PHIÊN NGOẠI 3
Lý Huyền Băng
&
Toàn Vũ
Tâm chết
Phủ tướng quân.
Toàn Vũ giận giữ trừng mắt nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, muốn đem mình giao cho Lý Huyền Băng sao? Từ sâu thẳn nơi trái tim có chút chua xót, hóa ra là hề để ý đến mình.
“Toàn Vũ ta ép ngươi, đây là chính ngươi muốn, nếu ngươi muốn ta cũng quyết ngăn cản ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy đôi mắt của nàng nhíu lại ra phải đến bắt buộc nàng chỉ là muốn nàng tự đối mặt với sai lầm của bản thân mà thôi.
“Ta , mọi chuyện do ta làm ta tự mình gánh vác, ta liên lụy các ngươi.” Toàn Vũ nén lệ trong đôi mắt sắp rơi xuống xoay người bước , như vậy cũng tốt, như vậy nàng có thể thấy ràng là thương nàng, người chính là Hàn Ngữ Phong, tâm chết còn sợ cái gì chứ?
“Toàn vũ, ngươi cần lo lắng, Lý Huyền Băng làm khó dễ ngươi.” Ở trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi có chút đành lòng mà an ủi nàng nhưng mà tin tưởng Lý Huyền Băng giết chết nàng.
“Cho tới bây giờ ngươi thấy ta và ngươi còn có thể quan tâm nhau hay sao? cần nhiều lời, nhanh đem ta tống khứ rồi cùng Hàn Ngữ Phong của ngươi vui vẻ.” Toàn Vũ kiên nhẫn nghĩ đến kết quả mười năm luyện tập thành ra như vậy tâm lập tức trở nên trống rỗng.
“Toàn Vũ ta phải hy sinh ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa giữ chặt nàng vừa giải thích .
“ sao cả, tại những lời này có ý nghĩa gì, ta trách ngươi.” Toàn Vũ dùng sức rút tay của mình về, nàng chỉ biết nàng hận .
“Vào biệt quán tự mình bảo trọng cái gì nên nhận sai hãy nhận sai.” Tư Mã Tuấn Lỗi ở bên giảng giải cho nàng hi vọng nàng nên ngang ngạnh đối đầu với .
“Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi nhiều lời, nên làm như thế nào ta cần ngươi dạy.” Toàn Vũ giãy ra khỏi tay , đây là quan tâm mình sao? Chỉ có điều là nàng còn cần, nhún chân chút liền thi triển khinh công bay .
Tư Mã Tuấn Lỗi theo ở phía sau rất nhanh ra cửa biệt quán.
“Vương gia.” Thị vệ canh cửa cung kính chắp t hành lễ.
“ cho Vương gia nhà ngươi bổn vương mang theo tiểu thư Toàn Vũ đến đây.” Giọng của Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng.
“Vương gia của chúng thần mới về, có trực tiếp phân phó qua là để tiểu thư Toàn Vũ tự mình vào, Vương gia có thể về.” Thị vệ vội vàng trả lời.
“ có ý tứ gì?” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức thay đổi rất khó coi.
Nghe được thị vệ như vậy Toàn Vũ hai lời cũng quay đầu lại, cất bước tiến vào.
“Toàn Vũ ta đưa ngươi vào.” Nàng mới vừa cất bước, Tư Mã Tuấn Lỗi ở sau người gọi bị thị vệ ngăn cản: “Vương gia nên làm khó ty chức.”
“ cần.” Toàn Vũ quay đầu lại lạnh lùng đưa vào với đưa vào lại còn có quan hệ gì chứ? Nếu để ý nàng để nàng đến đây.
Nhìn đôi mắt nàng oán hận, ánh mắt nhìn thân hình nàng gầy, đơn, đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi hung ác bắn về phía thị vệ : “ cho Vương gia nhà ngươi nếu làm tổn thương Toàn Vũ, Tư Mã Tuấn Lỗi ta thề bỏ qua cho .
Thị vệ vội vàng chắp tay : “ Vâng ty chức nhất định nhắn dùm Vương gia.”
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn bóng dáng Toàn Vũ biến mất hung hăng xoay người rời .
Trong đại sảnh Lý Huyền Băng ngồi ở chỗ đôi mắt hung hăng bắn về phía Toàn Vũ vào, khóe môi gợi lên nụ cười tười tàn nhẫn làm cho người ta nhìn nhịn được mà kinh hãi.
Toàn Vũ mặc dù có chút khiếp đảm nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu lên trốn tránh chút nào, đối diện với : “Ta đến đây muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
Lý Huyền Băng quay sang tỳ nữ phân phó : “Làm .”
“Vâng, Vương gia.” Tỳ nữ lên tiếng trả lời mặt chút thay đổi hướng tới Toàn Vũ.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng lập tức cảnh giác đứng lên.
“Tiểu thư, nô tỳ đến hầu hạ người tắm rửa thay quần áo.” Nô tỳ lên tiếng đáp.
“Tắm rửa thay quần áo?” Toàn Vũ hoàn toàn chấn động, phải hận nàng sao? Sao lại cho người hầu hạ nàng chứ?
“Tiểu thư mời.” Nô tỳ xong dẫn đường ở phía trước.
Toàn Vũ nghi ngờ liếc mắt Lý Huyền Băng cái nhận ra lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng hung hăng trừng mắt lại sau đó theo nô tỳ rời .
Vừa tới phòng nàng phát bồn tắm và nước ấm chuẩn bị tốt, vì sao phải bắt mình tắm rửa, cười thầm chút cũng nhìn xem nàng là ai? Nếu muốn chuẩn bị tốt chuyện kia nàng cũng nên hưởng thụ chút .< />
Ngồi ở bồn tắm Toàn Vũ thoải mái hưởng thụ nô tỳ bên cẩn thận giúp nàng tẩy tóc thân thể, sau đó mang ra bộ quần áo mới tinh ngay cả kiểu tóc đầu cũng làm khác: “Tiểu thư mời thay bộ mới.”
“ cần ta mặc bộ quần áo của mình là được rồi.” Toàn Vũ cự tuyệt kiểu tóc và vì trong quần áo của nàng đều dấu đồ vật này nọ.
“Rất xin lỗi tiểu thư, đây là Vương gia phân phó đồ vật này nọ của ngươi chúng ta cầm giao cho Vương gia.” Nô tỳ cung kính trả lời.
“Cái gì?” Mặt Toàn vũ lập tức trở nên xanh mét, cũng lập tức hiểu được mục đích Lý Huyền Băng làm như vậy hóa ra là tính toán từ đầu, đều là do mình sơ suất quá.
Tính thời gian đủ dùng, Lý Huyền Băng cất bước vào liền thấy vẻ mặt nàng trầm vẫn còn ở trong nước, khóe môi cười lạnh chút.
“Vương gia.” Nô tỳ ở bên thấy vội vàng hành lễ .
“Ngươi tới làm gì?” Toàn Vũ cả kinh vội vàng che dấu thân thể ở trong nước chỉ lộ ra cái đầu.
“Các ngươi xuống trước.” Lý Huyền Băng phất tay hướng về phía nô tỳ phân phó .
“Vâng nô tỳ cáo lui.” Nô tỳ đem quần áo đặt bên giường vội vàng lui ra ngoài cửa.
">Lý Huyền Băng lạnh như băng nhìn thấy nàng tránh ở trong nước giọng lạnh lùng ôm hận: “Ta muốn làm gì? Bây giờ ngươi còn biết sao?”
“Ngươi muốn báo thù chờ ta mặc quần áo quang minh chính đại cần hiểm như vậy.” Toàn Vũ nghĩ đến thân hình trần trụi của mình vẫn ở dưới nước đôi mắt có chút kinh hoảng.
Spoil: Chap sau có H <Ngược thân >nhé!!
Rửa nhục
“Ha ha.” Lý Huyền Băng đột nhiên phát ra trận cười lạnh quái dị khóe môi gợi lên chút khinh thường: “Quang minh chính đại sao? Chính ngươi có hiểm sao, huống hồ còn phải cởi quần áo, ngươi cảm thấy phiền phức sao?” xong lấy tay sờ khuôn mặt nhắn non mịn của nàng.
“Vô sỉ.” Toàn Vũ nổi giận đùng đùng xoá sạch dấu tay của .
“Ta hôm nay chính là muốn vô sỉ.” Đôi mắt Lý Huyền Băng lạnh như băng tay bắt được cánh tay của nàng, cái liền đem nàng lôi ra khỏi nước.
Toàn vũ phát ra tiếng kêu hoảng sợ chỉ cảm thấy người chợt lạnh cuống quít lấy tay che ở trước ngực vừa thẹn vừa giận quát: “Lý Huyền Băng, ngươi mà làm gì tốt ta liều mạng với ngươi.” Vừa xong liền đá chân về phía trước.
“Rất đẹp.”
“Ngươi buông.” Toàn Vũ giãy giụa cũng dám buông tay ôm trước ngực.
“Buông ra ngươi làm sao có thể?” tay Lý Huyền Băng bắt lấy đôi chân ngọc của nàng tay kia đột nhiên nắm ở vòng eo của nàng để cho nàng giãy, đôi mắt từ chân nhìn thẳng lên tới vùng đất thần bí lúc lúc của nàng.
“Ngươi đáng chết.” Toàn Vũ chú ý tới ánh mắt , sắc mặt đỏ ửng phẫn nộ làm cho nàng thể nhục nhã hơn, ra tay quơ hướng về phía đẩy khuôn mặt tuấn tú .
Lý Huyền Băng vừa buông đôi chân ngọc của nàng ra lại bắt được đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đánh tới cái, xoay người liền mang theo nàng đặt ở dưới thân thể của khống chế cử động của nàng … hai tay giữ tay nàng cố định làm cho nàng thể cử động dưới thân , đột nhiên cúi đầu hôn nàng đôi mắt nhíu lại lạnh như băng: “Lúc ngươi nhục nhã ta ngươi nên nghĩ đến có ngày như vậy.”
“Ngươi đê tiện có bản lĩnh ngươi giết ta bằng ta nhất định hạ độc chết ngươi.” Toàn Vũ hung tợn mắng , hối hận nàng tắm rửa làm gì?
“Độc chết ta? Ngươi nghĩ rằng ta nếm qua lần còn có thể có lần thứ hai ? Từ lúc ngươi tắm rửa ta sai người kiểm tra đầu tóc toàn thân ngươi cẩn thận rồi, tại người ngươi hề có thứ gì để hạ độc ch Đôi mắt Lý Huyền Băng mang theo vẻ trào phúng biết nàng dùng, trước đó sớm chuẩn bị tất cả.
“Ngươi… ngươi hiểm.” Toàn Vũ tức giận cả người phát run.
“Hừ.” Lý Huyền Băng lạnh như băng hừ tiếng : “ hiểm? Đối phó ngươi chính là phải hiểm? Ngươi sỉ nhục ta bao nhiêu, hôm nay ta trả đủ lại cho ngươi.”
“Ngươi ngươi muốn làm gì?” Toàn Vũ nhìn thấy nhìn chằm chằm mình ,đôi mắt sợ hãi giọng có chút hoang mang.
“Ngươi sợ sao? Yên tâm ta giết ngươi, ta chỉ làm ngươi cũng mất thứ gì ngươi coi trọng nhất.” Lý Huyền Băng lạnh như băng trong lời nhớ tới lúc bị nàng cạo đầu sỉ nhục môi mang theo thù hận hung hăng cắn cánh hoa của nàng, dùng bàn tay bắt lấy hai tay mảnh khảnh của nàng tay khác sờ trước ngực của nàng vuốt ve quả đào căng mịn, sau đó nắm chặt lấy nụ hoa ngực nàng …
Hành động đột ngột làm Toàn Vũ sợ hãi, khiến nàng nhất thời kịp phản ứng đến tận lúc cảm giác được đau đớn, loại nhục nhã này… làm cho nước mắt lập tức theo khóe mắt rơi xuống, đầu nghiêng sang bên né tránh đôi môi cuống quít cầu xin tha thứ : “Van xin ngươi buông tha ta, xin ngươi hãy nghe lời giải thích của ta..”
“Chậm.” Lý Huyền Băng lạnh lùng tiếng nhìn thấy nàng thất kinh, nước mắt chảy ra khuôn mặt nhắn, đôi mắt có tia thương tiếc ngược lại càng muốn trả thù nàng, nhớ lại lúc nàng mang cho bao nhiêu nhục nhã.
“Ngươi buông, bằng ta hận ngươi, ta nghĩ tất cả biện pháp giết ngươi.” Cầu xin tha thứ vô ích Toàn Vũ oán hận nhìn uy hiếp .
“Đó là chuyện về sau, ta cần biết, huống chi ngươi cho là ngươi còn có cơ hội sao? Ngươi hẳn là lo bây giờ .” Lý Huyền Băng đối uy hiếp của nàng chút lay động, tay vốn đặt ở trước ngực của nàng lập tức hoạt động.
Toàn Vũ lại kêu tiếng hoảng sợ nước mắt lăn dài càng hung hăng khóc hô lên: “Ngươi mau dừng tay, dừng tay ..”
“Thực phiền.” Lý Huyền Băng thốt ra tiếng liền ngăn chặn cái miệng nhắn của nàng.
Cảm nhận được môi của Toàn Vũ mở miệng ra hung hăng cắn cái, đôi môi lập tức liền tràn ngập mùi máu tươi.
“A.” Lý Huyền Băng bị đau tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng muốn sống nữa, dám cắn .
Đôi tay tự do của Toàn Vũ có chần chờ lập tức hướng phía xuất chưởng, cười lạnh đôi tay đánh người nàng cái.
Toàn Vũ chỉ cảm thấy nội lực người nháy mắt bị mất, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt , cư nhiên chặn võ công của nàng làm sao bây giờ? Nội tâm nàng vô cùng sợ hãi.
Lý Huyền Băng lạnh như băng nhìn thân thể nàng dưới thân , tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo trở ngại trước ngực của mình.
“Ngươi ngươi .” Toàn Vũ kinh hãi nhìn , vật dưới thân đứng thẳng ngạo đĩnh ở trước mắt mình, nàng ra lời, nàng học qua y tuy biết, nhưng sao lại thế này? Chính là nàng nghĩ tới lại kinh khủng như vậy.
Lý Huyền Băng hoàn toàn để cho nàng thời gian thích ứng, phải trả thù, trả thù nàng, dùng sức cái tách hai chân của nàng ra, nàng còn kịp phản ứng, hạ thân tiến vào cơ thể nàng.
... Cơ thể đau đớn làm cho Toàn Vũ lại lần nữa nhịn được kêu to ra tiếng nhục nhã và tuyệt vọng, lệ rơi từ khóe mắt giống như vỡ đê rơi ngừng.
Lý Huyền Băng lại lạnh lùng nhìn nàng dưới thân động tác chút thương tiếc so với trước còn có phần hung mãnh hơn va chạm nàng ..
Tìm chết
Phía dưới bị va chạm gây ra đau đớn, nước mắt Toàn Vũ dần dần thôi rơi, môi cắn chặt nhìn nam nhân dùng sức ở người mình, nàng nhất định phải giết .
trận kịch liệt qua Lý Huyền Băng gầm tiếng sau đó rời khỏi cơ thể nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn những vết bầm cơ thể nàng và vết máu giữa hai chân, sửa sang lại quần áo rồi xoay người ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng sầm cái, Toàn Vũ kéo chăn trùm kín đầu sau đó ở bên trong khóc thất thanh.
“Tiểu thư, tiểu thư.” nô tỳ vào giọng gọi.
“Cút, mau cút .” Toàn Vũ đột nhiên kéo chăn lên, lớn tiếng gào thét.
“Tiểu thư, là Vương gia cho nô tỳ đến hầu hạ người.” Nàng ta hoảng sợ vội vàng lui ra phía sau vài bước.
“Ngươi cho , Toàn Vũ, ta cùng đội trời chung, ta nhất định phải giết .” Đôi mắt Toàn Vũ đều là oán hận, hung dữ.
Nô tỳ sợ hãi đứng ở nơi đó nhìn thấy nàng biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt?
“Đem nước để xuống đó, rồi ra ngoài, ta cần ngươi hầu hạ.” Toàn Vũ nhìn chậu nước bưng trong tay nàng giọng dịu chút ra lệnh .
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu nô tỳ bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Toàn Vũ lúc này mới đứng dậy xuống giường trận đau đớn làm cho nàng nhịn được nhíu mày, nhìn thấy vết máu xanh tím ghê người kia, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, nàng cứ như vậy bị cướp lấy thứ quý giá nhất đời nữ tử, nước mắt trong suốt hung hăng rơi xuống, lấy tay lau nước mắt mặt, nàng thể khóc, nàng muốn báo thù, nhất định phải cho trả giá gấp nhiều lần những gì gây cho nàng.
Dùng nước ấm rửa qua thân thể của mình cầm lấy bên quần áo giường nhanh nhẹn mặc vào rồi ra cửa.
“Tiểu thư xin dừng bước có mệnh lệnh của Vương gia người thể ra ngoài.” Vẻ mặt hai thị vệ ở ngoài cửa nghiêm túc ngăn cản nàng.
“Tránh ra.” Sắc mặt Toàn Vũ lạnh như băng, nhục nhã nàng còn muốn phải giam cầm nàng sao?
“Rất xin lỗi tiểu thư.” Thị vệ chút có ý định tránh ra.
“Vậy đừng trách ta khách khí.” Toàn Vũ vừa dứt lời, chưởng cũng từ tay tới, lúc này nàng mới nhớ ra võ công của mình bị Lý Huyền Băng ngăn cản thể dùng được lực, bây giờ khác gì với nữ tử bình thường?
“Tiểu thư cần làm chúng ta khó xử.” Thị vệ hoàn toàn hề lay động.
Đôi mắt Toàn Vũ tức giận hướng về phía bọn họ liền hô: “ gọi Vương gia các ngươi đến đây.”
“Rất xin lỗi tiểu thư, Vương gia ra lệnh thể để chúng ta rời nửa bước.” Thị vệ giống như rối trả lời.
Toàn Vũ bị làm tức điên rồi ra tiếng uy hiếp: “Tốt lắm nếu các ngươi thả ta , nếu bẩm báo Vương gia, ta chết cho các ngươi xem.”
“Tiểu thư Vương gia ra lệnh nếu tiểu thư chết cứ việc, ty chức cần ngăn cản, ở trong phòng có dải lụa trắng nếu muốn người có thể tự nhiên” Vẻ mang chút biểu cảm nào, giống như chỉ truyền đạt mệnh lệnh bình thường.
Toàn Vũ hoàn toàn ngây cả người trong lòng tức giận dâng lên., sau đó “bính” tiếng đóng cửa mới phát bàn đặt dải lụa trắng, nắm chặt nó trong tay, sớm chuẩn bị tốt cho nàng, nữ tử bình thường mất thứ quý giá hơn sinh mệnh chắc muốn sống nữa, ngoài ra còn phá giấc mộng mười năm của nàng, vậy còn có cái gì để hi vọng.
Đứng ghế ở giữa phòng, cầm dải lụa trắng trong tay phất nó lên thanh xà ngang nóc nhà, cuốn nó lại, lồng thành vòng tròn đủ cho cái đầu chui qua..
Cả người đột nhiên giật mình nàng làm cái gì? Tìm chết sao? nếu nàng muốn chết trước hết phải giết Lý Huyền Băng, đầu vừa rút ra nghe thấy thanh của thị vệ truyền đến.
“Vương gia.” Theo sau là thanh mở cửa.
Toàn Vũ giật mình trượt chân ghế, đầu giữ được tròng vào nút thắt dài lụa.
“A...” Sắc mặt đỏ bừng phát ra tiếng chân giãy giụa lung tung.
Lý Huyền Băng vào phòng thấy bộ dạng của nàng, khóe miệng mang theo vẻ đùa cợt: “ nghĩ ngươi đúng là tìm cái chết, ta quấy rầy ngươi.
Toàn Vũ phẫn nộ trừng mắt nhìn , ai tìm chết chứ? Lấy tay chỉ vào dải lụa trắng muốn cho giúp mình thả xuống.
Lý Huyền Băng đương nhiên hiểu được ý tứười ngồi vào bên giường nàng, rất hứng thú nhìn thấy nàng giãy giụa liều mạng chút có ý tứ ra tay giúp.
Toàn Vũ hô hấp càng ngày càng khó khăn, chết tiệt cư nhiên thấy chết mà cứu, nàng hề chú ý tới dải lụa trắng đầu giãn ra.
Ngay khi thiếu khí thở nổi, dải lụa trắng đứt “bính” tiếng nàng ngã xuống đất, đau đớn làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại mở to mồm hô hấp, thở phì phò.
Lý Huyền Băng qua cầm lấy dải lụa trắng bị đứt, khuôn mặt vô cùng tiếc nuối : “Vì sao vào thời điểm mấu chốt lại đứt chứ?” Sau đó hướng về phía nàng : “Muốn ta cho người chuẩn bị cho ngươi cái khác hay ?” Đôi mắt lạnh như băng trêu đùa.
Toàn Vũ giờ mới biết mình lại bị đùa giỡn, nhất định động tay dải lụa trắng nếu sao lại tình cờ như vậy? Ngay lúc mình chống đỡ được lại đột nhiên ra tay, bảo sao lại chịu ra tay từ đầu, đột nhiên đứng lên giận dữ : “Ngươi phải chuẩn bị cho bản thân hay sao? Bổn tiểu thư có chết cũng nhất định giết ngươi trước.”
“Ta đợi.” Sắc mặt Lý Huyền Băng lại thay đổi lạnh như băng nàng có chết hay cũng quan tâm, muốn nàng chết chẳng qua là muốn gây ra mâu thuẫn giữa hai quốc gia.
“Ngươi báo thù rồi vì sao để ta ?” Toàn Vũ đột nhiên hỏi, nàng rời mới có thể dùng độc dược để đối phó với , như thế có phải là dễ dàng hơn .
“Thả ngươi ?” Lý Huyền Băng dường như nghe thấy chuyện buồn cười sau đó nhìn chằm chằm nàng khóe môi nhếch lên, thanh lạnh như băng vô tình: “Người khác làm ta nhục nhã ta nhất định trả lại gấp trăm lần cho nên tại chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.”
Muốn chết
“Thả ngươi ?” Lý Huyền Băng dường như nghe thấy chuyện buồn cười sau đó nhìn chằm chằm nàng khóe môi nhếch lên, thanh lạnh như băng vô tình: “Người khác làm ta nhục nhã ta nhất định trả lại gấp trăm lần cho nên tại chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.”
Nhìn gương mặt có chút dữ tợn khiến Toàn Vũ khỏi rùng mình cái, hận nàng như vậy sao? Nàng biết vài cọng tóc kia đối còn quan trọng hơn sinh mệnh, nếu nàng biết đánh chết nàng cũng cắt.
“Ngươi muốn thế nào?” Bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ thỏa hiệp của dù sao đời phải cứ hối hận là có thể tha thứ.
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta muốn thế nào?” Khóe miệng Lý Huyền Băng lộ ra nụ cười quỷ dị, đương nhiên là nhục nhã đủ rồi mới có thể thả nàng ra.
Trong lòng sợ hãi chút Toàn Vũ nghĩ biết còn muốn nhục nhã nàng như thế nào nữa càng nghĩ càng biết lại đáng sợ như thế.
“Sợ sao? Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi.” Lý Huyền Băng nhìn thấy đôi mắt lộ ra hoảng sợ của nàng, khóe môi lạnh lùng gợi lên nụ cười.
Nghe được giọng khinh bỉ của Toàn Vũ lửa giận bừng bừng dấy lên đôi mắt hung hăng trừng mắt : “Lý Huyền Băng, Toàn Vũ ta sao lại có thể sợ ngươi chứ? Cùng lắm là chết mà thôi chẳng qua ngươi nhớ kỹ nếu ngươi khiến ta chết, ta đây nhất định cho ngươi chết.”
“Yên tâm ta để ngươi chết.” Đôi môi Lý Huyền Băng lạnh lùng phun ra mấy chữ này.
“Vậy ngươi làm mau .” Toàn Vũ lên phía trước xoa xoa cái cổ vừa bị dậy lụa thắt vừa rồi nàng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận chút, có phải hoàn toàn muốn cho nàng chết, huống chi cũng kiêng kị rất nhiều, nếu nàng chết Tư Mã Tuấn Lỗi nhất định tha cho , vả lại nếu làm vậy Hàn Ngữ Phong nhìn với ánh mắt như thế nào?
“Ngươi sao lại vội vàng như vậy?” Lý Huyền Băng ngồi ở chỗ đó bất động.
“Đúng thế nào? Có bản lĩnh ngươi ra tay .” Đôi mắt Toàn vũ lộ ra chút đắc ý nhìn có dám hay ?
“ khi như vậy ta đây cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi”. Lý Huyền Băng còn chưa dứt lời ôm nàng.
Theo tiếng xé, quần áo trước ngực nàng rách ra.
Toàn Vũ giật mình nhìn thấy bộ dáng hở nửa người của mình, khôi phục lại tinh thần phẫn nộ quát: “Ngươi làm gì thế? Vô sỉ.”
Khóe môi Lý Huyền Băng lại nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng bàn tay ôm chặt lấy nàng bàn tay khác hướng trước ngực của nàng...... “Ngươi phải muốn chết sao, ta thành toàn cho ngươi.”
Thành toàn cho nàng? Toàn vũ nổi giận cắn răng nhìn thấy đây là đâu phải là chết? lại muốn nhục nhã nàng sao.
“Như thế nào? sao?” Lý Huyền Băng ở bên tai của nàng hà hơi cỗ nhiệt, hơi thở làm cho cả người nàng chấn động bên tai lại truyền đến tiếng cười nghiệt của : “Ngươi có nghe qua ham muốn sao?”
Ham muốn? Toàn vũ lại sửng sốt lập tức hiểu được chính là cái gì? Bị trêu đùa vừa thẹn vừa giận hung hăng : “Lý Huyền Băng ta muốn giết ngươi.” Đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng hướng mặt quơ quơ lại.
Tay Lý Huyền Băng liền cầm đôi bàn tay trắng như phấn của nàng ôm nàng chặt : “Ta chết ai cho ngươi sung sướng chứ?”
“Ngươi..” Toàn Vũ tìm từ ngữ độc ác nào mắng chỉ tức giận trừng mắt .
Xoạt. Theo tiếng quần áo lại rơi ra môi hôn từ trán của nàng rồi cúi xuống cắn đôi môi quyến rũ của nàng sau đó hôn lên vành tai mẫn cảm của nàng và dừng lại ở xương quai xanh con bướm xinh đẹp, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua lướt lại.
Thân thể giống như có lu điện chạy qua, Toàn Vũ chợt nhớ lại cảm giác đau đớn của thân thể lúc trước, làm cơ thể khống chế được mà run rẩy : “Đừng, buông ra…”
Cảm nhận được sợ hãi của nàng, môi Lý Huyền Băng rời đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, khóe môi tươi cười tà ác mang theo vẻ lãnh khốc : “Yên tâm lần này đau, ta khiến cho ngươi thích cảm giác sung sướng này.
“Ngươi cút ngay, ta cần.” Toàn Vũ giãy giụa, suy nghĩ muốn đẩy ra nhưng có võ công khiến nàng lại đẩy ra được bao nhiêu, ngược lại khơi lên dục vọng của , nàng học qua y nên cũng biết, qua lần đầu đau nữa nhưng vẫn tránh được cảm giác sợ hãi.
“Hừ.” Lý Huyền Băng lại hừ lạnh tiếng để ý tới nàng, rất nhanh nàng có thể cảm giác được sung sướng này, sau đó cúi đầu hôn lên hạt ô mai hấp dẫn của nàng khi dùng lưỡi liếm khi khẽ cắn khiến chúng dựng đứng lên.
Toàn Vũ chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm theo môi của lan ra mà nàng thể khống chế được, cả người có sức lực ngay cả đẩy ra cũng thể, loại cảm giác kỳ dị càng ngày càng mãnh liệt tràn ngập từng tế bào thần kinh nàng, dưới thân dường như có dòng nước ấm nóng chảy ra.
Nhìn thấy người dưới thân khuôn mặt ửng đỏ, mắt đẹp bán mị, Lý Huyền Băng buông nàng ra nhanh chóng cởi quần áo sau đó cúi đầu đến bên tai của nàng : “ Có phải rất sung sướng hay ?
Nghe được thanh này Toàn Vũ lập tức phục hồi lại tinh thần nàng làm cái gì? Nàng cư nhiên lại đắm chìm tro cảm giác đó, đột nhiên cảm giác được vật kì dị vướng ở bụng nàng, biết đó là cái gì. Kinh hoảng vặn vẹo thân thể muốn thoát ra: “Mau thả ta ra.”
Lý Huyền Băng lại lạnh lùng nhìn nàng hai tay bắt lấy hai chân ngọc của nàng nhàng tách ra hai chân ra thân thể của chần chừ mà tiến vào phía trước.
“Hư, ” thân thể đột nhiên bị lấp đầy dọa Toàn Vũ cử động cũng dám vừa thẹn vừa giận nhắm mắt lại.
Lý Huyền Băng nhàng cử động, dường như cảm giác được nàng sớm chuẩn bị tốt, sau đó tăng lớn độ nhanh lên môi cũng hạ xuống đôi môi đào của nàng.
Bị mạnh mẽ khiêu khích lời lẽ có thể diễn tả được khi nào muốn cùng dây dưa cùng nhau, tay hình như tự chủ được ôm thắt lưng của , từng đợt khoái cảm theo động tác đổ ập đến mà đến dường như muốn cùng nàng hòa tan, tiếng rên rỉ trong miệng cứ thế thoát ra.