1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 105 – Tâm nghi.
      Hàn Ngữ Phong khẩn trương khi nhìn thấy Lạc thần y đem thuốc giải từng ngụm từng ngụm đút cho Cảnh nhi nuốt xuống, tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi.

      Sau hai ngày hôn mê, sắc mặt Cảnh nhi bắt đầu có biến hóa, vẻ mặt xanh đậm trước kia bây giờ từ từ trở lại bình thường.

      “Khụ… Khụ.” Cảnh nhi đột nhiên ho khan ra tiếng, sau đó chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn những người đứng trước mặt.

      “Cảnh nhi, đệ sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Hàn Ngữ Phong vẫn còn khẩn trương nắm lấy tay nó, sợ rằng chất độc vẫn còn sót lại trong cơ thể.

      “Tỷ tỷ, đệ đói quá!” Cảnh nhi đột nhiên mở miệng ra những lời này.

      “Ha ha ha.” Nghe lời hồn nhiên của nó mọi người đều nhịn được cười, biết đói tức là có việc gì cả rồi.

      “Người đâu, tới bảo phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn ngon mang lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi cất giọng phân phó.

      “Dạ! Vương gia.” Xuân Vũ đứng ở ngoài cửa lên tiếng trả lời.

      Nhanh chóng rất nhiều thức ăn ngon được mang lên, Cảnh nhi vừa nhìn thấy ngay lập tức từ giường chạy xuống. Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bộ dáng linh hoạt của nó biết là nó sao.

      “Thần y, cám ơn ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhàng đến trước mặt Lạc thần y thi lễ.

      nương, xin mời đứng lên, lão phu đâu có giúp được gì?” Lạc thần y vội vàng nâng nàng dậy.

      cần cảm ơn , ngươi cho là có lòng tốt như vậy sao? Bổn vương phải tốn rất nhiều bạc đó.” Tư Mã Tuấn Dật đứng ở bên bĩu môi, chính mình mang năm nghìn lượng bạc sang mới có thể mời đến, nếu phải cảm ơn cũng nên cảm ơn mình chứ.

      “Tiểu tử, ngươi cần mọn như vậy, ngươi là Vương gia, nhiều nhất chính là bạc, phải ngươi là ai?” Lạc thần y dáng vẻ thoải mái .

      “Tứ Vương gia, Ngữ Phong cũng phải cám ơn ngươi, cám ơn ngươi ra tay tương trợ.” Hàn Ngữ Phong nhàng thi lễ với , là tìm được thần y nên cứu được Cảnh nhi mạng.

      “Ngữ Phong, ngươi tính trả ơn bổn vương thế nào đây?” Tư Mã Tuấn Dật tà mị, bắt đầu trêu chọc.

      “Ách…” Hàn Ngữ Phong thoáng hơi sửng sốt, nghĩ đến lại hỏi như vậy “Vương gia, ngươi muốn Ngữ Phong trả ơn ngươi thế nào?”

      Tư Mã Tuấn Dật vừa muốn lấy thân báo đáp sao? Nhìn qua thấy con ngươi sẫm đen ngoan độc của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại chăm chú theo dõi , Tư Mã Tuấn Dật ngay lập tức sửa lời : “Quên , quên , ngươi bảo Tuấn Lỗi thay ta đưa cho thần y năm nghìn lượng bạc là được rồi.”

      “Được, bổn vương đồng ý.” Tư Mã Tuấn Lỗi sảng khoái đáp ứng.

      Năm nghìn? Nhiều như vậy sao? Hàn Ngữ Phong ngay ngẩn cả người, hai lời liền thản nhiên đáp ứng.

      “Bây giờ cũng còn sớm nữa, thần y chúng ta ra tiền sảnh chờ Tuấn Lỗi chiếu cố chúng ta tốt phen.” Tư Mã Tuấn Dật xong liền kéo thần y ra khỏi Lục Bình uyển.

      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Cảnh nhi ăn như lang thôn hổ yết (ăn nhiều)liền vội vàng : “Cảnh nhi, chậm chút, đệ vừa mới tỉnh lại thể ăn nhiều được.”

      “Nhưng mà đệ rất đói.” Cảnh nhi nhìn tỷ tỷ khó hiểu, tại sao tỷ tỷ để cho ăn no?

      “Cảnh nhi ngoan, đừng ăn nữa, nằm xuống nghĩ ngơi .” Hàn Ngữ Phong lấy cái bát trong tay , giọng : “Cảnh nhi hôn mê hai ngày mới vừa tỉnh lại nên thể ăn no được.”

      “Được rồi.” Cảnh nhi tuy là hiểu nhưng cũng dám cãi lời tỷ tỷ, quệt cái miệng nhắn rồi đứng lên.

      Độc của Cảnh nhi cuối cùng được giải, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cũng được hạ xuống, sau đó nàng mới cảm thấy chính mình mệt mỏi quá, vết thương vai làm nàng đau đến nhăn mặt nhíu mày.

      Ngồi ở bên, Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn nhìn chằm chằm từng động tác rất của nàng nên có thể khẳng định vết thương vai nàng vừa đau.

      “Lại đây.”

      Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn lại thấy đến, định làm gì đây?

      Tư Mã Tuấn Lỗi tiến gần nàng, đưa tay hướng tới trước ngực nàng.

      “Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong khẩn trương lấy tay che chắn trước ngực, hay là muốn…?

      “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chỉ muốn xem vết thương vai của ngươi thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận khi nhìn thấy bộ dáng đề phòng của nàng.

      cần, để ta bảo Xuân Vũ giúp ta là được rồi.” Hàn Ngữ Phong nhõm thở ra .

      Tư Mã Tuấn Lỗi thèm để ý đến lời của nàng, đến xé mở quần áo của nàng, cởi bỏ miếng vải băng bó, nhìn thấy miệng vết thương lại tràn ra máu tươi, ánh mắt đau lòng, động thủ giúp nàng thay thuốc và băng bó lại tốt.

      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy quần áo lại bị nên oán hận nhìn , có thù với quần áo hay sao vậy? Như thế nào mỗi lần đều phải phá hư quần áo của mình?

      “Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Ngươi cảm tạ bổn vương, bổn vương còn chưa tính.” Tư Mã Tuấn Lỗi bất mãn .

      “Cảm tạ ngươi cái gì? Cảm tạ ngươi phá hư quần áo của ta sao? Nô tỳ có nhiều quần áo như vậy cho Vương gia người xé đâu.” Hàn Ngữ Phong cười nhìn , nghĩ tất cả mọi người đều như , đều có nhiều quần áo sao?

      “Quần áo? Ngươi là để ý chuyện này?” Tư Mã Tuấn Lỗi thoảng hơi sửng sốt, ra nàng có quần áo để mặc, xem ra rất sơ sót chuyện này, sau đó : “Ngày mai bổn vương phái người mang quần áo đến cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương trước.”

      Nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ra khỏi Lục Bình uyển, Hàn Ngữ Phong nhàng nằm xuống, nàng rất mệt mỏi nhưng lại thể nào ngủ được, nàng biết độc dược kia là dành cho chính mình, chỉ là Cảnh nhi ăn trước thôi, nàng hồi tưởng lại việc nửa đường bị tập kích, có người thuê Phong Hồn giết nàng, bây giờ lại thêm lần hạ độc này nữa, nghĩ tới làm nàng khỏi toát ra trận mồ hôi lạnh. Ở vương phủ này, ngoại trừ Tư Mã Tuấn Lỗi ra, còn ai hận nàng như vậy? Chẳng lẽ là , , đúng, nếu là , cũng liều chết, cũng lo lắng, thành tâm cùng nàng tìm thuốc giải cứu Cảnh nhi. Vậy rốt cuộc là ai? Ai lại đối với nàng hận thù sâu nặng, vài lần muốn hạ sát nàng?

      Tất cả người trong vương phủ nàng đều nghĩ qua, trước kia có lẽ còn có thể là do tiểu thiếp của ghen tỵ, nhưng lúc Cảnh nhi trúng độc các nàng còn ở đây.

      Châu nhi… biết vì sao cái tên này lập tức lên trong đầu nàng. , thể là Châu nhi, nàng phe phẩy đầu, cho chính mình tin tưởng chuyện này.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 106 – Hoài nghi
      Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở thư phòng, chuyện Cảnh nhi bị trúng độc dễ dàng bỏ qua, thể để cho nó bất minh như trong quá khứ vậy được. nhất định phải điều tra ràng, rốt cuộc là ai nhiều lần muốn giết Hàn Ngữ Phong, tại sao lại muốn giết nàng? Dám ở trong vương phủ của gây ra sóng gió, nhất định tha cho kẻ đó.

      Xem ra phải thầm phái người mai phục tại Lục Bình uyển. là, có thể bảo vệ an toàn cho nàng. Hai là, cũng có thể thầm điều tra, nghe ngóng.

      Bên ngoài Lục Bình uyển.

      Châu nhi nhàng dời bước đến bên ngoài cửa, thanh mềm mại vang lên: “Hàn nương, ngươi đâu rồi? Ta có thể vào trong ?”

      chăm sóc Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong thoáng hơi sửng sốt ra mở cửa : “Châu nhi nương, mời vào.”

      Châu nhi mỉm cười gật đầu, đến bên giường Cảnh nhi dịu dàng hỏi: “Cảnh nhi khỏe hơn chút nào chưa?”

      “Khỏe lắm, cám ơn Châu nhi tỷ tỷ.” Cảnh nhi lễ phép đáp lời.

      “Hàn nương, nhìn thấy Cảnh nhi ta cũng yên tâm, ngươi trách ta vì tại ta mới đến thăm nó chứ? Ta là sợ quấy rầy các ngươi.” Châu nhi , nhìn nàng.

      “Châu nhi nương, ngươi quá khách sáo rồi, mau mau ngồi xuống.” Hàn Ngữ Phong biết tại sao? Từ sau chuyện xảy ra đỉnh núi, trong lòng nàng đối với Châu nhi có chút ngăn cách, tuy rằng cảm thấy được thái độ ôn nhu của Châu nhi nhưng lại làm cho người ta khó có cảm giác thân cận.

      Châu nhi ràng cũng cảm nhận được thái độ của nàng giống như trước, sâu kín thở dài: “Hàn nương, ngươi tin ta phải ? Ta có giết Liên phu nhân, ta cũng biết vì cái gì mà Tiểu Vân phu nhân lại đổ oan cho ta.” xong trong đôi mắt đẹp lệ dâng ngập tràn giống như cực kỳ ủy khuất.

      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của nàng, vì sao thoạt nhìn lại cảm thấy như làm ra vẻ? Lạnh nhạt cười : “Châu nhi nương, ngươi cần gì phải để ý? Chân tướng của chuyện này rồi ngày bị phơi bày trước ánh sáng, chỉ cần ngươi có làm cứ thản nhiên đối mặt, huống chi Vương gia cũng điều tra chuyện này để đòi lại công đạo cho Liên phu nhân, như vậy phải cũng trả lại trong sạch cho ngươi sao?”

      “Vẫn là Hàn nương có lý, là ta suy nghĩ nhiều quá rồi, đúng vậy, chân tướng của việc ngày được ràng, ta cần gì phải quá để ý, nghe ngươi vậy tâm tình của ta tốt hơn nhiều. Cám ơn ngươi, Hàn nương.” Châu nhi sâu kín cười, trong lòng dường như được khai thông, rộng mở.

      “Châu nhi nương thân thể ngươi thế nào rồi?” Hàn Ngữ Phong muốn cùng nàng dây dưa đề tài này nên lái sang chuyện khác.

      “Ta tốt lắm, còn ngươi? Ta nghe ngươi cũng bị thương, sao cả chứ?” Châu nhi tựa hồ cũng quan tâm hỏi.

      việc gì.”

      Trong phòng đột nhiên im lặng.

      “Hương Vân, mang vào đây.” Châu nhi hướng về phía cửa, nhàng gọi.

      Ngoài cửa có tiểu nha hoàn tiến vào hai tay nâng cẩm bố đỏ thẫm (khăn gấm thêu).

      Châu nhi nhàng cầm lấy nó mở ra trước mặt Hàn Ngữ Phong, mặt của chiếc khăn thêu hình cành liễu xanh biếc, lại thêm hình đôi uyên ương vui đùa dòng sông, thêu rất sống động cứ như hình ảnh ra trước mắt.

      “Hàn nương, đây là ta tặng cho ngươi, xin ngươi đừng từ chối.” Châu nhi cầm cẩm bố trong tay đưa đến tay Hàn Ngữ Phong.

      , Châu nhi nương, món quà này ta sao có thể nhận? Ngươi vẫn là để lại cho bản thân .” Hàn Ngữ Phong cuốn quýt cự tuyệt khi thấy đây chính là khăn voan hồng dùng cho nữ nhân khi chính mình xuất giá, nàng làm sao có thể nhận được? Nàng hiểu được Châu nhi làm vậy là có ý gì?

      “Hàn nương, ngươi trước tiên đừng cự tuyệt. Ngươi biết ? Khăn này từ lúc ta tiến vào vương phủ bắt đầu thêu, thời điểm đó ta lòng nghĩ đến ngày Vương gia nhất định cưới ta, cho nên ta cứ từng ngày từng ngày thêu nó nhưng ngờ tới ngày thêu xong mộng cũng tan biến, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể đội nó cùng Vương gia bái đường thành thân như vậy cũng uổng phí tâm huyết của ta, dù sao ta cũng là vì mà thêu.” Châu nhi nhìn vào chiếc khăn voan hồng, cảm tình từ từ ngưng tụ giống như hoài xuân.

      “Châu nhi nương, khi như vậy, ta càng thể nhận được, ngươi vẫn là thu hồi lại .” Hàn Ngữ Phong đem chiếc khăn voan thả lại trong tay Châu nhi.

      “Hàn nương, ngươi ghét bỏ nó sao?” Châu nhi mắt đẹp rưng rưng, bi thương làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.

      Hàn Ngữ Phong lập tức sửng sờ, đứng ở nơi đó biết có nên nhận hay , cũng biết phải làm thế nào để cự tuyệt? Nhìn thấy bộ dáng của Châu nhi, nàng làm sao có thể cự tuyệt, trong lòng thở dài : “Được rồi, ta nhận. Cám ơn Châu nhi nương.”

      “Ân, Hàn nương, ta về trước.” Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Châu nhi như có ý cười.

      Hàn Ngữ Phong lẳng lặng cầm khăn voan trong tay nhìn theo bóng dáng rời của Châu nhi, nàng ta vì cái gì nhất định phải muốn chính mình nhận lấy.

      tay ngươi cầm cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa vào, nhìn thấy tay nàng cầm cái gì đó liền hỏi.

      có gì.” Hàn Ngữ Phong hồi phục lại tinh thần đem đồ vật trong tay cất .

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở chỗ kia, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Cảm giác được nhìn mình chăm chú, Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu : “Ngươi đến có việc gì sao?”

      ” Hàn Ngữ Phong, ngươi có đoán được ai lại nhiều lần muốn hại ngươi ?” Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc chút, sau đó hỏi.

      phải là ngươi sao? Ở vương phủ này chỉ có ngươi là hận ta nhất, phải sao?” Ánh mắt Hàn Ngữ Phong tỏ ra ngạc nhiên nhìn , trong tia nhìn chứa vẻ trêu đùa.

      “Hàn Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi quát lên, nữ nhân này luôn luôn nghĩ cách chọc giận .

      Hàn Ngữ Phong cũng sợ hãi nhìn lại , nhưng ngữ khí cũng dịu chút: “Ta cũng biết, ta nghĩ ra, ngoài ngươi ra còn có ai hận ta như vậy? Vậy ngươi cảm thấy người đó là ai?”

      Tư Mã Tuấn Lỗi lắc đầu, vấn đề phức tạp này cũng tra ra.

      “Ngươi cảm thấy Châu nhi là người thế nào?” đột nhiên mở miệng hỏi.

      “Châu nhi?” Hàn Ngữ Phong hạ mi, người hoài nghi là Châu nhi? “Vương gia, ngươi thấy Châu nhi thái độ ôn nhu, đối với mọi người hòa nhã, tấm lòng cũng là thiện lương, ta cũng vì sao Tiểu Vân phu nhân lại nàng giết chết Liên phu nhân? Đến nước này chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi qua sao? Chẳng lẽ là……” Nàng đột nhiên nghĩ đến khả năng khác.

      “Chẳng lẽ là cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng hỏi.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 107 – Khiêu khích
      Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi : “Vương gia, ngươi sở dĩ hận ta như vậy có phải vì phụ thân ta phái người hạ độc hại chết Mai nhi phu nhân?

      “Phải.” Tư Mã Tuấn Lỗi gật đầu, chính vì nguyên nhân này, nếu sao có thể tra tấn nhục nhã nàng như vậy.

      “Vậy Vương gia có bao giờ nghĩ tới chưa? Vì sao Châu nhi lại hận ta? Còn ba phiên bốn lượt thay ta cầu ngươi nương tình, đó phải là kỳ lạ hay sao? Ta nghĩ mãi cũng ? Ta từng tưởng nàng tâm địa thiện lương, đành lòng để ngươi đối với ta như vậy, nhưng nếu Liên là nàng giết, sao nàng có thể bỏ qua cho ta?” Hàn Ngữ Phong đem mọi nghi hoặc trong lòng mình ra.

      Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc chút: “Bổn vương cũng từng hỏi qua Châu nhi vấn đề này, nhưng Châu nhi ngươi là người vô tội, oan oan tương báo đến khi nào. Đây là giải thích của nàng, bổn vương thấy Châu nhi thiện lương, nàng vậy cũng có lý, phải sao?

      “Vì thế nên ra rất cảm kích nàng ấy, chỉ là tại, tình càng ngày càng quỷ dị, ta cũng muốn nghĩ là Châu nhi. Nhưng Vương gia, ngươi có thấy nàng quá mức hoàn mỹ, tia khuyết điểm?” Nàng tại càng ngày càng nhận ra Châu nhi quá mức hoàn mỹ, thể nghi ngờ.

      Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen bán mị: “Châu nhi trừ bỏ thân thể tốt, mặt khác thể phủ nhận hạ nhân ở đây đều thích nàng.” cũng phải nghi ngờ Châu nhi, nhưng có chứng cớ, càng muốn nghĩ Châu nhi làm việc này. tình nguyện tin tưởng Châu nhi, mong nàng đơn thuần chỉ là người thiện lương.

      “Việc này, bổn vương điều tra , bất quá có chứng cớ ràng, bổn vương vẫn tin Châu nhi trong sạch.”

      “Ha hả.” Nghe như vậy, Hàn Ngữ Phong cười khẽ chút, cũng biết là phải có chứng cớ cơ đấy.

      “Ngươi cười cái gì? Bổn vương buồn cười lắm hay sao”? Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt liếc nàng cái.

      “Ta thể cười sao? Vương gia, cười chẳng phải là điều tốt? ra, Vương gia cũng biết đến hai chữ chứng cớ này.” Nghĩ đến trước kia, phân biệt tốt xấu, nhớ đến oan ức của mình, Hàn Ngữ Phong thanh có chút lạnh như băng.

      “Ngươi . . .” Tư Mã Tuấn Lỗi bị nàng cho câu như vậy nên lời, nữ nhân này ngày càng làm càn, luôn khơi mào lửa giận của . Như vậy sớm hay muộn cũng thể nhịn nổi được nữa.

      phải sao? Ngươi trước kia khi đến oan uổng của ta có cần đến chứng cớ?” Hàn Ngữ Phong mắt lạnh nhìn , chuyện cũ như mới vừa trước mắt.

      “Ngươi . . .” Tư Mã Tuấn Lỗi lại bị nàng trách móc, ra lời, con ngươi đen tích tụ nộ khí.

      lúc giằng co, ở cửa thanh của Xuân Vũ truyền đến.

      “Vương gia, Lý Vương gia đến.”

      gặp.” Tư Mã Tuấn Lỗi trong lúc tức giận, bất nhẫn quát lớn.

      “Việc này…” Xuân Vũ thào đứng bên ngoài, sắc mặt khó khăn.

      “Ngươi còn có chuyện gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt khỏi hờn giận.

      “Lý Vương gia phải muốn gặp Vương gia, muốn gặp Hàn nương.” Xuân vũ giọng hồi bẩm.

      “Gặp ta?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Xuân Vũ gật đầu.

      “Lý Huyền Băng chết tiệt.” Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng mắng, tất nhiên biết mục đích của Lý Huyền Băng, đến vương phủ chỉ để gặp Hàn Ngữ Phong, hoàn toàn để trong mắt.

      Lúc này Lý Huyền Băng muốn vào Lục Bình uyển, nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cũng có cảm giác ngoài ý muốn.

      “Vương gia.” Lý Huyền Băng trước mặt mỉm cười.

      “Lý Huyền Băng ngươi lại đến đây làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi ngữ khí thể thân thiện nổi, hàm chứa địch ý.

      “Ha hả, ta nghĩ Vương gia lầm rồi, ta đến thăm Ngữ Phong.” Lý Huyền Băng cười khẽ.

      “Ngữ Phong, nghe Cảnh nhi trúng độc, ta đến xem thương thế của tốt chưa?” trực tiếp bỏ qua Tư Mã Tuấn Lỗi, ôn nhu nhìn nàng.

      “Cám ơn ngươi, Lý Vương gia. Cảnh nhi có việc gì, vết thương của ta cũng tốt.” Hàn Ngữ Phong .

      “Vậy là tốt rồi, cái này thay ta đưa cho Cảnh nhi.” Lý Huyền Băng đột nhiên xuất ra cái trống .

      “Đây là cái gì?” Hàn Ngữ Phong tò mò hỏi.

      “Ngữ Phong ngươi đặt cái này ở mặt .” Lý Huyền Băng lại xuất ra cái gậy , đặt ở mặt , hình nhânlập tức quay tít, khác gì tạp kỹ.

      “Cám ơn ngươi, ngươi tìm được nó ở đâu vậy, Cảnh Nhân rất định rất thích.” Hàn Ngữ Phong kinh hỉ .

      “Cái này các tiểu hài tử đều rất thích, ta nghĩ Cảnh nhi cũng vậy nên làm cho cái.” Lý Huyền Băng giải thích.

      Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nhìn hỏi: “Tự ngươi làm?”

      “Ân, ta tự làm.” Lý Huyền Băng gật đầu.

      “Cám ơn!” Hàn Ngữ Phong có chút cảm động, lại tự tay làm ra vật này, trừ bỏ cảm ơn có cách biểu đạt nào khác tình cảm của nàng lúc này.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở bên, thấy nàng coi ai ra gì, chuyện với nhau hoàn toàn bỏ qua , lại nhìn thấy tên kia hai Ngữ Phong thân thiết, con ngươi đen ngoan độc, giận dữ hét.

      “Lý Huyền Băng, ngươi xong rồi có thể ra về.”

      “Vương gia, sao ngươi còn ở đây? Nếu ngươi có việc có thể , còn ta thăm Cảnh nhi .” Lý Huyền Băng tuyệt để tâm đến lửa giận trong mắt . Tựa hồ cố ý khiêu khích.

      “Lý Huyền Băng, ngươi đừng quên đây là vương phủ của bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt nhìn .

      “Nga, Vương gia đề cập tới, ta cũng quên mất.” Lý Huyền Băng cố ý chọc giận .

      “Xì.” Hàn Ngữ Phong thấy Tư Mã Tuấn Lỗi bộ dáng tức tối, nhịn được cười ra tiếng, ánh mắt tán dương Lý Huyền Băng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mang bộ dạng này.

      “Hàn Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi rống giận, nữ nhân chết tiệt này dám cười sao.

      Hàn Ngữ Phong liếc cái, cười mà cũng quản luôn a.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 108 – Từ hôn
      Nhớ tới ban ngày Tư Mã Tuấn Lỗi bị Lý Huyền Băng chọc tức, bộ dáng nổi trận lôi đình, Hàn Ngữ Phong nhịn được cười ra thành tiếng.

      ‘Hàn nương ngươi ngủ chưa?’ Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh của Xuân Vũ.

      ‘Vào Xuân Vũ, có việc gì ?’ Hàn Ngữ Phong giương giọng .

      Xuân Vũ đẩy cửa vào: ‘Hàn nương, Vương gia mời ngươi ra tiền sảnh.’

      ‘Tiền sảnh? Tối như vậy còn có chuyện gì?’ Hàn Ngữ Phong lòng nghi hoặc nhưng cũng dám chần chừ, theo sát Xuân Vũ đến đó.

      Khi tiến đến cánh cửa, nàng có chút sững sờ. Đại sảnh, nam tử đanh đứng đó, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy nàng, mắt đột nhiên sáng ngời.

      Hàn Ngữ Phong nhìn có chút nghi hoặc, tuy phải tuấn mỹ lắm nhưng biểu lại đường hoàng, quần áo người phải là hoa lệ phú quý cũng là con nhà giàu có.

      ‘Ngươi là Hàn Ngữ Phong.’ Nam tử nhìn thấy nàng, liền hỏi.

      ‘Phải.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, có điều chính nàng cũng nhận ra .

      Ta là Mạnh Cổ Tuấn, ngươi nhớ sao?’ Nam tử giới thiệu về mình.

      Mạnh Cổ Tuấn, cái tên này dường như rất quen thuộc, trong đầu đột nhiên lóe linh quang: ‘Ngươi chính là Mạnh Cổ Tuấn ở Giang Châu?

      ‘Là ta, xem ra ngươi nhớ ra.’ Mạnh Cổ Tuấn gật đầu.

      ‘Có điều, tại ngươi. . . . .’ Hàn Ngữ Phong do dự, hẳn biết giờ mình là nô tỳ ở đây, chẳng lẽ lại còn muốn cầu thân? Tuy là cha mẹ từ định ra hôn ước, nhưng tại chính mình thân hoàn bích cũng còn, cũng có tự do, lại đến làm gì? Trừ phi là từ hôn.

      ‘Hai ngươi nhận ra nhau là tốt rồi. Mạnh Cổ Tuấn, người ngươi cũng gặp rồi, vậy hôm nay đến vương phủ rốt cục là muốn làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi cao, lạnh lùng , hôm nay mới biết nàng có vị hôn phu.

      ‘Ta . .’ Mạnh Cổ Tuấn có tia chần chừ, vốn hôm nay tới là để từ hôn, muốn nàng trả lại ngọc bội cho mình. Thế nhưng khi nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, lại do dự. Nàng thế nào lại có thể xinh đẹp như vậy, làm nỡ buông tay.

      . .’ Tư Mã Tuấn Lỗi quát lạnh tiếng.

      ‘Nàng là vị hôn thê của ta, ta nghĩ . . .’ Mạnh Cổ Tuấn giương mắt hướng Tư Mã Tuấn Lỗi, tuy có chút sợ hãi hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh băng, nhưng nghĩ đến Hàn Ngữ Phong quốc sắc thiên hương, mỹ mạo kiều, trấn định : ‘Ta nghĩ, Vương gia nên thả nàng ra.’

      Tư Mã Tuấn Lỗi … khóe môi mỉm cười, đứng lên, chậm rãi xuống, lạnh lùng : ‘Thả ra, ngươi có biết nàng phạm tội gì ?’ Tuy luật pháp có quy định, nô dịch có thể bị người ta lấy bạc mua lấy, nhưng cho người ta cơ hội đó.

      Mạnh Cổ Tuấn thân mình run lên, nàng phạm tội mưu phản, có thể tru di cửu tộc. Thấy ngày càng lùi về phía sau, Tư Mã Vương gia lãnh khốc tuyệt tình, hôm nay vừa thấy khí thế, quả nhiên làm cho người ta sợ hãi, mang theo uy nghiêm hoàng gia, làm cho người ta rét mà run.

      ‘Vị hôn thê. Mạnh Cổ Tuấn, trước khi mở miệng ngươi nên cân nhắc kỹ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thanh vững vàng, con ngươi đen mang đầy hàn khí nhìn thẳng về phía .

      Mạnh Cổ Tuấn có chút hoảng sợ, lời này là có ý gì? Hay là muốn chịu liên lụy, trong lòng kinh hoảng trận.

      ‘Ta… ta là đến từ hôn. Ta muốn lấy lại ngọc bội của ta . .’ thanh của ngày càng , Tư Mã Tuấn Lỗi tới gần, thân hình cao lớn như mang theo loại vũ khỉ vô hình, sắc bén, áp bách làm cho người ta nhịn được mà run rẩy.

      ‘Từ hôn? Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh tiếng, nam nhân yếu đuối như vậy cũng xứng với nàng sao?

      Hàn Ngữ Phong sớm nghĩ đến, cho nên nàng cũng kinh ngạc. Dù sao nàng cũng chưa từng gặp mặt , nếu phải hôm nay đột nhiên xuất , nàng sớm quên có người này, có điều ngọc bội giờ nàng cũng giữ.

      ‘Mạnh Cổ Tuấn, thực xin lỗi. ngọc bội từ lúc triều đình tịch thu gia sản còn? Cho nên ta cũng có cách nào trả lại cho ngươi.’ Hàn Ngữ Phong .

      ‘Quên , vậy từ nay về sau chúng ta còn gì liên quan đến nhau nữa. Vương gia ta xin cáo từ.’ Mạnh Cổ Tuấn trộm ngắm Tư Mã Tuấn Lỗi cái, tuy rằng cái ngọc bội gia truyền kia đáng tiếc. nhưng tại chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

      ‘Chờ chút.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên ở phía sau gọi , rồi hướng ra cửa : ‘Người tới đây.’

      ‘Vương gia có gì phân phó?’ tên thị vệ đến, cung kính .

      ‘Ngươi cầm kim bài của bổn vương đưa tìm đại nội tổng quản Lưu công công, tìm cho khối ngọc bội.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tùy tay ném ra kim bài, phân phó . muốn Hàn Ngữ Phong cùng tên kia đoạn tuyệt quan hệ.

      ‘Dạ, Vương gia.’

      ‘Cám ơn Vương gia, cám ơn Vương gia.’ Mạnh Cổ Tuấn vội vàng tạ ơn, lui ra ngoài.

      Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng như chạy trốn của , cười khổ.

      ‘Sao vậy? Luyến tiếc?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười châm chọc, loại nam nhân này cũng xứng để nàng luyến tiếc sao?

      ‘Luyến tiếc? Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong khẽ cười tiếng, bất đắc dĩ : ‘Vương gia có hiểu cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi? Mang than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dệt hoa gấm? , căn bản ta và có gì, chỉ là hữu tình mà gặp mặt? Từ hôn ta sớm nghĩ tới, chỉ là nếu kiên trì hơn chút, ta rất cảm động. Nhưng nhìn bộ dạng sợ liên lụy của làm ta có chút thất vọng? Ai cũng bo bo giữ lấy thân mình như vậy, dù sao tội của ta ta chịu.’

      ‘Bổn vương bo bo giữ mình.’ Nhìn thấy ánh mắt ưu thương của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi lòng tràn đầy đau xót.

      ‘Ách..’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn , vậy là có ý tứ gì?

      sao? Bổn vương bao giờ bỏ ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tăng thêm ngữ khí, đây là hứa hẹn của .

      ‘Vậy bằng ngươi thả ta ra.’ Hàn Ngữ Phong chút cũng cảm kích, nếu thả mình có lẽ nàng rất cảm động

      ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đời này kiếp này thể rời khỏi nơi này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cắn răng quát, thực muốn bóp chết nàng.

      ‘Ta quay về Lục Bình uyển.’ Nghe vậy, Hàn Ngữ Phong quan tâm đến bộ dạng giận dữ của , xoay người rời .

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 109 – Tiến cung
      Lục Bình uyển

      Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi ở bên xem tặng vật của Lý Huyền Băng.

      ‘Hàn nương, đây là quần áo Vương gia cho ngươi để thay.’ Xuân Vũ hai tay cầm bộ quần áo màu tím nhạt phía còn có cây trâm cài tóc hình con bướm.

      ‘Thay quần áo làm gì?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt đứng dậy, lập tức bị bộ quần áo xinh đẹp trước mắt hấp dẫn, lụa mỏng mềm mại xa hoa.

      ‘Hàn nương mau thay , đừng để Vương gia chờ.’ Xuân Vũ thúc giục nàng.

      ‘Xuân Vũ, ngươi có biết Vương gia muốn ta thay đồ để làm gì ?’ Hàn Ngữ Phong bên thay quần áo, bên kỳ quái hỏi.

      biết, mau ngồi xuống, ta giúp ngươi chải đầu.’ Xuân Vũ kéo nàng ngồi xuống.

      Hàn Ngữ Phong tùy ý nàng thay đổi cho mình.

      ‘Trời ơi, Hàn nương hoàn mỹ.’ Mặc xong đồ, Xuân Vũ nhìn nàng than tiếng sợ hãi.

      Hàn Ngữ Phong nhìn gương đồng, chính mình cũng tin được, đây là mình sao?

      thân áo hoa màu tím nhạt, khoác ngoài là sa y màu trắng mỏng manh làm lộ ra đường cong duyên dáng từ cổ đến xương quai xanh, tà váy như hoa vờn dưới trăng, nhàng lay động khiến cho dáng càng thêm ung dung, ôn nhu.Mái tóc dài đen nhánh được dây buộc gọn lại ở phía sau và được cài thêm cây trâm hình con bướm, vài lọn tóc được xõa ra rơi xuống trước ngực nàng làm cho nhan sắc càng thêm kiều diễm, hai gò má được tô hồng như đóa hoa mềm mại đáng , cả người nàng lúc như con bướm chập chờn bay trong gió, lúc lại giống như khối băng thanh khiết, lạnh lùng.

      thôi, Hàn nương, Vương gia chờ.’ Xuân Vũ kéo Hàn Ngữ Phong ngẩn người đích đến phòng chính.

      Nhìn Hàn Ngữ Phong xuất trước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi trong mắt lên tia kinh diễm, biết răng con bướm chu sai này rất thích hợp với nàng.

      thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, che dấu tâm tư nhất thời ngơ ngác của mình.

      đâu?’

      ‘Hoàng cung.’

      ‘Cái gì?’ Hoàng cung, Hàn Ngữ Phong sửng sốt. muốn dẫn mình đến hoàng cung, nàng bèn dừng cước bộ hỏi : ‘Vì sao lại muốn dẫn ta ? Ta có thể được ?’

      thể, bởi vì ngươi là Vương phi của ta. Cho nên bổn vương phải dẫn ngươi .’ Tư Mã Tuấn Lỗi liền cự tuyệt, kéo tay nàng ra ngoài, hôm nay chính là cố ý đưa nàng .

      Hàn Ngữ Phong cứ như vậy bị cường tạo kéo lên xe ngựa, có chút tức giận nhìn : ‘Vì sao phải đến hoàng cung?’

      ‘Bởi vì hoàng cung hôm nay có yến hội.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên .

      Đưa Hàn Ngữ Phong tiến vào yến hội, ngay thời khắc Lý Huyền Băng liền phát ra nàng, ánh mắt liền thể rời khỏi. Hôm nay nàng đẹp.

      Hàn Ngữ Phong lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, đối với mỗi người vấn an, nàng chỉ mỉm cười thăm hỏi. Tư Mã Tuấn Lỗi chuyện cùng người khác. Nàng biết Tư Mã Tuấn Lỗi muốn cho người khác biết địa vị và thân thế của nàng, có phải cao hứng hay ?

      ‘Ngữ Phong hôm nay đẹp, Tuấn Lỗi có phúc khí.’ Tư Mã Tuấn Dật tới, tà mị tươi cười như trước.

      ‘Vương gia, ngươi phúc khí cũng tốt, công chúa rất đáng .’ Hàn Ngữ Phong cười cười .

      ‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi ở trong sao, báo hại ta tìm mãi.’ Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lý Huyền Tuyết cũng ở ngay bên cạnh.

      ‘Công chúa hảo.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu chào hỏi.

      ‘Oa. Ngữ Phong, ngươi xinh đẹp, với ta .’ Lý Huyền Tuyết kinh ngạc tiếng, phân trần vội kéo nàng bước , cũng để ý đến Tư Mã Tuấn Dật bên cạnh.

      ‘Công chúa, ngươi dẫn ta đâu?; Hàn Ngữ Phong thể theo nàng, bởi vì công chúa có võ công nên khí lực rất lớn.

      ‘Tới rồi, hoàng huynh, ta đem Ngữ Phong đến. Ngươi phải nắm chắc cơ hội nha.’ xong, Lý Huyền Tuyết kéo nàng đến trước mặt Lý Huyền Băng.

      ‘Lý Vương gia, xin chào.’ Hàn Ngữ Phong nhàng thi lễ, đây là lễ nghi gặp mặt mà nàng phải làm.

      ‘Ngữ Phong, ngươi hôm nay rất đẹp.’ Lý Huyền Băng lại nhìn nàng đột nhiên . Mâu trung mang theo mấy phần ôn nhu.

      Hàn Ngữ Phong sửng sốt: ‘Cám ơn.’ Vì sao hôm nay ai nhìn thấy nàng đều những lời này.

      Tư Mã Tuấn Lỗi tuy rằng chuyện với người khác, nhưng ánh mắt cùng tâm tư đều đặt thân thể nàng, thấy nàng bị công chúa kéo đến bên Lý Huyền Băng, lập tức chạy đến giữ chặt tay nàng: ‘Trở về.’

      Bị kéo quay về chỗ cũ, Hàn Ngữ Phong có chút tức giận nhìn . Đúng lúc này.

      ‘Hoàng Thượng giá lâm.’ Trong cung, thái giám hô to tiếng.

      Đại sảnh lập tức tĩnh lặng, mọi người nhất loạt quỳ xuống: ‘Ngô hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.’

      ‘Bình thân, mọi người mời ngồi.’ Hoàng Thượng thanh trẻ trung mang theo uy nghiêm thần thánh thể xâm phạm.

      Tất cả mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, đương nhiên Hàn Ngữ Phong ngồi cùng Tư Mã Tuấn Lỗi.

      ‘Hoàng huynh, nàng chính là Hàn Ngữ Phong?’ Hoàng Thượng liếc mắt cái, phát nàng ngồi bên cạnh Tư Mã Tuấn Lỗi.

      ‘Tội thần dân nữ Hàn Ngữ Phong tham kiến Hoàng Thượng.’ Nghe mình được hỏi, Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng dậy quỳ lạy.

      ‘Miễn lễ, đứng lên , hoàng huynh cố ý muốn lập ngươi làm Vương phi, hiểu ngươi có mị lực gì có thể làm cho hoàng huynh lãnh huyết của trẫm động tình.’ Hoàng Thượng tựa hồ đối nàng rất hứng thú.

      Hàn Ngữ Phong đứng dậy, xấu hổ đứng đó, biết nên trả lời Hoàng thượng như thế nào.

      ‘Hoàng Thượng, ngươi hỏi như vậy, người ta chỉ là người yếu đuối, sao dám trả lời? Hàn Ngữ Phong, ngươi trước tiên lui xuống .’ Ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương ra tiếng giải vây.

      ‘Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương.’ Hàn Ngữ Phong lui trở lại chỗ cũ.

      Ngồi bên kia Hoàng Thượng, Thần phi nhìn Hàn Ngữ Phong vẻ mặt cười, nàng từng muốn Hoàng Thượng gả muội muội cho Tư Mã Tuấn Lỗi làm Vương phi, ai ngờ liền cự tuyệt, tại ngược lại muốn kết hôn với con của tội thần.

      ‘Hoàng Thượng, Hàn nương quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thư họa nhất định cũng phi thường, chi bằng để nàng bộc lộ chút sở trường, cũng là để thần thiếp được mở rộng tầm mắt.’ Thần phi thanh tà mị, mềm mại xương, nàng muốn Hàn Ngữ Phong xấu mặt trước mọi người để giải tỏa bức xúc trong lòng.

      ‘Hảo Thần phi, đề nghị này tồi, ta nghĩ hoàng huynh cũng để ý. Hàn Ngữ Phong ngươi có bằng lòng hay ?’ Hoàng Thượng hỏi lấy lệ.

      Nàng có thể cự tuyệt sao? Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi bên cạnh, tựa hồ so với Hoàng Thượng còn chờ mong hơn.

      nhàng tiêu sái đến giữa phòng, nàng thi lễ rồi : ‘Hoàng Thượng có thể mang cho ta cây đàn ?’

      ‘Đương nhiên có thể, người đâu đem đàn lại đây.’ Hoàng Thượng giương giọng phân phó .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :