.” Sau đó lại giải thích : “Ba ngày sau tuyên bố Vương gia vì Vương phi mất tích đau lòng khó thở đến mức dậy nổi, các thái y đều bó tay, các ngươi Toàn Vũ trở lại sao?”

      Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ra, Lý Huyền Tuyết chắc hỏi: “Vì sao ngươi khẳng định nàng nhất định trở về?”

      Nàng đương nhiên trở về, bởi vì nàng Vương gia”. Hàn Ngữ Phong chắc chắN .

      “Ừ, đúng vậy?” Mọi người nhất trí đồng ý.

      Ba ngày sau ngõ phố lớn đều truyền tin tức Vương gia bị bệnh, ai có thể chữa khỏi.

      Lại về Toàn Vũ, nàng vừa ra vương phủ liền phóng ngựa chạy ra khỏi kinh thành, nàng biết nếu nàng ở lại kinh thành nhất định bị tìm ra, đây chính là địa bàn của Tuấn Dật, Tuấn Lỗi nàng có nơi để nấp, nếu rời khỏi đây nàng còn có thể trốn được.

      thoáng cái được nửa tháng, nàng dừng chân ở thị trấn , định khám bệnh cho mọi người để kiếm chút tiền làm lộ phí.

      “Này, Vương Nhị, ngươi mới từ kinh thành trở về xem kinh thành có đại ? “Trong khách điếm , mấy nam nhân uống rượu cùng nhau, Toàn Vũ im lặng ngồi ở góc nghe.

      có đại gì” Nam tử tên Vương Nhị lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra :“Muốn đại phải là Vương gia nước láng giềng bởi vì Vương phi đột nhiên mất tích đau lòng khó thở ngã bệnh dậy nổi, nghe thái y chữa được, tính mạng bị đe dọa.”

      “Vì nữ nhân đáng giá sao? Vương gia này là si tình”. Mấy nam tử khác cho là đúng>

      Toàn Vũ ở cạnh lại cả kinh, trái tim đều vang lên câu , Lý Huyền Băng sinh bệnh, e dè chạy tới nắm lấy vạt áo lo lắng hỏi: “Ngươi là Vương gia nước láng giềng ngã bệnh sao?

      “Là , điều này ai cũng biết”. Người cùng tên Vương Nhi gật gật đầu, đợi phản ứng lại bóng dáng Toàn Vũ biến mất.

      đường lớn, thân ảnh xinh cưỡi tuấn mã, chạy như bay hướng về phía kinh thành mà .

      “Ngữ Phong gần tháng, hoàng tẩu còn có trở về, biện pháp của ngươi có phải có tác dụng hay ?” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng, càng ngày càng hoài nghi.

      Lý Huyền Băng ở bên được lời nào, tháng nay lòng tràn đầy hi vọng, rồi nó càng ngày càng , Toàn Vũ cần sao? , tin tưởng nàng thương .

      , nhất định là nàng còn chưa biết, hoặc là đường trở về, ta tin tưởng nàng nhất định trở về, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi, chừng nàng sắp về tới nơi rồi.” Hàn Ngữ Phongvẫn tin tưởng, chắc chắn nàng trở về.

      “Ta cũng tin tưởng Toàn Vũ trở về.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong, cũng tin tưởng chắc chắn.

      Cửa Vương phủ.

      Toàn Vũ bay nhanh xuống ngựa, liền chạy về hướng bên trong.

      “Vương phi, người trở lại.” Thị vệ canh cửa thấy nàng, vẻ mặt vui mừng.

      Toàn Vũ gật gật đầu, trong lòng nàng lo lắng chính là Lý Huyền Băng, nàng phải chạy nhanh để nhìn thấy , xem có khỏe ?

      Vương phi trở lại, Vương phi trở lại.” Nha hoàn trong phủ nhìn thấy nàng, nhịn được hô to .

      ở trong đại sảnh chờ, mọi người đều cả kinh sau đó lộ ra vui mừng, Toàn Vũ trở lại.

      “Hoàng tẩu, người trở lại.” Lý Huyền Tuyết nhịn được ra ngoài đón.

      “Tuyết Nhi, hoàng huynh ngươi đâu, ở nơi nào? Mau dẫn ta xem chàng.” Sắc mặt Toàn Vũ lo lắng, vừa rồi nàng vào phòng phát cũng ở đó.

      “Toàn Vũ, cuối cùng ngươi trở lại.” Hàn Ngữ Phong nhìn nàng, rốt cục thở phào nhõm.



      “Chàng có việc gì?” Bởi vì chạy nên giọng của nàng có chút khàn khàn.

      “Nàng hi vọng ta xảy ra chuyện?” Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng thân phong trần, mặt mang theo mỏi mệt lại thêm đau lòng tức giận.

      Khóe môi những người bên cạnh cong lên, lặng lẽ lui ra ngoài giữ cửa tốt.

      “Nàng cư nhiên lén lút rời ta , nàng tin tưởng bản thân sao? tin ta thương nàng sao?” Lý Huyền Băng lập tức đem nàng ôm chặt vào trong ngực, vốn định giáo huấn nàng nghiêm khắc nhưng nhìn nàng lại phát bản thân hoàn toàn đành lòng.

      “Chàng có ý gì? Chàng là chàng ta sao?” Toàn Vũ kinh hoàng, đôi mắt ngừng nhíu lại, vì vui mừng mà giọng có chút kích động run rẩy.

      “Đúng, ta nàng.” Lý Huyền Băng ở môi của nàng nhàng cúi xuống vừa hôn nàng vừa lên tiếng lòng của mình.

      “Là sao? Chàng có gạt ta chứ?” Toàn Vũ lấy tay chắn ngang ngực , ba chữ ‘ta nàng’ này tới quá nhanh làm cho nàng chưa chuẩn bị chút gì, cứ như là lọt vào trong sương mù, tuyệt đối phải .

      “Toàn Vũ, nàng biết ? biết từ khi nào nàng ở rất sâu trong tâm trí của ta, gặp được nàng là phúc của ta, có thể có được nàng là hạnh phúc lớn nhất của ta, từ nay về sau ta nàng, cả đời cả kiếp, từ đây trở về sau trong đời của ta chỉ có nàng.”Lý Huyền Băng ở bên tai của nàng dịu dàng hứa hẹn.

      “Vậy vì sao chàng cứu Hàn Ngữ Phong mà cứu ta?” Toàn Vũ tin hỏi lại , tuy rằng nàng biết bản thân cố tình gây nhưng nàng rất để ý.

      “Hóa ra là nàng để ý chuyện này.” Lý Huyền Băng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

      Chẳng lẽ ta nên để ý sao?” Sắc mặt Toàn Vũ có chút ửng đỏ cũng có chút chột dạ.

      “Đứa ngốc Ngữ Phong mang thai, mà nàng lại là bằng hữu của chúng ta, còn cứu nàng mạng, về tình về lý tại sao ta cứu Ngữ Phong trước trong lòng nàng phải hiểu chứ?” mỉm cười giải thích.

      “Chàng cái gì mà hợp tình hợp lý, ta đây hỏi chàng, nếu ta cùng Hàn Ngữ Phong đồng thời gặp được chuyện nguy hiểm, mà chàng chỉ có thể cứu , chàng chọn ai?”

      “Ta cứu Ngữ Phong ?” Lý Huyền Băng hề nghĩ ngợi liền trả lời.

      “Vì sao?” Nghe chút do dự như vậy, Toàn Vũ tuy rằng rất đau lòng nhưng vẫn nhịn hỏi.

      “Nếu ta cứu Ngữ Phong ta áy náy cả đời, tuy ta thể cứu nàng, nhưng là ta nguyện ý cùng nàng đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết), như vậy nàng hiểu chưa?” Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng, thâm tình .

      Toàn Vũ hiểu được chút, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, bổ nhào vào trong lồng ngực , cuối cùng nàng cũng chờ được hạnh phúc của nàng.

      “Nóng vội chạy . Có mệt hay ? Muốn nghỉ ngơi hay ? Nghỉ ngơi khỏe rồi ta trừng phạt nàng mình chạy trốn.” Lý Huyền Băng cười lấy tay véo cái mũi của nàng .

      Mệt, nhưng có người cùng ta chạy”. Khóe môi Toàn Vũ nhếch lên cười với .

      “Có người cùng nàng? Ai? Ta cám ơn .” Lý Huyền Băng nghi hoặc .

      “Tốt, vậy đợi chín tháng nữa .” Toàn Vũ cười, rời vòng tay ôm ấp của , ngồi vào bên cầm lấy nước trà uống.

      “Chín tháng”? Lý Huyền Băng khẽ cau mày chút, lập tức hiểu được kích động ôm lấy nàng hỏi: “Là sao? Nàng có?”

      “Ừ, .” Toàn Vũ ngượng ngùng gật gật đầu, ở đường trở về nàng phát ra.

      “Toàn Vũ chạy nhanh như vậy có sao ? Nàng có thèm ăn gì ? Cần chú ý cái gì? Đúng rồi sao nàng lại chạy ? Có chuyện gì , có đau ở đâu ?” Lý Huyền Băng nhàng đem nàng đặt ở đùi hỏi rất nhiều vấn đề.

      “Xì” Toàn Vũ cười khẽ ra tiếng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chân tay luống cuống, bộ dáng vội vàng như thế, : “Chàng quên ta chính là thầy thuốc, cái gì cần biết ta đều biết.”

      ”Bính” tiếng, cửa lập tức bị mở ra, bọn họ cùng nhau vào : “Lý Huyền Băng, Toàn Vũ, chúc mừng, chúc mừng.”

      “Đến đây cùng vui.” Lý Huyền Băng vội vàng , sau đó lại tiếp: bằng buổi tối hôm nay chúng ta cùng nhau chúc mừng chút.

      “Được.” Trăm miệng lời đồng ý.

      Ba nam nhân tuấn tiêu sái đều cẩn thận ôm lấy nữ nhân của mình, vẻ mặt âu yếm, hạnh phúc như vậy vừa làm cho người ta hâm mộ lại vừa ghen tị.

      ———oOo———

      — TOÀN VĂN —

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :