1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 095 – Vô tình hay cố ý?
      Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt cái, sau đó lên tiếng : ‘Châu nhi vào .’

      Ngoài cửa lại có thanh

      ‘Châu nhi ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc kêu lên, đứng dậy về phía cửa.

      Xuân Vũ đứng ở cửa giọng thưa : ‘Châu nhi nương di rồi.’

      Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu lại nhìn Hàn Ngữ Phong, lời nào liền xoay người bước

      Châu nhi vẫn chưa xa, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước ra khỏi Lục Bình uyển thấy thân ảnh đơn bạc mảnh mai đập vào mắt..

      ‘Châu nhi.’

      ‘Vương gia.’Châu nhi chậm rãi xoay người, khuôn mặt xinh đẹp lên vẻ thương cảm u buồn.

      ‘Châu nhi ngươi làm sao vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ nhíu mày, vì sao bộ dáng của nàng lại bi thương như vậy?

      ‘Vương gia lần này Châu nhi phải .’ Châu nhi nhấc mi ngước nhìn , đỉnh núi Phượng Hoàng làm cho trái tim nàng trở nên băng giá, hoàn toàn còn hi vọng nữa.

      ‘Châu nhi vì sao nhất định phải ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hoang mang, hoàn toàn hiểu được tâm tư của nàng.

      ‘Vương gia còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi gì với ta hay ? Ngươi , ngươi nhất định chăm sóc ta tốt, làm cho ta lo đến cơm ăn áo mặc, ngay tại thời điểm đó ta thích ngươi, ta nghĩ ngươi cưới ta, tuy rằng ta biết như thế là si tâm vọng tưởng, nhưng mỗi ngày ta đều hi vọng.’ Châu nhi nhìn vào đôi mắt đen của , nàng có thể nhưng nàng muốn phải hiểu được lòng mình.

      ‘Châu nhi, tại bổn vương vẫn chăm sóc ngươi tốt, có gì giống như trước sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút hiểu, vì sao cưới nàng nàng nhất định phải rời .

      ‘Đó phải là vấn đề, Vương gia có nhớ Vương gia từng muốn thành thân với ta ?’ Châu nhi nâng mày .

      Tư Mã Tuấn Lỗi cả người sửng sốt, đúng là qua, nhưng là……..

      Châu nhi hạ thấp mắt, tiếp tục : ‘ tại Vương gia muốn thành thân với Hàn nương, Châu nhi làm sao còn có thể ở tại chỗ này ? Châu nhi có cách nào đối mặt với chỉ trỏ của người khác, Châu nhi cũng có biện pháp gì để cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Vương gia cùng Hàn Ngữ Phong ân ân ái ái.’

      ‘Châu nhi…….’ Giọng của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút hối lỗi, dù sao cũng do bản thân nhất thời lỗ mãng, chịu lo lắng chu toàn, ngờ làm cho tâm tình của nàng trở nên phức tạp như vậy.

      ‘Vương gia cần phải , Châu nhi đều hiểu được mà, ta còn muốn cảm ơn Tiểu Vân phu nhân làm cho ta hoàn toàn hiểu được chuyện, đỉnh núi Phượng Hoàng ngươi để ý đến sinh tử liền phi thân xuống sườn núi, ta hiểu được đây chính là lúc ta nên rời .’ Châu nhi nhàng cắt ngang lời , trong đôi mắt đẹp có hâm mộ, có bi thương.

      Tư Mã Tuấn Lỗi hé miệng nhưng , sắc mặt có vài phần thâm trầm làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ cái gì ?

      trong lúc trầm mặc giọng mềm nhưng kiên định đột nhiên vang lên.

      ‘Châu nhi nương, ngươi thể . Vương gia cưới ngươi.’

      Hàn Ngữ Phong từ cửa Lục Bình uyển bước ra, hướng về phía bọn họ tới.

      Châu nhi vẻ mặt chăm chú nhìn nàng, vì cái gì nàng lại như vậy ?

      Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen bán mị, nàng ra làm cái gì? cưới ai, nàng có quyền định đoạt sao?

      ‘Châu nhi, thân thể của ngươi tốt, nếu lẻ loi mình rời khỏi vương phủ ngươi làm sao sống được?’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, bi thương của nàng, tuy rằng ở đỉnh núi Tiểu Vân nàng giết Liên làm cho trong lòng nàng có chút ngăn cách đối với Châu nhi, nhưng là có chứng cớ cho nên nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Châu nhi là trong sạch.

      ‘Cám ơn ngươi, Hàn nương, tâm ý này của ngươi Châu nhi xin nhận, ngươi cần lo lắng chuyện Vương gia có cưới Châu nhi hay , Châu nhi vẫn là rời vương phủ tốt hơn.’ Trong đôi mắt đẹp của Châu nhi chứa đầy nước mắt làm cho người ta cảm động.

      ‘Vương gia, ngươi hẳn biết đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi từng đáp ứng cưới Châu nhi ngươi phải Châu nhi, phải sao?’ Hàn Ngữ Phong ngữ khí kiên định nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng vốn muốn gả cho .

      Trong con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi cháy lên ngọn lửa u, khó phân biệt lúc này nghĩ gì? Nữ nhân chết tiệt, nàng như vậy là có ý gì chứ?

      ‘Hàn nương, vậy còn ngươi, Vương gia cũng muốn cưới ngươi, phải cũng nên nhất ngôn cửu đỉnh hay sao?’ Châu nhi mắt đẹp đảo nhanh, biết lời của nàng có chân hay ?

      Hàn Ngữ Phong sửng sốt : ‘Phàm là chuyện gì cũng có trước có sau, nếu trước tiên Vương gia cưới ngươi ta đây tự nhiên có ý nghĩa.’

      ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đùa đủ chưa ?’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi tóe lửa bắn về phía nàng, nàng như vậy muốn cưới người khác.

      ‘Đùa ? Vương gia cho rằng ta đùa sao ? Ta có, ta là thiệt tình.’ Ánh mắt Hàn Ngữ Phong hề dao động, yên lặng chống lại ánh mắt sắc bén lãnh liệt của , chỉ cần cưới Châu nhi vậy bản thân cần gả cho , nếu thế nàng vẫn còn có hy vọng rời khỏi nơi này.

      ‘Ngươi mưu tính chuyện gì ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra ánh mắt của nàng sáng lên dị thường, trông như ánh sáng buổi bình minh.

      ‘Ta có.’ Hàn Ngữ Phong cúi đầu, che dấu bản thân thấy chột dạ.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nghĩ đến nàng muốn rời , bàn tay to duỗi ra đem nàng ôm chặt vào lòng ngực, vì cái gì nàng lại muốn rời ? Cúi mặt xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thốt ra câu uy hiếp : ‘Ngươi lại muốn rời khỏi bổn vương phải sao? cho ngươi biết, có khả năng, trừ phi bổn vương chết, nhưng dù cho bổn vương chết cũng muốn ngươi chôn cùng ta, nhất định cho ngươi rời khỏi bổn vương.

      ‘Ngươi…….’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn , vì cái gì nhất định phải đối xử với mình như vậy ? Chẳng lẽ giống như lời của Tiểu Vân , mình sao ? muốn mình làm thê tử sao ?

      ‘Quay về phòng.’ Nhìn thấy bộ dạng quật cường của nàng, đột nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi bay nhanh đến hôn lên cái miệng nhắn của nàng cái, sau đó buông nàng ra, mệnh lệnh .

      trở về.’ Hàn Ngữ Phong ngay lập tức cự tuyệt, dựa vào cái gì mà muốn nàng nghe lời .

      Hai người giằng co quyết liệt làm cho khí dường như nóng lên.

      Châu nhi đứng ở bên, đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, nàng quyết định rời khỏi nơi này vì cái gì còn muốn nàng ở lại, trước mặt của nàng còn diễn trò ân ân ái ái. Hàn Ngữ Phong, ngươi đến tột cùng là vô tam hay là cố ý ? Châu nhi hung hăng cắn môi ‘Đây là do ngươi bức ta, đừng trách ta!’

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 096 – Cùng
      ‘Vương gia, Hàn nương các ngươi cần phải thay nhau bức bách ta nữa.’ Châu nhi đột nhiên lên tiếng, ‘Ta quyết định rồi, cùng lắm chờ đến lúc các ngươi thành thân xong ta mới .’

      Châu nhi xong, thân hình mảnh mai, toàn thân chậm rãi từng bước . Bóng dáng đơn bạc, bi thương của nàng trong ánh hoàng hôn càng làm tăng thêm vẻ điềm đạm, đáng .

      Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng mềm nhũn, muốn vô tình với Châu nhi, có điều giữa nam và nữ phải lúc nào cũng là tình .

      ‘Có phải ngươi đành lòng, nếu khó xử như vậy cưới nàng .’ Hàn Ngữ Phong lạnh lùng câu.

      Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người nhìn thấy sắc mặt nàng xanh mét, cắn răng cả giận : ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi ngoan ngoãn chờ làm Vương phi của bổn vương, ngươi muốn làm, bổn vương khiến cho ngươi làm.’

      ‘Vì sao nhất định phải làm thế với ta? Ngươi phải hận ta sao, vì sao lại cho ta thân phận cao quý như vậy?’ Hàn Ngữ Phong thèm ngẩng mặt nhìn .

      Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, ‘ có hận nàng ? Nếu tại sao lại tra tấn nàng, cũng hiểu vì sao mình hận nàng? Nhưng khi nàng gặp nguy hiểm chính mình lại màng sống chết mà cứu nàng, tưởng tượng đến việc mất nàng trong lòng thấy rất đau đớn, khi nghe được nàng muốn rời lại thấy phẫn nộ.

      vì cái gì.’ Che dấu những buồn phiền bất an trong lòng, câu này rồi nhanh chóng rời .

      Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng rời , tâm mê hoặc chợt nghe tiếng Xuân Vũ từ phía sau vọng đến.

      ‘Hàn nương có thư của ngươi.’

      ‘Thư của nàng.’ Hàn Ngữ Phong xoay người, tiếp nhận trong tay Xuân Vũ, hỏi: ‘Ai đưa tới?’

      ‘Hình như là công chúa nước láng giềng gửi tới.’ Xuân vũ chắc lắm, vì đây chỉ là người khác giao lại cho nàng.

      Lý Huyền Tuyết, Hàn Ngữ Phong nhớ tới đáng kia, vội vàng mở phong thư ra. Chỉ thấy đó viết chữ: ‘Ngữ Phong buổi sáng ngày mai ta tới tìm ngươi, theo ta dạo phố, giúp ta mua vài đồ vật để sau khi về nước tặng cho mẫu hậu cùng tỷ muội, ta biết mua gì hết? Ngươi nhất định phải giúp ta, sáng mai ta tới tìm ngươi cùng . Lý Huyền Tuyết chấp bút.

      Hàn Ngữ Phong cất phong thư rồi với Xuân Vũ: ‘Xuân Vũ ngày mai công chúa nhờ ta cùng nàng mua số đồ, ngươi có thể chiếu cố Cảnh nhi lát chứ?’

      ‘Ân, ta biết rồi. Hàn nương, ta ra ngoài trước.’ Xuân Vũ cúi đầu ra ngoài.

      Hàn Ngữ Phong cầm lá thư, đột nhiên nhớ ra, nàng phải qua việc này với Tư Mã Tuấn Lỗi chút, bằng thị vệ để nàng ra ngoài.

      Sáng sớm, Hàn Ngữ Phong thu thập đơn giản chút rồi đứng chờ trước cửa Vương phủ.

      chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước cửa Vương phủ, Hàn Ngữ Phong định ra phía trước thỉnh an công chúa, đột nhiên cánh cửa mở ra, Lý Huyền Băng ôn nhu : ‘Ngữ Phong, lên xe .’

      ‘Vương gia, sao lại là ngươi, công chúa đâu?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, sao lại là .

      ‘Nga, Tuyết Nhi vừa định ra khỏi phủ Tuấn Dật Vương gia sai người kêu rồi.’ Lý Huyền Băng cũng cố ý dối. biết, nếu phải lấy danh nghĩa Tuyết Nhi thỉnh nàng, nàng định đáp ứng, Tư Mã Tuấn Lỗi cũng cho nàng .

      ‘Nguyên lai là như vậy.’ Hàn Ngữ Phong có chút do dự, công chúa ở đây mình có cần ?

      ‘Sao vậy? Ngữ Phong, ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao? Tuy rằng Tuyết Nhi đến, nhưng những đồ vật công chúa muốn mua ta lại biết, vẫn cần phải có tham mưu.’ Lý Huyền Băng có chút hài hước .

      Hàn Ngữ Phong cười khẽ chút : ‘Được rồi.’ Sau đó lên xe.

      Phố xá kinh thành phồn hoa vui như hội.

      Hai bên ngã tư đường, các loại cửa hàng san sát. Phường tơ lụa, đồ cổ, quán tranh chữ, phấn son, …cái gì cần có đều có. Lại càng thiếu tạp kỹ múa kiếm, đùa giỡn với tinh tinh và những người làm xiếc hành tẩu giang hồ làm cho khí của đường cái tưng bừng náo nhiệt.

      Hàn Ngữ Phong cùng Lý Huyền Băng cùng nhau vào cửa hàng tơ lụa, trong cửa hàng các cuộn tơ lụa màu sắc sặc sỡ, chất liệu mềm mại trông rất mê người.

      ‘Rất được.’ Lý Huyền Băng cầm cuộn vải lụa .

      ‘Ân, tơ lụa ở đây rất nổi tiếng, ngươi có thể mua ít đưa vào hoàng cung, các công chúa, phi tử nhất định rất thích. .’ Hàn Ngữ Phong đề nghị.

      ‘Công tử và tiểu thư đây biết nhìn hàng, cửa hàng ta đều là quan lớn hoặc là hoàng thân quốc thích đến may quần áo. Các vị xem, ở đây có rất nhiều kiểu dáng và chất liệu.’ Chủ quán thấy khách mới tới quần áo đẹp đẽ, quý giá, vội vàng tới giới thiệu.

      Lý Huyền Băng đột nhiên bị bộ quần áo màu lam nhạt hình hoa lan hấp dẫn, liền cầm lấy nó hỏi: ‘Chủ quán , cái này bán thế nào.’

      ‘Công tử có mắt, đây là bộ mới ra, chất liệu vải quý hiếm giá dưới ngàn lượng bạc.’ Chủ quán híp mắt, vừa nhìn biết là người có tiền, liền nâng giá lên hai trăm.

      ‘Tốt, ta lấy.’ Lý Huyền Băng sảng khoái đáp ứng.

      ‘Công tử đúng là có mắt nhìn, ta cam đoan vị tiểu thư này mặc quần áo này vào đẹp như tiên nữ giáng trần.’ Chủ quán vội vàng vuốt mông ngựa

      Nàng mặc vào? Hàn Ngữ Phong sửng sốt, vội giải thích hiểu lầm cho chủ quán : ‘Cái này phải mua cho ta’.

      ‘Ngữ Phong, ta đưa ngươi là muốn xem nó có hợp với ngươi .’ Lý Huyền Băng xuất ra ngân phiếu ngàn hai, đưa cho chủ quán, rồi đặt bộ quần áo vào tay nàng.

      , ta thể nhận được?’ Hàn Ngữ Phong cuống quít cự tuyệt, vật quý như vậy sao nàng dám nhận, dù là nàng cũng thực thích nó.

      ‘Ngữ Phong, cái này ta tặng ngươi chỉ vì tình bằng hữu, nếu ngươi nhận ta hiểu ngươi coi ta là bạn. ngươi cũng có thể coi đó là thù lao giúp ta, như vậy ngươi yên tâm nhận rồi chứ.’ Lý Huyền Băng nhìn nàng .

      ‘Cái này . . .’ Hàn Ngữ Phong vẫn do dự.

      ‘Tiểu thư, ngươi hãy nhận , đừng phụ tâm ý của công tử, nhanh nhanh thử xem, nhất định là rất đẹp.’ Đột nhiên phía sau, nữ nhân tầm 30-40 tuổi từ trong ra, vội vàng kéo tay nàng vào trong, sợ nàng đổi ý.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 097 – Ghen ghét dữ dội
      Lý Huyền Băng lẳng lặng ở bên ngoài chọn lựa vật liệu may mặc, quan tâm đến giá tiền làm cho chủ quán hào phóng mang đến tận xe ngựa.

      Hàn Ngữ Phong có chút ngượng ngùng khi bị nữ chủ quán kéo ra.

      ‘Công tử, ngươi xem vị tiểu thư này, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, ngay cả ta là nữ nhân mà cũng ghen tỵ.’ Nữ chủ quán tới, vẻ mặt hâm mộ .

      Lý Huyền Băng ánh mắt sáng ngời nhìn người trước mắt, nàng tươi mát tao nhã, bộ quần áo màu lam nhạt lại càng làm tôn lên vẻ cao quý thanh lịch, vòng eo bị thắt chặt, làm cho nàng giống như đóa hoa lan ngạo nghễ, làm cho người ta thể xâm phạm.

      đẹp.’ có chút si ngốc, vẫn nhúc nhích, nhìn nàng chằm chằm.

      ‘Vương gia.’ Hàn Ngữ Phong thấp giọng .

      ‘Nga, thực xin lỗi, ta thất thố rồi. Là ở đây rất đẹp, thôi, chúng ta nơi khác xem.’ Lý Huyền Băng lấy lại tinh thần, tán thưởng .

      ‘Ân, ngươi chờ ta thay lại quần áo.’ Hàn Ngữ Phong nhàng gật đầu.

      ‘Như vậy là tốt lắm rồi, thôi.’ Lý Huyền Băng để cho nàng có cơ hội thay quần áo, ra điếm môn, Hàn Ngữ Phong chần chừ chút rồi đuổi theo.

      đến quầy bán ngọc thạch, trong quầy trưng ra rất nhiều trang sức ngọc thạch quý giá. cây Ngọc trâm còn được trang trí thêm viên ngọc bích thực là rực rỡ. ‘Ngữ Phong, giúp ta chọn ít.’ Lý Huyền Băng nhìn thấy trong quầy toàn là ngọc khí quý giá tinh xảo liền .

      ‘Ân.’ Đôi mắt đẹp của Hàn Ngữ Phong đảo qua, theo bên trong lấy ra vòng tay ngọc bội . . và vài thứ tinh xảo khác, được những người thợ khéo tay tỷ mỉ tạo thành.

      Sau đó cầm lấy trâm ngọc tinh xảo đặc sắc : ‘Vương gia, vật này ngươi có thể tặng cho hồng nhan tri kỷ của mình.’

      Lý Huyền Băng tiếp nhận trâm ngọc, tuy có rất nhiều nữ nhân, nhưng lại có hồng nhan tri kỷ.

      Ánh mắt lưu lại ở chiếc trâm ngọc bích trong suốt, thấy ngọc chất ôn nhuận, rất là hoàn mỹ, rất xứng với nàng.

      ‘Chỗ này ta lấy.’ Lý Huyền Băng phân phó tiếng, tùy tay buông tập ngân phiếu lại, lặng lẽ thu hồi trâm ngọc kia.

      ‘Công tử, tiểu thư thong thả, lần sau lại đến.’ Chủ quán thấy có nhiều ngân lượng lại mua nhanh bán nhanh nên cúi đầu khom lưng .

      Lý Huyền Băng và Hàn Ngữ Phong khỏi điếm môn, quay lại chỗ xe ngựa, Hàn Ngữ Phong bất an yên, nhìn lại bộ quần áo cực kỳ đẹp đẽ quý giá người mình, nếu người khác hỏi lẽ là do nam nhân tặng.

      ‘Ngữ Phong, có thể cùng ta dùng bữa ?’ Lý Huyền Băng nhìn người trước mắt giống như tiên nữ, muốn ở cùng nàng thêm chút nữa.

      ‘Chuyện này…’ Hàn Ngữ Phong do dự, còn sớm nữa, nàng sợ Tư Mã Tuấn Lỗi phát hỏa, ngày hôm qua tuy đáp ứng rồi, nhưng lại thêm câu, sớm về sớm.

      ‘Ta hiểu rồi, để ta tiễn ngươi trở về.’ Lý Huyền Băng miễn cưỡng .

      ‘Cám ơn.’ Hàn Ngữ Phong cười cảm kích, cảm tạ thông cảm.

      khí có chút xấu hổ, hai người lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, lời nào.

      ‘Đúng rồi, Vương gia, lần trước ngươi vì sao lại bị thương?’ Hàn Ngữ Phong nhớ tới chuyện lần trước, mở miệng hỏi, phá vỡ gian trầm tĩnh.

      ‘Lần trước ta đến đây cùng Hoàng Thượng thương thảo, có người hy vọng ta sống trở về, nên ngay tại nơi thiết kế mai phục, kết quả ta vô ý trúng mai phục, thị vệ liều chết bảo vệ ta thoát thân, ta chỉ là đường bỏ chạy liền gặp ngươi, chuyện này đều là triều đình tranh quyền đoạt thế thôi, ngươi cảm thấy hứng thú đâu.’ Lý Huyền Băng thản nhiên giải thích chút, nhiều lời hơn nữa.

      ‘Nga.’ Hàn Ngữ Phong đáp tiếng, nàng cũng cảm thấy hứng thú bởi vì đây là tranh đoạt quyền thế, biết nhiều chỉ hại người.

      Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài gã sai vặt bẩm báo: ‘Vương gia, tới vương phủ rồi.’

      Lý Huyền Băng xuống xe ngựa, lấy tay nâng thân thể Hàn Ngữ Phong xuống dưới, nhoáng cái nhàng dùng xảo lực đem ngọc trâm kia gài lên búi tóc của nàng, khóe miệng khẽ cười, đúng là mỹ nhân xứng mĩ ngọc.

      ‘Ngữ Phong, hôm nay cám ơn ngươi. Hôm nào ta lại đến thăm ngươi.’ Lý Huyền Băng đưa nàng tới cửa, nhìn nàng .

      cần, thay ta vấn an công chúa.’ Hàn Ngữ Phong môi nhợt nhạt, trận gió thổi qua, quần áo người theo gió bay bay, lần làm cho mê mẩn thần trí.

      Tư Mã Tuấn Lỗi từ trong cung trở về thấy màn trước mắt, dẫu biết nàng đẹp nhưng lại ngờ nàng có thể đẹp đến mức làm người ta đui mù. Con ngươi nhìn thấy miệng nàng tươi cười tuyệt đẹp, Hàn Ngữ Phong như vậy chưa bao giờ thấy qua.

      Khóe mắt đột nhiên lên tia giận dữ, ở bên Lý Huyền Băng nhìn Hàn Ngữ Phong, người nàng là bộ quần áo lạ hoắc, lửa giận đột nhiên dâng lên. Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám lừa , ra ngoài với công chúa, ràng là hẹn hò với Lý Huyền Băng, còn dám mặc đồ nam nhân khác đưa cho. ‘Quay về vương phủ’, gắt gao nắm chặt bàn tay.

      Hàn Ngữ Phong vừa muốn rảo bước tiến vào đại môn vương phủ, tiếng gầm giận dữ vang lên phía sau.

      ‘Hàn Ngữ Phong.’

      Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén tản ra lửa giận, trong lòng có chút sợ hãi, như thế nào lại gặp ở đây?

      Kéo lấy cánh tay của nàng, chỉ vào trang phục người nàng, lớn tiếng chất vấn: ‘Quần áo đó là sao? Chẳng lẽ bổn vương phủ có quần áo cho ngươi à?’

      Hàn Ngữ Phong cắn cắn môi, nàng nên giải thích như thế nào?

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại lơ đãng nhìn thấy trâm ngọc đầu nàng, lưu loát rút nó ra, lãnh mâu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hét to: ‘Cái này ở đâu? .’

      Hàn Ngữ Phong trâm ngọc trong suốt trong tay, sửng sốt: cái này phải là vương gia Lý Huyền Băng mua sao? Như thế nào lại ở đầu nàng? Từ khi nào mà nàng hề phát .

      Hàn Ngữ Phong kinh ngạc nhìn , nàng nên giải thích như thế nào mới khiến tin, chỉ sợ là việc giải thích càng khó , càng khiến nghi ngờ thôi.

      ‘Là ta đưa cho nàng?’ Lý Huyền Băng đứng bên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ôn nhu chống lại Tư Mã Tuấn Lỗi, hai tròng mắt phẫn nộ.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 98 – Ngữ Phong bị thương
      ‘Ngươi . . .’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi tái nhợt, giọng lạnh như băng, ‘Lí Huyền Băng ngươi rốt cuộc có ý gì? Ta cho ngươi biết nàng là vương phi của ta, ngươi chẳng lẽ biết đến tị hiềm sao?’

      ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ta đây cũng cho ngươi biết, Ngữ Phong nàng còn phải là vương phi của ngươi, cho dù có là vương phi của ngươi nếu nàng đồng ý cùng ta, ta cũng nhất định mang nàng .’ Khuôn mặt khôi ngô của Lí Huyền Băng luôn chăm chú nhìn , nếu Tư Mã Tuấn Lỗi còn đối xử thô bạo với nàng như vậy, muốn mang nàng .

      ‘Lí Huyền Băng ngươi đừng quá phận, ta tôn trọng ngươi là bởi vì ngươi là khách ở xa tới nếu ngươi khăng khăng như vậy, đừng trách ta khách khí.’ thanh của Tư Mã Tuấn Lỗi hạ xuống mức cực thấp cố gắng khống chế tâm tư cuộn trào mãnh liệt.

      ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Đem trâm ngọc trả lại cho Ngữ Phong, đó là quà ta tặng nàng, ngươi có quyền quyết định.’ Lí Huyền Băng nhìn trâm ngọc trong tay , thản nhiên , chút nào đem uy hiếp của để vào mắt.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nắm chặt tay, nắm mạnh “rắc” , trâm ngọc theo tiếng đó mà gẫy.

      Trong chốc lát khí xung quanh dường như trở nên u ám, ác liệt hơn, làm mọi người tập trung bên cạnh đông cứng lại, hơi thở nặng nề.

      Khí lạnh trong mắt Lí Huyền Băng đột nhiên tan cười lạnh tiếng: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi có thể làm gãy, nhưng mỗi ngày ta đều phái người tặng nàng cái hoặc là ta thành thỉnh cầu Hoàng Thượng đem nàng ban cho ta.’

      ‘Lí Huyền Băng, đây là ngươi tự tìm chết.’ câu chọc giận Tư Mã Tuấn Lỗi, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt bùng nổ, vận khí lạnh thấu xương khiến trâm ngọc trong tay bắn thẳng đến hướng Lí Huyền Băng.

      được . . .’ Hàn Ngữ Phong cả kinh vội vàng lao người qua bất chấp cái chết.

      ‘Ngữ Phong.’ Hai tiếng hô hoảng sợ đồng thời vang lên.

      Lí Huyền Băng thấy nàng bỗng nhiên lao người qua khỏi kinh hoàng ôm lấy thân thể nàng.

      ‘Ư…..’ thanh rất vang lên, cây trâm sắc nhọn đâm vào da .

      ‘Đau quá.’ Hàn Ngữ Phong khỏi khẽ kêu, chỉ thấy nửa đoạn trâm ngọc cắm vào bả vai của mình, máu tươi nhanh chóng tràn ra.

      ‘Ngữ Phong nàng thế nào rồi?’ Lí Huyền Băng đỡ lấy nàng, lo lắng kiểm tra, nghĩ nàng lại đột nhiên lao qua đây cứu mình, nhìn thấy nàng bị thương, tâm tính thiện lương cũng đau theo.

      ‘Ta sao.’ Hàn Ngữ Phong gượng ép bày ra khuôn mặt tươi cười để lo lắng.

      ‘Lại đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi kéo nàng qua vừa hận vừa đau lòng khi nhìn thấy nàng, nghĩ tới chuyện nàng lại có thể dũng cảm đem bản thân mình ra đỡ cho người đàn ông khác, càng nghĩ mình lại làm nàng bị thương.

      Khuôn mặt nhắn của Hàn Ngữ Phong bỗng chốc khẽ nhăn lại, miệng vết thương có chút đau đớn.

      ‘Hồi phủ.’ Nhìn thấy nàng khoẻ Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay ra ôm lấy nàng vào bên trong.

      ‘Tư Mã Tuấn Lỗi nếu ngươi biết quý trọng Ngữ Phong tốt, ta tiếc tất cả mọi giá mang nàng .’ Lí Huyền Băng vẫn cản lại ở phía sau lên tiếng uy hiếp.

      Bước chân Tư Mã Tuấn Lỗi dừng lại nhìn Hàn Ngữ Phong trong lồng ngực, đầu cũng quay lại chỉ lạnh lùng câu : ‘Ngươi có cơ hội đó đâu.’ xong ôm nàng nhanh vào trong.

      Lí Huyền Băng nhìn bóng , trong mắt lên tia sáng phức tạp, khi Ngữ Phong bị thương nhìn thấy trong mắt đau lòng, xem ra mình muốn mang Ngữ Phong cũng khó khăn, chẳng qua mình cũng có chút mong muốn từ bỏ, xoay người vào trong xe ngựa.

      .’ Xe ngựa theo tiếng chạy .

      Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong mạch trở lại Lục Bình uyển nhàng đem nàng đặt xuống, nhìn vết máu còn lưu lại cánh tay mà thấy đau lòng.

      ‘Cố chịu đựng chút.’ Lạnh lùng ra lệnh.

      ‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong sợ hãi lui về phía sau.

      ‘Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là giúp ngươi lấy trâm ngọc ra.’ Mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn nàng.

      Rút trâm ngọc ra chắc là rất đau, Hàn Ngữ Phong khỏi thào ra tiếng: ‘Có phải rất đau hay ?’

      ‘Sợ đau sao? Biết sợ đau sao ngươi lại muốn sống mà chắn thay cho vậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghĩ lại thấy trong lòng còn có chút tức giận, lại thấy nàng chú ý nên rút mạnh trâm ngọc ra.

      Hàn Ngữ Phong hét thảm tiếng, dòng máu tươi lập tức phun ra.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay điểm huyệt cánh tay của nàng sau đó đem Kim Sang dược rắc lên miệng vết thương của nàng rồi băng bó lại.

      Miệng vết thương đau đớn làm cho Hàn Ngữ Phong cắn chặt hàm răng phát ra tiếng kêu nào nhưng nước mắt lại lách cách lách cách xuống.

      ‘Đau kêu cần chịu đựng, cho dù đau cũng là do ngươi tự chuốc lấy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng nhìn nàng trong lòng hết giận nhưng vẫn nhịn được ra tiếng.

      Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Ngữ Phong nhìn chằm chằm lúc mới : ‘Vì sao ngươi có thể đả thương Vương gia, là Vương gia nước láng giềng ngươi làm bị thương làm hai quốc gia bất hòa, ngộ nhỡ gây ra chiến tranh đến lúc đó chết rất nhiều người, ta cảm thấy phạm sai lầm rất lớn, nếu như vậy ta tình nguyện để người bị thương là ta hơn nữa cũng là bằng hữu của ta, ta cho ngươi làm bị thương.’

      Cơ thể Tư Mã Tuấn Lỗi cứng nhắc, sắc mặt nặng nề, thể thừa nhận nàng rất đúng, bản thân mình đúng là nhất thời hồ đồ mới nhịn được ra tay làm bị thương, nếu bị thương hậu quả là thực phiền toái, ánh mắt biểu lộ khen ngợi với nàng.

      Đồng thời cũng trong lòng cũng vui vẻ, nàng cứu là bởi vì nguyên nhân này mà phải vì nàng có tình cảm với , phát này làm cho tâm tình rất tốt.

      ‘Còn đau ?’ Thanh mang theo mấy phần dịu dàng.

      Hàn Ngữ Phong giật mình thể tin được nhìn ,thanh kia là từ phát ra sao?

      ‘Vẻ mặt ngươi như thế là sao? nhận ra bổn vương sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn thấy nàng, thanh cũng khôi phục bình thường ngang ngược và lạnh lùng.

      Hàn Ngữ Phong thở ra lẩm bẩm : ‘Ta thế sao? thanh kia sao có thể phát ra từ ngươi chứ.’

      ‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi gầm lên giận dữ, nữ nhân này luôn có biện pháp khơi mào tức giận của mình.

      Hàn Ngữ Phong giương mắt nhìn hiểu sao lại phát điên cái gì?

      Lúc này cửa lại đột nhiên truyền đến thanh gấp gáp.

      ‘Vương gia thủ lĩnh thị vệ Trương Ưng ở thư phòng có việc gấp cầu kiến.’

      Trương Ưng trở lại Tư Mã Tuấn Lỗi hơi sửng sốt có phải tra ra chuyện gì rồi hay ? Nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt cái: ‘Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, tối nay bổn vương đến xem ngươi.’ xong nhanh chóng rời .

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 99 – Chuyện cũ
      Trong thư phòng Vương phủ.

      ‘Trương Ưng, điều tra thế nào rồi? Có phát ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi tại chỗ, nhìn tên thị vệ trước mắt, ngữ khí mang vẻ cấp bách.

      Trương Ưng chắp tay cung kính, bẩm báo lại: ‘Vương gia, ty chức thăm dò cẩn thận. Hàng xóm xung quanh nơi ở trước của Châu nhi nương đều biết nhiều về nàng. Chỉ biết là từ khi nàng đến còn cha mẹ, chỉ có tỷ muội hai người, thân thể Châu nhi lại tốt, nên rất ít khi xuất môn (ra khỏi cửa). Chỉ có điểm rất là kỳ quái. .’

      ‘Kỳ quái như thế nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày.

      ‘Đó là cứ đến mùng hàng tháng lại có người đến nhà nàng tặng rất nhiều bạc. Hàng xóm nhìn thấy đều khẳng định là phải Mai nhi phu nhân, bởi vì đó là người nam nhân. Hơn thế hàng xóm và nô tỳ ở đó còn những đồ mà Châu nhi dùng đều là những thứ tốt nhất, toàn là nhân sâm tuyết liên cực kỳ trân quý, dược liệu cũng có rất nhiều loại. Mặt khác, cũng có thêm manh mối gì bởi vì Châu nhi bình thường rất ít tiếp xúc với người khác. Ngoài ra, ty chức cũng điều tra về Tiểu Vân phu nhân, chuyện đêm đó bắt cóc Châu nhi nương và Hàn nương thị vệ trong phủ và người trong phủ đều biết, bởi vì có khoảng thời gian, bọn họ rất buồn ngủ, đó là do Tiểu Vân phu nhân mua mê dược ở bên ngoài. Thế nhưng ngoài điều đó ra, căn bản thể có tác dụng đến vậy, nên ty chức đoán rằng nhất định có người thầm trợ giúp nàng. Nhưng vô luận ty chức tra hỏi Tiểu Vân phu nhân thế nào, nàng đều phủ nhận, rằng có ai giúp đỡ mà chính nàng trộm xe ngựa, rồi chờ đến thời điểm thị vệ ngủ say mới , vì thế phát giác ra nàng. Ty chức phát nàng dối, vì thế lần ra được manh mối gì.’ Trương Ưng cung kính , xong rồi đứng sang bên.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Mai nhi.

      ‘Tuấn Lỗi, thôi. Các nương ở Bách Hoa lâu này rất xinh đẹp.’ Tư Mã Tuấn Dật kéo vào Bách Hoa lâu, sau đó chính mình tự tìm hoa khôi.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt lạnh lùng, nhìn người bên này, quần áo cơ hồ cởi gần hết, mặt nồng nặc mùi phấn son, khiến buồn nôn đến cực điểm, vừa định rời thanh vang đến.

      ‘Công tử, làm ơn cứu mạng, ta bị lừa đến đây.’ nữ tử quần áo hỗn độn, đột nhiên chạy tới quỳ gối trước mặt , khóc lóc .

      Tư Mã Tuấn Lỗi nghĩ nên xen vào việc của người khác, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhắn thanh tú động lòng người. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, biết vì sao tâm lại mềm nhũn, liền ném ra tập ngân phiếu, lạnh lùng câu: ‘Bổn vương mua nàng.’

      cần bạc đâu Vương gia à, chỉ cần Vương gia thích ai dám ngăn cản.’

      nương, ngươi .’ Ra khỏi Bách Hoa lâu, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng vẫn theo mình, quay đầu lại , cần nàng phải báo đáp.

      , công tử mua Mai nhi. Mai nhi chính là người của ngươi, dù làm nô tỳ Mai nhi cũng cam tâm tình nguyện.’ nữ tử này tuổi tuy còn nhưng vẻ mặt lại rất cố chấp.

      ‘Nếu vậy ngươi hãy theo bổn vương về phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhận nàng.

      tình từ đó về sau, cứ tự nhiên như vậy mà tiếp diễn. Mai nhi ôn nhu, lương thiện, với người khác lại am hiểu, thân mật đúng mực, cũng cùng tiểu thiếp tranh đoạt tình cảm, Tư Mã Tuấn Lỗi vì thế rất sủng ái nàng.

      Cho đến ngày đó.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi trong thư phòng.

      Mai nhi bưng chén nhân sâm canh gà tiến vào, ôn nhu cười : ‘Vương gia, đây là Mai nhi cố ý dặn phòng bếp làm, để tẩm bổ cho ngươi.’

      ‘Tốt lắm, mang lại đây, sao bổn vương có thể phụ tâm ý của Mai nhi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đôi mắt nhìn nàng lộ ra vẻ ôn nhu.

      Mai nhi bưng canh gà, chậm rãi đưa về phía . vừa muốn cầm lấy, nàng lại đột nhiên rụt tay trở về, : ‘Vương gia rất nóng đó, để Mai nhi thổi cho ngươi.’

      ‘Tốt, vẫn là Mai nhi lo cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười ôn nhu.

      Mỹ nhân sắc mặt có chút khó coi, chậm rãi thổi.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ôn nhu, chăm chú nhìn nàng, thấy thân thể nàng có chút gầy yếu, đột nhiên : ‘Mai nhi, canh gà này để ngươi tự bồi bổ hơn, xem ngươi gầy yếu đến thế kia. Bổn vương thân thể rất khỏe mạnh, cần dùng đến nó.’

      Mai nhi sửng sốt, nhìn chăm chú lúc lâu mới : ‘Được, vậy Mai nhi ăn.’

      Bưng bát lên, tay tạm dừng chút, Mai nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn mỉm cười, rồi sau đó uống hơi cạn sạch. Cầm chén để sang bên rồi ngồi vào trong lòng , ngọt ngào kêu tiếng: ‘Vương gia, Mai nhi thực hạnh phúc.’

      Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, đột nhiên phát mặt nàng biến sắc, chuyển sang màu xanh đậm, vội vàng hỏi: ‘Mai nhi, ngươi làm sao vậy?’

      Vừa dứt lời, ‘Oa’ tiếng, ngụm máu tươi trong miệng Mai nhi phun ra.

      ‘Mai nhi..’ thét tiếng kinh hãi, sau đó hô to: ‘Người đâu, mau truyền ngự y.’

      ‘Vương gia . .’ Mai nhi nằm trong lòng , yếu ớt .

      ‘Mai nhi, ngươi cố chịu đưng, ngự y sắp đến rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng ngừng ho ra máu tươi, trong lòng có chút bối rối.

      ‘Vương gia, Mai nhi cám ơn Vương gia sủng ái . . Mai nhi biết . . mình thể qua được, chỉ là Mai nhi có chuyện muốn nhờ . . Vương gia . phải đáp ứng Mai nhi . .’ còn chưa dứt lời, Mai nhi lại phun ra ngụm máu tươi.

      ‘Ngươi , bổn vương nhất định đáp ứng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng ôm lấy nàng.

      ‘Mai nhi có muội muội. Mai nhi hy vọng Vương gia . . Có thể . Chiếu cố . . Nàng .’ Cố gắng hết, hai mắt Mai nhi chậm rãi nhắm lại, tay lập tức buông xuôi xuống.

      , Mai nhi . .’ Tư Mã Tuấn Lỗi rống to tiếng.

      Lúc này, ngự y mới đến, nhanh chóng đến thử hơi thở của Mai nhi chút, sau đó lắc đầu hồi bẩm: ‘Vương gia, Mai nhi phu nhân rồi, là do trúng độc dược.’

      Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt xanh mét, nhìn người trong lòng ngực, lời, người phát ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :