PHIÊN NGOẠI 2
~~~~~~
Tư Mã Tuấn Dật
&
Lý Huyền Tuyết
Hòa thân công chúa
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng vẫn còn trẻ, thân mặc hoàng bào, nhìn vào hai nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mắt : “Hoàng huynh, lần này Vương gia của nước láng giềng mang theo công chúa đến tuyển phò mã, muốn nước chúng ta chọn lựa ra các vị Vương gia phù hợp, nhìn chỉ có hai người các ngươi là phù hợp điều kiện. Cho nên việc công chúa tuyển Phò mã khẳng định là chọn trong hai người các ngươi, các ngươi nghĩ như thế nào?”
“ việc gì.” nam nhân mặt mày khôi ngô, khí sắc chút thay đổi đáp, dù sao cưới ai cũng đều giống nhau, đối với cũng có gì khác biệt, huống chi đối với nữ nhân mà Tuấn Dật so với cơ hội dường như lớn hơn nhiều.
“Ngươi sao nhưng ta có sao, ta thể vì mình nàng mà buông tha tất cả mỹ nhân khác, Tuấn Lỗi, ngươi sao cả vậy ngươi cưới nàng ta .” Nam nhân với bộ dạng kiềm chế được nhưng cũng đồng dạng là nam tử tuấn mỹ, phe phẩy chiếc quạt trong tay : “ mới muốn đón dâu. Đâu cần bày đặt tiêu dao khoái hoạt, bất quá cưới công chúa về nhà, đầu óc lại sinh bệnh nữa.”
“Hoàng huynh, muốn hòa thân với ai còn phải xem quyết định của công chúa, tại Trẫm chỉ trước với các ngươi tiếng.” Hoàng Thương .
“Hoàng Thượng, vị công chúa vì sao lấy người làm phu quân?” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc, Hoàng Thượng nghĩ nên cưới công chúa sao? Sao lại giao cho bọn họ?
“Đó là do công chúa tự mình quyết định.” Hoàng Thượng cũng nhìn ra được ý trong lời của Tuấn Dật, cho dù công chúa có gả cho mình cùng lắm là trong hoàng cung có thêm nữ nhân nữa thôi.
“Hoàng Thượng, nếu như vậy vi thuần xin cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Lỗi xong liền lui ra ngoài.
“Tuấn Lỗi, chờ chút, ta và ngươi cùng nhau . Hoàng Thượng, vi thầ cũng cáo lui trước.” Tư Mã Tuấn Dật xong cũng theo ra ngoài.
“Tuấn Dật, ngươi gấp gáp như vậy, muốn nơi nào? phải lại thanh lâu tìm hoan mua vui đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Lỗi mắt lạnh liếc qua .
“Cũng là ngươi hiểu ta nhất.” Tư Mã Tuấn Dật xong lấy tay ôm lấy bờ vai , giờ phút này nét mặt lại nghiêm túc hỏi: “Hàn Ngữ Phong có tin tức gì sao?”
“ có.” Đôi mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi bất chợt trở nên lãnh khốc, trong tay áo nắm tay siết chặt, thanh hung hăng : “Bất quá nàng trốn thoát, ta nhất định tìm được nàng.”
Tư Mã Tuấn Dật có tiếp, con ngươi đen chăm chú theo dõi , giờ phút này chỉ sợ hiểu được cảm giác của chính mình là cái gì?
đường xuất mấy cỗ xe ngựa hoa lệ tới, theo cùng là loạt các cung nữ cùng thị vệ, vừa nhìn thoáng qua cũng biết người bên trong có thân phận cực kỳ tôn quý.
“Hoàng huynh, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?” nữ nhân linh hoạt, diễm lệ, đôi môi như cánh hoa, mái tóc dài đen như mực xõa ra trông giống như thác nước lại cũng giống như tơ lụa mềm mại. thân váy màu xanh, mái tóc dài buông xõa, khẽ nhếch môi cười, nụ cười hôn nhiên trong sáng, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào vị nam tử khuôn mặt tuấn, toàn than quý phái hỏi.
“Tuyết nhi, rất nhanh thôi, phỏng chừng còn khoảng ngày nữa đến.” Ánh mắt nam tử mang theo sủng ái, thanh ôn nhu .
“Nga.” tên Lý Huyền Tuyết vẻ mặt tựa hồ có lo lắ nhìn vào vị hoàng huynh ở trước mắt mình (Lý Huyền Băng).
“Tuyết Nhi, ngươi lo lắng cái gì?”
“Hoàng huynh, huynh xem Vương gia của Thiên triều có bộ dáng như thế nào? Có phải cũng tuấn mỹ như huynh ?” Lý Huyền Tuyết chớp mắt hỏi, lỡ như tất cả đều quái dị phải làm sao bây giờ?
“Ha ha ha…..” Lý Huyền Băng khẽ cười : “Tuyết Nhi ngươi cần phải lo, cứ yên tâm , Vương gia của Thiên triều so với hoàng huynh chỉ có hơn chứ kém.”
“Có thiệt ?” Lý Huyền Tuyết hiển nhiên quá tin tưởng, ở đất nước của nàng hoàng huynh chính là đệ nhất mỹ nam tử.
“Tuyết Nhi, hoàng huynh tại sao phải lừa muội? Lại , chuyện này phải do muội chính mình tuyển sao? Nếu xem được mắt có thể chọn.” Lý Huyền Băng nhìn nàng .
“Muội biết hoàng huynh gạt muội.” Lý Huyền Tuyết nũng nịu , đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nàng hỏi: “Hoàng huynh, huynh lần này tới đây phải là vì tìm nữ tử tên gọi Hàn Ngữ Phong sao?”
“Ân, ta muốn tìm nàng, mang nàng quay về nước láng giềng.” Nhắc tới Hàn Ngữ Phong trong đôi mắt của Lý Huyền Băng mang theo tia ôn nhu, biết nàng bây giờ thế nào rồi, đột nhiên đứng dậy : “Tuyết Nhi, ta phải trước, ta muốn tìm nàng, sau đó chúng ta ở ngoài thành gặp lại.”
“Ân, được. Hoàng huynh, huynh đường cẩn thận, sớm chút đem hoàng tẩu của ta trở về, ta muốn được sớm nhìn thấy nàng.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, hường về phía xe ngựa của , giương giọng hô
“Ta biết rồi.” Lý Huyền Băng xong liền hướng đến thị vệ đứng bên, phân phó : “Bảo hộ công chúa tốt.”
“Dạ! Vương gia.”
Vùng ngoại ô kinh thành.
“Tang nhi, ngươi xem, tại sao lâu như vậy mà hoàng huynh vẫn chưa có trở về?” Lý Huyền Tuyết ngồi ở xe ngựa hỏi nha hoàn tùy thân ngồi bên.
“Tang nhi biết, theo lý là phải rất nhanh ạ.” Tang nhi lắc đầu, công chúa cũng biết nàng làm sao biết được?
“Chính là ta đợi hai canh giờ rồi, chi bằng chúng ta cứ vào thành trước? Cho người ở lại chờ hoàng huynh của ta, sau đó chúng ta cứ ở biệt quán chờ , có được ?” Trong mắt Lý Huyền Tuyết lóe lên tia mạo hiểm, nàng xem nơi này so với đất nước của nàng cũng có khác biệt gì sao?
“ tốt!” Tang nhi hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chuyện này phải là chuyện đùa, công chúa bình thường ở trong hoàng cung rất tinh ranh, giảo hoạt khiến nàng ít lần phải nếm đau khổ.
“Bản công chúa đâu có hỏi ngươi là tốt hay ? Đừng quên, có hoàng huynh ở đây ở đây ta là lớn nhất, ta cái gì tốt chính là cái đó tốt, hơn nữa ta còn biết võ công.” Lý Huyền Tuyết dường như có quyết định.
“Công chúa, nơi này phải là đất nước chúng ta, đây là Thiên triều, vạn nhất xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ?” Tang nhi muốn thuyết phục nàng từ bỏ ý>
“Tang nhi, sợ cái gì? Cùng lắm đến lúc đó ta cho bọn họ biết thân phận của ta phải được rồi sao? nữa, cứ quyết định như vậy. Chúng ta .” Lý Huyền Tuyết xong liền nhảy ra xe ngựa.
“Công chúa……” Tang nhi còn chưa kịp nên lời bị nàng ngắt.
“ cần nhiều lời nữa, ngươi có hay , nếu ngươi , ta mình.” Lý Huyền Tuyết mở giọng uy hiếp, sau đó hướng đến thị vệ : “ Các ngươi cứ đứng ở đây chờ hoàng huynh, ta ra ngoài lát, lập tức quay lại ngay.” Nếu nàng vào thành có đánh chết bọn thị vệ cũng cho nàng , cho nên nàng chỉ có thể xem bọn họ như tiểu hài tử để đem ra đùa bỡn.
Tang nhi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng ngoại trừ theo công chúa ra còn biện pháp nào nữa chứ? Cầu trời phù hộ, ngàn lần vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì.
Gặp nhau tại thanh lâu
Thiên triều phồn hoa làm cho Lý Huyền Tuyết lóa mắt, nhiều thứ mới mẻ hấp dẫn ánh mắt của nàng, trái nhìn cái này, phải nhìn cái kia, làm cho Tang nhi phải khẩn trương theo sát bên, sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng đột nhiên đứng trước tòa thanh lâu hoa lệ, tràn ngập mùi son phấn, nghi hoặc nhìn vào cửa.
“A, đại gia, mời vào, mời vào để cho chúng tôi hảo hảo chiếu cố ngài.” nữ tử áo quần sặc sỡ giữ chặt nam nhân ngang qua, giọng nũng nịu, thân thể áp sát vào người nam nhân.
“ thôi, tiểu tinh.” Nam nhân liền ôm lấy cổ nàng thẳng vào bên trong.
Ánh mắt của Lý Huyền Tuyết thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên vẻ mặt lên tia hưng phấn, chẳng lẽ đây chính là kỹ viện mà người ta vẫn hay đồn đại. Nàng thấy tò mò, trước kia nàng thường xuyên nghe nhóm bằng hữu của hoàng huynh chuyện, nhưng mà mỗi lần nàng vừa hỏi đến bọn họ liền ngậm miệng lại, còn cái gì là tiểu hài tử nên hỏi nhiều như vậy. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, nàng muốn vào xem thử nơi này chút, xem nữ tử ở đây có gì giống với người khác.
“Tang nhi, chúng ta vào trong.” Nàng kéo Tang nhi xông vào bên trong.
“Công chúa, được, nơi này người thể vào được, vả lại nơi này cũng cho phép nữ tử vào.” Tang nhi phen giữ chặt nàng lại, công chúa đúng là điên rồi, nơi này mà cũng dám vào.
Ánh mắt Lý Huyền Tuyết đảo nhanh chút, vỗ tay : “Ta có cách rồi, thôi Tang nhi.” xong nàng liền kéo Tang nhi tiến vào quầy phục sức nằm ngay bên cạnh.
lâu sau, từ bên trong quầy vị công tử tuấn tú răng trắng môi hồng ra, theo sau là tên tiểu tùy tùng.
“Tang nhi, với bộ dạng tại của chúng ta, có thể vào được rồi, phải ?” Lý Huyền Tuyết ở trước mặt Tang nhi biểu lộ vẻ hài lòng đối với tạo hình thiếu niên tuấn mỹ tại của mình.
“Công chúa.” Nét mặt của Tang nhi tràn đầy vẻ khổ sở, nàng có quyền sao? Nàng chỉ có thể theo c vào.
Vừa tiến vào trong thanh lâu thấy nữ nhân thân hình đẫy đà, dưới bốn mươi tuổi, đon đả ra tiếp đón, vừa nhìn thấy nàng trong mắt bà ta lên tia tinh quang nhưng rất nhanh liền che dấu , mặc kệ là nam hay là nữ chỉ cần phải đến gây phiền toái mà lại cho bà nhiều bạc cứ coi như là hay biết gì mà nhiệt tình tiếp đón: “Công tử, lần đầu tiên tới đây sao? Có muốn Hoa ma ma giới thiệu cho ngươi nương xinh đẹp ? Cam đoan ngươi nhất định vừa lòng.”
“Tùy ngươi quyết định , ta cũng có cầu gì quá cao.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến đây, Lý Huyền Tuyết vẫn là có chút hoảng hốt, tùy tiện đưa ra tấm ngân phiếu.
“Được! Xin mời công tử.” Hoa ma ma tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng hiểu ra được vài phần, phỏng chừng đây là vị tiểu thư của nhà nào đó, vì tò mò nên chạy đến đây xem thử, bất quá chỉ cần nàng mang bạc đến đây là được, bà hướng lên lầu hô to: “Bách Hợp, mau xuống tiếp khách.”
“Đến ngay, ma ma.” nữ tử diện mạo thanh tú từ trong phòng ra, liền giữ chặt cánh tay Lý Huyền Tuyết : “Công tử, mời vào trong phòng để ta hầu hạ người tốt.”
“Tỷ tỷ, ta tự mình ngồi là được rồi.” Vừa vào tới phòng Lý Huyền Tuyết liền rút tay ra, tuy rằng đều là nữ nhân nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
“Xì.” Bách Hợp cười thành tiếng, : “Tiểu thư, khi thẹn thùng như vậy còn đến thanh lâu làm cái gì? “
“Ngươi biết…ta là…nữ nhi?” Lý Huyền Tuyết lắp bắp, kinh hãi nhìn nàng. >
“Đương nhiên biết, tiểu thư, ngươi xem ngươi , thân hình xinh mà dung mạo lại đẹp như vậy, ta lăn lộn ở thanh lâu mà nam nữ cũng phân biệt được chẳng phải là khiến người ta chê cười sao?” Bách hợp sâu kín , chuyện này cũng là bi ai của nữ tử thanh lâu.
Lý Huyền Tuyết nở nụ cười ngượng ngùng : “Tỷ tỷ, kỳ là ta chỉ là tò mò đến xem thôi chứ có ý gì khác đâu.”
“Tiểu thư, chúng ta nên thôi.” Tang nhi ở bên cạnh lo lắng , người ta chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay, nếu như còn ngu ngốc ở đây lâu thêm nữa, biết có chuyện gì xảy ra?
“Tiểu thư nên , thanh lâu có gì mà tò mò chứ? Nơi này chỉ có đám nữ tử số khổ mà thôi.” Trong mắt Bách Hợp ra tia ưu thương.
“Được rồi.” Lý Huyền Tuyết đứng dậy, nàng căn bản cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng biết thanh lâu này là nơi như thế nào nữa?
“Vậy tiểu thư thong thả, Bách Hợp tiễn.” Bách Hợp nhìn nàng, nàng đúng là sống ở trong phúc mà biết phúc.
“Ân, tỷ tỷ, hẹn ngày tái ngộ.” Lý Huyền Tuyết xong cùng Tang nhi ra ngoài, vừa muốn xuống lầu chợt nghe phòng bên cạnh truyền ra thanh dị thường.
“Mẫu Đơn, có thích hay ? Có thoải mái hay ?” Giọng tà mị của nam nhân đột nhiên vang lên.
“Thoải mái….” Giọng nữ tử thở phì phò, đứt quãng>
Lý Huyền Tuyết nhăn mặt, nhíu mày, giọng của nàng ta ràng là rất khó chịu tại sao lại là thoải mái? Chẳng lẽ nam nhân đó ngược đãi nàng ta ? Thanh lâu chính là cái dạng này sao?
Tò mò nhịn được, nàng nhìn thấy cánh cửa ở phía trước lộ ra khe hở, liền ghé mắt nhìn vào bên trong.
“Công chúa, thôi.” Tang nhi ở phía sau túm lấy vạt áo của nàng.
“Hư…” Lý Huyền Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng ý bảo nàng cần chuyện, sau đó ánh mắt tiếp tục hướng vào bên trong nhìn.
Tư Mã Tuấn Dật quần áo chỉnh tề, lồng ngực lõa lồ cường tráng, hai tay ngừng cởi bỏ quần áo trước ngực của nữ tử, làm lộ ra khuôn ngực mềm mại, trong ánh mắt mang theo ý cười trêu đùa.
Nữ tử dưới thân sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt khép hờ như suy nghĩ nhưng lại phát ra những thanh làm cho người ta kỳ quái, bộ dáng dường như thống khổ lại dường như hưởng thụ.
“ là xấu hổ.” Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết từ từ đỏ bừng lên, tự chủ được mà phát ra tiếng , nhưng vẫn nhịn được tò mò mà tiếp tục xem trộm.
Nghe được ngoài cửa sổ phát ra thanh rất , Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên ngước đầu nhìn về hướng cửa sổ, môi lên nụ cười tà ác, cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ ửng của nữ tử.
Nhìn thấy gương mặt của , Lý Huyền Tuyết khỏi hít ngụm lãnh khí, làm thế nào lại có nam tử tuấn mỹ như thế, mắt xếch, mũi cao, đôi môi cương nghị, khuôn mặt tuấn tú, khóe mội chợt nhếch lên nụ cười tà mị. đời này làm sao có người so với hoàng huynh cũng tuấn mỹ.
Trời ạ! Nàng nhìn thấy ràng động tác của . Hăn cư nhiên ngậm nụ hoa ngực của nữ tử vào miệng. Nàng cảm thấytrên khuôn mặt của mình hơi nóng từ từ bốc lên, nàng thể nhìn tiếp được nữa, liền muốn xoay người rời .
“Xem diễn xong rồi muốn sao?” Cửa đột nhiên bị mở ra, Tư Mã Tuấn Dật quần áo hỗn độn nhìn chằm chằm nàng.
Cố ý trêu đùa
“Ta….Ta chỉ là ngang qua…” Đối với xuất đột ngột của nam tử tuấn mỹ trước mắt mình, Lý Huyền Tuyết năng có chút lộn xộn.
“ là lý do “thông minh”, như vậy xin mời vào ngồi chơi.” Tư Mã Tuấn Dật vẫn chưa vạch trần nàng, lách mình tránh đường cho nàng vào.
“ cần, Ta còn có…….” Lý Huyền Tuyết còn chưa dứt lời bị kéo vào trong phòng.
“Công….Công tử……” Tang nhi lo lắng hô to, thân thể run như cầy sấy nhanh chóng theo phía sau nàng.
Giờ phút này nữ tử mặc xong quần áo ngồi ở giường, nàng ta lời nào mà chỉ nhìn bọn họ chằm chằm.
Tuyết bất an, biết nên đứng ở chỗ nào? biết kéo mình vào đây làm cái gì?
“Vừa rồi có phải xem rất ? Có muốn tiếp tục nữa ?” Tư Mã Tuấn Dật tà mị dụ dỗ, khóe môi nhếch lên, phải trêu đùa nàng chút, nữ tử mà dám cư nhiên giả nam trang đến thanh lâu.
“Ân…ân.” Lý Huyền Tuyết gật đầu lung tung, đột nhiên sực tỉnh lại, vội vàng phe phẩy tay : “ cần.”
“Ngươi lúc gật đầu, lúc lắc đầu thực ra là có ý gì? Có phải là xem qua rồi thành nghiện nên muốn tiếp tục hay ?” Tư Mã Tuấn Dật xong liền đặt tay lên vai của nàng, thân mật ôm nàng, mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người chui vào mũi .
“Ta ….Ngươi buông ra, ta có thói quen như vậy.” Lý Huyền Tuyết giãy giụa, suy nghĩ tìm cách thoát khỏi , đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị tên nam nhân xa lạ ôm, tuy rằng rất tuấn mỹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy quen.
“Cái gì mà có thói quen? Chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?” Tay của Tư Mã Tuấn Dật vẫn cố ý ôm lấy vai nàng, sau đó cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó chỉ bằng ngón tay.
“Ta chính là có thói quen này.” Lỗ tai của Lý Huyền Tuyết đỏ như gấc, khoảng cách của bọn họ gần như vậy, nàng gần như có thể cảm nhận được hơi thở của phả vào mặt nàng.
“Buông công tử của ta ra.” Tang nhi ở bên cạnh hét lớn, dám xâm phạm đến công chúa của nàng.
“ tên nô tài bé mà cũng dám chuyện như th bổn vương.” Tư Mã Tuấn Dật tiện tay điểm luôn huyệt đạo của nàng, làm nàng thể cũng thể cử động. Ngón tay nhàng xẹt qua khuôn mặt của Lý Huyền Tuyết : “Công tử, ngươi có phải ?”
Giờ phút này Lý Huyền Tuyết được câu, chỉ có thể để cho tùy ý ăn đậu hũ của mình, nàng thể cho biết, nàng phải nam nhân, mà nàng chính là nữ tử.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng với bộ dáng kinh ngạc, tay mân mê cái miệng nhắn của nàng, khóe miệng mỉm cười, nhịn được cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của nàng, nàng giống như những nữ nhân mà trước đây từng gặp, nữ nhân này trong miệng ngọt lành, làm cho người muốn lại càng muốn nhiều hơn nữa.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt nhìn , làm cái gì? Cư nhiên hôn môi nàng, khuôn mặt nhắn bừng bừng lửa giận, dùng hết khí lực đẩy ra, lấy tay chà xát mạnh vào môi mình, tức giận trừng mắt : “Hạ lưu, đê tiện.” Đây là những từ ngữ vô cùng tàn nhẫn, độc ác mà nàng có khả năng tìm ra để mắng .
“Vậy ngươi thử xem, ta hạ lưu như thế nào? Đê tiện như thế nào? Ngươi cũng phải nữ nhân?” Vẻ mặt của Tư Mã Tuấn Dật ra nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi……” Lý Huyền Tuyết có chút chán nản khi bị hỏi câu mà cũng nên lời, đột nhiên lại cảm giác có chỗ nào đó đúng, trong mắt lên tia hoảng sợ, lấy tay chỉ vào : “Ngươi……ngươi thích nam nhân?”
“Có gì kỳ quái sao? Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần xinh đẹp ta đều thích.” Tư Mã Tuấn Dật đem tay nàng đặt ở môi, hôn cái.
Lý Huyền Tuyết cảm thấy như có dòng điện từ các ngón tay chảy vào cơ thể, làm cho thân thể của nàng nhịn được mà run rẩy lên, đây là cảm giác gì? Vội vàng rút ngón tay về.
Cảm nhận được run rẩy của nàng, Tư Mã Tuấn Dật tà mị ghé vào bên tai của nàng : “Cảm giác có phải tốt lắm hay ?”
“Ngươi hỗn đản.” Lý Huyền Tuyết vừa thẹn vừa giận trừng mắt mắng , nàng sao lại gặp phải tên nam nhân tà ác như chứ.
Tang nhi đứng ở bên, thể cử động cũng thể mở miệng, nhìn thấy công chúa bị người ta khi dễ lại còn bị chiếm tiện nghi mà nước mắt cứ ngừng rơi, đáng tiếc lại có ai chú ý tới nàng.
“Ta hỗn đản? Là ai cứ ở ngoài cửa nhìn lén chịu rời , ngươi phải rất muốn xem sao? bằng chúng ta tự mình biểu diễn chút, ngươi thấy thế nào?” Tư Mã Tuấn Dật xong liền với tay vào trước ngực của nàng.
“Ngươi làm càn.” Lý Huyền Tuyết lắc mình cái né tránh , tay nắm chặt thành nắm, muốm đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của .
Tư Mã Tuấn Dật nhanh tay liền cầm lấy nắm tay đánh tới của nàng, sau đó xoay người gạt chân nàng, chỉ lúc đem nàng ôm ở trong ngực, cúi đầu ngay tại môi của nàng hôn cái, : “Công phu tồi.”
“Ta muốn giết ngươi.” Lý Huyền Tuyết bị làm cho tức điên lên, ra tay nhanh hơn và ác độc hơn.
“Tư Mã Tuấn Dật bên cùng nàng vờn đuổi bên lại ăn đậu hũ người nàng, cười tà ác: “Ngươi có từng nghe người ta qua chưa? Chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu, huống chi lại là nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Nghe được như vậy Lý Huyền Tuyết liền ngừng tay lại chút, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét : “Ngươi sớm biết rằng ta là nữ nhi? Vậy là ngươi cố ý trêu đùa ta?
“Ngươi .” Tư Mã Tuấn Dật nhấc mắt hỏi lại nàng, nàng phải hỏi câu vô nghĩa sao? Nàng phải nghĩ có hứng thú đối với nam nhân chứ?
“Ta phải thiến ngươi, cho ngươi biến thành thái giám.” Lý Huyền Tuyết rống lên, nắm tay liền hướng về phía , nàng từ đến giờ chưa bao giờ trải qua sỉ nhục như vậy.
Tư Mã Tuấn Dật chút hoang mang, vừa ra tay liền dễ dàng đem nàng gắt gao ôm vào trong ngự, : “Biến ta thành thái giám ngươi phải làm sao bây giờ?” xong, bàn tay tà ác liền nhàng xoa nắn trước ngực nàng.
“Ngươi…..” Lý Huyền Tuyết bị vây ở trong lòng ngực, có biện pháp nào thoát thân, vì nhục nhã mà nước mắt cứ theo khóe mắt ngừng tuôn ra như những viên trân châu.
Nhìn thấy nàng khóc ủy khuất như thế, Tư Mã Tuấn Dật có chút đành lòng, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa nàng chút, sau đó buông nàng ra : “Hôm nay là ta chỉ giáo huấn ngươi, về sau đừng bao giờ đến nơi nên đến.”
Sau khi được tự do, Lý Huyền Tuyết hung hăng trừng mắt liếc cái, : “ Về sau đừng để ta gặp lại ngươi, n ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.” Nàng xong liền ra tay giải bỏ huyệt đạo người Tang nhi : “Chúng ta .”
“Ha ha ha.” Nhìn thấy nàng chật vật rời khỏi nơi này, Tư Mã Tuấn Dật nhịn được phát ra trận cười to.