1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 005: Nô tỳ làm ‘ấm giường’
      Hàn Ngữ Phong trải ít rơm rạ, cởi áo khoác của mình trải ra mặt.

      “ Cảnh nhi, ngủ .” Bảo Cảnh nhi nằm xuống ngủ.

      “ Tỷ tỷ, chúng ta ngủ ở nơi này sao? Nhưng mà có giường ngủ thế nào?” Khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi nhăn lại, khó hiểu hỏi Hàn Ngữ Phong.

      “ Cảnh nhi, nhớ kỹ, chúng ta còn giống như trước kia, về sau nên hỏi vì cái gì. Tỷ tỷ dạy ngươi như thế nào ngươi liền làm theo thế ấy, được ?” Hàn Ngữ Phong đỡ lấy Cảnh nhi, ngồi xổm xuống, cho Cảnh nhi, che dấu đau lòng của mình.

      “ Hảo, tỷ tỷ, ta nghe lời, vậy tỷ tỷ cùng ta ngủ , ta sợ.” Cảnh nhi kéo tay nàng cầu.

      “ Ân, hảo, ngủ .” Hàn Ngữ Phong nằm xuống ôm lấy Cảnh nhi, nằm cái giường cũ nát chịu nổi, tấm chăn bông còn tỏa ra mùi kì lạ.

      Cảnh nhi rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp, Hàn Ngữ Phong vừa mệt vừa đói, biết qua bao lâu, cũng mơ mơ màng màng ngủ.

      “ Dậy , mau dậy , hầu hạ Vương gia thay y phục rửa mặt.” thanh thực hung hãn đánh thức Hàn Ngữ Phong.

      Hàn Ngữ Phong mở to mắt, mới nhớ ra, bản thân tại là nô tỳ, phải hầu hạ tên Vương gia tà ác kia, vội vàng thức dậy, chỉnh đốn qua loa chút, nhìn nhìn Cảnh nhi còn ngủ say, giọng thỉnh cầu: “ Quản gia, có thể để Cảnh nhi ngủ lát nữa hay , nó mới năm tuổi, chuyện của nó, ta giúp nó được ?”

      “ Hảo.” Quản gia do dự chút, rồi đáp ứng, dù sao đứa năm tuổi có thể làm được cái gì, chỉ biết là thêm phiền mà thôi, về sau chừa chút tiền cho nàng là được rồi.

      “ Vương gia, nô tỳ đến hầu hạ ngài thay quần áo đây.” Bưng dụng cụ rửa mặt, Hàn Ngữ Phong giọng .

      “ Vào .” Thanh vẫn lạnh băng như vậy.

      Đẩy cửa ra, Hàn Ngữ Phong liền nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi lõa thể đứng ở bên giường, tuy bản thân cùng y có quan hệ xác thịt, nhưng mà nàng vẫn đỏ mặt cúi đầu, cầm lấy y phục bên cạnh, bảo y mặc vào.

      “ Ngẩng đầu nhìn ta, như thế nào lại thẹn thùng, ngày hôm qua phải ngươi thấy hết rồi sao? Ta còn cho rằng trí nhớ ngươi chưa ghi nhớ đủ sâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng cúi đầu, sớm mỉa mai.

      Nghe đến ngày hôm qua, trong lòng Hàn Ngữ Phong bùng lên hận ý, nàng sợ gì, hết thảy mọi thứ của nàng y đều đoạt , nàng tại là nô dịch, nô dịch là được phép có tôn nghiêm, coi như nhìn thấy dã cẩu(1), dã cẩu cũng lõa thể sao?

      Hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, động tác tay cũng rất nhanh nhẹn.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Ngữ Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng, tâm tình của y rất dễ chịu, y thích nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, sở sở động lòng người, bộ dạng thê thảm muốn sống được mà chết cũng xong, như vậy làm cho tâm của y thống khoái cùng thư sướng.

      Tát vào miệng nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi tàn khốc băng lãnh : “ Nhớ kỹ, về sau đừng để cho ta nhìn thấy thái độ coi thường hết thảy mọi thứ như vậy của ngươi, thế nào, im lặng phản kháng sao? Đừng quên, ngươi còn đệ đệ đáng .”

      Hàn Ngữ Phong cắn môi, nghe y lấy đệ đệ ra uy hiếp mình, trong lòng đốt lên ngọn lửa giận, chỉ trong nháy mắt, nàng dập tắt ngọn lửa hận kia, uy hiếp Cảnh nhi của nàng, nàng có thể để ý đến tính mạng của mình, nhưng mà nàng thể quay lưng lại với tính mạng của Cảnh nhi, ngày hôm qua, bộ dáng uất ức khóc của Cảnh nhi ra trước mắt, chỉ cần Cảnh nhi sống khá giả chút, cho dù bản thân phải gánh chịu tất cả đau khổ, cũng đáng.

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy biểu tình của Hàn Ngữ Phong thiên biến vạn hóa, biết trong lòng nàng phục đấu tranh, trong lòng cười lạnh, đưa tay đặt ngực nàng.

      “ Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong lùi về sau vài bước, căng thẳng hỏi.

      “ Ta muốn làm gì ư? Ngươi biết sao? Đừng quên, chức trách của ngươi là thay ta làm ‘ấm giường’, tùy thời tùy chỗ, tại, ngươi phải cởi y phục.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm, băng lãnh ra lệnh.

      Hàn Ngữ Phong nhìn y, y chính là ma quỷ, ma quỷ chuyên môn tra tấn mình, chỉ là bản thân thể cự tuyệt, bản thân có quyền cự tuyệt, hậu quả của cự tuyệt bản thân thể tưởng tượng được, tay chậm rãi cởi y phục ra.

      “ Vương gia, ngài rời giường chưa? Thiếp thân đến thỉnh Vương gia cùng ăn điểm tâm.” Ngoài cửa truyền đến thanh nũng nịu, khiến cho Hàn Ngữ Phong khỏi thở phào nhõm, đình chỉ động tác tay.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 006: Mĩ nhân nhiêu
      Cánh cửa bị đẩy ra, nữ tử diễm cực hạn, quyến rũ cực hạn vào, lập tức dính lấy người Tư Mã Tuấn Lỗi, mị thanh: “ Vương gia, thiếp thân rất nhớ người, chúng tỷ muội bảo thiếp thân đến mời Vương gia cùng ăn điểm tâm với chúng ta.”

      “ Tiểu tinh Thúy Hà, mới đêm gặp mà nhớ ta, khiến cho bổn Vương hảo hảo thương ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi vỗ mông của Thúy Hà, mặt khác cười nhạt.

      “ Vương gia, người muốn làm gì?” Thúy Hà tuy ngượng ngùng hỏi, nhưng mà trong ánh mắt ràng có khát vọng.

      “ Ngươi , biết, thôi quên .” Tư Mã Tuấn Lỗi xong, vẻ mặt lạnh lùng, buông tay, tâm mắt y đùa giỡn, có hơi nhạt.

      Hàn Ngữ Phong ở bên cạnh nhìn, sắc mặt biến chuyển đúng là mau, là hỉ nộ vô thường.

      “ Vương gia, thiếp thân muốn.” Thúy Hà nhìn y thay đổi sắc mặt, mị thanh mị khí , mặt khác còn lấy tay ma sát người Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Thân thể Tư Mã Tuấn Lỗi phối hợp, trong mắt rét lạnh đến cực điểm.

      ………………

      Hàn Ngữ Phong nghe nổi nữa, lặng lẽ dời bước, muốn ra ngoài, rời khỏi nơi này.

      “ Đứng lại, ai cho ngươi , đem rượu ở bàn đến, ở bên cạnh hầu hạ.” Tư Mã Tuấn mắt lạnh nhìn Hàn Ngữ Phong đương muốn đào tẩu, lạnh giọng phân phó.

      Hàn Ngữ Phong dừng bước, y là người sao? Lúc thú tính, cư nhiên còn có thể chú ý đến mình, chậm rãi cầm lấy chén rượu đưa cho Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “ Vương gia, như thế nào còn có người khác, để cho nàng ra ngoài.” Thúy Hà tại mới phát trong phòng còn có người nữa, tuy rằng là nữ nhân, nhưng mà nàng vẫn muốn che thân mình trần trụi của mình.

      “ Tiểu tinh, nàng được ra ngoài, nàng phải hầu hạ chúng ta.”

      “ Nhưng mà Vương gia, nàng ở trong này, dù sao cũng……” Thúy Hà có chút do dự, nhưng mà dám phản bác lời y.

      “ Thế nào? Ngươi để bụng, ngươi muốn để bụng, thôi quên .” Tư Mã Tuấn Lỗi xong, muốn đứng dậy.

      , nô tỳ ngại, Vương gia, nô tỳ muốn người.” Thúy Hà vội vàng nắm lấy tay Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng hy vọng xa vời rằng vị Vương gia lãnh khốc vô tình này mình, nàng chỉ hy vọng có cơ hội được mang đứa của y, củng cố địa vị của mình, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho nên nàng bỏ qua cơ hội nào có thể mang thai, đừng người ở đây, cho dù là mười người, nàng cũng bỏ qua

      Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh nhìn nữ nhân trước mắt, mặt khác phẫn nộ nhìn Hàn Ngữ Phong, lại dùng sức phát tiết người của Thúy Hà.

      “ Đem rượu đến cho ta, mở to mắt mà nhìn.” Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy bầu rượu, đổ rượu xuống ngực Thúy Hà, sau đó dùng lưỡi liếm, mỗi lần đến chỗ, Thúy Hà đều nhìn được run rẩy, nhắm mắt lại tựa như hưởng thụ.

      Hàn Ngữ Phong mặt đỏ tai hồng đứng đó, nhìn đôi nam nữ trước mắt cảm thấy thẹn này, nàng đứng đó, bọn họ cảm thấy gì sao? Hay là căn bản y có nhân tính, phải người.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 007: trừng phạt tàn bạo
      Hàn Ngữ Phong nhìn hình ảnh nam nữ quan hệ bất chính này, nghe thanh quấy nhiễu tâm thần của người kia cùng thanh thở gấp của nam nhân hung hăng, khiến cho nàng chịu dày vò, trong lòng thầm cầu khấn, hãy nhanh chấm dứt .

      “A……” Thúy Hà thét tiếng đâm thủng màng nhĩ, Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cục phóng ra, thân thể y xoay lại xuống giường.

      “ Ngươi giúp ta liếm sạch .” Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lặng ở nơi, mệnh lệnh lãnh khốc vô tình được phun ra từ bạc môi của y.

      Thúy Hà ở giường kia vừa từ trong tình dục khôi phục lại, sững sờ nhìn, Vương gia vừa cái gì? Muốn nàng liếm sạch , này cũng khiến người khác nhục nhã, Vương gia hận nàng, vì cái gì?

      Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi chọc giận, Thúy Hà còn ở đó, y làm nhục mình như vậy sao? cho nàng chút tôn nghiêm của con người, muốn nàng giúp y liếm sạch , nếu vậy thà nàng tình nguyện tìm cái chết, cũng phải chịu nhục nhã này, đứng tại chỗ, thân thể chưa hề động dù chỉ chút.

      “ Ngươi dám phản kháng ta?” Y đột nhiên đưa tay bóp cằm của nàng, lực đạo cực lớn, quan tâm nàng đau hay .

      Hàn Ngữ Phong giương lên khuôn mặt nhắn cố chấp kia, ánh mắt đầy hận ý nhìn y.

      “ Ta muốn ngươi phải trả giá cho điều đó.” Tư Mã Tuấn lỗi trừng đôi mâu thẳng thắn đương nổi trận lôi đình, giận tím mặt mà vung tay.

      ‘Chát’! tiếng, cho nàng cái tát vang!

      Đối mặt với cái tát bất thình lình, Hàn Ngữ Phong bất ngờ kịp phòng, thân thể gầy yếu mềm mại nháy mắt va phải vách tường.

      “ Ngô……” Nàng cắn phải môi dưới, phát ra tiếng kêu rên, rồi lại đứng dậy quật cường, hận ý thập phần nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “ Thế nào? phục?” Mặc dù thấy gương mặt trắng nõn ràng có vết hồng, tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn lãnh ngạnh như thiết, có nửa phần thương tiếc.

      Hàn Ngữ Phong lúc này lấy lại chút ý thức mơ hồ, ngày hôm qua chịu đựng y như cuồng phong bạo vũ làm nhục, lại đói bụng, trong bụng chút lương thực, hơn nữa vừa rồi va mạnh vào tường, khiến cho nàng thể đứng thẳng, đầu càng ngày càng váng vất.

      “ Ngươi……” Tư Mã Tuấn Lỗi còn chưa có xong.

      ‘Bịch’ tiếng, Hàn Ngữ Phong té lăn đất, hôn mê bất tỉnh.

      “ Ngươi đứng lên cho ta, giả chết sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng dùng chân đạp, muốn làm cho nàng đứng dậy, nàng nghĩ giả chết là có thể trốn sao?

      Cùng là nữ nhân, Thúy Hà chung quy tâm sinh đành lòng, ngồi dậy xuống giường, lấy tay lắc lắc Hàn Ngữ Phong: “ Vương gia, nàng ngất rồi.”

      Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh đảo qua Hàn Ngữ Phong vẫn nhúc nhích mặt đất, lại xoay người ra ngoài.

      Thúy Hà nhìn Hàn Ngữ Phong mặt còn chút máu, hơi hơi thở dài, gọi người dìu nàng trở về.

      Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở to mắt, liền thấy khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi xuất trước mắt mình.

      “ Tỷ tỷ, ngươi tỉnh, tốt quá, vì ta tỷ tỷ rốt cục ngủ được, ta hảo lo lắng, khiến cho tỷ tỷ bất tỉnh.” Cảnh nhi thấy tỷ tỷ tỉnh lại, hưng phấn .

      Ta bất tỉnh, Hàn Ngữ Phong nghi hoặc chút, đột nhiên nhớ đến, bản thân té xỉu, hoàn hảo là mình té xỉu thực đúng lúc, cần chịu nhục nhã ma quỷ kia, để nàng thoát được kiếp.

      “ Tỷ tỷ, mặt của ngươi là ai đánh, hảo hồng, hảo bạo, đầu còn sưng, sao lại bị như vậy?” Cảnh nhi nhìn tỷ tỷ, kỳ quái hỏi.

      “ Là bản thân tỷ tỷ cẩn thận đụng phải, việc gì đáng ngại cả, vài ngày khỏi.” Hàn Ngữ Phong ôn nhu an ủi Cảnh nhi.

      “ Ân, vậy tỷ tỷ về sau cẩn thận chút.” Cảnh nhi có chút hoài nghi, dù sao cậu mới chỉ có năm tuổi.

      “ Cảnh nhi ăn điểm tâm chưa?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ đến, biết là Cảnh nhi ăn hay chưa.

      Khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi ảm đạm, cúi đầu.

      “ Sao vậy? Cảnh nhi, chưa có ăn?” Hàn Ngữ Phong lo lắng hỏi.

      “ Chưa có ăn, bọn họ , ta làm việc, cho nên ta có tư cách ăn cơm, phải đợi tỷ tỷ giúp ta làm xong, mới cho ta ăn cơm, nhưng mà, nhưng mà, tỷ tỷ ngủ.” Cảnh nhi giọng, bĩu cái môi , bộ dáng cực kỳ đáng thương.

      “ Thực xin lỗi, Cảnh nhi, là tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ có chăm sóc ngươi tốt.” Hàn Ngữ Phong phen ôm lấy Cảnh nhi, rơi giọt nước mắt đầu Cảnh nhi.

      , tỷ tỷ mang ngươi tìm đồ ăn.” Hàn Ngữ Phong đứng dậy, thân thể dao động chút, đầu vẫn còn chút choáng, nhưng mà nàng cố gắng, kéo Cảnh nhi hướng phòng bếp.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 008: Lời cảnh cáo lãnh khốc
      Hàn Ngữ Phong kéo Cảnh nhi vào phòng bếp, thấy ma ma ngày hôm qua ở đó.

      “ Ma ma, sao cho Cảnh nhi ít đồ ăn, nó vẫn là tiểu hài tử, có việc sao bảo ta đến làm?” Hàn Ngữ Phong ăn khép nép, khổ sở van nài, nàng biết giữ tôn nghiêm lúc này là vô ích.

      bàn có cháo cùng bánh mì, ngươi cho nó ăn , nhưng mà, ngươi phải rửa đống bát đũa trong bồn.” Ma ma nhìn nàng cái, lấy tay chỉ vào bồn rửa bát lớn.

      “ Hảo, đa tạ ma ma. Đa tạ ma ma.” Hàn Ngữ Phong chạy nhanh đến lấy bát cháo cùng bánh mì, cho Cảnh nhi ngồi bên cạnh ăn, bản thân lại ngồi xổm xuống rửa bát đũa.

      Sau nửa canh giờ, rốt cục rửa xong, Hàn Ngữ Phong thở phào, đứng dậy, lại thấy bát cháo cùng bánh mì nguội được bưng đến.

      “ Nhanh ăn , ăn no, mới có sức làm việc, ta phải là thương xót ngươi, ta là sợ ngươi bất tỉnh, ai rửa bát đũa.” Thanh ma ma lạnh lùng, nhưng mà Hàn Ngữ Phong lại nhìn thấy trong mắt nàng thương xót cùng đồng tình.

      “ Đa tạ, đa tạ.” Thanh nàng có chút nghẹn ngào, đời vẫn là còn nhiều người tốt, nàng trách các nàng đối với mình lãnh khốc vô tình, bởi vì bản thân các nàng thể tự quyết định, Vương gia oán hận mình, ai dám đối với nàng hảo, đó là vì muốn gây khó dễ cho mình.

      Cả ngày giúp việc ở phòng bếp, khi rửa cái bát cuối cùng xong, Hàn Ngữ Phong mới kéo lê thân mình mỏi mệt chậm rãi tiêu sái quay về sài phòng cũ nát của mình, Cảnh nhi đại khái ngủ.

      Lúc ngang qua hoa viên, chợt nghe tiếng chuyện sau hòn non bộ, khiến cho nàng dừng bước.

      “ Vương gia, nghe người mua Hàn tỷ đệ vào phủ, hôm nay còn đánh nàng bất tỉnh, vẫn là thỉnh ngươi buông thù hận, cần trút giận sang người vô tội.” giọng khẽ kéo dài truyền đến.

      “ Châu nhi, việc này ngươi cần phải quan tâm, hảo hảo dưỡng bệnh, bằng ta như thế nào đối với phó thác của Mai nhi trước khi lâm chung.” Giọng nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhu tình.

      Hàn Ngữ Phong ngừng thở, giọng nam nghe được chính là chủ nhân của Vương phủ, Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Khó có thể tưởng tượng được, người lãnh khốc tuyệt tình như vậy, thế nhưng lại có giọng ôn nhu như thế.

      Vì cái gì bản thân lại hận mình, nguyên nhân ngay cả chính mình cũng hiểu được, Hàn Ngữ Phong khỏi than hơi.

      “ Người nào? Bước ra.”

      Tiếng quát tàn khốc đột nhiên vang lên, Hàn Ngữ Phong nhất thời cả kinh! Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ánh trăng sáng bị thân hình cao lớn che khuất, theo bản năng nàng lui về phía sau, tấm lưng áp sát hòn non bộ lành lạnh.

      “ Ngươi ở đây nghe trộm ta cùng Châu nhi chuyện?” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại nữa, con ngươi sắc bén mang theo lãnh ý dày đặc.

      “ Ta…… Ta chỉ là ngang qua……” Nàng lắp bắp mở miệng, nhưng câu từ chưa diễn đạt hết ý.

      ngang qua, nửa đêm ngang qua hoa viên?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi đùa cợt, lạnh lùng : “ Hàn Ngữ Phong, ngươi vào Vương phủ của ta, tốt nhất nên an phận thành chút cho ta.”

      “ Ta ngang qua.” Hàn Ngữ Phong giọng giải thích.

      Y hừ lạnh, hoàn toàn tin, bàn tay to đột nhiên duỗi ra hướng nàng, bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng: “ Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất thành chút cho ta, nếu , đừng trách ta vô tình!” Bàn tay to dùng chút lực, mặt nàng lập tức đỏ lên. Khí trong lòng ngực dần giảm bớt, nàng khó chịu nhìn y, trong cổ họng chỉ có thể phát ra thanh đứt đoạn: “ Buông…… Tay……”

      Khuôn mặt y lạnh lùng hề khoan dung, bàn tay tăng thêm khí lực, lời băng hàn như dao: “ Nếu như ngươi tia giống như cha ngươi làm tổn thương tâm của Vương phủ ta, ta hội bắt ngươi sống bằng chết!”

      “ Ta…… …… Có.” Đôi mắt Hàn Ngữ Phong thống khổ nhắm lại, đứng dậy, gian nan cố cho hết lời.

      “ Cút.” Y đột nhiên buông tay, quát chói tai tiếng.

      “ Khụ khụ khụ.” Hàn Ngữ Phong ho khan kịch liệt, hai tay ôm cổ, nàng tuyệt đối tin, y làm vậy, bởi vì y hận nàng, sinh mạng của nàng trong mắt y, so với con kiến cũng bằng.

      “ Vương gia, Châu nhi về trước.” Nữ tử kia cũng từ phía sau hòn non bộ đến, chỉ là giọng, thở dài: “ Tỷ tỷ rồi, tính tình Vương gia sao lại trở nên tàn nhẫn như thế?”

      “ Ta đưa ngươi về.” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng thèm liếc mắt nhìn Hàn Ngữ Phong đương ho khan cái, quay đầu trở lại phía sau hòn non bộ.

      Hoa viên lớn như vậy, lập tức yên tĩnh vắng vẻ.

      Hàn Ngữ Phong lại ho khan vài tiếng, mới gian nan bước , cái gáy trắng nõn của nàng đau đớn run lên, sợ là bị bóp đến đỏ lên, y tàn nhẫn.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 009: tội gì.
      Hàn Ngữ Phong nhàng tiếu sái đến sài phòng, thấy Cảnh nhi ngủ, khi ngủ say Cảnh nhi hồn nhiên, chút cảm giác được tàn khốc cùng băng lãnh đời.

      “ Cảnh nhi, tỷ tỷ nên bảo hộ ngươi như thế nào, tỷ tỷ ngay cả bản thân cũng bảo hộ được.” nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong dừng lại được, tất cả ủy khuất trỗi dậy trong lòng, nước mắt cứ như vậy xẹt qua khuôn mặt nàng, lặng yên rơi xuống, vô thanh vô tức, lại càng ngày càng rơi nhiều.

      Sáng sớm, Hàn Ngữ Phong thức dậy, bưng thau rửa mặt hầu hạ tên Vương gia ma quỷ kia, Tư Mã Tuấn Lỗi.

      kỳ quái, lúc đẩy cửa vào, người có ở đó, trong phòng bóng người, Hàn Ngữ Phong thở phào, phải đối diện với y, cảm giác này tốt.

      “ Ngươi, đem rau này rửa.”

      “ Ngươi, rửa chén nhanh lên.”

      Hàn Ngữ Phong bị quản phòng bếp sai khiến đến nỗi đầu xoay tới xoay lui, vội vội vàng vàng, cứ vậy, ít mồ hôi từ da thịt non mịn của nàng ứa ra, mà những người khác lại nhàn nhã, yên tâm thoải mái nhìn nàng.

      “ Tổ yến chưng cách thủy của Châu nhi nương xong chưa?” tiểu nha hoàn ra oai chạy vào, mang theo vài phần ngạo khí hỏi.

      “ Dạ rồi Xuân nhi nương, lập tức xong ngay, lập tức xong ngay.” Quản vội vàng đứng dậy cười xòa.

      “ Vậy nhanh lên, bảo người mang đến cho ta.” Xuân nhi kia cười chỉ liếc mắt nhìn bọn họ cái, xoay người rời .

      “ Hừ, ra oai gì chứ? phải là nha hoàn chỉ biết ỷ vào việc mình hầu hạ Châu nhi nương tài trí hơn người sao.” Quản gia nhìn theo bóng Xuân nhi rời , khinh thường .

      “ Ngươi, bưng tổ yến đến Cư Tình Uyển cho Châu nhi nương.” Quản chỉ vào tổ yến chưng cách thủy ra lệnh cho Hàn Ngữ Phong.

      “ Vâng.” Hàn Ngữ Phong ngoan ngoãn đáp tiếng, bưng tổ yến đến Cư Tình Uyển.

      Xuân nhi ở Cư Tình Uyển chặn Hàn Ngữ Phong lại, lấy tổ yến, bảo nàng lui ra, Hàn Ngữ Phong liền nhớ đến phòng bếp, bởi vì nàng phải làm hết việc, Cảnh nhi cùng bản thân mới có cơm để ăn, mới có thể lấp đầy bụng.

      “ Hàn Ngữ Phong.” Đột nhiên tiếng quát chói tai ở cửa phòng bếp vang lên.

      Trong lòng run lên, Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn lại, Tư Mã Tuấn Lỗi bước đến với vẻ mặt hung ác nham hiểm, y tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, cả người tỏa ra khí tức sắc bén khiến cho người khác rét mà run.

      “ Vương gia.” Mọi người ở phòng bếp đều hạ thấp người thi lễ, biết điều tránh ra bên.

      Tư Mã Tuấn Lỗi để ý đến các nàng, bước bước dài đến trước mặt Hàn Ngữ Phong, con ngươi sắc bén thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm nàng.

      Bị y nhìn chòng chọc có chút run như cầy sấy, Hàn Ngữ Phong theo bản năng lùi lại vài bước.

      “ Tiện nhân, lòng của ngươi ác độc giống như phụ thân của ngươi.” Tiếng hét hung dữ như sấm, khiến cho mọi người ở đây khỏi run rẩy.

      “ Ta có.” Hàn Ngữ Phong khiếp sợ cãi lại, nàng làm chuyện độc ác gì, đợi nàng hiểu việc.

      Thẳng giáng bạt tai, tiếng bàn tay vang vọng ở phòng bếp, Hàn Ngữ Phong đứng cứng ngắc thể nhúc nhích, khuôn mặt nhắn vốn sưng phù càng thêm sưng đến nhìn ra nhan sắc ban đầu.

      “ Tiện nhân ngươi, đêm qua ta cảnh cáo ngươi, mau quên như vậy sao?” Thân hình cao lớn của y mang theo tức giận thể cản lại, trừng mắt hung ác nhìn Hàn Ngữ Phong đương đứng ở đó.

      “ Ta làm cái gì chứ?” Hàn Ngữ Phong bưng khuôn mặt đau nhức có chút ngứa ran, ngỡ ngàng khó chịu hỏi.

      “ Ngươi làm cái gì? Còn hỏi ta, ai bảo ngươi đến Cư Tình Uyển?” Lời y băng hàn như lưỡi dao, từng bước đến gần Hàn Ngữ Phong. “ Ngươi muốn hại chết Châu nhi, lòng của ngươi đúng là ác độc, Châu nhi cùng ngươi có thù hận gì?”

      “ Ta có muốn hại nàng.” Hàn Ngữ Phong lại lui về phía sau vài bước, dục gia chi tội, hà hoạn vô cùng(1), y đại khái là muốn tìm lý do đến tra tấn mình, ngẩng mặt nhìn y: “ Muốn hại, ta hại ngươi, liên lụy đến người vô tội.”

      “ Hảo, liên lụy đến người vô tội, lời biện luận khéo léo đấy.” Lời phủ nhận của Hàn Ngữ Phong, lại dẫn đến Tư Mã Tuấn Lỗi càng tức giận hơn, phen bắt lấy nàng, đặt nàng nằm bàn dài ở phòng bếp, thân hình cao lớn cường tráng đè nàng, bạc môi phun ra từ ngữ đáng sợ: “ Ngươi hận ta sao? Ta đây khiến cho ngươi càng hận ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :